Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Nhặt Được Gấu Nhỏ

Chương 24-25: Im hơi lặng tiếng



24: Im hơi lặng tiếng.
Edit: J.F
Những đứa trẻ được sinh ra trong mùa đông thường là người khá chậm nhiệt và luôn cảm thấy cô đơn.
Đối với điểm này, Tiêu Gia Ánh không phải là điển hình, Đàm Mặc mới đúng.
Sau khi an táng cho mẹ xong, hơn mười ngày sau đó Đàm Mặc không nói tiếng nào, y trèo tường trốn học, đi cùng những kẻ ưu lạc mà y từng đánh nhau ngồi ở cổng sau của những cửa hàng tiện lợi để nhặt đồ ăn, ví dụ như bánh mì trong ngày cuối cùng của hạn sử dụng, cho dù vậy y vẫn không nói chuyện với ai, cũng không muốn nghe người khác nói, đặc biệt là những câu như đứa nhỏ này mồ côi, thật đáng thương....
Cho nên mười mấy ngày sau khi mẹ mất, nói dễ nghe thì y là trẻ lang thang, nói khó nghe thì chính là bị lưu lạc, nhưng có một thứ chưa từng rời khỏi người y...
Laptop của Tiêu Gia Ánh.
Đã hết pin từ lâu, không thể khởi động.
Y đeo nó trên lưng đi ra vào tiệm net, rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng, qua đêm trong cửa hàng thức ăn nhanh, giống như con chuột trong cống thoát nước nắm lấy hạt gạo cuối cùng, giống người đi lạc trong sa mạc ôm lấy ngụm nước ít ỏi.
Vì lo hậu sự cho mẹ, y đã dùng hết số tiền dành dụm, bao gồm 1800 đồng lấy lại từ ông chủ nhà.
Không thể quay lại trường học bởi vì không học nổi, cũng không thể về quê bởi vì nhà đã bán từ hai năm trước để lấy tiền mặt, thậm chí còn không thể quay lại bệnh viện để lấy di vật của mẹ vì còn nợ tiền thuốc men.
Sau đó, khi đi ngang qua một công trường đầy bụi bặm, y bị cái bảng ghi: Bữa cơm 8 đồng hấp dẫn.
Lục lọi hết cả người cũng không đủ, bên trong lại đang tuyển người, không còn đường để do dự, y bước vào.
"Muốn làm việc?"
Nhà thầu ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn y từ trên xuống dưới:
"Nhiêu tuổi rồi nhóc con?"
"18."
Nhà thầu cười mỉa một tiếng, không vạch trần y nói dối, chỉ bảo y cút đi:
"Về nhà uống sữa của mẹ mày đi, đừng để cái công trường này bị phạt tiền."
Đàm Mặc lạnh lùng nói:
"Tôi chỉ lấy một nửa tiền công, còn lại là của ông."
Y chỉ cần một nơi để ngủ và thức ăn có thể lấp đầy bụng, chỉ thế mà thôi.
Dĩ nhiên là đối phương sẽ đáp ứng, một tháng sau đó còn phải thay đổi cách nhìn về y.
Nam sinh 16 tuổi bình thường không thể chịu khó như y, huống chi đầu óc y còn linh hoạt, lại ít nói.
Đóng đinh, uốn thép, quét sơn lót, cái gì y cũng đều làm rất tốt, thậm chí còn học cách sử dụng máy hàn.
Một tháng trước còn ở trường học Hóa học Lý, một tháng sau y ở công trường khiêng bao xi măng, lỗ tai, ngón tay, ngón chân đều bị phồng rộp, trên vai cũng đầy bóng nước do ma sát.
Nếu chịu ăn nói khép nép đi cầu xin giáo viên, chịu làm học sinh có hoàn cảnh đặc biệt lên sân khấu lãnh tiền, đọc một đoạn văn mang ơn đội nghĩa, có lẽ y còn có cơ hội đi học.
Nhưng y không chịu.
16 tuổi, có rất nhiều việc chưa suy nghĩ chu toàn, không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, tự cho là giữ được tôn nghiêm, thật ra lại là một điều không hề có ý nghĩa, cũng là biểu hiện của sự ngu ngốc.
Nếu tôn nghiêm có thể đổi lấy tiền, quả thật là nên cảm tạ trời đất.
Sau khi làm việc ổn định ở công trường, Đàm Mặc tìm được cơ hội nên trở về một chuyến để trả máy tính cho ông anh trầm mặc nhà họ Tiêu.
Trì hoãn lâu như vậy không phải là muốn chiếm lấy, mà vì một nguyên nhân nào đó, y không muốn Tiêu Gia Ánh nhìn thấy bộ dạng đáng thương như chó nhà có tang của mình.
Buổi tối đó, y đứng đợi Tiêu Gia Ánh ở giao lộ rất lâu, đến khi gặp mặt, chưa nói được câu nào thì Gia Ánh đã vội vàng chạy đi, Đàm Mặc không hiểu sao cậu lại như vậy nhưng vẫn đứng đó chờ cậu, có lẽ làm vậy thì trong mắt cậu, y là một đứa trẻ nghe lời.
Quay lại công trường mới phát hiện trong túi áo lông có tiền.
Đêm đó, Đàm Mặc trằn trọc trên ván giường vừa mỏng vừa cứng.
Y muốn trả tiền cho Gia Ánh nhưng cũng muốn giữ lại, đến khi kiếm đủ tiền sẽ quay lại báo đáp cậu.
Thậm chí y còn muốn trở về xin Gia Ánh giúp đỡ, nói cho cậu biết y muốn đi học, muốn có một nơi để ở, muốn được ăn no, y không muốn cả đời mình phải chôn vùi ở nơi này.
Nhưng tôn nghiêm của bản thân không cho phép y làm như vậy, y cũng không thể giả vờ không biết, cuộc sống của Gia Ánh không khá hơn y bao nhiêu.
Gia Ánh dựa vào cái gì mà lại cho y nhiều tiền như vậy, chuyện cần thiết phải làm ngay lúc này chính là mau chóng kiếm đủ tiền trả lại cho cậu.
Đáng tiếc, Gia Ánh đã nhanh chóng dọn khỏi nơi đó, không chờ Đàm Mặc kiếm đủ tiền mua di động.
Bọn họ mất liên lạc với nhau, như hai viên đá nhỏ rơi vào đại dương mênh mông, cậu không nhớ đến tôi, chỉ có tôi luôn nhớ đến cậu nhưng cũng vô dụng mà thôi.
Vận mệnh như nước lũ cuốn trôi bọn họ, một người hướng đông, một người hướng tây, dần dần ký ức cũng trôi vào quên lãng, cho đến khi hai người đồng thời bước đến trước Quỷ Môn Quan.
Đối với Đàm Mặc, nếu không trả hết thì không còn cơ hội để trả.
Mấy tháng sau khi chuyển nhà, Tiêu Gia Ánh vẫn luôn mơ một giấc mộng, trong mộng không có sự vật rõ ràng, chỉ có một bóng dáng mơ hồ.
Là bóng dáng của một nam sinh.
Buổi tối, trong một căn phòng xa lạ, không, không phải phòng, mà là thùng container, cái thùng container vừa bẩn vừa chật chội, có một nam sinh ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu, cong lưng, y đang dùng đôi tay gầy guộc nổi đầy gân xanh đếm tiền trong không gian yên tĩnh, đếm một lần lại một lần.
Một ngàn rưỡi, một ngàn sáu, một ngàn bảy....
Còn phải chờ thêm một tháng.
Tóc nam sinh đã dài ra, không còn là đầu đinh mà là tóc ngắn hỗn độn, cho dù xả dưới vòi nước cả ngày, ngủ dậy vẫn sẽ hỗn độn.
Nam sinh không đội mũ, không che giấu bất cứ điều gì nhưng Tiêu Gia Ánh không nhận ra, cho dù đội mũ cũng không nhận ra.
1

Sáng sớm, thức dậy trên chiếc giường trong khách sạn, trái tim Tiêu Gia Ánh đập thình thịch.
Tại sao lại mơ thấy giấc mộng này?
Đã mấy năm qua không mơ thấy, bóng dáng đó là của ai?
Ngồi ngây ngốc một hồi, cậu đứng dậy rửa mặt, dùng nước lạnh làm bản thân tỉnh táo hơn.
Có lẽ thời gian này cậu bị mất ngủ quá nghiêm trọng nên đầu óc mới hỗn loạn như vậy, mơ thấy mấy chuyện lung tung.
Thu dọn đồ đạc, cậu lại lên xe về nhà.
Trên đường về, cảnh sắc ngoài cửa sổ không còn tiêu điều như tháng trước, trên cành cây đã mọc thêm nhiều lá non, phải chăng là dự báo cho sự việc đã phát triển theo chiều hướng tốt?
Hy vọng là vậy, cho dù không phải cũng không thể tệ hơn bây giờ chứ?
Dường như gấu nhỏ có ma lực, nhìn thấy nó tinh thần của Gia Ánh đã không còn hoảng loạn.
Cậu có cảm giác vận mệnh sẽ an bài cho gấu nhỏ của cậu quay về, gấu quay về chứng tỏ mọi việc còn có thể giải quyết, cho dù bệnh tình ngẫu nhiên lại phát tác, cậu sẽ dựa vào ý chí của bản thân lấy dao ra khỏi cổ mình.
Hai tuần sau, phó giám đốc gặp Gia Ánh nói chuyện.
Như tính toán của Gia Ánh, giám đốc muốn thăng chức cho cậu nhưng cậu phải làm bài thuyết trình, sau khi thăng chức phải tăng thêm trách nhiệm, gánh vác nhiều hạng mục hơn.
"Thời gian vừa qua hẳn là nghỉ ngơi đủ rồi, kéo tâm tư lại, tập trung vào công tác."
Cấp trên gõ bàn, lời nói thấm thía:
"Thành tích hai năm vừa qua của cậu vốn dĩ không đủ để thăng chức, là một trong những vị cấp cao đặc biệt đề bạt cậu nên cậu mới có cơ hội này, cậu cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng, đừng làm cho chúng tôi thất vọng."
Gia Ánh vâng vâng dạ dạ mà đáp ứng, thật ra trong lòng không có chút ý tưởng nào.
Trở lại bàn làm việc, bắt đầu chuẩn bị tài liệu nhưng phải liệt kê tất cả hạng mục mà bản thân đã làm từ khi bước vào công ty, ngón tay lướt trên bàn phím, từ xa đến gần, suy nghĩ liền theo tuyến thời gian dời đến khi gấu xuất hiện.
Hình như nửa năm trước là nhặt được gấu?
Lúc ấy mình đang làm, ờm.... dự án Marconi, nghiên cứu và phát triển chip cầm tay, sau đó bắt đầu cãi nhau với gấu, mang nó ra ngoài chơi, cả ngày mơ mơ mộng mộng, vừa làm người bệnh vừa làm người lớn, quả thật là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Đúng, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Thử hỏi có phụ huynh nào mà nuôi dạy "gấu nhỏ"* không mệt mỏi chứ?
* thường được dùng để nói về những đứa nhỏ quậy phá.
Không biết điều như vậy, nói chuyện lại không xuôi tai, đam mê châm chọc mỉa mai, còn không biết tình hình mà dính như kẹo mạch nha, bản thân đi đâu cũng phải mang nó theo, nó vừa mở miệng, làm hú hồn và cãi nhau là nhất, thân thể nho nhỏ, tính tình cực lớn, cả ngày ở nhà phá hư đồ vật, không cho nó chạm vào đồ vật mà nó cứ đụng chạm, cái nào không rõ nó cứ hỏi mãi cho rõ.
Nó ghét nhất người khác gọi nó em trai, nhưng rõ ràng chính là em trai.
Đầu óc không đến mức có vấn đề nhưng tính cách có vấn đề hết sức rõ ràng, quen biết nó xem như mình xui xẻo.
Nghĩ nghĩ, yết hầu Gia Ánh lại bắt đầu nghẹn, lập tức ý thức được suy nghĩ của bản thân đang trôi theo chiều hướng xấu, còn tiếp tục như vậy không chừng phải viết di thư, không thể tiếp tục như vậy.
Không nghĩ nữa.
Cậu lắc lắc cánh tay, cưỡng ép bản thân phải tập trung suy nghĩ.
Đồng nghiệp Hướng Chinh bỗng đi đến, vỗ vỗ vai cậu:
"Anh Tiêu, tôi muốn đổi công việc mới, chắc anh nghe nói rồi phải không? Tối thứ sáu này mọi người cùng nhau họp mặt."
"Thứ sáu....hẳn là có thể."
Mấy việc này Gia Ánh đương nhiên không muốn khác biệt.
Thứ sáu, tan tầm, mọi người cư nhiên ăn ý cùng nhau thay trang phục riêng, dùng lời tốt đẹp để giải thích là muốn ăn uống cho thoải mái, chỉ có một mình Gia Ánh còn mặc âu phục, thoạt nhìn vẫn rất khác biệt....
Xuống lầu đi chung xe với đồng nghiệp, nữ thần của tổ_Dư Diệu cầm chuyển phát nhanh trong tay, nói với Tiêu Gia Ánh:
"Lúc nãy tôi đi lấy chuyển phát nhanh, phòng thu nhận nói là có phần của cậu nhưng tôi tìm mãi mà không được, thứ hai tuần sau cậu tự kiểm tra lại đi, xem có lạc mất không?"
Chuyển phát nhanh của mình?
Không nhớ nổi gần đây bản thân có mua gì hay không, sau khi cài dây an toàn, Tiêu Gia Ánh mở di động kiểm tra, đúng là không có:
"Có thể là nhầm lẫn."
11 người cùng nhau xông đến KTV, phòng hạng trung có vẻ hơi chật.
Tiêu Gia Ánh không biết hát, cậu đứng ở cửa phụ trách gọi người phục vụ cho mọi người sau đó ngồi yên như một linh vật, im lặng tiêu diệt mâm trái cây giống như chưa được ăn từ kiếp trước.
Mới qua nửa giờ mà không khí đã náo nhiệt hơn hẳn bởi vì có mấy đồng nghiệp trong tổ rất biết chơi, đặc biệt là Dư Diệu, vừa ôm cổ Gia Ánh vừa gân cổ hét lên, không hề suy xét hình tượng nữ thần của mình một chút nào:
"Đến đây Gia Ánh! Chúng ta cùng hát bài Life will be better!"
"....Tôi đi vệ sinh một chút."
Chạy ra khỏi cánh tay của nữ thần, trong lòng Gia Ánh âm thầm than khổ, bây giờ chỉ là mới bắt đầu, muốn chạy cũng không chạy nổi, chút nữa vẫn nên uống vài ly rồi giả vờ ngủ.
Phòng vệ sinh không có ai, cậu đi WC xong thì ra ngoài rửa tay.
Cong eo, cúi người, nâng tay vỗ một chút nước lạnh lẽo lên mặt, vừa định rút khăn giấy lau mặt đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh, cũng không rõ ràng lắm.
?
Nhìn xung quanh, đừng nói người, ngay cả bóng quỷ cũng không có, chỉ có một mình cậu đứng ở đây mà thôi.
Còn chưa say mà đã bị ảo giác?
Quay lại phòng KTV, Tiêu Gia Ánh uống rượu với vận tốc ánh sáng.
Cậu thật sự không muốn lấy rượu giải sầu, chủ yếu là vì các đồng nghiệp quá điên mà trình độ chơi của cậu lại ở mức tệ hại, trò chơi vua tổng cộng có năm vòng, trên ống hút có viết số, người rút được số 3 và số 6 phải mời rượu lẫn nhau và hôn lên mặt một cái, Gia Ánh kỳ tích mà qua được 2 vòng...
Loại sinh vật đơn giản như kỹ sư, chơi trò chơi chẳng khác nào tự sát, đây là lời mà giám đốc tiêu dùng vĩ đại_Hướng Chinh từng nói.
Lần tiếp theo Gia Ánh rút trúng số 3, nghiên cứu sinh khóa sau nhỏ hơn cậu mấy tuổi rút trúng số 6, đây là bạn nhỏ năng động nhất toàn trường.
"Có thể thay bằng hát không?"
Dư Diệu và mấy người khác suýt đã cười ầm lên:
"Ông Tiêu à, cái thói ngại giao tiếp của ông đúng là không bao giờ hết, không thể hát đâu, phát bao lì xì thì được, tiền thưởng cuối năm lấy ra 2000 đồng thôi, thiếu một đồng cũng không được!"
“……”
Uống rượu mời xong, biểu cảm của Gia Ánh có hơi ngốc nghếch:
"Tôi hôn cậu ta hay cậu ta hôn tôi?"
Nghiên cứu sinh khóa sau muốn điên lên:
"Á đù anh Tiêu, tôn nghiêm của anh không đáng giá bằng 2000 hả?"
Ừ....
Tiền là không có rồi đó, tôn nghiêm gì đó thì kệ bà nó đi, đàn ông 30 tuổi không quan tâm chuyện này, cậu mơ màng mà nghĩ như vậy.
"Anh Tiêu, em hôn đó nha?"
"Vui lên đi ông Tiêu, vẻ mặt của ông lúc này trông cực kỳ đau khổ!"
Tiêu Gia Ánh say nhưng còn giữ được một chút ý thức, cậu ngồi ngay thẳng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay quy củ gác trên đầu gối, thoạt nhìn vẫn có chút mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị nâng lên, cái trán bị đối phương chạm vào một cách dứt khoát, toàn bộ quá trình có thể miêu tả là...vô cùng thẳng nam, không hề có chút mập mờ.
“.”
Nghiên cứu sinh khóa sau kích động mà chạy khắp phòng:
"Tôi đã hôn anh Tiêu!!!"
"Bớt điên lại...cái đó gọi là dỗi!"
"Người ta không thẳng nha!"
"Đã lưu video, gọi tôi là cha tôi sẽ gửi cho cậu."
Các đồng nghiệp liên tục ồn ào, Tiêu Gia Ánh ngồi im không nói một lời, vẻ ngoài rất bình tĩnh, trên thực tế nội tâm....cũng có thể xem là bình tĩnh.
Đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, trò chơi chỉ là trò chơi, đã chuẩn bị tinh thần từ trước, có tiếp xúc thân thể cũng bình thường thôi, nghĩ đến đây, cậu ngả người dựa vào sô pha.
Giây tiếp theo bỗng nghe được mấy câu thô tục:
"Tiêu Gia Ánh, tôi đ.. cậu, cậu...mn...không có tự trọng."
Không biết phát ra từ hướng nào, có mấy từ còn không nghe được rõ ràng, giống như có ai đó đang kịch liệt phản đối.
......
Ai đang mắng mình?
Nhưng trong phòng này không có ai khả nghi, chỉ có đèn trên đỉnh đầu chớp tắt hai lần, giống như muốn nổ.
Tay Tiêu Gia Ánh chống trên sô pha, dời cả người vào trong góc, im lặng mà lấy di động ra.
Còn chưa kịp chơi, đồng nghiệp đã gọi:
"Gia Ánh, cậu trốn cái gì? Mau lại đây, sắp đến vòng tiếp theo."
"“Không được đi!”"
Do dự trong chớp mắt đã bị đồng nghiệp kéo qua:
"Còn ngây người sao? Hôn có một cái mà ngốc rồi hả?"
“……”
Không chắc chắn lắm nhưng có cảm giác một ai đó đang ở gần đây, nghiến răng nghiến lợi mà mắng mình.
Rượu đêm nay còn làm đầu óc mê muội sao?
"Hay là mọi người chơi tiếp đi, tôi không chơi nữa."
Tiêu Gia Ánh mở miệng xin tha.
Cậu không sợ hôn, nhưng thứ hai tuần sau mọi người đều phải quay lại làm việc, nếu hôm nay mọi người đều hôn nhau, ngẫm lại sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
"Cậu không phải là ông già độc thân sao?"
Dư Diệu nhướng mày:
"Dạo này cậu không xin nghỉ thì cũng sốt ruột chạy về nhà, nói thật đi, có phải đang lén lút với ai hay không?"
.....Cũng không hẳn là lén lút.
"Chỉ là..."
Tiêu gia Ánh hắng giọng:
"Nuôi thú cưng."
Gấu nhỏ cũng có thể xem là thú cưng chứ? Tuy rằng không có ở nhà.
Nhưng Dư Diệu không tin, ép Gia Ánh ở lại chơi thêm hai vòng, kết quả lại trúng thưởng ở vòng cuối cùng.
"6! Ông Tiêu, ông đúng là trâu bò, 3 đâu? 3 đang ở trong tay ai?"
Hướng Chinh chỉ vào ống hút cười ha ha, Dư Diệu nâng tay đỡ trán:
"Đệch, bumerang quay lại chính mình."
Trong góc sô pha, chiếc túi xách của ai đó phát ra tiếng mắng chửi giận dữ, đáng tiếc lại bị tiếng ồn lấp đi.
Tiêu Gia Ánh say chuếnh choáng, híp híp mắt.
Bình thường đôi mắt này luôn dịu dàng chất chứa u buồn, tựa như mưa nhỏ đầu xuân, bây giờ lại mơ màng mê ly, nhìn như là trống rỗng, lúc nhìn chằm chằm vào đối phương lại giống như đang thầm thì.
"Thôi! Dư Diệu."
"Làm sao mà thôi được! Tiếng tăm lẫy lừng của bà đây, hôn thì hôn!"
Dáng người Dư Diệu thon thả, đôi môi đỏ rực, động tác cũng táo bạo, cô uống rượu xong, duỗi tay kéo cằm Gia Ánh qua, bộ dáng như một con chim công kiêu ngạo:
"Ông Tiêu, nói đi, muốn hôn chỗ nào?"
Gia Ánh biết cô thích nữ, nếu không chắc chắn sẽ bị hoảng sợ, thật sự muốn trao giải Oscar cho cô với hạng mục nữ chính xuất sắc nhất.
Dư Diệu hào phóng mà in dấu son môi lên má trái của Tiêu Gia Ánh, phía dưới đuôi mắt, sau đó mới thong thả ung dung buông tay, tư thái bễ nghễ của người chiến thắng.
"Á đù, á đù..."
"Không mất tiền mà cũng có thể xem sao?"
Một đôi nam nữ thành thục, mỗi một động tác đều mang theo dục vọng, hình ảnh thật là phá lệ đẹp mắt, mới vừa hôn xong, căn phòng đã bị tiếng hét ầm ĩ và tiếng huýt sáo bao phủ.
Toàn bộ quá trình Tiêu Gia Ánh cơ bản là bị động, thật khó để nhìn ra cậu có hưởng thụ hay không, nhưng người xem lại kích động hơn cậu nhiều.
Sau khi hai người hôn nhau, bóng đèn vốn chớp tắt nãy giờ bỗng tắt hẳn, hoàn toàn giống như một bóng đèn bình thường, phảng phất như có ai đó phản đối trong bất lực, lại bị hình ảnh vừa rồi chấn động, hoàn toàn từ bỏ quấy rối.
Nhưng Tiêu Gia Ánh lại cảm thấy hơi quá đáng.
Cậu lấy cớ đi mua đồ uống đi ra khỏi phòng, thật ra là đến phòng vệ sinh tẩy dấu son, không biết son môi của Dư Diệu làm bằng chất gì, rửa bằng nước hồi lâu mà trên mặt vẫn lưu lại dấu vết nhợt nhạt.
Có nên dùng nước rửa tay không?
Cậu muốn xoay người, suýt nữa đã trượt ngã.
Lúc ra khỏi phòng Gia Ánh đã lảo đảo, đứng bên cạnh bồn rửa mặt, Tiêu Gia Ánh cúi đầu xoăn tay áo lên lại nghe được một câu nói lạnh lùng từ phía sau, chất chứa buồn bực:
"Hừm...Tôi đoán không sai mà, quả nhiên cậu không hề nghĩ đến tôi một chút nào."
Lúc này xem như là nghe rõ.
Cả người Gia Ánh run lên, vừa mừng vừa sợ mà xoay người, mở to đôi mắt đã say khướt.
Dựa vào góc tường còn không phải là gấu của cậu sao?
" Phồn...."
" Phồn cái đầu cậu á Phồn."
Không kịp hô lên đã lập tức bị chen ngang, sau khi sửa chữa, đôi mắt bằng plastic lại có thần thái một lần nữa, biết trừng người khác, chứa đựng cô đơn, kìm nén tức giận mà liếc cậu:
"Cậu nhận nhầm người, tôi không quen biết cậu."
Nói xong gấu xoay thân chạy đi, lập tức nhảy ra khỏi phòng vệ sinh.
"Khoan đã!"
Với khả năng của gấu, chỉ mất vài giây là nó có thể nhảy ra đường chính, nhưng vì chờ Gia Ánh đuổi theo, thân ảnh nho nhỏ kia còn đang lượn lờ ở hành lang, lúc lắc mà nhảy về phía trước.
“…… Đứng lại!”
Suýt chút nữa Gia Ánh đã tự vướng chân mà ngã.
Tai gấu run lên, dừng lại, đưa lưng về phía Gia Ánh:
" Kêu la cái gì? Đã nói là không quen biết cậu."
“Phồn phồn!”
Tiêu Gia Ánh gấp đến thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn không còn bình tĩnh như lúc bị hôn trong phòng hát.
"Là nhóc phải không?"
“……”
“Nhóc chạy làm gì?!”
“……”
" Người ta sửa nhóc thành câm rồi à?"
"Đcm cậu."
Không câm là tốt rồi.
Nhìn gấu cương quyết không quay đầu, bộ dạng như muốn chống lại thế giới, Gia Ánh vừa buồn cười vừa chua xót, không thay đổi một chút nào, vẫn đáng ghét như cũ.
Kéo dài hơn hai phút, Tiêu Gia Ánh không mở miệng nói chuyện, để gấu không thể nghe được giọng nói nghẹn ngào của mình.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, chút nữa ông đây còn có việc phải làm."
Nếu như gấu đang mặc quần, nhất định nó sẽ đút tay vào túi tỏ vẻ bất cần đời, đáng tiếc là không, nó đang mặc một cái quần yếm không có túi.
Tiêu Gia Ánh không biết vì sao nó lại tức giận, cũng không có thời gian mà đắn đo vấn đề này, chỉ cần gấu có thể quay lại trong cuộc sống của cậu, nó muốn thế nào thì tùy nó, làm anh hẳn nên nhường nhịn em trai.
"Nhóc thì có thể làm gì?"
" Không liên quan đến cậu, bớt hỏi một chút đi!"
Gia ánh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫy tay:
" Đến bên cạnh tôi đi!"
Gấu không quan tâm đến cậu.
" Vậy nhóc chờ tôi hai phút, tôi đi lấy đồ vật, sau đó mang nhóc về nhà."
Gấu không đáp lời, lạnh mặt mà quay lưng.
Tiêu Gia Ánh quay lại phòng hát, đang đi còn quay đầu lại nhìn một lần, xác định gấu không chạy lung tung.
Các đồng nghiệp cho rằng Gia Ánh uống đến nôn ra, còn bảo hai người đến phòng vệ sinh tìm cậu, thấy cậu quay lại với đôi mắt phiếm hồng, bọn họ kinh ngạc hỏi:
"Lúc nãy anh Tiêu chạy đi đâu vậy? Còn tưởng rằng anh giận chúng tôi chứ. Không chơi trò chơi thì thôi, chúng ta tiếp tục ca hát uống rượu."
"Mọi người cứ chơi vui vẻ, tôi không sao hết, chỉ đi ngoài nghe điện thoại thôi."
"Điện thoại của ai mà nghe lâu như vậy? Hơn nữa tôi lại có cảm giác...."
Dư Diệu hoài nghi mà nhìn chằm chằm Gia Ánh:
"Ông Tiêu, ông có chắc là bản thân không có việc gì không? Đôi mắt sao lại như vậy?"
"Tại gió bên ngoài quá lớn."
Cậu cầm lấy đồ đạc:
"Lúc về mọi người nhớ lái xe cẩn thận, tôi đi về trước, có người đang đợi tôi."
Có...người...?
Các đồng nghiệp há to miệng nhìn Gia Ánh, cậu mặc áo khoác xong, đi đến cửa lại quay trở về cho Hướng Chinh một cái ôm lịch sự:
"Mọi việc thuận lợi, nhớ thường xuyên liên  hệ."
Hướng Chinh và Dư Diệu quay mặt nhìn nhau, người này có còn là Tiêu Gia Ánh tự kỷ không? Mới uống có mấy ly rượu thôi, sao tâm trạng lại tốt như vậy? Còn nữa, ai đang đợi cậu ta??
May mắn là không có ai nhiều chuyện đến mức đi theo dõi Gia Ánh, nếu không gấu đã bị bại lộ.
Một người một gấu đi dọc ven đường, gấu đi phía trước, Gia Ánh đi phía sau, cách nhau khoảng 2-3 mét, giống như không quen biết, lại giống như đang giận dỗi, hoàn cảnh bình thường lại hết sức kỳ lạ.
Ánh trăng chiếu lên bóng dáng bướng bỉnh của gấu.
Nó lùn như một cái ghế đẩu nhưng lại linh hoạt kinh người, có thể hoàn hảo mà tránh khỏi ánh mắt của người đi đường, còn vừa đi vừa đá cục đá, cái cổ lại cứng ngắc, không quay mặt liếc nhìn đằng sau một cái, dường như không quan tâm Gia Ánh có đi theo kịp hay không.
"Ngừng lại."
Tiêu Gia Ánh nhấp môi:
"Đứng ở đây chờ xe."
Hai tay mở túi xách ra, ánh mắt ngừng trên thân gấu lại chậm rãi thu hồi, giống như đang ám chỉ, gấu quay lại liếc nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, nhảy vào trong túi.
Chờ thì chờ.
Lên xe, một người một gấu vẫn không nói gì, đương nhiên là không thể nói, miễn cho ngày mai lên báo.
Tài xế hỏi:
"Ấn nút hướng dẫn sao?"
"Ừ, có thể chậm một chút."
Tiêu Gia Ánh kéo cửa sổ xe xuống, muốn hưởng một chút gió lạnh bên ngoài, không chừng sẽ tỉnh rượu.
Trốn trong góc chết của tầm mắt tài xế, gấu hung hăng mà đè lại chốt mở.
Cửa kính lại từ từ kéo lên.
Tiêu Gia Ánh rũ mắt, ho nhẹ:
"Làm gì đó?"
Gấu trừng mắt nhìn cậu, không lên tiếng, một lát sau, nó tự sa ngã mà thả lỏng thân thể, ngưỡng mặt nện cái ót lên đùi Gia Ánh, hung hăng đá cửa xe:
"Mn!"
Tài xế liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Tiêu Gia Ánh giả vờ quay đầu ho khan:
"Khụ khụ, mn, khụ khụ!"
"....."
Đồ nhát gan.
Gấu không thèm quan tâm.
Thật ra Gia Ánh có rất nhiều nghi vấn trong lòng, cũng có rất nhiều việc muốn tâm sự với gấu, đến lúc gặp mặt bỗng nhiên lại cảm thấy cận hương tình khiếp, sao lại như vậy? Rõ ràng chỉ mới cách xa nhau hơn một tháng.
Thật vất vả về đến nhà.
Thả túi xách xuống, Tiêu gia Ánh liền hỏi:
"Sao nhóc về được vậy? Cửa hàng sửa chữa cũng không có liên hệ..."
"Cậu ước gì tôi không về đúng không?"
Thái độ ác liệt, ngữ điệu lãnh đạm, làm tim Gia Ánh đau nhói.
Bản thân mình lo lắng cho nó lâu như vậy, nó thì hay lắm, vừa xuất hiện liền không phân biệt tốt xấu, chẳng lẽ còn đang trách mẹ mình?
"Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi nhóc, bà ấy..."
"Hừ, không cần phải như vậy, dù sao cậu cũng sẽ không trả thù cho tôi."
Môi Gia Ánh mím chặt:
"Có thể nói chuyện đàng hoàng không? Không thì không cần nói nữa."
Gấu tức giận đá đổ sọt rác, Tiêu Gia Ánh không để ý đến nó, thay quần áo, rửa mặt, đánh răng, rót ly nước, im lặng mà đi vào phòng ngủ.
Nhưng cậu không ngủ, chỉ ngồi ở mép giường nghỉ ngơi mà thôi, tác dụng của cồn vẫn chưa tan nên cậu cảm thấy rất mệt, không còn sức lực, hô hấp và nhịp tim đều rất nặng nề.
Muốn uống nước nhưng tay lại không cầm chắc nên rớt xuống.
Choang.
Ly thủy tinh rớt xuống đất bể thành mảnh nhỏ, cậu ôm cái đầu đau như búa bổ mà cong lưng, vừa định duỗi tay nhặt, cửa phòng lại bị đá văng.
"...."
Tiêu Gia Ánh:
"Có việc gì sao?"
Ngừng đột ngột trước cửa phòng, gấu mím môi thờ ơ lạnh nhạt, đợi một hai phút, Tiêu Gia Ánh dứt khoát nằm xuống, nghiêng người quay lưng về phía gấu.
Trong phòng im ắng, không khí như đông lại.
Lại một lát sau, Tiêu Gia Ánh nghe được tiếng đệm mềm bước trên sàn nhà.
"Mn."
Gấu thấp giọng mắng.
Nó có thể nhảy lên giường nhưng nó không nhảy, dựa vào cái gì mà phải nhảy.
Rốt cuộc Tiêu Gia Ánh phải chủ động mở miệng:
"Rốt cuộc thì làm sao mà về đây được?"
"Chuyển phát nhanh."
Xem ra là bà chủ gửi đi trước.
"Đã sớm khôi phục ý thức phải không? Sao lại không liên hệ tôi?"
"Không rảnh."
....Thật đúng là lời ít mà ý nhiều.
Tiêu Gia Ánh:
"Được rồi, bây giờ có thể nói được chưa? Rốt cuộc đang tức giận điều gì?"
Gấu nghiến răng nghiến lợi nói với lưng cậu:
"Là ai nói tuyệt đối sẽ không để tôi lưu lạc đầu đường?"
Đồ lừa đảo, mn, tất cả đều là đồ lừa đảo.
"Cũng đâu có để nhóc lưu lạc đầu đường, bây giờ không phải khỏe rồi sao?"
"Ông đây đã suýt chết!"
"Nhưng tôi cũng không mặc kệ nhóc."
Tiêu Gia Ánh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm gấu.
"Hơn một tháng qua, tôi đã mang nhóc đi sửa ở cửa hàng, ngồi xe lửa qua thăm nhóc, còn gọi điện thoại rất nhiều lần để hỏi thăm tình huống, tôi đã làm tất cả mọi thứ mà tôi có thể làm, không cảm kích thì thôi."
"Tôi nói không cảm kích lúc nào?"
"Vậy ý của nhóc là sao?"
Âm thanh chất vấn vô thức mà cao lên, Tiêu Gia Ánh cảm thấy rất mất mặt, có chút không dám ngẩng đầu.
"....Tôi....Tôi....."
Gấu lắp bắp hết mấy giây, cuối cùng cắn răng mà nhảy lên giường, ngồi xổm trên cổ Gia Ánh, trừng mắt nhìn sườn mặt cậu ở cự ly gần:
"Tôi ghét cậu."
Tại sao lại nói như vậy?
"Ghét tôi? Vì sao?"
"Cậu không có tự trọng."
“……”
Một thành ngữ hết sức thâm sâu!
Thấy cậu im miệng, nhắm mắt, gấu túm lấy lỗ tai cậu, nghiến răng nói từng chữ từng chữ:
"Cậu...để...người...ta...hôn...cậu."
Nói xong, gấu giống như khinh khí cầu bị xì hơi nhưng tim Gia Ánh lại như được rót một dòng nước ấm, cả người ấm áp trong nháy mắt, chính mình cũng không hiểu sao lại như vậy.
Cậu tránh khỏi tầm mắt gấu, phất tay muốn đuổi gấu xuống:
"Đừng loi choi, xuống đi."
Nhưng gấu vờ như không hiểu 3 chữ đầu tiên, nó nằm sấp xuống, cả tay lẫn chân ôm lấy cổ Gia Ánh:
"Cậu nói đi, có phải cậu không có lòng tự trọng không?"
"Đó là trò chơi, với lại mọi người đều uống rượu, trong thế giới này điều đó là hết sức bình thường đối với người trưởng thành."
"Đừng có ngụy biện! Cậu cho là tôi không hiểu gì sao?"
Thật đúng là đứa nhỏ thích gây chú ý.
Nó đột nhiên xuất hiện, không thể trở thành tiêu điểm trong mắt đối phương, sự quan tâm không đủ như nó mong muốn nên phải dùng tất cả thủ đoạn để biểu đạt sự bất mãn.
Tiêu Gia Ánh dùng giọng điệu như dỗ em bé:
"Được được được, vậy nhóc muốn thế nào mới có thể nguôi giận?"
"......"
Gấu lấy chăn phủ kín đầu, nhụt chí mà thấp giọng:
"Cậu thật là phiền!"
Haizz....Nhóc thật khó hiểu!
Một lát sau, Tiêu Gia Ánh nói muốn ra ngoài nấu nước ấm, kết quả lại đi hồi lâu không về phòng, gấu chạy đến phòng khách, phát hiện cậu dựa vào cạnh bàn ngủ gật.
Đỏ và trắng trộn lại mà uống, không nôn là hay lắm rồi, cậu chỉ là ngủ gật, rượu phẩm vẫn rất tốt.
"Tiêu Gia Ánh, dậy đi."
Không có phản ứng.
Gấu hít sâu một hơi, vô cùng nóng nảy.
......
Rất lâu rồi Tiêu Gia Ánh mới được ngủ say như vậy.
Trong hoảng hốt, cậu cảm giác có người bế mình lên, cánh tay đặt trên vai, hai chân treo ở không trung.
Dựa vào khuôn ngực rộng lớn của ai đó, sau đó lại được nằm trên giường, Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng nâng mí mắt, trước mắt lại là một mảnh tối tăm.
Đã vậy còn có cảm giác khó thở, phảng phất có ai nằm đè lên người cậu, cậu lại không thể động đậy, khoảng cách giữa mặt và mặt rất gần nên hầu như không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy đối phương hôn mình.
Một lần.
Hai lần.
Đôi môi thiếu niên ướt át, nội tiết tố nam bừng bừng phấn chấn.
Đầu tiên là trên trán, sau đó lại rơi xuống mi mắt.
"Đừng..."
"Ngoan ngoãn một chút! Giải độc cho cậu."
Tiếng nói quen thuộc mang theo tức giận, hôn xong lại lấy góc chăn hung hăng xoa xoa chỗ vừa hôn, thiếu chút nữa là lau đi lớp da bên ngoài.
Lau xong lại ném chăn ra, đối phương tự sa ngã mà gầm nhẹ:
"Tiêu Gia Ánh, tôi ghét cậu."
Chương trước Chương tiếp
Loading...