Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4

Chương 189: Thiết kế



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Một đêm này có quá nhiều chuyện cần xử lý đã được xử lý thầm lặng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Nó vẫn gợn sóng nhưng rất nhanh đã lấy lại sự tĩnh lặng.
Một người hồi cung, đối phó với lão già tầm thường.
Một người chuẩn bị ứng phó với đám Hoài Nam Vương ngốc nghếch sắp chạy tới.
Hệt như thức dậy sớm đi làm đúng giờ, chuyên nghiệp cực kỳ.
A Điêu không biết chuyện xảy ra ở Trần Tốn, việc cô làm chủ yếu tối nay là… bốc thuốc, sắc thuốc, mớm thuốc.
Hiền lành cùng cực.
“Tới này chú em Chim Nhỏ, tới uống thuốc.”
Trong trạm dịch, Đoan Mộc Biệt Tuyết không phải nhân vật chỉ biết ngồi đó ngắm mùa xuân và tuyết trắng, chung quy cũng xuất thân từ giới nhà giàu quyền thế quyền quý cho nên cô ta vẫn quen thuộc về phương diện này. Là đối tượng mang sức chiến đấu cao nhất nơi đây, cô ta dùng thời gian ngắn nhất xử lý vấn đề thương vong của các tu sĩ, đồng thời sắp xếp lại nhân viên trấn thủ các khu vực sào huyệt ma quỷ.
Thật ra trước mắt tốt nhất là toàn lực tiêu diệt những sào huyệt quỷ này, khốn nỗi sào huyện quỷ linh càng khó tiêu diệt hơn so với sào huyệt ma quỷ. Chúng sâu không thấy đáy, dẫu cô ta là một tiểu Tông Sư còn không dám mạo hiểm, cho nên còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Có điều cô ta cũng có kế hoạch thành thử cố tình đi ra khỏi phòng, tìm kiếm một ai đó, vậy mà lại thấy nhiều người trong sảnh lớn đang nhìn lăm lăm vào một chỗ.
Ngọa Long đang mớm thuốc cho Phượng Hoàng.
Giọng điệu dịu dàng, động tác thân mật, nhưng Phượng Sồ cứ mãi thoi thóp... thế là Ngọa Long quyết đoán để Phượng Sồ nằm trên đùi mình, đoạn nắm cằm y tọng từng đợt từng đợt…
Chả là không có gì mỗi tội Đoan Mộc Biệt Tuyết cứ luôn cảm thấy hình ảnh này quái dị, thầm than cảnh giới của mình vẫn không đủ, chẳng lẽ cứ mãi mang suy nghĩ cố chấp thế à?
“Anh Ngọa Long.” Đoan Mộc Biệt Tuyết tới đề cập tới mua bán với A Điêu.
“Bùa chú?”
(P1)
“Đúng vậy, tôi dự định sắp xếp người đi xuống tiêu diệt sào huyệt quỷ linh, làm một mẻ khoẻ suốt đời, nhưng cần tài nguyên trợ cấp, thành thử tôi muốn đại biểu các vị tu sĩ bàn chuyện mua bán này với anh Ngọa Long.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết không phải Hoài Nam Vương đầu úng nước muốn dùng tay không bắt cướp, cô ta đưa ra giao dịch rất hấp dẫn, thậm chí bảng giá còn nhỉnh hơn Thương Ngô. Suy cho cùng đối với Thương Ngô mà nói thì đó chỉ là dự trữ tài nguyên bình thường, còn Biệt Tuyết lại ở trong thời gian chiến tranh khẩn cấp. Cô ta nói thẳng, nâng lên một mức giá tính toán bằng Sao Trời Tệ.
Giả mà người khác, đã đồng ý giao dịch với Thương Ngô âu sẽ không nhận đơn hàng nữa, dẫu gì năng lực cung ứng có hạn. Song, A Điêu là ai cơ chứ, là người một đêm lấy được hơn ba ngàn linh hạch quỷ, tốc độ còn nhanh hơn cả máy xúc đất hiệU Lan Tường.
Hơn nữa A Điêu đã sớm làm chuyện lôi kéo lòng người tạo danh vọng, cô từng làm tại phía vùng biển phía Nam thì đương nhiên cô cũng đồng ý khi đối mặt với những cường giả có đẳng cấp cao hơn ở bên này.
“Tôi không có đủ số lượng trong tay, cần phải điều phối với công ty của tôi nữa.”
“Công ty?” Đoan Mộc Biệt Tuyết ngạc nhiên.
“Đúng vậy, công ty bùa chú, tôi muốn làm cho nó lớn mạnh, sau này niêm yết tài chính... Đoan Mộc tiền bối, lần này cô đặt một đơn hàng lớn, sau này tôi cho cô làm VIP.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết chưa từng đa nghi, bùa chú chung quy vẫn là tài nguyên quan trọng từ đời đầu tiên đến nay, còn có lợi ích VIP nữa, cô ta không phải kẻ ngốc tất nhiên sẽ không từ chối, vì thế bèn cảm ơn.
“Không có gì, không có gì, tiền bối, chúng ta hãy thêm Wechat đi, sau này sẽ giữ liên lạc.”
“Được, không cần phải gọi tôi là tiền bối đâu.”
“Được, dì trẻ Đoan Mộc.”
“...”
Từ Đoan Mộc Biệt Tuyết + 88888888!
Trông thấy dì trẻ Đoan Mộc đối xử lãnh đạm vô cùng với thân vương vừa thêm phương thức pm riêng với Cá Trê Tinh còn để người này gọi dì trẻ, các tu sĩ bên cạnh thấy mà tròng mắt sắp lồi ra ngoài tới nơi.
Đù! Lý Ngọa Long này ghê thật.
Xấu xí không sao cả, chỉ cần tài năng là đã thêm được Wechat của tiên nữ.
A Điêu, người gặt hái một đám năng lực niệm, không quên chuyện chính, nhét cho Trương Phượng Sồ một viên kẹo trước mặt Đoan Mộc Biệt Tuyết.
(P2)
Kế đó Trương Phượng Sồ tỉnh lại, có lẽ y ghi hận trong lòng nhưng mặt ngoài cứ cười tủm tỉm, hở một cái là gọi A Điêu là anh trai trước mặt người khác. Thế là tên tuổi Ngọa Long Phượng Sồ lan truyền rất nhanh ở khu vực Khe Quỷ.
Năm ngày sau, A Điêu đi ra, hoàn thành giao dịch với các tu sĩ mà Đoan Mộc Biệt Tuyết đại biểu, nhận được hai triệu tinh tệ, tính ra trong tay cô đã có năm triệu tinh tệ.
Nhưng cô không sốt sắng sử dụng, trước mắt đánh tài nguyên quan trọng hơn.
Thực chất trong tay cô không thiếu thủ đoạn mạnh lên, bất kể là tinh tệ khổng lồ và một đám di cốt, hay đến từ Eo Đao Kính... mỗi tội cô thiếu thời gian.
Tới đạo bia tiểu Linh Vương mà còn không có thời gian tìm hiểu nữa là.
A Điêu hoàn thành giao dịch xong, lập tức tránh khỏi đám người Đoan Mộc Biệt Tuyết, bắt đầu vừa một mình đánh sào huyện quỷ linh vừa dùng các loại bí thuật Quan Sát điều tra hướng đi của Ma Âm Môn.
Nhưng cô cũng biết mình phải cẩn thận hơn bây giờ bởi lẽ lớp học bên Lộc Sơn đã đến, đương nhiên phân thân của cô phải đi tới lớp. Tại Lộc Sơn cũng có một số cường giả mang lòng riêng, tiện tay kiểm tra là có thể phán đoán ra thật giả của cô.
Cũng đương nhiên xác định được cơ thể chính của cô không ở Lộc Sơn.
Như vậy…
Thời gian cho cô không còn nhiều lắm.
.....
Tại Lộc Sơn, sáng sớm A Điêu lên lớp. Thương Ngô bên cạnh cũng đi theo.
“A?”
Thương Ngô đưa trà sữa nóng hổi vừa làm cho cô: “Hôm nay là lớp Kiếm đạo, tôi cảm thấy hứng thú với chủ đề này, tộc Thiên Linh thua xa tộc Người ở chỗ nầy.”
Tôi còn chưa hỏi anh giải thích gì chứ?
A Điêu cười, hút một hớp trà sữa lớn, má phồng lên, mặt mày cong cong.
Thương Ngô xoay sang, nói thong dong một câu: “Trên người tôi có bảo vật, có là Linh Vương nhìn thấu sang thì tôi vẫn cảm giác được. Mặc dù không cách nào ngăn trở nhưng có thể theo dõi được thân phận của đối phương — những lão quái vật Lộc Sơn này đều biết thành ra sẽ cố kỵ, không dám tùy ý quét cô.”
Dữ dằng tới mức đó?
A Điêu vẫn chưa nghĩ tới kỹ thuật này, đây không phải radar hình người sao?
(P3)
Khốn nỗi mấy lão quái vật kia có khi nhờ đó suy ngược ra cô đúng là phân thân.
Nghiêm túc mà nói đối mặt với cao thủ cấp bậc này thì không cách gì lừa gạt nổi, song chí ít để cho bọn họ giảm bớt cơ hội rình mò đến thực lực phân thân cô.
“Cảm ơn.”
A Điêu và Thương Ngô đến lớp, không ngờ người dạy lớp Kiếm đạo bọn cô lại là... Dì nhỏ tộc họ Lý?
Khuôn mặt chỉ được xem là thanh tú, dáng người kiệt xuất nhưng phong thái lạnh như băng sương, chực kiếm nước mùa thu, thậm chí mang lại cho người ta cảm giác tồn tại còn cao hơn những mỹ nữ hàng đầu.
Có lẽ cô ta không phải là Linh Vương, có điều đã được đứng lớp chứng tỏ tài nghệ Kiếm đạo của cô ta rất khủng khiếp.
Tuyệt vời, một ông trùm phái học thuật như Khúc Hà Nhĩ?
Chẳng qua nhà họ Khúc có thể sản sinh ra một nhân vật như Khúc Hà Nhĩ, Lộc Sơn lấy ra một Lý Thanh Dứu cũng không có gì lạ.
Kiếm đạo mà cũng mang tính học thuật?
Sự thật chứng minh là có, thứ cô ta dạy không phải Kiếm đạo mà là mà là ứng dụng năng lượng vũ khí cho tất cả các con đường tấn công.
Cái này rất cao cấp, A Điêu ngay lập tức nhận ra nó phù hợp với năng lượng cao cấp như đạo âm dương.
Tất nhiên không phải cố tình dạy cho cô mà để chuẩn bị cho các học sinh như bọn cô đi tới cấp Tông Sư trong tương lai.
Các nữ tu sĩ làm giáo viên ở Lộc Sơn không thích có liên hệ với học trò, không làm thân với ai, dạy xong xuôi là rời đi.
Ngay sau khi cô ta rời đi, A Điêu thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi lớp, liếc mắt nhìn bốn bề, nhếch khóe miệng.
Hừ!
Cấp tiểu Linh Vương còn làm cô không xử nổi chứ cậu Vương tử dị tộc thì cô vẫn có thể giải quyết được.
A Điêu trở lại Viện Lang Gia, hỏi Thương Ngô một câu: “Mấy anh có thù với vương tộc Ma La không?”
“Có.”
(P4)
“Có nội gián bên phía họ không? Biết Ma La Da Tát không?”
Thương Ngô nhướng mày, nhìn về phía A Điêu, trực tiếp liên tưởng đến: “Là cậu nhóc Vương tử, hắn ở biên giới Đường Tống? Còn xúc phạm cô?”
A Điêu: “Không phải em, em vì anh với chị Đạo Quang thôi. Anh và chị Đạo Quang là người của em, như vậy tộc nhân của các anh là người một nhà với em, đương nhiên kẻ địch của mọi người cũng là kẻ địch của em.”
Tới rồi, cái mùi này.
Thương Ngô khẽ mím môi mỏng, lạnh lùng hỏi: “Muốn tôi làm gì?”
A Điêu hơi ngượng ngùng cho biết: “Nói cho các anh trai của cái cậu nhóc Vương tử này biết… Em trai của bọn họ liên thủ với người của vương tộc Liệt Tần, đang gầy dựng sự nghiệp, để cho mấy người làm anh như bọn họ dốc thêm sức, nhưng tuyệt đối đừng để cho đứa em trai kéo xuống.”
“Tốt nhất là uyển chuyển một tí, làm quá thẳng thừng thì họ sẽ cho rằng em đang cố ý sinh sự.”
“Người ta sao có thể chứ?”
Đúng, đó là một kế hoạch tuyệt vời.
Nếu như cô không thảo mai đến thế thì tốt rồi.
Thương Ngô suy nghĩ, nói: “Giả thử người bên Ma La sắp xếp thích khách thì hẳn họ sẽ không phái đi Tông Sư vì lực lượng cấp Tông Sư trong mỗi tộc đàn đều có trong hồ sơ, nếu có động tĩnh ắt bị người trong tộc phát giác được. Đây là để tránh cho lực lượng cao cấp âm thầm tung hoành ngang dọc, ám sát thành viên nòng cốt, nhất là những người mang huyết thống như chúng tôi.”
“Như vậy là tốt nhất.” A Điêu cảm thấy nếu hiện tại cô muốn đối phó tiểu Tông Sư cam đoan sẽ để lộ thông tin cơ thể chính.
Tông Sư trở xuống thì khác.
Giờ phút này cơ thể chính của cô đang giám sát Ma Âm Môn, cô rất nhanh phát hiện ngoại trừ Ma Âm Môn hợp tác với ma quỷ cấp 12 như quỷ vương Đà La, đối tác chủ yếu của họ nằm tại vùng trũng Huyết Diên.
“Yêu vương Vảy Trắng cấp 13, thực lực mạnh hơn quỷ vương Đà La cùng cực, không kém tiểu Tông Sư là bao rồi.”
Bồn Cầu: “Cô muốn xử nó? Khó lắm đấy, sức chiến đấu sánh vai tiểu Tông Sư là thế chứ sức sinh tồn của ma quỷ vượt xa nhân loại.”
Tất nhiên A Điêu biết thành thử cô phải tính toán đâu ra đấy.
.....
Thực chất bên vương tộc đã có phán đoán, mặc dù cố kỵ Thương Ngô nên không điều tra trắng trợn nhưng trái lại vẫn xác định ra thân phân của A Điêu.
“Thật ra giả dụ có thể dò xét được bên trong phân thân âu sẽ suy ngược ra được cơ thể chính của nó mạnh yếu ra sao, tiếc là Thương Ngô này làm hỏng chuyện.”
“Không sao, có nguyền rủa là được.”
“Giờ xuống tay luôn? Hay trước tiên xác định được nó đang ở đâu? Nó không ở Khí Huyết.”
“Kiểm tra xem, tôi muốn sự chính xác.”
(P5)
Ba ngày sau.
Khu vực Khe Quỷ, trong một hố đất, một đám quỷ linh vây giết một tu sĩ, người này bán mạng chống lại để rồi sau chót cạn kiệt linh lực tiêu diệt tất cả quỷ linh, còn dợm chạy trốn. Bất thình lình… hư không phía sau lưng người này b ắn ra một cây kim bạc thoạt trông như vô hình.
Nó khủng khiếp lắm, thẳng thừng phá toạc lớp giáp bọc thép, bắn vào ót người này.
Một giây, chất kịch độc trên kim bạc đã đi vào não.
Ầm.
Cái xác ngã xuống.
Bóng đen xé rách không gian xuất hiện đầy bí ẩn thu lấy thi thể với khuôn mặt vô cảm, có điều hắn không đi bởi lẽ người hẹn gặp đã tới.
Chẳng mấy chốc tại cuối một đầu hành lang có bóng hình Trương Phượng Sồ xuất hiện.
“Lần này tôi và anh hợp tác, cố tình tới biên giới Đường Tống đương nhiên vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát. Trong danh sách ám sát, Trần A Điêu đứng hạng đầu, Đoan Mộc Biệt Tuyết hạng nhì… Bây giờ anh đã giết 60% mục tiêu trên đó trong khi thân phận tôi và anh đều không bại lộ. Có điều Đoan Mộc Biệt Tuyết ở cùng một chỗ với một đám người, bản thân lại là tiểu Tông Sư dẫu còn chưa tới mức trên đỉnh, nhưng chúng ta hết cách xuống tay. Về phần Trần A Điêu thì lại không hay biết gì kể có là hành tung, đã lâu bên tình báo của Tam Điện hạ không truyền tin tới.”
“Gấp cái gì, chắc chắn cô ta sẽ tới đến biên giới, hơn nữa không cần sốt ruột về người này. Vương tộc Đường Tống này còn nóng lòng hơn chúng ta nữa, tám chín phần không cần chúng ta xuống tay, vương tộc này sẽ tự đi chém đầu.”
“Người này coi như xui quá, quái thai bực này lại sinh ra ở Đường Tống. Đường Tống vốn bất hòa, không bằng nước Liệt Tần của tôi.”
Rõ ràng Trương Phượng Sồ là của vương tộc Ma La, và vương tộc Ma La thông gia với nước Liệt Tần, Vương tử nhỏ tuổi này hợp tác bí mật với người của nước Liệt Tần theo đúng logic.
Trong Tam Quốc, tình hình nội bộ của Tam Quốc là bất ổn nhất.
Thứ nhất, vương tộc Đường Tống và người sáng tạo Lộc Sơn có mối thù truyền kiếp từ đầu.
Thứ hai, ông già Quốc vương Đường Tống lớn tuổi, bản tính yêu quyền lực yêu sắc đẹp trời sinh, đúng là cái móng nhà làm hư cả cái sàn nhà. Chưa kể khoa học và kỹ thuật của Đường Tống phát triển nhanh nhất, nền kinh tế mạnh mẽ, dẫn đến sự thức tỉnh tư tưởng của người dân, thế là sinh ra mâu thuẫn với vương quyền dẫn đến xung đột xã hội mạnh mẽ, gián tiếp làm cho vương tộc phải đàn áp các tầng lớp khác.
(P6)
“Tôi không lo lắng vương tộc Đường Tống có thể giết cô ta, tình huống của người này rất tồi tệ rồi, tuy nhiên tôi hy vọng tìm ra được tung tích cô ta sớm một chút. Đối với một đứa con cưng của trời siêu cấp bực này, càng cho họ thời gian thì họ càng dễ dàng lật ngược tình thế.”
“Thành thử biện pháp tốt nhất là tìm được cô ta, kế đó để cho người của vương tộc Đường Tống biết. Tôi thấy động tĩnh gần đây của biên giới không cách gì không dính dáng tới vương tộc Đường Tống. Hoài Nam Vương óc chó là mánh khóe che mắt được vương tộc phóng ra hấp dẫn sự chú ý.”
“Lại nói tiếp, giả mà đầu của Trần A Điêu tới tay, Tam Điện hạ nhất định sẽ vững vàng chèn ép Thái tử, trở thành Thái tử mới. Chung quy Bệ hạ nước Liệt Tần xưa nay không chú trọng xuất thân, chỉ nhìn vào năng lực. So ra mà nói vương tộc Đường Tống này quá ư buồn cười. Thái tử yếu như gà, Cửu hoàng tử và Thất hoàng tử trước sau giả vờ này nọ tới khi bị người ta đánh bầm dập thì im như thóc. Cái nhà Đàm Đài này là ổ gà hay gì, làm sao bì được với vương tộc Liệt Tần hùng dũng oai phong của tôi.”
Âm mưu của hai người tiết lộ kha khá thông tin, trong đó có rất nhiều lời nhận xét riêng tư về Đường Tống, thuần tuý hệt anti-|an, trong đó thông tin mấu chốt nhất đề cập tới là Tam Điện hạ.
Hiển nhiên hai người này dựa vào Tam Điện hạ nước Liệt Tần.
Nói đến Tam Điện hạ này, gã có danh tiếng không nhỏ ở Tam Quốc, là một người không đơn giản, danh sách ám sát tại biên giới của hai người là tác phẩm của gã.
Trong quá trình trò chuyện bí mật giữa hai người, họ nảy sinh một số ý tưởng tuyệt vời bao gồm cả nhắm vào Đoan Mộc Biệt Tuyết, nhắm vào các thiên tài khác, thậm chí có liên quan tới Triệu Ý, Tạ Kính Dư, bởi lẽ gần đây những người này cũng đến biên giới để viện trợ.
Mặc dù ở các giai cấp khác nhau nhưng đã liên quan đến nguy cơ quốc gia thì những người này vẫn là quân tiên phong, khốn nỗi đây không phải một cơ hội tuyệt vời cho nước Liệt Tần.
Cho nên mới có sự tồn tại của hai người này.
Bàn chuyện bí mật xong, hai người tranh thủ thời gian rời đi. Bỗng đâu hai người với tu vi và tố chất cao vời, toàn là thứ dữ dằn, thậm chí bảo vật cũng nhiều, đã đồng loạt có một cảm giác thần kinh co rút rùng mình chứng tỏ có biến.
Đoạn, họ nhận ra tín hiệu đã bị chặn.
Không tốt! Có người!
(P7)
Vẫn chưa kịp phản ứng... Tinh thần xung kích ập tới, kế đó năm bóng hình tấn công từ ba hướng trong một hố đất khá rộng rãi. Ầm!
Năm bóng đen gọi ra toàn bộ vật tổ, rõ rành là Chó Ba Đầu.
Không phải năm bóng đen kết hợp thành chó ba đầu mà là vật tổ huyết thống của mỗi bóng hình là một con chó ba đầu hung dữ cao lớn và hùng mãnh, dưới chân đạp lửa đỏ rực.
Năm con Chó Ba Đầu vây quanh, miệng há ra, không gian ba chiều hình tam giác nơi hai người ở ngay lập tức biến thành một lò lửa luyện ngục.
Chỉ trong nháy mắt, giáp chắn của cả hai đã bị đốt cháy và tan chảy.
Với nhiệt độ khủng khiếp, với sức sát thương đáng sợ của ngọn lửa, vẻ mặt của cả hai đều thay đổi, hiển nhiên họ biết ai đang tấn công mình!
“Đáng chết, nhất định là đám anh trai của tôi!”
Trương Phượng Sồ vô cùng điên tiết, cũng gọi ra vật tổ là Chó Ba Đầu hung ác với ý đồ xé rách lò lửa luyện ngục. Ngặt nỗi một con sao bằng được năm con, hơn nữa năm người này đều có cấp Sao Trời đỉnh cao cũng như toàn là tinh anh cốt cán của tộc Ma La, sắp lên Tông Sư, có thể thấy được các anh trai của Vương tử đều nghiêm túc không có ý chơi đùa.
Về lý thuyết thì giết được bọn họ mới hài lòng.
Tuy nhiên dù gì Trương Phượng Sồ cũng là cậu Vương tử, trang bị trên người và tài nguyên sao tính cho nổi, hệt như sự khác biệt giữa Đàm Đài Kha và Hạ Tam Lộc.
Thành tử sẽ có bản lĩnh trước sau.
Đồ cấp hạ siêu phàm! Bí thuật! Bùa chú! Cái gì có ích là tung ra!
Sức bùng nổ còn cao hơn khi đối phó với quỷ vương Đà La ngày đó.
Mà người bên cạnh Trương Phượng Sồ cũng tung đủ dạng thủ đoạn, chỉ yếu hơn Trương Phượng Sồ đôi phần.
Tính ra đây là bảy cấp Sao Trời đỉnh cao đang tung ra sức liều chết chém giết.
Động tĩnh rất lớn, cuối cùng Trương Phượng Sồ đang thao túng vật tổ huyết thống Chó Ba Đầu đã tức giận quát: “Đồ chó, đi chết đi!”
Vật tổ Chó Ba Đầu bỗng nhiên nhập vào cơ thể chính, rầm... Trương Phượng Sồ chợt hóa thành Chó Ba Đầu khổng lồ, bùng nổ xử lý thẳng hai cấp Sao Trời đỉnh cao, nhưng nó cũng là lần bùng nổ cuối cùng.
Ba cấp Sao Trời đỉnh cao còn lại biết đây là kỹ năng thiên phú máu của dòng chính vương tộc… Sau khi y bùng nổ một đợt, ba người hợp lực... Ầm!
(P8)
Trương Phượng Sồ bị đánh nổ, thân chó phân tán tứ tung và rồi nhanh chóng khôi phục lại thành cơ thể người lớn, điên cuồng hộc máu.
Nhưng ba người kia không lấy được lợi ích gì còn bị trùng kích bèn nhao nhao hộc máu lui về phía sau... Tuy nhiên chẳng sao cả, hên sao đã xử lý xong Trương Phượng Sồ, chỉ thiếu chém một đao kết liễu mà thôi.
Ngay lúc này.
Một tên đầu trọc đang ói ra máu kia bất thình lình bộc phát, hai Thực Thể Gieo Linh siêu phàm lao ra từ trong cơ thể, hợp nhất, và rồi…
Ùng!
Ba người bị gi ết chết ngay lập tức.
Trương Phượng Sồ ngỡ ngàng, đồng tử mở rộng, lập tức điều khiển nửa người trên đã tan vỡ gắng sức chạy trốn.
Y không tin tên đồng bọn này, có lẽ lần này hành tung của y bại lộ là do đối phương gây ra, chó má!
Đối phương nhất định sẽ đen ăn đen!
Nhưng y đã chậm một bước... Không gian bị chặn, y bị giam trong một vùng cô độc.
“Ngải Phong! Mày dám...”
Ầm!
Đầu của y bị đánh vỡ toác.
Máu phun lên khuôn mặt cậu hòa thượng thanh tú e lệ.
Thân phận của hắn là Tuệ Mẫn nhưng tên thật là Ngải Phong và hắn không hề hộc máu thật. Hắn hối hả gom lấy thi thể tất cả mọi người ở đây, giờ phút này trong mắt hắn toàn là nỗi kích động.
Giàu to rồi!
Một khi phất nhanh hơn nữa còn có Vương tử tộc Ma La bên kia gánh cho, xem như Tam Điện hạ không tra được gì, còn hắn sẽ độc chiếm tất cả công lao có được từ danh sách ám sát này.
Đúng là món kếch sù đưa tới cửa.
Ngải Phong nôn ra một ngụm máu, kiểm soát hô hấp phập phồng vì cạn kiệt năng lượng, còn định rời đi.
Ù, đầu hắn khó chịu, tinh thần choáng váng, mơ hồ cảm thấy sức mạnh đen trắng tương phản xuất hiện.
Hơi thở năng lượng cao cấp, khủng khiếp và nghiền nát.
(P9)
Liền kề đó áo giáp rách nát của hắn đã nổ tung, bị phá vỡ trong một giây.
Thực chất một cấp Sao Trời đỉnh cao nỏ mạnh hết đà còn phân tâm vui sướng với chiến lợi phẩm sẽ dễ đối phó hơn cả cấp trung Sao Trời.
Nói cách khác, A Điêu gọi ra sức mạnh âm dương đã có thể gi ết chết tươi cấp hạ Sao Trời, cũng có thể dùng ba bốn chiêu đánh cho rụng cấp trung.
Hộc máu, hắn ôm linh đan bị nổ tung của mình, gầm lên giận dữ khó tin nổi: “Sức mạnh âm dương? Mày là Trần A Điêu!!!”
Cùng lúc đó hắn quay lại cảnh này, còn muốn gửi tin đến một tài khoản… Nhưng việc truyền tín hiệu đã thất bại.
!!!
Sát thủ của Ma La đã chết, các thiết bị trên người đã bị nổ tung sạch bách, việc chặn tín hiệu sẽ mất hiệu lực mới đúng.
Nhưng hiển nhiên Trần A Điêu quá kín kẽ, cũng cho chặn tín hiệu.
Thành thử… hắn hoàn toàn không còn cách gì gửi tin ra ngoài.
Ngải Phong tuyệt vọng, quỳ xuống đánh cái bịch, đang muốn xin tha.
Bốp!
Hắn bị đánh ngất xỉu.
A Điêu hạ đo ván hắn nhưng không giết, sau khi phế bỏ linh đan phá vỡ gân tay chân, cô dỡ bỏ trang bị trên người hắn, ném người này vào không gian vật sống.
Thông tin về vương tộc Ma La có thể được lấy từ phía Thương Ngô, còn về nước Liệt Tần, cô cần tình báo và thằng chó này là một con đường tốt.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi thứ, A Điêu kiểm tra trang bị của Ngải Phong, quả nhiên thấy được tin tức và tài khoản.
Rất tốt, không uổng công cô cố tình hiển thị sức mạnh âm dương.
Bồn Cầu: “Để lộ thì thôi còn cố tình làm trông thật ngây ngô, cho ai xem?”
A Điêu: “Cho người cần thấy rõ ràng, trọng tâm là thời cơ, rút lui thôi, sẽ còn nhiều chuyện nữa.”
Bắt hai người là mục đích trực tiếp nhất, nhưng hai người có thân phận đặc biệt, không lợi dụng thì quá ư là lãng phí.
A Điêu rời đi, cấp tốc đi tới vùng trũng Huyết Diên, tìm một hố đất bị tộc Người đánh thông và trốn vào. Trong tay cô có một nắm lớn tài nguyên mà cứ mãi không có thời gian tiêu hóa, lần này cô phải tranh thủ thời gian tìm hiểu đạo bia Cực Quang của tiểu Linh Vương.
Cực Quang Cực Quang, nắm giữ tốc độ tương đương với nắm giữ điểm mấu chốt của ám sát.
Sấm sét + không gian, Cực Quang cực hạn!
.....
Tại vùng trũng Huyết Diên, mặt trời thiêu đốt với vầng sáng đỏ như máu. Nào phải mặt trời có vấn đề mà là máu ở khu vực này quá đậm đặc, các hạt máu đọng lại trong không khí bị khúc xạ bởi ánh sáng mặt trời tạo thành sương đỏ.
Sương đỏ độc hại, hít vào nhiều mà thể chất không thể chống lại sẽ dễ dàng biến thành một dạng bệnh rêu xác chết, dính vào rất khó chữa, làm cho mọi người đau đớn, cuối cùng giãy giụa tới chết. Thành ra vùng trũng Huyết Diên còn được gọi là Địa Ngục Máu Độc.
(P10)
Nó là một cơn ác mộng từ góc độ của con người, vậy mà A Điêu ẩn mình dưới lòng đất đã thả Nhóc Nguyên Bảo và Chim Sẻ trước khi cô bế quan tìm hiểu, để tụi nó dùng thiết bị thu lấy đám khí độc này.
Khí độc được thu thập trong mười ngày đã ngưng tụ hoàn toàn thành một tấn chất lỏng sền sệt đỏ như máu.
Trong mắt Nhìn Thấu của A Điêu, cô có thể nhìn thấy trong đó có vô số chấm rêu xác nhỏ li ti mọc lên.
Nhìn vào là hù chết người, những ai mắc chứng sợ đông đúc thì toi luôn ngay trong tích tắc, có điều nó chỉ có hiệu quả đối với các cơ thể vật sống yếu đuối.
A Điêu nhìn nó, tự nhiên nghĩ đến khi còn bé có đi ra ngoài kiếm sống, cô vừa lập đàn cầu đạo xong thì lão đạo sĩ tạm thời có việc cho nên bị gọi đi, cô làm nữ đạo sĩ nhỏ ở đó canh xác một mình… Người chết có một đứa con trai côn đồ, bắt nạt cô không thành còn bị cô đạp này nọ thế là ẩu đả một phen dưới cơn điên tiết. Và rồi hắn ném cô với cái đầu đang chảy máu vào trong quan tài mẹ hắn, đóng chặt luôn nắp quan tài.
Cô không nhớ mình đã gào lên bao nhiêu lần nhưng mãi luôn nhớ… mùi thối rữa từ cái xác trong bóng tối. Mùi thối rữa đó hệt mùi đám đồ ăn lên men.
Ngay cả khi cô ước mình có thể thu mình lại thành cát bụi, cố gắng không chạm vào bất kỳ da thịt xương máu nào trên xác chết, cô vẫn cảm nhận được một phần của bà ta trong cái mùi này.
Nó còn sống.
Bao bọc toàn bộ cơ thể bạn, chui vào mũi, tai, miệng bạn…
A Điêu hít một hơi, tâm trạng đã bình tĩnh, ngón tay đưa ra kề sát với chất lỏng đỏ như máu chỉ cách mỗi vách ngăn của thiết bị, khẽ mỉm cười.
“Bồn Cầu Nhỏ, cậu có biết câu kiến cắn chết voi không?”
Bồn Cầu: “Cô không phải là con kiến.”
“Không, nhưng vẫn cần có tâm lý luôn coi mình là kiến, tôi sẽ không bao giờ quên...”
Bởi vì cuối cùng cô được lão đạo sĩ cứu khỏi quan tài đã là 12 tiếng sau.
Cả cô và lão đạo sĩ đều không tìm đến gia đình này để tính sổ. Vì sao?
Chưa nhận được tiền.
Gắng gượng chờ đợi làm xong tất cả quá trình rồi nhận được tiền.
Bồn Cầu: “Sau đó thì sao?”
(P11)
A Điêu không trả lời, vẫn rèn luyện đám rêu xác chết này.
Bồn Cầu thấy cô không trả lời, nghĩ có lẽ đó là ám ảnh thuở bé của cô cho nên không hỏi nữa, thay vào đó nó tò mò về tác dụng của rêu xác chết.
“Nó hầu như chỉ có ảnh hưởng tới tu sĩ nhân loại bị thương nặng, cô muốn dùng nó để đối phó yêu vương Vảy Trắng? Không nói đến chênh lệch quá lớn về cấp bậc, cho dù chúng mang tính âm chung một nguồn gốc thì cũng rất khó phát huy tác dụng.”
A Điêu: “Tôi biết, có điều cậu nghĩ xem tôi vất vả nắm giữ âm dương như vậy để làm gì?”
“Thuộc tính năng lượng có thể thay đổi, nhất là với một số vật liệu hỗ trợ.”
Bồn Cầu sửng sốt.
Đảo ngược âm dương? Rêu xác chết cũng có thể biến thành độc dược chí dương sao?
Có vẻ có thể vì cô không nắm giữ chung chung, trong cơ thể cô còn có một sợi tính linh Lang Gia.
Rèn luyện một tấn rêu xác chết đến mật độ cực hạn, lại dùng năng lượng âm dương nghịch chuyển đồng hóa... Đương nhiên chỉ dựa vào trình độ kiểm soát hiện tại của A Điêu vẫn không được, nhưng cô có cách đấy — Tính linh Lang Gia có đẳng cấp cao bực này vừa đúng lúc cần dùng đến.
.....
A Điêu cần một thứ rêu xác chết chí dương mạnh mẽ hơn, cũng cần thêm nhiều lá bài tẩy để đối phó với nguy cơ sắp tới, tuy nhiên cô vẫn âm thầm mặc bốn món trang bị siêu phàm cấp hạ vào.
Hiện tại trên người cô đã có bốn món siêu phàm cấp hạ và ba Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp mà tinh thần và thân thể của cô có thể chịu đựng được.
Bi3n thái!
“Hiện tại cậu còn có ý kiến khi tôi xử tiểu Tông Sư không?”
Bồn Cầu: “...”
Hèn gì cô muốn xử hai người Trương Phượng Sồ trước tiên.
.....
Lại ba ngày sau, giết chóc trên vùng trũng Huyết Diên càng ngày càng nặng nề. Trong đó yêu vương Vảy Trắng, một trong ba yêu vương mạnh nhất tại vùng trũng Huyết Diên, nắm trong tay gần 200 ngàn ma quỷ. Đẳng cấp tụi ma quỷ trong đó không đồng đều, có cấp thấp như 3-4, cũng có cấp cao tới 10-11 thậm chí là 12, thế lực khổng lồ, bấy giờ Quân Phòng thủ biên giới cũng không dám mặc sức cứng rắn. Khốn nỗi thứ quan trọng nhất chính là hành tung chúng bí ẩn, ẩn sâu dưới lòng đất, đứa nào cũng đi vào bí ẩn tính luôn cả tộc đàn của nó, khiến quân biên giới đau đầu tột cùng.
Hiện tại A Điêu cũng đang sục sạo tung tích của nó, cũng may cô vẫn theo dõi Ma Âm Môn, tập trung vào mười mấy đệ tử. Cô vừa giám sát chặt chẽ vừa thu thập tất cả tin tức về yêu vương Vảy Trắng, xem rất nhiều hình ảnh do các tu sĩ từng ghi lại, hầu hết toàn là cảnh nó nuốt chửng vô số tu sĩ thật kh ủng bố và chui xuống lòng đất.
(P12)
Dẫu có chiếm lấy bao nhiêu ưu thế, chỉ cần nó thành công một đợt thì không bao giờ ham chiến, chó chết cùng cực.
Bồn Cầu: “Có thể so tài một trận với cô.”
A Điêu trợn trắng mắt, tiếp tục theo dõi, sau chót nhìn thấy một người dấm dúi di chuyển tại khu vực phía Đông Nam của vùng trũng Huyết Diên.
Cuối cùng cũng bắt đầu.
“Xem ra cảm giác tồn tại của Trần Tốn rất mạnh, đoán chừng đám ma quỷ này đã cảm nhận được nguy cơ rồi.”
A Điêu biết động tĩnh bên phía thành Khí Huyết, đoán được nhất định Ma Âm Môn sẽ có hành động từ lâu.
.....
Tại khu vực đầm nước, bên trong hồ bên cơ bản đều là xác chết hôi thối vô cùng, cũng là nơi rêu xác chết dày đặc nhất, áo giáp bình thường đều không chịu nổi, rất dễ bị rêu xác chết len qua khe hở chui vào trong ẩn núp…
Nghĩ tới thôi đã thấy mắc ói.
Nửa tiếng sau, A Điêu thấy một người dùng một bí pháp chìm xuống hồ.
Hả?
Má!
Đây không phải hồ cạn đầy xác chết à? Chẳng lẽ phía dưới cất giấu cửa vào hang quỷ?
A Điêu kinh ngạc bèn lặng lẽ đi theo, mỗi tội bên dưới quá tởm, vô số chất lỏng ăn thịt thối rữa chảy mủ, mắc ói tới độ Bồn Cầu còn kêu ôi ôi rồi logout thẳng thừng.
Cô cố chịu đựng cơn buồn nôn đi theo đến lối vào, quả nhiên nó đúng là một không gian gấp, chẳng qua mượn vô số thi thể sinh mệnh vật chất ở trên để ngăn cách thăm dò từ thiết bị của nhân loại.
Vảy Trắng này đúng là tên xảo quyệt, không thể khinh thường.
A Điêu không dám xem nhẹ, lặng lẽ chìm xuống…
(P13)
.....
Bước vào cửa là không gian đã được thay đổi, trước mắt... A Điêu suýt chút nữa nôn trôn tháo vì hình ảnh trước mắt.
Rắn, thật nhiều trăn, lít nha lít nhít hàng chục ngàn hàng trăm ngàn, rõ rành tên đệ tử Ma Âm Môn vào tới chỗ này cũng thấy mắc mửa.
Không biết tại sao tối qua vừa mới nghỉ ngơi tới lúc thức dậy cứ thấy nhờn nhợn, hệt như ăn trúng thứ gì không nên ăn.
Vùng trũng Huyết Diên này dày vò hắn quá, hắn thà đi tới Khe Quỷ giết người chém đầu còn hơn.
Rũ bỏ con rắn nhỏ trên người, hắn nói vọng về trước: “Tôi đến để truyền tin cho môn chủ của mình, vẫn mong yêu vương đồng ý.”
Một lát sau A Điêu thấy... xoát một cái, trên trần hố đất thòng xuống một đầu rắn có kích thước bằng đầu con voi.
Á **!
A Điêu đều cảm thấy giả thử cô không tới đây vì yêu vương Vảy Trắng, cô đã ước gì có thể dùng một chưởng vỗ nát đầu rắn nó.
Hù chết người!
Đệ tử Ma Âm Môn cũng bị dọa quá mức mà mặt tái xanh.
“Ha ha, đúng là bọn chuột nhắt vô dụng, Ma Âm Môn phái cái dạng như mi tới?” Con rắn lớn này rơi xuống đất, thân thể dài tới hơn mười mấy mét quấn quanh cột trụ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, “Nếu như không phải hợp tác với Ma Âm Môn của mi, cái dạng của mi chỉ đủ ta táp một cái.”
“Lại đây.”
Đệ tử này tốt xấu gì cũng là cấp hạ Sao Trời, nghe vậy đáy mắt từng có nỗi hoảng sợ song hắn vẫn lấy hết dũng khí đi theo.
A Điêu cũng đi theo sát phía sau.
Quanh co vòng quanh vô số chỗ ngoặt, A Điêu có thể nhìn thấy toàn bộ không gian trơn nhẵn, toàn là chất nhầy trên thân rắn, tanh hôi cùng cực. Có điều chỗ này không có bao nhiêu thân người bởi lẽ những con ma quỷ mãng xà này có thể trực tiếp tiêu hóa di cốt tu sĩ, không nôn cả xương.
Song rắn yêu cấp 10 này còn béo tốt tới cỡ đó thì không biết hình thể của yêu vương Vảy Trắng cấp 13 còn tới cỡ nào.
Một lát sau, A Điêu nhận ra một đường tinh thần đảo qua... Cô ngay lập tức ẩn vào không gian thứ cấp, không nhúc nhích.
Còn những gì đệ tử Ma Âm Môn này nhìn thấy trước mắt chính là bốn cây cột cao dài hàng trăm mét chống đỡ phần đỉnh, trần nhà cao chót vót được chạm khắc bức phù điêu Thần Rồng khổng lồ sống động như thật.
Thần Rồng đó dài 300 mét, cơ thể tráng kiện, nhìn thấy ngay sự quyền thế hiển hách.
Nhưng không thấy yêu vương.
(P14)
Rắn yêu cấp 10 nhanh chóng rời khỏi, trong không gian truyền đến giọng nữ sắc bén bí ẩn.
“Ma Âm tìm ta có chuyện gì?”
Nó gọi môn chủ Ma Âm Môn là Ma Âm.
Yêu vương ở đây à?
Đệ tử tức thì cúi đầu, lo lắng đưa ra một bản ghi âm.
Đoạn ghi âm được phát ra, hiển nhiên rắn yêu Vảy Trắng quen với giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Gần đây triều đình cử tới một Công bộ Thị lang phát minh ra thiết bị gì đó, vô cùng khó giải quyết, có thể chính xác thăm dò sự khác biệt giữa cơ thể con người và xác chết di động. Tôi nhận được tin tức nội bộ, tên này còn nghiên cứu chế tạo một loại máy dò dưới lòng đất nhất nhằm vào ma quỷ loài rắn, xem ra muốn xuống tay với em trước, không thể xem nhẹ. Chưa kể gần đây hắn còn tiến hành kiểm soát tín hiệu trên thung lũng, cho nên gần đây tôi không dám liên lạc trực tiếp với em, đành phải dùng phương thức ghi âm truyền đạt thông tin. Hiện tại việc em phải làm là mau chóng liên thủ với hai yêu vương còn lại nắm trong tay thành Khí Huyết trước khi triều đình tiến đánh cô, nếu không chắc chắn chúng ta không chống đỡ được ngày Ăn Mặt Trời đâu.”
Rắn yêu Vảy Trắng man trá, tỏ tường việc này ghê gớm cỡ nào, càng không dám xem thường Trần Tốn mà môn chủ này cường điệu đề cập đến. Ả đang muốn nói gì đó với đệ tử lại thấy cơ thể tên này cổ quái… Tên này bay lên, lấy quyền trượng ra đòn công kích lên Thần Rồng trần nhà …
Vừa ra tay còn vừa rống giận: “Cái con lươn mập mạp chết tiệt, hại tộc Người ta sao, ông đây giết mày!”
Rắn yêu Vảy Trắng bó tay, xuất phát từ bản năng và sở thích, ả nuốt chửng tên óc chó này trong một đớp.
Óc Chó mới là hạ Sao Trời, dẫu có cơ thể Sao Trời đấy nhưng ả là gì kia chứ, là yêu vương có cơ thể cấp 13, cấp tiểu Tông Sư.
Có thể tiêu hóa xương dựa vào dạ dày ghê gớm.
Vì vậy cái xác này sẽ hòa tan khi rơi vào ao dạ dày chưa tới hai phút.
Có điều ả xảo quyệt lắm, cứ cảm thấy có chỗ nào quái đản nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Đầu tiên biểu hiện của tên này giống như một tên nằm vùng của nhà nước tại Ma Âm, nhưng giả dụ là nằm vùng, biết nơi ẩn náu của mình, hà cớ gì không thông báo Quân Phòng thủ bên thành Khí Huyết để cho cao thủ bên đó bao vây tấn công nơi này?
Về mặt logic thì bất hợp lý.
Hoặc có một khả năng khác – hắn là tên óc chó? Hoặc có ngày tu luyện tẩu hỏa nhập ma nên mới biến thành thằng óc chó.
Bất kể là loại nào, yêu vương Vảy Trắng đều có cảnh giới, lập tức chuẩn bị kêu bọn con cháu rời khỏi nơi này đổi sào huyệt.
Nhưng tại thời điểm này, ả đột nhiên cảm thấy dạ dày mình hết sức khó chịu…
Đau đớn.
(P15)
Trong ao dạ dày, sau khi xác chết tan chảy, có một viên thuốc đỏ vàng được phong ấn trong dạ dày.
Xì xì xì, nó lập tức tan ra, biến thành vô số rêu xác chết chằng chịt phải tính bằng tỷ với thuộc tính chí dương và độ tinh khiết cấp bậc bi3n thái tràn lan, điên cuồng chui vào trong cơ thể ả, mỗi một tấc máu thịt của ả.
Ai!
Vỏ đá tượng Thần rồng trên trần nhà sụp đổ ngay lập tức, có con mãng xà khổng lồ chui ra.
Ả cuộn từ trên cao xuống rồi rơi xuống đất, cơ thể cuộn tròn quanh một cây cột thô to… vặn vẹo vì đớn đau.
Cảnh tượng này hệt hình ảnh con mãng xà tinh biến trở về cơ thể chính trong Tây Du Ký.
Răng rắc, cây cột nứt... Trong vòng chưa đầy hai giây, nó đã rầm rầm biến thành bột vụn.
Mà cơ thể kháng đòn dũng mãnh nhất của ả cũng nát rữa vì tác dụng của rêu xác chết, lớp giáp kháng bị nổ tung!
Ả phát ra một tiếng la hét đau đớn, khi này ả mới nhận ra tiếng động đã bị chặn mất.
Có người!
Ả còn chưa thấy rõ là ai.
A Điêu, người đang ẩn nấp bên trong 303, nhảy sổ ra, cầm Nguyên Trượng, chân đạp 505 có Chân không tuyệt sát, trận bàn khổng lồ xoay tròn.
Hai đạo bia tiểu Linh Vương, song đan âm dương dung hợp, 4 món siêu phàm cấp hạ.
Không chỉ dừng lại ở đó, Trận Tụ Linh cổ + Năm Cổng Linh Hồn lớn...
Cô đã sử dụng tất cả các lực lượng có thể dùng tới trong nháy mắt.
Sấm sét + Không gian = Cực Quang!
Cực Quang + Tinh Thần Nhập tấn công = muốn mày chết!
Phanh!
Chỉ cần thế thôi.
Yêu vương Vảy Trắng cấp bậc tiểu Tông Sư khó chịu… Thân thể lớn mạnh còn chưa kịp công kích A Điêu đã mềm nhũn.
Đôi mắt rắn ảm đạm dần.
Ả bị đánh xuống đất cho ăn hành rồi, chưa kể còn ngay trong tích tắc?!!
Nhưng trước khi chết rốt cuộc ả thấy rõ trang bị và vốn liếng trên người tên nhân loại này, lúc ấy ả chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Con ông cháu cha ở trên trời hạ xuống đánh rắn yêu? Đồ bắt nạt rắn!
(P16)
Bồn Cầu cũng cảm thấy đang bắt nạt rắn.
Mẹ nó bắt nạt dữ quá.
Thực chất không có độc tố k hủng bố như rêu xác chết âu cô vẫn gắng gượng được vậy mà cô không làm. Để đảm bảo tỷ lệ thành công 100%, cô thà để cho đệ tử kia ngất xỉu từ sớm, lặng lẽ chôn một viên thuốc rêu xác chết được niêm phong trong người hắn cũng như để lại một Dấu Ấn Tinh Thần bí ẩn...
Phần tinh thần yêu vương Vảy Trắng lớn mạnh tợn, mỗi tội ả tuyệt đối không tìm ra dấu ấn nằm trong thần kinh não bộ tên đệ tử bị A Điêu ngụy trang thành.
Thế là… nốc ao.
Nhưng giờ phút này A Điêu thừa dịp cơ thể ả còn ấm nóng đã để cơ thể chính chui vào trong cơ thể ả.
Có một con đường nào đó cần làm lại lần nữa.
Bắt đầu từ bây giờ cô muốn làm yêu vương.
Yêu vương Vảy Trắng siêu cấp.
Tuy nhiêu trước đó cô phải gửi một tin nhắn.
A Điêu gửi đi... tin nhắn Ngải Phong quay chụp nhưng không cách gì gửi được. Cam đoan tài khoản kia là người sau màn của Ngải Phong, cũng cam đoan tài khoản đã bị tính toán từ sớm bởi lẽ tên cứng đầu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng giúp vương tộc họ Đàm Đài giết cô từ đầu. Thành thử… Vương tộc họ Đàm Đài rồi sẽ mau chóng biết cô đang ở thành Khí Huyết.
Cô cần họ biết nhưng cũng phải cho họ biết rằng nó được gửi bởi người bên nước Liệt Tần.
“Không biết kế hoạch này có thể thành công hay không, nhưng chung quy chủ động tốt hơn bị động...”
A Điêu cảm thấy mình quá vô tội, khổ hơn cả mấy nữ chính sen trắng đau khổ vì tình thời cổ đại. Tại sao cứ ép cô làm chuyện xấu?
Cô đâu có muốn đâu!!!
A Điêu vừa đau đớn vừa tìm kiếm kho báu trong cái hang này với đôi mắt phát sáng màu xanh lá.
Giết rất nhiều người là thế, của để lại của những người đó không thể tiêu hóa được, chúng được giấu ở đâu?
Giấu vàng của tôi ở đâu rồi?!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...