Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi - Trang 3

Chương 42: 42: Thịnh Tiêu Cứu Mạng




—Cả Chư Hành Trai đều lây nhau cái nết thúi này—
“Sư huynh tỉnh táo lại đi!”
“Sư huynh đừng mà!”
Ba người Thịnh Tiêu bị rối gỗ của Ứng Trác ngăn ở tầng dưới, cũng may mặc dù tầng lầu này không sang trọng lộng lẫy bằng tầng cao nhất, nhưng ít ra thoải mái tiện nghi hơn hẳn những phi thuyền khác, không có chỗ nào đáng bắt bẻ.
Nhạc Chính Trấm hết chịu nổi cởi phăng áo choàng dày cộm nóng nực ra, đang muốn vứt bừa qua một bên thì chợt nghe thấy tiếng la làng của Ứng Trác truyền tới từ tầng trên.
“Chuyện gì chuyện gì?”
Phong Duật vội vàng chạy tới hóng hớt, nhưng còn chưa tới gần thì đã bị một cánh tay đẩy ra, Thịnh Tiêu sầm mặt bước nhanh tới.
Rối gỗ của Ứng Trác liền cản hắn lại.
Thịnh Tiêu không nhấc tay xuất chiêu, Thiên Diễn Châu chỉ bắn ra một tia lôi văn thì rối gỗ lập tức bất động giống như cơ quan bên trong bị kẹt, kêu rè rè hai tiếng rồi đứng đờ ra.
Thịnh Tiêu vô cảm bước lên cầu thang, còn tưởng Ứng Trác lại giở trò cũ gài bẫy Hề Tương Lan, khi đi tới cuối hành lang thì chớp mắt sửng sốt.
Không biết Hề Tương Lan lại lên cơn gì, y đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ đòi nhảy xuống.
Ứng Trác liều mạng kéo áo giữ y lại.
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Hề Tương Lan nhác thấy Thịnh Tiêu, càng muốn nhảy xuống từ độ cao vạn trượng này.
Đi chết đây.
Thịnh Tiêu lạnh lùng đi tới dùng một tay bấu chặt lấy eo của Hề Tương Lan, cưỡng ép lôi y khỏi bệ cửa sổ giam chặt trong lòng, sau đó tha xuống tầng dưới.
Ứng Trác ghét bỏ liếc Thịnh Tiêu, không nói gì xoay người đóng chặt cửa sổ lại, tránh cho Hề Tương Lan lại lên cơn.
Thịnh Tiêu chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt Hề Tương Lan, y bị kẹp eo khó chịu giãy giụa hai lần nhưng không thoát nổi, đành phải bất đắc dĩ để Thịnh Tiêu ôm mình xuống lầu.
Phong Duật thấy Hề Tương Lan giống như con mèo gây họa bị xách gáy lôi xuống, giễu cợt nói: “Ngươi lại quậy phá gì nữa đó?”
Hề Tương Lan đấm vào hông Thịnh Tiêu mấy cái, mũi chân lơ lửng cuối cùng cũng được tiếp đất.
Y không hiểu sao chột dạ không dám nhìn Thịnh Tiêu, qua loa vuốt tóc cho gọn lại rồi bước tới ngồi chen vào giữa Nhạc Chính Trấm và Phong Duật, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Làm gì giờ, chơi bài không?”
“Chơi thì chơi.”
Nhạc Chính Trấm lấy ra đống quân bài từ trong túi, những quân bài này đều được làm từ miếng ngọc giản của ‘Hoán Minh Nguyệt’ mà Hoành Ngọc Độ bỏ đi không xài nữa, lấp lánh trong suốt, chỉ với một miếng ngọc giản mà có thể tái chế thành sáu mươi bốn quân bài tinh xảo.
thuyngu.wordpress.com
Ba người ngồi trên chiếu bạc.
Phong Duật bưng cái bàn chân thấp tới, vừa kê bàn vừa nói: “Hề Tuyệt, ngươi nhìn cái bàn này đi.”
Hề Tương Lan không hiểu: “Thì sao?”
Phong Duật: “Nó lùn ghê.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan ném chân nến bên cạnh tới: “Làm thịt ngươi!”
Phong Duật cười ha hả khoái chí.
Thịnh Tiêu đương nhiên sẽ không xào bài với bọn họ, hắn quen thuộc ngồi xếp bằng bên cạnh Hề Tương Lan bắt đầu nhập thiền, Thiên Diễn Châu trên cổ tay lóe lên lôi văn, hoàn toàn tiến vào trạng thái thiền định.
Ba người ngồi đó xào bài ngọc làm vang lên tiếng va chạm lách cách, tuy vậy cũng không quấy rầy đến Thịnh tông chủ thiền.
Mọi người đều đã quen.
Mỗi lần người của Chư Hành Trai mở sòng đánh bài, Hề Tuyệt đều lôi kéo Thịnh Tiêu tới, dù không chơi thì cũng phải ngồi bên cạnh xem.
“Ba thiếu một.” Hề Tương Lan vừa lẩm bẩm vừa bốc bài, thuận miệng nói: “Xảo Nhi đâu? Xảo Nhi ơi xuống đây chơi bài.”
Ứng Trác đang lẻ loi ngồi xổm moi lan can ở tầng trên, cúi cái mặt âm u rét lạnh xuyên qua kẽ hở lan can nhìn xuống tầng dưới, ước gì có thể làm thịt ba kẻ ngồi vây quanh sư huynh.
Lúc này chợt nghe thấy sư huynh gọi mình, hắn cười vui vẻ nhảy phốc từ tầng trên xuống.
“Sư huynh, ta có mặt!”
Thật giống như được sư huynh kêu một tiếng là ban ơn cho hắn.
Nhạc Chính Trấm dùng khẩu hình nói với Phong Duật: Tiện bỏ mẹ.

“Ngồi đi.”
Hề Tương Lan không thèm liếc hắn, chỉ lo nhìn bài trong tay.
Cho dù mấy quân bài được tái chế từ ngọc giản không xài nữa của ‘Hoán Minh Nguyệt’, nhưng nó vẫn giống như chim bay nhảy tùy thích, mười sáu miếng bài ngọc trôi bồng bềnh trước mặt mỗi người.
Hề Tương Lan đang xem bài, vô tình lỡ đá trúng chân Phong Duật, có lẽ sực nhớ tới hồi nãy hắn chọc mình lùn, lập tức nổi giận đá thêm cái nữa.
Hai người đá qua đá lại dưới gầm bàn.
Phong Duật vừa nhìn bài vừa thuận miệng nói: “Sinh nhật của Hề Tuyệt là ngay dịp Khất Xảo phải không.
Đừng trách ta nói thẳng, rõ ràng là ngươi lớn hơn chúng ta mấy tháng, sao vẫn không cao lên chút nào thế, Hề gia bỏ đói bỏ khát ngươi à?”
Hề Tương Lan lạnh lùng nói: “Không nói tiếng người thì im miệng giùm.”
Có lẽ lâu rồi y không rớ vào bài bạc, nhíu mày nhìn bài của mình hồi lâu mà vẫn không nhớ nổi tên và ý nghĩa của mỗi quân bài, dứt khoát bỏ gánh không chơi nữa, theo thói quen ngả lưng ra sau dựa vào người Thịnh Tiêu, năm ngón tay trắng muốt cầm bài ngọc phe phẩy, nói: “Bài này là gì? Quên rồi.”
Thịnh Tiêu không mở mắt, đáp: “Minh Di.”
“Ồ.” Hề Tương Lan ngồi thẳng lưng lên, tiếp tục bốc bài.
Ứng Trác xám ngoét cả mặt, siết chặt bài ngọc trong tay đến nỗi suýt chút nữa bóp vỡ.
Mặc dù Nhạc Chính Trấm không ưa Hề Tương Lan và Thịnh Tiêu xà nẹo nhau, nhưng hắn càng chướng mắt Ứng Trác hơn, thấy vậy liền cười khẩy: “Làm từ ngọc giản của ‘Hoán Minh Nguyệt’ đấy, bóp vỡ ngươi đền nổi không?”
Ứng Trác im lặng dời mắt khỏi Thịnh Tiêu, vô cảm nhìn bài.
Phi thuyền bay trên trời cao, có lẽ xuyên qua đám mây đen lớn nên thân thuyền rung lắc dữ dội, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm.
Trong khi phi thuyền ngã trái ngã phải, năm người bên trong vẫn ngồi ngay ngắn như thể không có chuyện gì.
“Khảm, Ly, Vô Vọng.” Nhạc Chính Trấm ném ba miếng ngọc bài ra bàn, rồi chăm chú nhìn bài ngọc còn lại trong tay, lơ đãng nói: “Bên ngoài có tiếng sấm?”
“Cổ, Cổ, ta muốn quân bài đó!” Phong Duật ngẩng đầu nói: “Sấm? Hình như có nghe.”
“Phệ Hạp.” Nhạc Chính Trấm lại ném ra một quân bài, đột nhiên tiện tay bấm quyết: “—Định Hồn Quyết!”
Hề Tương Lan chưa kịp ra bài thì bị Định Hồn Quyết đánh trúng trán ngã ngửa ra sau, tóc dài cũng bị đánh cho bung xõa.
Phong Duật: “Càn— Định Hồn Quyết!”
Hề Tương Lan lảo đảo ngồi dậy lại bị đánh bật ngửa ra sau, té đập đầu vào đùi của Thịnh Tiêu.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan im lặng bò dậy, hung tợn nghiến răng ken két.
Bên ngoài vang lên khoảng mười mấy tiếng sấm, nhưng không lớn bằng tiếng va chạm leng keng của bài ngọc, Hề Tương Lan liên tục bị mấy cái Định Hồn Quyết bắn tới, suýt chút nữa không nhịn nổi tháo hoa tai xuống đặng quyết sống mái một phen với bọn họ.
thuyngu.wordpress.com
Nhưng nghĩ kỹ lại nếu lỡ để Phong Duật biết y bị điếc, như vậy chắc chắn sẽ bại lộ chuyện sống lại một đời.
Hề Tương Lan nghĩ thế bèn làm thinh, chật vật ngồi ngay lại, sau đó bị đánh thêm mấy cái Định Hồn Quyết nữa.
Đến nỗi hồn vía dường như muốn chết dí trong thể xác.
Bên ngoài liên tục nổi sấm đùng đùng, Hề Tương Lan bị chưởng cho một đống Định Hồn Quyết, gần như không thể chơi bài nổi, nổi điên: “Dẹp không chơi nữa, phiền chết đi được.”
“Tại ngươi nhát gan còn trách người khác.” Nhạc Chính Trấm quen miệng mắng y: “Lần đầu tiên thấy giết người đã bị dọa sợ suýt tè ra quần, sét đánh một cái liền đi tong mẹ hồn, tiền đồ của ngươi y chang chiều cao của ngươi.”
Ứng Trác im lặng nãy giờ bỗng nhíu mày nói: “Giết người gì? Mất hồn là sao?”
Nhạc Chính Trấm mắng: “Liên quan đếch gì đến ngươi, ra bài đi.”
Phong Duật cười nhạt: “Bài thúi rồi chứ gì, ta nói cho ngươi biết, người thua phải làm theo mọi sai bảo của người thắng—”
Còn chưa dứt lời, Ứng Trác đã ném bài ngọc xuống bàn, thản nhiên nói: “Đại Hữu, Lâm Quái— Các ngươi thua.”
Phong Duật: “…”
Nhạc Chính Trấm: “…”
Mấy quân bài bằng ngọc lưu ly trong suốt đang bay lơ lửng trước mặt hai người bỗng như mít rụng rơi xuống lộp bộp.
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Người thắng được toàn quyền sai bảo theo ý mình, đúng chứ?” Ứng Trác cười như không cười nhìn Phong Duật.
Phong Duật e sợ người này mơ ước Hề Tương Lan, vỗ cái bộp lên bàn, ra vẻ anh dũng không sợ chết: “Tới đi, ngươi muốn làm gì ta cũng được!”
Ứng Trác: “…”
Ứng Trác giật giật khóe môi: “Ta thắng, không phải thua.”
Phong Duật xanh lét cả mặt.
Hề Tương Lan nhịn cười đau cả ruột.
Ứng Trác thong thả nói: “Ta chỉ muốn biết, mới nãy các ngươi nói ‘giết người’ và ‘mất hồn’ là có ý gì.”
Nhạc Chính Trấm muốn há miệng chửi người, nhưng hắn thắng thua sòng phẳng, đành phải banh mặt quay sang nhìn Hề Tương Lan.
Phong Duật thấy mình không cần phải ‘hiến thân’ nên mừng thầm, hí hửng hỏi Hề Tương Lan: “A Tuyệt à, ngươi bị hỏi kìa, có thể trả lời không?”
Hề A Tuyệt cũng không thèm để ý, xéo xắt nói: “Cả ngươi cũng nói ‘muốn làm gì thì làm’, ta không thể không nói sao?”
Hàng năm ở Thiên Diễn học cung đều tổ chức một chuyến vào bí cảnh để rèn luyện.
Vào Chư Hành Trai năm thứ ba, khi cả nhóm ra ngoài rèn luyện thì xui rủi đụng trúng một tên đào phạm tội ác tày trời trốn thoát khỏi Giải Trĩ Tông.
Lúc đó tám thiếu niên khờ dại của Chư Hành Trai mang lòng sùng bái khó tả với người của Giải Trĩ Tông, cảm thấy bọn họ mặc áo bào đen thêu hoa văn thần thú Giải Trĩ trông thật oai phong anh dũng, vì thế liền sôi nổi xung phong trợ giúp Chấp Chính của Giải Trĩ Tông đi lùng bắt đào phạm.
Cuối cùng vô cùng thuận lợi bắt được người.
Chẳng qua tên đào phạm này gây ra tội ác ngút trời, Chấp Chính của Giải Trĩ Tông truy nã đã mấy năm mà vẫn không bắt được, có vẻ oán hận cấp trên trách phạt nên vừa bắt được liền xử tử tại chỗ.
Đó là lần đầu tiên tiểu thiếu gia kiêu căng thấy cảnh giết người.
Những người khác cũng sợ hết hồn, có người nhát gan quay mặt không dám nhìn, nhưng nhóc Hề Tuyệt nắm chặt kiếm Xuân Vũ, đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn đào phạm vùng vẫy giữa bãi máu tươi, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Thịnh Tiêu nhận ra không đúng, xông tới kéo Hề Tuyệt đã hóa đá ra sau.
Tiểu thiếu niên chưa trải đời chỉ biết mở to mắt nhìn trân trối.
Chẳng biết tại sao, Hề Tuyệt giống như bị dọa cho hồn vía lên mây, Phong Duật vẽ một đống trận pháp gọi hồn cho cậu suốt nửa canh giờ  nhưng vẫn không gọi được hồn về, cuối cùng đành phải đợi Ôn chưởng viện tới đón cậu đi.
Từ đó về sau, mỗi lần Hề Tuyệt nghe phải tiếng sấm liền bị dọa mất hồn.
Lúc mới đầu, người của Chư Hành Trai đều chưa học được Định Hồn Quyết khó nhằn, vì thế cũng không phòng tránh được tiếng sét đêm giông, lúc đó cả thảy bảy người phải đội mưa xách đèn lồng chạy khắp Chư Hành Trai để tìm kiếm hồn phách của Hề Tuyệt.
thuyngu.wordpress.com
Ứng Trác nhíu mày.
Khó trách hồi còn ở Thiên Diễn học cung, mỗi lần trời nổi sấm đổ mưa là toàn bộ người của Chư Hành Trai đều như trúng tà tập thể, lúi húi tìm hết bụi cây này sang bụi cây khác, thiếu điều muốn xới tung cả Chư Hành Trai lên.
Hề Tương Lan tức giận nói: “Ta là tiểu tiên quân được nâng niu từ bé, thấy máu bị dọa thì sao hả, ai thèm giống cái thứ không tim không phổi như các ngươi.”
Phong Duật nói: “Dạ dạ dạ, tiểu tiên quân có tim có phổi, lúc đó còn bị dọa phải rúc vào lòng Thịnh Tiêu gào khóc há há há.”
Hề Tương Lan: “…”
Mặt mũi mất sạch, Hề Tương Lan không còn tâm trạng chơi bài, muốn tìm góc tối nào đó chui vào vẽ vòng tròn.
Chỉ còn ba người thì không đủ chân xào bài, đành phải giải tán ai về chỗ nấy chơi với đèn Tê Giác của mình.
Ứng Trác nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không có đám quỷ Chư Hành Trai ngăn cản, hắn liền bưng một dĩa đầy ắp bánh ngọt đẹp mắt đến gõ cửa phòng của Hề Tương Lan.
Giọng nói của Hề Tương Lan từ trong phòng truyền ra: “Ai đó? Có chuyện khởi tấu vô sự bãi triều.”
Ứng Trác bật cười: “Ta đem bánh ngọt cho sư huynh.”
Hề Tương Lan rầu rĩ nói: “Ta không thích bánh ngọt.” Đây là khéo léo từ chối.
Ứng Trác không hiểu y, cũng không dám tự tiện xông vào, đành phải ỉu xìu rời khỏi.
Không lâu sau, cửa phòng của Hề Tương Lan lại bị gõ.
Hề Tương Lan phiền muốn chết, còn tưởng Ứng Trác vẫn chưa đi, tức giận đùng đùng đạp chân trần xuống giường, đi tới mở cửa rồi vung chân đá mạnh: “Ta đã nói ta không ăn, phá rối giấc ngủ của người khác sẽ bị sét đ…”
Còn chưa mắng xong thì bản mặt quan tài của Thịnh Tiêu đã đập thẳng vào mắt.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan từ từ rút chân về, mất tự nhiên nói: “Ngươi… Ngươi đến có chuyện gì?”
Thịnh Tiêu đưa cho y một miếng bánh hoa quế, dùng hành động thay cho lời nói: “Ăn không?”
Hề Tương Lan nói không nên lời nhìn miếng bánh hoa hoa quế rẻ tiền trước mặt, không biết y lầm bầm trong miệng cái gì, giơ tay đập vào cánh cửa để nó mở toang ra, tỏ ý kêu Thịnh Tiêu đi vào.
Ngồi trên giường ăn sẽ rơi vụn bánh nên Hề Tương Lan ngồi co hai chân lên ghế, chóp chép miệng nhỏ gặm bánh, hết ngó lên trời lại nhìn xuống vụn bánh rơi rãi trên đất, chứ nhất quyết không chịu nhìn Thịnh Tiêu.
Y là đang chột dạ vì một thời huy hoàng làm hoa khôi tên ‘Lan Kiều Kiều’ của mình.
“Chẳng có chuyện gì to tát cả.” Hề Tương Lan lại tự lừa mình dối người: “Mình là muốn làm thịt tên trưởng lão họ Khúc thỏ đế kia, huống chi chỉ là chuyện hư hỏng của ba năm trước, hoa khôi vốn đã ‘hoàn lương’ từ lâu, cho dù có biết Lan Kiều Kiều thì sẽ không nghi ngờ tới mình.”
Ừ, rất hợp lý.
Hề Tương Lan mới tự trấn an bản thân xong, ngay sau đó lại xanh lè cả mặt.
Y suýt chút nữa quên mất, lúc đó khi cãi nhau với Thịnh Tiêu, hình như y thật sự lỡ bại lộ chuyện mình làm hoa khôi ở Nam Cảnh.
Hề Tương Lan: “…”
Tiêu đời.
Thiên Diễn Châu lại nhiều thêm mấy chữ ‘sát’.
Hề Tương Lan càng nghĩ càng phiền não.
Lúc đó y chỉ muốn giết chết Khúc trưởng lão, cũng không hề táo tợn xông thẳng đến Quân lầu Hồng Trần Thức làm thịt người, với lại y sao có thể lường trước sẽ có một ngày y cùng với Thịnh Tiêu quay về chốn cũ chứ.
Chỉ thầm cầu mong không có ai nhắc đến ba chữ ‘Lan Kiều Kiều’ ở trước mặt Thịnh Tiêu.
Hề Tương Lan thả bay suy nghĩ, không để ý hai bên mép dính đầy vụn bánh.
Đột nhiên, Thịnh Tiêu duỗi tay tới.
Hề Tương Lan sợ hết hồn.
Thịnh Tiêu khẽ mấp máy môi: “Phía trước còn có một đám mây đen lớn.”
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo hoa tai trợ thính của Hề Tương Lan xuống.
“À à.” Hề Tương Lan tiếp tục chột dạ gặm bánh.
Y còn tưởng Thịnh Tiêu có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mình, nhưng chờ mãi đến khi y gặm xong miếng bánh hoa quế khát khô cả họng, Thịnh Tiêu vẫn không nói gì.
“Nói chuyện đi chứ.” Hề Tương Lan mặt dày mày dạn, chột dạ xong liền tỉnh như ruồi, phủi sạch vụn bánh rơi trên áo, nói: “Ngươi không thích ăn khói lửa nhân gian cũng chẳng thích nói chuyện như người bình thường, mọc cái miệng chỉ để trang trí thôi hả? Hử? Miệng hến?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu im lặng nhìn y hồi lâu, đột nhiên không nói gì xoay người bỏ đi.
Hề Tương Lan càng khó hiểu hơn.
Rốt cuộc hắn tới đây làm gì?
Chỉ là để nhìn y ăn bánh thôi hả?
Hề Tương Lan không nghĩ nhiều, y cũng không có đèn Tê Giác để chơi, đành phải cởi áo khoác bò lên giường ngủ cho qua thời gian.
Cơ thể y không khỏe, lại ngủ khá sâu, vốn nghĩ có thể ngủ một giấc thẳng cẳng đến Nam Cảnh, nhưng trong lúc mơ màng cảm thấy có người đang ngồi bên mép giường.
Hề Tương Lan buồn ngủ díu cả mắt, mơ màng liếc sang thì thấy Thịnh Tiêu đang yên lặng ngồi ở đầu giường rũ mắt nhìn y.
“Ngươi…”
Y muốn hỏi Thịnh Tiêu quay về đây làm gì, nhưng vừa há miệng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Lúc này Hề Tương Lan mới bất giác nhận ra đã là giờ tí, ‘Khí Tiên Cốt’ lại bắt đầu phát tác di chứng.
Nhưng lần phát tác này đã đỡ hơn mấy lần trước rất nhiều, dòng linh lực dồi dào của Thịnh Tiêu rót vào kinh mạch khô cạn khao khát ‘Khí Tiên Cốt’ của y, áp chế cơn nóng rát khó chịu.
“Ngủ đi.” Thịnh Tiêu nói.
Hề Tương Lan đổ mồ hôi ướt đẫm cả người, suy yếu mỉm cười: “Thịnh Tiêu, chúng ta có thể tìm được đầu sỏ tàn sát Hề gia không?”
Thịnh Tiêu im lặng.
“Chắc chắn có thể tìm được, chắc chắn sẽ tìm ra hắn.” Hề Tương Lan tự hỏi tự trả lời, nhẹ nhàng dụi trán vào đầu ngón tay đang truyền linh lực của Thịnh Tiêu, thủ thỉ: “Chờ chuyện này kết thúc…”
Có lẽ bọn họ có thể giống như trước đây.
Thịnh Tiêu đang muốn nói thì đột nhiên phát hiện ra gì đó, nhíu mày ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Hề Tương Lan cũng nghiêng đầu nhìn theo, hơi nhíu mày: “Có người tới.”
Trên bầu trời vạn trượng, có người xuyên qua mây đen rồi lặng lẽ đáp xuống nóc phi thuyền.
Tu vi của người này chắc chắn là Hư cảnh.
Hề Tương Lan vùi mặt vào chăn mềm, cười nói: “Quả nhiên từ đầu mối Hề Minh Hoài là có thể điều tra ra được gì đó, nếu không kẻ đầu sỏ kia sẽ không hấp tấp chạy tới giết chúng ta.”
Thịnh Tiêu rút tay về, ánh mắt trở nên rét lạnh.
Nhạc Chính Trấm và Phong Duật thức đêm chơi đèn Tê Giác ở phòng kế bên cũng nhận ra có người bám đuôi, phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ cách đối phó kẻ địch, mà là vừa ôm đèn Tê Giác vừa hối hả chạy ra ngoài.
Mới chạy ra ngoài hành lang thì đụng phải Ứng Trác đang chạy đến từ phía đối diện.
Ứng Trác lạnh lùng nói: “Là Hư cảnh, ta đã phái rối gỗ đi ứng chiến, các ngươi theo ta…”
Còn chưa nói xong thì Nhạc Chính Trấm và Phong Duật đã như làn khói chạy đến phòng của Hề Tương Lan.

Ứng Trác:?
Ứng Trác nhíu mày: “Có kẻ địch tấn công, các ngươi tới đó làm gì?!”
Nhạc Chính Trấm đá mở cửa phòng chạm trổ hoa văn tinh xảo ra rồi dùng đèn Tê Giác soi vào, quả nhiên thấy Thịnh Tiêu đang ngồi bên mép giường của Hề Tương Lan, không biết hắn đang làm gì.
Nhưng Nhạc Chính Trấm lười để ý.
“Thịnh Tiêu!” Nhạc Chính Trấm nghiêm giọng nói.
Ánh trăng sáng xuyên cửa sổ chiếu nghiêng vào trong phòng, hắt lên nửa khuôn mặt như phủ một lớp băng sương của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn sang, trong mắt toàn là ý rét lạnh vô tình.
Nhạc Chính Trấm và Phong Duật quen miệng đồng thanh nói: “Thịnh Tiêu, cứu mạng.”
Thịnh Tiêu: “…”
Ứng Trác:???
Ứng Trác ngạc nhiên nhìn.
Hắn vốn tưởng quan hệ giữa Nhạc Chính Trấm và Thịnh Tiêu không mấy tốt đẹp, sao vừa thấy nguy liền chạy tới kêu cứu với Thịnh Tiêu?
Thật ra là…
Chỉ cần có mặt Thịnh Tiêu, người của Chư Hành Trai dù mạng sống như mành chỉ treo chuông cũng lười nhấc tay chống trả, cứ việc nằm ngang há miệng hô cứu mạng là được.
Năm đó khi ra ngoài học cung đi rèn luyện, mọi người chia thành nhóm hai người, mỗi lần Hề Tuyệt trở về đều quấn quýt Thịnh Tiêu, bởi vì cậu phát hiện khi ở bên cạnh Thịnh Tiêu, bản thân chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được, còn chuyện đánh đánh giết giết cứ an tâm giao hết cho Thịnh Tiêu, huống chi không kịp nhìn thì kẻ địch đã ngỏm dưới kiếm của Thịnh Tiêu rồi.
thuyngu.wordpress.com
Cuối cùng hành trình rèn luyện vất vả biến thành dạo chơi ngắm hoa.
Mọi người của Chư Hành Trai đều bày tỏ cực kỳ khinh bỉ và phỉ nhổ với Hề Tuyệt không làm mà có ăn, sau đó vì Chưởng viện cưỡng ép thay đổi tổ đội ngẫu nhiên nên hầu như người nào cũng được một lần chung nhóm với Thịnh Tiêu.
Mọi người: “…”
Ờm…
Không tệ lắm.
Từ đó về sau, Thịnh Tiêu trở thành chỗ dựa vững chãi của Chư Hành Trai.
Ngay cả Nhạc Chính Trấm không ưa Thịnh Tiêu cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác sảng khoái không làm mà có ăn, khi gặp phải nguy hiểm cũng lười ra tay, chỉ việc nằm ngang há miệng hô cứu mạng với hắn.
Lâu ngày, toàn bộ Chư Hành Trai đều lây nhau cái nết thúi này.
Thịnh Tiêu đã thành thói quen, lạnh lùng sải bước đi ra ngoài.
Nhạc Chính Trấm, Phong Duật và Hề Tương Lan đều đồng loạt quay đầu nhìn theo, cảm thấy bóng lưng cao lớn vững chãi kia viết hai chữ rõ to— Đáng tin.
Ứng Trác: “…”
Người của Chư Hành Trai… Sợ là đều bị khùng nặng.
—Không bao gồm sư huynh của hắn.
***
Phong gia.
Khắp nơi u ám đầy quỷ khí chẳng khác gì tòa nhà ma, ngay cả ánh mặt trời và ánh trăng đều không thể xuyên vào chiếu sáng, như thế càng tỏa ra âm khí đáng sợ.
Phong Trọng Dương và Hoành Thanh Liêm không cảm xúc nhìn chằm chằm vào người giấy nhỏ trên bàn.
Người giấy nhỏ bị linh lực thúc giục kết nối với người giấy nhỏ dán trên cánh tay của Phong Duật, nó nhảy nhót trông rất sống động, đồng thời truyền đến âm thanh đứt quãng.
“Định Hồn Quyết!”
“Đánh bài đánh bài, không gì vui bằng đánh bài!”
“…Muốn ta làm gì cũng được tất! Nhào vô đi!”
“Bị dọa sợ rúc vào lòng Thịnh Tiêu gào khóc há há há!”
“Há há há Hề Tuyệt quê quá là quê, nếu ta, ngươi và Ngọc Độ mà không cất công chạy tới đây thì đã bỏ lỡ chuyện vui, Thịnh Tiêu nửa đêm lén chạy tới phòng Hề Tuyệt, chà chà lén lút hẹn hò hú hí với nhau kìa.”
“Có địch tấn công! Có địch! Còn là Hư cảnh!”
“Thịnh Tiêu!”
“Áu áu Thịnh Tiêu cứu mạng!!”
Hoành Thanh Liêm: “…”
Phong Trọng Dương: “…”
Phong Trọng Dương chống tay đỡ trán, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì.
===Hết chương 42===.


Chương trước Chương tiếp
Loading...