Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 55: Bóng trong nước
55: Bóng trong nước
Edit: J.F
"Trả em cái gì?"
Gấu không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn Tiêu Gia Ánh.
" Trước kia chúng ta đã từng chơi một trò chơi, em nhắm mắt lại đi, anh sẽ chơi với em thêm một lần nữa."
Tiêu Gia Ánh vừa thấp giọng nói vừa cúi đầu xuống.
"Chơi cái gì?"
"Đã nói là em nhắm mắt lại đi."
Gấu nhắm mắt nhưng hơi hé ra một chút.
Tiêu Gia Ánh dứt khoát kéo chăn che qua đầu.
"Này, Tiêu Gia Ánh....."
Gấu ngây ngẩn.
Y bị tinh thần phân liệt chứ không phải bị điên, điểm này chủ nhiệm Bạch có thể chứng minh.
"Từ bây giờ trở đi em đừng nói gì."
Giọng Tiêu Gia Ánh không cao nhưng vẫn có thể nghe được, chỉ là ẩn chứa một ý vị không rõ nào đó:
" Đừng hỏi cũng đừng phản ứng quá lớn."
Phản ứng quá lớn là sao?
Gấu muốn đặt câu hỏi nhưng vừa mới bị người nào đó ra lệnh là không được nói chuyện nên im lặng.
Y điều chỉnh tư thế nằm một chút, sau đó nút thắt ở lưng quần bị thứ gì đó kéo lấy, mối nối dần bị mở ra.
Theo bản năng y duỗi tay hướng chỗ đó, đụng phải khuôn mặt của Tiêu Gia Ánh.
Gia Ánh đang dùng răng mở nút thắt:
"Ngoan ngoãn một chút."
Nghe giọng càng khàn hơn:
" Đừng nói cũng đừng lộn xộn, có làm được không?"
Đàm Mặc đột nhiên mím chặt môi, ánh mắt chấp nhất mà dính vào Gia Ánh.
Đèn ngủ màu cam, mùi rượu hơi nồng, tấm chăn mềm mại của khách sạn phủ trên thân thể cả hai người.
Dường như sợ bản thân lùi bước, Tiêu Gia Ánh không nói tiếng nào, hai tay đỡ lấy eo Đàm Mặc, xúc cảm bị phóng đại trong không gian tối tăm, thính giác cũng nhạy bén hơn, không khí cũng trở nên mềm và loãng làm cho người ta lâm vào trạng thái thiếu oxy.
Trong không gian như vậy, âm thanh nhỏ đến thế nào cũng sẽ truyền đến lỗ tai, dù là tiếng thở nhẹ gấp gáp hay là một âm thanh nào khác.
Đàm Mặc hơi hé môi, gân xanh nổi phập phồng trên cổ, trong quá trình y duỗi tay nắm lấy tóc Gia Ánh, lòng bàn tay nóng muốn phỏng, nắm được tóc lại không dùng sức, chỉ túm một chút rồi buông ra.
Phản ứng này không giống của gấu, như là phản ứng của bản thân Đàm Mặc, sự việc vẫn là như vậy, là ai cũng được, sẽ không bởi vì người đó là ai mà thoát khỏi sự mê hoặc của nó....
Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc xuyên qua khe hở của chăn, nhìn y đánh mất lý trí nhưng vẫn cố gắng khắc chế, đầu óc cũng mơ màng theo.
Thật là....
Qua đêm nay, cậu làm sao đảm đương nổi thân phận anh trai này, vì cậu đã trở thành kẻ ác dụ dỗ người ta phạm tội.
"Anh ơi!"
Tiếng kêu khàn khàn chen ngang dòng suy nghĩ:
"Anh...."
"Nghe rồi!"
Tiêu Gia Ánh không phạt chuyện Đàm Mặc mở miệng nói chuyện, ngược lại còn rũ mắt thấp giọng trấn an:
"Em đừng nắm chặt anh như vậy."
.......
Sáng hôm sau, Tiêu Gia Ánh thức dậy trước Đàm Mặc.
Cậu nằm trên giường, hiếm khi dùng cánh tay che mắt, cảm thấy không còn mặt mũi để gặp Đàm Mặc.
Chuyện "yêu đương" đầu tiên sau ba mươi năm tồn tại trên đời lại dành cho một em trai nhỏ hơn mình 9 tuổi.
Làm thế nào để đối mặt với chuyện này?
Gia Ánh vội vàng bò dậy trước khi Đàm Mặc tỉnh lại, vào phòng vệ sinh tắm rửa, nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đánh răng, tranh thủ thoát khỏi "hiện trường phạm tội" trước 8 giờ sáng.
Sáng nay, phó tổng Tiêu biểu hiện khác thường một cách rõ rệt.
Dùng bữa sáng đi nhầm đường, xuống lầu gặp khách hàng gọi sai tên, ở văn phòng lại lấy nhầm ly cà phê của đồng nghiệp, uống hơn phân nửa mới phát hiện không phải của mình.
"Nói thật đi phó tổng Tiêu."
Dư Diệu nhướng mày đánh giá Tiêu Gia Ánh:
"Quần áo không mặc đàng hoàng, mất hồn mất vía, gian tình đầy rẫy."
Một đồng nghiệp khác cũng đến góp vui:
"Ồ, phó tổng Tiêu bị muỗi cắn sao? Là con muỗi cao lớn kia phải không? Sao lại không nói nhân viên quầy tiếp tân đưa cái đèn chống muỗi lên chứ?"
"......."
Tiêu Gia Ánh cạn lời.
Bớt chút thời gian xem điện thoại, Đàm Mặc không gọi cho cậu.
Vẫn chưa dậy sao?
Đợi đến 10 giờ rưỡi, cuối cùng điện thoại cũng chịu rung theo ý nguyện nhưng chỉ rung duy nhất một lần.
Cậu lập tức dừng việc đánh máy, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
[ Tiêu Gia Ánh, anh đâu rồi? ]
< Anh có việc phải làm>
Mấy chữ này được gõ rồi xóa, trông chúng có vẻ lúng túng và hổ thẹn, rất giống một kẻ đào binh.
[ Anh đang đi làm, em dậy rồi sao? ]
Cái vấn đề này đã có câu trả lời hết sức rõ ràng nên gấu khinh thường đáp lại, y dùng ngữ điệu chất vấn.
[ Ra ngoài không gọi em dậy, ý anh là sao?]
Biết rõ còn cố hỏi.
Có ý gì khác ngoài việc trốn tránh à?
Tiêu Gia Ánh đánh trống lảng:
[ Ở lầu 3 có buffet sáng, em tự đi ăn đi.]
[ Không ăn.]
[ Vậy nhịn đói.]
Một hồi im lặng ngoài ý muốn.
Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, cho đến khi trên đó xuất hiện một dòng chữ ngắn gọn.
[ Tiêu Gia Ánh, quần của em đâu?]
Rầm....
Máy tính của cậu gặp nạn, "được" nửa ly cà phê rửa sạch mặt trước, đồng nghiệp vội vội vàng vàng tìm giấy lau giúp cậu, cậu thì chạy vào phòng vệ sinh xử lý áo sơ-mi đang mặc, loay hoay một hồi, đến khi nhìn đến điện thoại thì Đàm Mặc đã gửi thêm mấy tin nhắn.
[ Trả lời nhanh lên, quần em ở đâu?]
[ Tối hôm qua chơi trò chơi là do anh cởi.]
[ Trả lời đi chứ?]
Nhóc gấu này không biết xấu hổ sao, Tiêu Gia Ánh nghĩ thầm, sáng sớm mà không biết dùng lời nói tế nhị một chút.
[ Không biết, tự tìm đi.]
Y tức giận đáp lại.
[ Tìm không được mới hỏi anh.]
[ Không tìm thấy thì khỏi mặc.]
Trong phòng khách sạn, Đàm Mặc để điện thoại qua một bên.
Đối với trò chơi tối hôm qua, y có thể hiểu được đại khái nhưng không muốn miệt mài tìm hiểu, không thể trách y như vậy, thế giới của y hỗn loạn, không chỉ hỗn loạn về tuyến thời gian, trí nhớ cũng thiếu hụt, năng lực lý giải lúc tốt lúc kém.
Y muốn đi gặp Tiêu Gia Ánh nhưng không biết tìm ở đâu.
[ Em đi tìm anh.]
Tin nhắn gửi qua đã lâu mà Gia Ánh vẫn chưa phản hồi.
Ra khỏi khách sạn, Đàm Mặc muốn tìm ai đó hỏi một chút lại thấy con thỏ trốn sau cửa chờ y.
"Gấu Đàm!"
"Thỏ?"
"Sao anh lại xuất hiện trễ như vậy? Tôi chờ anh muốn ngủ gục."
Dưới ánh nắng ôn hòa của sáng sớm, con thỏ trông như mới vừa bò ra từ bãi rác, làm hai cái lỗ tai cũng bẩn theo.
Đàm Mặc bước qua, ngồi xổm xuống vuốt cho nó:
"Hôm qua em đi đâu vậy? Tiêu Gia Ánh rất lo lắng cho em."
Rõ ràng là y lo lắng nhưng không chịu nhận.
"Chuyện đó tính sau đi."
Móng vuốt mềm mại của con thỏ đặt lên mu bàn tay Đàm Mặc, ánh mắt tha thiết mong chờ:
"Gấu à, tôi hỏi anh, chúng ta có phải là bạn tốt của nhau không?"
Tuy không biết tại sao con thỏ lại hỏi như vậy nhưng Đàm Mặc vẫn gật đầu.
"Vậy anh giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
Con thỏ lục lọi túi xách treo ở bên hông, lấy ra một cái cúc áo:
"Cái này là một vật trên áo của chị tôi, tôi mới vừa tìm được nó. Anh nghĩ cách giúp tôi kết nối với nó được không? Tôi đã thử nhiều cách nhưng không đủ sức, không thể tự làm được."
"Ý của em là muốn tôi giúp em gặp được chị ấy?"
Con thỏ dùng sức gật đầu:
"Đúng vậy!"
" Tôi không quen biết chị ấy, không thể làm được."
" Nhưng anh quen biết tôi mà."
Móng vuốt con thỏ lắc qua lắc lại:
"Giúp tôi đi gấu, chuyện của tôi với chị tôi anh cũng biết mà, cái gì tôi cũng nói với anh hết rồi, bây giờ lại có cúc áo của chị ấy, tôi biết là anh nhất định sẽ làm được."
Cúc áo hình bông hoa màu trắng nằm trong lòng bàn tay, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng bởi vì chất chứa niềm tin của con thỏ nên có vẻ nặng trĩu.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ, vẫn chưa nói đồng ý.
Y không muốn làm cho bạn tốt mừng hụt:
"Gần đây, uy lực của tôi cũng kém đi, muốn biến thành gấu cũng không được."
Con thỏ cười y ngốc:
" Bởi vì anh vốn dĩ không phải là gấu."
"Ý em là sao?"
Đàm Mặc nhíu mày, con thỏ chỉ bĩu môi:
"Anh nhìn đi, hôm nay anh hoàn toàn không giống một con gấu, anh biết ngồi xổm xuống nhìn tôi, mỗi một câu nói đều sẽ tự hỏi trước, cách nói chuyện cũng không giống lúc trước, trong lòng tôi anh đã không còn là một con gấu nhưng tôi vẫn xem anh là bạn."
Dừng một chút, con thỏ cường điệu:
"Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."
Đàm Mặc hơi cảm động nhưng vẫn chưa đưa ra một đáp án chính xác.
Y phồng mặt nói:
"Không cần phải nói mấy lời như vậy, dù sao thì tôi cũng sẽ giúp em."
"Xì!"
Con thỏ âm u mà chọt y:
" Tôi còn lo là anh không làm được ấy chứ, nếu không được thì anh chính là cái đồ "sáng không dậy nổi", hì hì!"
Vừa dứt lời, hai cái lỗ tai dài đã bị người nào đó kéo mạnh sang hai bên, con thỏ lớn tiếng:
"Này!!"
Đàm Mặc buông ra, vui vẻ mà nâng lên khóe miệng.
Ở thành thị xa lạ này, một người một thỏ không có chỗ nào để trốn nên quyết định đi tìm một nơi vắng vẻ, nơi đó ở gần một tòa nhà văn phòng không biết tên, Đàm Mặc ngồi xổm ở góc tường, con thỏ đứng trước mặt, vừa mong đợi vừa khẩn trương nhìn y:
"Nhanh lên, nhanh lên!"
"Còn thúc giục nữa là tôi cho em ăn đòn."
"...."
Con thỏ túm hai cái lỗ tai xuống che hai mắt, tay trái Đàm Mặc nắm cúc áo, tay phải bế con thỏ, thả lỏng thân thể ngồi xuống đất:
"Tự đếm một hai ba đi."
"Một."
Cổ họng con thỏ động đậy.
"Hai."
Âm thanh xung quanh bị tách ra, giống như trong chân không.
"Ba...."
Thật ra là y có thể làm được, chỉ là không xác định được kết quả sẽ như thế nào.
Lâu nay y cũng chưa từng thử lại.
Y tưởng uy lực của mình đang bị yếu dần, thật ra là quá trình trị liệu đã bắt đầu có hiệu quả, thời gian gấu xuất hiện ngày càng ngắn đi.
Gió nhẹ ngừng thổi, ánh mặt trời trước mặt dần rút đi, toàn bộ thế giới tập trung thành lốc xoáy, yên lặng, sau đó lại đột nhiên tản ra.
Con thỏ và Đàm Mặc bị nâng lên, tầm nhìn bị thứ gì đó che khuất, chờ đợi mười mấy giây, sau mười mấy giây dài dòng cuối cùng cũng rớt xuống mặt đất.
"Wow! Một phương thức kết nối quá nhẹ nhàng, gấu Đàm đã không còn thô lỗ như trước kia!"
"....."
Đầu thỏ bị vỗ một cái:
"Nhìn xem có phải chỗ này không?"
Con thỏ che cái đầu, nhìn quanh bốn phía, trước mắt rõ ràng là bờ sông mà nó đã từng ở rất lâu để chờ đợi.
"Sai rồi, anh đưa tôi về nhà làm gì? Tôi muốn anh dẫn tôi đi tìm chị tôi!"
"Ờm...Tôi chỉ có thể đưa em đến chỗ này."
Đàm Mặc bâng quơ nhìn về phía con thỏ, mày kiếm hơi nhướng lên:
"Cúc áo đã nói như vậy."
"Bớt nói nhảm nhí!"
"Không tin thì thôi."
"Anh đưa tôi đến đây để làm gì? Tôi đã ở đây lâu như vậy, chắc chắn không có chị tôi ở đây...."
Con thỏ xoa hai mắt giả vờ khóc hu hu, Đàm Mặc nóng nảy nhìn nó, hiếm khi mà nắm nó lắc lư:
"Khóc nữa là đánh thật đó!"
"Giúp tôi đi gấu, tôi thật sự rất cần sự hỗ trợ của anh."
Con thỏ nhỏ giọng khóc nháo, Đàm Mặc vừa ngẩng đầu thì thấy xa xa có một bóng dáng yểu điệu.
Y xách con thỏ lên, xoay về hướng đó.
"Người đó phải không?"
Xoa xoa mắt, con thỏ nhìn nhìn, biểu cảm trên mặt chậm rãi cứng lại, giống như bị người ta đóng đinh ở đó, khoảng 30 giây sau mới có phản ứng:
"Chị...."
Có thể là do sức của Đàm Mặc có hạn, hoặc có thể là y thật sự không biết đối phương.
Ở đó chỉ thấp thoáng một bóng dáng.
Con thỏ dùng sức xoa mắt, xác định đó chính là người mình muốn tìm, nó đột nhiên nhảy khỏi tay Đàm Mặc, cất bước chạy như điên bên bờ sông.
Đàm Mặc theo sau:
"Thỏ!!"
Con thỏ không để ý đến, tiếp tục chạy về hướng bên kia, người đứng ở đằng xa dường như không nghe thấy giọng nói của thỏ và Đàm Mặc, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn.
Một tình huống bình thường sẽ không có diễn biến như vậy.
Thế giới này sinh ra vì người nào thì người đó có thể giao tiếp với Đàm Mặc, tựa như Tiêu Gia Ánh từng thân thiết với y trong những giấc mộng, sự xuất hiện của những nhân vật phụ trợ đều có tác dụng riêng của họ, bọn họ làm những việc khác nhau để xúc tiến quá trình hình thành và tiếp diễn của thế giới tưởng tượng này.
Người mà con thỏ muốn tìm chỉ là một nhân vật phụ trợ.
Cô mặc áo len, phía dưới là quần jean bó sát người, tóc dài cột thành đuôi ngựa, trong ngực đang ôm một "con thỏ" màu lông hỗn tạp, còn sống.
Hẳn là còn sống, Đàm Mặc cũng không chắc chắn, cho đến khi cô đi đến dưới vòm cầu, cúi người đặt "con thỏ" trong góc.
Khi Đàm Mặc đuổi kịp con thỏ, nó đã khóc sướt mướt.
Nó kêu khàn cả giọng, hình tượng đáng yêu ngoan ngoãn đã hoàn toàn mất đi.
Nhưng dẫu nó kêu to thế nào, chạy được bao nhiêu thì vẫn không thể đến gần cô gái chỉ cách nó trong gang tấc, cô gái cũng không phát hiện sự tồn tại của nó.
Bức tường không thể bị đánh vỡ, nó cố định khoảng cách giữa cô gái và con thỏ.
Bức tường này cũng từng xuất hiện một lần.
Lần đó, bé gái bị giáo viên mắng một cách vô lý, Tiêu Gia Ánh muốn ngăn lại nhưng cũng không thể đến gần, giữa thân thể và văn phòng như có một bức tường vô hình.
Từ lần đó trở đi bức tường không xuất hiện một lần nào nữa, Đàm Mặc và Tiêu Gia Ánh luôn thuận lợi mà gặp được nhau, có thể nói chuyện, thậm chí là ở chung một chỗ.
Rốt cuộc thì nguyên nhân nằm ở chỗ nào?
Con thỏ quay đầu lại nhìn Đàm Mặc, đôi mắt đỏ rực lại không có thần thái.
Đàm Mặc vừa định mở miệng, cô gái ở bên kia bỗng ngồi xuống, đặt hai chân trước của "con thỏ" lên đùi mình:
"Chị đi đây."
Cô nói:
"Thật khó khăn để tồn tại, chị muốn đi trước, nhưng em thì không cần phải như vậy, em đã ở bên cạnh chị quá lâu rồi, hãy tự sống theo cách mà em muốn."
Cô thả "con thỏ" đi, xuất phát từ ý nguyện muốn tốt cho "nó".
Lại không biết nó vẫn luôn đi tìm cô.
Tìm lâu như vậy.
"Chị...."
Con thỏ đứng bên phía Đàm Mặc nhìn thấy mọi việc, dường như đã hiểu ra, lại tuyệt vọng mà không chịu tin tưởng.
Nó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.
Lông trắng tinh tươm, đường may tinh tế.
Nó đi tìm cô lại biết được bản thân đã ch.ết, biến thành linh hồn, biến thành con thỏ trong tưởng tượng của "nó".
Mọi chuyện là như thế sao?
Ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng lẻ loi đã bước vào trong nước.
"Chị!!!"
Con thỏ va vào bức tường như điên, nhưng ngoại trừ bản thân bị kiệt sức thì không còn làm được gì khác:
"Em hận chị muốn chết!!"
Con thỏ lớn tiếng khóc lóc:
"Em hận chị vô cùng, tại sao chị lại muốn làm như vậy.....?"
Chị cho là mình làm đúng sao? Chị nghĩ rằng thả em đi là tốt cho em sao?
"Em không bao giờ quan tâm chị nữa!"
Con thỏ tỏ ra quật cường, lấy chân trước lau nước mắt nhưng toàn thân nó lại đang run rẩy, run đến lập cập.
Đàm Mặc muốn đi qua ôm nó lên, mới vừa đi được một bước, dây thần kinh trong não chợt đau buốt như bị kim châm, có một thanh âm vọng ra từ nơi đó:
"Mày nghĩ rằng mày làm như vậy là tốt cho anh ta sao? Anh ta hận mày muốn chết, Đàm Mặc."
*
Chương truyện này đã hết, sau đây là góc tám nhảm của editor, bạn đọc không thích có thể lướt qua.
[Ed: Đàm Mặc nhận ra con thỏ là một phần nhân cách của mình, bước tiến triển lớn cho quá trình điều trị tinh thần phân liệt.
Trong mỗi cá nhân đều tồn tại hai mặt tích cực và tiêu cực, con thỏ là đại diện cho mặt tích cực, ở nó có sự ngây thơ, hồn nhiên, phóng khoáng, cởi mở, tinh thần lạc quan hướng về phía trước; có lòng trắc ẩn và khát khao được yêu thương.
Mặt tích cực này chỉ bị mất đi sau khi thế giới tinh thần sụp đổ, hoặc cũng có thể vì nó sụp đổ mà thế giới tinh thần không còn chỗ dựa để tồn tại.
Về chuyện của Đàm Mặc, con thỏ được kích phát sau khi gấu bị cắt nát, gấu__Đàm Mặc trôi nổi lưu lạc khắp nơi rồi gặp được mảnh lắp ghép đã mất đi của mình là Tiêu Gia Ánh, nhưng khi gặp lại người cũ, cuộc sống của người đó lại không tốt đẹp như mình nghĩ, vẫn duy trì tình trạng tiêu cực như lúc rời đi.
Vì tình cảm dành cho Gia Ánh, Đàm Mặc phải kích phát thêm một nhân cách để an ủi, động viên bản thân mình tìm cách yêu thương Gia Ánh, và con thỏ là sự lựa chọn của y.
Đây là lý do tại sao Đàm Mặc nói con thỏ vẫn luôn tồn tại khi Gia Ánh thắc mắc, và cũng giải thích cho những hành động của Đàm Mặc trong những chương truyện tiếp theo.
Xin đừng trách em ấy lại một lần nữa tự cô lập bản thân mình, nghĩ rằng ra đi là cứu rỗi, vì muốn đem lại cuộc sống tốt đẹp cho người yêu, là hy vọng duy nhất để tồn tại.
Nhưng sự thật lại là thêm một lần tổn thương, hy vọng cuối cùng bị dập tắt, một người đã mang suy nghĩ tiêu cực chắc chắn sẽ càng tiêu cực hơn, bệnh tinh thần phân liệt sẽ càng nặng hơn.
Tác giả đặt ra vấn đề và giải quyết chúng một cách thỏa đáng, có vẻ rất hiểu biết về chứng bệnh tinh thần phân liệt này, ed cũng có vẻ rất hiểu tâm lý của Tiêu Gia Ánh và Đàm Mặc. Nếu ed hiểu đúng dụng ý của tác giả, vậy ed cũng có triệu chứng của bệnh trầm cảm và tinh thần phân liệt?😱]
Edit: J.F
"Trả em cái gì?"
Gấu không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn Tiêu Gia Ánh.
" Trước kia chúng ta đã từng chơi một trò chơi, em nhắm mắt lại đi, anh sẽ chơi với em thêm một lần nữa."
Tiêu Gia Ánh vừa thấp giọng nói vừa cúi đầu xuống.
"Chơi cái gì?"
"Đã nói là em nhắm mắt lại đi."
Gấu nhắm mắt nhưng hơi hé ra một chút.
Tiêu Gia Ánh dứt khoát kéo chăn che qua đầu.
"Này, Tiêu Gia Ánh....."
Gấu ngây ngẩn.
Y bị tinh thần phân liệt chứ không phải bị điên, điểm này chủ nhiệm Bạch có thể chứng minh.
"Từ bây giờ trở đi em đừng nói gì."
Giọng Tiêu Gia Ánh không cao nhưng vẫn có thể nghe được, chỉ là ẩn chứa một ý vị không rõ nào đó:
" Đừng hỏi cũng đừng phản ứng quá lớn."
Phản ứng quá lớn là sao?
Gấu muốn đặt câu hỏi nhưng vừa mới bị người nào đó ra lệnh là không được nói chuyện nên im lặng.
Y điều chỉnh tư thế nằm một chút, sau đó nút thắt ở lưng quần bị thứ gì đó kéo lấy, mối nối dần bị mở ra.
Theo bản năng y duỗi tay hướng chỗ đó, đụng phải khuôn mặt của Tiêu Gia Ánh.
Gia Ánh đang dùng răng mở nút thắt:
"Ngoan ngoãn một chút."
Nghe giọng càng khàn hơn:
" Đừng nói cũng đừng lộn xộn, có làm được không?"
Đàm Mặc đột nhiên mím chặt môi, ánh mắt chấp nhất mà dính vào Gia Ánh.
Đèn ngủ màu cam, mùi rượu hơi nồng, tấm chăn mềm mại của khách sạn phủ trên thân thể cả hai người.
Dường như sợ bản thân lùi bước, Tiêu Gia Ánh không nói tiếng nào, hai tay đỡ lấy eo Đàm Mặc, xúc cảm bị phóng đại trong không gian tối tăm, thính giác cũng nhạy bén hơn, không khí cũng trở nên mềm và loãng làm cho người ta lâm vào trạng thái thiếu oxy.
Trong không gian như vậy, âm thanh nhỏ đến thế nào cũng sẽ truyền đến lỗ tai, dù là tiếng thở nhẹ gấp gáp hay là một âm thanh nào khác.
Đàm Mặc hơi hé môi, gân xanh nổi phập phồng trên cổ, trong quá trình y duỗi tay nắm lấy tóc Gia Ánh, lòng bàn tay nóng muốn phỏng, nắm được tóc lại không dùng sức, chỉ túm một chút rồi buông ra.
Phản ứng này không giống của gấu, như là phản ứng của bản thân Đàm Mặc, sự việc vẫn là như vậy, là ai cũng được, sẽ không bởi vì người đó là ai mà thoát khỏi sự mê hoặc của nó....
Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc xuyên qua khe hở của chăn, nhìn y đánh mất lý trí nhưng vẫn cố gắng khắc chế, đầu óc cũng mơ màng theo.
Thật là....
Qua đêm nay, cậu làm sao đảm đương nổi thân phận anh trai này, vì cậu đã trở thành kẻ ác dụ dỗ người ta phạm tội.
"Anh ơi!"
Tiếng kêu khàn khàn chen ngang dòng suy nghĩ:
"Anh...."
"Nghe rồi!"
Tiêu Gia Ánh không phạt chuyện Đàm Mặc mở miệng nói chuyện, ngược lại còn rũ mắt thấp giọng trấn an:
"Em đừng nắm chặt anh như vậy."
.......
Sáng hôm sau, Tiêu Gia Ánh thức dậy trước Đàm Mặc.
Cậu nằm trên giường, hiếm khi dùng cánh tay che mắt, cảm thấy không còn mặt mũi để gặp Đàm Mặc.
Chuyện "yêu đương" đầu tiên sau ba mươi năm tồn tại trên đời lại dành cho một em trai nhỏ hơn mình 9 tuổi.
Làm thế nào để đối mặt với chuyện này?
Gia Ánh vội vàng bò dậy trước khi Đàm Mặc tỉnh lại, vào phòng vệ sinh tắm rửa, nhẹ nhàng mặc quần áo rồi đánh răng, tranh thủ thoát khỏi "hiện trường phạm tội" trước 8 giờ sáng.
Sáng nay, phó tổng Tiêu biểu hiện khác thường một cách rõ rệt.
Dùng bữa sáng đi nhầm đường, xuống lầu gặp khách hàng gọi sai tên, ở văn phòng lại lấy nhầm ly cà phê của đồng nghiệp, uống hơn phân nửa mới phát hiện không phải của mình.
"Nói thật đi phó tổng Tiêu."
Dư Diệu nhướng mày đánh giá Tiêu Gia Ánh:
"Quần áo không mặc đàng hoàng, mất hồn mất vía, gian tình đầy rẫy."
Một đồng nghiệp khác cũng đến góp vui:
"Ồ, phó tổng Tiêu bị muỗi cắn sao? Là con muỗi cao lớn kia phải không? Sao lại không nói nhân viên quầy tiếp tân đưa cái đèn chống muỗi lên chứ?"
"......."
Tiêu Gia Ánh cạn lời.
Bớt chút thời gian xem điện thoại, Đàm Mặc không gọi cho cậu.
Vẫn chưa dậy sao?
Đợi đến 10 giờ rưỡi, cuối cùng điện thoại cũng chịu rung theo ý nguyện nhưng chỉ rung duy nhất một lần.
Cậu lập tức dừng việc đánh máy, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
[ Tiêu Gia Ánh, anh đâu rồi? ]
< Anh có việc phải làm>
Mấy chữ này được gõ rồi xóa, trông chúng có vẻ lúng túng và hổ thẹn, rất giống một kẻ đào binh.
[ Anh đang đi làm, em dậy rồi sao? ]
Cái vấn đề này đã có câu trả lời hết sức rõ ràng nên gấu khinh thường đáp lại, y dùng ngữ điệu chất vấn.
[ Ra ngoài không gọi em dậy, ý anh là sao?]
Biết rõ còn cố hỏi.
Có ý gì khác ngoài việc trốn tránh à?
Tiêu Gia Ánh đánh trống lảng:
[ Ở lầu 3 có buffet sáng, em tự đi ăn đi.]
[ Không ăn.]
[ Vậy nhịn đói.]
Một hồi im lặng ngoài ý muốn.
Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, cho đến khi trên đó xuất hiện một dòng chữ ngắn gọn.
[ Tiêu Gia Ánh, quần của em đâu?]
Rầm....
Máy tính của cậu gặp nạn, "được" nửa ly cà phê rửa sạch mặt trước, đồng nghiệp vội vội vàng vàng tìm giấy lau giúp cậu, cậu thì chạy vào phòng vệ sinh xử lý áo sơ-mi đang mặc, loay hoay một hồi, đến khi nhìn đến điện thoại thì Đàm Mặc đã gửi thêm mấy tin nhắn.
[ Trả lời nhanh lên, quần em ở đâu?]
[ Tối hôm qua chơi trò chơi là do anh cởi.]
[ Trả lời đi chứ?]
Nhóc gấu này không biết xấu hổ sao, Tiêu Gia Ánh nghĩ thầm, sáng sớm mà không biết dùng lời nói tế nhị một chút.
[ Không biết, tự tìm đi.]
Y tức giận đáp lại.
[ Tìm không được mới hỏi anh.]
[ Không tìm thấy thì khỏi mặc.]
Trong phòng khách sạn, Đàm Mặc để điện thoại qua một bên.
Đối với trò chơi tối hôm qua, y có thể hiểu được đại khái nhưng không muốn miệt mài tìm hiểu, không thể trách y như vậy, thế giới của y hỗn loạn, không chỉ hỗn loạn về tuyến thời gian, trí nhớ cũng thiếu hụt, năng lực lý giải lúc tốt lúc kém.
Y muốn đi gặp Tiêu Gia Ánh nhưng không biết tìm ở đâu.
[ Em đi tìm anh.]
Tin nhắn gửi qua đã lâu mà Gia Ánh vẫn chưa phản hồi.
Ra khỏi khách sạn, Đàm Mặc muốn tìm ai đó hỏi một chút lại thấy con thỏ trốn sau cửa chờ y.
"Gấu Đàm!"
"Thỏ?"
"Sao anh lại xuất hiện trễ như vậy? Tôi chờ anh muốn ngủ gục."
Dưới ánh nắng ôn hòa của sáng sớm, con thỏ trông như mới vừa bò ra từ bãi rác, làm hai cái lỗ tai cũng bẩn theo.
Đàm Mặc bước qua, ngồi xổm xuống vuốt cho nó:
"Hôm qua em đi đâu vậy? Tiêu Gia Ánh rất lo lắng cho em."
Rõ ràng là y lo lắng nhưng không chịu nhận.
"Chuyện đó tính sau đi."
Móng vuốt mềm mại của con thỏ đặt lên mu bàn tay Đàm Mặc, ánh mắt tha thiết mong chờ:
"Gấu à, tôi hỏi anh, chúng ta có phải là bạn tốt của nhau không?"
Tuy không biết tại sao con thỏ lại hỏi như vậy nhưng Đàm Mặc vẫn gật đầu.
"Vậy anh giúp tôi một việc được không?"
"Việc gì?"
Con thỏ lục lọi túi xách treo ở bên hông, lấy ra một cái cúc áo:
"Cái này là một vật trên áo của chị tôi, tôi mới vừa tìm được nó. Anh nghĩ cách giúp tôi kết nối với nó được không? Tôi đã thử nhiều cách nhưng không đủ sức, không thể tự làm được."
"Ý của em là muốn tôi giúp em gặp được chị ấy?"
Con thỏ dùng sức gật đầu:
"Đúng vậy!"
" Tôi không quen biết chị ấy, không thể làm được."
" Nhưng anh quen biết tôi mà."
Móng vuốt con thỏ lắc qua lắc lại:
"Giúp tôi đi gấu, chuyện của tôi với chị tôi anh cũng biết mà, cái gì tôi cũng nói với anh hết rồi, bây giờ lại có cúc áo của chị ấy, tôi biết là anh nhất định sẽ làm được."
Cúc áo hình bông hoa màu trắng nằm trong lòng bàn tay, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng bởi vì chất chứa niềm tin của con thỏ nên có vẻ nặng trĩu.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ, vẫn chưa nói đồng ý.
Y không muốn làm cho bạn tốt mừng hụt:
"Gần đây, uy lực của tôi cũng kém đi, muốn biến thành gấu cũng không được."
Con thỏ cười y ngốc:
" Bởi vì anh vốn dĩ không phải là gấu."
"Ý em là sao?"
Đàm Mặc nhíu mày, con thỏ chỉ bĩu môi:
"Anh nhìn đi, hôm nay anh hoàn toàn không giống một con gấu, anh biết ngồi xổm xuống nhìn tôi, mỗi một câu nói đều sẽ tự hỏi trước, cách nói chuyện cũng không giống lúc trước, trong lòng tôi anh đã không còn là một con gấu nhưng tôi vẫn xem anh là bạn."
Dừng một chút, con thỏ cường điệu:
"Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau."
Đàm Mặc hơi cảm động nhưng vẫn chưa đưa ra một đáp án chính xác.
Y phồng mặt nói:
"Không cần phải nói mấy lời như vậy, dù sao thì tôi cũng sẽ giúp em."
"Xì!"
Con thỏ âm u mà chọt y:
" Tôi còn lo là anh không làm được ấy chứ, nếu không được thì anh chính là cái đồ "sáng không dậy nổi", hì hì!"
Vừa dứt lời, hai cái lỗ tai dài đã bị người nào đó kéo mạnh sang hai bên, con thỏ lớn tiếng:
"Này!!"
Đàm Mặc buông ra, vui vẻ mà nâng lên khóe miệng.
Ở thành thị xa lạ này, một người một thỏ không có chỗ nào để trốn nên quyết định đi tìm một nơi vắng vẻ, nơi đó ở gần một tòa nhà văn phòng không biết tên, Đàm Mặc ngồi xổm ở góc tường, con thỏ đứng trước mặt, vừa mong đợi vừa khẩn trương nhìn y:
"Nhanh lên, nhanh lên!"
"Còn thúc giục nữa là tôi cho em ăn đòn."
"...."
Con thỏ túm hai cái lỗ tai xuống che hai mắt, tay trái Đàm Mặc nắm cúc áo, tay phải bế con thỏ, thả lỏng thân thể ngồi xuống đất:
"Tự đếm một hai ba đi."
"Một."
Cổ họng con thỏ động đậy.
"Hai."
Âm thanh xung quanh bị tách ra, giống như trong chân không.
"Ba...."
Thật ra là y có thể làm được, chỉ là không xác định được kết quả sẽ như thế nào.
Lâu nay y cũng chưa từng thử lại.
Y tưởng uy lực của mình đang bị yếu dần, thật ra là quá trình trị liệu đã bắt đầu có hiệu quả, thời gian gấu xuất hiện ngày càng ngắn đi.
Gió nhẹ ngừng thổi, ánh mặt trời trước mặt dần rút đi, toàn bộ thế giới tập trung thành lốc xoáy, yên lặng, sau đó lại đột nhiên tản ra.
Con thỏ và Đàm Mặc bị nâng lên, tầm nhìn bị thứ gì đó che khuất, chờ đợi mười mấy giây, sau mười mấy giây dài dòng cuối cùng cũng rớt xuống mặt đất.
"Wow! Một phương thức kết nối quá nhẹ nhàng, gấu Đàm đã không còn thô lỗ như trước kia!"
"....."
Đầu thỏ bị vỗ một cái:
"Nhìn xem có phải chỗ này không?"
Con thỏ che cái đầu, nhìn quanh bốn phía, trước mắt rõ ràng là bờ sông mà nó đã từng ở rất lâu để chờ đợi.
"Sai rồi, anh đưa tôi về nhà làm gì? Tôi muốn anh dẫn tôi đi tìm chị tôi!"
"Ờm...Tôi chỉ có thể đưa em đến chỗ này."
Đàm Mặc bâng quơ nhìn về phía con thỏ, mày kiếm hơi nhướng lên:
"Cúc áo đã nói như vậy."
"Bớt nói nhảm nhí!"
"Không tin thì thôi."
"Anh đưa tôi đến đây để làm gì? Tôi đã ở đây lâu như vậy, chắc chắn không có chị tôi ở đây...."
Con thỏ xoa hai mắt giả vờ khóc hu hu, Đàm Mặc nóng nảy nhìn nó, hiếm khi mà nắm nó lắc lư:
"Khóc nữa là đánh thật đó!"
"Giúp tôi đi gấu, tôi thật sự rất cần sự hỗ trợ của anh."
Con thỏ nhỏ giọng khóc nháo, Đàm Mặc vừa ngẩng đầu thì thấy xa xa có một bóng dáng yểu điệu.
Y xách con thỏ lên, xoay về hướng đó.
"Người đó phải không?"
Xoa xoa mắt, con thỏ nhìn nhìn, biểu cảm trên mặt chậm rãi cứng lại, giống như bị người ta đóng đinh ở đó, khoảng 30 giây sau mới có phản ứng:
"Chị...."
Có thể là do sức của Đàm Mặc có hạn, hoặc có thể là y thật sự không biết đối phương.
Ở đó chỉ thấp thoáng một bóng dáng.
Con thỏ dùng sức xoa mắt, xác định đó chính là người mình muốn tìm, nó đột nhiên nhảy khỏi tay Đàm Mặc, cất bước chạy như điên bên bờ sông.
Đàm Mặc theo sau:
"Thỏ!!"
Con thỏ không để ý đến, tiếp tục chạy về hướng bên kia, người đứng ở đằng xa dường như không nghe thấy giọng nói của thỏ và Đàm Mặc, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn.
Một tình huống bình thường sẽ không có diễn biến như vậy.
Thế giới này sinh ra vì người nào thì người đó có thể giao tiếp với Đàm Mặc, tựa như Tiêu Gia Ánh từng thân thiết với y trong những giấc mộng, sự xuất hiện của những nhân vật phụ trợ đều có tác dụng riêng của họ, bọn họ làm những việc khác nhau để xúc tiến quá trình hình thành và tiếp diễn của thế giới tưởng tượng này.
Người mà con thỏ muốn tìm chỉ là một nhân vật phụ trợ.
Cô mặc áo len, phía dưới là quần jean bó sát người, tóc dài cột thành đuôi ngựa, trong ngực đang ôm một "con thỏ" màu lông hỗn tạp, còn sống.
Hẳn là còn sống, Đàm Mặc cũng không chắc chắn, cho đến khi cô đi đến dưới vòm cầu, cúi người đặt "con thỏ" trong góc.
Khi Đàm Mặc đuổi kịp con thỏ, nó đã khóc sướt mướt.
Nó kêu khàn cả giọng, hình tượng đáng yêu ngoan ngoãn đã hoàn toàn mất đi.
Nhưng dẫu nó kêu to thế nào, chạy được bao nhiêu thì vẫn không thể đến gần cô gái chỉ cách nó trong gang tấc, cô gái cũng không phát hiện sự tồn tại của nó.
Bức tường không thể bị đánh vỡ, nó cố định khoảng cách giữa cô gái và con thỏ.
Bức tường này cũng từng xuất hiện một lần.
Lần đó, bé gái bị giáo viên mắng một cách vô lý, Tiêu Gia Ánh muốn ngăn lại nhưng cũng không thể đến gần, giữa thân thể và văn phòng như có một bức tường vô hình.
Từ lần đó trở đi bức tường không xuất hiện một lần nào nữa, Đàm Mặc và Tiêu Gia Ánh luôn thuận lợi mà gặp được nhau, có thể nói chuyện, thậm chí là ở chung một chỗ.
Rốt cuộc thì nguyên nhân nằm ở chỗ nào?
Con thỏ quay đầu lại nhìn Đàm Mặc, đôi mắt đỏ rực lại không có thần thái.
Đàm Mặc vừa định mở miệng, cô gái ở bên kia bỗng ngồi xuống, đặt hai chân trước của "con thỏ" lên đùi mình:
"Chị đi đây."
Cô nói:
"Thật khó khăn để tồn tại, chị muốn đi trước, nhưng em thì không cần phải như vậy, em đã ở bên cạnh chị quá lâu rồi, hãy tự sống theo cách mà em muốn."
Cô thả "con thỏ" đi, xuất phát từ ý nguyện muốn tốt cho "nó".
Lại không biết nó vẫn luôn đi tìm cô.
Tìm lâu như vậy.
"Chị...."
Con thỏ đứng bên phía Đàm Mặc nhìn thấy mọi việc, dường như đã hiểu ra, lại tuyệt vọng mà không chịu tin tưởng.
Nó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.
Lông trắng tinh tươm, đường may tinh tế.
Nó đi tìm cô lại biết được bản thân đã ch.ết, biến thành linh hồn, biến thành con thỏ trong tưởng tượng của "nó".
Mọi chuyện là như thế sao?
Ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng lẻ loi đã bước vào trong nước.
"Chị!!!"
Con thỏ va vào bức tường như điên, nhưng ngoại trừ bản thân bị kiệt sức thì không còn làm được gì khác:
"Em hận chị muốn chết!!"
Con thỏ lớn tiếng khóc lóc:
"Em hận chị vô cùng, tại sao chị lại muốn làm như vậy.....?"
Chị cho là mình làm đúng sao? Chị nghĩ rằng thả em đi là tốt cho em sao?
"Em không bao giờ quan tâm chị nữa!"
Con thỏ tỏ ra quật cường, lấy chân trước lau nước mắt nhưng toàn thân nó lại đang run rẩy, run đến lập cập.
Đàm Mặc muốn đi qua ôm nó lên, mới vừa đi được một bước, dây thần kinh trong não chợt đau buốt như bị kim châm, có một thanh âm vọng ra từ nơi đó:
"Mày nghĩ rằng mày làm như vậy là tốt cho anh ta sao? Anh ta hận mày muốn chết, Đàm Mặc."
*
Chương truyện này đã hết, sau đây là góc tám nhảm của editor, bạn đọc không thích có thể lướt qua.
[Ed: Đàm Mặc nhận ra con thỏ là một phần nhân cách của mình, bước tiến triển lớn cho quá trình điều trị tinh thần phân liệt.
Trong mỗi cá nhân đều tồn tại hai mặt tích cực và tiêu cực, con thỏ là đại diện cho mặt tích cực, ở nó có sự ngây thơ, hồn nhiên, phóng khoáng, cởi mở, tinh thần lạc quan hướng về phía trước; có lòng trắc ẩn và khát khao được yêu thương.
Mặt tích cực này chỉ bị mất đi sau khi thế giới tinh thần sụp đổ, hoặc cũng có thể vì nó sụp đổ mà thế giới tinh thần không còn chỗ dựa để tồn tại.
Về chuyện của Đàm Mặc, con thỏ được kích phát sau khi gấu bị cắt nát, gấu__Đàm Mặc trôi nổi lưu lạc khắp nơi rồi gặp được mảnh lắp ghép đã mất đi của mình là Tiêu Gia Ánh, nhưng khi gặp lại người cũ, cuộc sống của người đó lại không tốt đẹp như mình nghĩ, vẫn duy trì tình trạng tiêu cực như lúc rời đi.
Vì tình cảm dành cho Gia Ánh, Đàm Mặc phải kích phát thêm một nhân cách để an ủi, động viên bản thân mình tìm cách yêu thương Gia Ánh, và con thỏ là sự lựa chọn của y.
Đây là lý do tại sao Đàm Mặc nói con thỏ vẫn luôn tồn tại khi Gia Ánh thắc mắc, và cũng giải thích cho những hành động của Đàm Mặc trong những chương truyện tiếp theo.
Xin đừng trách em ấy lại một lần nữa tự cô lập bản thân mình, nghĩ rằng ra đi là cứu rỗi, vì muốn đem lại cuộc sống tốt đẹp cho người yêu, là hy vọng duy nhất để tồn tại.
Nhưng sự thật lại là thêm một lần tổn thương, hy vọng cuối cùng bị dập tắt, một người đã mang suy nghĩ tiêu cực chắc chắn sẽ càng tiêu cực hơn, bệnh tinh thần phân liệt sẽ càng nặng hơn.
Tác giả đặt ra vấn đề và giải quyết chúng một cách thỏa đáng, có vẻ rất hiểu biết về chứng bệnh tinh thần phân liệt này, ed cũng có vẻ rất hiểu tâm lý của Tiêu Gia Ánh và Đàm Mặc. Nếu ed hiểu đúng dụng ý của tác giả, vậy ed cũng có triệu chứng của bệnh trầm cảm và tinh thần phân liệt?😱]