Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 43
Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Nói đến một ví dụ, anh em Điền Trung Dã xông lên từ khi nào? Như bật hack thế.”
“Tôi phục lăn ba người là Trần A Điêu cùng hai anh em này. Đúng rồi, còn có Triệu Lăng Vân nữa. Hình như hôm qua cậu ta chỉ xếp hạng bốn mươi mấy, hôm nay khi kiểm tra tố chất lại ở hạng hơn hai trăm rồi giết lên hạng 5, cũng dữ dội.”
Thật ra Bạch Hà ưu tú hơn Triệu Lăng Vân rất nhiều, nhưng Bạch Hà ngay từ đầu đã ở vị trí cao, không sánh bằng với Trần A Điêu và Triệu Lăng Vân từ phía sau lội ngược dòng đầy chấn động lòng người.
Mọi người đang bàn tán sôi nổi, nhưng thảo luận nhiều nhất lại về Trần A Điêu. Bởi lẽ ngay giờ cuối cùng đã xông lên hạng 9 từ 470, đúng là không phải chuyện con người làm được.
Tuy nhiên họ ở hết bên ngoài, nào biết tình hình thực tế của kỳ thi, chỉ có thể lấy xếp hạng để chia cao thấp. Tuy nhiên họ đã nhanh chóng chuyển dời sự chú ý đến Tống Linh và những người khác.
Trong mười vị trí đầu, thứ nhất và thứ hai, thứ hai và thứ ba thứ ba và phía sau... Trong thực tế đều có khoảng cách.
Điều đáng sợ chân chính nằm ở top 3.
Dù có là Tống Linh ổn định ưu thế, hay Trình Chương đi lên giết ngược lại Thôi Vân và Tống Linh, hay máy bay chi3n đấu Bạch Hà xuất thân từ khu nhà nghèo, chẳng coi rẻ ai cho được.
“Nhưng giờ đây xem xét trong top 10 lại có mấy người nhà nghèo.”
“Để tôi xem chút, hầy giống như thật là vậy đó.”
“Thôi đi, mấy anh chị ngây thơ quá, cho rằng bên trong có vài người nhà nghèo á. Tôi dám cá chắc mấy người nhà nghèo đã bị nhóm quyền thế mời chào từ lâu, hoặc có quan hệ bảy khúc tám khúc với giới đó.”
Một số ít người khịt mũi coi thường do đứng bên cạnh người hầu cũ và lão Vương nên thỉnh thoảng nghe được nội dung đối thoại của họ. Bọn họ cảm thấy Trần A Điêu nọ nắm giữ một loại bí pháp hấp thụ linh khí cực mạnh là cái chắc.
.....
Trong rừng.
Hút linh khí đã kết thúc, nhưng đợt kiểm tra trình độ vẫn chưa xong.
Bắt đầu đo lưu giữ, chuyện này đơn giản lắm, cứ đi thẳng xuống chín bậc thang là được.
Chính A Điêu cẩn thận hỏi một câu: “Có cần cởi giày không ạ?”
Giờ phút này tâm tình Chu Giang rất tốt, bởi vì buổi trưa thầy ấy đói bụng nên đang ăn bánh bao thịt nóng hôi hổi. Thầy ấy nhìn A Điêu không còn như xưa, cười tủm tỉm cho hay: “Đương nhiên không cần rồi, cái con nhóc này.”
Ba chữ “con nhóc này” thiếu điều như cộng hưởng khoang đầu*, dịu dàng muốn chết.
*Cộng hưởng khoang đầu: một thuật ngữ thanh nhạc thế kỷ 19 theo kiến thức khoa học chưa phát triển, và là một phương pháp luyện giọng.
Mẹ kiếp, rõ ràng như vậy?
A Điêu liếc sang cái bánh bao thịt của thầy ấy: “Hay là vẫn cởi đi, dù sao thầy đang ăn trưa còn em đúng lúc có mùi hôi chân.”
Cái “đúng lúc” này được dùng thông minh quá.
Chu Giang: “...”
Con nhóc này giỏi, lúc thành tích không tốt thì khúm núm, thành tích vừa tăng vọt lập tức phóng ra một quyền thật nặng trả thù mối thù lừa nó lấy bánh bao gạch cua.
(P1)
Từ Chu Giang +999!
Còn lại vẫn có có một nhóm thí sinh cùng thầy cô đưa lên năng lực niệm.
Mấy chục mấy chục khác nhau.
Góp gió thành bão đây này, cộng với bên Thôi Vân cứ ổn định đưa đến 999, nhẹ nhàng thu hoạch hơn chục ngàn.
Xếp hạng của người này đi lên là những người kia cho cô năng lực niệm quá hào phóng quá nhiều.
Bồn Cầu: Tư thế tranh thủ của cô đúng là muốn thấy phong cảnh xa ngàn dặm, vậy phải lên một tầng cao hơn.
Cuối cùng A Điêu vẫn không cởi giày, chủ yếu vì cô không có mùi hôi chân, chứ nếu có đã tốt. Cô cởi giày một cái, ọe ọe, lại có hơn cả ngàn cả ngàn năng lực niệm vui vẻ.
Vì moi cho được năng lực niệm, A Điêu đã không có tí đạo đức phẩm hạnh gì, toàn đầy những ý tưởng sai lệch.
Thế là đám người đi xuống bậc thang như bình thường.
Đột nhiên Thôi Vân đi đến bên cạnh A Điêu cười nói: “A Điêu, em đã để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Sau này tới nhà tôi chơi đi, bác tôi và Trần đại nhân có hẹn với nhau rồi.”
Tiếng nói này không lớn nhưng ai nấy đều nghe được hết.
Tố chất tâm lý của người này rất tốt, biết co biết duỗi, nhanh như vậy thay đổi sách lược ngay, hoàn toàn muốn trói chặt hai nhà Thôi Trần như trước trong khi lại khó chịu về hai nhà Tống Vương. Nói không chừng giờ gã thấy cưới cô sẽ không thiệt thòi.
A Điêu để ý Thôi Vân liếc mắt nhìn Tống Linh và Vương Thân.
Hai người này là người của hai nhà Tống Vương?
Trông khác thế, ăn mặc giản dị lắm.
Chẳng lẽ là dòng thứ?
A Điêu tỉnh rụi, đoạn nói với Thôi Vân vởi vẻ rầu rĩ: “Thật á? Tôi còn cho rằng Thôi công tử sẽ buồn lắm. Suy cho cùng lúc đầu anh là số một, kết quả bây giờ lại đứng hàng 6. Nếu tôi là anh, chắc chắc khổ sở đến mức ăn không ngon, hơi đâu còn nói chuyện vui vẻ với con gái của kẻ thù chính trị chứ.”
Người bên cạnh nghe vậy đều buồn cười, lỗ lớn rồi, Trần A Điêu này cố ý?
Tuy nhiên thì ra cô ấy thật sự là con cháu do nhà quan sinh ra? Nhìn không ra.
Một số người lúc đầu cảm thấy bị cô gái làng nhà nghèo vượt qua khiến trong lòng không thoải mái nay thoáng được an ủi đôi chút. Đúng rồi, nhất định Trần A Điêu nhận được tài nguyên ưu đãi từ gia tộc hệt bọn Thôi Vân, giờ đây mới mạnh hơn chúng ta. Thật ra cậu ta còn chả bằng bọn Bạch Hà Triệu Lăng Vân đâu.
Nhưng dáng vẻ nói chuyện của cậu ta với Thôi Vân trông thật chân thành dịu dàng lại săn sóc, trong mắt tràn đầy nỗi quan tâm.
Từ Thôi Vân +999!
Thôi Vân mắc ói muốn chết, gã đành cười gượng đi xuống bậc thang. Lúc rơi xuống đất, rốt cuộc tâm tính gã đã ổn định lại, gã bèn quay sang nở nụ cười trí trá với A Điêu đang sến súa: “Không sao, núi cao còn có núi cao hơn. Chỉ cần em A Điêu có được một thứ hạng tốt, tôi còn mừng hơn ai hết. Dù sao rất có thể một mai chúng ta sẽ trở thành người cùng nhà.”
(P2)
Tống Linh và Vương Thân thật sự ghé mắt nhìn.
Má, thằng chó này, quá đê tiện.
A Điêu: “Thế à, vượt qua anh, anh vẫn vui mừng?”
Thôi Vân: “?”
Gã quay đầu nhìn lại, thì ra lúc này 500 người đều đi hết 9 bậc thang. Để kiểm tra khả năng lưu giữ rất đơn giản, Trận Tụ Linh này tiên tiến lắm, chớp mắt đã tải hết dữ liệu của bọn họ lên, để hệ thống tính toán thống nhất.
Bọn họ chỉ đi xuống đất nói đôi câu mà xếp hạng mới về tố chất đã xuất hiện.
Ngoài top 10 thì không biết, dù sao trong mười vị trí đầu, sáu thứ hạng trong đó đã thay đổi. Thôi Vân rớt xuống vị trí thứ 7, Hứa Lạc và Triệu Lăng Vân cùng lui về phía sau một hạng.
Tránh được vụ hô hấp linh khí nhưng lại không thoát khỏi mục lưu giữ.
Cuối cùng ở cuối phần kiểm tra trình độ, họ vẫn bị A Điêu xử lý tòa diện.
Những người khác thán phục.
Sắc mặt ba người này giống như đi ra khỏi cùng một cái vại nhuộm, khó coi tột cùng. Lận Vân Mặc bị kéo phiền lụy đứng hạng thứ 10 không biết có muốn cùng buồn cùng vui với bọn họ hay không.
Nhưng A Điêu nhận được nhắc nhở không chỉ ba bốn người sinh ra lòng oán niệm mạnh mẽ.
Từ Thôi Vân +1200!
Từ Hứa Lạc +666!
Từ Triệu Lăng Vân +777!
Từ Lận Vân Mặc +33!
Từ...
Đoán chừng phía sau còn có nhiều người khó chịu dữ dội vì cô leo lên trên.
Té ra là thế mà, cô gái quê leo lên được sẽ lay động lòng không cam tâm và ghen tị của những người này. Hễ trông cô cao quý lạnh lùng, vừa nhìn biết ngay không thể xem thường, âu bọn họ chẳng dao động tâm tình lớn như vậy.
A Điêu nhìn vào bảng xếp hạng mà âm thầm hối tiếc: Hạng sáu, mình có tư cách phách lối một lần. Vì sao chân mình không thối cơ chứ? Đáng tiếc quá.
.....
Giấc sáng sau khi kiểm tra xong, 500 người ăn trưa. Học phủ Kim Lăng vẫn cung cấp nổi, thế là các giáo viên dẫn đám thí sinh ôm bụng đói kêu vang đã lâu đi sang.
Trên thực tế vào thời điểm này, ai nấy đã trông ra được có mấy nhóm nhỏ trong số 500 người. Dù sao ai vào được Học phủ Kim Lăng cũng thấy trước mắt những ai xếp trong khoảng top 200 trong hai môn thi hôm qua và sáng nay đều có hy vọng rất lớn.
Là năm con ngựa đen đáng gờm nhất hiện nay, A Điêu, Bạch Hà, anh em nhà họ Điền, thậm chí Triệu Lăng Vân đều bị những người khác lôi kéo, bao gồm cả Thôi Vân. Gã nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, đi lấy lòng mấy người này (ngoại trừ A Điêu).
Nhưng... Anh em nhà họ Điền đã chạy đi với A Điêu từ đời nào.
Chẳng qua khi 500 thí sinh bước vào căng tin rộng rãi, sáng sủa và cực kỳ cao to đồ sộ của Học phủ Kim Lăng, vào lúc họ vẫn chưa kịp tán thưởng và mặc sức tưởng tượng tương lai mình trở thành một thành viên trong đó sẽ như thế nào thế nào, họ đã cảm nhận được điều khác thường.
(P3)
Căng tin im ắng tột cùng, rất nhiều học sinh đang ăn cơm. Nhìn vào đôi mắt của họ… Nói như thế nào nhỉ, có xét nét, có kén chọn, có bất thiện, chỉ một ít trông tỏ vẻ hoan nghênh.
Phần lớn các thí sinh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lẫn vào nỗi sợ, bởi lẽ có vài người trong số này có dáng bộ khó dây vào, vừa nhìn đã thấy dũng mãnh.
Thậm chí ngay cả thí sinh từ đầu đến từ Học phủ Kim Lăng cũng không thoải mái là bao.
Cũng chỉ có một số ít thảnh thơi, chẳng hạn như hai mươi người đứng đầu trong kỳ thi tố chất. Họ hoặc là tự tin hoặc là vô cảm – ví dụ như một nhóm ba người vội vã đến cửa xoay để xếp hàng và điên cuồng gọi món ăn từ đời nào.
Ba thùng cơm tập kích ngược trở mình có thành tích siêu tốt quá kiêu căng, gọi một đống đồ ăn, trận thế kia lớn đến mức như muốn mua lại cả cái căng tin.
Dũng sĩ diệt mồi, tâm hồn diệt cơm, bọn họ thây kệ ánh mắt của đám người từ Học phủ Kim Lăng này.
.....
Thôi Vân đi phía sau sa sầm mặt. Sau khi máy truyền tin vang lên, gã dời bước, đi tới dưới cái bóng của tàn cây, nhận điện thoại của Thôi Dung.
Giọng nói của người này nặng nề quá đỗi, nhưng vị đã từng là bá vương một vùng ở Kim Lăng này cũng có đôi phần ngạc nhiên trước thành tích của A Điêu.
“Bác đã xem video trực tiếp xếp hạng thành tích của nó, có biến động rất lớn đặc biệt là lúc về sau. Nó đã làm cái gì?”
Trước đó gã chắc chắn không thấy vì ai nấy dần dà nhắm mắt lại, nhưng về sau…
Thôi Vân: “Bác ơi, cháu nghi nó nắm giữ một loại bí thuật hút linh khí mạnh hơn nhà họ Thôi và họ Tống chúng ta. Nhưng không thể phủ nhận tố chất của nó chính xác cao hơn so với chúng ta những tưởng nhiều lắm.”
Lời nói của gã coi như nói đúng trọng tâm, song lại thiên về chuyện “có khả năng loại bí thuật này có độ khó tương đối cao, nó khó nắm giữ được ngay từ đầu.”
Thôi Dung: “Nhà họ Trần không có căn cơ như vậy.”
Thôi Vân: “Bác cả, có khi nào lão đạo sĩ nọ dạy nó không. Trước kia cháu nghe anh Thôi Lương nói thời kỳ đầu có một số cao thủ mạnh mẽ để lại rất nhiều bí điển tu hành, mà đạo môn vừa đúng lúc là phe mạnh nhất. Nếu lão đạo sĩ kia kế thừa một số bí điển, truyền thụ cho Trần A Điêu…”
“Bác sẽ kiểm tra, cháu đi lôi kéo nó.”
Thôi Vân còn tính nói mình thật sự lôi kéo nó không nổi, con nhỏ đó có độc. Nhưng nghĩ đến người thừa kế chân chính nhà họ Thôi là Thôi Lương làm mấy quý nữ nhà thế phiệt bên kinh đô cảm mến hắn dễ như trở bàn tay làm sao, gã không lên tiếng nữa.
(P4)
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt Thôi Dung nặng nề. Thật ra ông ta là người từng trải, biết chẳng qua Thôi Vân không chịu thừa nhận A Điêu có tốt chất trời sinh hơn nó cho nên nỗi hoài nghi sẽ thiên về có sức bên ngoài giúp con nhỏ đó. Song, phỏng đoán này không phải là không có khả năng.
Lão đạo sĩ... có lẽ thật sự là một tên trâu bò.
Đương nhiên Thôi Dung sắp xếp người ta đi điều tra, lại không biết lúc này lão đạo sĩ đang vùi mình ăn bún thập cẩm cay (malatang) tại một cửa hàng malatang cạnh nhà vệ sinh trong cái thôn xa xôi nào đó. Ông vừa ăn vừa nhìn xung quanh, sợ có nhân vật khả nghi nào đó tới gần mình đòi nợ.
Nhưng chờ ông ăn xong… Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, kéo ông vào một con hẻm.
.....
Một bàn tay vươn ra từ phía sau A Điêu, đặt một đ ĩa thịt ướp chiên nóng hổi xuống.
Hóa ra là Điền Trung Dã để đồ ăn, cậu ta thích ăn dữ lắm, sợ ba người ăn không đủ bèn gọi thêm hai đ ĩa.
“Cũng may rẻ hơn tôi tưởng.” Điền Trung Hương ăn thịt ướp chiên. Ở nhà, cô ấy biết mức giá của Kim Lăng cao, sợ tiền ăn trong Học phủ rất đắt, hiện tại xem ra có thể yên lòng rồi.
A Điêu: “Thứ khác mới cần tiêu tiền thật sự.”
Cũng đúng. Điền Trung Hương nhíu mày nhưng chẳng nghĩ nhiều gì cho cam, dù sao thi đậu vào trước rồi nói sau.
“Đúng rồi, cậu nghĩ sao về kỳ thi buổi chiều?”
Bây giờ tình hình gần như rõ ràng, Điền Trung Hương cảm thấy họ vẫn có khả năng vào được Học phủ, chỉ cần xem bài kiểm tra thiên phú giấc chiều.
A Điêu cho họ xem màn hình điện thoại.
“Cửa ải này hẳn dễ dàng nhất, bình thường chỉ cần không phải không có bất kỳ thiên phú nào sẽ hoàn toàn vượt qua được. Cốt yếu xem thiên phú mạnh hay yếu và thuộc loại nào mà thôi. Khẳng định hệ chiến đấu ngon nhất, nhưng một số ít hệ phụ trợ hoặc thứ triều đình rất cần vẫn có giá trị cao, sợ nhất là thiên phú gân gà.”
A Điêu cũng là một người thông minh, nào có ý định kết thù với tất cả các thí sinh, cũng biết cách thắt chặt một số mối quan hệ tốt. Chẳng hạn như hai anh em nhà họ Điền đáng tin cậy, nhân phẩm quá mạnh mẽ, thiên phú không tầm thường; họ chẳng có tầm nhìn gì nhưng lại chả ngốc tới nổi làm đồng đội heo (ít nhất Điền Trung Hương rất thông minh).
Điền Trung Hương nhìn kỹ bài viết rồi đọc chữ trên đó, thiếu chút nữa đã cười tới chết: “Chỉ cần người đối diện nói dối, mình sẽ xì hơi cảnh cáo...”
“Còn có một loại nhìn chằm chằm người ta hơn một giờ, người ta sẽ mang thai 100%; hơn nữa khi tu vi của bản thân tăng lên, thời gian mang thai còn giảm bớt. Ặc, thiên phú này quá…” Điền Trung Hương không còn sức nào để chửi bới.
(P5)
Trái lại A Điêu tán thưởng hai tay hai chân với cái này: “Chỉ cần không bận tâm cơ quan sản xuất DNA em bé không tương ứng, thì đây thực sự là một tin vui cho nhiều nam giới hiếm muộn khi tiết kiệm thời gian và công sức. Nếu tôi là người đó, tôi sẽ mở một công ty chuyên phục vụ những người có nhu cầu. Tuyệt đối phát triển lớn trong vòng ba tháng, mạnh mẽ lên trong vòng nửa năm, và đủ làm người ta đầu tư bỏ vốn đưa ra thị trường trong vòng chín tháng… Mắc gì mấy cậu có biểu cảm như vậy, tôi có nói mấy cậu đâu.”
Các thí sinh nam trên bàn này: “...”
Năng lực niệm lại đánh tới một đợt, khẩu vị của A Điêu tốt hơn hẳn. Cô ăn xong nhìn thời gian bèn đi vào nhà vệ sinh.
Đúng xứng với danh Học phủ Kim Lăng, ngay cả nhà vệ sinh mà cũng to lớn như vậy.
Mỗi buồng đều rộng rãi, ngoài ra bên trong còn có một phòng tắm riêng đơn giản và sạch sẽ.
Một cái nhà vệ sinh công cộng nhưng thật ra lại là một tập hợp của hàng chục cái bồn cầu, đúng là tiền nhiều như nước.
A Điêu xúc động, cô vào một buồng và đóng cửa, ngay lúc đang chuẩn bị đi vệ sinh.
Bồn Cầu: Chú ý, có một đối tượng có thể tiến công với cấp thấp đang đến gần.
Ôi chao, Học phủ Kim Lăng còn thiếu đối tượng tiến công à? Ngay cấp trung còn xuất hiện mấy tên, một người cấp thấp thì có làm sao?
Nhưng kể từ khi bồn cầu lên cấp hai, A Điêu đã có khả năng thúc đẩy bồn cầu sàng lọc và báo cáo thông tin về đối tượng tiến công. Nếu không phải là cấp trung trở lên, như vậy người này ở trong phạm vi nhất định gần cô mới được báo cáo.
Một tên cấp thấp, trong bán kính 100 mét.
Chuyện này không có gì lạ, chả lẻ không để người ta đi vệ sinh?
Lúc ấy A Điêu chẳng màng đến mấy bởi vì tin tức này thực sự không có chỗ tồn nghi. Cho đến khi cô đi về phía bồn cầu, vách tường phía sau lưng có bóng dáng của cô, tuy nhiên cái bóng này nhúc nhích, một bóng đen ba chiều đột nhiên gắng gượng xuất hiện trong chính cái bóng hình này. Từ vách tường trơn bóng phía trước, A Điêu nhìn thấy hai bàn tay đen như mực mãnh liệt túm lấy cô từ phía sau.
Cái gì đây!?
………..
“Nói đến một ví dụ, anh em Điền Trung Dã xông lên từ khi nào? Như bật hack thế.”
“Tôi phục lăn ba người là Trần A Điêu cùng hai anh em này. Đúng rồi, còn có Triệu Lăng Vân nữa. Hình như hôm qua cậu ta chỉ xếp hạng bốn mươi mấy, hôm nay khi kiểm tra tố chất lại ở hạng hơn hai trăm rồi giết lên hạng 5, cũng dữ dội.”
Thật ra Bạch Hà ưu tú hơn Triệu Lăng Vân rất nhiều, nhưng Bạch Hà ngay từ đầu đã ở vị trí cao, không sánh bằng với Trần A Điêu và Triệu Lăng Vân từ phía sau lội ngược dòng đầy chấn động lòng người.
Mọi người đang bàn tán sôi nổi, nhưng thảo luận nhiều nhất lại về Trần A Điêu. Bởi lẽ ngay giờ cuối cùng đã xông lên hạng 9 từ 470, đúng là không phải chuyện con người làm được.
Tuy nhiên họ ở hết bên ngoài, nào biết tình hình thực tế của kỳ thi, chỉ có thể lấy xếp hạng để chia cao thấp. Tuy nhiên họ đã nhanh chóng chuyển dời sự chú ý đến Tống Linh và những người khác.
Trong mười vị trí đầu, thứ nhất và thứ hai, thứ hai và thứ ba thứ ba và phía sau... Trong thực tế đều có khoảng cách.
Điều đáng sợ chân chính nằm ở top 3.
Dù có là Tống Linh ổn định ưu thế, hay Trình Chương đi lên giết ngược lại Thôi Vân và Tống Linh, hay máy bay chi3n đấu Bạch Hà xuất thân từ khu nhà nghèo, chẳng coi rẻ ai cho được.
“Nhưng giờ đây xem xét trong top 10 lại có mấy người nhà nghèo.”
“Để tôi xem chút, hầy giống như thật là vậy đó.”
“Thôi đi, mấy anh chị ngây thơ quá, cho rằng bên trong có vài người nhà nghèo á. Tôi dám cá chắc mấy người nhà nghèo đã bị nhóm quyền thế mời chào từ lâu, hoặc có quan hệ bảy khúc tám khúc với giới đó.”
Một số ít người khịt mũi coi thường do đứng bên cạnh người hầu cũ và lão Vương nên thỉnh thoảng nghe được nội dung đối thoại của họ. Bọn họ cảm thấy Trần A Điêu nọ nắm giữ một loại bí pháp hấp thụ linh khí cực mạnh là cái chắc.
.....
Trong rừng.
Hút linh khí đã kết thúc, nhưng đợt kiểm tra trình độ vẫn chưa xong.
Bắt đầu đo lưu giữ, chuyện này đơn giản lắm, cứ đi thẳng xuống chín bậc thang là được.
Chính A Điêu cẩn thận hỏi một câu: “Có cần cởi giày không ạ?”
Giờ phút này tâm tình Chu Giang rất tốt, bởi vì buổi trưa thầy ấy đói bụng nên đang ăn bánh bao thịt nóng hôi hổi. Thầy ấy nhìn A Điêu không còn như xưa, cười tủm tỉm cho hay: “Đương nhiên không cần rồi, cái con nhóc này.”
Ba chữ “con nhóc này” thiếu điều như cộng hưởng khoang đầu*, dịu dàng muốn chết.
*Cộng hưởng khoang đầu: một thuật ngữ thanh nhạc thế kỷ 19 theo kiến thức khoa học chưa phát triển, và là một phương pháp luyện giọng.
Mẹ kiếp, rõ ràng như vậy?
A Điêu liếc sang cái bánh bao thịt của thầy ấy: “Hay là vẫn cởi đi, dù sao thầy đang ăn trưa còn em đúng lúc có mùi hôi chân.”
Cái “đúng lúc” này được dùng thông minh quá.
Chu Giang: “...”
Con nhóc này giỏi, lúc thành tích không tốt thì khúm núm, thành tích vừa tăng vọt lập tức phóng ra một quyền thật nặng trả thù mối thù lừa nó lấy bánh bao gạch cua.
(P1)
Từ Chu Giang +999!
Còn lại vẫn có có một nhóm thí sinh cùng thầy cô đưa lên năng lực niệm.
Mấy chục mấy chục khác nhau.
Góp gió thành bão đây này, cộng với bên Thôi Vân cứ ổn định đưa đến 999, nhẹ nhàng thu hoạch hơn chục ngàn.
Xếp hạng của người này đi lên là những người kia cho cô năng lực niệm quá hào phóng quá nhiều.
Bồn Cầu: Tư thế tranh thủ của cô đúng là muốn thấy phong cảnh xa ngàn dặm, vậy phải lên một tầng cao hơn.
Cuối cùng A Điêu vẫn không cởi giày, chủ yếu vì cô không có mùi hôi chân, chứ nếu có đã tốt. Cô cởi giày một cái, ọe ọe, lại có hơn cả ngàn cả ngàn năng lực niệm vui vẻ.
Vì moi cho được năng lực niệm, A Điêu đã không có tí đạo đức phẩm hạnh gì, toàn đầy những ý tưởng sai lệch.
Thế là đám người đi xuống bậc thang như bình thường.
Đột nhiên Thôi Vân đi đến bên cạnh A Điêu cười nói: “A Điêu, em đã để cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Sau này tới nhà tôi chơi đi, bác tôi và Trần đại nhân có hẹn với nhau rồi.”
Tiếng nói này không lớn nhưng ai nấy đều nghe được hết.
Tố chất tâm lý của người này rất tốt, biết co biết duỗi, nhanh như vậy thay đổi sách lược ngay, hoàn toàn muốn trói chặt hai nhà Thôi Trần như trước trong khi lại khó chịu về hai nhà Tống Vương. Nói không chừng giờ gã thấy cưới cô sẽ không thiệt thòi.
A Điêu để ý Thôi Vân liếc mắt nhìn Tống Linh và Vương Thân.
Hai người này là người của hai nhà Tống Vương?
Trông khác thế, ăn mặc giản dị lắm.
Chẳng lẽ là dòng thứ?
A Điêu tỉnh rụi, đoạn nói với Thôi Vân vởi vẻ rầu rĩ: “Thật á? Tôi còn cho rằng Thôi công tử sẽ buồn lắm. Suy cho cùng lúc đầu anh là số một, kết quả bây giờ lại đứng hàng 6. Nếu tôi là anh, chắc chắc khổ sở đến mức ăn không ngon, hơi đâu còn nói chuyện vui vẻ với con gái của kẻ thù chính trị chứ.”
Người bên cạnh nghe vậy đều buồn cười, lỗ lớn rồi, Trần A Điêu này cố ý?
Tuy nhiên thì ra cô ấy thật sự là con cháu do nhà quan sinh ra? Nhìn không ra.
Một số người lúc đầu cảm thấy bị cô gái làng nhà nghèo vượt qua khiến trong lòng không thoải mái nay thoáng được an ủi đôi chút. Đúng rồi, nhất định Trần A Điêu nhận được tài nguyên ưu đãi từ gia tộc hệt bọn Thôi Vân, giờ đây mới mạnh hơn chúng ta. Thật ra cậu ta còn chả bằng bọn Bạch Hà Triệu Lăng Vân đâu.
Nhưng dáng vẻ nói chuyện của cậu ta với Thôi Vân trông thật chân thành dịu dàng lại săn sóc, trong mắt tràn đầy nỗi quan tâm.
Từ Thôi Vân +999!
Thôi Vân mắc ói muốn chết, gã đành cười gượng đi xuống bậc thang. Lúc rơi xuống đất, rốt cuộc tâm tính gã đã ổn định lại, gã bèn quay sang nở nụ cười trí trá với A Điêu đang sến súa: “Không sao, núi cao còn có núi cao hơn. Chỉ cần em A Điêu có được một thứ hạng tốt, tôi còn mừng hơn ai hết. Dù sao rất có thể một mai chúng ta sẽ trở thành người cùng nhà.”
(P2)
Tống Linh và Vương Thân thật sự ghé mắt nhìn.
Má, thằng chó này, quá đê tiện.
A Điêu: “Thế à, vượt qua anh, anh vẫn vui mừng?”
Thôi Vân: “?”
Gã quay đầu nhìn lại, thì ra lúc này 500 người đều đi hết 9 bậc thang. Để kiểm tra khả năng lưu giữ rất đơn giản, Trận Tụ Linh này tiên tiến lắm, chớp mắt đã tải hết dữ liệu của bọn họ lên, để hệ thống tính toán thống nhất.
Bọn họ chỉ đi xuống đất nói đôi câu mà xếp hạng mới về tố chất đã xuất hiện.
Ngoài top 10 thì không biết, dù sao trong mười vị trí đầu, sáu thứ hạng trong đó đã thay đổi. Thôi Vân rớt xuống vị trí thứ 7, Hứa Lạc và Triệu Lăng Vân cùng lui về phía sau một hạng.
Tránh được vụ hô hấp linh khí nhưng lại không thoát khỏi mục lưu giữ.
Cuối cùng ở cuối phần kiểm tra trình độ, họ vẫn bị A Điêu xử lý tòa diện.
Những người khác thán phục.
Sắc mặt ba người này giống như đi ra khỏi cùng một cái vại nhuộm, khó coi tột cùng. Lận Vân Mặc bị kéo phiền lụy đứng hạng thứ 10 không biết có muốn cùng buồn cùng vui với bọn họ hay không.
Nhưng A Điêu nhận được nhắc nhở không chỉ ba bốn người sinh ra lòng oán niệm mạnh mẽ.
Từ Thôi Vân +1200!
Từ Hứa Lạc +666!
Từ Triệu Lăng Vân +777!
Từ Lận Vân Mặc +33!
Từ...
Đoán chừng phía sau còn có nhiều người khó chịu dữ dội vì cô leo lên trên.
Té ra là thế mà, cô gái quê leo lên được sẽ lay động lòng không cam tâm và ghen tị của những người này. Hễ trông cô cao quý lạnh lùng, vừa nhìn biết ngay không thể xem thường, âu bọn họ chẳng dao động tâm tình lớn như vậy.
A Điêu nhìn vào bảng xếp hạng mà âm thầm hối tiếc: Hạng sáu, mình có tư cách phách lối một lần. Vì sao chân mình không thối cơ chứ? Đáng tiếc quá.
.....
Giấc sáng sau khi kiểm tra xong, 500 người ăn trưa. Học phủ Kim Lăng vẫn cung cấp nổi, thế là các giáo viên dẫn đám thí sinh ôm bụng đói kêu vang đã lâu đi sang.
Trên thực tế vào thời điểm này, ai nấy đã trông ra được có mấy nhóm nhỏ trong số 500 người. Dù sao ai vào được Học phủ Kim Lăng cũng thấy trước mắt những ai xếp trong khoảng top 200 trong hai môn thi hôm qua và sáng nay đều có hy vọng rất lớn.
Là năm con ngựa đen đáng gờm nhất hiện nay, A Điêu, Bạch Hà, anh em nhà họ Điền, thậm chí Triệu Lăng Vân đều bị những người khác lôi kéo, bao gồm cả Thôi Vân. Gã nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, đi lấy lòng mấy người này (ngoại trừ A Điêu).
Nhưng... Anh em nhà họ Điền đã chạy đi với A Điêu từ đời nào.
Chẳng qua khi 500 thí sinh bước vào căng tin rộng rãi, sáng sủa và cực kỳ cao to đồ sộ của Học phủ Kim Lăng, vào lúc họ vẫn chưa kịp tán thưởng và mặc sức tưởng tượng tương lai mình trở thành một thành viên trong đó sẽ như thế nào thế nào, họ đã cảm nhận được điều khác thường.
(P3)
Căng tin im ắng tột cùng, rất nhiều học sinh đang ăn cơm. Nhìn vào đôi mắt của họ… Nói như thế nào nhỉ, có xét nét, có kén chọn, có bất thiện, chỉ một ít trông tỏ vẻ hoan nghênh.
Phần lớn các thí sinh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lẫn vào nỗi sợ, bởi lẽ có vài người trong số này có dáng bộ khó dây vào, vừa nhìn đã thấy dũng mãnh.
Thậm chí ngay cả thí sinh từ đầu đến từ Học phủ Kim Lăng cũng không thoải mái là bao.
Cũng chỉ có một số ít thảnh thơi, chẳng hạn như hai mươi người đứng đầu trong kỳ thi tố chất. Họ hoặc là tự tin hoặc là vô cảm – ví dụ như một nhóm ba người vội vã đến cửa xoay để xếp hàng và điên cuồng gọi món ăn từ đời nào.
Ba thùng cơm tập kích ngược trở mình có thành tích siêu tốt quá kiêu căng, gọi một đống đồ ăn, trận thế kia lớn đến mức như muốn mua lại cả cái căng tin.
Dũng sĩ diệt mồi, tâm hồn diệt cơm, bọn họ thây kệ ánh mắt của đám người từ Học phủ Kim Lăng này.
.....
Thôi Vân đi phía sau sa sầm mặt. Sau khi máy truyền tin vang lên, gã dời bước, đi tới dưới cái bóng của tàn cây, nhận điện thoại của Thôi Dung.
Giọng nói của người này nặng nề quá đỗi, nhưng vị đã từng là bá vương một vùng ở Kim Lăng này cũng có đôi phần ngạc nhiên trước thành tích của A Điêu.
“Bác đã xem video trực tiếp xếp hạng thành tích của nó, có biến động rất lớn đặc biệt là lúc về sau. Nó đã làm cái gì?”
Trước đó gã chắc chắn không thấy vì ai nấy dần dà nhắm mắt lại, nhưng về sau…
Thôi Vân: “Bác ơi, cháu nghi nó nắm giữ một loại bí thuật hút linh khí mạnh hơn nhà họ Thôi và họ Tống chúng ta. Nhưng không thể phủ nhận tố chất của nó chính xác cao hơn so với chúng ta những tưởng nhiều lắm.”
Lời nói của gã coi như nói đúng trọng tâm, song lại thiên về chuyện “có khả năng loại bí thuật này có độ khó tương đối cao, nó khó nắm giữ được ngay từ đầu.”
Thôi Dung: “Nhà họ Trần không có căn cơ như vậy.”
Thôi Vân: “Bác cả, có khi nào lão đạo sĩ nọ dạy nó không. Trước kia cháu nghe anh Thôi Lương nói thời kỳ đầu có một số cao thủ mạnh mẽ để lại rất nhiều bí điển tu hành, mà đạo môn vừa đúng lúc là phe mạnh nhất. Nếu lão đạo sĩ kia kế thừa một số bí điển, truyền thụ cho Trần A Điêu…”
“Bác sẽ kiểm tra, cháu đi lôi kéo nó.”
Thôi Vân còn tính nói mình thật sự lôi kéo nó không nổi, con nhỏ đó có độc. Nhưng nghĩ đến người thừa kế chân chính nhà họ Thôi là Thôi Lương làm mấy quý nữ nhà thế phiệt bên kinh đô cảm mến hắn dễ như trở bàn tay làm sao, gã không lên tiếng nữa.
(P4)
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt Thôi Dung nặng nề. Thật ra ông ta là người từng trải, biết chẳng qua Thôi Vân không chịu thừa nhận A Điêu có tốt chất trời sinh hơn nó cho nên nỗi hoài nghi sẽ thiên về có sức bên ngoài giúp con nhỏ đó. Song, phỏng đoán này không phải là không có khả năng.
Lão đạo sĩ... có lẽ thật sự là một tên trâu bò.
Đương nhiên Thôi Dung sắp xếp người ta đi điều tra, lại không biết lúc này lão đạo sĩ đang vùi mình ăn bún thập cẩm cay (malatang) tại một cửa hàng malatang cạnh nhà vệ sinh trong cái thôn xa xôi nào đó. Ông vừa ăn vừa nhìn xung quanh, sợ có nhân vật khả nghi nào đó tới gần mình đòi nợ.
Nhưng chờ ông ăn xong… Một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, kéo ông vào một con hẻm.
.....
Một bàn tay vươn ra từ phía sau A Điêu, đặt một đ ĩa thịt ướp chiên nóng hổi xuống.
Hóa ra là Điền Trung Dã để đồ ăn, cậu ta thích ăn dữ lắm, sợ ba người ăn không đủ bèn gọi thêm hai đ ĩa.
“Cũng may rẻ hơn tôi tưởng.” Điền Trung Hương ăn thịt ướp chiên. Ở nhà, cô ấy biết mức giá của Kim Lăng cao, sợ tiền ăn trong Học phủ rất đắt, hiện tại xem ra có thể yên lòng rồi.
A Điêu: “Thứ khác mới cần tiêu tiền thật sự.”
Cũng đúng. Điền Trung Hương nhíu mày nhưng chẳng nghĩ nhiều gì cho cam, dù sao thi đậu vào trước rồi nói sau.
“Đúng rồi, cậu nghĩ sao về kỳ thi buổi chiều?”
Bây giờ tình hình gần như rõ ràng, Điền Trung Hương cảm thấy họ vẫn có khả năng vào được Học phủ, chỉ cần xem bài kiểm tra thiên phú giấc chiều.
A Điêu cho họ xem màn hình điện thoại.
“Cửa ải này hẳn dễ dàng nhất, bình thường chỉ cần không phải không có bất kỳ thiên phú nào sẽ hoàn toàn vượt qua được. Cốt yếu xem thiên phú mạnh hay yếu và thuộc loại nào mà thôi. Khẳng định hệ chiến đấu ngon nhất, nhưng một số ít hệ phụ trợ hoặc thứ triều đình rất cần vẫn có giá trị cao, sợ nhất là thiên phú gân gà.”
A Điêu cũng là một người thông minh, nào có ý định kết thù với tất cả các thí sinh, cũng biết cách thắt chặt một số mối quan hệ tốt. Chẳng hạn như hai anh em nhà họ Điền đáng tin cậy, nhân phẩm quá mạnh mẽ, thiên phú không tầm thường; họ chẳng có tầm nhìn gì nhưng lại chả ngốc tới nổi làm đồng đội heo (ít nhất Điền Trung Hương rất thông minh).
Điền Trung Hương nhìn kỹ bài viết rồi đọc chữ trên đó, thiếu chút nữa đã cười tới chết: “Chỉ cần người đối diện nói dối, mình sẽ xì hơi cảnh cáo...”
“Còn có một loại nhìn chằm chằm người ta hơn một giờ, người ta sẽ mang thai 100%; hơn nữa khi tu vi của bản thân tăng lên, thời gian mang thai còn giảm bớt. Ặc, thiên phú này quá…” Điền Trung Hương không còn sức nào để chửi bới.
(P5)
Trái lại A Điêu tán thưởng hai tay hai chân với cái này: “Chỉ cần không bận tâm cơ quan sản xuất DNA em bé không tương ứng, thì đây thực sự là một tin vui cho nhiều nam giới hiếm muộn khi tiết kiệm thời gian và công sức. Nếu tôi là người đó, tôi sẽ mở một công ty chuyên phục vụ những người có nhu cầu. Tuyệt đối phát triển lớn trong vòng ba tháng, mạnh mẽ lên trong vòng nửa năm, và đủ làm người ta đầu tư bỏ vốn đưa ra thị trường trong vòng chín tháng… Mắc gì mấy cậu có biểu cảm như vậy, tôi có nói mấy cậu đâu.”
Các thí sinh nam trên bàn này: “...”
Năng lực niệm lại đánh tới một đợt, khẩu vị của A Điêu tốt hơn hẳn. Cô ăn xong nhìn thời gian bèn đi vào nhà vệ sinh.
Đúng xứng với danh Học phủ Kim Lăng, ngay cả nhà vệ sinh mà cũng to lớn như vậy.
Mỗi buồng đều rộng rãi, ngoài ra bên trong còn có một phòng tắm riêng đơn giản và sạch sẽ.
Một cái nhà vệ sinh công cộng nhưng thật ra lại là một tập hợp của hàng chục cái bồn cầu, đúng là tiền nhiều như nước.
A Điêu xúc động, cô vào một buồng và đóng cửa, ngay lúc đang chuẩn bị đi vệ sinh.
Bồn Cầu: Chú ý, có một đối tượng có thể tiến công với cấp thấp đang đến gần.
Ôi chao, Học phủ Kim Lăng còn thiếu đối tượng tiến công à? Ngay cấp trung còn xuất hiện mấy tên, một người cấp thấp thì có làm sao?
Nhưng kể từ khi bồn cầu lên cấp hai, A Điêu đã có khả năng thúc đẩy bồn cầu sàng lọc và báo cáo thông tin về đối tượng tiến công. Nếu không phải là cấp trung trở lên, như vậy người này ở trong phạm vi nhất định gần cô mới được báo cáo.
Một tên cấp thấp, trong bán kính 100 mét.
Chuyện này không có gì lạ, chả lẻ không để người ta đi vệ sinh?
Lúc ấy A Điêu chẳng màng đến mấy bởi vì tin tức này thực sự không có chỗ tồn nghi. Cho đến khi cô đi về phía bồn cầu, vách tường phía sau lưng có bóng dáng của cô, tuy nhiên cái bóng này nhúc nhích, một bóng đen ba chiều đột nhiên gắng gượng xuất hiện trong chính cái bóng hình này. Từ vách tường trơn bóng phía trước, A Điêu nhìn thấy hai bàn tay đen như mực mãnh liệt túm lấy cô từ phía sau.
Cái gì đây!?