Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ
Chương 47-48: Kỳ ngủ đông
47: Kỳ ngủ đông.
Edit: J.F
Sáng sớm hôm sau, Đàm Mặc ngủ rất say.
Lúc ngủ, y không phản nghịch cũng không lạnh lùng kiêu ngạo, thích cuộn mình trong chăn, vẫn còn chút tính trẻ con.
Ngẫm nghĩ, Gia Ánh quyết định không đánh thức y.
So sánh với vết sẹo đã ít đi trên cổ tay của mình, vết sẹo trên trán Đàm Mặc lại không hề mờ đi, sau tai còn có thêm rất nhiều vết sẹo mờ nhạt, hẳn là đã lưu lại trong vài năm qua.
Y đã trải qua những năm đó như thế nào?
Ông Dư nói y thôi học, bán máu, suýt chút nữa đã giết cha, y tá nói y bị tâm thần phân liệt, chủ nhiệm Bạch nói y tự mình gục ngã, không chịu thoát khỏi ảo tưởng của bản thân.
Khó mà tưởng tượng được y làm thế nào để trụ vững trong thời gian đó, dựa vào ý niệm nào để kiên trì?
Tuy hoàn cảnh của Gia Ánh cũng không được tốt lắm nhưng thật lòng thì không đến mức giãy giụa với cơm ăn áo mặc như y.
Từ nhỏ đã sống trong sự kiểm soát của mẹ, khuyết thiếu tình thương của cha còn bị bạn bè cô lập, dần dần hình thành tính cách nhẫn nhịn của Gia Ánh.
Đàm Mặc lại không như vậy.
Tuy y là người trầm tính nhưng sẵn sàng kết giao bạn bè, sống không kiêu ngạo không nịnh nọt, thái độ thoải mái với mọi người và mọi việc, không có những lo âu như Gia Ánh__người có thói quen phủ định bản thân.
Khốn cảnh của y bắt nguồn từ xuất thân, vì không thoát được sự ảnh hưởng từ gia đình, y sống với tầng tầng lớp lớp gông xiềng trên lưng, có chạy thế nào cũng không nhanh được, nỗ lực mà vẫn không đem lại một kết quả tốt làm người ta cảm thấy đau lòng và tiếc nuối cho y.
Mình nên làm gì để giúp y?
Đói bụng cả đêm, Tiêu Gia Ánh quyết định ăn no rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
"Chào buổi sáng nha!"
Bước ra phòng khách, đột nhiên nghe được tiếng nói thanh thúy, Tiêu Gia Ánh hết sức vui mừng:
"Thỏ!"
Con thỏ đã lâu không gặp đang ngồi trên sô pha, đôi chân rất cần bổ sung chiều dài đang bắt chéo vào nhau, Tiêu Gia Ánh vừa ló mặt đã bị ra đòn phủ đầu:
"Là tiểu thư đây!"
"......"
Bước qua xách con thỏ lên, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có gì khác trước, vẫn có chút ngây thơ và tinh nghịch:
"Sao em lại đến đây?"
Lập tức bị ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc qua:
"Hỏi vô lý! Đương nhiên là gấu dẫn đến!"
"Nhưng nó còn ngủ ở bên trong, làm sao mà báo với em?"
"Tôi với nó có thần giao cách cảm."
Tiêu Gia Ánh bị nghẹn:
"Sao mấy đứa lại có thần giao cách cảm?"
"Ngốc muốn chết! Chuyện này còn phải giải thích với anh sao? Bởi vì chúng tôi là đồng loại."
Gì mà đồng loại? Rõ ràng một con là gấu, một con là thỏ, về giống loài thì cách nhau cả trăm cây số.
Tiêu Gia Ánh quyết định không so đo chuyện này với con thỏ:
"Em đến rất đúng lúc, anh có chuyện muốn hỏi em."
Thái độ khiêm tốn này làm con thỏ rất hài lòng, nó nhích mông sang bên cạnh, dùng thịt lót dưới móng vuốt vỗ vỗ sô pha:
"Ngồi đi!"
Ngồi xuống cạnh thỏ, suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Gia Ánh mới hỏi:
"Anh hỏi em, có biện pháp nào để đi vào thế giới tưởng tượng của gấu không? Anh cần thay đổi một số việc!"
Con thỏ nói như chém đinh chặt sắt:
"Mơ cũng không có!"
"Vì sao?"
"Làm ơn đi!"
Hai cái chân ngắn lắc lư bên cạnh sô pha, có chút buồn cười:
"Anh cũng đã nói đó là thế giới gấu tưởng tượng ra, sao lại liên quan đến hiện thực được? Mộng chính là mộng, cho dù chân thật thế nào cũng không thay đổi được gì, không có khả năng!"
Tiêu Gia Ánh không tán thành cách nói này:
"Nhưng công tác của anh, sức khỏe tâm lý của anh đều thay đổi hết sức rõ ràng, sao lại cho rằng không có liên quan?"
"Đó là vì anh đang tiếp thu một cách bị động, gấu lại không muốn thay đổi, nó chỉ giúp anh mà thôi, cho nên sự việc của gấu không có khả năng trở thành sự thật."
"Có vài giấc mộng là do anh làm, tại sao lại nói là anh tiếp thu một cách bị động?"
"Anh làm?"
Con thỏ trừng mắt nhìn cậu:
"Không thể nào, anh không giống chúng tôi, không có năng lực ảo tưởng hoàn cảnh, bớt mạnh miệng đi!"
"Là sự thật...."
"Trừ khi anh được gấu hỗ trợ."
Con thỏ chen ngang:
"Nhưng cũng rất khó làm được, bởi vì chúng tôi không thể tưởng tượng một việc mà chúng tôi hoàn toàn không biết, việc tôi không thể tưởng tượng cuộc sống sau này của tôi với chị tôi là một ví dụ, bởi vì tôi không biết chị ấy ở đâu, đang làm gì, tôi chỉ có thể ảo tưởng sự việc trong quá khứ, lấy đó làm cơ sở mà phát huy thêm một chút."
Nói đến đây, cảm xúc của con thỏ hơi giảm đi, vừa nhắc đến chị là nó lại trở thành một thiếu nữ đa sầu đa cảm, lúc thì chống cằm cười ngọt ngào, lúc lại tủi hờn, buồn bã.
Còn Tiêu Gia Ánh thì bị đóng băng bởi lời nói của nó.
Không thể tưởng tượng một việc hoàn toàn không biết, vậy làm sao Đàm Mặc biết được những việc xảy ra lúc mình còn học trung học? Tại sao lại biết mình từng bị oan ức lúc ở trong ký túc xá?
Vì di thư phải không?
Vì đọc di thư nên biết được hoàn cảnh của mình, muốn dẫn đường mình thoát khỏi bóng ma của quá khứ?
Sự thật là vậy sao?
Cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, chỉ có một điều là chưa từng nghĩ đến__gấu đến đây vì cậu.
Cậu và gấu gặp nhau không phải do tình cờ.
Gấu sống trong tiềm thức Đàm Mặc, Đàm Mặc bảo nó đến, hoàn thành những việc mà y muốn làm, đến lúc thì bảo nó rời khỏi.
"Người kia" mà gấu từng nói thì ra là Đàm Mặc.
Hiểu rõ ngọn nguồn, Tiêu Gia Ánh lặng người một hồi lâu, trở tay không kịp, không biết phải phản ứng thế nào.
Không chỉ là cảm kích, mà còn bị kinh ngạc.
Một người trong túi chỉ có mấy đồng xu, nếu cho đi chính y sẽ đói bụng, y vẫn cứ cho, y tìm mọi cách giúp Tiêu Gia Ánh nhặt lại từng chút ý chí và can đảm, nhưng chính y phải dựa vào phương pháp tự lừa gạt bản thân mới có thể sống sót, nếu Tiêu Gia Ánh đi tìm y muộn hơn một chút, không biết y có bị trường học và bệnh viện từ bỏ hay không?
"Anh bị đau mắt hả?"
Con thỏ nghiêng đầu nhìn Tiêu Gia Ánh.
"Thỏ, anh hỏi em một lần nữa."
Cậu nghe được giọng mình đã khàn đi:
"Hai đứa là đồng loại, em có biết biện pháp nào để anh quay lại thế giới tưởng tượng của gấu không?"
"Đã nói là rất khó mà, tôi cũng không biết thế giới của gấu như thế nào, cũng không rõ là nó đã xảy ra chuyện gì!"
"Anh biết."
Ánh sáng chiếu vào phòng khách từ ban công.
Những chuyện xảy ra giữa Gia Ánh và Đàm Mặc, nếu kể từ đầu đến cuối cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sống trong hoàn cảnh cảm thấy khúc chiết, khi kể ra mới phát hiện rất bình đạm, không có sinh ly tử biệt, không có hiểu lầm lẫn nhau, chỉ có vòng xoay quanh quẩn của cuộc sống.
Từng ngày trôi qua, hai người làm bạn với nhau, mỗi người đều cất giấu tình cảm trong lòng không dám thổ lộ, giống bạn nhỏ nghèo đến mức không mua được sô_cô_la, thật vất vả mới có được một mảnh nên rất quý trọng, ngậm mãi trong miệng luyến tiếc nuốt xuống.
Sau khi con thỏ nghe xong, nó ngồi im một hồi lâu vẫn không nói gì, sau đó mới giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, quyết định phải vì bạn mình mà giúp đỡ người trước mặt không tiếc mạng sống, nó trịnh trọng gật đầu một cái:
" Được rồi, tôi giúp anh, nhưng phải nói rõ ràng trước! Năng lực của tôi không mạnh như gấu, không thể tưởng tượng trong thời gian quá dài, tôi sẽ nỗ lực, nhiều lắm....nhiều lắm là nửa ngày, hơn nữa, tôi cũng nói thẳng, cho dù anh quay lại cũng không thay đổi được gì."
Hai cái tai thỏ rũ xuống.
Lại bị Tiêu Gia Ánh xách lên:
"Anh không cảm thấy như vậy."
Con thỏ nhìn cậu.
Cậu nói:
"Thỏ à, chúng ta cùng nhau nghĩ cách để gấu khỏe lại, anh tin là chúng ta sẽ tìm được biện pháp."
"Chỉ mong là vậy!"
Con thỏ nhìn thoáng qua phòng ngủ với ánh mắt lo lắng:
"Anh vào phòng xem thử, hẳn là nó đã ngủ say."
Tiêu Gia Ánh thử đánh thức Đàm Mặc, lại không nhận được bất cứ phản ứng nào:
" Tại sao lại như vậy?"
Con thỏ lắc lắc đầu:
"Anh cứ xem như nó ngủ đông đi, loài gấu đều ngủ đông, không phải sao? Có lẽ sau một giấc ngủ dài, nó sẽ không còn cảm thấy đau khổ thương tâm nữa, hết bệnh cũng không chừng, đừng có hỏi nữa, anh mau nhắm mắt lại, tôi đưa anh đến thế giới của nó!"
Không hề do dự, Tiêu Gia Ánh liền nhắm mắt lại.
Không biết con thỏ đang làm phép hay làm gì, nó xoay quanh Tiêu Gia Ánh mấy vòng, lại thổi hơi vào cậu, làm một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tiêu Gia Ánh lo lắng sốt ruột:
"Em có làm được không vậy?"
“Câm miệng!”
Hai cái móng vuốt thỏ múa may điên cuồng trên không trung, mồ hôi đầy đầu, trút giận vào Gia Ánh:
"Anh cho là dễ lắm sao? Thật là....!"
Vừa dứt lời, phòng khách liền bắt đầu lâm vào lốc xoáy.
Vẫn là cảm giác không trọng lực đó, Tiêu Gia Ánh không kinh ngạc chút nào, ôm chặt hai cánh tay, trong đầu tìm một tư thế rơi ít đau một chút, còn chưa bay được bao xa lại đột nhiên nghe được tiếng nói vặn vẹo của con thỏ:
"Sao tôi cũng....bị cuốn vào....a...a...!"
"Này!"
"Thỏ!"
Tiêu Gia Ánh trợn to mắt, lại bị gió lốc cuốn đi, không nhìn rõ được gì, trong lúc hấp tấp, bàn tay vội vàng vươn ra nắm lấy thứ bên cạnh, cứ như vậy mà kéo theo cái chân của con thỏ.
……
Sau ba giây im ắng, một người một thỏ ngã xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi.
Con thỏ "Ui da" một tiếng.
Không biết là do năng lực của nó không có tác dụng hay là do thời tiết mưa gió thất thường, bên này đang mưa như trút nước, trên trời sấm sét ầm ầm, một đám mây đen lớn bao phủ trên đỉnh đầu.
"Sao em cũng bị cuốn theo?"
Tiêu Gia Ánh hỏi.
"Hứ, tôi đã nói là không có quen làm mấy việc này!"
Vì che giấu sai lầm của mình, con thỏ túm ống quần cậu bò lên nằm trên người cậu:
"Đi thôi, đi thôi! Tranh thủ thời gian!"
Được thôi.
Thêm một con thỏ xem như có thêm một phần giúp đỡ.
Nhìn quanh bốn phía, cậu phát hiện một tiệm net cách làng đại học không xa.
Thật tốt quá!
Ít nhất vẫn đúng địa điểm.
Cậu mang con thỏ đến tiệm net, cả đoạn đường đều bị nước mưa tưới xối xả, ướt như gà hầm canh.
Trước khi đi vào, Gia Ánh thả con thỏ xuống một góc dưới mái hiên:
"Em ở chỗ này đợi anh."
" Tại sao tôi không thể vào?"
" Bây giờ Đàm Mặc vẫn chưa biết đến em, nếu nhìn thấy em, em ấy sẽ xách em lên ném ra khỏi cửa sổ, như vậy thì nhìn em càng bẩn hơn, càng đáng ghét hơn đó!"
Sao càng nghe càng cảm thấy kỳ quái?
Vẫn là cậu ta thông minh hơn, con thỏ bị thuyết phục.
"Muốn gì?"
Người ngồi sau quầy ở tiệm net liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Gia Ánh.
" Tôi tìm người."
Tầm mắt Gia Ánh lướt vào bên trong nhưng không phát hiện được gì:
"Tìm Đàm Mặc."
"À, tìm Đàm Mặc hả? Vào đi, chắc là nó ngủ ở kho hàng, tối qua nó trực ca đêm."
Đối phương còn tốt bụng chỉ đường cho cậu nhưng cậu vẫn nhớ rõ, dựa vào chút ký ức lần trước, Gia Ánh nhanh chóng tìm được kho hàng, một nơi vừa nhỏ hẹp vừa tối tăm.
Bên trong không bật đèn.
Ba lô thì có nhưng người thì không.
"Em ấy ra ngoài rồi phải không?"
Cậu quay lại hỏi người quản lý tiệm net.
"Cũng không để ý, buổi sáng còn ở đây mà."
Đối phương ngậm thuốc lá ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái:
"À, nó nói có người tìm nó, có thể là đi ra ngoài rồi, cậu tìm nó có việc à? Không phải đến trả thù chứ? Không biết thằng nhóc này đắc tội với ai, lâu lâu lại có người đến làm phiền nó, không đâu, một lão già ngu ngốc mới vừa đến tìm nó ngày hôm qua."
Dây thần kinh của Tiêu Gia Ánh căng lên:
"Em ấy có nói là đi đâu không?"
" Không có, cậu hỏi nó đi, gọi điện thoại cho nó là được chứ gì."
Đúng rồi!
Sao lại quên mất chuyện này? Cậu nhanh chóng mượn điện thoại gọi cho Đàm Mặc, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc còn bị ngây người một chút.
Nhưng đáng tiếc, gọi mấy lần cũng không có ai nhấc máy.
"Vậy thì hết cách."
Người quản lý nói:
" Không giúp được cậu rồi."
Ra khỏi tiệm net, Tiêu Gia Ánh bế con thỏ bị ướt đến mềm nhũn lên, cảm giác hơi hụt hẫng:
"Thỏ ngoan, có thể biến anh đến chỗ Đàm Mặc không?"
"Ấy dà, không được đâu."
"Giúp đi mà!"
Tiêu Gia Ánh vuốt lông giúp nó:
"Giúp anh đi, thỏ tốt bụng."
" Thôi được, tôi sẽ thử một lần nữa!"
Con thỏ nắm chặt móng vuốt để tăng tự tin:
" Tôi sẽ cố gắng hết sức! Nhưng...."
Cảm giác thân thể bị một sức mạnh vô hình nhấc lên, bị dồn ép vào giữa một dòng khí, mưa càng lớn hơn, gió cũng dữ dội hơn, Tiêu Gia Ánh vội vàng hỏi:
" Nhưng cái gì?"
" Nhưng anh phải chạy nhanh một chút!"
*
Đàm Mặc thật sự đi ra ngoài.
Ngày mưa âm u.
Y không mang dù, chỉ có một con dao bấm.
Tào Thế Quý nghe nói Đàm Mặc được thưởng do hăng hái làm việc nghĩa nên muốn đến đòi tiền, ngày hôm qua còn đến tiệm net lục soát đồ đạc của con trai, mang theo cả cái notebook kia.
Hôm nay ông ta hẹn gặp Đàm Mặc ở gần trường học, vì trời mưa nên ngoài đường rất vắng vẻ.
Áo thun đã ướt đẫm, nước nhỏ giọt theo từng lọn tóc.
Đàm Mặc hơi cúi đầu.
“Đàm Mặc!”
Đột nhiên nghe được tên mình, y dừng lại, quay đầu nhìn.
Nhưng không nhìn thấy ai.
Ngừng một giây, y bước nhanh hơn.
Rõ ràng trên đường chỉ có mình y, ngoài tiếng mưa rơi chỉ có tiếng bước chân của bản thân, nhưng y bắt đầu nghe được ai đó gọi tên mình.
Đầu tiên là xa xăm, sau đó rõ ràng hơn.
Dường như có ai đang đuổi theo y.
Có người bảo y chậm lại.
"Khoan đã!"
“Chờ một chút, chờ anh vài phút.”
Giống như năm đó, có người chạy như điên đi lấy tiền cho y, rồi lại thở hồng hộc mà chạy trở về, nhưng năm đó đã là quá khứ, từ đó trở đi không còn ai chạy trối chết vì y như vậy nữa.
“Đàm Mặc!”
"Lần sau em đừng đội mũ nữa, không hợp với em."
Là ai đang nói những lời vô lý này?
Giọt mưa vương trên hàng mi dày rậm, trước mắt y là một mảnh mơ hồ.
[Đàm Mặc, mua nước hoa.]
[Đàm Mặc, đang bận sao?]
[Em còn trẻ, phải chú ý giữ sức khỏe.]
[Ở trong nhà giáo viên phải ngoan một chút.]
Ai không ngại phiền phức mà quan tâm mình như vậy?
Y bước đi với trái tim đang nhảy nhót, não giống như bị thiếu oxy.
Y cảm thấy bản thân đã quên mất một người rất quan trọng, người mà y đã từng hứa là sẽ không bao giờ quên.
"Anh dỗ em, đừng có làm nũng."
"Đừng sợ."
"Dao đâu? Lấy ra đây."
Tiếng nói của người kia càng lúc càng gần.
Đàm Mặc vuốt sạch nước mưa trên mặt, nâng chân chạy nhanh hơn.
Y tính giữ im lặng đến giây phút cuối cùng, bản tính luôn suy xét cho tương lai nói với y rằng không được liên lụy đến bất cứ ai.
Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Không biết vì sao lại cảm thấy như vậy, là cảm giác không cam lòng, tiếc nuối khi bị mất đi người kia.
"Đàm Mặc, anh khát nước."
" Đàm Mặc, cho dù trễ thế nào, anh vẫn chờ cuộc gọi của em."
" Đàm Mặc, anh cảm thấy hơi thất vọng về em."
Đều là lỗi của y, nhưng y không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Cho nên.....
“Đàm Mặc, đứng lại!”
Trong cơn mưa nặng hạt, thật sự có người đuổi theo y.
Bước chân phù phiếm, hơi thở dồn dập.
Tiếng nói thể hiện sự lo lắng, quan tâm.
Tiêu Gia Ánh dùng hết sức mà đuổi theo, bây giờ cả người đã run rẩy:
"Em thử đi thêm một bước nữa xem?"
CHƯƠNG 48: Bản kinh cầu nguyện
Edit: J.F
Mưa đã giảm bớt nhưng hai người vẫn không nhìn rõ mặt nhau.
Không phải vì khoảng cách quá xa mà vì hai người đều nghèo đến mức không có một cây dù, nước mưa che khuất đi tầm mắt.
Tiêu Gia Ánh mơ hồ nhìn thấy Đàm Mặc dừng lại, đứng yên trong vài giây rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
"Thỏ!"
Tiêu Gia Ánh gọi:
"Em giúp anh một chút đi!"
"Đang giúp đây!"
Con thỏ vừa đáp lời vừa nhảy đến ôm lấy chân Đàm Mặc.
Vèo...
Bộp!
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Mặc cho rằng mình bị ảo giác, y xách cái thứ đang ôm lấy chân mình lên, nghiêm túc quan sát.
Cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng đuổi đến nơi, cậu vừa thở dốc vừa hỏi:
"Bảo em dừng lại, không nghe thấy sao?"
"Vội vã đi tìm chết như vậy à?"
"Ba em không có nhân tính, ép em trả nợ cho ông ta, em cứ nghe lời ông ta như vậy sao? Để ông ta phá hoại tương lai của mình? Cái kiểu ngang ngược mà em từng thể hiện trước mặt anh đâu rồi? Chỉ biết ức hiếp người nhà phải không? Gặp người thật sự độc ác như ba em thì biến thành chim cút, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng thôi sao?"
Nói một hơi thật dài, mỗi câu gần như hét lên, Tiêu Gia Ánh chưa bao giờ "đanh đá" như hôm nay, Đàm Mặc đứng trước mặt cậu, vẻ mặt chuyển từ nghi vấn sang lạnh lẽo:
"Anh là ai? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi?"
Cả người y ướt đẫm, đứng im không nhúc nhích, trạng thái đề phòng rõ ràng.
"Đi với anh."
"Rốt cuộc thì anh là ai?"
"Anh nói là đi với anh!"
Tiêu Gia Ánh lôi kéo Đàm Mặc, kéo thẳng đến cửa của một cửa hàng, nơi mà mưa không thể xối đến mới buông tay Đàm Mặc ra.
Cách một lớp cửa kính, hàng hóa trên kệ muôn màu muôn vẻ.
Tấm kính phản chiếu bóng dáng của hai người.
Đàm Mặc nghiêm mặt, Tiêu Gia Ánh nhìn y chằm chằm, y cũng nhìn lại Tiêu Gia Ánh.
Gia Ánh cúi đầu vuốt sạch nước mưa trên mặt, bình ổn hơi thở rối loạn do chạy vội, sau đó Đàm Mặc liền bị ngây ngẩn.
Thời gian lắng đọng như nước trong hồ.
Con thỏ nhảy đến, ngưỡng cổ nhìn Gia Ánh, lại nhìn sang Đàm Mặc, quả thật rất giống vật nuôi của hai người:
"Này, gấu, Tiêu Gia Ánh, sao hai người lại im lặng như vậy?"
Tiêu Gia Ánh nhấp nhấp môi, vươn tay về hướng Đàm Mặc, lòng bàn tay mở ra:
"Dao đâu? Lấy ra đây."
Hầu kết Đàm Mặc khẽ động:
"Anh là Tiêu Gia Ánh?"
Rất tốt.
Vẫn còn nhớ được chút ít.
“Đúng vậy.”
Đàm Mặc không cảm thấy kỳ lạ khi có một con thỏ biết nói, cũng không bất ngờ khi hồi ức trong mơ thoáng hiện lên, y chỉ không rõ nguyên nhân Tiêu Gia Ánh đến đây.
Tiêu Gia Ánh đã giải thích trước khi y hỏi:
"Anh đến đây để tìm em."
Đàm Mặc nghiêng đầu đi, vẻ mặt cố gắng giả vờ lạnh nhạt:
"Bây giờ tôi không có tiền để trả cho anh."
"Ai cần em trả tiền?"
"Vậy anh đến làm gì?"
"Anh..."
Tiêu Gia Ánh ngừng lại một chút:
"Nếu anh không đến, em tính đi liều mạng với ông ta sao? Ông ta sẽ hại chết em. Em có biết không? Ông ta hại em thôi học, hại em ngồi tù giống ông ta, tương lai của em sẽ bị hủy hoại."
Đàm Mặc im lặng một hồi rồi hỏi lại:
"Vậy thì liên quan gì đến anh?"
Thằng nhóc không có lương tâm.
"Tóm lại là không cho đi."
Tiêu Gia Ánh không dong dài với y:
"Thỏ, trói em ấy lại."
"Trói? Trói như thế nào...."
Con thỏ ấp úng:
"Tôi không biết trói, cho dù có biết cũng không làm, gấu là người bạn tốt nhất của tôi."
"Vậy nhốt em ấy lại."
Tiêu Gia Ánh sắp bị tức hộc máu, bởi vì suýt chút nữa đã nhìn thấy Đàm Mặc nhảy vào vực sâu:
"Hai đứa đứng đây chờ anh, anh đi gặp người kia, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải lấy lại công bằng cho em."
Cậu thấp giọng lẩm bẩm để tăng thêm tự tin, nắm chặt tay rồi xoay người đi.
Cậu nhớ con thỏ có nói: không đủ thời gian.
Nửa ngày nhanh như chớp mắt, phải tận lực làm được nhiều việc nhất, làm càng nhiều, tinh thần của Đàm Mặc ngoài hiện thực càng tốt hơn.
Xung quanh cũng có người qua lại nhưng không nhìn rõ mặt, đường rất khó đi, Gia Ánh lại không quen thuộc với nơi đây, chỉ có thể tiến về phía trước bằng cảm giác.
Cậu giơ tay vuốt nước mưa trên trán, bước ngắn bước dài qua những vũng nước không biết sâu cạn, lúc sắp trượt chân thì được một bàn tay đỡ lấy.
Nhìn thấy Đàm Mặc đứng sau lưng, cậu mím môi:
" Đã nói là em đứng chờ ở đằng kia, không nghe được sao? Anh có thể giải quyết."
Đàm Mặc rút tay lại:
"Không cần."
Vội vàng từ lúc đi vào thế giới này nên Tiêu Gia Ánh vẫn chưa nhìn kỹ Đàm Mặc.
Thời gian cách xa ở trong mộng, cộng thêm một năm nhảy vọt, là năm mà hai người chỉ liên lạc với nhau bằng những cuộc gọi và tin nhắn hết sức ít ỏi kia.
Đến thời điểm này, gấu của cậu càng trở nên thành thục hơn.
Khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ, quầng thâm mắt màu xanh nhàn nhạt, nhưng vì gầy đi nhiều nên ngũ quan càng thêm rõ ràng, đường nét sắc sảo hơn, hốc mắt cũng sâu hơn.
Hai người đứng ở góc đường, nhìn nhau dưới màn mưa, hình ảnh hết sức kỳ dị.
Tiêu Gia Ánh vẫn luôn tự hỏi vì sao Tào Thế Quý còn chưa xuất hiện, phải chờ đến khi nào mới có thể kết thúc mọi chuyện thay Đàm Mặc, bản thân có đến đúng lúc hay không?
Đàm Mặc lại đang suy nghĩ về Tiêu Gia Ánh.
"Tôi đang nằm mơ phải không?"
"Em nói gì vậy?"
Tiếng nói quá nhỏ nên Tiêu Gia Ánh không nghe rõ.
"Không có gì."
Đàm Mặc không muốn hỏi nữa.
Đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Ba em có đến hay không?"
"Ông ta đã hẹn thì nhất định sẽ đến."
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh cũng không vội vàng.
Ở bên cạnh Đàm Mặc, cho dù thời tiết không tốt cậu cũng rất yên tâm, chỉ cần nhìn y lành lặn đứng đó, không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Mưa đang ngớt dần, không khí vô cùng ẩm ướt.
“Đàm Mặc.”
"Sao?"
"Mấy năm qua em sống thế nào?"
Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc, biểu cảm trên mặt y không hề có một chút oán trách:
"Cũng tạm."
"Thật sao?"
"Ừ, còn anh? Vẫn như vậy à?"
"Không."
Tiêu Gia Ánh lắc lắc đầu:
"Sức khỏe tâm lý của anh đã tốt hơn nhiều."
Đàm Mặc hơi kinh ngạc.
Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nở một nụ cười với y:
"Cảm ơn em rất nhiều, Đàm Mặc."
"Tại sao lại cảm ơn tôi?"
"Anh biết em từng đọc di thư của anh, biết em luôn đặt anh ở trong lòng, chưa bao giờ quên đi."
Đàm Mặc bỗng quay mặt đi, nét cằm hơi căng lên.
Tiêu Gia Ánh đè nén cảm giác thẹn thùng, tiếp tục trải lòng với y:
"Em đừng vội phủ nhận, anh không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn em mà thôi, anh không ngờ anh lại được một người tôn trọng đến mức như vậy, một người luôn để anh vào tim mà anh không hề hay biết, thật lòng anh thấy có chút hổ thẹn."
"Anh luôn cho rằng bản thân mình là một người hết sức tầm thường, cho dù ngày nào đó anh thật sự t.ự s.át cũng sẽ không có một ai quan tâm đến, cùng lắm thì mẹ anh sẽ đau lòng một thời gian mà thôi, những người khác có lẽ sẽ lấy cuộc đời anh làm đề tài trong những buổi tán gẫu, công ty sẽ tuyển người mới, ba anh còn có một đứa con trai khác, anh cũng không có nhiều bạn thân, không ai thật lòng tiếc nuối cho anh, mẹ anh sẽ cảm thấy anh quá yếu đuối, cho rằng anh là một đứa con bất hiếu, những người khác lại cho rằng anh đang cố ra vẻ mà thôi."
" Chính là em, được quen biết em, người vẫn luôn hiểu rõ mọi chuyện, em đã làm anh thức tỉnh, Đàm Mặc!"
Tiêu Gia Ánh ngừng lại, điều chỉnh giọng điệu của mình:
"Ngay lúc này, em là người quan trọng nhất đối với anh, cho dù em có tin hay không."
Đàm Mặc rũ đầu rất thấp.
Tiêu Gia Ánh không biết y có hiểu ý của mình không, có lẽ sẽ không hoàn toàn hiểu hết, bởi vì y không có ký ức về những việc đó.
Vậy mà y cũng không hỏi han gì.
Số phận đã an bài ký ức chôn sâu nơi đáy lòng, mặc dù tạm thời quên mất vẫn không thể phủ nhận mỗi người đều là người quan trọng nhất của nhau, là một phần vô cùng quan trọng không thể thiếu.
"Cho nên..."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Vì anh, em phải giữ lấy bản thân mình, bởi vì anh không thể sống nếu thiếu em."
Lời nói hết sức đơn giản.
Lại làm người ta cảm thấy chua xót.
Hiện thực không cho hai người cơ hội để giải bày nỗi lòng nên chỉ có thể dựa vào hồi tưởng để làm điều đó.
Giá như anh có thể quay ngược thời gian, giá như anh có đủ bản lĩnh, anh sẽ không để em bước vào đường cùng, ở nơi mà em không thể thoát khỏi cái gọi là định mệnh.
Giá mà chúng ta đều trưởng thành hơn, giá mà chúng ta quen biết nhau sớm hơn chút nữa.
Giọt mưa theo gió phả vào mặt thật sự rất lạnh, gió thổi khô làn da ẩm ướt làm nó căng ra.
Tiêu Gia Ánh vuốt qua đôi mắt:
"Em sẽ ôm anh nếu như chúng ta vẫn còn như trước."
Sau khi câu này kết thúc.
Đàm Mặc muốn nâng cánh tay lên nhưng động tác lại chậm chạp, suy cho cùng thì y vẫn còn trẻ, không biết phải đối đãi với tình cảm của người khác như thế nào, không thể làm được việc cần phải làm ở thời điểm cần đến.
Cho nên Tiêu Gia Ánh liền ôm lấy y.
Rất chặt.
Tiêu Gia Ánh dựa cả thân thể lên người Đàm Mặc, vùi đầu vào ngực y như đã từng làm với gấu, ôm không buông tay.
Cảm nhận cảm xúc của y, nhiệt độ cơ thể, khung xương thon gầy lại cao lớn, linh hồn còn chưa kịp trưởng thành lại phải tự mình liếm láp miệng vết thương của y, hết thảy đều làm Gia Ánh chua xót không chịu nổi.
"Anh đang khóc sao?"
"Không, em nghe lầm rồi."
Rốt cuộc Đàm Mặc cũng ôm lại Gia Ánh.
Bàn tay y áp lên lưng cậu, dường như vuốt dường như không:
"Anh đang run rẩy?"
"Ôm anh chặt một chút."
Giọng nói Gia Ánh hơi khàn:
"Như vậy anh sẽ không run nữa."
Kéo cậu vào ngực mình, Đàm Mặc dùng sức rất mạnh.
Lúc còn là gấu y luôn đánh vỡ đồ dùng của Gia Ánh, nhưng cũng là y khâu lại từng mảnh đã vỡ ra từ trên người cậu.
Mọi điều tốt đẹp trên thế giới này đều ở nơi hai người hiểu nhau, nâng đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.
Mưa ngừng hẳn.
Tiêu Gia Ánh không biết vì sao Tào Thế Quý vẫn chưa đến.
"Như vậy mãi cũng không được, anh sẽ bị cảm lạnh."
Đàm Mặc nhíu chặt mày:
"Tôi đi mua cho anh một ly thức uống nóng."
“Không cần.”
Tiêu Gia Ánh không muốn để Đàm Mặc rời khỏi đây nhưng y lại muốn đi cho bằng được, cũng may là cửa hàng tiện lợi ở ngay trong tầm mắt:
"Anh đi với em."
"Ở đây chờ tôi, nếu ba tôi đến thì gọi tên tôi."
Tiêu Gia Ánh nhìn y đi về phía cửa hàng tiện lợi, nhìn y mở cửa bước vào.
Khoan đã, con thỏ đâu rồi?
Quay đầu tìm xung quanh, không thấy dấu vết của con thỏ, một sợi lông cũng không thấy, đang buồn bực, khóe mắt Tiêu Gia Ánh đột nhiên chú ý đến một người khác cũng bước vào cửa hàng tiện lợi.
Thời gian qua rất lâu làm Gia Ánh không nhớ rõ Tào Thế Quý trông như thế nào, huống chi khuôn mặt người đó rất mơ hồ.
Nhưng cậu vẫn lập tức chạy qua.
Tuy rất mơ hồ nhưng cậu có trực giác rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cho dù cậu có nỗ lực như thế nào đi nữa, hết thảy đều sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Chạy đến cửa hàng tiện lợi, liếc mắt một cái đã thấy hai người đang đánh nhau ở bên trong.
Cảnh tượng chuyển từ góc đường hẻo lánh đến cửa hàng tiện lợi, thời gian từ ban đêm chuyển thành ban ngày, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn vài độ, cho dù có thay đổi thế nào, Đàm Mặc vẫn không thể thoát khỏi ba của y, không thể thoát khỏi vận mệnh trớ trêu ấy.
Sự khác biệt là có thêm Tiêu Gia Ánh.
Tiêu Gia Ánh sẽ không để Đàm Mặc xảy ra chuyện ở trước mặt mình.
Đẩy cửa kính ra, cậu vọt vào, dùng sức đập mấy cái thùng hàng vào lưng và đầu của Tào Thế Quý!
“Cút ngay!”
Tào Thế Quý giống một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, quay đầu đánh về phía cậu làm cậu ngã xuống đất.
Gia Ánh dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, quay đầu nhìn, phát hiện Đàm Mặc nằm trên mặt đất, cái trán đang đổ máu, trên mu bàn tay, trên cổ đều là vết dao cắt.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc?”
Cậu quỳ gối bên người Đàm Mặc, đôi tay run rẩy đè lại những vết thương kia, nhưng vẫn không che được hết, máu vẫn chảy ra qua những kẽ ngón tay.
Giống như Đàm Mặc đã từng làm lúc hai người mới quen biết nhau, ở trong căn phòng tối tăm đó, y dùng mu bàn tay che đi vết sẹo trên trán mình, không cho Tiêu Gia Ánh nhìn thấy.
[ Vì sao em cứ hay che mặt?]
[Trên mặt tôi có sẹo.]
[Em đã từng ngồi tù thật sao?]
[Tôi chưa từng ngồi tù.]
[Đồ lừa đảo!]
"Đàm Mặc, em đừng sợ...Vết thương của em không nặng, em sẽ không chết."
Tiêu Gia Ánh nói năng lộn xộn:
"Em đồng ý với anh là sẽ trị thương đàng hoàng, không được nản lòng thoái chí, được không? Em còn có anh, anh sẽ chờ đến khi em nhớ ra anh, Đàm Mặc, Đàm Mặc...."
Khuôn mặt trắng bệch, không khí lạnh lẽo, máu tươi đỏ thắm.
Hết thảy tuyệt vọng nằm lại ở nơi mà nó phát sinh.
Bàn tay đang rũ trên sàn nhà của Đàm Mặc bỗng mấp máy.
Sự thật chứng minh, cho dù có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, sự việc cần phát sinh vĩnh viễn sẽ phát sinh.
Tiêu Gia Ánh vẫn sẽ bị bạn học xa lánh, vẫn bị mối tình đầu vứt bỏ, vẫn bị nhận thức vặn vẹo của cha mẹ ép tới không còn một hơi thở.
Đàm Mặc vẫn bị mồ côi mẹ, sẽ thôi học, sẽ không có cơm ăn, sẽ bị đẩy vào tuyệt vọng.
Rồi lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng bởi vì gặp được nhau, mỗi người không hề cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng.
Giãy giụa trong bùn lầy, tự giải thoát trong đau khổ, khi bất lực vẫn gắng gượng bước về phía trước.
“Đàm Mặc…… Đàm Mặc!”
Tiêu Gia Ánh bừng tỉnh trên sô pha ở phòng khách.
Khuôn mặt cậu ướt đẫm, lạnh lẽo nhưng trên người lại ấm áp.
Có người đắp chăn cho cậu.
“……”
Đàm Mặc của cậu đang ngồi bấm chuyển kênh truyền hình ở bên cạnh, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, màu da ở bên tai lại không như bình thường:
+
"Kêu cái gì? Nghe thấy rồi."
Edit: J.F
Sáng sớm hôm sau, Đàm Mặc ngủ rất say.
Lúc ngủ, y không phản nghịch cũng không lạnh lùng kiêu ngạo, thích cuộn mình trong chăn, vẫn còn chút tính trẻ con.
Ngẫm nghĩ, Gia Ánh quyết định không đánh thức y.
So sánh với vết sẹo đã ít đi trên cổ tay của mình, vết sẹo trên trán Đàm Mặc lại không hề mờ đi, sau tai còn có thêm rất nhiều vết sẹo mờ nhạt, hẳn là đã lưu lại trong vài năm qua.
Y đã trải qua những năm đó như thế nào?
Ông Dư nói y thôi học, bán máu, suýt chút nữa đã giết cha, y tá nói y bị tâm thần phân liệt, chủ nhiệm Bạch nói y tự mình gục ngã, không chịu thoát khỏi ảo tưởng của bản thân.
Khó mà tưởng tượng được y làm thế nào để trụ vững trong thời gian đó, dựa vào ý niệm nào để kiên trì?
Tuy hoàn cảnh của Gia Ánh cũng không được tốt lắm nhưng thật lòng thì không đến mức giãy giụa với cơm ăn áo mặc như y.
Từ nhỏ đã sống trong sự kiểm soát của mẹ, khuyết thiếu tình thương của cha còn bị bạn bè cô lập, dần dần hình thành tính cách nhẫn nhịn của Gia Ánh.
Đàm Mặc lại không như vậy.
Tuy y là người trầm tính nhưng sẵn sàng kết giao bạn bè, sống không kiêu ngạo không nịnh nọt, thái độ thoải mái với mọi người và mọi việc, không có những lo âu như Gia Ánh__người có thói quen phủ định bản thân.
Khốn cảnh của y bắt nguồn từ xuất thân, vì không thoát được sự ảnh hưởng từ gia đình, y sống với tầng tầng lớp lớp gông xiềng trên lưng, có chạy thế nào cũng không nhanh được, nỗ lực mà vẫn không đem lại một kết quả tốt làm người ta cảm thấy đau lòng và tiếc nuối cho y.
Mình nên làm gì để giúp y?
Đói bụng cả đêm, Tiêu Gia Ánh quyết định ăn no rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
"Chào buổi sáng nha!"
Bước ra phòng khách, đột nhiên nghe được tiếng nói thanh thúy, Tiêu Gia Ánh hết sức vui mừng:
"Thỏ!"
Con thỏ đã lâu không gặp đang ngồi trên sô pha, đôi chân rất cần bổ sung chiều dài đang bắt chéo vào nhau, Tiêu Gia Ánh vừa ló mặt đã bị ra đòn phủ đầu:
"Là tiểu thư đây!"
"......"
Bước qua xách con thỏ lên, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có gì khác trước, vẫn có chút ngây thơ và tinh nghịch:
"Sao em lại đến đây?"
Lập tức bị ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc qua:
"Hỏi vô lý! Đương nhiên là gấu dẫn đến!"
"Nhưng nó còn ngủ ở bên trong, làm sao mà báo với em?"
"Tôi với nó có thần giao cách cảm."
Tiêu Gia Ánh bị nghẹn:
"Sao mấy đứa lại có thần giao cách cảm?"
"Ngốc muốn chết! Chuyện này còn phải giải thích với anh sao? Bởi vì chúng tôi là đồng loại."
Gì mà đồng loại? Rõ ràng một con là gấu, một con là thỏ, về giống loài thì cách nhau cả trăm cây số.
Tiêu Gia Ánh quyết định không so đo chuyện này với con thỏ:
"Em đến rất đúng lúc, anh có chuyện muốn hỏi em."
Thái độ khiêm tốn này làm con thỏ rất hài lòng, nó nhích mông sang bên cạnh, dùng thịt lót dưới móng vuốt vỗ vỗ sô pha:
"Ngồi đi!"
Ngồi xuống cạnh thỏ, suy nghĩ trong chốc lát, Tiêu Gia Ánh mới hỏi:
"Anh hỏi em, có biện pháp nào để đi vào thế giới tưởng tượng của gấu không? Anh cần thay đổi một số việc!"
Con thỏ nói như chém đinh chặt sắt:
"Mơ cũng không có!"
"Vì sao?"
"Làm ơn đi!"
Hai cái chân ngắn lắc lư bên cạnh sô pha, có chút buồn cười:
"Anh cũng đã nói đó là thế giới gấu tưởng tượng ra, sao lại liên quan đến hiện thực được? Mộng chính là mộng, cho dù chân thật thế nào cũng không thay đổi được gì, không có khả năng!"
Tiêu Gia Ánh không tán thành cách nói này:
"Nhưng công tác của anh, sức khỏe tâm lý của anh đều thay đổi hết sức rõ ràng, sao lại cho rằng không có liên quan?"
"Đó là vì anh đang tiếp thu một cách bị động, gấu lại không muốn thay đổi, nó chỉ giúp anh mà thôi, cho nên sự việc của gấu không có khả năng trở thành sự thật."
"Có vài giấc mộng là do anh làm, tại sao lại nói là anh tiếp thu một cách bị động?"
"Anh làm?"
Con thỏ trừng mắt nhìn cậu:
"Không thể nào, anh không giống chúng tôi, không có năng lực ảo tưởng hoàn cảnh, bớt mạnh miệng đi!"
"Là sự thật...."
"Trừ khi anh được gấu hỗ trợ."
Con thỏ chen ngang:
"Nhưng cũng rất khó làm được, bởi vì chúng tôi không thể tưởng tượng một việc mà chúng tôi hoàn toàn không biết, việc tôi không thể tưởng tượng cuộc sống sau này của tôi với chị tôi là một ví dụ, bởi vì tôi không biết chị ấy ở đâu, đang làm gì, tôi chỉ có thể ảo tưởng sự việc trong quá khứ, lấy đó làm cơ sở mà phát huy thêm một chút."
Nói đến đây, cảm xúc của con thỏ hơi giảm đi, vừa nhắc đến chị là nó lại trở thành một thiếu nữ đa sầu đa cảm, lúc thì chống cằm cười ngọt ngào, lúc lại tủi hờn, buồn bã.
Còn Tiêu Gia Ánh thì bị đóng băng bởi lời nói của nó.
Không thể tưởng tượng một việc hoàn toàn không biết, vậy làm sao Đàm Mặc biết được những việc xảy ra lúc mình còn học trung học? Tại sao lại biết mình từng bị oan ức lúc ở trong ký túc xá?
Vì di thư phải không?
Vì đọc di thư nên biết được hoàn cảnh của mình, muốn dẫn đường mình thoát khỏi bóng ma của quá khứ?
Sự thật là vậy sao?
Cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, chỉ có một điều là chưa từng nghĩ đến__gấu đến đây vì cậu.
Cậu và gấu gặp nhau không phải do tình cờ.
Gấu sống trong tiềm thức Đàm Mặc, Đàm Mặc bảo nó đến, hoàn thành những việc mà y muốn làm, đến lúc thì bảo nó rời khỏi.
"Người kia" mà gấu từng nói thì ra là Đàm Mặc.
Hiểu rõ ngọn nguồn, Tiêu Gia Ánh lặng người một hồi lâu, trở tay không kịp, không biết phải phản ứng thế nào.
Không chỉ là cảm kích, mà còn bị kinh ngạc.
Một người trong túi chỉ có mấy đồng xu, nếu cho đi chính y sẽ đói bụng, y vẫn cứ cho, y tìm mọi cách giúp Tiêu Gia Ánh nhặt lại từng chút ý chí và can đảm, nhưng chính y phải dựa vào phương pháp tự lừa gạt bản thân mới có thể sống sót, nếu Tiêu Gia Ánh đi tìm y muộn hơn một chút, không biết y có bị trường học và bệnh viện từ bỏ hay không?
"Anh bị đau mắt hả?"
Con thỏ nghiêng đầu nhìn Tiêu Gia Ánh.
"Thỏ, anh hỏi em một lần nữa."
Cậu nghe được giọng mình đã khàn đi:
"Hai đứa là đồng loại, em có biết biện pháp nào để anh quay lại thế giới tưởng tượng của gấu không?"
"Đã nói là rất khó mà, tôi cũng không biết thế giới của gấu như thế nào, cũng không rõ là nó đã xảy ra chuyện gì!"
"Anh biết."
Ánh sáng chiếu vào phòng khách từ ban công.
Những chuyện xảy ra giữa Gia Ánh và Đàm Mặc, nếu kể từ đầu đến cuối cũng không mất quá nhiều thời gian.
Sống trong hoàn cảnh cảm thấy khúc chiết, khi kể ra mới phát hiện rất bình đạm, không có sinh ly tử biệt, không có hiểu lầm lẫn nhau, chỉ có vòng xoay quanh quẩn của cuộc sống.
Từng ngày trôi qua, hai người làm bạn với nhau, mỗi người đều cất giấu tình cảm trong lòng không dám thổ lộ, giống bạn nhỏ nghèo đến mức không mua được sô_cô_la, thật vất vả mới có được một mảnh nên rất quý trọng, ngậm mãi trong miệng luyến tiếc nuốt xuống.
Sau khi con thỏ nghe xong, nó ngồi im một hồi lâu vẫn không nói gì, sau đó mới giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê, quyết định phải vì bạn mình mà giúp đỡ người trước mặt không tiếc mạng sống, nó trịnh trọng gật đầu một cái:
" Được rồi, tôi giúp anh, nhưng phải nói rõ ràng trước! Năng lực của tôi không mạnh như gấu, không thể tưởng tượng trong thời gian quá dài, tôi sẽ nỗ lực, nhiều lắm....nhiều lắm là nửa ngày, hơn nữa, tôi cũng nói thẳng, cho dù anh quay lại cũng không thay đổi được gì."
Hai cái tai thỏ rũ xuống.
Lại bị Tiêu Gia Ánh xách lên:
"Anh không cảm thấy như vậy."
Con thỏ nhìn cậu.
Cậu nói:
"Thỏ à, chúng ta cùng nhau nghĩ cách để gấu khỏe lại, anh tin là chúng ta sẽ tìm được biện pháp."
"Chỉ mong là vậy!"
Con thỏ nhìn thoáng qua phòng ngủ với ánh mắt lo lắng:
"Anh vào phòng xem thử, hẳn là nó đã ngủ say."
Tiêu Gia Ánh thử đánh thức Đàm Mặc, lại không nhận được bất cứ phản ứng nào:
" Tại sao lại như vậy?"
Con thỏ lắc lắc đầu:
"Anh cứ xem như nó ngủ đông đi, loài gấu đều ngủ đông, không phải sao? Có lẽ sau một giấc ngủ dài, nó sẽ không còn cảm thấy đau khổ thương tâm nữa, hết bệnh cũng không chừng, đừng có hỏi nữa, anh mau nhắm mắt lại, tôi đưa anh đến thế giới của nó!"
Không hề do dự, Tiêu Gia Ánh liền nhắm mắt lại.
Không biết con thỏ đang làm phép hay làm gì, nó xoay quanh Tiêu Gia Ánh mấy vòng, lại thổi hơi vào cậu, làm một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tiêu Gia Ánh lo lắng sốt ruột:
"Em có làm được không vậy?"
“Câm miệng!”
Hai cái móng vuốt thỏ múa may điên cuồng trên không trung, mồ hôi đầy đầu, trút giận vào Gia Ánh:
"Anh cho là dễ lắm sao? Thật là....!"
Vừa dứt lời, phòng khách liền bắt đầu lâm vào lốc xoáy.
Vẫn là cảm giác không trọng lực đó, Tiêu Gia Ánh không kinh ngạc chút nào, ôm chặt hai cánh tay, trong đầu tìm một tư thế rơi ít đau một chút, còn chưa bay được bao xa lại đột nhiên nghe được tiếng nói vặn vẹo của con thỏ:
"Sao tôi cũng....bị cuốn vào....a...a...!"
"Này!"
"Thỏ!"
Tiêu Gia Ánh trợn to mắt, lại bị gió lốc cuốn đi, không nhìn rõ được gì, trong lúc hấp tấp, bàn tay vội vàng vươn ra nắm lấy thứ bên cạnh, cứ như vậy mà kéo theo cái chân của con thỏ.
……
Sau ba giây im ắng, một người một thỏ ngã xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi.
Con thỏ "Ui da" một tiếng.
Không biết là do năng lực của nó không có tác dụng hay là do thời tiết mưa gió thất thường, bên này đang mưa như trút nước, trên trời sấm sét ầm ầm, một đám mây đen lớn bao phủ trên đỉnh đầu.
"Sao em cũng bị cuốn theo?"
Tiêu Gia Ánh hỏi.
"Hứ, tôi đã nói là không có quen làm mấy việc này!"
Vì che giấu sai lầm của mình, con thỏ túm ống quần cậu bò lên nằm trên người cậu:
"Đi thôi, đi thôi! Tranh thủ thời gian!"
Được thôi.
Thêm một con thỏ xem như có thêm một phần giúp đỡ.
Nhìn quanh bốn phía, cậu phát hiện một tiệm net cách làng đại học không xa.
Thật tốt quá!
Ít nhất vẫn đúng địa điểm.
Cậu mang con thỏ đến tiệm net, cả đoạn đường đều bị nước mưa tưới xối xả, ướt như gà hầm canh.
Trước khi đi vào, Gia Ánh thả con thỏ xuống một góc dưới mái hiên:
"Em ở chỗ này đợi anh."
" Tại sao tôi không thể vào?"
" Bây giờ Đàm Mặc vẫn chưa biết đến em, nếu nhìn thấy em, em ấy sẽ xách em lên ném ra khỏi cửa sổ, như vậy thì nhìn em càng bẩn hơn, càng đáng ghét hơn đó!"
Sao càng nghe càng cảm thấy kỳ quái?
Vẫn là cậu ta thông minh hơn, con thỏ bị thuyết phục.
"Muốn gì?"
Người ngồi sau quầy ở tiệm net liếc mắt đã nhìn thấy Tiêu Gia Ánh.
" Tôi tìm người."
Tầm mắt Gia Ánh lướt vào bên trong nhưng không phát hiện được gì:
"Tìm Đàm Mặc."
"À, tìm Đàm Mặc hả? Vào đi, chắc là nó ngủ ở kho hàng, tối qua nó trực ca đêm."
Đối phương còn tốt bụng chỉ đường cho cậu nhưng cậu vẫn nhớ rõ, dựa vào chút ký ức lần trước, Gia Ánh nhanh chóng tìm được kho hàng, một nơi vừa nhỏ hẹp vừa tối tăm.
Bên trong không bật đèn.
Ba lô thì có nhưng người thì không.
"Em ấy ra ngoài rồi phải không?"
Cậu quay lại hỏi người quản lý tiệm net.
"Cũng không để ý, buổi sáng còn ở đây mà."
Đối phương ngậm thuốc lá ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái:
"À, nó nói có người tìm nó, có thể là đi ra ngoài rồi, cậu tìm nó có việc à? Không phải đến trả thù chứ? Không biết thằng nhóc này đắc tội với ai, lâu lâu lại có người đến làm phiền nó, không đâu, một lão già ngu ngốc mới vừa đến tìm nó ngày hôm qua."
Dây thần kinh của Tiêu Gia Ánh căng lên:
"Em ấy có nói là đi đâu không?"
" Không có, cậu hỏi nó đi, gọi điện thoại cho nó là được chứ gì."
Đúng rồi!
Sao lại quên mất chuyện này? Cậu nhanh chóng mượn điện thoại gọi cho Đàm Mặc, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc còn bị ngây người một chút.
Nhưng đáng tiếc, gọi mấy lần cũng không có ai nhấc máy.
"Vậy thì hết cách."
Người quản lý nói:
" Không giúp được cậu rồi."
Ra khỏi tiệm net, Tiêu Gia Ánh bế con thỏ bị ướt đến mềm nhũn lên, cảm giác hơi hụt hẫng:
"Thỏ ngoan, có thể biến anh đến chỗ Đàm Mặc không?"
"Ấy dà, không được đâu."
"Giúp đi mà!"
Tiêu Gia Ánh vuốt lông giúp nó:
"Giúp anh đi, thỏ tốt bụng."
" Thôi được, tôi sẽ thử một lần nữa!"
Con thỏ nắm chặt móng vuốt để tăng tự tin:
" Tôi sẽ cố gắng hết sức! Nhưng...."
Cảm giác thân thể bị một sức mạnh vô hình nhấc lên, bị dồn ép vào giữa một dòng khí, mưa càng lớn hơn, gió cũng dữ dội hơn, Tiêu Gia Ánh vội vàng hỏi:
" Nhưng cái gì?"
" Nhưng anh phải chạy nhanh một chút!"
*
Đàm Mặc thật sự đi ra ngoài.
Ngày mưa âm u.
Y không mang dù, chỉ có một con dao bấm.
Tào Thế Quý nghe nói Đàm Mặc được thưởng do hăng hái làm việc nghĩa nên muốn đến đòi tiền, ngày hôm qua còn đến tiệm net lục soát đồ đạc của con trai, mang theo cả cái notebook kia.
Hôm nay ông ta hẹn gặp Đàm Mặc ở gần trường học, vì trời mưa nên ngoài đường rất vắng vẻ.
Áo thun đã ướt đẫm, nước nhỏ giọt theo từng lọn tóc.
Đàm Mặc hơi cúi đầu.
“Đàm Mặc!”
Đột nhiên nghe được tên mình, y dừng lại, quay đầu nhìn.
Nhưng không nhìn thấy ai.
Ngừng một giây, y bước nhanh hơn.
Rõ ràng trên đường chỉ có mình y, ngoài tiếng mưa rơi chỉ có tiếng bước chân của bản thân, nhưng y bắt đầu nghe được ai đó gọi tên mình.
Đầu tiên là xa xăm, sau đó rõ ràng hơn.
Dường như có ai đang đuổi theo y.
Có người bảo y chậm lại.
"Khoan đã!"
“Chờ một chút, chờ anh vài phút.”
Giống như năm đó, có người chạy như điên đi lấy tiền cho y, rồi lại thở hồng hộc mà chạy trở về, nhưng năm đó đã là quá khứ, từ đó trở đi không còn ai chạy trối chết vì y như vậy nữa.
“Đàm Mặc!”
"Lần sau em đừng đội mũ nữa, không hợp với em."
Là ai đang nói những lời vô lý này?
Giọt mưa vương trên hàng mi dày rậm, trước mắt y là một mảnh mơ hồ.
[Đàm Mặc, mua nước hoa.]
[Đàm Mặc, đang bận sao?]
[Em còn trẻ, phải chú ý giữ sức khỏe.]
[Ở trong nhà giáo viên phải ngoan một chút.]
Ai không ngại phiền phức mà quan tâm mình như vậy?
Y bước đi với trái tim đang nhảy nhót, não giống như bị thiếu oxy.
Y cảm thấy bản thân đã quên mất một người rất quan trọng, người mà y đã từng hứa là sẽ không bao giờ quên.
"Anh dỗ em, đừng có làm nũng."
"Đừng sợ."
"Dao đâu? Lấy ra đây."
Tiếng nói của người kia càng lúc càng gần.
Đàm Mặc vuốt sạch nước mưa trên mặt, nâng chân chạy nhanh hơn.
Y tính giữ im lặng đến giây phút cuối cùng, bản tính luôn suy xét cho tương lai nói với y rằng không được liên lụy đến bất cứ ai.
Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Không biết vì sao lại cảm thấy như vậy, là cảm giác không cam lòng, tiếc nuối khi bị mất đi người kia.
"Đàm Mặc, anh khát nước."
" Đàm Mặc, cho dù trễ thế nào, anh vẫn chờ cuộc gọi của em."
" Đàm Mặc, anh cảm thấy hơi thất vọng về em."
Đều là lỗi của y, nhưng y không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Cho nên.....
“Đàm Mặc, đứng lại!”
Trong cơn mưa nặng hạt, thật sự có người đuổi theo y.
Bước chân phù phiếm, hơi thở dồn dập.
Tiếng nói thể hiện sự lo lắng, quan tâm.
Tiêu Gia Ánh dùng hết sức mà đuổi theo, bây giờ cả người đã run rẩy:
"Em thử đi thêm một bước nữa xem?"
CHƯƠNG 48: Bản kinh cầu nguyện
Edit: J.F
Mưa đã giảm bớt nhưng hai người vẫn không nhìn rõ mặt nhau.
Không phải vì khoảng cách quá xa mà vì hai người đều nghèo đến mức không có một cây dù, nước mưa che khuất đi tầm mắt.
Tiêu Gia Ánh mơ hồ nhìn thấy Đàm Mặc dừng lại, đứng yên trong vài giây rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
"Thỏ!"
Tiêu Gia Ánh gọi:
"Em giúp anh một chút đi!"
"Đang giúp đây!"
Con thỏ vừa đáp lời vừa nhảy đến ôm lấy chân Đàm Mặc.
Vèo...
Bộp!
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Mặc cho rằng mình bị ảo giác, y xách cái thứ đang ôm lấy chân mình lên, nghiêm túc quan sát.
Cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng đuổi đến nơi, cậu vừa thở dốc vừa hỏi:
"Bảo em dừng lại, không nghe thấy sao?"
"Vội vã đi tìm chết như vậy à?"
"Ba em không có nhân tính, ép em trả nợ cho ông ta, em cứ nghe lời ông ta như vậy sao? Để ông ta phá hoại tương lai của mình? Cái kiểu ngang ngược mà em từng thể hiện trước mặt anh đâu rồi? Chỉ biết ức hiếp người nhà phải không? Gặp người thật sự độc ác như ba em thì biến thành chim cút, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng thôi sao?"
Nói một hơi thật dài, mỗi câu gần như hét lên, Tiêu Gia Ánh chưa bao giờ "đanh đá" như hôm nay, Đàm Mặc đứng trước mặt cậu, vẻ mặt chuyển từ nghi vấn sang lạnh lẽo:
"Anh là ai? Dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi?"
Cả người y ướt đẫm, đứng im không nhúc nhích, trạng thái đề phòng rõ ràng.
"Đi với anh."
"Rốt cuộc thì anh là ai?"
"Anh nói là đi với anh!"
Tiêu Gia Ánh lôi kéo Đàm Mặc, kéo thẳng đến cửa của một cửa hàng, nơi mà mưa không thể xối đến mới buông tay Đàm Mặc ra.
Cách một lớp cửa kính, hàng hóa trên kệ muôn màu muôn vẻ.
Tấm kính phản chiếu bóng dáng của hai người.
Đàm Mặc nghiêm mặt, Tiêu Gia Ánh nhìn y chằm chằm, y cũng nhìn lại Tiêu Gia Ánh.
Gia Ánh cúi đầu vuốt sạch nước mưa trên mặt, bình ổn hơi thở rối loạn do chạy vội, sau đó Đàm Mặc liền bị ngây ngẩn.
Thời gian lắng đọng như nước trong hồ.
Con thỏ nhảy đến, ngưỡng cổ nhìn Gia Ánh, lại nhìn sang Đàm Mặc, quả thật rất giống vật nuôi của hai người:
"Này, gấu, Tiêu Gia Ánh, sao hai người lại im lặng như vậy?"
Tiêu Gia Ánh nhấp nhấp môi, vươn tay về hướng Đàm Mặc, lòng bàn tay mở ra:
"Dao đâu? Lấy ra đây."
Hầu kết Đàm Mặc khẽ động:
"Anh là Tiêu Gia Ánh?"
Rất tốt.
Vẫn còn nhớ được chút ít.
“Đúng vậy.”
Đàm Mặc không cảm thấy kỳ lạ khi có một con thỏ biết nói, cũng không bất ngờ khi hồi ức trong mơ thoáng hiện lên, y chỉ không rõ nguyên nhân Tiêu Gia Ánh đến đây.
Tiêu Gia Ánh đã giải thích trước khi y hỏi:
"Anh đến đây để tìm em."
Đàm Mặc nghiêng đầu đi, vẻ mặt cố gắng giả vờ lạnh nhạt:
"Bây giờ tôi không có tiền để trả cho anh."
"Ai cần em trả tiền?"
"Vậy anh đến làm gì?"
"Anh..."
Tiêu Gia Ánh ngừng lại một chút:
"Nếu anh không đến, em tính đi liều mạng với ông ta sao? Ông ta sẽ hại chết em. Em có biết không? Ông ta hại em thôi học, hại em ngồi tù giống ông ta, tương lai của em sẽ bị hủy hoại."
Đàm Mặc im lặng một hồi rồi hỏi lại:
"Vậy thì liên quan gì đến anh?"
Thằng nhóc không có lương tâm.
"Tóm lại là không cho đi."
Tiêu Gia Ánh không dong dài với y:
"Thỏ, trói em ấy lại."
"Trói? Trói như thế nào...."
Con thỏ ấp úng:
"Tôi không biết trói, cho dù có biết cũng không làm, gấu là người bạn tốt nhất của tôi."
"Vậy nhốt em ấy lại."
Tiêu Gia Ánh sắp bị tức hộc máu, bởi vì suýt chút nữa đã nhìn thấy Đàm Mặc nhảy vào vực sâu:
"Hai đứa đứng đây chờ anh, anh đi gặp người kia, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải lấy lại công bằng cho em."
Cậu thấp giọng lẩm bẩm để tăng thêm tự tin, nắm chặt tay rồi xoay người đi.
Cậu nhớ con thỏ có nói: không đủ thời gian.
Nửa ngày nhanh như chớp mắt, phải tận lực làm được nhiều việc nhất, làm càng nhiều, tinh thần của Đàm Mặc ngoài hiện thực càng tốt hơn.
Xung quanh cũng có người qua lại nhưng không nhìn rõ mặt, đường rất khó đi, Gia Ánh lại không quen thuộc với nơi đây, chỉ có thể tiến về phía trước bằng cảm giác.
Cậu giơ tay vuốt nước mưa trên trán, bước ngắn bước dài qua những vũng nước không biết sâu cạn, lúc sắp trượt chân thì được một bàn tay đỡ lấy.
Nhìn thấy Đàm Mặc đứng sau lưng, cậu mím môi:
" Đã nói là em đứng chờ ở đằng kia, không nghe được sao? Anh có thể giải quyết."
Đàm Mặc rút tay lại:
"Không cần."
Vội vàng từ lúc đi vào thế giới này nên Tiêu Gia Ánh vẫn chưa nhìn kỹ Đàm Mặc.
Thời gian cách xa ở trong mộng, cộng thêm một năm nhảy vọt, là năm mà hai người chỉ liên lạc với nhau bằng những cuộc gọi và tin nhắn hết sức ít ỏi kia.
Đến thời điểm này, gấu của cậu càng trở nên thành thục hơn.
Khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ, quầng thâm mắt màu xanh nhàn nhạt, nhưng vì gầy đi nhiều nên ngũ quan càng thêm rõ ràng, đường nét sắc sảo hơn, hốc mắt cũng sâu hơn.
Hai người đứng ở góc đường, nhìn nhau dưới màn mưa, hình ảnh hết sức kỳ dị.
Tiêu Gia Ánh vẫn luôn tự hỏi vì sao Tào Thế Quý còn chưa xuất hiện, phải chờ đến khi nào mới có thể kết thúc mọi chuyện thay Đàm Mặc, bản thân có đến đúng lúc hay không?
Đàm Mặc lại đang suy nghĩ về Tiêu Gia Ánh.
"Tôi đang nằm mơ phải không?"
"Em nói gì vậy?"
Tiếng nói quá nhỏ nên Tiêu Gia Ánh không nghe rõ.
"Không có gì."
Đàm Mặc không muốn hỏi nữa.
Đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Ba em có đến hay không?"
"Ông ta đã hẹn thì nhất định sẽ đến."
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh cũng không vội vàng.
Ở bên cạnh Đàm Mặc, cho dù thời tiết không tốt cậu cũng rất yên tâm, chỉ cần nhìn y lành lặn đứng đó, không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Mưa đang ngớt dần, không khí vô cùng ẩm ướt.
“Đàm Mặc.”
"Sao?"
"Mấy năm qua em sống thế nào?"
Tiêu Gia Ánh nhìn Đàm Mặc, biểu cảm trên mặt y không hề có một chút oán trách:
"Cũng tạm."
"Thật sao?"
"Ừ, còn anh? Vẫn như vậy à?"
"Không."
Tiêu Gia Ánh lắc lắc đầu:
"Sức khỏe tâm lý của anh đã tốt hơn nhiều."
Đàm Mặc hơi kinh ngạc.
Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nở một nụ cười với y:
"Cảm ơn em rất nhiều, Đàm Mặc."
"Tại sao lại cảm ơn tôi?"
"Anh biết em từng đọc di thư của anh, biết em luôn đặt anh ở trong lòng, chưa bao giờ quên đi."
Đàm Mặc bỗng quay mặt đi, nét cằm hơi căng lên.
Tiêu Gia Ánh đè nén cảm giác thẹn thùng, tiếp tục trải lòng với y:
"Em đừng vội phủ nhận, anh không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn em mà thôi, anh không ngờ anh lại được một người tôn trọng đến mức như vậy, một người luôn để anh vào tim mà anh không hề hay biết, thật lòng anh thấy có chút hổ thẹn."
"Anh luôn cho rằng bản thân mình là một người hết sức tầm thường, cho dù ngày nào đó anh thật sự t.ự s.át cũng sẽ không có một ai quan tâm đến, cùng lắm thì mẹ anh sẽ đau lòng một thời gian mà thôi, những người khác có lẽ sẽ lấy cuộc đời anh làm đề tài trong những buổi tán gẫu, công ty sẽ tuyển người mới, ba anh còn có một đứa con trai khác, anh cũng không có nhiều bạn thân, không ai thật lòng tiếc nuối cho anh, mẹ anh sẽ cảm thấy anh quá yếu đuối, cho rằng anh là một đứa con bất hiếu, những người khác lại cho rằng anh đang cố ra vẻ mà thôi."
" Chính là em, được quen biết em, người vẫn luôn hiểu rõ mọi chuyện, em đã làm anh thức tỉnh, Đàm Mặc!"
Tiêu Gia Ánh ngừng lại, điều chỉnh giọng điệu của mình:
"Ngay lúc này, em là người quan trọng nhất đối với anh, cho dù em có tin hay không."
Đàm Mặc rũ đầu rất thấp.
Tiêu Gia Ánh không biết y có hiểu ý của mình không, có lẽ sẽ không hoàn toàn hiểu hết, bởi vì y không có ký ức về những việc đó.
Vậy mà y cũng không hỏi han gì.
Số phận đã an bài ký ức chôn sâu nơi đáy lòng, mặc dù tạm thời quên mất vẫn không thể phủ nhận mỗi người đều là người quan trọng nhất của nhau, là một phần vô cùng quan trọng không thể thiếu.
"Cho nên..."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Vì anh, em phải giữ lấy bản thân mình, bởi vì anh không thể sống nếu thiếu em."
Lời nói hết sức đơn giản.
Lại làm người ta cảm thấy chua xót.
Hiện thực không cho hai người cơ hội để giải bày nỗi lòng nên chỉ có thể dựa vào hồi tưởng để làm điều đó.
Giá như anh có thể quay ngược thời gian, giá như anh có đủ bản lĩnh, anh sẽ không để em bước vào đường cùng, ở nơi mà em không thể thoát khỏi cái gọi là định mệnh.
Giá mà chúng ta đều trưởng thành hơn, giá mà chúng ta quen biết nhau sớm hơn chút nữa.
Giọt mưa theo gió phả vào mặt thật sự rất lạnh, gió thổi khô làn da ẩm ướt làm nó căng ra.
Tiêu Gia Ánh vuốt qua đôi mắt:
"Em sẽ ôm anh nếu như chúng ta vẫn còn như trước."
Sau khi câu này kết thúc.
Đàm Mặc muốn nâng cánh tay lên nhưng động tác lại chậm chạp, suy cho cùng thì y vẫn còn trẻ, không biết phải đối đãi với tình cảm của người khác như thế nào, không thể làm được việc cần phải làm ở thời điểm cần đến.
Cho nên Tiêu Gia Ánh liền ôm lấy y.
Rất chặt.
Tiêu Gia Ánh dựa cả thân thể lên người Đàm Mặc, vùi đầu vào ngực y như đã từng làm với gấu, ôm không buông tay.
Cảm nhận cảm xúc của y, nhiệt độ cơ thể, khung xương thon gầy lại cao lớn, linh hồn còn chưa kịp trưởng thành lại phải tự mình liếm láp miệng vết thương của y, hết thảy đều làm Gia Ánh chua xót không chịu nổi.
"Anh đang khóc sao?"
"Không, em nghe lầm rồi."
Rốt cuộc Đàm Mặc cũng ôm lại Gia Ánh.
Bàn tay y áp lên lưng cậu, dường như vuốt dường như không:
"Anh đang run rẩy?"
"Ôm anh chặt một chút."
Giọng nói Gia Ánh hơi khàn:
"Như vậy anh sẽ không run nữa."
Kéo cậu vào ngực mình, Đàm Mặc dùng sức rất mạnh.
Lúc còn là gấu y luôn đánh vỡ đồ dùng của Gia Ánh, nhưng cũng là y khâu lại từng mảnh đã vỡ ra từ trên người cậu.
Mọi điều tốt đẹp trên thế giới này đều ở nơi hai người hiểu nhau, nâng đỡ lẫn nhau trong cuộc sống.
Mưa ngừng hẳn.
Tiêu Gia Ánh không biết vì sao Tào Thế Quý vẫn chưa đến.
"Như vậy mãi cũng không được, anh sẽ bị cảm lạnh."
Đàm Mặc nhíu chặt mày:
"Tôi đi mua cho anh một ly thức uống nóng."
“Không cần.”
Tiêu Gia Ánh không muốn để Đàm Mặc rời khỏi đây nhưng y lại muốn đi cho bằng được, cũng may là cửa hàng tiện lợi ở ngay trong tầm mắt:
"Anh đi với em."
"Ở đây chờ tôi, nếu ba tôi đến thì gọi tên tôi."
Tiêu Gia Ánh nhìn y đi về phía cửa hàng tiện lợi, nhìn y mở cửa bước vào.
Khoan đã, con thỏ đâu rồi?
Quay đầu tìm xung quanh, không thấy dấu vết của con thỏ, một sợi lông cũng không thấy, đang buồn bực, khóe mắt Tiêu Gia Ánh đột nhiên chú ý đến một người khác cũng bước vào cửa hàng tiện lợi.
Thời gian qua rất lâu làm Gia Ánh không nhớ rõ Tào Thế Quý trông như thế nào, huống chi khuôn mặt người đó rất mơ hồ.
Nhưng cậu vẫn lập tức chạy qua.
Tuy rất mơ hồ nhưng cậu có trực giác rằng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cho dù cậu có nỗ lực như thế nào đi nữa, hết thảy đều sẽ trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
Chạy đến cửa hàng tiện lợi, liếc mắt một cái đã thấy hai người đang đánh nhau ở bên trong.
Cảnh tượng chuyển từ góc đường hẻo lánh đến cửa hàng tiện lợi, thời gian từ ban đêm chuyển thành ban ngày, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn vài độ, cho dù có thay đổi thế nào, Đàm Mặc vẫn không thể thoát khỏi ba của y, không thể thoát khỏi vận mệnh trớ trêu ấy.
Sự khác biệt là có thêm Tiêu Gia Ánh.
Tiêu Gia Ánh sẽ không để Đàm Mặc xảy ra chuyện ở trước mặt mình.
Đẩy cửa kính ra, cậu vọt vào, dùng sức đập mấy cái thùng hàng vào lưng và đầu của Tào Thế Quý!
“Cút ngay!”
Tào Thế Quý giống một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, quay đầu đánh về phía cậu làm cậu ngã xuống đất.
Gia Ánh dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, quay đầu nhìn, phát hiện Đàm Mặc nằm trên mặt đất, cái trán đang đổ máu, trên mu bàn tay, trên cổ đều là vết dao cắt.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc?”
Cậu quỳ gối bên người Đàm Mặc, đôi tay run rẩy đè lại những vết thương kia, nhưng vẫn không che được hết, máu vẫn chảy ra qua những kẽ ngón tay.
Giống như Đàm Mặc đã từng làm lúc hai người mới quen biết nhau, ở trong căn phòng tối tăm đó, y dùng mu bàn tay che đi vết sẹo trên trán mình, không cho Tiêu Gia Ánh nhìn thấy.
[ Vì sao em cứ hay che mặt?]
[Trên mặt tôi có sẹo.]
[Em đã từng ngồi tù thật sao?]
[Tôi chưa từng ngồi tù.]
[Đồ lừa đảo!]
"Đàm Mặc, em đừng sợ...Vết thương của em không nặng, em sẽ không chết."
Tiêu Gia Ánh nói năng lộn xộn:
"Em đồng ý với anh là sẽ trị thương đàng hoàng, không được nản lòng thoái chí, được không? Em còn có anh, anh sẽ chờ đến khi em nhớ ra anh, Đàm Mặc, Đàm Mặc...."
Khuôn mặt trắng bệch, không khí lạnh lẽo, máu tươi đỏ thắm.
Hết thảy tuyệt vọng nằm lại ở nơi mà nó phát sinh.
Bàn tay đang rũ trên sàn nhà của Đàm Mặc bỗng mấp máy.
Sự thật chứng minh, cho dù có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, sự việc cần phát sinh vĩnh viễn sẽ phát sinh.
Tiêu Gia Ánh vẫn sẽ bị bạn học xa lánh, vẫn bị mối tình đầu vứt bỏ, vẫn bị nhận thức vặn vẹo của cha mẹ ép tới không còn một hơi thở.
Đàm Mặc vẫn bị mồ côi mẹ, sẽ thôi học, sẽ không có cơm ăn, sẽ bị đẩy vào tuyệt vọng.
Rồi lại giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng bởi vì gặp được nhau, mỗi người không hề cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng.
Giãy giụa trong bùn lầy, tự giải thoát trong đau khổ, khi bất lực vẫn gắng gượng bước về phía trước.
“Đàm Mặc…… Đàm Mặc!”
Tiêu Gia Ánh bừng tỉnh trên sô pha ở phòng khách.
Khuôn mặt cậu ướt đẫm, lạnh lẽo nhưng trên người lại ấm áp.
Có người đắp chăn cho cậu.
“……”
Đàm Mặc của cậu đang ngồi bấm chuyển kênh truyền hình ở bên cạnh, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, màu da ở bên tai lại không như bình thường:
+
"Kêu cái gì? Nghe thấy rồi."