Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 37: Cốc Đèn Tắt.



Tia sáng trắng kia đột nhiên nổ tung một cái bùm trong đầu Tương Trọng Kính, Thần hồn không ổn định từ nhỏ của hắn giống như bị cái gì đó cưỡng ép rút ra, gian nan hợp làm một với phần Thần hồn kia.
Vô số kí ức lướt nhanh qua như tên bắn, từng cái một lóe lên trong đầu hắn rồi vụt biến mất.
Tương Trọng Kính cố gắng mở to để thấy cho rõ những mảnh vụn trí nhớ kia nhưng lại giống như bị người che mắt, chỉ có thể xuyên qua khe hở nhìn được vài mảnh kí ức.
Trong số đó hiện lên một khung cảnh vắng vẻ, có một nam nhân áo đỏ khoác áo ngoài dài phết đất ngồi trên băng ghế, che miệng ho khan vài tiếng rồi dịu dàng nói: “Ngươi muốn học?”
Trên bàn đá trước mặt, một con khổng nho nhỏ đang dùng chân ra sức vặn mở nắp bình, nghe thế liền gật đầu: “Dạ.”
Nam nhân mỉm cười, chống cằm dịu dàng nhìn khổng tước, lười biếng nói: “Được thôi, thân đang bệnh quả thật có hơi nhàm chán, Tố Nhất không chịu cho ta ra ngoài, thôi thì dạy ngươi để giết thời gian vậy.”
Khổng tước ngước mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Nam nhân áo đỏ miễn cưỡng mở hờ đôi mắt tràn ngập lười biếng, con ngươi xinh đẹp giống như đóa hoa đang nở rộ, lộ ra một tia linh lực mê hoặc.
Khổng tước vừa nhìn vào đôi mắt đó lập tức ngơ ngác bất động.
Đây chính là nhiếp hồn.
Sau khi nam nhân áo đỏ khống chế được khổng tước, hắn khẽ mở đôi môi nhạt màu, dịu dàng nói: “Nào, Tước Nhi, đứng trên bàn lộn mèo một cái cho ta xem.”
Khổng tước ngơ ngác làm theo.
Nam nhân áo đỏ giống như nhìn thấy cái gì đó buồn cười, hắn phụt một tiếng cười rộ lên.
Nhiếp hồn là cấm thuật có thể điều khiển tâm trí của một người, nhưng lại bị hắn dùng để làm trò tiêu khiển cho mình.
Hắn cười chưa được mấy tiếng liền gặp báo ứng, bị sặc nước miếng ho khù khụ, khóe môi chậm rãi chảy xuống một vệt máu.
Dường như hắn đã quen chuyện này, thản nhiên nhấc tay lau đi rồi tiếp tục chơi đùa với khổng tước.
Hình ảnh trước mắt Tương Trọng Kính đến đây liền ngưng, lập tức chuyển sang một hình ảnh khác, nam nhân áo đỏ trong hình ảnh đang đứng trên đỉnh của một ngọn núi cao, từ tầm nhìn của hắn có thể thấy toàn bộ Cửu Châu đang chìm ngập trong khói lửa mịt mùng.
Một con khổng tước xuyên qua khói mù bay tới, đáp xuống đậu trên ngón tay thon dài của nam nhân.
Vẻ mặt nam nhân lãnh đạm, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng phải rời khỏi?”
Khổng tước cung kính gật đầu, mở miệng nói tiếng người: “Ta không muốn hóa thành vật phàm, trừ khi chủ nhân dùng nhiếp hồn với ta, nếu không ta nhất định sẽ đi theo ngài.”
Nam nhân cười khẽ: “Nếu là vậy, ta có khác gì tam độc đâu?”
Hắn rung nhẹ ngón tay thả khổng tước giương cánh bay lên, lẩm bẩm: “Đi thôi.”
“Tất cả đều đi thôi.”
Hắn đứng tại chỗ một mình, đưa mắt nhìn theo bóng dáng ngày càng bay xa của khổng tước, một hồi lâu sau mới cười khẽ, trông vô cùng cô đơn.
Ở sau lưng hắn là một cây cổ thụ khổng lồ.
Chim ưng chao liệng trên trời cao, khi hạ cánh đáp xuống vai của nam nhân thì hắn đang ngồi trên một cành cây.
U hỏa trên vai lập lòe, hắn vuốt ve một con rồng nhỏ, tuy giọng điệu êm dịu nhưng Tương Trọng Kính có thể nghe ra sự ranh mãnh lẩn trong đó.
“Thì ra là một bé rồng đen, màu sắc thật đẹp, giống như vệt mực.”
“Gọi ngươi là, ừm, Tòng Nhứ đi.”
Rồng con mới nở, không hiểu một con rồng đen như nó sao lại gọi là Tòng Nhứ, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn chủ nhân mỉm cười dịu dàng, cái đầu nhỏ khẽ gật gật.
Nam nhân áo đỏ thấy vậy cười càng dịu dàng hơn.
Hình ảnh nam nhân và rồng nhỏ như vết mực cùng nhau ngồi trên cành cây chậm rãi biến thành khói mù rồi phiêu tán, Tương Trọng Kính thấy trong mảnh kí ức cuối cùng là khuôn mặt của mình.
Sáu mươi năm trước hắn vẫn còn là thiếu niên hăm hở đến Tống Táng Các, đưa một giọt máu của mình cho Tống Hữu Thu.
Tống Hữu Thu ngước mắt bưng hai tay nhận lấy giọt máu: “Bí cảnh tam độc không làm chết người ngay, ngươi cần gì phải vội vàng mua quan tài cho mình thế?”
Tương Liễm cầm ly rượu trong tay ngửa đầu cạn sạch, trên mặt không có cảm xúc gì: “Yêu tộc sẽ không giao ngôi vị Tông chủ cho tộc nhân đã kết đạo lữ với một nam nhân, dã tâm của Tấn Sở Linh rất lớn, nếu hắn muốn ngồi lên vị trí Tông chủ Yêu tộc, việc đầu tiên hắn làm là giết ta. Khứ Ý Tông hơn tám mươi phần trăm sẽ không đồng ý chứa chấp ta, đúng lúc bí cảnh là nơi tốt nhất để giết người diệt khẩu, không phải sao?”
Tống Hữu Thu ở bên cạnh vừa làm đèn bản mệnh vừa nhíu mày nói: “Vậy ngươi đừng đi, bọn hắn có thể cầm kiếm kề vào cổ ép ngươi đi được chắc?”
Tương Liễm lại rót thêm cho một ly rượu: “Ta phải đi.”
Tống Hữu Thu nói: “Tại sao?”
Tay cầm ly rượu của Tương Liễm hơi khựng lại, hắn ngơ ngẩn hồi lâu rồi tự nhủ: “Đúng vậy, tại sao ta… Phải đi?”
Biết rõ bí cảnh chắc chắn là mồ chôn của hắn, nhưng tại sao hắn lại cố chấp muốn đi vào?
Tương Liễm nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không thông suốt.
Tống Hữu Thu đem cất đèn bản mệnh đã làm xong, sau đó nghi ngờ nói: “Vậy ngươi còn đi không?”
Tương Liễm trả lời gần như không chút nghĩ ngợi: “Đi chứ.”
Tống Hữu Thu đần mặt: “Cho nên mới hỏi rốt cuộc là vì sao?”
Tương Liễm cũng không biết tại sao, ánh mắt của hắn lộ vẻ ngơ ngác hồi lâu, rồi do dự nói: “Thật giống như trong bí cảnh có… Thứ gì đó vô cùng quan trọng cần ta mang về.”
Nhưng hắn vẫn không biết rốt cuộc đó là thứ gì.
Tương Trọng Kính xem hình ảnh tới đây cũng vẫn chưa hiểu, nhưng diễn biến tiếp theo liền cho hắn câu trả lời.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng, Tương Trọng Kính thản nhiên không cảm xúc đi tới trước một tấm kiếng thủy tinh, trong đôi mắt tựa như biển hoa nở rộ.
“Dẫn hắn đi ra, đừng để hắn chết.”
“Quên mất…”
Tương Trọng Kính không nghe rõ câu nói kế tiếp là gì, bỗng nhiên hắn hít sâu một hơi tỉnh lại.
Những kí ức này thoạt nhìn dài đằng đẵng nhưng trong thực tế chỉ vụt qua trong nháy mắt, thậm chí Tương Trọng Kính vẫn còn chưa ngã xuống.
Một trận choáng váng ập tới.
Bây giờ Tương Trọng Kính đã cạn kiệt sức lực, đang chờ cảm giác đau đớn ập tới khi thân thể rơi mạnh xuống đất, nhưng trước một giây hoàn toàn ngã xuống, hắn được một đôi tay vững chãi đỡ lấy eo.
Lông mi của Tương Trọng Kính khẽ giật giật, hắn khó khăn mở mắt ra thì liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng của Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính cười khẽ với y, đang muốn cảm ơn y vì đã kịp thời đỡ hắn, nhưng chưa kịp mở miệng thì Cố Tòng Nhứ giống như chạm tay vào nước sôi, bất chợt rút tay về không báo trước.
Tương Trọng Kính không kịp phản ứng liền trực tiếp ngã lăn ra đất.
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ hốt hoảng không thôi, hai tay ôm chặt long cốt đã mất đi ánh sáng, cả người nôn nóng đi lòng vòng trong hang động, miệng lầm bà lầm bầm những câu rời rạc không rõ đầu đuôi.
“Không đúng, hắn không thể nào chủ nhân của ta!”
“Sao hắn có thể là chủ nhân của ta được? Chủ nhân của ta còn tôn quý tiên khí hơn thần tiên trên chín tầng mây, còn hắn… Không thể nào!”

“Nhưng tại sao mảnh Thần hồn kia lại chui vào người hắn, a đúng rồi, các mảnh Thần hồn có thể dẫn dắt nhau dung hợp lại, nhưng, nhưng mà… Khụ khụ khụ!”
Cố Tòng Nhứ hoảng loạn đến nỗi bị sặc, ôm cổ ho khan không ngừng, trong miệng vẫn lầm bầm không thể nào là không thể nào.
Lần này Tương Trọng Kính thật sự bị ngã đập eo xuống đất, hắn chống khuỷu tay nằm nghiêng như quý phi, ngẩng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ đi tới đi lui với đôi mắt âm u, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tòng Nhứ, ngươi đối xử với chủ nhân của mình như thế đó hả?”
Cố Tòng Nhứ nhìn hắn như nhìn thấy ma quỷ, giọng nói đều sắp nổ tung: “Không, không phải!!”
Tương Trọng Kính đỡ eo ngồi xếp bằng trên đất, cười như không cười nói: “Canh Ba của chúng ta trông giống vệt mực, vậy thì hãy gọi là Tòng Nhứ đi.”
Lời này vừa nói ra liền khiến vẻ mặt của Cố Tòng Nhứ càng thêm kinh hoảng.
“Còn giữ khư khư long cốt kia làm gì, Thần hồn đã không còn.” Tương Trọng Kính giang hai tay với y, nhếch môi cười nhạt: “Tới ôm ta lên.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Bỗng chốc sừng rồng của Cố Tòng Nhứ nhú ra, cả khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua, y cứng ngắc đứng im tại chỗ không biết phải làm gì cho phải.
Trong lúc y đang định quay vào trong Thức hải của Tương Trọng Kính để tránh mặt, Tương Trọng Kính đã sớm nhìn thấu ý đồ của y, thong thả nói: “Nếu ngươi lại trốn vào trong Thức hải chiến tranh lạnh với ta, có tin cả đời này ta sẽ không để ý đến ngươi nữa không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nghe thế liền đứng im tại chỗ, không dám hó hé gì.
Tương Trọng Kính thấy y không có ý định trốn tránh, giơ tay ngoắc ngoắc với y: “Tới đây.”
Cố Tòng Nhứ không dám đến gần Tương Trọng Kính, không những không đi tới mà còn lùi tuốt ra phía sau, hai tay ôm chặt long cốt không nói gì.
Tương Trọng Kính khẽ bỉu môi, thấy y bị dọa sợ đến như vậy thì mở lòng từ bi không ép buộc y nữa.
“Ngươi biết câu nói trước khi chết của khổng tước có ý gì không?”
Cố Tòng Nhứ vừa cảnh giác nhìn hắn vừa lùi thêm vài bước nữa.
Y tích cực lùi về sau như thể muốn cách hắn càng xa càng tốt, khi nghe thấy hắn hỏi vậy liền dừng chân, sau đó tìm một nơi an toàn rồi núp cả người phía sau tảng đá lớn.
Rốt cuộc cũng tìm được cảm giác an toàn, lúc này Cố Tòng Nhứ mới lên tiếng: “Có ý gì?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thấy y gần như muốn trốn ra khỏi hang động, không thể không cất cao âm thanh: “Nó nói nó không ngừng thuật nhiếp hồn, nhưng lúc đó ta lại không trúng chiêu, điều này nói rõ cái gì— Chậc, ngươi trốn xa như vậy làm gì, ta không có ăn thịt ngươi.”
Cố Tòng Nhứ ngồi xổm co người thành một cục phía sau tảng đá, buồn bực nói: “Ở đây cũng nói được.”
Tương Trọng Kính hô: “Cái gì?! Ngươi nói cái gì?!”
Cố Tòng Nhứ la: “Ta nói, ở đây cũng nói được!”
Tương Trọng Kính bó tay, hắn lại không có cách nào dùng linh lực để truyền âm, đành phải bất đắc dĩ nói lớn tiếng.
“Khi còn bé ta luôn bị cô hồn dã quỷ quấy nhiễu, tám mươi phần trăm không phải là vì Thần hồn bất ổn, mà là Thần hồn không được trọn vẹn!” Tương Trọng Kính nói: “Trước khi vào bí cảnh ta không cách nào thoát khỏi nhiếp hồn của khổng tước! Nhưng từ sau khi ra khỏi bí cảnh thì không còn bị ảnh hưởng nữa, có lẽ là vì lúc ở bên trong Định Hồn Quan, ta đã vô tình dung hợp lại các phần Thần hồn còn thiếu! Khụ khụ khụ khụ!”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Lỗ tai của cự long bị âm lượng giọng nói của Tương Trọng Kính làm cho ong ong.
Cố Tòng Nhứ do dự nửa ngày mới chịu ló nửa mặt ra nói: “Ta có thể nghe được, ngươi đừng nói lớn như vậy.”
Tương Trọng Kính tiếp tục nói lớn: “Cái gì?! Ngươi nói cái gì?! Nói lớn lên cái coi—”
Cố Tòng Nhứ: “…”


Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một lát rồi từ từ đi ra khỏi tảng đá, đi đến ngồi xuống vị trí cách mười bước chân trước mặt Tương Trọng Kính, nhỏ giọng: “Như vậy là có thể nghe được rồi chứ?”
Tương Trọng Kính phải nói lớn rát họng mới khiến y chịu ra ngoài, tức giận trừng Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ ôm long cốt không dám nhìn hắn.
Tương Trọng Kính vì nói lớn mà hụt hơi, đầu óc xây xẩm: “Ta nói đến chỗ nào rồi?”
Cố Tòng Nhứ nhắc nhở hắn: “Khụ khụ khụ khụ.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không nhịn được, nhặt một hòn đá gần đó ném vào đầu Cố Tòng Nhứ.
Đầu của Cố Tòng Nhứ không hề hấn gì, trái lại hòn đá bị bể thành bột.
Đây là lần đầu tiên Tương Trọng Kính bị chọc giận, hắn niệm mấy lần câu ‘Không thể so đo với hắn, tỉnh táo lại tỉnh táo lại’, lúc này mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
“Ta mới vừa thấy một phần trí nhớ mới trong Thức hải, nhiếp hồn của khổng tước là được một nam nhân áo đỏ dạy cho nó.” Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, nói tiếp: “Câu nói cuối cùng của khổng tước có lẽ là đang ám chỉ với ta, sở dĩ ta không trúng nhiếp hồn của nó là vì ta là người dạy nó nhiếp hồn.”
Cố Tòng Nhứ định giãy chết lần cuối cùng: “Nhưng Thần hồn không trọn vẹn thì làm sao vào được luân hồi?”
Tương Trọng Kính hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi ta, ta phải đi hỏi ai đây?”
Cố Tòng Nhứ nghẹn họng.
Tương Trọng Kính yên lặng nhìn hắn hồi lâu, nói: “Ngươi không tin ta?”
Cố Tòng Nhứ không phải là không tin, y biết Tương Trọng Kính sẽ không lừa hắn trong chuyện này, chẳng qua là y tạm thời khó có thể tiếp thu nổi.
Chủ nhân tựa như trời cao trăng sáng, ôn nhu như gió xuân đặt bên cạnh Tương Trọng Kính cử chỉ ngôn hành thô lỗ không đứng đắn…
Rõ ràng hai người hoàn toàn trái ngược như vậy sao có thể liên tưởng là cùng một người được chứ?!
Cố Tòng Nhứ nghẹn ngào, cảm thấy bản thân cần thêm thời gian để chấp nhận chuyện này.
Y lặng lẽ biến mất tại chỗ, quay trở về Thức hải của Tương Trọng Kính, sau đó ngậm cái đuôi lăn lộn một trận, muốn thực hiện lời thề son sắt nếu Tương Trọng Kính là chủ nhân thì sẽ nuốt đuôi của mình đã nói lúc trước.
Thật quá mất mặt chân long.
Bây giờ Tương Trọng Kính là một người có tính nết được nước liền lấn tới, không dễ bỏ qua chuyện cũ, những chuyện ngu xuẩn y làm trước đó chắc chắn sẽ bị hắn lôi ra chế nhạo cho coi.
Cố Tòng Nhứ nghĩ đến đây liền thấy tiền đồ trước mắt còn đen hơn vảy rồng của mình.
Nhưng sự tình chủ nhân của y không bị biến thành cô hồn dã quỷ vẫn là khiến trái tim Cố Tòng Nhứ như sống lại thêm lần nữa, đập mạnh liên hồi thiếu điều muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Chỉ trong phút chốc, ác long mới nãy còn mang vẻ mặt tiều tụy tâm như tro tàn trong nháy mắt khởi tử hồi sinh, dung dăng dung dẻ bay nhảy khắp nơi, làm cho biển đèn trong Thức hải rối loạn bay tứ lung tung.
Tương Trọng Kính bị bỏ lại một mình trong hang động đen nhánh nhìn vị trí biến mất của Cố Tòng Nhứ, hiếm thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ mờ mịt.
Tương Trọng Kính ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, đột nhiên xì một tiếng bật cười.
“Đúng vậy.” Trái tim của Tương Trọng Kính bình thản đập từng nhịp, thầm nghĩ trong đầu: “Tại sao ta phải chứng minh với hắn ta là ai, đó chẳng phải giống như lúc trước ta tự chứng minh trong sạch của bản thân à, người đã không tin thì dù ta có giải thích thế nào thì vẫn sẽ không tin, nhiều lời cũng vô nghĩa.”
Chuyện vô nghĩa, mắc gì phải bận tâm.
Tương Trọng Kính cũng không phải người cố chấp không buông, nếu nói nhiều chứng cớ như vậy mà Cố Tòng Nhứ vẫn không tin, hắn có nói thêm đi nữa thì cũng chỉ tự chuốc lấy nhục.
Hắn lảo đảo đứng lên, giơ tay che cái đầu đau sắp nứt ra của mình, chậm rãi đi tới cửa hang ra bên ngoài.
Có lẽ u hỏa cảm nhận được tâm tình của Tương Trọng Kính, lo lắng bay tới bay lui quanh người hắn, còn cố gắng cọ vào mặt hắn giống như là đang an ủi.
Tương Trọng Kính mỉm cười vuốt ve hai đốm u hỏa, lẩm bẩm nói: “Các ngươi nhận nhầm người rồi.”
U hỏa nghe vậy càng nóng nảy, hận không thể bao bọc hắn lại để sưởi ấm cho hắn.
Cố Tòng Nhứ đang lăn lộn trong Thức hải dường như phát hiện ra điều gì đó khác thường, hơi ngẩng đầu nhìn biển đèn bên trên.
Vừa nhìn lên thì thụ đồng của Cố Tòng Nhứ đột nhiên co rụt thành cây kim.
Nhận thức của Tương Trọng Kính.
Biển đèn trong Thức hải thắp sáng hàng năm, vài cốc đèn bị tắt là vì Tương Trọng Kính nhận ra sự lạnh lùng vô tình của lòng người, có điều sau đó nhanh chóng thắp sáng trở lại.
Mà lúc này, biển đèn ngập trời kia giống như bị sức mạnh vô hình nào đó thổi tắt, từng cốc đèn nối tiếp đuôi nhau tắt ngúm hàng loạt.
Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên nhìn.
Biển đèn vẫn không ngừng tắt từng cốc đèn một, không lâu sau toàn bộ đã bị tắt hơn phân nửa, thường ngày trong Thức hải đều sáng choang vậy mà bây giờ lại giống như dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng le lói lập lòe.
Cố Tòng Nhứ hơi nghi ngờ ánh mắt của mình, lập tức đi xem Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính đã ra khỏi hang động, đang dùng u hỏa nghiêm túc đốt sạch trận pháp hại người kia, mặc dù không còn long cốt để điều khiển linh thú nhưng thà đốt để ngừa hậu hoạn về sau.
Hắn đã đốt xong, mang theo tâm tình tốt dẫn u hỏa mở ra một con đường nhỏ quay lại Khứ Ý Tông.
Tương Trọng Kính có thói quen một thân một mình, dù sợ hãi bóng tối xung quanh nhưng trên mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ là bước chân không tự chủ tăng tốc.
Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải ngơ ngác đón lấy một cốc đèn đã tắt rơi xuống, sửng sốt một hồi lâu, còn cảm thấy trong lòng đau nhói.
Sau núi quá tối, Tương Trọng Kính đi rất nhanh giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, cơn sợ hãi vô danh tựa như một bàn tay bóp chặt trái tim của hắn khiến hắn suýt chút nữa thở không ra hơi.
Ngay trong lúc này, một cái tay từ đâu vươn ra nắm chặt lấy cổ tay của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính giật nảy cả người, hai chân bị dọa sợ mà mém xíu mềm nhũn khuỵu xuống, không dám quay đầu nhìn.
Cốc đèn trong Thức hải lại bị tắt thêm vài cái.
Cố Tòng Nhứ thấy vậy liền vội nói: “Là ta.”
Tương Trọng Kính nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim suýt vọt lên cuống họng chậm rãi ổn định lại, hắn lặng lẽ thở phào một hơi, bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh quay đầu lại, mượn ánh sáng u hỏa nhìn Cố Tòng Nhứ: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lập tức cúi xuống, vô cùng do dự.
Trong mắt Tương Trọng Kính toàn là giá lạnh, không còn dáng vẻ trêu chọc Cố Tòng Nhứ như mọi ngày nữa, hắn nhíu mày nói: “Có chuyện thì nói, ta phải trở về.”
Cố Tòng Nhứ sợ hắn tức giận, khẽ cắn răng, quai hàm bạnh ra hết cỡ, sau đó lí nha lí nhí nói một câu.
“Ngươi… Sao rồi?”
Tương Trọng Kính không nghe rõ: “Cái gì?”
Cố Tòng Nhứ do dự ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tương Trọng Kính thì lập tức xìu xuống, y nhắm chặt mắt la lớn.
“Ta nói, ngươi muốn xem ta nuốt cái đuôi không?!”
Tiếng nói vang vọng khắp quả núi, dọa các linh thú gần đó bỏ chạy tán loạn.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính: ? ? ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...