Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 4: Nghĩa vụ
Thiên hạ chỉ biết Kỳ Sơn có một ngôi nhà ma nhưng hoàn toàn không biết rằng ngôi nhà ma này cũng là một ngôi nhà cổ, một thân cũ nát trải qua vô số lần gió tuyết, hư hại rồi lại tu sửa. Cuối cùng nằm dưới sự che chở của vô số cây cối ở Kỳ Sơn mấy ngàn năm.
Bên trong tòa nhà từng có người sống, từ người có thân phận cao quý của hoàng gia cho đến ăn mày không có chỗ nương thân, bọn họ để lại rất nhiều thứ, tất cả đều bị Lục Dư giữ.
Ví dụ như nhà giàu Kha Dư Minh trước đó, Kha Dư Minh kết hôn với vợ nhiều năm, do người vợ yếu ớt bệnh tật nên cuối cùng không thể có con. Trước khi qua đời cố ý đổi toàn bộ tài sản có thể dùng thành vàng bạc đá quý đưa cho Lục Dư.
Dù cho Lục Dư đã nói với ông rằng, chính cậu cũng không biết khi nào mình mới có thực thể.
Kha Dư Minh bật cười, xoa xoa con sóc nhỏ chạy ra từ trong rừng: "Cho nên mới để lại cho cậu chút hàng cứng, tiền bạc gì đó không để lại nhiều, lỡ mà cậu có thực thể thì cũng đã là chuyện của mấy trăm năm sau rồi nên không dùng tới được, có để lại thì chúng chỉ là đống giấy vô dụng mà thôi."
Đến cả Phù Xuyến cũng để lại cho cậu không ít của cải.
Tỉnh lại từ trong hồi ức, Lục Dư nhắm mắt, lặp lại một lần nữa: "Tranh cổ, vàng bạc, bảo vật, anh có thể chọn tùy ý."
Dương Chương: "..."
Nói thật, gã cảm thấy Lục Dư đang nói nhảm. Thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh khó khăn lắm Lục Dư mới được nhà giàu tìm về nhưng lại bị chèn ép sinh ra chứng hoang tưởng. Nhưng đôi mắt thanh niên đen nhánh, trong mắt phảng phất như vực sâu không đáy, mà khi Dương Chương nhìn vào đôi mắt này, cơ thể và sự chú ý dường như bị hút lấy một cách mạnh mẽ —— Thật sự rất khó tả.
Có loại cảm giác nếu từ chối sẽ bị nuốt chửng ngay.
Bất ngờ, Dương Chương cẩn thận vươn tay vỗ về bả vai thanh niên, khi vỗ gã mới phát hiện Lục Dư gầy gò đến đáng thương. Ánh mắt gã nhất thời ánh lên sự đồng cảm sâu sắc: "Được rồi, tôi biết xuất thân của cậu, tôi cũng không cần vàng bạc đá quý gì đó đâu nhưng chuyện của Lục Lịch tôi sẽ tiếp tục theo dõi."
Tất nhiên không phải vì cái gọi là chính nghĩa.
Thanh danh Dương Chương ở trong giới chả ra làm sao cả, dù sao đã là chó săn thì sẽ không được minh tinh hoan nghênh. Gã bước vào cái giới này, hoạt động trong ngành này cũng là vì tìm kiếm sự kích thích. Gã thích nhìn đám siêu sao bề ngoài xinh đẹp lộng lẫy luôn phải vất vả duy trì thiết lập không liên quan chút nào đến bản thân mình để kiếm tiền trong giới, nhưng rồi một ngày nào đó bỗng dưng bộc lộ bản tính thật để từ đó tạo thành một loạt trò cười cho thiên hạ.
"Không cần." Lục Dư lời ít mà ý nhiều, sờ vào trong túi quần, lấy ra một viên hồng ngọc to gần bằng cỡ ngón tay cái ra dưới ánh mắt tò mò của Dương Chương, tiện tay ném cho gã: "Anh làm việc, tôi trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên. Đây là tiền cọc."
Dương Chương: "..."
Cuối cùng xe của Lục gia đưa Dương Chương đến văn phòng Quả Khế, Dương Chương trố mắt nhìn cửa sổ xe được nâng lên trong vài giây, sau đó chỉ có thể nhìn thấy ống xả của đuôi xe biến mất trong không khí nóng nực. Gã lên tầng mở cửa văn phòng, vào trong ngồi lên ghế, ngón tay mân mê viên hồng ngọc.
Đây là tiền cọc của Lục Dư.
Dương Chương cảm thấy có lẽ bản thân bị ảnh hưởng bởi ấn tượng ban đầu, Lục Dư trong đầu gã chẳng khác nào một tên ăn mày thực thụ. Bởi vậy mà đến khi nhìn thấy hồng ngọc gã chỉ xem nó như loại trang sức rẻ tiền hai ba tệ ở quán ven đường.
Một đồng nghiệp vừa đẩy cửa bước vào vừa lớn tiếng kêu: "Hôm nay không phải ngày nghỉ của anh sao anh Dương? Sao lại đến phòng làm việc..."
Ánh mắt hắn tia tới vật trong tay Chương Dương, hắn cười nói: "Làm sao đấy anh Dương? Nhặt cái này trên đường à?"
Vẻ mặt Dương Chương trầm ngâm: "Cậu cũng cảm thấy cái này giống đồ giả à?"
Đồng nghiệp liên tục xua tay: "Đừng đừng, tôi chỉ là người bình thường chứ không phải mấy người giám định mà nhìn ra được hồng ngọc này là thật hay giả, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy tính cách của anh Dương sẽ không mua thứ đồ chơi này thôi."
Dương Chương: "...Vậy cậu cảm thấy nó có khả năng là đồ thật không?"
Lúc Dương Chương nói ra câu này cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Gã vẫn là một người khẩu thị tâm phi, dù trong vô thức nhận định rằng thứ đồ chơi này là giả, nhưng trong lòng vẫn có chút ảo tưởng. Dù sao biểu hiện của Lục Dư rất chân thành, với lại nếu hồng ngọc là thật thì giá cũng tương đối đắt.
"Tôi có một người bạn chuyên môn về mấy đồ này, không thì để tôi hỏi giúp anh?"
"Được."
Đồng nghiệp nhanh chóng liên hệ bạn mình, đúng lúc đối phương cũng rảnh rỗi, nói là muốn đến tận nơi nhìn. Cúp điện thoại, đồng nghiệp nhớ tới việc ồn ào ngày hôm nay, lại nghĩ tới Dương Chương tới phòng làm việc vào ngày nghỉ, lập tức nảy ý nghĩ: "Anh Dương, anh đến phòng làm việc là vì vụ của Lục Lịch đấy à?"
Dương Chương vừa đóng phòng live phát liền tới phía Nam thành phố nên không để ý tới tình hình hiện tại, bèn hỏi tình huống hiện nay như nào.
Đồng nghiệp khịt mũi: "Chúng ta không ai không biết sau lưng Lục Lịch là cả một Lục gia, sau khi cuộc nói chuyện giữa cậu ta với cậu hai Lục gia kết thúc nó đã lên hotsearch ngay lập tức, nhưng chỉ chốc lát sau đã bị gỡ xuống. Có tiền thật tốt."
Dương Chương cười một tiếng: "Có tiền quả thực tốt, không có tiền mới thật đáng thương, thật thảm."
Dương Chương không có chú ý tới biểu cảm hiếu kỳ của đồng nghiệp, cầm điện thoại mở Weibo xem. Các hotsearch liên quan đều đã bị gỡ bỏ, nhưng vẫn dễ dàng tìm thấy các từ khóa.
Bắp cải trắng vàng trên đất: Hôm nay một minh tinh của chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp đã làm tôi phải mở rộng tầm mắt. Cái gọi là tình nghĩa anh em ngay cả một cuộc điện thoại cũng không qua được. Mấy fan đừng có đến nói với tôi rằng anh của mấy người vô tội, vô tội đến mức lương tâm cắn rứt vội vàng thu lại hotsearch à nha, chết cười. Bốn chữ có tật giật mình đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Tay nhỏ lạnh cóng: Chậc chậc, lời nói của vị anh thứ kia thật sự là có ý tứ sâu xa nha.
Phong Huyệt: Đã hỏi qua mấy người trong giới, cách đây không lâu quả thực có tin tức Lục gia đã tìm thấy đứa con thất lạc. Ha, vị anh thứ kia nói không có sai, Lục Lịch chính là cậu chủ giả.
Một hai ba: Tôi đến trước, idol con hoang ngày nào cũng xấu ẻ, idol con hoang ế vé lòi le, idol con hoang bị lật xe trên sóng truyền hình, idol con hoang mua fan!
Một con cá: Yo yo, Lục gia này cũng thật có ý tứ nha. Nghe lời người anh nói, có vẻ như Lục gia đối xử với cậu ta cũng chả ra gì. Nếu đã xấu hổ vì đứa con này thì tại sao lại phải đón người trở về? Không phải vĩnh viễn không quen biết nhau thì sẽ không phải cảm thấy mất mặt sao?
Dương Chương chống cằm suy nghĩ, mặc dù hôm nay mới là lần đầu gã gặp Lục Dư, nhưng có nhìn thế nào cũng không thấy Lục Dư giống kiểu người sẽ làm Lục gia mất mặt, đứa trẻ này thanh tú như vậy, tính cách nhìn qua cũng không tệ mà. Chẳng lẽ do đầu óc không bình thường và nhiều năm làm ăn mày khiến Lục gia không vừa mắt ư?
Ban đêm, Dương Chương nhận được hồi âm từ bạn của đồng nghiệp, đối phương lại chạy đến phòng làm việc Quả Khế một lần nữa, đưa hộp hồng ngọc cho Dương Chương hết sức cẩn thận, Dương Chương nhịn không được bật cười: "Cẩn thận như vậy sao?"
Đối phương trợn mắt: "Đây không phải là đương nhiên sao? Đồ vật mười mấy vạn này hỏng trong tay tôi, tôi lấy cái gì đền cho anh?"
"Mười mấy vạn?"
Thấy nụ cười trên mặt Dương Chương cứng đờ, người bạn cũng thấy hơi kinh ngạc: "Không thể nào, anh thật sự là nhặt được thứ đồ này ở trên đường sao? Vậy thì anh phát tài rồi, đây là hàng thật, giá cả ước chừng mười bảy mười tám vạn đó. Chất lượng cũng khá tốt, chẳng qua hình như không được bảo quản cẩn thận nên có chỗ hơi bị móp nhẹ."
Dương Chương: "..."
Vậy nên thằng nhóc Lục Dư kia nói thật?
Chờ một chút, tên ăn mày như cậu ta lấy thứ đồ này ở đâu? Không phải là trộm từ trong nhà đấy chứ?
Đột nhiên Dương Chương cảm thấy nghẹn ngào.
*
Khoảng bảy giờ tối, ánh chiều tà le lói, bóng cây trong Vườn Hoa Cẩm Tú chồng chất lên nhau tạo thành một mảng dày đặc. Lục Dư ngồi ở bàn ăn dùng bữa tối, Cậu vẫn còn mặc quần áo của ban ngày, gió lạnh lùa vào phòng thổi thẳng vào thân thể của cậu, trên da thịt truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Quản gia đứng một bên, ánh mắt quái dị nhìn về phía Lục Dư.
Ông ta cảm thấy hôm nay mình không đúng lắm.
Nếu là ngày thường, khi vợ chồng Lục gia và cậu cả, cậu út không có ở nhà, ông cũng không thèm tốn thời gian hầu hạ Lục Dư, chỉ tùy tiện sai nhà bếp chuẩn bị hai món cho bữa tối là xong. Nhưng hôm nay ông lại còn vô thức hỏi Lục Dư muốn ăn cái gì, và những món ăn rõ ràng được chuẩn bị tốt hơn nhiều.
Mà thanh niên lãnh đạm ngồi trước bàn ăn, ngón tay thon dài cầm đôi đũa sẫm màu càng làm nổi bật lên khớp xương xinh đẹp, tinh xảo như ngọc. Giống như chú ý tới ánh mắt của ông, Lục Dư để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn qua.
Con ngươi đen nhánh còn đen hơn cả bóng đêm bên ngoài cậu hờ hững hỏi: "Có việc gì?"
Quản gia trầm mặc, nói: "Cậu cả bảo nửa giờ nữa sẽ về đến nhà, hy vọng cậu hai chờ cậu cả một lúc, cậu cả có việc muốn nói."
Quản gia không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Tiêu yêu thương và quan tâm em trai nhất định phải làm rõ chuyện này.
Lục Dư nghe vậy chỉ lấy khăn giấy lau khóe miệng, đẩy ghế đứng dậy. Thân hình gầy gò thẳng đứng của thanh niên thấp thoáng dưới ánh đèn, làn da trắng như ngọc, khuôn mặt không chút biểu cảm: "Để anh ta tự mình tới tìm tôi, tôi không có nghĩa vụ ở đây chờ anh ta."
Nghĩa vụ?
Quản gia nhíu mày: "Cậu chủ là anh của cậu."
Lục Dư: "Cho nên?"
Quản gia: "Đây là sự tôn trọng tối thiểu."
Lục Dư đã bước chân lên bậc thang, tay phải vịn vào lan can. Cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào quản gia: "Anh ta xứng sao?"
Không đợi quản gia kịp phản ứng, Lục Dư lại nói: "Ông là người hầu của Lục gia, dựa theo logic của ông thì ông cũng là người hầu của tôi. Cho nên lúc ông giảng dạy tôn trọng cho tôi có từng nghĩ qua mình là thứ gì không?"
Gương mặt quản gia trong chốc lát trở nên cực kỳ khó coi.
Ông đi theo cha Lục đã lâu, thoạt nhìn chỉ là quản gia của Lục gia nhưng thật ra ngay cả người thừa kế của Lục gia, Lục Tiêu cũng phải gọi ông một tiếng "chú Trương". Dù sao ông cũng coi như nhìn Lục Tiêu, Lục Lịch lớn lên, hai người này cũng phải đối xử lễ phép với ông như một người cha khác. Nhưng một câu nói của Lục Dư nháy mắt như tát vào mặt ông làm ông tỉnh ngộ.
Xé rách tấm mặt nạ mà ông che đậy bấy lâu nay.
"Cậu ——" Gương mặt quản gia có chút dữ tợn, nhưng lúc này ông vẫn đè nén xuống, toàn thân bốc lên lửa giận, ông ta nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói: "Cậu hai, từ khi Lục gia tìm được cậu, cậu đã không còn là tên ăn mày ở khu phố cũ phía Nam thành phố nữa. Mặc dù tôi biết rất khó để thay đổi tư duy, tác phong của một tên ăn mày nhưng hy vọng cậu kiềm chế bản thân một chút."
Ánh mắt ông ta đỏ lên, rõ ràng là đang tức giận: "Mọi hành động của cậu bây giờ đều đại biểu cho Lục gia, lúc cậu nổi giận vô lý cũng đang làm xấu mặt Lục gia! Ông bà chủ đều là người đạt thành tích cao trong học viện, cậu nên thừa kế nhân phẩm ưu tú của bọn họ chứ không phải mở mồm là hỏi người khác là cái thứ gì giống như bây giờ!"
Lục Dư thờ ơ, tiếp tục hỏi: "Vậy đến cùng thì ông là thứ gì mà ở đây dạy dỗ tôi?"
Đôi chân tiếp tục bước lên tầng, khi bóng người sắp bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, giọng nói của Lục Dư lại vang lên lần nữa: "Hơn nữa, người có nhân cách xuất sắc mà ông nói lại là loại người đạo đức giả trước mặt thì nói yêu thương, sau lưng lại hắt hủi đuổi con thứ cút xa một chút đấy thôi? Đó đúng là một nhân cách xuất sắc không phải ai cũng học được đâu."