Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 173: Người đứng đầu
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Con người đã vùi thây sẽ mất hết tất cả, hồn phách sẽ tan, cơ thể mục nát.
Nhưng một số linh hồn mang quá nhiều oán hận hoặc chấp niệm quá nặng sẽ ở lại thật lâu trong thế gian; ngay cả khi việc này có thể làm hư hao linh hồn, làm họ đớn đau khôn cùng, song, họ đã không muốn chính là không muốn.
Hơn nữa, xác chết còn phân hủy tương đối chậm và có xu hướng biến thành xác sống.
Hiển nhiên xác chết và linh hồn của người trước mắt là thứ như vậy, nhưng chẳng có mấy ai hay cơ thể của cô ấy đã tổn hại, biến thành từng phần xác sống.
Hơi thở xác chết lượn lờ tung hoành, không ít khán giả trước đó bị A Điêu hù cho bỏ chạy ra xa, thành thử trên sân khấu chỉ có một số ít khán giả và phần lớn là người tu hành cấp cao, thậm chí cả nhóm hiệu trưởng Liên minh Học phủ cũng đứng dậy.
“Xác Sống Linh?”
“Không đúng, là Xác Sống Linh Vương!
“Trời đất ơi!”
Xác Sống Linh Vương kinh khủng đến nhường nào? Giả dụ phải là những học giả uyên bác nghiên cứu về đời đầu tiên mới tỏ, người đời sau hoàn toàn không hay gì cả, chính vì nó không được chính thống, quá khủng khiếp.
Trong mười đại Linh Vương đời đầu tiên, người mạnh nhất là dị tộc; xếp thứ hai chính là một Xác Sống Linh Vương từng dùng cừu oán nhập đạo Xác Sống Linh, lại lấy tu vi tiểu Linh Vương liên tục cắn nuốt 10 tiểu Linh Vương và năm Linh Vương trong một tháng, cuối cùng đạt thành tựu đại Linh Vương. Đây mới là chiến tích bên ngoài, đằng sau chiến tích như vậy, người này còn liên tục nuốt chửng các gia tộc đằng sau những Linh Vương nọ.
Không dưới ba mươi gia tộc, bao gồm hàng chục ngàn người.
Cuối cùng tất cả bọn họ đều biến thành tướng xác sống, đi theo hắn san bằng mấy châu trong Tam Quốc, hoàn thành mối hận vô tận của hắn bằng cách tàn sát tứ phương.
Cuối cùng bị trấn áp diệt vong rồi?
Không có cách gì cả.
Vô cùng vô tận, bất tử bất diệt, trừ phi vị đại Linh Vương dị tộc mạnh nhất nọ ra tay, nếu không sẽ cần mấy đại Linh Vương của vương tộc Tam Quốc nhân loại liên hợp hiến tế đưa đối phương vào luyện ngục cho vãng sanh. Nhưng... mắc gì đại Linh Vương dị tộc người ta phải ra tay? Về phần hiến tế, đâu ai trong vương tộc Tam Quốc muốn trả giá đắt đến vậy, cho nên cứ mãi do dự, muốn để người khác hoàn thành việc ấy.
Kéo dài như thế tới khi tai ách đời đầu tiên ập đến, linh khí kiệt quệ, tự nhiên những tồn tại hủy thiên diệt địa này cũng tiêu tán theo.
Nhưng đối với lịch sử, nó chắc chắn là một bóng ma to lớn của thời đại khó xóa nhòa đối với nhân loại. Lẽ ra hồi đó có rất nhiều ghi chép nhưng có quá nhiều sổ sách đã bị tiêu hủy.
Về phần tại sao, vậy thì phải hỏi vương tộc Tam Quốc.
(P1)
.....
Giang Chu nhìn nhìn cái thi thể lờ mờ hít vào phả ra hơi hám xác chết phía trước mà khó tin nổi. Ban đầu ông ấy không nhìn rõ, nhưng bởi phản ứng của Trần A Điêu cùng với hình ảnh người ta hiện ra trong đám máu của con cháu nhà họ Khúc nên...
“Là huyết thống định vị dịch chuyển? Người này là...”
Mấy hiệu trưởng theo bản năng cho rằng ấy là Khúc Giang Nam, mỗi tội Giang Chu thông qua mức độ hóa xác sống của bàn tay kia đã bất giác run rẩy bảo: “Cháu là nhóc Hà Nhĩ? Khúc Hà Nhĩ? Hà Nhĩ …”
Ông ấy rơi nước mắt.
Ông ấy biết mẹ của họ, để rồi lần lượt đưa tiễn 3 người phụ nữ mà không một lần biết nguyên nhân chính cho cái chết của họ.
Hỏi mẹ, hai đứa con gái không nói.
Hỏi chị, đứa em không trả lời.
Hỏi em gái… người đã mất không cách gì kể ra.
Trần A Điêu, người duy nhất có thể biết, lại bước vào trường thi mà không thốt ra một lời.
Đâu ai hay trong lúc xem tranh tài, ông ấy vừa lo lắng vì kỳ thi vừa nghĩ đến ba người phụ nữ từng có cuộc sống phong phú để rồi giờ đây chẳng còn cả hài cốt.
Hóa ra hài cốt vẫn còn.
Hóa ra là chết như thế này?
“Chị Hà Nhĩ?” Hóa ra cả Tạ Kính Dư ra tay ngăn cản quyền quý nhân cơ hội giết A Điêu cũng ngây người và rồi bất giác gọi tên.
(P2)
Rất nhiều người hãi hùng.
Năm đó Khúc Hà Nhĩ nhà họ Khúc đứng đầu trong nhóm tiểu thư quyền quý đương thời, cô ấy đầy tài hoa, thông minh, có một không hai…
Giả như Đoan Mộc Thanh Ương là viên ngọc Kinh Đô đương thời thì Khúc Hà Nhĩ từng là tiểu thư quyền quý hạng nhất của nước Đường Tống.
Nhưng cô ấy đã táng thân, thậm chí là bị phân xác.
Khốn nỗi lời gọi của hai người dành cho cô ấy đều không có tác dụng chi.
Tay xác sống vươn ra. Sau khi nhìn thấy lão của nhà họ Khúc, như thể oán hận của cô ấy đã đạt tới cực hạn, thân thể rạn nứt kinh khủng đã thối rữa trong nháy mắt, phóng ra nước xác chết đen trũi vô cùng vô tận... Nó hóa thành dịch, ngưng tụ, và chợt biến thành một cây giáo xương đen đáng sợ dài hàng trăm mét.
Ầm!
Hơi thở xác chết ngang dọc tung hoành, máu tanh dũng mãnh đầy đạo Xác Sống Linh nằm hết trên cây giáo dài này.
Thằng chó già họ Khúc tức giận quát lên, tiện tay vẽ vòng tròn, sức mạnh dồi dào của tiểu Linh Vương trong cơ thể cuồn cuộn cuốn ra thành vòng xoáy trong tích tắc, ngưng tụ thành một cái khiên xoắn ốc ở phía trước cơ thể chính.
Cái khiên khổng lồ này dày tới 5 mét, trải dài 10 mét, hoàn toàn được năng lượng gia cố.
Ầm!! Mũi giáo đâm thủng khiên khổng lồ... Lực chấn động cực lớn lan ra.
Các cao thủ nhao nhao ngưng tự khiên chắn cũng như lá chắn bảo vệ trước người, thủ đoạn chồng chất. Bên này, Giang Chu che chở cho một ít khán giả, ấy vậy mà ông ấy nhận ra A Điêu đã phóng cả không gian vận chuyển và là chắn mai rùa ra ngoài, che chở cho thật nhiều khán giả vô tội.
Con bé thúi này…
Vừa quay đầu lại, Giang Chu phát hiện bên nhà họ Trần có thêm hơn trăm tấm khiên bảo vệ và lồng bảo hộ.
Số lá chắn che chở cho nhà họ Trần còn nhiều hơn bên hoàng tử và Trưởng công chúa.
Nào là nhà họ Đoan Mộc, là nhà họ Triệu, là anh em họ Tiêu, là hiệu trưởng, là quyền quý, là tán tu cao thủ... cứ ném lá chắn sang bên này trước đã.
Trong đó có rất nhiều thầy cô ở Lộc Sơn cũng ném vài tấm chắn vào nhà họ Trần.
Đúng rồi, Trưởng công chúa được cao thủ bảo vệ cũng ném sang một cái Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp và một Đồ Cấm Kỵ cấp Giáp... Hành vi xun xoe điển hình, tự mình còn khó bảo vệ được mình ở đó che chở cho mỹ nhân.
Chuyện làm ai nấy trố mắt chính là vốn mấy người nhà họ Tào họ Bách Lý này có công kích A Điêu, vậy mà khi nãy trong gia tộc người ta cũng có một số cao thủ lặng lẽ ném tấm chắn về phía ba người Từ Chiêu Ẩn.
Giang Chu: “????”
Ông ấy đoan chắc mấy cao thủ xuống tay đều là một đám háo sắc cùng cực.
Không cứu nổi!
Giang Chu vừa chửi bới vừa ném một tấm khiên về phía nhà họ Trần.
(P3)
.....
Ông!!
Cái khiên chắn vỡ nát.
Xác Sống Linh Vương đã sống lại đúng với những mô tả khủng khiếp trong một số tài liệu còn sót lại từ quá khứ.
Cây giáo đâm xuyên qua tấm khiên khổng lồ, sau khi thằng chó già họ Khúc kêu lên sợ hãi... Ầm!!
Một ngọn giáo đâm xuyên qua người ông ta giữa trời cao.
Thân thể thằng chó già họ Khúc bị thương nặng và ngã xuống, còn toan chạy trốn, Khúc Hà Nhĩ biến thành núi thây biển máu không có bến bờ…
Soạt!
Cô ấy gào thét nhào về phía thằng chó già họ Khúc bên dưới, nuốt chửng luôn ông ta.
Tiểu Linh Vương thì sao chứ, đã bị oán khí tập trung, đã bị Xác Sống Linh Vương cùng cấp tới sát người, như vậy ông ta vẫn gặp kết cục tương đương với… bỏ mình!
Lão già cuống lên thật, quyết đoán gọi ra vật tổ huyết thống.
Gào thét, Hồ Ly Ba Đuôi?
Không ngờ lại biến thành Hồ Ly Sáu Đuôi!
Dám chắc lão khốn này nắm giữ bí thuật có thể nâng cao tố chất huyết thống.
Nó giải phóng sóng xung kích tinh thần xua đuổi oán khí... rồi gầm rú. Lão già muốn tránh đi nhưng vô ích, oán khí vô biên đã xâm nhập vào cơ thể ông ta.
Ăn thịt nuốt hồn, nhìn huyết thống bị bóp méo vì nó.
Quá hãi hùng, đây là uy lực của Xác Sống Linh Vương sao?
Thấy được oán khí kia càng ngày càng mạnh, còn hơi thở xác chết tứ tán ở trên bầu trời hình thành mây đen cuồn cuộn, hơn nữa vặn vẹo thành từng khuôn mặt ác quỷ, tựa hồ muốn thoát ly mây đen nhao về phía người bên dưới để uống máu.
“Xong rồi, cô ta muốn sáng tạo quỷ xác sống!”
Nhiều người sợ hãi hoảng loạn, chạy trốn nơi nơi.
(P4)
Mà bên Lộc Sơn, vị kiếm khách đại Tông Sư nọ liếc mắt tới nơi nào đó trong hư không, mắt lóe lên ánh sáng: Ông ta biết thật chất Sơn trưởng vẫn luôn chú ý nơi này, cam đoan bấy giờ đã hay tình hình, cho dù ông ấy ở xa Lộc Sơn nhưng muốn ra tay cũng không khó. Vì sao làm thế này? Chứng tỏ ông ấy vẫn còn chờ xem tình hình.
Dường như ông ta hiểu ra gì đó.
Cao thủ vương tộc chỉ có cấp bậc đại Tông Sư, tiểu Linh Vương thì ở hoàng cung và những nơi khác rất xa, chắc chắn tới không kịp.
Xác Sống Linh Vương đều mất sạch tính người, sẽ không bỏ qua cho người sống. Họ đi đến đâu là người sống bị diệt gọn, thây kệ bạn có là vương công, bề tôi hay là gì đi chăng nữa, cả thảy sẽ chết sạch!
“Điện hạ đi mau!”
“Mau hộ tống Điện hạ rời đi!”
Các cao thủ muốn hộ tống hoàng tử, Trưởng công chúa và những người nắm giữ quyền lực tối cao như Quốc công đi trước.
Trong cảnh hỗn loạn này, có người chạy trốn, có người không lùi bước. Đàm Đài Chúc Ảnh nhìn thấy ai đó chạy chậm hai ba bước, bịch một cái quỳ xuống ở trước mặt tất cả mọi người.
Hệt như khóc tang.
“Dì cả, dì cả ơi, con biết trong lòng dì đau khổ khôn xiết. Năm đó vì không muốn hùa theo kế hoạch nham hiểm của bọn họ, dì đã bị bọn chúng ngược đãi phân thây, ngay cả chồng và con cái cũng không thể thoát khỏi. Vậy mà dù dì đã chết thảm vẫn không ngăn được thằng chó già họ Khúc ngược đãi phụ nữ trong tộc, lấy máu thịt của họ làm nghiên cứu quỷ quái.”
“Thằng chó già này cũng giỏi tới mức thật sự tìm ra thủ đoạn có thể chống lại chuyện phụ nữ sẽ có huyết thống hồ ly mạnh mẽ còn đàn ông thì mang huyết thống yếu đuối, và đó chính là lợi dụng phụ nữ trong tộc làm thức ăn! Trước hết nó dùng để cho cơ thể chính của ông ta cắn nuốt tăng tốc độ phục hồi; thứ hai là xem máu thịt con gái nhà họ Khúc là đồ bổ dưỡng và dung hợp nó với đám đàn ông, cưỡng ép tạo ra một dị tộc bi3n thái từ thế hệ này sang thế hệ khác, đây là hành vi hủy diệt nhân tính tới bực nào.”
“Hơn nữa vì hối hả lên cấp đại Linh Vương, thằng chó già này không ngần ngại dấm dúi lấy xương cốt của dì ở nhà mẹ đẻ, mượn oan hồn của người trong tộc mẹ dì đi vào con đường Xác Sống Linh Vương. Ban đầu kế hoạch này đã toàn diện, ngặt nỗi có con và sư phụ đều mang hy vọng vào Lộc Sơn, thằng chó già này sợ kế hoạch thất bại, sớm sai vài thằng trộm chó nhà họ Khúc ép đưa dì vào đạo Xác Sống Linh, dùng điều này để chống lại Lộc Sơn, ngang ngạnh giết hai người tụi con. Giả dụ không phải sư phụ phát giác được âm mưu trái lẽ trời này từ lâu, không tiếc hy sinh chính mình để đánh thức trí nhớ của dì, chỉ e dì sẽ bị thằng chó già này điều khiển. Đến lúc đó ông ta muốn dì làm cái gì dì sẽ làm cái đó; muốn dì giết sạch người Đường Tống thì dì cũng giết sạch; muốn dì âm thầm hại vương tộc là dì sẽ hại vương tộc. Thằng chó già này ngồi đó làm ngư ông hưởng lợi, mưu đồ tới nền tảng Đường Tống chúng ta đấy!”
(P5)
“Thằng cha già khọm ngỗ ngược quân quyền bực này đúng là không bằng heo chó, băm ra cho chó ăn chó còn chê, dì muốn giết thế nào cũng được, nhưng những người ở đây đều vô tội. Sư phụ nhân từ mới hy sinh tính mạng, đồ nhi vô dụng, nhưng con vẫn cầu xin dì cho mấy người ở đây một con đường. Chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán, nhưng dì tuyệt đối đừng làm tổn thương người khác mà!”
“Con xin dì đó.”
Cô lảm nhảm những lời gây rúng động tam quan của mọi người như vậy mà không hề khóc lóc ngoại trừ rưng rưng nước mắt, rõ ràng xúc động và đau buồn tới cùng cực. Hình ảnh này cũng thu hút sự chú ý của tất cả khán giả cả nước.
Sự kiện đang được phát trực tiếp.
Ai ai cũng hay.
** má!!!
Một giây nổ tung 1 triệu tỷ năng lực niệm, hơn nữa còn đang tăng lên.
Bởi vì tam quan người dân cả nước trên khắp đất nước đã bị phá vỡ, tức giận và hãi hùng đến từ đó.
Kể cả những người có mặt, thậm chí ngay cả Tam hoàng tử cũng tin, bởi lẽ logic không có chỗ hở. Bạn nói thằng chó già họ Khúc sống lại từ lâu không mang âm mưu à? Chưa kể ông ta sống bằng cách gì?
Cắn nuốt con cháu mang giới tính nữ có huyết thống để sống lại, về lý thuyết thì chuyện này không phải là không thể, thậm chí chỉ cần mấy cụ tổ tiên của gia tộc bọn họ được huyết thống đời sau nuôi dưỡng âu vẫn làm ra. Chẳng qua muốn tốc độ nhanh như thằng chó già họ Khúc thì cần dùng một ít thủ đoạn phụ trợ, ví dụ như trận pháp này nọ.
Nhưng... Đám người gia chủ nhà họ Bách Lý hầu như tin những lời Trần A Điêu nói là thật.
Bởi vì có một sự thật hiển nhiên.
“Lúc Trần A Điêu sát hại đám người nhà họ Khúc, vì sao nó chỉ nhắm vào đàn ông nhà họ Khúc khi sử dụng bí thuật lần theo dấu vết huyết thống? Những người phụ nữ nhà họ Khúc vẫn ổn? Tôi cũng biết thuật pháp này, nó dùng không thêm thiết kế đặc biệt nào khác.”
“Cho nên…”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía mấy cô gái nhà họ Khúc đang hãi hùng kia, người lớn người nhỏ gì đều hoặc đang táng đởm hoặc mông lung. Mãi đến khi giọng nói khiển trách lạnh lùng của Triệu Ý truyền tới: “Đó là vì các cô ấy gần như hoàn toàn không mang huyết thống nhà họ Khúc, có thể đã bị thay thế từ lâu. Vì một khi tất cả nữ hậu duệ nhà họ Khúc đều chết đi hoặc mãi không lộ diện sẽ làm chúng ta nghi ngờ. Thế là nhà họ Khúc này đã sắp xếp như vậy. Chỉ sợ Khúc Giang Nam phát hiện được bí mật, kế đó suy đoán được kế hoạch của thằng chó già họ Khúc!”
(P6)
Anh ta biết chắc sự thật không hoàn toàn như A Điêu nói, mà nhất định phải có thật và giả lẫn lộn, sự thật bao gồm việc sống lại của thằng chó già họ Khúc và bí mật của phụ nữ nhà họ Khúc.
Nó có thể tự mình thiết kế và thành công tạo ra huyết thống Ứng Long đời đầu tiên ắt nó có thẩm quyền về mặt này, ngay cả những giáo sư hiệu trưởng nọ còn không dám nói mình hiểu biết nhiều hơn nó.
Nhưng chắc chắn chuyện này cũng được xử lý sao cho thật nghệ.
Hiện tại nó nói ra “sự thật” mang lại bất lợi nhất cho nhà họ Khúc và có lợi nhất cho nó và chị em Khúc Giang Nam. Chưa kể nó không chỉ nói cho vương tộc và quyền quý nghe, mà còn nói cho toàn bộ mọi người nước Đường Tống.
Nó muốn tiêu diệt nhà họ Khúc, cũng hợp pháp hóa hành vi của mình và Khúc Giang Nam, ngăn chặn vương tộc tìm mình gây chuyện, bằng không rất dễ khiến cho nhân dân cả nước cho rằng vương tộc và nhà họ Khúc là cá mè một lứa…
.....
A Điêu khóc lóc như đưa tang cỡ này đã đẩy nhà họ Khúc vào vực sâu vạn trượng.
Lão khốn nhà họ Khúc chỉ làm một mình thế thôi vậy mà giờ bị người ta ba hoa nói thành cả trăm người tham gia!
Ông ta nổi đóa muốn chửi Trần A Điêu nói bậy bạ, song tình trạng của ông ta đã vô cùng thê thảm, ban đầu còn định nhờ vương tộc và các quyền quý khác giúp đỡ đối phó Khúc Hà Nhĩ này, vậy mà giờ xem ra không còn được nữa.
Sau một lát… ông ta sợ mình sẽ bị Khúc Hà Nhĩ cắn nuốt ngược lại.
Đột nhiên, ông ta xé nát phần tinh thần, một bộ phận nhỏ thoát ra lao về phía A Điêu đang quỳ dưới đất.
Quỷ bám thân?
Muốn xâm chiếm thân thể của cô, chiếm cứ thân thể?
“Gan thật!”
“Muốn chết!”
Đây không phải là lời A Điêu tức giận kêu lên mà thuộc về cường giả bên Lộc Sơn. Kiếm khách đại Tông Sư chẳng sợ hãi thằng chó già họ Khúc, trước đó đã dùng kiếm đánh một đòn để cản một đợt.
Còn giờ thì đầu ngón tay đụng lên mi tâm, gọi ra một thanh kiếm nhỏ ánh vàng nằm trong phần tinh thần.
Một kiếm bay đi.
(P7)
Ông... Dẫu thằng chó già có cấp tiểu Linh Vương nhưng ông ta vừa bị thương nặng giờ lại đang bị cắn nuốt, phần tinh thần không trọn vẹn, thành ra sau khi bị kiếm này đánh tan, các phần tinh thần khác rải rác của ông ta đành phải chạy trốn...
A Điêu thấy chúng nó chạy trốn mà thầm nghĩ tiểu Linh Vương ghê gớm thật, phần tinh thần còn có thể phân tách chạy trốn, thậm chí còn dễ dàng bám vào thân cỡ đó.
Cô có cảm giác giả thử không phải người bên Lộc Sơn cứu cô, rất có thể cô đã bị người ta chiếm xác rồi.
Xem chừng phần tinh thần của tiểu Linh Vương khác với người ta.
Chẳng qua cũng là chuyện thường.
Mỗi một giai cấp lớn đều có ưu thế độc đáo riêng.
Chắc chắn cấp tiểu Linh Vương sẽ nhắm tới linh hồn.
Nhưng lão khốn này muốn trốn thoát!
A Điêu căm hận tu vi của mình quá kém. Tuy nhiên đúng lúc này.
Núi thây biển máu phía trước hạ xuống.
Nuốt chửng chúng hoàn toàn.
Thằng chó già họ Khúc hoảng sợ, rống giận: “Hà Nhĩ, Hà Nhĩ, mày và tao đi ra cùng một mạch, cần gì…”
Khúc Hà Nhĩ im bặt, chỉ quấn lấy mảnh vỡ tinh thần và dung nhập nó vào lại trong cơ thể chính của ông ta.
Cơ thể và tinh thần của thằng chó già đã hợp nhất nhưng vẫn còn bị kẹt trong núi thây biển máu.
Cô ấy sẽ làm gì?
Tựa hồ không tính trực tiếp cắn nuốt hoặc giế t chết ông ta?
Ngay cả A Điêu còn bối rối, ai nấy thấy hãi hùng khiếp vía, chẳng mấy chốc bọn họ đều hiểu được.
Nhất là A Điêu, mi tâm cô sẽ động, cảm nhận được một sức mạnh.
Lời nguyền?
Cô cảm nhận được một lời nguyền khủng khiếp.
Đoạn họ thấy lời nguyền xác chết khủng khiếp xuất hiện trên cơ thể thằng chó già họ Khúc. Máu thịt thối rữa, thối rửa vì tất cả máu đã chạy ngược vào huyết thống.
(P8)
Thằng chó già họ Khúc đau đớn tột cùng, đau đớn đến biến dạng và tinh thần tru lên.
Tiếng tru đâm khiến họ khiếp vía tới tận óc.
Không chỉ có ông ta, A Điêu còn cảm nhận được lấy thằng chó già họ Khúc làm trọng tâm, lời nguyền này bắt nguồn từ huyết thống, ngay cả cơ thể chính của Khúc Hà Nhĩ cũng bắt đầu thối rữa...
“Xác Sống Nguyền Rủa Huyết Thống? Trời đất, đây là lời nguyền khủng khiếp nhất trong đời đầu tiên... Hơn nữa xem như là diệt cả tộc luôn! Vậy chẳng phải toàn bộ con em nhà họ Khúc ở nhà họ đều…”
Tất nhiên là toang rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, họ thấy không gian bị xé toạc, hàng ngàn dòng máu nhỏ li ti từ phía phủ Quốc công của nhà họ Khúc tại Kinh Đô hội tụ tới bên này.
Có thể thấy được tất cả đàn ông có huyết thống nhà họ Khúc đều…
Tuyệt chủng.
Máu chảy vào núi thây biển máu, chẳng bao lâu, họ thấy biển máu quay cuồng. Trong lúc quay cuồng, một cơ thể được gầy dựng lại với tốc độ khủng khiếp.
Thiên địa rúng động, từng vòng gợn sóng đen hiện ra, mà xung quanh núi Vạn Ma La Sát sơn chân chính như có hơi thở cổ quái gì đó chìm nổi.
Động tĩnh này đáng sợ hơn nhiều so với việc A Điêu đột phá Vi Quang.
Tuy nhiên nó lại tĩnh lặng.
Bởi vì đó là sự hồi sinh thực sự của vương giả vong linh, đáng lý nên im ắng và không hoạt động, nhưng nó vẫn đủ sức làm tất cả sinh vật đang hoạt động đều cảm thấy sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn.
Hãi hùng đến nỗi thậm chí không dám có bất kỳ động thái nào, sợ làm cô ấy chú ý, bị cô ấy giết tận gốc.
Cùng lắm chỉ trong giây lát mà thôi, núi thây biển máu xoắn ốc thu vào một lòng bàn tay ngọc. Mọi người ngẩng đầu nhìn, cả linh hồn rúng động.
Giờ phút này đám mây đen và biển xác chết đã biến mất, bầu trời trong xanh trông đẹp đẽ làm sao, vậy mà hãy còn mang cho mọi người một cảm giác khủng khiếp hơn.
Tóc đen bay múa, áo choàng đỏ như máu, một người con gái đi chân trần lơ lửng trên bầu trời, ngay mi tâm có chấm một nốt mực đỏ.
(P9)
Ráng chiều rơi trên mái hiên đình, liễu xuân nở rộ bên bờ ao, tại vùng đất thắp hương cúng bái, tại nơi kính dâng cả bàn đồ ăn phong phú, duy chỉ có cô là châu báu.
Nữ vua xác sống duy nhất trong thiên địa cứ vậy được sinh ra.
Nhưng suy nghĩ duy nhất của nhiều người là: hóa ra cô ấy là Khúc Hà Nhĩ, hóa ra đây từng là cô tiểu thư quyền quý bậc nhất của Đường Tống.
Nếu như Khúc Giang Nam là cô gái Giang Nam hướng nội đoan chính tài tình nhưng vẫn đầy thanh tao lịch sự lạnh nhạt, bên trong giấu một bụng đen; như vậy cô gái trước mặt lại có vẻ ngoài u sầu và thần tiên.
Bàn về nét tuyệt sắc, âu chỉ có mấy người và Trần A Điêu mới so được vẻ ngoài với cô ấy. Có điều bên trong A Điêu lại…. không có phong thái, mang cho người ta cảm giác xảo trá và mâu thuẫn; cứ hễ cô vừa mở miệng xuống tay là đập tan vỡ nhận thức người ta.
Cô ấy lại khác.
Ngay cả khi tàn sát cả vùng, thế nhân thấy cô ấy ngay lần đầu tiên vẫn sẽ rung động.
Tài hoa tận xương.
Nhưng thế gian này không có thần tiên, chỉ có một nữ tử chốn hồng trần đang mắc kẹt trong dòng suối đục, đi ra từ dòng dõi thư hương của Kinh Đô nhưng khó tránh được vắng số.
Cơ thể bị cắt xén, tình yêu đầy bi thảm, chấm đỏ ngay mi tâm cô ấy như cô đọng tài hoa tuyệt vời nhất của cuộc đời mình, nhưng cũng làm cạn kiệt giọt máu cuối cùng trong trái tim cô ấy.
Bây giờ tất cả những gì còn lại là cảm giác không tình người của một cái xác sống.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đỏ ngầu khiến ai nấy cảm thấy bản thân mình là heo là chó đang chờ bị tàn sát.
Nhất là khi cô ấy giơ tay lên.
Cao thủ vương tộc run sợ trong lòng, đang muốn hằm hè người ta.
Đột nhiên.
Bịch, ai đó lại quỳ.
Quỳ gối trước mặt Khúc Hà Nhĩ.
(P10)
“Đừng xuống tay đừng xuống tay, mọi người dĩ hòa vi quý! Dì ơi, con xin dì đó, đừng giết người vô tội... Đây là huyết thống của sư phụ, dì cất kỹ, mau tìm cách cứu cô ấy đi, mấy cái mạng thấp hèn của tụi con sao có thể bì được với sư phụ... Về phần dì muốn lợi dụng hồn phách hài cốt cốt nhục của người nhà họ Khúc làm gì, con còn làm được gì chứ. Tuy rằng tàn nhẫn nhưng bọn họ chỉ mất đi tính mạng, trong khi những nhân tài ở đây là thứ quý báu nhất đó.”
“Dì cả dì cả, dì nhìn con đi. Dì nỡ nhẫn tâm nhìn con hối hận không thôi, đêm về không yên giấc ăn nuốt không trôi vì tính mạng của những người vô tội này sao?”
“Con là đồ nhi sư phụ yêu thương nhất đó. Hồi trước con tặng cô ấy ba quả táo, cô ấy còn không tiếc đưa hai quả táo cho con ăn, chừa lại một quả để con ăn vào ngày hôm sau. Dì không thể yêu ai thì yêu cả đường đi lối về sao?”
Mặc dù chúng nó quá hạn nên cô giáo chê, cứ thế ném chúng ở đó để mình tự ăn.
Mọi người: “...”
Ba, ba quả táo?
Giang Chu: Tôi còn chả có quả táo nào.
Đại khái một Xác Sống Linh Vương như Khúc Hà Nhĩ bị người này léo nhéo ồn ào khiến cho vô cùng phiền não, cô ấy nhướng mày.
Xoát, A Điêu lập tức câm miệng, lấy ra hộp chứa huyết thống dâng lên.
Khúc Hà Nhĩ đưa tay, dòng máu chảy như xúc tu quấn lấy hộp huyết thống. Cái hộp vừa vào tay, ngón tay cô ấy vuốt v e, cảm nhận được nó.
“Nam... Nam...”
Giọng nói thật trầm làm kha khá người ngạc nhiên, không phải chứ, Xác Sống Linh Vương còn giữ lại tính người à?
Hốc mắt Tạ Kính Dư và Giang Chu đều đỏ lên.
Nhưng tại thời điểm này, uy áp kh ủng bố từ xa ập đến, là hướng ở bên Kinh Đô.
“Lộc Sơn, vừa thấy Xác Sống Linh Vương ác nghiệt cỡ này mà sao không ra tay?”
Là tiểu Linh Vương của vương tộc Kinh Đô, rốt cuộc người này đã xé rách không gian đi tới.
Một ông già tóc vàng xuất hiện trên trời cao.
Vậy mà phía Lộc Sơn lại truyền ra tiếng nói già nua.
“Ra tay? Vừa ra tay ngay viện Vạn Ma La Sát, cô ấy sẽ triệu hoán hài cốt và oán khí dưới nền đất, anh đè ép được à? Không ai ở đây có thể sống sót.”
Sau đó, một ông cụ tóc bạc xuất hiện, trông quần áo xem chừng không phải là Sơn trưởng, cứ như một ông đầu bếp già đang nhóm lửa trong bếp.
(P11)
Bấy giờ cường giả vương tộc bặt thinh, đúng vậy, bug lớn nhất là viện Vạn Ma La Sát này.
Nó không phải một nơi bình thường.
“Vậy anh có thể đảm bảo bây giờ cô ta sẽ rút lui?”
Cường giả Lộc Sơn: “Không phải cô ấy vẫn chưa ra tay à? Tức là vẫn có thể nói chuyện.”
Cường giả nhìn về phía Khúc Hà Nhĩ, đè nén chủ tâm muốn giết người trong mắt, nặng nề bảo: “Khúc Hà Nhĩ, bây giờ cô muốn như thế nào. Nếu không lui mà còn dám tàn sát Đường Tống chúng ta...”
Khúc Hà Nhĩ quay đầu nhìn ông ta, chấm đỏ nơi mi tâm như muốn nhỏ máu. Cô ấy không nói gì, chỉ xé rách không gian... Vào không gian rồi, đôi mắt còn nhìn rời rạc sang A Điêu.
Và rồi để lại lời nói cho hai cường giả.
“Nếu em gái tôi trở lại, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu nó không thể…”
“Tôi sẽ là Yến Khê tiếp theo.”
Yến Khê, vị vua xác sống kh ủng bố nhất tại đời đầu tiên.
Tàn sát hàng trăm triệu người ở Tam Quốc.
Hóa ra, cô ấy vẫn còn ý thức, có chăng ngữ điệu và giọng nói hãy còn khàn khàn và khó chịu.
Nhưng người vương tộc nghe thấy đều thay đổi sắc mặt...
Yến Khê căm hận nhất vương tộc.
Hai thế hệ Thái tử nước Đường Tống đời đầu tiên đã bị hắn giết mất.
Còn người trước mắt chỉ giết đi một người.
.....
Khúc Hà Nhĩ rời đi, không ít người mềm nhũn cả xương đầu gối, vịn lan can muốn ngồi xuống. Đôi mắt cường giả vương tộc bên này lóe lên, bỗng đâu nhìn về phía một chỗ, đang muốn ra oai.
“Trần A Điêu, mi đáng chết, là thứ dân mà dám tàn sát…”
“Mi dẫn tới Xác Sống Linh Vương, thiếu chút nữa hại chết nhiều người như vậy, mi...”
Lời nói này còn kẹt ở cổ họng không phát ra, cao thủ bên Lộc Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản uy áp và bảo vệ người.
Vô cùng không ngờ được, tất cả mọi thứ chưa kịp phát sinh, người kia nhanh chóng quay người, bịch một tiếng, lại quỳ y như con cá chạch.
Mẹ mày, chưa được nửa tiếng đã quỳ 3 lần.
Mỗi lần quỳ đều cực kỳ hoàn hảo và chuyên nghiệp.
Chẳng qua lần này cô lại quỳ trước một người bình thường ở phía khán đài.
Cũng là người đằng sau cô.
Đúng vậy, trước đó A Điêu cố tình chạy tới bảo vệ khu vực ấy.
Vì người này chăng?
(P12)
Nhiều người còn những tưởng do Trần Tốn ở đằng kia.
Đâu ngờ được là vì một người khác.
Hoặc là nói chính là người duy nhất hãy còn ngồi bình yên trên ghế trong khi mọi người xung quanh đều đứng lên và cảnh giác.
Người này thật bình thường, một người con gái bình thường.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng trong khi A Điêu quỳ xuống, có một cái bóng cách đó không xa bay sang, tức thì hợp nhất với cô.
Ngẩng đầu lên, nam nữ dung hợp, biến thành cơ thể chính hoàn chỉnh thuộc về Trần A Điêu.
Vẫn là vẻ ngoài tuyệt sắc nhưng mặt mày đã có uy nghiêm người làm quan và phong thái thận trọng của Đại Đô đốc.
“Hạ quan là Đại Đô đốc Thanh Châu Trần A Điêu, vì bảo vệ an nguy của Điện hạ nên bất đắc dĩ giết chóc khi nguy cơ xảy ra, mạo phạm mặt mũi ngài, kính xin Điện hạ giáng tội!”
Cô chắp tay làm lễ với người này, tiếp đó cúi đầu muốn chạm đất.
Một bàn tay đỡ được trán cô.
Điện hạ? Mấy người được xưng là Điện hạ như Tam hoàng tử này nọ trao đổi ánh mắt.
Mẹ kiếp, Trần A Điêu, Triệu Nhật Thiên?
Còn người này là?
Là Điện hạ tôn quý hơn bọn họ, chẳng lẽ Thái tử làm trò giả nữ?
Dù có ra sao cũng không phải cha bọn họ đâu.
Tạ Kính Dư cũng mơ hồ, nhìn tới nhìn lui hai người này. Tiếp đó hiểu thông rồi, biểu hiện của cô ấy đúng là một lời khó nói hết, hung tợn nhìn về phía hai anh em nhà họ Tiêu.
Quá chấn động, thân phận của Trần A Điêu bên này đã hé tỏ, còn vị “Điện hạ” này là?
Thậm chí cô ta còn vượt lên cả thân phận bí ẩn của Triệu Nhật Thiên.
Cường giả vương tộc cũng ngỡ ngàng, có điều chẳng mấy chốc có vẻ ý thức được điều gì đó, toan mở miệng.
Một giây sau, cô gái dùng bàn tay trắng đỡ lấy cái trán của A Điêu cất lời: “Cô nói cô làm vì ta.”
A Điêu cúi đầu, không dám nhúc nhích.
“Đúng vậy ạ, hạ quan ở trong đợt thi nhìn thấy huyết thống của Yến Phong Bạch tương tự nhà họ Khúc, hơn nữa thần còn biết được một ít tình huống của nhà họ Khúc từ sư phụ mình, cho nên lập tức tỏ tường âm mưu của nhà họ Khúc. Khúc Hà Nhĩ thức tỉnh rồi ắt sẽ nổi điên, giả thử cô ấy dùng thuật huyết thống định vị tới đây, giết người trên diện rộng, e là hậu quả không thể mường tượng nổi. Thành ra hạ quan mới rời khỏi cuộc thi đến ngăn cản, chém giết tất cả nhà họ Khúc ở đây, chắn ứ hơi thở huyết thống của bọn họ, làm cho Khúc Hà Nhĩ không thể dịch chuyển tới. Chẳng ngờ thần bị bị thằng chó già họ Khúc kia tập kích...”
(P13)
Khi cô thốt ra những điều này, Bồn Cầu đang tổng kết tâm cơ của cô.
Thứ nhất, khi cô từ Điền Nam trở về viện Vạn Ma La Sát, cô đã truyền tin tức cho Khúc Hà Nhĩ. Nguyên do cũng vì cô xác định được Khúc Giang Nam dành nhiều thời gian làm bạn với bia mộ của Khúc Hà Nhĩ tới vậy ắt có phương pháp làm tăng lên trí tuệ của đối phương; nếu không Khúc Hà Nhĩ có sống sót cũng không phải là Khúc Hà Nhĩ, càng sẽ không che chở cho bọn cô. Thế nên cô mạo hiểm lưu lại tin tức, làm chuẩn bị để diệt sạch nhà họ Khúc.
Thứ hai, muốn giết sạch nhà họ Khúc thì phải kín kẽ chặt chẽ. Cô không phải Khúc Giang Nam. Khúc Giang Nam có tính tình đoan chính vì người quên mình còn cô lại không, giả mà cô muốn làm một việc thì bảo đảm an toàn cho chính mình là mục đích cao nhất. Thành thử tin tức cô lưu lại lúc đó lập lờ nước đôi, chỉ để cho Khúc Hà Nhĩ chờ tin còn cô vừa đến viện Vạn Ma La Sát là đã phát hiện ra ngay cơ hội trời cho: Trần Tốn tới.
Thứ ba, Trần Tốn trở về không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ A Điêu đoán được từ lâu người này bị Viện Nghiên cứu Khoa học trục xuất là chiêu ve sầu thoát xác, muốn đi một con đường tắt khác. Còn cô đứng ở vị trí Trần Tốn suy nghĩ về những sự kiện tại Kinh Đô gần đây, còn có chuyện gì lớn hơn Quân hậu mới? Một thế lực ngoại lai lớn mạnh, lại không có căn cơ nội bộ, vừa đúng lúc để anh ta tới tìm nơi nương tựa. Bên cạnh đó theo yêu cầu của Lễ bộ, Quân hậu sẽ được nghênh đón và hiển nhiên nghênh đón trên tàu bay sẽ cần nhân viên kỹ thuật cao cấp tương ứng, hơn nữa phải là cao cấp nhất mới không làm mất danh tiếng nước Đường Tống. Bàn về tố chất, dám chắc nhân loại không có cách nào so sánh bằng dị tộc, vậy ưu thế lớn nhất của nhân loại là gì?
Là kỹ thuật thay đổi từng ngày. Như vậy giả thử Trần Tốn làm này nọ sau lưng thì xác suất được chọn rất cao, nhất là khi anh ta bị quyền quý đấu đá mưu hại, sau lưng không có căn cơ, thuộc về phái trong sạch, sẽ không bị kiểm soát trở thành nội gián. Thế là cố vấn dưới trướng Quân Chủ Đường Tống nhất định sẽ chọn anh, vậy là anh ta tới. Anh ta không tới phòng riêng nhà họ Trần chứng tỏ đội ngũ bị tập kích đã thoát vây, tránh được tai mắt của mọi người đi tới viện Vạn Ma La Sát xem thi đấu. Có lẽ ngay cả nội bộ vương tộc còn không biết bởi lẽ những người muốn giết Quân hậu đều là người trong nội bộ vương tộc đúng không?
Cứ như vậy, A Điêu biết cơ hội mình có thể trở ra nguyên vẹn đã đến.
(P14)
Thứ tư, tiền đề có thể an toàn trở ra là giết sạch được nhà họ Khúc. Cô biết Khúc Hà Nhĩ đã khôi phục, có thể cản nổi thằng chó già họ Khúc, có điều cô muốn tiến thêm một bước, chứ chỉ ngăn được là thôi chắc? Như vậy không đủ, lỡ như lão khốn chó cùng rứt giậu, lấy bí thuật không ai nhận ra để hợp lực với vương tộc hoặc các quyền quý khác thì sao? Sự đặc biệt của các cô gái nhà họ Khúc bày ra ở đó, dám chắc vương tộc cảm thấy hứng thú, có chuyện gì mà lão già này không làm được. Cô không cho phép còn bất kỳ chuyện ngoài ý sở cầu nào xảy ra, thủ đoạn tốt nhất là dẫn lão khốn này ra và giết sạch. Thế thì có vấn đề. Động tĩnh bên Điền Nam quá lớn, lão khốn này có thể nằm sâu tới mức ngay cả vương tộc còn không phát giác, có thể thấy được ông ta cẩn thận sợ chết từ sâu trong xương tủy, cô phải làm gì mới dẫn được ông ta ra?
Thứ năm, vậy thì đành phải để cho thằng chó già này càng e dè cô khi hãy còn trong lúc e sợ Khúc Hà Nhĩ! Thành thử A Điêu đã bộc lộ tài năng đáng sợ của mình trong kỳ thi. Thông qua quan sát của Triệu Nhật Thiên, cô cũng xác định Khúc Chấn vẫn luôn truyền tin tức cho thằng chó già, như vậy đoan chắc ông ta sẽ thấy như mắc nghẹn ở cổ họng. Cho nên sau chót A Điêu cố tình mượn bí mật huyết thống của Yến Phong Bạch để “bùng nổ”, trông như đi ra ngoài báo thù cho sư phụ, đầu óc choáng váng tàn sát nhà họ Khúc. Toàn bộ những chuyện này nhằm ngăn cản Khúc Hà Nhĩ thoát sao? Còn lâu mới phải. Cô đã cho Khúc Hà Nhĩ tọa độ địa lý từ lâu, người ta vốn có thể dịch chuyển sang chứ, có chăng là tự lừa dối mình mà thôi. Cô tàn sát đám người Khúc Chấn vì để cho thằng chó già họ Khúc có cơ hội — cơ hội hợp lý đánh chết cô.
Quả nhiên, thằng chó già họ Khúc không nhịn nổi.
Ông ta tới tìm cái chết!
.....
Khốn nỗi những điều này không thể nói với bất cứ ai, cho dù Quân hậu mới trước mắt này có biết sự thật hay không, A Điêu có lý do chính đáng đặt ngay đó.
Dựa trên suy đoán của cô về Quân hậu dị tộc này, có thể được tộc Thiên Linh tuyển chọn trở thành Quân hậu thì phải cực kỳ thông minh, ổn định được tình hình chung, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ mình ở thế yếu tại nước Đường Tống, đó là thiếu căn cơ.
Đã bị tấn công chứng tỏ sự yếu kém này một mực tồn tại.
Bây giờ A Điêu đang mang lại ưu thế cho đối phương.
Vì lẽ đó...
“Sáng tạo máu Ứng Long, tư chất tự nhiên tuyệt vời, ngay cả ở đời đầu tiên cũng được xưng là quái thai cái thế, tự có địa vị xứng đáng. Chớ nói cô gây ra chuyện vì có nguyên nhân. Chỉ vì muốn che chở bổn cung mà mạo hiểm như vậy thì dù không có nguyên nhân, bổn cung sẽ không để cho cô quỳ trước ta.”
(P15)
Ngón tay cô ta đi xuống, kéo cằm của A Điêu.
“Thật là hâm mộ tộc Người, đời nào cũng có quái thai xuất hiện, làm cho người ta ngỡ ngàng.”
“Ngặt nỗi nghiệp chướng nuốt máu đồng tộc chỉ vì uy quyền thì dù có ở trong dị tộc ta vẫn bị nghiền xương thành tro. Cô làm rất tốt.”
“Hầu thưởng.”
Tiếp đó cô ta thu tay, cơ thể mờ dần, hóa thành phượng hoàng bay lượn.
Ánh sáng rực rỡ, sắc đỏ sắc vàng xen lẫn vô song.
Tôn quý đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc này toàn bộ mấy hộ vệ và nha hoàn che chở bên cạnh cô ta hóa thành các loài linh cầm oai phong nghiêm nghị đầy khủ ng bố bay vút trên trời... và rồi biến mất trong không gian.
Trong đó nha hoàn ấy mang cấp bậc tiểu Linh Vương, cơ thể chính là loài Tinh Vệ, mấy hộ vệ còn lại toàn mang cấp đại Tông Sư đỉnh cao.
Sức chiến đấu bẩm sinh của dị tộc vốn cao hơn tộc Người, ngang bằng với ma quỷ.
Ai nấy: “!!!!”
Cổ họng A Điêu khô khốc: Người ta hoàn toàn không sợ Khúc Hoàn Nhĩ, hơn nữa khẳng định nhìn ra chuyện bí ẩn bên trong, hèn gì ổn định một nước như vậy. Nhưng người ta thật sự cần thế lực mới trong Đường Tống như mình ủng hộ, nhất là sau lưng mình có Lộc Sơn làm nền, cho nên chấp nhận sự đầu hàng của mình.
Đạo Quang Tĩnh Từ này rất đáng sợ.
Hy vọng rằng cô đụng trúng cái đùi ôm chứ không phải là rắc rối mới. Chẳng qua khi một người leo lên một trình độ nhất định, những rắc rối này sẽ luôn tồn tại và A Điêu đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Sắc mặt đám người Tam hoàng tử tái xanh, cái này... Đây là tộc Thiên Linh, một trong ba vương tộc thuộc dị tộc mạnh nhất sao?
Cơ thể phượng hoàng, với tố chất của đứa bé được sinh ra... Làm sao bọn họ cạnh tranh cho nổi.
Chẳng qua cả thảy đều kết thúc.
A Điêu quay đầu nhìn về phía cường giả vương tộc, nhìn thấy người này đang hành lễ theo hướng Đạo Quang Tĩnh Từ rời đi.
(P16)
Vương tộc, có tôn ti thứ tự.
Tại quốc gia này chỉ có Quân vương, Quân hậu và Thái tử thừa hưởng tất cả mọi thứ trong tương lai mới là chủ nhân thật sự, còn những người khác đều là hạ thần.
Mà cường giả vương tộc hành lễ xong bèn quay đầu nhìn về phía A Điêu, nheo mắt, chủ tâm giết người trong mắt cứ chớp tắt.
A Điêu trông như không nhìn ra, cung kính hành lễ, cẩn thận hỏi: “Tiền bối, vừa rồi Điện hạ nói hầu thưởng là nói muốn ban thưởng cho tôi à? Khi nào cho? Cho cái gì? Tôi ở chỗ này chờ hay về nhà chờ?”
Huyết áp của cường giả vương tộc tăng cao nhưng vẫn nhịn được, nói đầy thủng thẳng: “Cô tốt lắm, cứ từ từ chờ, sẽ có thôi.”
Lúc này lão già Lộc Sơn có mang đôi dép lê đi đến, cười tủm tỉm: “Vương tộc hào phóng thật. Hầy, A Điêu, còn không cảm ơn người ta.”
A Điêu cúi đầu, giơ tay lên và khom lưng: “Vậy thì cảm ơn tiền bối.”
Hừ lạnh một tiếng, cường giả vương tộc phất tay áo rời đi.
Ông ta vừa đi, đám người Tam hoàng tử còn chưa hoàn hồn sau một loạt biến cố đả kích lại thấy cường giả vương tộc rời khỏi là Trần A Điêu đã buông tay, đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn máu chảy trong khán đài.
Đó là máu của người nhà họ Khúc.
Cô xoay người, thái độ vốn thận trọng kính cẩn, thậm chí còn quỳ xuống ba lần đã biến mất tăm, khuôn mặt gây ấn tượng nhếch môi cười gằn, ánh mắt lạnh như băng sương, so ra còn vô tình hơn cả Khúc Hà Nhĩ.
Nhiều người nhìn thấy nụ cười này, thậm chí thấy luôn cả cái nhìn này.
Rất rõ rành và tàn nhẫn.
Tại thời điểm đó, mọi người đều cảm nhận sâu sắc được người này đáng sợ nhường nào.
Cô không che giấu, bởi lẽ đây là âm mưu công khai.
Bạn hay đó là tính toán của cô nhưng bạn không làm được gì.
Chung quy trò chơi phải được hoàn thành theo quy tắc, một khi bạn nắm vững quy tắc, bạn muốn chơi thế nào cũng được.
Chơi không lại, thì chết!
.....
Cuối cùng bọn Đàm Đài Kha đã hoàn thành kỳ thi, vừa đi ra đã thấy bầu không khí sai sai, như thể không có nhiều người chú ý đến thành thích họ thi được.
Muốn chết hay gì, cứ nhìn chằm chằm Trần A Điêu mãi thế à?
Hạng hai ba tư không quan trọng chắc?
Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở khán đài, sao đánh tới mức này?
(P17)
Hạ Tam Lộc biết có chuyện bèn cố tình chạy đến bên cạnh A Điêu đang ngồi xổm trên đường ăn bánh bao, thì thầm hỏi chuyện gì xảy ra.
Như thể họ là người cùng một nhà.
A Điêu: “Không có gì, nhà họ Khúc bị diệt thôi.”
Hạ Tam Lộc khiếp sợ: “Bị ai làm?”
Đừng nói là cô đó!
A Điêu: “Bị chính bản thân họ.”
Cô ăn bánh bao, liếc mắt nhìn bảng xếp hạng tổng hợp qua ba hạng mục thi của Lộc Sơn.
Cô cắt ngang giành hạng nhất.
Thứ hai, Thẩm Họa Kính.
Thứ ba, Hàm Đan Cực Đạo.
Thứ tư, Đàm Đài Kha.
Thứ năm, Lý Triệt.
Thứ sáu, Nhiếp Viên Viên.
Thứ bảy, Mặc Dư Ngã.
Thứ tám, Đàm Đài Thịnh.
Thứ chín, Hùng Trữ Mặc.
Thứ mười, Tống Linh.
Thứ mười một, Tào Quyện Chi.
Thứ mười hai, Hạ Tam Lộc.
Thứ mười ba, Triệu Phật Thú.
Phía sau 13-20 lần lượt là Tạ Tam, Đoan Mộc Thanh Ương, Sư Khuynh và những người khác có tới hơn mười người, Từ Duệ ở vị trí 20.
Mọi người đều nhìn vào danh sách, danh sách đã nhanh chóng thay đổi.
Danh sách sau hạng 20 vị cắt ngang, trở thành một danh sách khác, lấy ra top 300 trên đấy.
Top 20 từ đầu là bảng xếp hạng riêng biệt.
Dưới sự chú ý của chục ngàn người, ông lão Lộc Sơn họa hoằn lắm mới đĩnh đạc trang trọng hơn rất nhiều, cứ thế nói nặng nề: “Hai mươi người đầu tiên gia nhập làm môn đồ Lộc Sơn chúng tôi; người từ 21 đến 300 đạt được tư cách học tập tại Lộc Sơn tại viện ngoài trong ba ngày mỗi một tháng, nhưng không được cấp cho quyền trượng thuộc về thành viên Lộc Sơn.”
(P18)
“Hai mươi người đứng đầu sẽ được phân phối đãi ngộ theo thứ hạng khác nhau, bao gồm sân tập riêng, hộ vệ, thậm chí có cả giáo viên giảng dạy.”
“Về phần người được hạng nhất sẽ là Thủ khoa.”
Ông lão tại Lộc Sơn nhìn A Điêu mỉm cười, giơ tay lên.
Cường giả đại Tông Sư cầm kiếm nọ tiến lên, giơ tay chắp lại thi lễ.
“Từ hôm nay trở đi, con là đồ đệ duy nhất của Sơn trưởng, cũng là Thủ khoa đứng đầu nhóm học sinh Lộc Sơn chúng ta. Ông ấy là hộ vệ bên người của con.”
Mặt mũi mặt mũi đó, mẹ kiếp!
Ông lão giơ tay: “Vào Lộc Sơn, đi con đường tu linh chính thống của Đường Tống. Mong con có thể đúc kết tinh hoa của dòng sông lịch sử từ Lộc Sơn, trở thành lãnh tụ cho thế hệ Lộc Sơn mới của chúng ta; dẫn Đường Tống đi đến thế giới rộng lớn hơn, tẩy rửa ma quỷ, quét sạch tà ma, giữ gìn sự trong sáng vùng đất trời này.”
Khi nói tới lời cuối cùng, biểu hiện của ông ấy trông đến là kỳ quặc.
Nhưng con mẹ nó, chính bản thân A Điêu cũng tin cùng cực, rất phấn khích, cũng chắp tay hành lễ.
“Được ạ, con nhất định sẽ làm được.”
Ai nấy: “...”
Nhóm Đàm Đài Kha ôm lấy dạ dày khó chịu và bầu không khí quái đản, xoay người chắp tay thi lễ theo truyền thống của Lộc Sơn.
“Lộc Sơn đã ở đây, dẫu có đêm dài muôn thuở vẫn thấy được núi biển Đường Tống chúng ta.”
“Vĩnh viễn không đoạn tuyệt.”
Tại giây phúc này, tất cả các giáo viên ở Lộc Sơn cũng hành lễ, rốt cuộc khí phách hiên ngang từ những thiên tài hàng đầu Đường Tống này đã quy về một mối.
Trần Dương lù đù nhận ra.
Chị… chị mình được hạng nhất.
Chị ấy là Thủ khoa.
Là người đứng đầu trẻ tuổi nhất ngày nay tại Lộc Sơn.
Đứng đầu Đường Tống.
Từ nay về sau, cô đã dám gọi mình là quái thai, và không ai trong thế hệ trẻ của nước Đường Tống dám tự nhận mình là thiên tài.
………..
Con người đã vùi thây sẽ mất hết tất cả, hồn phách sẽ tan, cơ thể mục nát.
Nhưng một số linh hồn mang quá nhiều oán hận hoặc chấp niệm quá nặng sẽ ở lại thật lâu trong thế gian; ngay cả khi việc này có thể làm hư hao linh hồn, làm họ đớn đau khôn cùng, song, họ đã không muốn chính là không muốn.
Hơn nữa, xác chết còn phân hủy tương đối chậm và có xu hướng biến thành xác sống.
Hiển nhiên xác chết và linh hồn của người trước mắt là thứ như vậy, nhưng chẳng có mấy ai hay cơ thể của cô ấy đã tổn hại, biến thành từng phần xác sống.
Hơi thở xác chết lượn lờ tung hoành, không ít khán giả trước đó bị A Điêu hù cho bỏ chạy ra xa, thành thử trên sân khấu chỉ có một số ít khán giả và phần lớn là người tu hành cấp cao, thậm chí cả nhóm hiệu trưởng Liên minh Học phủ cũng đứng dậy.
“Xác Sống Linh?”
“Không đúng, là Xác Sống Linh Vương!
“Trời đất ơi!”
Xác Sống Linh Vương kinh khủng đến nhường nào? Giả dụ phải là những học giả uyên bác nghiên cứu về đời đầu tiên mới tỏ, người đời sau hoàn toàn không hay gì cả, chính vì nó không được chính thống, quá khủng khiếp.
Trong mười đại Linh Vương đời đầu tiên, người mạnh nhất là dị tộc; xếp thứ hai chính là một Xác Sống Linh Vương từng dùng cừu oán nhập đạo Xác Sống Linh, lại lấy tu vi tiểu Linh Vương liên tục cắn nuốt 10 tiểu Linh Vương và năm Linh Vương trong một tháng, cuối cùng đạt thành tựu đại Linh Vương. Đây mới là chiến tích bên ngoài, đằng sau chiến tích như vậy, người này còn liên tục nuốt chửng các gia tộc đằng sau những Linh Vương nọ.
Không dưới ba mươi gia tộc, bao gồm hàng chục ngàn người.
Cuối cùng tất cả bọn họ đều biến thành tướng xác sống, đi theo hắn san bằng mấy châu trong Tam Quốc, hoàn thành mối hận vô tận của hắn bằng cách tàn sát tứ phương.
Cuối cùng bị trấn áp diệt vong rồi?
Không có cách gì cả.
Vô cùng vô tận, bất tử bất diệt, trừ phi vị đại Linh Vương dị tộc mạnh nhất nọ ra tay, nếu không sẽ cần mấy đại Linh Vương của vương tộc Tam Quốc nhân loại liên hợp hiến tế đưa đối phương vào luyện ngục cho vãng sanh. Nhưng... mắc gì đại Linh Vương dị tộc người ta phải ra tay? Về phần hiến tế, đâu ai trong vương tộc Tam Quốc muốn trả giá đắt đến vậy, cho nên cứ mãi do dự, muốn để người khác hoàn thành việc ấy.
Kéo dài như thế tới khi tai ách đời đầu tiên ập đến, linh khí kiệt quệ, tự nhiên những tồn tại hủy thiên diệt địa này cũng tiêu tán theo.
Nhưng đối với lịch sử, nó chắc chắn là một bóng ma to lớn của thời đại khó xóa nhòa đối với nhân loại. Lẽ ra hồi đó có rất nhiều ghi chép nhưng có quá nhiều sổ sách đã bị tiêu hủy.
Về phần tại sao, vậy thì phải hỏi vương tộc Tam Quốc.
(P1)
.....
Giang Chu nhìn nhìn cái thi thể lờ mờ hít vào phả ra hơi hám xác chết phía trước mà khó tin nổi. Ban đầu ông ấy không nhìn rõ, nhưng bởi phản ứng của Trần A Điêu cùng với hình ảnh người ta hiện ra trong đám máu của con cháu nhà họ Khúc nên...
“Là huyết thống định vị dịch chuyển? Người này là...”
Mấy hiệu trưởng theo bản năng cho rằng ấy là Khúc Giang Nam, mỗi tội Giang Chu thông qua mức độ hóa xác sống của bàn tay kia đã bất giác run rẩy bảo: “Cháu là nhóc Hà Nhĩ? Khúc Hà Nhĩ? Hà Nhĩ …”
Ông ấy rơi nước mắt.
Ông ấy biết mẹ của họ, để rồi lần lượt đưa tiễn 3 người phụ nữ mà không một lần biết nguyên nhân chính cho cái chết của họ.
Hỏi mẹ, hai đứa con gái không nói.
Hỏi chị, đứa em không trả lời.
Hỏi em gái… người đã mất không cách gì kể ra.
Trần A Điêu, người duy nhất có thể biết, lại bước vào trường thi mà không thốt ra một lời.
Đâu ai hay trong lúc xem tranh tài, ông ấy vừa lo lắng vì kỳ thi vừa nghĩ đến ba người phụ nữ từng có cuộc sống phong phú để rồi giờ đây chẳng còn cả hài cốt.
Hóa ra hài cốt vẫn còn.
Hóa ra là chết như thế này?
“Chị Hà Nhĩ?” Hóa ra cả Tạ Kính Dư ra tay ngăn cản quyền quý nhân cơ hội giết A Điêu cũng ngây người và rồi bất giác gọi tên.
(P2)
Rất nhiều người hãi hùng.
Năm đó Khúc Hà Nhĩ nhà họ Khúc đứng đầu trong nhóm tiểu thư quyền quý đương thời, cô ấy đầy tài hoa, thông minh, có một không hai…
Giả như Đoan Mộc Thanh Ương là viên ngọc Kinh Đô đương thời thì Khúc Hà Nhĩ từng là tiểu thư quyền quý hạng nhất của nước Đường Tống.
Nhưng cô ấy đã táng thân, thậm chí là bị phân xác.
Khốn nỗi lời gọi của hai người dành cho cô ấy đều không có tác dụng chi.
Tay xác sống vươn ra. Sau khi nhìn thấy lão của nhà họ Khúc, như thể oán hận của cô ấy đã đạt tới cực hạn, thân thể rạn nứt kinh khủng đã thối rữa trong nháy mắt, phóng ra nước xác chết đen trũi vô cùng vô tận... Nó hóa thành dịch, ngưng tụ, và chợt biến thành một cây giáo xương đen đáng sợ dài hàng trăm mét.
Ầm!
Hơi thở xác chết ngang dọc tung hoành, máu tanh dũng mãnh đầy đạo Xác Sống Linh nằm hết trên cây giáo dài này.
Thằng chó già họ Khúc tức giận quát lên, tiện tay vẽ vòng tròn, sức mạnh dồi dào của tiểu Linh Vương trong cơ thể cuồn cuộn cuốn ra thành vòng xoáy trong tích tắc, ngưng tụ thành một cái khiên xoắn ốc ở phía trước cơ thể chính.
Cái khiên khổng lồ này dày tới 5 mét, trải dài 10 mét, hoàn toàn được năng lượng gia cố.
Ầm!! Mũi giáo đâm thủng khiên khổng lồ... Lực chấn động cực lớn lan ra.
Các cao thủ nhao nhao ngưng tự khiên chắn cũng như lá chắn bảo vệ trước người, thủ đoạn chồng chất. Bên này, Giang Chu che chở cho một ít khán giả, ấy vậy mà ông ấy nhận ra A Điêu đã phóng cả không gian vận chuyển và là chắn mai rùa ra ngoài, che chở cho thật nhiều khán giả vô tội.
Con bé thúi này…
Vừa quay đầu lại, Giang Chu phát hiện bên nhà họ Trần có thêm hơn trăm tấm khiên bảo vệ và lồng bảo hộ.
Số lá chắn che chở cho nhà họ Trần còn nhiều hơn bên hoàng tử và Trưởng công chúa.
Nào là nhà họ Đoan Mộc, là nhà họ Triệu, là anh em họ Tiêu, là hiệu trưởng, là quyền quý, là tán tu cao thủ... cứ ném lá chắn sang bên này trước đã.
Trong đó có rất nhiều thầy cô ở Lộc Sơn cũng ném vài tấm chắn vào nhà họ Trần.
Đúng rồi, Trưởng công chúa được cao thủ bảo vệ cũng ném sang một cái Thực Thể Gieo Linh cấp Giáp và một Đồ Cấm Kỵ cấp Giáp... Hành vi xun xoe điển hình, tự mình còn khó bảo vệ được mình ở đó che chở cho mỹ nhân.
Chuyện làm ai nấy trố mắt chính là vốn mấy người nhà họ Tào họ Bách Lý này có công kích A Điêu, vậy mà khi nãy trong gia tộc người ta cũng có một số cao thủ lặng lẽ ném tấm chắn về phía ba người Từ Chiêu Ẩn.
Giang Chu: “????”
Ông ấy đoan chắc mấy cao thủ xuống tay đều là một đám háo sắc cùng cực.
Không cứu nổi!
Giang Chu vừa chửi bới vừa ném một tấm khiên về phía nhà họ Trần.
(P3)
.....
Ông!!
Cái khiên chắn vỡ nát.
Xác Sống Linh Vương đã sống lại đúng với những mô tả khủng khiếp trong một số tài liệu còn sót lại từ quá khứ.
Cây giáo đâm xuyên qua tấm khiên khổng lồ, sau khi thằng chó già họ Khúc kêu lên sợ hãi... Ầm!!
Một ngọn giáo đâm xuyên qua người ông ta giữa trời cao.
Thân thể thằng chó già họ Khúc bị thương nặng và ngã xuống, còn toan chạy trốn, Khúc Hà Nhĩ biến thành núi thây biển máu không có bến bờ…
Soạt!
Cô ấy gào thét nhào về phía thằng chó già họ Khúc bên dưới, nuốt chửng luôn ông ta.
Tiểu Linh Vương thì sao chứ, đã bị oán khí tập trung, đã bị Xác Sống Linh Vương cùng cấp tới sát người, như vậy ông ta vẫn gặp kết cục tương đương với… bỏ mình!
Lão già cuống lên thật, quyết đoán gọi ra vật tổ huyết thống.
Gào thét, Hồ Ly Ba Đuôi?
Không ngờ lại biến thành Hồ Ly Sáu Đuôi!
Dám chắc lão khốn này nắm giữ bí thuật có thể nâng cao tố chất huyết thống.
Nó giải phóng sóng xung kích tinh thần xua đuổi oán khí... rồi gầm rú. Lão già muốn tránh đi nhưng vô ích, oán khí vô biên đã xâm nhập vào cơ thể ông ta.
Ăn thịt nuốt hồn, nhìn huyết thống bị bóp méo vì nó.
Quá hãi hùng, đây là uy lực của Xác Sống Linh Vương sao?
Thấy được oán khí kia càng ngày càng mạnh, còn hơi thở xác chết tứ tán ở trên bầu trời hình thành mây đen cuồn cuộn, hơn nữa vặn vẹo thành từng khuôn mặt ác quỷ, tựa hồ muốn thoát ly mây đen nhao về phía người bên dưới để uống máu.
“Xong rồi, cô ta muốn sáng tạo quỷ xác sống!”
Nhiều người sợ hãi hoảng loạn, chạy trốn nơi nơi.
(P4)
Mà bên Lộc Sơn, vị kiếm khách đại Tông Sư nọ liếc mắt tới nơi nào đó trong hư không, mắt lóe lên ánh sáng: Ông ta biết thật chất Sơn trưởng vẫn luôn chú ý nơi này, cam đoan bấy giờ đã hay tình hình, cho dù ông ấy ở xa Lộc Sơn nhưng muốn ra tay cũng không khó. Vì sao làm thế này? Chứng tỏ ông ấy vẫn còn chờ xem tình hình.
Dường như ông ta hiểu ra gì đó.
Cao thủ vương tộc chỉ có cấp bậc đại Tông Sư, tiểu Linh Vương thì ở hoàng cung và những nơi khác rất xa, chắc chắn tới không kịp.
Xác Sống Linh Vương đều mất sạch tính người, sẽ không bỏ qua cho người sống. Họ đi đến đâu là người sống bị diệt gọn, thây kệ bạn có là vương công, bề tôi hay là gì đi chăng nữa, cả thảy sẽ chết sạch!
“Điện hạ đi mau!”
“Mau hộ tống Điện hạ rời đi!”
Các cao thủ muốn hộ tống hoàng tử, Trưởng công chúa và những người nắm giữ quyền lực tối cao như Quốc công đi trước.
Trong cảnh hỗn loạn này, có người chạy trốn, có người không lùi bước. Đàm Đài Chúc Ảnh nhìn thấy ai đó chạy chậm hai ba bước, bịch một cái quỳ xuống ở trước mặt tất cả mọi người.
Hệt như khóc tang.
“Dì cả, dì cả ơi, con biết trong lòng dì đau khổ khôn xiết. Năm đó vì không muốn hùa theo kế hoạch nham hiểm của bọn họ, dì đã bị bọn chúng ngược đãi phân thây, ngay cả chồng và con cái cũng không thể thoát khỏi. Vậy mà dù dì đã chết thảm vẫn không ngăn được thằng chó già họ Khúc ngược đãi phụ nữ trong tộc, lấy máu thịt của họ làm nghiên cứu quỷ quái.”
“Thằng chó già này cũng giỏi tới mức thật sự tìm ra thủ đoạn có thể chống lại chuyện phụ nữ sẽ có huyết thống hồ ly mạnh mẽ còn đàn ông thì mang huyết thống yếu đuối, và đó chính là lợi dụng phụ nữ trong tộc làm thức ăn! Trước hết nó dùng để cho cơ thể chính của ông ta cắn nuốt tăng tốc độ phục hồi; thứ hai là xem máu thịt con gái nhà họ Khúc là đồ bổ dưỡng và dung hợp nó với đám đàn ông, cưỡng ép tạo ra một dị tộc bi3n thái từ thế hệ này sang thế hệ khác, đây là hành vi hủy diệt nhân tính tới bực nào.”
“Hơn nữa vì hối hả lên cấp đại Linh Vương, thằng chó già này không ngần ngại dấm dúi lấy xương cốt của dì ở nhà mẹ đẻ, mượn oan hồn của người trong tộc mẹ dì đi vào con đường Xác Sống Linh Vương. Ban đầu kế hoạch này đã toàn diện, ngặt nỗi có con và sư phụ đều mang hy vọng vào Lộc Sơn, thằng chó già này sợ kế hoạch thất bại, sớm sai vài thằng trộm chó nhà họ Khúc ép đưa dì vào đạo Xác Sống Linh, dùng điều này để chống lại Lộc Sơn, ngang ngạnh giết hai người tụi con. Giả dụ không phải sư phụ phát giác được âm mưu trái lẽ trời này từ lâu, không tiếc hy sinh chính mình để đánh thức trí nhớ của dì, chỉ e dì sẽ bị thằng chó già này điều khiển. Đến lúc đó ông ta muốn dì làm cái gì dì sẽ làm cái đó; muốn dì giết sạch người Đường Tống thì dì cũng giết sạch; muốn dì âm thầm hại vương tộc là dì sẽ hại vương tộc. Thằng chó già này ngồi đó làm ngư ông hưởng lợi, mưu đồ tới nền tảng Đường Tống chúng ta đấy!”
(P5)
“Thằng cha già khọm ngỗ ngược quân quyền bực này đúng là không bằng heo chó, băm ra cho chó ăn chó còn chê, dì muốn giết thế nào cũng được, nhưng những người ở đây đều vô tội. Sư phụ nhân từ mới hy sinh tính mạng, đồ nhi vô dụng, nhưng con vẫn cầu xin dì cho mấy người ở đây một con đường. Chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán, nhưng dì tuyệt đối đừng làm tổn thương người khác mà!”
“Con xin dì đó.”
Cô lảm nhảm những lời gây rúng động tam quan của mọi người như vậy mà không hề khóc lóc ngoại trừ rưng rưng nước mắt, rõ ràng xúc động và đau buồn tới cùng cực. Hình ảnh này cũng thu hút sự chú ý của tất cả khán giả cả nước.
Sự kiện đang được phát trực tiếp.
Ai ai cũng hay.
** má!!!
Một giây nổ tung 1 triệu tỷ năng lực niệm, hơn nữa còn đang tăng lên.
Bởi vì tam quan người dân cả nước trên khắp đất nước đã bị phá vỡ, tức giận và hãi hùng đến từ đó.
Kể cả những người có mặt, thậm chí ngay cả Tam hoàng tử cũng tin, bởi lẽ logic không có chỗ hở. Bạn nói thằng chó già họ Khúc sống lại từ lâu không mang âm mưu à? Chưa kể ông ta sống bằng cách gì?
Cắn nuốt con cháu mang giới tính nữ có huyết thống để sống lại, về lý thuyết thì chuyện này không phải là không thể, thậm chí chỉ cần mấy cụ tổ tiên của gia tộc bọn họ được huyết thống đời sau nuôi dưỡng âu vẫn làm ra. Chẳng qua muốn tốc độ nhanh như thằng chó già họ Khúc thì cần dùng một ít thủ đoạn phụ trợ, ví dụ như trận pháp này nọ.
Nhưng... Đám người gia chủ nhà họ Bách Lý hầu như tin những lời Trần A Điêu nói là thật.
Bởi vì có một sự thật hiển nhiên.
“Lúc Trần A Điêu sát hại đám người nhà họ Khúc, vì sao nó chỉ nhắm vào đàn ông nhà họ Khúc khi sử dụng bí thuật lần theo dấu vết huyết thống? Những người phụ nữ nhà họ Khúc vẫn ổn? Tôi cũng biết thuật pháp này, nó dùng không thêm thiết kế đặc biệt nào khác.”
“Cho nên…”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía mấy cô gái nhà họ Khúc đang hãi hùng kia, người lớn người nhỏ gì đều hoặc đang táng đởm hoặc mông lung. Mãi đến khi giọng nói khiển trách lạnh lùng của Triệu Ý truyền tới: “Đó là vì các cô ấy gần như hoàn toàn không mang huyết thống nhà họ Khúc, có thể đã bị thay thế từ lâu. Vì một khi tất cả nữ hậu duệ nhà họ Khúc đều chết đi hoặc mãi không lộ diện sẽ làm chúng ta nghi ngờ. Thế là nhà họ Khúc này đã sắp xếp như vậy. Chỉ sợ Khúc Giang Nam phát hiện được bí mật, kế đó suy đoán được kế hoạch của thằng chó già họ Khúc!”
(P6)
Anh ta biết chắc sự thật không hoàn toàn như A Điêu nói, mà nhất định phải có thật và giả lẫn lộn, sự thật bao gồm việc sống lại của thằng chó già họ Khúc và bí mật của phụ nữ nhà họ Khúc.
Nó có thể tự mình thiết kế và thành công tạo ra huyết thống Ứng Long đời đầu tiên ắt nó có thẩm quyền về mặt này, ngay cả những giáo sư hiệu trưởng nọ còn không dám nói mình hiểu biết nhiều hơn nó.
Nhưng chắc chắn chuyện này cũng được xử lý sao cho thật nghệ.
Hiện tại nó nói ra “sự thật” mang lại bất lợi nhất cho nhà họ Khúc và có lợi nhất cho nó và chị em Khúc Giang Nam. Chưa kể nó không chỉ nói cho vương tộc và quyền quý nghe, mà còn nói cho toàn bộ mọi người nước Đường Tống.
Nó muốn tiêu diệt nhà họ Khúc, cũng hợp pháp hóa hành vi của mình và Khúc Giang Nam, ngăn chặn vương tộc tìm mình gây chuyện, bằng không rất dễ khiến cho nhân dân cả nước cho rằng vương tộc và nhà họ Khúc là cá mè một lứa…
.....
A Điêu khóc lóc như đưa tang cỡ này đã đẩy nhà họ Khúc vào vực sâu vạn trượng.
Lão khốn nhà họ Khúc chỉ làm một mình thế thôi vậy mà giờ bị người ta ba hoa nói thành cả trăm người tham gia!
Ông ta nổi đóa muốn chửi Trần A Điêu nói bậy bạ, song tình trạng của ông ta đã vô cùng thê thảm, ban đầu còn định nhờ vương tộc và các quyền quý khác giúp đỡ đối phó Khúc Hà Nhĩ này, vậy mà giờ xem ra không còn được nữa.
Sau một lát… ông ta sợ mình sẽ bị Khúc Hà Nhĩ cắn nuốt ngược lại.
Đột nhiên, ông ta xé nát phần tinh thần, một bộ phận nhỏ thoát ra lao về phía A Điêu đang quỳ dưới đất.
Quỷ bám thân?
Muốn xâm chiếm thân thể của cô, chiếm cứ thân thể?
“Gan thật!”
“Muốn chết!”
Đây không phải là lời A Điêu tức giận kêu lên mà thuộc về cường giả bên Lộc Sơn. Kiếm khách đại Tông Sư chẳng sợ hãi thằng chó già họ Khúc, trước đó đã dùng kiếm đánh một đòn để cản một đợt.
Còn giờ thì đầu ngón tay đụng lên mi tâm, gọi ra một thanh kiếm nhỏ ánh vàng nằm trong phần tinh thần.
Một kiếm bay đi.
(P7)
Ông... Dẫu thằng chó già có cấp tiểu Linh Vương nhưng ông ta vừa bị thương nặng giờ lại đang bị cắn nuốt, phần tinh thần không trọn vẹn, thành ra sau khi bị kiếm này đánh tan, các phần tinh thần khác rải rác của ông ta đành phải chạy trốn...
A Điêu thấy chúng nó chạy trốn mà thầm nghĩ tiểu Linh Vương ghê gớm thật, phần tinh thần còn có thể phân tách chạy trốn, thậm chí còn dễ dàng bám vào thân cỡ đó.
Cô có cảm giác giả thử không phải người bên Lộc Sơn cứu cô, rất có thể cô đã bị người ta chiếm xác rồi.
Xem chừng phần tinh thần của tiểu Linh Vương khác với người ta.
Chẳng qua cũng là chuyện thường.
Mỗi một giai cấp lớn đều có ưu thế độc đáo riêng.
Chắc chắn cấp tiểu Linh Vương sẽ nhắm tới linh hồn.
Nhưng lão khốn này muốn trốn thoát!
A Điêu căm hận tu vi của mình quá kém. Tuy nhiên đúng lúc này.
Núi thây biển máu phía trước hạ xuống.
Nuốt chửng chúng hoàn toàn.
Thằng chó già họ Khúc hoảng sợ, rống giận: “Hà Nhĩ, Hà Nhĩ, mày và tao đi ra cùng một mạch, cần gì…”
Khúc Hà Nhĩ im bặt, chỉ quấn lấy mảnh vỡ tinh thần và dung nhập nó vào lại trong cơ thể chính của ông ta.
Cơ thể và tinh thần của thằng chó già đã hợp nhất nhưng vẫn còn bị kẹt trong núi thây biển máu.
Cô ấy sẽ làm gì?
Tựa hồ không tính trực tiếp cắn nuốt hoặc giế t chết ông ta?
Ngay cả A Điêu còn bối rối, ai nấy thấy hãi hùng khiếp vía, chẳng mấy chốc bọn họ đều hiểu được.
Nhất là A Điêu, mi tâm cô sẽ động, cảm nhận được một sức mạnh.
Lời nguyền?
Cô cảm nhận được một lời nguyền khủng khiếp.
Đoạn họ thấy lời nguyền xác chết khủng khiếp xuất hiện trên cơ thể thằng chó già họ Khúc. Máu thịt thối rữa, thối rửa vì tất cả máu đã chạy ngược vào huyết thống.
(P8)
Thằng chó già họ Khúc đau đớn tột cùng, đau đớn đến biến dạng và tinh thần tru lên.
Tiếng tru đâm khiến họ khiếp vía tới tận óc.
Không chỉ có ông ta, A Điêu còn cảm nhận được lấy thằng chó già họ Khúc làm trọng tâm, lời nguyền này bắt nguồn từ huyết thống, ngay cả cơ thể chính của Khúc Hà Nhĩ cũng bắt đầu thối rữa...
“Xác Sống Nguyền Rủa Huyết Thống? Trời đất, đây là lời nguyền khủng khiếp nhất trong đời đầu tiên... Hơn nữa xem như là diệt cả tộc luôn! Vậy chẳng phải toàn bộ con em nhà họ Khúc ở nhà họ đều…”
Tất nhiên là toang rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, họ thấy không gian bị xé toạc, hàng ngàn dòng máu nhỏ li ti từ phía phủ Quốc công của nhà họ Khúc tại Kinh Đô hội tụ tới bên này.
Có thể thấy được tất cả đàn ông có huyết thống nhà họ Khúc đều…
Tuyệt chủng.
Máu chảy vào núi thây biển máu, chẳng bao lâu, họ thấy biển máu quay cuồng. Trong lúc quay cuồng, một cơ thể được gầy dựng lại với tốc độ khủng khiếp.
Thiên địa rúng động, từng vòng gợn sóng đen hiện ra, mà xung quanh núi Vạn Ma La Sát sơn chân chính như có hơi thở cổ quái gì đó chìm nổi.
Động tĩnh này đáng sợ hơn nhiều so với việc A Điêu đột phá Vi Quang.
Tuy nhiên nó lại tĩnh lặng.
Bởi vì đó là sự hồi sinh thực sự của vương giả vong linh, đáng lý nên im ắng và không hoạt động, nhưng nó vẫn đủ sức làm tất cả sinh vật đang hoạt động đều cảm thấy sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn.
Hãi hùng đến nỗi thậm chí không dám có bất kỳ động thái nào, sợ làm cô ấy chú ý, bị cô ấy giết tận gốc.
Cùng lắm chỉ trong giây lát mà thôi, núi thây biển máu xoắn ốc thu vào một lòng bàn tay ngọc. Mọi người ngẩng đầu nhìn, cả linh hồn rúng động.
Giờ phút này đám mây đen và biển xác chết đã biến mất, bầu trời trong xanh trông đẹp đẽ làm sao, vậy mà hãy còn mang cho mọi người một cảm giác khủng khiếp hơn.
Tóc đen bay múa, áo choàng đỏ như máu, một người con gái đi chân trần lơ lửng trên bầu trời, ngay mi tâm có chấm một nốt mực đỏ.
(P9)
Ráng chiều rơi trên mái hiên đình, liễu xuân nở rộ bên bờ ao, tại vùng đất thắp hương cúng bái, tại nơi kính dâng cả bàn đồ ăn phong phú, duy chỉ có cô là châu báu.
Nữ vua xác sống duy nhất trong thiên địa cứ vậy được sinh ra.
Nhưng suy nghĩ duy nhất của nhiều người là: hóa ra cô ấy là Khúc Hà Nhĩ, hóa ra đây từng là cô tiểu thư quyền quý bậc nhất của Đường Tống.
Nếu như Khúc Giang Nam là cô gái Giang Nam hướng nội đoan chính tài tình nhưng vẫn đầy thanh tao lịch sự lạnh nhạt, bên trong giấu một bụng đen; như vậy cô gái trước mặt lại có vẻ ngoài u sầu và thần tiên.
Bàn về nét tuyệt sắc, âu chỉ có mấy người và Trần A Điêu mới so được vẻ ngoài với cô ấy. Có điều bên trong A Điêu lại…. không có phong thái, mang cho người ta cảm giác xảo trá và mâu thuẫn; cứ hễ cô vừa mở miệng xuống tay là đập tan vỡ nhận thức người ta.
Cô ấy lại khác.
Ngay cả khi tàn sát cả vùng, thế nhân thấy cô ấy ngay lần đầu tiên vẫn sẽ rung động.
Tài hoa tận xương.
Nhưng thế gian này không có thần tiên, chỉ có một nữ tử chốn hồng trần đang mắc kẹt trong dòng suối đục, đi ra từ dòng dõi thư hương của Kinh Đô nhưng khó tránh được vắng số.
Cơ thể bị cắt xén, tình yêu đầy bi thảm, chấm đỏ ngay mi tâm cô ấy như cô đọng tài hoa tuyệt vời nhất của cuộc đời mình, nhưng cũng làm cạn kiệt giọt máu cuối cùng trong trái tim cô ấy.
Bây giờ tất cả những gì còn lại là cảm giác không tình người của một cái xác sống.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đỏ ngầu khiến ai nấy cảm thấy bản thân mình là heo là chó đang chờ bị tàn sát.
Nhất là khi cô ấy giơ tay lên.
Cao thủ vương tộc run sợ trong lòng, đang muốn hằm hè người ta.
Đột nhiên.
Bịch, ai đó lại quỳ.
Quỳ gối trước mặt Khúc Hà Nhĩ.
(P10)
“Đừng xuống tay đừng xuống tay, mọi người dĩ hòa vi quý! Dì ơi, con xin dì đó, đừng giết người vô tội... Đây là huyết thống của sư phụ, dì cất kỹ, mau tìm cách cứu cô ấy đi, mấy cái mạng thấp hèn của tụi con sao có thể bì được với sư phụ... Về phần dì muốn lợi dụng hồn phách hài cốt cốt nhục của người nhà họ Khúc làm gì, con còn làm được gì chứ. Tuy rằng tàn nhẫn nhưng bọn họ chỉ mất đi tính mạng, trong khi những nhân tài ở đây là thứ quý báu nhất đó.”
“Dì cả dì cả, dì nhìn con đi. Dì nỡ nhẫn tâm nhìn con hối hận không thôi, đêm về không yên giấc ăn nuốt không trôi vì tính mạng của những người vô tội này sao?”
“Con là đồ nhi sư phụ yêu thương nhất đó. Hồi trước con tặng cô ấy ba quả táo, cô ấy còn không tiếc đưa hai quả táo cho con ăn, chừa lại một quả để con ăn vào ngày hôm sau. Dì không thể yêu ai thì yêu cả đường đi lối về sao?”
Mặc dù chúng nó quá hạn nên cô giáo chê, cứ thế ném chúng ở đó để mình tự ăn.
Mọi người: “...”
Ba, ba quả táo?
Giang Chu: Tôi còn chả có quả táo nào.
Đại khái một Xác Sống Linh Vương như Khúc Hà Nhĩ bị người này léo nhéo ồn ào khiến cho vô cùng phiền não, cô ấy nhướng mày.
Xoát, A Điêu lập tức câm miệng, lấy ra hộp chứa huyết thống dâng lên.
Khúc Hà Nhĩ đưa tay, dòng máu chảy như xúc tu quấn lấy hộp huyết thống. Cái hộp vừa vào tay, ngón tay cô ấy vuốt v e, cảm nhận được nó.
“Nam... Nam...”
Giọng nói thật trầm làm kha khá người ngạc nhiên, không phải chứ, Xác Sống Linh Vương còn giữ lại tính người à?
Hốc mắt Tạ Kính Dư và Giang Chu đều đỏ lên.
Nhưng tại thời điểm này, uy áp kh ủng bố từ xa ập đến, là hướng ở bên Kinh Đô.
“Lộc Sơn, vừa thấy Xác Sống Linh Vương ác nghiệt cỡ này mà sao không ra tay?”
Là tiểu Linh Vương của vương tộc Kinh Đô, rốt cuộc người này đã xé rách không gian đi tới.
Một ông già tóc vàng xuất hiện trên trời cao.
Vậy mà phía Lộc Sơn lại truyền ra tiếng nói già nua.
“Ra tay? Vừa ra tay ngay viện Vạn Ma La Sát, cô ấy sẽ triệu hoán hài cốt và oán khí dưới nền đất, anh đè ép được à? Không ai ở đây có thể sống sót.”
Sau đó, một ông cụ tóc bạc xuất hiện, trông quần áo xem chừng không phải là Sơn trưởng, cứ như một ông đầu bếp già đang nhóm lửa trong bếp.
(P11)
Bấy giờ cường giả vương tộc bặt thinh, đúng vậy, bug lớn nhất là viện Vạn Ma La Sát này.
Nó không phải một nơi bình thường.
“Vậy anh có thể đảm bảo bây giờ cô ta sẽ rút lui?”
Cường giả Lộc Sơn: “Không phải cô ấy vẫn chưa ra tay à? Tức là vẫn có thể nói chuyện.”
Cường giả nhìn về phía Khúc Hà Nhĩ, đè nén chủ tâm muốn giết người trong mắt, nặng nề bảo: “Khúc Hà Nhĩ, bây giờ cô muốn như thế nào. Nếu không lui mà còn dám tàn sát Đường Tống chúng ta...”
Khúc Hà Nhĩ quay đầu nhìn ông ta, chấm đỏ nơi mi tâm như muốn nhỏ máu. Cô ấy không nói gì, chỉ xé rách không gian... Vào không gian rồi, đôi mắt còn nhìn rời rạc sang A Điêu.
Và rồi để lại lời nói cho hai cường giả.
“Nếu em gái tôi trở lại, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu nó không thể…”
“Tôi sẽ là Yến Khê tiếp theo.”
Yến Khê, vị vua xác sống kh ủng bố nhất tại đời đầu tiên.
Tàn sát hàng trăm triệu người ở Tam Quốc.
Hóa ra, cô ấy vẫn còn ý thức, có chăng ngữ điệu và giọng nói hãy còn khàn khàn và khó chịu.
Nhưng người vương tộc nghe thấy đều thay đổi sắc mặt...
Yến Khê căm hận nhất vương tộc.
Hai thế hệ Thái tử nước Đường Tống đời đầu tiên đã bị hắn giết mất.
Còn người trước mắt chỉ giết đi một người.
.....
Khúc Hà Nhĩ rời đi, không ít người mềm nhũn cả xương đầu gối, vịn lan can muốn ngồi xuống. Đôi mắt cường giả vương tộc bên này lóe lên, bỗng đâu nhìn về phía một chỗ, đang muốn ra oai.
“Trần A Điêu, mi đáng chết, là thứ dân mà dám tàn sát…”
“Mi dẫn tới Xác Sống Linh Vương, thiếu chút nữa hại chết nhiều người như vậy, mi...”
Lời nói này còn kẹt ở cổ họng không phát ra, cao thủ bên Lộc Sơn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản uy áp và bảo vệ người.
Vô cùng không ngờ được, tất cả mọi thứ chưa kịp phát sinh, người kia nhanh chóng quay người, bịch một tiếng, lại quỳ y như con cá chạch.
Mẹ mày, chưa được nửa tiếng đã quỳ 3 lần.
Mỗi lần quỳ đều cực kỳ hoàn hảo và chuyên nghiệp.
Chẳng qua lần này cô lại quỳ trước một người bình thường ở phía khán đài.
Cũng là người đằng sau cô.
Đúng vậy, trước đó A Điêu cố tình chạy tới bảo vệ khu vực ấy.
Vì người này chăng?
(P12)
Nhiều người còn những tưởng do Trần Tốn ở đằng kia.
Đâu ngờ được là vì một người khác.
Hoặc là nói chính là người duy nhất hãy còn ngồi bình yên trên ghế trong khi mọi người xung quanh đều đứng lên và cảnh giác.
Người này thật bình thường, một người con gái bình thường.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng trong khi A Điêu quỳ xuống, có một cái bóng cách đó không xa bay sang, tức thì hợp nhất với cô.
Ngẩng đầu lên, nam nữ dung hợp, biến thành cơ thể chính hoàn chỉnh thuộc về Trần A Điêu.
Vẫn là vẻ ngoài tuyệt sắc nhưng mặt mày đã có uy nghiêm người làm quan và phong thái thận trọng của Đại Đô đốc.
“Hạ quan là Đại Đô đốc Thanh Châu Trần A Điêu, vì bảo vệ an nguy của Điện hạ nên bất đắc dĩ giết chóc khi nguy cơ xảy ra, mạo phạm mặt mũi ngài, kính xin Điện hạ giáng tội!”
Cô chắp tay làm lễ với người này, tiếp đó cúi đầu muốn chạm đất.
Một bàn tay đỡ được trán cô.
Điện hạ? Mấy người được xưng là Điện hạ như Tam hoàng tử này nọ trao đổi ánh mắt.
Mẹ kiếp, Trần A Điêu, Triệu Nhật Thiên?
Còn người này là?
Là Điện hạ tôn quý hơn bọn họ, chẳng lẽ Thái tử làm trò giả nữ?
Dù có ra sao cũng không phải cha bọn họ đâu.
Tạ Kính Dư cũng mơ hồ, nhìn tới nhìn lui hai người này. Tiếp đó hiểu thông rồi, biểu hiện của cô ấy đúng là một lời khó nói hết, hung tợn nhìn về phía hai anh em nhà họ Tiêu.
Quá chấn động, thân phận của Trần A Điêu bên này đã hé tỏ, còn vị “Điện hạ” này là?
Thậm chí cô ta còn vượt lên cả thân phận bí ẩn của Triệu Nhật Thiên.
Cường giả vương tộc cũng ngỡ ngàng, có điều chẳng mấy chốc có vẻ ý thức được điều gì đó, toan mở miệng.
Một giây sau, cô gái dùng bàn tay trắng đỡ lấy cái trán của A Điêu cất lời: “Cô nói cô làm vì ta.”
A Điêu cúi đầu, không dám nhúc nhích.
“Đúng vậy ạ, hạ quan ở trong đợt thi nhìn thấy huyết thống của Yến Phong Bạch tương tự nhà họ Khúc, hơn nữa thần còn biết được một ít tình huống của nhà họ Khúc từ sư phụ mình, cho nên lập tức tỏ tường âm mưu của nhà họ Khúc. Khúc Hà Nhĩ thức tỉnh rồi ắt sẽ nổi điên, giả thử cô ấy dùng thuật huyết thống định vị tới đây, giết người trên diện rộng, e là hậu quả không thể mường tượng nổi. Thành ra hạ quan mới rời khỏi cuộc thi đến ngăn cản, chém giết tất cả nhà họ Khúc ở đây, chắn ứ hơi thở huyết thống của bọn họ, làm cho Khúc Hà Nhĩ không thể dịch chuyển tới. Chẳng ngờ thần bị bị thằng chó già họ Khúc kia tập kích...”
(P13)
Khi cô thốt ra những điều này, Bồn Cầu đang tổng kết tâm cơ của cô.
Thứ nhất, khi cô từ Điền Nam trở về viện Vạn Ma La Sát, cô đã truyền tin tức cho Khúc Hà Nhĩ. Nguyên do cũng vì cô xác định được Khúc Giang Nam dành nhiều thời gian làm bạn với bia mộ của Khúc Hà Nhĩ tới vậy ắt có phương pháp làm tăng lên trí tuệ của đối phương; nếu không Khúc Hà Nhĩ có sống sót cũng không phải là Khúc Hà Nhĩ, càng sẽ không che chở cho bọn cô. Thế nên cô mạo hiểm lưu lại tin tức, làm chuẩn bị để diệt sạch nhà họ Khúc.
Thứ hai, muốn giết sạch nhà họ Khúc thì phải kín kẽ chặt chẽ. Cô không phải Khúc Giang Nam. Khúc Giang Nam có tính tình đoan chính vì người quên mình còn cô lại không, giả mà cô muốn làm một việc thì bảo đảm an toàn cho chính mình là mục đích cao nhất. Thành thử tin tức cô lưu lại lúc đó lập lờ nước đôi, chỉ để cho Khúc Hà Nhĩ chờ tin còn cô vừa đến viện Vạn Ma La Sát là đã phát hiện ra ngay cơ hội trời cho: Trần Tốn tới.
Thứ ba, Trần Tốn trở về không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ A Điêu đoán được từ lâu người này bị Viện Nghiên cứu Khoa học trục xuất là chiêu ve sầu thoát xác, muốn đi một con đường tắt khác. Còn cô đứng ở vị trí Trần Tốn suy nghĩ về những sự kiện tại Kinh Đô gần đây, còn có chuyện gì lớn hơn Quân hậu mới? Một thế lực ngoại lai lớn mạnh, lại không có căn cơ nội bộ, vừa đúng lúc để anh ta tới tìm nơi nương tựa. Bên cạnh đó theo yêu cầu của Lễ bộ, Quân hậu sẽ được nghênh đón và hiển nhiên nghênh đón trên tàu bay sẽ cần nhân viên kỹ thuật cao cấp tương ứng, hơn nữa phải là cao cấp nhất mới không làm mất danh tiếng nước Đường Tống. Bàn về tố chất, dám chắc nhân loại không có cách nào so sánh bằng dị tộc, vậy ưu thế lớn nhất của nhân loại là gì?
Là kỹ thuật thay đổi từng ngày. Như vậy giả thử Trần Tốn làm này nọ sau lưng thì xác suất được chọn rất cao, nhất là khi anh ta bị quyền quý đấu đá mưu hại, sau lưng không có căn cơ, thuộc về phái trong sạch, sẽ không bị kiểm soát trở thành nội gián. Thế là cố vấn dưới trướng Quân Chủ Đường Tống nhất định sẽ chọn anh, vậy là anh ta tới. Anh ta không tới phòng riêng nhà họ Trần chứng tỏ đội ngũ bị tập kích đã thoát vây, tránh được tai mắt của mọi người đi tới viện Vạn Ma La Sát xem thi đấu. Có lẽ ngay cả nội bộ vương tộc còn không biết bởi lẽ những người muốn giết Quân hậu đều là người trong nội bộ vương tộc đúng không?
Cứ như vậy, A Điêu biết cơ hội mình có thể trở ra nguyên vẹn đã đến.
(P14)
Thứ tư, tiền đề có thể an toàn trở ra là giết sạch được nhà họ Khúc. Cô biết Khúc Hà Nhĩ đã khôi phục, có thể cản nổi thằng chó già họ Khúc, có điều cô muốn tiến thêm một bước, chứ chỉ ngăn được là thôi chắc? Như vậy không đủ, lỡ như lão khốn chó cùng rứt giậu, lấy bí thuật không ai nhận ra để hợp lực với vương tộc hoặc các quyền quý khác thì sao? Sự đặc biệt của các cô gái nhà họ Khúc bày ra ở đó, dám chắc vương tộc cảm thấy hứng thú, có chuyện gì mà lão già này không làm được. Cô không cho phép còn bất kỳ chuyện ngoài ý sở cầu nào xảy ra, thủ đoạn tốt nhất là dẫn lão khốn này ra và giết sạch. Thế thì có vấn đề. Động tĩnh bên Điền Nam quá lớn, lão khốn này có thể nằm sâu tới mức ngay cả vương tộc còn không phát giác, có thể thấy được ông ta cẩn thận sợ chết từ sâu trong xương tủy, cô phải làm gì mới dẫn được ông ta ra?
Thứ năm, vậy thì đành phải để cho thằng chó già này càng e dè cô khi hãy còn trong lúc e sợ Khúc Hà Nhĩ! Thành thử A Điêu đã bộc lộ tài năng đáng sợ của mình trong kỳ thi. Thông qua quan sát của Triệu Nhật Thiên, cô cũng xác định Khúc Chấn vẫn luôn truyền tin tức cho thằng chó già, như vậy đoan chắc ông ta sẽ thấy như mắc nghẹn ở cổ họng. Cho nên sau chót A Điêu cố tình mượn bí mật huyết thống của Yến Phong Bạch để “bùng nổ”, trông như đi ra ngoài báo thù cho sư phụ, đầu óc choáng váng tàn sát nhà họ Khúc. Toàn bộ những chuyện này nhằm ngăn cản Khúc Hà Nhĩ thoát sao? Còn lâu mới phải. Cô đã cho Khúc Hà Nhĩ tọa độ địa lý từ lâu, người ta vốn có thể dịch chuyển sang chứ, có chăng là tự lừa dối mình mà thôi. Cô tàn sát đám người Khúc Chấn vì để cho thằng chó già họ Khúc có cơ hội — cơ hội hợp lý đánh chết cô.
Quả nhiên, thằng chó già họ Khúc không nhịn nổi.
Ông ta tới tìm cái chết!
.....
Khốn nỗi những điều này không thể nói với bất cứ ai, cho dù Quân hậu mới trước mắt này có biết sự thật hay không, A Điêu có lý do chính đáng đặt ngay đó.
Dựa trên suy đoán của cô về Quân hậu dị tộc này, có thể được tộc Thiên Linh tuyển chọn trở thành Quân hậu thì phải cực kỳ thông minh, ổn định được tình hình chung, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ mình ở thế yếu tại nước Đường Tống, đó là thiếu căn cơ.
Đã bị tấn công chứng tỏ sự yếu kém này một mực tồn tại.
Bây giờ A Điêu đang mang lại ưu thế cho đối phương.
Vì lẽ đó...
“Sáng tạo máu Ứng Long, tư chất tự nhiên tuyệt vời, ngay cả ở đời đầu tiên cũng được xưng là quái thai cái thế, tự có địa vị xứng đáng. Chớ nói cô gây ra chuyện vì có nguyên nhân. Chỉ vì muốn che chở bổn cung mà mạo hiểm như vậy thì dù không có nguyên nhân, bổn cung sẽ không để cho cô quỳ trước ta.”
(P15)
Ngón tay cô ta đi xuống, kéo cằm của A Điêu.
“Thật là hâm mộ tộc Người, đời nào cũng có quái thai xuất hiện, làm cho người ta ngỡ ngàng.”
“Ngặt nỗi nghiệp chướng nuốt máu đồng tộc chỉ vì uy quyền thì dù có ở trong dị tộc ta vẫn bị nghiền xương thành tro. Cô làm rất tốt.”
“Hầu thưởng.”
Tiếp đó cô ta thu tay, cơ thể mờ dần, hóa thành phượng hoàng bay lượn.
Ánh sáng rực rỡ, sắc đỏ sắc vàng xen lẫn vô song.
Tôn quý đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc này toàn bộ mấy hộ vệ và nha hoàn che chở bên cạnh cô ta hóa thành các loài linh cầm oai phong nghiêm nghị đầy khủ ng bố bay vút trên trời... và rồi biến mất trong không gian.
Trong đó nha hoàn ấy mang cấp bậc tiểu Linh Vương, cơ thể chính là loài Tinh Vệ, mấy hộ vệ còn lại toàn mang cấp đại Tông Sư đỉnh cao.
Sức chiến đấu bẩm sinh của dị tộc vốn cao hơn tộc Người, ngang bằng với ma quỷ.
Ai nấy: “!!!!”
Cổ họng A Điêu khô khốc: Người ta hoàn toàn không sợ Khúc Hoàn Nhĩ, hơn nữa khẳng định nhìn ra chuyện bí ẩn bên trong, hèn gì ổn định một nước như vậy. Nhưng người ta thật sự cần thế lực mới trong Đường Tống như mình ủng hộ, nhất là sau lưng mình có Lộc Sơn làm nền, cho nên chấp nhận sự đầu hàng của mình.
Đạo Quang Tĩnh Từ này rất đáng sợ.
Hy vọng rằng cô đụng trúng cái đùi ôm chứ không phải là rắc rối mới. Chẳng qua khi một người leo lên một trình độ nhất định, những rắc rối này sẽ luôn tồn tại và A Điêu đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Sắc mặt đám người Tam hoàng tử tái xanh, cái này... Đây là tộc Thiên Linh, một trong ba vương tộc thuộc dị tộc mạnh nhất sao?
Cơ thể phượng hoàng, với tố chất của đứa bé được sinh ra... Làm sao bọn họ cạnh tranh cho nổi.
Chẳng qua cả thảy đều kết thúc.
A Điêu quay đầu nhìn về phía cường giả vương tộc, nhìn thấy người này đang hành lễ theo hướng Đạo Quang Tĩnh Từ rời đi.
(P16)
Vương tộc, có tôn ti thứ tự.
Tại quốc gia này chỉ có Quân vương, Quân hậu và Thái tử thừa hưởng tất cả mọi thứ trong tương lai mới là chủ nhân thật sự, còn những người khác đều là hạ thần.
Mà cường giả vương tộc hành lễ xong bèn quay đầu nhìn về phía A Điêu, nheo mắt, chủ tâm giết người trong mắt cứ chớp tắt.
A Điêu trông như không nhìn ra, cung kính hành lễ, cẩn thận hỏi: “Tiền bối, vừa rồi Điện hạ nói hầu thưởng là nói muốn ban thưởng cho tôi à? Khi nào cho? Cho cái gì? Tôi ở chỗ này chờ hay về nhà chờ?”
Huyết áp của cường giả vương tộc tăng cao nhưng vẫn nhịn được, nói đầy thủng thẳng: “Cô tốt lắm, cứ từ từ chờ, sẽ có thôi.”
Lúc này lão già Lộc Sơn có mang đôi dép lê đi đến, cười tủm tỉm: “Vương tộc hào phóng thật. Hầy, A Điêu, còn không cảm ơn người ta.”
A Điêu cúi đầu, giơ tay lên và khom lưng: “Vậy thì cảm ơn tiền bối.”
Hừ lạnh một tiếng, cường giả vương tộc phất tay áo rời đi.
Ông ta vừa đi, đám người Tam hoàng tử còn chưa hoàn hồn sau một loạt biến cố đả kích lại thấy cường giả vương tộc rời khỏi là Trần A Điêu đã buông tay, đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn máu chảy trong khán đài.
Đó là máu của người nhà họ Khúc.
Cô xoay người, thái độ vốn thận trọng kính cẩn, thậm chí còn quỳ xuống ba lần đã biến mất tăm, khuôn mặt gây ấn tượng nhếch môi cười gằn, ánh mắt lạnh như băng sương, so ra còn vô tình hơn cả Khúc Hà Nhĩ.
Nhiều người nhìn thấy nụ cười này, thậm chí thấy luôn cả cái nhìn này.
Rất rõ rành và tàn nhẫn.
Tại thời điểm đó, mọi người đều cảm nhận sâu sắc được người này đáng sợ nhường nào.
Cô không che giấu, bởi lẽ đây là âm mưu công khai.
Bạn hay đó là tính toán của cô nhưng bạn không làm được gì.
Chung quy trò chơi phải được hoàn thành theo quy tắc, một khi bạn nắm vững quy tắc, bạn muốn chơi thế nào cũng được.
Chơi không lại, thì chết!
.....
Cuối cùng bọn Đàm Đài Kha đã hoàn thành kỳ thi, vừa đi ra đã thấy bầu không khí sai sai, như thể không có nhiều người chú ý đến thành thích họ thi được.
Muốn chết hay gì, cứ nhìn chằm chằm Trần A Điêu mãi thế à?
Hạng hai ba tư không quan trọng chắc?
Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở khán đài, sao đánh tới mức này?
(P17)
Hạ Tam Lộc biết có chuyện bèn cố tình chạy đến bên cạnh A Điêu đang ngồi xổm trên đường ăn bánh bao, thì thầm hỏi chuyện gì xảy ra.
Như thể họ là người cùng một nhà.
A Điêu: “Không có gì, nhà họ Khúc bị diệt thôi.”
Hạ Tam Lộc khiếp sợ: “Bị ai làm?”
Đừng nói là cô đó!
A Điêu: “Bị chính bản thân họ.”
Cô ăn bánh bao, liếc mắt nhìn bảng xếp hạng tổng hợp qua ba hạng mục thi của Lộc Sơn.
Cô cắt ngang giành hạng nhất.
Thứ hai, Thẩm Họa Kính.
Thứ ba, Hàm Đan Cực Đạo.
Thứ tư, Đàm Đài Kha.
Thứ năm, Lý Triệt.
Thứ sáu, Nhiếp Viên Viên.
Thứ bảy, Mặc Dư Ngã.
Thứ tám, Đàm Đài Thịnh.
Thứ chín, Hùng Trữ Mặc.
Thứ mười, Tống Linh.
Thứ mười một, Tào Quyện Chi.
Thứ mười hai, Hạ Tam Lộc.
Thứ mười ba, Triệu Phật Thú.
Phía sau 13-20 lần lượt là Tạ Tam, Đoan Mộc Thanh Ương, Sư Khuynh và những người khác có tới hơn mười người, Từ Duệ ở vị trí 20.
Mọi người đều nhìn vào danh sách, danh sách đã nhanh chóng thay đổi.
Danh sách sau hạng 20 vị cắt ngang, trở thành một danh sách khác, lấy ra top 300 trên đấy.
Top 20 từ đầu là bảng xếp hạng riêng biệt.
Dưới sự chú ý của chục ngàn người, ông lão Lộc Sơn họa hoằn lắm mới đĩnh đạc trang trọng hơn rất nhiều, cứ thế nói nặng nề: “Hai mươi người đầu tiên gia nhập làm môn đồ Lộc Sơn chúng tôi; người từ 21 đến 300 đạt được tư cách học tập tại Lộc Sơn tại viện ngoài trong ba ngày mỗi một tháng, nhưng không được cấp cho quyền trượng thuộc về thành viên Lộc Sơn.”
(P18)
“Hai mươi người đứng đầu sẽ được phân phối đãi ngộ theo thứ hạng khác nhau, bao gồm sân tập riêng, hộ vệ, thậm chí có cả giáo viên giảng dạy.”
“Về phần người được hạng nhất sẽ là Thủ khoa.”
Ông lão tại Lộc Sơn nhìn A Điêu mỉm cười, giơ tay lên.
Cường giả đại Tông Sư cầm kiếm nọ tiến lên, giơ tay chắp lại thi lễ.
“Từ hôm nay trở đi, con là đồ đệ duy nhất của Sơn trưởng, cũng là Thủ khoa đứng đầu nhóm học sinh Lộc Sơn chúng ta. Ông ấy là hộ vệ bên người của con.”
Mặt mũi mặt mũi đó, mẹ kiếp!
Ông lão giơ tay: “Vào Lộc Sơn, đi con đường tu linh chính thống của Đường Tống. Mong con có thể đúc kết tinh hoa của dòng sông lịch sử từ Lộc Sơn, trở thành lãnh tụ cho thế hệ Lộc Sơn mới của chúng ta; dẫn Đường Tống đi đến thế giới rộng lớn hơn, tẩy rửa ma quỷ, quét sạch tà ma, giữ gìn sự trong sáng vùng đất trời này.”
Khi nói tới lời cuối cùng, biểu hiện của ông ấy trông đến là kỳ quặc.
Nhưng con mẹ nó, chính bản thân A Điêu cũng tin cùng cực, rất phấn khích, cũng chắp tay hành lễ.
“Được ạ, con nhất định sẽ làm được.”
Ai nấy: “...”
Nhóm Đàm Đài Kha ôm lấy dạ dày khó chịu và bầu không khí quái đản, xoay người chắp tay thi lễ theo truyền thống của Lộc Sơn.
“Lộc Sơn đã ở đây, dẫu có đêm dài muôn thuở vẫn thấy được núi biển Đường Tống chúng ta.”
“Vĩnh viễn không đoạn tuyệt.”
Tại giây phúc này, tất cả các giáo viên ở Lộc Sơn cũng hành lễ, rốt cuộc khí phách hiên ngang từ những thiên tài hàng đầu Đường Tống này đã quy về một mối.
Trần Dương lù đù nhận ra.
Chị… chị mình được hạng nhất.
Chị ấy là Thủ khoa.
Là người đứng đầu trẻ tuổi nhất ngày nay tại Lộc Sơn.
Đứng đầu Đường Tống.
Từ nay về sau, cô đã dám gọi mình là quái thai, và không ai trong thế hệ trẻ của nước Đường Tống dám tự nhận mình là thiên tài.