Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui - Trang 2
Chương 86: Ngoại truyện 1: Tinh tinh
Trước hôm thi đại học hai ngày, trời vẫn chưa đổ mưa khiến bầu không khí vô cùng oi bức. Chính quyền địa phương sợ nóng quá sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của các sĩ tử nên mới cho hai trận mưa nhân tạo nhằm giảm bớt bầu không khí oi bức khó chịu này.
Trường trung học số 1 Hoài Thanh cũng là một trong những điểm thi, may là không ai bị phân ra trường khác cả, cơ mà thường thì sẽ không chung một tòa thi.
Ôn Biệt Yến và Dư Duy chính là hai ví dụ điển hình, một người thi ở tòa cấp 2, một người thì lại thi ở tòa cấp 3. Bọn họ cách nhau tận một cái sân bóng với hàng chục lớp học luôn đấy.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cả phòng thi chẳng mấy ai quen biết lẫn nhau nên cũng không có tiếng hò reo hoan hô gì cả, ai ai cũng vô cùng bình tĩnh nín nhịn niềm vui để chia sẻ với người thân bạn bè.
Ôn Biệt Yến thu dọn đồ đạc xong xuôi, lấy điện thoại ở chỗ gửi đồ ra khởi động lại, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Dư Duy. Vừa ra cửa thì ai đó vỗ vỗ vai cậu, quay người lại thì thấy một chàng trai có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú đang đứng phía sau cậu. Một tay cậu ta đút túi quần, một tay giữ chặt lấy quai cặp sách, mỉm cười.
Tuy có chút quen quen nhưng Ôn Biệt Yến khẳng định mình không quen người này, hẳn là bạn học cùng tuổi khác lớp mà thôi. Cậu khách sáo gật đầu một cái: "Bạn học này có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ lại sau khi thi xong sẽ không có cơ hội gặp cậu nữa, tuy rằng chúng ta khác lớp nhưng dù gì cũng là chung trường, sắp chia ly rồi thì cũng nên chào hỏi một chút."
Chàng trai kia càng cười tươi hơn, hai mắt sáng ngời: "Tạm biệt." Cậu ta mỉm cười rồi nói: "Học thần, chúc cậu đỗ vào ngôi trường mà cậu mong muốn, cùng Dư Duy đi đến cuối con đường đời này, chúc cho tương lai của cậu thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm!"
Ôn Biệt Yến nghiêm túc cảm ơn cậu ta: "Cậu cũng thế."
"Không cần khách sao đâu." Chàng trai kia vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với cậu: "Có lễ cưới thì nhớ đưa thiệp mời cho tôi đấy nhé, tôi cũng muốn chung vui cùng hai cậu!"
Nhoáng cái, thân ảnh của người kia đã biến mất không còn dấu tích.
Ôn Biệt Yến nhìn bóng dáng chàng trai kia biến mất ở lối rẽ cầu thang, chợt nhớ ra đến cả tên tuổi và phương thức liên lạc cậu còn không có thì sao mà gửi thiệp mời được?
ỳ thế nhở?
Cậu không nghĩ ngợi được bao lâu thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Dư Duy gửi tới, bảo là đã ra cửa trước trường đợi cậu rồi, liếc cái là thấy anh ngay.
Ôn Biệt Yến mỉm cười nhắn lại【 Em tới đây 】, vứt hết toàn bộ những suy nghĩ rối ren ra đằng sau, cất điện thoại chạy xuống tầng.
Trường trung học số một có cửa trước, cửa sau và cửa phụ. Thẳng ra cửa trước là đường lớn, cửa phụ là một ngõ hẻm nhỏ hẻo lánh, chỉ có cửa sau mới được sủng ái mà thôi, vì ở đó có mấy quầy đồ vặt. Cơ mà những người đứng ở đây hôm nay không chỉ có sĩ tử, mà còn có phụ huynh được đội tiếp tế phát cho cây quạt cùng bình nước, vậy nên cửa trước và cửa phụ cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Bạn trai bảo đang đứng ở công trước chờ cậu, Ôn Biệt Yến đi theo dòng người, ngẩng đầu lên là thấy một thiếu niên đang đứng đợi cậu trong đám người đông nghịt.
Dư Duy cầm hai ly trà sữa trên tay, giữ một khoảng vừa đủ để nói chuyện với cô gái lạ mặt kia. Anh cũng không nghiêm túc gì cho lắm, vừa nói vừa liếc sang đám người như thể đang tìm kiếm ai đó, vừa nhìn thấy cậu thôi mà hai mắt anh đã lấp lánh rực rỡ, giơ tay vẫy vẫy ý bảo cậu mau ra bên này. Không biết sau đó anh đã nói câu gì mà cô nàng kia lại đỏ mặt chạy đi.
Ôn Biệt Yến cầm lấy ly trà sữa thêm đá, hơi mát ngấm vào da thịt, xua tan đi cái nóng nực oi bức của mùa hè này.
"Bạn khác trường của anh à?" Ôn Biệt Yến hỏi.
Dư Duy giúp cậu cắm ống hút, cười cười: "Khác trường thật, nhưng không phải bạn bè, chỉ chung phòng thi thôi. Cô ý bảo thấy anh làm bài được nên muốn add WeChat đối chiếu đáp án."
Ôn Biệt Yến nhịn cười: "Anh đúng là máy dò đáp án biết đi biết đứng mà, đến cả thi đại học cũng có người chạy đến tìm anh đối chiếu đáp án, công việc bận rộn ghê ta~"
Dư Duy nhún vai, tỏ vẻ anh cũng chịu: "Không biết tại sao cô ý lại thấy anh làm được bài nữa chứ."
"Có thể là do...... Khí chất?" Ôn Biệt Yến đoán mò
"....."
Dư Duy nhéo da cổ cậu: "Yến Yến, em lại học hư ở đâu rồi? Trêu anh vui lắm hả?!"
Ôn Biệt Yến rụt cổ lại vì ngứa, đưa trà sữa lên tận miệng anh để dỗ: "Suy đoán vừa hợp tình lại vừa hợp lý quá còn gì, em có trêu anh đâu. Mà anh cho cô ý WeChat thật à?"
"Không hề."
Dư Duy buông tay ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi húp một ngụm lớn trà sữa. Hơi lạnh từ cổ họng tuột thẳng xuống dạ dày khiến anh khẽ rùng mình.
Anh ho khù khụ hai cái rồi nói tiếp: "Anh bảo là anh cũng không làm được bài, phải để bạn trai đối chiếu đáp án trước cái đã, không giúp được rồi."
Ôn Biệt Yến cực kì hài lòng với đáp án này nên cậu cũng không so đo chuyện anh uống hết một phần tư ly trà sữa của mình nữa.
Phương Ái còn định tìm chỗ nào đó để tụ hợp mọi người cùng ăn, cơ mà trời nóng quá nên chỉ đành nhắn trong nhóm lớp thôi.
Mẹ của Dư Duy với Ôn Biệt Yến cũng đã đồng ý dùng bữa cùng nhau, bảo bọn họ thi xong thì về nhà luôn. Chỉ là bây giờ đường tắc quá, gọi xe cũng không gọi được, chỉ đành nắm tay nhau đi dọc theo hàng cây xanh.
Mỗi lúc hai người ở bên nhau, Dư Duy có vô số đề tài để tám nhảm với cậu, anh luôn muốn chia sẻ hết tất cả mọi chuyện anh gặp cho cậu nghe.
".....Lúc kiểm tra an ninh trước khi vào thi ý, bạn nào đó đứng trước anh có mặc một chiếc áo phông in chữ tiếng Anh lên đó, thầy giám thị bảo quần áo không được in chữ lên đó, cậu ta bắt buộc phải đổi quần áo mới, nếu không thì sẽ không cho vào thi. Nhưng sắp đến giờ thi rồi, trừ khi dùng máy bay thì làm sao mà kịp đây, em có biết cậu kia đã làm gì không?"
"Cởi?"
"Không phải." Dư Duy lắc lắc ngón tay.
"Bỏ thi?"
"Cũng không phải." Dư Duy bật cười: "Chắc em không nghĩ nổi đâu, cậu ta dùng bút xóa tô lên!"
Nói xong, anh nhăn mũi "chẹp" một tiếng: "Thực ra thì cũng chả có gì để cười ở đây cả, lúc thi anh ngồi ngay cạnh cậu ta, mùi hóa học cứ xộc thẳng vào mũi khiến đầu anh nhói lên suốt."
Ôn Biệt Yến không cười vì chuyện cậu bạn kia tô bút xóa lên áo, mà cậu cười vì biểu cảm "bão kinh phong sương" trông vô cùng ngớ ngẩn kia của anh: "Anh thảm thật đó, vậy có làm được môn Văn không đó?"
"Tất nhiên là có rồi." Dư Duy đắc ý: "Cực kì thuận lợi, không có gì bất trắc xảy ra cả!"
"Vì không phải thi《 Nhạn môn thái thú hành 》?"
"May mắn cũng là một loại thực lực......"
Ba năm, con đường này hai người đã đi qua không biết bao nhiêu lần, quen đến nỗi không thể quen hơn được nữa. Tất cả đều vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt cả, nếu phải nói có gì thay đổi không thì chắc chỉ có tâm trí mà thôi. Không có áp lực học hành, cảnh tượng vội vàng cũng dần chậm lại theo từng bước chân.
Đi qua quãng đường không có bóng cây, Ôn Biệt Yến vừa giơ tay che trán, vừa nắm lấy tay Dư Duy: "Anh ơi, thi thì cũng thi xong rồi, bây giờ anh thấy thế nào? Có thể chia sẻ chút không?"
Dư Duy nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, nói: "Thực ra anh thấy rất bình thường, vốn tưởng rằng anh sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng, ai ngờ đến cả chút phấn khích cũng chẳng có. Anh chỉ cảm thấy ngày mai anh có thể ngủ nướng, ngày kia cũng thế, ngày kĩa cũng vậy, còn lại thì chẳng thấy sao cả."
Hóa ra, lúc đứng trước áp lực của bài vở, anh vẫn luôn mong muốn kì thi đại học mau mau tới đây để anh còn sớm được giải phóng. Đến khi thật sự thi xong rồi mới thấy những tháng ngày ấy thực chất không quá nặng nề như anh nghĩ, chỉ là do môi trường khuếch đại cảm xúc nên mới thấy đống bài tập kia như đang dày vò mình mà thôi.
Ôn Biệt Yến cười cười, thầm nghĩ "hóa ra mọi người đều thấy giống mình". Nhưng cậu chợt nhớ ra một chuyện quên hỏi.
"Anh ơi, em hỏi cái. Hôm mà em khôi phục trí nhớ ấy, có phải anh cũng đứng dưới nhà đợi em?"
Dư Duy sững sờ: "Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
Ôn Biệt Yến nói: "Em muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là không nhớ kĩ mà thôi. Vậy nên hôm đó anh tới nhà em thật à?"
Dư Duy cảm thấy có chút không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nghĩ ngợi rối rắm một hồi rồi gật đầu thừa nhận: "Đến, còn chờ em rất lâu, rất muốn gặp em, nhưng lại sợ em không để ý tới anh."
Anh vừa nói vừa thầm giễu cợt bản thân: "Yến Yến, trông anh có khờ lắm không? Đến tận đại sảnh nhà em rồi mà không dám gặp em, chỉ dám đi loanh quanh mà thôi....."
"Mang ô không?" Ôn Biệt Yến ngắt lời anh
"Sao?"
"Hôm anh đứng dưới nhà em ý, mang ô không?"
"...... Không mang."
Bước chân của Ôn Biệt Yến bỗng chốc cứng đờ, cậu nhéo mạnh tay anh: "Anh bị ngốc à!? Dầm mưa không thấy lạnh sao?!"
"Anh thấy.... vẫn ổn chán? Anh khỏe lắm, cũng không bị ốm."
"...... Anh còn tự hào được cơ đấy????"
Ôn Biệt Yến lườm anh một cái, đang định nói gì thì Dư Duy bật cười, kéo cậu ra bóng cây rồi ôm chầm lấy cậu, ánh nắng len lỏi qua những chiếc lá cây rồi rọi lên hai người.
"Yến Yến, sao em biết anh đến?" Anh lén cắn một cái thật nhẹ vào tai cậu: "Có phải em cũng thấy anh?"
Ôn Biệt Yến dựa vào anh, híp mắt "ừ" một tiếng: "Em thấy anh, nhưng lúc chạy xuống đã chẳng thấy bóng người đâu nữa rồi, em còn tưởng em nhìn lầm cơ."
Nói xong, cậu chọc chọc vào eo anh: "Sao không chờ em thêm lát nữa?"
"Đúng vậy, anh sắp tức chết rồi, sao anh lại không chờ em thêm lát nữa nhỉ?"
Lúc nói câu ấy, giọng của anh lộ rõ vẻ vui mừng.
Dư Duy thích cậu bạn nhỏ này quá đi mất, anh hôn bẹp một cái vào má cậu: "Yến Yến mau thú tội đi, em là thiên sứ nhỏ được ông trời phái xuống để đến bên anh đúng không!?"
"Em có chối cũng vô ích thôi, nếu không phải thì sao thế giới này lại có một em bé vừa ngoan vừa dễ thương như em chứ!"
Cậu còn chưa kịp dỗi mà anh đã vội vàng dỗ rồi, làm Ôn Biệt Yến muốn giận cũng không giận nổi.
Cậu vỗ vỗ lưng anh: "Rồi rồi, anh không mau gọi xe thì thiên sứ nhỏ của anh sẽ chảy thành nước đó."
Dư Duy "ầy" một tiếng, cọ cọ má cậu: "Thiên sứ nhỏ, mai đi đón con trai về nha?"
"Được."
...
Sáng hôm sau, hai người gọi xe ra cửa hàng vật dụng cho thú cưng mua đồ xong xuôi rồi mới đi đón mèo về.
Lứa mèo mà Dư Duy nhắm đến có bốn em, mèo anh chọn là em út. Vì cả hai quá bận với việc học nên chỉ có thể nhờ chủ của nó chăm nom hộ, thi thoảng chụp tấm ảnh hay quay cái video gửi sang làm nhật kí trưởng thành, mãi tới bây giờ nó đã lớn hẳn rồi mới được gặp mặt chủ nhân thực sự của nó.
"Cho hỏi anh Dư là ai đấy ạ?"
Người ôm mèo ra là một chàng trai trẻ, tầm 25-26 tuổi gì đó, mặc một chiếc tạp dề màu lam nhạt trông vô cùng dịu dàng, lúc cười lên mới thấy cậu ấy có má lúm đồng tiền
"Tôi đây."
Dư Duy giơ tay lên.
Lúc nhận mèo, anh nghi ngờ nhìn đối phương vài lần, nhíu mày hỏi: "Cậu là.... mèo nhỏ Hiêu Hiêu?"
Đối phương sững sờ nhìn anh, sau đó bật cười đáp lại: "Tôi là Tạ Thầm, chắc người anh nhắc tới là bạn trai tôi, Quý Hiêu, mọi công việc mua bán mèo đều là do anh ấy đảm nhiệm cả."
Dư Duy thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là như vậy."
Bảo sao cái tên nói phét luyên tha luyên thuyên trông chả đứng đắn tẹo nào kia với lại cậu trai trẻ ôm mèo ban nãy trông khác nhau một trời một vực thế.
"Đến đây nào Yến Yến, chào con trai anh đi."
Nhóc mèo cứ ngọ nguậy trong tay Dư Duy mãi không thôi, nhưng đến lượt Ôn Biệt Yến bế thì lại ngoan ngoãn vô cùng, nó nằm im trong lòng cậu, đôi mắt to tròn màu xanh lam nhìn cậu không chớp mắt, thi thoảng lại "meow" một cái, đáng yêu chết đi được."
"Hơ hơ nhóc con háo sắc này cũng biết nhìn người cơ đấy." Dư Duy bật cười chọc trán nó: "Đây là bạn trai tao, không phải của mày đâu, đừng nhìn chằm chằm em ấy như vậy."
Nhóc mèo giơ móng vuốt lên với anh, sau đó vùi đầu vào khuỷu tay của Ôn Biệt Yến, để lại mỗi quả cầu tròn xoe với đôi tai của nó mà thôi.
"Nó thích cậu lắm đó." Tạ Thầm cười: "Vừa mới gặp mặt đã dính người như vậy rồi, sau này ở chung chắc sẽ hợp lắm đây."
"Cảm ơn."
Từ trước tới nay Ôn Biệt Yến chưa từng nuôi thú cưng, đây là lần đầu tiên cậu được thú cưng làm nũng như này, vừa mềm vừa xù lại còn rất dính người khiến trái tim cậu mềm nhũn ra, ánh mắt cũng không chịu rời khỏi bé mèo.
"Giỏi chọn người phết đấy, chưa về nhà đã bắt đầu lấn chiếm bạn trai tao rồi, biết thế không chọn mày."
"Người anh em à, lúc mua mèo tôi đã nói rồi mà?"
Tiếng cười ha hả vang lên từ phía sau, xen lẫn với chút niềm vui khi thấy người gặp họa.
Cả ba quay về phía cửa, là một chàng trai khá cao đẩy cửa bước vào, anh ta cũng mặc một chiếc tạp dề giống hệt như chiếc của Tạ Thầm, trên mặt dính đầy lông mèo, trong tay còn cầm một chiếc xẻng nhỏ, nhìn là biết vừa đi hốt phân mèo về.
"Anh Hiêu." Tạ Thẩm mỉm cười giới thiệu hai người với anh ta: "Anh Dư với bạn trai đến đón mèo."
"Anh biết rồi." Quý Hiêu ném xẻng sang một bên, vỗ vỗ tạp dề: "Em đừng gọi cậu ta là "anh" nữa, cậu ta vừa mới thi đại học xong, vẫn còn trẻ lắm." Nói xong, anh ta lại vui vẻ quay sang nói chuyện với Dư Duy: "Tôi đã bảo rồi, quà cho bạn trai thì đừng có mà tặng mèo. Đây là đang đi tìm người tranh sủng đó."
Giọng điệu cợt nhả của anh ta giống hệt như người mà Dư Duy tưởng tượng, đúng kiểu người vừa xách mèo vừa gãi cổ.
Dư Duy cắn má: "Anh giai này, anh là người bán mèo mà lại đi nói câu này, sợ người ta mua hết mèo nhà anh à?"
"Đây là lương tri của dân buôn." Quý Hiêu bật cười: "Hơn nữa, với tư cách là người từng trải thì tôi nhắc cậu vài ba câu thôi. Mua mèo là một cách để vung tiền bao dưỡng tình địch, sau này cậu thử tranh sủng với nhóc con này đi, thắng được tôi hoàn nửa giá mua mèo."
Dư Duy: "......"
Vốn dĩ những lời mà Quý Hiêu nói trước đây anh không tin tẹo nào, dù sao thì nhóc mèo kia cũng chỉ là thú cưng mà thôi, không phải đã phân rõ cao thấp rồi sao?
Nhưng bây giờ anh nhìn bạn trai ôm mèo không rời mắt, anh lại cảm thấy có chút hối hận.......
Anh mua sai quà thật rồi?!
"Vậy tình địch của anh là cả căn phòng này sao." Anh lại hỏi Quý Hiêu.
"Không, ít nhất là đến thời điểm bây giờ. Chúng ta vẫn đang chung sống hòa bình mà, đúng không vợ yêu?"
Tạ Thầm bất lực: "A Hiêu..."
"Không phải anh Hiêu, là mèo nhỏ Hiêu Hiêu." Quý Hiêu đắc ý rung đùi, nhếch mép dựa vào đầu Tạ Thầm: "Vợ yêu, xoa đầu anh đi."
Không muốn cũng phải thừa nhận, Dư Duy với Quý Hiêu có điểm khá là giống nhau.
Ôn Biệt Yến nhìn ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhóc mèo của Dư Duy, sau đó lại len lén nhìn Tạ Thầm. Để tránh việc bạn trai càng thêm hối hận, cậu đành đứng ra chuyển đề tài: "Anh chị em của nó bán hết rồi sao?"
"Ừ, bán hết rồi." Tạ Thầm cười nói: "Nhóc mèo cậu ôm là bé nhất nhà, những cũng là bé xinh nhất, nhiều người muốn mua em nó lắm. Có người hay tin bé nó đã có chủ còn ôm nó rất lâu cơ, ngắm nghía mãi không rời."
Quý Hiêu lau sạch lông mèo trên tạp dề, tiếp lời Tạ Thầm: "Nó cũng là đứa ăn nhiều nhất, mèo nào cũng tự lập cả rồi, chỉ còn mình nó suốt ngày bám đuôi Cẩu Đản đòi bú sữa mẹ. À, Cẩu Đản là mẹ nó đó."
Dư Duy nắm lấy đuôi của nhóc mèo, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: "Hơ, anh dám đặt tên cho một nàng mèo là Cẩu Đản cơ à? Ác thế?"
"Dễ gọi dễ nuôi thôi." Quý Hiêu vỗ tay: "Lúc Cẩu Đản vừa mới sinh ra, nó yếu đến nỗi suýt thì không qua khỏi, chữa chạy mãi mới đỡ hơn được. Tên có khó nghe như nào thì kệ nó, miễn sao Cẩu Đản bình an khỏe mạnh là được."
Bán mèo thì phải bán cả cách nuôi mèo nữa, người dạy là Tạ Thầm, Dư Duy với Ôn Biệt Yến đi theo cậu ra sân sau học cách nuôi mèo, còn nhóc mèo kia thì để Quý Hiêu bế đi tắm rồi.
Lúc gần xong thì có một cặp vợ chồng trẻ bước vào, cô vợ vô tình nhìn trúng nhóc mèo đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Quý Hiêu, định rút tiền ra mua nó.
"Ngại quá, bé này không bán được." Quý Hiêu lười biếng nói: "Đã có người mua rồi, không thể bán cho anh chị được ạ."
Cô gái ồ một tiếng, sau đó lại nhìn sang nhóc mèo, cực kì thích nó: "Thật sự không được sao? Vậy cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của người mua được không, để tôi còn thương lượng với người kia?"
Anh chồng cũng phụ theo: "Đúng vậy, mọi thứ đều có thương lượng được mà. Nếu không thì bọn tôi thêm tiền được không, vợ tôi thích bé nó lắm."
"Nhóc mèo này ý hả," Quý Hiêu mân mê tai mèo, cười: "Đúng là chủ mèo không thích nó cho lắm......"
Sắc mặt của cặp vợ chồng kia bỗng chốc tươi tỉnh hơn hẳn: "Có phải----"
"Nhưng cậu ấy sẽ không nhường mèo cho hai người đâu." Quý Hiêu chậm rãi bổ sung.
"Tại sao??"
"Giống hai người đó." Quý Hiêu nói: "Vợ cậu ấy thích lắm."
Trước khi đi, Ôn Biệt Yến gửi add WeChat cho Tạ Thẩm, đối phương bảo nếu cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi, Ôn Biệt Yến gật đầu cảm ơn còn Dư Duy thì cứ lườm nó với ánh mắt tràn đầy sát khí.
Anh bật ô giúp Yến Yến che nắng, trong đầu vẫn cứ văng văng lời khuyên của Quý Hiêu cùng với kinh nghiệm của người đi trước rằng anh nên sớm làm quen với việc phải tranh sủng với nhóc mèo này đi. Vậy nên còn chưa kịp về nhà mà anh đã bắt đầu ăn giấm chua của tình địch rồi.
"Yến Yến, em sẽ không vì nó mà thất sủng anh đấy chứ?"
"Anh nghĩ gì vậy, tất nhiên là không rồi."
Dư Duy bỗng thấy yên tâm hơn hẳn: "Vậy nên Yến Yến vẫn thích anh nhất, phải không?"
"Ừ, em thích anh nhất." Ôn Biệt Yến vừa nói vừa vuốt ve nhóc mèo trong lòng, nhắc nhở anh: "Anh này, dịch ô ra đây xíu đi, nó đang phơi nắng đó."
Dư Duy: "......"
Anh còn dư viên thuốc hối hận nào không nhỉ? Anh không muốn nuôi thứ của nợ này tẹo nào...
Lúc hai người đang đứng đợi xe ở ven đường, Ôn Biệt Yến chợt nhớ tới một chuyện, hỏi Dư Duy: "Anh ơi, đặt tên cho nhóc mèo nhà mình đi?"
Dư Duy âm thầm trưng lòng đố kị của mình ra: "Cẩu Thặng đi."
Ôn Biệt Yến: "Anh à."
"...... Vậy thì gọi nó là Duy Duy đi."
"?"
Dư Duy trưng vẻ mặt tủi thân cực độ lên cho cậu xem: "Vậy thì lúc em gọi nó, anh có thể tự an ủi bản thân rằng em đang gọi anh."
Bạn trai cậu thế mà lại đi ghen với một nhóc mèo, đáng yêu quá đi mất.
Ôn Biệt Yến nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, nói: "Không được gọi là Duy Duy, thế giới của em chỉ được phép có một Duy Duy mà thôi."
Bước chân của bạn trai cậu bỗng dưng chững lại.
Dư Duy lén lút liếc nhóc mèo một cái, miễn cưỡng ừ một tiếng. Hai bên tai của anh lại bắt đầu đỏ lên, vô thức mỉm cười.
Ôn Biệt Yến mỉm cười: "Chúng ta gọi nó là "Tinh Tinh" nha?"
"Được." Dư - độc nhất vô nhị - Duy bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, gật đầu lia lịa: "Cơ mà sao em lại đặt nó là Tinh Tinh?"
Ôn Biệt Yến nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như ánh sao ấm áp: "Vì lần đầu tiên em gặp anh, em đã cảm nhận được trong mắt anh có chứa thứ gì đó rực rỡ tựa sao trời rồi."
Nhịp tim của Dư Duy bỗng dưng loạn lên.
Anh lặng lẽ nghiêng ô về phía Yến Yến và con trai bảo bối của anh, không để bọn họ phải chịu chút nắng nóng nào.
Tranh sủng ấy hả?
Không sao, chỉ cần Yến Yến của anh vui thì nuôi cả trăm con anh cũng không dám ý kiến gì cả.
***
Trường trung học số 1 Hoài Thanh cũng là một trong những điểm thi, may là không ai bị phân ra trường khác cả, cơ mà thường thì sẽ không chung một tòa thi.
Ôn Biệt Yến và Dư Duy chính là hai ví dụ điển hình, một người thi ở tòa cấp 2, một người thì lại thi ở tòa cấp 3. Bọn họ cách nhau tận một cái sân bóng với hàng chục lớp học luôn đấy.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cả phòng thi chẳng mấy ai quen biết lẫn nhau nên cũng không có tiếng hò reo hoan hô gì cả, ai ai cũng vô cùng bình tĩnh nín nhịn niềm vui để chia sẻ với người thân bạn bè.
Ôn Biệt Yến thu dọn đồ đạc xong xuôi, lấy điện thoại ở chỗ gửi đồ ra khởi động lại, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Dư Duy. Vừa ra cửa thì ai đó vỗ vỗ vai cậu, quay người lại thì thấy một chàng trai có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt thanh tú đang đứng phía sau cậu. Một tay cậu ta đút túi quần, một tay giữ chặt lấy quai cặp sách, mỉm cười.
Tuy có chút quen quen nhưng Ôn Biệt Yến khẳng định mình không quen người này, hẳn là bạn học cùng tuổi khác lớp mà thôi. Cậu khách sáo gật đầu một cái: "Bạn học này có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là nghĩ lại sau khi thi xong sẽ không có cơ hội gặp cậu nữa, tuy rằng chúng ta khác lớp nhưng dù gì cũng là chung trường, sắp chia ly rồi thì cũng nên chào hỏi một chút."
Chàng trai kia càng cười tươi hơn, hai mắt sáng ngời: "Tạm biệt." Cậu ta mỉm cười rồi nói: "Học thần, chúc cậu đỗ vào ngôi trường mà cậu mong muốn, cùng Dư Duy đi đến cuối con đường đời này, chúc cho tương lai của cậu thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm!"
Ôn Biệt Yến nghiêm túc cảm ơn cậu ta: "Cậu cũng thế."
"Không cần khách sao đâu." Chàng trai kia vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với cậu: "Có lễ cưới thì nhớ đưa thiệp mời cho tôi đấy nhé, tôi cũng muốn chung vui cùng hai cậu!"
Nhoáng cái, thân ảnh của người kia đã biến mất không còn dấu tích.
Ôn Biệt Yến nhìn bóng dáng chàng trai kia biến mất ở lối rẽ cầu thang, chợt nhớ ra đến cả tên tuổi và phương thức liên lạc cậu còn không có thì sao mà gửi thiệp mời được?
ỳ thế nhở?
Cậu không nghĩ ngợi được bao lâu thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Dư Duy gửi tới, bảo là đã ra cửa trước trường đợi cậu rồi, liếc cái là thấy anh ngay.
Ôn Biệt Yến mỉm cười nhắn lại【 Em tới đây 】, vứt hết toàn bộ những suy nghĩ rối ren ra đằng sau, cất điện thoại chạy xuống tầng.
Trường trung học số một có cửa trước, cửa sau và cửa phụ. Thẳng ra cửa trước là đường lớn, cửa phụ là một ngõ hẻm nhỏ hẻo lánh, chỉ có cửa sau mới được sủng ái mà thôi, vì ở đó có mấy quầy đồ vặt. Cơ mà những người đứng ở đây hôm nay không chỉ có sĩ tử, mà còn có phụ huynh được đội tiếp tế phát cho cây quạt cùng bình nước, vậy nên cửa trước và cửa phụ cũng náo nhiệt hơn hẳn.
Bạn trai bảo đang đứng ở công trước chờ cậu, Ôn Biệt Yến đi theo dòng người, ngẩng đầu lên là thấy một thiếu niên đang đứng đợi cậu trong đám người đông nghịt.
Dư Duy cầm hai ly trà sữa trên tay, giữ một khoảng vừa đủ để nói chuyện với cô gái lạ mặt kia. Anh cũng không nghiêm túc gì cho lắm, vừa nói vừa liếc sang đám người như thể đang tìm kiếm ai đó, vừa nhìn thấy cậu thôi mà hai mắt anh đã lấp lánh rực rỡ, giơ tay vẫy vẫy ý bảo cậu mau ra bên này. Không biết sau đó anh đã nói câu gì mà cô nàng kia lại đỏ mặt chạy đi.
Ôn Biệt Yến cầm lấy ly trà sữa thêm đá, hơi mát ngấm vào da thịt, xua tan đi cái nóng nực oi bức của mùa hè này.
"Bạn khác trường của anh à?" Ôn Biệt Yến hỏi.
Dư Duy giúp cậu cắm ống hút, cười cười: "Khác trường thật, nhưng không phải bạn bè, chỉ chung phòng thi thôi. Cô ý bảo thấy anh làm bài được nên muốn add WeChat đối chiếu đáp án."
Ôn Biệt Yến nhịn cười: "Anh đúng là máy dò đáp án biết đi biết đứng mà, đến cả thi đại học cũng có người chạy đến tìm anh đối chiếu đáp án, công việc bận rộn ghê ta~"
Dư Duy nhún vai, tỏ vẻ anh cũng chịu: "Không biết tại sao cô ý lại thấy anh làm được bài nữa chứ."
"Có thể là do...... Khí chất?" Ôn Biệt Yến đoán mò
"....."
Dư Duy nhéo da cổ cậu: "Yến Yến, em lại học hư ở đâu rồi? Trêu anh vui lắm hả?!"
Ôn Biệt Yến rụt cổ lại vì ngứa, đưa trà sữa lên tận miệng anh để dỗ: "Suy đoán vừa hợp tình lại vừa hợp lý quá còn gì, em có trêu anh đâu. Mà anh cho cô ý WeChat thật à?"
"Không hề."
Dư Duy buông tay ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu rồi húp một ngụm lớn trà sữa. Hơi lạnh từ cổ họng tuột thẳng xuống dạ dày khiến anh khẽ rùng mình.
Anh ho khù khụ hai cái rồi nói tiếp: "Anh bảo là anh cũng không làm được bài, phải để bạn trai đối chiếu đáp án trước cái đã, không giúp được rồi."
Ôn Biệt Yến cực kì hài lòng với đáp án này nên cậu cũng không so đo chuyện anh uống hết một phần tư ly trà sữa của mình nữa.
Phương Ái còn định tìm chỗ nào đó để tụ hợp mọi người cùng ăn, cơ mà trời nóng quá nên chỉ đành nhắn trong nhóm lớp thôi.
Mẹ của Dư Duy với Ôn Biệt Yến cũng đã đồng ý dùng bữa cùng nhau, bảo bọn họ thi xong thì về nhà luôn. Chỉ là bây giờ đường tắc quá, gọi xe cũng không gọi được, chỉ đành nắm tay nhau đi dọc theo hàng cây xanh.
Mỗi lúc hai người ở bên nhau, Dư Duy có vô số đề tài để tám nhảm với cậu, anh luôn muốn chia sẻ hết tất cả mọi chuyện anh gặp cho cậu nghe.
".....Lúc kiểm tra an ninh trước khi vào thi ý, bạn nào đó đứng trước anh có mặc một chiếc áo phông in chữ tiếng Anh lên đó, thầy giám thị bảo quần áo không được in chữ lên đó, cậu ta bắt buộc phải đổi quần áo mới, nếu không thì sẽ không cho vào thi. Nhưng sắp đến giờ thi rồi, trừ khi dùng máy bay thì làm sao mà kịp đây, em có biết cậu kia đã làm gì không?"
"Cởi?"
"Không phải." Dư Duy lắc lắc ngón tay.
"Bỏ thi?"
"Cũng không phải." Dư Duy bật cười: "Chắc em không nghĩ nổi đâu, cậu ta dùng bút xóa tô lên!"
Nói xong, anh nhăn mũi "chẹp" một tiếng: "Thực ra thì cũng chả có gì để cười ở đây cả, lúc thi anh ngồi ngay cạnh cậu ta, mùi hóa học cứ xộc thẳng vào mũi khiến đầu anh nhói lên suốt."
Ôn Biệt Yến không cười vì chuyện cậu bạn kia tô bút xóa lên áo, mà cậu cười vì biểu cảm "bão kinh phong sương" trông vô cùng ngớ ngẩn kia của anh: "Anh thảm thật đó, vậy có làm được môn Văn không đó?"
"Tất nhiên là có rồi." Dư Duy đắc ý: "Cực kì thuận lợi, không có gì bất trắc xảy ra cả!"
"Vì không phải thi《 Nhạn môn thái thú hành 》?"
"May mắn cũng là một loại thực lực......"
Ba năm, con đường này hai người đã đi qua không biết bao nhiêu lần, quen đến nỗi không thể quen hơn được nữa. Tất cả đều vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt cả, nếu phải nói có gì thay đổi không thì chắc chỉ có tâm trí mà thôi. Không có áp lực học hành, cảnh tượng vội vàng cũng dần chậm lại theo từng bước chân.
Đi qua quãng đường không có bóng cây, Ôn Biệt Yến vừa giơ tay che trán, vừa nắm lấy tay Dư Duy: "Anh ơi, thi thì cũng thi xong rồi, bây giờ anh thấy thế nào? Có thể chia sẻ chút không?"
Dư Duy nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, nói: "Thực ra anh thấy rất bình thường, vốn tưởng rằng anh sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng, ai ngờ đến cả chút phấn khích cũng chẳng có. Anh chỉ cảm thấy ngày mai anh có thể ngủ nướng, ngày kia cũng thế, ngày kĩa cũng vậy, còn lại thì chẳng thấy sao cả."
Hóa ra, lúc đứng trước áp lực của bài vở, anh vẫn luôn mong muốn kì thi đại học mau mau tới đây để anh còn sớm được giải phóng. Đến khi thật sự thi xong rồi mới thấy những tháng ngày ấy thực chất không quá nặng nề như anh nghĩ, chỉ là do môi trường khuếch đại cảm xúc nên mới thấy đống bài tập kia như đang dày vò mình mà thôi.
Ôn Biệt Yến cười cười, thầm nghĩ "hóa ra mọi người đều thấy giống mình". Nhưng cậu chợt nhớ ra một chuyện quên hỏi.
"Anh ơi, em hỏi cái. Hôm mà em khôi phục trí nhớ ấy, có phải anh cũng đứng dưới nhà đợi em?"
Dư Duy sững sờ: "Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
Ôn Biệt Yến nói: "Em muốn hỏi từ lâu rồi, chỉ là không nhớ kĩ mà thôi. Vậy nên hôm đó anh tới nhà em thật à?"
Dư Duy cảm thấy có chút không tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nghĩ ngợi rối rắm một hồi rồi gật đầu thừa nhận: "Đến, còn chờ em rất lâu, rất muốn gặp em, nhưng lại sợ em không để ý tới anh."
Anh vừa nói vừa thầm giễu cợt bản thân: "Yến Yến, trông anh có khờ lắm không? Đến tận đại sảnh nhà em rồi mà không dám gặp em, chỉ dám đi loanh quanh mà thôi....."
"Mang ô không?" Ôn Biệt Yến ngắt lời anh
"Sao?"
"Hôm anh đứng dưới nhà em ý, mang ô không?"
"...... Không mang."
Bước chân của Ôn Biệt Yến bỗng chốc cứng đờ, cậu nhéo mạnh tay anh: "Anh bị ngốc à!? Dầm mưa không thấy lạnh sao?!"
"Anh thấy.... vẫn ổn chán? Anh khỏe lắm, cũng không bị ốm."
"...... Anh còn tự hào được cơ đấy????"
Ôn Biệt Yến lườm anh một cái, đang định nói gì thì Dư Duy bật cười, kéo cậu ra bóng cây rồi ôm chầm lấy cậu, ánh nắng len lỏi qua những chiếc lá cây rồi rọi lên hai người.
"Yến Yến, sao em biết anh đến?" Anh lén cắn một cái thật nhẹ vào tai cậu: "Có phải em cũng thấy anh?"
Ôn Biệt Yến dựa vào anh, híp mắt "ừ" một tiếng: "Em thấy anh, nhưng lúc chạy xuống đã chẳng thấy bóng người đâu nữa rồi, em còn tưởng em nhìn lầm cơ."
Nói xong, cậu chọc chọc vào eo anh: "Sao không chờ em thêm lát nữa?"
"Đúng vậy, anh sắp tức chết rồi, sao anh lại không chờ em thêm lát nữa nhỉ?"
Lúc nói câu ấy, giọng của anh lộ rõ vẻ vui mừng.
Dư Duy thích cậu bạn nhỏ này quá đi mất, anh hôn bẹp một cái vào má cậu: "Yến Yến mau thú tội đi, em là thiên sứ nhỏ được ông trời phái xuống để đến bên anh đúng không!?"
"Em có chối cũng vô ích thôi, nếu không phải thì sao thế giới này lại có một em bé vừa ngoan vừa dễ thương như em chứ!"
Cậu còn chưa kịp dỗi mà anh đã vội vàng dỗ rồi, làm Ôn Biệt Yến muốn giận cũng không giận nổi.
Cậu vỗ vỗ lưng anh: "Rồi rồi, anh không mau gọi xe thì thiên sứ nhỏ của anh sẽ chảy thành nước đó."
Dư Duy "ầy" một tiếng, cọ cọ má cậu: "Thiên sứ nhỏ, mai đi đón con trai về nha?"
"Được."
...
Sáng hôm sau, hai người gọi xe ra cửa hàng vật dụng cho thú cưng mua đồ xong xuôi rồi mới đi đón mèo về.
Lứa mèo mà Dư Duy nhắm đến có bốn em, mèo anh chọn là em út. Vì cả hai quá bận với việc học nên chỉ có thể nhờ chủ của nó chăm nom hộ, thi thoảng chụp tấm ảnh hay quay cái video gửi sang làm nhật kí trưởng thành, mãi tới bây giờ nó đã lớn hẳn rồi mới được gặp mặt chủ nhân thực sự của nó.
"Cho hỏi anh Dư là ai đấy ạ?"
Người ôm mèo ra là một chàng trai trẻ, tầm 25-26 tuổi gì đó, mặc một chiếc tạp dề màu lam nhạt trông vô cùng dịu dàng, lúc cười lên mới thấy cậu ấy có má lúm đồng tiền
"Tôi đây."
Dư Duy giơ tay lên.
Lúc nhận mèo, anh nghi ngờ nhìn đối phương vài lần, nhíu mày hỏi: "Cậu là.... mèo nhỏ Hiêu Hiêu?"
Đối phương sững sờ nhìn anh, sau đó bật cười đáp lại: "Tôi là Tạ Thầm, chắc người anh nhắc tới là bạn trai tôi, Quý Hiêu, mọi công việc mua bán mèo đều là do anh ấy đảm nhiệm cả."
Dư Duy thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là như vậy."
Bảo sao cái tên nói phét luyên tha luyên thuyên trông chả đứng đắn tẹo nào kia với lại cậu trai trẻ ôm mèo ban nãy trông khác nhau một trời một vực thế.
"Đến đây nào Yến Yến, chào con trai anh đi."
Nhóc mèo cứ ngọ nguậy trong tay Dư Duy mãi không thôi, nhưng đến lượt Ôn Biệt Yến bế thì lại ngoan ngoãn vô cùng, nó nằm im trong lòng cậu, đôi mắt to tròn màu xanh lam nhìn cậu không chớp mắt, thi thoảng lại "meow" một cái, đáng yêu chết đi được."
"Hơ hơ nhóc con háo sắc này cũng biết nhìn người cơ đấy." Dư Duy bật cười chọc trán nó: "Đây là bạn trai tao, không phải của mày đâu, đừng nhìn chằm chằm em ấy như vậy."
Nhóc mèo giơ móng vuốt lên với anh, sau đó vùi đầu vào khuỷu tay của Ôn Biệt Yến, để lại mỗi quả cầu tròn xoe với đôi tai của nó mà thôi.
"Nó thích cậu lắm đó." Tạ Thầm cười: "Vừa mới gặp mặt đã dính người như vậy rồi, sau này ở chung chắc sẽ hợp lắm đây."
"Cảm ơn."
Từ trước tới nay Ôn Biệt Yến chưa từng nuôi thú cưng, đây là lần đầu tiên cậu được thú cưng làm nũng như này, vừa mềm vừa xù lại còn rất dính người khiến trái tim cậu mềm nhũn ra, ánh mắt cũng không chịu rời khỏi bé mèo.
"Giỏi chọn người phết đấy, chưa về nhà đã bắt đầu lấn chiếm bạn trai tao rồi, biết thế không chọn mày."
"Người anh em à, lúc mua mèo tôi đã nói rồi mà?"
Tiếng cười ha hả vang lên từ phía sau, xen lẫn với chút niềm vui khi thấy người gặp họa.
Cả ba quay về phía cửa, là một chàng trai khá cao đẩy cửa bước vào, anh ta cũng mặc một chiếc tạp dề giống hệt như chiếc của Tạ Thầm, trên mặt dính đầy lông mèo, trong tay còn cầm một chiếc xẻng nhỏ, nhìn là biết vừa đi hốt phân mèo về.
"Anh Hiêu." Tạ Thẩm mỉm cười giới thiệu hai người với anh ta: "Anh Dư với bạn trai đến đón mèo."
"Anh biết rồi." Quý Hiêu ném xẻng sang một bên, vỗ vỗ tạp dề: "Em đừng gọi cậu ta là "anh" nữa, cậu ta vừa mới thi đại học xong, vẫn còn trẻ lắm." Nói xong, anh ta lại vui vẻ quay sang nói chuyện với Dư Duy: "Tôi đã bảo rồi, quà cho bạn trai thì đừng có mà tặng mèo. Đây là đang đi tìm người tranh sủng đó."
Giọng điệu cợt nhả của anh ta giống hệt như người mà Dư Duy tưởng tượng, đúng kiểu người vừa xách mèo vừa gãi cổ.
Dư Duy cắn má: "Anh giai này, anh là người bán mèo mà lại đi nói câu này, sợ người ta mua hết mèo nhà anh à?"
"Đây là lương tri của dân buôn." Quý Hiêu bật cười: "Hơn nữa, với tư cách là người từng trải thì tôi nhắc cậu vài ba câu thôi. Mua mèo là một cách để vung tiền bao dưỡng tình địch, sau này cậu thử tranh sủng với nhóc con này đi, thắng được tôi hoàn nửa giá mua mèo."
Dư Duy: "......"
Vốn dĩ những lời mà Quý Hiêu nói trước đây anh không tin tẹo nào, dù sao thì nhóc mèo kia cũng chỉ là thú cưng mà thôi, không phải đã phân rõ cao thấp rồi sao?
Nhưng bây giờ anh nhìn bạn trai ôm mèo không rời mắt, anh lại cảm thấy có chút hối hận.......
Anh mua sai quà thật rồi?!
"Vậy tình địch của anh là cả căn phòng này sao." Anh lại hỏi Quý Hiêu.
"Không, ít nhất là đến thời điểm bây giờ. Chúng ta vẫn đang chung sống hòa bình mà, đúng không vợ yêu?"
Tạ Thầm bất lực: "A Hiêu..."
"Không phải anh Hiêu, là mèo nhỏ Hiêu Hiêu." Quý Hiêu đắc ý rung đùi, nhếch mép dựa vào đầu Tạ Thầm: "Vợ yêu, xoa đầu anh đi."
Không muốn cũng phải thừa nhận, Dư Duy với Quý Hiêu có điểm khá là giống nhau.
Ôn Biệt Yến nhìn ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nhóc mèo của Dư Duy, sau đó lại len lén nhìn Tạ Thầm. Để tránh việc bạn trai càng thêm hối hận, cậu đành đứng ra chuyển đề tài: "Anh chị em của nó bán hết rồi sao?"
"Ừ, bán hết rồi." Tạ Thầm cười nói: "Nhóc mèo cậu ôm là bé nhất nhà, những cũng là bé xinh nhất, nhiều người muốn mua em nó lắm. Có người hay tin bé nó đã có chủ còn ôm nó rất lâu cơ, ngắm nghía mãi không rời."
Quý Hiêu lau sạch lông mèo trên tạp dề, tiếp lời Tạ Thầm: "Nó cũng là đứa ăn nhiều nhất, mèo nào cũng tự lập cả rồi, chỉ còn mình nó suốt ngày bám đuôi Cẩu Đản đòi bú sữa mẹ. À, Cẩu Đản là mẹ nó đó."
Dư Duy nắm lấy đuôi của nhóc mèo, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: "Hơ, anh dám đặt tên cho một nàng mèo là Cẩu Đản cơ à? Ác thế?"
"Dễ gọi dễ nuôi thôi." Quý Hiêu vỗ tay: "Lúc Cẩu Đản vừa mới sinh ra, nó yếu đến nỗi suýt thì không qua khỏi, chữa chạy mãi mới đỡ hơn được. Tên có khó nghe như nào thì kệ nó, miễn sao Cẩu Đản bình an khỏe mạnh là được."
Bán mèo thì phải bán cả cách nuôi mèo nữa, người dạy là Tạ Thầm, Dư Duy với Ôn Biệt Yến đi theo cậu ra sân sau học cách nuôi mèo, còn nhóc mèo kia thì để Quý Hiêu bế đi tắm rồi.
Lúc gần xong thì có một cặp vợ chồng trẻ bước vào, cô vợ vô tình nhìn trúng nhóc mèo đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Quý Hiêu, định rút tiền ra mua nó.
"Ngại quá, bé này không bán được." Quý Hiêu lười biếng nói: "Đã có người mua rồi, không thể bán cho anh chị được ạ."
Cô gái ồ một tiếng, sau đó lại nhìn sang nhóc mèo, cực kì thích nó: "Thật sự không được sao? Vậy cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của người mua được không, để tôi còn thương lượng với người kia?"
Anh chồng cũng phụ theo: "Đúng vậy, mọi thứ đều có thương lượng được mà. Nếu không thì bọn tôi thêm tiền được không, vợ tôi thích bé nó lắm."
"Nhóc mèo này ý hả," Quý Hiêu mân mê tai mèo, cười: "Đúng là chủ mèo không thích nó cho lắm......"
Sắc mặt của cặp vợ chồng kia bỗng chốc tươi tỉnh hơn hẳn: "Có phải----"
"Nhưng cậu ấy sẽ không nhường mèo cho hai người đâu." Quý Hiêu chậm rãi bổ sung.
"Tại sao??"
"Giống hai người đó." Quý Hiêu nói: "Vợ cậu ấy thích lắm."
Trước khi đi, Ôn Biệt Yến gửi add WeChat cho Tạ Thẩm, đối phương bảo nếu cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi, Ôn Biệt Yến gật đầu cảm ơn còn Dư Duy thì cứ lườm nó với ánh mắt tràn đầy sát khí.
Anh bật ô giúp Yến Yến che nắng, trong đầu vẫn cứ văng văng lời khuyên của Quý Hiêu cùng với kinh nghiệm của người đi trước rằng anh nên sớm làm quen với việc phải tranh sủng với nhóc mèo này đi. Vậy nên còn chưa kịp về nhà mà anh đã bắt đầu ăn giấm chua của tình địch rồi.
"Yến Yến, em sẽ không vì nó mà thất sủng anh đấy chứ?"
"Anh nghĩ gì vậy, tất nhiên là không rồi."
Dư Duy bỗng thấy yên tâm hơn hẳn: "Vậy nên Yến Yến vẫn thích anh nhất, phải không?"
"Ừ, em thích anh nhất." Ôn Biệt Yến vừa nói vừa vuốt ve nhóc mèo trong lòng, nhắc nhở anh: "Anh này, dịch ô ra đây xíu đi, nó đang phơi nắng đó."
Dư Duy: "......"
Anh còn dư viên thuốc hối hận nào không nhỉ? Anh không muốn nuôi thứ của nợ này tẹo nào...
Lúc hai người đang đứng đợi xe ở ven đường, Ôn Biệt Yến chợt nhớ tới một chuyện, hỏi Dư Duy: "Anh ơi, đặt tên cho nhóc mèo nhà mình đi?"
Dư Duy âm thầm trưng lòng đố kị của mình ra: "Cẩu Thặng đi."
Ôn Biệt Yến: "Anh à."
"...... Vậy thì gọi nó là Duy Duy đi."
"?"
Dư Duy trưng vẻ mặt tủi thân cực độ lên cho cậu xem: "Vậy thì lúc em gọi nó, anh có thể tự an ủi bản thân rằng em đang gọi anh."
Bạn trai cậu thế mà lại đi ghen với một nhóc mèo, đáng yêu quá đi mất.
Ôn Biệt Yến nhịn cười, giả bộ nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, nói: "Không được gọi là Duy Duy, thế giới của em chỉ được phép có một Duy Duy mà thôi."
Bước chân của bạn trai cậu bỗng dưng chững lại.
Dư Duy lén lút liếc nhóc mèo một cái, miễn cưỡng ừ một tiếng. Hai bên tai của anh lại bắt đầu đỏ lên, vô thức mỉm cười.
Ôn Biệt Yến mỉm cười: "Chúng ta gọi nó là "Tinh Tinh" nha?"
"Được." Dư - độc nhất vô nhị - Duy bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, gật đầu lia lịa: "Cơ mà sao em lại đặt nó là Tinh Tinh?"
Ôn Biệt Yến nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như ánh sao ấm áp: "Vì lần đầu tiên em gặp anh, em đã cảm nhận được trong mắt anh có chứa thứ gì đó rực rỡ tựa sao trời rồi."
Nhịp tim của Dư Duy bỗng dưng loạn lên.
Anh lặng lẽ nghiêng ô về phía Yến Yến và con trai bảo bối của anh, không để bọn họ phải chịu chút nắng nóng nào.
Tranh sủng ấy hả?
Không sao, chỉ cần Yến Yến của anh vui thì nuôi cả trăm con anh cũng không dám ý kiến gì cả.
***