Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 28: C28: Chương 28



Đó là nơi hắn nhặt được Giang Nguyệt.
Nhắc đến địa danh này, mi mắt Giang Hạ Châu hơi rũ xuống, giống như giấc mộng cũ tái hiện, tất cả lại trở về đêm trăng trong trẻo đó.
Trên bãi cỏ hoang bên ngoài bức tường chùa Quan Âm thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, nhưng hài tử da trắng đang quấn tã không hề khóc hay la hét.
Nàng dùng cặp mắt như mắt nai con tò mò nhìn hắn.
Vì thế, hắn cúi người ôm nàng lên.
Thẩm Ước nhận ra ánh mắt Giang Hạc Châu khác thường, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm.
Hắn chơi cờ không giỏi, sau khi biết được đáp án lập tức đứng dậy, dù sao cũng đã sớm biết thắng thua. "Đa tạ, cáo từ."
Ngoại trừ câu hỏi này, hắn không có ý định nán lại chút nào.
Giang Hạc Châu hiểu Thẩm Ước từ trước đến nay luôn thờ ơ với người khác, tính tình lạnh nhạt như gió. Giang Hạc Châu cũng không thừa lời khách khí giữ Thẩm Ước ở lại nữa, đứng dậy tiễn hắn ra ngoài.
Tật chân của hắn đã khỏi từ lâu nhưng vẫn giữ thói quen thỉnh thoảng ngồi xe lăn.
Hai người đi dọc hành lang, xa xa trong phủ như có tiếng nhạc của nữ lang truyền đến, chỉ tiếc là đã đến đoạn cuối, ngắn ngủi như hoa rơi, chỉ lướt qua trong giây lát.
Thẩm Ước dừng lại. "Lệnh muội đang ca hát?"
Giang Hạc Châu không cần suy nghĩ nói: "Không phải nàng, nhưng đàn là nàng chơi." Tiếng đàn du dương, đáy mắt hắn hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thẩm Ước đã sớm miễn nhiễm với sự khoe khoang âm thầm của đối phương, thầm nghĩ có lẽ trong phủ còn có nữ quyến khác, không nên hỏi nhiều. Cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn nghe rõ, suy nghĩ chẳng qua chỉ dừng lại trong giây lát.
"Chúng ta tạm biệt ở đây đi, không cần tiễn nữa."
Nhìn Thẩm Ước rời đi, Giang Hạc Châu gọi người hầu tới hỏi thăm, biết được Tiêu thất nương đã rời đi. Hắn quay lại đường cũ, đi đến một khuê phòng trong phủ, gõ cửa rồi chậm rãi đẩy ra.
Huynh muội hắn từ trước đến nay thân mật khăng khít, không cần phải tránh sự nghi ngờ.
Giang Hạc Châu thuận miệng hỏi: "Nguyệt Nhi, vừa rồi là nương tử của Tiêu gia hát trong phòng muội sao?"
Giang Nguyệt nghe thấy tiếng rèm châu, vội vàng che kim chỉ cùng vải vóc lại. Thiếu nữ giống như một con mèo vừa mới che giấu chứng cứ phạm tội, một lúc sau mới thò đầu ra, vẻ mặt có chút nghi hoặc:
"Phải, ca ca, làm sao vậy?"
Mái tóc màu đen của thiếu nữ xõa ra sau gáy, đôi mắt trong suốt như bầu trời sau cơn mưa, ánh lên vẻ ngây thơ. Dường như chút hoảng loạn vừa rồi chứa từng xảy ra.

"Chuyện nhỏ, không quan trọng." Giang Hạc Châu lặng lẽ nhìn nàng mấy cái, cười như không cười:
"Hình như Nguyệt Nhi có một bí mật nhỏ."
Trên mặt Giang Nguyệt không có chút gợn sóng, nhưng nàng lại có chút lo lắng. Nàng biết ca ca từ trước đến nay thận trọng, nhưng nàng không muốn hắn phát hiện ra điều bất ngờ trước.
Thiếu nữ có vẻ lạnh lùng không còn cách nào khác đành phải dùng đến hạ sách vốn luôn là biện pháp tốt nhất.
"Ca ca..." Giang Nguyệt đứng lên dụi dụi mắt: "Ta buồn ngủ quá."
Rõ ràng là một khuôn mặt lạnh nhạt như vầng trăng, nhưng ấm cuối lại nũng nịu như sương giá. Thiếu nữ thong thả kéo dài bước chân, vùi mình vào trong lòng của Giang Hạc Châu.
Giang Nguyệt cụp hàng mi dài xuống, dùng đầu ngón tay móc ống tay áo hắn, im lặng cầu xin sự thương xót.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, tựa như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
"Đúng là không có cách nào với muội."
Giang Hạc Châu đưa tay qua đầu gối bế Giang Nguyệt lên, ôn nhu vững chắc từng bước bế nàng trở lại phòng ngủ.
- --
Trong làn mưa xuân mù sương, tỳ nữ cầm ô cho nữ lang mặc thanh y, hai người đi qua cầu. Vì mưa ngày càng nặng hạt nên chỉ có thể trú tạm trong một mái đình gần đó tránh mưa.
Chỉ có một vài người đi đường ít ỏi, một lúc sau lại có một lang quân mặc bạch y bung dù đi tới.
Kỷ Đình Trạch bước vào trong đình, chậm rãi đóng ô lại. Những hạt mưa lăn xuống đồng thời cũng lộ ra một khuôn mặt trắng nõn như ngọc dưới chiếc ô, đôi mắt như mặt hồ bị mưa làm ướt.
"Nhan nương, đã lâu không gặp."
Kỷ Đình Trạch nhàn nhạt mỉm cười, sau lưng là khói mưa, khiến hắn càng thêm phong nhã xuất trần.
Quả thật đã lâu không gặp. Tiêu Tịch Nhan hơi hoảng hốt, tình cảnh này khiến nàng nhớ đến kiếp trước khi nàng tỉnh dậy ở chùa Tử Sơn, người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn.
Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ.
Nàng thu hồi suy nghĩ, khách khí hành lễ: "Kỷ gia lang quân."
Kỷ Đình Trạch nhận ra bắt đầu từ năm ngoái, thiếu nữ dường như đã xa cách với hắn, những lá thư ngày xưa thỉnh thoảng trao đổi cũng đột ngột dừng lại.
Hắn dừng lại: "Dạo này sức khoẻ muội thế nào?"

"Mọi chuyện đều ổn, đa tạ đã quan tâm."
"Nhan nương, ta và muội quen biết từ nhỏ, hà tất phải xa lạ như thế." Giọng nói của Kỷ Đình Trạch mềm mại và dịu dàng, như thể hắn không để ý đến sự thờ ơ của đối phương.
"Gần đây trong học viện có rất nhiều sách cổ, ta nhìn thấy một quyển âm nhạc kinh điển, muội có muốn xem không?"
Tiêu Tịch Nhan chỉ nhẹ nhàng thở dài trong lòng, Kỷ Đình Trạch tâm tư tỉ mỉ, chu đáo tinh tế. Nếu là bằng hữu hoặc huynh trưởng thì đúng là rất tốt.
Nhưng nàng biết rõ kiếp này không có bất kỳ dây dưa gì với hắn mới là tốt nhất.
Nàng quả thực động tâm trước cuốn sách cổ đó, nhưng nó không đủ để làm xáo trộn trái tim kiên định của nàng. Nàng chỉ cười nói: "Gần đây ta có hơi lười, không muốn suy nghĩ nên cũng không muốn đọc sách."
"Cơ thể muội yếu, bớt nghĩ nhiều cũng tốt."
Nhưng Kỷ Đình Trạch lại cười nhạt nhìn nàng. Nội tâm vốn chưa bao giờ nóng nảy hay thiếu kiên nhẫn của hắn lại chợt có một cảm giác bất an không thể giải thích được.
Phảng phất như vận mệnh chú định, có thứ gì đó đã mất đi.
Giọng nói của nam nhân vẫn trong trẻo và nhẹ nhàng, lại tìm chủ đề khác: "Nghe nói hoa mơ ở Tống viên đang nở, nếu muội bằng lòng, chúng ta cũng có thể đi ngắm hoa và đàm luận thơ ca để tiêu khiển, được không?"
Tiêu Tịch Nhan nhìn bầu trời xám xịt, vạn vật đều chìm trong bóng tối.
Nàng chợt nhớ đến năm Triệu Ninh thứ nhất ở kiếp trước, trước đó mấy ngày, mùa mưa vẫn chưa đến, còn đang là khung cảnh mùa xuân tươi sáng. Dưới cơn mưa hoa mơ, hắn nói với nàng: "Ta chờ muội."
Giống như thời tiết sớm chiều biến hoá, tâm tình khó lường, cũng là nước đổ đi khó thu lại.
Nàng trách hắn sao? Có lẽ đã từng, nhưng cũng dần biến mất trong sông dài tháng rộng.
Thiếu nữ chỉ hơi mỉm cười: "Chỉ tiếc thời kỳ nở hoa ngắn ngủi, mấy ngày nay trời mưa nhiều, sợ là hoa rụng không còn bao nhiêu. Thời điểm thưởng hoa đã qua. Đa tạ ý tốt của Tử Bái."
Hoa đã tàn, tất cả đều đã muộn.
Tiểu Tịch Nhan gọi Hà Quang tới, giọng nói bình tĩnh như nước chảy, ôn hoà từ chối: "Mưa nhỏ đi rồi, ta và Hà Quang về Hầu phủ trước đây."
Hà Quang mở chiếc dù giấy lên, thân ảnh mảnh khảnh của Tiêu Tịch Nhan lướt qua Kỷ Đình Trạch rồi dần đi xa. Âm cuối của nữ lang mềm mại như cánh hoa bị mưa nghiền nát, vỡ vụn trong vũng mưa.
Cuộc gặp gỡ tình cờ vừa rồi chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau. Duyên phận của hắn và nàng giống như cơn mưa ngắn ngủi này.
Kỷ Đình Trạch một mình ở trong đình, đáy mắt nhất thời tràn ngập vẻ mê man.

- --
Sau cơn mưa mùi đất tươi mát tràn ngập không khí, những cánh hoa mỏng manh trải khắp nơi, điểm xuyết tạo thành một thảm hoa.
Thiếu nữ ngồi xổm dưới bóng cây to, nhặt từng cánh hoa trên đá.
Nam nhân dựa vào thân cây, có chút khó hiểu: "Nhặt những cánh hoa này làm gì?"
Nàng vén tóc mai hơi loạn của mình ra sau tai. Chiếc cổ nhợt nhạt lộ ra, mũi nhỏ hơi hếch, đôi môi mềm mại cong lên. "Rửa sạch cánh hoa, thêm mật ong nhào vào nhân bánh, có thể dùng để làm bánh hoa tươi."
Hương vị phổ biến của Trường An? Hắn chưa từng ăn qua, cũng không thể tưởng tượng được nhưng vẫn cúi đầu nhặt những bông hoa rơi cùng nàng.
Bàn tay của nam nhân như gió lốc, nhặt ba lần đã đầy giỏ.
"Thẩm Ước, huynh đã từng nghe qua câu này chưa?" Nàng nhìn hắn bận rộn, chống cằm nói chuyện phiếm với hắn: "Đời người giống như một bông hoa trên cây, cùng mọc từ một cành, nở cùng một thân và rụng theo một cơn gió."
"Hoặc là rơi xuống chiếu, hoặc là rơi xuống thành phân."
"Mà bất hạnh nhất là rơi xuống bùn đất." Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta nghĩ có lẽ vẫn có thể được người ta nhặt lên, mở ra một con đường mới."
Bánh hoa Tiểu Ngũ làm cho nàng ăn rất ngon.
Thiếu nữ răng trắng mắt sáng, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng nam nhân lại nghe ra được một tia mất mát. Đáy lòng hắn vi diệu nghĩ rằng nếu nàng là bông hoa rơi xuống kia thì hắn nhất định sẽ nhặt nàng lên.
Khi gần như đã nhặt được hết lên, hắn hỏi: "Có muốn hái vài bông hoa trên cây không?"
"Thời kỳ nở hoa ngắn ngủi." Vẻ mặt thiếu nữ điềm nhiên, thổ lộ nội tâm: "Để cho chúng ở trên cây nhiều thêm một chút đi."
......
Lại một đêm tỉnh mộng.
Thẩm Ước có chút sốt ruột nhấc chăn lên. Hắn vẫn không thể nhớ được bất cứ điều gì trong giấc mơ, chỉ lưu lại một chút dư vị khó tả, làm ngực hắn có chút không thoải mái.
Hôm nay trong võ đường vô cùng náo nhiệt. Thẩm Hữu đã khổ luyện cả buổi sáng, thiếu niên từ trước đến nay luôn tươi sáng như ánh mặt trời vào lúc này cuối cùng cũng lộ ra mặt ủ mày ê, như thể bị choáng ngợp.
"Thẩm ca... ta thực sự không được."
Mấy tên ám vệ ở một bên cười khúc khích: "Tiểu Ngũ, điện hạ chính là coi trọng ngươi."
Thẩm Ước trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng quét mắt về phía người xem.
Yến Lục và những người khác cảm thấy lạnh sống lưng, đột nhiên thấy có gì đó không ổn.
Lại đánh thêm mấy lần, Thẩm Ước cuối cùng cũng trút được phần lớn cơn tức giận. Nhưng lòng vẫn u ám như mây sau mưa, sương mù không thể xua tan. Lúc này đang là buổi trưa, còn quá sớm, hắn chợt nhớ tới đề nghị của Giang Hạc Châu.
Nam nhân chọn một con ngựa cưỡi ra khỏi phủ, đi về phía ngoại ô Bắc thành.

- --
Hà Quang xin nghỉ phép về nhà vài ngày, hiện giờ sức khỏe của Tiêu Tịch Nhan đã khá hơn, không muốn người khác biết việc riêng của mình nên một mình cùng người đánh xe đi ra ngoài.
Trước tiên nàng đến tiệm để tự mình đổi đồ thêu, sau đó nhờ xa phu đưa xuống chân núi.
Ngọn núi này cũng không cao, nàng vén váy leo lên bậc thang. Rêu trên những tảng đá ven đường thỉnh thoảng khiến sẽ làm nàng nhớ đến Quang cảnh của núi Vô Kỵ ngày xưa.
Khi lên đến đỉnh núi, chỉ thấy ngôi chùa cổ kính với những bức tường màu vàng đứng lặng lẽ.
Chùa Quan Âm không phải là ngôi chùa nổi tiếng nhất ở Trường An, do tu sửa kém nên thậm chí còn lộ ra một số dấu vết loang lổ của năm tháng. Sáng sớm xung quanh có rất ít người, chỉ nghe thấy tiếng gõ mõ.
Trong chùa trồng mấy cây mận đỏ, góc tường có đống cỏ, càng làm tăng thêm không khí cô đơn của mùa xuân.
Tiêu Tịch Nhan dò hỏi chú tiểu: "Ta có thể dâng một ngọn đèn Phật được không?"
Nụ cười của thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều, giọng nói cũng ôn nhu dịu dàng. Tiểu hoà thượng có chút ngơ ngác, một lúc sau mới gật đầu: "Có thể, mời thí chủ đi theo tiểu tăng."
Dưới gốc cây cổ thụ, Tiêu Tịch Nhan chậm rãi quỳ xuống trước tấm đệm, chắp hai tay trước ngực, lòng đầy thành kính. Nàng không cầu tuổi thọ phúc lộc cho bản thân, cũng không tìm nhân duyên đào hoa.
Tất cả các tâm nguyện mong ước đời này của nàng đều dành hết cho người đó.
"Phật tổ có linh..."
Thẩm Ước có chút thất thần.
Thân hình nam nhân cao lớn kiêu ngạo, đôi mắt màu vàng lạnh lẽo, mặc một chiếc áo choàng màu vàng đen khiến hắn có vẻ người sống chớ lại gần. Hắn gần như lạc lõng trong chùa Quan Âm, những người hành hương từ xa nhìn thấy đều theo bản năng tránh đi.
Cuối cùng Thẩm Ước cũng bắt gặp một chú tiểu đi ngang qua, hỏi trưởng lão Tịnh Tuệ có ở đây không.
Chú tiểu vừa mới thêm dầu vào đèn trở về thì bất ngờ bị một nam nhân cao tám thước chặn lại. Bị đôi đồng tử kia đảo qua, đột nhiên nhớ đến đàn sói cố thủ trong núi vào ban đêm.
Trong lòng tiểu hoà thượng run lên, thanh âm run rẩy nói: "Tịnh Tuệ trưởng lão đã ra ngoài tu hành, không có ở trong chùa."
Đáy lòng Thẩm Ước cười nhạt một tiếng, hắn không có hứng thú bắt nạt hài tử.
Nghe được người không có ở đây, Thẩm Ước xoay người muốn rời đi. Hắn chợt cảm thấy chuyến đi của mình thật sự không thích hợp. Ký thác vào thần linh hư ảo quả là nực cười.
Nhưng đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ như nước khiến bước chân hắn dừng lại.
Đồng tử Thẩm Ước gợn sóng, tim hắn thắt lại.
Hắn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy dưới cây hoa kia có một nữ lang đang quỳ trên tấm đệm hương bồ. Nàng chắp tay trước ngực, để lộ ra cổ tay trắng như ngọc với xương cổ tay gầy gò mảnh khảnh.
"Thiếp chỉ mong Nhiếp Chính Vương mỗi năm đều khỏe mạnh bình an, không sầu không lo..."
Giọng nói đó dường như là chấp niệm duy nhất trong giấc mộng của hắn.


Chương trước Chương tiếp
Loading...