Sau Khi Ngủ Với Trúc Mã - Khê Tịch Tịch
Chương 58: Phát kẹo.
Chương 58: Phát kẹo.
Cuộc sống cao trung bình thường luôn đơn giản, buồn tẻ, nhàm chán, Thích Âm đã lâu không theo khuôn phép trong lớp, bây giờ đột nhiên phải theo những quy tắc, trong lúc nhất thời không thích ứng nổi.
Có chút bực bội.
Muốn hút một điếu thuốc.
Nhưng cô còn chưa làm một điếu, thì có một đám nam nữ sinh nhiều chuyện tới hỏi, có phải cô và Kỷ Lưu Thành đang ở bên nhau không.
Là người của lớp một.
Có lẽ là do tin nhắn hôm qua của Kỷ Lưu Thành.
Thích Âm cũng không ngượng ngùng, trả lời là đúng.
Đối diện có ồn ào có kêu la, còn có nữ sinh đi tới lay người Thích Âm, nói với cô: “Cậu phải đối xử tốt với nam thần của tớ.”
Thích Âm cũng không có đồng ý, ngược lại nhướng mày hỏi: “Còn phải xem nam thần của cậu đối với tớ như thế nào, anh ấy đối tốt với tớ thì tự nhiên tớ cũng sẽ đối tốt lại.”
Nam sinh đối diện nói: “Không sao, nếu cậu ta không đối tốt với cậu thì tớ giúp cậu đánh cậu ta!”
Cô gái bên cạnh khinh bỉ nói: “Cậu đánh thắng được Kỷ Lưu Thành sao?”
Nam sinh kia sờ mũi nói: “Cái này… Tớ không thể nói sao.”
“Để tớ xem cậu còn mạnh mồm thế nào!”
Bởi vì chuyện này, Thích Âm không đi hút thuốc được, ngược lại mua một đống đồ ăn vặt cùng mấy túi kẹo, đưa cho đám người ồn ào kia.
“Chị Âm tuyệt nhất!”
“Chị Âm hào phóng quá!”
“Không phải cho không,” Thích Âm cười nói với bọn họ, “Tớ mời mọi người ăn kẹo, mọi người phải giúp tớ trông chừng Kỷ Lưu Thành.”
“Đã biết đã biết!”
“Hiểu rồi hiểu rồi!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, mấy người liền cười đùa quay trở về lớp.
Chỗ đồ ăn vặt lau sau khi hết tiết mới phát.
Hoắc Dung cầm một cuốn sách đi đến chỗ Kỷ Lưu Thành hỏi chuyện.
Kỷ Lưu Thành khẽ nhíu mày, còn không thèm ngẩng đầu, liền xoay bút hờ hững nói: “Tôi không biết, cô đi tìm người khác đi.”
Hoắc Dung: “Nhưng…”
Bên cạnh có một bàn tay duỗi ra, cười hì hì đưa một đống kẹo cho Hoắc Dung: “Mau mau mau, ăn kẹo mừng của lớp trưởng chúng ta.”
Lúc này Kỷ Lưu Thành mới nâng mắt lên.
Nam sinh kia cũng ném cho Kỷ Lưu Thành một đống kẹo, làm mặt quỷ trêu ghẹo nói: “Là vợ cậu mua đấy.”
Lông mày Kỷ Lưu Thành giãn ra, rốt cuộc lộ ra ý cười: “Cậu đến gặp Âm Âm?”
“Còn Âm Âm, kêu thật ngọt.”
Nam sinh kia lại ném cho Kỷ Lưu Thành một gói đồ ăn vặt, quay đầu nhìn Hoắc Dung đang đứng đó với khuôn mặt tái mét, còn cắn môi, liền chu đáo nhét vào lòng cô ta một gói đồ ăn vặt, cười không thấy mặt trời: “Mau mau mau, lấy nhiều chút, để còn cảm nhận được không khí vui mừng từ lớp trưởng lớp chúng ta.”
Hoắc Dung cố nhịn không vứt đồ đang ở trong lòng ra, cô ta còn định nói gì đó, Kỷ Lưu Thành đã đứng dậy đi ra ngoài.
Lại qua một tiết nữa, trong lớp Thích Âm cũng có một đống kẹo mừng cùng đồ ăn vặt, được Kỷ Lưu Thành giao cho một nam sinh hoạt bát nhiều chuyện phát xuống.
“Cảm ơn anh Kỷ!”
“Chúc hai người sớm sinh quý tử! Bách niên hảo hợp!”
Cuộc sống năm cuối cấp căng thẳng, tẻ nhạt, khó có chuyện thú vị, ai cũng vui vẻ rạng rỡ, toàn bộ lớp mười ba đều là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trong bầu không khí náo nhiệt này Kỷ Lưu Thành bóc một viên kẹo cho Thích Âm, đưa tới miệng Thích Âm, hỏi cô: “Ngọt không?”
Thích Âm ngậm lấy viên kẹo, cười quyến rũ với Kỷ Lưu Thành.
Cô nói: “Đương nhiên ngọt.”
Trong miệng thiếu nữ tỏa ra mùi hương thơm ngọt của viên kẹo, Kỷ Lưu Thành bị hơi thở này hấp dẫn, thiếu chút nữa hôn xuống.
Nhưng mà anh vẫn nhịn xuống.
Bây giờ đang đông người, vẫn là đợi đến lúc tan học rồi từ từ hôn cô.
“Vậy anh đi nhé?” Kỷ Lưu Thành có chút lưu luyến.
Thích Âm phát tay với anh: “Tạm biệt.”
Vốn tưởng rằng sẽ là một ngày yên bình ngọt ngào, nhưng bởi vì Kỷ Lưu Thành và Thích Âm gây ra náo loạn quá lớn, chủ nhiệm hai người đều đã biết việc này, hết tiết cuối Thích Âm và Kỷ Lưu Thành đều bị gọi vào văn phòng.