Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi
Chương 44: C44: Chương 44
Lúc đầu, Thẩm Ước chỉ muốn ngăn chặn những âm thanh chói tai kia. Cái gì mà rời đi, không bao giờ gặp lại nữa, biến mất trước mắt hắn...
Biết rõ là không thể, tại sao còn muốn chọc giận hắn?
Rõ ràng đó không phải là điều hắn muốn nghe.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Tịch Nhan xoay người, Thẩm Ước không nhịn được nữa kéo nàng lại, giống như bịt tai trộm chuông hôn nàng. Nhưng khi môi hắn chạm vào môi nàng, nếm được vị chua xót của nước mắt, trong lòng hắn lại bắt đầu mất khống chế.
Nàng ở trong lồng ngực hắn nhưng lại tràn đầy thương tâm, như thể bị ai đó bắt nạt.
"Lại muốn chạy?" Thanh âm Thẩm Ước trầm thấp xen lẫn cay đắng.
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên bị nam nhân thoạt nhìn lạnh lùng đến tận xương ôm vào lòng, nàng bất lực vỗ vỗ vai hắn nhưng cũng không ngăn cản được. Chỉ có thể bị ôm càng lúc càng chặt, nước mắt cũng bị liếm mất đến không còn một giọt.
"Hức..."
Nàng hãi hùng khiếp vía, cả người lại mềm nhũn vô lực, phía sau là một bức tường, nàng chỉ có thể rúc vào ngực hắn, bị hôn đến mức không nói nên lời. Một giọt lệ như nước mùa thu vừa rơi xuống, giọt lệ chảy qua gò má nàng đã bị người đàn ông thương tiếc hôn lên.
Như màn mưa phủ một lớp sương mù. Trên lúm đồng tiền tái nhợt của thiếu nữ cũng dần hiện lên sắc đỏ.
Thẩm Ước nhịn không được cúi đầu, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt hơi lạnh của nàng. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, thì thầm: "Vì sao lại khóc?"
Trong lòng hắn mơ hồ xúc động, tựa hồ có một đáp án không dám xác định.
Cuối cùng hắn cũng cho nàng một chút thời gian để thở. Tiêu Tịch Nhan cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc, nhưng vẫn khẽ lắc đầu.
Dường như không biết nên nói thế nào, chỉ có thể cắn môi.
Nàng lại bị Thẩm Ước cúi đầu hôn một cái, lần này nàng hoàn toàn bị hôn đến ngây ngốc. Thẩm Ước nhẹ nhàng mút lấy cánh môi thiếu nữ, không cho nàng tránh né. Lòng bàn tay sau gáy xoa đầu nàng như đang trấn an lỗ tai của thỏ con.
Giống như dỗ dành: "Có phải thật ra nàng cũng có chút quan tâm đến ta đúng không?"
Vẻ mặt Thẩm Ước vẫn lạnh lùng như băng, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn. Những giọt nước mắt của nàng khiến trái tim hắn đau nhói nhưng cũng mang đến cho hắn một tia hy vọng.
Có phải hắn cũng chiếm một phần trong lòng nàng mới có thể khiến nàng thương hại rơi nước mắt?
Tiêu Tịch Nhan nhìn vào đôi mắt vàng lấp lánh kia, giống như hơi ấm của mặt trời, lại như những viên ngọc hổ phách trong suốt, không thể giấu được tình cảm dành cho nàng sâu như biển, thâm thuý không thấy đáy. Rõ ràng nam nhân có một khuôn mặt như vàng ngọc, đẹp đẽ lạnh lùng, không thể với tới.
Thân phận hiển hách dưới một người trên vạn người, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt nàng, cất giấu đi sự cảnh giác, chỉ mong cầu tình yêu của nàng.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi. Rõ ràng nàng vẫn luôn... yêu hắn sâu sắc.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan cảm thấy đau âm ỉ. Bao nhiêu băn khoăn, giãy giụa dần như băng tan thành nước trong nụ hôn của hắn. Nàng chợt sinh ra một loại xúc động muốn thẳng thắn trả lời hắn.
Không ngờ vừa mở miệng lại bắt đầu khóc nghẹn.
"Thẩm Ước... hức..."
Có lẽ đã khóc quá nhiều, nghẹn ngào hồi lâu, không biết từ khi nào cổ họng đã bị tắc nghẽn. Hiện giờ mở miệng mới biết không thể nói được thành câu, phát âm không rõ ràng lắm, thậm chí còn nấc nghẹn.
Sắc mặt Tiêu Tịch Nhan lập tức ửng đỏ như ánh nắng ban mai.
Trong trí nhớ của Thẩm Ước, Tiêu Tịch Nhan luôn có vẻ dè dặt, điềm tĩnh, dịu dàng như nước. Là một nữ lang khuê phòng, nàng hiền lành đoan trang, bất cứ thời điểm nào cũng không thất thố.
Nhưng vừa rồi ở trước mặt hắn, nàng khóc đến tê tâm phế liệt, đôi mắt ẩm ướt chứa đầy bi thương. Như hoa lê dính mưa, lại như ve sầu trên cành mùa thu, lạnh run đến đáng thương. Thẩm Ước không hiểu được nỗi buồn của nàng, chỉ có thể vụng về tuyệt vọng hôn nàng.
Thật vất vả nước mắt mới bị nụ hôn của hắn ngăn lại.
Nàng khóc đến lộn xộn, tóc mai bị nước mắt làm cho ướt nhẹp dính vào gò má thiếu nữ như thể bước ra từ trong mưa. Khuôn mặt trắng như ngọc, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng mấp máy, thu hút ánh mắt của hắn.
Vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng vì khóc quá lâu nên nấc lên một tiếng đầy nước mắt, ngây thơ đáng thương. Đáy mắt thiếu nữ lại lóe lên vẻ không thể tưởng tượng. Hàng mi đen nhánh run rẩy dữ dội.
Nhưng trong mắt hắn, nàng đáng yêu muốn chết.
Yết hầu Thẩm Ước cuộn lên, lồng ngực tê dại, trong mắt đều là hình ảnh đẫm nước mắt của nàng. Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ - nàng đang khóc vì hắn.
Thẩm Ước đột nhiên không còn quan tâm gì nữa.
Chỉ cần nàng vẫn còn trong vòng tay hắn, để hắn ôm lấy.
Tiêu Tịch Nhan còn chưa kịp hòa giải lại bị Thẩm Ước đột nhiên gấp gáp ôm vào trong ngực, hôn thật sâu. Bờ vai của nam nhân rộng lớn, bao bọc hoàn toàn cơ thể nhỏ nhắn của nàng.
Nụ hôn của hắn dịu dàng, giống như cơn mưa xuân nhẹ nhàng xoa dịu nàng.
Nhưng khi môi và răng dần dần xâm chiếm, trong phút chốc lại trở nên hung dữ mãnh liệt như một con sói mấy năm không ăn thịt đột nhiên thấy có thức ăn mặn, hận không thể nuốt cả người vào bụng, liếm rồi ăn hết.
Tiêu Tịch Nhan giữa làn gió nhẹ cùng mưa rền gió dữ không còn nơi nào để dựa vào.
Khoé mắt thiếu nữ đỏ bừng, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo hắn. Nếu không phải hắn ôm lấy eo nàng thì chân nàng đã sớm mềm nhũn trượt xuống mắt đất.
Tất cả nước mắt đều bị ăn hết đến không còn một giọt, đầu óc cũng hỗn loạn thành một đoàn. Ngay cả chút hơi thở cuối cùng cũng bị cướp đi, máu thịt nàng như tan ra thành nước. Giống như đang lơ lửng trên mây, không biết đã trôi qua bao lâu.
Có lẽ Thẩm Ước cũng nhận ra mình quá hung hăng, nụ hôn lại dần trở nên dịu dàng hơn.
Ẩm ướt, ấm áp, mang theo chút trấn an.
Cuối cùng gió cũng ngừng, mưa cũng tạnh. Nàng nhìn thấy cặp mắt kia giống như ánh nắng rực rỡ vây quanh nàng.
Sau một trận dày vò qua đi, Tiêu Tịch Nhan sớm đã từ bỏ giãy giụa. Lại thấy hắn cúi đầu xuống hôn lên tóc mai nàng, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.
Giọng nói của Thẩm Ước nhẹ nhàng như một cơn gió bên tai.
"Ở lại bên cạnh ta, được không?"
Nàng vùi vào ngực hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển, như một chú chim trắng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Thẩm Ước tựa hồ đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng. Nhưng nàng cảm nhận được những ngón tay đang giữ lấy eo nàng trong lúc nàng trầm mặc dần siết chặt hơn.
Sự căng thẳng thầm lặng như được truyền đến trái tim nàng.
Ánh mắt mờ mịt của Thẩm Ước dừng trên mái tóc đen của nàng, nếu nàng không muốn...
Hắn biết quá rõ chấp niệm của hắn đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy. Cho dù nàng không muốn hắn cũng vẫn sẽ giữ nàng lại bên cạnh. Giống như kiếp trước quyết tuyệt không màng đến lời phê bình của thiên hạ.
Nhưng thiếu nữ trong lồng ngực hắn lại gật đầu.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn. Nơi đó có một trái tim nóng bỏng đang đập thình thịch.
Nhịp tim của Tiêu Tịch Nhan cũng nhảy lên, lẩm bẩm: "Được."
—
Công chúa An Lạc đang nhàn nhã chờ đợi một màn kịch hay ở thuỷ đình.
Kỷ Đình Trạch thế nhưng cam chịu vì Tiêu thất nương kia mà cúi đầu đến mượn nàng một chiếc áo choàng để chống lạnh. Đương nhiên là đã bị thị nữ của nàng dùng cớ giữ lại kéo dài thời gian. Xiêm y lá ngọc cành vàng, nàng ta mà cũng xứng mặc sao?
Chẳng qua con ma ốm yếu kia hôm nay chỉ sợ sẽ thật sự phải chịu lạnh đi!
Nếu rơi vào trong hồ nước sẽ vui cỡ nào? Thẩm Ngọc Mị chờ Tiêu Tịch Nhan chật vật bất kham vì rơi xuống nước đến tìm nàng, sau đó nàng sẽ bố thí đưa cho nàng ta một chiếc áo choàng.
Sự giáo huấn này nhất định có thể làm cho nàng ta hiểu...
Đồ của công chúa An Lạc không phải là thứ mà nàng ta có thể dễ dàng chạm vào.
Vật như vậy, người cũng thế.
Thẩm Ngọc Mị nhíu mày, lơ đãng ăn mấy quả nho, chờ mãi vẫn không có tin tức gì. Cũng không nghe thấy tiếng rơi xuống nước ngoài đình viện.
Đúng lúc nàng đang không kiên nhẫn thì vú nuôi mặt đầy kinh hoàng đi đến.
Thẩm Ngọc Mị không hài lòng nói: "Tiểu tiện nhân không biết nặng nhẹ kia sao còn chưa đưa nàng ta tới đây?"
Người được cử đi chính là tỳ nữ đã làm nàng bị thương khi đeo trâm cài. Trong mắt Thẩm Ngọc Mị, để nàng ta gánh một tội danh không ai truy cứu vẫn là hình phạt quá nhẹ.
Vú nuôi lại run rẩy dữ dội, thật vất vả mới nói ra lời. "Bị... bị Nhiếp Chính Vương mang đi..."
"Ai?" Thẩm Ngọc Mị cả kinh, cánh tay làm rơi đĩa thủy tinh đựng trái cây.
"Nhiếp Chính Vương mang theo Tiêu thất nương đi rồi."
"Cái gì?" Sau tiếng ngọc vỡ, Thẩm Ngọc Mị lại sợ hãi kêu lên một tiếng. Nàng tỏ vẻ khó tin: "Hoàng thúc đưa nàng ta đi?"
Vú nuôi đứt quãng thuật lại câu chuyện, sau lưng Thẩm Ngọc Mị bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Lúc sau nô cũng mới biết được, Tiêu thất nương kia suýt chút nữa rơi xuống nước, lại được Nhiếp Chính Vương cứu. Vương gia nắm tay nàng kéo đi..."
Nhiếp Chính Vương có danh tiếng như thế nào, cảnh tượng này không khác gì nằm mơ.
Thẩm Ngọc Mị ngơ ngác suy nghĩ.
Tiêu Tịch Nhan...
Nàng là gì của hoàng thúc?
—
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời xám xịt, mưa thu lấp lánh, tiếng mưa rơi trên mái ngói không ngừng.
Chăn ấm đệm êm tỏa ra mùi ấm áp và khô ráo của việc được phơi khô trước khi mưa đến. Tiêu Tịch Nhan nằm trên giường, mái tóc đen tản ra như tơ lụa.
Nhưng dù sao trời cũng đã gần sáng, Tiêu Tịch Nhan theo thói quen trước đây vẫn dụi mắt chuẩn bị đứng dậy.
Mũi chân vừa chạm xuống mặt đất, nàng chậm rãi nhìn quanh bốn phía, thấy những tấm rèm thêu hình đám mây và hoa văn sặc sỡ trên tấm thảm Ba Tư. Khói cuộn ra từ lò vàng. Tất cả ấm áp và bình yên.
Nhưng cánh cửa đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra. Nam nhân mặt mày tinh xảo không tiếng động bước vào phòng, thấy nàng có vẻ như vừa mới tỉnh, ngoái đầu lại nhìn hắn, dường như hơi bất ngờ. Tuy nhiên, đáy mắt Thẩm Ước rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Không có nửa điểm xấu hổ khi bị bắt gặp trộm lẻn vào khuê phòng thiếu nữ.
Thẩm Ước thong dong đi tới trước mặt nữ lang, cúi người bế nàng lên. Tiêu Tịch Nhan không kịp phòng ngừa, phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
Lại bị ôm trở về.
Sau khi nhét nàng vào trong chăn ấm, Thẩm Ước chống nửa cánh tay lên mép giường, giọng nói trầm thấp như đang cùng nàng thương lượng.
"Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát, được không?"
Tiêu Tịch Nhan bị hắn dùng chăn gấm che kín đến tận cằm. Ngoài chăn chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng. Nàng chớp mắt, yên lặng nhìn hắn, như một chú chim non yếu đuối.
Sự ỷ lại không cần nói thành lời, trôi qua một cách âm thầm.
Thẩm Ước đã cẩn thận kéo góc chăn cho nàng, vén mái tóc đen buông xõa của nàng ra sau vai. Đảm bảo không để lại bất kỳ khe hở nào có thể khiến nàng bị cảm lạnh.
Hắn lại xoa đầu nàng.
Hiển nhiên nàng còn chưa ngủ đủ giấc, hôm qua bị kinh hãi lại gặp gió lạnh, người vô cùng yếu. Nhưng không biết tại sao đôi mắt đen của nàng vẫn an tĩnh mở to, không nói gì.
Thẩm Ước cười nhẹ: "Muốn ta bồi nàng?"
Con ngươi đen trắng đột nhiên trừng lớn. Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng cự tuyệt thì Thẩm Ước đã xốc chăn lên chui vào.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân phóng đại trước mắt.
Tiêu Tịch Nhan còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn ôm vào lòng.
Tiêu Tịch Nhan vùi trong ngực hắn, cảm nhận được Thẩm Ước cúi đầu, dường như hôn nhẹ lên tóc nàng, sau đó nắm lấy tay nàng. Nàng im lặng, tim lại đập nhanh hơn hai nhịp.
Thẩm Ước cau mày. Quả nhiên chỉ mới ra ngoài một lát, cũng không chú ý mặc thêm y phục, lúc này tay đã lạnh cóng.
Hắn đặt lòng bàn tay của nàng ở trước ngực, làm ấm nó bằng nhiệt độ cơ thể của mình.
Động tác của hắn rất tự nhiên, như thể đã làm điều đó hàng nghìn lần.
Trong động tác của Thẩm Ước không có chút hoài niệm nào, đáy mắt hiện lên sự trân trọng và yêu thương, như thể nàng là báu vật trong lòng hắn. Sợ bị vỡ thành từng mảnh.
Sau khi nam nhân ôm nàng vào lòng, sống mũi cao thẳng lại cọ vào mái tóc mềm mại của nàng.
Những gì Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy là xương cần cổ và xương quai xanh lạnh lẽo của hắn. Bàn tay mềm mại, mát lạnh của nữ lang áp vào ngực hắn, mơ hồ có thể chạm vào những đường gân nhấp nhô của cơ bắp, trong lòng bàn tay tựa như có một trái tim tràn đầy sinh lực.
Không biết có phải do nóng quá hay không, ngay cả mặt nàng cũng bị thiêu đến ứng đỏ. Nhưng tất cả lại thoải mái và lười biếng khiến người ta không muốn nói chuyện.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách, trong nhà lại ấm áp như mùa xuân. Tiêu Tịch Nhan bị ôm trong lòng, dựa vào ngực hắn như tựa vào một cái lò sưởi lớn.
Nàng mơ màng nghĩ kiếp trước hắn còn chưa bao giờ đi quá mức như thế đâu...
Nhưng Tiêu Tịch Nhan lại đột nhiên cảm thấy như được yêu một lần nữa.