Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
Chương 96: Hoàn chính văn
Dượng của Hạ Lan Từ – Diêu đại nhân đã trở lại triều đình từ năm ngoái, hiện vẫn giữ chức Hộ bộ Thị lang. Diêu Thiên Tuyết vui càng thêm vui, sau xuân còn tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa tại phủ. Dù Hạ Lan Từ đang bận rộn ôn luyện nhưng vẫn tranh thủ đến tham dự, Lục Vô Ưu cũng khuyên nàng đừng cứ mãi tự giam mình trong phủ.
Trước đây, Hạ Lan Từ luôn lo sợ dung mạo của mình sẽ gây thêm rắc rối, nhưng sau chuyến đi Hoảng Châu về, nàng trở nên thoải mái và tự tin hơn rất nhiều.
Diêu Thiên Tuyết đã ở Kinh thành nhiều năm, quen biết với vô số tiểu thư phu nhân các phủ, nay cha nàng ấy lại được phục chức, thế nên tất cả đều nể mặt đến tham dự.
Buổi tiệc thưởng hoa diễn ra vào buổi chiều, các phu nhân tiểu thư từ các phủ đều dẫn theo nha hoàn đến, bất kể là trong vườn hay trước sảnh đều đầy ắp người, cảnh tượng đông đúc rực rỡ cùng với hương hoa thoang thoảng, bóng tóc vờn bay, trang sức lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong vườn bày biện rất nhiều hoa cỏ được Diêu Thiên Tuyết chọn lọc kỹ lưỡng. Sau khi thành thân, nàng ấy thường nhàn rỗi nên chăm sóc hoa cỏ trong phủ rất tươi tốt.
Đang lúc trò chuyện, mọi người chợt nghe thấy người hầu thông báo rằng Hạ Lan phu nhân đã đến.
Đối với vị Hạ Lan phu nhân từng là đại mỹ nhân vang danh Kinh thành được ca ngợi không ai sánh bằng này, mọi người đều vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Dù nàng đã theo chồng đến Hoảng Châu ba năm, trước kia cũng ít khi tham dự yến tiệc trong Kinh nhưng vẫn là nhân vật khiến nhiều người nhớ mãi. Có người chỉ gặp nàng một lần, có người thậm chí chưa bao giờ gặp được nàng.
Những lời tán tụng hoa mỹ về nàng thường bị xem là quá phóng đại.
Huống hồ, nàng từng vì phu quân gõ trống Đăng Văn, quỳ trước cổng Đại Ung rồi còn giúp lập thư viện ở Hoảng Châu, thậm chí còn theo phu quân thủ thành, nghe nói hiện giờ còn muốn tham gia khoa thi cho nữ tử. Điều này khiến người ta cảm thấy nàng không giống một khuê tú chính thống, tài giỏi thì tài giỏi nhưng nhan sắc có lẽ chỉ phóng đại quá mức mà thôi.
Thế nhưng khi nữ tử khoác bộ áo váy trắng tinh tự nhiên đi đến, dù chỉ dẫn theo ít người hầu nhưng tư thế đi lại của nàng toát ra sự tự tin và bình thản, thậm chí vượt qua cả những quý nữ nhà giàu, như thể phía sau nàng có hàng ngàn người theo sau. Cảnh tượng đó không hề tỏ ra vênh váo cao ngạo mà dịu dàng đến lạ, nhưng càng bình thản lại càng khiến nàng thêm cao quý, tựa như vẻ đẹp trầm tĩnh đã được gột rửa sau khi trải qua bao sóng gió cuộc đời.
Tất nhiên, điều khiến nàng nổi bật nhất vẫn là gương mặt tiên nữ ấy.
Nhiều người hầu vì lần đầu tiên gặp được vị phu nhân trong truyền thuyết lập tức trở nên lúng túng, bước chân rối loạn làm bát đũa va vào nhau loảng xoảng, còn có người vội vã chuồn đi báo tin, những người nghe tin lập tức chạy đến, yến tiệc thưởng hoa vốn trật tự bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Giờ đây, Hạ Lan Từ không cần phải đội mũ rèm che mặt nữa.
Không chỉ vì có hộ vệ Lục Vô Ưu sắp xếp cho nàng, mà ngay cả khi chỉ có một mình nàng, những kẻ lưu manh háo sắc cũng khó lòng tiếp cận được. Hơn nữa, Kinh thành gần đây quản lý rất nghiêm việc trêu ghẹo phụ nữ, hình phạt cũng rất nặng.
Hạ Lan Từ cười đùa với đứa cháu trai lần đầu gặp mặt, tặng một phần quà mừng rồi mới chậm rãi thưởng hoa.
Diêu Thiên Tuyết mỉm cười rạng rỡ: “Tiểu Từ, muội cứ từ từ ngắm, tuy không phải toàn là danh phẩm nhưng đều do ta dày công vun trồng!”
Hạ Lan Từ nhìn khắp một vòng, hoa đẹp thì đẹp thật nhưng nàng vốn không quá yêu thích, trong lòng còn nhẩm tính giá tiền của chúng. Nàng cảm thấy chi bằng về nhà đọc sách viết chữ thì hơn. Diêu Thiên Tuyết thấy nàng như vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo nàng lần sau đến ăn bánh ngọt.
Sau khi nàng rời đi, mọi người mới bừng tỉnh trở lại.
“Trên đời này thật sự có người đẹp đến thế sao…”
“Có phải vừa nãy nàng ấy đã nói chuyện hay không, còn động đậy nữa…”
Cũng có tiểu thư khác nghiến răng nói: “Trở về ta cũng đi báo danh tham gia khoa cử.”
“Ta cũng đi, ta cũng đi!”
Nhưng bất kể ai có bàn luận gì, Hạ Lan Từ đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
***
Con đường làm quan của Lục Vô Ưu hiện giờ thông thoáng xán lạn, gần đây trong triều đình hắn là củ khoai nóng bỏng tay mà ai cũng biết đến.
Mọi người biết rõ hắn chính là người kế nhiệm mà Từ Các lão coi trọng, chỉ đợi hắn tích lũy đủ kinh nghiệm thì việc thăng lên vị trí Thủ phụ nắm giữ quyền hành chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, vị Các thần trẻ tuổi này ra vào Hoàng cung không chút e dè, ngay cả Cung Càn Thanh của Hi Đế hắn cũng có thể tự do ra vào, thậm chí có người còn nghe thấy hai người ở trong đó tranh luận, khiến đám thái giám quỳ bên ngoài sợ hãi không dám thở mạnh.
Dĩ nhiên, điều này có thể cũng là do Tân Đế không tuyển chọn tú nữ, đến nay hậu cung vẫn còn trống trải, chỉ còn lại cung nữ và các phi tần của Tiên Đế.
Lúc này, Hi Đế uể oải đưa bản tấu chương vừa phê duyệt cho Đổng công công, đồng thời tiện tay ném tấu sớ xin lập Hậu vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn vị Các thần trẻ tuổi kiêm Lễ bộ Thị lang đang xử lý đống tấu chương trước mặt.
Bỗng nhiên, Hi Đế lên tiếng: “Lục khanh, khanh có muốn làm Quốc cữu không?”
(*)Quốc cữu: ca ca của Hoàng hậu
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu: “Thần lấy làm hổ thẹn.”
Hi Đế nói tiếp: “Nàng nói sẽ đến đây, ta đã đợi ba tháng rồi.”
Lục Vô Ưu đáp: “Đó là điều bình thường, muội ấy trước nay luôn như vậy.”
Hi Đế thở dài một hơi: “Khanh thật sự không suy nghĩ lại sao? Chỉ cần treo một cái danh thôi cũng được.”
Lục Vô Ưu giọng điệu cứng nhắc, nói như học thuộc lòng: “Nếu Bệ hạ cứ khăng khăng như vậy, thần chỉ có thể xin về hưu sớm để khỏi chịu nỗi nhục này.”
Hi Đế nói: “Trẫm đã đồng ý mở khoa cử nữ tử cho khanh rồi.”
Lục Vô Ưu đáp: “Không phải thần đang làm việc thay Bệ hạ hay sao.”
Hi Đế nói: “Đó là bổn phận của thần tử.”
Lục Vô Ưu cũng đáp: “Ở trong cung đặt hết tâm trí cai trị thiên hạ thật tốt cũng là bổn phận của Hoàng Đế.”
Hai người đều im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Hi Đế mới lên tiếng: “Trong Hoàng tộc không phải vẫn còn Hoàng tử Hoàng tôn sao? Nếu thực sự không được thì chọn một người đến đây, ta thoái vị, khanh nhiếp chính… Để ta đi làm hiệp khách giang hồ có được không?”
Lục Vô Ưu nói: “Ai biết Hoàng tử Hoàng tôn có phẩm hạnh ra sao. Chẳng phải ngài vẫn muốn thực hiện chính sách mới mà Hiếu Hiền Đế chưa làm được sao? Ráng nhẫn nhịn thêm vài năm nữa đi. Thiên hạ chưa thái bình, ngài có làm hiệp khách giang hồ cũng không yên ổn đâu.”
Hi Đế ngập ngừng nói: “Nhỡ đâu Vị Linh ở giang hồ gặp phải người khác, nàng động lòng thì sao?”
Lục Vô Ưu nhún vai, hờ hững đáp lại: “Đó là việc thần không thể kiểm soát được.”
***
Hạ Lan Từ mang theo bánh ngọt từ phủ nhà Diêu Thiên Tuyết về cho Lục Vô Ưu. Nàng đã quen việc mang điểm tâm đến cho hắn.
Mặc dù việc hắn thích đồ ngọt không biết đã lan truyền từ đâu, gần đây ai đến phủ viếng thăm cũng mang theo một hộp bánh ngọt, khiến Hạ Lan Từ cảm thấy khó xử vô cùng.
Lục Vô Ưu thì lại thản nhiên nói: “Dù họ có tặng gì đi nữa cũng không ngon bằng bánh mà phu nhân mang về.”
Hạ Lan Từ: “…”
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Vô Ưu lại bắt đầu suy xét một vấn đề khác.
Sau khi được thăng chức, trong phủ của họ có thêm nhiều người, mỗi ngày khách khứa ra vào thường xuyên hơn, hơn nữa còn có nhiều nho sinh sĩ tử gửi thiếp mời xin gặp. Do đó, trong phủ phải nuôi thêm vài người phụ tá, khiến tòa nhà ngày càng chật chội.
Thư phòng của hai người cũng không còn đủ chỗ nữa.
Lục Vô Ưu dự định sẽ mua một căn nhà lớn hơn.
Hạ Lan Từ lại thấy có hơi lưu luyến.
Trong sân, cây mộc lan mà nàng trồng từ nhiều năm trước nay đã lớn, cành lá cao vút, những đóa hoa trắng hồng như ngọc điêu khắc đang nở rộ. Khi gió thổi qua, hương thơm ngát tỏa khắp khiến lòng người thanh thản.
Sau khi thành thân, Hạ Lan Từ đã tốn rất nhiều công sức chăm chút phủ nhà, từ gốc cây ngọn cỏ đến các món đồ trang trí bày biện trong phủ, tất cả đều do nàng tỉ mỉ chọn lựa tính toán sao cho thỏa đáng nhất, mỗi món đều được nàng đích thân mua về.
Dù đã ở Hoảng Châu ba năm không về, nhưng khi trở lại nàng vẫn cảm thấy nơi này đầy ắp những kỷ niệm thân thương.
Mỗi sự kiện, mỗi chuyện xảy ra giữa nàng và Lục Vô Ưu trong ngôi nhà này, dường như vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mắt. Lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm, lần đầu tiên ngủ chung giường, nụ hôn đầu tiên sau khi thành thân, lần đầu tiên…
Thời gian thấm thoát đã trôi qua lâu đến như vậy.
Hạ Lan Từ ngập ngừng nói: “Nhất định phải đổi sao?”
Lục Vô Ưu chỉ nghĩ trong chốc lát, rồi đáp: “Không đổi cũng được. Vậy ta sẽ mua mấy căn nhà ở xung quanh, đập thông ra cũng giống vậy thôi, còn có thể xây thêm một khu vườn nhỏ, trồng thêm ít hoa cỏ. Sau này nếu còn nhặt thêm đứa con nào nữa, chúng cũng có chỗ để ở, còn có thể…”
Hạ Lan Từ nói: “…?” Nàng im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: “Chàng tính toán chu toàn thật đó.”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Không tính toán chu toàn làm sao cưới được nàng.”
Hạ Lan Từ ngước nhìn hắn, cảm thấy mình cũng nên khen ngợi hắn một chút.
“… Đôi khi ta thật sự cảm thấy chàng thật toàn năng, dường như không có gì là chàng không làm được?”
Lục Vô Ưu nhoẻn miệng cười ấm áp: “Tất nhiên ta không phải người toàn năng, chỉ là mỗi việc đều cố gắng hết sức mình để làm tốt nhất có thể. Khoa cử là vậy, cưới nàng là vậy, làm quan cũng là vậy, bây giờ cũng như vậy.”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.
Xuất thân của hắn không hề liên quan gì đến triều đình, nhưng chỉ vì giấc mộng thuở thiếu thời mà dứt khoát rời nhà đi học, không dựa vào một chút thế lực nào.
Việc cưới nàng cũng là bất đắc dĩ, nhưng dù trước hay sau hôn nhân, việc nào Lục Vô Ưu cũng hoàn thành một cách hoàn hảo, mọi việc hắn đều làm chu đáo không chê vào đâu được, đến nỗi Hạ Lan Từ vốn ban đầu còn mang chút thành kiến với hắn, cũng dần dần thay đổi quan điểm và nỗ lực làm tốt mọi việc trong khả năng của mình.
Còn về việc làm quan thì không cần bàn đến.
Hạ Lan Từ suy nghĩ, rồi nói: “Có vẻ ta chưa làm được gì nhiều cho chàng.”
Lục Vô Ưu đáp: “Phu nhân sao lại nói vậy, nếu không có nàng, có lẽ hiện giờ ta đã tiêu dao tự tại trên giang hồ rồi.”
Hắn ôm vai nàng, hôn nhẹ lên tóc nàng: “Sau này nếu có ai hỏi ta làm quan thế nào mà được như bây giờ, ta e là phải trả lời họ rằng: Chỉ cần cưới một phu nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên bị người ta ngấp nghé thì sẽ có động lực để tiến bộ mà thôi.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Chàng thật sự sẽ trả lời như vậy sao?”
Lục Vô Ưu cười: “Có gì mà không được. Ban đầu cưới nàng, ta vốn không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng dần dần… khi bắt đầu rơi vào lưới tình, ta mới nhận ra mình chưa đủ năng lực. Dù ta có che chở cho nàng, nàng vẫn sống trong sự bất an như chim sợ cành cong, chẳng có ngày nào yên ổn. Rõ ràng nàng không muốn ở yên trong sân nhà, nhưng lại bị ép phải chấp nhận số phận. Ngay cả khi nàng cam tâm, ta cũng không thể nào cam lòng được. Ta mong nàng được hạnh phúc vui vẻ giống như Vị Linh, có thể tự do tự tại làm điều mình muốn, chứ không phải lúc nào cũng bị trói buộc trong thói đời khắc nghiệt này.”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới nói: “Vậy còn chàng, chàng có hạnh phúc không? Nhớ lại lúc chàng vừa ra khỏi ngục, chàng nói muốn về nhà, ta còn…”
Nàng có chút ngại ngùng.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng nói sai rồi, ta không hề muốn về nhà. Công chưa thành danh chưa toại còn bị chèn ép trở về, mẹ ta biết sẽ cười chết mất.”
Hạ Lan Từ khó hiểu: “Bà ấy lẽ ra phải tự hào về chàng mới đúng.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt phức tạp: “Không, bà ấy nhất định sẽ cười.”
Hạ Lan Từ quay người lại ôm lấy thắt lưng của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy là bà ấy sai rồi.”
Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, nói: “Không sao, ta không bận tâm, có lẽ bà ấy còn chẳng biết Tứ thư Ngũ kinh là những quyển nào. Ta biết rất rõ mình đang làm gì, thói đời này khoan dung cho nam tử nhiều, nhưng thường khắt khe áp bức với nữ tử. Nhưng ta hy vọng nó sẽ nhẹ nhàng với nàng hơn.”
Hy vọng nàng không phải nuôi những nỗi uất ức.
Hy vọng nàng không mang những hối tiếc.
Hy vọng nàng có thể sống tự do tự tại, trở nên đủ mạnh mẽ để không phải bận tâm đến những lời đồn đại vô căn cứ trong thế giới này.
Hạ Lan Từ dựa vào lòng Lục Vô Ưu, gối đầu lên lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, nàng lặng im một lúc, cho đến khi không muốn để giọng mình nghẹn ngào thêm nữa, chỉ sụt sịt rồi nhỏ giọng nói: “… Chàng không cần tốt với ta đến thế đâu.”
Lục Vô Ưu cười khẽ: “Sao? Còn chê ta tốt quá hả?”
Hạ Lan Từ hậm hực: “Sơn tặc đều tốt như vậy à?”
Lục Vô Ưu cười đến lồng ngực phập phồng: “Sơn tặc lợi hại như thế này, nàng có cầm đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“…? Ban nãy không phải chàng còn khiêm tốn sao, sao giờ lại bắt đầu tự tâng bốc mình thế.”
Lục Vô Ưu nói: “Bởi vì nàng có vẻ cảm động, không nói gì đó sợ nàng khóc mất.”
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Lục Vô Ưu thấp giọng hỏi: “Không đi đọc sách à?”
Hạ Lan Từ đáp: “Một lát nữa.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Sau khi trúng cử rồi nàng muốn làm gì?”
Hạ Lan Từ không kiềm chế được: “Nghĩ tới việc đó bây giờ thì quá xa vời!”
Lục Vô Ưu nói: “Không xa đâu, nếu suôn sẻ chỉ là chuyện một hai năm tới. Khi đó, ai kia còn muốn thực hiện chính sách mới, cải cách về ruộng đất, thuế khóa và thương nhân, chắc chắn sẽ gặp nhiều trở ngại. Nhưng nếu thành công, ít nhất có thể bảo toàn thêm trăm năm cơ nghiệp của Đại Ung, cảnh thái bình thịnh thế dân chúng an cư lạc nghiệp mà nàng muốn thấy cũng không phải không thể… Chẳng lẽ nàng không muốn đích thân thử nghiệm sao?”
Hạ Lan Từ xoay đầu lại, nói: “Nhưng… ta lại muốn làm Ngự sử hơn.”
Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, giọng nói đầy ẩn ý: “…? Hóa ra nàng thích mắng người à.”
Hạ Lan Từ giận dỗi: “Ngự sử là để giám sát bá quan, dâng tấu can gián, giải quyết chuyện bất bình.”
Lục Vô Ưu không nhịn được hôn nhẹ lên môi nàng.
“… Cũng không tệ, con gái kế nghiệp cha, Hạ Lan đại nhân biết được chắc sẽ rất vui mừng.”
Hạ Lan Từ cũng hôn nhẹ lên môi Lục Vô Ưu, nói: “Cha sẽ không vui đâu, ông ấy bảo thủ lắm.”
Lục Vô Ưu cười: “Ông ấy tuy bảo thủ nhưng cũng muốn làm một vị quan tốt. Cổ nhân có Nữ Đế lưu bia không đề chữ, danh tiếng đời sau để người đời đánh giá. Chỉ cần nàng đường đường chính chính làm việc vì nước vì dân thì có gì phải sợ.”
Hạ Lan Từ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Rồi nàng lại nghe Lục Vô Ưu ghé sát môi nàng, nói: “Trước kia nàng từng mong ta quan cao Nhất phẩm, trở thành quyền thần đứng đầu triều đình trị quốc bình thiên hạ, đấu tranh vì hạnh phúc và lợi ích cho bách tính, mở ra một thời kỳ thái bình vạn thế. Đến nay tuy chưa đạt được, nhưng cũng không còn xa… Vậy nàng thì sao?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Hả?”
Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Nàng cân nhắc thử xem, có muốn chờ sau khi phu quân nàng trở thành quyền thần bậc nhất rồi nàng cũng phấn đấu vươn lên, hướng tới đỉnh cao ấy không?”
Hạ Lan Từ giật mình: “…??? Chàng đặt kỳ vọng ở ta cũng quá cao rồi đấy.”
Lục Vô Ưu lại rất thản nhiên: “Trải qua bao nhiêu rèn luyện như vậy, ta rất có lòng tin ở nàng. Nàng cũng nên cố gắng vì phu quân chứ, dù thế nào cũng phải gánh vác đôi phần với ta.”
“Từ Từ, ta tin ở nàng.”
Hắn nhìn nàng đầy nghiêm túc, đôi mắt hoa đào vốn quyến rũ giờ đây lại trở nên dịu dàng.
Như thể hắn đang đối diện với linh hồn của nàng bằng linh hồn dịu dàng mà hắn luôn ẩn giấu sau vẻ ngoài bông đùa.
Hạ Lan Từ cong môi nở nụ cười rạng rỡ.
Rốt cuộc nàng đã may mắn cỡ nào mới có thể gả cho một người tốt đến vậy.
Dịu dàng và ân cần với nàng đến từng phút giây, không để nàng phải chịu bất cứ ấm ức nào.
Sẽ không cho rằng nàng nên giam mình trong hậu viện để lo toan việc nhà, sinh con đẻ cái; cũng sẽ không cảm thấy những khát vọng và nỗi bất bình của nàng là mơ mộng hão huyền.
Sẽ không vì danh lợi mà từ bỏ nguyên tắc, dù có gặp khó khăn vẫn kiên định, không bao giờ thay đổi chí hướng, vẫn giữ phẩm giá nguyên vẹn.
Như thể sống lưng của hắn sẽ mãi thẳng tắp, không có gì có thể thay đổi được hắn.
Dù là lúc không rõ sống chết khi điều tra vụ án ở Ích Châu, hay khi mang trong mình lòng dũng cảm dâng sớ can gián ở Kinh thành, hoặc khi hắn liều chết vẫn kiên trì giữ vững thành trì tưởng chừng như vứt bỏ ở Hoảng Châu, nhìn lại mỗi một sự kiện từng diễn ra, chưa một giây phút nàng thôi xúc động.
Căng thẳng, lo lắng, nhớ nhung cùng những cảm xúc rung động khó tả đan xen nhau thành những tình cảm nàng chưa từng nghĩ tới.
Dưới ánh mặt trời sáng rực như tấm màn mỏng, nữ tử có dung mạo không nhiễm bụi trần khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng len lỏi qua sống mũi thon thả, vầng trán trắng sáng và mái tóc đen dài óng ả buông xuống hai bờ vai.
Nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, giờ phút này được tô điểm bởi nụ cười tươi khiến nàng càng thêm rực rỡ.
Đến cả Lục Vô Ưu cũng ngẩn ngơ trong giây lát.
Trước khi trả lời, nàng lại nhẹ nhàng hôn hắn lần nữa, nụ hôn đầy trân trọng và chân thành, từ đôi hàng mi khép lại cũng toát ra tình cảm đắm say.
“… Được, vì chàng, ta cũng sẽ cố gắng trở thành một người toàn năng.”[HOÀN CHÍNH VĂN]
Trước đây, Hạ Lan Từ luôn lo sợ dung mạo của mình sẽ gây thêm rắc rối, nhưng sau chuyến đi Hoảng Châu về, nàng trở nên thoải mái và tự tin hơn rất nhiều.
Diêu Thiên Tuyết đã ở Kinh thành nhiều năm, quen biết với vô số tiểu thư phu nhân các phủ, nay cha nàng ấy lại được phục chức, thế nên tất cả đều nể mặt đến tham dự.
Buổi tiệc thưởng hoa diễn ra vào buổi chiều, các phu nhân tiểu thư từ các phủ đều dẫn theo nha hoàn đến, bất kể là trong vườn hay trước sảnh đều đầy ắp người, cảnh tượng đông đúc rực rỡ cùng với hương hoa thoang thoảng, bóng tóc vờn bay, trang sức lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong vườn bày biện rất nhiều hoa cỏ được Diêu Thiên Tuyết chọn lọc kỹ lưỡng. Sau khi thành thân, nàng ấy thường nhàn rỗi nên chăm sóc hoa cỏ trong phủ rất tươi tốt.
Đang lúc trò chuyện, mọi người chợt nghe thấy người hầu thông báo rằng Hạ Lan phu nhân đã đến.
Đối với vị Hạ Lan phu nhân từng là đại mỹ nhân vang danh Kinh thành được ca ngợi không ai sánh bằng này, mọi người đều vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Dù nàng đã theo chồng đến Hoảng Châu ba năm, trước kia cũng ít khi tham dự yến tiệc trong Kinh nhưng vẫn là nhân vật khiến nhiều người nhớ mãi. Có người chỉ gặp nàng một lần, có người thậm chí chưa bao giờ gặp được nàng.
Những lời tán tụng hoa mỹ về nàng thường bị xem là quá phóng đại.
Huống hồ, nàng từng vì phu quân gõ trống Đăng Văn, quỳ trước cổng Đại Ung rồi còn giúp lập thư viện ở Hoảng Châu, thậm chí còn theo phu quân thủ thành, nghe nói hiện giờ còn muốn tham gia khoa thi cho nữ tử. Điều này khiến người ta cảm thấy nàng không giống một khuê tú chính thống, tài giỏi thì tài giỏi nhưng nhan sắc có lẽ chỉ phóng đại quá mức mà thôi.
Thế nhưng khi nữ tử khoác bộ áo váy trắng tinh tự nhiên đi đến, dù chỉ dẫn theo ít người hầu nhưng tư thế đi lại của nàng toát ra sự tự tin và bình thản, thậm chí vượt qua cả những quý nữ nhà giàu, như thể phía sau nàng có hàng ngàn người theo sau. Cảnh tượng đó không hề tỏ ra vênh váo cao ngạo mà dịu dàng đến lạ, nhưng càng bình thản lại càng khiến nàng thêm cao quý, tựa như vẻ đẹp trầm tĩnh đã được gột rửa sau khi trải qua bao sóng gió cuộc đời.
Tất nhiên, điều khiến nàng nổi bật nhất vẫn là gương mặt tiên nữ ấy.
Nhiều người hầu vì lần đầu tiên gặp được vị phu nhân trong truyền thuyết lập tức trở nên lúng túng, bước chân rối loạn làm bát đũa va vào nhau loảng xoảng, còn có người vội vã chuồn đi báo tin, những người nghe tin lập tức chạy đến, yến tiệc thưởng hoa vốn trật tự bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Giờ đây, Hạ Lan Từ không cần phải đội mũ rèm che mặt nữa.
Không chỉ vì có hộ vệ Lục Vô Ưu sắp xếp cho nàng, mà ngay cả khi chỉ có một mình nàng, những kẻ lưu manh háo sắc cũng khó lòng tiếp cận được. Hơn nữa, Kinh thành gần đây quản lý rất nghiêm việc trêu ghẹo phụ nữ, hình phạt cũng rất nặng.
Hạ Lan Từ cười đùa với đứa cháu trai lần đầu gặp mặt, tặng một phần quà mừng rồi mới chậm rãi thưởng hoa.
Diêu Thiên Tuyết mỉm cười rạng rỡ: “Tiểu Từ, muội cứ từ từ ngắm, tuy không phải toàn là danh phẩm nhưng đều do ta dày công vun trồng!”
Hạ Lan Từ nhìn khắp một vòng, hoa đẹp thì đẹp thật nhưng nàng vốn không quá yêu thích, trong lòng còn nhẩm tính giá tiền của chúng. Nàng cảm thấy chi bằng về nhà đọc sách viết chữ thì hơn. Diêu Thiên Tuyết thấy nàng như vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo nàng lần sau đến ăn bánh ngọt.
Sau khi nàng rời đi, mọi người mới bừng tỉnh trở lại.
“Trên đời này thật sự có người đẹp đến thế sao…”
“Có phải vừa nãy nàng ấy đã nói chuyện hay không, còn động đậy nữa…”
Cũng có tiểu thư khác nghiến răng nói: “Trở về ta cũng đi báo danh tham gia khoa cử.”
“Ta cũng đi, ta cũng đi!”
Nhưng bất kể ai có bàn luận gì, Hạ Lan Từ đã hoàn toàn không quan tâm nữa.
***
Con đường làm quan của Lục Vô Ưu hiện giờ thông thoáng xán lạn, gần đây trong triều đình hắn là củ khoai nóng bỏng tay mà ai cũng biết đến.
Mọi người biết rõ hắn chính là người kế nhiệm mà Từ Các lão coi trọng, chỉ đợi hắn tích lũy đủ kinh nghiệm thì việc thăng lên vị trí Thủ phụ nắm giữ quyền hành chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa, vị Các thần trẻ tuổi này ra vào Hoàng cung không chút e dè, ngay cả Cung Càn Thanh của Hi Đế hắn cũng có thể tự do ra vào, thậm chí có người còn nghe thấy hai người ở trong đó tranh luận, khiến đám thái giám quỳ bên ngoài sợ hãi không dám thở mạnh.
Dĩ nhiên, điều này có thể cũng là do Tân Đế không tuyển chọn tú nữ, đến nay hậu cung vẫn còn trống trải, chỉ còn lại cung nữ và các phi tần của Tiên Đế.
Lúc này, Hi Đế uể oải đưa bản tấu chương vừa phê duyệt cho Đổng công công, đồng thời tiện tay ném tấu sớ xin lập Hậu vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn vị Các thần trẻ tuổi kiêm Lễ bộ Thị lang đang xử lý đống tấu chương trước mặt.
Bỗng nhiên, Hi Đế lên tiếng: “Lục khanh, khanh có muốn làm Quốc cữu không?”
(*)Quốc cữu: ca ca của Hoàng hậu
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu: “Thần lấy làm hổ thẹn.”
Hi Đế nói tiếp: “Nàng nói sẽ đến đây, ta đã đợi ba tháng rồi.”
Lục Vô Ưu đáp: “Đó là điều bình thường, muội ấy trước nay luôn như vậy.”
Hi Đế thở dài một hơi: “Khanh thật sự không suy nghĩ lại sao? Chỉ cần treo một cái danh thôi cũng được.”
Lục Vô Ưu giọng điệu cứng nhắc, nói như học thuộc lòng: “Nếu Bệ hạ cứ khăng khăng như vậy, thần chỉ có thể xin về hưu sớm để khỏi chịu nỗi nhục này.”
Hi Đế nói: “Trẫm đã đồng ý mở khoa cử nữ tử cho khanh rồi.”
Lục Vô Ưu đáp: “Không phải thần đang làm việc thay Bệ hạ hay sao.”
Hi Đế nói: “Đó là bổn phận của thần tử.”
Lục Vô Ưu cũng đáp: “Ở trong cung đặt hết tâm trí cai trị thiên hạ thật tốt cũng là bổn phận của Hoàng Đế.”
Hai người đều im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Hi Đế mới lên tiếng: “Trong Hoàng tộc không phải vẫn còn Hoàng tử Hoàng tôn sao? Nếu thực sự không được thì chọn một người đến đây, ta thoái vị, khanh nhiếp chính… Để ta đi làm hiệp khách giang hồ có được không?”
Lục Vô Ưu nói: “Ai biết Hoàng tử Hoàng tôn có phẩm hạnh ra sao. Chẳng phải ngài vẫn muốn thực hiện chính sách mới mà Hiếu Hiền Đế chưa làm được sao? Ráng nhẫn nhịn thêm vài năm nữa đi. Thiên hạ chưa thái bình, ngài có làm hiệp khách giang hồ cũng không yên ổn đâu.”
Hi Đế ngập ngừng nói: “Nhỡ đâu Vị Linh ở giang hồ gặp phải người khác, nàng động lòng thì sao?”
Lục Vô Ưu nhún vai, hờ hững đáp lại: “Đó là việc thần không thể kiểm soát được.”
***
Hạ Lan Từ mang theo bánh ngọt từ phủ nhà Diêu Thiên Tuyết về cho Lục Vô Ưu. Nàng đã quen việc mang điểm tâm đến cho hắn.
Mặc dù việc hắn thích đồ ngọt không biết đã lan truyền từ đâu, gần đây ai đến phủ viếng thăm cũng mang theo một hộp bánh ngọt, khiến Hạ Lan Từ cảm thấy khó xử vô cùng.
Lục Vô Ưu thì lại thản nhiên nói: “Dù họ có tặng gì đi nữa cũng không ngon bằng bánh mà phu nhân mang về.”
Hạ Lan Từ: “…”
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Vô Ưu lại bắt đầu suy xét một vấn đề khác.
Sau khi được thăng chức, trong phủ của họ có thêm nhiều người, mỗi ngày khách khứa ra vào thường xuyên hơn, hơn nữa còn có nhiều nho sinh sĩ tử gửi thiếp mời xin gặp. Do đó, trong phủ phải nuôi thêm vài người phụ tá, khiến tòa nhà ngày càng chật chội.
Thư phòng của hai người cũng không còn đủ chỗ nữa.
Lục Vô Ưu dự định sẽ mua một căn nhà lớn hơn.
Hạ Lan Từ lại thấy có hơi lưu luyến.
Trong sân, cây mộc lan mà nàng trồng từ nhiều năm trước nay đã lớn, cành lá cao vút, những đóa hoa trắng hồng như ngọc điêu khắc đang nở rộ. Khi gió thổi qua, hương thơm ngát tỏa khắp khiến lòng người thanh thản.
Sau khi thành thân, Hạ Lan Từ đã tốn rất nhiều công sức chăm chút phủ nhà, từ gốc cây ngọn cỏ đến các món đồ trang trí bày biện trong phủ, tất cả đều do nàng tỉ mỉ chọn lựa tính toán sao cho thỏa đáng nhất, mỗi món đều được nàng đích thân mua về.
Dù đã ở Hoảng Châu ba năm không về, nhưng khi trở lại nàng vẫn cảm thấy nơi này đầy ắp những kỷ niệm thân thương.
Mỗi sự kiện, mỗi chuyện xảy ra giữa nàng và Lục Vô Ưu trong ngôi nhà này, dường như vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mắt. Lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm, lần đầu tiên ngủ chung giường, nụ hôn đầu tiên sau khi thành thân, lần đầu tiên…
Thời gian thấm thoát đã trôi qua lâu đến như vậy.
Hạ Lan Từ ngập ngừng nói: “Nhất định phải đổi sao?”
Lục Vô Ưu chỉ nghĩ trong chốc lát, rồi đáp: “Không đổi cũng được. Vậy ta sẽ mua mấy căn nhà ở xung quanh, đập thông ra cũng giống vậy thôi, còn có thể xây thêm một khu vườn nhỏ, trồng thêm ít hoa cỏ. Sau này nếu còn nhặt thêm đứa con nào nữa, chúng cũng có chỗ để ở, còn có thể…”
Hạ Lan Từ nói: “…?” Nàng im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: “Chàng tính toán chu toàn thật đó.”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Không tính toán chu toàn làm sao cưới được nàng.”
Hạ Lan Từ ngước nhìn hắn, cảm thấy mình cũng nên khen ngợi hắn một chút.
“… Đôi khi ta thật sự cảm thấy chàng thật toàn năng, dường như không có gì là chàng không làm được?”
Lục Vô Ưu nhoẻn miệng cười ấm áp: “Tất nhiên ta không phải người toàn năng, chỉ là mỗi việc đều cố gắng hết sức mình để làm tốt nhất có thể. Khoa cử là vậy, cưới nàng là vậy, làm quan cũng là vậy, bây giờ cũng như vậy.”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.
Xuất thân của hắn không hề liên quan gì đến triều đình, nhưng chỉ vì giấc mộng thuở thiếu thời mà dứt khoát rời nhà đi học, không dựa vào một chút thế lực nào.
Việc cưới nàng cũng là bất đắc dĩ, nhưng dù trước hay sau hôn nhân, việc nào Lục Vô Ưu cũng hoàn thành một cách hoàn hảo, mọi việc hắn đều làm chu đáo không chê vào đâu được, đến nỗi Hạ Lan Từ vốn ban đầu còn mang chút thành kiến với hắn, cũng dần dần thay đổi quan điểm và nỗ lực làm tốt mọi việc trong khả năng của mình.
Còn về việc làm quan thì không cần bàn đến.
Hạ Lan Từ suy nghĩ, rồi nói: “Có vẻ ta chưa làm được gì nhiều cho chàng.”
Lục Vô Ưu đáp: “Phu nhân sao lại nói vậy, nếu không có nàng, có lẽ hiện giờ ta đã tiêu dao tự tại trên giang hồ rồi.”
Hắn ôm vai nàng, hôn nhẹ lên tóc nàng: “Sau này nếu có ai hỏi ta làm quan thế nào mà được như bây giờ, ta e là phải trả lời họ rằng: Chỉ cần cưới một phu nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên bị người ta ngấp nghé thì sẽ có động lực để tiến bộ mà thôi.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên nói: “Chàng thật sự sẽ trả lời như vậy sao?”
Lục Vô Ưu cười: “Có gì mà không được. Ban đầu cưới nàng, ta vốn không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng dần dần… khi bắt đầu rơi vào lưới tình, ta mới nhận ra mình chưa đủ năng lực. Dù ta có che chở cho nàng, nàng vẫn sống trong sự bất an như chim sợ cành cong, chẳng có ngày nào yên ổn. Rõ ràng nàng không muốn ở yên trong sân nhà, nhưng lại bị ép phải chấp nhận số phận. Ngay cả khi nàng cam tâm, ta cũng không thể nào cam lòng được. Ta mong nàng được hạnh phúc vui vẻ giống như Vị Linh, có thể tự do tự tại làm điều mình muốn, chứ không phải lúc nào cũng bị trói buộc trong thói đời khắc nghiệt này.”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới nói: “Vậy còn chàng, chàng có hạnh phúc không? Nhớ lại lúc chàng vừa ra khỏi ngục, chàng nói muốn về nhà, ta còn…”
Nàng có chút ngại ngùng.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng nói sai rồi, ta không hề muốn về nhà. Công chưa thành danh chưa toại còn bị chèn ép trở về, mẹ ta biết sẽ cười chết mất.”
Hạ Lan Từ khó hiểu: “Bà ấy lẽ ra phải tự hào về chàng mới đúng.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt phức tạp: “Không, bà ấy nhất định sẽ cười.”
Hạ Lan Từ quay người lại ôm lấy thắt lưng của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy là bà ấy sai rồi.”
Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, nói: “Không sao, ta không bận tâm, có lẽ bà ấy còn chẳng biết Tứ thư Ngũ kinh là những quyển nào. Ta biết rất rõ mình đang làm gì, thói đời này khoan dung cho nam tử nhiều, nhưng thường khắt khe áp bức với nữ tử. Nhưng ta hy vọng nó sẽ nhẹ nhàng với nàng hơn.”
Hy vọng nàng không phải nuôi những nỗi uất ức.
Hy vọng nàng không mang những hối tiếc.
Hy vọng nàng có thể sống tự do tự tại, trở nên đủ mạnh mẽ để không phải bận tâm đến những lời đồn đại vô căn cứ trong thế giới này.
Hạ Lan Từ dựa vào lòng Lục Vô Ưu, gối đầu lên lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, nàng lặng im một lúc, cho đến khi không muốn để giọng mình nghẹn ngào thêm nữa, chỉ sụt sịt rồi nhỏ giọng nói: “… Chàng không cần tốt với ta đến thế đâu.”
Lục Vô Ưu cười khẽ: “Sao? Còn chê ta tốt quá hả?”
Hạ Lan Từ hậm hực: “Sơn tặc đều tốt như vậy à?”
Lục Vô Ưu cười đến lồng ngực phập phồng: “Sơn tặc lợi hại như thế này, nàng có cầm đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“…? Ban nãy không phải chàng còn khiêm tốn sao, sao giờ lại bắt đầu tự tâng bốc mình thế.”
Lục Vô Ưu nói: “Bởi vì nàng có vẻ cảm động, không nói gì đó sợ nàng khóc mất.”
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Lục Vô Ưu thấp giọng hỏi: “Không đi đọc sách à?”
Hạ Lan Từ đáp: “Một lát nữa.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Sau khi trúng cử rồi nàng muốn làm gì?”
Hạ Lan Từ không kiềm chế được: “Nghĩ tới việc đó bây giờ thì quá xa vời!”
Lục Vô Ưu nói: “Không xa đâu, nếu suôn sẻ chỉ là chuyện một hai năm tới. Khi đó, ai kia còn muốn thực hiện chính sách mới, cải cách về ruộng đất, thuế khóa và thương nhân, chắc chắn sẽ gặp nhiều trở ngại. Nhưng nếu thành công, ít nhất có thể bảo toàn thêm trăm năm cơ nghiệp của Đại Ung, cảnh thái bình thịnh thế dân chúng an cư lạc nghiệp mà nàng muốn thấy cũng không phải không thể… Chẳng lẽ nàng không muốn đích thân thử nghiệm sao?”
Hạ Lan Từ xoay đầu lại, nói: “Nhưng… ta lại muốn làm Ngự sử hơn.”
Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, giọng nói đầy ẩn ý: “…? Hóa ra nàng thích mắng người à.”
Hạ Lan Từ giận dỗi: “Ngự sử là để giám sát bá quan, dâng tấu can gián, giải quyết chuyện bất bình.”
Lục Vô Ưu không nhịn được hôn nhẹ lên môi nàng.
“… Cũng không tệ, con gái kế nghiệp cha, Hạ Lan đại nhân biết được chắc sẽ rất vui mừng.”
Hạ Lan Từ cũng hôn nhẹ lên môi Lục Vô Ưu, nói: “Cha sẽ không vui đâu, ông ấy bảo thủ lắm.”
Lục Vô Ưu cười: “Ông ấy tuy bảo thủ nhưng cũng muốn làm một vị quan tốt. Cổ nhân có Nữ Đế lưu bia không đề chữ, danh tiếng đời sau để người đời đánh giá. Chỉ cần nàng đường đường chính chính làm việc vì nước vì dân thì có gì phải sợ.”
Hạ Lan Từ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Rồi nàng lại nghe Lục Vô Ưu ghé sát môi nàng, nói: “Trước kia nàng từng mong ta quan cao Nhất phẩm, trở thành quyền thần đứng đầu triều đình trị quốc bình thiên hạ, đấu tranh vì hạnh phúc và lợi ích cho bách tính, mở ra một thời kỳ thái bình vạn thế. Đến nay tuy chưa đạt được, nhưng cũng không còn xa… Vậy nàng thì sao?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Hả?”
Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Nàng cân nhắc thử xem, có muốn chờ sau khi phu quân nàng trở thành quyền thần bậc nhất rồi nàng cũng phấn đấu vươn lên, hướng tới đỉnh cao ấy không?”
Hạ Lan Từ giật mình: “…??? Chàng đặt kỳ vọng ở ta cũng quá cao rồi đấy.”
Lục Vô Ưu lại rất thản nhiên: “Trải qua bao nhiêu rèn luyện như vậy, ta rất có lòng tin ở nàng. Nàng cũng nên cố gắng vì phu quân chứ, dù thế nào cũng phải gánh vác đôi phần với ta.”
“Từ Từ, ta tin ở nàng.”
Hắn nhìn nàng đầy nghiêm túc, đôi mắt hoa đào vốn quyến rũ giờ đây lại trở nên dịu dàng.
Như thể hắn đang đối diện với linh hồn của nàng bằng linh hồn dịu dàng mà hắn luôn ẩn giấu sau vẻ ngoài bông đùa.
Hạ Lan Từ cong môi nở nụ cười rạng rỡ.
Rốt cuộc nàng đã may mắn cỡ nào mới có thể gả cho một người tốt đến vậy.
Dịu dàng và ân cần với nàng đến từng phút giây, không để nàng phải chịu bất cứ ấm ức nào.
Sẽ không cho rằng nàng nên giam mình trong hậu viện để lo toan việc nhà, sinh con đẻ cái; cũng sẽ không cảm thấy những khát vọng và nỗi bất bình của nàng là mơ mộng hão huyền.
Sẽ không vì danh lợi mà từ bỏ nguyên tắc, dù có gặp khó khăn vẫn kiên định, không bao giờ thay đổi chí hướng, vẫn giữ phẩm giá nguyên vẹn.
Như thể sống lưng của hắn sẽ mãi thẳng tắp, không có gì có thể thay đổi được hắn.
Dù là lúc không rõ sống chết khi điều tra vụ án ở Ích Châu, hay khi mang trong mình lòng dũng cảm dâng sớ can gián ở Kinh thành, hoặc khi hắn liều chết vẫn kiên trì giữ vững thành trì tưởng chừng như vứt bỏ ở Hoảng Châu, nhìn lại mỗi một sự kiện từng diễn ra, chưa một giây phút nàng thôi xúc động.
Căng thẳng, lo lắng, nhớ nhung cùng những cảm xúc rung động khó tả đan xen nhau thành những tình cảm nàng chưa từng nghĩ tới.
Dưới ánh mặt trời sáng rực như tấm màn mỏng, nữ tử có dung mạo không nhiễm bụi trần khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng len lỏi qua sống mũi thon thả, vầng trán trắng sáng và mái tóc đen dài óng ả buông xuống hai bờ vai.
Nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, giờ phút này được tô điểm bởi nụ cười tươi khiến nàng càng thêm rực rỡ.
Đến cả Lục Vô Ưu cũng ngẩn ngơ trong giây lát.
Trước khi trả lời, nàng lại nhẹ nhàng hôn hắn lần nữa, nụ hôn đầy trân trọng và chân thành, từ đôi hàng mi khép lại cũng toát ra tình cảm đắm say.
“… Được, vì chàng, ta cũng sẽ cố gắng trở thành một người toàn năng.”[HOÀN CHÍNH VĂN]