Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca
Chương 89: Hóa ra Tiêu Lộng chỉ đơn thuần là một tên lưu manh à?!
Nghe thấy giọng nói, hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên, lập tức quay đầu lại.
Tấm rèm dày bị kéo lên, một luồng gió lạnh thổi vào.
Kẻ bị người phụ nữ trung niên cầm dây thừng dẫn vào vừa đi vừa lải nhải không ngừng: “Vị đại tư tế này, ngài có hiểu tiếng Hán không? Ta thật sự không có ý xấu, lỡ xông vào đại trướng của quý tộc là do vô ý…”
Mới nói được một nửa, Lâu Thanh Đường bỗng dưng bắt gặp mấy người và một con thú đang vây quanh lò sưởi.
Khi đối diện với đôi mắt đen sáng lấp lánh kia, lời nói của y đột nhiên chậm lại.
Chung Yến Sanh bị gió lạnh lùa vào hơi co người lại, ôm lấy chiếc đuôi dài đầy lông, cực kỳ quyến rũ của Đạp Tuyết đang ngoe nguẩy bên mặt mình. Thấy đúng là Lâu Thanh Đường, cậu mừng rỡ không thôi: “Lâu đại phu, thật sự là ngươi sao!”
Khi đến Mạc Bắc quá vội vã, lúc rời khỏi đại doanh, cậu quên không hỏi thuộc hạ của Tiêu Lộng xem có ai từng nhìn thấy Lâu Thanh Đường không.
Sau đó nghĩ lại, Lâu Thanh Đường cũng không phải kẻ ngốc, đến Mạc Bắc chắc chắn sẽ đến đại doanh tìm Tiêu Lộng, nên cũng không lo lắng lắm.
Không ngờ lại gặp Lâu Thanh Đường ở bộ lạc của cô cậu.
Chiếc đuôi dài bị Chung Yến Sanh ôm lấy, Đạp Tuyết cũng không hề giãy dụa, nó liếm móng vuốt, từ từ quay đầu nhìn Lâu Thanh Đường. Trong đôi mắt thú màu băng lam ánh lên dáng vẻ giống hệt Tiêu Lộng, lạnh lùng nhìn y.
Tiêu Lộng căn bản chẳng hề quan tâm ai đã vào, thậm chí còn không thèm nâng mí mắt, toàn tâm toàn ý nhìn Chung Yến Sanh. Hắn nghiêng người chắn gió cho cậu, đồng thời cố gắng rút chiếc đuôi Chung Yến Sanh đang ôm trong lòng ra.
“…Trời ơi.” Lâu Thanh Đường không còn thời gian để lải nhải nữa, vô thức thốt lên: “Ba người các ngươi sao lại ở đây, ta đang mơ sao?”
Trước tiên không nói đến Chung Yến Sanh đang ở Kinh thành yên ổn, tại sao lại chạy đến Mạc Bắc.
Đây là địa phận của người Man di, Tiêu Lộng là một Thống soái, xuất hiện ở đây đủ để khiến người ta rợn tóc gáy.
Đặc biệt là tên họ Tiêu khốn kiếp này, trông như đầu óc lại hỏng rồi.
Thấy Lâu Thanh Đường vẫn bị trói, Chung Yến Sanh định đứng lên, nhưng do ngồi ngựa quá lâu nên đôi chân vẫn còn tê như muốn nhũn ra, xương cốt cũng mỏi nhừ, chưa kịp đứng dậy đã rên khẽ một tiếng. Ngay sau đó, cậu bị Đạp Tuyết ngậm lấy ống tay áo, còn Tiêu Lộng thì nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống lần nữa.
Tiêu Lộng liếc nhìn Bùi Nguyệt: “Cởi trói.”
Bùi Nguyệt quan sát một người một thú đang kẹp chặt Chung Yến Sanh ở giữa, sau đó mới lên tiếng: “Cởi trói.”
Người phụ nữ trung niên không hề nghi ngờ mệnh lệnh của Bùi Nguyệt, rút dao cong bên hông ra, nhanh nhẹn cắt đứt dây trói trên người Lâu Thanh Đường, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Rốt cuộc cũng được tự do, Lâu Thanh Đường vừa xoa cổ tay vừa nhăn nhó: “Xin hỏi, có ai có thể nói cho ta biết đây là tình huống gì không?”
Tại sao một đại tế tư của người Man di lại có thể hòa thuận ngồi cùng một hoàng tộc và một Thống soái người Hán thế này???
Chung Yến Sanh vội giải thích: “Sau khi sắp xếp mọi việc ở Kinh thành, ta đi theo đoàn vận chuyển lương thực đến Mạc Bắc, sau đó xảy ra chút biến cố… Tóm lại, đây là cô của ta, Lâu đại phu không cần phải sợ!”
Lâu Thanh Đường không khỏi nhìn về phía Bùi Nguyệt đang ngồi ở giữa.
Y biết rất rõ vị nữ tư tế của bộ lạc Man di này khó đối phó thế nào, nhưng lúc này, vẻ mặt Bùi Nguyệt lại hết sức hiền hòa, không hề có chút biểu hiện khác thường. Nghe thấy Chung Yến Sanh gọi “cô”, bà còn mỉm cười gật đầu một cái.
Bùi Nguyệt tự nhiên hòa nhã: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Khoảng thời gian gần đây Lâu Thanh Đường bận rộn ở quê nhà và Tây Thục, không để ý đến tin tức ở Kinh thành, nên vẫn chưa biết thân phận của Chung Yến Sanh. Nhưng y đã ở bộ lạc này một thời gian, đương nhiên cũng nghe ngóng được Bùi Nguyệt là Công chúa hòa thân, từng là người của hoàng thất.
Có vẻ mọi người đều là người một nhà, Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng cũng đang ở bên cạnh. Lâu Thanh Đường nhìn quanh, không nhăn nhó nữa, bước tới ngồi xuống.
Chung Yến Sanh nhìn đôi môi khô nứt của y, trang phục trên người cũng có phần tơi tả, rõ ràng những ngày này sống chẳng mấy dễ chịu gì. Cậu ngại ngùng đẩy bát trà sữa đã gần nguội tới: “Lâu đại phu, sao ngươi lại ở đây? Sau khi đến Mạc Bắc, ngươi không đến quân doanh tìm ca ca sao?”
Lâu Thanh Đường không chút khách sáo nhận lấy bát trà sữa, thở dài một hơi: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Hơn nửa tháng trước, Lâu Thanh Đường vội vã chạy đến Mạc Bắc. Vì đặc biệt chọn đường tắt để đi, trên đường không gặp phải dân chúng đang chạy nạn về phía Nam, nên không hay biết gì. Lúc đến Mạc Bắc mới phát hiện nơi này loạn như một nồi cháo heo.
Y vội phái người gửi thư về Kinh thành, sau đó định đi tìm Tiêu Lộng, nhưng lại xui xẻo sao mà giữa đường gặp phải đám người Man di đến cướp bóc.
Cũng may là trên đường trốn thoát y gặp được đội thám thính của bộ lạc Aohan.
Mấy năm nay, Bùi Nguyệt không có liên hệ với hoàng thất Đại Ung, nhưng bà vẫn có thiện cảm với người dân nơi đó. Sau khi danh vọng trong bộ lạc ngày càng cao, bà cũng răn dạy con dân bộ lạc mình đối xử tử tế với người Hán.
Vì vậy, đoàn người của Lâu Thanh Đường đã may mắn được cứu, vừa hay thuộc hạ của y mang theo một lượng lớn hàng hóa, nên họ được dẫn đến bộ lạc Aohan để trao đổi.
Lâu Thanh Đường ở lại bộ lạc này một thời gian. Y nảy sinh ý định khám phá bí thuật liên quan đến cổ độc trên người Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, nhưng bị Bùi Nguyệt liếc mắt một cái là nhận ra, vừa hành động đã bị bắt lại.
Cũng may chỉ bị giam hai ngày là được thả.
Vừa rồi trên đường đến đây, Lâu Thanh Đường lạnh đến mức run lẩy bẩy, bây giờ nói chuyện nhiều đến khô cả miệng. Lâu Thanh Đường nói xong, bèn bưng cái bát bạc lên uống ực một hơi cạn sạch.
Chung Yến Sanh nghe thấy y âm thầm làm nhiều việc như vậy thì trong lòng cảm động không thôi, đẩy bát trà sữa Bùi Nguyệt rót cho Đạp Tuyết về phía y: “Lâu đại phu, cảm ơn ngươi.”
Đạp Tuyết nhìn bát trà sữa bị đẩy ra, rên lên một tiếng nho nhỏ.
Lâu Thanh Đường nhìn thấy vẻ trịnh trọng của cậu, cười nói: “Cảm ơn ta làm gì? Giúp Định Vương Điện hạ cũng là giúp chính ta, hơn nữa hắn đã từng cứu mạng ta, mạng ta quý lắm. Đúng rồi, nhìn trạng thái này của Định Vương Điện hạ nhà ngươi là lại ngốc rồi sao?”
Chung Yến Sanh vừa định trả lời thì thấy Tiêu Lộng cúi mắt xuống, ngón tay thon dài của hắn móc vào ngón tay Chung Yến Sanh, giọng ấm ức: “Y nói ta ngốc.”
Khuôn mặt anh tuấn xìu xuống, trông như một con mèo lớn đang thất vọng.
Đạp Tuyết bên cạnh cũng cúi đầu xuống theo, rên lên một tiếng đáng thương vô cùng.
Chung Yến Sanh sững người, ham muốn bảo vệ trong cậu lập tức trỗi dậy, vội vàng bịt tai hắn lại: “Không có ngốc! Lâu đại phu đừng nói lung tung!”
Lâu Thanh Đường: “…”
Mẹ nó chứ.
Bùi Nguyệt ho khẽ một tiếng.
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra điều không ổn, vội vàng rút tay về, hai tai đỏ ửng lên.
Bùi Nguyệt từng là Tam Công chúa của Đại Ung, cũng từng trải qua nhiều sóng gió trong bộ tộc, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn về phía Lâu Thanh Đường: “Vừa rồi có nghe Điều Điều nói, ngươi nghiên cứu về cổ độc khá sâu.”
Lâu Thanh Đường bị bà nhìn mà lạnh toát sống lưng, lập tức ngồi thẳng người: “Có hiểu một chút.”
Bùi Nguyệt rót lại bát trà sữa cho Chung Yến Sanh, gật đầu: “Ngươi có đồng ý tạm thời ở lại bộ lạc, cùng ta nghiên cứu những đoạn bí thuật còn sót lại về cổ độc, tìm ra cách giải độc này không?”
Lâu Thanh Đường tốn bao công sức, một phần là để giúp Tiêu Lộng giải độc, phần khác là vì sự tò mò và lòng ham học hỏi, y không thể không tìm hiểu rõ về cổ độc này, nghe vậy thì mừng rỡ: “Cái gì? Thật sự có đoạn còn sót lại? Đồng ý, đương nhiên là ta đồng ý.”
Hai người rất ăn ý, lập tức trao đổi vài câu về những gì mình biết. Chung Yến Sanh nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ lặng lẽ uống trà sữa, nhìn họ thảo luận.
Hương vị béo ngậy thơm ngon tràn vào cổ họng, Chung Yến Sanh uống vài ngụm, cảm thấy rất thích, quay sang chia sẻ với Tiêu Lộng: “Ca ca, anh thử đi!”
Tiêu Lộng im lặng nghe lời, cúi đầu uống một ngụm.
Chung Yến Sanh rúc vào người hắn, vùi vào lòng nhỏ giọng hỏi: “Có thơm không?”
Ngồi bên lò sưởi một lúc, cơ thể cậu ấm lên, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh trước đó cũng đã bắt đầu hồng hào. Cậu ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp chói mắt toát lên sự yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên cường.
Hương lan mờ ảo như sương hòa cùng hương vị ngọt ngào của trà sữa, nhẹ nhàng lướt qua đầu mũi, thơm ngon cực kỳ.
Ánh mắt Tiêu Lộng lướt qua trước ngực Chung Yến Sanh, yết hầu hơi động đậy. Ánh nhìn dán chặt vào mặt cậu: “Thơm.”
Hắn muốn ngậm cậu trong miệng, chôn vào cổ cậu để ngửi mùi hương, rồi liếm đi những giọt nước mắt ấy.
Chung Yến Sanh bị ánh nhìn của hắn làm lông dựng hết cả lên, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.
Bùi Nguyệt vốn đang thảo luận với Lâu Thanh Đường đột nhiên dừng lại, ôn hòa hỏi: “Điều Điều, bình thường khi cổ độc của Định Vương phát tác, con sẽ làm dịu thế nào?”
Nhắc đến chính sự, vẻ mặt Chung Yến Sanh nghiêm túc trở lại, suy nghĩ một lúc.
Khi Tiêu Lộng đau đầu, hắn thường ôm cậu mà hôn, liếm, cắn hay ngửi, dường như đặc biệt thích mùi của cậu.
Cậu ngại ngùng không nói đến hai cái đầu: “Anh ấy sẽ ngửi mùi của con.”
Vẻ mặt Bùi Nguyệt khá kỳ lạ: “Ngửi thế nào?”
Tai Chung Yến Sanh càng lúc càng đỏ, lí nhí đáp: “Chỉ là… ngửi thôi.”
Bùi Nguyệt im lặng.
Chung Yến Sanh vội vàng giải thích: “Mùi, mùi trên người con, có lẽ là do trùng mẹ tỏa ra, nên mới có tác dụng giảm đau cho Định Vương Điện hạ…”
Nói xong, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi buồn bã.
Đợi sau khi cậu và Tiêu Lộng được giải trừ cổ độc, mùi hương mà Tiêu Lộng yêu thích trên người cậu cũng sẽ biến mất.
Khi đó Tiêu Lộng cũng sẽ không thích ngửi cậu như vậy nữa.
“Điều Điều.” Bùi Nguyệt nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hoảng loạn của cậu, giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn: “Cổ trùng không ảnh hưởng đến mùi hương trên người con.”
Chung Yến Sanh ngây ngẩn: “Dạ?”
“Đó là mùi hương tự nhiên của con.”
Giọng nói của Bùi Nguyệt càng lúc càng ôn hòa, nhưng dưới sự ôn hòa đó dường như là một ngọn núi lửa sắp phun trào: “Chỉ cần con ở trong phạm vi năm thước quanh hắn, là đã có thể làm dịu đi cơn đau đầu của hắn rồi.”
“Ngoại trừ máu ra, theo ghi chép trong điển cổ thì không có thứ gì khác có tác dụng.”
Mỗi một câu Bùi Nguyệt nói đều khiến Chung Yến Sanh ngơ ngẩn, màu đỏ trên tai cũng dần lan ra khắp khuôn mặt.
Mặc dù giọng điệu của Bùi Nguyệt rất dịu dàng, nhưng lời nói rất thẳng thắn: “Không cần phải ngửi mùi hương của con, cũng không cần phải làm bất cứ điều gì khác.”
Chung Yến Sanh: “…”
Môi Chung Yến Sanh giật giật, ngây ngốc quay đầu, khiếp sợ nhìn Tiêu Lộng.
Không, không cần sao?
Vậy thì tại sao…
Hóa ra Tiêu Lộng chỉ đơn giản là một tên lưu manh thôi à?!
Tiêu Lộng giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: “Nghe không hiểu.”
Chung Yến Sanh hoàn toàn không ngờ rằng còn có sự thật này, bị ánh mắt của Bùi Nguyệt và Lâu Thanh Đường nhìn qua như có như không, khuôn mặt cậu càng lúc càng nóng bừng.
Cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại trong căn lều này nữa, hoảng hốt cố gắng bò dậy: “Cô, con, con muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi một lát…”
Bùi Nguyệt hỏi: “Con muốn nghỉ ngơi một mình sao?”
Chung Yến Sanh: “…Đúng, một mình con thôi.”
Tiêu Lộng không phải là người.
Là một con chó xấu xa.
Bùi Nguyệt trông như muốn nói rồi lại thôi, thở dài: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lại chu đáo bổ sung: “Đừng để bị chiếm lời nữa.”
Khó khăn lắm Chung Yến Sanh mới đứng lên được, nghe thấy câu này thì suýt nữa lại trượt chân ngã trở lại, cậu nhanh chóng kéo Tiêu Lộng rời đi: “Dạ… dạ!”
Đạp Tuyết cũng thong thả đuổi theo sau.
Bộ lạc của người Man di vô cùng náo nhiệt, dù cho thời tiết thế này vẫn có nhiều dân du mục tới lui ngoài trời. Bên ngoài căn lều có những người đang đốt lửa, pha trà và cười nói. Khi thấy hai người Hán từ trong lều của Yadagan bước ra, không ít người tò mò nhìn theo, liên tục nhìn qua khuôn mặt của Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng.
Đặc biệt khi thấy con mèo lớn Đạp Tuyết đi theo sát bên Chung Yến Sanh, dân du mục trong bộ lạc rõ ràng là rất kinh ngạc.
Người Man di tín ngưỡng Trường Sinh Thiên, sùng bái thiên địa, tôn thờ tự nhiên. Đối với những sinh vật bí ẩn và đẹp đẽ từ núi tuyết như Đạp Tuyết, họ đều mang lòng yêu quý và kính sợ. Khi thấy Đạp Tuyết đi theo sau Chung Yến Sanh, họ không khỏi dành cho cậu thêm vài sự tôn trọng.
Chung Yến Sanh bị nhìn chằm chằm mà đổ mồ hôi tay, rất sợ Tiêu Lộng sẽ bị nhận ra. May mà những người bên cạnh cô cậu đều rất nhạy bén, thấy họ bước ra thì dẫn hai người đến trước căn lều bên cạnh, vén rèm lên và nói bằng tiếng Hán có phần vụng về: “Các ngươi, khách, ở đây, có chuyện, gọi ta.”
Chung Yến Sanh gật đầu như gà mổ thóc: “Cảm ơn.”
Nói xong, cậu cảm thấy có nhiều người nhìn theo hơn, lo lắng kéo Tiêu Lộng nhanh chóng chui vào trong.
Căn lều này rõ ràng không lớn và lộng lẫy như của Bùi Nguyệt, nhưng được trải nệm cũng coi như là êm ái. Trên đường đến Mạc Bắc, Chung Yến Sanh chưa được một hôm ngon giấc nào, giằng co lâu như vậy đã khiến cậu kiệt sức, lắc lư ngã xuống giường.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên người mình. Đôi môi hơi lạnh của Tiêu Lộng nhẹ nhàng lướt qua tai cậu: “Liếm đi.”
Chung Yến Sanh bực mình đấm hắn một cái: “Không liếm.”
Cô cậu đã đoán ra rồi!
Tiêu Lộng ngậm dái tai cậu, cố chấp nói: “Đã hứa rồi, liếm đi.”
Chung Yến Sanh: “…Lúc này anh mới nghe hiểu được à?”
Tiêu Lộng lại như nghe không hiểu gì, chỉ chuyên tâm hôn má cậu. Những nụ hôn ấm áp từ cằm dần trượt xuống cổ, như thể trên cổ của Chung Yến Sanh có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn hắn, khiến hắn không ngừng vừa ngậm vừa cắn nó.
Cổ của Chung Yến Sanh đã đỏ bừng, bị Tiêu Lộng hôn đến mức run rẩy cả người. Đầu óc cậu mê màng, hoàn toàn quên mất lời dặn của cô trước đó. Đôi mắt ướt át, hơi thở trở nên rối loạn. Đột nhiên, giường trũng xuống, Đạp Tuyết cũng đã nhẹ nhàng leo lên theo.
Đôi mắt của Chung Yến Sanh lấp lánh ánh nước. Vừa mở mắt ra, cậu nhìn thấy cái đầu lông xù của Đạp Tuyết đang sáp lại gần, đôi mắt thú xám xanh tò mò chăm chú nhìn cậu.
Cảm giác xấu hổ lập tức trỗi dậy, đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô cậu đang ở ngay trong căn lều bên cạnh, còn dặn cậu đừng để bị chiếm hời!
Chung Yến Sanh bỗng dưng không biết nên đuổi Đạp Tuyết xuống giường trước hay nên đẩy Tiêu Lộng ra. Hơi thở gấp gáp như từng đợt sóng nước, hốc mắt nóng lên ướt đẫm. Cậu đẩy đầu Tiêu Lộng ra, khó khăn nói: “Không được… cắn em, để em xem vết thương của anh.”
Động tác của Tiêu Lộng ngừng lại, nhưng rồi như không nghe thấy, tiếp tục cắn mút như muốn nuốt chửng cậu.
Chung Yến Sanh phải khó khăn lắm mới hít thở được, giọng nói nghiêm túc hơn mấy lần: “Tiêu Hàm Nguy.”
Sau một hồi im lặng, Định Vương Điện hạ đành thành thật ngồi dậy, đôi mắt u tối nhìn Chung Yến Sanh đưa tay đến tháo đai lưng của hắn.
Chung Yến Sanh đang cởi đai lưng thì nhận ra đai lưng của Tiêu Lộng trông rất quen mắt.
Đây chính là cái cậu cho người mang đến Mạc Bắc mà.
Ngay cả trên chiến trường cũng phải đeo nó. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc thường ngày Tiêu Lộng khoe khoang chiếc đai lưng này với thuộc hạ thế nào.
Nhìn chằm chằm chiếc đai lưng một lúc, Chung Yến Sanh quyết định chờ sau khi Tiêu Lộng tỉnh lại, cậu sẽ không để Đạp Tuyết cắn đứt chân hắn.
Cởi vạt áo của Tiêu Lộng ra xong, Chung Yến Sanh vừa định vén áo hắn lên thì tay bỗng dưng bị giữ lại.
Mùi máu trên người hắn ngày càng nồng.
“Xấu lắm.” Tiêu Lộng chậm chạp dỗ dành cậu: “Đừng nhìn.”
Mũi Chung Yến Sanh đột nhiên cay xè, cậu hất tay Tiêu Lộng ra, cắn môi cố gắng cởi áo hắn. Những vết thương cũ mới chồng chất trên cơ thể Tiêu Lộng dần bại lộ, hầu hết đã được băng bó nhưng vẫn rỉ máu, còn một số thì chưa kịp băng lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Yến Sanh cảm thấy đau nhói cả người.
Những bức thư gửi về Kinh thành đều là tin chiến thắng, nhưng nào có ai ra chiến trường mà không bị thương?
Chung Yến Sanh buồn bực xuống giường. Tiêu Lộng theo bản năng muốn đi theo, nhưng bị Chung Yến Sanh trừng mắt: “Ngồi yên.”
Cậu xù lông khác hẳn dáng vẻ mềm mại thường ngày, ngay cả Đạp Tuyết cũng bị dọa cho giật mình, nó lặng lẽ nhảy xuống giường, rất sợ Chung Yến Sanh sẽ mắng nó.
Chung Yến Sanh vén rèm cửa lên gọi ra ngoài.
Không bao lâu sau, có người mang nước nóng, khăn và băng vào trong.
Chung Yến Sanh buồn bực không lên tiếng tháo băng cho Tiêu Lộng, cẩn thận lau sạch máu đang rỉ ra, sau đó lấy thuốc trị thương đặc biệt mang theo từ trong túi áo, chấm thuốc và bôi lên vết thương cho hắn.
Những ngón tay trắng mảnh trượt từ ngực đến đầu ngón tay, vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, càng làm tăng cảm giác ngứa ngáy, so với hưởng thụ thì đây giống như một hình phạt hơn. Tiêu Lộng cúi xuống nhìn cậu, hơi thở trở nên nặng nề, muốn kéo cậu lại gần hắn: “Bé chủ nhân.”
Chung Yến Sanh nghiêm mặt: “Anh mà còn động đậy nữa thì em sẽ ném anh ra ngoài đấy.”
Tiêu Lộng nắm lấy cậu, dường như cười nhẹ một cái, không lộn xộn nữa.
Xử lý xong vết thương ở trước ngực, Chung Yến Sanh nhìn những vết thương còn lại trên lưng Tiêu Lộng mà đau lòng không thôi. Cậu cố quay mặt đi để Tiêu Lộng không thấy được biểu cảm của mình, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Trong mắt Tiêu Lộng đầy sương mù mờ mịt, đầu óc mê mang. Mãi một lúc sau, hắn mới cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp rơi trên lưng mình.
Đạp Tuyết kêu lên ư ử, liên tục dúi đầu vào người Chung Yến Sanh. Tiêu Lộng cứng đờ một lúc, rồi quay lại ôm cậu vào lòng. Người bình thường lời lưu manh nào cũng nói được, giờ chỉ còn biết vụng về an ủi: “Không đau.”
Chung Yến Sanh đau lòng muốn chết, gục đầu vào lòng Tiêu Lộng, thút thít một hồi mới nghẹn ngào nói: “Anh chịu nhiều vết thương như vậy, nhưng Cảnh Vương Điện hạ lại nói không ai có thể dung chứa anh.”
Gió Bắc thổi rít trên cánh đồng tuyết, Tiêu Lộng nâng khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi ướt đẫm. Vào khoảnh khắc này, dường như một chút lý trí đã quay về với hắn. Hắn hôn cậu thật dịu dàng, rồi thì thầm: “Chỉ cần có em là đủ.”
Vượt ngàn dặm núi non mà đến, cuối cùng Chung Yến Sanh cũng được bao bọc trong mùi hương quen thuộc và an toàn. Cậu khóc nức nở, băng bó cho Tiêu Lộng mà tay run lẩy bẩy, cuối cùng không biết mình đã thiếp đi trong vòng tay hắn từ lúc nào.
Giấc ngủ ấy rất sâu, đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Chung Yến Sanh mở mắt ra thì không thấy Tiêu Lộng bên cạnh.
Đôi mắt cậu vẫn còn sưng, ngây ngẩn hoảng loạn gọi tên Tiêu Lộng. Vừa lật chăn xuống giường, cơn lạnh khiến cậu rùng mình, không còn cách nào khác đành phải khoác chiếc áo Mông Cổ sạch sẽ chẳng biết ai đã mang vào lên người.
Vừa luống cuống tay chân mặc xong, bên ngoài vang lên giọng nói của Lâu Thanh Đường: “Tiểu Điện hạ đã dậy chưa? Có tiện để ta vào không?”
Chung Yến Sanh đáp lại, rồi thấy Lâu Thanh Đường mang theo cơm nước bước vào. Nhìn thấy tóc và quần áo cậu rối bời, y cười nói: “Tiêu Lộng được cô của ngươi gọi đi rồi, đoán rằng ngươi dậy sẽ hoảng sợ nên bảo ta đến trấn an ngươi một chút.”
Nghe thấy Tiêu Lộng vẫn còn ở đây, Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm. Ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng cả ngày không có gì của cậu cũng bắt đầu biểu tình.
Lâu Thanh Đường tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống. “Ăn chút gì trước đi, đã lâu rồi ngươi chưa ăn gì mà.”
Chung Yến Sanh ậm ừ một tiếng. Lâu Thanh Đường sờ cằm quan sát cậu, không khỏi chậc chậc mấy tiếng: “Tiểu Điện hạ à, con người ngươi ngoan ngoãn như thế, sao bên cạnh toàn là những nhân vật nguy hiểm vậy?”
Chung Yến Sanh mờ mịt: “Nguy hiểm?”
Lâu Thanh Đường gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Một là Tiêu Lộng, hai là cô của ngươi, ai cũng có thể khiến người ta chịu khổ.”
“Không có đâu.” Chung Yến Sanh không hiểu: “Ca ca thì không nói, còn cô rất dịu dàng mà.”
Lâu Thanh Đường: “…Ngươi biết người cô dịu dàng của ngươi đã làm những gì không?”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt.
Những ngày này, Lâu Thanh Đường không có cơ hội tám chuyện với ai, giờ khó khăn lắm mới tóm được Chung Yến Sanh, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra: “Cô của ngươi lợi hại lắm đó.”
Năm xưa, khi Bùi Nguyệt hòa thân đến đây không lâu, Mạc Bắc thất thủ, quan hệ giữa bộ lạc Aohan và Đại Ung trở nên cực kỳ căng thẳng. Là Công chúa người Hán, Bùi Nguyệt bị mọi người lạnh nhạt, thế nhưng bà lại được kế thừa vị trí tư tế, trở thành Yadagan được toàn bộ bộ lạc tôn kính.
“Thủ lĩnh bộ lạc Aohan là một tên ma bệnh.” Lâu Thanh Đường sờ cằm: “Lúc ông ta ốm yếu, mọi chuyện trong bộ lạc đều do một tay cô ngươi chỉ dẫn. Ban đầu còn có trưởng lão không phục, nhưng sau này, những người không phục đều mọc cỏ trên mộ, còn lại đều phục cả rồi.”
Chung Yến Sanh uống một ngụm cháo, nghiêm túc nhận xét: “Cô nắm quyền, cô nói gì cũng đúng, họ không phục là họ sai.”
Lâu Thanh Đường: “…”
Y thật sự nghi ngờ Chung Yến Sanh đã bị Tiêu Lộng dạy hư.
“Thôi vậy.” Thấy tình cảm của cặp cô cháu mới gặp này có vẻ tốt, Lâu Thanh Đường từ bỏ ý định nhắc nhở Chung Yến Sanh cẩn thận với Bùi Nguyệt: “Tối qua ta và cô ngươi nghiên cứu cả đêm. Ban đầu đọc hiểu những đoạn cổ tịch bị rách là trở ngại lớn nhất, nhưng bà đã ở bộ lạc nhiều năm, đọc hiểu những chữ xiêu vẹo ấy không thành vấn đề, còn hiểu về cổ trùng của người Man di. Còn ta, dù gì tổ tiên mấy đời đều là đại phu, hiểu về độc.”
Chung Yến Sanh ngẩn ra, trong lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng. “Đã có cách rồi sao?”
“Đúng vậy.” Lâu Thanh Đường đắc ý: “Cô ngươi đã gọi Tiêu Lộng đến thử thuốc. Cổ trùng đã nằm trong cơ thể hai người nhiều năm, trước hết phải tìm cách dẫn chúng ra.”
Nụ cười trên mặt Chung Yến Sanh tắt ngúm: “Thử thuốc?!”
Lâu Thanh Đường quả thật là không biết giữ mồm giữ miệng, vừa không chú ý một cái là đã tuôn ra hết, y lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng Chung Yến Sanh không còn ăn nổi nữa: “Mang ta đi xem!”
Ông trời con này không dễ lừa như trước, Lâu Thanh Đường đành cắn răng dẫn đường: “Nói trước, tuyệt đối đừng nói là ta tiết lộ.”
Lúc Lâu Thanh Đường dẫn Chung Yến Sanh chạy đến, Tiêu Lộng đã ngồi trong bể thuốc lõm xuống nền nhà, Bùi Nguyệt đang định ném bọ cạp vào đó. Thấy Chung Yến Sanh được Lâu Thanh Đường dẫn đến, động tác của bà mới hơi dừng lại, lườm Lâu Thanh Đường một cái rồi đặt con bọ cạp sang một bên, giọng điệu ôn hòa: “Điều Điều sao lại đến đây?”
Bể thuốc tỏa ra mùi hương thảo dược, rõ ràng việc dẫn cổ trùng ra không hề dễ chịu gì. Tiêu Lộng chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi trong bể, mái tóc dài xõa xuống, trên khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi lạnh, làn da trắng nhợt nhạt hiện lên những đường gân xanh mờ. Dường như cảm nhận được sự hiện diện của Chung Yến Sanh, một lúc sau, đôi mắt phủ sương chậm rãi mở ra, nhìn về phía cậu, mỉm cười yếu ớt và mấp máy môi.
Điều Điều.
Hắn yên lặng ngồi trong bể thuốc, đôi mắt u ám như một yêu ma tuấn tú đang quyến rũ con chim nhỏ vỗ cánh đáp xuống.
Chung Yến Sanh không tự chủ được mà bước tới đó một bước, trong lòng vừa đau vừa mềm, cắn môi năn nỉ: “Giải độc, con cũng phải có mặt. Cô ơi, con, con cũng muốn xuống bể thuốc!”
Như vậy cô sẽ không ném bọ cạp và rắn vào đó nữa.
Bùi Nguyệt mỉm cười giải thích: “Gấp gì chứ? Vốn định để con ăn xong rồi mới gọi con qua.”
Chung Yến Sanh nghĩ thầm, nếu đợi cậu ăn xong rồi mới qua thì Tiêu Lộng có khi đã bị bọ cạp chích chết rồi.
“Bể thuốc là chuẩn bị từ tối qua, từ nay trở đi, hàng ngày hai đứa phải cùng ngâm mình trong đó một canh giờ rưỡi.”
Bùi Nguyệt vẫy tay, ra hiệu người phía sau mang luôn giỏ rắn đi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô sẽ thêm một chút thuốc nữa, con đợi một lát rồi hãy xuống.”
Chung Yến Sanh nhìn bà xoay người lấy một nắm thuốc từ chiếc hộp của người đứng phía sau, vẻ mặt Lâu Thanh Đường đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp, cậu không nhịn được mà len lén kéo tay áo y, nhỏ giọng hỏi: “Đó là thuốc gì vậy?”
Lâu Thanh Đường nghiêm mặt, nói nhỏ: “Thuốc gây ra triệu chứng suy thận âm.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu cảm thấy, sau khi Tiêu Lộng tỉnh lại, không còn bị ảnh hưởng bởi cổ trùng nữa, thì dù Tiêu Lộng có thái độ gì với cậu, có còn thích cậu nữa hay không.
Thì cũng không thể để hắn bị bất lực.
Trong trường hợp cậu thật sự phải khóa Tiêu Lộng lại thì mới nên dùng tới.
Chung Yến Sanh cắn răng, kịp thời bắt lấy tay Bùi Nguyệt đang định bỏ thuốc vào, lắp bắp nói: “Cô ơi, cái này thì… không cần đâu…”
Bùi Nguyệt tiếc nuối rút tay lại: “Được thôi.”
–
Tác giả:
Điều Điều giải thích cách bình thường xoa dịu cơn đau đầu của Tiêu Lộng.
Cô: Phải nghĩ biện pháp hạ độc hắn
Nhưng bé cưng của chúng ta phải đồng ý đã.
Tấm rèm dày bị kéo lên, một luồng gió lạnh thổi vào.
Kẻ bị người phụ nữ trung niên cầm dây thừng dẫn vào vừa đi vừa lải nhải không ngừng: “Vị đại tư tế này, ngài có hiểu tiếng Hán không? Ta thật sự không có ý xấu, lỡ xông vào đại trướng của quý tộc là do vô ý…”
Mới nói được một nửa, Lâu Thanh Đường bỗng dưng bắt gặp mấy người và một con thú đang vây quanh lò sưởi.
Khi đối diện với đôi mắt đen sáng lấp lánh kia, lời nói của y đột nhiên chậm lại.
Chung Yến Sanh bị gió lạnh lùa vào hơi co người lại, ôm lấy chiếc đuôi dài đầy lông, cực kỳ quyến rũ của Đạp Tuyết đang ngoe nguẩy bên mặt mình. Thấy đúng là Lâu Thanh Đường, cậu mừng rỡ không thôi: “Lâu đại phu, thật sự là ngươi sao!”
Khi đến Mạc Bắc quá vội vã, lúc rời khỏi đại doanh, cậu quên không hỏi thuộc hạ của Tiêu Lộng xem có ai từng nhìn thấy Lâu Thanh Đường không.
Sau đó nghĩ lại, Lâu Thanh Đường cũng không phải kẻ ngốc, đến Mạc Bắc chắc chắn sẽ đến đại doanh tìm Tiêu Lộng, nên cũng không lo lắng lắm.
Không ngờ lại gặp Lâu Thanh Đường ở bộ lạc của cô cậu.
Chiếc đuôi dài bị Chung Yến Sanh ôm lấy, Đạp Tuyết cũng không hề giãy dụa, nó liếm móng vuốt, từ từ quay đầu nhìn Lâu Thanh Đường. Trong đôi mắt thú màu băng lam ánh lên dáng vẻ giống hệt Tiêu Lộng, lạnh lùng nhìn y.
Tiêu Lộng căn bản chẳng hề quan tâm ai đã vào, thậm chí còn không thèm nâng mí mắt, toàn tâm toàn ý nhìn Chung Yến Sanh. Hắn nghiêng người chắn gió cho cậu, đồng thời cố gắng rút chiếc đuôi Chung Yến Sanh đang ôm trong lòng ra.
“…Trời ơi.” Lâu Thanh Đường không còn thời gian để lải nhải nữa, vô thức thốt lên: “Ba người các ngươi sao lại ở đây, ta đang mơ sao?”
Trước tiên không nói đến Chung Yến Sanh đang ở Kinh thành yên ổn, tại sao lại chạy đến Mạc Bắc.
Đây là địa phận của người Man di, Tiêu Lộng là một Thống soái, xuất hiện ở đây đủ để khiến người ta rợn tóc gáy.
Đặc biệt là tên họ Tiêu khốn kiếp này, trông như đầu óc lại hỏng rồi.
Thấy Lâu Thanh Đường vẫn bị trói, Chung Yến Sanh định đứng lên, nhưng do ngồi ngựa quá lâu nên đôi chân vẫn còn tê như muốn nhũn ra, xương cốt cũng mỏi nhừ, chưa kịp đứng dậy đã rên khẽ một tiếng. Ngay sau đó, cậu bị Đạp Tuyết ngậm lấy ống tay áo, còn Tiêu Lộng thì nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống lần nữa.
Tiêu Lộng liếc nhìn Bùi Nguyệt: “Cởi trói.”
Bùi Nguyệt quan sát một người một thú đang kẹp chặt Chung Yến Sanh ở giữa, sau đó mới lên tiếng: “Cởi trói.”
Người phụ nữ trung niên không hề nghi ngờ mệnh lệnh của Bùi Nguyệt, rút dao cong bên hông ra, nhanh nhẹn cắt đứt dây trói trên người Lâu Thanh Đường, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Rốt cuộc cũng được tự do, Lâu Thanh Đường vừa xoa cổ tay vừa nhăn nhó: “Xin hỏi, có ai có thể nói cho ta biết đây là tình huống gì không?”
Tại sao một đại tế tư của người Man di lại có thể hòa thuận ngồi cùng một hoàng tộc và một Thống soái người Hán thế này???
Chung Yến Sanh vội giải thích: “Sau khi sắp xếp mọi việc ở Kinh thành, ta đi theo đoàn vận chuyển lương thực đến Mạc Bắc, sau đó xảy ra chút biến cố… Tóm lại, đây là cô của ta, Lâu đại phu không cần phải sợ!”
Lâu Thanh Đường không khỏi nhìn về phía Bùi Nguyệt đang ngồi ở giữa.
Y biết rất rõ vị nữ tư tế của bộ lạc Man di này khó đối phó thế nào, nhưng lúc này, vẻ mặt Bùi Nguyệt lại hết sức hiền hòa, không hề có chút biểu hiện khác thường. Nghe thấy Chung Yến Sanh gọi “cô”, bà còn mỉm cười gật đầu một cái.
Bùi Nguyệt tự nhiên hòa nhã: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Khoảng thời gian gần đây Lâu Thanh Đường bận rộn ở quê nhà và Tây Thục, không để ý đến tin tức ở Kinh thành, nên vẫn chưa biết thân phận của Chung Yến Sanh. Nhưng y đã ở bộ lạc này một thời gian, đương nhiên cũng nghe ngóng được Bùi Nguyệt là Công chúa hòa thân, từng là người của hoàng thất.
Có vẻ mọi người đều là người một nhà, Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng cũng đang ở bên cạnh. Lâu Thanh Đường nhìn quanh, không nhăn nhó nữa, bước tới ngồi xuống.
Chung Yến Sanh nhìn đôi môi khô nứt của y, trang phục trên người cũng có phần tơi tả, rõ ràng những ngày này sống chẳng mấy dễ chịu gì. Cậu ngại ngùng đẩy bát trà sữa đã gần nguội tới: “Lâu đại phu, sao ngươi lại ở đây? Sau khi đến Mạc Bắc, ngươi không đến quân doanh tìm ca ca sao?”
Lâu Thanh Đường không chút khách sáo nhận lấy bát trà sữa, thở dài một hơi: “Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Hơn nửa tháng trước, Lâu Thanh Đường vội vã chạy đến Mạc Bắc. Vì đặc biệt chọn đường tắt để đi, trên đường không gặp phải dân chúng đang chạy nạn về phía Nam, nên không hay biết gì. Lúc đến Mạc Bắc mới phát hiện nơi này loạn như một nồi cháo heo.
Y vội phái người gửi thư về Kinh thành, sau đó định đi tìm Tiêu Lộng, nhưng lại xui xẻo sao mà giữa đường gặp phải đám người Man di đến cướp bóc.
Cũng may là trên đường trốn thoát y gặp được đội thám thính của bộ lạc Aohan.
Mấy năm nay, Bùi Nguyệt không có liên hệ với hoàng thất Đại Ung, nhưng bà vẫn có thiện cảm với người dân nơi đó. Sau khi danh vọng trong bộ lạc ngày càng cao, bà cũng răn dạy con dân bộ lạc mình đối xử tử tế với người Hán.
Vì vậy, đoàn người của Lâu Thanh Đường đã may mắn được cứu, vừa hay thuộc hạ của y mang theo một lượng lớn hàng hóa, nên họ được dẫn đến bộ lạc Aohan để trao đổi.
Lâu Thanh Đường ở lại bộ lạc này một thời gian. Y nảy sinh ý định khám phá bí thuật liên quan đến cổ độc trên người Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, nhưng bị Bùi Nguyệt liếc mắt một cái là nhận ra, vừa hành động đã bị bắt lại.
Cũng may chỉ bị giam hai ngày là được thả.
Vừa rồi trên đường đến đây, Lâu Thanh Đường lạnh đến mức run lẩy bẩy, bây giờ nói chuyện nhiều đến khô cả miệng. Lâu Thanh Đường nói xong, bèn bưng cái bát bạc lên uống ực một hơi cạn sạch.
Chung Yến Sanh nghe thấy y âm thầm làm nhiều việc như vậy thì trong lòng cảm động không thôi, đẩy bát trà sữa Bùi Nguyệt rót cho Đạp Tuyết về phía y: “Lâu đại phu, cảm ơn ngươi.”
Đạp Tuyết nhìn bát trà sữa bị đẩy ra, rên lên một tiếng nho nhỏ.
Lâu Thanh Đường nhìn thấy vẻ trịnh trọng của cậu, cười nói: “Cảm ơn ta làm gì? Giúp Định Vương Điện hạ cũng là giúp chính ta, hơn nữa hắn đã từng cứu mạng ta, mạng ta quý lắm. Đúng rồi, nhìn trạng thái này của Định Vương Điện hạ nhà ngươi là lại ngốc rồi sao?”
Chung Yến Sanh vừa định trả lời thì thấy Tiêu Lộng cúi mắt xuống, ngón tay thon dài của hắn móc vào ngón tay Chung Yến Sanh, giọng ấm ức: “Y nói ta ngốc.”
Khuôn mặt anh tuấn xìu xuống, trông như một con mèo lớn đang thất vọng.
Đạp Tuyết bên cạnh cũng cúi đầu xuống theo, rên lên một tiếng đáng thương vô cùng.
Chung Yến Sanh sững người, ham muốn bảo vệ trong cậu lập tức trỗi dậy, vội vàng bịt tai hắn lại: “Không có ngốc! Lâu đại phu đừng nói lung tung!”
Lâu Thanh Đường: “…”
Mẹ nó chứ.
Bùi Nguyệt ho khẽ một tiếng.
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra điều không ổn, vội vàng rút tay về, hai tai đỏ ửng lên.
Bùi Nguyệt từng là Tam Công chúa của Đại Ung, cũng từng trải qua nhiều sóng gió trong bộ tộc, vẻ mặt không hề thay đổi nhìn về phía Lâu Thanh Đường: “Vừa rồi có nghe Điều Điều nói, ngươi nghiên cứu về cổ độc khá sâu.”
Lâu Thanh Đường bị bà nhìn mà lạnh toát sống lưng, lập tức ngồi thẳng người: “Có hiểu một chút.”
Bùi Nguyệt rót lại bát trà sữa cho Chung Yến Sanh, gật đầu: “Ngươi có đồng ý tạm thời ở lại bộ lạc, cùng ta nghiên cứu những đoạn bí thuật còn sót lại về cổ độc, tìm ra cách giải độc này không?”
Lâu Thanh Đường tốn bao công sức, một phần là để giúp Tiêu Lộng giải độc, phần khác là vì sự tò mò và lòng ham học hỏi, y không thể không tìm hiểu rõ về cổ độc này, nghe vậy thì mừng rỡ: “Cái gì? Thật sự có đoạn còn sót lại? Đồng ý, đương nhiên là ta đồng ý.”
Hai người rất ăn ý, lập tức trao đổi vài câu về những gì mình biết. Chung Yến Sanh nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ lặng lẽ uống trà sữa, nhìn họ thảo luận.
Hương vị béo ngậy thơm ngon tràn vào cổ họng, Chung Yến Sanh uống vài ngụm, cảm thấy rất thích, quay sang chia sẻ với Tiêu Lộng: “Ca ca, anh thử đi!”
Tiêu Lộng im lặng nghe lời, cúi đầu uống một ngụm.
Chung Yến Sanh rúc vào người hắn, vùi vào lòng nhỏ giọng hỏi: “Có thơm không?”
Ngồi bên lò sưởi một lúc, cơ thể cậu ấm lên, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh trước đó cũng đã bắt đầu hồng hào. Cậu ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp chói mắt toát lên sự yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên cường.
Hương lan mờ ảo như sương hòa cùng hương vị ngọt ngào của trà sữa, nhẹ nhàng lướt qua đầu mũi, thơm ngon cực kỳ.
Ánh mắt Tiêu Lộng lướt qua trước ngực Chung Yến Sanh, yết hầu hơi động đậy. Ánh nhìn dán chặt vào mặt cậu: “Thơm.”
Hắn muốn ngậm cậu trong miệng, chôn vào cổ cậu để ngửi mùi hương, rồi liếm đi những giọt nước mắt ấy.
Chung Yến Sanh bị ánh nhìn của hắn làm lông dựng hết cả lên, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.
Bùi Nguyệt vốn đang thảo luận với Lâu Thanh Đường đột nhiên dừng lại, ôn hòa hỏi: “Điều Điều, bình thường khi cổ độc của Định Vương phát tác, con sẽ làm dịu thế nào?”
Nhắc đến chính sự, vẻ mặt Chung Yến Sanh nghiêm túc trở lại, suy nghĩ một lúc.
Khi Tiêu Lộng đau đầu, hắn thường ôm cậu mà hôn, liếm, cắn hay ngửi, dường như đặc biệt thích mùi của cậu.
Cậu ngại ngùng không nói đến hai cái đầu: “Anh ấy sẽ ngửi mùi của con.”
Vẻ mặt Bùi Nguyệt khá kỳ lạ: “Ngửi thế nào?”
Tai Chung Yến Sanh càng lúc càng đỏ, lí nhí đáp: “Chỉ là… ngửi thôi.”
Bùi Nguyệt im lặng.
Chung Yến Sanh vội vàng giải thích: “Mùi, mùi trên người con, có lẽ là do trùng mẹ tỏa ra, nên mới có tác dụng giảm đau cho Định Vương Điện hạ…”
Nói xong, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi buồn bã.
Đợi sau khi cậu và Tiêu Lộng được giải trừ cổ độc, mùi hương mà Tiêu Lộng yêu thích trên người cậu cũng sẽ biến mất.
Khi đó Tiêu Lộng cũng sẽ không thích ngửi cậu như vậy nữa.
“Điều Điều.” Bùi Nguyệt nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hoảng loạn của cậu, giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn: “Cổ trùng không ảnh hưởng đến mùi hương trên người con.”
Chung Yến Sanh ngây ngẩn: “Dạ?”
“Đó là mùi hương tự nhiên của con.”
Giọng nói của Bùi Nguyệt càng lúc càng ôn hòa, nhưng dưới sự ôn hòa đó dường như là một ngọn núi lửa sắp phun trào: “Chỉ cần con ở trong phạm vi năm thước quanh hắn, là đã có thể làm dịu đi cơn đau đầu của hắn rồi.”
“Ngoại trừ máu ra, theo ghi chép trong điển cổ thì không có thứ gì khác có tác dụng.”
Mỗi một câu Bùi Nguyệt nói đều khiến Chung Yến Sanh ngơ ngẩn, màu đỏ trên tai cũng dần lan ra khắp khuôn mặt.
Mặc dù giọng điệu của Bùi Nguyệt rất dịu dàng, nhưng lời nói rất thẳng thắn: “Không cần phải ngửi mùi hương của con, cũng không cần phải làm bất cứ điều gì khác.”
Chung Yến Sanh: “…”
Môi Chung Yến Sanh giật giật, ngây ngốc quay đầu, khiếp sợ nhìn Tiêu Lộng.
Không, không cần sao?
Vậy thì tại sao…
Hóa ra Tiêu Lộng chỉ đơn giản là một tên lưu manh thôi à?!
Tiêu Lộng giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: “Nghe không hiểu.”
Chung Yến Sanh hoàn toàn không ngờ rằng còn có sự thật này, bị ánh mắt của Bùi Nguyệt và Lâu Thanh Đường nhìn qua như có như không, khuôn mặt cậu càng lúc càng nóng bừng.
Cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại trong căn lều này nữa, hoảng hốt cố gắng bò dậy: “Cô, con, con muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi một lát…”
Bùi Nguyệt hỏi: “Con muốn nghỉ ngơi một mình sao?”
Chung Yến Sanh: “…Đúng, một mình con thôi.”
Tiêu Lộng không phải là người.
Là một con chó xấu xa.
Bùi Nguyệt trông như muốn nói rồi lại thôi, thở dài: “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Lại chu đáo bổ sung: “Đừng để bị chiếm lời nữa.”
Khó khăn lắm Chung Yến Sanh mới đứng lên được, nghe thấy câu này thì suýt nữa lại trượt chân ngã trở lại, cậu nhanh chóng kéo Tiêu Lộng rời đi: “Dạ… dạ!”
Đạp Tuyết cũng thong thả đuổi theo sau.
Bộ lạc của người Man di vô cùng náo nhiệt, dù cho thời tiết thế này vẫn có nhiều dân du mục tới lui ngoài trời. Bên ngoài căn lều có những người đang đốt lửa, pha trà và cười nói. Khi thấy hai người Hán từ trong lều của Yadagan bước ra, không ít người tò mò nhìn theo, liên tục nhìn qua khuôn mặt của Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng.
Đặc biệt khi thấy con mèo lớn Đạp Tuyết đi theo sát bên Chung Yến Sanh, dân du mục trong bộ lạc rõ ràng là rất kinh ngạc.
Người Man di tín ngưỡng Trường Sinh Thiên, sùng bái thiên địa, tôn thờ tự nhiên. Đối với những sinh vật bí ẩn và đẹp đẽ từ núi tuyết như Đạp Tuyết, họ đều mang lòng yêu quý và kính sợ. Khi thấy Đạp Tuyết đi theo sau Chung Yến Sanh, họ không khỏi dành cho cậu thêm vài sự tôn trọng.
Chung Yến Sanh bị nhìn chằm chằm mà đổ mồ hôi tay, rất sợ Tiêu Lộng sẽ bị nhận ra. May mà những người bên cạnh cô cậu đều rất nhạy bén, thấy họ bước ra thì dẫn hai người đến trước căn lều bên cạnh, vén rèm lên và nói bằng tiếng Hán có phần vụng về: “Các ngươi, khách, ở đây, có chuyện, gọi ta.”
Chung Yến Sanh gật đầu như gà mổ thóc: “Cảm ơn.”
Nói xong, cậu cảm thấy có nhiều người nhìn theo hơn, lo lắng kéo Tiêu Lộng nhanh chóng chui vào trong.
Căn lều này rõ ràng không lớn và lộng lẫy như của Bùi Nguyệt, nhưng được trải nệm cũng coi như là êm ái. Trên đường đến Mạc Bắc, Chung Yến Sanh chưa được một hôm ngon giấc nào, giằng co lâu như vậy đã khiến cậu kiệt sức, lắc lư ngã xuống giường.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên người mình. Đôi môi hơi lạnh của Tiêu Lộng nhẹ nhàng lướt qua tai cậu: “Liếm đi.”
Chung Yến Sanh bực mình đấm hắn một cái: “Không liếm.”
Cô cậu đã đoán ra rồi!
Tiêu Lộng ngậm dái tai cậu, cố chấp nói: “Đã hứa rồi, liếm đi.”
Chung Yến Sanh: “…Lúc này anh mới nghe hiểu được à?”
Tiêu Lộng lại như nghe không hiểu gì, chỉ chuyên tâm hôn má cậu. Những nụ hôn ấm áp từ cằm dần trượt xuống cổ, như thể trên cổ của Chung Yến Sanh có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn hắn, khiến hắn không ngừng vừa ngậm vừa cắn nó.
Cổ của Chung Yến Sanh đã đỏ bừng, bị Tiêu Lộng hôn đến mức run rẩy cả người. Đầu óc cậu mê màng, hoàn toàn quên mất lời dặn của cô trước đó. Đôi mắt ướt át, hơi thở trở nên rối loạn. Đột nhiên, giường trũng xuống, Đạp Tuyết cũng đã nhẹ nhàng leo lên theo.
Đôi mắt của Chung Yến Sanh lấp lánh ánh nước. Vừa mở mắt ra, cậu nhìn thấy cái đầu lông xù của Đạp Tuyết đang sáp lại gần, đôi mắt thú xám xanh tò mò chăm chú nhìn cậu.
Cảm giác xấu hổ lập tức trỗi dậy, đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô cậu đang ở ngay trong căn lều bên cạnh, còn dặn cậu đừng để bị chiếm hời!
Chung Yến Sanh bỗng dưng không biết nên đuổi Đạp Tuyết xuống giường trước hay nên đẩy Tiêu Lộng ra. Hơi thở gấp gáp như từng đợt sóng nước, hốc mắt nóng lên ướt đẫm. Cậu đẩy đầu Tiêu Lộng ra, khó khăn nói: “Không được… cắn em, để em xem vết thương của anh.”
Động tác của Tiêu Lộng ngừng lại, nhưng rồi như không nghe thấy, tiếp tục cắn mút như muốn nuốt chửng cậu.
Chung Yến Sanh phải khó khăn lắm mới hít thở được, giọng nói nghiêm túc hơn mấy lần: “Tiêu Hàm Nguy.”
Sau một hồi im lặng, Định Vương Điện hạ đành thành thật ngồi dậy, đôi mắt u tối nhìn Chung Yến Sanh đưa tay đến tháo đai lưng của hắn.
Chung Yến Sanh đang cởi đai lưng thì nhận ra đai lưng của Tiêu Lộng trông rất quen mắt.
Đây chính là cái cậu cho người mang đến Mạc Bắc mà.
Ngay cả trên chiến trường cũng phải đeo nó. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc thường ngày Tiêu Lộng khoe khoang chiếc đai lưng này với thuộc hạ thế nào.
Nhìn chằm chằm chiếc đai lưng một lúc, Chung Yến Sanh quyết định chờ sau khi Tiêu Lộng tỉnh lại, cậu sẽ không để Đạp Tuyết cắn đứt chân hắn.
Cởi vạt áo của Tiêu Lộng ra xong, Chung Yến Sanh vừa định vén áo hắn lên thì tay bỗng dưng bị giữ lại.
Mùi máu trên người hắn ngày càng nồng.
“Xấu lắm.” Tiêu Lộng chậm chạp dỗ dành cậu: “Đừng nhìn.”
Mũi Chung Yến Sanh đột nhiên cay xè, cậu hất tay Tiêu Lộng ra, cắn môi cố gắng cởi áo hắn. Những vết thương cũ mới chồng chất trên cơ thể Tiêu Lộng dần bại lộ, hầu hết đã được băng bó nhưng vẫn rỉ máu, còn một số thì chưa kịp băng lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Yến Sanh cảm thấy đau nhói cả người.
Những bức thư gửi về Kinh thành đều là tin chiến thắng, nhưng nào có ai ra chiến trường mà không bị thương?
Chung Yến Sanh buồn bực xuống giường. Tiêu Lộng theo bản năng muốn đi theo, nhưng bị Chung Yến Sanh trừng mắt: “Ngồi yên.”
Cậu xù lông khác hẳn dáng vẻ mềm mại thường ngày, ngay cả Đạp Tuyết cũng bị dọa cho giật mình, nó lặng lẽ nhảy xuống giường, rất sợ Chung Yến Sanh sẽ mắng nó.
Chung Yến Sanh vén rèm cửa lên gọi ra ngoài.
Không bao lâu sau, có người mang nước nóng, khăn và băng vào trong.
Chung Yến Sanh buồn bực không lên tiếng tháo băng cho Tiêu Lộng, cẩn thận lau sạch máu đang rỉ ra, sau đó lấy thuốc trị thương đặc biệt mang theo từ trong túi áo, chấm thuốc và bôi lên vết thương cho hắn.
Những ngón tay trắng mảnh trượt từ ngực đến đầu ngón tay, vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, càng làm tăng cảm giác ngứa ngáy, so với hưởng thụ thì đây giống như một hình phạt hơn. Tiêu Lộng cúi xuống nhìn cậu, hơi thở trở nên nặng nề, muốn kéo cậu lại gần hắn: “Bé chủ nhân.”
Chung Yến Sanh nghiêm mặt: “Anh mà còn động đậy nữa thì em sẽ ném anh ra ngoài đấy.”
Tiêu Lộng nắm lấy cậu, dường như cười nhẹ một cái, không lộn xộn nữa.
Xử lý xong vết thương ở trước ngực, Chung Yến Sanh nhìn những vết thương còn lại trên lưng Tiêu Lộng mà đau lòng không thôi. Cậu cố quay mặt đi để Tiêu Lộng không thấy được biểu cảm của mình, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Trong mắt Tiêu Lộng đầy sương mù mờ mịt, đầu óc mê mang. Mãi một lúc sau, hắn mới cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp rơi trên lưng mình.
Đạp Tuyết kêu lên ư ử, liên tục dúi đầu vào người Chung Yến Sanh. Tiêu Lộng cứng đờ một lúc, rồi quay lại ôm cậu vào lòng. Người bình thường lời lưu manh nào cũng nói được, giờ chỉ còn biết vụng về an ủi: “Không đau.”
Chung Yến Sanh đau lòng muốn chết, gục đầu vào lòng Tiêu Lộng, thút thít một hồi mới nghẹn ngào nói: “Anh chịu nhiều vết thương như vậy, nhưng Cảnh Vương Điện hạ lại nói không ai có thể dung chứa anh.”
Gió Bắc thổi rít trên cánh đồng tuyết, Tiêu Lộng nâng khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi ướt đẫm. Vào khoảnh khắc này, dường như một chút lý trí đã quay về với hắn. Hắn hôn cậu thật dịu dàng, rồi thì thầm: “Chỉ cần có em là đủ.”
Vượt ngàn dặm núi non mà đến, cuối cùng Chung Yến Sanh cũng được bao bọc trong mùi hương quen thuộc và an toàn. Cậu khóc nức nở, băng bó cho Tiêu Lộng mà tay run lẩy bẩy, cuối cùng không biết mình đã thiếp đi trong vòng tay hắn từ lúc nào.
Giấc ngủ ấy rất sâu, đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Chung Yến Sanh mở mắt ra thì không thấy Tiêu Lộng bên cạnh.
Đôi mắt cậu vẫn còn sưng, ngây ngẩn hoảng loạn gọi tên Tiêu Lộng. Vừa lật chăn xuống giường, cơn lạnh khiến cậu rùng mình, không còn cách nào khác đành phải khoác chiếc áo Mông Cổ sạch sẽ chẳng biết ai đã mang vào lên người.
Vừa luống cuống tay chân mặc xong, bên ngoài vang lên giọng nói của Lâu Thanh Đường: “Tiểu Điện hạ đã dậy chưa? Có tiện để ta vào không?”
Chung Yến Sanh đáp lại, rồi thấy Lâu Thanh Đường mang theo cơm nước bước vào. Nhìn thấy tóc và quần áo cậu rối bời, y cười nói: “Tiêu Lộng được cô của ngươi gọi đi rồi, đoán rằng ngươi dậy sẽ hoảng sợ nên bảo ta đến trấn an ngươi một chút.”
Nghe thấy Tiêu Lộng vẫn còn ở đây, Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm. Ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng cả ngày không có gì của cậu cũng bắt đầu biểu tình.
Lâu Thanh Đường tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống. “Ăn chút gì trước đi, đã lâu rồi ngươi chưa ăn gì mà.”
Chung Yến Sanh ậm ừ một tiếng. Lâu Thanh Đường sờ cằm quan sát cậu, không khỏi chậc chậc mấy tiếng: “Tiểu Điện hạ à, con người ngươi ngoan ngoãn như thế, sao bên cạnh toàn là những nhân vật nguy hiểm vậy?”
Chung Yến Sanh mờ mịt: “Nguy hiểm?”
Lâu Thanh Đường gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Một là Tiêu Lộng, hai là cô của ngươi, ai cũng có thể khiến người ta chịu khổ.”
“Không có đâu.” Chung Yến Sanh không hiểu: “Ca ca thì không nói, còn cô rất dịu dàng mà.”
Lâu Thanh Đường: “…Ngươi biết người cô dịu dàng của ngươi đã làm những gì không?”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt.
Những ngày này, Lâu Thanh Đường không có cơ hội tám chuyện với ai, giờ khó khăn lắm mới tóm được Chung Yến Sanh, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra: “Cô của ngươi lợi hại lắm đó.”
Năm xưa, khi Bùi Nguyệt hòa thân đến đây không lâu, Mạc Bắc thất thủ, quan hệ giữa bộ lạc Aohan và Đại Ung trở nên cực kỳ căng thẳng. Là Công chúa người Hán, Bùi Nguyệt bị mọi người lạnh nhạt, thế nhưng bà lại được kế thừa vị trí tư tế, trở thành Yadagan được toàn bộ bộ lạc tôn kính.
“Thủ lĩnh bộ lạc Aohan là một tên ma bệnh.” Lâu Thanh Đường sờ cằm: “Lúc ông ta ốm yếu, mọi chuyện trong bộ lạc đều do một tay cô ngươi chỉ dẫn. Ban đầu còn có trưởng lão không phục, nhưng sau này, những người không phục đều mọc cỏ trên mộ, còn lại đều phục cả rồi.”
Chung Yến Sanh uống một ngụm cháo, nghiêm túc nhận xét: “Cô nắm quyền, cô nói gì cũng đúng, họ không phục là họ sai.”
Lâu Thanh Đường: “…”
Y thật sự nghi ngờ Chung Yến Sanh đã bị Tiêu Lộng dạy hư.
“Thôi vậy.” Thấy tình cảm của cặp cô cháu mới gặp này có vẻ tốt, Lâu Thanh Đường từ bỏ ý định nhắc nhở Chung Yến Sanh cẩn thận với Bùi Nguyệt: “Tối qua ta và cô ngươi nghiên cứu cả đêm. Ban đầu đọc hiểu những đoạn cổ tịch bị rách là trở ngại lớn nhất, nhưng bà đã ở bộ lạc nhiều năm, đọc hiểu những chữ xiêu vẹo ấy không thành vấn đề, còn hiểu về cổ trùng của người Man di. Còn ta, dù gì tổ tiên mấy đời đều là đại phu, hiểu về độc.”
Chung Yến Sanh ngẩn ra, trong lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng. “Đã có cách rồi sao?”
“Đúng vậy.” Lâu Thanh Đường đắc ý: “Cô ngươi đã gọi Tiêu Lộng đến thử thuốc. Cổ trùng đã nằm trong cơ thể hai người nhiều năm, trước hết phải tìm cách dẫn chúng ra.”
Nụ cười trên mặt Chung Yến Sanh tắt ngúm: “Thử thuốc?!”
Lâu Thanh Đường quả thật là không biết giữ mồm giữ miệng, vừa không chú ý một cái là đã tuôn ra hết, y lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng Chung Yến Sanh không còn ăn nổi nữa: “Mang ta đi xem!”
Ông trời con này không dễ lừa như trước, Lâu Thanh Đường đành cắn răng dẫn đường: “Nói trước, tuyệt đối đừng nói là ta tiết lộ.”
Lúc Lâu Thanh Đường dẫn Chung Yến Sanh chạy đến, Tiêu Lộng đã ngồi trong bể thuốc lõm xuống nền nhà, Bùi Nguyệt đang định ném bọ cạp vào đó. Thấy Chung Yến Sanh được Lâu Thanh Đường dẫn đến, động tác của bà mới hơi dừng lại, lườm Lâu Thanh Đường một cái rồi đặt con bọ cạp sang một bên, giọng điệu ôn hòa: “Điều Điều sao lại đến đây?”
Bể thuốc tỏa ra mùi hương thảo dược, rõ ràng việc dẫn cổ trùng ra không hề dễ chịu gì. Tiêu Lộng chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi trong bể, mái tóc dài xõa xuống, trên khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi lạnh, làn da trắng nhợt nhạt hiện lên những đường gân xanh mờ. Dường như cảm nhận được sự hiện diện của Chung Yến Sanh, một lúc sau, đôi mắt phủ sương chậm rãi mở ra, nhìn về phía cậu, mỉm cười yếu ớt và mấp máy môi.
Điều Điều.
Hắn yên lặng ngồi trong bể thuốc, đôi mắt u ám như một yêu ma tuấn tú đang quyến rũ con chim nhỏ vỗ cánh đáp xuống.
Chung Yến Sanh không tự chủ được mà bước tới đó một bước, trong lòng vừa đau vừa mềm, cắn môi năn nỉ: “Giải độc, con cũng phải có mặt. Cô ơi, con, con cũng muốn xuống bể thuốc!”
Như vậy cô sẽ không ném bọ cạp và rắn vào đó nữa.
Bùi Nguyệt mỉm cười giải thích: “Gấp gì chứ? Vốn định để con ăn xong rồi mới gọi con qua.”
Chung Yến Sanh nghĩ thầm, nếu đợi cậu ăn xong rồi mới qua thì Tiêu Lộng có khi đã bị bọ cạp chích chết rồi.
“Bể thuốc là chuẩn bị từ tối qua, từ nay trở đi, hàng ngày hai đứa phải cùng ngâm mình trong đó một canh giờ rưỡi.”
Bùi Nguyệt vẫy tay, ra hiệu người phía sau mang luôn giỏ rắn đi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô sẽ thêm một chút thuốc nữa, con đợi một lát rồi hãy xuống.”
Chung Yến Sanh nhìn bà xoay người lấy một nắm thuốc từ chiếc hộp của người đứng phía sau, vẻ mặt Lâu Thanh Đường đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp, cậu không nhịn được mà len lén kéo tay áo y, nhỏ giọng hỏi: “Đó là thuốc gì vậy?”
Lâu Thanh Đường nghiêm mặt, nói nhỏ: “Thuốc gây ra triệu chứng suy thận âm.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu cảm thấy, sau khi Tiêu Lộng tỉnh lại, không còn bị ảnh hưởng bởi cổ trùng nữa, thì dù Tiêu Lộng có thái độ gì với cậu, có còn thích cậu nữa hay không.
Thì cũng không thể để hắn bị bất lực.
Trong trường hợp cậu thật sự phải khóa Tiêu Lộng lại thì mới nên dùng tới.
Chung Yến Sanh cắn răng, kịp thời bắt lấy tay Bùi Nguyệt đang định bỏ thuốc vào, lắp bắp nói: “Cô ơi, cái này thì… không cần đâu…”
Bùi Nguyệt tiếc nuối rút tay lại: “Được thôi.”
–
Tác giả:
Điều Điều giải thích cách bình thường xoa dịu cơn đau đầu của Tiêu Lộng.
Cô: Phải nghĩ biện pháp hạ độc hắn
Nhưng bé cưng của chúng ta phải đồng ý đã.