Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
Chương 50: Lễ hội mùa thu.
Nhìn Khương Ấu An vui vẻ hào hứng cười tít cả mắt, Mặc Phù Bạch nhìn nhu hòa hơn một chút.
"Thiếp sẽ lấy hết tất cả đó!"
"Tùy cô."
Khương Ấu An cực kỳ phấn khích, nhìn con dâu vội vàng cho người cất trang sức, Thần nam vương phi ở bên ngoài ấm ức ngóng trông.
Mẹ Trương đau lòng cho chủ tử bị mừng hụt.
Vương gia xác thật nên bị phạt, nhìn đi, là cha con mà sao khác biệt dữ vậy.
Mặc Phù Bạch thấy Khương Ấu An rất lâu không ra khỏi phòng, liền đi tới chỗ cô, liền thấy được dáng vẻ buồn rầu nhìn trang sức bày biện trên bàn.
"Biểu cảm này là sao?"
Khương Ấu An chau mày tay chống cằm, nhìn Mặc Phù Bạch một cái rồi nói ra suy nghĩ, "Thiếp muốn chọn cho chị Tuyết Dao và Tam thẩm vài món, nhưng mà tất cả thiếp đều rất thích không biết nên chọn cái nào."
Mặc Phù Bạch: ...
Hắn khó lý giải hỏi, "Khác biệt chỗ nào?"
Khương Ấu An cười xùy ra tiếng, "Ngài không hiểu đâu, mấy món này rất thích hợp với chị Tuyết Dao, mặt của chị ấy đã khỏi, ngày mai có thể đi dạo lễ hội, đợi lát nữa Xuân Đào trở lại, còn phải nhờ con bé đi một chuyến..."
Blah Blah, cô nói không ngừng cái miệng, hoàn toàn xem nhẹ Mặc Phù Bạch.
Nhìn cô toàn tâm toàn ý lựa chọn trang sức cho người khác, Mặc Phù Bạch biểu tình một lời khó nói hết.
Rất nhanh lễ hội mùa thu đã tới.
Sáng sớm ánh mặt trời liền treo lên cao.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, chẳng qua sáng sớm không khí còn hơi se lạnh. Khương Ấu An sớm rời giường, lấy ra bộ váy đã chọn tỉ mỉ, là một váy Tương Điệp lam hồng nhạt, tay áo trong thêu lá sen, trước ngực thêu hoa văn sen, chờ cô mặc vào hai mắt bé Xuân Đào càng lấp lánh.
Thanh thuần mà không mất dễ thương, hơi hơi mỉm cười, lúm đồng tiền thật sâu bên má hiện ra, phụ trợ cả người mỹ miều đáng yêu.
Khương Ấu An tự tay búi tóc cao cài trâm ngọc, xứng với dải lụa màu xanh lam pastel rũ xuống, cả người như hóa thành tiểu tiên nữ hạ phàm.
Cô còn mang thêm trang sức của hôm qua, một đôi khuyên tai giọt nước hồng bảo thạch cùng với vòng tay chạm khắc đóa hoa sen, cổ tay trắng nõn tinh tế, phá lệ hút mắt.
"Thế tử phi, ngài thật sự quá xinh đẹp!"
"Còn chưa hết đâu!" Khương Ấu An hơi mỉm cười, sau đó dùng bút lông đầu mảnh vẻ lên giữa hai hàng mày một đóa sen đỏ nở rộ.
Xuân Đào ngốc không biết dùng từ ngữ gì khen ngợi chủ tử nhà mình, chỉ biết cực kỳ xinh đẹp.
"Em nhớ mang áo choàng kia theo nhé."
Lúc này bên ngoài có chút lạnh thích hợp khoác áo choàng dạo phố.
Khương Ấu An không vội đến nhà Tam thúc mà là mở cửa phòng ra, ló cái đầu nhỏ nhìn xung quanh vừa hay thấy Mặc Phù Bạch cũng từ trong phòng ra tới, Từ thị vệ đứng phía sau chủ tử.
Dường như cảm nhận được ai đó nhìn, Mặc Phù Bạch ngước lên nhìn về hướng ấy, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Khương Ấu An ấy thế đi lại gần.
Đôi mắt đen nhánh như đầm sâu chợt lóe lên tia kinh diễm, ngay sau đó Mặc Phù Bạch cảm thấy thú vị.
Bị đại boss nhìn chăm chú vốn đang tự nhiên hào phóng bỗng Khương Ấu An có chút xấu hổ, cô từng bước đi thong thả lại gần anh, khóe miệng cong cong, ngón tay hơi sờ ở chóp mũi chính mình.
Từ thị vệ cũng bị làm cho kinh diễm sửng sốt một lát.
Đây là cô nương đen thui mới gả tới vương phủ - Khương gia Lục cô nương sao???
Mới trôi qua một tháng rưỡi mà...
Ầy ngày thường còn thanh tú, hôm nay trang điểm lên không biết cha mẹ Thế tử phi còn có nhận ra người con này sao!
Xác thật rất là đẹp... nhìn xem, chủ tử nhà họ phát hiện hắn ta nhìn cô vợ nhỏ của chủ tử bằng ánh mắt rắn độc!!
Tưởng là cục đá đầy cát bụi hóa ra là minh châu bị che lấp đã bị Thế tử điện hạ nhà bọn họ phát hiện đấy.
"Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?" Xấu hổ qua đi, Khương Ấu An có hơi mất tự nhiên hỏi.
Cặp mắt trong trẻo còn chứa một tia chờ mong.
Mặc Phù Bạch thu hồi ánh mắt quăng cho Từ thị vệ, sau đó giọng trầm thấp hỏi: "Thế nào là thế nào?"
"Thiếp thân nói trang điểm ấy! Ngài không cảm thấy nó đẹp sao? Hôm nay là lễ hội mùa thu, thiếp cố ý trang điểm đó nha ~"
Không biết vì sao Mặc Phù Bạch cảm giác cô vợ nhỏ nhà mình nói chuyện ngọt ngào hơn điểm tâm mọi ngày.
Thấy anh không mở miệng nói chuyện, Khương Ấu An lại nói: "Bách Tú lâm hôm nay có nhiều người tới chơi, thiếp trang điểm như vậy có thể thu hút rất nhiều người chú ý tới, thiếp cũng coi như là tấm bài sống cửa tiệm Tam thúc!"
Khương Ấu An trong lòng vẫn luôn nhớ buôn bán, dù vậy nhưng rơi vào tai Mặc Phù Bạch lại thành một câu chuyện khác.
Anh hơi nhíu mày sau đó nhìn cô gái nọ đang huyên thuyên không ngừng. Cô xinh xắn đứng ở trước mặt anh tựa như tiểu tiên nữ từ trên trời giáng trần.
Trong lúc nhất thời, anh khàn tiếng nói, "Xấu."
Từ thị vệ: Ủa? Ủa dì dọ??? (=_=)
Khương Ấu An: Wth??? \(o.0)/
"Nha hoàn trong phòng cô đâu? Làm kẻ hầu như thế à? Không biết lấy áo choàng cho chủ tử?" Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói.
"Đã chuẩn bị, có điều lát ra cửa thiếp mới mặc cũng không muộn ..." Khương Ấu An chớp chớp mắt, nói ra thắc mắc lẫn tò mò trong lòng, "Thật sự khó coi lắm sao?"
Khương Ấu An chợt tiến lại gần, đại khái cũng không ngờ đến cô có cử chỉ đột ngột nên Mặc Phù Bạch sửng sốt.
Cô cách quá gần, chóp mũi hai người thậm chí chỉ cách khoảng một ngón tay, anh nhìn thấy tia sáng rạng rỡ trong đôi mắt trong trẻo ấy và cũng nhìn ra được ý cười trong đó.
"Thật sao ~"
Mặc Phù Bạch tay đặt ở chỗ vịn bỗng siết lại, biểu tình có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh anh liếc mắt dời đi, trong giọng nói lạnh lẽo chợt tiêu tán, "Khụ... cũng được."
Khương Ấu An bấy giờ cười khúc khích ra tiếng, "Thiếp cảm thấy rất đẹp mà ~"
Cô lui về sau hai bước, ở tại chỗ xoay hai vòng, làn váy hồng nhạt xoay tròn theo cử chỉ giống như những cánh hoa rơi xuống đất rồi lại nở rộ.
Trong mắt của Mặc Phù Bạch khẽ lấp lánh, nhìn cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngà cười duyên dáng, thanh thuần lại ngây thơ.
Ừm! Đẹp.
Rất đẹp...
*****
Khương Ấu An phi thẳng tới nhà Tam thúc.
Tam thúc và vợ ông vội vàng chuẩn bị cho sự kiện hôm nay, cả Khương Dương theo chân phụ giúp bọn họ, xách Khương Lạc đang thất thần ngồi một góc đi ra cửa, trong phòng chỉ còn Khương Tuyết Dao.
Cũng không biết Bạch thần y tiên sinh đã dùng biện pháp thủ thuật nào khiến vết bớt trên mặt cô nhạt dần. Tuy rằng ở khoảng cách gần mới có thể thấy rõ nhưng Khương Tuyết Dao là người bệnh ngoan ngoãn rất hợp tác, uống thuốc đúng giờ nên có thể khôi phục rất tốt.
Khương Ấu An đem theo phấn ngọc trai tự mình nghiên cứu chế tạo, sau đó giúp Khương Tuyết Dao che khuyết điểm và bây giờ nhìn không ra dấu vết ấy.
Ước chừng thời gian hai tách trà, Khương Ấu An đã hoàn tất trang điểm cho chị gái, "Chị Tuyết Dao này, chúng ta xuất phát nhé?"
"Ấu An, chờ một chút..."
Khương Ấu An cười tủm tỉm mà nói, "Chị của em ơi, đừng sợ, có em ở bên cạnh chị mà!"
Khương Tuyết Dao mới đầu có hơi ngượng ngùng, cô chậm rãi nói, "Ấu An, chị biết em có chút vội, em hãy đi trước sau đó chị sẽ theo sau."
Khương Ấu An đích thật vội vàng, vừa đi vừa lôi kéo tay Khương Tuyết Dao nói: "Chị Tuyết Dao, em sẽ ở Bách Tú lâm chờ chị đến đó!"
Khương Tuyết Dao khẽ gật đầu.
Chờ khương Ấu An đi tới nơi rồi, đã có không ít người tới Bách Tú lâm dạo chơi.
"Sân khấu bên kia trang trí có vẻ hấp dẫn đó, chúng ta mau qua đó xem đi!"
"Là gánh hát nào biểu diễn ở sân khấu Bách Tú lâm vậy?"