Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca
Chương 54: Tiêu Lộng trông thật sự muốn ngủ với cậu
Mặc dù là một Hoàng tử không quyền không thế, nhưng thân phận của Chung Yến Sanh không tầm thường, còn người kia thì càng không phải nói, các quan viên địa phương không ai dám chọc đến họ. Nhưng do sợ trên đường đến dịch trạm, hai người này sẽ gây ra mâu thuẫn gì đó, Ngụy Tuần phủ còn chu đáo chuẩn bị hai chiếc xe ngựa rộng rãi, sang trọng, giống hệt nhau.
“Hai vị Điện hạ đi đường mệt mỏi rồi, xin mời Điện hạ nghỉ ngơi tại dịch trạm trước.” Ngụy Tuần phủ mỉm cười, cung kính mời Chung Yến Sanh lên chiếc xe ngựa phía trước: “Hạ quan đã chuẩn bị tiệc tẩy trần vào tối mai, xin Điện hạ…”
Chung Yến Sanh theo đến bên xe ngựa, quay đầu lại nghi ngờ: “Chẳng phải nên bàn bạc cách dẹp loạn trước sao?”
Sao thấy vị Ngụy Tuần phủ này không gấp rút chút nào vậy?
Ngụy Tuần phủ giữ nụ cười, lén nhìn về phía Tiêu Lộng: “Chuyện này…”
Vị Hoàng tử này trông mảnh mai cao quý, nói là Bệ hạ phái cậu xuống phía Nam ngắm cảnh nghe còn có lý hơn, chứ thật sự lên chiến trường diệt cướp thì khó mà trông cậy được, quyền nói chuyện e rằng nằm ở chỗ Định Vương.
Tiêu Lộng tùy ý điều chỉnh dây cương, cưỡi ngựa tiến về phía này, giọng nói lạnh lùng: “Đương nhiên là bổn vương nghe theo tiểu Điện hạ.”
Đây là đang mỉa mai sao?
Ngụy Tuần phủ không dám chắc, thầm trao đổi ánh mắt với Quế Quảng Bố chính sử, đoán ý của vị Định Vương Điện hạ này.
Đang cẩn thận suy nghĩ, Chung Yến Sanh không nhờ người đỡ, tự mình bước lên xe ngựa, Tiêu Lộng cũng xoay người xuống ngựa rồi bước lên theo.
Ngụy Tuần phủ lập tức sợ hãi bóp chặt râu: “Định, Định Vương Điện hạ! Chiếc xe ngựa này…”
Tiêu Lộng nhướng mày: “Làm sao? Bổn vương không thể ngồi xe ngựa à?”
Thập Nhất Điện hạ đang ở trong chiếc xe ngựa này đấy!
Không phải ngài rất ghét cậu ấy hả?
Râu của Ngụy Tuần phủ run lẩy bẩy, đối diện với đôi mắt xanh lạnh như băng đó, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói uyển chuyển hết mức: “Phủ Bảo Khánh là nơi nghèo khó, không thể so với đất Kinh thành xa hoa. Hạ quan tập hợp lực lượng của mọi người, chuẩn bị xe ngựa không bằng kiệu phủ Vương gia, sợ Điện hạ chê đơn sơ chật chội nên mới chuẩn bị hai chiếc xe ngựa…”
Tiêu Lộng: “Ồ.”
Mọi người: “…”
Ồ.
Ồ???
Tiêu Lộng không thèm nhìn đám người đang ngơ ra đó nữa, kéo rèm xe nhìn vào bên trong, thấy Chung Yến Sanh đang thò đầu nhìn ra, bắt gặp ánh mắt của hắn lại vội vàng trốn vào góc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Tiệc tẩy trần thì không cần, bổn vương và Thập Nhất Điện hạ không phải đến để đi ngắm cảnh.”
Còn muốn dùng hai chiếc xe ngựa để tách hắn và Chung Yến Sanh ra.
Tiêu Lộng khó chịu trong lòng, lạnh nhạt nói: “Bổn vương thấy Ngụy Tuần phủ rất rảnh rỗi, trên đường báo cáo rõ tình hình cho bổn vương, những người khác triệu tập tất cả các tướng lĩnh đã từng chiến đấu với bọn cướp đến dịch trạm bàn bạc.”
Nói xong, hắn kéo rèm xe, chui vào trong xe ngựa.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Hoắc Song thấy Tiêu Lộng bước vào xe ngựa của Chung Yến Sanh thì theo bản năng bước tới muốn theo lên, nhưng bị Triển Nhung chặn lại, lời nói giống y chủ nhân của mình, khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi: “Đây là xe ngựa của hai chủ tử, ngươi muốn lên làm gì? Có ý đồ gì?”
Nếu không phải xung quanh còn có các quan viên địa phương của phủ Bảo Khánh đang nhìn chằm chằm, Hoắc Song tức đến nghẹn, thiếu chút nữa lại cãi nhau với Triển Nhung.
Có ý đồ gì hả? Rõ ràng là Định Vương có ý đồ xấu!
Y nuốt cơn tức xuống, trầm mặt vẫy tay ra hiệu cho người khác tản ra, bảo vệ xung quanh xe ngựa. Triển Nhung cũng thong thả mang theo cận vệ đã xuống thuyền trước, cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Hai đội người một trái một phải, ánh mắt không mấy thiện cảm với nhau, sát khí ngùn ngụt, rõ ràng là mối quan hệ cực kỳ kém.
Cũng đúng, năm xưa Tiêu gia rơi vào cảnh ngộ như vậy, người nhà Tiêu gia làm sao có thể hòa thuận với người Hoàng thất được chứ?
Phái ai không phái, lại phái ngay cái tên sát thần này đến dẹp loạn, hắn ở Mạc Bắc đánh toàn những trận ác liệt, sao lại đồng ý xuống phía Nam diệt cướp chứ?
Ngụy Tuần phủ rất khó hiểu, nhưng không dám chen vào xe ngựa, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận cưỡi ngựa ở giữa đội thị vệ cung đình và đội Hắc Giáp Vệ, không dám nghiêng về phía trái cũng không dám nghiêng về phía bên phải.
Nghiêng về phía đội thị vệ cung đình nói không chừng sẽ bị Định vương để ý, đôi mắt xanh đó liếc một cái quả thực rất đáng sợ.
Nghiêng về phía Hắc Giáp Vệ, lỡ bị người ta tố cáo ông đang lấy lòng Định Vương thì sao?
Thật đúng là xui xẻo mà.
Trong lúc Ngụy Tuần phủ đang cân nhắc từng câu từng chữ, Tiêu Lộng đã moi Chung Yến Sanh từ trong góc ra.
Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, bên ngoài là tiếng người và tiếng vó ngựa rộn rã khiến Chung Yến Sanh căng thẳng vô cùng. Cậu sợ có ai đó sẽ vén rèm lên, nhìn thấy họ ngồi gần nhau thế này. Trong lòng hơi chột dạ nên cứ né né tránh tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lộng.
“Tránh ta à?”
Tiêu Lộng không chút kiêng dè, nắm chặt cổ tay cậu không buông, đôi mắt xanh như biển sâu thoáng hiện nét cười: “Mấy ngày nay trốn trong phòng làm gì?”
Chung Yến Sanh nhỏ giọng đáp: “Không làm gì cả…”
Đôi môi cậu mỏng, môi trên có một hạt nhỏ tròn trịa, đỉnh môi đỏ hồng hơi cong lên, mượt mà và đầy đặn, trông mềm mại đến nỗi khiến người ta muốn hôn một cái.
Tiêu Lộng nhìn chăm chú vào đôi môi đó, nheo mắt lại, suy nghĩ về những thứ đã chuẩn bị sẵn.
Sao trông buồn bã thế… có thể dỗ em ấy vui được không? Nếu làm em ấy vui thì hôn thêm lần nữa cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Ánh mắt Tiêu Lộng đầy cảm giác tồn tại, nóng bỏng và mang tính xâm lược, giống như con báo đang nhìn chằm chằm con mồi, bắt cứ lúc nào cũng có thể lao đến cắn chết nó.
Dù Chung Yến Sanh có ngốc nghếch đến đâu cũng đoán được Tiêu Lộng đang nghĩ gì khi nhìn vào đôi môi của mình.
Bên ngoài có rất nhiều người, cậu sợ Tiêu Lộng lại không thèm quan tâm chuyện gì mà phát điên lên, nên cẩn thận dịch sang bên cạnh. Tâm trạng phức tạp, cậu nghĩ, Tiêu Lộng trông thật sự muốn ngủ với mình.
Ngoài kia, tiếng của Ngụy Tuần phủ vang lên: “Không giấu gì hai vị Điện hạ, mấy hôm trước bọn cướp lại xuất hiện.”
Tiêu Lộng: “Ừm?”
“Mới ngày hôm qua, một đội bảo tiêu hộ tống đoàn thương nhân mang theo hàng nghìn cuộn vải đi qua phủ Bảo Khánh, bị bọn cướp đó chặn đường.”
Ngón tay Tiêu Lộng nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay gầy guộc, tay kia nhéo má Chung Yến Sanh đang trốn hắn, giọng nói hơi nâng lên: “Hửm? Đoàn thương nhân?”
“Đúng vậy, là một thương nhân nổi tiếng. Vị thương nhân này đi khắp Nam Bắc, cực kỳ hào phóng, nhiều lần giúp đỡ khi miền Nam gặp thiên tai dịch bệnh. Đầu năm nay phủ Bảo Khánh gặp sương giá, nhiều người chết rét, dân chúng không có lương thực, lúc hạ quan đang sức đầu mẻ trán thì người này cũng ra tay giúp đỡ…”
Ngừng một chút, giọng Ngụy Tuần phủ mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Hiện giờ y đang ở trong dịch trạm, yêu cầu quan phủ đưa ra lời giải thích, đòi lại công bằng cho y. Hạ quan đã cử người nỗ lực truy tìm, nhưng bọn cướp hết sức quen thuộc với các con đường mòn trong rừng, đuổi đến chỗ sâu thì suýt nữa rơi vào bẫy. Hạ quan thật sự bất lực, may mà có Định Vương Điện hạ và Thập Nhất Hoàng tử xuất hiện.”
Nghe vậy, Chung Yến Sanh tò mò, giãy ra khỏi tay Tiêu Lộng, nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, vén rèm lên: “Đúng là một thương nhân hiệp nghĩa, tên y là gì?”
Chưa dứt lời đã bị Tiêu Lộng dùng một tay bịt miệng kéo lại.
Chung Yến Sanh bị buộc ngồi lên đùi Tiêu Lộng, vì vóc người nhỏ gầy nên Tiêu Lộng dễ dàng ôm vào lòng. Lúc bị bao bọc trong mùi hương như băng tuyết, toàn thân cậu cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Cằm cậu nhọn, khuôn mặt nhỏ, Tiêu Lộng che miệng cậu cũng đồng thời che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt tròn xoe mở to.
Cùng lúc đó, Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng Ngụy Tuần phủ ngoài kia nói: “Lâu Thanh Đường.”
Nếu không bị Tiêu Lộng bịt miệng, chắc Chung Yến Sanh đã kinh ngạc kêu lên, khiếp sợ quay đầu nhìn Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng đã đoán trước được phản ứng của cậu, cười khẽ, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
Chung Yến Sanh nhớ rõ Lâu Thanh Đường, họ này không phổ biến, khả năng cùng một người là rất cao. Nhưng chẳng phải Lâu Thanh Đường là đại phu của phủ Định Vương sao?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng buông tay: “Tò mò à?”
Chung Yến Sanh gật đầu, tạm thời quên mất mình đang ngồi trên đùi Tiêu Lộng, ánh mắt trong sáng chân thành khiến người ta khó lòng từ chối. Lúc cậu ngước nhìn lên, chiếc cổ gầy yếu trắng như tuyết lộ ra ngoài không chút cảnh giác.
Sao lại đáng yêu thế này.
Tiêu Lộng lại sinh ra một loại cảm giác muốn cắn vào cổ cậu, nếm thử máu của cậu có ngọt không.
Ánh mắt hắn đã tối đi từ lúc nào, liếm liếm đầu răng nanh, như đang thì thầm bí mật, nhỏ giọng nói: “Muốn biết bí mật của bổn vương thì phải gọi bổn vương là gì?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, nghĩ một lúc: “Ca ca?”
Định Vương Điện hạ có vẻ không thích bị cậu gọi là Vương thúc.
Tiêu Lộng hài lòng, trả lời: “Y vốn không phải là đại phu của bổn vương, chỉ mượn danh nghĩa bổn vương để đi buôn bán khắp nơi.”
Chung Yến Sanh hiểu ra: “Vậy y là người của anh?”
“Ừm hửm.”
“Thầy bảo rằng thương nhân trọng lợi, phần lớn là loại người bạc tình bạc nghĩa.” Mắt của Chung Yến Sanh rất sáng, như vừa phát hiện ra điều gì đó, suýt chút nữa không kiềm chế được giọng mình: “Vậy nên khi y giúp đỡ dân gặp nạn, xây dựng đê điều giúp triều đình, chắc chắn là có ý của anh phải không?”
Tiêu Lộng dừng lại một chút, Lâu Thanh Đường tính là một nửa thuộc hạ của hắn, những năm này hắn tạo điều kiện cho y giao thương với ngoại tộc, đổi lại Lâu Thanh Đường phải đưa hắn ba phần lợi nhuận, cung cấp lương thảo nuôi quân đội.
Nhiều việc Lâu Thanh Đường làm thật sự là theo chỉ đạo của hắn.
Chỉ là không ngờ đứa nhỏ này lại nhận ra ngay lập tức.
Nghĩ hắn tốt như vậy sao?
Tiêu Lộng nhướn mày, tránh trả lời mà siết chặt vòng tay quanh eo cậu, xoay cậu lại, hung hăng nắm cằm không cho cậu tránh né: “Em cảm thấy ta là người tốt?”
Chung Yến Sanh bị ép đối diện với đôi mắt xanh đẹp đẽ ấy, cảm thấy hắn thật sự giống một con chó xấu xa.
Lông mi cậu run rẩy, hơi thở ấm áp khi nói chuyện mang theo hương lan mềm mại: “Ca ca, anh rất quan tâm đến suy nghĩ và đánh giá của em về anh sao?”
Nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi Tiêu Lộng chợt cứng lại.
Đối với dân chúng mà nói, Tiêu Lộng thật sự là người tốt. Nếu không có hắn, bọn Man di có lẽ đã sớm đạp đổ biên cương, tiến xuống phía Nam giết chóc rồi, làm gì có những ngày tháng yên bình như hiện tại.
Chung Yến Sanh nghĩ vậy, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy, hình như anh luôn muốn em nghĩ rằng anh rất xấu xa.”
Bọn ngoại tộc dã man hung bạo, tiến vào thành là tàn sát giết chóc.
Nhưng Tiêu Lộng cũng nổi danh tàn bạo lại chưa từng tàn sát Kinh thành… Hắn rất tốt, chỉ là hơi xấu xa với cậu thôi.
Nhưng Tiêu Lộng bắt nạt cậu, lại rất tốt với cậu.
Môi Chung Yến Sanh mấp máy, muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị bàn tay Tiêu Lộng bịt chặt miệng không thương tiếc.
Định Vương Điện hạ tính tình kỳ quặc lại đen mặt, không nói lời nào, chỉ bịt miệng cậu không cho nói.
Chỉ có người chột dạ mới như vậy.
Chung Yến Sanh âm thầm nghĩ, muốn thoát khỏi tư thế nguy hiểm ngồi dạng chân đối diện trong lòng Tiêu Lộng này, nhưng vừa nhúc nhích lại bị nhấn trở về.
Thôi được rồi.
Chung Yến Sanh không có sức mạnh như hắn, vừa xuống khỏi tàu nên đầu óc vẫn còn hơi choáng, đành ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn không động đậy.
Tiêu Lộng trầm mặt, chặn cái miệng mềm ngọt ấy lại, cuối cùng cũng hiểu được mỗi ngày Điền Hỉ bị hỏi những gì.
Không trách được trước mặt đứa nhỏ này, lão già Điền Hỉ kia cũng thành người câm.
Cũng biết hỏi thật đấy.
Ở bên ngoài, sau khi Ngụy Tuần phủ báo cáo hành động của bọn cướp xong, lại nói đến việc sắp xếp chỗ ở của hai người tại dịch trạm, lâu không nghe thấy tiếng hai ông trời trong xe đáp lại bèn do dự hỏi: “Hai vị Điện hạ? Có gì không ổn sao?”
Tiêu Lộng hoàn toàn không chú ý nghe ông ta vừa nói gì, tùy tiện đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Thấy Chung Yến Sanh không còn giãy giụa nữa mà như đã ngoan ngoãn lại, Tiêu Lộng mới vừa thả lỏng tay một chút, lại thấy đôi môi đó động đậy, nên lập tức bịt lại tiếp.
Chung Yến Sanh “Ưm” một tiếng, giận rồi.
Đường đường là Định Vương điện hạ mà còn kỳ cục hơn cả cậu!
Bên ngoài, Hoắc Song nghe thấy động tĩnh trong xe ngựa, cảnh giác tiến lại gần: “Tiểu Điện hạ, sao rồi?”
Tiêu Lộng lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ xe: “Không sao, bị đụng đầu thôi.”
Nghe thấy giọng Tiêu Lộng, Hoắc Song càng cảnh giác hơn: “Tiểu Điện hạ?”
Một lát sau, y nghe thấy tiếng tiểu Điện hạ đầy buồn bực vang lên: “Ừm.”
Hoắc Song đành phải lui trở về.
Bàn tay bịt miệng lại buông xuống, Chung Yến Sanh vừa định nói lại thấy đôi mắt người đối diện híp lại, lạnh lùng: “Mở miệng nữa bổn vương sẽ hôn em”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu thật sự rất chắc chắn rồi, Tiêu Lộng đúng là muốn ngủ với cậu.
Chung Yến Sanh im lặng, Tiêu Lộng lại càng muốn trêu cho cậu nói chuyện, như một con chó nghịch ngợm, nhéo nhéo má cậu: “Sao không nói nữa?”
Chuyện nào ra chuyện đó, cậu lừa Tiêu Lộng thì cậu phải xin lỗi, nhưng bị bắt nạt cũng không thể không giận.
Chung Yến Sanh mím môi, im lặng trừng mắt nhìn hắn đầy trách móc, rồi cúi đầu không thèm để ý đến hắn nữa.
Người dám trừng Tiêu Lộng rất ít.
Tiêu Lộng bị trừng cũng không giận, im lặng ôm chặt tiểu mỹ nhân mấy ngày không lộ diện vào lòng, nhắm mắt lại.
Người khác nói chuyện đều rất ồn ào, nhưng Chung Yến Sanh thì không như vậy, dù có nói hay không thì đều tốt cả.
Hai người bên trong xe đều không nói gì, Ngụy Tuần phủ cũng im lặng theo, Tiêu Lộng không mở miệng, ông ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi đến dịch trạm, hai người vẫn không nói thêm lời nào.
Khi đến nơi, những người Tiêu Lộng gọi đến đã có mặt, đứng chờ ngoài dịch trạm.
Suốt đường đi đều được Tiêu Lộng ôm trong lòng, khi xuống xe, Chung Yến Sanh cảm thấy trên người mình dường như đã nhuốm mùi của Tiêu Lộng, không kiềm chế được mà cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình.
Hình như là mùi hương pha trộn giữa vị đắng và lạnh.
Tiêu Lộng đi trước, liếc thấy hành động của cậu thì cổ họng trượt nhẹ xuống, không kìm được mà nghiến răng.
Trước mặt bao nhiêu người mà còn quyến rũ hắn?
Chung Yến Sanh bị ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn mà cảm thấy khó hiểu, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì người chờ phía trước đã đồng loạt quỳ xuống: “Hạ quan tham kiến Định Vương Điện hạ, tham kiến Thập Nhất Điện hạ.”
Chung Yến Sanh muốn cho họ đứng dậy, nhưng Tiêu Lộng lại không thèm nhìn họ lấy một cái, cứ thế mà bước vào dịch trạm, áo bào tung bay nhẹ bẫng mà lạnh lùng.
Chung Yến Sanh suy nghĩ về thái độ của Ngụy Tuần phủ đối với mình, hiểu ra rằng không thể tỏ ra quá dễ tính, bèn học theo Tiêu Lộng, cũng lạnh mặt bước qua dịch trạm.
Khóe miệng Tiêu Lộng hơi nhếch lên.
Sảnh chính của dịch trạm đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tiêu Lộng bước nhanh vào trong, ngồi xuống vị trí chính bên trái.
Chung Yến Sanh như cái đuôi nhỏ, theo sau ngồi bên phải.
Hai ông trời từ Kinh thành đến đã ngồi xuống, những người khác mới dám đứng lên. Các quan viên địa phương cũng lần lượt ngồi hai bên, đương lúc nhìn nhau chưa biết mở miệng thế nào, Tiêu Lộng đã buông một câu: “Một đám vô dụng.”
Giọng nói lạnh lùng, mang theo áp lực từ việc điều binh khiển tướng, uy nghiêm lâu năm ở vị trí cao.
Quế Quảng Tổng binh cùng vài tướng lĩnh bị gọi đến sợ đến mức quỳ phịch một cái xuống đất: “Hạ quan bất tài!”
“Đúng là bất tài.” Tiêu Lộng lạnh nhạt nói: “Nói đi, là loại cướp gì mà khiến các ngươi bị chơi đùa như khỉ vậy.”
Mấy tướng lĩnh từng giao chiến với bọn cướp trong rừng cố lấy can đảm đứng ra trả lời, không ai muốn chịu trách nhiệm bị mắng: “Bẩm Điện hạ, trước đây cũng có dân nghèo tụ tập lên núi làm cướp, nhưng lần này khác với những lần trước.”
“Nhóm cướp này ban đầu chỉ có bốn năm mươi người, khi ra ngoài cướp bóc đều che mặt, cảnh giác rất cao, lại cực kỳ hung hãn, trong rừng ẩn nấp như cá chạch vậy, thật sự rất khó bắt! Hiện giờ đã phát triển đến mấy trăm người…”
“Điện hạ không biết đấy thôi, hạ quan cảm thấy bọn chúng đã được huấn luyện, lại chiếm địa lợi nên rất khó đối phó.”
“Bình thường dân nghèo làm loạn, cầm được cái cuốc đã là giỏi lắm rồi, đa số đều dùng tạm vật liệu sẵn có, đẽo mấy cây giáo gỗ, đối đầu với quan phủ không có chút cơ hội. Nhưng nhóm cướp này ai cũng mang đao, chất lượng chế tạo hoàn mỹ như được làm bằng sắt tinh luyện, không biết mua từ đâu…”
Ngón tay Tiêu Lộng gõ nhẹ lên bàn, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc.
Chung Yến Sanh ngồi bên kia, nhận chén trà từ tay Vân Thành, uống một hớp làm ướt môi rồi nghiêm túc mở miệng: “Vậy các ngươi đối phó với chúng hơn nửa năm nay, có tìm ra hang ổ của chúng không?”
Câu này vừa vặn hỏi trúng điểm mấu chốt.
Những người vừa nãy còn đang tìm cách chối cãi đều rối rít xấu hổ cúi đầu.
Không đúng lúc, nhưng Tiêu Lộng không kìm được muốn cười.
Đứa nhỏ này gặp ai cũng hỏi như vậy sao?
Hắn nắm tay giả vờ ho nhẹ, Triển Nhung nhạy bén lập tức đưa tách trà nóng vừa pha lên.
Mượn động tác uống trà, Tiêu Lộng che giấu nụ cười bên môi. Khi ngẩng đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Bổn vương vừa nghe Ngụy đại nhân nói, hôm trước lại có người bị cướp, hiện giờ vẫn còn ở trong dịch trạm?”
“Vâng…” Mọi người càng xấu hổ.
Cướp bóc hoành hành như vậy, thật khiến họ trông như những kẻ vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi.
“Mời đến đây.”
Ngụy Tuần phủ lập tức ra hiệu cho thuộc hạ: “Đi mời Lâu tiên sinh đến đây.”
Trong khi chờ Lâu Thanh Đường tới, một số người dưới kia khẽ xôn xao.
Nghe nói Định Vương điện hạ tính tình kỳ quặc, lúc nắng lúc mưa, nhưng thân phận cao quý, nếu có thể lấy lòng Định Vương thì được lợi rất nhiều.
Chung Yến Sanh lại hớp hai ngụm trà, cẩn thận nhớ lại lời mô tả của người khác về bọn cướp trên đường, đột nhiên nhận ra một điểm khác thường mà chưa ai nhắc đến: “Khi bọn cướp cướp bóc thương nhân, có giết người không?”
Quế Quảng Tổng binh sửng sốt, do dự trả lời: “Bẩm tiểu Điện hạ, nếu người bị cướp hợp tác, bọn chúng sẽ không giết người, nhưng nếu chống cự vẫn có người bị thương.”
Vậy là không giết người?
Chung Yến Sanh cảm thấy hơi kinh ngạc. Trên đường đi, những người khác đều nói đám cướp đó rất tàn ác, hung hăng như quỷ dữ, nhưng những người này lại chưa từng giết người!
Cậu dần sinh ra một nghi ngờ khác, nhìn chằm chằm vào mắt Quế Quảng Tổng binh hỏi: “Họ chỉ cướp đoàn buôn? Chưa từng cướp bóc dân thường sao?”
Câu hỏi này khiến đám người dưới lại nhìn nhau một cái, một lúc sau vẫn không ai nói gì.
Tiêu Lộng không nhẹ không nặng gõ chén trà xuống bàn, nhưng một tiếng “cộp” vang lên nặng tựa ngàn cân, những người khác lập tức căng thẳng toát mồ hôi hột, vội trả lời: “Chưa từng, nhưng bọn cướp chiếm đóng ở con đường hẹp đó, đó là con đường buôn bán quan trọng nhất của Quế Quảng, cách xa thành, bình thường cũng rất ít có dân thường qua lại nơi đó.”
Chung Yến Sanh hiểu ra.
Đám cướp này không giết người, cũng không cướp bóc dân thường.
Cậu sờ sờ cằm, suy nghĩ dần bay xa, đây chẳng phải giống với những tên cướp hào hiệp trong sách sao?
Dân gian thích viết mấy câu chuyện về cướp của người giàu chia cho người nghèo, Chung Yến Sanh cũng rất thích đọc chúng.
Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh nghẹn ngào, cảm thấy hơi bi thương.
Khi đọc sách, cậu hay tưởng tượng mình là anh hùng hào hiệp trong đó, nhưng thực tế cậu lại là người đi đánh kẻ hào hiệp.
Thấy Chung Yến Sanh vừa hỏi hai câu đã làm đám người ồn ào im bặt, Tiêu Lộng cười thầm, lại uống một hớp trà.
Đứa nhỏ này trong mấy chuyện kia chậm chạp muốn chết, nhưng trong những việc này lại rất nhanh nhạy.
Tác phong hành sự của Tiêu Lộng luôn ngông cuồng, dường như không để ai vào mắt, nhiều người thật sự cho rằng hắn không coi ai ra gì, nhưng nếu thật sự có thái độ như vậy, hắn đã chết trên chiến trường cả chục nghìn lần rồi.
Trái ngược với vẻ ngoài ngông cuồng, Tiêu Lộng không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước. Trước khi đến phủ Bảo Khánh, hắn đã cho người đến thăm dò trước, biết nhiều hơn Chung Yến Sanh một ít.
Đám cướp rừng bị quan phủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng danh tiếng ở phủ Bảo Khánh lại không hề tệ.
Đầu năm vùng Bảo Khánh bị rét đậm, rất nhiều người không có lương thực, không có quần áo mà chết rét, quan phủ chậm chạp không mở kho phát lương, đám cướp này ban đầu cướp bóc mục tiêu chính là kho lương của quan phủ.
Vì vậy, mỗi lần quan phủ điều động binh lính, rầm rộ muốn đi tiêu diệt cướp, đều có dân chúng phàn nàn phản đối.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do quan phủ chậm chạp chưa tiêu diệt được cướp.
Nhưng đám cướp này rốt cuộc là như thế nào, vẫn cần phải gặp mặt mới rõ ràng.
Đợi một lát sau, Lâu Thanh Đường được dẫn đến.
Không ai biết rằng ông chủ Lâu vào Nam ra Bắc này lại là người quen cũ của Định Vương Điện hạ. Vừa bị đưa đến, Lâu Thanh Đường lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống, mặt đầy đau đớn, diễn như thật: “Cầu xin Định Vương Điện hạ làm chủ cho thảo dân! Lô hàng này của thảo dân vốn là đi An Nam, giờ mất hàng trị giá lên đến vài trăm vạn lượng bạc… Ôi, thật sự lo lắng đến mức không nuốt nổi một bữa cơm!”
Chung Yến Sanh lén nhìn Lâu Thanh Đường, cảm thấy sắc mặt của y còn hồng hào hơn cả mình, chắc chắn ba bữa một ngày không thiếu bữa nào.
Nghe Lâu Thanh Đường kêu than thảm thiết, Chung Yến Sanh đột nhiên nhận ra một điều.
Lâu Thanh Đường là người của Tiêu Lộng, Tiêu Lộng cho y đến trước có lẽ là để thăm dò đám cướp đó, mặc dù cậu không hiểu tại sao nhất định phải là Lâu Thanh Đường tự mình đến…
Điểm mấu chốt nằm ở chỗ bị cướp ngày hôm trước.
Cho dù Lâu Thanh Đường phi ngựa chiến, tốc độ có nhanh hơn thuyền, cũng phải xuất phát trước họ ít nhất ba bốn ngày mới có thể đến phủ Bảo Khánh sớm như vậy, sau đó sắp xếp người cho ổn thỏa.
Vậy chắc hẳn là trước khi họ rời Kinh thành rồi.
Vậy là sau ngày biết được sự thật từ miệng Vân Thành, Tiêu Lộng đã sắp xếp cho Lâu Thanh Đường xuống phía Nam trước chuẩn bị rồi sao?
Lúc phái Lâu Thanh Đường đi, có lẽ cũng là lúc Tiêu Lộng tức giận nhất.
Tim Chung Yến Sanh đập rộn ràng, không kìm được liếc nhìn Tiêu Lộng một cái, đường nét trên khuôn mặt của Định Vương Điện hạ cực kỳ anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, tỏ vẻ không ở gần người khác rõ ràng.
Cậu đã hiểu lầm Tiêu Lộng.
Trước đây cậu nghĩ Tiêu Lộng chỉ tùy tiện muốn ngủ với cậu.
Bây giờ xem ra, có lẽ Tiêu Lộng thật sự nghiêm túc muốn ngủ với cậu?
Tranh cũng sắp vẽ xong rồi, hay là… tối nay trốn ra ngoài tìm Tiêu Lộng nhỉ?
–
Tác giả:
Điều Điều: QAQ Lúc đọc truyện ghét cay ghét đắng quan phủ phản diện, cuối cùng quan phủ phản diện lại là tui!!!
Khi Tiêu Lộng còn đang nghĩ cách tìm cơ hội để hôn một cái thì suy nghĩ của Điều Điều đã bay cao bay xa rồi.
Điều Điều trông có vẻ vô hại với người và vật, nhưng lại là một bé chim ngốc nhỏ có kỹ năng mở miệng là nghẹn chết người ta, không ai thoát được.
“Hai vị Điện hạ đi đường mệt mỏi rồi, xin mời Điện hạ nghỉ ngơi tại dịch trạm trước.” Ngụy Tuần phủ mỉm cười, cung kính mời Chung Yến Sanh lên chiếc xe ngựa phía trước: “Hạ quan đã chuẩn bị tiệc tẩy trần vào tối mai, xin Điện hạ…”
Chung Yến Sanh theo đến bên xe ngựa, quay đầu lại nghi ngờ: “Chẳng phải nên bàn bạc cách dẹp loạn trước sao?”
Sao thấy vị Ngụy Tuần phủ này không gấp rút chút nào vậy?
Ngụy Tuần phủ giữ nụ cười, lén nhìn về phía Tiêu Lộng: “Chuyện này…”
Vị Hoàng tử này trông mảnh mai cao quý, nói là Bệ hạ phái cậu xuống phía Nam ngắm cảnh nghe còn có lý hơn, chứ thật sự lên chiến trường diệt cướp thì khó mà trông cậy được, quyền nói chuyện e rằng nằm ở chỗ Định Vương.
Tiêu Lộng tùy ý điều chỉnh dây cương, cưỡi ngựa tiến về phía này, giọng nói lạnh lùng: “Đương nhiên là bổn vương nghe theo tiểu Điện hạ.”
Đây là đang mỉa mai sao?
Ngụy Tuần phủ không dám chắc, thầm trao đổi ánh mắt với Quế Quảng Bố chính sử, đoán ý của vị Định Vương Điện hạ này.
Đang cẩn thận suy nghĩ, Chung Yến Sanh không nhờ người đỡ, tự mình bước lên xe ngựa, Tiêu Lộng cũng xoay người xuống ngựa rồi bước lên theo.
Ngụy Tuần phủ lập tức sợ hãi bóp chặt râu: “Định, Định Vương Điện hạ! Chiếc xe ngựa này…”
Tiêu Lộng nhướng mày: “Làm sao? Bổn vương không thể ngồi xe ngựa à?”
Thập Nhất Điện hạ đang ở trong chiếc xe ngựa này đấy!
Không phải ngài rất ghét cậu ấy hả?
Râu của Ngụy Tuần phủ run lẩy bẩy, đối diện với đôi mắt xanh lạnh như băng đó, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói uyển chuyển hết mức: “Phủ Bảo Khánh là nơi nghèo khó, không thể so với đất Kinh thành xa hoa. Hạ quan tập hợp lực lượng của mọi người, chuẩn bị xe ngựa không bằng kiệu phủ Vương gia, sợ Điện hạ chê đơn sơ chật chội nên mới chuẩn bị hai chiếc xe ngựa…”
Tiêu Lộng: “Ồ.”
Mọi người: “…”
Ồ.
Ồ???
Tiêu Lộng không thèm nhìn đám người đang ngơ ra đó nữa, kéo rèm xe nhìn vào bên trong, thấy Chung Yến Sanh đang thò đầu nhìn ra, bắt gặp ánh mắt của hắn lại vội vàng trốn vào góc, khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Tiệc tẩy trần thì không cần, bổn vương và Thập Nhất Điện hạ không phải đến để đi ngắm cảnh.”
Còn muốn dùng hai chiếc xe ngựa để tách hắn và Chung Yến Sanh ra.
Tiêu Lộng khó chịu trong lòng, lạnh nhạt nói: “Bổn vương thấy Ngụy Tuần phủ rất rảnh rỗi, trên đường báo cáo rõ tình hình cho bổn vương, những người khác triệu tập tất cả các tướng lĩnh đã từng chiến đấu với bọn cướp đến dịch trạm bàn bạc.”
Nói xong, hắn kéo rèm xe, chui vào trong xe ngựa.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Hoắc Song thấy Tiêu Lộng bước vào xe ngựa của Chung Yến Sanh thì theo bản năng bước tới muốn theo lên, nhưng bị Triển Nhung chặn lại, lời nói giống y chủ nhân của mình, khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi: “Đây là xe ngựa của hai chủ tử, ngươi muốn lên làm gì? Có ý đồ gì?”
Nếu không phải xung quanh còn có các quan viên địa phương của phủ Bảo Khánh đang nhìn chằm chằm, Hoắc Song tức đến nghẹn, thiếu chút nữa lại cãi nhau với Triển Nhung.
Có ý đồ gì hả? Rõ ràng là Định Vương có ý đồ xấu!
Y nuốt cơn tức xuống, trầm mặt vẫy tay ra hiệu cho người khác tản ra, bảo vệ xung quanh xe ngựa. Triển Nhung cũng thong thả mang theo cận vệ đã xuống thuyền trước, cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Hai đội người một trái một phải, ánh mắt không mấy thiện cảm với nhau, sát khí ngùn ngụt, rõ ràng là mối quan hệ cực kỳ kém.
Cũng đúng, năm xưa Tiêu gia rơi vào cảnh ngộ như vậy, người nhà Tiêu gia làm sao có thể hòa thuận với người Hoàng thất được chứ?
Phái ai không phái, lại phái ngay cái tên sát thần này đến dẹp loạn, hắn ở Mạc Bắc đánh toàn những trận ác liệt, sao lại đồng ý xuống phía Nam diệt cướp chứ?
Ngụy Tuần phủ rất khó hiểu, nhưng không dám chen vào xe ngựa, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận cưỡi ngựa ở giữa đội thị vệ cung đình và đội Hắc Giáp Vệ, không dám nghiêng về phía trái cũng không dám nghiêng về phía bên phải.
Nghiêng về phía đội thị vệ cung đình nói không chừng sẽ bị Định vương để ý, đôi mắt xanh đó liếc một cái quả thực rất đáng sợ.
Nghiêng về phía Hắc Giáp Vệ, lỡ bị người ta tố cáo ông đang lấy lòng Định Vương thì sao?
Thật đúng là xui xẻo mà.
Trong lúc Ngụy Tuần phủ đang cân nhắc từng câu từng chữ, Tiêu Lộng đã moi Chung Yến Sanh từ trong góc ra.
Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, bên ngoài là tiếng người và tiếng vó ngựa rộn rã khiến Chung Yến Sanh căng thẳng vô cùng. Cậu sợ có ai đó sẽ vén rèm lên, nhìn thấy họ ngồi gần nhau thế này. Trong lòng hơi chột dạ nên cứ né né tránh tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lộng.
“Tránh ta à?”
Tiêu Lộng không chút kiêng dè, nắm chặt cổ tay cậu không buông, đôi mắt xanh như biển sâu thoáng hiện nét cười: “Mấy ngày nay trốn trong phòng làm gì?”
Chung Yến Sanh nhỏ giọng đáp: “Không làm gì cả…”
Đôi môi cậu mỏng, môi trên có một hạt nhỏ tròn trịa, đỉnh môi đỏ hồng hơi cong lên, mượt mà và đầy đặn, trông mềm mại đến nỗi khiến người ta muốn hôn một cái.
Tiêu Lộng nhìn chăm chú vào đôi môi đó, nheo mắt lại, suy nghĩ về những thứ đã chuẩn bị sẵn.
Sao trông buồn bã thế… có thể dỗ em ấy vui được không? Nếu làm em ấy vui thì hôn thêm lần nữa cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Ánh mắt Tiêu Lộng đầy cảm giác tồn tại, nóng bỏng và mang tính xâm lược, giống như con báo đang nhìn chằm chằm con mồi, bắt cứ lúc nào cũng có thể lao đến cắn chết nó.
Dù Chung Yến Sanh có ngốc nghếch đến đâu cũng đoán được Tiêu Lộng đang nghĩ gì khi nhìn vào đôi môi của mình.
Bên ngoài có rất nhiều người, cậu sợ Tiêu Lộng lại không thèm quan tâm chuyện gì mà phát điên lên, nên cẩn thận dịch sang bên cạnh. Tâm trạng phức tạp, cậu nghĩ, Tiêu Lộng trông thật sự muốn ngủ với mình.
Ngoài kia, tiếng của Ngụy Tuần phủ vang lên: “Không giấu gì hai vị Điện hạ, mấy hôm trước bọn cướp lại xuất hiện.”
Tiêu Lộng: “Ừm?”
“Mới ngày hôm qua, một đội bảo tiêu hộ tống đoàn thương nhân mang theo hàng nghìn cuộn vải đi qua phủ Bảo Khánh, bị bọn cướp đó chặn đường.”
Ngón tay Tiêu Lộng nhẹ nhàng vuốt ve xương cổ tay gầy guộc, tay kia nhéo má Chung Yến Sanh đang trốn hắn, giọng nói hơi nâng lên: “Hửm? Đoàn thương nhân?”
“Đúng vậy, là một thương nhân nổi tiếng. Vị thương nhân này đi khắp Nam Bắc, cực kỳ hào phóng, nhiều lần giúp đỡ khi miền Nam gặp thiên tai dịch bệnh. Đầu năm nay phủ Bảo Khánh gặp sương giá, nhiều người chết rét, dân chúng không có lương thực, lúc hạ quan đang sức đầu mẻ trán thì người này cũng ra tay giúp đỡ…”
Ngừng một chút, giọng Ngụy Tuần phủ mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Hiện giờ y đang ở trong dịch trạm, yêu cầu quan phủ đưa ra lời giải thích, đòi lại công bằng cho y. Hạ quan đã cử người nỗ lực truy tìm, nhưng bọn cướp hết sức quen thuộc với các con đường mòn trong rừng, đuổi đến chỗ sâu thì suýt nữa rơi vào bẫy. Hạ quan thật sự bất lực, may mà có Định Vương Điện hạ và Thập Nhất Hoàng tử xuất hiện.”
Nghe vậy, Chung Yến Sanh tò mò, giãy ra khỏi tay Tiêu Lộng, nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, vén rèm lên: “Đúng là một thương nhân hiệp nghĩa, tên y là gì?”
Chưa dứt lời đã bị Tiêu Lộng dùng một tay bịt miệng kéo lại.
Chung Yến Sanh bị buộc ngồi lên đùi Tiêu Lộng, vì vóc người nhỏ gầy nên Tiêu Lộng dễ dàng ôm vào lòng. Lúc bị bao bọc trong mùi hương như băng tuyết, toàn thân cậu cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Cằm cậu nhọn, khuôn mặt nhỏ, Tiêu Lộng che miệng cậu cũng đồng thời che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt tròn xoe mở to.
Cùng lúc đó, Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng Ngụy Tuần phủ ngoài kia nói: “Lâu Thanh Đường.”
Nếu không bị Tiêu Lộng bịt miệng, chắc Chung Yến Sanh đã kinh ngạc kêu lên, khiếp sợ quay đầu nhìn Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng đã đoán trước được phản ứng của cậu, cười khẽ, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
Chung Yến Sanh nhớ rõ Lâu Thanh Đường, họ này không phổ biến, khả năng cùng một người là rất cao. Nhưng chẳng phải Lâu Thanh Đường là đại phu của phủ Định Vương sao?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng buông tay: “Tò mò à?”
Chung Yến Sanh gật đầu, tạm thời quên mất mình đang ngồi trên đùi Tiêu Lộng, ánh mắt trong sáng chân thành khiến người ta khó lòng từ chối. Lúc cậu ngước nhìn lên, chiếc cổ gầy yếu trắng như tuyết lộ ra ngoài không chút cảnh giác.
Sao lại đáng yêu thế này.
Tiêu Lộng lại sinh ra một loại cảm giác muốn cắn vào cổ cậu, nếm thử máu của cậu có ngọt không.
Ánh mắt hắn đã tối đi từ lúc nào, liếm liếm đầu răng nanh, như đang thì thầm bí mật, nhỏ giọng nói: “Muốn biết bí mật của bổn vương thì phải gọi bổn vương là gì?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, mặt Chung Yến Sanh đỏ bừng, nghĩ một lúc: “Ca ca?”
Định Vương Điện hạ có vẻ không thích bị cậu gọi là Vương thúc.
Tiêu Lộng hài lòng, trả lời: “Y vốn không phải là đại phu của bổn vương, chỉ mượn danh nghĩa bổn vương để đi buôn bán khắp nơi.”
Chung Yến Sanh hiểu ra: “Vậy y là người của anh?”
“Ừm hửm.”
“Thầy bảo rằng thương nhân trọng lợi, phần lớn là loại người bạc tình bạc nghĩa.” Mắt của Chung Yến Sanh rất sáng, như vừa phát hiện ra điều gì đó, suýt chút nữa không kiềm chế được giọng mình: “Vậy nên khi y giúp đỡ dân gặp nạn, xây dựng đê điều giúp triều đình, chắc chắn là có ý của anh phải không?”
Tiêu Lộng dừng lại một chút, Lâu Thanh Đường tính là một nửa thuộc hạ của hắn, những năm này hắn tạo điều kiện cho y giao thương với ngoại tộc, đổi lại Lâu Thanh Đường phải đưa hắn ba phần lợi nhuận, cung cấp lương thảo nuôi quân đội.
Nhiều việc Lâu Thanh Đường làm thật sự là theo chỉ đạo của hắn.
Chỉ là không ngờ đứa nhỏ này lại nhận ra ngay lập tức.
Nghĩ hắn tốt như vậy sao?
Tiêu Lộng nhướn mày, tránh trả lời mà siết chặt vòng tay quanh eo cậu, xoay cậu lại, hung hăng nắm cằm không cho cậu tránh né: “Em cảm thấy ta là người tốt?”
Chung Yến Sanh bị ép đối diện với đôi mắt xanh đẹp đẽ ấy, cảm thấy hắn thật sự giống một con chó xấu xa.
Lông mi cậu run rẩy, hơi thở ấm áp khi nói chuyện mang theo hương lan mềm mại: “Ca ca, anh rất quan tâm đến suy nghĩ và đánh giá của em về anh sao?”
Nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe môi Tiêu Lộng chợt cứng lại.
Đối với dân chúng mà nói, Tiêu Lộng thật sự là người tốt. Nếu không có hắn, bọn Man di có lẽ đã sớm đạp đổ biên cương, tiến xuống phía Nam giết chóc rồi, làm gì có những ngày tháng yên bình như hiện tại.
Chung Yến Sanh nghĩ vậy, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy, hình như anh luôn muốn em nghĩ rằng anh rất xấu xa.”
Bọn ngoại tộc dã man hung bạo, tiến vào thành là tàn sát giết chóc.
Nhưng Tiêu Lộng cũng nổi danh tàn bạo lại chưa từng tàn sát Kinh thành… Hắn rất tốt, chỉ là hơi xấu xa với cậu thôi.
Nhưng Tiêu Lộng bắt nạt cậu, lại rất tốt với cậu.
Môi Chung Yến Sanh mấp máy, muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị bàn tay Tiêu Lộng bịt chặt miệng không thương tiếc.
Định Vương Điện hạ tính tình kỳ quặc lại đen mặt, không nói lời nào, chỉ bịt miệng cậu không cho nói.
Chỉ có người chột dạ mới như vậy.
Chung Yến Sanh âm thầm nghĩ, muốn thoát khỏi tư thế nguy hiểm ngồi dạng chân đối diện trong lòng Tiêu Lộng này, nhưng vừa nhúc nhích lại bị nhấn trở về.
Thôi được rồi.
Chung Yến Sanh không có sức mạnh như hắn, vừa xuống khỏi tàu nên đầu óc vẫn còn hơi choáng, đành ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn không động đậy.
Tiêu Lộng trầm mặt, chặn cái miệng mềm ngọt ấy lại, cuối cùng cũng hiểu được mỗi ngày Điền Hỉ bị hỏi những gì.
Không trách được trước mặt đứa nhỏ này, lão già Điền Hỉ kia cũng thành người câm.
Cũng biết hỏi thật đấy.
Ở bên ngoài, sau khi Ngụy Tuần phủ báo cáo hành động của bọn cướp xong, lại nói đến việc sắp xếp chỗ ở của hai người tại dịch trạm, lâu không nghe thấy tiếng hai ông trời trong xe đáp lại bèn do dự hỏi: “Hai vị Điện hạ? Có gì không ổn sao?”
Tiêu Lộng hoàn toàn không chú ý nghe ông ta vừa nói gì, tùy tiện đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Thấy Chung Yến Sanh không còn giãy giụa nữa mà như đã ngoan ngoãn lại, Tiêu Lộng mới vừa thả lỏng tay một chút, lại thấy đôi môi đó động đậy, nên lập tức bịt lại tiếp.
Chung Yến Sanh “Ưm” một tiếng, giận rồi.
Đường đường là Định Vương điện hạ mà còn kỳ cục hơn cả cậu!
Bên ngoài, Hoắc Song nghe thấy động tĩnh trong xe ngựa, cảnh giác tiến lại gần: “Tiểu Điện hạ, sao rồi?”
Tiêu Lộng lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ xe: “Không sao, bị đụng đầu thôi.”
Nghe thấy giọng Tiêu Lộng, Hoắc Song càng cảnh giác hơn: “Tiểu Điện hạ?”
Một lát sau, y nghe thấy tiếng tiểu Điện hạ đầy buồn bực vang lên: “Ừm.”
Hoắc Song đành phải lui trở về.
Bàn tay bịt miệng lại buông xuống, Chung Yến Sanh vừa định nói lại thấy đôi mắt người đối diện híp lại, lạnh lùng: “Mở miệng nữa bổn vương sẽ hôn em”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu thật sự rất chắc chắn rồi, Tiêu Lộng đúng là muốn ngủ với cậu.
Chung Yến Sanh im lặng, Tiêu Lộng lại càng muốn trêu cho cậu nói chuyện, như một con chó nghịch ngợm, nhéo nhéo má cậu: “Sao không nói nữa?”
Chuyện nào ra chuyện đó, cậu lừa Tiêu Lộng thì cậu phải xin lỗi, nhưng bị bắt nạt cũng không thể không giận.
Chung Yến Sanh mím môi, im lặng trừng mắt nhìn hắn đầy trách móc, rồi cúi đầu không thèm để ý đến hắn nữa.
Người dám trừng Tiêu Lộng rất ít.
Tiêu Lộng bị trừng cũng không giận, im lặng ôm chặt tiểu mỹ nhân mấy ngày không lộ diện vào lòng, nhắm mắt lại.
Người khác nói chuyện đều rất ồn ào, nhưng Chung Yến Sanh thì không như vậy, dù có nói hay không thì đều tốt cả.
Hai người bên trong xe đều không nói gì, Ngụy Tuần phủ cũng im lặng theo, Tiêu Lộng không mở miệng, ông ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi đến dịch trạm, hai người vẫn không nói thêm lời nào.
Khi đến nơi, những người Tiêu Lộng gọi đến đã có mặt, đứng chờ ngoài dịch trạm.
Suốt đường đi đều được Tiêu Lộng ôm trong lòng, khi xuống xe, Chung Yến Sanh cảm thấy trên người mình dường như đã nhuốm mùi của Tiêu Lộng, không kiềm chế được mà cúi đầu ngửi ngửi cổ áo mình.
Hình như là mùi hương pha trộn giữa vị đắng và lạnh.
Tiêu Lộng đi trước, liếc thấy hành động của cậu thì cổ họng trượt nhẹ xuống, không kìm được mà nghiến răng.
Trước mặt bao nhiêu người mà còn quyến rũ hắn?
Chung Yến Sanh bị ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn mà cảm thấy khó hiểu, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì người chờ phía trước đã đồng loạt quỳ xuống: “Hạ quan tham kiến Định Vương Điện hạ, tham kiến Thập Nhất Điện hạ.”
Chung Yến Sanh muốn cho họ đứng dậy, nhưng Tiêu Lộng lại không thèm nhìn họ lấy một cái, cứ thế mà bước vào dịch trạm, áo bào tung bay nhẹ bẫng mà lạnh lùng.
Chung Yến Sanh suy nghĩ về thái độ của Ngụy Tuần phủ đối với mình, hiểu ra rằng không thể tỏ ra quá dễ tính, bèn học theo Tiêu Lộng, cũng lạnh mặt bước qua dịch trạm.
Khóe miệng Tiêu Lộng hơi nhếch lên.
Sảnh chính của dịch trạm đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tiêu Lộng bước nhanh vào trong, ngồi xuống vị trí chính bên trái.
Chung Yến Sanh như cái đuôi nhỏ, theo sau ngồi bên phải.
Hai ông trời từ Kinh thành đến đã ngồi xuống, những người khác mới dám đứng lên. Các quan viên địa phương cũng lần lượt ngồi hai bên, đương lúc nhìn nhau chưa biết mở miệng thế nào, Tiêu Lộng đã buông một câu: “Một đám vô dụng.”
Giọng nói lạnh lùng, mang theo áp lực từ việc điều binh khiển tướng, uy nghiêm lâu năm ở vị trí cao.
Quế Quảng Tổng binh cùng vài tướng lĩnh bị gọi đến sợ đến mức quỳ phịch một cái xuống đất: “Hạ quan bất tài!”
“Đúng là bất tài.” Tiêu Lộng lạnh nhạt nói: “Nói đi, là loại cướp gì mà khiến các ngươi bị chơi đùa như khỉ vậy.”
Mấy tướng lĩnh từng giao chiến với bọn cướp trong rừng cố lấy can đảm đứng ra trả lời, không ai muốn chịu trách nhiệm bị mắng: “Bẩm Điện hạ, trước đây cũng có dân nghèo tụ tập lên núi làm cướp, nhưng lần này khác với những lần trước.”
“Nhóm cướp này ban đầu chỉ có bốn năm mươi người, khi ra ngoài cướp bóc đều che mặt, cảnh giác rất cao, lại cực kỳ hung hãn, trong rừng ẩn nấp như cá chạch vậy, thật sự rất khó bắt! Hiện giờ đã phát triển đến mấy trăm người…”
“Điện hạ không biết đấy thôi, hạ quan cảm thấy bọn chúng đã được huấn luyện, lại chiếm địa lợi nên rất khó đối phó.”
“Bình thường dân nghèo làm loạn, cầm được cái cuốc đã là giỏi lắm rồi, đa số đều dùng tạm vật liệu sẵn có, đẽo mấy cây giáo gỗ, đối đầu với quan phủ không có chút cơ hội. Nhưng nhóm cướp này ai cũng mang đao, chất lượng chế tạo hoàn mỹ như được làm bằng sắt tinh luyện, không biết mua từ đâu…”
Ngón tay Tiêu Lộng gõ nhẹ lên bàn, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc.
Chung Yến Sanh ngồi bên kia, nhận chén trà từ tay Vân Thành, uống một hớp làm ướt môi rồi nghiêm túc mở miệng: “Vậy các ngươi đối phó với chúng hơn nửa năm nay, có tìm ra hang ổ của chúng không?”
Câu này vừa vặn hỏi trúng điểm mấu chốt.
Những người vừa nãy còn đang tìm cách chối cãi đều rối rít xấu hổ cúi đầu.
Không đúng lúc, nhưng Tiêu Lộng không kìm được muốn cười.
Đứa nhỏ này gặp ai cũng hỏi như vậy sao?
Hắn nắm tay giả vờ ho nhẹ, Triển Nhung nhạy bén lập tức đưa tách trà nóng vừa pha lên.
Mượn động tác uống trà, Tiêu Lộng che giấu nụ cười bên môi. Khi ngẩng đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Bổn vương vừa nghe Ngụy đại nhân nói, hôm trước lại có người bị cướp, hiện giờ vẫn còn ở trong dịch trạm?”
“Vâng…” Mọi người càng xấu hổ.
Cướp bóc hoành hành như vậy, thật khiến họ trông như những kẻ vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi.
“Mời đến đây.”
Ngụy Tuần phủ lập tức ra hiệu cho thuộc hạ: “Đi mời Lâu tiên sinh đến đây.”
Trong khi chờ Lâu Thanh Đường tới, một số người dưới kia khẽ xôn xao.
Nghe nói Định Vương điện hạ tính tình kỳ quặc, lúc nắng lúc mưa, nhưng thân phận cao quý, nếu có thể lấy lòng Định Vương thì được lợi rất nhiều.
Chung Yến Sanh lại hớp hai ngụm trà, cẩn thận nhớ lại lời mô tả của người khác về bọn cướp trên đường, đột nhiên nhận ra một điểm khác thường mà chưa ai nhắc đến: “Khi bọn cướp cướp bóc thương nhân, có giết người không?”
Quế Quảng Tổng binh sửng sốt, do dự trả lời: “Bẩm tiểu Điện hạ, nếu người bị cướp hợp tác, bọn chúng sẽ không giết người, nhưng nếu chống cự vẫn có người bị thương.”
Vậy là không giết người?
Chung Yến Sanh cảm thấy hơi kinh ngạc. Trên đường đi, những người khác đều nói đám cướp đó rất tàn ác, hung hăng như quỷ dữ, nhưng những người này lại chưa từng giết người!
Cậu dần sinh ra một nghi ngờ khác, nhìn chằm chằm vào mắt Quế Quảng Tổng binh hỏi: “Họ chỉ cướp đoàn buôn? Chưa từng cướp bóc dân thường sao?”
Câu hỏi này khiến đám người dưới lại nhìn nhau một cái, một lúc sau vẫn không ai nói gì.
Tiêu Lộng không nhẹ không nặng gõ chén trà xuống bàn, nhưng một tiếng “cộp” vang lên nặng tựa ngàn cân, những người khác lập tức căng thẳng toát mồ hôi hột, vội trả lời: “Chưa từng, nhưng bọn cướp chiếm đóng ở con đường hẹp đó, đó là con đường buôn bán quan trọng nhất của Quế Quảng, cách xa thành, bình thường cũng rất ít có dân thường qua lại nơi đó.”
Chung Yến Sanh hiểu ra.
Đám cướp này không giết người, cũng không cướp bóc dân thường.
Cậu sờ sờ cằm, suy nghĩ dần bay xa, đây chẳng phải giống với những tên cướp hào hiệp trong sách sao?
Dân gian thích viết mấy câu chuyện về cướp của người giàu chia cho người nghèo, Chung Yến Sanh cũng rất thích đọc chúng.
Nghĩ đến đây, Chung Yến Sanh nghẹn ngào, cảm thấy hơi bi thương.
Khi đọc sách, cậu hay tưởng tượng mình là anh hùng hào hiệp trong đó, nhưng thực tế cậu lại là người đi đánh kẻ hào hiệp.
Thấy Chung Yến Sanh vừa hỏi hai câu đã làm đám người ồn ào im bặt, Tiêu Lộng cười thầm, lại uống một hớp trà.
Đứa nhỏ này trong mấy chuyện kia chậm chạp muốn chết, nhưng trong những việc này lại rất nhanh nhạy.
Tác phong hành sự của Tiêu Lộng luôn ngông cuồng, dường như không để ai vào mắt, nhiều người thật sự cho rằng hắn không coi ai ra gì, nhưng nếu thật sự có thái độ như vậy, hắn đã chết trên chiến trường cả chục nghìn lần rồi.
Trái ngược với vẻ ngoài ngông cuồng, Tiêu Lộng không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước. Trước khi đến phủ Bảo Khánh, hắn đã cho người đến thăm dò trước, biết nhiều hơn Chung Yến Sanh một ít.
Đám cướp rừng bị quan phủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng danh tiếng ở phủ Bảo Khánh lại không hề tệ.
Đầu năm vùng Bảo Khánh bị rét đậm, rất nhiều người không có lương thực, không có quần áo mà chết rét, quan phủ chậm chạp không mở kho phát lương, đám cướp này ban đầu cướp bóc mục tiêu chính là kho lương của quan phủ.
Vì vậy, mỗi lần quan phủ điều động binh lính, rầm rộ muốn đi tiêu diệt cướp, đều có dân chúng phàn nàn phản đối.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do quan phủ chậm chạp chưa tiêu diệt được cướp.
Nhưng đám cướp này rốt cuộc là như thế nào, vẫn cần phải gặp mặt mới rõ ràng.
Đợi một lát sau, Lâu Thanh Đường được dẫn đến.
Không ai biết rằng ông chủ Lâu vào Nam ra Bắc này lại là người quen cũ của Định Vương Điện hạ. Vừa bị đưa đến, Lâu Thanh Đường lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống, mặt đầy đau đớn, diễn như thật: “Cầu xin Định Vương Điện hạ làm chủ cho thảo dân! Lô hàng này của thảo dân vốn là đi An Nam, giờ mất hàng trị giá lên đến vài trăm vạn lượng bạc… Ôi, thật sự lo lắng đến mức không nuốt nổi một bữa cơm!”
Chung Yến Sanh lén nhìn Lâu Thanh Đường, cảm thấy sắc mặt của y còn hồng hào hơn cả mình, chắc chắn ba bữa một ngày không thiếu bữa nào.
Nghe Lâu Thanh Đường kêu than thảm thiết, Chung Yến Sanh đột nhiên nhận ra một điều.
Lâu Thanh Đường là người của Tiêu Lộng, Tiêu Lộng cho y đến trước có lẽ là để thăm dò đám cướp đó, mặc dù cậu không hiểu tại sao nhất định phải là Lâu Thanh Đường tự mình đến…
Điểm mấu chốt nằm ở chỗ bị cướp ngày hôm trước.
Cho dù Lâu Thanh Đường phi ngựa chiến, tốc độ có nhanh hơn thuyền, cũng phải xuất phát trước họ ít nhất ba bốn ngày mới có thể đến phủ Bảo Khánh sớm như vậy, sau đó sắp xếp người cho ổn thỏa.
Vậy chắc hẳn là trước khi họ rời Kinh thành rồi.
Vậy là sau ngày biết được sự thật từ miệng Vân Thành, Tiêu Lộng đã sắp xếp cho Lâu Thanh Đường xuống phía Nam trước chuẩn bị rồi sao?
Lúc phái Lâu Thanh Đường đi, có lẽ cũng là lúc Tiêu Lộng tức giận nhất.
Tim Chung Yến Sanh đập rộn ràng, không kìm được liếc nhìn Tiêu Lộng một cái, đường nét trên khuôn mặt của Định Vương Điện hạ cực kỳ anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, tỏ vẻ không ở gần người khác rõ ràng.
Cậu đã hiểu lầm Tiêu Lộng.
Trước đây cậu nghĩ Tiêu Lộng chỉ tùy tiện muốn ngủ với cậu.
Bây giờ xem ra, có lẽ Tiêu Lộng thật sự nghiêm túc muốn ngủ với cậu?
Tranh cũng sắp vẽ xong rồi, hay là… tối nay trốn ra ngoài tìm Tiêu Lộng nhỉ?
–
Tác giả:
Điều Điều: QAQ Lúc đọc truyện ghét cay ghét đắng quan phủ phản diện, cuối cùng quan phủ phản diện lại là tui!!!
Khi Tiêu Lộng còn đang nghĩ cách tìm cơ hội để hôn một cái thì suy nghĩ của Điều Điều đã bay cao bay xa rồi.
Điều Điều trông có vẻ vô hại với người và vật, nhưng lại là một bé chim ngốc nhỏ có kỹ năng mở miệng là nghẹn chết người ta, không ai thoát được.