Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 28
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Y tá: “Sao?”
Bác sĩ: “Cô xem video kìa. Hầy, ta nói sao gần đây Thứ sử đại nhân ở Lăng Thành chúng ta lại có nhiều trò mánh mung thế thì ra là có bắp đùi dựa vào. Nhưng giờ đây e là tự bản thân bắp đùi này khó mà giữ nổi rồi.”
Y tá: “Đó là nhà họ Thôi, thật hay giả? Để tôi xem một chút. Trời đất ơi, đây là Tam công tử nhà họ Thôi? Ghê tởm tới mức này luôn à! Phong đại nhân nọ đáng thương quá. Cho nên giờ đây anh ta bị thế chắc vì nhà họ Thôi hại đi rồi, chính vì Cổng Linh Hồn nhỏ đó!”
Bác sĩ: “Nếu không phải còn vì cái gì nữa. Không biết có phải cái Cổng Linh Hồn nhỏ nhà bọn họ có được toàn đi cướp thế này hay không.”
Là một bác sĩ có trình độ cao, anh ta hiểu rằng những tin tức như vậy mà truyền ra nước ngoài sẽ có một trận động đất cho quan trường nước Đường Tống. Tình cảnh xưng vương xưng bá của nhà họ Thôi ở Kim Lăng sẽ rất tồi tệ, xấu tột cùng.
A Điêu ở bên cạnh nhướng mày nhưng hãy còn cúi đầu lặng lẽ ăn cháo hải sản.
Tại sao cô lại nghĩ đến việc phá cảnh bằng cách này mà Phong Đình thì không. Bởi lẽ người này là bộ đầu, luôn có mấy phần tình cảm yêu nước trung can. Tuy nhiên đến cuối anh ta lại đồng tình với kế hoạch này của A Điêu chỉ vì ba lý do.
1. Biên giới không có chiến tranh, điều này không làm tổn hại đến thể diện quốc gia, đồng thời buộc các nhóm quyền quý lười biếng trong triều đình phải cải cách.
2. Bên làm điều ác cứ mãi là đám quyền quý và mãi đàn áp người dân.
3. Lửa than rơi xuống chân, tính mạng chính mình sớm chiều không giữ được, chưa biết chắc vợ có an toàn hay không còn nói mấy câu tình cảm quốc gia rỗng tuếch gì; huống chi quyền quý không đại diện cho quốc gia.
Dù sao A Điêu cũng không nghĩ nhiều như vậy. Trước hết cô quan tâm nhất tính mạng và lợi ích của mình, còn lại chỉ cần không tổn thương gân cốt, vậy cả thảy toàn là việc nhỏ không đáng kể.
Bác sĩ và y tá thảo luận về những chuyện trên mạng xong, nhìn lại thấy A Điêu đã giải quyết sạch một tô cháo hải sản.
Bác sĩ ngỡ ngàng bèn hỏi lại: “Không phải cô nói không thèm ăn à?”
A Điêu: “Tôi chỉ nói không muốn ăn cháo chứ đâu có nói không muốn ăn hải sản. Do hải sản và cháo không thể tách ra nên tôi cố mà ăn cho hết. Hoặc lần sau mấy anh tách hải sản ra khỏi cháo đi, tôi chỉ ăn hải sản, nếu không chẳng phải phí gạo quá sao.”
Dừng lại, cô khiêm tốn bổ sung: “Tiết kiệm thực phẩm là một đức tính tốt.”
Có muốn cho cô luôn cái giá để lọc không?
Lọc nước cháo, để hải sản lại.
Bác sĩ và y tá lặng lẽ gửi cho cô hàng trăm năng lực niệm. Khi họ đi ra còn nói lần sau sẽ thay ca làm việc, không tiếp tục đến hầu hạ cô gái này nữa.
Quá kinh người, có độc dữ dằn.
Lại không biết xấu hổ.
(P1)
....
Ngay cả các bác sĩ và y tá bận rộn cũng lướt qua tin tức này, có thể thấy sự tình đã bị làm lớn lên.
Cùng ngày tin tức từ ngoài mạng truyền vào, con dân hai quốc gia ở bên cạnh, hai nơi chẳng ưa gì Đường Tống, đã nô nức tấp nập lách trèo vào mạng bên này. Đủ các loại thăm dò chế giễu châm biếm đã làm người dân trong nước nhìn thấy video. Chưa kể do dân chúng hai nước đó châm chọc mà cơn giận dữ người dân như thêm dầu vào lửa.
Trái lại, người dân Kim Lăng mãi về sau mới biết. Do mạng của bọn họ bị Triệu Du dùng sức mạnh truyền thông điều khiển không ít, dẫn đến họ nhận ra thật chậm chạp... Phát hiện ra không những mình bị người nước ngoài diss, mà còn bị người dân ở các khu vực khác trong Đường Tống mắng.
XXX há miệng ngậm miệng toàn Kim Lăng, vậy nếu đã mang theo Kim Lăng, đương nhiên người Kim Lăng tụi bây không có danh tiếng gì tốt cho cam. Do nhà họ Thôi là người trong ba gia tộc lớn của Kim Lăng, chưa kể chắc cú nhà họ Thôi và Triệu Du thuộc một nhóm, Triệu Du lại là Thứ sử đại nhân của tụi bây… Ối trời ơi, Thứ sử như vậy vẫn giữ lại, đám người Kim Lăng mấy người quá ngu, quá yếu đuối, quá vô dụng thế này!
Xem năm đó người Tề Lỗ chúng tao làm cây gậy lớn quất ngã đám hôn quan kia thế nào!
Trong lúc nhất thời, “tê liệt”, “gà yếu treo chân, “chim cút bị dắt đi”, đủ các từ ném tới đầu Kim Lăng. Thế nhưng đối với Phong Đình và cấp dưới của anh, bọn anh lại là nhóm được khen ngợi và đồng tình.
Người ta chính là đại diện cho cố đô ngàn năm đấy!
Người Kim Lăng cũng có tính nóng nảy, thế là thế một bên đấu võ mồm xưng bá cùng dân chúng trong nước, một bên điên cuồng công kích phủ Thứ sử, thậm chí xuống đường biểu tình. Ngay đêm đó một cuộc biểu tình trực tuyến với hàng chục triệu chữ ký đã đến tận bên triều đình.
Không dùng Internet được nhưng chúng tôi muốn lên án!
Một nhà máy rượu nào đó ở Lăng Thành, người nhà họ Thôi đã tiếp quản Cổng Linh Hồn nhỏ ở đây, chuẩn bị cải tạo thành nơi tu hành của con cháu trong gia tộc. Bấy giờ mấy con cháu tinh nhuệ của gia tộc đã tới nơi, bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hấp thu linh khí nào. Đương nhiên Thôi Nhuận là công thần hàng đầu, hưởng thụ sự nịnh hót của các huynh đệ này. Thôi Nhuận vô cùng thỏa mãn trong nội tâm, nhưng sáng sớm khi y lướt thấy đám tin tức ấy đã thấy cả người không ổn.
Vừa lúc cuộc gọi của Thôi Dung cũng tới.
Thôi Nhuận tức giận không nén được: “Cha, nhất định là Phong Đình hoặc Trần Nhiên làm. Con muốn gi ết chết chúng!”
Thôi Dung: “Đừng để ý đến bọn họ, bây giờ con lập tức rời khỏi Lăng Thành cho cha. Tắt tất cả hệ thống thông tin liên lạc, nhanh lên!”
Giọng điệu của ông lạnh lùng lắm làm Thôi Nhuận giật mình, nhưng y hoàn toàn không cam lòng, thế này là muốn y trốn đi? Nhưng y sẽ không hấp thu được linh khí từ Cổng Linh Hồn nhỏ ở Lăng Thành. Xem ra có vẻ không cho y trở về nhà tổ Kim Lăng. Cái này sẽ cắt đứt cơ hội hấp thu linh khí của y, chưa kể qua một thời gian ngắn là tới kỳ thi đại học.
(P2)
Do tin tức linh khí sống lại đã tản ra từ thời gian trước, triều đình hoãn thi đại học nhưng chỉ được một tháng. Sở dĩ y điên cuồng sục sạo Cổng Linh Hồn nhỏ như vậy là vì muốn dùng thời gian cuối cùng làm mình mạnh lên.
Bây giờ nếu trốn...
“Cha, con không thể...”
“Cha đã xếp người đi đón con, đi ngay lập tức!”
Đến cuối Thôi Nhuận không dám làm trái lời Thôi Dung tuy nhiên trong lòng y hãy còn oán trách. Cùng lắm chỉ là một cái video, đến lúc đó nói do hacker làm chứ nào là thật, do bọn Trần Nhiên vu khống chính mình; kế đó thì giết hết chúng trong tù, chuyện này chẳng còn chứng cứ, không phải là được à.
Lũ dân chúng ngu xuẩn kia quá mắc cười, không biết đám quyền quý nắm giữ quy tắc sinh tử của bọn chúng cũng hệt như nhà họ Thôi bọn họ sao?
Thôi Nhuận vừa phẫn nộ vừa thu dọn xong là ra khỏi xưởng rượu ngay. Y vừa nhảy lên Lưu Quang Phi Ngư bay ra ngoài… chợt có một tia sáng trên bầu trời rơi xuống trước mắt.
À, người tiếp viện cho y đến rồi?
Khi Thôi Nhuận thấy rõ mặt người ta, trong phút chốc ấy vẻ mặt y biến đổi dữ dội. Y quay người muốn trốn ngay nhưng người ta đạp lên công cụ bay, hất tay lên, một sợi xích với ánh sáng màu nhiệm kéo dài hơn trăm mét đã quấn ngay lấy thắt lưng y từ phía sau, kéo một cái và hất lên…
Ầm! Thôi Nhuận bị quật lên vách tường nhà máy như con chó, đập vỡ hòn đá, rồi bị cái xích kéo ngược lại.
Vẫn là con chó chết như cũ.
Sau đó, một đôi giày quân sự giẫm trên đầu y.
Giống hệ lúc trước y nhục nhã chà đạp Phong Đình, giờ phút này y cũng là chó cỏ.
.....
Học phủ cao đẳng hàng đầu ở Kim Lăng, cũng chính là trường cấp 3 tốt nhất ở Đam Châu. Lúc này rất nhiều học sinh từ khắp Đam Châu đang chờ ngày khai giảng tuyển sinh, có một số học sinh đã đi tới ký túc xá từ sớm, hoặc trong kỳ nghỉ hè không về nhà. Gần đây họ còn đang ôn tập, bỗng thấy tin tức như vậy đầy mạng đã làm họ sôi nổi thảo luận.
“Cậu nói coi, triều đình thật sự không biết chuyện ở thành phố Kim Lăng sao?”
“Biết, hơn nữa không chỉ có mỗi ở Kim Lăng này. Bởi vì chuyện tương tự quá nhiều, trái lại có vẻ bên Kim Lăng là chuyện nhỏ, chẳng mấy ai màng tới. Ít nhất trong mắt những bên quyền quý có cấp cao hơn giai cấp hành chính của Kim Lăng trong triều đình, đây không phải là chuyện khó lường.”
“Cũng đúng, nếu một nhóm người không để ý đến chuyện này hoặc muốn chôn nó, chứng tỏ có xác suất lớn họ cũng đã từng làm chuyện này. Do liên quan đến lợi ích của chính họ, trái lại họ chẳng muốn phô trương. Đây chính là quy tắc ngầm của chốn quan trường, muốn cướp bóc tài nguyên càng nhiều càng tốt trong giai đoạn đầu linh khí hồi phục, phát triển ưu thế của mình. Song, giờ đây mọi người ở các quốc gia khác đã biết hết.”
(P3)
“Đúng là trong nội bộ các quốc gia khác cũng có chuyện như vậy. Nhưng cách phá hủy như trong video đó là bằng chứng thép bị người của nước khác lấy được, chưa kể thân phận của Thôi Nhuận lại bị người ta biết tới, không còn cách gì, nên mới có sóng gió thế đấy. Trong nhà ai nấy đều ủ đậu phụ thối, nhưng nắp bình nhà cậu mở ra còn nhà người ta thì không, thế là mùi thối hoăng từ bên nhà cậu bay tới trong nhà người ta rồi. Cũng không trách được người ta được đà lấn tới chế giễu cậu, dù sao từ đầu chẳng phải ở cùng một quốc gia.”
“Cậu nói thử bên trên sẽ xử lý làm sao?”
Đã là nhóm học sinh xuất sắc nhất ở Đam Châu, tố chất tự nhiên mạnh mẽ tột cùng. Trong chòi nghỉ mát, hai học sinh cùng nhau đọc sách làm bài còn chưa tới 20 tuổi nhưng đã thảo luận có lý có căn cứ. Trong đó một thiếu niên vấn khăn trên đầu có khuôn mặt tĩnh lặng, hồi lâu sau cậu ta mới nhếch môi cười khẽ: “Giết gà dọa khỉ.”
Con gà nào?
“Là Trần Nhiên và Phong Đình, hay là...” Thiếu niên đang nói chuyện đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng dậy hành lễ với hai người đi ngang qua.
Mặc dù phải nhập học lại, tuy nhiên bọn họ là học sinh lớp 11 nhìn thấy đàn anh học lớp 12 ngày xưa vẫn cần giữ vững sự lễ phép. Ấy thế mà giờ phút này bọn họ lại có vẻ lúng túng.
Bởi vì họ gặp con trai của Trần Nhiên.
Mặt mày thiếu niên bên cạnh Trần Tốn nổi đóa, muốn trách cứ hai người, lại bị Trần Tốn kéo lại. Ánh mắt người này nhã nhặn, liếc qua sách trên tay hai người và chỉ nói: “Các cậu vẫn chỉ học lớp 11, ngày tuyển sinh kiểm tra chưa chắc đã giống với học sinh lớp 12 chúng tôi. Đề nghị xốc lại tinh thần, chớ nên phân tâm trước các môn học khác. Những tin tức bên ngoài thì cứ bảo sao hay vậy, dẫu chưa chắc là giả nhưng cũng khác nhau từ người này sang người khác.”
Những lời này của anh xem như khuyên bảo. Thiếu niên xấu hổ theo bản năng đọc sách trong tay, ngược lại thiếu niên vừa mới cười nói giết gà dọa khỉ lại nhướng mày, giơ tay hành lễ, “Em là Hứa Lạc, cảm ơn anh Trần Tốn chỉ dạy.”
Hai người rời đi rồi, Giang Triều bên cạnh Trần Tốn có dáng người cao lớn, hai tay khoanh lại bễ nghễ đi xa hai người kia, nói trong vui vẻ: “Cậu đúng là có lòng tốt, còn hướng dẫn tụi nó dù tụi nó chỉ là học sinh lớp 11. Nhưng tôi đã nhận được tin tức, chờ lần thi đại học của chúng ta đến, rất có thể bên trên sẽ nới lỏng chỉ tiêu tuyển sinh xuống hạng. Nói cách khác nếu trong những học sinh lớp 10 lớp 11 này có ai đạt được tố chất tu luyện đủ mạnh thì dù có học cấp thấp, chỉ cần đại khái vượt qua lớp văn hóa là sẽ được tuyển nhận. Điều này chẳng khác nào giảm bớt chỉ tiêu không gian nhập học của chúng ta.”
Tin tức cơ mật như vậy đương nhiên lấy được từ cha anh ta. Cha anh ta có quyền cao chức trọng ở Quan trường Kim Lăng. Ngoài miệng khiêm tốn bảo nhà mình dựa vào nhà họ Tống, một trong ba gia tộc quyền thế ở Kim Lăng, thật ra lại là hai bên cùng nhau đạt được thành tựu. Cha anh ta chính là máy bay chi3n đấu quật khởi từ cọng cỏ, bên nhà họ Tống cũng coi như là gia tộc địa phương, vô cùng tôn trọng cha anh ta, ngay cả đứa con trai này cũng có địa vị cao ở nhà họ Tống.
(P4)
Một mối thông gia lành mạnh là hai bên cùng nhau có thành tựu, không phải là đơn phương giúp đỡ người nghèo.
Nhưng có một người cha như vậy, ngay cả khi Giang Triều giỏi võ thuật, tầm nhìn không rộng bằng cha mình, anh ta vẫn biết tính toán lợi ích.
Cho nên anh ta cảm thấy bỗng nhiên Trần Tốn nhắc nhở hai đàn em này, chẳng lẽ…
“Vậy chẳng lẽ Hứa Lạc nói gà để chỉ nhà họ Thôi? Nhìn không ra đấy, cu cậu này coi như có tầm nhìn, hy vọng bọn họ thi có thành tích tốt.”
Trần Tốn nhìn Giang Triều đang hăm hở bèn khẽ cười: “Chưa chắc.”
Cái gì chưa chắc?
Là chưa chắc nhà họ Thôi khi Hứa Lạc bảo là gà, hay là…
Trần Tốn không nhiều lời, chỉ đưa ngón tay xem một chiếc lá xanh trên một cái cây, rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền nát.
Hứa Lạc nói gì đấy chẳng quan trọng lắm. Điều anh để ý là cái video kia… do người nào làm?
Nó đúng là cây bút của Thần.
Cái video này vừa ra, chắc chắn cục diện sẽ kết thúc nhanh thôi.
.....
“Hứa Lạc, không ngờ anh Trần Tốn lại nói như vậy. Anh ấy chính là học sinh hạng nhất, học sinh chân chính, trong trường chúng ta. Chúng ta mau về đổi sách ngay đi.”
Thiếu niên nói như vậy đã thấy Hứa Lạc bĩu môi, mặt mang vẻ khinh thường. Cậu ta nói với sự hững hờ: “Triều đình chú trọng việc tu luyện, ngày sau nhất định sẽ bồi dưỡng rất nhiều nhân viên chiến đấu, lúc tuyển chọn chắc chắn sẽ đối xử với sinh viên ba khối cấp 3 như nhau. Cái gọi là nhắc nhở của anh ta có khi do sợ chúng ta xuất phát cùng chỗ với bọn họ.”
“Hơn nữa tuy rằng video hiện tại trông như gây bất lợi cho nhà họ Thôi, nhưng dân chúng đã oán giận. Cho dù nhà họ Thôi chịu thiệt, vương tộc cũng hạ mệnh lệnh áp chế, nhưng giới quyền quý triều đình cũng như các gia tộc quyền thế lại mạnh, làm sao để cho lệnh của nhà nước được thực thi cơ chứ. Dẫu gì theo một nghĩa nào đó mà nói, bọn họ chính là một nhà họ Thôi khác. Trừng phạt nhà họ Thôi, mở ra lỗ hổng này, làm sao bọn họ còn cướp đoạt tài nguyên được nữa?”
“Vì vậy... nếu lúc trước nói rất có thể Trần Nhiên và Phong Đình sẽ bãi quan, hiện tại tám chín phần họ sẽ bị xử tử.”
“Đây mới là giết gà dọa khỉ chân chính.”
Hứa Lạc lạnh lùng nói xong những lời này làm người bạn mình bị dọa rồi, cậu ta nhẹ nhàng tung ra một câu: “Cho nên cậu đổi đi, tôi không đổi.”
Nhà Trần Tốn đã họa lớn ngập trời mà còn vọng tưởng tới đây hướng dẫn cậu ta, quá buồn cười.
Mà Trần Tốn gây sự với quyền quý nhiều nhất ắt sẽ bị chèn ép ngày sau, đến lúc đó người đứng đầu Học phủ Kim Lăng chính là mình.
Hứa Lạc đủng đỉnh nở nụ cười.
Bạn cậu ta nghĩ cũng cảm thấy có lý. Đúng lúc hai người đi ra khỏi vườn hoa, nụ cười trên mặt Hứa Lạc còn chưa phai nhạt, họ ngẩng đầu đã thấy ngay tin tức theo thời gian thực trên quảng trường trung tâm nhảy ra một mục về lệnh chính thức.
(P5)
“Lăng Dương Bá Thôi Dung, vi phạm lệnh văn võ không quấy nhiễu của nhà nước, cấu kết với Thứ sử Lăng Thành Triệu Du gây họa một phương, dẫn đến dân chúng Lăng Thành bị hại, 13 đứa trẻ chết đi, gây ra tình cảm oán than khủng khiếp trong nhân dân. Đặc biệt tước đoạt chức quan Chỉ huy sứ, cũng giáng cấp! Con trai của ông là Thôi Nhuận lấy thân phận là người thường quấy nhiễu việc đồn Đoàn luyện và Tư mã châu Lăng Thành cứu viện, suýt nữa gây họa, lại làm nhục quan trên, có hành vi xấu xa. Đặc biệt hủy bỏ học bạ, Học phủ cả nước vĩnh viễn không nhận vào, hơn nữa còn bị truy nã bỏ tù, phá vỡ linh cốt, đoạn tuyệt căn cơ tu luyện. Vì phạm tội làm loạn, Thôi Nhuận bị kết án hai mươi năm giam cầm, vĩnh viễn không bao giờ được giảm tội.
“Thứ sử Lăng Thành Triệu Du, phán tội chết! Vây cánh…”
“Chỉ dùng việc này răn dạy những người có liên quan. Linh khí phục hồi là duyên phận, cũng là nguồn gây họa. Nếu không nghĩ tới đức hạnh, không kiểm soát, bên trên không làm gương, ngày sau tất bị xử lý nặng nề.”
Sau đó một chuỗi quan viên nòng cốt của phủ Thứ sử dưới trướng Triệu Du bị treo tên trên bảng danh sách, nếu không bị kết án tử hình như thế thì cũng bị giáng chức.
Hứa Lạc đứng mãi ở đó, biểu cảm cứng đơ hồi lâu chẳng đổi. Mà thiếu niên bên cạnh cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra đặt mua sách khác.
Quả nhiên vẫn là đấng đáng tin cậy hơn, bạn cùng bàn của cậu còn thiếu tí trình độ.
Mà ngôi nhà tổ nhà họ Thôi ở Kim Lăng cũng có những biến cố bất thường so với ngày xưa.
Gã sai vặt ra chợ mua thức ăn đã đánh những người ở chợ rau vì người ta không chịu bán cho hắn; có bán thì trong rau cũng có rất nhiều rau thối.
Đáng sợ nhất là vào buổi trưa khi xe cộ đông đảo, không biết xe của ai xốc nóc, một cái bình đậu phụ thối thật to đã hết hạn thối um giội vào cửa chính nhà họ Thôi.
À há, từ đó hương bay đi mười dặm, còn lên cả hot search.
………..
Y tá: “Sao?”
Bác sĩ: “Cô xem video kìa. Hầy, ta nói sao gần đây Thứ sử đại nhân ở Lăng Thành chúng ta lại có nhiều trò mánh mung thế thì ra là có bắp đùi dựa vào. Nhưng giờ đây e là tự bản thân bắp đùi này khó mà giữ nổi rồi.”
Y tá: “Đó là nhà họ Thôi, thật hay giả? Để tôi xem một chút. Trời đất ơi, đây là Tam công tử nhà họ Thôi? Ghê tởm tới mức này luôn à! Phong đại nhân nọ đáng thương quá. Cho nên giờ đây anh ta bị thế chắc vì nhà họ Thôi hại đi rồi, chính vì Cổng Linh Hồn nhỏ đó!”
Bác sĩ: “Nếu không phải còn vì cái gì nữa. Không biết có phải cái Cổng Linh Hồn nhỏ nhà bọn họ có được toàn đi cướp thế này hay không.”
Là một bác sĩ có trình độ cao, anh ta hiểu rằng những tin tức như vậy mà truyền ra nước ngoài sẽ có một trận động đất cho quan trường nước Đường Tống. Tình cảnh xưng vương xưng bá của nhà họ Thôi ở Kim Lăng sẽ rất tồi tệ, xấu tột cùng.
A Điêu ở bên cạnh nhướng mày nhưng hãy còn cúi đầu lặng lẽ ăn cháo hải sản.
Tại sao cô lại nghĩ đến việc phá cảnh bằng cách này mà Phong Đình thì không. Bởi lẽ người này là bộ đầu, luôn có mấy phần tình cảm yêu nước trung can. Tuy nhiên đến cuối anh ta lại đồng tình với kế hoạch này của A Điêu chỉ vì ba lý do.
1. Biên giới không có chiến tranh, điều này không làm tổn hại đến thể diện quốc gia, đồng thời buộc các nhóm quyền quý lười biếng trong triều đình phải cải cách.
2. Bên làm điều ác cứ mãi là đám quyền quý và mãi đàn áp người dân.
3. Lửa than rơi xuống chân, tính mạng chính mình sớm chiều không giữ được, chưa biết chắc vợ có an toàn hay không còn nói mấy câu tình cảm quốc gia rỗng tuếch gì; huống chi quyền quý không đại diện cho quốc gia.
Dù sao A Điêu cũng không nghĩ nhiều như vậy. Trước hết cô quan tâm nhất tính mạng và lợi ích của mình, còn lại chỉ cần không tổn thương gân cốt, vậy cả thảy toàn là việc nhỏ không đáng kể.
Bác sĩ và y tá thảo luận về những chuyện trên mạng xong, nhìn lại thấy A Điêu đã giải quyết sạch một tô cháo hải sản.
Bác sĩ ngỡ ngàng bèn hỏi lại: “Không phải cô nói không thèm ăn à?”
A Điêu: “Tôi chỉ nói không muốn ăn cháo chứ đâu có nói không muốn ăn hải sản. Do hải sản và cháo không thể tách ra nên tôi cố mà ăn cho hết. Hoặc lần sau mấy anh tách hải sản ra khỏi cháo đi, tôi chỉ ăn hải sản, nếu không chẳng phải phí gạo quá sao.”
Dừng lại, cô khiêm tốn bổ sung: “Tiết kiệm thực phẩm là một đức tính tốt.”
Có muốn cho cô luôn cái giá để lọc không?
Lọc nước cháo, để hải sản lại.
Bác sĩ và y tá lặng lẽ gửi cho cô hàng trăm năng lực niệm. Khi họ đi ra còn nói lần sau sẽ thay ca làm việc, không tiếp tục đến hầu hạ cô gái này nữa.
Quá kinh người, có độc dữ dằn.
Lại không biết xấu hổ.
(P1)
....
Ngay cả các bác sĩ và y tá bận rộn cũng lướt qua tin tức này, có thể thấy sự tình đã bị làm lớn lên.
Cùng ngày tin tức từ ngoài mạng truyền vào, con dân hai quốc gia ở bên cạnh, hai nơi chẳng ưa gì Đường Tống, đã nô nức tấp nập lách trèo vào mạng bên này. Đủ các loại thăm dò chế giễu châm biếm đã làm người dân trong nước nhìn thấy video. Chưa kể do dân chúng hai nước đó châm chọc mà cơn giận dữ người dân như thêm dầu vào lửa.
Trái lại, người dân Kim Lăng mãi về sau mới biết. Do mạng của bọn họ bị Triệu Du dùng sức mạnh truyền thông điều khiển không ít, dẫn đến họ nhận ra thật chậm chạp... Phát hiện ra không những mình bị người nước ngoài diss, mà còn bị người dân ở các khu vực khác trong Đường Tống mắng.
XXX há miệng ngậm miệng toàn Kim Lăng, vậy nếu đã mang theo Kim Lăng, đương nhiên người Kim Lăng tụi bây không có danh tiếng gì tốt cho cam. Do nhà họ Thôi là người trong ba gia tộc lớn của Kim Lăng, chưa kể chắc cú nhà họ Thôi và Triệu Du thuộc một nhóm, Triệu Du lại là Thứ sử đại nhân của tụi bây… Ối trời ơi, Thứ sử như vậy vẫn giữ lại, đám người Kim Lăng mấy người quá ngu, quá yếu đuối, quá vô dụng thế này!
Xem năm đó người Tề Lỗ chúng tao làm cây gậy lớn quất ngã đám hôn quan kia thế nào!
Trong lúc nhất thời, “tê liệt”, “gà yếu treo chân, “chim cút bị dắt đi”, đủ các từ ném tới đầu Kim Lăng. Thế nhưng đối với Phong Đình và cấp dưới của anh, bọn anh lại là nhóm được khen ngợi và đồng tình.
Người ta chính là đại diện cho cố đô ngàn năm đấy!
Người Kim Lăng cũng có tính nóng nảy, thế là thế một bên đấu võ mồm xưng bá cùng dân chúng trong nước, một bên điên cuồng công kích phủ Thứ sử, thậm chí xuống đường biểu tình. Ngay đêm đó một cuộc biểu tình trực tuyến với hàng chục triệu chữ ký đã đến tận bên triều đình.
Không dùng Internet được nhưng chúng tôi muốn lên án!
Một nhà máy rượu nào đó ở Lăng Thành, người nhà họ Thôi đã tiếp quản Cổng Linh Hồn nhỏ ở đây, chuẩn bị cải tạo thành nơi tu hành của con cháu trong gia tộc. Bấy giờ mấy con cháu tinh nhuệ của gia tộc đã tới nơi, bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội hấp thu linh khí nào. Đương nhiên Thôi Nhuận là công thần hàng đầu, hưởng thụ sự nịnh hót của các huynh đệ này. Thôi Nhuận vô cùng thỏa mãn trong nội tâm, nhưng sáng sớm khi y lướt thấy đám tin tức ấy đã thấy cả người không ổn.
Vừa lúc cuộc gọi của Thôi Dung cũng tới.
Thôi Nhuận tức giận không nén được: “Cha, nhất định là Phong Đình hoặc Trần Nhiên làm. Con muốn gi ết chết chúng!”
Thôi Dung: “Đừng để ý đến bọn họ, bây giờ con lập tức rời khỏi Lăng Thành cho cha. Tắt tất cả hệ thống thông tin liên lạc, nhanh lên!”
Giọng điệu của ông lạnh lùng lắm làm Thôi Nhuận giật mình, nhưng y hoàn toàn không cam lòng, thế này là muốn y trốn đi? Nhưng y sẽ không hấp thu được linh khí từ Cổng Linh Hồn nhỏ ở Lăng Thành. Xem ra có vẻ không cho y trở về nhà tổ Kim Lăng. Cái này sẽ cắt đứt cơ hội hấp thu linh khí của y, chưa kể qua một thời gian ngắn là tới kỳ thi đại học.
(P2)
Do tin tức linh khí sống lại đã tản ra từ thời gian trước, triều đình hoãn thi đại học nhưng chỉ được một tháng. Sở dĩ y điên cuồng sục sạo Cổng Linh Hồn nhỏ như vậy là vì muốn dùng thời gian cuối cùng làm mình mạnh lên.
Bây giờ nếu trốn...
“Cha, con không thể...”
“Cha đã xếp người đi đón con, đi ngay lập tức!”
Đến cuối Thôi Nhuận không dám làm trái lời Thôi Dung tuy nhiên trong lòng y hãy còn oán trách. Cùng lắm chỉ là một cái video, đến lúc đó nói do hacker làm chứ nào là thật, do bọn Trần Nhiên vu khống chính mình; kế đó thì giết hết chúng trong tù, chuyện này chẳng còn chứng cứ, không phải là được à.
Lũ dân chúng ngu xuẩn kia quá mắc cười, không biết đám quyền quý nắm giữ quy tắc sinh tử của bọn chúng cũng hệt như nhà họ Thôi bọn họ sao?
Thôi Nhuận vừa phẫn nộ vừa thu dọn xong là ra khỏi xưởng rượu ngay. Y vừa nhảy lên Lưu Quang Phi Ngư bay ra ngoài… chợt có một tia sáng trên bầu trời rơi xuống trước mắt.
À, người tiếp viện cho y đến rồi?
Khi Thôi Nhuận thấy rõ mặt người ta, trong phút chốc ấy vẻ mặt y biến đổi dữ dội. Y quay người muốn trốn ngay nhưng người ta đạp lên công cụ bay, hất tay lên, một sợi xích với ánh sáng màu nhiệm kéo dài hơn trăm mét đã quấn ngay lấy thắt lưng y từ phía sau, kéo một cái và hất lên…
Ầm! Thôi Nhuận bị quật lên vách tường nhà máy như con chó, đập vỡ hòn đá, rồi bị cái xích kéo ngược lại.
Vẫn là con chó chết như cũ.
Sau đó, một đôi giày quân sự giẫm trên đầu y.
Giống hệ lúc trước y nhục nhã chà đạp Phong Đình, giờ phút này y cũng là chó cỏ.
.....
Học phủ cao đẳng hàng đầu ở Kim Lăng, cũng chính là trường cấp 3 tốt nhất ở Đam Châu. Lúc này rất nhiều học sinh từ khắp Đam Châu đang chờ ngày khai giảng tuyển sinh, có một số học sinh đã đi tới ký túc xá từ sớm, hoặc trong kỳ nghỉ hè không về nhà. Gần đây họ còn đang ôn tập, bỗng thấy tin tức như vậy đầy mạng đã làm họ sôi nổi thảo luận.
“Cậu nói coi, triều đình thật sự không biết chuyện ở thành phố Kim Lăng sao?”
“Biết, hơn nữa không chỉ có mỗi ở Kim Lăng này. Bởi vì chuyện tương tự quá nhiều, trái lại có vẻ bên Kim Lăng là chuyện nhỏ, chẳng mấy ai màng tới. Ít nhất trong mắt những bên quyền quý có cấp cao hơn giai cấp hành chính của Kim Lăng trong triều đình, đây không phải là chuyện khó lường.”
“Cũng đúng, nếu một nhóm người không để ý đến chuyện này hoặc muốn chôn nó, chứng tỏ có xác suất lớn họ cũng đã từng làm chuyện này. Do liên quan đến lợi ích của chính họ, trái lại họ chẳng muốn phô trương. Đây chính là quy tắc ngầm của chốn quan trường, muốn cướp bóc tài nguyên càng nhiều càng tốt trong giai đoạn đầu linh khí hồi phục, phát triển ưu thế của mình. Song, giờ đây mọi người ở các quốc gia khác đã biết hết.”
(P3)
“Đúng là trong nội bộ các quốc gia khác cũng có chuyện như vậy. Nhưng cách phá hủy như trong video đó là bằng chứng thép bị người của nước khác lấy được, chưa kể thân phận của Thôi Nhuận lại bị người ta biết tới, không còn cách gì, nên mới có sóng gió thế đấy. Trong nhà ai nấy đều ủ đậu phụ thối, nhưng nắp bình nhà cậu mở ra còn nhà người ta thì không, thế là mùi thối hoăng từ bên nhà cậu bay tới trong nhà người ta rồi. Cũng không trách được người ta được đà lấn tới chế giễu cậu, dù sao từ đầu chẳng phải ở cùng một quốc gia.”
“Cậu nói thử bên trên sẽ xử lý làm sao?”
Đã là nhóm học sinh xuất sắc nhất ở Đam Châu, tố chất tự nhiên mạnh mẽ tột cùng. Trong chòi nghỉ mát, hai học sinh cùng nhau đọc sách làm bài còn chưa tới 20 tuổi nhưng đã thảo luận có lý có căn cứ. Trong đó một thiếu niên vấn khăn trên đầu có khuôn mặt tĩnh lặng, hồi lâu sau cậu ta mới nhếch môi cười khẽ: “Giết gà dọa khỉ.”
Con gà nào?
“Là Trần Nhiên và Phong Đình, hay là...” Thiếu niên đang nói chuyện đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng dậy hành lễ với hai người đi ngang qua.
Mặc dù phải nhập học lại, tuy nhiên bọn họ là học sinh lớp 11 nhìn thấy đàn anh học lớp 12 ngày xưa vẫn cần giữ vững sự lễ phép. Ấy thế mà giờ phút này bọn họ lại có vẻ lúng túng.
Bởi vì họ gặp con trai của Trần Nhiên.
Mặt mày thiếu niên bên cạnh Trần Tốn nổi đóa, muốn trách cứ hai người, lại bị Trần Tốn kéo lại. Ánh mắt người này nhã nhặn, liếc qua sách trên tay hai người và chỉ nói: “Các cậu vẫn chỉ học lớp 11, ngày tuyển sinh kiểm tra chưa chắc đã giống với học sinh lớp 12 chúng tôi. Đề nghị xốc lại tinh thần, chớ nên phân tâm trước các môn học khác. Những tin tức bên ngoài thì cứ bảo sao hay vậy, dẫu chưa chắc là giả nhưng cũng khác nhau từ người này sang người khác.”
Những lời này của anh xem như khuyên bảo. Thiếu niên xấu hổ theo bản năng đọc sách trong tay, ngược lại thiếu niên vừa mới cười nói giết gà dọa khỉ lại nhướng mày, giơ tay hành lễ, “Em là Hứa Lạc, cảm ơn anh Trần Tốn chỉ dạy.”
Hai người rời đi rồi, Giang Triều bên cạnh Trần Tốn có dáng người cao lớn, hai tay khoanh lại bễ nghễ đi xa hai người kia, nói trong vui vẻ: “Cậu đúng là có lòng tốt, còn hướng dẫn tụi nó dù tụi nó chỉ là học sinh lớp 11. Nhưng tôi đã nhận được tin tức, chờ lần thi đại học của chúng ta đến, rất có thể bên trên sẽ nới lỏng chỉ tiêu tuyển sinh xuống hạng. Nói cách khác nếu trong những học sinh lớp 10 lớp 11 này có ai đạt được tố chất tu luyện đủ mạnh thì dù có học cấp thấp, chỉ cần đại khái vượt qua lớp văn hóa là sẽ được tuyển nhận. Điều này chẳng khác nào giảm bớt chỉ tiêu không gian nhập học của chúng ta.”
Tin tức cơ mật như vậy đương nhiên lấy được từ cha anh ta. Cha anh ta có quyền cao chức trọng ở Quan trường Kim Lăng. Ngoài miệng khiêm tốn bảo nhà mình dựa vào nhà họ Tống, một trong ba gia tộc quyền thế ở Kim Lăng, thật ra lại là hai bên cùng nhau đạt được thành tựu. Cha anh ta chính là máy bay chi3n đấu quật khởi từ cọng cỏ, bên nhà họ Tống cũng coi như là gia tộc địa phương, vô cùng tôn trọng cha anh ta, ngay cả đứa con trai này cũng có địa vị cao ở nhà họ Tống.
(P4)
Một mối thông gia lành mạnh là hai bên cùng nhau có thành tựu, không phải là đơn phương giúp đỡ người nghèo.
Nhưng có một người cha như vậy, ngay cả khi Giang Triều giỏi võ thuật, tầm nhìn không rộng bằng cha mình, anh ta vẫn biết tính toán lợi ích.
Cho nên anh ta cảm thấy bỗng nhiên Trần Tốn nhắc nhở hai đàn em này, chẳng lẽ…
“Vậy chẳng lẽ Hứa Lạc nói gà để chỉ nhà họ Thôi? Nhìn không ra đấy, cu cậu này coi như có tầm nhìn, hy vọng bọn họ thi có thành tích tốt.”
Trần Tốn nhìn Giang Triều đang hăm hở bèn khẽ cười: “Chưa chắc.”
Cái gì chưa chắc?
Là chưa chắc nhà họ Thôi khi Hứa Lạc bảo là gà, hay là…
Trần Tốn không nhiều lời, chỉ đưa ngón tay xem một chiếc lá xanh trên một cái cây, rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền nát.
Hứa Lạc nói gì đấy chẳng quan trọng lắm. Điều anh để ý là cái video kia… do người nào làm?
Nó đúng là cây bút của Thần.
Cái video này vừa ra, chắc chắn cục diện sẽ kết thúc nhanh thôi.
.....
“Hứa Lạc, không ngờ anh Trần Tốn lại nói như vậy. Anh ấy chính là học sinh hạng nhất, học sinh chân chính, trong trường chúng ta. Chúng ta mau về đổi sách ngay đi.”
Thiếu niên nói như vậy đã thấy Hứa Lạc bĩu môi, mặt mang vẻ khinh thường. Cậu ta nói với sự hững hờ: “Triều đình chú trọng việc tu luyện, ngày sau nhất định sẽ bồi dưỡng rất nhiều nhân viên chiến đấu, lúc tuyển chọn chắc chắn sẽ đối xử với sinh viên ba khối cấp 3 như nhau. Cái gọi là nhắc nhở của anh ta có khi do sợ chúng ta xuất phát cùng chỗ với bọn họ.”
“Hơn nữa tuy rằng video hiện tại trông như gây bất lợi cho nhà họ Thôi, nhưng dân chúng đã oán giận. Cho dù nhà họ Thôi chịu thiệt, vương tộc cũng hạ mệnh lệnh áp chế, nhưng giới quyền quý triều đình cũng như các gia tộc quyền thế lại mạnh, làm sao để cho lệnh của nhà nước được thực thi cơ chứ. Dẫu gì theo một nghĩa nào đó mà nói, bọn họ chính là một nhà họ Thôi khác. Trừng phạt nhà họ Thôi, mở ra lỗ hổng này, làm sao bọn họ còn cướp đoạt tài nguyên được nữa?”
“Vì vậy... nếu lúc trước nói rất có thể Trần Nhiên và Phong Đình sẽ bãi quan, hiện tại tám chín phần họ sẽ bị xử tử.”
“Đây mới là giết gà dọa khỉ chân chính.”
Hứa Lạc lạnh lùng nói xong những lời này làm người bạn mình bị dọa rồi, cậu ta nhẹ nhàng tung ra một câu: “Cho nên cậu đổi đi, tôi không đổi.”
Nhà Trần Tốn đã họa lớn ngập trời mà còn vọng tưởng tới đây hướng dẫn cậu ta, quá buồn cười.
Mà Trần Tốn gây sự với quyền quý nhiều nhất ắt sẽ bị chèn ép ngày sau, đến lúc đó người đứng đầu Học phủ Kim Lăng chính là mình.
Hứa Lạc đủng đỉnh nở nụ cười.
Bạn cậu ta nghĩ cũng cảm thấy có lý. Đúng lúc hai người đi ra khỏi vườn hoa, nụ cười trên mặt Hứa Lạc còn chưa phai nhạt, họ ngẩng đầu đã thấy ngay tin tức theo thời gian thực trên quảng trường trung tâm nhảy ra một mục về lệnh chính thức.
(P5)
“Lăng Dương Bá Thôi Dung, vi phạm lệnh văn võ không quấy nhiễu của nhà nước, cấu kết với Thứ sử Lăng Thành Triệu Du gây họa một phương, dẫn đến dân chúng Lăng Thành bị hại, 13 đứa trẻ chết đi, gây ra tình cảm oán than khủng khiếp trong nhân dân. Đặc biệt tước đoạt chức quan Chỉ huy sứ, cũng giáng cấp! Con trai của ông là Thôi Nhuận lấy thân phận là người thường quấy nhiễu việc đồn Đoàn luyện và Tư mã châu Lăng Thành cứu viện, suýt nữa gây họa, lại làm nhục quan trên, có hành vi xấu xa. Đặc biệt hủy bỏ học bạ, Học phủ cả nước vĩnh viễn không nhận vào, hơn nữa còn bị truy nã bỏ tù, phá vỡ linh cốt, đoạn tuyệt căn cơ tu luyện. Vì phạm tội làm loạn, Thôi Nhuận bị kết án hai mươi năm giam cầm, vĩnh viễn không bao giờ được giảm tội.
“Thứ sử Lăng Thành Triệu Du, phán tội chết! Vây cánh…”
“Chỉ dùng việc này răn dạy những người có liên quan. Linh khí phục hồi là duyên phận, cũng là nguồn gây họa. Nếu không nghĩ tới đức hạnh, không kiểm soát, bên trên không làm gương, ngày sau tất bị xử lý nặng nề.”
Sau đó một chuỗi quan viên nòng cốt của phủ Thứ sử dưới trướng Triệu Du bị treo tên trên bảng danh sách, nếu không bị kết án tử hình như thế thì cũng bị giáng chức.
Hứa Lạc đứng mãi ở đó, biểu cảm cứng đơ hồi lâu chẳng đổi. Mà thiếu niên bên cạnh cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra đặt mua sách khác.
Quả nhiên vẫn là đấng đáng tin cậy hơn, bạn cùng bàn của cậu còn thiếu tí trình độ.
Mà ngôi nhà tổ nhà họ Thôi ở Kim Lăng cũng có những biến cố bất thường so với ngày xưa.
Gã sai vặt ra chợ mua thức ăn đã đánh những người ở chợ rau vì người ta không chịu bán cho hắn; có bán thì trong rau cũng có rất nhiều rau thối.
Đáng sợ nhất là vào buổi trưa khi xe cộ đông đảo, không biết xe của ai xốc nóc, một cái bình đậu phụ thối thật to đã hết hạn thối um giội vào cửa chính nhà họ Thôi.
À há, từ đó hương bay đi mười dặm, còn lên cả hot search.