Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai

Chương 3-2: Quên rồi, đợi cô tìm được bạn trai tiếp theo rồi nói



Vu Hạ ngoan ngoãn thắt dây an toàn, sau đó chợt nhớ ra mình đã đặt xe, cô vội mở APP thì phát hiện tài xế đang bị kẹt ở một ngã tư. Vẫn còn cách cô 3.8km, dự tính tám phút nữa mới đến nơi.
Xin lỗi, cô có người đón rồi!
Vu Hạ thưởng cho tài xế ba tệ rồi hủy cuốc xe. Xe đã chậm rãi chạy về phía trước, buổi chiều cô sốt cao, vừa lên xe đã choáng váng nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý đến xe anh thuộc hãng gì.
Một chiếc xe tốt hay không, đắt hay không đều có thể cảm nhận được từ nội thất bên trong xe. Cô nhìn khắp một vòng, có thể nhìn ra chiếc xe này rất đắt tiền. Ban đầu cô nghĩ anh là một người thuê nhà bình thường, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Bộ dạng của cô bây giờ hoàn toàn khác với lúc chiều, Lục Diễn Châu lái xe đi, hờ hững hỏi: “Hết sốt rồi à?”
“Truyền được nửa bình dịch thì bắt đầu hạ sốt.” Người vừa hết sốt liền có tinh thần ngay, Vu Hạ huơ tay trái sang bên cạnh anh, “Truyền hết ba bình thuốc, làm mu bàn tay tôi sưng vù lên luôn."
Những ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua dưới mắt, Lục Diễn Châu cụp mắt liếc nhìn, chưa kịp nhìn rõ thì cô đã thu tay lại.
Anh mím môi không nói gì.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, Vu Hạ nhìn ra ngoài cửa một lúc, không chịu nổi sự im lặng này. Cô quay lại hỏi: “Anh không tò mò sao tôi biết tên anh sao?”
“Hỏi ban quản lý.” Lục Diễn Châu lãnh đạm nói.
“Ừm……”
Vậy mà đoán trúng phóc.
Bên ngoài cửa xe trời mưa rả rích, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh, người đàn ông bên cạnh cũng khá lạnh lùng, lại trầm mặc nữa. Vu Hạ bĩu môi, đột nhiên ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng, lại tìm được chủ đề: “Nước hoa ô tô có mùi thơm quá, mùi hương gì thế?” Vừa nói, cô vừa liếc nhìn bảng điều khiển, nước hoa thường được đặt ở vị trí này, nhưng trên bảng điều khiển lại trống không.
Lục Diễn Châu nhìn về phía trước: “Trong xe không có nước hoa.”
"Có mà! Rõ ràng là tôi đã ngửi thấy." Vu Hạ rất chắc chắn, cô vô thức lấy áo khoác của anh làm gối, siết chặt hai tay, chiếc áo bị túm lại gần cằm, mùi hương gỗ càng nồng hơn.
Là loại càng ngửi càng thơm, sau này nếu mua xe, cô cũng sẽ để loại nước hoa này.
Lục Diễn Châu nắm chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh nói với cô: “Cô để áo của tôi ra ghế sau thì sẽ không ngửi thấy nữa.”
"..."
Hả?
Vu Hạ sửng sốt hồi lâu mới cúi đầu nhìn chiếc áo khoác nam giới trong lòng mình, sau đó mới muộn màng nhận ra mùi hương gỗ tỏa ra từ áo của anh.
Nước hoa nam hương gỗ.
Lấy áo giúp anh vốn là một hành động vô tình, nhưng bây giờ cô chợt cảm thấy có chút bối rối, đặc biệt là khi hương gỗ vẫn còn vương vấn trên chóp mũi.
Vu Hạ từng cùng đồng nghiệp chọn nước hoa cho bạn trai, biết rằng một số loại nước hoa nam có mùi rất nhẹ, phải đến rất gần mới ngửi thấy. Bản thân mùi nước hoa chỉ có thể ngửi được khi ở gần đã mang một ám thị mờ ám, vừa rồi chắc chắn là cô bị di chứng do sốt cao, đầu óc ít nhiều có không tỉnh táo, nên mới tích cực muốn lấy áo giúp anh như vậy.
Bây giờ để áo ra ghế sau thì có hơi cố ý quá.
Vu Hạ chỉ có thể sượng sùng ngồi thẳng dậy, giữ mũi cách xa áo, giơ tay vuốt tóc, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Mùi rất thơm, rất có gu. Anh vẫn chưa nói cho tôi biết đó là nước hoa gì? Lần sau tôi có bạn trai sẽ mua loại này tặng anh ấy.”
"..."
Người này tối qua vừa mới chia tay mà đã nghĩ xem nên tặng quà gì cho bạn trai tiếp theo rồi.
Lục Diễn Châu không nói nên lời, bình tĩnh bẻ lái, rẽ vào ngã tư tiểu khu, vô cảm nói: "Tôi quên rồi, đợi cô tìm được bạn trai tiếp theo rồi nói."
"..."
Thật vô lý, cô chỉ hỏi tên nước hoa thôi mà, còn phải tìm được bạn trai mới có câu trả lời?
Vu Hạ không khỏi quay đầu lại nhìn anh, muốn thăm dò từ biểu cảm của anh xem có phải anh đang nói đùa hay không. Lục Diễn Châu nhìn về phía trước, góc nghiêng khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, đường quai hàm săn chắc mịn màng, rất có khí chất của một nam chính truyện tranh. Lục Diễn Châu là người đàn ông có cảm giác lãng mạn nhất mà cô từng gặp ngoài đời. Hơn nữa anh còn để tóc đen và không trang điểm.
Thật hiếm có khó tìm.
Chỉ là quá lạnh lùng, nhìn giống kiểu không biết gì về tình cảm.
Khi xe chạy vào tiểu khu, cô kiên quyết nói: “Chắc chắn anh không có bạn gái.”
Lục Diễn Châu không trả lời, chỉ im lặng.
Có xe đúng là tiện lợi, đi thẳng vào bãi đậu xe, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, từ bãi đậu xe có thể đi thang máy lên lầu, trong lòng Vu Hạ cảm thán như thế, chân thành nói với Lục Diễn Châu: "Hôm nay cảm ơn anh nhé."
Lục Diễn Châu chẳng ư hử gì chỉ cong môi.
Tuy bị một đám người lầm tưởng rằng mình đột tử ở trong nhà có hơi bẽ mặt, nhưng cảm giác có người quan tâm thật tốt, còn được đi chùa xe của người ta hai lần. Vu Hạ suy nghĩ, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Tối mai anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”
Lục Diễn Châu cụp mắt nhìn cô: “Tối mai công ty liên hoan.”
Cô sửa lại: "Vậy trưa thì sao? Gần tiểu khu chúng ta có một quán lẩu rất ngon."
“Cô ăn lẩu được sao?” Lục Diễn Châu nghiêng đầu liếc cô.
Ờ, hình như là không được.
“Cạnh quán lẩu có một nhà hàng Thái cũng ngon lắm.”
Lục Diễn Châu không thích ăn lẩu, càng không thích món Thái chua chua ngọt ngọt, vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, anh dừng lại hai giây, gật đầu như bị ma xui quỷ khiến: “Ừ.”
Vu Hạ ra vẻ rất biết lắng nghe lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, mở mã QR của mình đưa đến trước mặt anh: “Chúng ta thêm tài khoản WeChat để tiện liên lạc đi.”
"..."
Cô chớp mắt, ra hiệu cho anh: Quét đi.
Dưới cái nhìn của cô, Lục Diễn Châu miễn cưỡng lấy điện thoại ra, quét mã QR thêm bạn bè - đây là lần đầu tiên anh quét mã QR WeChat của một cô gái.
Thang máy đến nơi, Vu Hạ vừa bước ra ngoài vừa hài lòng nhìn cửa sổ chat của hai người, cô trực tiếp gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc hình con mèo vẫy tay, sửa lại phần ghi chú cho anh.
Lục Diễn Châu liếc nhìn, phát hiện ghi chú không phải tên anh mà là năm chữ "Hàng xóm tốt Trung Quốc".
Lục Diễn Châu nhịn không được, lấy điện thoại của cô, nhanh chóng xóa đi năm chữ đó, sửa thành "Lục Diễn Châu". Anh chẳng nói chẳng rằng, mặt không cảm xúc đưa lại điện thoại.
Vu Hạ chột dạ nhận lấy, biện minh: “Tôi không biết tên anh là chữ nào…” Dừng một chút, lại nói thêm: “Giờ thì tôi biết rồi.”
“Ừ.” Lục Diễn Châu hiển nhiên không tin lời nói nhảm của cô.
Vu Hạ ho khan: “Vậy mai gặp lại.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...