Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
Chương 78: “Tất nhiên là thích”
Nhà quan ở phủ Tùy Nguyên tuy gọi là nơi ở nhưng thực chất còn tồi tàn hơn, không chỉ mái ngói mỏng manh dễ vỡ, mà mỗi khi gió lớn thổi qua bên ngoài, cửa sổ bằng giấy bên trong cũng kêu sột soạt, cả căn nhà cũ kỹ dường như cũng chao đảo theo, mang một chút cảm giác như nhà tranh bị gió thu phá.
Chẳng trách các quan viên khác đều kiếm cớ tránh đi hết, nơi này vừa không có béo bở gì để vớt, quyền hạn lại nhỏ, cuộc sống thì khổ cực, hơn nữa còn bị hạn chế mọi bề.
Điều duy nhất đáng mừng là gần đây ở phủ Tùy Nguyên không có mưa hay tuyết, mùa đông năm nay cũng không quá khắc nghiệt, Hạ Lan Từ tính toán đến việc sử dụng than thì vẫn có thể chịu đựng qua đông này.
Lửa trong lò dần dần bùng cháy mạnh.
Hạ Lan Từ ghi chép sổ sách đến mức những ngón tay đỏ bừng, vừa đưa tay ra hơ trước lò thì bị Lục Vô Ưu bế lên từ phía sau mang nàng đi đến bên giường.
“Cần gì phải hơ lửa, lửa ấy chắc gì đã ấm bằng ta.”
Hạ Lan Từ vùng vẫy: “Ta có chân, không cần chàng lúc nào cũng bế tới bế lui thế này.”
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường, sau đó cũng nhanh chân nằm xuống bên cạnh, khẽ véo vào eo nàng: “Chẳng phải do nàng quá nhẹ sao, bế lên mà cứ như không vậy, nếu nàng béo thêm chút thì ta đã không bế nổi rồi.”
Hạ Lan Từ hoàn toàn không tin những lời càn rỡ của hắn: “Ta mà mập lên gấp mười thế này, chàng vẫn bế nổi thôi.”
“Sao nàng lại thông minh thế?” Lục Vô Ưu cười nói: “Nhưng ta vẫn muốn nàng có da có thịt thêm một chút.”
Hiện giờ Hạ Lan Từ vừa đến vùng đất mới nên trông nàng vẫn rất hăng hái, nhưng thực chất nàng đã cùng hắn bôn ba suốt chặng đường dài, giữa chừng còn say sóng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều, có lẽ còn chưa bằng bàn tay hắn, vì thế nên trông nàng càng ngày càng giống thần tiên không nhiễm khói lửa trần gian.
Lục Vô Ưu véo eo nàng xong lại dứt khoát trở mình vùng lên trên, bàn tay men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng di chuyển lên đến trước ngực, dùng ngón tay đo lường vật mềm mại trước mắt.
Không biết từ khi nào, chiếc giường cũ kỹ phát ra tiếng “kẽo kẹt” như đang gào thét, giống như sắp sập đến nơi. Chăn đệm tuy đều là đồ mới thay nhưng vẫn phảng phất mùi cũ kỹ khó tan biến.
Ngón tay của Lục Vô Ưu linh hoạt, dùng lực cũng mạnh, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể Hạ Lan Từ mềm nhũn, nàng khẽ thở dốc, đôi mắt ướt át lo lắng nhìn hắn: “Cái giường này… sẽ không sập đó chứ?”
Nếu như theo mức độ hành động của Lục Vô Ưu từ trước đến nay, thật sự rất có khả năng này.
“Ngày mai ta sẽ cho người sửa lại, chẳng phải mái nhà cũng cần sửa sao.”
Khi ở sát gần nhau, Lục Vô Ưu có thể nhìn thấy dưới mắt nàng có một lớp quầng thâm mờ nhạt, thứ mà trước đây không có, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra. Ngón tay hắn di chuyển đến bên gò má nàng: “Cũng không thể để nàng trèo lên sửa được.”
Hạ Lan Từ hơi bất mãn: “Tại sao lại không được?”
“Sợ nàng học nghệ không tinh, rủi ro quá lớn.” Lục Vô Ưu bật cười: “Nếu nàng thật sự muốn học thì cứ đứng bên cạnh nhìn là được, lần sau ta sẽ để nàng ra tay.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành gật đầu đầy uất ức.
Sau đó, nàng lại cắn môi, gương mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Chàng đừng… làm quá lâu, ngày mai chúng ta còn phải…”
Ngón tay của Lục Vô Ưu khẽ vuốt ve mí mắt của Hạ Lan Từ, hắn cụp mắt xuống: “Trước tiên phải ngủ một giấc thật ngon đã, ta cũng không cầm thú đến mức đó.”
Hạ Lan Từ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Lục Vô Ưu chậm rãi nói: “Làm nàng hỏng mất thì phải thế nào đây, dù sao tương lai cũng còn dài.”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Hạ Lan Từ, mang theo chút hơi ấm lan tỏa khắp người nàng.
Lửa trong lò vẫn cháy đều, căn phòng càng lúc càng ấm áp hơn.
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã cảm thấy tay chân mình ấm áp và thoải mái như đang được ngâm trong nước, nàng vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng cơ thể đã chìm vào cơn buồn ngủ.
Lần này đổi lại là nàng nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu khẽ nói: “Vất vả rồi.”
Hạ Lan Từ cố gắng chống đỡ mí mắt như muốn nói rằng, thực ra mình cũng không vất vả lắm… hoặc là, tuy có vất vả nhưng nàng cảm thấy rất vui. Lúc ở Ích Châu nàng đã có cảm giác như thế, còn khi đến đây nàng càng thấm thía được cái gọi là “tự tại” mà Lục Vô Ưu thường hay nhắc tới. Tuy nhiên, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng mình lại buồn ngủ đến vậy, ý thức dần tan biến rất nhanh.
Lúc tỉnh lại, toàn thân Hạ Lan Từ đã thư thái hơn, vừa mở mắt đã thấy trời sáng rõ.
Nàng ngẩn người! Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ ra chợ sao!
Lục Vô Ưu đi đâu mất rồi!
Sương Chi nghe thấy tiếng động liền bước vào, chỉ tay vào lư hương bên cạnh đã cháy hết: “Cô gia đã đi mở công đường rồi ạ, trước khi đi còn đốt hương giúp ngủ ngon, nói để tiểu thư nghỉ ngơi thêm chút nữa…” Nàng ấy còn gật đầu nói: “Giờ vẫn còn sớm, tiểu thư có muốn ngủ thêm không?”
Hạ Lan Từ đã nhanh chóng ngồi dậy khoác áo vào, vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ ai đang ghi chép bản án cho hắn?”
“Hình như là Thư lại ban đầu.”
Cảm giác nguy cơ kỳ lạ khiến nàng càng hành động nhanh hơn, chỉ trong vài động tác đã mặc xong y phục, búi tóc gọn gàng rồi đứng dậy đi rửa mặt.
***
Mấy ngày liền, vị Thôi quan mới đến phủ Tùy Nguyên đều mở công đường thẩm án từ sớm, lần lượt xử lý những vụ án đã bị tồn đọng mấy tháng thậm chí là mấy năm, hơn nữa hắn chỉ cần hỏi vài ba câu là có thể đưa ra phán quyết chuẩn xác. Những việc nhỏ nhặt của dân chúng cũng được hắn giải quyết đâu vào đấy ngay lập tức, khiến cho người dân đứng xem không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Kỳ hạn đánh giá của quan địa phương thường gắn liền với số lượng vụ kiện cáo trong khu vực. Đương nhiên, số vụ án càng ít chứng tỏ vùng đó càng yên bình. Vì thế, các Tri phủ luôn nghĩ mọi cách để người dân ít nộp đơn kiện hơn, hoặc là kéo dài thời gian ngừng xử án với lý do “không làm lỡ mùa vụ”, có khi kéo dài đến vài tháng, hoặc là tìm đủ lý do để không thẩm tra xét xử.
Như ở phủ Tùy Nguyên trước đây, tình trạng tồi tệ nhất là khi Tri phủ cáo bệnh, chức Thôi quan lại chẳng có ai ngồi, từ trên xuống dưới phủ chỉ có mỗi Liễu Thông phán. Trong một tháng, ông ta chỉ xử lý được vài vụ, hơn nữa còn không rành về luật pháp, ông ta lại quá cẩn trọng, mỗi vụ án cứ lặp đi lặp lại hỏi hết ngày này đến ngày khác mà không dám đưa ra phán quyết, khiến nhà lao trong phủ hiện vẫn còn đầy rẫy những phạm nhân chưa được xét xử.
Vì vậy, không ai ngờ rằng vị Thôi quan lão gia có vẻ ngoài như thần tiên giáng trần này lại làm việc quyết liệt như thế.
Hắn còn dán cáo thị ngoài cổng nha môn, tuyên bố sẽ kéo dài ngày xét đơn kiện, mỗi tháng mở vào các ngày hai, bốn, sáu, tám.
Vốn dĩ trời vào đông không phải lúc làm mùa vụ, còn chưa đến hai ngày ngoài cổng nha môn của phủ Tùy Nguyên đã bị dân chúng đứng chật kín. Thậm chí, dân ở các huyện dưới quyền phủ Tùy Nguyên nghe danh cũng kéo tới hóng hớt, khiến cho nơi này náo nhiệt vô cùng.
Hơn nữa, dân chúng dù không đến để kiện cáo, chỉ cần đến nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ như tiên giáng trần cũng có thể mở rộng tầm mắt, chuyến đi này cũng chẳng bỏ công.
Bởi vì người đến xem quá đông, Lục Vô Ưu còn từng hỏi Hạ Lan Từ có muốn đội mũ che mặt hay không. Hạ Lan Từ phân vân một lúc rồi quyết định không đội nữa, bởi vì ai cũng biết nàng là phu nhân của hắn, những người dân đó cũng không ai dám làm bậy.
Trong lúc nghỉ trưa, nàng còn nghe thấy người dân bên ngoài xầm xì bàn tán: “Vị Thôi quan lão gia kia là Trạng nguyên danh tiếng lẫy lừng đấy!”
“Sao lại đến nơi nhỏ bé này của chúng ta?”
“Chắc hẳn là lời cầu nguyện trong lễ bái năm ngoái của chúng ta linh nghiệm rồi! Ông trời đã ban cho chúng ta một vị quan tốt để giúp dân sống tốt hơn!”
“Chứ còn gì nữa! Nhà Lý Nhị thúc vốn bị kéo dài vụ án hơn nửa năm, quản gia nhà Ngô viên ngoại đã nhởn nhơ bên ngoài pháp luật quá lâu rồi! Lần này đã bị Lục đại nhân bắt bỏ tù! Thật là hả lòng hả dạ!”
Hạ Lan Từ khẽ cong môi mỉm cười.
Đợi đến khi nàng cùng Lục Vô Ưu ra chợ đã là mấy ngày sau, hắn tự cho mình một ngày nghỉ, mặc thường phục thong thả ra ngoài đi dạo cùng nàng.
— Quả nhiên, hắn không phải là người thích dậy sớm.
Hạ Lan Từ cầm một cuốn sổ nhỏ, so sánh giá cả với Kinh thành, sau khi đi một vòng mới đưa ra kết luận rằng: một số món hàng như bình lọ sản xuất tại địa phương có giá rẻ hơn, nhưng các loại vải lụa cần nhập từ trong Đại Ung thì giá cao hơn rất nhiều.
Đi qua khỏi khu bán tạp hóa, phía trước đột nhiên rộng rãi hơn. Nàng thấy có rất nhiều thương nhân mặc y phục kỳ lạ, bày bán những thứ nàng hiếm khi thấy, chẳng hạn như một tấm da hổ nguyên vẹn, đầu hổ vẫn còn rỉ máu treo lơ lửng trên quầy, trông rất phô trương.
Nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Vô Ưu tiện tay chỉ vào một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cáo trắng muốt bên cạnh: “Đây là biên cảnh nên mới như vậy, ở Kinh thành không có những thứ kỳ lạ như thế này đâu. Nàng có muốn mua không? Cái này khá hợp với nàng.” Như đoán được Hạ Lan Từ đang nghĩ gì, hắn nói thêm: “Ở đây rất rẻ.”
Hạ Lan Từ run giọng đáp lời: “Không cần đâu… làm sao có thể rẻ được.”
Nàng nhìn thấy một hạt Đông châu nước ngọc trong suốt long lanh rực rỡ.
Trước đây, trên trán Lệ Phi từng gắn một viên Đông châu lớn, loại trân châu này phải lặn xuống biển mới vớt được, một viên cũng vô cùng quý giá có giá trị ngàn vàng. Vậy mà bây giờ, nàng nhìn thấy từng viên Đông châu dường như được tiện tay bày biện ra đó.
Lục Vô Ưu nói: “Đắt hơn những món thông thường thì vẫn là đắt, nhưng không có cái giá vô lý như ở Kinh thành mà tương đối rẻ thôi. Cũng có thể dùng đồ vật để trao đổi. Thứ này nếu sang tay đem về Kinh thành bán lại sẽ kiếm được món hời lớn.” Hắn cầm một viên lên ước lượng trong tay, sau đó lấy một chủy thủ lấp lánh từ trong tay áo ra, hỏi người bán đối diện: “Đổi cái này được không?”
Người bán cầm lấy chủy thủ xem xét kỹ lưỡng, lưỡi dao sắc bén, sợi tóc rơi xuống đứt ngang, quả là một bảo vật. Cuối cùng, người bán mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói lơ lớ mang theo âm sắc vùng biên giới trả lời: “Được, ngoài viên trong tay ngài ra, ngài có thể chọn thêm hai viên nhỏ nữa, có thể làm hoa tai cho phu nhân ngài.”
Lục Vô Ưu lấy xong liền nhét ngay vào trong tay Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rực như thể đang ôm một chậu than lớn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đi được một đoạn, Lục Vô Ưu mới chậm rãi nói: “Thanh chủy thủ đó ở Kinh thành bán không quá hai mươi lượng, nhưng viên Đông châu này đem về Kinh thành có thể bán được ba bốn trăm lượng, lời được một khoảng rất lớn. Giữ lại đi, nhỡ một ngày nào đó ta phá sản thật, có khi còn cứu nguy được.”
Hắn tưởng rằng Hạ Lan Từ sẽ từ chối. Ai ngờ, nàng đột nhiên đứng lại, nói: “Vậy mua thêm đi, chúng ta đem về Kinh thành bán, chẳng phải sẽ có thể…”
Lục Vô Ưu đáp: “Đương nhiên, nếu không thì sao nơi hoang vu hẻo lánh này lại có nhiều nhà giàu đến vậy?”
Hạ Lan Từ suy nghĩ, thấy cũng có lý. Trong lúc ở nhà kho giúp Lục Vô Ưu kiểm kê thuế thu từ mỗi nhà mỗi hộ, nàng tính ra được con số lên tới gần hai vạn lượng bạc.
Nàng sững sờ, thậm chí còn nghi ngờ không biết hắn có đi cướp bóc ở đâu không, còn lo lắng kéo hắn vào kho đóng cửa cẩn thận, hỏi nhỏ xem hắn có làm gì trái pháp luật không, để nàng còn sớm tính toán kế sách.
Lục Vô Ưu nghe vậy liền cười phá lên, cười xong lại ép nàng vào cánh cửa, vừa hôn vừa nói lấp lửng: “Không, chỉ dùng miệng và đầu óc thôi.”
Hắn hôn đến khi Hạ Lan Từ mềm nhũn trong lòng mình, hắn mới kể cho nàng nghe về kế hoạch vẽ miếng bánh lớn của hắn.
Hạ Lan Từ cố gắng đứng vững: “Chàng thật sự có ý định khai thông đường sông và tu sửa đê điều sao?”
Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, trả lời: “Ta có ý định đó. Nhưng về đường sông phải chờ thương lượng lại. Trông chờ vào triều đình cấp kinh phí là điều không thể, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.” Hắn bình thản nói: “Ở đây đường sá không thuận tiện. Nếu chúng ta đi đường bộ, có khi sẽ đến muộn hơn nửa tháng so với đường thủy, nhưng đường thủy chật hẹp, mực nước lại nông không tiện cho việc buôn bán. Vì thế, dù chỉ để cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn một chút, nếu có thể nạo vét để mở rộng đường sông, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Chẳng giống như bây giờ, muốn một chiếc giường vừa vững chắc vừa đẹp thôi mà cũng không có.”
Hạ Lan Từ nghe thấy hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, bèn hỏi lại: “Nhưng việc này cần rất nhiều nhân lực, tiền bạc, với cả… chàng có biết cách mở rộng đường sông không?”
Lục Vô Ưu đáp một cách đầy tự tin: “Tất nhiên là không, nên ta vừa gửi thư cho ông bác, nhờ ông ấy giới thiệu cho vài người có năng lực đến đây.”
Hạ Lan Từ chợt nhớ ra, ông bác của hắn là Chu Cố Văn đang nhậm chức ở Công Bộ, còn là Lang trung trong Đô Thủy Thanh Lại Ti rất thông thạo về các công trình thủy lợi. Nàng hỏi tiếp: “Vậy hôm qua chàng viết thư gửi về nhà là vì chuyện này sao???”
Lục Vô Ưu cười đáp: “Nếu không thì nàng nghĩ là chuyện gì?”
Nàng và hắn thành thân đã lâu, nhưng chưa từng thấy hắn viết thư gửi về nhà.
“… Ta cứ tưởng chàng sống khổ quá nên nhớ nhà.”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Không hề, ta không phải là người vương vấn tình cảm…” Hắn ngừng lại, chuyển đề tài: “À đúng rồi, diệt trừ xong bọn thổ phỉ chẳng phải sẽ có đủ nhân lực sao? Còn về bạc, ta đang lo liệu…”
***
“Ngẩn ngơ cái gì vậy?”
Hạ Lan Từ đang cầm hạt Đông châu, vội rời khỏi mớ suy nghĩ linh tinh trở về thực tại, đắn đo nói: “Vậy chúng ta cũng phải nghĩ cách kiếm tiền chứ? Nếu không, số bạc chàng thu về… e rằng cũng không đủ.”
Lục Vô Ưu đáp: “Tự mình làm kinh doanh thì quá phiền phức, lại còn nhiều rủi ro, không cần việc gì cũng đích thân ra mặt thực hiện. Ta đã chuẩn bị tìm đến Đông Phong Bất Dạ Lâu, chính là thương hội có quan hệ với nhà ta, để họ cũng ra sức đóng góp một chút. Đợi sau khi thực sự khai thông tuyến đường vận chuyển, có thể miễn thu hoặc giảm thuế thuyền và thuế quan cho họ, cụ thể còn cần thương lượng thêm. Dù sao thương nhân kinh doanh cũng là vì lợi ích, không thể để họ chịu thiệt được… Biết đâu, việc thông thương giữa hai nước trong địa phận Hoảng Châu cũng có thể điều chỉnh chút ít.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dượng của ta trước kia làm ở Hộ Bộ, chắc hẳn rất quen thuộc với những chuyện này. Ta sẽ viết thư để hỏi giúp chàng xem sao.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Chàng thật sự đang bị giáng chức điều đi xa đó sao?”
Lục Vô Ưu nhún vai đáp: “Chỉ là cải thiện cuộc sống thôi. Không thể nào vì Hoảng Châu nghèo khổ, chúng ta cũng phải sống nghèo khổ theo. À mà…” Hắn liếc nhìn nàng: “Nàng định cầm viên Đông châu đó bao lâu nữa?”
Hạ Lan Từ đỏ mặt, ngập ngừng rồi bỏ nó vào túi.
Lúc đó, họ tình cờ đi ngang qua một tiệm trang sức, ở nơi này bất kể là các món như trâm cài hay bông tai, nhẫn và vòng cổ đều có phong cách mạnh mẽ, mang nét đặc trưng riêng biệt. Thấy nàng nhìn vào chúng, Lục Vô Ưu có hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Hạ Lan Từ có hứng thú với những thứ này. Sợ nàng ngại ngùng, hắn lập tức dừng lại nói: “Ta đứng đây đợi nàng.”
Hạ Lan Từ hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, nhanh chóng bước qua gian hàng trang sức.
Dừng trước quầy hàng, nàng cúi đầu, chỉ vào một chiếc trâm cài dành cho nam, nhỏ giọng hỏi người bán: “Chiếc này bao nhiêu tiền?”
Khi Hạ Lan Từ quay trở lại, Lục Vô Ưu mới nhận ra mặt nàng dường như còn đỏ hơn trước đó.
Nàng lí nhí nói: “Chàng còn nói ở đây bán đồ rẻ…”
Lục Vô Ưu không nhịn được trêu chọc nàng: “Vậy nàng đã mua hết mấy trăm lượng sao?”
Hạ Lan Từ cao giọng đáp: “Ta đâu mang theo nhiều bạc như vậy ra ngoài!”
“Ta có mang theo đây. Nếu nàng thật sự muốn mua cả tiệm, cũng không phải là…”
Lục Vô Ưu còn chưa nói dứt lời đã thấy Hạ Lan Từ vội vã cầm thứ gì đó luống cuống nhét vào lòng hắn. Sau khi đưa đồ xong, nàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng đến tận mang tai, lúng túng nói: “Ta ít khi mua mấy thứ này, nếu như chàng không thích thì…”
Hắn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc trâm cài tóc dành cho nam được khắc hoa văn bạc, thân trâm như một con mãng xà, màu đen bóng cổ điển nhưng thiết kế lại lộng lẫy và kiêu hãnh.
Chiếc trâm vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay nàng.
Hạ Lan Từ vẫn còn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không quá đắt đâu, ta nhìn thoáng qua thấy nó hợp với chàng…”
Một lúc sau, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu: “Là cho ta sao?”
Hạ Lan Từ căng thẳng đáp lời: “… Đã nhét vào tay chàng rồi còn hỏi.”
Lục Vô Ưu dường như cũng nhận ra được câu hỏi của mình rất ngốc.
Ngay sau đó, hắn từ từ nắm chặt chiếc trâm trong tay, như thể đã tìm lại được giọng nói của mình, hắn cười khẽ: “Trong mắt nàng, ta có hình tượng thế này sao?”
“… Vậy chàng không thích à?”
“Tất nhiên là thích.”
Chẳng trách các quan viên khác đều kiếm cớ tránh đi hết, nơi này vừa không có béo bở gì để vớt, quyền hạn lại nhỏ, cuộc sống thì khổ cực, hơn nữa còn bị hạn chế mọi bề.
Điều duy nhất đáng mừng là gần đây ở phủ Tùy Nguyên không có mưa hay tuyết, mùa đông năm nay cũng không quá khắc nghiệt, Hạ Lan Từ tính toán đến việc sử dụng than thì vẫn có thể chịu đựng qua đông này.
Lửa trong lò dần dần bùng cháy mạnh.
Hạ Lan Từ ghi chép sổ sách đến mức những ngón tay đỏ bừng, vừa đưa tay ra hơ trước lò thì bị Lục Vô Ưu bế lên từ phía sau mang nàng đi đến bên giường.
“Cần gì phải hơ lửa, lửa ấy chắc gì đã ấm bằng ta.”
Hạ Lan Từ vùng vẫy: “Ta có chân, không cần chàng lúc nào cũng bế tới bế lui thế này.”
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường, sau đó cũng nhanh chân nằm xuống bên cạnh, khẽ véo vào eo nàng: “Chẳng phải do nàng quá nhẹ sao, bế lên mà cứ như không vậy, nếu nàng béo thêm chút thì ta đã không bế nổi rồi.”
Hạ Lan Từ hoàn toàn không tin những lời càn rỡ của hắn: “Ta mà mập lên gấp mười thế này, chàng vẫn bế nổi thôi.”
“Sao nàng lại thông minh thế?” Lục Vô Ưu cười nói: “Nhưng ta vẫn muốn nàng có da có thịt thêm một chút.”
Hiện giờ Hạ Lan Từ vừa đến vùng đất mới nên trông nàng vẫn rất hăng hái, nhưng thực chất nàng đã cùng hắn bôn ba suốt chặng đường dài, giữa chừng còn say sóng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn đã gầy đi nhiều, có lẽ còn chưa bằng bàn tay hắn, vì thế nên trông nàng càng ngày càng giống thần tiên không nhiễm khói lửa trần gian.
Lục Vô Ưu véo eo nàng xong lại dứt khoát trở mình vùng lên trên, bàn tay men theo vòng eo nhỏ nhắn của nàng di chuyển lên đến trước ngực, dùng ngón tay đo lường vật mềm mại trước mắt.
Không biết từ khi nào, chiếc giường cũ kỹ phát ra tiếng “kẽo kẹt” như đang gào thét, giống như sắp sập đến nơi. Chăn đệm tuy đều là đồ mới thay nhưng vẫn phảng phất mùi cũ kỹ khó tan biến.
Ngón tay của Lục Vô Ưu linh hoạt, dùng lực cũng mạnh, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể Hạ Lan Từ mềm nhũn, nàng khẽ thở dốc, đôi mắt ướt át lo lắng nhìn hắn: “Cái giường này… sẽ không sập đó chứ?”
Nếu như theo mức độ hành động của Lục Vô Ưu từ trước đến nay, thật sự rất có khả năng này.
“Ngày mai ta sẽ cho người sửa lại, chẳng phải mái nhà cũng cần sửa sao.”
Khi ở sát gần nhau, Lục Vô Ưu có thể nhìn thấy dưới mắt nàng có một lớp quầng thâm mờ nhạt, thứ mà trước đây không có, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra. Ngón tay hắn di chuyển đến bên gò má nàng: “Cũng không thể để nàng trèo lên sửa được.”
Hạ Lan Từ hơi bất mãn: “Tại sao lại không được?”
“Sợ nàng học nghệ không tinh, rủi ro quá lớn.” Lục Vô Ưu bật cười: “Nếu nàng thật sự muốn học thì cứ đứng bên cạnh nhìn là được, lần sau ta sẽ để nàng ra tay.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành gật đầu đầy uất ức.
Sau đó, nàng lại cắn môi, gương mặt đỏ bừng, lí nhí nói: “Chàng đừng… làm quá lâu, ngày mai chúng ta còn phải…”
Ngón tay của Lục Vô Ưu khẽ vuốt ve mí mắt của Hạ Lan Từ, hắn cụp mắt xuống: “Trước tiên phải ngủ một giấc thật ngon đã, ta cũng không cầm thú đến mức đó.”
Hạ Lan Từ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Lục Vô Ưu chậm rãi nói: “Làm nàng hỏng mất thì phải thế nào đây, dù sao tương lai cũng còn dài.”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt Hạ Lan Từ, mang theo chút hơi ấm lan tỏa khắp người nàng.
Lửa trong lò vẫn cháy đều, căn phòng càng lúc càng ấm áp hơn.
Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã cảm thấy tay chân mình ấm áp và thoải mái như đang được ngâm trong nước, nàng vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng cơ thể đã chìm vào cơn buồn ngủ.
Lần này đổi lại là nàng nghe thấy tiếng Lục Vô Ưu khẽ nói: “Vất vả rồi.”
Hạ Lan Từ cố gắng chống đỡ mí mắt như muốn nói rằng, thực ra mình cũng không vất vả lắm… hoặc là, tuy có vất vả nhưng nàng cảm thấy rất vui. Lúc ở Ích Châu nàng đã có cảm giác như thế, còn khi đến đây nàng càng thấm thía được cái gọi là “tự tại” mà Lục Vô Ưu thường hay nhắc tới. Tuy nhiên, ngay cả nàng cũng không ngờ rằng mình lại buồn ngủ đến vậy, ý thức dần tan biến rất nhanh.
Lúc tỉnh lại, toàn thân Hạ Lan Từ đã thư thái hơn, vừa mở mắt đã thấy trời sáng rõ.
Nàng ngẩn người! Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ ra chợ sao!
Lục Vô Ưu đi đâu mất rồi!
Sương Chi nghe thấy tiếng động liền bước vào, chỉ tay vào lư hương bên cạnh đã cháy hết: “Cô gia đã đi mở công đường rồi ạ, trước khi đi còn đốt hương giúp ngủ ngon, nói để tiểu thư nghỉ ngơi thêm chút nữa…” Nàng ấy còn gật đầu nói: “Giờ vẫn còn sớm, tiểu thư có muốn ngủ thêm không?”
Hạ Lan Từ đã nhanh chóng ngồi dậy khoác áo vào, vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ ai đang ghi chép bản án cho hắn?”
“Hình như là Thư lại ban đầu.”
Cảm giác nguy cơ kỳ lạ khiến nàng càng hành động nhanh hơn, chỉ trong vài động tác đã mặc xong y phục, búi tóc gọn gàng rồi đứng dậy đi rửa mặt.
***
Mấy ngày liền, vị Thôi quan mới đến phủ Tùy Nguyên đều mở công đường thẩm án từ sớm, lần lượt xử lý những vụ án đã bị tồn đọng mấy tháng thậm chí là mấy năm, hơn nữa hắn chỉ cần hỏi vài ba câu là có thể đưa ra phán quyết chuẩn xác. Những việc nhỏ nhặt của dân chúng cũng được hắn giải quyết đâu vào đấy ngay lập tức, khiến cho người dân đứng xem không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Kỳ hạn đánh giá của quan địa phương thường gắn liền với số lượng vụ kiện cáo trong khu vực. Đương nhiên, số vụ án càng ít chứng tỏ vùng đó càng yên bình. Vì thế, các Tri phủ luôn nghĩ mọi cách để người dân ít nộp đơn kiện hơn, hoặc là kéo dài thời gian ngừng xử án với lý do “không làm lỡ mùa vụ”, có khi kéo dài đến vài tháng, hoặc là tìm đủ lý do để không thẩm tra xét xử.
Như ở phủ Tùy Nguyên trước đây, tình trạng tồi tệ nhất là khi Tri phủ cáo bệnh, chức Thôi quan lại chẳng có ai ngồi, từ trên xuống dưới phủ chỉ có mỗi Liễu Thông phán. Trong một tháng, ông ta chỉ xử lý được vài vụ, hơn nữa còn không rành về luật pháp, ông ta lại quá cẩn trọng, mỗi vụ án cứ lặp đi lặp lại hỏi hết ngày này đến ngày khác mà không dám đưa ra phán quyết, khiến nhà lao trong phủ hiện vẫn còn đầy rẫy những phạm nhân chưa được xét xử.
Vì vậy, không ai ngờ rằng vị Thôi quan lão gia có vẻ ngoài như thần tiên giáng trần này lại làm việc quyết liệt như thế.
Hắn còn dán cáo thị ngoài cổng nha môn, tuyên bố sẽ kéo dài ngày xét đơn kiện, mỗi tháng mở vào các ngày hai, bốn, sáu, tám.
Vốn dĩ trời vào đông không phải lúc làm mùa vụ, còn chưa đến hai ngày ngoài cổng nha môn của phủ Tùy Nguyên đã bị dân chúng đứng chật kín. Thậm chí, dân ở các huyện dưới quyền phủ Tùy Nguyên nghe danh cũng kéo tới hóng hớt, khiến cho nơi này náo nhiệt vô cùng.
Hơn nữa, dân chúng dù không đến để kiện cáo, chỉ cần đến nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ như tiên giáng trần cũng có thể mở rộng tầm mắt, chuyến đi này cũng chẳng bỏ công.
Bởi vì người đến xem quá đông, Lục Vô Ưu còn từng hỏi Hạ Lan Từ có muốn đội mũ che mặt hay không. Hạ Lan Từ phân vân một lúc rồi quyết định không đội nữa, bởi vì ai cũng biết nàng là phu nhân của hắn, những người dân đó cũng không ai dám làm bậy.
Trong lúc nghỉ trưa, nàng còn nghe thấy người dân bên ngoài xầm xì bàn tán: “Vị Thôi quan lão gia kia là Trạng nguyên danh tiếng lẫy lừng đấy!”
“Sao lại đến nơi nhỏ bé này của chúng ta?”
“Chắc hẳn là lời cầu nguyện trong lễ bái năm ngoái của chúng ta linh nghiệm rồi! Ông trời đã ban cho chúng ta một vị quan tốt để giúp dân sống tốt hơn!”
“Chứ còn gì nữa! Nhà Lý Nhị thúc vốn bị kéo dài vụ án hơn nửa năm, quản gia nhà Ngô viên ngoại đã nhởn nhơ bên ngoài pháp luật quá lâu rồi! Lần này đã bị Lục đại nhân bắt bỏ tù! Thật là hả lòng hả dạ!”
Hạ Lan Từ khẽ cong môi mỉm cười.
Đợi đến khi nàng cùng Lục Vô Ưu ra chợ đã là mấy ngày sau, hắn tự cho mình một ngày nghỉ, mặc thường phục thong thả ra ngoài đi dạo cùng nàng.
— Quả nhiên, hắn không phải là người thích dậy sớm.
Hạ Lan Từ cầm một cuốn sổ nhỏ, so sánh giá cả với Kinh thành, sau khi đi một vòng mới đưa ra kết luận rằng: một số món hàng như bình lọ sản xuất tại địa phương có giá rẻ hơn, nhưng các loại vải lụa cần nhập từ trong Đại Ung thì giá cao hơn rất nhiều.
Đi qua khỏi khu bán tạp hóa, phía trước đột nhiên rộng rãi hơn. Nàng thấy có rất nhiều thương nhân mặc y phục kỳ lạ, bày bán những thứ nàng hiếm khi thấy, chẳng hạn như một tấm da hổ nguyên vẹn, đầu hổ vẫn còn rỉ máu treo lơ lửng trên quầy, trông rất phô trương.
Nàng vô cùng kinh ngạc.
Lục Vô Ưu tiện tay chỉ vào một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cáo trắng muốt bên cạnh: “Đây là biên cảnh nên mới như vậy, ở Kinh thành không có những thứ kỳ lạ như thế này đâu. Nàng có muốn mua không? Cái này khá hợp với nàng.” Như đoán được Hạ Lan Từ đang nghĩ gì, hắn nói thêm: “Ở đây rất rẻ.”
Hạ Lan Từ run giọng đáp lời: “Không cần đâu… làm sao có thể rẻ được.”
Nàng nhìn thấy một hạt Đông châu nước ngọc trong suốt long lanh rực rỡ.
Trước đây, trên trán Lệ Phi từng gắn một viên Đông châu lớn, loại trân châu này phải lặn xuống biển mới vớt được, một viên cũng vô cùng quý giá có giá trị ngàn vàng. Vậy mà bây giờ, nàng nhìn thấy từng viên Đông châu dường như được tiện tay bày biện ra đó.
Lục Vô Ưu nói: “Đắt hơn những món thông thường thì vẫn là đắt, nhưng không có cái giá vô lý như ở Kinh thành mà tương đối rẻ thôi. Cũng có thể dùng đồ vật để trao đổi. Thứ này nếu sang tay đem về Kinh thành bán lại sẽ kiếm được món hời lớn.” Hắn cầm một viên lên ước lượng trong tay, sau đó lấy một chủy thủ lấp lánh từ trong tay áo ra, hỏi người bán đối diện: “Đổi cái này được không?”
Người bán cầm lấy chủy thủ xem xét kỹ lưỡng, lưỡi dao sắc bén, sợi tóc rơi xuống đứt ngang, quả là một bảo vật. Cuối cùng, người bán mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói lơ lớ mang theo âm sắc vùng biên giới trả lời: “Được, ngoài viên trong tay ngài ra, ngài có thể chọn thêm hai viên nhỏ nữa, có thể làm hoa tai cho phu nhân ngài.”
Lục Vô Ưu lấy xong liền nhét ngay vào trong tay Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rực như thể đang ôm một chậu than lớn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đi được một đoạn, Lục Vô Ưu mới chậm rãi nói: “Thanh chủy thủ đó ở Kinh thành bán không quá hai mươi lượng, nhưng viên Đông châu này đem về Kinh thành có thể bán được ba bốn trăm lượng, lời được một khoảng rất lớn. Giữ lại đi, nhỡ một ngày nào đó ta phá sản thật, có khi còn cứu nguy được.”
Hắn tưởng rằng Hạ Lan Từ sẽ từ chối. Ai ngờ, nàng đột nhiên đứng lại, nói: “Vậy mua thêm đi, chúng ta đem về Kinh thành bán, chẳng phải sẽ có thể…”
Lục Vô Ưu đáp: “Đương nhiên, nếu không thì sao nơi hoang vu hẻo lánh này lại có nhiều nhà giàu đến vậy?”
Hạ Lan Từ suy nghĩ, thấy cũng có lý. Trong lúc ở nhà kho giúp Lục Vô Ưu kiểm kê thuế thu từ mỗi nhà mỗi hộ, nàng tính ra được con số lên tới gần hai vạn lượng bạc.
Nàng sững sờ, thậm chí còn nghi ngờ không biết hắn có đi cướp bóc ở đâu không, còn lo lắng kéo hắn vào kho đóng cửa cẩn thận, hỏi nhỏ xem hắn có làm gì trái pháp luật không, để nàng còn sớm tính toán kế sách.
Lục Vô Ưu nghe vậy liền cười phá lên, cười xong lại ép nàng vào cánh cửa, vừa hôn vừa nói lấp lửng: “Không, chỉ dùng miệng và đầu óc thôi.”
Hắn hôn đến khi Hạ Lan Từ mềm nhũn trong lòng mình, hắn mới kể cho nàng nghe về kế hoạch vẽ miếng bánh lớn của hắn.
Hạ Lan Từ cố gắng đứng vững: “Chàng thật sự có ý định khai thông đường sông và tu sửa đê điều sao?”
Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, trả lời: “Ta có ý định đó. Nhưng về đường sông phải chờ thương lượng lại. Trông chờ vào triều đình cấp kinh phí là điều không thể, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.” Hắn bình thản nói: “Ở đây đường sá không thuận tiện. Nếu chúng ta đi đường bộ, có khi sẽ đến muộn hơn nửa tháng so với đường thủy, nhưng đường thủy chật hẹp, mực nước lại nông không tiện cho việc buôn bán. Vì thế, dù chỉ để cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn một chút, nếu có thể nạo vét để mở rộng đường sông, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Chẳng giống như bây giờ, muốn một chiếc giường vừa vững chắc vừa đẹp thôi mà cũng không có.”
Hạ Lan Từ nghe thấy hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, bèn hỏi lại: “Nhưng việc này cần rất nhiều nhân lực, tiền bạc, với cả… chàng có biết cách mở rộng đường sông không?”
Lục Vô Ưu đáp một cách đầy tự tin: “Tất nhiên là không, nên ta vừa gửi thư cho ông bác, nhờ ông ấy giới thiệu cho vài người có năng lực đến đây.”
Hạ Lan Từ chợt nhớ ra, ông bác của hắn là Chu Cố Văn đang nhậm chức ở Công Bộ, còn là Lang trung trong Đô Thủy Thanh Lại Ti rất thông thạo về các công trình thủy lợi. Nàng hỏi tiếp: “Vậy hôm qua chàng viết thư gửi về nhà là vì chuyện này sao???”
Lục Vô Ưu cười đáp: “Nếu không thì nàng nghĩ là chuyện gì?”
Nàng và hắn thành thân đã lâu, nhưng chưa từng thấy hắn viết thư gửi về nhà.
“… Ta cứ tưởng chàng sống khổ quá nên nhớ nhà.”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Không hề, ta không phải là người vương vấn tình cảm…” Hắn ngừng lại, chuyển đề tài: “À đúng rồi, diệt trừ xong bọn thổ phỉ chẳng phải sẽ có đủ nhân lực sao? Còn về bạc, ta đang lo liệu…”
***
“Ngẩn ngơ cái gì vậy?”
Hạ Lan Từ đang cầm hạt Đông châu, vội rời khỏi mớ suy nghĩ linh tinh trở về thực tại, đắn đo nói: “Vậy chúng ta cũng phải nghĩ cách kiếm tiền chứ? Nếu không, số bạc chàng thu về… e rằng cũng không đủ.”
Lục Vô Ưu đáp: “Tự mình làm kinh doanh thì quá phiền phức, lại còn nhiều rủi ro, không cần việc gì cũng đích thân ra mặt thực hiện. Ta đã chuẩn bị tìm đến Đông Phong Bất Dạ Lâu, chính là thương hội có quan hệ với nhà ta, để họ cũng ra sức đóng góp một chút. Đợi sau khi thực sự khai thông tuyến đường vận chuyển, có thể miễn thu hoặc giảm thuế thuyền và thuế quan cho họ, cụ thể còn cần thương lượng thêm. Dù sao thương nhân kinh doanh cũng là vì lợi ích, không thể để họ chịu thiệt được… Biết đâu, việc thông thương giữa hai nước trong địa phận Hoảng Châu cũng có thể điều chỉnh chút ít.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dượng của ta trước kia làm ở Hộ Bộ, chắc hẳn rất quen thuộc với những chuyện này. Ta sẽ viết thư để hỏi giúp chàng xem sao.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Chàng thật sự đang bị giáng chức điều đi xa đó sao?”
Lục Vô Ưu nhún vai đáp: “Chỉ là cải thiện cuộc sống thôi. Không thể nào vì Hoảng Châu nghèo khổ, chúng ta cũng phải sống nghèo khổ theo. À mà…” Hắn liếc nhìn nàng: “Nàng định cầm viên Đông châu đó bao lâu nữa?”
Hạ Lan Từ đỏ mặt, ngập ngừng rồi bỏ nó vào túi.
Lúc đó, họ tình cờ đi ngang qua một tiệm trang sức, ở nơi này bất kể là các món như trâm cài hay bông tai, nhẫn và vòng cổ đều có phong cách mạnh mẽ, mang nét đặc trưng riêng biệt. Thấy nàng nhìn vào chúng, Lục Vô Ưu có hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Hạ Lan Từ có hứng thú với những thứ này. Sợ nàng ngại ngùng, hắn lập tức dừng lại nói: “Ta đứng đây đợi nàng.”
Hạ Lan Từ hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, nhanh chóng bước qua gian hàng trang sức.
Dừng trước quầy hàng, nàng cúi đầu, chỉ vào một chiếc trâm cài dành cho nam, nhỏ giọng hỏi người bán: “Chiếc này bao nhiêu tiền?”
Khi Hạ Lan Từ quay trở lại, Lục Vô Ưu mới nhận ra mặt nàng dường như còn đỏ hơn trước đó.
Nàng lí nhí nói: “Chàng còn nói ở đây bán đồ rẻ…”
Lục Vô Ưu không nhịn được trêu chọc nàng: “Vậy nàng đã mua hết mấy trăm lượng sao?”
Hạ Lan Từ cao giọng đáp: “Ta đâu mang theo nhiều bạc như vậy ra ngoài!”
“Ta có mang theo đây. Nếu nàng thật sự muốn mua cả tiệm, cũng không phải là…”
Lục Vô Ưu còn chưa nói dứt lời đã thấy Hạ Lan Từ vội vã cầm thứ gì đó luống cuống nhét vào lòng hắn. Sau khi đưa đồ xong, nàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng đến tận mang tai, lúng túng nói: “Ta ít khi mua mấy thứ này, nếu như chàng không thích thì…”
Hắn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc trâm cài tóc dành cho nam được khắc hoa văn bạc, thân trâm như một con mãng xà, màu đen bóng cổ điển nhưng thiết kế lại lộng lẫy và kiêu hãnh.
Chiếc trâm vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay nàng.
Hạ Lan Từ vẫn còn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không quá đắt đâu, ta nhìn thoáng qua thấy nó hợp với chàng…”
Một lúc sau, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu: “Là cho ta sao?”
Hạ Lan Từ căng thẳng đáp lời: “… Đã nhét vào tay chàng rồi còn hỏi.”
Lục Vô Ưu dường như cũng nhận ra được câu hỏi của mình rất ngốc.
Ngay sau đó, hắn từ từ nắm chặt chiếc trâm trong tay, như thể đã tìm lại được giọng nói của mình, hắn cười khẽ: “Trong mắt nàng, ta có hình tượng thế này sao?”
“… Vậy chàng không thích à?”
“Tất nhiên là thích.”