Sau Khi Sống Lại, Tôi Khiến Năm Anh Trai Hối Hận
Chương 36-1: Không nhịn được mà vô cùng hoài niệm
Cố Diệp Quân cười nói: “Mẹ, mẹ tâm đi, tụi con có tính toán”
Nếu đây không phải là em gái ruột, anh ta đã sớm dùng những thủ đoạn tàn nhẫn rồi.
Nhưng vì là em gái ruột, nên anh ta không muốn để cô thoát ly khoải lòng bàn tay của bọn họ.
Phía bên kia.
Ân Vi Vi có chút đồng cảm mà nhìn Nhan Hạ, “Mẹ em và anh trai em quá đáng quá.”
Gặp phải những người thân như vậy, đổi lại là cô ấy cũng không thể chịu đựng nổi.
Chẳng trách Nhan Hạ không thể nhịn được mà cắt đứt quan hệ tình thân với gia đình kia.
Nhan Hạ không để ý mà cười, “Quen là tốt thôi.”
Cô cũng có chút không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của người nhà Có gia.
Nếu như không thích cô ấy đến vậy, chỉ để ý đến Cố Diệp Du, bảo cô đừng tranh dành với Cố Diệp Du. Vậy thì cô cắt đứt quan hệ và rời đi, không phải đã khiến họ như mong mốn sao?
Sao lại phải nhất định nhìn chằm chằm cô không buông tha? Qủa thực là có bệnh nặng.
Khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ân Vi Vi bèn đứng dậy đi mở cửa.
Cô thấy Quý Lăng đứng bên ngoài, hỏi:
“Có chuyện gì à, Quý ảnh đế?”
Quý Lăng liếc vào phòng rồi đáp:
“Tôi đến tìm Nhan Hạ.”
Nhan Hạ bước đến hỏi:
“Chuyện gì?”
Quý Lăng trả lời:
“Diệp Ngọc cứ nôn mửa tiêu chảy không ngừng, cậu ấy muốn gặp em.”
Nhan Hạ nhướng mày, “Anh ta đâu phải sắp c.h.ế.t cần để lại di ngôn gì đâu, gặp tôi để làm gì chứ?”
Quý Lăng nhìn Nhan Hạ đầy kinh ngạc, “Sao em lại có thể nói như thế?”
Cố Diệp Ngọc là anh ruột của Nhan Hạ, nhưng giờ đây cô lại thờ ơ như thế.
Nhan Hạ lạnh lùng đáp:
“Chứ muốn sao nữa? Tôi không có hứng gặp anh ta, thế thôi.”
Nói xong cô định đóng cửa lại thì Quý Lăng vội chặn cửa.
“Nhan Hạ à, dù trước đây hai người có mâu thuẫn gì thì giờ không phải lúc để cáu kỉnh đâu. Diệp Ngọc bảo em có thể tìm được thuốc, cậu ấy đang khó chịu lắm, em hãy giúp cậu ấy đi.”
Nhan Hạ cười khẩy hỏi ngược: “ Trời đã tối rồi, các người muốn tôi phải lên núi tìm thuốc bây giờ sao? Chưa nói đến việc có thể tìm được hay không, đã muộn như vậy lỡ tôi xảy ra chuyện gì ở trên núi thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ trong mắt các người, mạng sống của anh ta là đáng giá còn mạng sống của tôi không đáng giá sao?”
Quý Lăng nhìn thấy ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Nhan Hạ thì sửng sốt.
Anh ta vội lắc đầu biện hộ.
“Không phải, bọn anh không có ý đó. Anh biết rõ bản lĩnh của em, với lại anh sẽ đi cùng em nữa.”
Như vậy cũng có thể cải thiện mối quan hệ của họ.
Anh ta nói tiếp:
“Hạ Hạ, chẳng lẽ em đành lòng để cậu ấy nôn mửa tiêu chảy hành hạ cả đêm sao?”
Cố Diệp Ngọc sắp chịu hết nổi rồi, anh ta muốm nhờ Nhan Hạ nấu thuốc cho nhưng vì sỉ diện nên không dám tìm cô.
Vì thế Quý Lăng mới chủ động bảo sẽ tìm Nhan Hạ. Ngoài việc thật sự muốn giúp Cố Diệp Ngọc, anh ta còn muốn xác nhận xem Nhan Hạ có còn tình cảm với anh trai ruột của không. Trong lòng anh ta lo lắng sợ hãi Nhan Hạ sẽ tuyệt tình đến mức ấy.
Nhan Hạ đáp một cách nghiêm túc:
“Sao tôi phải xót thương anh ta? Tôi với anh ta đã từ mặt nhau lâu rồi. Nếu khó chịu thì đi gặp bác sĩ, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu. Huống hồ trong thôn có trạm y tế mà, các người có thể đưa anh ta đến đó khám.”
Nói xong, cô đóng mạnh cửa, để lại Quý Lăng đang bối rối ở bên ngoài.
Quý Lăng không ngờ Nhan Hạ lại thật sự thờ ơ với Cố Diệp Ngọc như thế.
Tuy bây giờ đã tối nhưng với bản lĩnh của Nhan Hạ, việc lên núi tìm thuốc sắc hoàn toàn không phải vấn đề. Thế nhưng cô lại không muốn làm vậy.
Quý Lăng có phần lo lắng.
Với anh ruột của mình mà cô còn như thế, vậy thì người bạn trai cũ như anh ta sẽ ra sao?
Chẳng lẽ Nhan Hạ đã quyết tâm không để ý đến họ nữa ư?
Quý Lăng đứng trước cửa toan gõ cửa thêm lần nữa, nhưng anh ta hiểu tính Nhan Hạ. Chẳng ai có thể ép cô làm những chuyện cô không muốn hết. Vì vậy, anh ta chỉ đành quay trở về phòng của họ.
Cố Diệp Ngọc đang ôm bụng nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt.
Thấy Quý Lăng bước vào, anh ta vội hỏi:
“Nhan Hạ nói thế nào?”
Quý Lăng lắc đầu đáp:
“Cô ấy bảo sẽ không quan tâm nữa.”
Trên mặt Cố Diệp Ngọc lộ vẻ thất vọng rõ rệt, hít một hơi thật sâu.
“Tôi đã như thế này mà em ấy lại nhẫn tâm mặc kệ tôi.”
Nhất thời anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Quý Lăng thở dài.
“Tôi thấy lần này cô ấy rất nghiêm túc. Cô ấy đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với các người thật.”
Cố Diệp Ngọc mím môi.
“Có cần phải quyết liệt đến mức này chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt không? Bọn tôi cũng có đối xử tệ với em ấy đâu?”
Anh ta rất vui khi có thể tìm lại em gái ruột. Trong hơn một năm qua, quan hệ giữa anh ta với Nhan Hạ đã thân thiết hơn chút.
Nhan Hạ thường chiều chuộng Cố Diệp Ngọc cho nên anh ta biết em gái vẫn quan tâm đến bọn họ.
Nhưng giờ đây cô ấy thật sự sẽ cắt đứt tình anh em với anh ta ư? Tại sao lại ra nông nỗi này?
Quý Lăng thấy vẻ thất vọng và khó chấp nhận của Cố Diệp Ngọc, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Anh ta không khỏi nghĩ, nếu bản thân bị như thế, cần phải lên núi tìm thuốc uống, liệu Nhan Hạ có quan tâm đến mình không?
Sâm xinh đẹp
edit: Máo Máo
Hiện tại thì mình đã tìm được them một bạn edit cute phụ mình rồi ạ.
Nếu đây không phải là em gái ruột, anh ta đã sớm dùng những thủ đoạn tàn nhẫn rồi.
Nhưng vì là em gái ruột, nên anh ta không muốn để cô thoát ly khoải lòng bàn tay của bọn họ.
Phía bên kia.
Ân Vi Vi có chút đồng cảm mà nhìn Nhan Hạ, “Mẹ em và anh trai em quá đáng quá.”
Gặp phải những người thân như vậy, đổi lại là cô ấy cũng không thể chịu đựng nổi.
Chẳng trách Nhan Hạ không thể nhịn được mà cắt đứt quan hệ tình thân với gia đình kia.
Nhan Hạ không để ý mà cười, “Quen là tốt thôi.”
Cô cũng có chút không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của người nhà Có gia.
Nếu như không thích cô ấy đến vậy, chỉ để ý đến Cố Diệp Du, bảo cô đừng tranh dành với Cố Diệp Du. Vậy thì cô cắt đứt quan hệ và rời đi, không phải đã khiến họ như mong mốn sao?
Sao lại phải nhất định nhìn chằm chằm cô không buông tha? Qủa thực là có bệnh nặng.
Khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ân Vi Vi bèn đứng dậy đi mở cửa.
Cô thấy Quý Lăng đứng bên ngoài, hỏi:
“Có chuyện gì à, Quý ảnh đế?”
Quý Lăng liếc vào phòng rồi đáp:
“Tôi đến tìm Nhan Hạ.”
Nhan Hạ bước đến hỏi:
“Chuyện gì?”
Quý Lăng trả lời:
“Diệp Ngọc cứ nôn mửa tiêu chảy không ngừng, cậu ấy muốn gặp em.”
Nhan Hạ nhướng mày, “Anh ta đâu phải sắp c.h.ế.t cần để lại di ngôn gì đâu, gặp tôi để làm gì chứ?”
Quý Lăng nhìn Nhan Hạ đầy kinh ngạc, “Sao em lại có thể nói như thế?”
Cố Diệp Ngọc là anh ruột của Nhan Hạ, nhưng giờ đây cô lại thờ ơ như thế.
Nhan Hạ lạnh lùng đáp:
“Chứ muốn sao nữa? Tôi không có hứng gặp anh ta, thế thôi.”
Nói xong cô định đóng cửa lại thì Quý Lăng vội chặn cửa.
“Nhan Hạ à, dù trước đây hai người có mâu thuẫn gì thì giờ không phải lúc để cáu kỉnh đâu. Diệp Ngọc bảo em có thể tìm được thuốc, cậu ấy đang khó chịu lắm, em hãy giúp cậu ấy đi.”
Nhan Hạ cười khẩy hỏi ngược: “ Trời đã tối rồi, các người muốn tôi phải lên núi tìm thuốc bây giờ sao? Chưa nói đến việc có thể tìm được hay không, đã muộn như vậy lỡ tôi xảy ra chuyện gì ở trên núi thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ trong mắt các người, mạng sống của anh ta là đáng giá còn mạng sống của tôi không đáng giá sao?”
Quý Lăng nhìn thấy ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Nhan Hạ thì sửng sốt.
Anh ta vội lắc đầu biện hộ.
“Không phải, bọn anh không có ý đó. Anh biết rõ bản lĩnh của em, với lại anh sẽ đi cùng em nữa.”
Như vậy cũng có thể cải thiện mối quan hệ của họ.
Anh ta nói tiếp:
“Hạ Hạ, chẳng lẽ em đành lòng để cậu ấy nôn mửa tiêu chảy hành hạ cả đêm sao?”
Cố Diệp Ngọc sắp chịu hết nổi rồi, anh ta muốm nhờ Nhan Hạ nấu thuốc cho nhưng vì sỉ diện nên không dám tìm cô.
Vì thế Quý Lăng mới chủ động bảo sẽ tìm Nhan Hạ. Ngoài việc thật sự muốn giúp Cố Diệp Ngọc, anh ta còn muốn xác nhận xem Nhan Hạ có còn tình cảm với anh trai ruột của không. Trong lòng anh ta lo lắng sợ hãi Nhan Hạ sẽ tuyệt tình đến mức ấy.
Nhan Hạ đáp một cách nghiêm túc:
“Sao tôi phải xót thương anh ta? Tôi với anh ta đã từ mặt nhau lâu rồi. Nếu khó chịu thì đi gặp bác sĩ, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu. Huống hồ trong thôn có trạm y tế mà, các người có thể đưa anh ta đến đó khám.”
Nói xong, cô đóng mạnh cửa, để lại Quý Lăng đang bối rối ở bên ngoài.
Quý Lăng không ngờ Nhan Hạ lại thật sự thờ ơ với Cố Diệp Ngọc như thế.
Tuy bây giờ đã tối nhưng với bản lĩnh của Nhan Hạ, việc lên núi tìm thuốc sắc hoàn toàn không phải vấn đề. Thế nhưng cô lại không muốn làm vậy.
Quý Lăng có phần lo lắng.
Với anh ruột của mình mà cô còn như thế, vậy thì người bạn trai cũ như anh ta sẽ ra sao?
Chẳng lẽ Nhan Hạ đã quyết tâm không để ý đến họ nữa ư?
Quý Lăng đứng trước cửa toan gõ cửa thêm lần nữa, nhưng anh ta hiểu tính Nhan Hạ. Chẳng ai có thể ép cô làm những chuyện cô không muốn hết. Vì vậy, anh ta chỉ đành quay trở về phòng của họ.
Cố Diệp Ngọc đang ôm bụng nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt.
Thấy Quý Lăng bước vào, anh ta vội hỏi:
“Nhan Hạ nói thế nào?”
Quý Lăng lắc đầu đáp:
“Cô ấy bảo sẽ không quan tâm nữa.”
Trên mặt Cố Diệp Ngọc lộ vẻ thất vọng rõ rệt, hít một hơi thật sâu.
“Tôi đã như thế này mà em ấy lại nhẫn tâm mặc kệ tôi.”
Nhất thời anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Quý Lăng thở dài.
“Tôi thấy lần này cô ấy rất nghiêm túc. Cô ấy đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với các người thật.”
Cố Diệp Ngọc mím môi.
“Có cần phải quyết liệt đến mức này chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt không? Bọn tôi cũng có đối xử tệ với em ấy đâu?”
Anh ta rất vui khi có thể tìm lại em gái ruột. Trong hơn một năm qua, quan hệ giữa anh ta với Nhan Hạ đã thân thiết hơn chút.
Nhan Hạ thường chiều chuộng Cố Diệp Ngọc cho nên anh ta biết em gái vẫn quan tâm đến bọn họ.
Nhưng giờ đây cô ấy thật sự sẽ cắt đứt tình anh em với anh ta ư? Tại sao lại ra nông nỗi này?
Quý Lăng thấy vẻ thất vọng và khó chấp nhận của Cố Diệp Ngọc, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Anh ta không khỏi nghĩ, nếu bản thân bị như thế, cần phải lên núi tìm thuốc uống, liệu Nhan Hạ có quan tâm đến mình không?
Sâm xinh đẹp
edit: Máo Máo
Hiện tại thì mình đã tìm được them một bạn edit cute phụ mình rồi ạ.