Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 67
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Dù gì Điền Trung Dã cũng là trai thẳng, trong đầu cậu ta toàn suy nghĩ kiểu: “Vậy lúc này tụi mình đánh lén? Nhưng số lượng chúng nhiều như vậy, tụi mình có muốn đánh lén cũng không được đâu.”
Nhiều thằn lằn lớn như thế, một tên cấp F bị mắc kẹt âu chết chắc không nghi ngờ gì.
“Không cần đánh lén.” Giọng điệu A Điêu đầy tự tin.
Bởi vì giống cái trong đám thằn lằn này rất ít, mà mọi người đã biết vòng tròn sinh vật rồi đấy, sinh vật cấp càng thấp sẽ càng hung dữ và hiếu chiến trong tình huống giao phối. Thế là đám thằn lằn đực nhanh chóng chiến đấu điên cuồng.
Từng con một đầy hung tàn.
Nhiêu Tuyết Nhã: “Tôi lại nghĩ đến bộ dáng ba người mấy cậu cướp đùi gà, không thể nói giống tại vì giống nhau y sì y đúc.”
Ba người: “...”
Chăn Heo, có chuyện gì với cậu vậy?
Nhưng thế giới chém giết giành tình yêu sinh con cái đúng là tàn khốc. Chỉ chốc lát sau những con thằn lằn này đã chết tới bảy tám con, còn lại thì bị thương nặng vô số kể.
Bây giờ A Điêu cố tình chọn một con bị thương nặng, đứng lên thu hút sự chú ý, giao tiếp bằng ánh mắt.
Theo cách nói của Nhiêu Tuyết Nhã, đó là con mắt đậu xanh… của đám bị cắm sừng.
A Điêu tiếp tục dùng ngay ánh mắt nối tơ và ném keo dính ra. Ngay cả khi con thằn lằn này phát hiện và muốn nhắc nhở những con khác cũng chả kịp, bởi vì nó đã bị mù, không cách nào tránh được sự cắn xé của đồng bạn. Đến khi nó bị giết, keo dính trên cơ thể của nó lại dính vào các con thằn lằn khác.
A Điêu liên tục phóng ra càng nhiều keo dính. Vì đánh nhau điên cuồng dính vào nhau, một con thằn lằn cuốn lấy những con thằn lằn khác, dần dà phát triển thành một cuộc hỗn chiến.
Làm tới độ đến cuối keo dính đầy đất và bám chặt vào đám thằn lằn.
“Đến lúc rồi, đi!”
Năm người ngay lập tức lao xuống từ sườn đồi, trong đó Tống Linh nhảy lên công cụ bay với tốc độ cực nhanh. Sau khi đến phạm vi kết nối tâm linh, phạm vi linh năng bao trùm... Ba con đứng đầu trước mắt dính ít keo nhất cho nên sức hành động vẫn còn, nhưng chúng lại bị cô ấy dắt dây trước nhất.
Lừng khừng, lừng khừng, lừng khừng!
Ba con vốn đã bị thương, đến khi chậm chạp lại, cơ thể phản ứng chậm hơn...
A Điêu nhanh nhất, khi đó lướt qua khe hở giữa các bụi cỏ và cho một tay giữ thắt lưng trong lần chạy tháo mạng. Đến sau khi một con phun ra độc hóa đá, cơ thể cô lóe lên, vút! Các giọt độc tố bắn sướt qua bên cạnh cô, cô nhún chân lên một hòn đá giữa lùm cỏ, cơ thể nhảy lên giữa không trung. Trở mình rồi đến khi cô rơi xuống, lưỡi kiếm từ đầu ở bên hông đã cắm thẳng đứng vào đầu của một con thằn lằn hóa đá một cách tàn nhẫn.
(P1)
Nhưng thanh trường kiếm còn chưa rút ra, một con khác đã nhào tới cắn vào bên hông cô. Cô đã đoán được từ lâu bèn nghiêng người cúi xuống, bỏ trường kiếm, rút ra một thanh đoản kiếm dài nửa cánh tay từ thắt lưng bên kia và đâm lên từ hàm dưới của con thằn lằn tráng kiện này, thẳng thừng đâm xuyên qua da hàm mềm mại đâm thẳng tới bộ não.
Đâm vào rút ra, não trộn máu chảy phụt xuống.
Một dòng nọc độc hóa đá biến thành một dòng dung dịch màu đen phun ra từ phía sau cô. Hai thanh kiếm được rút ra cùng một lúc, thanh trường kiếm dài chém sang, nọc độc bị lưỡi kiếm chẻ đôi; và con thằn lằn, với đồng tử chuyển sang màu trắng đang bắn nọc độc, lại chẳng chờ được tới lúc hứng chịu đòn tấn công của cô.
Tống Linh đạp công cụ bay móc ra một cây súng laser phổ thông từ bên hông.
Bùm!
Một phát súng bắn vào mắt nó.
Nổ não!
Giải quyết xong ba con, hai người chả ở đó ngạc nhiên trước năng lực của người còn lại. Dù sao bữa trước khi thí luyện phối hợp, tất cả mọi người đều hiểu rõ thực lực của nhau. Chả phải mở hộp bí ẩn, hay chờ lúc xuống hố đất chân chính quật khởi bèn bày mấy loại “quao quao, giỏi ghê á” đâu!
Ba người còn lại ở đằng sau cũng chạy, dưới tình huống không có trở ngại gì, họn giết về phía thằn lằn hóa đá dính thành một đám bên kia.
“Giải quyết càng sớm càng tốt, đừng giữ lại linh năng, nếu không thằn lằn bên dưới sẽ ngửi thấy mùi máu và đi ra.”
Năm phút sau, vẻ mặt bộ 5 trắng bệch hơn rất nhiều, linh năng hao phí không nhỏ, nhưng tổng thể vẫn còn dư lực. Chủ yếu do trạng thái đám thằn lằn này kém quá, cả bọn hoàn toàn bổ đao chém bay cây máu ít xịu của chúng, chả lãng phí bao nhiêu linh năng để tránh né hoặc phòng ngự.
Sảng khoái ghê!
Giết xong con cuối cùng, bộ 5 nhanh chóng sửa sang lại chiến trường, quật tất ra bằng sạch tròng mắt và linh hạch, và cấp tốc trốn đến sườn đồi ban đầu để nghỉ ngơi.
Không liều lĩnh, có thể tiến có thể lùi.
Quả nhiên khi cả bọn rút về sườn đồi một lúc, mùi máu tươi nồng nặc đã thu hút một nhóm thằn lằn khác.
May mắn thay chỉ có mười con, tụi đó bò ra gầm gừ đôi lần như thể tức điên lắm thế mà tiếp theo lại bắt đầu điên cuồng nuốt máu và thịt của đồng loại.
“May mắn ghê, chỉ mười...” Miệng Điền Trung Dã bỗng nhiên bị Điền Trung Hương che lại, mấy người có vẻ mặt nghiêm trọng khi thấy một con khổng lồ xuất hiện ngay cửa hang.
Con này lớn hơn nhiều so với những con thằn lằn khác, dài hơn ba mét, đầu to tột cùng, răng sắc nhọn, móng vuốt chạm đất để lại dấu chân in rất sâu.
Sau khi nó ra ngoài, cái mũi giật giật và đột nhiên nhìn về phía bọn A Điêu, con ngươi đặc trưng của loài bò sát xoay, dường như thu hẹp thành một đường thẳng đứng.
** má! Khứu giác cũng tăng cường?
Có khi nào trên người họ dính mùi máu tanh và bị nó ngửi thấy sao?
(P2)
Bọn A Điêu đang lẩn quất trong bụi cỏ.
Đây là một con thằn lằn hóa đá cấp 2.
Nó sẽ đến chứ?
Cả đám nín thở, còn ngón tay của A Điêu đang múa may, đáy mắt mang theo ý lạnh lẽo.
Trước đó diệt ba mươi mấy con thằn lằn đã tiêu tốn không ít keo dính. Axit sul|uric đắt nhất, sử dụng một chút đã mất gần 5,000 năng lực niệm nhưng mang lại hiệu quả tốt nhất. Cô nếm thử hiệu quả rồi bèn chả dùng nữa, về sau đa phần dùng keo dính. Thế nhưng số lượng tiêu hao cũng rất lớn, trực tiếp quất đám thằn lằn này đã làm cô mất đi hơn 40 ngàn năng lực niệm.
Hiện tại chỉ còn thừa 110 ngàn năng lực niệm.
Vì chuyến đi tới hố đất này, cô cố tình để dành cho được nhưng còn lâu mới đủ dùng.
Một lát sau… bên kia không có động tĩnh gì, sau một thời gian chúng gầm lên một vài tiếng, và bò vào lại.
Bọn A Điêu nghỉ ngơi một chặp, đoạn, bắt đầu đến gần cửa hang một lần nữa.
A Điêu liếc mắt nhìn kha khá thi thể máu thịt để lại trên mặt đất mà nghiến nhẹ răng, đưa cho Tống Linh một ánh mắt.
Tống Linh nâng cổ tay lên, bấm lên cổ tay vài cái. Tê tê Số 7 đang lén lút nằm sấp trong bụi cỏ gần cửa động đã tiến vào chế độ ngủ đông tàng hình, cũng đổi sang trạng thái tiết kiệm năng lượng, hiệu năng và nguồn năng lượng yếu bớt, sẽ không bị các công cụ thăm dò khác dễ dàng tìm ra.
Món đồ này quá cao cấp, xứng đáng là một Đồ Cấm Kỵ công nghệ cao hiện đại trị giá 20 triệu.
A Điêu nhìn mà nóng cả mắt nhưng chẳng có cách gì. Nhà họ Tống giàu nứt đố đổ vách, bồi dưỡng không ngừng Tống Linh từ chi thứ lại vào được trung tâm của gia tộc, không so được với Trần Nhiên hẹp hòi.
“Được rồi, vào chưa?” Tống Linh cài đặt xong bèn nói cho A Điêu hay.
“Đi.”
Cửa hang thâm u, thi thoảng có mùi tanh truyền đến, lòng bàn tay A Điêu đưa ra, mọi người theo cô đi vào thế giới đen như hũ nút này.
Mười mấy giây sau, khi đi sâu vào hố đất khoảng bảy tám mét, có vài bóng người dính lên vách tường tối tăm.
Tiếng nước chảy ngầm thưa thớt, như ẩn như hiện.
Trong bóng tối, một con thằn lằn hóa đá cấp hai khổng lồ đột nhiên lao ra, phun nọc độc nhanh hơn và mạnh mẽ hơn về phía bóng người ở phía trước nhất. Và mười con thằn lằn mai phục phía sau nó cũng đồng loạt phun ra...
Nọc độc bay ra như tên, bao trùm bóng hình năm người trong nháy mắt.
Không tốt, đám súc sinh này đã có chuẩn bị từ lâu!
Năm bóng người không tránh kịp... Nọc độc đã đánh trúng toàn bộ bọn họ.
(P3)
....
Tại Học phủ Kim Lăng, tai nạn xảy ra chưa đầy mười phút, Trung Xuyên Minh Tú ngay lập tức biết được chuyện xe nhà họ Trần bị nổ tung từ kênh riêng nhà mình. Tiếp đó là nhà họ Thôi hoàn hồn muốn kết thúc công việc nhưng quan phủ bên kia đã được phái đi. Nhà họ Thôi cố gắng nhờ mối quan hệ đè chuyện này xuống nhưng Trần Nhiên đâu có ăn cơm trắng, bèn hộc máu trước mặt mười mấy quan viên, tiết mục hạng nhất.
Lăng Thành từ lâu đã là thiên hạ của Trần Nhiên, cùng với sự hợp tác của đám quan võ từ đội Phong Đình, nhất thời quan trường chấn động, tin tức đi thẳng đến Lăng Thành, làm cho quan trường Đam Châu biết bằng sạch.
Phản ứng các nơi không nhỏ, bên từ đầu muốn đ è xuống chuyện này lại bị người dòng chính nhà họ Tống đánh đòn phủ đầu, trước tiên đề cập đến bề nổi mà lại là lý do cao thượng tột cùng.
An toàn của quan.
Cái danh này rất nghiêm trọng, liên quan đến tất cả các quan nhận bổng lộc của triều đình. Trong phút chốc lòng người ở quan trường Đam Châu bàng hoàng, người mang huyết thống nhà họ Vương chả dám ló đầu. Dưới tình huống này, các bên vũ trang đều được phái đi, điên cuồng bắt giữ kẻ ám sát.
Rõ ràng chỉ là một chiếc xe bị nổ tung lại mang tới động tĩnh lớn như vậy, không còn khả năng đè nó xuống nữa rồi.
Kết quả trước mắt là một trong hai chiếc xe bay tập kích xe bay đã bị một lực lượng thần bí phá hủy, cả xe cả người biến hết thành tro bụi; chiếc còn lại biến mất, không biết là chạy trốn hay cũng bị giế t chết bịt miệng. Nhưng dẫu có là thế nào, người trong quan trường đều biết chuyện này chắc chắn có lính líu với nhà họ Thôi. Tuy rằng tạm thời còn chưa tra được chứng cứ xác định, nhưng với cơ chế truy tìm hiện tại, nhà họ Thôi sẽ bị theo dõi, bất kỳ hành động nào cũng bị cơ quan chức năng liệt vào danh sách nghi ngờ, họ khó mà sai ra lực lượng khác đi ám sát bất kỳ ai dù đó có là A Điêu hoặc nhà họ Trần. Bằng không chẳng khác nào họ tự chui đầu vào lưới.
Tất nhiên sức mạnh quan trường của người nhà họ Thôi cũng có ảnh hưởng nhất định. Vì chiếc xe bay biến mất, không ai biết rốt cuộc nó đã hoàn toàn biến mất hay bị chôn thành một quả mìn.
Chỉ cần quả mìn này nổ tung, những người có liên quan sẽ gặp rắc rối.
Kết quả là thế lực vốn bị thương của nhà họ Thôi lại tự động tan rã một phần, chỉ còn lại thành viên nòng cốt không cách nào thoát thân.
Phản ứng đầu tiên của Trung Xuyên Minh Tú chính là nhà họ Thôi bị nhà họ Trần gài bẫy.
Là Trần Nhiên hay Trần Tốn? Nắm bắt thời gian quá tốt, không thể nào là Trần A Điêu.
Nó đáng sợ cỡ đó à?
Trung Xuyên Minh Tú đau đầu, mà lúc này Thôi Lương ở Kinh Đô lại liên lạc với y, đưa ngay một tin: Y và nó đã trở mặt, còn cho rằng vẫn đứng ngoài cuộc sao. Nhà Tống Trần liên thủ, nhưng ba nhà Vương Thôi Trung Xuyên hợp lại chưa chắc đã yếu.
(P4)
Y mang khuôn mặt ủ dột, y muốn hợp tác với bên Vương, nhưng nhà họ Thôi… y vẫn có điều lo lắng.
Thôi Lương bây giờ đang dựa lưng vào thế lực Kinh Đô, nhưng thứ hắn ỷ vào nào có phải tài năng tót vời mà do có cô quý nữ nào đó với địa vị cao chấm trúng, đi theo con đường thông gia.
Điều này là không đáng tin cậy, muốn sập là sập ngay và rất dễ bị cắn trả.
Phải biết rằng ở rễ càng bất ổn hơn lấy người cao.
Nhưng bây giờ khí thế Trần A Điêu mãnh liệt, tư thái sắc bén nhà họ Trần ép người…
Trước mắt xem ra con đường của mình dường như hẹp lại, ngay từ đầu không nên gặp gỡ Thôi Lương, gián tiếp đi khai phá tuyến đường khối u ác tính Trần A Điêu này.
Bây giờ gây ra một cuộc bạo loạn, tiến lùi chẳng được.
Làm thế nào để phá vỡ tình hình hiện tại?
Trung Xuyên Minh Tú suy ngẫm trong vài phút, đột nhiên liên lạc với thám tử.
“Đi điều tra một chút, có phải đi cùng Trần A Điêu còn có Tống Linh hay không.”
Nếu Tống Linh ở cùng một chỗ với Trần A Điêu, chứng tỏ nhà họ Tống tham gia toàn bộ quá trình trong vụ này. Trước có ký kết ngầm mặt chính trị giữa Trần Nhiên và Giang Tổng đốc, sau thì có tình bạn giữa Trần Tốn và Giang Triều, tiếp đó là Trần A Điêu và Tống Linh, đủ để chứng minh liên minh của bọn họ chặt chẽ không thể tách rời. Mà y cùng với nhà họ Thôi nhà họ Vương dù có làm cách mấy vẫn chẳng đạt được quan hệ hợp tác như vậy. Huống chi phía trước nhà họ Thôi cùng nhà họ Vương còn có phần tử đối địch chiếm đoạt thế lực, càng làm bọn họ kém tin cậy.
Xảy ra chuyện thì thằng Thôi Lương chó má có thể bán mình ẩn náu trong Kinh Đô, nhưng y còn chưa thi đại học, khả năng chống rủi ro quá kém.
Sau khi kiểm tra xong, xác định được Tống Linh cũng ở trong đó.
Vẻ mặt Trung Xuyên Minh Tú rất khó coi, tuy nhiên y vẫn gửi cho Thôi Lương một tin nhắn: “Ngay cả Trần A Điêu hiện tại ở đâu mà cũng không biết, anh còn trông mong tôi giúp anh cái gì?”
Trước tiên ứng phó đã, sau đó Trung Xuyên Minh Tú nhanh chóng liên lạc với các “anh em” khác.
Trong nhóm, Viên Thuật đã biến mất. Thằng nhóc này không ngu lắm, vẫn còn tỉnh táo, dù nó không không trở mặt với Trung Xuyên Minh Tú nhưng đã dừng cương trước bờ vực. Có khi người trong nhà cũng hay và chỉ bảo cho nó.
(P5)
Trung Xuyên Minh Tú không có phản ứng thái quá, giờ phút này liên lạc với đám người Đường Châu.
“Bảy ngày sau xuống hố đất, chuẩn bị mấy thứ sau đây...”
Trong nhóm nhất thời xao động, rốt cuộc cũng sắp xuống hố đất rồi!
Bọn họ nhất định là đội xuống hố đất sớm nhất so với cả lớp!
.....
Trong hố đất, mười một con thằn lằn mai phục giết ra, nọc độc hoàn toàn bắn trúng mục tiêu. Song, tụi nó nhanh chóng phát hiện ra nọc độc bắn trúng rồi mà năm bóng người không ngã xuống, trái lại vẫn còn cục cựa. Bởi vì đây là hình chiếu mô phỏng cảm ứng, kỹ năng giả lập từ đồng hồ của Tống Linh.
Vừa sử dụng hình chiếu trên đồng hồ để gây nhầm lẫn cho những con thằn lằn vừa phóng kết nối tâm linh, thế nhưng cô ấy còn dưa ra một cái tay. Cái tay này đang nắm chặt một cái rãnh của khẩu súng laser, ngón tay đưa vào linh năng.
Tia đóng băng.
Ngó bộ nó không phải là một khẩu súng laser bình thường mà là một Đồ Cấm Kỵ mới được sửa đổi - Tâm Trí Đóng Băng.
Ánh sáng màu xanh băng ngay lập tức đập trúng đầu con thằn lằn hóa đá cấp 2 cấp đang lừng khừng, đầu nó bị đóng băng ngay lập tức, suy nghĩ chậm chạp + đóng băng vật lý. Cùng lúc axit sun|uric phun phụt phụt ra từ nhãn cầu của nó trước khi nó phun được nọc độc trở lại.
Trạng thái tiêu cực nhân ba làm cho sức mạnh tấn công của nó chưa được phát huy 10% đã bị kiểm soát.
Tung ra cú đấm nhỏ... Phụt! A Điêu trong nháy mắt đâm một kiếm vào tròng mắt của nó, đâm cho nổ não.
Đâm vào rút ra, A Điêu nhảy lên lưng nó và ném một quả bóng nhỏ.
Quả bóng nổ.
Ầm, một quầng sáng lớn bùng lên nhưng ai nấy đã đeo kính bảo vệ chuyên dụng. Trong ánh sáng trắng lóa mắt, những loài bò sát thích nghi với cuộc sống dưới lòng đất thế này ngay lập tức mù lòa... Bộ 5 đã kích hoạt chế độ thu năng lượng, xác định vị trí linh hạch. Thế là họ bỏ qua vùng trắng lóa mà khóa ngay vị trí của thằn lằn.
Năm người đứng vững ở vị trí đánh xa đánh gần của riêng mình, đòn tấn công nhanh chóng xuyên qua mười con thằn lằn hóa đá, linh năng công kích chả kiêng dè chi.
Tàn sát tàn sát!
Tại thời điểm này họ đang vui mừng và căng thẳng, ai nấy tấn công bằng dây thần kinh đã nứt toác. Suy cho cùng họ đã thành công trong việc giết ngược lại. Khi đó A Điếu thấy bên ngoài còn máu thịt thằn lằn chưa được ăn bằng sạch đã hiểu được bọn chúng vội vã rút vào hố đất chứ chưa ăn no. Con thằn lằn cấp hai đã kiểm soát chúng, cho thấy nó rất xảo quyệt, muốn đưa bọn cô vào trong hang để phục kích.
Vậy cô nghe theo ý muốn của nó.
Thế là đưa hình chiếu làm mồi nhử, chính xác mai phục g iết chết ngược lại. Từ đầu rất thuận lợi, không có tai nạn nguy hiểm, thấy được một phút sau có thể kết thúc trận chiến. Thế nhưng ngay tại giờ phút này, Số 7 đột nhiên nhắc nhở Tống Linh.
Sắc mặt Tống Linh lạnh lẽo.
Có người bên ngoài.
………..
Dù gì Điền Trung Dã cũng là trai thẳng, trong đầu cậu ta toàn suy nghĩ kiểu: “Vậy lúc này tụi mình đánh lén? Nhưng số lượng chúng nhiều như vậy, tụi mình có muốn đánh lén cũng không được đâu.”
Nhiều thằn lằn lớn như thế, một tên cấp F bị mắc kẹt âu chết chắc không nghi ngờ gì.
“Không cần đánh lén.” Giọng điệu A Điêu đầy tự tin.
Bởi vì giống cái trong đám thằn lằn này rất ít, mà mọi người đã biết vòng tròn sinh vật rồi đấy, sinh vật cấp càng thấp sẽ càng hung dữ và hiếu chiến trong tình huống giao phối. Thế là đám thằn lằn đực nhanh chóng chiến đấu điên cuồng.
Từng con một đầy hung tàn.
Nhiêu Tuyết Nhã: “Tôi lại nghĩ đến bộ dáng ba người mấy cậu cướp đùi gà, không thể nói giống tại vì giống nhau y sì y đúc.”
Ba người: “...”
Chăn Heo, có chuyện gì với cậu vậy?
Nhưng thế giới chém giết giành tình yêu sinh con cái đúng là tàn khốc. Chỉ chốc lát sau những con thằn lằn này đã chết tới bảy tám con, còn lại thì bị thương nặng vô số kể.
Bây giờ A Điêu cố tình chọn một con bị thương nặng, đứng lên thu hút sự chú ý, giao tiếp bằng ánh mắt.
Theo cách nói của Nhiêu Tuyết Nhã, đó là con mắt đậu xanh… của đám bị cắm sừng.
A Điêu tiếp tục dùng ngay ánh mắt nối tơ và ném keo dính ra. Ngay cả khi con thằn lằn này phát hiện và muốn nhắc nhở những con khác cũng chả kịp, bởi vì nó đã bị mù, không cách nào tránh được sự cắn xé của đồng bạn. Đến khi nó bị giết, keo dính trên cơ thể của nó lại dính vào các con thằn lằn khác.
A Điêu liên tục phóng ra càng nhiều keo dính. Vì đánh nhau điên cuồng dính vào nhau, một con thằn lằn cuốn lấy những con thằn lằn khác, dần dà phát triển thành một cuộc hỗn chiến.
Làm tới độ đến cuối keo dính đầy đất và bám chặt vào đám thằn lằn.
“Đến lúc rồi, đi!”
Năm người ngay lập tức lao xuống từ sườn đồi, trong đó Tống Linh nhảy lên công cụ bay với tốc độ cực nhanh. Sau khi đến phạm vi kết nối tâm linh, phạm vi linh năng bao trùm... Ba con đứng đầu trước mắt dính ít keo nhất cho nên sức hành động vẫn còn, nhưng chúng lại bị cô ấy dắt dây trước nhất.
Lừng khừng, lừng khừng, lừng khừng!
Ba con vốn đã bị thương, đến khi chậm chạp lại, cơ thể phản ứng chậm hơn...
A Điêu nhanh nhất, khi đó lướt qua khe hở giữa các bụi cỏ và cho một tay giữ thắt lưng trong lần chạy tháo mạng. Đến sau khi một con phun ra độc hóa đá, cơ thể cô lóe lên, vút! Các giọt độc tố bắn sướt qua bên cạnh cô, cô nhún chân lên một hòn đá giữa lùm cỏ, cơ thể nhảy lên giữa không trung. Trở mình rồi đến khi cô rơi xuống, lưỡi kiếm từ đầu ở bên hông đã cắm thẳng đứng vào đầu của một con thằn lằn hóa đá một cách tàn nhẫn.
(P1)
Nhưng thanh trường kiếm còn chưa rút ra, một con khác đã nhào tới cắn vào bên hông cô. Cô đã đoán được từ lâu bèn nghiêng người cúi xuống, bỏ trường kiếm, rút ra một thanh đoản kiếm dài nửa cánh tay từ thắt lưng bên kia và đâm lên từ hàm dưới của con thằn lằn tráng kiện này, thẳng thừng đâm xuyên qua da hàm mềm mại đâm thẳng tới bộ não.
Đâm vào rút ra, não trộn máu chảy phụt xuống.
Một dòng nọc độc hóa đá biến thành một dòng dung dịch màu đen phun ra từ phía sau cô. Hai thanh kiếm được rút ra cùng một lúc, thanh trường kiếm dài chém sang, nọc độc bị lưỡi kiếm chẻ đôi; và con thằn lằn, với đồng tử chuyển sang màu trắng đang bắn nọc độc, lại chẳng chờ được tới lúc hứng chịu đòn tấn công của cô.
Tống Linh đạp công cụ bay móc ra một cây súng laser phổ thông từ bên hông.
Bùm!
Một phát súng bắn vào mắt nó.
Nổ não!
Giải quyết xong ba con, hai người chả ở đó ngạc nhiên trước năng lực của người còn lại. Dù sao bữa trước khi thí luyện phối hợp, tất cả mọi người đều hiểu rõ thực lực của nhau. Chả phải mở hộp bí ẩn, hay chờ lúc xuống hố đất chân chính quật khởi bèn bày mấy loại “quao quao, giỏi ghê á” đâu!
Ba người còn lại ở đằng sau cũng chạy, dưới tình huống không có trở ngại gì, họn giết về phía thằn lằn hóa đá dính thành một đám bên kia.
“Giải quyết càng sớm càng tốt, đừng giữ lại linh năng, nếu không thằn lằn bên dưới sẽ ngửi thấy mùi máu và đi ra.”
Năm phút sau, vẻ mặt bộ 5 trắng bệch hơn rất nhiều, linh năng hao phí không nhỏ, nhưng tổng thể vẫn còn dư lực. Chủ yếu do trạng thái đám thằn lằn này kém quá, cả bọn hoàn toàn bổ đao chém bay cây máu ít xịu của chúng, chả lãng phí bao nhiêu linh năng để tránh né hoặc phòng ngự.
Sảng khoái ghê!
Giết xong con cuối cùng, bộ 5 nhanh chóng sửa sang lại chiến trường, quật tất ra bằng sạch tròng mắt và linh hạch, và cấp tốc trốn đến sườn đồi ban đầu để nghỉ ngơi.
Không liều lĩnh, có thể tiến có thể lùi.
Quả nhiên khi cả bọn rút về sườn đồi một lúc, mùi máu tươi nồng nặc đã thu hút một nhóm thằn lằn khác.
May mắn thay chỉ có mười con, tụi đó bò ra gầm gừ đôi lần như thể tức điên lắm thế mà tiếp theo lại bắt đầu điên cuồng nuốt máu và thịt của đồng loại.
“May mắn ghê, chỉ mười...” Miệng Điền Trung Dã bỗng nhiên bị Điền Trung Hương che lại, mấy người có vẻ mặt nghiêm trọng khi thấy một con khổng lồ xuất hiện ngay cửa hang.
Con này lớn hơn nhiều so với những con thằn lằn khác, dài hơn ba mét, đầu to tột cùng, răng sắc nhọn, móng vuốt chạm đất để lại dấu chân in rất sâu.
Sau khi nó ra ngoài, cái mũi giật giật và đột nhiên nhìn về phía bọn A Điêu, con ngươi đặc trưng của loài bò sát xoay, dường như thu hẹp thành một đường thẳng đứng.
** má! Khứu giác cũng tăng cường?
Có khi nào trên người họ dính mùi máu tanh và bị nó ngửi thấy sao?
(P2)
Bọn A Điêu đang lẩn quất trong bụi cỏ.
Đây là một con thằn lằn hóa đá cấp 2.
Nó sẽ đến chứ?
Cả đám nín thở, còn ngón tay của A Điêu đang múa may, đáy mắt mang theo ý lạnh lẽo.
Trước đó diệt ba mươi mấy con thằn lằn đã tiêu tốn không ít keo dính. Axit sul|uric đắt nhất, sử dụng một chút đã mất gần 5,000 năng lực niệm nhưng mang lại hiệu quả tốt nhất. Cô nếm thử hiệu quả rồi bèn chả dùng nữa, về sau đa phần dùng keo dính. Thế nhưng số lượng tiêu hao cũng rất lớn, trực tiếp quất đám thằn lằn này đã làm cô mất đi hơn 40 ngàn năng lực niệm.
Hiện tại chỉ còn thừa 110 ngàn năng lực niệm.
Vì chuyến đi tới hố đất này, cô cố tình để dành cho được nhưng còn lâu mới đủ dùng.
Một lát sau… bên kia không có động tĩnh gì, sau một thời gian chúng gầm lên một vài tiếng, và bò vào lại.
Bọn A Điêu nghỉ ngơi một chặp, đoạn, bắt đầu đến gần cửa hang một lần nữa.
A Điêu liếc mắt nhìn kha khá thi thể máu thịt để lại trên mặt đất mà nghiến nhẹ răng, đưa cho Tống Linh một ánh mắt.
Tống Linh nâng cổ tay lên, bấm lên cổ tay vài cái. Tê tê Số 7 đang lén lút nằm sấp trong bụi cỏ gần cửa động đã tiến vào chế độ ngủ đông tàng hình, cũng đổi sang trạng thái tiết kiệm năng lượng, hiệu năng và nguồn năng lượng yếu bớt, sẽ không bị các công cụ thăm dò khác dễ dàng tìm ra.
Món đồ này quá cao cấp, xứng đáng là một Đồ Cấm Kỵ công nghệ cao hiện đại trị giá 20 triệu.
A Điêu nhìn mà nóng cả mắt nhưng chẳng có cách gì. Nhà họ Tống giàu nứt đố đổ vách, bồi dưỡng không ngừng Tống Linh từ chi thứ lại vào được trung tâm của gia tộc, không so được với Trần Nhiên hẹp hòi.
“Được rồi, vào chưa?” Tống Linh cài đặt xong bèn nói cho A Điêu hay.
“Đi.”
Cửa hang thâm u, thi thoảng có mùi tanh truyền đến, lòng bàn tay A Điêu đưa ra, mọi người theo cô đi vào thế giới đen như hũ nút này.
Mười mấy giây sau, khi đi sâu vào hố đất khoảng bảy tám mét, có vài bóng người dính lên vách tường tối tăm.
Tiếng nước chảy ngầm thưa thớt, như ẩn như hiện.
Trong bóng tối, một con thằn lằn hóa đá cấp hai khổng lồ đột nhiên lao ra, phun nọc độc nhanh hơn và mạnh mẽ hơn về phía bóng người ở phía trước nhất. Và mười con thằn lằn mai phục phía sau nó cũng đồng loạt phun ra...
Nọc độc bay ra như tên, bao trùm bóng hình năm người trong nháy mắt.
Không tốt, đám súc sinh này đã có chuẩn bị từ lâu!
Năm bóng người không tránh kịp... Nọc độc đã đánh trúng toàn bộ bọn họ.
(P3)
....
Tại Học phủ Kim Lăng, tai nạn xảy ra chưa đầy mười phút, Trung Xuyên Minh Tú ngay lập tức biết được chuyện xe nhà họ Trần bị nổ tung từ kênh riêng nhà mình. Tiếp đó là nhà họ Thôi hoàn hồn muốn kết thúc công việc nhưng quan phủ bên kia đã được phái đi. Nhà họ Thôi cố gắng nhờ mối quan hệ đè chuyện này xuống nhưng Trần Nhiên đâu có ăn cơm trắng, bèn hộc máu trước mặt mười mấy quan viên, tiết mục hạng nhất.
Lăng Thành từ lâu đã là thiên hạ của Trần Nhiên, cùng với sự hợp tác của đám quan võ từ đội Phong Đình, nhất thời quan trường chấn động, tin tức đi thẳng đến Lăng Thành, làm cho quan trường Đam Châu biết bằng sạch.
Phản ứng các nơi không nhỏ, bên từ đầu muốn đ è xuống chuyện này lại bị người dòng chính nhà họ Tống đánh đòn phủ đầu, trước tiên đề cập đến bề nổi mà lại là lý do cao thượng tột cùng.
An toàn của quan.
Cái danh này rất nghiêm trọng, liên quan đến tất cả các quan nhận bổng lộc của triều đình. Trong phút chốc lòng người ở quan trường Đam Châu bàng hoàng, người mang huyết thống nhà họ Vương chả dám ló đầu. Dưới tình huống này, các bên vũ trang đều được phái đi, điên cuồng bắt giữ kẻ ám sát.
Rõ ràng chỉ là một chiếc xe bị nổ tung lại mang tới động tĩnh lớn như vậy, không còn khả năng đè nó xuống nữa rồi.
Kết quả trước mắt là một trong hai chiếc xe bay tập kích xe bay đã bị một lực lượng thần bí phá hủy, cả xe cả người biến hết thành tro bụi; chiếc còn lại biến mất, không biết là chạy trốn hay cũng bị giế t chết bịt miệng. Nhưng dẫu có là thế nào, người trong quan trường đều biết chuyện này chắc chắn có lính líu với nhà họ Thôi. Tuy rằng tạm thời còn chưa tra được chứng cứ xác định, nhưng với cơ chế truy tìm hiện tại, nhà họ Thôi sẽ bị theo dõi, bất kỳ hành động nào cũng bị cơ quan chức năng liệt vào danh sách nghi ngờ, họ khó mà sai ra lực lượng khác đi ám sát bất kỳ ai dù đó có là A Điêu hoặc nhà họ Trần. Bằng không chẳng khác nào họ tự chui đầu vào lưới.
Tất nhiên sức mạnh quan trường của người nhà họ Thôi cũng có ảnh hưởng nhất định. Vì chiếc xe bay biến mất, không ai biết rốt cuộc nó đã hoàn toàn biến mất hay bị chôn thành một quả mìn.
Chỉ cần quả mìn này nổ tung, những người có liên quan sẽ gặp rắc rối.
Kết quả là thế lực vốn bị thương của nhà họ Thôi lại tự động tan rã một phần, chỉ còn lại thành viên nòng cốt không cách nào thoát thân.
Phản ứng đầu tiên của Trung Xuyên Minh Tú chính là nhà họ Thôi bị nhà họ Trần gài bẫy.
Là Trần Nhiên hay Trần Tốn? Nắm bắt thời gian quá tốt, không thể nào là Trần A Điêu.
Nó đáng sợ cỡ đó à?
Trung Xuyên Minh Tú đau đầu, mà lúc này Thôi Lương ở Kinh Đô lại liên lạc với y, đưa ngay một tin: Y và nó đã trở mặt, còn cho rằng vẫn đứng ngoài cuộc sao. Nhà Tống Trần liên thủ, nhưng ba nhà Vương Thôi Trung Xuyên hợp lại chưa chắc đã yếu.
(P4)
Y mang khuôn mặt ủ dột, y muốn hợp tác với bên Vương, nhưng nhà họ Thôi… y vẫn có điều lo lắng.
Thôi Lương bây giờ đang dựa lưng vào thế lực Kinh Đô, nhưng thứ hắn ỷ vào nào có phải tài năng tót vời mà do có cô quý nữ nào đó với địa vị cao chấm trúng, đi theo con đường thông gia.
Điều này là không đáng tin cậy, muốn sập là sập ngay và rất dễ bị cắn trả.
Phải biết rằng ở rễ càng bất ổn hơn lấy người cao.
Nhưng bây giờ khí thế Trần A Điêu mãnh liệt, tư thái sắc bén nhà họ Trần ép người…
Trước mắt xem ra con đường của mình dường như hẹp lại, ngay từ đầu không nên gặp gỡ Thôi Lương, gián tiếp đi khai phá tuyến đường khối u ác tính Trần A Điêu này.
Bây giờ gây ra một cuộc bạo loạn, tiến lùi chẳng được.
Làm thế nào để phá vỡ tình hình hiện tại?
Trung Xuyên Minh Tú suy ngẫm trong vài phút, đột nhiên liên lạc với thám tử.
“Đi điều tra một chút, có phải đi cùng Trần A Điêu còn có Tống Linh hay không.”
Nếu Tống Linh ở cùng một chỗ với Trần A Điêu, chứng tỏ nhà họ Tống tham gia toàn bộ quá trình trong vụ này. Trước có ký kết ngầm mặt chính trị giữa Trần Nhiên và Giang Tổng đốc, sau thì có tình bạn giữa Trần Tốn và Giang Triều, tiếp đó là Trần A Điêu và Tống Linh, đủ để chứng minh liên minh của bọn họ chặt chẽ không thể tách rời. Mà y cùng với nhà họ Thôi nhà họ Vương dù có làm cách mấy vẫn chẳng đạt được quan hệ hợp tác như vậy. Huống chi phía trước nhà họ Thôi cùng nhà họ Vương còn có phần tử đối địch chiếm đoạt thế lực, càng làm bọn họ kém tin cậy.
Xảy ra chuyện thì thằng Thôi Lương chó má có thể bán mình ẩn náu trong Kinh Đô, nhưng y còn chưa thi đại học, khả năng chống rủi ro quá kém.
Sau khi kiểm tra xong, xác định được Tống Linh cũng ở trong đó.
Vẻ mặt Trung Xuyên Minh Tú rất khó coi, tuy nhiên y vẫn gửi cho Thôi Lương một tin nhắn: “Ngay cả Trần A Điêu hiện tại ở đâu mà cũng không biết, anh còn trông mong tôi giúp anh cái gì?”
Trước tiên ứng phó đã, sau đó Trung Xuyên Minh Tú nhanh chóng liên lạc với các “anh em” khác.
Trong nhóm, Viên Thuật đã biến mất. Thằng nhóc này không ngu lắm, vẫn còn tỉnh táo, dù nó không không trở mặt với Trung Xuyên Minh Tú nhưng đã dừng cương trước bờ vực. Có khi người trong nhà cũng hay và chỉ bảo cho nó.
(P5)
Trung Xuyên Minh Tú không có phản ứng thái quá, giờ phút này liên lạc với đám người Đường Châu.
“Bảy ngày sau xuống hố đất, chuẩn bị mấy thứ sau đây...”
Trong nhóm nhất thời xao động, rốt cuộc cũng sắp xuống hố đất rồi!
Bọn họ nhất định là đội xuống hố đất sớm nhất so với cả lớp!
.....
Trong hố đất, mười một con thằn lằn mai phục giết ra, nọc độc hoàn toàn bắn trúng mục tiêu. Song, tụi nó nhanh chóng phát hiện ra nọc độc bắn trúng rồi mà năm bóng người không ngã xuống, trái lại vẫn còn cục cựa. Bởi vì đây là hình chiếu mô phỏng cảm ứng, kỹ năng giả lập từ đồng hồ của Tống Linh.
Vừa sử dụng hình chiếu trên đồng hồ để gây nhầm lẫn cho những con thằn lằn vừa phóng kết nối tâm linh, thế nhưng cô ấy còn dưa ra một cái tay. Cái tay này đang nắm chặt một cái rãnh của khẩu súng laser, ngón tay đưa vào linh năng.
Tia đóng băng.
Ngó bộ nó không phải là một khẩu súng laser bình thường mà là một Đồ Cấm Kỵ mới được sửa đổi - Tâm Trí Đóng Băng.
Ánh sáng màu xanh băng ngay lập tức đập trúng đầu con thằn lằn hóa đá cấp 2 cấp đang lừng khừng, đầu nó bị đóng băng ngay lập tức, suy nghĩ chậm chạp + đóng băng vật lý. Cùng lúc axit sun|uric phun phụt phụt ra từ nhãn cầu của nó trước khi nó phun được nọc độc trở lại.
Trạng thái tiêu cực nhân ba làm cho sức mạnh tấn công của nó chưa được phát huy 10% đã bị kiểm soát.
Tung ra cú đấm nhỏ... Phụt! A Điêu trong nháy mắt đâm một kiếm vào tròng mắt của nó, đâm cho nổ não.
Đâm vào rút ra, A Điêu nhảy lên lưng nó và ném một quả bóng nhỏ.
Quả bóng nổ.
Ầm, một quầng sáng lớn bùng lên nhưng ai nấy đã đeo kính bảo vệ chuyên dụng. Trong ánh sáng trắng lóa mắt, những loài bò sát thích nghi với cuộc sống dưới lòng đất thế này ngay lập tức mù lòa... Bộ 5 đã kích hoạt chế độ thu năng lượng, xác định vị trí linh hạch. Thế là họ bỏ qua vùng trắng lóa mà khóa ngay vị trí của thằn lằn.
Năm người đứng vững ở vị trí đánh xa đánh gần của riêng mình, đòn tấn công nhanh chóng xuyên qua mười con thằn lằn hóa đá, linh năng công kích chả kiêng dè chi.
Tàn sát tàn sát!
Tại thời điểm này họ đang vui mừng và căng thẳng, ai nấy tấn công bằng dây thần kinh đã nứt toác. Suy cho cùng họ đã thành công trong việc giết ngược lại. Khi đó A Điếu thấy bên ngoài còn máu thịt thằn lằn chưa được ăn bằng sạch đã hiểu được bọn chúng vội vã rút vào hố đất chứ chưa ăn no. Con thằn lằn cấp hai đã kiểm soát chúng, cho thấy nó rất xảo quyệt, muốn đưa bọn cô vào trong hang để phục kích.
Vậy cô nghe theo ý muốn của nó.
Thế là đưa hình chiếu làm mồi nhử, chính xác mai phục g iết chết ngược lại. Từ đầu rất thuận lợi, không có tai nạn nguy hiểm, thấy được một phút sau có thể kết thúc trận chiến. Thế nhưng ngay tại giờ phút này, Số 7 đột nhiên nhắc nhở Tống Linh.
Sắc mặt Tống Linh lạnh lẽo.
Có người bên ngoài.