Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 43: Hoàng Tuyền Hải Đường.



Tương Trọng Kính thấy Tống Hữu Thu cứ ôm mãi cánh tay không buông, nhướng mày nói: “Ngươi đã bị cắn?”
Tống Hữu Thu cười gượng, giơ một ngón tay lên: “Chỉ một lần, ta phải tốn một số tiền lớn mới mời được Mãn đại nhân loại trừ sạch sẽ âm khí trên tay.”
Tương Trọng Kính nhịn cười: “Ngươi biết rõ nàng ta ghét nam nhân, sao còn dám tới đó?”
“Vì ta tò mò quá, hơn nữa ta thấy quỷ tu là đối tượng khách hàng rất cần quan tài, nếu giắt được mối thì sẽ kiếm được một nguồn thu nhập không nhỏ.” Tống Hữu Thu cười gượng hơn: “Lúc đó ta không suy nghĩ nhiều, còn tưởng giả trang thành nữ nhân là sẽ không bị phát hiện.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính suýt chút nữa bật cười thành tiếng, hắn mím môi nhịn xuống.
Tống Hữu Thu tằng hắng một tiếng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc nói: “Cho nên kiếm tôn hãy suy nghĩ lại, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng đi trêu chọc Thiết Hải Đường, nàng ta không bị địa mạch trói buộc, muốn giết người chỉ là chuyện nhỏ.”
Tương Trọng Kính như có điều suy nghĩ, đang định lên tiếng thì đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói quái gở.
“Cái bộ dáng giả gái cay mắt đó của ngươi ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra ngươi là đực rựa, Thiết Hải Đường không quăng ngươi xuống sông Ẩm Xuyên đã là từ bi lắm rồi.”
Tương Trọng Kính quay đầu lại thấy Mãn Thu Hiệp không biết đến từ khi nào, đang thong thả đi tới chỗ bọn họ.
Tương Trọng Kính: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mãn Thu Hiệp thuận tiện nâng tay chỉ về một hướng, Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn theo thì lúc này mới phát hiện bên cạnh Tống Táng Các là một tòa nhà lầu sừng sững cao chót vót.
—Đó là Vô Tẫn Lâu mới được xây xong.
Tương Trọng Kính: “…”
Tống Hữu Thu thật sự giúp hắn xây dựng thêm một Vô Tẫn Lâu mới?!
Mãn Thu Hiệp nhướng mày nhìn Tương Trọng Kính: “Ngươi muốn đi tìm Thiết Hải Đường?”
Tương Trọng Kính gật đầu.
Mãn Thu Hiệp quan sát hắn từ trên xuống dưới giống như đang phán đoán gì đó, một hồi lâu sau mới gật đầu cười nói: “Ta có một phương pháp, muốn thử không?”
Tương Trọng Kính hơi nhíu mày, đang định lên tiếng thì Cố Tòng Nhứ cầm tay hắn giữ lại, lãnh đạm nói: “Hắn không thử.”
Không nghĩ cũng biết cái tên Mãn Thu Hiệp đang ôm một bụng đầy chủ ý xấu, không chừng thừa cơ hội này dày vò Tương Trọng Kính để thỏa mãn sở thích quái đản của hắn.
Mãn Thu Hiệp tuy rất to gan nhưng vẫn không dám trêu chọc ác long, thấy vậy liền đành thất vọng từ bỏ ý định của mình: “Được thôi.”
Cố Tòng Nhứ thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ Tương Trọng Kính im lặng suy tư nãy giờ lại lén cười liếc nhìn Cố Tòng Nhứ, ung dung nói: “Khoan đã, cứ thử một lần xem sao.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Trong nhận thức của ác long, chẳng có gã nam nhân bình thường nào lại chủ động đi giả gái cả, nhưng y quên mất một điều, Tương Trọng Kính không phải là người bình thường.
Trong mắt Tương Trọng Kính không có chút kỳ thị nào, trái lại còn tỏ ra háo hức muốn thử một lần.
Cố Tòng Nhứ nghiến răng ken két: “Không cần phải làm vậy, ta sẽ tới đó bứng trụi gốc cây hòe của nàng ta, không tin nàng ta không hỗ trợ!”
Tương Trọng Kính cười nói: “Đây mà là thái độ nhờ người ta hỗ trợ?”
Cố Tòng Nhứ nghẹn họng.
Hai mắt Mãn Thu Hiệp sáng rực.
Tống Hữu Thu ấp úng nói: “Nhưng có thể Thiết Hải Đường sẽ nhận ra.”
“Đó là ngươi.” Mãn Thu Hiệp hừ một tiếng: “Muốn giả thành nữ nhân không phải cứ đắp tấn phấn lên mặt, miệng tô son đỏ chót hoặc mặc áo nữ nhân vào là được, nếu ngươi giả trang có tâm một tí thì đã không đến nổi bị Thiết Hải Đường ghi hận đến bây giờ.”
Tống Hữu Thu không nói gì.
Mãn Thu Hiệp nói như kiểu có kinh nghiệm dày dặn lắm, thấy Tương Trọng Kính gật đầu tán thành thì lập tức hưng phấn kéo hắn chạy vào Vô Tẫn Lâu.
Cố Tòng Nhứ nghiến răng đuổi theo sau, muốn thuyết thục Tương Trọng Kính bỏ đi suy nghĩ này nhưng lại nhận ra với cái tính cứng đầu của Tương Trọng Kính, chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định chỉ với vài câu thuyết phục.
Tống Hữu Thu cũng muốn mở mang kiến thức xem bộ dạng giả gái thật sự trông nó như thế nào nên cũng hí hửng chạy theo.
Quả nhiên Tống Hữu Thu vô cùng lợi hại, Vô Tẫn Lâu mới vừa xây xong này hầu như giống y đúc Vô Tẫn Lâu ở Vô Tẫn Đạo đến từng chi tiết một, sau khi Tương Trọng Kính đi vào còn suýt cho là Tống Hữu Thu trực tiếp vận chuyển Vô Tẫn Lâu cũ đến đặt ở đây.
Mãn Thu Hiệp hưng phấn không thôi, vừa dẫn Tương Trọng Kính vào trong phòng liền đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn.


Cố Tòng Nhứ khoanh tay dựa lưng vào cửa, vẻ mặt âm u như bầu trời sắp nổi cơn giông.
Tống Hữu Thu ngồi xổm một bên không lên tiếng.
Hai người đứng chờ bên ngoài, bầu không khí trái lại im lặng đến đáng sợ.
Cả người chân long tỏa ra khí tức lạnh lẽo không muốn chết thì chớ lại gần, dù Tống Hữu Thu là người nói nhiều nhiệt tình nhưng cũng không dám chủ động trêu chọc Cố Tòng Nhứ, ôm đầu gối ngồi co ro trong góc, trông cực kỳ đáng thương.
Hắn vốn không mong chờ Cố Tòng Nhứ sẽ chủ động bắt chuyện với mình, nhưng không lâu sau, Cố Tòng Nhứ nhíu mày lên tiếng.
“Ngươi có biết Thiết Hải Đường kia đã trở thành quỷ tu như thế nào không?”
Tống Hữu Thu khẽ sửng sốt, lúc này mới nhận ra ác long đang nói chuyện với mình, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nàng ta vốn là cô hồn dã quỷ bị đào mộ phơi xác ngoài hoang dã, sau đó được người an táng chu đáo dưới gốc cây hòe, lại gặp được cơ duyên nên có thể hút âm khí hóa thành thực thể, lâu ngày liền rơi vào quỷ đạo.”
Cố Tòng Nhứ nói: “Là loại cơ duyên gì?”
Nếu đổi lại là người khác thì Tống Hữu Thu sớm đã nhao nhao đòi tiền, nhưng trên mặt Cố Tòng Nhứ viết đầy chữ lạnh lùng, bộ dáng hung dữ ‘ai lại gần cạp chết kẻ đó’, cho nên hắn không dám tỏ thái độ vòi vĩnh gài bẫy với chân long như với Tương Trọng Kính, liên tục nói ra những gì bản thân biết được.
“Nghe nói là cơ duyên có thể khiến quỷ hồn thần phục, được chôn dưới gốc cây hòe, toàn bộ con sông Ẩm Xuyên bị cơ duyên đó làm rối hết cả lên, trở nên âm lãnh đáng sợ hơn cả Hoàng tuyền.”
Cũng vì cơ duyên nằm dưới gốc cây hòe nên Thiết Hải Đường mới không cho bất kỳ ai đến gần.
Cố Tòng Nhứ như có điều suy nghĩ.
Ngay lúc này, cửa phòng được chạm trỗ hoa văn tinh xảo chầm chậm mở ra.
Cố Tòng Nhứ nghe tiếng cửa mở thờ ơ quay đầu lại nhìn, tầm mắt còn chưa thấy rõ thì một cái bóng áo đỏ tựa như bươm bướm nhẹ nhàng nhào về phía y, mang theo luồng hơi thở mát lạnh đặc biệt thuộc về Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ bị bóng áo đỏ đó không báo trước bổ nhào vào người, y nhíu mày nhìn thì trực tiếp đối diện với một khuôn mặt diễm lệ vô song.
Cố Tòng Nhứ đột nhiên cứng ngắc cả người.
Thân thể thon dài như ngọc của Tương Trọng Kính được bao bọc trong lớp áo mỏng tanh màu đỏ, trên hông quấn quanh nhiều vòng hoa hải đường không đều nhau, cái eo gầy đến nổi tưởng như có thể dễ dàng bẻ gãy bằng một tay.
Mãn Thu Hiệp thay đổi phong cách hoa lệ rườm rà như mọi ngày, mái tóc đen nhánh dài tới eo chỉ được búi lên bằng một cành đào nhỏ mới hái về, hoa đào trên cành còn đang nở rộ, chỉ thả hai lọn tóc dài trước ngực, đuôi tóc rơi rải rác trên vai, khi hắn giơ tay lên thì tóc lướt nhẹ qua cổ.
Tướng mạo của Tương Trọng Kính vốn trẻ trung xinh đẹp, hắn hóa trang như vậy trái lại càng thêm dễ nhìn.


Tương Trọng Kính tựa như rắn không xương yếu đuối đặt tay lên hai vai của Cố Tòng Nhứ, cả người sà vào lòng y, hắn hơi ngửa đầu có thể thấp thoáng thấy dưới khăn che mặt lộ ra một nụ cười hút hồn.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ tựa như năm đó mới thành niên bị lôi kiếp giáng xuống bổ thẳng vào mi tâm, đánh y đến mức suýt chút nữa hồn phi phách tán.
Tương Trọng Kính hài lòng nhìn thụ đồng của Cố Tòng Nhứ tràn ngập kinh hãi, tùy tiện cầm lọn tóc trước ngực vẽ vài đường uống lượn trên vai Cố Tòng Nhứ, cố ý nhại giọng giống nữ nhân mỉm cười nói: “Trông ta đẹp không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Bên tai Cố Tòng Nhứ vang lên tiếng nổ đùng đùng hoàn toàn tỉnh táo lại, y trợn mắt há miệng nhìn Tương Trọng Kính, nắm lấy bàn tay cầm lọn tóc vẽ lung tung trên người mình muốn đẩy ra, mặt đỏ bừng như cà chua.
“Ngươi… Ngươi tránh xa ta ra!”
Cố Tòng Nhứ luôn biết Tương Trọng Kính rất mặt dày, miệng toàn lời lẽ bỡn cợt damdang khiến người ta không đỡ nổi, nhưng dù bị đánh chết thì rồng ta cũng không ngờ được là sau khi hắn giả thành nữ nhân thì càng không biết xấu hổ tợn hơn, trái lại như tìm được thú vui mới, trong ánh mắt lộ ra bên ngoài dưới khăn che mặt đều là sắc khí mờ ám, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể hút hồn người ta trong truyền thuyết là đây.
Vảy rồng toàn thân của Cố Tòng Nhứ mém xíu nổ hết cả lên, gần như là hoảng sợ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu nghiệt của Tương Trọng Kính, thật giống như nhìn thấy quỷ họa bì.
Tống Hữu Thu đứng bên cạnh cũng phải nhìn đến ngơ ngẩn, Mãn Thu Hiệp đi tới hừ lạnh: “Nhìn thấy chưa đồ ngốc, đây mới là giả gái hàng thật giá thật.”
Tống Hữu Thu bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra ta hóa trang không đúng cách, hèn gì.”
Mãn Thu Hiệp không cảm xúc vạch trần hắn: “Không phải, vấn đề là ở mặt, cho dù ngươi ăn mặc giống hắn thì vẫn bị Thiết Hải Đường đánh như thường.”
Tống Hữu Thu: “…”
Tương Trọng Kính trêu đùa Cố Tòng Nhứ xong, cực kỳ hài lòng với phản ứng mặt đỏ bừng cũng với trên trán nhú ra hai sừng rồng của Cố Tòng Nhứ, cuối cùng hắn mới chịu tha cho chú rồng đơn thuần trong sáng này, buông tay đứng vững lại.
Mãn Thu Hiệp cũng rất hài lòng, nhìn từ trên xuống dưới không dời mắt: “Đi đi, chắc chắn Thiết Hải Đường không nhận ra ngươi, nếu ngươi như vậy mà nàng ta vẫn có thể nhận ra thì ta sẽ gặm sạch Vô Tẫn Lâu.”
Mãn Thu Hiệp thề thốt son sắt.
Tương Trọng Kính cũng rất tự tin với bộ dạng này của mình, nhưng là Tống Hữu Thu ở bên cạnh tỏ vẻ muốn nói lại thôi, hắn luôn có linh cảm chuyện này không lừa được Thiết Hải Đường.
Một lát sau, Cố Tòng Nhứ hóa thành chân long để cho Tương Trọng Kính ngồi trên lưng, sau đó cưỡi mây đạp gió lao vút lên bầu trời.
Khoảng cách mười dặm đối với chân long chỉ trong một cái quẫy đuôi ngắn ngủi, hai người nhanh chóng từ trên không trung xuyên qua tầng mây nhìn thấy con sông Ẩm Xuyên chảy qua núi rừng hoang dã, cùng với cây hòe khổng lồ bắt mắt.
Hoa đào trên tóc Tương Trọng Kính bị thổi bay gần hết, cả người chỉ mặc bộ đồ mỏng tanh, hắn nghiêng đầu hắt hơi một cái, khịt mũi nói: “Thả ta xuống đây là được rồi.”
Cố Tòng Nhứ nghe vậy liền bay thấp xuống, sau khi đáp đất hóa thành rồng nhỏ cuộn tròn trên cổ tay của Tương Trọng Kính.
Y vừa cuộn người vừa nhíu mày nói: “Trên người ngươi rất lạnh.”
Tương Trọng Kính lại hắt hơi thêm một cái, thuận miệng nói: “Âm khí ở đây quá nặng.”
Cố Tòng Nhứ thoáng do dự, lại quấn thêm hai vòng lên cổ tay Tương Trọng Kính, sau đó một áo bào đen từ đâu xuất hiện rơi xuống trên người Tương Trọng Kính, giúp hắn ngăn cản âm khí xung quanh.
Rốt cuộc Tương Trọng Kính cảm thấy dễ chịu hơn, định bụng trở về thồn bộ đồ mong như cánh gián này vào miệng Mãn Thu Hiệp.
Hắn đã hy sinh mới mức này nhất định phải moi được chút thông tin hữu dụng từ miệng Thiết Hải Đường, nếu không lần này phải chịu thiệt lớn.
Ở nơi Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ không thấy, dưới thân cây hòe tụ tập hàng vạn ác quỷ, một rừng mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tương Trọng Kính, nếu không phải kiêng kỵ uy áp tỏa ra từ áo bào đen thì bọn chúng đã dẫm đạp nhau xông tới hút khô người này thành bộ xương.
Một cô gái mặc áo trắng đứng ở phía xa nhìn Tương Trọng Kính chậm rãi đi tới, không biết nghĩ gì mà cười lạnh một tiếng, sau đó nhảy xuống cây hòe, cả người biến mất trước cánh cửa gỗ lớn.
Sau cửa gỗ là một thế giới nhỏ giống như Quỷ môn quan, khắp nơi toàn là xương trắng nằm rải rác, còn có bụi hoa bỉ ngạn nở rộ đỏ thẫm như hoa bỉ ngạn dưới hoàng tuyền, nơi cô gái đi qua xương trắng lập tức xếp thành một con đường dẫn đến chỗ một cái ghế ngồi được làm từ vô số đầu lâu kết dính lại.
Một nữ nhân mặc áo tím có dung mạo cực kỳ diễm lệ đang ngồi gác chân lên cái bàn trước mặt, đôi mắt khép hờ đang thong thả hút một luồng âm khí từ đóa hoa bỉ ngạn vào trong cơ thể.
Bên cạnh tay nàng là một cái chùy sắt cũ kĩ dán đầy bùa đổi vận, trông hình thể to lớn của nó mà đập mạnh xuống một cái, đầu người cũng phải nát thành cám.
Nàng lười biếng hút xong âm khí, khẽ nâng đôi mắt xinh đẹp lên nói: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt của cô gái áo trắng trông dịu dàng đằm thắm, giọng nói ấm áp như gió xuân khiến lòng người thoải mái, nhìn giống như là một gái yếu đuối cần che chở.
Cô gái yếu đuối chậm rãi mở miệng, nói ra những lời không mấy dịu dàng: “Chị đại, lại có thằng ngu không biết xấu hổ giả gái đến đây tìm chết, muốn gọt hắn bỏ vào nồi nấu canh không?”
Người được gọi là chị đại chính là Thiết Hải Đường trong lời đồn, nàng tiện tay cầm đóa hoa bỉ ngạn đã héo ném qua một bên: “Lại là Tống Hữu Thu?”
Cô gái nói: “Không phải thằng đần đó.”
Thiết Hải Đường dựa lưng vào ghế, hai chân dài bắt chéo, mũi chân trắng nõn như ngọc khẽ lắc lư, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chùy sắt dán đầy bùa đổi vận bên cạnh, hờ hững nói: “Nhiều năm qua mới có trò vui đến cho chúng ta giải trí, trực tiếp đem đi nấu canh thì còn gì thú vị nữa, để hắn vào.”
“Vâng.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...