Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại - Trang 3
Chương 82: Chồng thật chồng giả (8)
Người công lược vẫn cho rằng có thể trèo lên giường của Tang La rất dễ dàng, nhưng ngay cả một cái hôn thực sự cũng không hôn được.
Rất rõ ràng, là bởi vì sự quấy rầy của Ôn Ngọc.
Ôn Nhu: “Anh làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa tóm nữ chính?”
Ngải Nặc Đức: “Cô làm sao vậy? Tại sao nam chính lại không thể ngồi yên một chỗ được vậy?”
Trong lòng hai người đều có oán hận với nhau, Chủ Thần đã xuất hiện tham vọng rất lớn đối với thế giới này, áp lực mà bọn họ phải chịu là ngang nhau. Nếu mọi chuyện thất bại, hai người đều sẽ bị trừng phạt như nhau. Nhưng trong đó, căm hận của Ôn Nhu còn lớn hơn nữa.
“Bởi vì hai người không thể cùng đi vào một lúc nên Chủ Thần đã đưa tôi vào trước để trải đường cho anh. Sau khi anh tiến vào ở bên kia giả làm nam chính được ưa thích, ăn cay đánh rắm cũng không làm, lấy mỹ danh là khí chất không thể bắt chước được, cần thời gian đào tạo. Bây giờ đào tạo xong rồi, ngay cả miệng của nữ chính cũng không hôn nổi! Anh không biết xấu hổ còn muốn chất vấn tôi? Má nó tôi làm còn không đủ nhiều chắc?”
Kế hoạch công lược này là Chủ Thần và Ngải Nặc Đức cùng nhau làm, Ôn Nhu không phục, dựa vào cái gì mà cô ta chỉ là nhân vật phụ chứ không phải nhân vật chủ chốt? Thiết lập nhân vật của cô ta ở thế giới này cực kỳ dễ dàng công lược nam chính cơ mà? Nhưng cũng bởi vì người công lược nhằm vào Tang La và chồng của cô ta thất bại đều là phụ nữ, cho nên lúc này Chủ Thần yêu cầu người công lược là đàn ông đến, nghiêm khắc yêu cầu cô ta phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành.
Ngải Nặc Đức nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta đập điện thoại trên mặt đất, trong lòng cực kỳ lo lắng. Ai mà nghĩ sẽ như vậy chứ? Ngay từ đầu Tang La đối với anh ta còn có cảm tình đến 90%, chỉ thiếu 10% nữa thôi là đã thành công rồi. Cho nên anh ta hoàn toàn không để nam chính vào mắt, cảm thấy thành quả chiến thắng có thể tùy tiện duỗi tay ra là hai được. Kết quả sau vài ngày, tiến độ cũng không tăng lên một chút nào, anh ta còn có thể cảm giác được nữ chính quá để ý đến Ôn Ngọc khiến anh ta có chút tức giận.
Nhưng anh ta “yêu” cô như vậy, làm sao có thể không sinh ra địch ý với người đàn ông làm đủ loại chuyện mờ ám khiến cho cô chú ý, cướp đoạt sự quan tâm của cô, còn cùng cùng làm việc chung với cô, rất nhiều lần còn ở chung trai đơn gái chiếc? Anh ta không có cách nào thôi miên bản thân chỉ yêu cô, không thèm để ý đến người theo đuổi cô, bởi vì chuyện này hoàn toàn là không có khả năng, không phù hợp với logic!
Không còn cách nào khác, tóm lại là phải nghĩ cách tóm được Tang La, có được thân thể của cô, tiến độ chắc chắn sẽ tăng lên. Phụ nữ chính là loại sinh vật như vậy, lên giường và không lên giường là sẽ khác nhau ngay.
Anh ta thầm nghĩ sau đấy bắt đầu chuẩn bị ra tay.
...
Tang La khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tiến sĩ Ôn Ngọc đang làm việc phía trước.
Ôn Ngọc vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ tâm tình không vui của cô, anh tháo tấm bảo vệ mắt xuống rồi nói: “Hình như tôi đâu có trêu chọc gì tới cô đâu phải không?”
Tang La: “Tiếp tục làm việc của anh đi.”
“Vẻ mặt cô cứ như bị người ta nợ mấy trăm vạn không trả vậy, ảnh hưởng đến năng lực chú ý của tôi.” Ôn Ngọc mỉa mai: “Người bạn trai kia của cô còn không biết tách tình yêu nam nữ với công việc à? Tôi rất nghi ngờ khả năng tự chủ của anh ta đấy, trong tương lai có thể trở thành một người đủ tư cách lãnh đạo quốc gia được sao?”
Mặc dù Tang Lan cũng có chút giận dỗi Ngải Nặc Đức, nhưng mà bảo vệ anh ta đã trở thành một loại bản năng rồi, lúc này cô liền lên tiếng: “Đừng nói như thể anh không làm gì sai.” Anh bày ra không ít trò đâu, chẳng phải xảy ra nhiều chuyện như vậy nên chồng tôi mới không có cảm giác an toàn à?
Ôn Ngọc hơi nhíu mày, giống như hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì: “Tôi đã làm gì chắc?”
Diễn xuất của người này thực sự quá tốt, không đi làm diễn đúng là cũng đáng tiếc. Tang La liếc mắt mắt xem thường, không muốn đâm thủng tầng giấy giữa người mến mộ kia. Anh làm những chuyện mờ ám này, thật ra cũng không tính là việc gì lớn, bởi vậy cũng không quan trọng đến mức phải nói ra, điều này sẽ khiến tiến sĩ tính tình kiêu ngạo này khó xử, ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
“Không có gì, làm việc của anh đi.” Tang La nói: “Nếu không thì đi ăn trưa.” Cũng đã đến giờ rồi.
Nhưng mà Ôn Ngọc không định bỏ qua vấn đề này như vậy, anh vẫn còn trong trạng thái tự hỏi, sau đó kiêu căng ngẩng đầu nói: “Cũng là chuyện đương nhiên cả thôi. Tư duy và sự hấp dẫn nhân cách của tôi quá mức vĩ đại vượt xa anh ta, khiến cho anh ta sinh ra cảm giác nguy cơ, sợ cô chuyển sang yêu người khác, cho nên địch ý đối với tôi mới lớn như vậy.”
Tang La bị sự tự luyến của anh làm cho hoảng sợ, ngay sau đó đã muốn đánh anh rồi. Nhưng mà nể tình anh là một nhà khoa học tay trói gà không chặt, tha cho anh một cái mạng chó, chỉ cảnh cáo một trận rồi bỏ đi.
Bị anh nói như vậy, sức chú ý của cô lại có chút thay đổi, không còn nghĩ đến chút không ăn ý và bất hòa giữa cô và Ngải Nặc Đức ở kiếp này nữa.
Hai người đến nhà ăn ăn cơm, Ôn Nhu thấy hai người ở cùng nhau, lập tức chạy ra dịu dàng hòa nhã nhìn Ôn Ngọc: “Hôm nay có cá em thích ăn đấy.”
Nhưng mà Ôn Ngọc lại nhìn chằm chằm vào hai chậu cua hồ điệp thơm cay đỏ au trong cửa xoay số ba: “Tôi muốn ăn cái kia.”
Tang La liếc mắt một cái, đã nghĩ ngay đến một màn lần trước anh ta cố ý giả bộ để cô chú ý.
Ôn Nhu quay đầu nhìn: “Được rồi, hôm nay cho phép em ăn hai con, để chị gọi người lột giúp em.”
“Không cần, tôi tự làm.” Không thể tự mình lột vỏ tôm cua thì chẳng khác nào mất đi linh hồn.
Ôn Nhu ngạc nhiên: “Con cua kia khó lột lắm, tay em vụng về muốn chết, một con phải lột bao lâu chứ?”
Tay Tang La đang cầm đồ ăn bỗng khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn qua.
Ôn Ngọc đẩy mắt kính: “Tôi đã học được cách lột như thế nào rồi.”
Tang La có chút không yên lòng. Đợi đến khi ngồi vào bàn ăn bên cạnh, Tang La nhìn thấy Ôn Ngọc sử dụng dụng cụ bắt đầu lột cua hồ điệp, trình tự đều rõ ràng, nhưng lại quá chậm, dáng vẻ giống như tay anh thật sự rất vụng về.
“Em thật sự biết dùng rồi sao?” Vẻ mặt Ôn Nhu kinh hãi không dám tin.
Tang La hỏi: “Tại sao anh ta lột mỗi cái vỏ cua thôi mà làm như anh ta đã đạt được thành tựu gì vậy?”
Ôn Nhu nghe vậy, càng vô cùng thân thiết dịu dàng nói: “Cô không biết sao, A Ngọc nhà chúng tôi là thiên tài trong lĩnh vực chuyên môn, nhưng trong phương diện cuộc sống thì lại không thành thạo. Nếu là quần áo thiết kế tương đối phức tạp, đều cần tôi đến mặc giúp em ấy.”
“Thời gian của tôi rất quý giá, không cần phải lãng phí vào những việc vặt vô nghĩa đó.” Tiến sĩ Ôn Ngọc nghiêm túc nói, vành tai đỏ lên.
Tang La nhìn anh, đôi mắt thoáng động, sau đấy cúi đầu chọc chọc bát cơm. Loại cảm giác này có hơi rối rắm, cô cũng không biết nên hình dung thế nào nữa. Lúc trước Ôn Ngọc trông có vẻ đúng là không biết lột thật, dáng vẻ rơi rớt đầy bàn kia trông vụng về vô cùng, không phải cố ý giả vờ để khiến cô chú ý. Nhưng bởi vì Ngải Nặc Đức nói với cô như vậy, cho nên cô sẽ tin. Nhưng mà hiện tại...
Tang La kịp thời ngăn lại suy nghĩ dần dần lan ra của mình, cô cảm giác được sự nguy hiểm, vậy là cấm bản thân suy nghĩ tiếp.
Ăn không được mấy miếng, Ngải Nặc Đức và Ngải Tát Khắc cũng đến đây. Ngải Tát Khắc là kiểu rất được phụ nữ ưa chuộng, dáng người rắn chắc, mạnh mẽ mà hài hước, vừa vào đã chào hỏi với mấy nữ quân nhân, không khí dần dần nóng bỏng. Nhĩ Lan vẫn duy trì phong cách gợi cảm lãnh đạm, dáng vẻ ôm cánh tay thướt tha đa dạng, còn Côn vẫn là cái dáng vẻ ngủ không đủ giấc. Tinh lực mà người siêu năng lực hệ tinh thần tiêu hao thật sự nhiều hơn so với những người siêu năng lực hệ khác.
Ngải Nặc Đức sẽ không đến ngồi cùng một bàn với bọn họ, Tang La do dự mất một giây, cuối cùng vẫn bưng khay ăn của mình lên, ngồi cùng một bàn với anh.
Ngải Tát Khắc huýt sáo một tiếng: “Khiến người khác ghen tị đó nha anh giai.”
Tang La nghĩ đến Ôn Ngọc nói anh ta và Nhĩ Lan có điều gì đó bất thường, gần đây cô cũng sai người đến đất nước của bọn họ điều tra một phen, nhưng kết quả cô hoàn toàn không thấy có gì kỳ lạ cả. Bất kể là năng lực hay là tính cách, không biết khác thường ở chỗ nào, cũng không biết Ôn Ngọc nhìn ra chỗ bất thường từ đâu.
Cô nghiêng người về phía Ngải Nặc Đức, thấp giọng hỏi: “Anh có cảm thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan có gì khác thường không?”
Ngải Nặc Đức: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Tiến sĩ nói vậy.”
Lần này, tay Ngải Nặc Đức đang cầm đũa đột nhiên siết chặt, nhíu mày không vui nói: “Anh không cảm thấy được chỗ nào khác thường cả. Đây chính là cái cớ mà anh ta viện ra thôi, chỉ cho em và Côn ở lại bên cạnh, đại đa số thời gian Côn đều đang ngủ, cũng chỉ có em có thể bảo vệ anh ta trong thời gian dài như vậy, đây chẳng phải là điều anh ta muốn sao?”
Tang La nghe vậy, nghĩ đến chuyện con cua hồ điệp trước đó, còn cả địch ý và sự đề phòng của anh đối với Ôn Ngọc trong thời gian này, cảm thấy có chút tức giận: “Anh có thể đừng làm cái gì cũng lôi chuyện nam nữ vào được không?”
“Không phải anh đoán mò không có lý do gì, mà anh ta thật sự thích em.”
“Vậy thì đã sao? Cho dù anh ta thật sự là cố tình, người em yêu là anh. Việc anh ta làm chẳng qua cũng chỉ là vô dụng thôi, tại sao anh luôn nghi ngờ anh ta chứ?”
Anh ta chính là nam chính, sao tôi có thể không để ý được? Trên cả thế giới này, người có khả năng cướp cô đi mất chính là anh ta! Trong lòng Ngải Nặc Đức ghen tị lồng lộn, Nhưng nhìn thấy lửa giận đè nén của Tang La, nghĩ đến kế hoạch buổi tối của mình, vậy là liền lảng sang nói chuyện khác.
“Được rồi, không nói việc này nữa.” Ngải Nặc Đức nói, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn cô: “Tối nay em có thể đến ký túc xá của anh một chuyến không? Anh có thứ này muốn cho em xem.”
Tang La nhìn ra anh ta muốn làm lành, vậy là bỏ qua sự thất vọng kia, trái tim cũng mềm xuống: “Được.”
Ôn Ngọc từ tốn ăn cua, giống như hoàn toàn không biết gì về đoạn đối thoại ở bên kia.
Bởi vì Côn là người siêu năng lực hệ tinh thần, hệ tinh thần bình thường là đại sát chiêu, khiến cho kẻ địch một chiêu đã mất mạng, nhưng lại rất hao tổn tinh thần, cho nên cần rất nhiều thời gian để ngủ. Tang La cố ý kết giao với anh ta, bởi vì cảm thấy có thể dựa vào năng lực của anh ta gϊếŧ chết hệ thống bên trong đầu người công lược. Khoa học kỹ thuật của kiếp này không đủ để chống đỡ cô làm ra vũ khí xung kích tinh thần giống ở kiếp trước, cho nên chỉ có thể tìm cách khác thôi.
Bởi vậy cô rất bằng lòng tạo điều kiện cho anh ta, nếu không có việc gì thì thay ca, để cho anh ta ngủ bồi bổ tinh thần.
Cho nên buổi chiều và buổi tối Tang La vẫn ở cùng Ôn Ngọc ở tầng thứ sáu. Vốn dĩ tới 10 giờ tối là tan tầm rồi, nhưng mà tiến sĩ Ôn Ngọc có nhiều chuyện, vậy là lại phải tăng ca.
“Không cần phải sốt sắng đâu, một giờ nữa là có thể ra về được rồi, sẽ không trễ giờ hẹn hò của cô đâu.” Ôn Ngọc mỉa mai cô.
Tang La còn có thể làm gì được? Đành phải nhắn tin nói cho Ngải Nặc Đức, tối nay cô sẽ đến trễ một tiếng.
Mà bên kia, Ngải Nặc Đức đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến và rượu vang đỏ, chuẩn bị đến lúc đó “gạo nấu thành cơm” với Tang La. Giờ lại nhìn thấy tin nhắn này, chỉ cảm thấy trong ngực như bị nghẹn một ngụm máu. Ôn Ngọc nhất định đang cố ý rồi, đáng giận chính là nữ chính biết rõ anh ta cố ý nhưng vẫn làm theo! Hoàn toàn không có dị hình nào đuổi gϊếŧ anh ta cả!
Nói là trễ một tiếng, nhưng cái tên gian xảo dối trá Ôn Ngọc kia nhất định sẽ lại tiếp tục trì hoãn. Vậy là Ngải Nặc Đức đứng lên, vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi ký túc xá, đi đến tòa nhà nghiên cứu.
Bởi vì Ôn Ngọc không để cho người khác lên tầng sáu mà không được phép, Ngải Nặc Đức cũng không muốn cho Ôn Ngọc lý do để mở miệng dạy bảo anh ta, cho nên anh ta đành phải chờ ở cầu thang tầng thứ năm. Anh ta vừa mới nhắn tin cho Tang La, nói cho cô biết anh ta đang ở cầu thang tầng năm chờ cô tan làm thì chợt nghe thấy giọng nói của Ôn Ngọc truyền tới từ phía sau.
“Anh đứng ở đó làm gì?”
Ngải Nặc Đức xoay người, nhìn thấy Ôn Ngọc đứng ở trên cầu thang tầng thứ sáu, từ trên cao nhìn xuống anh ta. Cặp kính che khuất đôi mắt của anh, cộng thêm một thân áo bảo hộ màu trắng của anh và dáng vẻ gầy gò tái nhợt, mơ hồ để lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Ngải Nặc Đức cảnh giác nhìn anh: “Tôi ở đây chờ vị hôn thê của tôi tan tầm, hẳn là không trái với quy định của anh đâu nhỉ, tiến sĩ?”
Bất ngờ là, Ôn Ngọc lại nói: “Cô ấy có chút việc, tạm thời rời đi rồi, anh có thể đi lên chờ.” Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Ngải Nặc Đức sửng sốt, cảm thấy anh không có ý tốt, nhưng anh ta cũng không cảm thấy mình không đối đầu được với Ôn Ngọc. Mà nói đúng ra thì Ôn Ngọc mới là người càng sợ để lộ bộ mặt thật hơn. Nếu anh ta đã giả vờ làm cừu nhỏ đã lâu, quên mất bộ mặt thật của bản thân, thì tôi đây có thể nhắc nhở anh một chút, để cho anh dừng lại đúng lúc. Vậy là anh ta liền đi lên.
Hai người một trước một sau.
Ngải Nặc Đức nhìn dáng vẻ của anh, khó có được cơ hội ở cùng một chỗ với anh, đương nhiên phải nói một số lời giữa đàn ông với nhau: “Tôi rất ngạc nhiên đấy, hiện giờ tiến sĩ Ôn Ngọc lại nhớ rõ quan hệ của tôi và Tang La cơ à.”
“Chuyện hai người có quan hệ gì với nhau quan trọng đến mức cần tôi lúc nào cũng phải nhớ trong đầu chắc?” Ôn Ngọc lạnh nhạt nói.
“Anh làm những chuyện mờ ám này, quá mức không ăn nhập, giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy.”
“Cho dù là tên hề nhảy nhót thì đã sao? Dù sao kết quả mới là quan trọng nhất. Không phải lần nào cô ấy cũng bị tôi thu hút sự chú ý à? Chẳng lẽ anh không phát hiện ra? Cô ấy đặt ánh mắt bên cạnh tôi, vượt xa cả anh.” Giọng nói của Ôn Ngọc càng thêm mỉa mai, đồng thời còn mang theo sự hả hê và ác ý.
Ngải Nặc Đức sửng sốt, lửa giận lập tức vọt lên đại não, anh ta túm lấy áo của Ôn Ngọc, kéo anh lại đè lên tường: “Anh nói lại lần nữa thử xem?!”
Ôn Ngọc bị đè ở trên tường tiếp tục trào phúng: “Xem ra bị tôi đâm trúng nỗi đau rồi.”
Vậy là người đàn ông bị sự ghen tuông và phẫn nộ chiếm hết suy nghĩ vung nắm đấm, đấm một đấm về phía gương mặt đáng ghét của người kia.
Nhìn thấy mũi của Ôn Ngọc đã chảy máu, Ngải Nặc Đức vô cùng thoải mái, nhưng bên cạnh lại vang lên giọng nói khϊếp sợ, khó tin và tức giận của Tang La: “Ngải Nặc Đức! Anh đang làm cái gì vậy?!”
Ngải Nặc Đức bị quát lớn nặng nề, lập tức sửng sốt, nhưng Tang La đã chạy tới đẩy anh ta ra: “Thả anh ta ra cho em!... Không sao chứ?”
Mũi của Ôn Ngọc chảy máu, cổ áo sơ mi từ trước đến nay luôn tỉ mỉ kỹ lưỡng đã trở nên lộn xộn. Anh che mũi mình, cau mày lại, trông có vẻ rất khó chịu. Tang La thấy vậy thì càng tức giận hơn.
Ngải Nặc Đức ý thức được tình hình bây giờ đang bất lợi với anh ta, vậy là liền lên tiếng giải thích: “Là anh ta làm chuyện quá trớn trước, cho nên anh mới như vậy.” Là đàn ông thì đều không thể nào nhịn xuống mà không ra tay trong tình huống vừa rồi.
Nhưng mà Tang La lại hít sâu một hơi, nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh không xin lỗi, anh sẽ phải rời khỏi nơi này, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”
Cô vừa mới đi toilet, nhưng tầng thứ sáu từ trước đến nay không có người nào khác, an an tĩnh tĩnh, bên này có người nói chuyện, cô ở bên kia cũng có thể nghe được âm thanh. Thậm chí còn nghe rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.
… “Tôi rất ngạc nhiên đấy, hiện giờ tiến sĩ Ôn Ngọc lại nhớ rõ quan hệ của tôi và Tang La cơ à.”
… “Chuyện hai người có quan hệ gì với nhau quan trọng đến mức cần tôi lúc nào cũng phải nhớ trong đầu chắc?”
… “Anh làm những chuyện mờ ám này, quá mức không ăn nhập, giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy.”
… “Mặc dù tôi không biết chuyện mờ ám mà anh nói là cái gì, nhưng mà rất hiển nhiên, những điều này đều là bởi vì anh không tự tin cũng không đủ tin tưởng cô Tang La, mà sinh ra đủ loại suy đoán, vừa rồi đã chứng minh sự vô năng của anh rồi.”
… “Anh nói lại lần nữa thử xem?!”
… “Mong anh giữ gìn giáo dục và phong độ.”
Trên đây là toàn bộ cuộc đối thoại mà Tang La nghe được. Lời nói của Ôn Ngọc thật sự có hơi ác độc, nhưng hoàn toàn không phải là lý do để Ngải Nặc Đức động tay, thậm chí việc ra tay của anh giống như sự tức giận tầm thường khi bị đâm trúng chân đau thôi, đúng là cực kỳ mất mặt.
Từ chuyện cua hồ điệp cho đến ngày hôm nay, đủ loại trong đó, Tang La hồi tưởng lại, không thể không nghi ngờ mỗi một câu nói của Ngải Nặc Đức mà bản thân mê muội tin tưởng là sai lầm. Có lẽ anh ở trong cảm nhận của cô quá mức quan trọng, cũng là người duy nhất có thể dựa vào trên thế giới này, bởi vì cô biết, mặc dù chồng cô có chết cũng sẽ tuyệt đối không để cho cô bị thương, cho nên cô đều ngốc nghếch tin tưởng anh. Nhưng mà rất rõ ràng, cô sai lầm rồi.
Cô không nên như vậy, Ngải Nặc Đức không phải thần thánh, anh cũng sẽ bởi vì tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, trở nên không lý trí và dễ dàng xúc động tức giận. Nghĩ đến lúc trước bọn họ nhìn thấy Ôn Ngọc làm “chuyện mờ ám” thì đã chắc như đinh đóng cột cho rằng người ta cố tình làm vậy để cho cô chú ý, cô chợt cảm thấy có chút lúng túng, đúng là tự mình đa tình.
Tang La cố gắng không biểu hiện sự thất vọng của bản thân ra ngoài, bởi vì cô cảm thấy chính cô cũng làm sai, vậy là liền dìu Ôn Ngọc vào phòng thí nghiệm.
Ngải Nặc Đức vẫn còn đang kinh hãi, gì cơ? Tang La nghe thấy Ôn Ngọc nói những lời đó, vậy mà lại đứng về phía Ôn Ngọc? Cùng lúc đó, trong đầu anh ta chợt phát ra một tiếng cảnh báo.
Tiến độ công lược nữ chính giảm xuống 1%, tiến độ công lược nữ chính hiện tại là 89%.
Còn tiến sĩ Ôn Ngọc Tuesday nham hiểm, lập mưu tính kế cặp đôi nhà người ta, khiến cho bọn họ xuất hiện hiểu lầm và vết nứt thì vẫn đang bịt cái mũi đang chảy máu, cụp mi mắt xuống, che lại vẻ tối tăm và hả hê của anh.
Loại người như Ngải Nặc Đức chỉ được mỗi cái mã ngoài thôi, là một tên đàn ông vô dụng, hoàn toàn không xứng làm người đàn ông của Tang La.
Rất rõ ràng, là bởi vì sự quấy rầy của Ôn Ngọc.
Ôn Nhu: “Anh làm sao vậy? Tại sao vẫn chưa tóm nữ chính?”
Ngải Nặc Đức: “Cô làm sao vậy? Tại sao nam chính lại không thể ngồi yên một chỗ được vậy?”
Trong lòng hai người đều có oán hận với nhau, Chủ Thần đã xuất hiện tham vọng rất lớn đối với thế giới này, áp lực mà bọn họ phải chịu là ngang nhau. Nếu mọi chuyện thất bại, hai người đều sẽ bị trừng phạt như nhau. Nhưng trong đó, căm hận của Ôn Nhu còn lớn hơn nữa.
“Bởi vì hai người không thể cùng đi vào một lúc nên Chủ Thần đã đưa tôi vào trước để trải đường cho anh. Sau khi anh tiến vào ở bên kia giả làm nam chính được ưa thích, ăn cay đánh rắm cũng không làm, lấy mỹ danh là khí chất không thể bắt chước được, cần thời gian đào tạo. Bây giờ đào tạo xong rồi, ngay cả miệng của nữ chính cũng không hôn nổi! Anh không biết xấu hổ còn muốn chất vấn tôi? Má nó tôi làm còn không đủ nhiều chắc?”
Kế hoạch công lược này là Chủ Thần và Ngải Nặc Đức cùng nhau làm, Ôn Nhu không phục, dựa vào cái gì mà cô ta chỉ là nhân vật phụ chứ không phải nhân vật chủ chốt? Thiết lập nhân vật của cô ta ở thế giới này cực kỳ dễ dàng công lược nam chính cơ mà? Nhưng cũng bởi vì người công lược nhằm vào Tang La và chồng của cô ta thất bại đều là phụ nữ, cho nên lúc này Chủ Thần yêu cầu người công lược là đàn ông đến, nghiêm khắc yêu cầu cô ta phải dựa theo kế hoạch mà tiến hành.
Ngải Nặc Đức nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta đập điện thoại trên mặt đất, trong lòng cực kỳ lo lắng. Ai mà nghĩ sẽ như vậy chứ? Ngay từ đầu Tang La đối với anh ta còn có cảm tình đến 90%, chỉ thiếu 10% nữa thôi là đã thành công rồi. Cho nên anh ta hoàn toàn không để nam chính vào mắt, cảm thấy thành quả chiến thắng có thể tùy tiện duỗi tay ra là hai được. Kết quả sau vài ngày, tiến độ cũng không tăng lên một chút nào, anh ta còn có thể cảm giác được nữ chính quá để ý đến Ôn Ngọc khiến anh ta có chút tức giận.
Nhưng anh ta “yêu” cô như vậy, làm sao có thể không sinh ra địch ý với người đàn ông làm đủ loại chuyện mờ ám khiến cho cô chú ý, cướp đoạt sự quan tâm của cô, còn cùng cùng làm việc chung với cô, rất nhiều lần còn ở chung trai đơn gái chiếc? Anh ta không có cách nào thôi miên bản thân chỉ yêu cô, không thèm để ý đến người theo đuổi cô, bởi vì chuyện này hoàn toàn là không có khả năng, không phù hợp với logic!
Không còn cách nào khác, tóm lại là phải nghĩ cách tóm được Tang La, có được thân thể của cô, tiến độ chắc chắn sẽ tăng lên. Phụ nữ chính là loại sinh vật như vậy, lên giường và không lên giường là sẽ khác nhau ngay.
Anh ta thầm nghĩ sau đấy bắt đầu chuẩn bị ra tay.
...
Tang La khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tiến sĩ Ôn Ngọc đang làm việc phía trước.
Ôn Ngọc vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ tâm tình không vui của cô, anh tháo tấm bảo vệ mắt xuống rồi nói: “Hình như tôi đâu có trêu chọc gì tới cô đâu phải không?”
Tang La: “Tiếp tục làm việc của anh đi.”
“Vẻ mặt cô cứ như bị người ta nợ mấy trăm vạn không trả vậy, ảnh hưởng đến năng lực chú ý của tôi.” Ôn Ngọc mỉa mai: “Người bạn trai kia của cô còn không biết tách tình yêu nam nữ với công việc à? Tôi rất nghi ngờ khả năng tự chủ của anh ta đấy, trong tương lai có thể trở thành một người đủ tư cách lãnh đạo quốc gia được sao?”
Mặc dù Tang Lan cũng có chút giận dỗi Ngải Nặc Đức, nhưng mà bảo vệ anh ta đã trở thành một loại bản năng rồi, lúc này cô liền lên tiếng: “Đừng nói như thể anh không làm gì sai.” Anh bày ra không ít trò đâu, chẳng phải xảy ra nhiều chuyện như vậy nên chồng tôi mới không có cảm giác an toàn à?
Ôn Ngọc hơi nhíu mày, giống như hoàn toàn không biết cô đang nói cái gì: “Tôi đã làm gì chắc?”
Diễn xuất của người này thực sự quá tốt, không đi làm diễn đúng là cũng đáng tiếc. Tang La liếc mắt mắt xem thường, không muốn đâm thủng tầng giấy giữa người mến mộ kia. Anh làm những chuyện mờ ám này, thật ra cũng không tính là việc gì lớn, bởi vậy cũng không quan trọng đến mức phải nói ra, điều này sẽ khiến tiến sĩ tính tình kiêu ngạo này khó xử, ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
“Không có gì, làm việc của anh đi.” Tang La nói: “Nếu không thì đi ăn trưa.” Cũng đã đến giờ rồi.
Nhưng mà Ôn Ngọc không định bỏ qua vấn đề này như vậy, anh vẫn còn trong trạng thái tự hỏi, sau đó kiêu căng ngẩng đầu nói: “Cũng là chuyện đương nhiên cả thôi. Tư duy và sự hấp dẫn nhân cách của tôi quá mức vĩ đại vượt xa anh ta, khiến cho anh ta sinh ra cảm giác nguy cơ, sợ cô chuyển sang yêu người khác, cho nên địch ý đối với tôi mới lớn như vậy.”
Tang La bị sự tự luyến của anh làm cho hoảng sợ, ngay sau đó đã muốn đánh anh rồi. Nhưng mà nể tình anh là một nhà khoa học tay trói gà không chặt, tha cho anh một cái mạng chó, chỉ cảnh cáo một trận rồi bỏ đi.
Bị anh nói như vậy, sức chú ý của cô lại có chút thay đổi, không còn nghĩ đến chút không ăn ý và bất hòa giữa cô và Ngải Nặc Đức ở kiếp này nữa.
Hai người đến nhà ăn ăn cơm, Ôn Nhu thấy hai người ở cùng nhau, lập tức chạy ra dịu dàng hòa nhã nhìn Ôn Ngọc: “Hôm nay có cá em thích ăn đấy.”
Nhưng mà Ôn Ngọc lại nhìn chằm chằm vào hai chậu cua hồ điệp thơm cay đỏ au trong cửa xoay số ba: “Tôi muốn ăn cái kia.”
Tang La liếc mắt một cái, đã nghĩ ngay đến một màn lần trước anh ta cố ý giả bộ để cô chú ý.
Ôn Nhu quay đầu nhìn: “Được rồi, hôm nay cho phép em ăn hai con, để chị gọi người lột giúp em.”
“Không cần, tôi tự làm.” Không thể tự mình lột vỏ tôm cua thì chẳng khác nào mất đi linh hồn.
Ôn Nhu ngạc nhiên: “Con cua kia khó lột lắm, tay em vụng về muốn chết, một con phải lột bao lâu chứ?”
Tay Tang La đang cầm đồ ăn bỗng khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn qua.
Ôn Ngọc đẩy mắt kính: “Tôi đã học được cách lột như thế nào rồi.”
Tang La có chút không yên lòng. Đợi đến khi ngồi vào bàn ăn bên cạnh, Tang La nhìn thấy Ôn Ngọc sử dụng dụng cụ bắt đầu lột cua hồ điệp, trình tự đều rõ ràng, nhưng lại quá chậm, dáng vẻ giống như tay anh thật sự rất vụng về.
“Em thật sự biết dùng rồi sao?” Vẻ mặt Ôn Nhu kinh hãi không dám tin.
Tang La hỏi: “Tại sao anh ta lột mỗi cái vỏ cua thôi mà làm như anh ta đã đạt được thành tựu gì vậy?”
Ôn Nhu nghe vậy, càng vô cùng thân thiết dịu dàng nói: “Cô không biết sao, A Ngọc nhà chúng tôi là thiên tài trong lĩnh vực chuyên môn, nhưng trong phương diện cuộc sống thì lại không thành thạo. Nếu là quần áo thiết kế tương đối phức tạp, đều cần tôi đến mặc giúp em ấy.”
“Thời gian của tôi rất quý giá, không cần phải lãng phí vào những việc vặt vô nghĩa đó.” Tiến sĩ Ôn Ngọc nghiêm túc nói, vành tai đỏ lên.
Tang La nhìn anh, đôi mắt thoáng động, sau đấy cúi đầu chọc chọc bát cơm. Loại cảm giác này có hơi rối rắm, cô cũng không biết nên hình dung thế nào nữa. Lúc trước Ôn Ngọc trông có vẻ đúng là không biết lột thật, dáng vẻ rơi rớt đầy bàn kia trông vụng về vô cùng, không phải cố ý giả vờ để khiến cô chú ý. Nhưng bởi vì Ngải Nặc Đức nói với cô như vậy, cho nên cô sẽ tin. Nhưng mà hiện tại...
Tang La kịp thời ngăn lại suy nghĩ dần dần lan ra của mình, cô cảm giác được sự nguy hiểm, vậy là cấm bản thân suy nghĩ tiếp.
Ăn không được mấy miếng, Ngải Nặc Đức và Ngải Tát Khắc cũng đến đây. Ngải Tát Khắc là kiểu rất được phụ nữ ưa chuộng, dáng người rắn chắc, mạnh mẽ mà hài hước, vừa vào đã chào hỏi với mấy nữ quân nhân, không khí dần dần nóng bỏng. Nhĩ Lan vẫn duy trì phong cách gợi cảm lãnh đạm, dáng vẻ ôm cánh tay thướt tha đa dạng, còn Côn vẫn là cái dáng vẻ ngủ không đủ giấc. Tinh lực mà người siêu năng lực hệ tinh thần tiêu hao thật sự nhiều hơn so với những người siêu năng lực hệ khác.
Ngải Nặc Đức sẽ không đến ngồi cùng một bàn với bọn họ, Tang La do dự mất một giây, cuối cùng vẫn bưng khay ăn của mình lên, ngồi cùng một bàn với anh.
Ngải Tát Khắc huýt sáo một tiếng: “Khiến người khác ghen tị đó nha anh giai.”
Tang La nghĩ đến Ôn Ngọc nói anh ta và Nhĩ Lan có điều gì đó bất thường, gần đây cô cũng sai người đến đất nước của bọn họ điều tra một phen, nhưng kết quả cô hoàn toàn không thấy có gì kỳ lạ cả. Bất kể là năng lực hay là tính cách, không biết khác thường ở chỗ nào, cũng không biết Ôn Ngọc nhìn ra chỗ bất thường từ đâu.
Cô nghiêng người về phía Ngải Nặc Đức, thấp giọng hỏi: “Anh có cảm thấy Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan có gì khác thường không?”
Ngải Nặc Đức: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Tiến sĩ nói vậy.”
Lần này, tay Ngải Nặc Đức đang cầm đũa đột nhiên siết chặt, nhíu mày không vui nói: “Anh không cảm thấy được chỗ nào khác thường cả. Đây chính là cái cớ mà anh ta viện ra thôi, chỉ cho em và Côn ở lại bên cạnh, đại đa số thời gian Côn đều đang ngủ, cũng chỉ có em có thể bảo vệ anh ta trong thời gian dài như vậy, đây chẳng phải là điều anh ta muốn sao?”
Tang La nghe vậy, nghĩ đến chuyện con cua hồ điệp trước đó, còn cả địch ý và sự đề phòng của anh đối với Ôn Ngọc trong thời gian này, cảm thấy có chút tức giận: “Anh có thể đừng làm cái gì cũng lôi chuyện nam nữ vào được không?”
“Không phải anh đoán mò không có lý do gì, mà anh ta thật sự thích em.”
“Vậy thì đã sao? Cho dù anh ta thật sự là cố tình, người em yêu là anh. Việc anh ta làm chẳng qua cũng chỉ là vô dụng thôi, tại sao anh luôn nghi ngờ anh ta chứ?”
Anh ta chính là nam chính, sao tôi có thể không để ý được? Trên cả thế giới này, người có khả năng cướp cô đi mất chính là anh ta! Trong lòng Ngải Nặc Đức ghen tị lồng lộn, Nhưng nhìn thấy lửa giận đè nén của Tang La, nghĩ đến kế hoạch buổi tối của mình, vậy là liền lảng sang nói chuyện khác.
“Được rồi, không nói việc này nữa.” Ngải Nặc Đức nói, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn cô: “Tối nay em có thể đến ký túc xá của anh một chuyến không? Anh có thứ này muốn cho em xem.”
Tang La nhìn ra anh ta muốn làm lành, vậy là bỏ qua sự thất vọng kia, trái tim cũng mềm xuống: “Được.”
Ôn Ngọc từ tốn ăn cua, giống như hoàn toàn không biết gì về đoạn đối thoại ở bên kia.
Bởi vì Côn là người siêu năng lực hệ tinh thần, hệ tinh thần bình thường là đại sát chiêu, khiến cho kẻ địch một chiêu đã mất mạng, nhưng lại rất hao tổn tinh thần, cho nên cần rất nhiều thời gian để ngủ. Tang La cố ý kết giao với anh ta, bởi vì cảm thấy có thể dựa vào năng lực của anh ta gϊếŧ chết hệ thống bên trong đầu người công lược. Khoa học kỹ thuật của kiếp này không đủ để chống đỡ cô làm ra vũ khí xung kích tinh thần giống ở kiếp trước, cho nên chỉ có thể tìm cách khác thôi.
Bởi vậy cô rất bằng lòng tạo điều kiện cho anh ta, nếu không có việc gì thì thay ca, để cho anh ta ngủ bồi bổ tinh thần.
Cho nên buổi chiều và buổi tối Tang La vẫn ở cùng Ôn Ngọc ở tầng thứ sáu. Vốn dĩ tới 10 giờ tối là tan tầm rồi, nhưng mà tiến sĩ Ôn Ngọc có nhiều chuyện, vậy là lại phải tăng ca.
“Không cần phải sốt sắng đâu, một giờ nữa là có thể ra về được rồi, sẽ không trễ giờ hẹn hò của cô đâu.” Ôn Ngọc mỉa mai cô.
Tang La còn có thể làm gì được? Đành phải nhắn tin nói cho Ngải Nặc Đức, tối nay cô sẽ đến trễ một tiếng.
Mà bên kia, Ngải Nặc Đức đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến và rượu vang đỏ, chuẩn bị đến lúc đó “gạo nấu thành cơm” với Tang La. Giờ lại nhìn thấy tin nhắn này, chỉ cảm thấy trong ngực như bị nghẹn một ngụm máu. Ôn Ngọc nhất định đang cố ý rồi, đáng giận chính là nữ chính biết rõ anh ta cố ý nhưng vẫn làm theo! Hoàn toàn không có dị hình nào đuổi gϊếŧ anh ta cả!
Nói là trễ một tiếng, nhưng cái tên gian xảo dối trá Ôn Ngọc kia nhất định sẽ lại tiếp tục trì hoãn. Vậy là Ngải Nặc Đức đứng lên, vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi ký túc xá, đi đến tòa nhà nghiên cứu.
Bởi vì Ôn Ngọc không để cho người khác lên tầng sáu mà không được phép, Ngải Nặc Đức cũng không muốn cho Ôn Ngọc lý do để mở miệng dạy bảo anh ta, cho nên anh ta đành phải chờ ở cầu thang tầng thứ năm. Anh ta vừa mới nhắn tin cho Tang La, nói cho cô biết anh ta đang ở cầu thang tầng năm chờ cô tan làm thì chợt nghe thấy giọng nói của Ôn Ngọc truyền tới từ phía sau.
“Anh đứng ở đó làm gì?”
Ngải Nặc Đức xoay người, nhìn thấy Ôn Ngọc đứng ở trên cầu thang tầng thứ sáu, từ trên cao nhìn xuống anh ta. Cặp kính che khuất đôi mắt của anh, cộng thêm một thân áo bảo hộ màu trắng của anh và dáng vẻ gầy gò tái nhợt, mơ hồ để lộ ra một hơi thở nguy hiểm.
Ngải Nặc Đức cảnh giác nhìn anh: “Tôi ở đây chờ vị hôn thê của tôi tan tầm, hẳn là không trái với quy định của anh đâu nhỉ, tiến sĩ?”
Bất ngờ là, Ôn Ngọc lại nói: “Cô ấy có chút việc, tạm thời rời đi rồi, anh có thể đi lên chờ.” Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Ngải Nặc Đức sửng sốt, cảm thấy anh không có ý tốt, nhưng anh ta cũng không cảm thấy mình không đối đầu được với Ôn Ngọc. Mà nói đúng ra thì Ôn Ngọc mới là người càng sợ để lộ bộ mặt thật hơn. Nếu anh ta đã giả vờ làm cừu nhỏ đã lâu, quên mất bộ mặt thật của bản thân, thì tôi đây có thể nhắc nhở anh một chút, để cho anh dừng lại đúng lúc. Vậy là anh ta liền đi lên.
Hai người một trước một sau.
Ngải Nặc Đức nhìn dáng vẻ của anh, khó có được cơ hội ở cùng một chỗ với anh, đương nhiên phải nói một số lời giữa đàn ông với nhau: “Tôi rất ngạc nhiên đấy, hiện giờ tiến sĩ Ôn Ngọc lại nhớ rõ quan hệ của tôi và Tang La cơ à.”
“Chuyện hai người có quan hệ gì với nhau quan trọng đến mức cần tôi lúc nào cũng phải nhớ trong đầu chắc?” Ôn Ngọc lạnh nhạt nói.
“Anh làm những chuyện mờ ám này, quá mức không ăn nhập, giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy.”
“Cho dù là tên hề nhảy nhót thì đã sao? Dù sao kết quả mới là quan trọng nhất. Không phải lần nào cô ấy cũng bị tôi thu hút sự chú ý à? Chẳng lẽ anh không phát hiện ra? Cô ấy đặt ánh mắt bên cạnh tôi, vượt xa cả anh.” Giọng nói của Ôn Ngọc càng thêm mỉa mai, đồng thời còn mang theo sự hả hê và ác ý.
Ngải Nặc Đức sửng sốt, lửa giận lập tức vọt lên đại não, anh ta túm lấy áo của Ôn Ngọc, kéo anh lại đè lên tường: “Anh nói lại lần nữa thử xem?!”
Ôn Ngọc bị đè ở trên tường tiếp tục trào phúng: “Xem ra bị tôi đâm trúng nỗi đau rồi.”
Vậy là người đàn ông bị sự ghen tuông và phẫn nộ chiếm hết suy nghĩ vung nắm đấm, đấm một đấm về phía gương mặt đáng ghét của người kia.
Nhìn thấy mũi của Ôn Ngọc đã chảy máu, Ngải Nặc Đức vô cùng thoải mái, nhưng bên cạnh lại vang lên giọng nói khϊếp sợ, khó tin và tức giận của Tang La: “Ngải Nặc Đức! Anh đang làm cái gì vậy?!”
Ngải Nặc Đức bị quát lớn nặng nề, lập tức sửng sốt, nhưng Tang La đã chạy tới đẩy anh ta ra: “Thả anh ta ra cho em!... Không sao chứ?”
Mũi của Ôn Ngọc chảy máu, cổ áo sơ mi từ trước đến nay luôn tỉ mỉ kỹ lưỡng đã trở nên lộn xộn. Anh che mũi mình, cau mày lại, trông có vẻ rất khó chịu. Tang La thấy vậy thì càng tức giận hơn.
Ngải Nặc Đức ý thức được tình hình bây giờ đang bất lợi với anh ta, vậy là liền lên tiếng giải thích: “Là anh ta làm chuyện quá trớn trước, cho nên anh mới như vậy.” Là đàn ông thì đều không thể nào nhịn xuống mà không ra tay trong tình huống vừa rồi.
Nhưng mà Tang La lại hít sâu một hơi, nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh không xin lỗi, anh sẽ phải rời khỏi nơi này, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”
Cô vừa mới đi toilet, nhưng tầng thứ sáu từ trước đến nay không có người nào khác, an an tĩnh tĩnh, bên này có người nói chuyện, cô ở bên kia cũng có thể nghe được âm thanh. Thậm chí còn nghe rõ ràng đoạn đối thoại của hai người.
… “Tôi rất ngạc nhiên đấy, hiện giờ tiến sĩ Ôn Ngọc lại nhớ rõ quan hệ của tôi và Tang La cơ à.”
… “Chuyện hai người có quan hệ gì với nhau quan trọng đến mức cần tôi lúc nào cũng phải nhớ trong đầu chắc?”
… “Anh làm những chuyện mờ ám này, quá mức không ăn nhập, giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy.”
… “Mặc dù tôi không biết chuyện mờ ám mà anh nói là cái gì, nhưng mà rất hiển nhiên, những điều này đều là bởi vì anh không tự tin cũng không đủ tin tưởng cô Tang La, mà sinh ra đủ loại suy đoán, vừa rồi đã chứng minh sự vô năng của anh rồi.”
… “Anh nói lại lần nữa thử xem?!”
… “Mong anh giữ gìn giáo dục và phong độ.”
Trên đây là toàn bộ cuộc đối thoại mà Tang La nghe được. Lời nói của Ôn Ngọc thật sự có hơi ác độc, nhưng hoàn toàn không phải là lý do để Ngải Nặc Đức động tay, thậm chí việc ra tay của anh giống như sự tức giận tầm thường khi bị đâm trúng chân đau thôi, đúng là cực kỳ mất mặt.
Từ chuyện cua hồ điệp cho đến ngày hôm nay, đủ loại trong đó, Tang La hồi tưởng lại, không thể không nghi ngờ mỗi một câu nói của Ngải Nặc Đức mà bản thân mê muội tin tưởng là sai lầm. Có lẽ anh ở trong cảm nhận của cô quá mức quan trọng, cũng là người duy nhất có thể dựa vào trên thế giới này, bởi vì cô biết, mặc dù chồng cô có chết cũng sẽ tuyệt đối không để cho cô bị thương, cho nên cô đều ngốc nghếch tin tưởng anh. Nhưng mà rất rõ ràng, cô sai lầm rồi.
Cô không nên như vậy, Ngải Nặc Đức không phải thần thánh, anh cũng sẽ bởi vì tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, trở nên không lý trí và dễ dàng xúc động tức giận. Nghĩ đến lúc trước bọn họ nhìn thấy Ôn Ngọc làm “chuyện mờ ám” thì đã chắc như đinh đóng cột cho rằng người ta cố tình làm vậy để cho cô chú ý, cô chợt cảm thấy có chút lúng túng, đúng là tự mình đa tình.
Tang La cố gắng không biểu hiện sự thất vọng của bản thân ra ngoài, bởi vì cô cảm thấy chính cô cũng làm sai, vậy là liền dìu Ôn Ngọc vào phòng thí nghiệm.
Ngải Nặc Đức vẫn còn đang kinh hãi, gì cơ? Tang La nghe thấy Ôn Ngọc nói những lời đó, vậy mà lại đứng về phía Ôn Ngọc? Cùng lúc đó, trong đầu anh ta chợt phát ra một tiếng cảnh báo.
Tiến độ công lược nữ chính giảm xuống 1%, tiến độ công lược nữ chính hiện tại là 89%.
Còn tiến sĩ Ôn Ngọc Tuesday nham hiểm, lập mưu tính kế cặp đôi nhà người ta, khiến cho bọn họ xuất hiện hiểu lầm và vết nứt thì vẫn đang bịt cái mũi đang chảy máu, cụp mi mắt xuống, che lại vẻ tối tăm và hả hê của anh.
Loại người như Ngải Nặc Đức chỉ được mỗi cái mã ngoài thôi, là một tên đàn ông vô dụng, hoàn toàn không xứng làm người đàn ông của Tang La.