Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 193: Xì xì xì
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
A Điêu là điển hình cho phái hành động, nhất là khi có động lực lớn mạnh hoặc cảm giác nguy cơ lớn mạnh, hiệu suất của cô vô đối đến lạ. Vốn lúc trước nó chỉ là khuôn mẫu cho một tư duy hình thức ban đầu, vậy mà tới khi cô vừa xuống tay vừa hoàn thiện chế tác theo đà thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuyện này được cô làm trong 3 tiếng mà thôi.
Song, A Điêu nhìn xuống tài nguyên còn lại, bỗng không vui mừng: “A, hình như tôi còn có thể thuận tiện lên luôn cấp Sao Trời.”
Chủ yếu vì lần này kiếm bộn nhiều lắm.
Vương tộc + hai đợt Tông Sư Nam Tấn tổng hợp lại có 20 triệu Sao Trời Tệ và 10 triệu di cốt.
Mà môn chủ Ma Âm Môn càng tuyệt vời hơn, có lẽ dạo này tổ chức phản diện giết người cướp của báu nơi nơi đã tích góp thật nhiều của nả, thành thử của để lại của người này còn nhiều hơn cả hai đại Tông Sư.
Tuy nhiên thứ A Điêu chú trọng nhất là đạo bia trên người bọn họ.
Hợp lại thành 12 miếng.
Phỏng chừng đều là người sống sót từ 300 năm trước. Vào thời đại đó, sau hàng nghìn năm tu linh lắng đọng, có rất nhiều người có đủ khả năng đạt được đạo bia (khác với tu sĩ hiện nay có tu vi thăng tiếng tốc hành, chả có gốc gác về con đường Đạo giáo), thành thử tu sĩ có cấp đại Tông Sư trở lên thường có đạo bia bên người.
Mười mấy tấm đạo bia đó, dẫu rằng toàn cấp Tông Sư, đối với A Điêu mà nói đó cũng là một khoảng tài sản to lớn, vượt xa những Sao Trời Tệ và di cốt này.
Quá sảng khoái, phất nhanh rồi!
Bồn Cầu: “Thông thường những điều cô mong đợi sẽ có chuyện xảy ra, hứa với tôi này cục cưng, lần sau nhớ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đó.”
A Điêu: “...”
Cậu có độc à, cút!
Bị chửi vậy mà Bồn Cầu lại đĩnh đạc: “Cô tính làm lên tới cấp Sao Trời dạng gì? Theo lý thuyết dù cô chả làm gì cả cũng đạt được Sao Trời cực hạn 100%. Tuy nhiên giả thử cô đã có được căn cơ tốt như vậy, dám chắc sẽ muốn làm cho nó tốt hơn nữa. Trọng điểm của cấp Sao Trời là cơ thể Sao Trời, Sao Trời cực hạn có thể đạt được cơ thể Sao Trời với độ tinh khiết trên 30% dưới sự rèn luyện của quy tắc Linh đạo, cũng chính là thể chất sẽ cao bằng 30% cường độ cấp Sao Trời; còn tiếp tục đi lên trên nữa, từ 60% trở lên đã là cơ thể Sao Trời siêu phàm, 90% trở lên chính là cơ thể Sao Trời hoàn mỹ.”
(P1)
A Điêu đang tính toán hệ thống năng lượng nay nghe vậy đã nhíu mày: “Giả dụ như không có chuyện huyết thống này, tôi hẳn sẽ chạy nước rút tới cơ thể Sao Trời hoàn mỹ, bản thân điểm thiên phú của tôi không nằm trên thể chất. Có điều khi nãy tôi tức giận tạo ra luôn Ứng Long 7 vuốt cho nên tổng thể tố chất đã đạt tiêu chuẩn, được Linh đạo tán thành sẽ được hỗ trợ, huống chi tài nguyên cũng gắng gượng nổi. Song, hiện giờ mới tạo ra huyết thống, trên lý thuyết có thể thành công lưu lại tu vi căn cơ nhưng chung quy vẫn là công cuộc trùng tu thành thử cơ thể ở thế yếu, dám chắc không thể đạt tới cơ thể Sao Trời hoàn mỹ, vậy đành phải chọn siêu phàm thôi.”
Đành phải chọn siêu phàm, cái lời nói này mà đặt ở thời đại sáng chói đầy tinh anh ở đời đầu tiên ắt bị người ta đánh cho chết.
Nhưng Bồn Cầu không cảm thấy lố: “Nghe có vẻ nguy hiểm, khi nào thì làm?”
“Bây giờ.”
A Điêu đã sắp xếp xong tất cả.
Không rườm rà hệt khi sáng tạo huyết thống Ứng Long, lần này đơn giản hơn nhiều, một trận bàn làm huyết thống, một trận bàn che chở đột phá Sao Trời, toàn bộ nền tảng đã bày ra đó, thành là thành, còn không được thì không được.
Cô bắt đầu.
“Hầy, có vẻ bảo vật đáng gờm nhất đời đầu tiên vẫn là Sách Hoàng Tuyền này rồi. Lúc trước đoan chắc trong tượng Quan Âm Ngàn Tay nọ cũng có phần mang lại hiệu quả dạng thời gian như Sách Hoàng Tuyền, bằng không sẽ không cách gì điều khiển thời gian. Chung quy cũng có lý do vì đâu Lộc Sơn và vương tộc Đàm Đài tài giỏi. Vương tộc Đàm Đài vừa sinh ra huyết thống đã thức tỉnh được Sách Hoàng Tuyền, tăng thêm gốc gác của người ta, chỉ e bên trong vương tộc cất giấu không thiếu gì cao thủ.”
A Điêu trước kia cảm thấy đạo bia dữ dằn muốn chết, giờ đến tay mười mấy tấm đạo bia cũng như chơi Sách Hoàng Tuyền một hồi, cô cảm thấy cái món này mới thực chất là đồ khan hiếm.
Tác dụng của Sách Hoàng Tuyền là thời gian, A Điêu cho nó nhập vào phần tinh thần, cũng như nhỏ máu.
Ràng buộc, khởi động.
Bắt đầu.
Ù... Thời gian huyền diệu dao động, chỉ dao động trên mỗi người cô.
Thời gian quay trở lại, điều chỉnh gen của cô về huở ban đầu... và rồi vận hành.
Mâm tròn trên trận bàn khổng lồ với ba bánh xe răng cưa khởi động, bên cạnh A Điêu đang ngồi là hơn mười mấy món bảo vật đỉnh cấp đang lơ lửng, trong đó cối lõi nhất là Sách Hoàng Tuyền, Đan Niết Bàn và chất lỏng vật chất thần bí.
(P2)
Cô điều khiển Sách Hoàng Tuyền, ăn Đan Niết Bàn, đồng thời hút vật chất thần bí vào trong cơ thể.
Tác dụng của trận bàn là làm cho cơ thể chính của cô không sụp đổ hơn nữa nhanh chóng tổ chức lại, điều này cần tiêu hao thật nhiều tài nguyên, hiện tại nó đã thiêu đốt di cốt và linh hạch.
Nó là món đốt tiền à? Đủ tạo ra vô số Vi Quang và Sao Trời đó.
Cứ một lát là bị đốt một đợt đám tài nguyên có thể dùng để lên Vi Quang và Sao Trời.
Cứ một chốc là đốt một cái, một hồi nữa lại đốt thêm một cấp.
Theo như Bồn Cầu thấy, giờ A Điêu đã ăn *** rồi.
Tuy nhiên chính cô cũng đang đau đớn, cẩn thận bóc tách huyết thống cơ thể là công việc cực kỳ nguy hiểm lại kinh hoàng, thân thể đớn đau, tinh thần căng thẳng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi chủ động đụng đến vật chất huyết thống bị nguyền rủa ngấp nghé tới nhất, nguyền rủa bỗng đâu rung lên.
Chỉ rung động một chút đã làm cơ thể chính A Điêu vỡ vụn và bắt đầu thối rữa ngay. Song chính vào giây phút này, Đan Niết Bàn ở trong cơ thể cô bốc cháy, vảy rồng bắt đầu sinh sôi hết lần rơi xuống này này tới lần rơi xuống khác, trong mơ hồ, dòng năng lượng của phượng hoàng non trẻ leo lên và tiêu tán trên người cô, hình thành một trường năng lượng lưu động. Trận bàn cung cấp tài nguyên khổng lồ hỗ trợ cô khôi phục.
Thời gian trôi trông thật nhanh nhưng cũng thật chậm.
Giọt nước như chực kết thành băng, giọt băng chực bốc thành hơi nước.
Mọi thứ chậm đến vậy.
Chậm đến mức... Bồn Cầu hồi hộp nhìn, rốt cuộc nhìn thấy A Điêu hủy bỏ một phần nhỏ gen huyết thống cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất.
Rốt cuộc tất cả liên quan tới Trần Khuê cũng sắp rời xa cô?
Đúng lúc này, ông!
Bồn Cầu và A Điêu đều cảm nhận được một biến động bất thường.
Sắc mặt A Điêu trắng bệch, theo bản năng nhìn ra vách đá lối ra.
Nếu ánh mắt có thể xuyên qua không gian quanh co, đại khái cô có thể lần theo dấu vết tới lối vào mê cung này, cũng là sơn động ban đầu cô tiến vào.
Bên đó có gì không ổn.
Suy nghĩ trước hết của A Điêu và Bồn Cầu là - có người đến, thậm chí còn phá vỡ rào cản ngăn cách chấm sáng.
Ai?
Đừng nói là thằng chó tiểu Linh Vương làm mình choáng váng đấy!
(P3)
.....
Giờ phút này bên ngoài cửa động có một người đàn ông trung niên vận độ đen với khuôn mặt âm ngoan ỷ vào năng lượng lĩnh vực của Linh Vương đã ngăn cách những chấm sáng này tiếp xúc với mình. Tuy nhiên sau khi gã chạy trốn đến nơi này, bấy giờ mới phát hiện đám tàn dư của Tia Chiếu Mặt Trời hiện hữu, gấp gáp mở lĩnh vực che chở bản thân với lòng táng đởm.
Lĩnh vực hao phí năng lượng tột cùng, chả khác đốt tiền là bao, thành thử thời gian của gã không có nhiều, gã chỉ muốn vào trốn một chút rồi chạy ra ngoài. Ngặt nỗi gã nhận ra gần đây không có xác Trần A Điêu làm cho bấy giờ gã hiểu ra Trần A Điêu còn chưa chết.
Như vậy mà còn chưa chết?
Nó là con gián tinh à?
Tâm trạng cao thủ tiểu Linh Vương nổ tung, lập tức tranh thủ thời gian điều tra nơi nơi, cuối cùng tìm được sơn động này. Ở cấp bậc Linh Vương, làm sao gã không nhìn ra đây là chiêu đóng chặt. Nghĩ đến có khi A Điêu trốn ở bên trong, gã lập tức phá vỡ nó, khốn nỗi chẳng thấy được tung tích A Điêu đâu, trái lại còn cảm ứng được bên dưới là một thế giới cực kỳ sâu thẳm và bí ẩn.
Giả thử như là nơi khác, cấp Linh Vương có thể mặc sức mà đi, mỗi tội đây là vực nước U Lan, nhìn tới hiện tại các chấm sáng còn đang va chạm lĩnh vực đầy kinh khủng, gã cẩn thận ngay.
Lỡ như trong đó có một đống...
Tiểu Linh Vương sống lâu tới từng này tuổi với sức mạnh cỡ này thì sao có thể là đèn cạn dầu? Gã lập tức động não, thuộc tính của lão già nham hiểm đã hiện rõ. Gã lấy ra một con rối với cơ thể sống khỏi nhẫn trữ đồ, rót vào trong cơ thể nó một ít máu tươi và năng lượng của mình, sau đó mở tính linh của nó ra.
Chấm sáng lập tức hứng thú hẳn, đồng loạt bay lên người con rối. Ngay lúc này gã khống chế con rối này bay lên, lao cực nhanh vào trong sơn động, tay trái vừa tìm đường đi dựa vào hơi máu A Điêu lưu lại vừa hấp dẫn những chấm sáng này.
Lúc đi được một lúc, gã thấy tình hình thông qua con rối, đầu ngón tay chụm lại, trong nháy mắt gã cho nổ tung Con Mắt Giám Sát được A Điêu cố tình thiết lập trên đường.
Lúc này gã cười khẩy, tiếp tục lần theo dấu vết.
Chưa chết hệt như dự đoán mà trạng thái hãy còn tốt. Đã ở vực nước U Lan, chốn này đầu bí ẩn, Lộc Sơn không có cách gì sục sạo được chân tướng, có điều rất có thể đằng sau đang có một tiểu Linh Vương đuổi theo, phải mau tốc chiến tốc thắng.
Để nó chôn thân trong đám chấm sáng này cũng tốt!
(P4)
Đã bắt đầu xuống tay với Trần A Điêu, hiển nhiên gã cực kỳ ngoan độc. Giừ phút này ngón tay gã dẫn dắt, chế tạo ra từng con rối, chúng nó đi vào khu rừng bắt đầu dẫn dắt càng ngày càng nhiều chấm sáng.
Rậm rạp chằng chịt, vô số kể.
Đến đây đến đây đi, để Trần A Điêu kia phải chết chắc!
Bấy giờ trong lòng A Điêu đã căng thẳng kể từ khi Con Mắt Giám Sát bị nổ tung.
Mẹ kiếp, cái đồ keo con voi!
Nhanh nhanh nhanh!
A Điêu không thể không tăng tốc động tác... Nhưng lúc này càng ngày càng nhiều chấm sáng phi hành với tốc độ quá nhanh, mau chóng lao theo con rối đang điên cuồng bay đi…
Rốt cuộc,
Bọn chúng tới?
Lúc cách bọn A Điêu hai hành lang, con rối rẽ ngoặt, vòng qua vài con đường, hối hả truy tìm, nhưng mãi đuổi mãi đuổi cho tới khi tên này nhận ra điều bất thường.
Không đúng, đây là dấu vết Trần A Điêu cố ý lưu lại, là hậu chiêu của nó, nó không ở bên này.
Hơn nữa bên này tràn ngập mê cung rậm rạp, quỷ quái khó lường, nơi nơi toàn là hơi thở của nó, hoàn toàn chả có cách nào phân rõ.
Đúng là Trần A Điêu, đủ man trá!
Nhưng người này cười gằn, thẳng thừng tạo ra 9 con Mắt Thật ở trên cơ thể đám rối này.
Nhìn rõ!
Tìm được rồi!
Vút! Con rối phi hành cực nhanh, những chấm sáng kia cũng rầm rầm đuổi theo.
Sau đó Bồn Cầu cảm nhận được: “Bọn nó tới rồi!”
“Cô thả tôi ra, tôi biến hình là có thể ngăn cản một hồi...”
“Vô ích, cậu phải ở trong cơ thể tôi, bằng không cậu bị đánh cho nổ thì tôi chẳng còn lại lá bài tẩy nào nữa cả.”
Đầu óc A Điêu tăng tốc vận hành, điên cuồng tăng tốc độ lột xác, chỉ cần làm sai một bước trong trình tự này sẽ hệt như tháo bom, cô bị bom nổ chết; còn không tăng tốc thì cô cũng phải toi đời khi những chấm sáng kia vừa đến!
** má!
Đầu óc A Điêu sắp nổ tung, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, có điều hai mắt càng lạnh như băng...
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng nổ.
Con rối đó phát nổ.
Hả?
(P5)
.....
Ầm ầm
Người đàn ông có linh cảm ngay khi con rối nổ, chung quy ai nấy toàn là tiểu Linh Vương thành thử gã đã cảm nhận được ngay trong nháy mắt Trâm Xanh tới. Khốn nỗi tiểu Linh Vương này ra tay mãnh liệt, gã hoàn toàn không kịp tránh né.
Gã chịu đựng, có điều dây điều khiển con rối bị chặt đứt.
“Là cô!” Gã lạnh lùng nhìn Trâm Xanh với đôi mắt tàn nhẫn.
Trâm Xanh nhìn gã, đuôi lông mày trên khuôn mặt thanh tú khẽ giật. Khi không còn dạy học nữa cô ấy mới hé tỏ vài phần lưu loát và phóng khoáng mà võ giả thường có, cô ấy thản nhiên hỏi: “Anh là ai?”
“Muốn chết!”
Vốn gã còn muốn dẫn thêm chút chấm sáng đi vào lừa giết Trần A Điêu, hiện tại Trâm Xanh tới vậy thì gã muốn ở đây kiềm chế cô ấy, để cô ấy đừng đi vào cứu A Điêu. Song Trâm Xanh thông minh cỡ nào cơ chứ, cho nên cô ấy đã phát hiện.
Thế nên hẳng thừng xông về phía cửa động.
Ầm!!!
Hai tiểu Linh Vương trực tiếp khai chiến!
Còn ở phía bên kia... A Điêu vừa điên cuồng làm việc mà trái tim lại đang tê dại, bởi lẽ cô cảm giác được dẫu con rối ấy có nổ tung thì những chấm sáng kia lại như đang do dự qua lại ở nơi gần cửa động.
Bọn chúng sẽ tới chứ?
Sẽ… tới.
Tới rồi.
Rầm rầm, một đám chấm sáng gào thét lao ra.
Hơn nữa còn uốn lượn bay vòng quanh A Điêu.
(P6)
Toi! Vẫn còn một đợt cuối cùng không thể giải quyết được!!
Đầu A Điêu sắp nổ tung, trốn? Chạy đi đâu?
Bất chợt tâm trí A Điêu xoay chuyển, quyết đoán phóng ra sợi tơ tinh thần khổng lồ, để chúng nó mau chóng lặn xuống hồ nước kia trước khi những chấm sáng bay tới.
Cái hồ này, đúng, cái hồ này, là nơi có mùi thơm.
Tại sao lúc nãy chúng ngần ngại không biết nên vào hay chăng?
Tại sao chúng bay vòng quanh?
Chúng lượn quanh cái gì?
Là cái hồ đó!
A Điêu quyết định cho một lượng lớn sợi tơ tinh thần lặn xuống đáy hồ.
Đúng lúc này cụm chấm sáng phá cửa sổ mà vào.
Rầm rầm nhào vào trận bàn, vây quanh A Điêu, trong khoảnh khắc ấy, xì xì xì...
Từ đầu Đan Niết Bàn, trận bàn, vật chất thần bí và Sách Hoàng Tuyền đang duy trì cân bằng hoàn mỹ, A Điêu là một bệnh nhân mắc bệnh nan y đang được phẫu thuật, cuộc phẫu thuật hoàn mỹ là thế nhưng trần nhà bất ngờ vỡ tung vào giây phút cuối cùng, một thùng dầu nóng đổ xuống.
Sau đó liền xì xì xì.
Trần A Điêu, cô tỏa sáng kìa.
Sẽ bị hủy diệt chăng?
………..
A Điêu là điển hình cho phái hành động, nhất là khi có động lực lớn mạnh hoặc cảm giác nguy cơ lớn mạnh, hiệu suất của cô vô đối đến lạ. Vốn lúc trước nó chỉ là khuôn mẫu cho một tư duy hình thức ban đầu, vậy mà tới khi cô vừa xuống tay vừa hoàn thiện chế tác theo đà thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuyện này được cô làm trong 3 tiếng mà thôi.
Song, A Điêu nhìn xuống tài nguyên còn lại, bỗng không vui mừng: “A, hình như tôi còn có thể thuận tiện lên luôn cấp Sao Trời.”
Chủ yếu vì lần này kiếm bộn nhiều lắm.
Vương tộc + hai đợt Tông Sư Nam Tấn tổng hợp lại có 20 triệu Sao Trời Tệ và 10 triệu di cốt.
Mà môn chủ Ma Âm Môn càng tuyệt vời hơn, có lẽ dạo này tổ chức phản diện giết người cướp của báu nơi nơi đã tích góp thật nhiều của nả, thành thử của để lại của người này còn nhiều hơn cả hai đại Tông Sư.
Tuy nhiên thứ A Điêu chú trọng nhất là đạo bia trên người bọn họ.
Hợp lại thành 12 miếng.
Phỏng chừng đều là người sống sót từ 300 năm trước. Vào thời đại đó, sau hàng nghìn năm tu linh lắng đọng, có rất nhiều người có đủ khả năng đạt được đạo bia (khác với tu sĩ hiện nay có tu vi thăng tiếng tốc hành, chả có gốc gác về con đường Đạo giáo), thành thử tu sĩ có cấp đại Tông Sư trở lên thường có đạo bia bên người.
Mười mấy tấm đạo bia đó, dẫu rằng toàn cấp Tông Sư, đối với A Điêu mà nói đó cũng là một khoảng tài sản to lớn, vượt xa những Sao Trời Tệ và di cốt này.
Quá sảng khoái, phất nhanh rồi!
Bồn Cầu: “Thông thường những điều cô mong đợi sẽ có chuyện xảy ra, hứa với tôi này cục cưng, lần sau nhớ chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đó.”
A Điêu: “...”
Cậu có độc à, cút!
Bị chửi vậy mà Bồn Cầu lại đĩnh đạc: “Cô tính làm lên tới cấp Sao Trời dạng gì? Theo lý thuyết dù cô chả làm gì cả cũng đạt được Sao Trời cực hạn 100%. Tuy nhiên giả thử cô đã có được căn cơ tốt như vậy, dám chắc sẽ muốn làm cho nó tốt hơn nữa. Trọng điểm của cấp Sao Trời là cơ thể Sao Trời, Sao Trời cực hạn có thể đạt được cơ thể Sao Trời với độ tinh khiết trên 30% dưới sự rèn luyện của quy tắc Linh đạo, cũng chính là thể chất sẽ cao bằng 30% cường độ cấp Sao Trời; còn tiếp tục đi lên trên nữa, từ 60% trở lên đã là cơ thể Sao Trời siêu phàm, 90% trở lên chính là cơ thể Sao Trời hoàn mỹ.”
(P1)
A Điêu đang tính toán hệ thống năng lượng nay nghe vậy đã nhíu mày: “Giả dụ như không có chuyện huyết thống này, tôi hẳn sẽ chạy nước rút tới cơ thể Sao Trời hoàn mỹ, bản thân điểm thiên phú của tôi không nằm trên thể chất. Có điều khi nãy tôi tức giận tạo ra luôn Ứng Long 7 vuốt cho nên tổng thể tố chất đã đạt tiêu chuẩn, được Linh đạo tán thành sẽ được hỗ trợ, huống chi tài nguyên cũng gắng gượng nổi. Song, hiện giờ mới tạo ra huyết thống, trên lý thuyết có thể thành công lưu lại tu vi căn cơ nhưng chung quy vẫn là công cuộc trùng tu thành thử cơ thể ở thế yếu, dám chắc không thể đạt tới cơ thể Sao Trời hoàn mỹ, vậy đành phải chọn siêu phàm thôi.”
Đành phải chọn siêu phàm, cái lời nói này mà đặt ở thời đại sáng chói đầy tinh anh ở đời đầu tiên ắt bị người ta đánh cho chết.
Nhưng Bồn Cầu không cảm thấy lố: “Nghe có vẻ nguy hiểm, khi nào thì làm?”
“Bây giờ.”
A Điêu đã sắp xếp xong tất cả.
Không rườm rà hệt khi sáng tạo huyết thống Ứng Long, lần này đơn giản hơn nhiều, một trận bàn làm huyết thống, một trận bàn che chở đột phá Sao Trời, toàn bộ nền tảng đã bày ra đó, thành là thành, còn không được thì không được.
Cô bắt đầu.
“Hầy, có vẻ bảo vật đáng gờm nhất đời đầu tiên vẫn là Sách Hoàng Tuyền này rồi. Lúc trước đoan chắc trong tượng Quan Âm Ngàn Tay nọ cũng có phần mang lại hiệu quả dạng thời gian như Sách Hoàng Tuyền, bằng không sẽ không cách gì điều khiển thời gian. Chung quy cũng có lý do vì đâu Lộc Sơn và vương tộc Đàm Đài tài giỏi. Vương tộc Đàm Đài vừa sinh ra huyết thống đã thức tỉnh được Sách Hoàng Tuyền, tăng thêm gốc gác của người ta, chỉ e bên trong vương tộc cất giấu không thiếu gì cao thủ.”
A Điêu trước kia cảm thấy đạo bia dữ dằn muốn chết, giờ đến tay mười mấy tấm đạo bia cũng như chơi Sách Hoàng Tuyền một hồi, cô cảm thấy cái món này mới thực chất là đồ khan hiếm.
Tác dụng của Sách Hoàng Tuyền là thời gian, A Điêu cho nó nhập vào phần tinh thần, cũng như nhỏ máu.
Ràng buộc, khởi động.
Bắt đầu.
Ù... Thời gian huyền diệu dao động, chỉ dao động trên mỗi người cô.
Thời gian quay trở lại, điều chỉnh gen của cô về huở ban đầu... và rồi vận hành.
Mâm tròn trên trận bàn khổng lồ với ba bánh xe răng cưa khởi động, bên cạnh A Điêu đang ngồi là hơn mười mấy món bảo vật đỉnh cấp đang lơ lửng, trong đó cối lõi nhất là Sách Hoàng Tuyền, Đan Niết Bàn và chất lỏng vật chất thần bí.
(P2)
Cô điều khiển Sách Hoàng Tuyền, ăn Đan Niết Bàn, đồng thời hút vật chất thần bí vào trong cơ thể.
Tác dụng của trận bàn là làm cho cơ thể chính của cô không sụp đổ hơn nữa nhanh chóng tổ chức lại, điều này cần tiêu hao thật nhiều tài nguyên, hiện tại nó đã thiêu đốt di cốt và linh hạch.
Nó là món đốt tiền à? Đủ tạo ra vô số Vi Quang và Sao Trời đó.
Cứ một lát là bị đốt một đợt đám tài nguyên có thể dùng để lên Vi Quang và Sao Trời.
Cứ một chốc là đốt một cái, một hồi nữa lại đốt thêm một cấp.
Theo như Bồn Cầu thấy, giờ A Điêu đã ăn *** rồi.
Tuy nhiên chính cô cũng đang đau đớn, cẩn thận bóc tách huyết thống cơ thể là công việc cực kỳ nguy hiểm lại kinh hoàng, thân thể đớn đau, tinh thần căng thẳng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi chủ động đụng đến vật chất huyết thống bị nguyền rủa ngấp nghé tới nhất, nguyền rủa bỗng đâu rung lên.
Chỉ rung động một chút đã làm cơ thể chính A Điêu vỡ vụn và bắt đầu thối rữa ngay. Song chính vào giây phút này, Đan Niết Bàn ở trong cơ thể cô bốc cháy, vảy rồng bắt đầu sinh sôi hết lần rơi xuống này này tới lần rơi xuống khác, trong mơ hồ, dòng năng lượng của phượng hoàng non trẻ leo lên và tiêu tán trên người cô, hình thành một trường năng lượng lưu động. Trận bàn cung cấp tài nguyên khổng lồ hỗ trợ cô khôi phục.
Thời gian trôi trông thật nhanh nhưng cũng thật chậm.
Giọt nước như chực kết thành băng, giọt băng chực bốc thành hơi nước.
Mọi thứ chậm đến vậy.
Chậm đến mức... Bồn Cầu hồi hộp nhìn, rốt cuộc nhìn thấy A Điêu hủy bỏ một phần nhỏ gen huyết thống cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất.
Rốt cuộc tất cả liên quan tới Trần Khuê cũng sắp rời xa cô?
Đúng lúc này, ông!
Bồn Cầu và A Điêu đều cảm nhận được một biến động bất thường.
Sắc mặt A Điêu trắng bệch, theo bản năng nhìn ra vách đá lối ra.
Nếu ánh mắt có thể xuyên qua không gian quanh co, đại khái cô có thể lần theo dấu vết tới lối vào mê cung này, cũng là sơn động ban đầu cô tiến vào.
Bên đó có gì không ổn.
Suy nghĩ trước hết của A Điêu và Bồn Cầu là - có người đến, thậm chí còn phá vỡ rào cản ngăn cách chấm sáng.
Ai?
Đừng nói là thằng chó tiểu Linh Vương làm mình choáng váng đấy!
(P3)
.....
Giờ phút này bên ngoài cửa động có một người đàn ông trung niên vận độ đen với khuôn mặt âm ngoan ỷ vào năng lượng lĩnh vực của Linh Vương đã ngăn cách những chấm sáng này tiếp xúc với mình. Tuy nhiên sau khi gã chạy trốn đến nơi này, bấy giờ mới phát hiện đám tàn dư của Tia Chiếu Mặt Trời hiện hữu, gấp gáp mở lĩnh vực che chở bản thân với lòng táng đởm.
Lĩnh vực hao phí năng lượng tột cùng, chả khác đốt tiền là bao, thành thử thời gian của gã không có nhiều, gã chỉ muốn vào trốn một chút rồi chạy ra ngoài. Ngặt nỗi gã nhận ra gần đây không có xác Trần A Điêu làm cho bấy giờ gã hiểu ra Trần A Điêu còn chưa chết.
Như vậy mà còn chưa chết?
Nó là con gián tinh à?
Tâm trạng cao thủ tiểu Linh Vương nổ tung, lập tức tranh thủ thời gian điều tra nơi nơi, cuối cùng tìm được sơn động này. Ở cấp bậc Linh Vương, làm sao gã không nhìn ra đây là chiêu đóng chặt. Nghĩ đến có khi A Điêu trốn ở bên trong, gã lập tức phá vỡ nó, khốn nỗi chẳng thấy được tung tích A Điêu đâu, trái lại còn cảm ứng được bên dưới là một thế giới cực kỳ sâu thẳm và bí ẩn.
Giả thử như là nơi khác, cấp Linh Vương có thể mặc sức mà đi, mỗi tội đây là vực nước U Lan, nhìn tới hiện tại các chấm sáng còn đang va chạm lĩnh vực đầy kinh khủng, gã cẩn thận ngay.
Lỡ như trong đó có một đống...
Tiểu Linh Vương sống lâu tới từng này tuổi với sức mạnh cỡ này thì sao có thể là đèn cạn dầu? Gã lập tức động não, thuộc tính của lão già nham hiểm đã hiện rõ. Gã lấy ra một con rối với cơ thể sống khỏi nhẫn trữ đồ, rót vào trong cơ thể nó một ít máu tươi và năng lượng của mình, sau đó mở tính linh của nó ra.
Chấm sáng lập tức hứng thú hẳn, đồng loạt bay lên người con rối. Ngay lúc này gã khống chế con rối này bay lên, lao cực nhanh vào trong sơn động, tay trái vừa tìm đường đi dựa vào hơi máu A Điêu lưu lại vừa hấp dẫn những chấm sáng này.
Lúc đi được một lúc, gã thấy tình hình thông qua con rối, đầu ngón tay chụm lại, trong nháy mắt gã cho nổ tung Con Mắt Giám Sát được A Điêu cố tình thiết lập trên đường.
Lúc này gã cười khẩy, tiếp tục lần theo dấu vết.
Chưa chết hệt như dự đoán mà trạng thái hãy còn tốt. Đã ở vực nước U Lan, chốn này đầu bí ẩn, Lộc Sơn không có cách gì sục sạo được chân tướng, có điều rất có thể đằng sau đang có một tiểu Linh Vương đuổi theo, phải mau tốc chiến tốc thắng.
Để nó chôn thân trong đám chấm sáng này cũng tốt!
(P4)
Đã bắt đầu xuống tay với Trần A Điêu, hiển nhiên gã cực kỳ ngoan độc. Giừ phút này ngón tay gã dẫn dắt, chế tạo ra từng con rối, chúng nó đi vào khu rừng bắt đầu dẫn dắt càng ngày càng nhiều chấm sáng.
Rậm rạp chằng chịt, vô số kể.
Đến đây đến đây đi, để Trần A Điêu kia phải chết chắc!
Bấy giờ trong lòng A Điêu đã căng thẳng kể từ khi Con Mắt Giám Sát bị nổ tung.
Mẹ kiếp, cái đồ keo con voi!
Nhanh nhanh nhanh!
A Điêu không thể không tăng tốc động tác... Nhưng lúc này càng ngày càng nhiều chấm sáng phi hành với tốc độ quá nhanh, mau chóng lao theo con rối đang điên cuồng bay đi…
Rốt cuộc,
Bọn chúng tới?
Lúc cách bọn A Điêu hai hành lang, con rối rẽ ngoặt, vòng qua vài con đường, hối hả truy tìm, nhưng mãi đuổi mãi đuổi cho tới khi tên này nhận ra điều bất thường.
Không đúng, đây là dấu vết Trần A Điêu cố ý lưu lại, là hậu chiêu của nó, nó không ở bên này.
Hơn nữa bên này tràn ngập mê cung rậm rạp, quỷ quái khó lường, nơi nơi toàn là hơi thở của nó, hoàn toàn chả có cách nào phân rõ.
Đúng là Trần A Điêu, đủ man trá!
Nhưng người này cười gằn, thẳng thừng tạo ra 9 con Mắt Thật ở trên cơ thể đám rối này.
Nhìn rõ!
Tìm được rồi!
Vút! Con rối phi hành cực nhanh, những chấm sáng kia cũng rầm rầm đuổi theo.
Sau đó Bồn Cầu cảm nhận được: “Bọn nó tới rồi!”
“Cô thả tôi ra, tôi biến hình là có thể ngăn cản một hồi...”
“Vô ích, cậu phải ở trong cơ thể tôi, bằng không cậu bị đánh cho nổ thì tôi chẳng còn lại lá bài tẩy nào nữa cả.”
Đầu óc A Điêu tăng tốc vận hành, điên cuồng tăng tốc độ lột xác, chỉ cần làm sai một bước trong trình tự này sẽ hệt như tháo bom, cô bị bom nổ chết; còn không tăng tốc thì cô cũng phải toi đời khi những chấm sáng kia vừa đến!
** má!
Đầu óc A Điêu sắp nổ tung, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, có điều hai mắt càng lạnh như băng...
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng nổ.
Con rối đó phát nổ.
Hả?
(P5)
.....
Ầm ầm
Người đàn ông có linh cảm ngay khi con rối nổ, chung quy ai nấy toàn là tiểu Linh Vương thành thử gã đã cảm nhận được ngay trong nháy mắt Trâm Xanh tới. Khốn nỗi tiểu Linh Vương này ra tay mãnh liệt, gã hoàn toàn không kịp tránh né.
Gã chịu đựng, có điều dây điều khiển con rối bị chặt đứt.
“Là cô!” Gã lạnh lùng nhìn Trâm Xanh với đôi mắt tàn nhẫn.
Trâm Xanh nhìn gã, đuôi lông mày trên khuôn mặt thanh tú khẽ giật. Khi không còn dạy học nữa cô ấy mới hé tỏ vài phần lưu loát và phóng khoáng mà võ giả thường có, cô ấy thản nhiên hỏi: “Anh là ai?”
“Muốn chết!”
Vốn gã còn muốn dẫn thêm chút chấm sáng đi vào lừa giết Trần A Điêu, hiện tại Trâm Xanh tới vậy thì gã muốn ở đây kiềm chế cô ấy, để cô ấy đừng đi vào cứu A Điêu. Song Trâm Xanh thông minh cỡ nào cơ chứ, cho nên cô ấy đã phát hiện.
Thế nên hẳng thừng xông về phía cửa động.
Ầm!!!
Hai tiểu Linh Vương trực tiếp khai chiến!
Còn ở phía bên kia... A Điêu vừa điên cuồng làm việc mà trái tim lại đang tê dại, bởi lẽ cô cảm giác được dẫu con rối ấy có nổ tung thì những chấm sáng kia lại như đang do dự qua lại ở nơi gần cửa động.
Bọn chúng sẽ tới chứ?
Sẽ… tới.
Tới rồi.
Rầm rầm, một đám chấm sáng gào thét lao ra.
Hơn nữa còn uốn lượn bay vòng quanh A Điêu.
(P6)
Toi! Vẫn còn một đợt cuối cùng không thể giải quyết được!!
Đầu A Điêu sắp nổ tung, trốn? Chạy đi đâu?
Bất chợt tâm trí A Điêu xoay chuyển, quyết đoán phóng ra sợi tơ tinh thần khổng lồ, để chúng nó mau chóng lặn xuống hồ nước kia trước khi những chấm sáng bay tới.
Cái hồ này, đúng, cái hồ này, là nơi có mùi thơm.
Tại sao lúc nãy chúng ngần ngại không biết nên vào hay chăng?
Tại sao chúng bay vòng quanh?
Chúng lượn quanh cái gì?
Là cái hồ đó!
A Điêu quyết định cho một lượng lớn sợi tơ tinh thần lặn xuống đáy hồ.
Đúng lúc này cụm chấm sáng phá cửa sổ mà vào.
Rầm rầm nhào vào trận bàn, vây quanh A Điêu, trong khoảnh khắc ấy, xì xì xì...
Từ đầu Đan Niết Bàn, trận bàn, vật chất thần bí và Sách Hoàng Tuyền đang duy trì cân bằng hoàn mỹ, A Điêu là một bệnh nhân mắc bệnh nan y đang được phẫu thuật, cuộc phẫu thuật hoàn mỹ là thế nhưng trần nhà bất ngờ vỡ tung vào giây phút cuối cùng, một thùng dầu nóng đổ xuống.
Sau đó liền xì xì xì.
Trần A Điêu, cô tỏa sáng kìa.
Sẽ bị hủy diệt chăng?