Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 94
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Nuốt chửng một ngụm này vào, không biết dạ dày nó là cái loại gì mà tỷ lệ tiêu hóa khủng khiếp, máu thịt cơ thể và năng lượng ẩn chứa trong linh hạch đã tẩm bổ cơ thể nó. Có thể thấy được vết thương từ đầu đang thê thảm nay đã bay biến. Đồng thời nó đột nhiên bay về phía hố đất dựa vào cánh xương đã gãy.
“Đừng để nó chạy, nó sẽ phục hồi một lần nữa!”
“Đánh xa, đánh xa toàn bộ! Trói buộc nó, kiểm soát tâm hồn, nhanh!”
Mọi người không kịp đề phòng và xử lý, nhưng cũng may hầu hết mọi người đã phản ứng kịp, vây lấy nó dưới sự chỉ huy của quân đội. Cảm ứng được Boss nhà mình gặp tình thế hiểm nghèo, đám Quỷ Ăn Xác khác dừng lại không hành động nữa; đặc biệt là pháp sư Quỷ Ăn Xác mang chỉ số IQ cao, nó giơ cao quyền trượng…
Tất cả Quỷ Ăn Xác giết sang bên thị trấn nhỏ.
Trong tình huống như vậy, Tống Linh và những người khác chiến đấu kịch liệt với Quỷ Ăn Xác ở mấy khu vực khác nhau đành phải đi sang.
Phạm vi chiến đấu thu hẹp, mật độ tấn công lớn dần, tràng cảnh ngày càng đẫm máu.
Có người ngã xuống, có người tiến lên, có người lui lại, từ đầu họ tới vì tài nguyên tu luyện hoặc duy trì bản tâm bảo vệ Đam Châu, đến giờ phút này ai nấy đã giết tới mức đỏ cả mắt.
Thống lĩnh và các cao thủ chuyên môn tấn công Boss. Đối với những người bên dưới mà nói, pháp sư Quỷ Ăn Xác quá mạnh, những pháp sư nhân loại như Tống Linh hoàn toàn không bì nổi người ta, đánh tới mức quay cuồng, thường một đội 20 người mới có thể đuổi theo một con pháp sư dẫn theo ba con Quỷ Ăn Xác nhỏ.
Cái này đúng là không cân xứng.
Nhưng đâu còn cách gì, ma quỷ có tính hiếu chiến cường hãn trời sinh trong khi thế hệ này của nhân loại vẫn còn đang quật khởi.
Tuy nhiên có mấy người đi theo Tống Linh nhìn vào thảm trạng của các tiểu đội khác lại thấy bên mình hãy còn tốt. Chung quy vì có Tống Linh mở hai tay, dùng hai viên châu điều khiển nhiệt độ cao, khiến cho sức chiến đấu của bọn quỷ giảm xuống vì không chịu được nhiệt độ cao; cũng làm bọn quỷ khác không muốn tới gần.
Điều này có lợi cho tất cả mọi người nhằm kiểm soát đầu ra, đánh bọn quỷ tới đâu chắc tới nấy.
Nhưng bàn về kết quả chiến đấu ở giai đoạn đầu, chắc chắn là những đội viên hoang dã như Anh Đạt mạnh hơn, hiệu quả của họ gấp hai hoặc ba lần học sinh, thậm chí là con cháu nhà quyền quý.
Chẳng qua thấy được bằng mắt thường…
“Họ tiến bộ rất nhanh.” Dương Tân Linh quan sát thấy hiệu suất chiến đấu của những người trong Học phủ Kim Lăng đang tăng vọt, bao gồm cả mấy giáo viên.
Anh Đạt: “Đừng phân tâm!”
Mặc dù tình hình hiện tại đã ổn định, phe con người đàn áp Quỷ Ăn Xác, nhưng Anh Đạt cứ mãi lo lắng hệt như đã quên cái gì…
Bất thình lình!
(P1)
Khi mọi người nghe thấy một âm thanh liên hồi và sắc bén truyền ra từ hố đất rồi quay đầu lại và nhìn, họ thấy một đám Quỷ Ăn Xác bé tí bò ra quá nhiều.
F*ck!
Đám giống cái dưới hang ổ đã sinh con rồi.
Có lẽ bởi vì đó là con non nên chưa được học cách đứng, chỉ để lại dịch nhầy nhau thai và một đám chất lỏng buồn nôn trộn lẫn nước tiểu phân ruột này nọ trên mặt đất, lít nha lít nhít. Làn da nhợt nhạt của tụi nó gặp gió là cứng lại, và chúng ăn uống một mạch thả cửa hết đám máu thịt có thể ăn được. Chúng dần cường tráng, thậm chí còn thay đổi ngay lập tức… Để rồi nhanh chóng biến thành mấy con linh cẩu ăn xác. Chợt, chúng tăng tốc.
Một nhóm linh cẩu ăn xác gầm lên và chạy như điên, đồng đều như một quân đoàn linh cẩu.
Nhóm nhân loại bên này đang nghiền ép bọn Quỷ Ăn Xác, chợt phía sau bị đám linh cẩu này phá vòng vây. Quân Tuần tra đành phải thay đổi nhân lực đi củng cố hậu phương, song, nội bộ vẫn táo tác.
Trong sự hỗn loạn, một số phó quan đã bị linh cẩu tấn công. Để tự bảo vệ mình, họ khó lòng kiềm chế được con Boss. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng, há to miệng nuốt chửng hon 10 con linh cẩu, tiếp đó nhao xuống dưới, tăng kích thước trong cơn cuồng phong và dùng cơ thể to lớn bay lên.
Bùm!
Nòng pháo bên thị trấn nhỏ lại bắn tiếp… Nhưng lần này Boss Quỷ Ăn Xác đã có chuẩn bị nên nó né tránh, sốt sột bay về phía cửa hố đất.
Bấy giờ nó đã biết chỗ đáng gờm của bọn nhân loại nên đâu dám ở lại, nó phải trở về dưới lòng đất!
“Nó trở về lòng đất có thể nuốt chửng mấy con Quỷ Ăn Xác giống cái và con non để thăng lên cấp 6.”
“Cầm chắc nó sẽ làm điều đó, không thể thả nó quay về!”
Boss Quỷ Ăn Xác cấp 6 ư, e rằng có là mấy người cấp A vẫn khó đối phó, chỉ có Thầy Cấm Kỵ chân chính mới tiêu diệt được nó. Ngặt nỗi giờ đây Thầy Cấm Kỵ ở Đam Châu đâu có nhiều, chuyện không chắc tiếp theo quá cao, chưa kể không biết có bao nhiêu người sẽ chết. Quan trọng nhất là lỡ như nó bỏ trốn, có là Thầy Cấm Kỵ cũng khó tìm được.
Suy cho cùng đây là sinh vật dưới lòng đất.
Thầy Cấm Kỵ không dám tùy tiện tìm kiếm dưới đó.
Nhưng ngay cả khi mọi người muốn giữ nó lại lần nữa và nhóm người Thống lĩnh bán mạng đuổi theo sau, họ vẫn chậm một chút. Nó đã đến cửa hang, thấy rõ nó sắp chui vào…
Ông ông ông, tiếng chuông gió kim loại đầy linh hoạt bay tới, cứ như là kim loại rung động, sóng âm làm chấn động không khí, tiếp đó mọi người nhìn thấy một chùm ánh sáng vàng bay qua trên bầu trời.
Tốc độ nhanh tột cùng, trong nháy mắt đã đuổi kịp Boss Quỷ Ăn Xác. Ánh sáng vàng dừng lại, khuếch trương biến lớn, biến thành vòng tròn khổng lồ có đường kính 3-4 mét, đoạn, nó co lại.
Bụp một phát đã nhốt chặt con Boss vạm vỡ hùng tráng. Con Boss rú trướng lên, cơ thể giãy dụa không ngừng nhưng đâu cục cựa nổi.
(P2)
Cùng lúc đó hình như có tiếng niệm chú đồng vọng từ nơi xa, và rồi trên cái vòng đeo tay vàng lộ ra phù văn vàng rậm rì, phù văn trèo lên người Boss Quỷ Ăn Xác.
“Giết Tà, Khóa Yêu…”
Khóa lại, sau đó thì?
“Lốc Xoáy!”
Đôi chữ vô cùng đơn giản, phù văn rườm rà và dày đặc xâm nhập vào cơ thể con Boss, lôi kéo máu thịt của nó, giam cầm linh hạch của nó, đoạn,… cứng rắn xé rách nó và kéo nó vào trong cái vòng đeo tay vàng đang xoay với tốc độ cao.
Và sau khi Boss Quỷ Ăn Xác bị niêm phong trong đó, vòng vàng quay tròn và bay về. Vẫn là tiếng ông ông ông trong trẻo khi nãy, trong quá trình bay lượn, cái vòng liên tục thu nhỏ dần.
Cho đến khi...
Có người thấy một người phụ nữ đứng trên đỉnh tháp cao trong thị trấn nhỏ. Một giáo viên nữ trông bình thường của trường học, ăn vận trí thức, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đặt trước môi, tay trái khẽ nâng lên.
Vòng tay rung ông ông ngoan ngoãn trở lại cổ tay tinh tế trắng nõn. Cái vòng tay vẫn kéo theo phù văn màu vàng đang chuyển động. Đoạn, phù văn thoát ra và leo lên thân người phụ nữ như thể đang lưu luyến, và quay về với cơ thể gốc của sinh vật mạnh mẽ.
Đến cuối chiếc vòng tay xoay từ tốn ba vòng trên cổ tay mảnh khảnh để rồi yên tĩnh lại.
Cô ấy mở mắt ra và nhìn về phía trước. Thấy người bên trường học không gặp thương vong quá lớn, lúc này ánh mắt cô ấy mới bình tĩnh.
“Cô Khúc?”
“Cô chủ nhiệm?”
Bọn học sinh trong Học phủ ngớ người, mà giáo viên của Học phủ cũng sững người theo, dù đó có là bọn Chu Giang.
Từ lâu họ đã biết Khúc Giang Nam, một cô gái trẻ được điều động tới từ Kinh Đô, có địa vị không tầm thường. Tuy nhiên cô ấy quá khiêm tốn, không tiết lộ bất cứ điều gì, ngoại trừ việc biết giáo viên ở sát bên cô đột nhiên rời chức, còn lại chẳng có thứ gì đặc biệt liên quan đến cô ấy.
Nhưng bây giờ xem ra… là tầm nhìn của bọn họ quá hẹp.
Là Kim Lăng trước kia hãy còn chưa có cục diện gì đáng để Khúc Giang Nam động thủ rồi.
Chẳng qua giờ thấy thế, hẳn Khúc Giang Nam này được đám người Trần Nhiên mời tới.
Té ra mấy quan chức cấp cao này có chuẩn bị, có khi đạt được thỏa thuận gì với Học phủ, nếu không chưa chắc Khúc Giang Nam sẽ sang.
.....
Khi Khúc Giang Nam ra tay, A Điêu đã đến huyện Cừ.
Trái lại người bên quan phủ huyện Cừ không có gì khác thường, nhà xác bị phá hủy thật. A Điêu tiếp xúc với nữ quan liên lạc với cô, quan sát một đợt và nhận ra người ta chẳng có điều thất thường.
Cho nên nơi này bị Thôi Dung dò xét cơ hội bèn sắp xếp cho người phá hủy nhà xác?
Cái này còn dễ hơn chuyện ép buộc nữ quan nói dối, còn không sợ lộ sơ hở.
“Thi thể ở đây, cô đăng ký để xác định thông tin là được.”
Hệ thống nhiệt độ bị phá hủy, trong nhà xác mùi dị, chính cô nữ quan này còn không thoải mái cho lắm, thế nhưng cô ta lại thấy cô gái trẻ trước mắt không dao động tí gì.
(P3)
Thậm chí còn chủ động kéo túi xác ra.
Nữ quan ngăn cản nhưng chả còn kịp, liếc mắt một phen đã thấy ngay thi thể ông lão bắt đầu phân hủy.
Cô ấy thì thấy khó chịu trong khi A Điêu cứ nhìn lâu, thậm chí còn mang găng tay để kiểm tra một hồi. Đoạn, cô cởi găng tay và ném nó vào thùng rác đánh cái bịch.
“Có thể đóng tiền và làm thủ tục hỏa táng trực tiếp không? Tôi mang tro cốt đi.”
Nữ quan hiếm khi quyết đoán bình tĩnh như vậy nhưng vẫn hăm hở làm, dẫu gì đóng gói xác chết phiền dữ lắm.
Quá trình hỏa táng thi thể khá đơn giản. Sau khi nữ quan sắp xếp xong, cô ta đến thông báo và chuẩn bị an ủi người nhà dựa theo lệ thường, kiên quyết muốn sớt chia nỗi buồn niềm vui. Kết quả đâu có thấy người ta ngồi khóc không thành tiếng, càng không thấy người ta nản chí ngã lòng.
Cô ta thấy cái vị thân nhân này đang gặm táo trong lúc cò kè mặc cả với thương gia bán hũ tro cốt.
Sau chót lấy được một cái bình đựng tro rẻ nhất.
Nữ quan: “...”
Đừng nói lão đạo sĩ kia chết vì tức đấy.
.....
Ăn xong quả táo rồi, A Điêu ôm tro cốt lên xe và đi tới Kỳ Sơn cùng ngày. Giữa trưa một cơn mưa nhỏ đổ xuống giữa cảnh sắc núi rừng, mát mẻ dễ chịu, hiện rõ cả một vùng xanh biếc.
Cô cho một tay ôm bình tro cốt, một tay cầm dù, thong thả đi trên con đường quen thuộc.
Nước mưa gõ vào mặt dù lộp bộp, âm thanh thật giòn.
Nơi xa có mấy cây chuối tây cũng thật giòn.
Hiếm khi bồn cầu không lên tiếng, để cô lẻ loi đi trên đoạn đường này.
Cô chưa từng tâm sự với nó, cũng chưa từng tâm sự với bất kỳ ai về cảm giác của mình khi đi trên con đường này đầu tiên vào lúc tấm bé.
Rất mệt, thật dài, không muốn đi, cơ thể đau quá.
Nhưng lão đạo sĩ khắc nghiệt, cứ soi mói cô, không ôm không kéo cô, chỉ để cô tự đi.
“Con nghĩ mình là ai, ai sẽ giúp con, phải dựa vào chính mình.”
Giọng điệu lão đạo sĩ mất tập trung và thiếu kiên nhẫn, hai tay thì chắp sau lưng, cứ đi phía trước, và dần dà không còn thấy bóng dáng.
Ngọn núi rất lớn, truyền đến tiếng gầm gừ của bọn thú hoang, cô sợ hãi cùng cực, chỉ đành cắn răng khóc ấm ức và trèo lên trên.
Thời gian dài như vậy, cứ từng ngày từng ngày.
Về sau cô đã có thể nhảy lên nhảy xuống.
Nhưng cô vẫn luôn nhớ kỹ câu nói đó.
Ai sẽ giúp con, phải dựa vào chính mình.
Mỗi lần ông già này ép cô trông coi thi thể thối rữa trong nhà cúng tế người chết một mình cũng dùng câu nói tương tự.
Lần nào cũng khiến cô táng đởm muốn chết.
Sau đó cô mới 10 tuổi.
Lúc này A Điêu cười lạnh, liếc mắt nhìn bình tro cốt và thầm mắng: Năm đó nhìn thầy nghễu nghện cỡ nào, tới giờ không phải vẫn phải dựa vào con mang tro cốt thầy lên à!
Nhưng bình tro không phản ứng.
Sự tức giận của A Điêu lại phai nhạt ngay.
(P4)
Trở về ngôi nhà cũ, mấy lần mưa đổ xuống đã làm đám vết bẩn kia biến mất từ thuở nào.
Thiên nhiên mãi là sự tồn tại của quỷ thần.
Nhưng A Điêu không đi vào, chỉ đi ngang qua ngôi nhà cũ và đi lên...
Bồn Cầu: “Cô làm gì thế?”
A Điêu: “Tôi đang nghĩ cả đời ông già trụy lạc, không bị trói buộc, yêu tự do; tôi phải tiễn ổng một chặng đường cho tốt.”
Bồn Cầu: “Cho nên?”
A Điêu: “Cậu đoán xem. Tôi chạy lên vách đá hất tro cốt ổng đi đó, cậu thấy sao?”
Bồn Cầu: “...”
Rất tốt, sư hiền trò hiếu.
.....
Khúc Giang Nam mang phong thái ôn hòa tài trí là thế nhưng thật ra tính cách lại lạnh lùng tột cùng, hiển nhiên sẽ không nói thêm gì với những người khác. Boss bị giết, nhóm bên Thống lĩnh xuống tay vì đó là cơ hội tốt để tôi luyện binh lực Kim Lăng. Cô ấy không ra tay nữa, đồng thời không thấy người bên Học phủ.
Chỉ có bọn Trần Nhiên và Tống đại nhân đi vào trấn nhỏ.
Bên ngoài, nguy cơ từ Boss được giải quyết, ai nấy rảnh tay chiến đấu cường độ cao. Cho dù có rất nhiều đứa bé Quỷ Ăn Xác, thật ra áp lực của mọi người đã nhỏ đi. Họ mừng rỡ vì cục diện ổn định, bọn trẻ con Quỷ Ăn Xác này toàn là linh hạch!
Chém giết lại nổi lên!
Lần này Anh Đạt không ngăn cản Dương Tân Linh phân tâm hóng chuyện. Cô nàng hỏi học sinh Học phủ bên cạnh: “Đó là giáo viên mấy cậu à?”
“Đúng thế đó, là giáo viên chủ nhiệm lớp A1 của chúng tôi.”
“Giỏi ghê, quá kinh khủng, chắc chắn không chỉ có cấp A, là Thầy Cấm Kỵ?”
“Chúng tôi không biết.”
Xem như Bọn Trung Xuyên Minh Tú khôn khéo, thấy bọn Anh Đạt là đội ngũ hoang dã tương đối xuất sắc của Đam Châu bèn có lòng lôi kéo, cho nên bên kia hỏi gì là đáp nấy.
Nhưng có những vấn đề đúng là… không muốn trả lời.
Dương Tân Linh: “Mấy cậu có biết cô nương A Điêu không? Cô ấy cũng giỏi lắm, nhưng nghe nói cô đấy không phải người đứng đầu trong lớp mấy cậu?”
Ừ, ặc, hình như là thế.
Trung Xuyên Minh Tú và Viên Thuật còn im hơn gà, chú ý tự đứng mổ thóc.
Nhưng Thác Bạt trả lời: “Nó mạnh lắm, mấy cô từng gặp rồi?”
Dương Tân Linh: “Đã gặp, ngày hôm đó một mình cô ấy gi ết chết ba con Quỷ Ăn Xác, tiếp đó bị đội ngũ mai phục mà còn giết luôn một đội, quá mạnh. Vậy người đứng hạng nhất bên đấu võ mấy cậu không có ở đây à? Người đó ở đâu?”
Ý cô là sao?
Móc mỉa tụi này?!
Vì cớ gì A Điêu không ở đây mà tụi tui vẫn bị bóng ma của nó che phủ?
Tâm trạng của mọi người hậm hực, oán hận rất nặng nề.
Thác Bạt cười mà không nói, chỉ bất chợt gia tăng công kích, trong nháy mắt giết luôn bốn con Quỷ Ăn Xác, đoạn, hời hợt mà rằng: “Không biết, chắc không ở đây rồi.”
Bọn Trung Xuyên Minh Tú: “...”
** má! Quả nhiên thằng ông nội Thác Bạt này cũng che dấu thực lực.
Đám người Anh Đạt muốn ngăn cản em gái ngốc có EQ thấp nhất đội tiếp tục gây hấn với người khác, thế nhưng đưa mắt sang thế nào cũng vô dụng. Con bé ngốc này vừa quất lấy tụi quỷ để tấn công, vừa tán thưởng mạnh mẽ quá, dữ dằn quá, sau đó nó còn tiếp tục tò mò: “Vậy cậu là người đứng hạng đầu môn văn à? Hôm đó cô ấy tình cờ tìm ra công thức nào đó để xác định bí mật của bọn Quỷ Ăn Xác bên dưới, cậu cũng vậy chứ?”
Thác Bạc, người xếp sau A Điêu trong bài thi văn và yếu nhất môn toán: “...”
Chị hai, chị có thể nói chủ đề của người trần được không? Toàn bộ mấy chuyện dính líu tới Trần A Điêu đều thuộc về giới âm phủ. Chúng ta đừng nói chuyện nữa được không?
Có lẽ sợ đồng đội làm mất lòng bọn con trời, một thành viên trong đội chủ động xoa dịu bầu không khí: “Vậy tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt rồi. Cô ấy cũng tốt lắm, hộc máu rồi mà vẫn còn nhắc nhở tụi này về nguy cơ, khiến người ta vô cùng khâm phục. Tôi nghĩ nhất định cô ấy rất được hoan nghênh ở trường. Nếu như trước kia tôi đi học mà có được một người bạn cùng lớp giỏi giang và tốt bụng như vậy thì tốt rồi.”
Đám người: “...”
Nó hộc máu mỗi ngày! Ói ra nhiều máu hơn cơm mấy người ăn hằng ngày nữa!
Tim mệt quá bây.
………..
Nuốt chửng một ngụm này vào, không biết dạ dày nó là cái loại gì mà tỷ lệ tiêu hóa khủng khiếp, máu thịt cơ thể và năng lượng ẩn chứa trong linh hạch đã tẩm bổ cơ thể nó. Có thể thấy được vết thương từ đầu đang thê thảm nay đã bay biến. Đồng thời nó đột nhiên bay về phía hố đất dựa vào cánh xương đã gãy.
“Đừng để nó chạy, nó sẽ phục hồi một lần nữa!”
“Đánh xa, đánh xa toàn bộ! Trói buộc nó, kiểm soát tâm hồn, nhanh!”
Mọi người không kịp đề phòng và xử lý, nhưng cũng may hầu hết mọi người đã phản ứng kịp, vây lấy nó dưới sự chỉ huy của quân đội. Cảm ứng được Boss nhà mình gặp tình thế hiểm nghèo, đám Quỷ Ăn Xác khác dừng lại không hành động nữa; đặc biệt là pháp sư Quỷ Ăn Xác mang chỉ số IQ cao, nó giơ cao quyền trượng…
Tất cả Quỷ Ăn Xác giết sang bên thị trấn nhỏ.
Trong tình huống như vậy, Tống Linh và những người khác chiến đấu kịch liệt với Quỷ Ăn Xác ở mấy khu vực khác nhau đành phải đi sang.
Phạm vi chiến đấu thu hẹp, mật độ tấn công lớn dần, tràng cảnh ngày càng đẫm máu.
Có người ngã xuống, có người tiến lên, có người lui lại, từ đầu họ tới vì tài nguyên tu luyện hoặc duy trì bản tâm bảo vệ Đam Châu, đến giờ phút này ai nấy đã giết tới mức đỏ cả mắt.
Thống lĩnh và các cao thủ chuyên môn tấn công Boss. Đối với những người bên dưới mà nói, pháp sư Quỷ Ăn Xác quá mạnh, những pháp sư nhân loại như Tống Linh hoàn toàn không bì nổi người ta, đánh tới mức quay cuồng, thường một đội 20 người mới có thể đuổi theo một con pháp sư dẫn theo ba con Quỷ Ăn Xác nhỏ.
Cái này đúng là không cân xứng.
Nhưng đâu còn cách gì, ma quỷ có tính hiếu chiến cường hãn trời sinh trong khi thế hệ này của nhân loại vẫn còn đang quật khởi.
Tuy nhiên có mấy người đi theo Tống Linh nhìn vào thảm trạng của các tiểu đội khác lại thấy bên mình hãy còn tốt. Chung quy vì có Tống Linh mở hai tay, dùng hai viên châu điều khiển nhiệt độ cao, khiến cho sức chiến đấu của bọn quỷ giảm xuống vì không chịu được nhiệt độ cao; cũng làm bọn quỷ khác không muốn tới gần.
Điều này có lợi cho tất cả mọi người nhằm kiểm soát đầu ra, đánh bọn quỷ tới đâu chắc tới nấy.
Nhưng bàn về kết quả chiến đấu ở giai đoạn đầu, chắc chắn là những đội viên hoang dã như Anh Đạt mạnh hơn, hiệu quả của họ gấp hai hoặc ba lần học sinh, thậm chí là con cháu nhà quyền quý.
Chẳng qua thấy được bằng mắt thường…
“Họ tiến bộ rất nhanh.” Dương Tân Linh quan sát thấy hiệu suất chiến đấu của những người trong Học phủ Kim Lăng đang tăng vọt, bao gồm cả mấy giáo viên.
Anh Đạt: “Đừng phân tâm!”
Mặc dù tình hình hiện tại đã ổn định, phe con người đàn áp Quỷ Ăn Xác, nhưng Anh Đạt cứ mãi lo lắng hệt như đã quên cái gì…
Bất thình lình!
(P1)
Khi mọi người nghe thấy một âm thanh liên hồi và sắc bén truyền ra từ hố đất rồi quay đầu lại và nhìn, họ thấy một đám Quỷ Ăn Xác bé tí bò ra quá nhiều.
F*ck!
Đám giống cái dưới hang ổ đã sinh con rồi.
Có lẽ bởi vì đó là con non nên chưa được học cách đứng, chỉ để lại dịch nhầy nhau thai và một đám chất lỏng buồn nôn trộn lẫn nước tiểu phân ruột này nọ trên mặt đất, lít nha lít nhít. Làn da nhợt nhạt của tụi nó gặp gió là cứng lại, và chúng ăn uống một mạch thả cửa hết đám máu thịt có thể ăn được. Chúng dần cường tráng, thậm chí còn thay đổi ngay lập tức… Để rồi nhanh chóng biến thành mấy con linh cẩu ăn xác. Chợt, chúng tăng tốc.
Một nhóm linh cẩu ăn xác gầm lên và chạy như điên, đồng đều như một quân đoàn linh cẩu.
Nhóm nhân loại bên này đang nghiền ép bọn Quỷ Ăn Xác, chợt phía sau bị đám linh cẩu này phá vòng vây. Quân Tuần tra đành phải thay đổi nhân lực đi củng cố hậu phương, song, nội bộ vẫn táo tác.
Trong sự hỗn loạn, một số phó quan đã bị linh cẩu tấn công. Để tự bảo vệ mình, họ khó lòng kiềm chế được con Boss. Chỉ thấy nó gầm lên một tiếng, há to miệng nuốt chửng hon 10 con linh cẩu, tiếp đó nhao xuống dưới, tăng kích thước trong cơn cuồng phong và dùng cơ thể to lớn bay lên.
Bùm!
Nòng pháo bên thị trấn nhỏ lại bắn tiếp… Nhưng lần này Boss Quỷ Ăn Xác đã có chuẩn bị nên nó né tránh, sốt sột bay về phía cửa hố đất.
Bấy giờ nó đã biết chỗ đáng gờm của bọn nhân loại nên đâu dám ở lại, nó phải trở về dưới lòng đất!
“Nó trở về lòng đất có thể nuốt chửng mấy con Quỷ Ăn Xác giống cái và con non để thăng lên cấp 6.”
“Cầm chắc nó sẽ làm điều đó, không thể thả nó quay về!”
Boss Quỷ Ăn Xác cấp 6 ư, e rằng có là mấy người cấp A vẫn khó đối phó, chỉ có Thầy Cấm Kỵ chân chính mới tiêu diệt được nó. Ngặt nỗi giờ đây Thầy Cấm Kỵ ở Đam Châu đâu có nhiều, chuyện không chắc tiếp theo quá cao, chưa kể không biết có bao nhiêu người sẽ chết. Quan trọng nhất là lỡ như nó bỏ trốn, có là Thầy Cấm Kỵ cũng khó tìm được.
Suy cho cùng đây là sinh vật dưới lòng đất.
Thầy Cấm Kỵ không dám tùy tiện tìm kiếm dưới đó.
Nhưng ngay cả khi mọi người muốn giữ nó lại lần nữa và nhóm người Thống lĩnh bán mạng đuổi theo sau, họ vẫn chậm một chút. Nó đã đến cửa hang, thấy rõ nó sắp chui vào…
Ông ông ông, tiếng chuông gió kim loại đầy linh hoạt bay tới, cứ như là kim loại rung động, sóng âm làm chấn động không khí, tiếp đó mọi người nhìn thấy một chùm ánh sáng vàng bay qua trên bầu trời.
Tốc độ nhanh tột cùng, trong nháy mắt đã đuổi kịp Boss Quỷ Ăn Xác. Ánh sáng vàng dừng lại, khuếch trương biến lớn, biến thành vòng tròn khổng lồ có đường kính 3-4 mét, đoạn, nó co lại.
Bụp một phát đã nhốt chặt con Boss vạm vỡ hùng tráng. Con Boss rú trướng lên, cơ thể giãy dụa không ngừng nhưng đâu cục cựa nổi.
(P2)
Cùng lúc đó hình như có tiếng niệm chú đồng vọng từ nơi xa, và rồi trên cái vòng đeo tay vàng lộ ra phù văn vàng rậm rì, phù văn trèo lên người Boss Quỷ Ăn Xác.
“Giết Tà, Khóa Yêu…”
Khóa lại, sau đó thì?
“Lốc Xoáy!”
Đôi chữ vô cùng đơn giản, phù văn rườm rà và dày đặc xâm nhập vào cơ thể con Boss, lôi kéo máu thịt của nó, giam cầm linh hạch của nó, đoạn,… cứng rắn xé rách nó và kéo nó vào trong cái vòng đeo tay vàng đang xoay với tốc độ cao.
Và sau khi Boss Quỷ Ăn Xác bị niêm phong trong đó, vòng vàng quay tròn và bay về. Vẫn là tiếng ông ông ông trong trẻo khi nãy, trong quá trình bay lượn, cái vòng liên tục thu nhỏ dần.
Cho đến khi...
Có người thấy một người phụ nữ đứng trên đỉnh tháp cao trong thị trấn nhỏ. Một giáo viên nữ trông bình thường của trường học, ăn vận trí thức, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đặt trước môi, tay trái khẽ nâng lên.
Vòng tay rung ông ông ngoan ngoãn trở lại cổ tay tinh tế trắng nõn. Cái vòng tay vẫn kéo theo phù văn màu vàng đang chuyển động. Đoạn, phù văn thoát ra và leo lên thân người phụ nữ như thể đang lưu luyến, và quay về với cơ thể gốc của sinh vật mạnh mẽ.
Đến cuối chiếc vòng tay xoay từ tốn ba vòng trên cổ tay mảnh khảnh để rồi yên tĩnh lại.
Cô ấy mở mắt ra và nhìn về phía trước. Thấy người bên trường học không gặp thương vong quá lớn, lúc này ánh mắt cô ấy mới bình tĩnh.
“Cô Khúc?”
“Cô chủ nhiệm?”
Bọn học sinh trong Học phủ ngớ người, mà giáo viên của Học phủ cũng sững người theo, dù đó có là bọn Chu Giang.
Từ lâu họ đã biết Khúc Giang Nam, một cô gái trẻ được điều động tới từ Kinh Đô, có địa vị không tầm thường. Tuy nhiên cô ấy quá khiêm tốn, không tiết lộ bất cứ điều gì, ngoại trừ việc biết giáo viên ở sát bên cô đột nhiên rời chức, còn lại chẳng có thứ gì đặc biệt liên quan đến cô ấy.
Nhưng bây giờ xem ra… là tầm nhìn của bọn họ quá hẹp.
Là Kim Lăng trước kia hãy còn chưa có cục diện gì đáng để Khúc Giang Nam động thủ rồi.
Chẳng qua giờ thấy thế, hẳn Khúc Giang Nam này được đám người Trần Nhiên mời tới.
Té ra mấy quan chức cấp cao này có chuẩn bị, có khi đạt được thỏa thuận gì với Học phủ, nếu không chưa chắc Khúc Giang Nam sẽ sang.
.....
Khi Khúc Giang Nam ra tay, A Điêu đã đến huyện Cừ.
Trái lại người bên quan phủ huyện Cừ không có gì khác thường, nhà xác bị phá hủy thật. A Điêu tiếp xúc với nữ quan liên lạc với cô, quan sát một đợt và nhận ra người ta chẳng có điều thất thường.
Cho nên nơi này bị Thôi Dung dò xét cơ hội bèn sắp xếp cho người phá hủy nhà xác?
Cái này còn dễ hơn chuyện ép buộc nữ quan nói dối, còn không sợ lộ sơ hở.
“Thi thể ở đây, cô đăng ký để xác định thông tin là được.”
Hệ thống nhiệt độ bị phá hủy, trong nhà xác mùi dị, chính cô nữ quan này còn không thoải mái cho lắm, thế nhưng cô ta lại thấy cô gái trẻ trước mắt không dao động tí gì.
(P3)
Thậm chí còn chủ động kéo túi xác ra.
Nữ quan ngăn cản nhưng chả còn kịp, liếc mắt một phen đã thấy ngay thi thể ông lão bắt đầu phân hủy.
Cô ấy thì thấy khó chịu trong khi A Điêu cứ nhìn lâu, thậm chí còn mang găng tay để kiểm tra một hồi. Đoạn, cô cởi găng tay và ném nó vào thùng rác đánh cái bịch.
“Có thể đóng tiền và làm thủ tục hỏa táng trực tiếp không? Tôi mang tro cốt đi.”
Nữ quan hiếm khi quyết đoán bình tĩnh như vậy nhưng vẫn hăm hở làm, dẫu gì đóng gói xác chết phiền dữ lắm.
Quá trình hỏa táng thi thể khá đơn giản. Sau khi nữ quan sắp xếp xong, cô ta đến thông báo và chuẩn bị an ủi người nhà dựa theo lệ thường, kiên quyết muốn sớt chia nỗi buồn niềm vui. Kết quả đâu có thấy người ta ngồi khóc không thành tiếng, càng không thấy người ta nản chí ngã lòng.
Cô ta thấy cái vị thân nhân này đang gặm táo trong lúc cò kè mặc cả với thương gia bán hũ tro cốt.
Sau chót lấy được một cái bình đựng tro rẻ nhất.
Nữ quan: “...”
Đừng nói lão đạo sĩ kia chết vì tức đấy.
.....
Ăn xong quả táo rồi, A Điêu ôm tro cốt lên xe và đi tới Kỳ Sơn cùng ngày. Giữa trưa một cơn mưa nhỏ đổ xuống giữa cảnh sắc núi rừng, mát mẻ dễ chịu, hiện rõ cả một vùng xanh biếc.
Cô cho một tay ôm bình tro cốt, một tay cầm dù, thong thả đi trên con đường quen thuộc.
Nước mưa gõ vào mặt dù lộp bộp, âm thanh thật giòn.
Nơi xa có mấy cây chuối tây cũng thật giòn.
Hiếm khi bồn cầu không lên tiếng, để cô lẻ loi đi trên đoạn đường này.
Cô chưa từng tâm sự với nó, cũng chưa từng tâm sự với bất kỳ ai về cảm giác của mình khi đi trên con đường này đầu tiên vào lúc tấm bé.
Rất mệt, thật dài, không muốn đi, cơ thể đau quá.
Nhưng lão đạo sĩ khắc nghiệt, cứ soi mói cô, không ôm không kéo cô, chỉ để cô tự đi.
“Con nghĩ mình là ai, ai sẽ giúp con, phải dựa vào chính mình.”
Giọng điệu lão đạo sĩ mất tập trung và thiếu kiên nhẫn, hai tay thì chắp sau lưng, cứ đi phía trước, và dần dà không còn thấy bóng dáng.
Ngọn núi rất lớn, truyền đến tiếng gầm gừ của bọn thú hoang, cô sợ hãi cùng cực, chỉ đành cắn răng khóc ấm ức và trèo lên trên.
Thời gian dài như vậy, cứ từng ngày từng ngày.
Về sau cô đã có thể nhảy lên nhảy xuống.
Nhưng cô vẫn luôn nhớ kỹ câu nói đó.
Ai sẽ giúp con, phải dựa vào chính mình.
Mỗi lần ông già này ép cô trông coi thi thể thối rữa trong nhà cúng tế người chết một mình cũng dùng câu nói tương tự.
Lần nào cũng khiến cô táng đởm muốn chết.
Sau đó cô mới 10 tuổi.
Lúc này A Điêu cười lạnh, liếc mắt nhìn bình tro cốt và thầm mắng: Năm đó nhìn thầy nghễu nghện cỡ nào, tới giờ không phải vẫn phải dựa vào con mang tro cốt thầy lên à!
Nhưng bình tro không phản ứng.
Sự tức giận của A Điêu lại phai nhạt ngay.
(P4)
Trở về ngôi nhà cũ, mấy lần mưa đổ xuống đã làm đám vết bẩn kia biến mất từ thuở nào.
Thiên nhiên mãi là sự tồn tại của quỷ thần.
Nhưng A Điêu không đi vào, chỉ đi ngang qua ngôi nhà cũ và đi lên...
Bồn Cầu: “Cô làm gì thế?”
A Điêu: “Tôi đang nghĩ cả đời ông già trụy lạc, không bị trói buộc, yêu tự do; tôi phải tiễn ổng một chặng đường cho tốt.”
Bồn Cầu: “Cho nên?”
A Điêu: “Cậu đoán xem. Tôi chạy lên vách đá hất tro cốt ổng đi đó, cậu thấy sao?”
Bồn Cầu: “...”
Rất tốt, sư hiền trò hiếu.
.....
Khúc Giang Nam mang phong thái ôn hòa tài trí là thế nhưng thật ra tính cách lại lạnh lùng tột cùng, hiển nhiên sẽ không nói thêm gì với những người khác. Boss bị giết, nhóm bên Thống lĩnh xuống tay vì đó là cơ hội tốt để tôi luyện binh lực Kim Lăng. Cô ấy không ra tay nữa, đồng thời không thấy người bên Học phủ.
Chỉ có bọn Trần Nhiên và Tống đại nhân đi vào trấn nhỏ.
Bên ngoài, nguy cơ từ Boss được giải quyết, ai nấy rảnh tay chiến đấu cường độ cao. Cho dù có rất nhiều đứa bé Quỷ Ăn Xác, thật ra áp lực của mọi người đã nhỏ đi. Họ mừng rỡ vì cục diện ổn định, bọn trẻ con Quỷ Ăn Xác này toàn là linh hạch!
Chém giết lại nổi lên!
Lần này Anh Đạt không ngăn cản Dương Tân Linh phân tâm hóng chuyện. Cô nàng hỏi học sinh Học phủ bên cạnh: “Đó là giáo viên mấy cậu à?”
“Đúng thế đó, là giáo viên chủ nhiệm lớp A1 của chúng tôi.”
“Giỏi ghê, quá kinh khủng, chắc chắn không chỉ có cấp A, là Thầy Cấm Kỵ?”
“Chúng tôi không biết.”
Xem như Bọn Trung Xuyên Minh Tú khôn khéo, thấy bọn Anh Đạt là đội ngũ hoang dã tương đối xuất sắc của Đam Châu bèn có lòng lôi kéo, cho nên bên kia hỏi gì là đáp nấy.
Nhưng có những vấn đề đúng là… không muốn trả lời.
Dương Tân Linh: “Mấy cậu có biết cô nương A Điêu không? Cô ấy cũng giỏi lắm, nhưng nghe nói cô đấy không phải người đứng đầu trong lớp mấy cậu?”
Ừ, ặc, hình như là thế.
Trung Xuyên Minh Tú và Viên Thuật còn im hơn gà, chú ý tự đứng mổ thóc.
Nhưng Thác Bạt trả lời: “Nó mạnh lắm, mấy cô từng gặp rồi?”
Dương Tân Linh: “Đã gặp, ngày hôm đó một mình cô ấy gi ết chết ba con Quỷ Ăn Xác, tiếp đó bị đội ngũ mai phục mà còn giết luôn một đội, quá mạnh. Vậy người đứng hạng nhất bên đấu võ mấy cậu không có ở đây à? Người đó ở đâu?”
Ý cô là sao?
Móc mỉa tụi này?!
Vì cớ gì A Điêu không ở đây mà tụi tui vẫn bị bóng ma của nó che phủ?
Tâm trạng của mọi người hậm hực, oán hận rất nặng nề.
Thác Bạt cười mà không nói, chỉ bất chợt gia tăng công kích, trong nháy mắt giết luôn bốn con Quỷ Ăn Xác, đoạn, hời hợt mà rằng: “Không biết, chắc không ở đây rồi.”
Bọn Trung Xuyên Minh Tú: “...”
** má! Quả nhiên thằng ông nội Thác Bạt này cũng che dấu thực lực.
Đám người Anh Đạt muốn ngăn cản em gái ngốc có EQ thấp nhất đội tiếp tục gây hấn với người khác, thế nhưng đưa mắt sang thế nào cũng vô dụng. Con bé ngốc này vừa quất lấy tụi quỷ để tấn công, vừa tán thưởng mạnh mẽ quá, dữ dằn quá, sau đó nó còn tiếp tục tò mò: “Vậy cậu là người đứng hạng đầu môn văn à? Hôm đó cô ấy tình cờ tìm ra công thức nào đó để xác định bí mật của bọn Quỷ Ăn Xác bên dưới, cậu cũng vậy chứ?”
Thác Bạc, người xếp sau A Điêu trong bài thi văn và yếu nhất môn toán: “...”
Chị hai, chị có thể nói chủ đề của người trần được không? Toàn bộ mấy chuyện dính líu tới Trần A Điêu đều thuộc về giới âm phủ. Chúng ta đừng nói chuyện nữa được không?
Có lẽ sợ đồng đội làm mất lòng bọn con trời, một thành viên trong đội chủ động xoa dịu bầu không khí: “Vậy tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt rồi. Cô ấy cũng tốt lắm, hộc máu rồi mà vẫn còn nhắc nhở tụi này về nguy cơ, khiến người ta vô cùng khâm phục. Tôi nghĩ nhất định cô ấy rất được hoan nghênh ở trường. Nếu như trước kia tôi đi học mà có được một người bạn cùng lớp giỏi giang và tốt bụng như vậy thì tốt rồi.”
Đám người: “...”
Nó hộc máu mỗi ngày! Ói ra nhiều máu hơn cơm mấy người ăn hằng ngày nữa!
Tim mệt quá bây.