Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 43: Mặc Phù Bạch, ngài cười rồi.



Nhìn một bên mặt của đại boss cho đến lông mi dài như cánh bướm khẽ nhấp nháy rung động, Khương Ấu An cười rộ hai lúm đồng tiền thật sâu, "Ngài không vui vẻ sao? Một chút cũng không có thiệt à?"
Khương Ấu An nhích lại gần, mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt chui vào chóp mũi Mặc Phù Bạch, anh không có liếc nhìn cô mà nhỏ giọng nói: "Nói là sẽ chữa khỏi, cũng phải xem có thật sự chữa trị tốt không đã."
Cô cười nói: "Đó là Bạch thần y tiên sinh đấy, nếu là tiên sinh đã nói như vậy, khẳng định sẽ chữa khỏi! Mặc Phù Bạch, thiếp biết hiện tại trong lòng ngài chắc chắn đang vụng trộm vui vẻ, đúng không?"
Đổi lại là cô ngồi xe lăn suốt mấy năm trời, đột nhiên có một ngày trị được chân dĩ nhiên sẽ cao hứng đến ngủ cũng phải cười tỉnh giấc, cô biết Mặc Phù Bạch trong lòng hẳn là vui vẻ chỉ là dựa vào cái tính tình lạnh nhạt sự đời nên không có biểu hiện ra bên ngoài.
"Không có." Mặc Phù Bạch phủ nhận, tựa hồ có ý cách xa Khương Ấu An một chút nhưng vừa mới nhích một xíu đã bị kẻ gian tấn tới còn đem khuôn mặt nhỏ áp sát lại.
"Còn nói không, ngài dừng ở trang sách này hơi lâu rồi đấy!"
Khương Ấu An nổi ý trêu chọc, đôi mắt hiện lên gian xảo.
"Là cô quấy rầy muốn nói chuyện."
Mặc Phù Bạch quay đầu đi, khẽ đối diện với ánh mắt Khương Ấu An, bắt gặp ý cười trêu chọc của cô nàng.
"Rõ ràng là do ngài cao hứng không xem nổi sách... Lại trách thiếp quấn rầy ngài..."
Đại khái bị lây nhiễm cảm xúc của cô nàng, Mặc Phù Bạch nhịn không được mỉm cười nhợt nhạt. Dĩ nhiên bị bắt quả tang ngay lập tức, Khương Ấu An mắt to mở lớn, ngón tay chỉ vào khóe môi người nọ, "A ~ cười rồi, Mặc Phù Bạch, ngài cười nè, ngài còn không thừa nhận?"
Không cẩn thận chọc đến bờ môi của anh, ừm, cảm xúc thật mềm mại.
Còn chưa hưởng thụ bao nhiêu thì ngón tay bị Mặc Phù Bạch bắt lấy, anh khẽ nói cưng chiều: "Đừng quậy."
Khương Ấu An cười khúc khích, đang muốn đứng thẳng người lui về phía sau hai bước, mới vừa cử động một chút, chân liền như không nghe lời trượt, cả người hướng tới Mặc Phù Bạch ngã.
Mắt thấy thái dương muốn hôn lên tay vịn trên xe lăn, đúng lúc bàn tay che lại phía trán của cô.
"Ngu ngốc."
Trên đầu vang lên tiếng từ tính của thanh niên.
"Xin lỗi... vừa rồi chân hơi trơn..."
Khương Ấu An một chân còn quỳ trên mặt đất, cô lúng túng muốn chống tay ngồi dậy, trên đỉnh đầu nghe tiếng khẽ rên.
Tiếng đó hơi khó dùng từ hình dung.
Lúc này cô mới xem tay trái mình, vừa hay ở chính giữa hai chân người ta... giây tiếp theo, Khương Ấu An theo phản xạ giương mắt to nhìn Mặc Phù Bạch.
Người thanh niên đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám tới cực hạn, giọng cũng khàn khàn, mở miệng nói: "Cô còn muốn ngây ngốc ở đó tới khi nào?"
Tiếp theo Khương Ấu An mặt đỏ bạo.


"Thiếp... thiếp thân... không phải cố ý..."
Dường như thứ gần tay trái của cô là mãnh thú vậy, Khương Ấu An lập tức rụt tay, chỉ là lúc này tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.
Khương Ấu An muốn lập tức đứng dậy.
"Cái..." Mặc Phù Bạch mới vừa mở miệng.
Khương Ấu An cũng quá xấu hổ, lại nghe có người gõ cửa, động tác quá gấp làm cơ thể đổ vào vị trí nhạy cảm kia.
Thế giới dường như yên tĩnh đến mức thời gian đóng băng...
Từ thị vệ nghe được tiếng chủ tử, còn tưởng rằng ra hiệu cho hắn vào, nên hắn đẩy mở cửa, liền nhìn thấy Thế tử phi ở vị trí kia...
"Thuộc hạ biết tôi!"
Từ thị vệ thẳng lưng cúi người tạ tội, sau đó tri kỷ đóng cửa lại, một mạch chạy tới bên cạnh Cao thị vệ đang đứng một bên canh gác, sẵn túm lấy gã đến một góc khác, thầm thì, "Mẹ nó, cậu biết vừa nãy tôi nhìn thấy cái gì không?"
"Cậu không nói làm sao tôi biết?"
"Tôi nhìn thấy Thế tử phi ngồi quỳ ở chỗ của Thế tử điện hạ ..." Từ thị vệ chỉ vào đũng quần Cao thị vệ.
Vốn không nghĩ đụng tới, chỉ là hắn đang kích động không cẩn thận chọc mạnh một cái...
Làm Cao thị vệ trợn tròn mắt, vô thức kẹp chặt hai chân, bộ dạng rất thống khổ.
"Ách, không cẩn thận." Lúc này Từ thị vệ mới bình tĩnh không ít, "Không sao chứ? Nếu không tôi giúp cậu xem một cái?"
Cao thị vệ mặt đỏ lên, hai chân kẹp càng chặt, "Cút!!!"
Trong phòng.
Khương Ấu An lập tức bò dậy, "Thiếp... trời tối rồi, thiếp về phòng mình nghỉ ngơi..."
Khương Ấu An vội mở cửa đi ra, sải chân chạy thật nhanh dường như phía sau có mãnh thú truy đuổi vậy.
Tuy rằng đều ở tại viện Tử Lâm, nhưng sân rất lớn, Khương Ấu An cảm giác bản thân chạy 400 mét bức tốc mới trở về phòng mình.
Vội đóng cửa lại, lưng dựa trên cánh cửa, cô không ngừng thở hổn hển.
Cô không biết mặt cô trông thế nào nhưng có thể cảm nhận được mặt đang nóng bừng.
Hah!!!!!!!!!!!


Sao có thể ngu xuẩn?!
Khương Ấu An che mặt chính mình, tưởng tượng bản thân đào cái hố 40 mét và nhảy xuống khỏi gặp người... Không chỉ chạm vào cái ấy, còn xuẩn đến độ cả mặt đều chôn vào.
Càng quan trọng hơn là vị trí đó nóng bỏng dường như không tản nhiệt nổi.
"Thế tử phi, ngài đang làm gì vậy?" Xuân Đào từ trong buồng ra tới, chớp đôi mắt hỏi: "Mặt ngài sao đỏ vậy? Chẳng lẽ ngài phát sốt sao?"
"Không phải, mới nãy chạy nhanh quá... mặt tự nhiên đỏ vậy đó..." Khương Ấu An cười ha ha giải thích.
Xuân Đào khó hiểu, "Không phải ngài tới phòng của Thế tử điện hạ sao? Như thế nào mà chạy bộ ạ?"
Xuân Đào biết Khương Ấu An thích rèn luyện thân thể, sắc trời chưa tối liền chạy bộ.
"Đi hỏi tình hình của ngài ấy, sau đó thì... ờm... không có việc gì mà chạy bộ về." Khương Ấu An sờ sờ cái mũi của mình.
"Vâng, Thế tử phi có muốn rửa mặt chải đầu không ạ?"
"Đợi một chút đi..."
"Vâng, nô tỳ đi làm việc trước, nếu ngài muốn rửa mặt chải đầu cứ gọi nô tỳ một tiếng ạ."
Xuân Đào bắt đầu làm những gì cần làm thì làm, sau đó đứng ở một bên dùng đôi mắt nghi hoặc và khó hiểu nhìn Khương Ấu An đi tới lui trong phòng.
Thế tử phi bị làm sao thế?
Đi tới lui trong phòng không nói, ngài ấy còn phiền não phát ra tiếng, hoặc đi thêu thùa, chỉ là thêu một lát rồi đột nhiên đứng vậy, đi tới đi lui, chẳng bao lâu lại chui vào chăn???
Bên ngoài trời tối dần...
Bên trong phòng.
Viên dạ minh châu gắn trên tường thắp sáng phòng, Từ thị vệ đứng ở một bên gần một canh giờ.
(1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.)
Từ khi hắn tiến vào bẩm báo, sau đó lui ra một góc chờ, chủ tử để hắn đừng lui ra nên hắn vẫn chờ chủ tử mở miệng nhưng e chủ tử đã quên luôn hắn rồi...
Sau đó lật sách binh thư.
Từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng...
Sau đó lặp lại từ cuối đến trang đầu... trong lúc đó cũng hắn cũng ho khụ vài tiếng.
Chỉ là chủ tử dường như bế quan che chắn âm thanh...
Chương trước Chương tiếp
Loading...