Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét
Chương 13: Quy củ
Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
Chúc một buổi tối tốt lành. Thấy mấy hôm nay tui chăm hơm😳
•❅──────✧('▽'ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Đối với Lục gia đêm nay quả thật là một trận gà bay chó sủa.
Không ai ngờ rằng Lục Dư có thể nói những câu khó nghe như vậy trước mặt nhà họ Lục và Phó Minh, cũng không ai ngờ rằng Lục Hồng Duy thậm chí còn cởi bỏ lớp ngụy trang trước mặt Phó Minh, trực tiếp ném chiếc ly vào mặt Lục Dư. Cuối cùng, người bị chiếc ly thuỷ tinh pha lê đập trúng lại chính là Lục Hồng Duy.
Vành ly để lại một vết đỏ dễ thấy trên trán Lục Hồng Duy, cơn đau bất ngờ quá đột ngột khiến Lục Hồng Duy nhắm nửa con mắt lại, bàn tay đặt trên bàn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Hơi thở nặng nề của Lục Hồng Duy chứng tỏ lúc này ông ta gần như choáng váng vì tức giận.
Lục phu nhân đứng cạnh chồng với vẻ mặt lo lắng, nhìn quản gia vội vàng đi tìm bác sĩ gia đình tới đây. Khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Lục Dư, oán hận trong lòng cuối cùng cũng bị ép ra như một cái túi bị rách, liều mạng trào ra ngoài. Bà ta đanh mặt lại và từng câu từng chữ theo giọng nói phát ra mang theo một chút run rẩy.
"Lục Dư, nhà tao đưa mày trở về chính là sai lầm, sao mày có thể làm như vậy với ba mày? Mày rốt cuộc có quy củ là gì hay không!
"Người nói đùa rồi, chưa từng có ai dạy tôi quy củ." Lục Dư đẩy ghế ra, ánh mắt lạnh lùng như tuyết đóng thành băng vạn dặm trên đất: "Đừng có ra vẻ thất vọng với tôi, trùng hợp là hai vị đây cũng có ý nghĩ vứt bỏ tôi cơ mà. Trên thực tế từ lúc ban đầu đã không muốn đem tôi trở thành con trai chính danh ngôn thuận của hai người. Nếu có thời gian soi gương, sau khi lột bỏ khuôn mặt giả tạo này ra cũng sẽ tự nhận thấy bên trong xấu xí đến mức nào".
"Nếu hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, lại vừa vặn có ý định loại bỏ tôi, sao không nhân mối liên hôn này loại bỏ tôi khỏi nhà họ Lục một thể. Hơn nữa..."
Lục Dư lạnh lùng nhìn Lục Hồng Duy vẫn đang che trán: "Tôi nghĩ ông chưa bao giờ có ý định thêm tên tôi vào gia phả khi biết thân phận ăn mày của tôi. Vậy, công khai cắt đứt quan hệ với tôi thì thế nào? Hai người cũng nên cân nhắc một thể."
Nhìn thấy Lục Dư nâng bước đi, hai giọng nói đồng thời vang lên: "Chờ chút".
Lục Tiêu đi theo tiếng gọi nhìn thấy Lục Lịch lo lắng nhìn Lục Dư, sửng sốt trong giây lát. Sau đó hắn ta vội vàng tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay Lục Dư: "Anh là con của ba mẹ em, ba mẹ em đã tìm anh hai mươi năm, sao anh có thể nói như vậy?"
Khuôn mặt Lục Lịch thanh tú căng thẳng, hắn hít sâu một hơi, dưới bầu không khí nặng nề này, hắn cắn miếng thịt mềm trong miệng thuyết phục: "Em biết anh hai rất bất mãn với em, anh luôn cảm thấy em đã lấy đi tất cả những gì thuộc về anh. Em hứa với anh rằng sau này em sẽ không lấy bất cứ thứ gì của anh nữa. Nếu anh muốn, em sẽ tổ chức một cuộc họp báo để nói với mọi người rằng giữa em và nhà họ Lục không có quan hệ huyết thống. Anh có thể ở lại, xin lỗi ba mẹ rồi sau đó hiếu thảo với họ".
Tần Trăn Trăn sửng sốt vài giây, trong mắt bà ta, đứa con trai bé nhỏ của bà luôn giống như một mặt trời nhỏ, mỗi ngày đều tràn ngập nụ cười vui vẻ. Hắn sẽ bỏ hết công việc để ở bên bà khi bà ta ốm, và sẽ mang đến cho bà đủ thứ đồ nhỏ xinh xắn, tinh xảo. Tần Trăn Trăn thực sự rất yêu thích Lục Lịch và bà ta đã coi Lục Lịch như con ruột của mình kể từ khi bà ta đưa Lục Lịch về nhà.
Nhưng bây giờ Lục Lịch lại phải vì Lục Dư mà rời xa bọn họ.
Một đứa trẻ chu đáo và một đứa trẻ chỉ biết gây sự.
Tần Trăn Trăn gần như đưa ra quyết định của chính mình ngay lập tức.
"Lịch Lịch, quay lại đây"
Lục Lịch quay đầu lại: "Mẹ"
Tần Trăn Trăn nhắm mắt lại, giọng nói với vẻ cứng cỏi hiếm thấy: "Vì ngay từ đầu là mẹ và ba con đã đưa con về nhà, nên con sẽ là con của mẹ cả đời. Lục Dư, chuyện này từ đầu tới cuối đều là mày sai, nếu mày thực sự muốn giải quyết mối quan hệ với cái gia đình, nhà chúng tao sẽ-"
"Không được." Người lên tiếng là Lục Tiêu, một người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng một bên, giữ khoảng cách với hai bên, giống như cố ý giữ khoảng cách: "Chúng ta không phải đến nói chuyện liên hôn sao giữa Lục gia với Phó gia sao? Con nghĩ những chuyện khác đều có thể gác lại, mấu chốt là chuyện giữa Lục Dư và Vân Triều cần phải được giải quyết".
Vừa dứt lời, Phó Minh đang xem trò cười náo nhiệt hồi lâu bình tĩnh nâng ly lên uống một ngụm, sau đó nở một nụ cười quái dị với Lục Dư: "Không sao đâu, chúng ta có thể nói chuyện liên hôn này vào ngày mai. Hôm nay mọi người vẫn là cứ nói về chuyện giáo huấn con cái đi. Lục Dư, tính tình nóng nảy này của cháu vẫn nên kiềm chế một chút. Thái độ của một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có như vậy là không tốt. Cháu sẽ bị người đời chê cười".
Lục Hồng Duy lúc này cũng bình tĩnh lại, kìm nén hơi thở tràn đầy tức giận đáp lại: "Anh Phó nói đúng."
Ông ta ngay từ đầu đã không hài lòng với Lục Dư, khi nhìn thấy đứa trẻ này rụt rè đứng giữa đám người ăn xin ở quận cũ phía Nam thành phố, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là niềm vui cuối cùng đã tìm thấy đứa con ruột, mà là một cảm giác khó tin. Trong lòng không khỏi nghi ngờ: 'Đứa trẻ này thật sự là con của ông ta sao?'
Lục Hồng Duy từng quàng tay qua vai vợ mình, thủ thỉ tưởng tượng Lục Dư sinh ra sẽ trông như thế nào: "Nó sẽ có đôi mắt đào đẹp như em, chỉ số IQ của nó chắc chắn là được thừa hưởng từ cả hai chúng ta, khí chất với phong độ thì càng không cần phải nói, em nhìn ông anh ngày xưa còn trẻ thì biết..."
Vì vậy, khi nhìn thấy Lục Dư ông ta đã hoàn toàn chìm trong vô số thất vọng.
Nếu có thể, ngay lúc đó ông ta muốn xoay người đi ngay tại chỗ.
Nhưng ông ta đã không làm vậy, xã hội thượng lưu luôn đánh giá cao việc Lục gia tìm kiếm con ruột trong hai mươi năm, họ đã tạo dựng được không ít danh tiếng tốt, nếu bây giờ ông quay đầu rời đi thì tiêu đề tin tức ngày mai sẽ là: Lục gia bất ngờ quyết định cắt đứt quan hệ với con ruột sau khi biết đứa con này là kẻ ăn xin.
Đến lúc đó, nhà họ Lục sẽ bị phản phệ(1). Lúc đó có bao nhiêu con mắt coi trọng và để ý Lục gia, thì bấy giờ sẽ có bằng đó ánh mắt khinh thường ghét bỏ bọn họ họ. Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Hồng Duy sẽ không bao giờ để điều này xảy ra với cơ nghiệp bao năm của nhà mình.
(1): [ 反噬 ]: hiểu đơn giản là bị cắn ngược lại.
Nhưng bây giờ ông cảm thấy lúc đó mình đã làm sai một số chuyện, Lục Dư đã gây ra vô số phiền toái cho nhà họ Lục, chỉ mới hai tháng kể từ khi cậu đến Lục gia. Lúc này cậu còn nổi loạn đến đập vỡ ly rượu trên trán ba nó, đứa con sú.c sinh vô văn hóa như vậy, không xứng đáng làm con của ông ta.
Là con trai cả của Lục Hồng Duy, Lục Tiêu biết rất rõ rằng ba hắn vào lúc này thậm chí còn muốn bóp cổ giết chết Lục Dư. Hắn nhấp nhấp môi mỏng, nắm chặt cánh tay của Lục Dư, nói: "Con muốn nói một số chuyện với nó một chút." Rồi kéo cậu đến lối vào khuôn viên vườn.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh sáng mờ ảo chiếu vào nửa khuôn mặt của Lục Dư, khiến phần lớn cơ thể của cậu chìm trong bóng tối. Lục Tiêu không thèm nhìn vẻ mặt của Lục Dư, chỉ cau mày nói: "Trước kia cậu không phải như vậy, chỉ là cùng gia đình có chút mâu thuẫn, không nên mở miệng chửi rủa hai nhà Lục Phó như bây giờ".
Lục Dư nhướng mày, ngay cả đầu lông mày cũng dính đầy sương tuyết: "Anh kéo tôi ra ngoài chỉ để nói chuyện này sao?"
Lục Tiêu hít sâu một hơi: "Không phải, tôi muốn yêu cầu cậu ngay lập đồng ý đính hôn với Phó Vân Triều. Ba hiện tại rất tức giận. Nếu cậu thật sự rời khỏi Lục gia, cho dù ba làm gì cậu, cậu căn bản cũng không thể đấu lại được. Tuy Phó Vân Triều ở tập đoàn Phó gia không có thực quyền, nhưng ít nhất nó vẫn mang họ Phó—— ".
Lục Tiêu phát hiện mình không nói được gì.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ ràng, cho dù Phó Vân Triều có họ Phó, nếu Phó Minh có chút tâm tư, Phó Vân Triều hay Lục Dư cũng sẽ có kết cục như nhau.
Đặc biệt là Phó Vân Triều càng xuống tay tốt hơn.
Sức khỏe của anh ta vốn đã không tốt, cho dù bị Phó Minh giết chết, Phó Minh vẫn có thể giải thích: "Nó chết vì bệnh tật."
Thấy hắn im lặng, Lục Dư cũng không buồn lãng phí thời gian ở đây. Lục Dư trước kia đã nhiều lần cần sự an ủi của hắn, nhưng Lục Tiêu đã không cho. Sau khi Lục Dư hiến tế linh hồn và thể xác mà trở về đây không có gì ngoài một ngôi nhà ma ám, Lục Tiêu lại thực sự bắt đầu quan tâm đến em trai mình.
Cậu chợt nhớ đến Phù Xuyến đang dựa vào ghế phơi nắng, cười nói với cậu: "Tôi có hai người bạn và mối quan hệ của chúng tôi khá tốt. Mỗi khi cảm thấy hơi khó chịu là tôi lại lo lắng, hận không thể ôm đầu kéo nhau đến bệnh viện. Nếu tôi đi rồi, tôi sẽ không thể yên tâm về hai tên ngốc này nữa".
Rõ ràng là Phù Xuyến không có quan hệ huyết thống với Hạ Tích Nho, Hàn Thanh Nham hay những người khác, nhưng anh ấy không thể quên được họ ngay cả khi anh ấy sắp chết.
Với tư cách là anh ruột của Lục Dư, Lục Tiêu không những không xuất hiện khi Lục Dư bị đả kích đến mức suy sụp, hắn ta thậm chí còn không tin, không biết những chuyện này.
Lục Dư xoay người dời khỏi khuôn viên.
Lục Tiêu đứng ở nơi đó nhìn tấm lưng gầy gò thon dài của cậu bị ánh sáng kéo dài, rất dài, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng tối. Kỳ thực đêm nay bầu trời đầy sao, nhưng dù có bao nhiêu sao cũng không thể chiếu sáng vùng đất dưới chân Lục Dư, như thể cậu chưa bao giờ là một phần của ánh sáng vậy.
Những góc chứa đầy tối tăm mới là nơi cậu thuộc về.
"Anh ơi"
Giọng nói của Lục Lịch vang lên bên tai, Lục Tiêu quay đầu lại nhìn, khuôn mặt có phần tái nhợt của Lục Lịch lọt vào mắt hắn, ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, hắn chợt nhận ra rằng Lục Dư chỉ lớn hơn Lục Lịch vài tháng, nhưng chỉ nhìn dáng người thôi, cậu gầy hơn Lục Lịch rất nhiều. Khi bàn tay ấy cầm lấy ly rượu liền có thể nhìn thấy những đường gân xanh dưới làn da, khi ngước nhìn hắn, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt, giống như một cậu bé lâu ngày không được bổ sung đủ chất dinh dưỡng mà đang cao lên nhanh chóng.
Lục Tiêu sửng sốt một chút, cụp mắt xuống: "Không sao đâu, ba thế nào rồi?"
Lục Lịch đáp: "Ba rất tức giận, chú Phó cũng đã đi rồi. Anh, anh cho rằng anh hai thực sự hận chúng ta đến vậy sao?"
"Có lẽ vậy"
.....
Gần vườn Cẩm Tú không có taxi, Lục Dư lấy điện thoại ra kiểm tra, điểm phương tiện gần nhất là trạm xe đạp công cộng cũng cần tới hai mươi phút để đi tới. Cậu chậm rãi đi trên lề đường, theo sau là một chiếc ô tô màu đen, Phó Vân Triều một tay hạ kính xe, đôi mắt biết cười rơi vào tấm lưng gầy gò trước mặt.
Vị hôn phu mà Phó Minh chọn cho anh thực sự rất phù hợp với sở thích của anh.
Ngoại trừ bản thân Phó Vân Triều không ai biết cảm giác rùng mình tỏa ra từ tâm hồn anh khi Lục Dư vịn tay trên chiếc xe lăn rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh vạch ra đường nét của chàng thiếu niên nửa ẩn mình trong bóng tối, anh nghĩ đến đôi mắt điềm tĩnh dường như ôm trọn cả bầu trời đêm của Lục Dư, đôi môi mỏng từ từ cong lên.
"Chúng ta cùng Lục thiếu gia đi một đoạn đường đi".
Nhà tiên tri ngồi ở ghế lái mỉm cười: "Được".
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên cạnh Lục Dư, khuôn mặt thanh tú của Phó Vân Triều hiện ra sau cửa sổ hạ thấp, giọng nói như gió xuân chiều, nghe thấy rất vui vẻ: "Lục thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Để tài xế và tôi tiễn cậu một đoạn."
Lục Dư quay lại nhìn anh.
Nụ cười trên môi người đàn ông có chút bất cẩn, trên cổ áo sơ mi đã cởi hơn hai cúc, bông hồng đen thu hút sự chú ý của Lục Dư nở rộ nồng nàn trên làn da trắng nõn, bên dưới là dòng máu chảy. Hầu kết của Lục Dư hơi động đậy, cậu chậm rãi rũ mắt xuống đáp: "Cảm ơn".
Trong xe rất êm, mùi sả thoang thoảng chiếm lấy chóp mũi, không nồng nặc hay khó chịu. Khi Lục Dư nhìn Phó Vân Triều, người đàn ông bắt chéo đôi chân dài không chút dè dặt, trong mắt mang theo nụ cười: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"
Lục Dư nhìn anh, chậm rãi nói một câu dường như không liên quan gì đến chủ đề lúc này: "Xem ra Phó Minh sắp chết sớm hơn rồi."
Beta: 29/4/2024
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phó: Chúng ta so một lần đi ~ người nhà họ Lục chết sớm hơn hay là họ Phó chết sớm?
Tiểu Lục: Tiền đặt cược.
Tiểu Phó: Anh thắng em phải cưới anh, nếu em thắng anh phải cưới em (*▽*)
Editor & Beta: Người nào đó đang cực kì vô sỉ 🤣
Cảm tạ ở 2021-10-15 21:19:57~2021-10-16 20:13:13 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: sy thế vũ 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tỷ tỷ tính toán chi li 17 bình; ngũ hành thiếu tiền (ω) 15 bình; huyết vực bờ đối diện 10 bình; again~ 6 bình; tiểu tinh linh 2 bình; vị mặn đường bánh, 20302698 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!