Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca
Chương 80: Cha ta là Bùi Hi, không phải ông
Không lâu sau khi lão Hoàng đế ban hành chiếu lệnh xử lý Đức Vương, Tù Lan tiên sinh ẩn núp trong bóng tối cũng lộ diện. Trên đường trốn khỏi Kinh thành, kẻ đó bị Cẩm Y Vệ phát hiện và chặn lại.
Người đánh xe là được thuê, bị chiến trận của Cẩm Y Vệ dọa cho sợ ngất xỉu. Lúc chỉ huy Cẩm Y Vệ cẩn thận vén rèm xe lên thì chỉ thấy người bên trong đã ngã gục trên ghế, ngực bị cắm một con dao găm, máu chảy thành vũng, đã chết từ lâu.
Không biết đây là tử sĩ tự vẫn vì không sợ chết hay bị diệt khẩu bởi kẻ khác.
Thi thể được đưa về Kinh, một nội gián chuyên giám sát các thân vương đã đứng ra xác nhận rằng người này từng xuất hiện ở phủ An Vương.
Ban đầu An Vương chỉ bị nghi ngờ, nhưng sự việc này gần như đã đóng đinh tội trạng của y.
Các Ngự sử quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm suốt một ngày đêm, khô rát cả cổ họng, vài người lớn tuổi gần như kiệt sức mới thấy được Điền Hỉ ra ngoài, tuyên bố quyết định của lão Hoàng đế về việc xử lý Đức Vương và An Vương.
Đức Vương bị phế làm thường dân, cùng vợ con bị đày đến Phượng Dương, chịu cấm túc tại hoàng lăng.
An Vương bị cách chức trở về đất phong, nếu không có lệnh thì suốt đời không được phép trở về Kinh thành.
Vài Ngự sử lớn tuổi không khỏi nhìn nhau.
Khi già đi, dường như con người ta không thể tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều, không còn như lúc trẻ có thể vô tư vô lo, lòng dạ ác độc tàn nhẫn.
Nếu là Bệ hạ của những năm trước, đối mặt với Hoàng tử có mưu đồ soán vị, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn hai chén rượu độc, phủ Đức Vương lẫn An Vương đều đã bị thiêu rụi.
Dẫu sao lần này Đức Vương cũng không còn được dung túng, kết quả này cũng đủ để làm hài lòng đám Ngự sử. Sau hai ngày ồn ào, họ cũng dần thỏa mãn, dìu nhau trở về nghỉ ngơi dưỡng sức để lần sau lại tới.
Mọi người kéo bè kéo lũ rời đi, hai lão Ngự sử lại ngẩng đầu, nhìn thấy “Thập Nhất Hoàng tử” đứng bên cổng điện đang lặng lẽ nhìn họ.
Khuôn mặt thanh tú, phong thái nhã nhặn, tựa như cố nhân.
Hai lão Ngự sử không khỏi bước về phía đó hai bước, lời đã đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống, rồi chắp tay chào.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn họ, cũng chắp tay đáp lễ.
Các Ngự sử tản đi, đã hai ngày rồi Chung Yến Sanh không thể tiếp cận phòng ngủ lão Hoàng đế, nhận thấy sự canh gác ngày càng chặt chẽ hơn, trong lòng dần xuất hiện dự cảm không lành.
Sau khi xử lý Đức Vương và An Vương, liệu lão Hoàng đế có dời sự chú ý sang cậu và Tiêu Lộng, ra tay luôn với họ không?
Mặc dù có linh cảm như vậy, nhưng Chung Yến Sanh vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, mỗi ngày đều giả vờ tỏ lòng hiếu thảo rồi quay về điện Minh Huy.
An Vương luôn là người khiêm tốn kín đáo, bỗng nhiên làm ra chuyện này khiến trăm quan vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, với kết cục của Đức Vương, không ít người lại tỏ ra vui mừng, đặc biệt là những Ngự sử từng bị Đức Vương đánh đập.
Quý phi đã bị giam lỏng, nhà mẹ của Đức Vương cũng gấp rút cầu kiến lão Hoàng đế nhưng không được đáp lại. Khi nghe tin về việc xử lý Đức Vương, họ biết mọi chuyện đã không thể nào thay đổi nên đều im lặng chấp nhận.
Từ sau khi sự việc xảy ra, Đức Vương đã bị giam trong ngục nhiều ngày, không còn chút thể diện nào của một thân vương, người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu. Hôm đó, sau khi gặp lão Hoàng đế, gã như thể phát điên, mắng trời mắng đất suốt hai ngày.
Nghe được tin Điền Hỉ đích thân đến truyền đạt quyết định xử lý của Hoàng đế, mặt mày Đức Vương trắng bệch, rồi đột nhiên im lặng. Một lúc sau, lần đầu tiên gã cúi đầu với người mà gã luôn khinh thường, cầu xin: “Điền Hỉ công công… bổn vương thật sự không có hạ độc… Có thể xin Bệ hạ gặp bổn vương một lần nữa không?”
Không còn chút nào dáng vẻ ngông cuồng coi thường Điền Hỉ như trước.
Điền Hỉ giữ nguyên nụ cười ôn hòa thường ngày, nhẹ nhàng nói: “Tội nhân Bùi Vĩnh, ngài đã không còn là thân vương nữa rồi. Phần đời còn lại, hãy an phận sống ở hoàng lăng đi.”
Mặt mũi Đức Vương bỗng chốc vặn vẹo, hồi lâu, gã thốt ra một câu: “Ha! Giam lỏng ở Phượng Dương… khác nào sống không bằng chết! Chi bằng giết ta như đã giết Thái tử đi!”
Điền Hỉ nhìn gã đầu bù tóc rối, thương hại thở dài: “Ôi chao, ngài đừng nói những lời như thế. Bệ hạ nhân từ, cho phép ngài mang theo vợ con đi cùng. Tối nay là phải lên đường rồi, ngài hãy dành vài giờ cuối cùng, ngắm nhìn Kinh thành một chút đi.”
Đức Vương nghe hai chữ “nhân từ” mà cười lạnh, như thể nghe được một chuyện tiếu lâm nào đó, rồi ngồi xuống không nói thêm lời nào, trông như đã chấp nhận số phận. So với trạng thái điên cuồng nóng nảy trước đó, sự an tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy rợn người hơn.
Khác với Đức Vương, An Vương lại bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn không cố gắng xin gặp Bệ hạ để giải thích hay biện minh.
Điền Hỉ truyền xong mệnh lệnh. Khi trở về cung, lão Hoàng đế đang nằm trên giường chịu đựng cơn nghiện Ô Hương phát tác, ho khan dữ dội.
“Đức Vương Điện hạ muốn gặp ngài một lần trước khi rời đi.”
Mặc dù không hứa sẽ đồng ý với yêu cầu của Đức Vương, nhưng Điền Hỉ vẫn báo cáo lại lời thỉnh cầu của gã cho lão Hoàng đế.
Sau khi nghe xong, giọng lão Hoàng đế khàn khàn, như đang cảm khái: “Lão Ngũ đối xử với ngươi tệ bạc như vậy, ngươi vẫn còn muốn nói giúp nó.”
Điền Hỉ bỗng dưng lạnh cả sống lưng, mồ hôi chảy ròng: “Bệ hạ, nô tài…”
Chưa kịp để Điền Hỉ giải thích, đôi mắt mờ đục của lão lại nhìn thẳng vào Điền Hỉ: “Điền Hỉ, ngươi có biết vì sao năm xưa trẫm chỉ giữ lại mỗi mình ngươi không?”
Năm đó khi lão Hoàng đế lên ngôi, tất cả những kẻ từng cùng lão bước lên ngai vàng và biết rõ những bí mật đen tối của lão, ngoại trừ Điền Hỉ, tất cả đều bị xử lý.
Lão thái giám toát mồ hôi lạnh đầy trán: “Vì… Bệ hạ nhân từ.”
Tấm lưng Điền Hỉ không ngừng run rẩy, nhưng lão Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại.
Bởi vì Điền Hỉ không phải người cơ trí.
Thậm chí còn hèn yếu, nhát gan, cẩn trọng quá mức, không dám làm điều gì trái với lệ thường, nên mới có thể theo bên cạnh lão, sống đến tận bây giờ.
Càng là kẻ nhát gan thì càng không dám phản bội.
Giống như Đức Vương, một đứa con ngu ngốc bị lợi dụng mà không hề hay biết, bề ngoài ngạo mạn kiêu căng, nhưng khi đối mặt với lão thì lại nhát gan và khiếp nhược, ngay cả việc phản kháng như Thái tử năm xưa cũng không dám làm.
Có lẽ khi mới mười mấy tuổi đã chứng kiến cái kết của Thái tử, Đức Vương đã có một nỗi ám ảnh sâu sắc thấm vào tận xương tủy đối với phụ hoàng mình.
Sau lời truyền lại của Điền Hỉ, những nghi ngờ cũng tạm thời bị đẩy lui. Lão Hoàng đế nhắm hờ mắt, nhớ lại tiếng gào đầy phẫn nộ của Đức Vương trong thư phòng ngày đó, rồi nghĩ đến Thái tử bị bắn chết trước cổng cung năm nào, dưới đôi mí mắt rủ xuống là ánh nhìn sắc bén pha lẫn sự lạnh lùng. Hồi lau sau, lão đột nhiên mở miệng: “Mang Đức Vương đến gặp trẫm.”
Một vị Đế Vương máu lạnh, đến cuối đời lại học được cách mềm lòng sao?
Điền Hỉ không khỏi kinh ngạc, nhỏ giọng đáp lời rồi ra ngoài truyền lệnh, gọi người dẫn Đức Vương đến.
Khi trở lại phòng, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, tiếng sấm rền vang làm cho căn phòng càng thêm âm u, tối tăm và nặng nề.
Hơi thở lão Hoàng đế nặng như thể có thứ gì đó đặc quánh đang chặn nơi cuống họng, phải tốn rất nhiều sức mới có thể thở được: “Đức Vương đã bị trẫm loại bỏ, An Vương cũng đã bị trẫm đày về đất phong, chỉ còn lại, Định Vương.”
Không biết lão đang nói với Điền Hỉ hay tự lẩm bẩm, trên mặt hiện ra biểu cảm kỳ lạ: “Trẫm, hai năm qua đã cạn kiệt sức lực. Bọn họ đều nghĩ rằng, trẫm đã bó tay với Định Vương.”
“Nhưng nhược điểm của Định Vương lại nằm trong cung này.”
Điền Hỉ im lặng, rót cho lão Hoàng đế một chén trà nóng.
“Điền Hỉ, tiểu Điện hạ đã ngủ chưa?”
Điền Hỉ nhỏ giọng đáp: “Mấy ngày nay trời trở lạnh, tiểu Điện hạ hơi cảm lạnh nên đã ngủ sớm. Khoảng hai khắc trước, Phùng Cát báo rằng tiểu Điện hạ đã uống thuốc đi ngủ rồi.”
Lão Hoàng đế bình thản “Ừm” một tiếng: “Mang tiểu Điện hạ đến đây.”
“…Vâng.”
Có lẽ vì bị Chung Yến Sanh chê là móng vuốt bẩn, khi trời mưa, Đạp Tuyết không thích ra ngoài sân chơi nữa, nó chỉ nằm bên chân Tiêu Lộng, ngoe nguẩy chiếc đuôi rậm rạp, lười biếng ngáp một cái.
Trước mặt Tiêu Lộng là một đống tin báo, hắn hờ hững lướt mắt qua.
Quả nhiên, sau khi bắt được “Tù Lan tiên sinh”, Cẩm Y Vệ lập tức buông lỏng cảnh giác, rút hết người về.
Triển Nhung đứng bên cạnh, sau khi báo cáo tình hình mới nhất, thắc mắc hỏi: “Vương gia, nếu đã muốn dùng manh mối của Tù Lan tiên sinh để thu hút sự chú ý trong cung, tại sao hôm nay ngài lại thả mồi câu này đi?”
Tiêu Lộng vừa định nói thì bỗng cảm thấy ngứa họng, quay đầu lại ho khan vài tiếng, một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng.
Mấy ngày trước lão Hoàng đế bị bệnh nằm mê man, lại liên tục bị kích thích, chẳng mấy khi tỉnh táo nên Tiêu Lộng có thể tự do ra vào cung.
Nhưng vài ngày trước, có lẽ vì dùng thuốc Ô Hương với liều lượng lớn, lão Hoàng đế đã tỉnh táo trở lại từ cơn đau bệnh, khiến cho phòng thủ hoàng thành ngày càng chặt chẽ.
Vào cung thêm lần nữa thì quá mạo hiểm, bác Vương thật sự sẽ treo cổ chết trên xà nhà mất.
Những ngày gần đây, đừng nói là lén lút đến điện Minh Huy để nhìn Điều Điều, mà ngay cả việc truyền tin cũng trở nên khó khăn.
Bên tai hắn ù ù, ngực cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, đầu đau nhói.
Tiêu Lộng không chớp mắt, lau sạch vết máu, lạnh lùng nói: “Bổn vương thu hút sự chú ý của lão già đó, là để cho Bùi Vĩnh một cơ hội.”
Triển Nhung giật mình, sợ đến nỗi quên cả thắc mắc, vội vàng dâng trà: “Chủ tử, đêm nay mưa to gió lớn, đầu của ngài…”
Tiêu Lộng giơ tay lên, ngắt lời hắn ta: “Người đã chuẩn bị xong chưa?”
Triển Nhung chỉ đành nuốt lại lời nói: “Đã chuẩn bị xong.”
“Mang giáp của bổn vương đến đây.”
Trong giọng nói của Tiêu Lộng thoáng hiện sự âm u: “Đêm nay thời cuộc sẽ thay đổi.”
Mùa thu năm nay lạnh hơn mọi năm, nhưng hệ thống sưởi trong cung vẫn chưa được bật.
Chung Yến Sanh rất sợ lạnh, trong phòng ngủ đã có vài chậu than, nhưng để tránh bị ngạt nên cửa sổ luôn phải hé mở.
Mấy ngày gần đây, ánh mắt giám sát điện Minh Huy đã tăng lên, ngay cả Hoắc Song cũng khó truyền tin ra ngoài. Chung Yến Sanh cảnh giác, không uống thuốc từ nhà bếp đưa tới mà thay vào đó là uống thuốc cảm từ Lâu Thanh Đường.
Sau khi uống thuốc, cơ thể cậu hơi đổ mồ hôi, cuộn mình trong chăn, mơ màng ngủ một lát rồi bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức. Khi mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực, cơn mưa phùn bên ngoài đã trở thành mưa lớn, những hạt mưa đánh vào cửa sổ.
Vì chuyện của Đức Vương và An Vương mà không khí trong Kinh thành trở nên căng thẳng như sắp có cơn bão ập đến, trong cung như bị một tầng mây đen bao phủ, nặng nề đến ngột ngạt. Tạm thời không thể liên lạc được với Tiêu Lộng, dự cảm xấu trong lòng Chung Yến Sanh ngày càng nhiều. Nhìn những giọt mưa lạnh buốt bị gió thổi vào phòng, cậu quyết định xuống giường đóng cửa sổ.
Khi đến gần cửa sổ, cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ xung quanh, Chung Yến Sanh khựng lại một chút, nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo, nhỏ giọng gọi ra bên ngoài: “Phùng Cát?”
Không có tiếng trả lời.
Trong lòng hơi trĩu xuống, cậu lại gọi thêm một tiếng: “Hoắc Song?”
Hoắc Song lúc nào cũng canh ở ngoài cửa, chỉ cần gọi là xuất hiện, nhưng lần này cũng không có hồi âm.
Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, vừa định kéo cửa sổ lại, bỗng một bàn tay từ trong màn mưa đêm thò ra, “phịch” một tiếng, ấn chặt cửa sổ.
“Rầm” một tiếng, tiếng sấm từ xa vọng lại như nổ tung giữa trời.
Tiếng mưa rơi ngày càng lớn. Lúc bước ra khỏi ngục giam âm u, cả người Đức Vương không khỏi run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đức Vương, trong mắt mấy Cẩm Y Vệ đi theo sau đều lộ vẻ khinh bỉ.
Lát nữa sau khi gặp Bệ hạ, vị Đức Vương Điện hạ này sẽ bị đày khỏi Kinh thành.
Con cháu hoàng tộc cao quý đây sao? Một thân vương cao cao tại thượng, khi phát điên cũng chẳng khác gì người thường, thậm chí bây giờ còn run lẩy bẩy trước tiếng sấm, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh trước đây, vừa đáng thương vừa nhục nhã.
Khi cổng cung mở ra, lại một tiếng sấm rền vang dội.
Đức Vương run rẩy mạnh hơn. Một tên Cẩm Y Vệ lo rằng gã sẽ phát bệnh tắt thở tại chỗ, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu bọn họ, nên vội vàng tiến lại gần kiểm tra tình hình: “Tội nhân Bùi Vĩnh, ngươi…”
Kẻ đó nói được nửa chừng thì khựng lại.
Trên khuôn mặt lấm lem, đầu tóc bù xù của Đức Vương không phải là sự sợ hãi mà là hưng phấn điên cuồng, run rẩy vì phấn khích. Khi đối diện với ánh mắt của tên Cẩm Y Vệ, môi gã run lên, thốt ra một từ: “Giết!”
Tên Cẩm Y Vệ chưa kịp phản ứng thì cổ đã đau nhói, rồi ngã phịch xuống, máu chảy ra hòa lẫn với nước mưa bẩn thỉu trên mặt đất.
Trước cổng cung lập tức náo loạn.
Trong điện Dưỡng Tâm vẫn yên tĩnh, Điền Hỉ đã đi truyền lệnh, lão Hoàng đế nằm yên trên giường, mơ màng suy nghĩ.
Ông ngoại của Đức Vương là một mối họa ngầm, đợi sau khi xử lý Đức Vương, tiếp theo sẽ đến lượt nhà mẹ gã.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng: “Bệ hạ! Không xong rồi!”
Lão Hoàng đế dừng lại một chút, mở mắt ra.
“Đức Vương… đã tạo phản!”
Khi Cẩm Y Vệ tập trung toàn bộ lực lượng để truy bắt “Tù Lan tiên sinh” ẩn nấp trong bóng tối, ông ngoại của Đức Vương, người từng chỉ huy Ngũ Quân Doanh, hiện đang giữ chức Đô chỉ huy sứ, chẳng biết từ lúc nào đã âm thầm vào Kinh, bí mật liên lạc với Đức Vương.
Đức Vương không cam tâm bị giáng làm thường dân và bị đày đi canh giữ hoàng lăng cả đời, gia tộc mẹ của gã càng không thể bỏ mặc gã.
Nếu từ bỏ Đức Vương, tiếp theo lão Hoàng đế sẽ khai đao với gia tộc họ.
Gia tộc của Hoàng hậu tiền nhiệm từng huy hoàng bao nhiêu, chẳng phải cuối cùng cũng bị nhổ cỏ tận gốc sao?
Một khi đã quyết định thì phải làm đến cùng, bất kể là vì Đức Vương hay vì cái đầu trên cổ họ.
Ngoài dự liệu của lão Hoàng đế, Đức Vương mà lão luôn nghĩ là hèn yếu như Điền Hỉ lại noi theo tấm gương của Thái tử năm xưa, tạo phản trước cổng cung.
Như thể lão lại một lần nữa ép điên con trai mình.
Chệch đường ray, hỗn loạn, bất lực, mọi việc dường như bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lão Hoàng đế sững sờ một lúc, mặt mũi lập tức tối sầm lại, tóm lấy chén trà trong tay đập xuống: “Một lũ vô dụng!”
Chỉ huy Cẩm Y Vệ quỳ bên dưới bị chén trà đập thẳng vào mặt nhưng không dám hó hé một tiếng, chỉ cúi đầu báo cáo chi tiết: “Trên đường dẫn Đức Vương vào cung đã mở một cánh cổng nhỏ, quân phản loạn đã lợi dụng cánh cổng đó để đột phá vào trong. Thế công rất mạnh, quân ta đang liên tiếp bại trận, Bệ hạ…”
Ánh mắt lão thâm trầm lại như không hề bận tâm về cuộc nổi loạn của Đức Vương. Lão vẫn nằm trên giường, chậm chạp hỏi: “Định Vương đâu?”
Chỉ huy ngẩn ra một lúc: “Định Vương…”
Đêm nay hỗn loạn như thế, Đức Vương đã tạo phản, phủ Định Vương lại khó tiếp cận, làm gì còn thời gian để quan tâm đến Định Vương?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của thuộc hạ, lão Hoàng đế lập tức hiểu ra nguyên nhân của sự hỗn loạn đêm nay, cười lạnh: “Trẫm nói rồi, Lão Ngũ lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?”
Tiêu Lộng là một vương gia khác họ nắm binh quyền trong tay, không cần đến lão đề phòng, hằng ngày trong triều đình đã có vô số cặp mắt dõi theo từng động thái của hắn.
Lão Hoàng đế luôn đối đãi với hắn bằng thái độ “khoan dung và nhân từ”, Tiêu Lộng không có bất kỳ lý do gì để tạo phản, cũng không thể phản. Nếu hắn dám làm vậy thì trong đội quân tuyệt đối sẽ không có ai ủng hộ, chỉ khiến lòng người mất hết.
Nhưng đêm nay lại khác.
Nếu Đức Vương tạo phản, thì Tiêu Lộng chỉ đến hộ giá thôi sao?
Hắc Giáp Vệ ở Mạc Bắc như những đám mây đen mang điềm báo chẳng lành, ngay cả kỵ binh của Man di cũng khiếp sợ khi phải đối đầu với Tiêu Lộng. Hiện tại, Ngũ Quân Doanh đã hỗn loạn, một số đi theo nhà mẹ Đức Vương mưu phản, một số khác vẫn đang ở ngoài thành, có lẽ còn chưa nhận được tin tức.
Ngay cả khi họ kịp thời đến, cũng không đủ để chống lại Hắc Giáp Vệ.
“Tiểu Điện hạ đâu?”
Dù biết ngoài cung đang rất hỗn loạn, lão Hoàng đế vẫn ngồi yên như cũ, không hề tỏ ra hoảng hốt: “Vẫn chưa đưa đến sao?”
Hoắc Song vốn là thuộc hạ cũ của Thái tử, nhưng chưa từng gặp Thái Tử, thân phận của Chung Yến Sanh cũng là giả, dù có vài lão thần thấy cậu quen mắt cũng không ai dám nói gì.
Nhưng dù Hoắc Song có biết Chung Yến Sanh là chủ tử của mình hay không, y vẫn phải nghe theo lệnh của lão. Đêm nay, khi Điền Hỉ đi truyền lệnh, lão đã điều Hoắc Song rời khỏi điện Minh Huy.
Chỉ huy sợ hãi, vội vàng dập đầu một cái, vừa định nói mình sẽ đi kiểm tra ngay thì ngoài điện lại có hai người mặt mày tái mét chạy vào: “Bệ hạ, không hay rồi!”
“Tiểu Điện hạ không có ở điện Minh Huy!”
Mí mắt lão Hoàng đế giật một cái, đột nhiên bật dậy. Ngay cả khi nghe tin Đức Vương nổi loạn, lão cũng phản ứng lớn đến vậy. Lão không còn ung dung như trước, ngực phập phồng dữ dội rồi bắt đầu ho khan, nghẹt thở. Những người xung quanh sợ hãi run rẩy nhưng không dám tiến lên.
Thở hổn hển vài hơi, da mặt lão co quắp lại, từ kẽ răng khạc ra vài từ: “Còn ngớ ra làm gì, lập tức phái người đi tìm!”
Chỉ huy kinh hồn bạt vía, lập tức dẫn người lui ra ngoài, vội vã đi tìm Chung Yến Sanh.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, gió lạnh thổi vào phòng, thổi bay áo choàng và màn giường, những hạt mưa lạnh buốt như theo cơn gió thấm vào tận xương.
Những chuyện liên tiếp không thể kiểm soát xảy ra khiến lão Hoàng đế vừa giận vừa sợ, bệnh ho càng lúc càng trở nên dữ dội, khiến lão dần chìm vào hôn mê.
Lão đã dùng quá nhiều Ô Hương, đầu óc như bị cơn nghiện và tác dụng của thuốc ăn mòn. Một mình ho khan một lúc lâu, lão mới nhận ra Điền Hỉ không tới dâng trà nóng, vỗ lưng lão như thường lệ.
Đã quen với việc Điền Hỉ luôn cẩn thận hầu hạ bên cạnh, lão Hoàng đế cau mày bất mãn, giọng khàn khàn gọi: “Điền Hỉ.”
Chẳng phải chỉ đi truyền lệnh thôi sao, sao giờ vẫn chưa quay lại?
Lão Hoàng đế lại ho khan mấy tiếng, tay chân lạnh toát, ngứa ngáy. Trong lúc cảm xúc cứ lên xuống liên tục thì cơn nghiện Ô Hương càng phát tác dữ dội hơn.
Ô Hương…
Lão Hoàng đế ngứa ngáy tay chân, đầu óc mờ mịt trong giây lát. Lão cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước đến bên giường, ngón tay gầy đét run rẩy mở ngăn bí mật bên cạnh giường ra, vội vã lấy một bình thuốc, run rẩy đổ ra một viên Ô Hương rồi nuốt xuống.
Rõ ràng là mùi vị vẫn như cũ, nhưng sau khi nuốt xuống, cơn đau và ho vẫn không dừng lại.
Lão Hoàng đế hơi do dự, định đổ thêm một viên nữa. Ngón tay run rẩy không thể nắm chắc bình thuốc khiến nó rơi xuống đất, những viên thuốc tròn lăn tứ tung, mùi thơm ngọt ngấy tràn ngập khắp căn phòng.
Ngửi thấy mùi Ô Hương, cơn nghiện lại bùng phát dữ dội, cơ thể bắt đầu co giật. Lão Hoàng đế nằm gục bên mép giường, cố gắng với tay chạm vào viên thuốc gần nhất, nhưng làm thế nào cũng không thể với tới. Viên Ô Hương tròn vo trượt khỏi đầu ngón tay, ngược lại còn lăn xa hơn một chút.
Thứ cứu mạng ở ngay trước mắt, nhưng lão không tài nào chạm được. Cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trong xương, lão Hoàng đế tức giận, hét lên bằng giọng khàn khàn: “Người đâu!”
Bên ngoài vẫn yên tĩnh, không có ai trả lời.
Một thiên tử từng cao cao tại thượng, từng điều khiển nhân tâm, giờ đây nằm sõng soài trên mặt đất không một ai đáp lại.
Hơi thở của lão Hoàng đế trở nên gấp gáp, trong mắt hằn đầy tơ máu. Lão không còn đủ sức để suy nghĩ vì sao không có cung nhân nào vào, hay tại sao Điền Hỉ chỉ đi truyền lệnh thôi mà mãi vẫn chưa quay lại. Lão chỉ biết nhìn chằm chằm vào viên Ô Hương trên đất rồi bò đến đó.
Ngay khi lão sắp chạm được vào viên thuốc, từ phía cửa phát ra một loạt âm thanh.
Lão Hoàng đế hốt hoảng ngẩng đầu lên.
Một trận sấm chớp rền vang, gió mưa nổi dậy, người đứng ở cửa mặc áo choàng trắng như tuyết tung bay, không nhiễm một hạt bụi trần. Dưới ánh sáng mờ mờ không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy đôi mắt ấy sáng ngời, thanh tao như ánh trăng sau cơn mưa.
Đồng tử lão Hoàng đế đột nhiên co rút, trong cơn mê man, lão dần sinh ra ảo giác. Người đứng bên cửa từ một trở thành hai, một là Thái tử Khang Văn thanh tao cao quý, một người là Thái tử tiền nhiệm ngọc thụ lâm phong, uy nghi như cây ngọc trong rừng.
Hai người sáng ngời ấy như mặt trời ban trưa, như ánh trăng sáng tỏ, chói mắt đến nỗi khiến những người xung quanh như những con chuột trong cống rãnh, ánh sáng càng chói chang thì bóng tối càng rõ ràng.
Lão rợn cả tóc gáy, trơ mắt nhìn Khang Văn và Thái tử tiền nhiệm bước đến trước mặt lão, nhấc chân nhẹ nhàng đá bay viên Ô Hương gần trong gang tấc.
Ý thức đột ngột trở lại, hình dáng của Khang Văn và Thái tử tiền nhiệm dần hòa vào nhau, biến thành một khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng hơn.
Chung Yến Sanh vừa được báo là không thấy đâu đang mặc một bộ trang phục tang lễ trắng muốt, lặng lẽ nhìn lão. Đôi mắt xinh đẹp giống như đúc cha cậu nhìn lão trước khi chết, không bị nhuốm bẩn bởi hận thù mà vẫn sáng ngời như xưa, giọng nói mềm mại, không mang chút công kích nào: “Bệ hạ, Ô Hương gây hại cho sức khỏe.”
Cùng lúc đó, sau lưng cậu bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông, thân hình mạnh mẽ, có một vết sẹo nhạt kéo dài từ trán đến góc mắt, là thứ xuất hiện khi bảo vệ Thái tử Bùi Hi.
Nhìn thấy Vệ Lăng, lão Hoàng đế như gặp quỷ vậy, sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Hồi lâu sau, lão khàn giọng gọi: “Tiểu Thập Nhất biết hết rồi?”
Chung Yến Sanh hơi khó chịu nhíu mày: “Ta không phải là Tiểu Thập Nhất.”
Cậu chỉnh lại: “Cha ta là Bùi Hi, không phải ông.”
Lão Hoàng đế đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, từ người từng nhìn xuống tất cả, giờ đây lại nằm trên đất phải ngước nhìn người khác. Lão im lặng một lúc rồi đột nhiên phát ra điệu cười quái dị: “Trẫm… không nên để ngươi xuôi Nam dẹp loạn.”
Chung Yến Sanh gật đầu đồng ý: “Đúng, không nên.”
Hai khắc trước, khi cậu chuẩn bị đóng cửa sổ lại, người của Tiêu Lộng đột nhiên xuất hiện trước mặt, định đưa cậu đi thì gặp Vệ Lăng mạo hiểm vào cung.
Tối nay trong cung sẽ rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng Chung Yến Sanh vẫn không chọn để người của Tiêu Lộng đưa mình đi mà để Vệ Lăng dẫn cậu đi tìm chỗ trốn.
Tất cả đều nhờ vào lão Hoàng đế.
Nếu lão Hoàng đế không phái cậu xuống phía Nam dẹp loạn, cậu cũng không biết khi nào mới biết được thân phận của mình, không đến trại Thủy Vân thì cũng không gặp được Vệ Lăng.
Vậy thì trước khi Hoắc Song bị lão Hoàng đế điều đi cũng sẽ không gấp rút gửi thư cho Vệ Lăng, Vệ Lăng cũng sẽ không lập tức xuất hiện.
Vệ Lăng từng làm việc trong Đông Cung, nắm rõ ngõ ngách trong cung trong lòng bàn tay. Nếu không phải vì vậy thì ban đầu ông cũng không thể thoát khỏi Kinh thành.
Lúc núp trong bóng tối, thấy Cẩm Y Vệ đều tản ra tìm người, Vệ Lăng bèn mang theo Chung Yến Sanh, giải quyết những cung nhân đang canh giữ bên ngoài rồi lẻn vào như một bóng ma.
Nhìn lão già khốn khổ nằm trên mặt đất, Vệ Lăng và các ám vệ sau lưng đều siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt tràn ngập hận thù sắc bén và mãnh liệt.
Đầu tóc lão rối bời, miễn cưỡng lấy hơi, ngồi dậy muốn duy trì thể diện của bậc quân vương nhưng không còn sức, giọng nói khàn đặc không rõ ràng: “Ngươi, đã liên minh với Tiêu Lộng rồi phải không?”
Kết hôn cũng tính là liên minh sao?
Chung Yến Sanh chớp mắt, không trả lời.
Lão Hoàng đế như thể vừa nắm bắt được điều gì, giọng nói già nua bỗng trở nên tự tin hơn, mang theo ý dụ dỗ: “Ngươi muốn ngai vàng này, chi bằng liên minh với trẫm. Mưu phản đoạt ngôi, về sau sẽ để lại tiếng xấu muôn đời… Khụ khụ, trẫm, có thể lập ngươi làm Trữ quân.”
Chung Yến Sanh cảm thấy thật nực cười, nhẹ giọng nói: “Ông nghĩ ta muốn cái ngai vàng này sao?”
Mãi không có được Ô Hương trong tay, đồng tử lão Hoàng đế giãn ra trong chốc lát, không nghe rõ cậu đang nói gì, nói chuyện cũng tốn sức, phải thở hổn hển: “Tiêu Lộng lòng lang dạ sói, đêm nay vào cung để dẹp loạn, giải quyết Đức Vương… Khụ khụ, người tiếp theo, chính là ngươi.”
“Vậy ông sai rồi, người tiếp theo không phải là Điều Điều.”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp đầy âm u, hơi lạnh như mùi mưa lẫn với thứ khác xông vào phòng. Bên ngoài, một tia sét bất chợt lóe lên, chiếu sáng dáng người cao ráo và uy nghi đang đứng ở ngưỡng cửa: “Mà là ông.”
Hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên, quay đầu gọi: “Ca ca!”
Thanh kiếm của Tiêu Lộng nhỏ xuống một giọt máu, hắn mang theo mùi máu tanh nồng nặc bước đến bên cạnh Chung Yến Sanh, hơi trách móc nhìn cậu một cái: “Không nghe lời.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng biện hộ: “Vệ Lăng đã đến rồi, không còn nguy hiểm nữa mà.”
Nói xong, cậu mới nhớ đến việc trả lời lão Hoàng đế, lại nhấc chân nhẹ nhàng đá bay một viên Ô Hương khác: “Ông sai rồi, Tiêu Lộng không hứng thú với ngai vàng.”
Viên Ô Hương vất vả lắm mới sắp chạm tới lại bị đá bay, gân xanh trên trán lão nổi lên, khuôn mặt trở nên đáng sợ, giận dữ hét: “Ngu xuẩn! Không ai… không muốn vị trí này!”
“Vậy thì xin lỗi.”
Trên người Tiêu Lộng vẫn còn sót lại cảm giác hưng phấn sau trận chiến, pha lẫn sự hận thù và chút đau đầu, tất cả như thiêu đốt dòng máu trong người hắn. Nghe thấy câu nói đó, hắn kéo Chung Yến Sanh đang chau mày định phản bác vào lòng mình.
Chung Yến Sanh không có chút phòng bị nào với hắn, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Đầu ngón tay dính máu của Tiêu Lộng lướt qua môi cậu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhuộm đỏ, trông càng thêm sống động và quyến rũ.
Tiêu Lộng nhìn cậu, nhếch môi cười: “So với vị trí mà ngươi dùng mọi thủ đoạn táng tận lương tâm để tranh đoạt này, bổn vương cảm thấy có hứng thú với Điều Điều hơn.”
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, ngay trước mặt lão Hoàng đế, nắm lấy cằm Chung Yến Sanh, phách lối và tùy ý, để lại một nụ hôn nhẹ nơi khóe môi cậu.
Hai mắt của lão Hoàng đế gần như bật ra khỏi hốc mắt, khí huyết điên cuồng trào dâng, tim đập dồn dập đến mức làm tai ù đi. Nhiều lần muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh, cho đến khi một cơn ho dữ dội làm lão cảm thấy khó thở, rồi phun ra một ngụm máu.
Vậy mà lại bị Tiêu Lộng làm tức đến mức ngất xỉu.
–
Tác giả: Bé nhỏ Điều Điều của chúng ta, từ gạo nếp biến thành bánh trôi nước nhân mè đen.
Nhưng trước mặt ca ca lại rất ngoan!
Người đánh xe là được thuê, bị chiến trận của Cẩm Y Vệ dọa cho sợ ngất xỉu. Lúc chỉ huy Cẩm Y Vệ cẩn thận vén rèm xe lên thì chỉ thấy người bên trong đã ngã gục trên ghế, ngực bị cắm một con dao găm, máu chảy thành vũng, đã chết từ lâu.
Không biết đây là tử sĩ tự vẫn vì không sợ chết hay bị diệt khẩu bởi kẻ khác.
Thi thể được đưa về Kinh, một nội gián chuyên giám sát các thân vương đã đứng ra xác nhận rằng người này từng xuất hiện ở phủ An Vương.
Ban đầu An Vương chỉ bị nghi ngờ, nhưng sự việc này gần như đã đóng đinh tội trạng của y.
Các Ngự sử quỳ ngoài điện Dưỡng Tâm suốt một ngày đêm, khô rát cả cổ họng, vài người lớn tuổi gần như kiệt sức mới thấy được Điền Hỉ ra ngoài, tuyên bố quyết định của lão Hoàng đế về việc xử lý Đức Vương và An Vương.
Đức Vương bị phế làm thường dân, cùng vợ con bị đày đến Phượng Dương, chịu cấm túc tại hoàng lăng.
An Vương bị cách chức trở về đất phong, nếu không có lệnh thì suốt đời không được phép trở về Kinh thành.
Vài Ngự sử lớn tuổi không khỏi nhìn nhau.
Khi già đi, dường như con người ta không thể tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều, không còn như lúc trẻ có thể vô tư vô lo, lòng dạ ác độc tàn nhẫn.
Nếu là Bệ hạ của những năm trước, đối mặt với Hoàng tử có mưu đồ soán vị, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn hai chén rượu độc, phủ Đức Vương lẫn An Vương đều đã bị thiêu rụi.
Dẫu sao lần này Đức Vương cũng không còn được dung túng, kết quả này cũng đủ để làm hài lòng đám Ngự sử. Sau hai ngày ồn ào, họ cũng dần thỏa mãn, dìu nhau trở về nghỉ ngơi dưỡng sức để lần sau lại tới.
Mọi người kéo bè kéo lũ rời đi, hai lão Ngự sử lại ngẩng đầu, nhìn thấy “Thập Nhất Hoàng tử” đứng bên cổng điện đang lặng lẽ nhìn họ.
Khuôn mặt thanh tú, phong thái nhã nhặn, tựa như cố nhân.
Hai lão Ngự sử không khỏi bước về phía đó hai bước, lời đã đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống, rồi chắp tay chào.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn họ, cũng chắp tay đáp lễ.
Các Ngự sử tản đi, đã hai ngày rồi Chung Yến Sanh không thể tiếp cận phòng ngủ lão Hoàng đế, nhận thấy sự canh gác ngày càng chặt chẽ hơn, trong lòng dần xuất hiện dự cảm không lành.
Sau khi xử lý Đức Vương và An Vương, liệu lão Hoàng đế có dời sự chú ý sang cậu và Tiêu Lộng, ra tay luôn với họ không?
Mặc dù có linh cảm như vậy, nhưng Chung Yến Sanh vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, mỗi ngày đều giả vờ tỏ lòng hiếu thảo rồi quay về điện Minh Huy.
An Vương luôn là người khiêm tốn kín đáo, bỗng nhiên làm ra chuyện này khiến trăm quan vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, với kết cục của Đức Vương, không ít người lại tỏ ra vui mừng, đặc biệt là những Ngự sử từng bị Đức Vương đánh đập.
Quý phi đã bị giam lỏng, nhà mẹ của Đức Vương cũng gấp rút cầu kiến lão Hoàng đế nhưng không được đáp lại. Khi nghe tin về việc xử lý Đức Vương, họ biết mọi chuyện đã không thể nào thay đổi nên đều im lặng chấp nhận.
Từ sau khi sự việc xảy ra, Đức Vương đã bị giam trong ngục nhiều ngày, không còn chút thể diện nào của một thân vương, người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu. Hôm đó, sau khi gặp lão Hoàng đế, gã như thể phát điên, mắng trời mắng đất suốt hai ngày.
Nghe được tin Điền Hỉ đích thân đến truyền đạt quyết định xử lý của Hoàng đế, mặt mày Đức Vương trắng bệch, rồi đột nhiên im lặng. Một lúc sau, lần đầu tiên gã cúi đầu với người mà gã luôn khinh thường, cầu xin: “Điền Hỉ công công… bổn vương thật sự không có hạ độc… Có thể xin Bệ hạ gặp bổn vương một lần nữa không?”
Không còn chút nào dáng vẻ ngông cuồng coi thường Điền Hỉ như trước.
Điền Hỉ giữ nguyên nụ cười ôn hòa thường ngày, nhẹ nhàng nói: “Tội nhân Bùi Vĩnh, ngài đã không còn là thân vương nữa rồi. Phần đời còn lại, hãy an phận sống ở hoàng lăng đi.”
Mặt mũi Đức Vương bỗng chốc vặn vẹo, hồi lâu, gã thốt ra một câu: “Ha! Giam lỏng ở Phượng Dương… khác nào sống không bằng chết! Chi bằng giết ta như đã giết Thái tử đi!”
Điền Hỉ nhìn gã đầu bù tóc rối, thương hại thở dài: “Ôi chao, ngài đừng nói những lời như thế. Bệ hạ nhân từ, cho phép ngài mang theo vợ con đi cùng. Tối nay là phải lên đường rồi, ngài hãy dành vài giờ cuối cùng, ngắm nhìn Kinh thành một chút đi.”
Đức Vương nghe hai chữ “nhân từ” mà cười lạnh, như thể nghe được một chuyện tiếu lâm nào đó, rồi ngồi xuống không nói thêm lời nào, trông như đã chấp nhận số phận. So với trạng thái điên cuồng nóng nảy trước đó, sự an tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy rợn người hơn.
Khác với Đức Vương, An Vương lại bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn không cố gắng xin gặp Bệ hạ để giải thích hay biện minh.
Điền Hỉ truyền xong mệnh lệnh. Khi trở về cung, lão Hoàng đế đang nằm trên giường chịu đựng cơn nghiện Ô Hương phát tác, ho khan dữ dội.
“Đức Vương Điện hạ muốn gặp ngài một lần trước khi rời đi.”
Mặc dù không hứa sẽ đồng ý với yêu cầu của Đức Vương, nhưng Điền Hỉ vẫn báo cáo lại lời thỉnh cầu của gã cho lão Hoàng đế.
Sau khi nghe xong, giọng lão Hoàng đế khàn khàn, như đang cảm khái: “Lão Ngũ đối xử với ngươi tệ bạc như vậy, ngươi vẫn còn muốn nói giúp nó.”
Điền Hỉ bỗng dưng lạnh cả sống lưng, mồ hôi chảy ròng: “Bệ hạ, nô tài…”
Chưa kịp để Điền Hỉ giải thích, đôi mắt mờ đục của lão lại nhìn thẳng vào Điền Hỉ: “Điền Hỉ, ngươi có biết vì sao năm xưa trẫm chỉ giữ lại mỗi mình ngươi không?”
Năm đó khi lão Hoàng đế lên ngôi, tất cả những kẻ từng cùng lão bước lên ngai vàng và biết rõ những bí mật đen tối của lão, ngoại trừ Điền Hỉ, tất cả đều bị xử lý.
Lão thái giám toát mồ hôi lạnh đầy trán: “Vì… Bệ hạ nhân từ.”
Tấm lưng Điền Hỉ không ngừng run rẩy, nhưng lão Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại.
Bởi vì Điền Hỉ không phải người cơ trí.
Thậm chí còn hèn yếu, nhát gan, cẩn trọng quá mức, không dám làm điều gì trái với lệ thường, nên mới có thể theo bên cạnh lão, sống đến tận bây giờ.
Càng là kẻ nhát gan thì càng không dám phản bội.
Giống như Đức Vương, một đứa con ngu ngốc bị lợi dụng mà không hề hay biết, bề ngoài ngạo mạn kiêu căng, nhưng khi đối mặt với lão thì lại nhát gan và khiếp nhược, ngay cả việc phản kháng như Thái tử năm xưa cũng không dám làm.
Có lẽ khi mới mười mấy tuổi đã chứng kiến cái kết của Thái tử, Đức Vương đã có một nỗi ám ảnh sâu sắc thấm vào tận xương tủy đối với phụ hoàng mình.
Sau lời truyền lại của Điền Hỉ, những nghi ngờ cũng tạm thời bị đẩy lui. Lão Hoàng đế nhắm hờ mắt, nhớ lại tiếng gào đầy phẫn nộ của Đức Vương trong thư phòng ngày đó, rồi nghĩ đến Thái tử bị bắn chết trước cổng cung năm nào, dưới đôi mí mắt rủ xuống là ánh nhìn sắc bén pha lẫn sự lạnh lùng. Hồi lau sau, lão đột nhiên mở miệng: “Mang Đức Vương đến gặp trẫm.”
Một vị Đế Vương máu lạnh, đến cuối đời lại học được cách mềm lòng sao?
Điền Hỉ không khỏi kinh ngạc, nhỏ giọng đáp lời rồi ra ngoài truyền lệnh, gọi người dẫn Đức Vương đến.
Khi trở lại phòng, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, tiếng sấm rền vang làm cho căn phòng càng thêm âm u, tối tăm và nặng nề.
Hơi thở lão Hoàng đế nặng như thể có thứ gì đó đặc quánh đang chặn nơi cuống họng, phải tốn rất nhiều sức mới có thể thở được: “Đức Vương đã bị trẫm loại bỏ, An Vương cũng đã bị trẫm đày về đất phong, chỉ còn lại, Định Vương.”
Không biết lão đang nói với Điền Hỉ hay tự lẩm bẩm, trên mặt hiện ra biểu cảm kỳ lạ: “Trẫm, hai năm qua đã cạn kiệt sức lực. Bọn họ đều nghĩ rằng, trẫm đã bó tay với Định Vương.”
“Nhưng nhược điểm của Định Vương lại nằm trong cung này.”
Điền Hỉ im lặng, rót cho lão Hoàng đế một chén trà nóng.
“Điền Hỉ, tiểu Điện hạ đã ngủ chưa?”
Điền Hỉ nhỏ giọng đáp: “Mấy ngày nay trời trở lạnh, tiểu Điện hạ hơi cảm lạnh nên đã ngủ sớm. Khoảng hai khắc trước, Phùng Cát báo rằng tiểu Điện hạ đã uống thuốc đi ngủ rồi.”
Lão Hoàng đế bình thản “Ừm” một tiếng: “Mang tiểu Điện hạ đến đây.”
“…Vâng.”
Có lẽ vì bị Chung Yến Sanh chê là móng vuốt bẩn, khi trời mưa, Đạp Tuyết không thích ra ngoài sân chơi nữa, nó chỉ nằm bên chân Tiêu Lộng, ngoe nguẩy chiếc đuôi rậm rạp, lười biếng ngáp một cái.
Trước mặt Tiêu Lộng là một đống tin báo, hắn hờ hững lướt mắt qua.
Quả nhiên, sau khi bắt được “Tù Lan tiên sinh”, Cẩm Y Vệ lập tức buông lỏng cảnh giác, rút hết người về.
Triển Nhung đứng bên cạnh, sau khi báo cáo tình hình mới nhất, thắc mắc hỏi: “Vương gia, nếu đã muốn dùng manh mối của Tù Lan tiên sinh để thu hút sự chú ý trong cung, tại sao hôm nay ngài lại thả mồi câu này đi?”
Tiêu Lộng vừa định nói thì bỗng cảm thấy ngứa họng, quay đầu lại ho khan vài tiếng, một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng.
Mấy ngày trước lão Hoàng đế bị bệnh nằm mê man, lại liên tục bị kích thích, chẳng mấy khi tỉnh táo nên Tiêu Lộng có thể tự do ra vào cung.
Nhưng vài ngày trước, có lẽ vì dùng thuốc Ô Hương với liều lượng lớn, lão Hoàng đế đã tỉnh táo trở lại từ cơn đau bệnh, khiến cho phòng thủ hoàng thành ngày càng chặt chẽ.
Vào cung thêm lần nữa thì quá mạo hiểm, bác Vương thật sự sẽ treo cổ chết trên xà nhà mất.
Những ngày gần đây, đừng nói là lén lút đến điện Minh Huy để nhìn Điều Điều, mà ngay cả việc truyền tin cũng trở nên khó khăn.
Bên tai hắn ù ù, ngực cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, đầu đau nhói.
Tiêu Lộng không chớp mắt, lau sạch vết máu, lạnh lùng nói: “Bổn vương thu hút sự chú ý của lão già đó, là để cho Bùi Vĩnh một cơ hội.”
Triển Nhung giật mình, sợ đến nỗi quên cả thắc mắc, vội vàng dâng trà: “Chủ tử, đêm nay mưa to gió lớn, đầu của ngài…”
Tiêu Lộng giơ tay lên, ngắt lời hắn ta: “Người đã chuẩn bị xong chưa?”
Triển Nhung chỉ đành nuốt lại lời nói: “Đã chuẩn bị xong.”
“Mang giáp của bổn vương đến đây.”
Trong giọng nói của Tiêu Lộng thoáng hiện sự âm u: “Đêm nay thời cuộc sẽ thay đổi.”
Mùa thu năm nay lạnh hơn mọi năm, nhưng hệ thống sưởi trong cung vẫn chưa được bật.
Chung Yến Sanh rất sợ lạnh, trong phòng ngủ đã có vài chậu than, nhưng để tránh bị ngạt nên cửa sổ luôn phải hé mở.
Mấy ngày gần đây, ánh mắt giám sát điện Minh Huy đã tăng lên, ngay cả Hoắc Song cũng khó truyền tin ra ngoài. Chung Yến Sanh cảnh giác, không uống thuốc từ nhà bếp đưa tới mà thay vào đó là uống thuốc cảm từ Lâu Thanh Đường.
Sau khi uống thuốc, cơ thể cậu hơi đổ mồ hôi, cuộn mình trong chăn, mơ màng ngủ một lát rồi bị tiếng sấm bên ngoài đánh thức. Khi mở mắt ra, trong phòng tối đen như mực, cơn mưa phùn bên ngoài đã trở thành mưa lớn, những hạt mưa đánh vào cửa sổ.
Vì chuyện của Đức Vương và An Vương mà không khí trong Kinh thành trở nên căng thẳng như sắp có cơn bão ập đến, trong cung như bị một tầng mây đen bao phủ, nặng nề đến ngột ngạt. Tạm thời không thể liên lạc được với Tiêu Lộng, dự cảm xấu trong lòng Chung Yến Sanh ngày càng nhiều. Nhìn những giọt mưa lạnh buốt bị gió thổi vào phòng, cậu quyết định xuống giường đóng cửa sổ.
Khi đến gần cửa sổ, cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ xung quanh, Chung Yến Sanh khựng lại một chút, nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo, nhỏ giọng gọi ra bên ngoài: “Phùng Cát?”
Không có tiếng trả lời.
Trong lòng hơi trĩu xuống, cậu lại gọi thêm một tiếng: “Hoắc Song?”
Hoắc Song lúc nào cũng canh ở ngoài cửa, chỉ cần gọi là xuất hiện, nhưng lần này cũng không có hồi âm.
Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, vừa định kéo cửa sổ lại, bỗng một bàn tay từ trong màn mưa đêm thò ra, “phịch” một tiếng, ấn chặt cửa sổ.
“Rầm” một tiếng, tiếng sấm từ xa vọng lại như nổ tung giữa trời.
Tiếng mưa rơi ngày càng lớn. Lúc bước ra khỏi ngục giam âm u, cả người Đức Vương không khỏi run rẩy.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đức Vương, trong mắt mấy Cẩm Y Vệ đi theo sau đều lộ vẻ khinh bỉ.
Lát nữa sau khi gặp Bệ hạ, vị Đức Vương Điện hạ này sẽ bị đày khỏi Kinh thành.
Con cháu hoàng tộc cao quý đây sao? Một thân vương cao cao tại thượng, khi phát điên cũng chẳng khác gì người thường, thậm chí bây giờ còn run lẩy bẩy trước tiếng sấm, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh trước đây, vừa đáng thương vừa nhục nhã.
Khi cổng cung mở ra, lại một tiếng sấm rền vang dội.
Đức Vương run rẩy mạnh hơn. Một tên Cẩm Y Vệ lo rằng gã sẽ phát bệnh tắt thở tại chỗ, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu bọn họ, nên vội vàng tiến lại gần kiểm tra tình hình: “Tội nhân Bùi Vĩnh, ngươi…”
Kẻ đó nói được nửa chừng thì khựng lại.
Trên khuôn mặt lấm lem, đầu tóc bù xù của Đức Vương không phải là sự sợ hãi mà là hưng phấn điên cuồng, run rẩy vì phấn khích. Khi đối diện với ánh mắt của tên Cẩm Y Vệ, môi gã run lên, thốt ra một từ: “Giết!”
Tên Cẩm Y Vệ chưa kịp phản ứng thì cổ đã đau nhói, rồi ngã phịch xuống, máu chảy ra hòa lẫn với nước mưa bẩn thỉu trên mặt đất.
Trước cổng cung lập tức náo loạn.
Trong điện Dưỡng Tâm vẫn yên tĩnh, Điền Hỉ đã đi truyền lệnh, lão Hoàng đế nằm yên trên giường, mơ màng suy nghĩ.
Ông ngoại của Đức Vương là một mối họa ngầm, đợi sau khi xử lý Đức Vương, tiếp theo sẽ đến lượt nhà mẹ gã.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vàng: “Bệ hạ! Không xong rồi!”
Lão Hoàng đế dừng lại một chút, mở mắt ra.
“Đức Vương… đã tạo phản!”
Khi Cẩm Y Vệ tập trung toàn bộ lực lượng để truy bắt “Tù Lan tiên sinh” ẩn nấp trong bóng tối, ông ngoại của Đức Vương, người từng chỉ huy Ngũ Quân Doanh, hiện đang giữ chức Đô chỉ huy sứ, chẳng biết từ lúc nào đã âm thầm vào Kinh, bí mật liên lạc với Đức Vương.
Đức Vương không cam tâm bị giáng làm thường dân và bị đày đi canh giữ hoàng lăng cả đời, gia tộc mẹ của gã càng không thể bỏ mặc gã.
Nếu từ bỏ Đức Vương, tiếp theo lão Hoàng đế sẽ khai đao với gia tộc họ.
Gia tộc của Hoàng hậu tiền nhiệm từng huy hoàng bao nhiêu, chẳng phải cuối cùng cũng bị nhổ cỏ tận gốc sao?
Một khi đã quyết định thì phải làm đến cùng, bất kể là vì Đức Vương hay vì cái đầu trên cổ họ.
Ngoài dự liệu của lão Hoàng đế, Đức Vương mà lão luôn nghĩ là hèn yếu như Điền Hỉ lại noi theo tấm gương của Thái tử năm xưa, tạo phản trước cổng cung.
Như thể lão lại một lần nữa ép điên con trai mình.
Chệch đường ray, hỗn loạn, bất lực, mọi việc dường như bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.
Lão Hoàng đế sững sờ một lúc, mặt mũi lập tức tối sầm lại, tóm lấy chén trà trong tay đập xuống: “Một lũ vô dụng!”
Chỉ huy Cẩm Y Vệ quỳ bên dưới bị chén trà đập thẳng vào mặt nhưng không dám hó hé một tiếng, chỉ cúi đầu báo cáo chi tiết: “Trên đường dẫn Đức Vương vào cung đã mở một cánh cổng nhỏ, quân phản loạn đã lợi dụng cánh cổng đó để đột phá vào trong. Thế công rất mạnh, quân ta đang liên tiếp bại trận, Bệ hạ…”
Ánh mắt lão thâm trầm lại như không hề bận tâm về cuộc nổi loạn của Đức Vương. Lão vẫn nằm trên giường, chậm chạp hỏi: “Định Vương đâu?”
Chỉ huy ngẩn ra một lúc: “Định Vương…”
Đêm nay hỗn loạn như thế, Đức Vương đã tạo phản, phủ Định Vương lại khó tiếp cận, làm gì còn thời gian để quan tâm đến Định Vương?
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của thuộc hạ, lão Hoàng đế lập tức hiểu ra nguyên nhân của sự hỗn loạn đêm nay, cười lạnh: “Trẫm nói rồi, Lão Ngũ lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?”
Tiêu Lộng là một vương gia khác họ nắm binh quyền trong tay, không cần đến lão đề phòng, hằng ngày trong triều đình đã có vô số cặp mắt dõi theo từng động thái của hắn.
Lão Hoàng đế luôn đối đãi với hắn bằng thái độ “khoan dung và nhân từ”, Tiêu Lộng không có bất kỳ lý do gì để tạo phản, cũng không thể phản. Nếu hắn dám làm vậy thì trong đội quân tuyệt đối sẽ không có ai ủng hộ, chỉ khiến lòng người mất hết.
Nhưng đêm nay lại khác.
Nếu Đức Vương tạo phản, thì Tiêu Lộng chỉ đến hộ giá thôi sao?
Hắc Giáp Vệ ở Mạc Bắc như những đám mây đen mang điềm báo chẳng lành, ngay cả kỵ binh của Man di cũng khiếp sợ khi phải đối đầu với Tiêu Lộng. Hiện tại, Ngũ Quân Doanh đã hỗn loạn, một số đi theo nhà mẹ Đức Vương mưu phản, một số khác vẫn đang ở ngoài thành, có lẽ còn chưa nhận được tin tức.
Ngay cả khi họ kịp thời đến, cũng không đủ để chống lại Hắc Giáp Vệ.
“Tiểu Điện hạ đâu?”
Dù biết ngoài cung đang rất hỗn loạn, lão Hoàng đế vẫn ngồi yên như cũ, không hề tỏ ra hoảng hốt: “Vẫn chưa đưa đến sao?”
Hoắc Song vốn là thuộc hạ cũ của Thái tử, nhưng chưa từng gặp Thái Tử, thân phận của Chung Yến Sanh cũng là giả, dù có vài lão thần thấy cậu quen mắt cũng không ai dám nói gì.
Nhưng dù Hoắc Song có biết Chung Yến Sanh là chủ tử của mình hay không, y vẫn phải nghe theo lệnh của lão. Đêm nay, khi Điền Hỉ đi truyền lệnh, lão đã điều Hoắc Song rời khỏi điện Minh Huy.
Chỉ huy sợ hãi, vội vàng dập đầu một cái, vừa định nói mình sẽ đi kiểm tra ngay thì ngoài điện lại có hai người mặt mày tái mét chạy vào: “Bệ hạ, không hay rồi!”
“Tiểu Điện hạ không có ở điện Minh Huy!”
Mí mắt lão Hoàng đế giật một cái, đột nhiên bật dậy. Ngay cả khi nghe tin Đức Vương nổi loạn, lão cũng phản ứng lớn đến vậy. Lão không còn ung dung như trước, ngực phập phồng dữ dội rồi bắt đầu ho khan, nghẹt thở. Những người xung quanh sợ hãi run rẩy nhưng không dám tiến lên.
Thở hổn hển vài hơi, da mặt lão co quắp lại, từ kẽ răng khạc ra vài từ: “Còn ngớ ra làm gì, lập tức phái người đi tìm!”
Chỉ huy kinh hồn bạt vía, lập tức dẫn người lui ra ngoài, vội vã đi tìm Chung Yến Sanh.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, gió lạnh thổi vào phòng, thổi bay áo choàng và màn giường, những hạt mưa lạnh buốt như theo cơn gió thấm vào tận xương.
Những chuyện liên tiếp không thể kiểm soát xảy ra khiến lão Hoàng đế vừa giận vừa sợ, bệnh ho càng lúc càng trở nên dữ dội, khiến lão dần chìm vào hôn mê.
Lão đã dùng quá nhiều Ô Hương, đầu óc như bị cơn nghiện và tác dụng của thuốc ăn mòn. Một mình ho khan một lúc lâu, lão mới nhận ra Điền Hỉ không tới dâng trà nóng, vỗ lưng lão như thường lệ.
Đã quen với việc Điền Hỉ luôn cẩn thận hầu hạ bên cạnh, lão Hoàng đế cau mày bất mãn, giọng khàn khàn gọi: “Điền Hỉ.”
Chẳng phải chỉ đi truyền lệnh thôi sao, sao giờ vẫn chưa quay lại?
Lão Hoàng đế lại ho khan mấy tiếng, tay chân lạnh toát, ngứa ngáy. Trong lúc cảm xúc cứ lên xuống liên tục thì cơn nghiện Ô Hương càng phát tác dữ dội hơn.
Ô Hương…
Lão Hoàng đế ngứa ngáy tay chân, đầu óc mờ mịt trong giây lát. Lão cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước đến bên giường, ngón tay gầy đét run rẩy mở ngăn bí mật bên cạnh giường ra, vội vã lấy một bình thuốc, run rẩy đổ ra một viên Ô Hương rồi nuốt xuống.
Rõ ràng là mùi vị vẫn như cũ, nhưng sau khi nuốt xuống, cơn đau và ho vẫn không dừng lại.
Lão Hoàng đế hơi do dự, định đổ thêm một viên nữa. Ngón tay run rẩy không thể nắm chắc bình thuốc khiến nó rơi xuống đất, những viên thuốc tròn lăn tứ tung, mùi thơm ngọt ngấy tràn ngập khắp căn phòng.
Ngửi thấy mùi Ô Hương, cơn nghiện lại bùng phát dữ dội, cơ thể bắt đầu co giật. Lão Hoàng đế nằm gục bên mép giường, cố gắng với tay chạm vào viên thuốc gần nhất, nhưng làm thế nào cũng không thể với tới. Viên Ô Hương tròn vo trượt khỏi đầu ngón tay, ngược lại còn lăn xa hơn một chút.
Thứ cứu mạng ở ngay trước mắt, nhưng lão không tài nào chạm được. Cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trong xương, lão Hoàng đế tức giận, hét lên bằng giọng khàn khàn: “Người đâu!”
Bên ngoài vẫn yên tĩnh, không có ai trả lời.
Một thiên tử từng cao cao tại thượng, từng điều khiển nhân tâm, giờ đây nằm sõng soài trên mặt đất không một ai đáp lại.
Hơi thở của lão Hoàng đế trở nên gấp gáp, trong mắt hằn đầy tơ máu. Lão không còn đủ sức để suy nghĩ vì sao không có cung nhân nào vào, hay tại sao Điền Hỉ chỉ đi truyền lệnh thôi mà mãi vẫn chưa quay lại. Lão chỉ biết nhìn chằm chằm vào viên Ô Hương trên đất rồi bò đến đó.
Ngay khi lão sắp chạm được vào viên thuốc, từ phía cửa phát ra một loạt âm thanh.
Lão Hoàng đế hốt hoảng ngẩng đầu lên.
Một trận sấm chớp rền vang, gió mưa nổi dậy, người đứng ở cửa mặc áo choàng trắng như tuyết tung bay, không nhiễm một hạt bụi trần. Dưới ánh sáng mờ mờ không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy đôi mắt ấy sáng ngời, thanh tao như ánh trăng sau cơn mưa.
Đồng tử lão Hoàng đế đột nhiên co rút, trong cơn mê man, lão dần sinh ra ảo giác. Người đứng bên cửa từ một trở thành hai, một là Thái tử Khang Văn thanh tao cao quý, một người là Thái tử tiền nhiệm ngọc thụ lâm phong, uy nghi như cây ngọc trong rừng.
Hai người sáng ngời ấy như mặt trời ban trưa, như ánh trăng sáng tỏ, chói mắt đến nỗi khiến những người xung quanh như những con chuột trong cống rãnh, ánh sáng càng chói chang thì bóng tối càng rõ ràng.
Lão rợn cả tóc gáy, trơ mắt nhìn Khang Văn và Thái tử tiền nhiệm bước đến trước mặt lão, nhấc chân nhẹ nhàng đá bay viên Ô Hương gần trong gang tấc.
Ý thức đột ngột trở lại, hình dáng của Khang Văn và Thái tử tiền nhiệm dần hòa vào nhau, biến thành một khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng hơn.
Chung Yến Sanh vừa được báo là không thấy đâu đang mặc một bộ trang phục tang lễ trắng muốt, lặng lẽ nhìn lão. Đôi mắt xinh đẹp giống như đúc cha cậu nhìn lão trước khi chết, không bị nhuốm bẩn bởi hận thù mà vẫn sáng ngời như xưa, giọng nói mềm mại, không mang chút công kích nào: “Bệ hạ, Ô Hương gây hại cho sức khỏe.”
Cùng lúc đó, sau lưng cậu bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông, thân hình mạnh mẽ, có một vết sẹo nhạt kéo dài từ trán đến góc mắt, là thứ xuất hiện khi bảo vệ Thái tử Bùi Hi.
Nhìn thấy Vệ Lăng, lão Hoàng đế như gặp quỷ vậy, sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Hồi lâu sau, lão khàn giọng gọi: “Tiểu Thập Nhất biết hết rồi?”
Chung Yến Sanh hơi khó chịu nhíu mày: “Ta không phải là Tiểu Thập Nhất.”
Cậu chỉnh lại: “Cha ta là Bùi Hi, không phải ông.”
Lão Hoàng đế đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, từ người từng nhìn xuống tất cả, giờ đây lại nằm trên đất phải ngước nhìn người khác. Lão im lặng một lúc rồi đột nhiên phát ra điệu cười quái dị: “Trẫm… không nên để ngươi xuôi Nam dẹp loạn.”
Chung Yến Sanh gật đầu đồng ý: “Đúng, không nên.”
Hai khắc trước, khi cậu chuẩn bị đóng cửa sổ lại, người của Tiêu Lộng đột nhiên xuất hiện trước mặt, định đưa cậu đi thì gặp Vệ Lăng mạo hiểm vào cung.
Tối nay trong cung sẽ rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng Chung Yến Sanh vẫn không chọn để người của Tiêu Lộng đưa mình đi mà để Vệ Lăng dẫn cậu đi tìm chỗ trốn.
Tất cả đều nhờ vào lão Hoàng đế.
Nếu lão Hoàng đế không phái cậu xuống phía Nam dẹp loạn, cậu cũng không biết khi nào mới biết được thân phận của mình, không đến trại Thủy Vân thì cũng không gặp được Vệ Lăng.
Vậy thì trước khi Hoắc Song bị lão Hoàng đế điều đi cũng sẽ không gấp rút gửi thư cho Vệ Lăng, Vệ Lăng cũng sẽ không lập tức xuất hiện.
Vệ Lăng từng làm việc trong Đông Cung, nắm rõ ngõ ngách trong cung trong lòng bàn tay. Nếu không phải vì vậy thì ban đầu ông cũng không thể thoát khỏi Kinh thành.
Lúc núp trong bóng tối, thấy Cẩm Y Vệ đều tản ra tìm người, Vệ Lăng bèn mang theo Chung Yến Sanh, giải quyết những cung nhân đang canh giữ bên ngoài rồi lẻn vào như một bóng ma.
Nhìn lão già khốn khổ nằm trên mặt đất, Vệ Lăng và các ám vệ sau lưng đều siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt tràn ngập hận thù sắc bén và mãnh liệt.
Đầu tóc lão rối bời, miễn cưỡng lấy hơi, ngồi dậy muốn duy trì thể diện của bậc quân vương nhưng không còn sức, giọng nói khàn đặc không rõ ràng: “Ngươi, đã liên minh với Tiêu Lộng rồi phải không?”
Kết hôn cũng tính là liên minh sao?
Chung Yến Sanh chớp mắt, không trả lời.
Lão Hoàng đế như thể vừa nắm bắt được điều gì, giọng nói già nua bỗng trở nên tự tin hơn, mang theo ý dụ dỗ: “Ngươi muốn ngai vàng này, chi bằng liên minh với trẫm. Mưu phản đoạt ngôi, về sau sẽ để lại tiếng xấu muôn đời… Khụ khụ, trẫm, có thể lập ngươi làm Trữ quân.”
Chung Yến Sanh cảm thấy thật nực cười, nhẹ giọng nói: “Ông nghĩ ta muốn cái ngai vàng này sao?”
Mãi không có được Ô Hương trong tay, đồng tử lão Hoàng đế giãn ra trong chốc lát, không nghe rõ cậu đang nói gì, nói chuyện cũng tốn sức, phải thở hổn hển: “Tiêu Lộng lòng lang dạ sói, đêm nay vào cung để dẹp loạn, giải quyết Đức Vương… Khụ khụ, người tiếp theo, chính là ngươi.”
“Vậy ông sai rồi, người tiếp theo không phải là Điều Điều.”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp đầy âm u, hơi lạnh như mùi mưa lẫn với thứ khác xông vào phòng. Bên ngoài, một tia sét bất chợt lóe lên, chiếu sáng dáng người cao ráo và uy nghi đang đứng ở ngưỡng cửa: “Mà là ông.”
Hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên, quay đầu gọi: “Ca ca!”
Thanh kiếm của Tiêu Lộng nhỏ xuống một giọt máu, hắn mang theo mùi máu tanh nồng nặc bước đến bên cạnh Chung Yến Sanh, hơi trách móc nhìn cậu một cái: “Không nghe lời.”
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng biện hộ: “Vệ Lăng đã đến rồi, không còn nguy hiểm nữa mà.”
Nói xong, cậu mới nhớ đến việc trả lời lão Hoàng đế, lại nhấc chân nhẹ nhàng đá bay một viên Ô Hương khác: “Ông sai rồi, Tiêu Lộng không hứng thú với ngai vàng.”
Viên Ô Hương vất vả lắm mới sắp chạm tới lại bị đá bay, gân xanh trên trán lão nổi lên, khuôn mặt trở nên đáng sợ, giận dữ hét: “Ngu xuẩn! Không ai… không muốn vị trí này!”
“Vậy thì xin lỗi.”
Trên người Tiêu Lộng vẫn còn sót lại cảm giác hưng phấn sau trận chiến, pha lẫn sự hận thù và chút đau đầu, tất cả như thiêu đốt dòng máu trong người hắn. Nghe thấy câu nói đó, hắn kéo Chung Yến Sanh đang chau mày định phản bác vào lòng mình.
Chung Yến Sanh không có chút phòng bị nào với hắn, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Đầu ngón tay dính máu của Tiêu Lộng lướt qua môi cậu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhuộm đỏ, trông càng thêm sống động và quyến rũ.
Tiêu Lộng nhìn cậu, nhếch môi cười: “So với vị trí mà ngươi dùng mọi thủ đoạn táng tận lương tâm để tranh đoạt này, bổn vương cảm thấy có hứng thú với Điều Điều hơn.”
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, ngay trước mặt lão Hoàng đế, nắm lấy cằm Chung Yến Sanh, phách lối và tùy ý, để lại một nụ hôn nhẹ nơi khóe môi cậu.
Hai mắt của lão Hoàng đế gần như bật ra khỏi hốc mắt, khí huyết điên cuồng trào dâng, tim đập dồn dập đến mức làm tai ù đi. Nhiều lần muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh, cho đến khi một cơn ho dữ dội làm lão cảm thấy khó thở, rồi phun ra một ngụm máu.
Vậy mà lại bị Tiêu Lộng làm tức đến mức ngất xỉu.
–
Tác giả: Bé nhỏ Điều Điều của chúng ta, từ gạo nếp biến thành bánh trôi nước nhân mè đen.
Nhưng trước mặt ca ca lại rất ngoan!