Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 7: Không nói mạnh miệng
Nhìn thấy người yêu cũ, cũng có thể gọi là mối tình đầu, quả thật làm người ta bất ngờ.
“Đặng Khải Ngôn? Sao cậu lại ở đây?”
"Vừa được biệt phái về tỉnh."
Mười hai năm qua số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, một lần trong đó là lúc đối phương làm đại biểu công chức cấp cơ sở, theo cấp trên đến tỉnh Giang làm việc.
"Rảnh rỗi nên ra ngoài dạo phố à?"
"Ừ."
Biểu cảm của Gia Ánh có chút mất tự nhiên, thân thể cậu không động đậy, chỉ chỉ về phía tủ kính phía sau:
"Mua bánh."
Đặng Khải Ngôn hờ hững mà đẩy mắt kính xuống.
Vừa định nói lời tạm biệt, một cô gái đi ra từ tiệm bánh, trang điểm hợp thời, xinh đẹp.
"Anh à, em mua nè. Vị này là...?"
Cô gái đứng bên cạnh Đặng Khải Ngôn, cánh tay gác trên cánh tay hắn, Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng lùi một bước.
Đặng Khải Ngôn:
"Cậu ta là bạn học cũ của anh."
Cô gái cười với cậu một cái lại quay đầu vẫy tay với hắn:
"Ồ, giới thiệu đi."
Đặng Khải Ngôn gật đầu nhẹ với Tiêu Gia Ánh, giống như trước mặt đúng là bạn học cũ:
"Đây là vợ của tôi."
"Xin chào."
Nghe nói Tiêu Gia Ánh ở gần đây, cô gái khăng khăng chờ cậu mua bánh kem xong rồi chở cậu về nhà, lý do là bọn họ vừa chuyển đến đây không lâu, hy vọng được quen biết nhiều người hơn.
“Tôi đi tàu điện ngầm là được.”
“Xách theo bánh kem thì làm sao mà đi tàu điện ngầm, nhiều người như vậy, chen tới chen lui sẽ hư bánh kem."
"Chúng tôi muốn như vậy, cô quan tâm làm gì?"
Tiếng nói không lễ phép của gấu bỗng nhiên chen vào làm Gia Ánh hoảng hồn, thiếu chút nữa đã giơ tay che miệng nó.
“À đúng rồi, hai người là bạn học khối cao trung sao?"
Cô gái cười khanh khách như rất quen thuộc, Gia Ánh ở phía ngược lại liền có vẻ thật thà.
"Ừ."
"Cậu và Khải Ngôn học cùng lớp hả?"
"Như Vân."
Đặng Khải Ngôn ngắt lời với khuôn mặt lãnh đạm:
"Mở cốp xe giúp anh."
Cô gái nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
Trên đường đi, Đặng Khải Ngôn trầm mặc khác thường, không biết vợ của hắn có cảm giác được điều gì không.
Vợ hắn thì có vẻ rất thoải mái, tính cách cũng tốt, vẫn luôn ríu rít hỏi Tiêu Gia Ánh.
"Anh cũng cảm thấy khí hậu ở đây rất khô phải không? Mỗi tối em đều phải thêm đầy nước vào máy tạo ẩm."
"Ừ."
"Anh thấy không?"
Cô gái oán trách người bên cạnh:
"Chồng em còn nói em yếu đuối, người khác đều cảm thấy như vậy mà."
Tuy trước kia đã biết Đặng Khải Ngôn cũng có thể qua lại với phụ nữ nhưng khi đối mặt, hình ảnh này vẫn đánh sâu vào nhận thức, đầu óc Tiêu Gia Ánh hỗn độn, đến tiểu khu thì nói cảm ơn rồi xuống xe.
Đi chưa được mấy bước đã bị gọi lại.
“Tiêu Gia Ánh.”
Đặng Khải Ngôn đi đến, quanh thân là một luồng ý lạnh thấu xương:
"Lưu lại phương thức liên lạc đi."
“Không cần đâu.”
"Cô ấy bảo tôi lưu."
Cằm hắn nghiêng nghiêng về phía sau, mắt nhìn di động của bản thân:
"Nhanh lên, để cô ấy khỏi nghi ngờ."
Gia ánh sửng sốt một chút, hạ mi mắt:
“Đặng Khải Ngôn, cậu vẫn đáng khinh như vậy.”
“Cậu vừa nói cái gì?”
Không nghe rõ thì thôi.
Cậu lắc lắc đầu, mím chặt môi.
Để ý thấy trong tay cậu có hộp nến, đối phương mới phản ứng lại:
"Hôm nay là sinh nhật cậu?"
"Ừ."
Đặng Khải Ngôn nhìn cậu một cái, không nói thêm gì nữa.
Tính tình Đặng Khải Ngôn khá là lạnh nhạt, còn ít lời, lúc trước yêu nhau chín phần mười là Gia Ánh chủ động tìm hắn.
Hai người một hỏi một đáp, không khí khá nhạt nhòa, Gia Ánh cũng hoàn toàn xem nhẹ việc trong túi có một con gấu.
Sau khi vào thang máy, gấu lẩm bẩm:
"Lúc nãy tôi gọi cậu hồi lâu, Tiêu Gia Ánh, cậu bị nghễnh ngãng đúng không?"
"Thật xin lỗi, tôi không nghe thấy."
Cậu giơ tay ấn nút, mặt trong thang máy phản chiếu một gương mặt ngây ngốc.
"Tên ngốc!"
Gấu cho một cái liếc mắt vô hình.
Lên lầu, vào nhà, Tiêu Gia Ánh đặt bánh kem trên bàn cơm, ngồi nhìn nó ngẩn ngơ.
"Cậu còn tính để tôi chết ngạt trong đây bao lâu?"
Gấu nhỏ bất mãn lên án đánh gãy dòng suy nghĩ miên man của cậu.
"À, thật xin lỗi."
Tiêu Gia Ánh kéo gấu ra, đặt bên cạnh bánh kem, lại thay nó vuốt vuốt đám lông rối tung.
"....Rốt cuộc thì người đàn ông lúc nãy là ai?"
Gia Ánh nhẹ đáp:
"Có nói nhóc cũng không biết."
"Nè! Tiêu Gia Ánh!"
Gấu nói:
"Cậu ghét tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, chưa từng nói muốn ăn vạ nhà cậu."
“?”
Vốn dĩ Tiêu Gia Ánh đã đi đến cửa phòng ngủ, nghe vậy quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn gấu hỏi:
"Tôi nói ghét nhóc khi nào?"
Thân thể béo lùn của gấu ngồi ở đó, buồn không đáp lời.
Tối đó tâm trạng Tiêu Gia Ánh vẫn luôn không tốt.
Tròn 30 tuổi là một chuyện lớn, cậu khó được mà phát tin lên vòng bạn bè, cho dù không có ai nhấn 'thích'.
Bạn của cậu đúng là không nhiều, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, một phần là do tính cách hướng nội, một phần do mẹ cậu quá nghiêm khắc, chưa bao giờ để cậu quá thân thiết với bạn bè, mẹ gọi đó là 'lêu lổng', học sinh thì nên đặt trọng tâm vào việc học tập.
Chuyện này vô tình hình thành một vòng tuần hoàn ác tính_ít bạn bè, không được giao tiếp với nhiều người, lại càng ít bạn bè.
Trong ba năm học cao trung chỉ có một người nhìn cậu bằng ánh mắt khác, đó chính là Đặng Khải Ngôn.
Kiểu người như Tiêu Gia Ánh, người khác ném cho cậu một khúc xương thừa, cậu sẽ cảm kích mà nâng lấy bằng hai tay, huống chi Đặng Khải Ngôn lại quan tâm cậu như vậy.
Có một lần Gia Ánh bị cảm, sốt cao nằm trên giường ở ký túc xá trường học.
Đặng Khải Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu.
Cậu bị sốt đến cả người đau mỏi, ban đêm Đặng Khải Ngôn đánh thức cậu hai lần, cho cậu uống thuốc, cho cậu uống nước, ôm cậu vào trong ngực, cậu nói trên người cậu toàn là mồ hôi, còn ho khan, sợ lây bệnh cho hắn, Đặng Khải Ngôn nói không sao, đề kháng của hắn tốt, không sợ bị lây bệnh.
Lúc ấy trong ký túc xá không dám bật đèn, cũng không dám đánh thức những người khác, hai người lẳng lặng mà nằm bên cạnh nhau, bóng tối ôn hòa bao lấy bọn họ, Đặng Khải Ngôn dùng mu bàn tay áp lên trán cậu, thay cậu chắn gió len vào qua khe hở cửa sổ.
Đêm khuya đen nhánh rét lạnh, nếu không có khí ấm, người trong ký túc xá có thể bị đông lạnh rớt mũi, nhưng trong lòng Gia Ánh chưa từng ấm áp như vậy.
Cho đến sau cùng, Tiêu Gia Ánh thật sự không hiểu bản chất của tình yêu là gì, nhưng ít nhất trong buổi tối kia cậu cảm thấy đó là đôi tay của Đặng Khải Ngôn.
Đáng tiếc tâm hồn của Đặng Khải Ngôn không dịu dàng như đôi tay của hắn.
Không bao lâu sau, hai người khác ở chung trong ký túc xá nhận ra tình cảm khác thường của hai người, tin đồn nhảm đều đã truyền ra khắp trường, Tiêu Gia Ánh bị xem như ôn dịch, có nam sinh khoa trương đến mức đụng đến bài tập của cậu liền nói muốn tiêu độc khử trùng, còn có người nhàm chán viết tên hai người lên bảng đen, vẽ hình trái tim ở giữa, chờ giáo viên đến, nhìn thấy, cả lớp liền cười ầm lên.
Sự tình bị đồn thổi ồn ào, hai người bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, phụ huynh cũng đến đầy đủ.
Đứng trước mặt mọi người, Tiêu Gia Ánh không dám nói một chữ, khuôn mặt căng đến đỏ bừng, lòng bàn tay bị moi đến chảy máu nhưng vẫn không nói một lời.
Nhưng Đặng Khải Ngôn nói.
“Không rõ lắm, con và Gia Ánh là bạn cùng lớp, đúng là Gia Ánh vẫn luôn viết bút ký, đi lấy cơm giúp con, con đã nói không cần nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết làm vậy, cậu ấy nói cậu ấy tự nguyện, bạn học đã nói như vậy, con cũng không thể từ chối. Con biết rồi, giáo viên Bùi, sau này sẽ không còn chuyện như vậy. Con có thể quay lại phòng học không?"
Bây giờ nghĩ lại cậu đã không còn cảm thấy khổ sở nhưng lại không muốn ăn gì.
Gấu hỏi:
"Cậu không ăn à?"
"Đặt ở chỗ này trước đi, tôi tắm xong rồi ra ăn."
Tiêu Gia Ánh vào phòng vệ sinh.
Thời tiết hiện tại, sau khi cởi hết quần áo vẫn là rất lạnh, máy nước nóng trong nhà không được tốt lắm, đã sửa hai ba lần, gần đây vòi sen lại bị hư.
Phải nhanh chóng để bản thân chết thôi, Gia Ánh nghĩ.
Lại kéo dài còn phải trả tiền thuê nhà.
Đã là đứa con bất hiếu, nên để lại chút tiền cho mẹ, tiền thuê nhà ba tháng phải mất hơn một vạn.
Cậu miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy thật đáng tiếc.
Vì sao lại nghĩ đến những việc này trong ngày hôm nay, hôm nay chính là sinh nhật của mình, một người hết sức bình thường, sinh nhật 30 tuổi.
Nhưng nếu mình chết, gấu nhỏ phải làm sao bây giờ?
Chắc cũng không có vấn đề gì, nó đã nói có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, không có ý muốn ăn vạ nhà mình.
Có lẽ gấu nhỏ cũng thấy mình đáng thương nên mới cố gắng lợi dụng mình mà thôi.
Nói đến cùng, lợi dụng thì cũng phải có tác dụng gì đó mới có thể lợi dụng, nếu bản thân mình thật sự vô dụng, ai sẽ đến mà lợi dụng mình chứ? Mèo hoang cũng chỉ làm nũng với người cho nó ăn mà thôi.
Đang suy nghĩ, độ ấm cơ thể bỗng nhiên xuống thấp, phản ứng lại mới phát hiện là không có nước, vòi sen vẫn kêu rào rào nhưng mà không chảy nước.
Gia Ánh ngẩng đầu mê man nhìn, cả người lạnh run bần bật, chỉ nghĩ nhanh chóng sửa cho xong nên quyết định đứng trên nắp bồn cầu, cố gắng chỉnh máy nước nóng.
Kết quả là bị trượt chân, ngã từ trên bồn cầu xuống, đầu đập vào gạch men lát trên sàn nhà.
Gấu ở bên ngoài chỉ nghe được một tiếng "bịch", dựng lỗ tai lên nghe thêm hai ba giây, không nghe được gì liền gọi:
“Tiêu Gia Ánh?”
“Tiêu Gia Ánh cậu không sao chứ?”
Cửa phòng vệ sinh đóng chặt, bên trong không hề có động tĩnh nào, gấu muốn tự mang mình đến cửa nhưng dùng hết sức để nín thở tập trung tinh thần cũng không làm được, nửa bước cũng không.
Trên sàn nhà đều là nước, rất lạnh, Tiêu Gia Ánh bị té xỉu.
Trong nhà này không có ai tồn tại, cũng không có cách nào để xin giúp đỡ, cậu lẳng lặng mà nằm trên sàn nhà, cảm giác thân thể mình càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cứng, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, như lúc cắt cổ tay năm đó.
Thành phố lớn, nơi nơi là đèn nê-ông, phồn hoa phố thị, nhà cao cửa rộng, thuộc về Gia Ánh cũng chỉ có căn nhà thuê này thôi.
"Đùng...!!"
Có ai đang đập cửa phòng vệ sinh, giống người mà không phải người, hình như là ghế dựa.
Gia Ánh muốn mở mắt ra nhưng cảm giác căn phòng đang quay cuồng, cậu nuốt nước miếng, đôi môi nhạt màu mới vừa mở ra, trên người bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn tắm.
Thật tốt quá……
Không có cái khăn tắm này, có lẽ cậu sẽ chết vì lạnh.
Không lâu sau tiếng đập cửa ngừng lại, thay thế là tiếng đồ vật bị ném mạnh, tiếng cái ly vỡ, sau đó là tiếng TV phát tin tức bị vặn âm lượng cao.
Hàng xóm cách vách mở cửa rồi đóng cửa, đóng rồi lại mở, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đi đến hỏi:
"Có để cho người ta nghỉ ngơi không hả? Đã tối rồi còn làm cái trò gì!"
Ngay lập tức, tất cả chén đĩa trong phòng bếp đều bị ném xuống, "choang choang" mà rơi vãi đầy đất.
Cho dù là ai nghe thấy cũng biết có gì đó không ổn.
Sau một trận ồn ào, có người lại gõ cửa, tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, sau đó cửa chính bị đâm 'ầm' một cái, mở ra.
Tiêu Gia Ánh gian nan nâng mí mắt lên, nhìn thấy mấy bóng dáng mơ hồ vọt vào, ba chân bốn cẳng mà nâng cậu khỏi mặt đất....
Xem ra là không chết được trong đêm nay.
Lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện.
Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà và khăn trải giường màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, trên cửa kính ngưng đọng một lớp sương mù.
Y tá đang chích thuốc cho cậu, xung quanh có rất nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, đêm khuya khu truyền dịch không chỉ không yên ắng mà còn ầm ĩ cùng lộn xộn.
"Còn nhớ chứ? Cậu bị ngã trong phòng tắm."
Y tá chỉ chỉ cái đầu, lười biếng nói:
"Không có vấn đề gì, yên tâm đi. Hàng xóm của cậu đưa cậu đến đây, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, chậc chậc, nếu không có trở ngại gì thì ở lại một đêm để theo dõi, đồng thể hơi cao, chắc là gần đây ăn uống không tốt phải không? Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là có thể hồi phục được 70 đến 80 phần trăm."
Gia Ánh ngây ngẩn nhìn cô y tá, sửng sốt hết mấy giây vẫn chưa phản ứng kịp.
"Hàng xóm của tôi...."
" Người ta có việc nên đi trước rồi, chẳng lẽ ở lại để nghe cậu cảm ơn sao? Về nhà rồi cảm tạ cũng được, tính ra chuyện này có thể xem như có ơn cứu mạng, người ta cũng không nghĩ là cậu sẽ quỵt nợ đâu."
“……”
Xấu hổ chết.
Tiêu Gia Ánh nhấp nhấp môi, tâm trạng phức tạp mà nằm.
Cậu nằm bẹp trên giường, vừa nghiêng mặt qua thì thấy trong góc có một cô bé đang chơi với con gấu trong tay.
A!!!
Tập trung nhìn vào, là gấu của cậu.
Cô bé đứng cách cậu khoảng năm sáu mét, cậu lại ngại nói lớn tiếng ở chỗ đông người, chỉ có thể đè thấp giọng gọi:
"Phồn phồn, Phồn phồn?"
Đương nhiên là gấu không nghe được, bình thường lỗ tai nó cũng không thính lắm.
Không còn cách nào, Tiêu Gia Ánh gọi cô y tá với ánh mắt trông đợi, y tá nhìn cậu:
"Muốn đi WC?"
“Không không, không phải, xin hỏi lúc bị đưa tới, bên cạnh tôi có một con..một con gấu nhỏ không?"
"Ai mà để ý chuyện này, bận rộn muốn chết."
Một y tá khác đẩy bàn thuốc ngang qua, nghe hai người nói chuyện nên thuận miệng tiếp lời:
"Là một con gấu bông màu nâu phải không? Cậu cũng lạ lắm đó, lớn tuổi rồi còn mang theo bên người cái thứ đồ chơi như vậy, bị cô bé kia lấy đi rồi, tôi đi lấy về giúp cậu."
Bị người lớn nhắc nhở, cô bé còn rất khó chịu, bĩu môi trả gấu lại:
"Trả nè!"
Đưa xong rồi chạy đi nhanh như chớp.
Gia Ánh nhìn gấu trong tay, xấu hổ mà hai ba phút vẫn không nói được tiếng nào, cho đến khi gấu uể oải mà thở ra một hơi, như là mới vừa ngủ dậy:
"Tôi nói chứ sao lại có cảm giác rất khác, là cậu à?"
Âm thanh vang lên nhưng không có lực, tuy vẫn lười nhác như cũ.
"Sao nhóc đến đây được?"
"Thì cứ như vậy mà đến thôi."
"Hàng xóm không phát hiện sao?"
"Phát hiện thì sao?"
Gia Ánh bất đắc dĩ mà thở dài một hơi:
"Sao tính tình lại xấu như vậy, tôi cũng chỉ tò mò nên hỏi nhóc một chút thôi."
"Đừng hỏi, được không?"
Giọng gấu mệt mỏi mà đáp:
"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
"Nhưng..."
Gia Ánh nhìn đồng hồ trên tường:
"Sắp 12 giờ đêm rồi, nhóc cũng biết hôm nay là sinh nhật tôi."
Sinh nhật lại biến thành ngày chịu đau khổ, không có ai chúc phúc thì thôi, còn chạy đến bệnh viện lúc nửa đêm.
“Cậu muốn gì?”
"Hát bài "Chúc mừng sinh nhật" cho tôi nghe đi."
Gia Ánh túm túm lỗ tai nó:
"Làm vậy tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút."
Gấu im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng rầm rì vài câu.
"Cảm ơn nha."
"Được rồi phải không?"
Gấu nói:
"Chẳng lẽ còn muốn cầu nguyện sao? Quá lỗi thời!"
Gia Ánh hận không thể ngắt cái lỗ tai của nó xuống.
"Chẳng lẽ không thể thử hỏi xem nguyện vọng của tôi là gì sao? Sau đó lại thực hiện giúp tôi?"
"Tôi cũng phải có khả năng mới được!"
Nói xong, gấu bâng quơ mà bổ sung:
"Tôi lại không phải vạn năng."
"À."
Gia Ánh cũng nhận ra mình đã quá mức, thấp giọng giải thích:
"Tôi đùa thôi!"
Lúc nãy giọng điệu của gấu có hơi run, Gia Ánh ôm nó vào trong chăn, không lâu sau gấu đã tốt hơn chút, hàm hồ mà nói:
"Chỗ này lạnh quá!"
“Đúng vậy.”
Gia Ánh cười cười:
"Đêm nay thiếu chút nữa đã bị lạnh chết trong phòng tắm."
"Khó mà để cậu chết như vậy."
Gấu đánh một cái ngáp nhẹ như bông:
"Ngủ, bắt đầu từ lúc này, ai nói thì người đó không phải đàn ông."
Ngày hôm sau.
Y tá vừa đến gấu liền tỉnh dậy.
Buổi sáng ở phòng cấp cứu ồn ào như chợ bán đồ ăn, mặt gấu xệ xuống, khó chịu mà dùng ý niệm căng cái eo lười biếng ra.
Cmn……
Tối hôm qua bị người chết Tiêu Gia Ánh đè trong chăn, đè cả đêm làm nó thiếu chút nữa ngộp thở, muốn trốn cũng không được.
Xuyên qua khe hở của chăn, nó nhìn về phía người kia.
Người nào đó còn đang ngủ, tóc mái mỏng manh rũ xuống che đi mí mắt mềm mại, khuôn mặt trăng trắng, ngũ quan chưa rõ ràng nên thoạt nhìn không có tính công kích, thậm chí còn có vẻ dễ bắt nạt.
Cậu đang trong tư thế nằm nghiêng, cả cánh tay đặt trên gối đầu, thân thể cuộn tròn như con tôm, là một tư thế ngủ không hề có cảm giác an toàn.
Vừa gầy vừa lười, thể chất kém còn không chịu rèn luyện.
Gấu mắng trong lòng vài câu, vừa nguôi cơn giận, vốn dĩ muốn gọi cậu dậy nhưng không thể hiểu được mà bực bội.
Tiếng ngáy của Gia Ánh không lớn, mềm mại như tiếng mèo làm nũng, làm người ta muốn xoa xoa cái bụng mượt mà của cậu không ngừng.
Ngoại trừ ngủ ngáy còn nói mớ.
Đêm qua gấu đã nghe được, không chỉ một lần, Tiêu Gia Ánh đang gọi thầm tên ai đó, không phải liên tục như niệm kinh, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào một chút, tiếng nói nho nhỏ, nhợt nhạt, nhẹ như lông chim.
Bây giờ lại bắt đầu, lại đang gọi.
Cmn rốt cuộc là ai à?
"Gọi tiếp đi, gọi tiếp đi."
Gấu thấp giọng uy hiếp:
"Coi chừng tôi chui vào trong mộng của cậu, cho cậu ăn hai đấm 'bốp bốp'!"
“?”
Giây tiếp theo mí mắt Gia ánh liền giật giật:
"Hơ..., mấy giờ rồi?"
Gấu dời mắt đi, chậm rì nuốt một ngụm nước miếng mới đáp:
"Không tự xem được à?"
“Vừa rồi…… Là nhóc đang nói chuyện sao?”
“Không có.”
“Nói đi.”
“Không có không có không có.”
Gấu lảng tránh:
"Cho cậu biết, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng!"
Màn hình di động hiển thị 9 giờ 40 làm Gia Ánh sợ đến mức lộn ngược người xốc chăn lên:
"Thôi rồi, hôm nay tôi không xin nghỉ."
Mới vừa hoạt động một chút mà cái đầu đã trĩu xuống, cả người choáng váng ngã về phía sau.
Y tá đi ngang qua đè cậu nằm xuống:
"Lộn xộn cái gì? Đã bảo cậu ở lại theo dõi thêm một ngày, mau nằm xuống."
Không còn cách nào, Tiêu Gia Ánh đành phải run rẩy mà gửi tin nhắn xin nghỉ bệnh, không ngờ cấp trên lại như một người bạn, nghe nói cậu đang ở bệnh viện còn an ủi hai câu, dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.
[Cảm ơn ông chủ, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.]
Gõ mấy chữ này xong, cậu cất di động lầm bầm lầu bầu:
"Nghỉ bệnh rõ ràng là quyền lợi của mình, vì sao mỗi lần xin nghỉ đều có cảm giác tội lỗi chứ...."