Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai
Chương 8-1: Anh không ngờ Vu Hạ lại vẽ mình vào trong truyện tranh
Vu Hạ đờ người, thật sự bắt đầu nghi ngờ liệu có phải ánh mắt của mình không được trong sáng? Cô nhịn không được hỏi: "Tôi... có ánh mắt gì?"
Ting--
Cửa thang máy mở ra.
Lục Diễn Châu bế cô đi vào, nhấn nút tầng 12, sau đó cúi đầu nhìn cô. Cửa thang máy từ từ đóng lại, trong không gian chật hẹp và yên tĩnh chỉ có hai người, cô cuộn tròn trong lòng anh, cơ thể mềm mại thoải mái, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cảnh giác và nghi ngờ, giống như một chú mèo con mới đến nhà mới. Trong mắt anh vô thức hiện lên ý cười, giọng nói trầm thấp: "Tôi... không biết."
"..."
Sao lại bắt chước giọng điệu của cô?
Vu Hạ đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Lục Diễn Châu lại bổ sung thêm một câu: “Cô có thể về nhà soi gương.”
"... Tôi muốn xuống, tự mình đi." Nhất định là vì được anh bế nên cô mới bị một câu nói của anh làm cho đỏ mặt tim đập nhanh.
“Đừng quấy.” Lục Diễn Châu thu lại thần sắc, nói giọng nuông chiều: “Sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, thang máy đã đến tầng 12.
Lục Diễn Châu đặt Vu Hạ ngay trước cửa nhà, làm như không có chuyện gì hỏi cô: “Còn cần giúp gì nữa không?”
Giúp, giúp cái gì? Giúp cô... tắm sao?
Vu Hạ quả quyết từ chối: “Không… không cần, tôi tự làm được.”
Lục Diễn Châu cũng không nói nhiều, nhìn cô chậm rãi lê bước vào nhà rồi mới quay người trở về nhà mình.
Khổ sở suốt cả buổi tối, Vu Hạ khó nhọc lê mắt cá chân sưng đỏ đi tắm rửa, sau đó nằm dài trên sofa bôi thuốc. Bôi thuốc xong, cô nhớ lại cảnh tượng lúc nãy và bắt đầu hối hận.
"Dựa vào đâu mà nói mình nhìn anh bằng ánh mắt khác thường? Tràn ngập tình yêu hay là thèm khát?"
"Ánh mắt của anh thì bình thường lắm sao?"
"Rõ ràng là anh ôm cô trước mà, còn trả đũa nữa!"
Vu Hạ cuộn mình trên sofa, tức tối lầm bầm.
Càng nghĩ càng hối hận, cầm điện thoại lên mở tin nhắn WeChat và bắt đầu gõ chữ.
Sống Trong Mùa Đông: [Ánh mắt anh nhìn tôi thì đơn thuần lắm sao?]
Gửi thành công.
Cô nhìn chằm chằm khung chat, đột nhiên lại thấy hối hận.
Vội vàng thu hồi.
Nhưng đã quá muộn rồi.
L: [?]
"..."
Đã thấy rồi sao?
Khung chat hiển thị đối phương đang gõ chữ, Vu Hạ càng hối hận hơn. Tại sao cô phải thu hồi chứ! Như vậy chẳng phải cho thấy cô chột dạ sao? Rất nhiều cảm xúc của buổi tối nay liên tục đan xen nhau, giày vò nhưng… bị nghiện.
L: [Người nói muốn theo đuổi tôi là cô.]
Vu Hạ nghẹn họng, hồi lâu mới trả lời: [Tôi không có nói muốn đuổi theo anh.]
L: [Cùng một ý nghĩa.]
Vu Hạ xóa đi sửa lại tin nhắn, nhưng hồi lâu sau vẫn không nghĩ ra được câu nào để phản kích. Tại sao lúc đầu cô lại nói mấy lời như thế chứ? Giờ thì hay rồi, nói gì cũng chỉ là ngụy biện.
Lục Diễn Châu ngồi trong phòng sách, đang sửa code trên máy tính, mấy lần mất tập trung, cúi đầu nhìn điện thoại trên bàn. Trên khung chat vẫn hiển thị đối phương đang soạn tin.
Xoắn xuýt đến vậy sao?
Anh nhếch khóe miệng, cầm điện thoại lên.
Vu Hạ phóng lao thì phải theo lao, gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo chống nạnh cho anh với ý nghĩa "vậy thì sao". Giây tiếp theo, khung chat lại thêm một tin nhắn.
L: [Tối mai đừng gọi đồ ăn ngoài, tôi nấu cơm, cô có thể qua ăn.]
Vu Hạ sửng sốt, chớp mắt bối rối nhìn dòng chữ đó.
Vậy… vậy nghĩa là sao?
Mở rộng cửa nhà, chào mừng cô đến theo đuổi anh?
—
Đường Duyệt: "Đi đi! Tại sao không đi? Chỉ là đi ăn cơm chứ đâu phải ngủ."
Vu Hạ: "..."
Cô nằm trên giường trợn mắt, Đường Duyệt chỉ biết xúi giục người khác thôi. Cô thở dài một hơi: “Bát tự của tớ và anh ấy tương khắc, phải tiếp tục thật sao?”
Đường Duyệt ở trong ký túc xá cũng trợn mắt: “Anh ấy bế cậu cả đêm, rõ ràng là có ý với cậu, cậu thì không cần phải nói nữa, thèm khát thân thể người ta.”
“… Cũng không cần phải nói thẳng như vậy chứ.”
Tuy rằng có thể là sự thật.
"Tớ chỉ nói sự thật thôi." Đường Duyệt tiếp tục nói, “Về phần bát tự tương khắc thì càng không thành vấn đề. Đợi khi cậu thật sự thất nghiệp vì AI, nếu đến lúc đó hai người vẫn còn ở bên nhau thì hãy bắt anh ta đền bù cho cậu. Trong trường hợp cậu chỉ quen anh ta vài tháng là chia tay thì sao? Vậy thì càng không cần phải lo lắng.”
Vu Hạ suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở khung chat với Lục Diễn Châu ra. Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn đang dừng lại ở câu lời mời của anh, đã hơn nửa giờ trôi qua rồi.
Cô xem thời gian, vẫn chưa đến mười hai giờ, chắc Lục Diễn Châu vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Do dự giây lát, cô vẫn gửi tin nhắn cho anh.
Sống Trong Mùa Đông: [Có thể gọi đồ ăn không? Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.]
Bên kia trả lời rất nhanh.
L: [Có thể.]
L: [Đi ngủ sớm đi.]
Vu Hạ cong môi đáp, "Ngủ ngon".
Một đêm không mộng mị, ngoại trừ mắt cá chân hơi đau, cô vẫn miễn cưỡng ngủ một giấc thật ngon. Vì trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện tối nay sang nhà hàng xóm ăn cơm nên hiệu quả làm việc cả ngày đều rất thấp.
Buổi chiều, cô lên mạng đặt mua một chai rượu vang đỏ, cùng thành phố nên giao hàng rất nhanh. Sau khi nhận được, cô chụp ảnh gửi cho Lục Diễn Châu, nói tối nay sẽ mời anh uống rượu.
Đối phương có lẽ đang bận nên không trả lời.
Còn chưa đến một tiếng nữa mới tới giờ tan làm, cô khập khiễng trở về phòng, vừa mở tủ quần áo ra thì điện thoại rung liên tục. Cô vội cầm điện thoại lên xem, nhưng không phải Lục Diễn Châu mà là nhóm làm việc và người thân bạn bè của cô.
Tin nhắn đổ bộ, linh cảm sắp xảy ra chuyện lớn khiến cô bất giác căng thẳng.
Đúng lúc Đường Duyệt nhắn tin, tin nhắn nhảy lên phía trên cùng.
Đường Duyệt: [Cậu lên hot search rồi đấy em yêu!]
Cô cả kinh, không phải chứ? Không lẽ là vì sự cố nhỏ và đứa trẻ nghịch ngợm hôm qua mà bị lên tin tức xã hội? Hay là vì Lục Diễn Châu quá đẹp trai, cảnh anh bế cô đến bệnh viện đã bị chụp lại tung lên mạng nên nổi tiếng?
Trong đầu cô lóe lên một vài suy đoán trước khi lo lắng mở khung chat. Đường Duyệt gửi một bức ảnh chụp màn hình hot search weibo với tiêu đề khoanh đỏ là - Sau khi ôm nhầm nam thần tôi đã cua được nam thần…
Số ký tự hot search trang chủ bị hạn chế nên phải nhấp vào để xem hết.
Nhưng tính chỉ hướng của tiêu đề này quá mạnh mẽ, không lẽ tác phẩm nhỏ đó nổi tiếng rồi sao? Điều này còn đáng sợ hơn cả việc lên tin tức xã hội nữa!
Cô hồi hộp mở weibo, đầu tiên là bị dọa sợ trước số lượng lớn bình luận, chia sẻ và tin nhắn, sau đó là lượng người theo dõi ngày càng tăng. Một lúc sau, cô vô cùng sợ hãi mở trang chủ, bàng hoàng khi thấy tiêu đề đó vẫn đang treo ở hàng đầu các hot search.
"..."
Chuyện gì thế này?!
Cô nuốt khan rồi mới bấm vào.
Ting--
Cửa thang máy mở ra.
Lục Diễn Châu bế cô đi vào, nhấn nút tầng 12, sau đó cúi đầu nhìn cô. Cửa thang máy từ từ đóng lại, trong không gian chật hẹp và yên tĩnh chỉ có hai người, cô cuộn tròn trong lòng anh, cơ thể mềm mại thoải mái, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cảnh giác và nghi ngờ, giống như một chú mèo con mới đến nhà mới. Trong mắt anh vô thức hiện lên ý cười, giọng nói trầm thấp: "Tôi... không biết."
"..."
Sao lại bắt chước giọng điệu của cô?
Vu Hạ đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Lục Diễn Châu lại bổ sung thêm một câu: “Cô có thể về nhà soi gương.”
"... Tôi muốn xuống, tự mình đi." Nhất định là vì được anh bế nên cô mới bị một câu nói của anh làm cho đỏ mặt tim đập nhanh.
“Đừng quấy.” Lục Diễn Châu thu lại thần sắc, nói giọng nuông chiều: “Sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, thang máy đã đến tầng 12.
Lục Diễn Châu đặt Vu Hạ ngay trước cửa nhà, làm như không có chuyện gì hỏi cô: “Còn cần giúp gì nữa không?”
Giúp, giúp cái gì? Giúp cô... tắm sao?
Vu Hạ quả quyết từ chối: “Không… không cần, tôi tự làm được.”
Lục Diễn Châu cũng không nói nhiều, nhìn cô chậm rãi lê bước vào nhà rồi mới quay người trở về nhà mình.
Khổ sở suốt cả buổi tối, Vu Hạ khó nhọc lê mắt cá chân sưng đỏ đi tắm rửa, sau đó nằm dài trên sofa bôi thuốc. Bôi thuốc xong, cô nhớ lại cảnh tượng lúc nãy và bắt đầu hối hận.
"Dựa vào đâu mà nói mình nhìn anh bằng ánh mắt khác thường? Tràn ngập tình yêu hay là thèm khát?"
"Ánh mắt của anh thì bình thường lắm sao?"
"Rõ ràng là anh ôm cô trước mà, còn trả đũa nữa!"
Vu Hạ cuộn mình trên sofa, tức tối lầm bầm.
Càng nghĩ càng hối hận, cầm điện thoại lên mở tin nhắn WeChat và bắt đầu gõ chữ.
Sống Trong Mùa Đông: [Ánh mắt anh nhìn tôi thì đơn thuần lắm sao?]
Gửi thành công.
Cô nhìn chằm chằm khung chat, đột nhiên lại thấy hối hận.
Vội vàng thu hồi.
Nhưng đã quá muộn rồi.
L: [?]
"..."
Đã thấy rồi sao?
Khung chat hiển thị đối phương đang gõ chữ, Vu Hạ càng hối hận hơn. Tại sao cô phải thu hồi chứ! Như vậy chẳng phải cho thấy cô chột dạ sao? Rất nhiều cảm xúc của buổi tối nay liên tục đan xen nhau, giày vò nhưng… bị nghiện.
L: [Người nói muốn theo đuổi tôi là cô.]
Vu Hạ nghẹn họng, hồi lâu mới trả lời: [Tôi không có nói muốn đuổi theo anh.]
L: [Cùng một ý nghĩa.]
Vu Hạ xóa đi sửa lại tin nhắn, nhưng hồi lâu sau vẫn không nghĩ ra được câu nào để phản kích. Tại sao lúc đầu cô lại nói mấy lời như thế chứ? Giờ thì hay rồi, nói gì cũng chỉ là ngụy biện.
Lục Diễn Châu ngồi trong phòng sách, đang sửa code trên máy tính, mấy lần mất tập trung, cúi đầu nhìn điện thoại trên bàn. Trên khung chat vẫn hiển thị đối phương đang soạn tin.
Xoắn xuýt đến vậy sao?
Anh nhếch khóe miệng, cầm điện thoại lên.
Vu Hạ phóng lao thì phải theo lao, gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo chống nạnh cho anh với ý nghĩa "vậy thì sao". Giây tiếp theo, khung chat lại thêm một tin nhắn.
L: [Tối mai đừng gọi đồ ăn ngoài, tôi nấu cơm, cô có thể qua ăn.]
Vu Hạ sửng sốt, chớp mắt bối rối nhìn dòng chữ đó.
Vậy… vậy nghĩa là sao?
Mở rộng cửa nhà, chào mừng cô đến theo đuổi anh?
—
Đường Duyệt: "Đi đi! Tại sao không đi? Chỉ là đi ăn cơm chứ đâu phải ngủ."
Vu Hạ: "..."
Cô nằm trên giường trợn mắt, Đường Duyệt chỉ biết xúi giục người khác thôi. Cô thở dài một hơi: “Bát tự của tớ và anh ấy tương khắc, phải tiếp tục thật sao?”
Đường Duyệt ở trong ký túc xá cũng trợn mắt: “Anh ấy bế cậu cả đêm, rõ ràng là có ý với cậu, cậu thì không cần phải nói nữa, thèm khát thân thể người ta.”
“… Cũng không cần phải nói thẳng như vậy chứ.”
Tuy rằng có thể là sự thật.
"Tớ chỉ nói sự thật thôi." Đường Duyệt tiếp tục nói, “Về phần bát tự tương khắc thì càng không thành vấn đề. Đợi khi cậu thật sự thất nghiệp vì AI, nếu đến lúc đó hai người vẫn còn ở bên nhau thì hãy bắt anh ta đền bù cho cậu. Trong trường hợp cậu chỉ quen anh ta vài tháng là chia tay thì sao? Vậy thì càng không cần phải lo lắng.”
Vu Hạ suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở khung chat với Lục Diễn Châu ra. Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn đang dừng lại ở câu lời mời của anh, đã hơn nửa giờ trôi qua rồi.
Cô xem thời gian, vẫn chưa đến mười hai giờ, chắc Lục Diễn Châu vẫn chưa ngủ đâu nhỉ?
Do dự giây lát, cô vẫn gửi tin nhắn cho anh.
Sống Trong Mùa Đông: [Có thể gọi đồ ăn không? Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.]
Bên kia trả lời rất nhanh.
L: [Có thể.]
L: [Đi ngủ sớm đi.]
Vu Hạ cong môi đáp, "Ngủ ngon".
Một đêm không mộng mị, ngoại trừ mắt cá chân hơi đau, cô vẫn miễn cưỡng ngủ một giấc thật ngon. Vì trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện tối nay sang nhà hàng xóm ăn cơm nên hiệu quả làm việc cả ngày đều rất thấp.
Buổi chiều, cô lên mạng đặt mua một chai rượu vang đỏ, cùng thành phố nên giao hàng rất nhanh. Sau khi nhận được, cô chụp ảnh gửi cho Lục Diễn Châu, nói tối nay sẽ mời anh uống rượu.
Đối phương có lẽ đang bận nên không trả lời.
Còn chưa đến một tiếng nữa mới tới giờ tan làm, cô khập khiễng trở về phòng, vừa mở tủ quần áo ra thì điện thoại rung liên tục. Cô vội cầm điện thoại lên xem, nhưng không phải Lục Diễn Châu mà là nhóm làm việc và người thân bạn bè của cô.
Tin nhắn đổ bộ, linh cảm sắp xảy ra chuyện lớn khiến cô bất giác căng thẳng.
Đúng lúc Đường Duyệt nhắn tin, tin nhắn nhảy lên phía trên cùng.
Đường Duyệt: [Cậu lên hot search rồi đấy em yêu!]
Cô cả kinh, không phải chứ? Không lẽ là vì sự cố nhỏ và đứa trẻ nghịch ngợm hôm qua mà bị lên tin tức xã hội? Hay là vì Lục Diễn Châu quá đẹp trai, cảnh anh bế cô đến bệnh viện đã bị chụp lại tung lên mạng nên nổi tiếng?
Trong đầu cô lóe lên một vài suy đoán trước khi lo lắng mở khung chat. Đường Duyệt gửi một bức ảnh chụp màn hình hot search weibo với tiêu đề khoanh đỏ là - Sau khi ôm nhầm nam thần tôi đã cua được nam thần…
Số ký tự hot search trang chủ bị hạn chế nên phải nhấp vào để xem hết.
Nhưng tính chỉ hướng của tiêu đề này quá mạnh mẽ, không lẽ tác phẩm nhỏ đó nổi tiếng rồi sao? Điều này còn đáng sợ hơn cả việc lên tin tức xã hội nữa!
Cô hồi hộp mở weibo, đầu tiên là bị dọa sợ trước số lượng lớn bình luận, chia sẻ và tin nhắn, sau đó là lượng người theo dõi ngày càng tăng. Một lúc sau, cô vô cùng sợ hãi mở trang chủ, bàng hoàng khi thấy tiêu đề đó vẫn đang treo ở hàng đầu các hot search.
"..."
Chuyện gì thế này?!
Cô nuốt khan rồi mới bấm vào.