Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 155: Sao Trời
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
………..
Dù rằng đây là thế giới đế quốc phong kiến giữa các vì sao, song mảng văn hóa điện ảnh và truyền hình phát triển theo hướng ngược lại, giới phim truyền hình hiện nay cố tình phổ biến tình tiết cô gái nhu nhược đáng thương thuộc giai cấp rễ cỏ lội ngược dòng vả mặt, mang ý đồ điều hướng lòng dân dưới sự đàn áp của vương quyền. Mỗi tội trong đó vẫn có giả định lồ ng ghép: vì đủ cơn cớ, cô gái nhu nhược này đã lưu lạc tới dòng họ vương tộc hoặc quyền quý trong dân gian.
Sau vài bận mô tuýp vả mặt “hôm nay đôi ta hờ hững, ngày sau đôi ta cách nhau một trời một vực” được sản xuất hàng loạt, trọng tâm phim là phong cách mỗi khi nam chính xuất hiện sẽ giẫm đạp một đám người để giành mặt mũi cho nữ chính, sau chót trở mình để lộ danh tính là lá bài tẩy tót vời.
Thuở thiếu thời, A Điêu cũng từng thấy cái loại phim truyền hình mất não thế này trong cửa hàng tạp hóa của Trương Tam. Dù hãy còn nhỏ và thông minh sớm, cô ghét bới móc logic trong đó, ai lại xét nét việc ấy đến vậy. Khi cuộc sống quá khổ cực, chỉ nghĩ mỗi kiếm tiền (mặc cho bây giờ cũng muốn kiếm tiền), cô từng mộng mơ y thế. Chẳng hạn nam chính giàu sang phú quý bị người ta ám sát, rớt từ trên trời xuống với vết thương nặng, tặng cho cô số tiền khổng lồ sau khi được cô cứu, tiếp đó bị thương nặng không qua nổi bèn chết thẳng cẳng.
Ngặt nỗi hiện thực thật tàn khốc, đến khi lớn lên, những gì cô đạt được sau chót lại là một cú lội ngược dòng thế này.
Hôm qua đôi ta ghét nhau toan tính, hôm nay hai ta xem nắm đấm ai mạnh hơn, nhưng mà này, mi không đánh tới không đánh tới không đánh tới!!
Đằng ấy nói xem có tức không?
Một đám gia chủ sắp tức chết, tất cả đều phải dựa vào phong độ giả dối mấy chục năm. Không chỉ có mỗi bọn họ, ngay cả các hiệu trưởng cấp cao của các Học phủ hàng đầu như Học phủ Kinh Đô cũng lặng lẽ nhìn Giang Chu.
Thật ra vẫn xử ông già Giang Chu này được.
Ông ấy ngỡ ngàng trước ánh mắt sáng quắc của một số người đi trước có địa vị cao hơn cả mình, thế là ông ấy liều chết: “Chao ôi, A Điêu nhà chúng tôi ngay thẳng lắm. Để tránh những thiết bị này bị những giáo viên Lộc Sơn rắp tâm phá hoại tạo chướng ngại vật cho thí sinh tìm được, nó bèn cố tình vất vả xui chạy ngược ẩn giấu thiết bị. Thật sự quá vất vả, đâu có như các thí sinh khác chỉ nghĩ đến kỳ thi của mình. Anh nhìn nó coi, chỉ lo hy sinh chính mình cống hiến cho người ta, không biết còn tưởng nó là ngọn nến thành tinh. Nó còn chưa được ăn bữa sáng cầm vào dưới việc giam cầm nữa đấy.”
Dừng lại, ông ấy bổ sung: “Tận mấy phần ăn.”
Phải đó, mấy phần lận.
Hiệu trưởng trường Kinh Đô nói từ tốn: “Cho nên té ra nó là học sinh của anh chứ đâu có phải của Khúc Giang Nam.”
Làm ba cái chuyện không biết xấu hổ y như nhau.
Giang Chu ngỡ ngàng: “Không, không phải đâu, nó chắc chắn không phải là đồ đệ của tôi, là của Khúc Giang Nam, tôi nào có số hưởng tới vậy.”
Mặc dù danh phận thầy trò rất quan trọng nhưng cần bảo vệ cái mạng này mới là trước nhất.
Chẳng qua A Điêu leo hết 5,000 bậc thang đâu có mệt mỏi chút nào, ngay cả khi không có ảnh hưởng của trọng lực, thể lực của nó cũng không tốn mấy à? Độ rộng của mấy bậc thang đấy không thấp đâu.
Giang Chu cảm thấy nếu mình leo lên trong tình huống tương tự ắt tê liệt tới nơi.
(P1)
Già rồi, xương cốt cơ thể vốn không còn năng suất như những người trẻ tuổi được đào tạo, đó là một trong những lý do tại sao Học viện Lộc Sơn chọn người dưới 25 tuổi. Lý thuyết về đường cong phát triển hoàng kim trong đời đầu tiên không phải là chuyện đùa.
Nhưng vẫn có giới hạn cuối cùng.
“Nó vừa lấy một món khỏi ba lô, là đồ uống, dự đoán có thể là món khôi phục thể lực được mấy giáo viên tự mình dùng, lúc anh cúi đầu uống trà đã không thấy.” Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu nhắc nhở một câu.
“Hả?”
Bởi vậy ba lô đó là bug thật sự.
Vẫn cần làm một vụ cướp để đời.
Thể lực A Điêu không hao tổn là thế. Trong khi thể lực đám người Thất hoàng tử tốt nhất ở giai đoạn đầu nhưng càng về sau vừa có trọng lực ảnh hưởng vừa phải liên tục chiến đấu kịch liệt với bọn Tướng Tượng Đá đuổi theo sít sao đằng sau, họ có là con lừa cũng không can đảm làm tới vậy. Sắc mặt của hắn tái nhợt tột cùng, trán túa cả mồ hôi, càng leo lên càng trần ai, tốc độ thua khi trước, mấy trăm bậc thang mà còn khó hơn bất cứ điều gì.
Ngay cả hắn còn như thế ắt không cần đề cập đến những người khác, đa phần họ thở hổn hển, trong lòng cùng chửi đồ Lộc Sơn súc sinh.
Về sau chót, Thất hoàng tử vất vả trong trường thi cũng đi lên tới nơi, thở hồng hộc một hơi, ánh mắt đảo qua, liếc mắt xuống dưới đất, thông qua con mắt nhìn rõ những vật vi mô và rồi nhanh chóng xác định phương hướng Trần A Điêu rời đi đầu tiên... Hắn muốn đi theo hướng khác để xem có con cá nào lọt lướt chăng?
Không, hắn chọn lấy một hướng không có đối tượng cùng với bất kỳ thiết bị nào. Vào rừng rồi, hắn gắng gượng một hơi, gắng sức di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Khán giả vẫn để ý anh chàng hạng nhất này lắm, gì thì gì vẫn là hoàng tử vương triều, quan văn quan võ cả triều đều xem. Trong nhóm cố vấn dưới tay Thất hoàng tử có mấy người mang chỉ số IQ cao, vừa thấy Thất hoàng tử lựa chọn như vậy đã hiểu được ngay, ánh mắt đồng loạt rực sáng.
Sau một hồi, Thất hoàng tử tìm thấy hồ nước.
Khuôn mặt của hắn khó coi tột cùng, và vô thức vịn lên cái cây bên cạnh.
Biểu hiện của khán giả rất phức tạp: Thất hoàng tử siêu việt thật, không ngờ tìm tới được luôn? Cơ mà như vậy thì có làm được gì đây, là một cái hồ đấy!!
Một cái hồ thật lớn đây này.
Thất hoàng tử muốn hộc máu rồi, mấy anh chị xem cậu ta vịn đây rồi.
Từ Đàm Đài Thịnh + 5555555!
.....
Tạ Kính Dư xoa mi tâm: “Thất hoàng tử lợi dụng tâm lý của Trần A Điêu, nếu nó cũng giải mã được bản đồ thì trước hết đoan chắc nó sẽ tìm tới thiết bị gần nhất. Cậu ta cũng dự đoán được những hành động Trần A Điêu có thể làm chẳng hạn như dịch vị trí. Nếu có chuyển dời, cam đoan nó sẽ đi dọc theo con đường tới thiết bị thứ hai, tiếp đó quan sát giữa chừng xem thử có nơi nào dễ ẩn nấp nhất và khó tìm ra nhất. Thế là cậu ta tìm được hồ nước.”
Nhưng như thế rồi sao nữa?
Trần A Điêu xảo quyệt kia phán đoán ra dự đoán của hắn. Ngay cả khi hắn tìm tới nơi, nhưng một hồ nước lớn ngần này, hắn biết cô ném nó ở đâu à? Sức mạnh của con nhỏ này đâu có ít, ném xa rồi thì có muốn tìm là phải sục sạo bên dưới.
Dưới sự giam cầm, có là cơ thể với cảm giác siêu nhạy bẩm sinh vẫn bị hạn chế dưới nước.
Hiển nhiên cái hồ này là dành cho Thất hoàng tử.
(P2)
Trần A Điêu cố tình trì hoãn tiến độ của mình.
Vậy là bỏ cuộc, đi tìm thiết bị thứ hai?
“Nhưng đứng tại vị trí hiện giờ của cậu ta, có 3 thiết bị trên cùng một đường thẳng với khoảng cách tương tự nhau, hoàn toàn không cách nào chọn chính xác con đường Trần A Điêu sẽ đi tiếp theo, ném thiết bị tiếp theo ra làm sao. Chọn sai chả khác gì lãng phí thời gian, cho nên...”
Bên nhà họ Đoan Mộc, một người đàn ông 40 tuổi mang các đặc điểm trên khuôn mặt có phần giống với Đoan Mộc Thanh Ương, trông lớn tuổi hơn cô ta nhiều lắm, ấy vậy mà lại là anh trai của cô ta. Cô ta là đứa con được ngóng trông khi cha mẹ đã già, được trên dưới yêu chiều, hơn nữa con nối dõi nhà họ Đoan Mộc thưa thớt, cho nên người ta càng trân quý cô ta hơn. Cũng vì thế mà người anh trai cả trông như cha này đã tới xem từ sớm.
Hiển nhiên người này không phải nhân vật đơn giản, chỉ cần dựa vào hình ảnh đám bích họa trên màn hình, hiện giờ anh ta đã tính toán được vị trí thiết bị, cơ mà vẫn chậm hơn bọn người Thất hoàng tử rất nhiều và không chỉ nằm ở mỗi phương diện tính toán bên ngoài thế này. Bọn họ lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, bộ não và ý nghĩ bị những thứ khác chiếm cứ quá nhiều, hiển nhiên họ nào có bì được với hệ thống giáo dục trường học khi đối mặt với việc chuyên môn.
Mỗi tội bấy giờ anh ta lại tính toán ra, đủ để phán đoán hành động tiếp theo của Thất hoàng tử.
Quả nhiên, một tiếng ùm vang lên, Thất hoàng tử tôn quý lạnh mặt nhảy xuống hồ.
Anh cả họ Đoan Mộc nhướng mày, liếc về Triệu Nhật Thiên tại trong hàng ghế khán giả nơi xa và thầm mắng một câu: Số của tên chó Triệu này tốt thật. Trần A Điêu là một người đặc sắc, không thể xem thường, vậy mà còn để ý đến tên cặn bã thế này? Hoặc có khi giữa hai người có quan hệ hợp tác đặc thù, quan hệ mật thiết sao đấy, thừa dịp nhờ mối quan hệ này làm vỏ bọc. Không ngờ được hôn ước giữa nhà mình và nhà họ Triệu còn chưa bị hủy hoàn toàn đã bị đám Lam Sơn hay.
Cho nên tới cùng họ có mối quan hệ gì?
Anh cả họ Đoan Mộc liếc sang hai vợ chồng Triệu Ý.
Hai người này âm mưu bày kế?
Vợ chồng Triệu Ý lại cùng bị đổ vấy lần nữa: “?”
Đám cố vấn của Thất hoàng tử đều có chung một suy nghĩ: Tốt nhất Trần A Điêu nên tiếp tục thể hiện xuất sắc về sau trong cuộc thi tố chất thậm chí là trong kỳ thi đấu võ tiếp theo, nếu không chờ đến lúc kỳ thi vào Viện Lộc Sơn kết thúc, cô ta không thể sống quá một ngày tại Kinh Đô.
Sau khi Thất hoàng tử xuống hồ tìm kiếm thiết bị, lúc này trên bốn cầu thang hãy còn các thí sinh đang leo lên.
Dần dà có người với thể chất nhỉnh hơn và lựa cầu thang có ưu thế hơn đã bắt đầu tiếp cận bậc thang 5,000.
Nhưng tại thời điểm này, A Điêu đã đứng trước một thiết bị.
Tích... Thời gian +3 giờ.
“Bây giờ có muốn kiểm tra tố chất A B C không?”
A Điêu: “Muốn.”
Thế là thiết bị mở cửa khoang và A Điêu đi vào.
Ngồi trong không gian thiết bị bí ẩn màu xanh thẳm, cô nhìn thấy những ngôi sao lộng lẫy, cũng thấy các đường vân linh tính hệt gân mạch của con người.
(P3)
“Cái này phải đo bao lâu?”
“Áng chừng tầm…”
Khi thiết bị nói chuyện, các đường vân linh tính trên tường nổi lên, khỏi vách tường, tự động bơi lội, từng sợi rơi trên da cô, dán lấy và xâm nhập.
Trước đó, Bồn Cầu từng hỏi: “Cô có muốn gọi ra hai khối tròn có linh không?”
A Điêu đã gọi chúng ra.
Cô không cho rằng tố chất của mình đã tốt đến mức có một không hai. Trước khi đến Kinh Đô, cô như là đồ bỏ, đến khi nhìn thấy kết quả thi thực tế của bọn người Thất hoàng tử, thêm chuyện thiếu chút nữa bị tên thần bí cấp Sao Trời đánh lén chém giết trong công viên, cô đã bị dọa, mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Trời mới biết ngoại trừ người này ra, có khi nào vẫn còn cấp Sao Trời khác ẩn giấu hay không.
Thế là bấy giờ ngoài vấn đề huyết thống, vì tính toán lâu dài, cô không thể liều lĩnh bên ngoài vì một tí lòng sính khoe khoang nhất thời, cần đo những tố chất này thì cứ đo.
Khi đo hai khối tròn có linh cùng nhau, vốn cô những tưởng sẽ có quá trình kiểm tra như Học phủ — cái lúc cô chôn sống ba cái thứ gì đó.
Hoàn toàn không cần gì cả.
Thiết bị của Kinh Đô cao cấp hơn Học phủ vài cấp bậc và thiết bị của Lộc Sơn lại cao hơn Kinh Đô vài cấp, cho nên những sợi bay bay có linh tính này mới lộ ra. Đồng thời, thời gian thiết bị nói đại khái… chưa đầy hai mươi giây.
Kết quả đã có.
“Kết quả đã được đưa ra, muốn đưa lên bảng danh sách dữ liệu hay giữ lại trong đồng hồ?”
A Điêu: “?”
Trái tim cô đập thình thịch, nhanh thế sao. Là tinh thần mày yếu hay tao yếu?
Cơ thể chẳng có tí cảm giác gì.
.....
A Điêu bất an nhìn về phía thành tích.
A: 420 điểm, B:430 điểm, C: 320 điểm.
Ặc, thành tích này... ổn mà hả?
Bồn Cầu: “Tôi không biết, so với vùng biển phía Bắc phía Nam chắc chắn đã đủ treo một đám lên đánh, mỗi tội Kinh Đô thì khó mà nói. Khúc Giang Nam bảo lúc trước A B C của Bách Lý Nhàn Quân là 200, 230, 240. Vậy so ra cô cao hơn nó nhiều tột cùng.”
A Điêu lạnh lùng: “Đừng quên đó đã là bao lâu trước đây. Giờ đây tố chất của mỗi người đều được thay đổi trên diện rộng, nhất là với những người xuất thân quyền quý như bọn họ sẽ có thủ đoạn gột rửa và cường độ sẽ không kém gì tôi. Đương nhiên lần này dám chắc tôi mạnh hơn nó, dù gì tố chất phần tinh thần chất của nó giờ đây kém xa tôi, có điều mục tiêu của tôi không phải là nó.”
“Mà mỗi lần thăng lên cấp Ly Trần và Vi Quang, thậm chí còn có cấp Sao Trời của Thầy Cấm Kỵ, ai nấy đều kinh qua một một lần sức mạnh tăng lên trên diện rộng. Cấp Sao Trời ẩn giấu thì thôi, chỉ riêng Vi Quang đã có ưu thế hơn tôi rồi. Ôi, đúng là đồ phá hoại.”
(P4)
Mỗi lần A Điêu nghĩ đến là cứ phải kéo bài vị tổ tiên nhà họ Trần ra chửi cho một trận. Cô chọn trên thiết bị: Tạm thời không nộp.
Bồn Cầu: “Hả?”
A Điêu: “Tôi ngại lắm.”
Thật ra trước tiên cô phải xem thành tích của bọn họ ra làm sao, lỡ như có quá nhiều người ghê gớm hơn cô, vậy cô tạm thời không nộp, cho bọn họ một cảm giác thần bí khó lường như thể cô có thể treo cả đám lên đánh. Giả như vẫn ổn thì… kéo một đợt năng lực niệm.
Sao Bồn Cầu không hiểu, cơ mà nó vẫn phối hợp: “Cô không có nhút nhát, là đoan chính chững chạc biết nguyên tắc.”
.....
Bên khán giả không nhìn thấy tình huống của cô trong thiết bị, cũng không thấy thành tích hiện thị mãi đến khi A Điêu đi ra, sao họ không hay có chuyện gì diễn ra cho được.
Mẹ kiếp, nó lại làm trò chó chết nữa!
Và sau khi kiểm tra rồi, quả nhiên A Điêu… bỏ thiết bị này vào hố đất được tạo ra từ các vết nứt bên dưới, đoạn, gom ít lá cây quét xuống.
Không biết còn tưởng cô đang chôn xác.
Lúc này rất nhiều người bực bội, đây đã là thiết bị cuối cùng, cô không màng để lại một cái cho bọn Tống Linh sao?
Cô không có khái niệm về người một nhà?
Không có thật, A Điêu không có khái niệm này, logic tư duy của cô không giống người thường chút nào.
Muốn chèn ép thì cùng chèn ép, nếu như dưới sự chèn ép không nhằm vào bọn họ thế này mà họ còn không nắm bắt được cơ hội, người như vậy sao đủ sức phối hợp với tôi?
Nhưng nếu suy nghĩ theo tư duy của Tống Linh thì: dù A Điêu cắt giảm ưu thế của tất cả các đối thủ tiềm năng, bọn cô vốn đang ở thế yếu sẽ có ưu thế. Bởi lẽ bản thân bọn cô ở thế yếu, không cách nào đi lên, tất nhiên không cách gì cướp được thiết bị. Bây giờ nhóm người đầu tiên không tìm được thiết bị, thời gian tiêu tốn vừa đủ bù đắp thời gian tụt lại sau của bọn cô, đương nhiên là giúp bọn cô rồi.
Dù sao bấy giờ... Thất hoàng tử đã tiếp cận thiết bị ném ra xa và chôn vùi trong lớp bùn dưới hồ.
A Điêu nhanh chóng rời đi, cô đi đâu? Đi tìm giai đoạn thi thứ hai? Bây giờ cô có lợi thế lớn nhất đấy.
Nhưng lại chẳng phải.
Bởi vì cửa thứ hai là huyết thống đấy, cô có cắm tên lửa đi lên vẫn không lấy được ưu thế. Cô không cho rằng Lộc Sơn viện sẽ chơi cùng một trò hai lần: đoan chắc thi huyết thống sẽ không dựa vào thiết bị. Với sự hiểu biết của cô về những tài liệu đời đầu tiên, có vẻ phần lớn thứ này đều được xây dựng trong những khung cảnh chuyên dụng để dẫn dắt sự thức tỉnh, cần thời gian nhất định; hệt bài kiểm tra tố chất tinh thần tương đối rườm rà nên cần tiêu hao thời gian khá dài. Người không có huyết thống như cô đành phải phá hư cảnh tượng kiểm tra mới có bề bù đắp được thế yếu vì huyết thống của mình, nhưng như vậy rất có thể sẽ chạm đến quy tắc thi.
(P5)
Trước mắt cô không làm hỏng thiết bị, chẳng qua dựa vào lần ôm lấy nó đầu tiên để xem liệu mình di chuyển được nó hay không, và chỉ khi cô xác định mình sẽ làm được mới quyết định thay đổi vị trí. Ngặt nỗi cách tiếp cận này rất khó để dùng tới lần thứ hai, thế nên sau khi xem xét toàn diện, cô đã từ bỏ.
Chọn ở lại?
Đi đâu?
Cô lẻn vào rừng rậm, vừa di chuyển vừa ngắt mấy cái lá cây.
Khán giả đã bối rối khi thấy cảnh này.
Ông chú ba họ Triệu họ Triệu bên nhà họ Triệu ngạc nhiên, nói khẽ: “Có phải gặp cảnh 3 điều gấp* mà không có giấy vệ sinh rồi? Cho nên mới…”
*Ba điều gấp: đi nặng, đi nhẹ và đánh rắm.
Lời này còn chưa nói hết, ông ta đã nhìn thấy một thằng nhóc rất xinh đẹp cứ mãi trừng trộ mình.
Ông chú ba họ Triệu: “?”
Có điều sau khi nhìn thấy hai vị phu nhân nhà họ Trần, ông ấy nhìn quanh quất, ngoài mặt tỏ vẻ mắt lóe sáng, cố tình chạy đến bên hai vợ chồng Triệu Ý và hỏi thăm lai lịch của hai người phụ nữ kia.
Bộ dạng để mắt tới người ta.
Tạ Kính Dư nhíu mày nhìn ông chú ba họ Triệu và đưa mắt sang Triệu Ý.
Hai vị nhà họ Trần này quá bắt mắt, Trần A Điêu gây hấn với nhiều người như vậy thì dẫu có Lộc Sơn che chở vẫn không cách nào giúp nó được bao nhiêu. Nhưng…
“Là nhà họ Trần ở Đam Châu, chú ba chú ý giữ mình.”
“? Ồ, được rồi...” Ông chú ba họ Triệu bày bộ dáng đáng tiếc, cứ lẩm bẩm rời đi.
Song Tạ Kính Dư chợt truyền âm cho Triệu Ý: “Tôi thu lại lời nói hồi trước, chú ấy không phải là tên chỉ biết ăn chơi.”
Cố tình nhắc nhở bọn họ mới đúng.
Nếu có liên minh giữa hai người Khúc Giang Nam và Tiêu Cận, nhất định thiên tài như Trần A Điêu đã là một trong những người dính líu trong liên minh từ lâu. Nó càng ra mặt thì càng dễ bị nhắm vào.
Và bản chất từ cách nhìn nhận vấn đề của người quần là áo lượt như ông ấy là: thường thủ đoạn nào càng tục tĩu sẽ càng chạm đến sâu linh hồn.
Một bên khác, gia chủ nhà họ Khúc và các thành viên khác trong gia tộc nói chuyện riêng.
“Nhìn diễn xuất của người này xem, hiển nhiên sẽ không hợp tác với nhà họ Khúc chúng ta. Nhân khẩu nhà họ Trần đơn giản, Trần A Điêu trông không có mối quan hệ với gia đình sâu đậm. Tuy nhiên dù gì vẫn là người trẻ tuổi, rời nhà khi hãy còn nhỏ, tóm lại sẽ có lòng cố chấp; nhất là với tính cách này của nó thì dù không có tình cảm vẫn ghi hận và trả thù. Mặc kệ nó thi được thành tích gì, chỉ cần dụ nó thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Viện Lộc Sơn, để cho nó phạm sai lầm, chúng ta đã có lý do giết nó và Viện Lộc Sơn cũng sẽ không cưỡng ép che chở.”
“Ý của anh cả là?”
“À… Không phải Tam hoàng tử là nơi tốt nhất sao? Quay video về ngoại hình của hai người phụ nữ này, đi một con đường sao cho tự nhiên truyền đến bên cậu ta, tốt nhất là sử dụng con đường mà Thái tử đã sắp xếp.”
(P6)
.....
Bốn đầu cầu thang liên tục có ba thí sinh chạy ra, trước hết vẫn là cầu thang số 3 với sự xuất hiện hiển nhiên của Bách Lý Hóa Việt và Hà Tự Kiếm chạy ra lần lượt, tiếp đó các cầu thang khác cũng na ná vậy.
Tạ Tam lãng tử vịn lên tường, vừa đi lên vừa lau mồ hôi trên trán, đoạn, chào hỏi người con trai phía sau.
“Anh Mặc Dư, đi cùng nhau không?”
Cảm giác tồn tại của Mặc Dư Ngã rất thấp, không biết người này bị cái gì mà cứ im lìm kín như bưng dù có là bề ngoài hay phong thái đều xuất sắc trờ trờ. Thi Văn đạt hạng hai mà cứ như cán bộ lão thành thi rớt, như thể ngay một giây sau là u sầu đến mức muốn nhảy sông.
Nhưng Tạ Tam dự đoán người này rất mạnh.
Mặc Dư Ngã liếc anh ta, nói nặng nề: “Không được, dù sao cậu đã có đồng minh chân chính.”
Tiếp đó một mình anh ta chậm rãi đi vào rừng, Tạ Tam nhướng mày, quay đầu lại nhìn hai người Bách Lý Hóa Việt với nụ cười.
Bách Lý Hóa Việt hiền lành bảo: “Có lẽ Thất hoàng tử đã thành công tìm được mấy thiết bị, không biết để lại cho chúng ta được bao nhiêu, chúc hai anh may mắn.”
Hà Tự Kiếm từ chối cho ý kiến: “Mỗi dựa vào thủ đoạn.”
Tạ Tam: “Hy vọng chúng ta sẽ không gặp nhau trước cùng một thiết bị.”
Năm phút sau, tất cả họ đều biết mình sẽ không gặp phải tình huống vừa nhắc tới này.
Thiết bị đâu? Thiết bị! Aaaaa!!!
.....
Tạo ra được bản đồ muốn hói tới nơi nay lại thành đồ bỏ đồ bỏ đồ bỏ.
Đám người Đoan Mộc Thanh Ương đến sau đã tới địa điểm được chỉ định, hoàn toàn chỉ nhìn thấy cỏ cây trên mặt đất, không thấy thiết bị, phản ứng đầu tiên lúc đó...
Nhất định là nó.
Vậy Thất hoàng tử kia có thể thành công phá giải?
Giờ đây những ai trong top 10 của kỳ thi Văn về cơ bản đã nắm vững bí mật địa hình, để rồi cùng bị loại bỏ bởi một người nào đó.
Hiện tại họ vừa tặng A Điêu năng lực niệm vừa bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm thiết bị, hoặc cân nhắc các con đường khác.
Ngày này càng có nhiều người vào rừng.
Nhưng Thất hoàng tử đã ra khỏi nước.
Hắn không gây ra nhiều động tĩnh, cũng không mang thiết bị lên, trái lại còn đẩy nó sâu thêm vào bùn.
Nhưng khán giả không thể nhìn thấy thành tích.
Cho nên, điện hạ Thất hoàng tử cũng giấu thành tích sao?
Nhảy lên cây, Thất hoàng tử tiếp tục che giấu vết nước đọng từ cơ thể và cấp tốc rời đi.
(P7)
.....
Hai ba phút trôi qua, đột nhiên có tiếng còi truyền tới từ bên bốn cái cầu thang.
“Có ai ở đây không, xin chào xin chào, có ai ở đây không, bán tọa độ bán thiết bị đây, bán tọa độ bán thiết bị đây.”
“Không mua được thì thiệt thòi không mua được sẽ mắc lừa. Một vị trí tọa độ giá 10,000 di cốt, mỗi người chỉ được mua một cái, tổng cộng có 14 tọa độ, chỉ dùng một lần, dùng xong là hư, muốn mua thì tới, đến trước được trước.”
“Thưa các anh chị em, có ai ở đây không? Em gái A Điêu của các bạn tới sưởi ấm cho các bạn đây…”
Có sưởi ấm không thì không biết, dù gì bấy giờ mắt Bách Lý Hóa Việt đã bốc cháy dẫu hắn có tỏ vẻ tao nhã. Vốn leo lên cầu thang 5,000 bậc đã làm cơ thể và trạng thái tâm lý uể oải, tới khi vội vàng chạy như điên tìm kiếm trong rừng một hơi, kết quả!
** má!
Không ít người chần chừ và rồi chạy ra khỏi rừng.
Mà giờ phút này người đi lên đầu cầu thang đã là đội thứ ba, số lượng rất nhiều bao gồm cả bọn Tống Linh. Họ nhìn thấy A Điêu ở đây bán tháo bèn ngạc nhiên lắm; đồng thời mấy cặp mắt của vài thí sinh thay đổi, như thể đang suy nghĩ các phương pháp khác.
Tống Linh lặng lẽ xoay cổ tay.
Xoạt!
Hà Tự Kiếm ra khỏi rừng đã chạy thẳng về phía A Điêu, có điều ánh mắt Kiều Lưu Thủy từ cầu thang phía sau lóe lên, thẳng thừng đánh lén từ sau.
Chỉ thấy A Điêu, người ngồi xổm trên thân cây như con khỉ sẽ bị người này đá một cú ngã lăng quay tới trong một giây, dồn sức vào th@n dưới khiến cây cối dẻo dai tột cùng cong xuống rồi bật lên, còn cô lộn ngược ra sau và đạp một cú từ trong không trung.
Cú móc chân đã giẫm lên gáy hắn.
Bốp!
Cả người Kiều Lưu Thủy bị đạp xuống đất.
Mặt trước và mặt sau của ảnh chứng minh thư đều được đóng dấu cả rồi?
Hà Tự Kiếm đột nhiên cau mày, thối lui khi hãy còn có ưu thế, thân người nhảy lùi lại và vọt lên một cái cây khác. Hắn nheo mắt nhìn A Điêu, trong toát lên nỗi e dè.
Một lần thì thôi, hai lần liên tiếp dự đoán trước còn đánh ngược lại hạ đo ván Kiều Lưu Thủy thế này đã không còn là vấn đề kỹ xảo chiến đấu của thân thể.
Hắn nhìn ra được Trần A Điêu không thiện chiến đấu.
Nhưng... năm giác quan của cô ta rất kh ủng bố, có thể phán đoán ra được hết thảy trong tình huống bị giam cầm phần tinh thần và linh năng, chỉ có thể dựa vào âm thanh dao động xung quanh.
(P8)
Như vậy, trừ phi dạng người như họ hợp sức tấn công, hoặc Thất hoàng tử với thể chất và sức chiến đấu vốn đã vượt xa nhóm bọn hắn tới hạ đo ván cô ta, nếu không sẽ chẳng ai có khả năng bắt được cô ta.
Nếu đã không thể bắt được thì hiển nhiên Hà Tự Kiếm sẽ không làm chuyện vô ích, tránh làm con chim đầu đàn.
Hắn có thể nhìn ra vấn đề ắt nhưng người khác cũng thấy được, bọn Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên vốn rục rịch nay đã dằn lòng, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Tại thời điểm này ngày càng có nhiều người leo lên. Họ thở hổn hển trông thấy một nhóm người tụ tập ở đây thì giật thót, cho rằng mình sẽ bị đá xuống. Song, hên sao lại không phải. Đang thở phào nhẹ nhõm, họ lại nghe Triệu Phật Phú béo lùn dè dặt bảo thiết bị đều bị Trần A Điêu giấu hết rồi.
Hơi thở của Nam Cung Chước Liệt muốn nổ tung: “Trần A Điêu! Có phải mày đang tìm chết không?!! Tao…”
Cậu ta còn muốn mắng, vậy mà cậu ta đã bị Hồ Giá Cô từng có mâu thuẫn dùng bàn tay bịt miệng và cười giả lả: “Tất nhiên cô nương Trần chịu bán vị trí là điều tốt nhất rồi, không biết phải giao dịch như thế nào? Thông báo ngay tại đây? Không bằng...”
A Điêu nhướng mí mắt, nói thong dong: “Chơi mấy đợt đã không chơi lại tôi thì đừng hùa theo tôi như vậy, nghĩ trò chuyện một chút rồi bao vây tôi à? Chẳng lẽ lấy tốc độ phản ứng của tôi còn không thể nhảy trốn?”
“Có biết Thất hoàng tử ở đâu không? Hắn đã dựa vào chính mình tìm được vị trí, hiện tại hắn hẳn kiểm tra xong luôn rồi. Mấy người đoán xem hắn sẽ trở về tìm tôi tính sổ hay cân nhắc được mất 10 ngàn di cốt như mấy người?”
Cô ngồi xổm trên cây, không có tí hình ảnh của tiểu thư khuê các, vừa cắn bánh quy lương khô lấy ra từ ba lô của giáo viên hệt một con khỉ vừa tiếp tục nói: “Biết tại sao có được hạng đầu tiên không? Mấy người phải thừa nhận người ta có nguyên tắc hàng đầu để có được hạng nhất. Rồi mấy người nhìn xem bản thân đi, 10 ngàn di cốt thôi mà cứ keo kiệt tìm tòi, chẳng lẽ Lộc Sơn không xứng sao?”
** má! Mẹ mày!
Mọi người đang tức giận là thế nhưng cũng tìm thấy rất nhiều thông tin hữu ích từ lời nói của cô.
Thiết bị có thể tìm thấy tuy nhiên phải có bản lĩnh như Thất hoàng tử. Ngay cả khi có bản lĩnh, Thất hoàng tử vẫn phải trả chi phí là thời gian, chưa kể Trần A Điêu chưa bao giờ giao dịch với anh ta chứng tỏ cô ta muốn kiểm soát thời gian của người này. Còn họ thì… được cô ta chọn giao dịch, đến để sưởi ấm cho thật sao?
(P9)
So sánh như vậy trông có vẻ là thật?
Nhưng 10,000 miếng di cốt có nhiều không?
Thật ra... Rất nhiều người đều đủ khả năng đó.
“Cô đợi lát nữa hẵng nói chuyện với bọn họ, tôi mua một vị trí, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ đưa đồ.” Đoan Mộc Thanh Ương dứt khoát nhất, không nói dông dài đã quyết định.
Mọi người kinh ngạc, viên ngọc quý Kinh Đô này không chú ý chuyện vặt vãnh đâu đấy.
A Điêu cũng thấy bất ngờ.
“Nào nào, rốt cuộc vẫn là chị Đoan Mộc mạnh mẽ! Chị sang đây, tôi sẽ cho chị vị trí tọa độ.”
Đoan Mộc Thanh Ương đi qua thật. Kỳ thật người khác đâu sợ tổn thất 10 ngàn di cốt gì đâu, chẳng qua họ lo lắng bị người con gái này gài bẫy. Suy cho cùng tiêu chuẩn đạo đức của người này... không được cao lắm.
“Chị đưa tay ra.”
Đoan Mộc Thanh Ương liếc mắt nhìn cô, vươn tay.
A Điêu đưa tay lấy ra một chiếc lá đã được cuộn lại khỏi túi và đặt nó trong lòng bàn tay cô ta.
“Với sự hiểu lầm giữa chị và tôi, tôi sẽ giảm giá cho chị, chỉ tính 9999 miếng là được, một miếng di cốt đã được trả cho việc lúc đó. Tạm biệt chị, chúc chị kiểm tra vui vẻ, A B C đều có khởi đầu tốt đẹp cố lên, cố lên!”
Không hiểu sao lại biến thành em gái êm ái dễ thương như vầy, chỉ vì kiếm được tiền từ tôi sao?
Còn nữa, Triệu Nhật Thiên chỉ đáng giá một miếng xương cốt thôi?
Đoan Mộc Thanh Ương: “...”
Tâm trạng hơi phức tạp.
“Cảm ơn.” Xuất phát từ lễ nghi, Đoan Mộc Thanh Ương cầm lá cây rời đi.
Những người khác nhìn thấy và ngay lập tức di chuyển.
(P10)
Không cách gì bao vây cô, một chiêu kiểm soát địch đối dành cho Kiều Lưu Thủy đã làm người ta hãi hùng.
Thế là tiếp đó.
“Tôi, tôi, gia tộc tôi có tiền, em gái, tôi mua.” Triệu Phật Thú vội vã đến còn nhân tiện hỏi, “Tôi có thể trả phí bảo hiểm* 20% để mua đứt phần còn lại không?”
*Phí bảo hiểm: là hiện tượng người khác sẵn sàng mua đồ (thường trong cổ phiếu) của bạn với giá cao hơn. Vd trong trường hợp này mặt hàng A Điêu muốn bán có giá 10 ngàn nhưng TPP muốn mua thêm 20% tức là mua món đồ đó với giá 120%, là 12 ngàn. Vậy có thể nói mặt hàng đó có phí bảo hiểm 20%.
Mẹ kiếp, thằng mập chết bầm. Ai nấy đã phiền não từ đầu, giờ nghe được cậu ta nói thế đã quýnh quýu ngay.
Bách Lý Hóa Việt đã tới.
A Điêu: “Không thể, tôi muốn cùng hưởng ân huệ với nhóm vợ cũ của mình.”
Mọi người: “...”
Tiên sư cha mày!
Bách Lý Hóa Việt đến mua, mua xong nắm bắt thời gian rời đi nhưng vẫn không quên nhìn sâu vào A Điêu một chặp.
Kế đó mấy người có tí của nả như Tạ Tam, Hà Tự Kiếm, Hồ Giá Cô, Nam Cung Liệt Hạc đều tới mua, về cơ bản đã bán sạch bách trong vòng một phút.
Bao gồm cả con cháu dòng họ nhà vua là Đàm Đài Dụ, mặc dù hắn chả phải là hoàng tử nhưng vẫn không thiếu 10 ngàn miếng di cốt.
“Cái này cũng đúng, Lộc Sơn không xứng à? Đừng nói 10 ngàn di cốt, nếu tôi không thông minh không tài giỏi hoặc trần ai giải mã bản đồ như mấy người này lại không tìm được thiết bị, thì đừng nói 10 ngàn miếng, cho dù cần đào phần mộ tổ tiên nhà tôi thì tôi cũng chịu đó!”
Tất nhiên rồi, đào phần mộ của tổ tiên anh chứ có phải là phần mộ của anh đâu.
Một đám người đau lòng, mặt tái xanh, nhất là mấy người Bách Lý Hóa Việt hãy còn sướng rên vì giải mã được bản đồ địa hình.
Ngay cả khán giả còn tức giận, vào lúc các thí sinh thiếu điều không kìm nén được muốn tấn công cô, cô đã cất giọng: “Tức giận? Tức là đúng bởi vì tôi sẽ lên tầng hai ngay lập tức.”
“Tạm biệt nhóm vợ cũ.”
Xoạt, cô trơn tru nhảy vào rừng.
(P11)
“Có phải nó cố ý không? Thật ra muốn đi chuyển thiết bị lần nữa?”
“Không thể nào, di cốt vẫn chưa cho nó mà, không tới nỗi vậy đâu.”
“Cũng đúng, đi thôi!”
Một đám đông nổ tung, nhao nhao lao vào rừng.
Người mua lá tìm tọa độ thì tránh bị người khác nhanh chân lên trước; còn người không mua lại dựa theo con đường không có tiền chỉ bằng trí tuệ để phát triển, chuẩn bị sục sạo.
Tống Linh nhìn đồng hồ thời gian và thầm nghĩ: A Điêu này luôn luôn tính toán hoàn mỹ, chịu lãng phí thời gian như vậy chứng tỏ hoặc cậu ấy nhận được phần thưởng về thời gian cho hồ nuôi dưỡng, hoặc việc mất 140 ngàn di cốt có chủ ý làm lu mờ lợi ích của việc đánh giá huyết thống của cậu ấy và bỏ chạy.
Cho nên huyết thống của cậu ấy thật sự vô vọng tới mức phải tập trung vào kiếm tiền?
Tuy nhiên còn lại một thiết bị không được cậu ấy bán, thay vào đó để cho Thất hoàng tử đi tìm. Hẳn người này đã kiểm tra xong nhưng lại không xuống tay với A Điêu chứng tỏ người này đang kiên trì, không muốn phí hoài thời gian. Vậy nên thật ra những thiết bị này không bị hư, bằng không A Điêu đã làm từ lâu.
Các thiết bị còn lại vẫn còn ở nơi A Điêu đổi nhưng chắc chắn đã được xử lý lần thứ hai bởi Thất hoàng tử.
Tống Linh nghĩ xong đã vào rừng một mình.
.....
Trong rừng, Đoan Mộc Thanh Ương đã mở chiếc lá ra trước khi toàn bộ 14 điểm thiết bị được bán hết. Cô ta nhìn thấy những con số được tạo ra bằng cành cây vẽ lên miếng lá, nhanh chóng tìm thấy một nơi.
Không thấy.
May sao vừa đẩy bụi cây ra đã thấy.
Trái lại người này vẫn giữ lời, thật sự có hiệu quả.
Chợt Đoan Mộc Thanh Ương có một suy nghĩ trong đầu — sớm biết thế còn không bằng đừng giải mã, mua tư liệu từ tay Trần A Điêu coi như xong, người thông minh giảo hoạt vô sỉ như vậy...
Ấy, mình lại mong đợi một lối tắt dựa vào người khác rồi?
Đoan Mộc Thanh Ương tỏ vẻ kỳ quái. Lúc bắt đầu kiểm tra, các đường vân có linh tính nhập vào thân thể cô ta, đến khi đo điểm, trong đầu cô ta lại có một suy nghĩ: Nếu đã có thể cho một người mua đứt một hơi, chuyển nguy cơ gây hấn và đổ vấy lên thí sinh khác, mượn đao giết người, tại sao cô ta không làm? Cứ phải bán những vị trí này?
Nhưng lá cây có hiệu quả thật, cho nên… sưởi ấm là thật?
.....
Bên ven rừng nơi có dòng sông chảy xiết, giữa tiếng nước khua, có một thí sinh cầm lá cây bước vào trong rừng và nhanh chóng tìm được đích đến. Nhìn trước mắt trống không, hắn cau mày như có cảnh giác.
Trần A Điêu xảo quyệt như vậy... chẳng lẽ có mai phục?
Hắn rất cảnh giác, nhanh chóng nhìn thấy dấu vết cọ xát trên thân cây chứng tỏ ai đó đã nhảy lên.
Hắn nghiêng người, tránh góc dễ bị tấn công từ vị trí bên trên, tiếp đó nhìn lên: có một thiết bị rất lớn đã bị ai đó cắm trên một chạc cây đa cao cao.
Có thật?
Cô ta cho tọa độ thật.
Cũng đúng, mình đã chạy tới nơi này bằng tốc độ nhanh nhất còn Trần A Điêu còn đang bán tọa độ bên kia, gần như hoàn toàn là không đuổi kịp hắn chứ đừng nói đến mai phục. Thế nên…
(P12)
Hắn yên tâm, nhảy thẳng lên cây, vừa tới chạc cây bèn ngửi thấy một mùi lạ ngay.
Mờ nhạt, thơm?
Cây đa thì lấy đâu ra hương hoa?
Hắn liếc nhìn, nhìn thấy một bó hoa gác trên đầu thiết bị.
Hệt đồ cúng bày ra trước phần mộ.
Màu sắc rất đẹp có điều hương hoa... như đang hun người.
Không tốt!
Khi cảm thấy chóng mặt, hắn vội vã nhảy khỏi cây.
Nhưng ngay khi hắn nhảy xuống.
Một bóng đen thốt nhiên vọt lên tại dòng sông bên cạnh.
Mẹ kiếp!
Ban đầu khán giả vẫn đang chờ để xem kết quả kiểm tra của hắn, tiếp đó thấy hoa, thấy luôn cả người này biến sắc, vội vàng nhảy xuống, và sau đó đột nhiên nhìn thấy cái bóng này.
Một loạt các biến cố diễn ra để rồi sau chót họ không thấy rõ chân dung của bóng đen, chỉ biết cái bóng này mang tốc độ cực kỳ khủng khiếp, từng bước tạo từng dư ảnh và dư ảnh cứ như kéo dài thành một đường.
Vào thời điểm thí sinh nhảy xuống và chưa tiếp đất giữ thăng bằng, bóng đen này vọt qua từ bên cạnh hắn, nhao về phía đầu hắn… Bốp!
Tảng đá đập cái bốp vào đầu hắn.
Người này ngã nhào xuống đất đánh cái bịch.
Áo giáp bằng không, chống giáp bằng không, đành phải dựa vào thể chất xem như lớp phòng thủ.Ngặt nỗi đầu là nơi dễ bị tổn thương nhất, da thịt ít, lại khó rèn luyện xương, ngay cả A Điêu của hiện tại còn không dám để người ta tổn thương hộp sọ.
Người này cũng thế.
Vì vậy người này bị cô ném đá đến chết.
Chết rồi?
Không chết, cô kiểm soát lực.
Cố tình đánh vào huyệt u mê, huyệt vị bị đập rất mạnh, phải đợi một đoạn thời gian chữa trị rất lâu mới giúp hắn nhúc nhích, thậm chí muốn duy trì tỉnh táo cũng rất khó.
(P13)
Nhưng hắn vẫn mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô một cách khó tin và nơi đáy mắt lại tàn nhẫn và hung lệ tót vời.
Kẻ tấn công không hề mang phong thái sang trọng tí gì, cả người ướt sũng, ngồi xổm xuống như một sát thủ bi3n thái hung tàn. Cô vứt tảng đá dính máu xuống dưới đáy sông, moi ra một viên đá sắc nhọn, đoạn, nắm cằm thí sinh đang đơ người. Động tác rất ngông cuồng nhưng tựa hồ vì vẫn còn sợ hắn, cứ thế nói với nỗi nơm nớp lo sợ và áy náy: “Tôi hết cách rồi, dù gì anh cũng là con cháu dòng họ nhà vua thì sao tôi gây hấn nổi. Cơ mà hồi trước tôi đã gây hấn với Thất hoàng tử điện hạ. Gì thì gì cha tôi cũng là bề tôi, tôi làm thế đã phạm thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến ông ấy sao, đại nghịch bất đạo quá. Cho nên tôi nhất định phải làm cái gì đó vì Thất hoàng tử điện hạ mới được.”
“Suy cho cùng một đứa con cháu mang họ nhà vua từ dòng thứ như anh mà đi làm bè lũ xu nịnh, ngụy trang tu vi cấp Sao Trời thành cấp hạ Vi Quang, ước chừng vượt qua cả một cấp lớn, thì quá ư là đáng sợ. Sợ tới lúc thi Võ sẽ thấy cảnh bị anh giết trên diện rộng lắm.”
Bí mật lớn nhất bị phơi bày, hắn sốc cùng cực!
Nhìn chằm chằm vào cô.
Khán giả cũng sốc!
Sao Trời? Cấp Sao Trời?
Các cố vấn từ các bên trong hoàng thất, thậm chí một số vương công đại thần đều nhao nhao nhìn về phía dòng họ nhà vua, bên thành viên dòng họ nhà vua lại bày vẻ mặt ngớ người.
“Ngay cả khi anh ngụy trang hơi thở và mức độ khó khăn của mình sao cho khác các thầy cô, nhưng khi anh nhảy từ bậc thang 5,000 vào khu vực không trọng lực... anh lại ổn định cơ thể bằng một hệ thống chỉ thuộc về cường giả với thể chất siêu mạnh như Thất hoàng tử và người mang cấp Sao Trời. Nếu không có nó, anh cần lảo đảo thích ứng với trọng lực khác nhau, và anh lại không làm như thế. Phải, tôi đã ngồi xổm trong rừng và quan sát mấy người… từng người một, bao gồm cả anh.”
Ngay cả cô còn phải tập thích nghi từng chút một trong khi người này lại vô cùng trơn tru, để rồi cứ vờ vịt ra vẻ rất gian nan. A Điêu dám cá người này có cấp Sao Trời trong nháy mắt ấy.
Thằng chó, biết giả vờ thật, A Điêu đã thầm nghĩ như vậy.
Đồng tử của hắn run rẩy, còn khán giả thì tê rần cả da đầu.
Đó là cơn cớ cho việc cô bán tọa độ, hoàn toàn vì mai phục hắn! Có lẽ khi bán đồ cho hắn, cô đã chọn xong địa điểm.
“Nhất định tọa độ cho cậu ta phải là cây đa lớn ở phía hạ lưu, cần bên cạnh bờ sông. Cho nên ngay cả khi cậu ta đi trước còn nó ở phía sau, nó vẫn có thể tận dụng hiệu quả của dòng sông tại vị trí thượng nguồn để đến địa điểm nhanh hơn cậu ta. Tiếp đó nó trốn bên bờ sông, và chuẩn bị từ lâu những bông hoa độc trên cây.”
“Ngay từ đầu nó đã muốn đánh lén Đàm Đài Dụ.”
Lam Sơn đang trầm tư chợt nghĩ đến cấp Sao Trời ở phòng đấu giá Hắc Sơn.
(P14)
Ngày đó, Đàm Đài Dụ ở ngay bên, cậu ta bảo mình đuổi theo Đoan Đoan Mộc Thanh Ương, là đuổi theo ở phía sau. Nếu một cấp Sao Trời thiện về tốc độ hoặc có Bùa Dịch Chuyển vậy thì đúng là không khó tạo ra chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng không ai nghi ngờ cậu ta vì suy cho cùng mặt ngoài người con cháu dòng họ nhà vua này chỉ có cấp hạ Vi Quang.
“Cứ bảo dòng họ nhà vua phục tùng hoàng tộc, xem dòng chính là chỉ dẫn của trời. Nay anh ẩn núp thế này khó lòng cản người ta suy nghĩ, hơn nữa chuyện của phòng đấu giá Hắc Sơn khi trước là do anh làm đúng không? Với một nhân vật nguy hiểm như vậy thì dù không có cha tôi ở đây, chuyện này vẫn cần tôi áp chế anh vì Thất hoàng tử điện hạ. Song anh sẽ không chết, Trần A Điêu này trước giờ đều mang lòng dạ từ bi.”
“Cho nên…”
Cô cắt gân chân gân tay của Đàm Đài Dụ, đoạn nắm lấy một bên mắt cá chân của hắn, kéo hắn đang bất động với đôi mắt mở to nhanh chóng đi về phía bờ sông... Và rồi ném thẳng hắn xuống.
Òng ọc hệt xác chết chìm vào dòng sông, biến mất hút khi dòng sông cuồn cuộn chảy đi.
Và cô quay mặt, phủi tay, để lộ vẻ ngoài không có gì nổi bật, cùng lắm chỉ hơi thanh tú mà thôi.
Đằng ấy có thể nói cô xấu xa, song chửa hẳn là thế.
Ôi một cấp Sao Trời cứ lấm la lấm lét, hù chết người ta, khéo sao cửa ải này có giam cầm nên cô mới có thể nhân cơ hội hạ đo ván thầy cô giáo ở Lộc Sơn và cướp ba lô. Vì sao không thể bày kế áp chế một thí sinh cấp Sao Trời siêu cường luôn?
Ngày hôm đó có muốn hạ đo ván cũng không làm nổi.
Vì không có cách nào đánh hắn tàn phế, không có cách nào giết hắn, cô đành phải tạm thời xử lý như vậy. Nếu số hắn còn tốt thì cứ khôi phục dần theo đà lao xuôi dòng hạ lưu và bắt đầu đi tiếp, số xui thì coi như trượt kỳ thi thôi.
Nhưng dù có là gì, việc này sẽ mất mấy ngày đấy.
Kết quả tồi tệ nhất sẽ chém ngang thành tích của hắn, ít nhất thời gian dùng hồ nuôi dưỡng bị sẽ bị cắt tới vô hạn.
Vì lẽ đó... cô làm đẹp lắm! Vì hoàng thất, vì quyền quý, vì phe cánh Đạo gia thậm chí vì thiên tài nhà nghèo, ngăn chặn thành tích của một quái thai siêu cường.
Tất cả đều vì Thất hoàng tử, tôi vất vả quá mà.
A Điêu nhìn về phía bầu trời như thể hướng về phía đông đảo khán giả... Có vẻ như vậy?
Ngoan ngoãn và thận trọng, không có hại cho con người và vật nuôi, còn biết nghĩ cho người.
Kế đó lại tiến vào rừng đầy lén lút như con mèo.
Cô muốn tới đi tầng hai nữa đó, phải nhanh chóng nói cho Thất hoàng tử tin vui này.
Nhưng cô vừa quay lại đã thấy một người đang đứng trong rừng nhìn cô như một con ma.
………..
Dù rằng đây là thế giới đế quốc phong kiến giữa các vì sao, song mảng văn hóa điện ảnh và truyền hình phát triển theo hướng ngược lại, giới phim truyền hình hiện nay cố tình phổ biến tình tiết cô gái nhu nhược đáng thương thuộc giai cấp rễ cỏ lội ngược dòng vả mặt, mang ý đồ điều hướng lòng dân dưới sự đàn áp của vương quyền. Mỗi tội trong đó vẫn có giả định lồ ng ghép: vì đủ cơn cớ, cô gái nhu nhược này đã lưu lạc tới dòng họ vương tộc hoặc quyền quý trong dân gian.
Sau vài bận mô tuýp vả mặt “hôm nay đôi ta hờ hững, ngày sau đôi ta cách nhau một trời một vực” được sản xuất hàng loạt, trọng tâm phim là phong cách mỗi khi nam chính xuất hiện sẽ giẫm đạp một đám người để giành mặt mũi cho nữ chính, sau chót trở mình để lộ danh tính là lá bài tẩy tót vời.
Thuở thiếu thời, A Điêu cũng từng thấy cái loại phim truyền hình mất não thế này trong cửa hàng tạp hóa của Trương Tam. Dù hãy còn nhỏ và thông minh sớm, cô ghét bới móc logic trong đó, ai lại xét nét việc ấy đến vậy. Khi cuộc sống quá khổ cực, chỉ nghĩ mỗi kiếm tiền (mặc cho bây giờ cũng muốn kiếm tiền), cô từng mộng mơ y thế. Chẳng hạn nam chính giàu sang phú quý bị người ta ám sát, rớt từ trên trời xuống với vết thương nặng, tặng cho cô số tiền khổng lồ sau khi được cô cứu, tiếp đó bị thương nặng không qua nổi bèn chết thẳng cẳng.
Ngặt nỗi hiện thực thật tàn khốc, đến khi lớn lên, những gì cô đạt được sau chót lại là một cú lội ngược dòng thế này.
Hôm qua đôi ta ghét nhau toan tính, hôm nay hai ta xem nắm đấm ai mạnh hơn, nhưng mà này, mi không đánh tới không đánh tới không đánh tới!!
Đằng ấy nói xem có tức không?
Một đám gia chủ sắp tức chết, tất cả đều phải dựa vào phong độ giả dối mấy chục năm. Không chỉ có mỗi bọn họ, ngay cả các hiệu trưởng cấp cao của các Học phủ hàng đầu như Học phủ Kinh Đô cũng lặng lẽ nhìn Giang Chu.
Thật ra vẫn xử ông già Giang Chu này được.
Ông ấy ngỡ ngàng trước ánh mắt sáng quắc của một số người đi trước có địa vị cao hơn cả mình, thế là ông ấy liều chết: “Chao ôi, A Điêu nhà chúng tôi ngay thẳng lắm. Để tránh những thiết bị này bị những giáo viên Lộc Sơn rắp tâm phá hoại tạo chướng ngại vật cho thí sinh tìm được, nó bèn cố tình vất vả xui chạy ngược ẩn giấu thiết bị. Thật sự quá vất vả, đâu có như các thí sinh khác chỉ nghĩ đến kỳ thi của mình. Anh nhìn nó coi, chỉ lo hy sinh chính mình cống hiến cho người ta, không biết còn tưởng nó là ngọn nến thành tinh. Nó còn chưa được ăn bữa sáng cầm vào dưới việc giam cầm nữa đấy.”
Dừng lại, ông ấy bổ sung: “Tận mấy phần ăn.”
Phải đó, mấy phần lận.
Hiệu trưởng trường Kinh Đô nói từ tốn: “Cho nên té ra nó là học sinh của anh chứ đâu có phải của Khúc Giang Nam.”
Làm ba cái chuyện không biết xấu hổ y như nhau.
Giang Chu ngỡ ngàng: “Không, không phải đâu, nó chắc chắn không phải là đồ đệ của tôi, là của Khúc Giang Nam, tôi nào có số hưởng tới vậy.”
Mặc dù danh phận thầy trò rất quan trọng nhưng cần bảo vệ cái mạng này mới là trước nhất.
Chẳng qua A Điêu leo hết 5,000 bậc thang đâu có mệt mỏi chút nào, ngay cả khi không có ảnh hưởng của trọng lực, thể lực của nó cũng không tốn mấy à? Độ rộng của mấy bậc thang đấy không thấp đâu.
Giang Chu cảm thấy nếu mình leo lên trong tình huống tương tự ắt tê liệt tới nơi.
(P1)
Già rồi, xương cốt cơ thể vốn không còn năng suất như những người trẻ tuổi được đào tạo, đó là một trong những lý do tại sao Học viện Lộc Sơn chọn người dưới 25 tuổi. Lý thuyết về đường cong phát triển hoàng kim trong đời đầu tiên không phải là chuyện đùa.
Nhưng vẫn có giới hạn cuối cùng.
“Nó vừa lấy một món khỏi ba lô, là đồ uống, dự đoán có thể là món khôi phục thể lực được mấy giáo viên tự mình dùng, lúc anh cúi đầu uống trà đã không thấy.” Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu nhắc nhở một câu.
“Hả?”
Bởi vậy ba lô đó là bug thật sự.
Vẫn cần làm một vụ cướp để đời.
Thể lực A Điêu không hao tổn là thế. Trong khi thể lực đám người Thất hoàng tử tốt nhất ở giai đoạn đầu nhưng càng về sau vừa có trọng lực ảnh hưởng vừa phải liên tục chiến đấu kịch liệt với bọn Tướng Tượng Đá đuổi theo sít sao đằng sau, họ có là con lừa cũng không can đảm làm tới vậy. Sắc mặt của hắn tái nhợt tột cùng, trán túa cả mồ hôi, càng leo lên càng trần ai, tốc độ thua khi trước, mấy trăm bậc thang mà còn khó hơn bất cứ điều gì.
Ngay cả hắn còn như thế ắt không cần đề cập đến những người khác, đa phần họ thở hổn hển, trong lòng cùng chửi đồ Lộc Sơn súc sinh.
Về sau chót, Thất hoàng tử vất vả trong trường thi cũng đi lên tới nơi, thở hồng hộc một hơi, ánh mắt đảo qua, liếc mắt xuống dưới đất, thông qua con mắt nhìn rõ những vật vi mô và rồi nhanh chóng xác định phương hướng Trần A Điêu rời đi đầu tiên... Hắn muốn đi theo hướng khác để xem có con cá nào lọt lướt chăng?
Không, hắn chọn lấy một hướng không có đối tượng cùng với bất kỳ thiết bị nào. Vào rừng rồi, hắn gắng gượng một hơi, gắng sức di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Khán giả vẫn để ý anh chàng hạng nhất này lắm, gì thì gì vẫn là hoàng tử vương triều, quan văn quan võ cả triều đều xem. Trong nhóm cố vấn dưới tay Thất hoàng tử có mấy người mang chỉ số IQ cao, vừa thấy Thất hoàng tử lựa chọn như vậy đã hiểu được ngay, ánh mắt đồng loạt rực sáng.
Sau một hồi, Thất hoàng tử tìm thấy hồ nước.
Khuôn mặt của hắn khó coi tột cùng, và vô thức vịn lên cái cây bên cạnh.
Biểu hiện của khán giả rất phức tạp: Thất hoàng tử siêu việt thật, không ngờ tìm tới được luôn? Cơ mà như vậy thì có làm được gì đây, là một cái hồ đấy!!
Một cái hồ thật lớn đây này.
Thất hoàng tử muốn hộc máu rồi, mấy anh chị xem cậu ta vịn đây rồi.
Từ Đàm Đài Thịnh + 5555555!
.....
Tạ Kính Dư xoa mi tâm: “Thất hoàng tử lợi dụng tâm lý của Trần A Điêu, nếu nó cũng giải mã được bản đồ thì trước hết đoan chắc nó sẽ tìm tới thiết bị gần nhất. Cậu ta cũng dự đoán được những hành động Trần A Điêu có thể làm chẳng hạn như dịch vị trí. Nếu có chuyển dời, cam đoan nó sẽ đi dọc theo con đường tới thiết bị thứ hai, tiếp đó quan sát giữa chừng xem thử có nơi nào dễ ẩn nấp nhất và khó tìm ra nhất. Thế là cậu ta tìm được hồ nước.”
Nhưng như thế rồi sao nữa?
Trần A Điêu xảo quyệt kia phán đoán ra dự đoán của hắn. Ngay cả khi hắn tìm tới nơi, nhưng một hồ nước lớn ngần này, hắn biết cô ném nó ở đâu à? Sức mạnh của con nhỏ này đâu có ít, ném xa rồi thì có muốn tìm là phải sục sạo bên dưới.
Dưới sự giam cầm, có là cơ thể với cảm giác siêu nhạy bẩm sinh vẫn bị hạn chế dưới nước.
Hiển nhiên cái hồ này là dành cho Thất hoàng tử.
(P2)
Trần A Điêu cố tình trì hoãn tiến độ của mình.
Vậy là bỏ cuộc, đi tìm thiết bị thứ hai?
“Nhưng đứng tại vị trí hiện giờ của cậu ta, có 3 thiết bị trên cùng một đường thẳng với khoảng cách tương tự nhau, hoàn toàn không cách nào chọn chính xác con đường Trần A Điêu sẽ đi tiếp theo, ném thiết bị tiếp theo ra làm sao. Chọn sai chả khác gì lãng phí thời gian, cho nên...”
Bên nhà họ Đoan Mộc, một người đàn ông 40 tuổi mang các đặc điểm trên khuôn mặt có phần giống với Đoan Mộc Thanh Ương, trông lớn tuổi hơn cô ta nhiều lắm, ấy vậy mà lại là anh trai của cô ta. Cô ta là đứa con được ngóng trông khi cha mẹ đã già, được trên dưới yêu chiều, hơn nữa con nối dõi nhà họ Đoan Mộc thưa thớt, cho nên người ta càng trân quý cô ta hơn. Cũng vì thế mà người anh trai cả trông như cha này đã tới xem từ sớm.
Hiển nhiên người này không phải nhân vật đơn giản, chỉ cần dựa vào hình ảnh đám bích họa trên màn hình, hiện giờ anh ta đã tính toán được vị trí thiết bị, cơ mà vẫn chậm hơn bọn người Thất hoàng tử rất nhiều và không chỉ nằm ở mỗi phương diện tính toán bên ngoài thế này. Bọn họ lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, bộ não và ý nghĩ bị những thứ khác chiếm cứ quá nhiều, hiển nhiên họ nào có bì được với hệ thống giáo dục trường học khi đối mặt với việc chuyên môn.
Mỗi tội bấy giờ anh ta lại tính toán ra, đủ để phán đoán hành động tiếp theo của Thất hoàng tử.
Quả nhiên, một tiếng ùm vang lên, Thất hoàng tử tôn quý lạnh mặt nhảy xuống hồ.
Anh cả họ Đoan Mộc nhướng mày, liếc về Triệu Nhật Thiên tại trong hàng ghế khán giả nơi xa và thầm mắng một câu: Số của tên chó Triệu này tốt thật. Trần A Điêu là một người đặc sắc, không thể xem thường, vậy mà còn để ý đến tên cặn bã thế này? Hoặc có khi giữa hai người có quan hệ hợp tác đặc thù, quan hệ mật thiết sao đấy, thừa dịp nhờ mối quan hệ này làm vỏ bọc. Không ngờ được hôn ước giữa nhà mình và nhà họ Triệu còn chưa bị hủy hoàn toàn đã bị đám Lam Sơn hay.
Cho nên tới cùng họ có mối quan hệ gì?
Anh cả họ Đoan Mộc liếc sang hai vợ chồng Triệu Ý.
Hai người này âm mưu bày kế?
Vợ chồng Triệu Ý lại cùng bị đổ vấy lần nữa: “?”
Đám cố vấn của Thất hoàng tử đều có chung một suy nghĩ: Tốt nhất Trần A Điêu nên tiếp tục thể hiện xuất sắc về sau trong cuộc thi tố chất thậm chí là trong kỳ thi đấu võ tiếp theo, nếu không chờ đến lúc kỳ thi vào Viện Lộc Sơn kết thúc, cô ta không thể sống quá một ngày tại Kinh Đô.
Sau khi Thất hoàng tử xuống hồ tìm kiếm thiết bị, lúc này trên bốn cầu thang hãy còn các thí sinh đang leo lên.
Dần dà có người với thể chất nhỉnh hơn và lựa cầu thang có ưu thế hơn đã bắt đầu tiếp cận bậc thang 5,000.
Nhưng tại thời điểm này, A Điêu đã đứng trước một thiết bị.
Tích... Thời gian +3 giờ.
“Bây giờ có muốn kiểm tra tố chất A B C không?”
A Điêu: “Muốn.”
Thế là thiết bị mở cửa khoang và A Điêu đi vào.
Ngồi trong không gian thiết bị bí ẩn màu xanh thẳm, cô nhìn thấy những ngôi sao lộng lẫy, cũng thấy các đường vân linh tính hệt gân mạch của con người.
(P3)
“Cái này phải đo bao lâu?”
“Áng chừng tầm…”
Khi thiết bị nói chuyện, các đường vân linh tính trên tường nổi lên, khỏi vách tường, tự động bơi lội, từng sợi rơi trên da cô, dán lấy và xâm nhập.
Trước đó, Bồn Cầu từng hỏi: “Cô có muốn gọi ra hai khối tròn có linh không?”
A Điêu đã gọi chúng ra.
Cô không cho rằng tố chất của mình đã tốt đến mức có một không hai. Trước khi đến Kinh Đô, cô như là đồ bỏ, đến khi nhìn thấy kết quả thi thực tế của bọn người Thất hoàng tử, thêm chuyện thiếu chút nữa bị tên thần bí cấp Sao Trời đánh lén chém giết trong công viên, cô đã bị dọa, mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Trời mới biết ngoại trừ người này ra, có khi nào vẫn còn cấp Sao Trời khác ẩn giấu hay không.
Thế là bấy giờ ngoài vấn đề huyết thống, vì tính toán lâu dài, cô không thể liều lĩnh bên ngoài vì một tí lòng sính khoe khoang nhất thời, cần đo những tố chất này thì cứ đo.
Khi đo hai khối tròn có linh cùng nhau, vốn cô những tưởng sẽ có quá trình kiểm tra như Học phủ — cái lúc cô chôn sống ba cái thứ gì đó.
Hoàn toàn không cần gì cả.
Thiết bị của Kinh Đô cao cấp hơn Học phủ vài cấp bậc và thiết bị của Lộc Sơn lại cao hơn Kinh Đô vài cấp, cho nên những sợi bay bay có linh tính này mới lộ ra. Đồng thời, thời gian thiết bị nói đại khái… chưa đầy hai mươi giây.
Kết quả đã có.
“Kết quả đã được đưa ra, muốn đưa lên bảng danh sách dữ liệu hay giữ lại trong đồng hồ?”
A Điêu: “?”
Trái tim cô đập thình thịch, nhanh thế sao. Là tinh thần mày yếu hay tao yếu?
Cơ thể chẳng có tí cảm giác gì.
.....
A Điêu bất an nhìn về phía thành tích.
A: 420 điểm, B:430 điểm, C: 320 điểm.
Ặc, thành tích này... ổn mà hả?
Bồn Cầu: “Tôi không biết, so với vùng biển phía Bắc phía Nam chắc chắn đã đủ treo một đám lên đánh, mỗi tội Kinh Đô thì khó mà nói. Khúc Giang Nam bảo lúc trước A B C của Bách Lý Nhàn Quân là 200, 230, 240. Vậy so ra cô cao hơn nó nhiều tột cùng.”
A Điêu lạnh lùng: “Đừng quên đó đã là bao lâu trước đây. Giờ đây tố chất của mỗi người đều được thay đổi trên diện rộng, nhất là với những người xuất thân quyền quý như bọn họ sẽ có thủ đoạn gột rửa và cường độ sẽ không kém gì tôi. Đương nhiên lần này dám chắc tôi mạnh hơn nó, dù gì tố chất phần tinh thần chất của nó giờ đây kém xa tôi, có điều mục tiêu của tôi không phải là nó.”
“Mà mỗi lần thăng lên cấp Ly Trần và Vi Quang, thậm chí còn có cấp Sao Trời của Thầy Cấm Kỵ, ai nấy đều kinh qua một một lần sức mạnh tăng lên trên diện rộng. Cấp Sao Trời ẩn giấu thì thôi, chỉ riêng Vi Quang đã có ưu thế hơn tôi rồi. Ôi, đúng là đồ phá hoại.”
(P4)
Mỗi lần A Điêu nghĩ đến là cứ phải kéo bài vị tổ tiên nhà họ Trần ra chửi cho một trận. Cô chọn trên thiết bị: Tạm thời không nộp.
Bồn Cầu: “Hả?”
A Điêu: “Tôi ngại lắm.”
Thật ra trước tiên cô phải xem thành tích của bọn họ ra làm sao, lỡ như có quá nhiều người ghê gớm hơn cô, vậy cô tạm thời không nộp, cho bọn họ một cảm giác thần bí khó lường như thể cô có thể treo cả đám lên đánh. Giả như vẫn ổn thì… kéo một đợt năng lực niệm.
Sao Bồn Cầu không hiểu, cơ mà nó vẫn phối hợp: “Cô không có nhút nhát, là đoan chính chững chạc biết nguyên tắc.”
.....
Bên khán giả không nhìn thấy tình huống của cô trong thiết bị, cũng không thấy thành tích hiện thị mãi đến khi A Điêu đi ra, sao họ không hay có chuyện gì diễn ra cho được.
Mẹ kiếp, nó lại làm trò chó chết nữa!
Và sau khi kiểm tra rồi, quả nhiên A Điêu… bỏ thiết bị này vào hố đất được tạo ra từ các vết nứt bên dưới, đoạn, gom ít lá cây quét xuống.
Không biết còn tưởng cô đang chôn xác.
Lúc này rất nhiều người bực bội, đây đã là thiết bị cuối cùng, cô không màng để lại một cái cho bọn Tống Linh sao?
Cô không có khái niệm về người một nhà?
Không có thật, A Điêu không có khái niệm này, logic tư duy của cô không giống người thường chút nào.
Muốn chèn ép thì cùng chèn ép, nếu như dưới sự chèn ép không nhằm vào bọn họ thế này mà họ còn không nắm bắt được cơ hội, người như vậy sao đủ sức phối hợp với tôi?
Nhưng nếu suy nghĩ theo tư duy của Tống Linh thì: dù A Điêu cắt giảm ưu thế của tất cả các đối thủ tiềm năng, bọn cô vốn đang ở thế yếu sẽ có ưu thế. Bởi lẽ bản thân bọn cô ở thế yếu, không cách nào đi lên, tất nhiên không cách gì cướp được thiết bị. Bây giờ nhóm người đầu tiên không tìm được thiết bị, thời gian tiêu tốn vừa đủ bù đắp thời gian tụt lại sau của bọn cô, đương nhiên là giúp bọn cô rồi.
Dù sao bấy giờ... Thất hoàng tử đã tiếp cận thiết bị ném ra xa và chôn vùi trong lớp bùn dưới hồ.
A Điêu nhanh chóng rời đi, cô đi đâu? Đi tìm giai đoạn thi thứ hai? Bây giờ cô có lợi thế lớn nhất đấy.
Nhưng lại chẳng phải.
Bởi vì cửa thứ hai là huyết thống đấy, cô có cắm tên lửa đi lên vẫn không lấy được ưu thế. Cô không cho rằng Lộc Sơn viện sẽ chơi cùng một trò hai lần: đoan chắc thi huyết thống sẽ không dựa vào thiết bị. Với sự hiểu biết của cô về những tài liệu đời đầu tiên, có vẻ phần lớn thứ này đều được xây dựng trong những khung cảnh chuyên dụng để dẫn dắt sự thức tỉnh, cần thời gian nhất định; hệt bài kiểm tra tố chất tinh thần tương đối rườm rà nên cần tiêu hao thời gian khá dài. Người không có huyết thống như cô đành phải phá hư cảnh tượng kiểm tra mới có bề bù đắp được thế yếu vì huyết thống của mình, nhưng như vậy rất có thể sẽ chạm đến quy tắc thi.
(P5)
Trước mắt cô không làm hỏng thiết bị, chẳng qua dựa vào lần ôm lấy nó đầu tiên để xem liệu mình di chuyển được nó hay không, và chỉ khi cô xác định mình sẽ làm được mới quyết định thay đổi vị trí. Ngặt nỗi cách tiếp cận này rất khó để dùng tới lần thứ hai, thế nên sau khi xem xét toàn diện, cô đã từ bỏ.
Chọn ở lại?
Đi đâu?
Cô lẻn vào rừng rậm, vừa di chuyển vừa ngắt mấy cái lá cây.
Khán giả đã bối rối khi thấy cảnh này.
Ông chú ba họ Triệu họ Triệu bên nhà họ Triệu ngạc nhiên, nói khẽ: “Có phải gặp cảnh 3 điều gấp* mà không có giấy vệ sinh rồi? Cho nên mới…”
*Ba điều gấp: đi nặng, đi nhẹ và đánh rắm.
Lời này còn chưa nói hết, ông ta đã nhìn thấy một thằng nhóc rất xinh đẹp cứ mãi trừng trộ mình.
Ông chú ba họ Triệu: “?”
Có điều sau khi nhìn thấy hai vị phu nhân nhà họ Trần, ông ấy nhìn quanh quất, ngoài mặt tỏ vẻ mắt lóe sáng, cố tình chạy đến bên hai vợ chồng Triệu Ý và hỏi thăm lai lịch của hai người phụ nữ kia.
Bộ dạng để mắt tới người ta.
Tạ Kính Dư nhíu mày nhìn ông chú ba họ Triệu và đưa mắt sang Triệu Ý.
Hai vị nhà họ Trần này quá bắt mắt, Trần A Điêu gây hấn với nhiều người như vậy thì dẫu có Lộc Sơn che chở vẫn không cách nào giúp nó được bao nhiêu. Nhưng…
“Là nhà họ Trần ở Đam Châu, chú ba chú ý giữ mình.”
“? Ồ, được rồi...” Ông chú ba họ Triệu bày bộ dáng đáng tiếc, cứ lẩm bẩm rời đi.
Song Tạ Kính Dư chợt truyền âm cho Triệu Ý: “Tôi thu lại lời nói hồi trước, chú ấy không phải là tên chỉ biết ăn chơi.”
Cố tình nhắc nhở bọn họ mới đúng.
Nếu có liên minh giữa hai người Khúc Giang Nam và Tiêu Cận, nhất định thiên tài như Trần A Điêu đã là một trong những người dính líu trong liên minh từ lâu. Nó càng ra mặt thì càng dễ bị nhắm vào.
Và bản chất từ cách nhìn nhận vấn đề của người quần là áo lượt như ông ấy là: thường thủ đoạn nào càng tục tĩu sẽ càng chạm đến sâu linh hồn.
Một bên khác, gia chủ nhà họ Khúc và các thành viên khác trong gia tộc nói chuyện riêng.
“Nhìn diễn xuất của người này xem, hiển nhiên sẽ không hợp tác với nhà họ Khúc chúng ta. Nhân khẩu nhà họ Trần đơn giản, Trần A Điêu trông không có mối quan hệ với gia đình sâu đậm. Tuy nhiên dù gì vẫn là người trẻ tuổi, rời nhà khi hãy còn nhỏ, tóm lại sẽ có lòng cố chấp; nhất là với tính cách này của nó thì dù không có tình cảm vẫn ghi hận và trả thù. Mặc kệ nó thi được thành tích gì, chỉ cần dụ nó thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Viện Lộc Sơn, để cho nó phạm sai lầm, chúng ta đã có lý do giết nó và Viện Lộc Sơn cũng sẽ không cưỡng ép che chở.”
“Ý của anh cả là?”
“À… Không phải Tam hoàng tử là nơi tốt nhất sao? Quay video về ngoại hình của hai người phụ nữ này, đi một con đường sao cho tự nhiên truyền đến bên cậu ta, tốt nhất là sử dụng con đường mà Thái tử đã sắp xếp.”
(P6)
.....
Bốn đầu cầu thang liên tục có ba thí sinh chạy ra, trước hết vẫn là cầu thang số 3 với sự xuất hiện hiển nhiên của Bách Lý Hóa Việt và Hà Tự Kiếm chạy ra lần lượt, tiếp đó các cầu thang khác cũng na ná vậy.
Tạ Tam lãng tử vịn lên tường, vừa đi lên vừa lau mồ hôi trên trán, đoạn, chào hỏi người con trai phía sau.
“Anh Mặc Dư, đi cùng nhau không?”
Cảm giác tồn tại của Mặc Dư Ngã rất thấp, không biết người này bị cái gì mà cứ im lìm kín như bưng dù có là bề ngoài hay phong thái đều xuất sắc trờ trờ. Thi Văn đạt hạng hai mà cứ như cán bộ lão thành thi rớt, như thể ngay một giây sau là u sầu đến mức muốn nhảy sông.
Nhưng Tạ Tam dự đoán người này rất mạnh.
Mặc Dư Ngã liếc anh ta, nói nặng nề: “Không được, dù sao cậu đã có đồng minh chân chính.”
Tiếp đó một mình anh ta chậm rãi đi vào rừng, Tạ Tam nhướng mày, quay đầu lại nhìn hai người Bách Lý Hóa Việt với nụ cười.
Bách Lý Hóa Việt hiền lành bảo: “Có lẽ Thất hoàng tử đã thành công tìm được mấy thiết bị, không biết để lại cho chúng ta được bao nhiêu, chúc hai anh may mắn.”
Hà Tự Kiếm từ chối cho ý kiến: “Mỗi dựa vào thủ đoạn.”
Tạ Tam: “Hy vọng chúng ta sẽ không gặp nhau trước cùng một thiết bị.”
Năm phút sau, tất cả họ đều biết mình sẽ không gặp phải tình huống vừa nhắc tới này.
Thiết bị đâu? Thiết bị! Aaaaa!!!
.....
Tạo ra được bản đồ muốn hói tới nơi nay lại thành đồ bỏ đồ bỏ đồ bỏ.
Đám người Đoan Mộc Thanh Ương đến sau đã tới địa điểm được chỉ định, hoàn toàn chỉ nhìn thấy cỏ cây trên mặt đất, không thấy thiết bị, phản ứng đầu tiên lúc đó...
Nhất định là nó.
Vậy Thất hoàng tử kia có thể thành công phá giải?
Giờ đây những ai trong top 10 của kỳ thi Văn về cơ bản đã nắm vững bí mật địa hình, để rồi cùng bị loại bỏ bởi một người nào đó.
Hiện tại họ vừa tặng A Điêu năng lực niệm vừa bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm thiết bị, hoặc cân nhắc các con đường khác.
Ngày này càng có nhiều người vào rừng.
Nhưng Thất hoàng tử đã ra khỏi nước.
Hắn không gây ra nhiều động tĩnh, cũng không mang thiết bị lên, trái lại còn đẩy nó sâu thêm vào bùn.
Nhưng khán giả không thể nhìn thấy thành tích.
Cho nên, điện hạ Thất hoàng tử cũng giấu thành tích sao?
Nhảy lên cây, Thất hoàng tử tiếp tục che giấu vết nước đọng từ cơ thể và cấp tốc rời đi.
(P7)
.....
Hai ba phút trôi qua, đột nhiên có tiếng còi truyền tới từ bên bốn cái cầu thang.
“Có ai ở đây không, xin chào xin chào, có ai ở đây không, bán tọa độ bán thiết bị đây, bán tọa độ bán thiết bị đây.”
“Không mua được thì thiệt thòi không mua được sẽ mắc lừa. Một vị trí tọa độ giá 10,000 di cốt, mỗi người chỉ được mua một cái, tổng cộng có 14 tọa độ, chỉ dùng một lần, dùng xong là hư, muốn mua thì tới, đến trước được trước.”
“Thưa các anh chị em, có ai ở đây không? Em gái A Điêu của các bạn tới sưởi ấm cho các bạn đây…”
Có sưởi ấm không thì không biết, dù gì bấy giờ mắt Bách Lý Hóa Việt đã bốc cháy dẫu hắn có tỏ vẻ tao nhã. Vốn leo lên cầu thang 5,000 bậc đã làm cơ thể và trạng thái tâm lý uể oải, tới khi vội vàng chạy như điên tìm kiếm trong rừng một hơi, kết quả!
** má!
Không ít người chần chừ và rồi chạy ra khỏi rừng.
Mà giờ phút này người đi lên đầu cầu thang đã là đội thứ ba, số lượng rất nhiều bao gồm cả bọn Tống Linh. Họ nhìn thấy A Điêu ở đây bán tháo bèn ngạc nhiên lắm; đồng thời mấy cặp mắt của vài thí sinh thay đổi, như thể đang suy nghĩ các phương pháp khác.
Tống Linh lặng lẽ xoay cổ tay.
Xoạt!
Hà Tự Kiếm ra khỏi rừng đã chạy thẳng về phía A Điêu, có điều ánh mắt Kiều Lưu Thủy từ cầu thang phía sau lóe lên, thẳng thừng đánh lén từ sau.
Chỉ thấy A Điêu, người ngồi xổm trên thân cây như con khỉ sẽ bị người này đá một cú ngã lăng quay tới trong một giây, dồn sức vào th@n dưới khiến cây cối dẻo dai tột cùng cong xuống rồi bật lên, còn cô lộn ngược ra sau và đạp một cú từ trong không trung.
Cú móc chân đã giẫm lên gáy hắn.
Bốp!
Cả người Kiều Lưu Thủy bị đạp xuống đất.
Mặt trước và mặt sau của ảnh chứng minh thư đều được đóng dấu cả rồi?
Hà Tự Kiếm đột nhiên cau mày, thối lui khi hãy còn có ưu thế, thân người nhảy lùi lại và vọt lên một cái cây khác. Hắn nheo mắt nhìn A Điêu, trong toát lên nỗi e dè.
Một lần thì thôi, hai lần liên tiếp dự đoán trước còn đánh ngược lại hạ đo ván Kiều Lưu Thủy thế này đã không còn là vấn đề kỹ xảo chiến đấu của thân thể.
Hắn nhìn ra được Trần A Điêu không thiện chiến đấu.
Nhưng... năm giác quan của cô ta rất kh ủng bố, có thể phán đoán ra được hết thảy trong tình huống bị giam cầm phần tinh thần và linh năng, chỉ có thể dựa vào âm thanh dao động xung quanh.
(P8)
Như vậy, trừ phi dạng người như họ hợp sức tấn công, hoặc Thất hoàng tử với thể chất và sức chiến đấu vốn đã vượt xa nhóm bọn hắn tới hạ đo ván cô ta, nếu không sẽ chẳng ai có khả năng bắt được cô ta.
Nếu đã không thể bắt được thì hiển nhiên Hà Tự Kiếm sẽ không làm chuyện vô ích, tránh làm con chim đầu đàn.
Hắn có thể nhìn ra vấn đề ắt nhưng người khác cũng thấy được, bọn Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên vốn rục rịch nay đã dằn lòng, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Tại thời điểm này ngày càng có nhiều người leo lên. Họ thở hổn hển trông thấy một nhóm người tụ tập ở đây thì giật thót, cho rằng mình sẽ bị đá xuống. Song, hên sao lại không phải. Đang thở phào nhẹ nhõm, họ lại nghe Triệu Phật Phú béo lùn dè dặt bảo thiết bị đều bị Trần A Điêu giấu hết rồi.
Hơi thở của Nam Cung Chước Liệt muốn nổ tung: “Trần A Điêu! Có phải mày đang tìm chết không?!! Tao…”
Cậu ta còn muốn mắng, vậy mà cậu ta đã bị Hồ Giá Cô từng có mâu thuẫn dùng bàn tay bịt miệng và cười giả lả: “Tất nhiên cô nương Trần chịu bán vị trí là điều tốt nhất rồi, không biết phải giao dịch như thế nào? Thông báo ngay tại đây? Không bằng...”
A Điêu nhướng mí mắt, nói thong dong: “Chơi mấy đợt đã không chơi lại tôi thì đừng hùa theo tôi như vậy, nghĩ trò chuyện một chút rồi bao vây tôi à? Chẳng lẽ lấy tốc độ phản ứng của tôi còn không thể nhảy trốn?”
“Có biết Thất hoàng tử ở đâu không? Hắn đã dựa vào chính mình tìm được vị trí, hiện tại hắn hẳn kiểm tra xong luôn rồi. Mấy người đoán xem hắn sẽ trở về tìm tôi tính sổ hay cân nhắc được mất 10 ngàn di cốt như mấy người?”
Cô ngồi xổm trên cây, không có tí hình ảnh của tiểu thư khuê các, vừa cắn bánh quy lương khô lấy ra từ ba lô của giáo viên hệt một con khỉ vừa tiếp tục nói: “Biết tại sao có được hạng đầu tiên không? Mấy người phải thừa nhận người ta có nguyên tắc hàng đầu để có được hạng nhất. Rồi mấy người nhìn xem bản thân đi, 10 ngàn di cốt thôi mà cứ keo kiệt tìm tòi, chẳng lẽ Lộc Sơn không xứng sao?”
** má! Mẹ mày!
Mọi người đang tức giận là thế nhưng cũng tìm thấy rất nhiều thông tin hữu ích từ lời nói của cô.
Thiết bị có thể tìm thấy tuy nhiên phải có bản lĩnh như Thất hoàng tử. Ngay cả khi có bản lĩnh, Thất hoàng tử vẫn phải trả chi phí là thời gian, chưa kể Trần A Điêu chưa bao giờ giao dịch với anh ta chứng tỏ cô ta muốn kiểm soát thời gian của người này. Còn họ thì… được cô ta chọn giao dịch, đến để sưởi ấm cho thật sao?
(P9)
So sánh như vậy trông có vẻ là thật?
Nhưng 10,000 miếng di cốt có nhiều không?
Thật ra... Rất nhiều người đều đủ khả năng đó.
“Cô đợi lát nữa hẵng nói chuyện với bọn họ, tôi mua một vị trí, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ đưa đồ.” Đoan Mộc Thanh Ương dứt khoát nhất, không nói dông dài đã quyết định.
Mọi người kinh ngạc, viên ngọc quý Kinh Đô này không chú ý chuyện vặt vãnh đâu đấy.
A Điêu cũng thấy bất ngờ.
“Nào nào, rốt cuộc vẫn là chị Đoan Mộc mạnh mẽ! Chị sang đây, tôi sẽ cho chị vị trí tọa độ.”
Đoan Mộc Thanh Ương đi qua thật. Kỳ thật người khác đâu sợ tổn thất 10 ngàn di cốt gì đâu, chẳng qua họ lo lắng bị người con gái này gài bẫy. Suy cho cùng tiêu chuẩn đạo đức của người này... không được cao lắm.
“Chị đưa tay ra.”
Đoan Mộc Thanh Ương liếc mắt nhìn cô, vươn tay.
A Điêu đưa tay lấy ra một chiếc lá đã được cuộn lại khỏi túi và đặt nó trong lòng bàn tay cô ta.
“Với sự hiểu lầm giữa chị và tôi, tôi sẽ giảm giá cho chị, chỉ tính 9999 miếng là được, một miếng di cốt đã được trả cho việc lúc đó. Tạm biệt chị, chúc chị kiểm tra vui vẻ, A B C đều có khởi đầu tốt đẹp cố lên, cố lên!”
Không hiểu sao lại biến thành em gái êm ái dễ thương như vầy, chỉ vì kiếm được tiền từ tôi sao?
Còn nữa, Triệu Nhật Thiên chỉ đáng giá một miếng xương cốt thôi?
Đoan Mộc Thanh Ương: “...”
Tâm trạng hơi phức tạp.
“Cảm ơn.” Xuất phát từ lễ nghi, Đoan Mộc Thanh Ương cầm lá cây rời đi.
Những người khác nhìn thấy và ngay lập tức di chuyển.
(P10)
Không cách gì bao vây cô, một chiêu kiểm soát địch đối dành cho Kiều Lưu Thủy đã làm người ta hãi hùng.
Thế là tiếp đó.
“Tôi, tôi, gia tộc tôi có tiền, em gái, tôi mua.” Triệu Phật Thú vội vã đến còn nhân tiện hỏi, “Tôi có thể trả phí bảo hiểm* 20% để mua đứt phần còn lại không?”
*Phí bảo hiểm: là hiện tượng người khác sẵn sàng mua đồ (thường trong cổ phiếu) của bạn với giá cao hơn. Vd trong trường hợp này mặt hàng A Điêu muốn bán có giá 10 ngàn nhưng TPP muốn mua thêm 20% tức là mua món đồ đó với giá 120%, là 12 ngàn. Vậy có thể nói mặt hàng đó có phí bảo hiểm 20%.
Mẹ kiếp, thằng mập chết bầm. Ai nấy đã phiền não từ đầu, giờ nghe được cậu ta nói thế đã quýnh quýu ngay.
Bách Lý Hóa Việt đã tới.
A Điêu: “Không thể, tôi muốn cùng hưởng ân huệ với nhóm vợ cũ của mình.”
Mọi người: “...”
Tiên sư cha mày!
Bách Lý Hóa Việt đến mua, mua xong nắm bắt thời gian rời đi nhưng vẫn không quên nhìn sâu vào A Điêu một chặp.
Kế đó mấy người có tí của nả như Tạ Tam, Hà Tự Kiếm, Hồ Giá Cô, Nam Cung Liệt Hạc đều tới mua, về cơ bản đã bán sạch bách trong vòng một phút.
Bao gồm cả con cháu dòng họ nhà vua là Đàm Đài Dụ, mặc dù hắn chả phải là hoàng tử nhưng vẫn không thiếu 10 ngàn miếng di cốt.
“Cái này cũng đúng, Lộc Sơn không xứng à? Đừng nói 10 ngàn di cốt, nếu tôi không thông minh không tài giỏi hoặc trần ai giải mã bản đồ như mấy người này lại không tìm được thiết bị, thì đừng nói 10 ngàn miếng, cho dù cần đào phần mộ tổ tiên nhà tôi thì tôi cũng chịu đó!”
Tất nhiên rồi, đào phần mộ của tổ tiên anh chứ có phải là phần mộ của anh đâu.
Một đám người đau lòng, mặt tái xanh, nhất là mấy người Bách Lý Hóa Việt hãy còn sướng rên vì giải mã được bản đồ địa hình.
Ngay cả khán giả còn tức giận, vào lúc các thí sinh thiếu điều không kìm nén được muốn tấn công cô, cô đã cất giọng: “Tức giận? Tức là đúng bởi vì tôi sẽ lên tầng hai ngay lập tức.”
“Tạm biệt nhóm vợ cũ.”
Xoạt, cô trơn tru nhảy vào rừng.
(P11)
“Có phải nó cố ý không? Thật ra muốn đi chuyển thiết bị lần nữa?”
“Không thể nào, di cốt vẫn chưa cho nó mà, không tới nỗi vậy đâu.”
“Cũng đúng, đi thôi!”
Một đám đông nổ tung, nhao nhao lao vào rừng.
Người mua lá tìm tọa độ thì tránh bị người khác nhanh chân lên trước; còn người không mua lại dựa theo con đường không có tiền chỉ bằng trí tuệ để phát triển, chuẩn bị sục sạo.
Tống Linh nhìn đồng hồ thời gian và thầm nghĩ: A Điêu này luôn luôn tính toán hoàn mỹ, chịu lãng phí thời gian như vậy chứng tỏ hoặc cậu ấy nhận được phần thưởng về thời gian cho hồ nuôi dưỡng, hoặc việc mất 140 ngàn di cốt có chủ ý làm lu mờ lợi ích của việc đánh giá huyết thống của cậu ấy và bỏ chạy.
Cho nên huyết thống của cậu ấy thật sự vô vọng tới mức phải tập trung vào kiếm tiền?
Tuy nhiên còn lại một thiết bị không được cậu ấy bán, thay vào đó để cho Thất hoàng tử đi tìm. Hẳn người này đã kiểm tra xong nhưng lại không xuống tay với A Điêu chứng tỏ người này đang kiên trì, không muốn phí hoài thời gian. Vậy nên thật ra những thiết bị này không bị hư, bằng không A Điêu đã làm từ lâu.
Các thiết bị còn lại vẫn còn ở nơi A Điêu đổi nhưng chắc chắn đã được xử lý lần thứ hai bởi Thất hoàng tử.
Tống Linh nghĩ xong đã vào rừng một mình.
.....
Trong rừng, Đoan Mộc Thanh Ương đã mở chiếc lá ra trước khi toàn bộ 14 điểm thiết bị được bán hết. Cô ta nhìn thấy những con số được tạo ra bằng cành cây vẽ lên miếng lá, nhanh chóng tìm thấy một nơi.
Không thấy.
May sao vừa đẩy bụi cây ra đã thấy.
Trái lại người này vẫn giữ lời, thật sự có hiệu quả.
Chợt Đoan Mộc Thanh Ương có một suy nghĩ trong đầu — sớm biết thế còn không bằng đừng giải mã, mua tư liệu từ tay Trần A Điêu coi như xong, người thông minh giảo hoạt vô sỉ như vậy...
Ấy, mình lại mong đợi một lối tắt dựa vào người khác rồi?
Đoan Mộc Thanh Ương tỏ vẻ kỳ quái. Lúc bắt đầu kiểm tra, các đường vân có linh tính nhập vào thân thể cô ta, đến khi đo điểm, trong đầu cô ta lại có một suy nghĩ: Nếu đã có thể cho một người mua đứt một hơi, chuyển nguy cơ gây hấn và đổ vấy lên thí sinh khác, mượn đao giết người, tại sao cô ta không làm? Cứ phải bán những vị trí này?
Nhưng lá cây có hiệu quả thật, cho nên… sưởi ấm là thật?
.....
Bên ven rừng nơi có dòng sông chảy xiết, giữa tiếng nước khua, có một thí sinh cầm lá cây bước vào trong rừng và nhanh chóng tìm được đích đến. Nhìn trước mắt trống không, hắn cau mày như có cảnh giác.
Trần A Điêu xảo quyệt như vậy... chẳng lẽ có mai phục?
Hắn rất cảnh giác, nhanh chóng nhìn thấy dấu vết cọ xát trên thân cây chứng tỏ ai đó đã nhảy lên.
Hắn nghiêng người, tránh góc dễ bị tấn công từ vị trí bên trên, tiếp đó nhìn lên: có một thiết bị rất lớn đã bị ai đó cắm trên một chạc cây đa cao cao.
Có thật?
Cô ta cho tọa độ thật.
Cũng đúng, mình đã chạy tới nơi này bằng tốc độ nhanh nhất còn Trần A Điêu còn đang bán tọa độ bên kia, gần như hoàn toàn là không đuổi kịp hắn chứ đừng nói đến mai phục. Thế nên…
(P12)
Hắn yên tâm, nhảy thẳng lên cây, vừa tới chạc cây bèn ngửi thấy một mùi lạ ngay.
Mờ nhạt, thơm?
Cây đa thì lấy đâu ra hương hoa?
Hắn liếc nhìn, nhìn thấy một bó hoa gác trên đầu thiết bị.
Hệt đồ cúng bày ra trước phần mộ.
Màu sắc rất đẹp có điều hương hoa... như đang hun người.
Không tốt!
Khi cảm thấy chóng mặt, hắn vội vã nhảy khỏi cây.
Nhưng ngay khi hắn nhảy xuống.
Một bóng đen thốt nhiên vọt lên tại dòng sông bên cạnh.
Mẹ kiếp!
Ban đầu khán giả vẫn đang chờ để xem kết quả kiểm tra của hắn, tiếp đó thấy hoa, thấy luôn cả người này biến sắc, vội vàng nhảy xuống, và sau đó đột nhiên nhìn thấy cái bóng này.
Một loạt các biến cố diễn ra để rồi sau chót họ không thấy rõ chân dung của bóng đen, chỉ biết cái bóng này mang tốc độ cực kỳ khủng khiếp, từng bước tạo từng dư ảnh và dư ảnh cứ như kéo dài thành một đường.
Vào thời điểm thí sinh nhảy xuống và chưa tiếp đất giữ thăng bằng, bóng đen này vọt qua từ bên cạnh hắn, nhao về phía đầu hắn… Bốp!
Tảng đá đập cái bốp vào đầu hắn.
Người này ngã nhào xuống đất đánh cái bịch.
Áo giáp bằng không, chống giáp bằng không, đành phải dựa vào thể chất xem như lớp phòng thủ.Ngặt nỗi đầu là nơi dễ bị tổn thương nhất, da thịt ít, lại khó rèn luyện xương, ngay cả A Điêu của hiện tại còn không dám để người ta tổn thương hộp sọ.
Người này cũng thế.
Vì vậy người này bị cô ném đá đến chết.
Chết rồi?
Không chết, cô kiểm soát lực.
Cố tình đánh vào huyệt u mê, huyệt vị bị đập rất mạnh, phải đợi một đoạn thời gian chữa trị rất lâu mới giúp hắn nhúc nhích, thậm chí muốn duy trì tỉnh táo cũng rất khó.
(P13)
Nhưng hắn vẫn mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô một cách khó tin và nơi đáy mắt lại tàn nhẫn và hung lệ tót vời.
Kẻ tấn công không hề mang phong thái sang trọng tí gì, cả người ướt sũng, ngồi xổm xuống như một sát thủ bi3n thái hung tàn. Cô vứt tảng đá dính máu xuống dưới đáy sông, moi ra một viên đá sắc nhọn, đoạn, nắm cằm thí sinh đang đơ người. Động tác rất ngông cuồng nhưng tựa hồ vì vẫn còn sợ hắn, cứ thế nói với nỗi nơm nớp lo sợ và áy náy: “Tôi hết cách rồi, dù gì anh cũng là con cháu dòng họ nhà vua thì sao tôi gây hấn nổi. Cơ mà hồi trước tôi đã gây hấn với Thất hoàng tử điện hạ. Gì thì gì cha tôi cũng là bề tôi, tôi làm thế đã phạm thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến ông ấy sao, đại nghịch bất đạo quá. Cho nên tôi nhất định phải làm cái gì đó vì Thất hoàng tử điện hạ mới được.”
“Suy cho cùng một đứa con cháu mang họ nhà vua từ dòng thứ như anh mà đi làm bè lũ xu nịnh, ngụy trang tu vi cấp Sao Trời thành cấp hạ Vi Quang, ước chừng vượt qua cả một cấp lớn, thì quá ư là đáng sợ. Sợ tới lúc thi Võ sẽ thấy cảnh bị anh giết trên diện rộng lắm.”
Bí mật lớn nhất bị phơi bày, hắn sốc cùng cực!
Nhìn chằm chằm vào cô.
Khán giả cũng sốc!
Sao Trời? Cấp Sao Trời?
Các cố vấn từ các bên trong hoàng thất, thậm chí một số vương công đại thần đều nhao nhao nhìn về phía dòng họ nhà vua, bên thành viên dòng họ nhà vua lại bày vẻ mặt ngớ người.
“Ngay cả khi anh ngụy trang hơi thở và mức độ khó khăn của mình sao cho khác các thầy cô, nhưng khi anh nhảy từ bậc thang 5,000 vào khu vực không trọng lực... anh lại ổn định cơ thể bằng một hệ thống chỉ thuộc về cường giả với thể chất siêu mạnh như Thất hoàng tử và người mang cấp Sao Trời. Nếu không có nó, anh cần lảo đảo thích ứng với trọng lực khác nhau, và anh lại không làm như thế. Phải, tôi đã ngồi xổm trong rừng và quan sát mấy người… từng người một, bao gồm cả anh.”
Ngay cả cô còn phải tập thích nghi từng chút một trong khi người này lại vô cùng trơn tru, để rồi cứ vờ vịt ra vẻ rất gian nan. A Điêu dám cá người này có cấp Sao Trời trong nháy mắt ấy.
Thằng chó, biết giả vờ thật, A Điêu đã thầm nghĩ như vậy.
Đồng tử của hắn run rẩy, còn khán giả thì tê rần cả da đầu.
Đó là cơn cớ cho việc cô bán tọa độ, hoàn toàn vì mai phục hắn! Có lẽ khi bán đồ cho hắn, cô đã chọn xong địa điểm.
“Nhất định tọa độ cho cậu ta phải là cây đa lớn ở phía hạ lưu, cần bên cạnh bờ sông. Cho nên ngay cả khi cậu ta đi trước còn nó ở phía sau, nó vẫn có thể tận dụng hiệu quả của dòng sông tại vị trí thượng nguồn để đến địa điểm nhanh hơn cậu ta. Tiếp đó nó trốn bên bờ sông, và chuẩn bị từ lâu những bông hoa độc trên cây.”
“Ngay từ đầu nó đã muốn đánh lén Đàm Đài Dụ.”
Lam Sơn đang trầm tư chợt nghĩ đến cấp Sao Trời ở phòng đấu giá Hắc Sơn.
(P14)
Ngày đó, Đàm Đài Dụ ở ngay bên, cậu ta bảo mình đuổi theo Đoan Đoan Mộc Thanh Ương, là đuổi theo ở phía sau. Nếu một cấp Sao Trời thiện về tốc độ hoặc có Bùa Dịch Chuyển vậy thì đúng là không khó tạo ra chứng cứ ngoại phạm.
Nhưng không ai nghi ngờ cậu ta vì suy cho cùng mặt ngoài người con cháu dòng họ nhà vua này chỉ có cấp hạ Vi Quang.
“Cứ bảo dòng họ nhà vua phục tùng hoàng tộc, xem dòng chính là chỉ dẫn của trời. Nay anh ẩn núp thế này khó lòng cản người ta suy nghĩ, hơn nữa chuyện của phòng đấu giá Hắc Sơn khi trước là do anh làm đúng không? Với một nhân vật nguy hiểm như vậy thì dù không có cha tôi ở đây, chuyện này vẫn cần tôi áp chế anh vì Thất hoàng tử điện hạ. Song anh sẽ không chết, Trần A Điêu này trước giờ đều mang lòng dạ từ bi.”
“Cho nên…”
Cô cắt gân chân gân tay của Đàm Đài Dụ, đoạn nắm lấy một bên mắt cá chân của hắn, kéo hắn đang bất động với đôi mắt mở to nhanh chóng đi về phía bờ sông... Và rồi ném thẳng hắn xuống.
Òng ọc hệt xác chết chìm vào dòng sông, biến mất hút khi dòng sông cuồn cuộn chảy đi.
Và cô quay mặt, phủi tay, để lộ vẻ ngoài không có gì nổi bật, cùng lắm chỉ hơi thanh tú mà thôi.
Đằng ấy có thể nói cô xấu xa, song chửa hẳn là thế.
Ôi một cấp Sao Trời cứ lấm la lấm lét, hù chết người ta, khéo sao cửa ải này có giam cầm nên cô mới có thể nhân cơ hội hạ đo ván thầy cô giáo ở Lộc Sơn và cướp ba lô. Vì sao không thể bày kế áp chế một thí sinh cấp Sao Trời siêu cường luôn?
Ngày hôm đó có muốn hạ đo ván cũng không làm nổi.
Vì không có cách nào đánh hắn tàn phế, không có cách nào giết hắn, cô đành phải tạm thời xử lý như vậy. Nếu số hắn còn tốt thì cứ khôi phục dần theo đà lao xuôi dòng hạ lưu và bắt đầu đi tiếp, số xui thì coi như trượt kỳ thi thôi.
Nhưng dù có là gì, việc này sẽ mất mấy ngày đấy.
Kết quả tồi tệ nhất sẽ chém ngang thành tích của hắn, ít nhất thời gian dùng hồ nuôi dưỡng bị sẽ bị cắt tới vô hạn.
Vì lẽ đó... cô làm đẹp lắm! Vì hoàng thất, vì quyền quý, vì phe cánh Đạo gia thậm chí vì thiên tài nhà nghèo, ngăn chặn thành tích của một quái thai siêu cường.
Tất cả đều vì Thất hoàng tử, tôi vất vả quá mà.
A Điêu nhìn về phía bầu trời như thể hướng về phía đông đảo khán giả... Có vẻ như vậy?
Ngoan ngoãn và thận trọng, không có hại cho con người và vật nuôi, còn biết nghĩ cho người.
Kế đó lại tiến vào rừng đầy lén lút như con mèo.
Cô muốn tới đi tầng hai nữa đó, phải nhanh chóng nói cho Thất hoàng tử tin vui này.
Nhưng cô vừa quay lại đã thấy một người đang đứng trong rừng nhìn cô như một con ma.