Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 153: Cặn bã
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trong lúc tình huống thật lúng túng, là bên thứ ba biết được quan hệ giữa A Điêu và Triệu Nhật Thiên, Tống Linh có thể dựa vào những biến hóa gần đây ở chốn quan trường Kinh Đô để tìm ra một số thông tin nhất định dù cô ấy không có thông tin tình báo lớn mạnh như Tiêu Cận. Căn cứ vào những thông tin này, cô ấy xâu chuỗi việc này đầy mạch lạc.
Ví bằng cô ấy có thể nói chuyện với Bồn Cầu, có lẽ cô ấy có thể bổ sung cho thứ tự dưới đây.
1. Sau khi sự việc xảy ra, hai người Bách Lý Hóa Việt bị bắt giữ.
2. Bởi vì kỳ thi của Viện Lộc Sơn sắp tới, nhà họ Bách Lý và họ Khúc đành phải xuống nước kéo người.
3. Bộ Thực thi Pháp luật điều tra theo danh tính của người chết, tìm ra thân phận người nước Liệt Tần và từ đó dẫn tới hoàng tộc nước Liệt Tần, hợp lý nghi ngờ mối quan hệ chính trị đằng sau hai gia tộc.
4. Sau khi Bộ Thực thi Pháp luật điều tra, Thất hoàng tử và Tam hoàng tử ẩn đằng sau hai nhà nổi lên mặt nước.
5. Xuất phát từ tự vệ và khoảng cách của đôi bên, Thất hoàng tử và Tam hoàng tử điều tra lẫn nhau. Đúng lúc trong tay cố vấn Thất hoàng tử có cuộc đối thoại của cha con A Điêu, thế là họ tung ra ngoài, dùng bí mật này chia rẽ Tam hoàng tử và nhà họ Khúc. Bên Tam hoàng tử dội gáo nước bẩn vào nhà Bách Lý với ý đồ gắp lửa bỏ tay người. Thế là cố vấn và phụ tá hai bên công kích lẫn nhau.
6. A Điêu cố tình để lại hơi thở trong giọt cà phê rơi xuống và hơi thở phát ra trong nhẫn trữ đồ, cả hai đều tương ứng, thống nhất thuộc về cùng một người. Tiếp đó cô còn chỉnh hướng đi của lần dịch chuyển trong nhẫn về phía trong Nội phường bên Thái tử, để cho cao thủ không gian của Bộ Thực thi Pháp luật điều tra, thành công đưa Thái tử vào tròng, hình thành vòng tam giác ôm lấy Kinh Đô.
Nếu Thái tử trở thành kẻ điều khiển sau màn, như vậy hiển nhiên các hoàng tử ý thức được Thái tử vẫn lớn mạnh như trước và đã bắt đầu xuống tay với bọn họ, như vậy dám cá bọn họ không chịu ngồi yên, thay vào đó tập trung sức lực chủ yếu để đối phó Thái tử và các hoàng tử khác. Cùng lúc đó, chỗ đứng của họ là họ Khúc và nhà họ Bách Lý đều khó thoát thân nổi.
7. Từ đầu để lộ Triệu Nhật Thiên vì chủ động nhập cuộc, giảm bớt nguy cơ bị cao thủ cấp Sao Trời trốn thoát quay lại trả đũa. Song A Điêu liên tưởng đến chuyện của nhà họ Đoan Mộc và Thái tử, cảm thấy có thể lợi dụng, đúng lúc con cháu dòng họ nhà vua là Đàm Đài Dụ cũng ở phòng đấu giá, thế là cô kéo vào hết.
Thật ra cô không đặt nặng thân phận thật sự của cao thủ này, dù gì cô đã kéo một hơi toàn bộ những người đáng nghi vào, không ai thoát ra được, một khi cấp Sao Trời này nhảy ra làm này làm nọ sẽ bại lộ. Chưa kể A Điêu đã tung ra bằng chứng ngoại phạm bên Lộc Sơn từ trước, coi như chỉ vào nói do Triệu Nhật Thiên làm cũng vô ích. Vì càng chắc chắn có máy quay mà hãy còn không làm gì được anh (cô), đương nhiên đối phương thấy cảnh này sẽ không dám ra mặt.
(P1)
8. A Điêu dám cá Bộ Thực thi Pháp luật không dám tiếp tục điều tra nữa, sau chót chuyện này đành phải xem như không thể giải quyết. Hiện nay cả thảy manh mối đều xác định và chứng minh cho nhau, mắc kẹt với nhau, Bộ Thực thi Pháp luật không dám lẫn vào, chỉ đành chấm dứt chuyện này. Suy cho cùng người chết là người của nước khác; còn về hai đệ tử nhà họ Khúc, nhà họ Khúc muốn thoát thân cũng không dám xen vào, và sẽ không dây dưa, cho nên cũng dừng tại đây. Tuy nhiên Lam Sơn phải tìm một mánh lới sao cho thiết thực, cho nên có một màn vừa rồi.
Bộ Thực thi Pháp luật cũng tạo ra một cái lồ ng, sử dụng một đợt hot search vượt qua một cái hot search khác, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa hai cái lồ ng chính là:
Trên một cái lồ ng, A Điêu dùng tình tiết chân thật nhất để nặn ra mối quan hệ kích động cục diện tranh giành vốn đã tồn tại, lợi dụng nguy cơ của nó khiến Bộ Thực thi Pháp luật phải tạo một vòng khép kín*. Từ danh tính của người nước Liệt Trần được Triệu Nhật Thiên đặc biệt sàng lọc cho đến cái khẩu trang chứng minh rằng cơ thể sống vừa chết, nhất loạt đều được cô chuẩn bị cẩn thận.
*Vòng khép kín (Hệ thống kiểm soát phản hồi): sử dụng độ lệch giữa giá trị đầu ra thực tế và kỳ vọng, làm cho giá trị đầu ra càng gần với kỳ vọng càng tốt.
Bên cạnh đó lợi dụng nhu cầu về tài nguyên của hai người Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên, phóng đại tài nguyên dồi dào của thân phận giả mạo này, để cho bọn họ chủ động vào cuộc ám sát cướp đồ. Từ lúc nhân viên phục vụ kia tiến vào phòng riêng là kế hoạch đã bắt đầu. Suy cho cùng người chủ động cướp bóc chính là bọn họ, không bỏ qua được là sự thật, thậm chí hoàng tử đứng sau lưng bọn họ cũng là chuyện có thật.
Bởi vì nó quá chân thật cho nên Bộ Thực thi Pháp luật không dám điều tra.
Dưới một cái lồ ng, Lam Sơn dùng scandal ảo không tồn tại và phán đoán, dùng ước hẹn hôn nhân gần như không tồn tại giữa Triệu Nhật Thiên và Đoan Mộc Thanh Ương ngày xưa để trùm lên mạng lưới quan hệ của nhau, để hai bên cắm sừng nhau, song lại niềm vui ngoài ý muốn là vừa lúc hai vợ chồng Tạ Kính Dư tới.
Thế là kích thước của bộ lọc những cái sừng đã mở rộng.
Về cơ bản từ yêu cầu Triệu Nhật Thiên sắp xếp thân phận người Liệt Tần đến nói chuyện với Trần Nhiên để xây dựng một lớp, và cuối cùng hoàn thành cái lồ ng, A Điêu đã hoàn thành ý tưởng. Cho dù có nguy cơ tiềm ẩn là cấp Sao Trời nhưng nó đã được áp chế; chỉ cần không lật ra ngoài sáng, cô vẫn còn có cơ hội dẫn người ra ngoài và gi ết chết.
Nhưng cô không ngờ bước này còn chưa làm được thì đã bị Lam Sơn chồng cho cái lồ ng cắm sừng đẫm máu này.
Chồng chưa cưới yêu chị dâu?
Không sao cả, bên vợ chưa cưới bèn lập tức chọn người khác để cưới, vậy mà bị Thái tử ngấp nghé.
(P2)
Nhưng người chồng chưa cưới bỗng nhiên không yêu chị dâu nữa, chuyển sang thông đồng với một đứa em quỷ quái đầy mánh khóe, yêu thích nó tột cùng, còn tán gẫu về trận pháp qua đêm, ngày hôm sau còn tặng trà sữa và bữa sáng.
Không sao cả, bên người vợ chưa cưới có tận hai người theo đuổi đấy, có cả một người muốn ở rể.
Nhưng người chồng chưa cưới bỗng nhiên có người trong lòng, vẫn là người chị dâu kia?
Trông thấy cuối cùng người chị dâu trong lòng ở ngay trước mặt.
Biểu hiện của Đoan Mộc Thanh Ương... Thật ra cô ta không có biểu hiện gì. Song, tất cả chồi non xanh nhú mầm trên toàn bộ mấy cây hoa đào còn không sánh bằng độ bão hòa của đám sừng trên đầu cô ta.
Bầu không khí toàn trường vào thời điểm đó lúng túng tới cùng cực, chủ yếu không ai dám tùy tiện nói gì cả vì sợ gây hấn với người khác.
Không phải Đoan Mộc thì chính là nhà họ Triệu hoặc những bên phủ công-hầu này, mẹ nó ai chịu được.
Bấy giờ Ôn Thược Dược nhìn Lam Sơn, người trồng một cánh đồng thị và ngồi đợi hít thị cách đó không xa, đã hỏi đầy ngây thơ: Vậy lúc nào mới hỏi tới 3 người chúng tôi? Có cần hỏi nữa không? Chúng tôi là người đóng vai trò phụ không có phần diễn sao?
Bồn Cầu này đúng là làm việc không được đàng hoàng, so với cảnh chiến trường đẫm mẫu, hiển nhiên nó quan tâm về chuyện ngoài cái lồ ng hơn.
“Chao ôi, cô gái Đoan Mộc Thanh Ương này đáng thương quá, bên người không chỉ có đám đàn ông cặn bã mà còn bị cả một người trói buộc từ khi còn nhỏ.”
Ý móc mỉa ngập tràn.
A Điêu: “...”
Cảnh tượng xấu hổ thế rồi, làm sao bây giờ?
Cô là Tuesday hay anh là Tuesday?
Vào thời điểm đó, tất cả các dây thần kinh trong đầu của A Điêu bắt đầu nhảy lên, tất cả các loại ngụy biện được cuốn lại một chỗ. Hễ cô mà mở miệng là dùng giọng điệu trầm bổng trước…
Cô tính toán xong, không rửa được vụ “vào khách sạn đọc kịch bản” rồi, anh em tự nhận có mối quan hệ gián tiếp nào lại nửa chừng ngủ chung chạ một phòng một đêm chứ. Kế hoạch hoàn mỹ vào nhà quyền thế họ Triệu ăn vạ tạo couple khi trước nay gặp phải người vợ chưa cưới thuở ấu thơ chốn nhà giàu siêu cấp đầy định mệnh này đành phải thất bại. Cho nên cô quyết đoán lựa chọn phương pháp có thể tiêu diệt hậu quả tốt nhất.
- Ít nhất phải triệt tiêu địch ý của Đoan Mộc Thanh Ương và nhà họ Đoan Mộc đối với cô. Có thể nói cô gái này nhất định được yêu chiều ở nhà họ Đoan Mộc, hơn nữa nhà họ Đoan Mộc theo một ý nghĩa nào đó mạnh hơn nhà họ Khúc và Bách Lý là chắc cho nên mới lọt vào mắt xanh của Thái tử, muốn thông qua việc cưới cô ta để tăng thế lực, áp chế các hoàng tử khác.
Cho nên khi A Điêu đã tính toán rõ mười mươi, cô lên tiếng.
“Vậy, em còn có thể muốn bữa sáng của mọi người nữa được sao?”
Cô hỏi trong uất ức, rung động tâm can, không hiểu sao đề tài chính của bầu không khí đã thay đổi.
Líu lo không nói trước, hình như con nhỏ này không coi Triệu Nhật Thiên ra gì đâu.
Lúc nào rồi mà còn ăn sáng.
Đám người: “?”
Tào Quyện Chi: “...”
Tôi làm người bưng nước cũng được hưởng ân huệ.
Cô ăn sáng cũng được hưởng ké ân huệ.
Đúng là nhìn không ra tại chùa Phật ngày đó.
Đoạn, A Điêu nói với giọng điệu bay bổng.
(P3)
“À, mọi người đừng hiểu lầm, em không muốn để cho mình ăn đâu.”
Ai nấy: “?”
A Điêu: “Thật ra, là cho mối tình đầu thuở thiếu thời của người ta ăn cơ.”
Vậy nghĩa của câu nói ấy nằm ngay đây? Có được tính là thổ lộ không? Ngang nhiên cướp người đàn ông cùng với Đoan Mộc Thanh Ương?
Hình như vẻ mặt thản nhiên của Đoan Mộc Thanh Ương về việc này như thể không hứng thú, cô ta xoay người muốn đi.
Ngay lúc này.
A Điêu: “Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy.”
???
Đoan Mộc Thanh Ương ngạc nhiên, dừng chân nhìn qua, mọi người lại nhìn về phía Triệu Nhật Thiên rồi lại nhìn sang A Điêu, kế đó là nhìn Đoan Mộc Thanh Ương.
Tạ Kính Dư lúc mới tới đây hãy còn rất tức giận. Cô ấy không biết A Điêu này nhưng vẫn hay nó là đồ đệ của Khúc Giang Nam, cơ mà nào có ngờ người bạn thân nhà mình lại có thể mang đến cho mình một sự mừng rỡ quá đỗi như vậy…
Người thứ ba? Bạn đã bao giờ thấy một con nhóc làm người thứ ba nào ác như vậy chưa?
Để không làm người thứ ba, đưa cho cô ấy một cây bút đi, cô ấy viết cho người ta chết ngay!
Hình như Triệu Nhật Thiên ngỡ ngàng, một hồi mới phản ứng lại: “Em Điêu! Vậy mà em…vậy mà em thật… Chẳng lẽ em chỉ xem anh là thế thân?!!”
A Điêu thở dài, đưa tay sờ lên lông mày của anh, nói một câu thoại kinh điển trong truyện thế thân.
“Đừng cau mày, lúc cau mày anh đã không còn giống anh ấy nữa.”
Mọi người: “?”
Không hiểu vì đâu mà Tạ Kính Dư lại thấy dạng độc này cứ quen quen, theo bản năng liếc mắt nhìn Tiêu Cận và chỉ thấy chuyên gia buôn chuyện hạng nhất với lòng dạ đen tối nổi danh khi còn đi học này đang nhìn với đôi mắt sáng tỏ.
Cái này… Rất giống cái nhìn mà cậu ta dành cho Triệu Nhật Thiên khi tạo ra vụ scandal với mình ngày đó.
Vậy là?
Tạ Kính Dư đăm chiêu, cầm điện thoại gửi cho Khúc Giang Nam một tin nhắn: “Có chuyện gì xảy ra với đồ đệ của cậu vậy?”
Khúc Giang Nam: “?”
Tạ Kính Dư còn muốn gửi thêm một câu nữa, hốt nhiên cô ấy bị một màn trước mắt trấn áp.
Triệu Nhật Thiên: “Tôi không, tôi không chịu nổi, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi không phải là người, không biết đau không biết khó chịu sao?”
A Điêu: “Nhưng chẳng qua anh chỉ một người đóng thế còn những gì em nhận được là tình yêu đấy. Em hạnh phúc như thế rồi, không phải anh nên hạnh phúc vì hạnh phúc của em ư? Nếu anh không nghĩ vậy chứng tỏ anh không thật lòng thích em, thế thì dựa vào đâu để nói khó chịu đây? Cho nên thật ra không tính là em làm tổn thương tới anh đâu.”
Rất tốt, logic-đạo đức-cảm xúc cũng tạo thành vòng khép kín…
Triệu Nhật Thiên: “Cô!”
Anh ôm lấy con tim... lùi lại hai bước, cuối cùng chống lên vai Triệu Ý.
Người này: “?”
Trước mặt hai vợ chồng nhà giàu ở đỉnh tại Kinh Đô, người em trai rẻ tiền này dùng một tay khác bịt miệng mình.
Đến rồi! Tống Linh vừa nhìn thấy động tác này là trái tim hơi tê dại ngay.
Ọe...
Anh nôn, nôn ra một búng máu thật lớn.
Trên mặt đất thật là một vũng máu lớn.
Từ Tạ Kính Dư + 5333333!
Từ Đoan Mộc Thanh Ương + 4444444!
Từ Tiêu Cận + 4444445!
Từ Tống Linh + 1888888!
Từ Lam Sơn +4666666!
Từ Từ Duệ +...
Từ Hạ Tam Lộc +
Từ...
Mẹ kiếp, tại sao danh sách moi ra được nhiều tới vậy!!
Người khác thì thôi, bé Tống Linh, có chuyện gì với cậu vậy?
Cảm thấy sảng khoái?
(P4)
.....
99% mọi người có mặt tại thời điểm này cùng mang một tâm trạng: Má, thằng cặn bã chó chết, đáng, phỉ nhổ!
Và tâm trạng thế này chiếm phần lớn vì có rất nhiều người ái mộ Đoan Mộc Thanh Ương. Dù gì cô ta cũng là viên ngọc Kinh Đô, chỉ riêng Học phủ Kinh Đô và Đại học Kinh Đô đã có rất nhiều người yêu mến cô ta.
Những người yêu mến đứa con cưng của trời này có thể xếp thành hàng dài.
Còn có một bộ phận thuần túy là thái độ nhất trí của các cô chú khi nói về Trần Thế Mỹ* nào đó: Cặn bã, tôi kinh!
*Trần Thế Mỹ: nhân vật trong phim Bao Thanh Thiên.
Quá đã, sảng khoái rồi.
Vở diễn khổ nhục kế hoàn mỹ...
Lúc A Điêu đang thở phào nhẹ nhõm.
Các thầy cô giáo ở Viện Lộc Sơn hóng chuyện bên kia xong đã tới nhắc nhở: “Các vị, cuộc thi sắp bắt đầu, người không liên quan lui ra ngoài, tất cả thí sinh đều đến đây.”
Cuối cùng cũng phải dừng.
“Trần A Điêu, đây.”
Một giọng nói điềm tĩnh từ tính truyền đến, A Điêu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Khiết La cao lớn anh tuấn quyền cao chức trọng giáng lâm như Tôn Ngộ Không chân đạp mây bảy màu.
Chú ấy phớt lờ những scandal lộn xộn này, đưa đồ cho cô.
A Điêu thật sự cảm động, đỏ mắt, vươn tay ra... thuận tay mang đi luôn ly trà sữa còn chưa được uống trong lòng Tiêu Cận, người đang xem trò vui với lòng dạ hiểm độc không tim không phổi.
Tiêu Cận: “?”
A Điêu: “Cảm ơn anh Tiêu và dì Tiêu, người ta cảm động lắm.”
Tiêu Khiết La nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô mà không hiểu sao muốn cười. Chú ấy toan nói gì đó đã thấy nhóm Từ phu nhân tới đây.
“A Điêu, A Duệ, lại đây.”
Từ phu nhân giơ tay lên, người hầu đưa tới một đống đồ ăn mà không thèm liếc mắt nhìn Triệu Nhật Thiên, Tạ Ngọc Khanh cũng không nhìn.
Giờ khắc này hai người làm mẹ lại giữ được bước đi nhất quán.
“A Duệ bảo thi tới 7 ngày, mấy con đừng để đói.”
Ngoài đó ra không còn nói gì nữa, kế đó bà ấy dẫn hai mẹ con Tạ Ngọc Khanh yếu đuối đứng bên ngoài, nhìn nhóm thí sinh này tụ tập chờ được đưa tới điểm thi.
Lúc này, vừa nhìn thấy một đống đồ ăn mới mua từ thị trấn Hoa Đào, A Điêu vô thức quên mất chuyện làm kẻ thứ ba. Cô còn muốn đi sang lấy thì Từ Duệ đã đi qua và một hơi lấy hết.
** má!
A Điêu đang kinh hãi để rồi lại thấy Từ Duệ chủ động đi sang, chia hơn phân nửa cho cô. Vừa chia, cô ấy vừa nói lạnh lùng trước mặt mọi người: “Mấy món có bao bì đẹp này cho em hết, chị chưa từng đụng tới mà một mực bỏ trong túi. Dù sao từ nhỏ em đã thích thứ vừa cao vừa đẹp và ghét ngu ngốc, thậm chí không thích chạm vào những gì người khác đã chiếm lấy.”
(P5)
Lời này nói cho người khác nghe.
Đoan Mộc Thanh Ương liếc mắt nhìn Từ Duệ, thật ra cô ta chẳng hề để việc này trong lòng.
Chuyện của đàn ông chung quy là việc nhỏ.
Mỗi tội hiển nhiên người khác sợ cô ta ghi hận Trần A Điêu rồi.
Rồi lại thấy Tống Linh bên cạnh A Điêu cũng vươn tay đưa cho một túi đồ ăn vặt lớn, hiển nhiên đã chuẩn bị trước, nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy lạnh lùng: “Túi da trẻ tuổi xinh đẹp thì ai mà không thích. Tuy nhiên xưa nay cậu cẩn thận, thường chẳng biến sắc đối với những người rắp tâm tính toán, miệng lưỡi trơn trượt, quen với việc giẫm lên cùng lúc mấy chiếc thuyền. Cho nên hồi trước để kết bạn với cậu, tớ toàn nghe những gì cậu nói.”
“Bây giờ cũng vậy.”
“Vậy thì đừng hạ thấp các tiêu chuẩn nơi tớ và quá khoan dung với người khác.”
Hai cô gái ngày thường không trao đổi một câu nào, dường như nhũn nhặn với nhau, giờ đây lại hợp tác dùng dăm ba câu nâng điều kiện kết bạn sánh bước bên Trần A Điêu đến độ khó cực cao.
Trẻ trung xinh đẹp, thông minh trung thành, còn phải nghe lời, tiêu chí tham khảo cụ thể lấy Tống Linh làm chủ đạo, đã vậy còn phải tham khảo người xuất sắc đủ bề nhưng vẫn còn bị A Điêu ghét như Từ Duệ... Để tay lên ngực tự hỏi đằng ấy có xứng hay không?
Bậc thầy bưng trà rót nước Tào Quyện Chi bị đâm chọt thành cái rây, còn Tiêu Khiết La không hiểu sao cảm thấy như thể hồi đó mình đã từng như thế. Chú ấy không còn trẻ, nhưng chú ấy chỉ mua một bữa sáng mà thôi, không đúng, là do Tiêu Cận để chú ấy mua.
Về phần Triệu Nhật Thiên... đại khái cả người toàn là lỗ tên.
Nói thật, Thác Bạt không biết hai người này đang giải vây cho A Điêu hay để cho cô không có con nối dõi.
Về sau còn tìm được đối tượng sao?
Cũng may khu 13 và khu 11 đều bị A Điêu treo lên đánh, không có nhiều người lên tiếng, thật ra trong xương cốt họ… lại phục lăn cô.
Mặc kệ cô có là người thứ ba hay không, nếu là con giáp thứ 13 thật, cô có thể cướp đàn ông từ trong đống thiên kim của một đám thế gia Kinh Đô như Đoan Mộc Thanh Ương được ca ngợi là người trong lòng của Kinh Đô hay đè bẹp Bách Lý Nhàn Quân, đã đủ đáng gờm.
Đương nhiên A Điêu hiểu ý nên trong lòng phức tạp. Thế là khi Đoan Mộc Thanh Ương tới khu kế bên, cô êm ái bảo: “Biết rồi, con người tớ có nhiều nguyên tắc và nhân phẩm, đâu phải mấy cậu không biết.”
Cô không nói thì không sao, vừa nói là xung quanh lập tức im bặt, ngay cả Từ Duệ và Tống Linh cũng không lên tiếng.
A Điêu: “?”
Đoan Mộc Thanh Ương: “...”
Ở một bên khác, tại một khu vực nhà cửa sân vườn trong núi ở một miền sông nước thanh tịnh nơi xa nào đó.
Khu vực khác nhau, khi Kinh Đô và phía Nam hãy còn chói chang ánh mặt trời, bên này cô ấy là từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách.
Khúc Giang Nam vốn ngồi bên cạnh một bia mộ uống ít rượu và nhìn thoáng qua kênh trò chuyện riêng của Tạ Kính Dư nay không còn tiếng động. Cô ấy lặng thinh một lát, lúc thoát ra lại nghe được giọng nói thao thao bất tuyệt có thể sánh với lời văn trong mấy bài luận của Giang Chu.
(P6)
Toàn đang chửi A Điêu chó má vô cùng, không phải người, hại ông ấy bị mấy hiệu trưởng khác tấn công này nọ.
Khúc Giang Nam nghe từng câu, sau đó cười rộ lên, đặt điện thoại di động bên bia mộ và phát lại từ đầu.
“Chị, cái lão già này vẫn ồn ào như thế. Em nhớ hồi trước ổng trăm phương nghìn kế muốn thu chúng ta làm đồ đệ, đáng tiếc...”
Cô cúi đầu, sâu trong đôi mắt đẹp tràn đầy sầu não.
Không nói nữa, như thể đáng tiếc vì không còn có thể nói chuyện nữa, có nói ra cũng vô nghĩa.
Có thể làm được điều gì lần nữa đây?
Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.
Tinh thần Khúc Giang Nam sa sút, nhìn vùng núi phương xa. Một lát sau, điện thoại di động lại truyền đến tin nhắn.
Cô liếc nhìn, nhướng mày, gửi lại một câu.
Nhưng cũng lẩm bẩm nói với bia mộ: “Là Kính Dư hỏi em, nó hỏi em vì sao lại chọn một đứa học sinh chó tới thế.”
“Thật ra em cũng không biết nữa, có nhiều học sinh lắm còn con nhóc lại không có gì khác biệt từ đầu.”
“Sau đó... Đại khái cũng ưu tú?”
Xuất sắc hơn nhiều so với cô ấy hằng mong, thậm chí được xem là đáng sợ.
Mỗi tội có vẻ không phải là nguyên nhân chính.
“Có lẽ vẫn do, do cảm thấy con nhóc này thật dễ thương.”
Nhớ lại lúc đó trong trường vốn buồn chán và cô thì rảnh bèn tới chỗ đó xem sao, kết quả nhìn thấy một con quỷ thích diễn ra chiều ngã xuống đất... xong việc còn không quên nhặt bánh bao.
Kỳ thật khi đó cô ấy đã bị chọc cười, có lẽ đây là lần đầu tiên tâm trạng mưa dầm vui vẻ lại sau nhiều năm.
Sao lại dễ thương đến thế?
Cô chống cằm, từng giọt mưa nhỏ tí tách như sợi tơ làm cô ấy và bia mộ dâm dấp, cô mang dáng vẻ mơ hồ của một người dịu dàng quan tâm một cô bé nhưng giọng điệu lại vô cùng bi thương.
Đã từng, cô ấy đã từng là một cô bé như vậy.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy người chị gái vốn đã có thể trốn thoát an toàn quay lại bảo vệ cô để rồi bị giết... cô không còn là cô bé đó nữa.
Vậy mà chị lại có một đứa con.
Cô cụp mắt nhìn ly rượu trong tay, cười lạnh.
(P7)
.....
Có lẽ tình yêu này có thật, là chị dâu hay là em gái thứ 3 cũng toàn là việc nhỏ.
Tâm sức của mọi người vẫn còn hướng về trận tranh tài, coi như để chuyện xấu người nào đó chọc cười ai nấy một đợt, xoa dịu không ít tâm trạng căng thẳng. Có điều khi mọi người ở mỗi khu đều thả lỏng, các thầy cô sẽ khởi động Trận Dịch Chuyển sao?
Không, họ lấy ra một cái lệnh bài, tổng cộng 15 cái, tế luyện và nhập linh nguyên vào. Đám lệnh bài bay lên, mở rộng, gắn vào nhau và lắp ráp từng cái thành một trận đồ khổng lồ. Trận đồ bay vào lớp sương mù dày đặc bên ngoài thị trấn.
Sương mù cuồn cuộn di chuyển.
Có vẻ nặng nề rít lên nhưng đầy ôn hòa, tạo nên cái đẹp tương ứng với khu rừng hoa đào mơ mộng và độc đáo này. Tuy nhiên sự nhấp nhô của nó cũng tạo thành một luồng không khí khiến vô số bông hoa đào đầu cành run rẩy và rồi mấy cánh hoa rơi. Chúng vờn bay mang theo mùi hoa đào, bay tới...
Hoa đào phả vào mặt trong phút chốc đã trở về bình thường vậy mà như thể nhân gian hồng trần đã qua trăm ngàn năm.
Khi mọi người hoàn hồn, A Điêu giơ tay lấy xuống một mảnh hoa đào dính trên trán, cô ngước mắt lên, chỉ thấy phía sau lớp sương mù tản ra có một pho tượng khổng lồ cao chục ngàn trượng chót vót.
Không, không phải pho tượng, phải nói là một tòa tháp khổng lồ hình Phật.
Tháp Quan Âm Ngàn Tay.
Cánh tay ngọc của Phật mở ra có đường kính chừng 800 mét làm tất cả mọi người thấy mà choáng váng. Nó trang nghiêm như thể nhìn xuống nhân gian.
Không nói khán giả bên ngoài sợ ngây người, ngay cả nhóm thí sinh có kiến thức rộng và xuất thân siêu phàm cũng nhao nhao giật mình.
Trời đất, đây đâu phải là cảnh quan ban đầu của Đảo Hoa Đào?
Là Viện Lộc Sơn làm?
“Các vị, đây là dị bảo Thực Thể Gieo Linh thuộc sở hữu của Sơn trưởng Viện Lộc Sơn chúng tôi. Nó có cấp siêu phàm, hôm nay dùng để tổ chức cuộc thi. Hỡi tất cả thí sinh, theo tôi vào trong chờ.”
Đồ lớn thế kia là Thực Thể Gieo Linh? Để thúc đẩy nó cần tới bao nhiêu linh lực?
Không ít người chấn động trong lòng: Sơn trưởng này có tu vi gì? Tất cả mọi người đang bắt đầu từ vạch linh khí sống lại, cho dù tài nguyên có đáng gờm đến đâu cũng không có khả năng chênh lệch lớn như vậy.
Trừ phi...
A Điêu: “Trừ phi vị Sơn trưởng này là một con quái vật già một mực sống sót từ 300 năm trước và cứ mãi không chết.”
Bồn Cầu: “Viện Lộc Sơn, mạnh nha, cô ra công nhiều hơn, biểu hiện cho tốt, tranh thủ cửa ải này hót lên một tiếng làm kinh người. Có điều lỡ như về sau tố chất của cô bị lộ, người của Bộ Thực thi Pháp luật có thể nghi ngờ cô không?”
A Điêu: “Sẽ có, nhưng bây giờ ông ta đã bỏ vụ này cho nên ngay cả khi để tự bảo vệ mình, ông ta sẽ không cằn nhằn nửa chữ một lần nữa. Huống chi tôi phơi bày tố chất không phải là bằng chứng mang tính quan trọng, cộng với việc một khi tố chất bị bại lộ chắc chắn Viện Lộc Sơn sẽ bảo vệ tôi, đầu óc ông ta vào nước mới có thể xen vào chuyện này nữa. Từ phương pháp thấp hèn buổi sáng để bo bo giữ mình có thể thấy được tính cách của người này, tuyệt đối là hạng khéo léo theo chủ nghĩa vị kỷ.”
Cô sớm nhìn ra căn nguyên triều đình dưới triều đại họ Đàm Đài này chả ra làm sao cả. Không phải cô không ưa đường lối của mấy người quan chức cao cấp như Lam Sơn mà là thượng bất chính hạ tắc loạn, Quân thanh liêm ắt thần ngay thẳng, Quân mơ hồ thì thần… cong?
(P8)
Dù sao cấp trên đã chả ra làm sao, đằng ấy còn hy vọng tất cả quan viên phía dưới đều là Bao Chửng và Hải Thụy?
*Hải Thụy: là một vị quan Trung Quốc trong thời nhà Minh, phục vụ qua ba triều vua Minh Thế Tông, Minh Mục Tông và Minh Thần Tông. Ông nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chính trực, được nhân dân yêu mến, và cũng nổi tiếng vì nhiều lần bị bãi quan hay từ quan do sự cương trực thẳng thắn của mình.
Lại nhìn xem vì sao những quân phiệt địa phương như Tiêu Khiết La không chịu giao quyền? Một mặt vì lòng h@m muốn chiếm hữu quyền lực của tính người, một mặt vì trung ương không thể phục dân chúng. Vả chăng một khi giao ra quân quyền tuyệt không cách gì bảo vệ gia tộc bình an, trái lại tám chín phần bị vương tộc đuổi tận giết sạch. Cho nên dù có là nhà họ Tiêu hay giới quyền quý địa phương ở những châu khác, họ hầu như không chịu nhường quyền, thà rằng làm ba cái trò kết bè xu nịnh với nhau, hoặc thà dựa vào các hoàng tử tranh giành đảng phái cho riêng mình thì hơn.
Bồn Cầu: “...”
Đúng hen.
Lúc này, Lam Sơn thật sự tranh thủ thời gian dẹp vụ án, bên nhà họ Khúc có hai đứa con cháu đã chết cũng thúc giục nhanh chóng kết thúc vụ án. Bọn hắn phải vừa trấn an Tam hoàng tử, vừa mặt ngoài bày tỏ không cấu kết với Thái tử, vừa chuẩn bị bắt tay với hoàng tử mới.
Dù sao cũng bề bộn lắm việc.
Về phần gia tộc Bách Lý, nếp nhà họ tương đối ổn định, lựa chọn dùng thái độ hờ hững để chứng minh mình trong sạch. Song họ tuyệt đối sẽ không xen vào dù có là một chút vì lợi ích không gặp tổn thức thực tế và cũng không đứng bên Tam hoàng tử.
Trong làn sóng này, bên thiệt thòi nhất là Tam hoàng tử, bây giờ hãy còn chưa biết bên đấy sứt đầu mẻ trán tới cỡ nào đâu vì cấp trên đã cảnh báo y.
Nội chiến vốn không phải là điều quân vương thích, nếu còn dính dáng đến ân oán tại nước ngoài sẽ là chuyện xấu cho hoàng thất…
Vụ án vừa biến mất, tâm trạng Lam Sơn thoải mái hơn rất nhiều ngay lập tức và có thời gian ngồi xuống xem trận đấu, thậm chí ông ta còn có thể chào hỏi hai người nhà họ Tiêu coi như có duyên phận mấy lần.
Lại nói tiếp, ông ta và Tiêu Cậu còn xuất phát từ một hệ thống, chức quan không thua kém nhau nhiều.
Có điều hôm nay có rất nhiều quan chức cấp cao có mặt, ba người vẫn chưa nói được hơn hai câu đã thấy phi thuyền bay tới trước sau trên bầu trời.
(P9)
Rất nhanh họ đã thấy các vương công quý tộc như họ Khúc, Bách Lý và Đoan Mộc tới hết, thậm chí có cả sự xuất hiện của hệ thống quan lớn. Quyền quý có tước hiệu và hệ thống quan lớn là hai chuyện khác nhau. Như Trần Nhiên thuộc về hệ thống quan lớn cho nên Quảng Vân Lâu mới có thành kiến với A Điêu. Đại khái đứng ở giai cấp của hắn, hắn phải nhìn lên khi đối xử với đám người A Điêu và Bách Lý Nhàn Quân, và tâm trạng của hắn tương đối phổ biến. Song người nhà nghèo hoặc tầng lớp bình thường cũng có rất nhiều người giống bọn Ôn Thược Dược, khiêm tốn phát triển, tương đối thấy bình thường trước dạng vấn đề giai cấp này vì một khi họ quật khởi rất có thể trở thành một nhóm quyền quý khác.
Đây là một vòng lặp.
Nhân gian cùng lắm chỉ có thế mà thôi.
Tiêu Cận chống cằm, yên lặng nhìn qua những người này và thầm nghĩ cấp gia chủ còn chưa tới chắc có lẽ chờ tới vòng thứ ba mới lộ diện; tuy nhiên trưởng lão bậc thứ hai và thành viên hạch tâm dòng chính đều tới, ví dụ như Triệu Ý mang Tạ Kính Dư sang chính là một tín hiệu.
Nhưng dựa vào việc Triệu Ý – một thành viên nòng cốt trong khoảng 25-40 tuổi – tới xem, có là tầng lớp ở cùng độ tuổi này hay riêng lẻ vài người đã tiến vào cấp Sao Trời của nhà họ Khúc hay họ Bách Lý thậm chí người bên Đoan Mộc vẫn tới.
Ngay cả khi bề ngoài trông như không vào vẫn có người bí mật nha nhập.
“Thảo nào gần đây mấy quốc gia đều thiếu tài nguyên cao cấp, ức đoán đều bị bọn họ lấy đi để tu luyện.”
Tiêu Cận và Tiêu Khiết La truyền âm nói với nhau.
Tiêu Khiết La: “Cục diện bên nước Liệt Tần rất gay cấn, hai hoàng tử mạnh nhất đã bắt đầu dùng tới võ, hình như đế vương nước Liệt Tần đang cố ý sàng lọc người mạnh nhất, chẳng qua đây cũng là truyền thống của quốc gia bọn họ. Xưa nay quốc gia thảo nguyên hoang vu lập quốc đều dùng việc chém giết chọn ra vương là chính, hẳn là sẽ ổn định cục diện sớm hơn Đường Tống. Tuy nhiên nó sẽ gián tiếp kéo theo thiếu hụt tài nguyên. Nước Liệt Tần tới Đường Tống mua tài nguyên không phải là trường hợp đặc biệt, nhưng sao mà anh cứ thấy những gia tộc này nóng lòng lớn mạnh như vậy vì hay tin gì đấy.”
Tiêu Cận trầm tư: “Em cũng cảm thấy như vậy, nhưng trước mắt hãy còn chưa đọc ra. Đã có thể giấu kín như vậy dám chắc liên quan đến lão Hoàng Đế.”
Chẳng lẽ lão Hoàng Đế sắp băng hà?
Hai anh em liếc nhau, nhao nhao nghĩ đến mấy chuyện đại nghịch bất đạo.
Nhưng những gì họ không biết là... Xa bên ngoài thế giới này, ít nhất tại bên ngoài lớp ngăn không gian thứ cấp, có ba chiếc Tàu Sao không gian đang bay.
Chiếc Tàu Sao phía trước có kiểu dáng khác với hai chiếc ở phía sau, nhưng hai chiếc sau lại là Tàu Sao Đế quốc của nước Đường Tống, và họ đang hộ tống chiếc tàu phía trước.
(P10)
Ngay lại lúc bọn họ đi qua khu vực đầy mảnh vụn của các ngôi sao, 3 chiếc Tàu Sao đã mở lá chắn trước vì các mảnh vụn sao đang tạo thành cơn mưa sao khủng khiếp.
Bên ngoài nguy hiểm là thế nhưng bên trong lại hết sức an toàn.
Trên Tàu Sao khổng lồ như một thị trấn nhỏ có đủ đình đài lầu các, thác nước và hòn giả sơn.
Một thiếu nữ đi ra khỏi phòng ngủ, bảo vệ ở xa quỳ xuống đất hành lễ và rồi xoay người quay lưng, không dám nhìn nhiều. Còn người con gái này lại cho chân trần giẫm lên boong tàu, làn váy mềm mại như dòng nước dán vào đôi chân dài thướt tha, gần như lau lấy cả sàn. Trên mắt cá chân của một bàn chân còn thấy thấp thoáng một chiếc lắc chân hình ngôi sao xoay với màu mực đỏ rực rỡ. Hình như trong cái lắc có chất lỏng, hoặc là nói trong đó dòng tủy đá, trong tủy đá nuôi hai con cá thu nhỏ?
Không, phóng to nhìn kỹ hơn, càng giống giao long và mãng xà vảy bạc.
Đây là bảo vật cỡ nào?
Một tay cô ôm con mèo xanh mập mạp bình thường. Đi ra ngoài, xoay người buông tay, cô để con mèo chạy đi vui đùa, còn mình thì đi tới phía trước, hơi khom người, hai tay chống lan và dựa lên đó nhìn khu vườn trước mặt.
Cô rất yên tĩnh, không có động tác căng cơ lười biếng dư thừa, như thể lắng đọng những ánh sao sáng chói trong đường hầm không gian này.
Từ góc độ thị nữ, có thể nhìn thấy dáng người kiệt xuất của chủ nhân nhà mình, cũng thấy bên cạnh con mắt đầy xa cách có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, lấp lánh màu đỏ thẫm tựa ngôi sao đỏ điểm xuyết trên tuyết; tuyết còn chưa tan nhưng nó đã in dấu, như thể lưu lại dấu ấn cho cô giữa trời đất.
Đây là tiên nữ, đương thời không có người thứ hai.
Khi nhìn vào khu vườn đầy nhàn rỗi, cô cũng trông thấy một người con trai ngồi trên một chiếc ghế đá dưới gốc cây thưa thớt nơi xa.
Đằng kia là khu vực nghỉ ngơi của công nhân viên, cô biết, năm thì mười họa cô mới đi sang, chỉ vì hôm nay mèo thích bên này nên cô mới đến.
Người này mặc đồng phục làm việc của những người được nước Đường Tống điều động. Nếu là kỹ thuật viên ắt sẽ đeo đai xám ngoài choàng xanh và đó là chuyện bình thường, song người này lại khác.
Trên bàn có mấy cuốn sách đặt rải rác, có cả bản thảo được đẩy sang một bên.
Nói thế nào nhỉ, dung mạo bình thường nhưng hình thể rắn rỏi thanh tú, chỉ ngồi nhàn nhã ở đấy nhìn màn hình quang não đang phát ở phía trước, không biết đang nhìn cái gì, thỉnh thoảng khóe miệng mỉm cười, ngồi vắt đôi chân dài, mang theo phong thái nho nhã nhã nhặn, còn hai tay... đang đan áo len.
Vừa đan áo len vừa xem video, thỉnh thoảng dùng ngón tay đẩy kính.
Nhìn… khác biệt lắm.
Không phải vì anh ta khác biệt vào lúc này mà là chính bản thân anh ta đã khác biệt.
(P11)
Cô biết lúc người này mới vào bộ phận kỹ thuật đầy bình thường không có gì lạ thế mà được ca ngợi là người bình thường duy nhất không tu luyện. Nhưng chính người này liên tục chinh phục không ít vấn đề kỹ thuật dễ như trở bàn tay, sáng nay lại toàn lực bổ sung thêm một ít thiết bị và kỹ thuật cho Tàu Sao, để Tàu Sao tiến vào đường hầm không gian nguy hiểm xong mà hãy còn duy trì được mạng lưới thông suốt, khiến người bên cô tán thưởng tột cùng, đồng thời tranh giành sĩ diện cho Đường Tống. Và cũng nhờ vậy mọi người mới biết tới anh ta.
Làm cô mới biết có một người như thế.
Nhưng... Người này thốt nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn đứng đứng dậy, nhìn về phía cô, khuôn mặt vốn yên tĩnh chợt ẩn hiện gợn sóng.
Bốn mắt nhìn nhau?
Không có khả năng, cách một lớp rào cản, anh ta không thể nhìn thấy cô.
Cho nên… anh ta cũng nhận ra chuyện đó? Ước tính do chiếc đồng hồ đặc biệt ấy, nó cho thấy số liệu không gian không đúng.
Thật sắc sảo mà.
Người con gái giơ tay lên và nhấn vào mi tâm, giải phóng suy nghĩ.
“Địch tập kích.”
.....
Tại Kinh Đô Đường Tống, Ôn Thược Dược ngẩng đầu nhìn từng chiếc phi thuyền lần lượt hạ xuống, bên tai nghe một số người đề cập.
“Quyền quý nhiều người, con nối dòng cũng phong phú, có rất nhiều con cháu ở Học phủ hoặc trường đại học. Ví dụ phe cánh Đạo gia ít con nối dõi hơn cho nên Triệu Ý ưu tú nhất nhà họ Triệu là thế nhưng đã bỏ lỡ cơ hội vì đã hơn 25 tuổi. Trái lại khéo sao nhà họ Mặc và Hà lại có con nối dòng ưu tú ở độ tuổi này...”
Ôn Thược Dược buồn bực, thấp giọng hỏi Yến Phong Bạch: “Không phải nhà họ Triệu cũng có con cháu à? Triệu Phật Thú ấy?”
Trước giờ Yến Phong Bạch thận trọng khiêm tốn, nay nghe thế bèn cúi đầu nói với Ôn Thược Dược có cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn: “Về cậu ta, nghe nói thanh danh người này không tốt lắm trong phe cánh Đạo gia, hình như vì...”
Khi hai người đang nói chuyện, họ thấy tên này tiến đến chỗ Sở Đại Sắc ở khu 5 xum xoe, hơn nữa vừa mở miệng ra đã là: “Cô nương Sở, cô đã ăn sáng chưa?”
Sở Đại Sắc vừa hít xong thị bên nhà họ Triệu và họ Đoan Mộc, bấy giờ vừa nhìn thấy người nhà họ Triệu là run rẩy ngay. Cô ta nói như có điều suy nghĩ: “Hình như hôm trước tôi thấy cậu đưa bữa sáng cho Thẩm Họa Kính tại nhà hàng trong Địa Đàng Nhân Gian nhưng người ta không muốn, vậy mà hôm nay cậu còn cố tình đưa đến cửa nhà người ta ở... Sao, bây giờ tôi là con cá khác à?”
Triệu Phật Thú nhất thời lúng túng, theo bản năng nhìn về phía cô gái áo xanh bên khu 1.
Ngó bộ người ta tảng lờ tới lời nói bên này, thay vào đó đang cúi đầu nhìn tờ quảng cáo của trấn Hoa Đào, mái tóc xanh gần như phủ lấy hết bên mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
“Không phải, tôi không...”
“Cậu xoạc chân cho tôi xem thử, xoạc thành công thì tôi ăn bữa sáng của cậu.”
“...”
Với vẻ ngoài phúc hậu hớn hở, Triệu Phật Thú bị Sở Đại Sắc xinh đẹp tức tới nỗi xem là tổ ong vò vẽ. Người ở khu 5 và khu 6 chẳng thấy lạ gì, chỉ cùng nhau mắc cười.
Con người thấy sắc là động ác niệm. Trong 15 khu vực, tố chất tiêu chuẩn của ai cũng quái thai cả, nhưng có những người mang vẻ ngoài xuất sắc cực đoan của người con gái vẫn được người ta chú ý.
Trong đó có Thẩm Họa Kính khu 1, Nhiếp Viên Viên ở khu 2, Sư Khuynh khu 4, Liễu Thập Thất khu 6, Đoan Mộc Thanh Ương ở khu 8, và Từ Duệ cũng như Hàn Trạc và Tống Linh ở khu 13 là những người nổi bật nhất.
(P12)
Nhưng nói về sự nổi danh, ba người ở khu 13 dường có ngoại hình tót vời thì tót vời thật đấy, song thành tích và danh tiếng không giỏi bằng những người kia, thậm chí còn tới từ một số châu thành ven biển xa xôi, cho nên họ cũng không ở trong nhóm được chú ý chính.
Hầu hết các thí sinh trong 15 khu vực vẫn chú ý đến những người phía trước và Đoan Mộc Thanh Ương là người nức danh nhất trong khu vực giới nhà giàu quyền thế. Suy cho cùng xuất thân quá tốt sẽ có khoảng cách với người bình thường, ra vào không giao thiệp với người ta, cũng không biết bình dân là gì.
Còn Thẩm Họa Kính lại là người toàn dân theo đuổi, từ lần thi Văn trước đã được nhân dân cả nước chú trọng.
Tại sao? Có lẽ vì tính tình tốt, phong thái nhu hòa, thái độ đối xử với các thí sinh khác cũng tương đối hiền hòa, không tính toán chi li, cũng không quá đáng hay nhiệt tình; hơn nữa trước khi linh khí sống lại, cô gái này chính là nghệ sĩ trẻ nức tiếng trong Tam Quốc, mới ngoài 20 đã được xếp vào hàng lão luyện trong giới hội họa. Vốn cô ta đã có nền tảng danh tiếng cho nên hiện tại độ nổi tiếng cũng tăng lên rất cao.
Nói cách khác, nếu sự nổi tiếng của A Điêu là tiêu cực vô tận thì cô gái này lại là tích cực vô tận.
Nhưng những người như vậy sẽ bị đám đàn ông cặn bã chú tâm tới.
Tạ Kính Dư đăm chiêu, hỏi Triệu Ý: “Bộ đàn ông cặn bã là gia truyền trong nhà anh à? Nghe nói chú ba của anh… thì… anh biết rồi đó.”
Triệu Ý: “...”
Đến đây chưa đầy 20 phút đã bị úp cho hai cái nồi liên tiếp.
Chẳng lẽ anh ta là cái bếp ga?
“Chú ba tôi chỉ một ông già quần là áo lượt tham ăn háo sắc lười biếng mà thôi, không phải tên đàn ông cặn bã.” Triệu Ý cũng là một người kỳ lạ, thế mà còn nghiêm túc giải thích với người vợ |ake.
Tạ Kính Dư với gia tộc toàn thành viên nghiêm túc đầy tính kỷ luật: “?”
.....
Bây giờ 13,000 người đang ở quảng trường theo các khu vực phân chia khác nhau. Quá nhiều người là thế nhưng rất ít người quan sát các khu vực khác, trừ khi có gì đó xảy ra, chẳng hạn như A Điêu và chuyện tình yêu trai gái. Tuy nhiên ngay sau đó khi các giáo viên thu hồi lệnh bài, sự chú ý của tất cả mọi người đã trở lại.
“Hãy đi theo chúng tôi.”
Cô Ớt Xanh trừng mắt rồi giẫm lên công cụ bay, mọi người cũng đuổi theo.
Từng luồng ánh sáng bay qua rừng hoa đào trăm dặm. Và khi họ rời đi, khán giả và những người ở trong khán phòng tại thị trấn Hoa Đào lần lượt ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi màn hình phát sóng.
Lúc này, chó cỏ A Điêu trên bầu trời rừng đào nhìn đám phấn trắng của những bông hoa đào mênh mang không dứt bên dưới mà hết sức thích thú, cứ chụp ảnh liên tục, bộ dáng chưa từng thấy bao giờ.
Cô chưa bao giờ thấy thật, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi du lịch.
Phải biết rằng ngay cả những đứa con nhà bình thường vẫn còn được đi chơi vài lần quanh năm.
Cô không có lấy một lần.
Thế nên mỗi khi cô nhìn thấy những điểm tham quan du lịch thế này, cô luôn vui vẻ, khuôn mặt tràn ý tươi cười.
Nụ cười này rất thuần chất làm người ta khó hiểu.
(P13)
Sao một người có thể làm như vậy được nhỉ?
Khi thì xảo quyệt độc ác đến cực hạn, khi thì thuần khiết trong sạch như dòng nước trong.
Thật mông lung.
Qua rừng hoa đào, cảm xúc của mọi người bắt đầu dao động trên diện rộng.
Bởi vì Tháp Quan Âm Ngàn Tay trước mắt làm rung động lòng người quá cỡ.
Không chỉ lớn, mà sự uy nghiêm và trang trọng của nó còn nhằm vào linh hồn.
“Đừng nhìn vào mắt tượng Quan Âm, nó là Thực Thể Gieo Linh siêu phàm, ngay cả cấp Sao Trời cũng khó kham được uy thế của nó. Mắt tượng Quan Âm là đồng tử mang linh, sẽ đi thẳng vào linh hồn, phần tinh thần của các em khó mà chịu đựng nổi, nhớ kỹ nhớ kỹ!”
Mọi người được nhắc nhở trước đồng loạt tránh nhìn lên trên, thế nhưng họ vẫn thấy được cơ thể của tượng Quan Âm, bên mép váy là mái hiên tháp, trên ngàn tay mở ra có phù văn rậm rạp, cổ xưa và bí ẩn.
Dựng lên bởi Thực Thể Gieo Linh siêu phàm, chính là bảo vật mà tông sư và cấp Vương mới có thể sử dụng tại thời kỳ đầu tiên, đụng nhẹ là biến thành tro bụi.
Cho nên ít nhất Sơn trưởng này là tông sư.
Trong lòng A Điêu tán thưởng. Chỉ chốc lát sau, nhóm người cô Ớt Xanh bay xuống.
“Đến rồi, các thí sinh hãy đuổi theo.”
Bên dưới là vùng biển, Quan Âm Ngàn Tay như thể đứng trong vùng biển bên ngoài Đảo Hoa Đào, chỉ có một cửa vào địa bàn này.
13,000 người đi theo vút vút khi 15 giáo viên dẫn đầu bay vào lối vào. A Điêu là hạng nhanh như trộm cướp tiền nhưng lại rề rà trong chuyện này, cứ thế cung cút đi theo ở phía sau chót.
Song cô vừa vào đã thấy các thí sinh khác đều trưng ra khuôn mặt rúng động, bộ dạng chưa từng trải qua; hơn nữa A Điêu nhanh chóng cảm giác được cả người… bị đóng chặt sau khi đi vào!
Tất cả các lực lượng đã bị đóng chặt, bao gồm cả phần tinh thần.
Thi tố chất không cần đánh nhau?
A Điêu nghi ngờ, đảo mắt, đảo qua người mấy thầy cô.
... Bảo sao cô thắc mắc vì đâu mấy thầy cô này còn mang theo ba lô.
Bên trong đỏ rực, ngọn lửa cháy với nhiệt độ cao, khắp nơi toàn là các bức bích họa và bức tượng dữ tợn, trong không gian rộng rãi có bốn bậc thang xoắn ốc hướng lên trên và một đầu dựa vào vách tường.
Một giáo viên làm giám khảo nhìn vào thời gian và bảo: “Bây giờ 8:58, tôi nói quy tắc kiểm tra. Cuộc thi tố chất được chia tổng cộng thành năm giai đoạn, địa điểm kiểm tra là không gian năm tầng tháp bên trên. Giai đoạn đầu tiên chính là kiểm tra trình độ A B C bằng thiết bị cũng là giai đoạn đơn giản nhất; giai đoạn thứ hai là huyết thống; giai đoạn thứ ba là phần tinh thần. Giai đoạn thứ tư là giai đoạn đệm, có hồ nuôi dưỡng. Giai đoạn này cực kỳ quan trọng vì nó chuẩn bị cho giai đoạn thứ năm với số điểm cao nhất. Mức độ nuôi dưỡng càng cao càng có thể khai thác trình độ của các em nhiều hơn, đạt được thành tích càng tốt ở cửa thứ năm. Mà thời gian sử dụng cho mỗi một cửa ải trong 5 giai đoạn không giới hạn, chỉ có 7 ngày thi, mấy em tự tự do phân phối, thích thi như thế nào thì thi thế đó. Dù có là gì, kết quả năm giai đoạn cố định cuối cùng trong 7 bảy ngày sẽ được sử dụng làm tiêu chuẩn.”
(P14)
“Còn nữa, như các em đã cảm giác được, không gian bên trong Tháp Quan Âm Ngàn Tay là không gian bị giam cầm, không thể vận dụng bất kỳ lực lượng bên trong lẫn bên ngoài nào.”
“Được rồi, bắt đầu lúc 9:00, bây giờ còn một phút!”
Sau khi ông ấy nói xong, bầu không khí nhất thời yên tĩnh. Thí sinh ở đây đều là nhân tài được sàng lọc trên toàn quốc, đều có năng lực tư duy độc lập. Thế nên bọn họ nhanh chóng đoán ra: Thời gian ở trong hồ nuôi dưỡng tại cửa thứ tư càng lâu càng tốt, như vậy phần đầu cuộc thi vốn cố định tố chất và huyết thống, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho nên…
Một phút đến, 9:00 đúng.
Xoạt!
Hơn 12 ngàn người trong tổng 13 ngàn người lao tới bốn cầu thang gần như cùng một lúc.
Mà trên khán phòng tại thị trấn Hoa Đào bên ngoài trường thi, Trần Dương vừa mới lấy khoai tây chiên và mở cái sột, túi khoai tây chiên bị nó mở tung. Thế nhưng hình như nó nghe được gì bên tai bèn theo bản năng ngẩng đầu để rồi nhìn thấy một giáo viên nào đó của Viện Lộc Sơn bị người nào đó đạp một cú ngã lăn quay trên màn hình!
Rầm!!
Người đàn ông lực lưỡng bị một cô gái mảnh khảnh cao ráo đá một cú và đ è xuống đất. Thầy ấy còn chưa kịp phản ứng… phựt một cái, chiếc ba lô căng phồng đã bị kéo mất rồi cô gái bỏ chạy.
Chạy.
Chạy còn nhanh hơn bị ma dí.
Các giáo viên còn lại đều choáng váng, cô Ớt Xanh vỡ lẽ được gì đó bèn xoay người bỏ chạy.
1,000 học sinh còn lại chưa lên đường cũng choáng váng. Có điều thấy cô Ớt Xanh bỏ chạy, rất nhanh có học sinh khác phản ứng lại. Má, đây cũng nằm trong quy tắc cho phép!
Nhanh nhanh nhanh lên... Có người phản ứng nhanh thứ hai, hai bóng người bắt chước xuống tay.
“** má! Gan chó thật lớn!”
“Hạ Tam Lộc, Khuyển Liệt!! Mấy em nhớ kỹ cho tôi!”
Sau khi hạ gục thành công giáo viên từ khu khác bằng một cú quét chân, Hạ Tam Lộc ôm chặt lấy thầy ấy bằng cơ thể của mình và lên tiếng chào hỏi, còn Khuyển Liệt lao tới lột ba lô của thầy ấy hệt mấy thằng trộm thấy tiền là sáng cả mắt. Đoạn hai đứa chạy xì khói.
Hiển nhiên hai thằng thất đức này hợp tác.
Đoan Mộc Thanh Liêu trơ mắt nhìn người thầy nọ bị đá đến trước mặt mình… bị Tuesday trong truyền thuyết – A Điêu – cướp tài sản, tiếp đó lại chứng kiến một giáo viên khác bị cái tên cầu cạnh vào ở rể nhà mình đánh ngã và cướp bóc.
???
Có phải cô bị một đám cặn bã bao vây không?
Khán giả trên khán phòng ngỡ ngàng.
Bộp, túi khoai tây chiên rơi xuống đất, Trần Dương choáng váng.
Vậy… vậy mà cũng được?
………..
Trong lúc tình huống thật lúng túng, là bên thứ ba biết được quan hệ giữa A Điêu và Triệu Nhật Thiên, Tống Linh có thể dựa vào những biến hóa gần đây ở chốn quan trường Kinh Đô để tìm ra một số thông tin nhất định dù cô ấy không có thông tin tình báo lớn mạnh như Tiêu Cận. Căn cứ vào những thông tin này, cô ấy xâu chuỗi việc này đầy mạch lạc.
Ví bằng cô ấy có thể nói chuyện với Bồn Cầu, có lẽ cô ấy có thể bổ sung cho thứ tự dưới đây.
1. Sau khi sự việc xảy ra, hai người Bách Lý Hóa Việt bị bắt giữ.
2. Bởi vì kỳ thi của Viện Lộc Sơn sắp tới, nhà họ Bách Lý và họ Khúc đành phải xuống nước kéo người.
3. Bộ Thực thi Pháp luật điều tra theo danh tính của người chết, tìm ra thân phận người nước Liệt Tần và từ đó dẫn tới hoàng tộc nước Liệt Tần, hợp lý nghi ngờ mối quan hệ chính trị đằng sau hai gia tộc.
4. Sau khi Bộ Thực thi Pháp luật điều tra, Thất hoàng tử và Tam hoàng tử ẩn đằng sau hai nhà nổi lên mặt nước.
5. Xuất phát từ tự vệ và khoảng cách của đôi bên, Thất hoàng tử và Tam hoàng tử điều tra lẫn nhau. Đúng lúc trong tay cố vấn Thất hoàng tử có cuộc đối thoại của cha con A Điêu, thế là họ tung ra ngoài, dùng bí mật này chia rẽ Tam hoàng tử và nhà họ Khúc. Bên Tam hoàng tử dội gáo nước bẩn vào nhà Bách Lý với ý đồ gắp lửa bỏ tay người. Thế là cố vấn và phụ tá hai bên công kích lẫn nhau.
6. A Điêu cố tình để lại hơi thở trong giọt cà phê rơi xuống và hơi thở phát ra trong nhẫn trữ đồ, cả hai đều tương ứng, thống nhất thuộc về cùng một người. Tiếp đó cô còn chỉnh hướng đi của lần dịch chuyển trong nhẫn về phía trong Nội phường bên Thái tử, để cho cao thủ không gian của Bộ Thực thi Pháp luật điều tra, thành công đưa Thái tử vào tròng, hình thành vòng tam giác ôm lấy Kinh Đô.
Nếu Thái tử trở thành kẻ điều khiển sau màn, như vậy hiển nhiên các hoàng tử ý thức được Thái tử vẫn lớn mạnh như trước và đã bắt đầu xuống tay với bọn họ, như vậy dám cá bọn họ không chịu ngồi yên, thay vào đó tập trung sức lực chủ yếu để đối phó Thái tử và các hoàng tử khác. Cùng lúc đó, chỗ đứng của họ là họ Khúc và nhà họ Bách Lý đều khó thoát thân nổi.
7. Từ đầu để lộ Triệu Nhật Thiên vì chủ động nhập cuộc, giảm bớt nguy cơ bị cao thủ cấp Sao Trời trốn thoát quay lại trả đũa. Song A Điêu liên tưởng đến chuyện của nhà họ Đoan Mộc và Thái tử, cảm thấy có thể lợi dụng, đúng lúc con cháu dòng họ nhà vua là Đàm Đài Dụ cũng ở phòng đấu giá, thế là cô kéo vào hết.
Thật ra cô không đặt nặng thân phận thật sự của cao thủ này, dù gì cô đã kéo một hơi toàn bộ những người đáng nghi vào, không ai thoát ra được, một khi cấp Sao Trời này nhảy ra làm này làm nọ sẽ bại lộ. Chưa kể A Điêu đã tung ra bằng chứng ngoại phạm bên Lộc Sơn từ trước, coi như chỉ vào nói do Triệu Nhật Thiên làm cũng vô ích. Vì càng chắc chắn có máy quay mà hãy còn không làm gì được anh (cô), đương nhiên đối phương thấy cảnh này sẽ không dám ra mặt.
(P1)
8. A Điêu dám cá Bộ Thực thi Pháp luật không dám tiếp tục điều tra nữa, sau chót chuyện này đành phải xem như không thể giải quyết. Hiện nay cả thảy manh mối đều xác định và chứng minh cho nhau, mắc kẹt với nhau, Bộ Thực thi Pháp luật không dám lẫn vào, chỉ đành chấm dứt chuyện này. Suy cho cùng người chết là người của nước khác; còn về hai đệ tử nhà họ Khúc, nhà họ Khúc muốn thoát thân cũng không dám xen vào, và sẽ không dây dưa, cho nên cũng dừng tại đây. Tuy nhiên Lam Sơn phải tìm một mánh lới sao cho thiết thực, cho nên có một màn vừa rồi.
Bộ Thực thi Pháp luật cũng tạo ra một cái lồ ng, sử dụng một đợt hot search vượt qua một cái hot search khác, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa hai cái lồ ng chính là:
Trên một cái lồ ng, A Điêu dùng tình tiết chân thật nhất để nặn ra mối quan hệ kích động cục diện tranh giành vốn đã tồn tại, lợi dụng nguy cơ của nó khiến Bộ Thực thi Pháp luật phải tạo một vòng khép kín*. Từ danh tính của người nước Liệt Trần được Triệu Nhật Thiên đặc biệt sàng lọc cho đến cái khẩu trang chứng minh rằng cơ thể sống vừa chết, nhất loạt đều được cô chuẩn bị cẩn thận.
*Vòng khép kín (Hệ thống kiểm soát phản hồi): sử dụng độ lệch giữa giá trị đầu ra thực tế và kỳ vọng, làm cho giá trị đầu ra càng gần với kỳ vọng càng tốt.
Bên cạnh đó lợi dụng nhu cầu về tài nguyên của hai người Bách Lý Hóa Việt và Khúc Hãn Xuyên, phóng đại tài nguyên dồi dào của thân phận giả mạo này, để cho bọn họ chủ động vào cuộc ám sát cướp đồ. Từ lúc nhân viên phục vụ kia tiến vào phòng riêng là kế hoạch đã bắt đầu. Suy cho cùng người chủ động cướp bóc chính là bọn họ, không bỏ qua được là sự thật, thậm chí hoàng tử đứng sau lưng bọn họ cũng là chuyện có thật.
Bởi vì nó quá chân thật cho nên Bộ Thực thi Pháp luật không dám điều tra.
Dưới một cái lồ ng, Lam Sơn dùng scandal ảo không tồn tại và phán đoán, dùng ước hẹn hôn nhân gần như không tồn tại giữa Triệu Nhật Thiên và Đoan Mộc Thanh Ương ngày xưa để trùm lên mạng lưới quan hệ của nhau, để hai bên cắm sừng nhau, song lại niềm vui ngoài ý muốn là vừa lúc hai vợ chồng Tạ Kính Dư tới.
Thế là kích thước của bộ lọc những cái sừng đã mở rộng.
Về cơ bản từ yêu cầu Triệu Nhật Thiên sắp xếp thân phận người Liệt Tần đến nói chuyện với Trần Nhiên để xây dựng một lớp, và cuối cùng hoàn thành cái lồ ng, A Điêu đã hoàn thành ý tưởng. Cho dù có nguy cơ tiềm ẩn là cấp Sao Trời nhưng nó đã được áp chế; chỉ cần không lật ra ngoài sáng, cô vẫn còn có cơ hội dẫn người ra ngoài và gi ết chết.
Nhưng cô không ngờ bước này còn chưa làm được thì đã bị Lam Sơn chồng cho cái lồ ng cắm sừng đẫm máu này.
Chồng chưa cưới yêu chị dâu?
Không sao cả, bên vợ chưa cưới bèn lập tức chọn người khác để cưới, vậy mà bị Thái tử ngấp nghé.
(P2)
Nhưng người chồng chưa cưới bỗng nhiên không yêu chị dâu nữa, chuyển sang thông đồng với một đứa em quỷ quái đầy mánh khóe, yêu thích nó tột cùng, còn tán gẫu về trận pháp qua đêm, ngày hôm sau còn tặng trà sữa và bữa sáng.
Không sao cả, bên người vợ chưa cưới có tận hai người theo đuổi đấy, có cả một người muốn ở rể.
Nhưng người chồng chưa cưới bỗng nhiên có người trong lòng, vẫn là người chị dâu kia?
Trông thấy cuối cùng người chị dâu trong lòng ở ngay trước mặt.
Biểu hiện của Đoan Mộc Thanh Ương... Thật ra cô ta không có biểu hiện gì. Song, tất cả chồi non xanh nhú mầm trên toàn bộ mấy cây hoa đào còn không sánh bằng độ bão hòa của đám sừng trên đầu cô ta.
Bầu không khí toàn trường vào thời điểm đó lúng túng tới cùng cực, chủ yếu không ai dám tùy tiện nói gì cả vì sợ gây hấn với người khác.
Không phải Đoan Mộc thì chính là nhà họ Triệu hoặc những bên phủ công-hầu này, mẹ nó ai chịu được.
Bấy giờ Ôn Thược Dược nhìn Lam Sơn, người trồng một cánh đồng thị và ngồi đợi hít thị cách đó không xa, đã hỏi đầy ngây thơ: Vậy lúc nào mới hỏi tới 3 người chúng tôi? Có cần hỏi nữa không? Chúng tôi là người đóng vai trò phụ không có phần diễn sao?
Bồn Cầu này đúng là làm việc không được đàng hoàng, so với cảnh chiến trường đẫm mẫu, hiển nhiên nó quan tâm về chuyện ngoài cái lồ ng hơn.
“Chao ôi, cô gái Đoan Mộc Thanh Ương này đáng thương quá, bên người không chỉ có đám đàn ông cặn bã mà còn bị cả một người trói buộc từ khi còn nhỏ.”
Ý móc mỉa ngập tràn.
A Điêu: “...”
Cảnh tượng xấu hổ thế rồi, làm sao bây giờ?
Cô là Tuesday hay anh là Tuesday?
Vào thời điểm đó, tất cả các dây thần kinh trong đầu của A Điêu bắt đầu nhảy lên, tất cả các loại ngụy biện được cuốn lại một chỗ. Hễ cô mà mở miệng là dùng giọng điệu trầm bổng trước…
Cô tính toán xong, không rửa được vụ “vào khách sạn đọc kịch bản” rồi, anh em tự nhận có mối quan hệ gián tiếp nào lại nửa chừng ngủ chung chạ một phòng một đêm chứ. Kế hoạch hoàn mỹ vào nhà quyền thế họ Triệu ăn vạ tạo couple khi trước nay gặp phải người vợ chưa cưới thuở ấu thơ chốn nhà giàu siêu cấp đầy định mệnh này đành phải thất bại. Cho nên cô quyết đoán lựa chọn phương pháp có thể tiêu diệt hậu quả tốt nhất.
- Ít nhất phải triệt tiêu địch ý của Đoan Mộc Thanh Ương và nhà họ Đoan Mộc đối với cô. Có thể nói cô gái này nhất định được yêu chiều ở nhà họ Đoan Mộc, hơn nữa nhà họ Đoan Mộc theo một ý nghĩa nào đó mạnh hơn nhà họ Khúc và Bách Lý là chắc cho nên mới lọt vào mắt xanh của Thái tử, muốn thông qua việc cưới cô ta để tăng thế lực, áp chế các hoàng tử khác.
Cho nên khi A Điêu đã tính toán rõ mười mươi, cô lên tiếng.
“Vậy, em còn có thể muốn bữa sáng của mọi người nữa được sao?”
Cô hỏi trong uất ức, rung động tâm can, không hiểu sao đề tài chính của bầu không khí đã thay đổi.
Líu lo không nói trước, hình như con nhỏ này không coi Triệu Nhật Thiên ra gì đâu.
Lúc nào rồi mà còn ăn sáng.
Đám người: “?”
Tào Quyện Chi: “...”
Tôi làm người bưng nước cũng được hưởng ân huệ.
Cô ăn sáng cũng được hưởng ké ân huệ.
Đúng là nhìn không ra tại chùa Phật ngày đó.
Đoạn, A Điêu nói với giọng điệu bay bổng.
(P3)
“À, mọi người đừng hiểu lầm, em không muốn để cho mình ăn đâu.”
Ai nấy: “?”
A Điêu: “Thật ra, là cho mối tình đầu thuở thiếu thời của người ta ăn cơ.”
Vậy nghĩa của câu nói ấy nằm ngay đây? Có được tính là thổ lộ không? Ngang nhiên cướp người đàn ông cùng với Đoan Mộc Thanh Ương?
Hình như vẻ mặt thản nhiên của Đoan Mộc Thanh Ương về việc này như thể không hứng thú, cô ta xoay người muốn đi.
Ngay lúc này.
A Điêu: “Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy.”
???
Đoan Mộc Thanh Ương ngạc nhiên, dừng chân nhìn qua, mọi người lại nhìn về phía Triệu Nhật Thiên rồi lại nhìn sang A Điêu, kế đó là nhìn Đoan Mộc Thanh Ương.
Tạ Kính Dư lúc mới tới đây hãy còn rất tức giận. Cô ấy không biết A Điêu này nhưng vẫn hay nó là đồ đệ của Khúc Giang Nam, cơ mà nào có ngờ người bạn thân nhà mình lại có thể mang đến cho mình một sự mừng rỡ quá đỗi như vậy…
Người thứ ba? Bạn đã bao giờ thấy một con nhóc làm người thứ ba nào ác như vậy chưa?
Để không làm người thứ ba, đưa cho cô ấy một cây bút đi, cô ấy viết cho người ta chết ngay!
Hình như Triệu Nhật Thiên ngỡ ngàng, một hồi mới phản ứng lại: “Em Điêu! Vậy mà em…vậy mà em thật… Chẳng lẽ em chỉ xem anh là thế thân?!!”
A Điêu thở dài, đưa tay sờ lên lông mày của anh, nói một câu thoại kinh điển trong truyện thế thân.
“Đừng cau mày, lúc cau mày anh đã không còn giống anh ấy nữa.”
Mọi người: “?”
Không hiểu vì đâu mà Tạ Kính Dư lại thấy dạng độc này cứ quen quen, theo bản năng liếc mắt nhìn Tiêu Cận và chỉ thấy chuyên gia buôn chuyện hạng nhất với lòng dạ đen tối nổi danh khi còn đi học này đang nhìn với đôi mắt sáng tỏ.
Cái này… Rất giống cái nhìn mà cậu ta dành cho Triệu Nhật Thiên khi tạo ra vụ scandal với mình ngày đó.
Vậy là?
Tạ Kính Dư đăm chiêu, cầm điện thoại gửi cho Khúc Giang Nam một tin nhắn: “Có chuyện gì xảy ra với đồ đệ của cậu vậy?”
Khúc Giang Nam: “?”
Tạ Kính Dư còn muốn gửi thêm một câu nữa, hốt nhiên cô ấy bị một màn trước mắt trấn áp.
Triệu Nhật Thiên: “Tôi không, tôi không chịu nổi, tại sao em lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi không phải là người, không biết đau không biết khó chịu sao?”
A Điêu: “Nhưng chẳng qua anh chỉ một người đóng thế còn những gì em nhận được là tình yêu đấy. Em hạnh phúc như thế rồi, không phải anh nên hạnh phúc vì hạnh phúc của em ư? Nếu anh không nghĩ vậy chứng tỏ anh không thật lòng thích em, thế thì dựa vào đâu để nói khó chịu đây? Cho nên thật ra không tính là em làm tổn thương tới anh đâu.”
Rất tốt, logic-đạo đức-cảm xúc cũng tạo thành vòng khép kín…
Triệu Nhật Thiên: “Cô!”
Anh ôm lấy con tim... lùi lại hai bước, cuối cùng chống lên vai Triệu Ý.
Người này: “?”
Trước mặt hai vợ chồng nhà giàu ở đỉnh tại Kinh Đô, người em trai rẻ tiền này dùng một tay khác bịt miệng mình.
Đến rồi! Tống Linh vừa nhìn thấy động tác này là trái tim hơi tê dại ngay.
Ọe...
Anh nôn, nôn ra một búng máu thật lớn.
Trên mặt đất thật là một vũng máu lớn.
Từ Tạ Kính Dư + 5333333!
Từ Đoan Mộc Thanh Ương + 4444444!
Từ Tiêu Cận + 4444445!
Từ Tống Linh + 1888888!
Từ Lam Sơn +4666666!
Từ Từ Duệ +...
Từ Hạ Tam Lộc +
Từ...
Mẹ kiếp, tại sao danh sách moi ra được nhiều tới vậy!!
Người khác thì thôi, bé Tống Linh, có chuyện gì với cậu vậy?
Cảm thấy sảng khoái?
(P4)
.....
99% mọi người có mặt tại thời điểm này cùng mang một tâm trạng: Má, thằng cặn bã chó chết, đáng, phỉ nhổ!
Và tâm trạng thế này chiếm phần lớn vì có rất nhiều người ái mộ Đoan Mộc Thanh Ương. Dù gì cô ta cũng là viên ngọc Kinh Đô, chỉ riêng Học phủ Kinh Đô và Đại học Kinh Đô đã có rất nhiều người yêu mến cô ta.
Những người yêu mến đứa con cưng của trời này có thể xếp thành hàng dài.
Còn có một bộ phận thuần túy là thái độ nhất trí của các cô chú khi nói về Trần Thế Mỹ* nào đó: Cặn bã, tôi kinh!
*Trần Thế Mỹ: nhân vật trong phim Bao Thanh Thiên.
Quá đã, sảng khoái rồi.
Vở diễn khổ nhục kế hoàn mỹ...
Lúc A Điêu đang thở phào nhẹ nhõm.
Các thầy cô giáo ở Viện Lộc Sơn hóng chuyện bên kia xong đã tới nhắc nhở: “Các vị, cuộc thi sắp bắt đầu, người không liên quan lui ra ngoài, tất cả thí sinh đều đến đây.”
Cuối cùng cũng phải dừng.
“Trần A Điêu, đây.”
Một giọng nói điềm tĩnh từ tính truyền đến, A Điêu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Khiết La cao lớn anh tuấn quyền cao chức trọng giáng lâm như Tôn Ngộ Không chân đạp mây bảy màu.
Chú ấy phớt lờ những scandal lộn xộn này, đưa đồ cho cô.
A Điêu thật sự cảm động, đỏ mắt, vươn tay ra... thuận tay mang đi luôn ly trà sữa còn chưa được uống trong lòng Tiêu Cận, người đang xem trò vui với lòng dạ hiểm độc không tim không phổi.
Tiêu Cận: “?”
A Điêu: “Cảm ơn anh Tiêu và dì Tiêu, người ta cảm động lắm.”
Tiêu Khiết La nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô mà không hiểu sao muốn cười. Chú ấy toan nói gì đó đã thấy nhóm Từ phu nhân tới đây.
“A Điêu, A Duệ, lại đây.”
Từ phu nhân giơ tay lên, người hầu đưa tới một đống đồ ăn mà không thèm liếc mắt nhìn Triệu Nhật Thiên, Tạ Ngọc Khanh cũng không nhìn.
Giờ khắc này hai người làm mẹ lại giữ được bước đi nhất quán.
“A Duệ bảo thi tới 7 ngày, mấy con đừng để đói.”
Ngoài đó ra không còn nói gì nữa, kế đó bà ấy dẫn hai mẹ con Tạ Ngọc Khanh yếu đuối đứng bên ngoài, nhìn nhóm thí sinh này tụ tập chờ được đưa tới điểm thi.
Lúc này, vừa nhìn thấy một đống đồ ăn mới mua từ thị trấn Hoa Đào, A Điêu vô thức quên mất chuyện làm kẻ thứ ba. Cô còn muốn đi sang lấy thì Từ Duệ đã đi qua và một hơi lấy hết.
** má!
A Điêu đang kinh hãi để rồi lại thấy Từ Duệ chủ động đi sang, chia hơn phân nửa cho cô. Vừa chia, cô ấy vừa nói lạnh lùng trước mặt mọi người: “Mấy món có bao bì đẹp này cho em hết, chị chưa từng đụng tới mà một mực bỏ trong túi. Dù sao từ nhỏ em đã thích thứ vừa cao vừa đẹp và ghét ngu ngốc, thậm chí không thích chạm vào những gì người khác đã chiếm lấy.”
(P5)
Lời này nói cho người khác nghe.
Đoan Mộc Thanh Ương liếc mắt nhìn Từ Duệ, thật ra cô ta chẳng hề để việc này trong lòng.
Chuyện của đàn ông chung quy là việc nhỏ.
Mỗi tội hiển nhiên người khác sợ cô ta ghi hận Trần A Điêu rồi.
Rồi lại thấy Tống Linh bên cạnh A Điêu cũng vươn tay đưa cho một túi đồ ăn vặt lớn, hiển nhiên đã chuẩn bị trước, nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy lạnh lùng: “Túi da trẻ tuổi xinh đẹp thì ai mà không thích. Tuy nhiên xưa nay cậu cẩn thận, thường chẳng biến sắc đối với những người rắp tâm tính toán, miệng lưỡi trơn trượt, quen với việc giẫm lên cùng lúc mấy chiếc thuyền. Cho nên hồi trước để kết bạn với cậu, tớ toàn nghe những gì cậu nói.”
“Bây giờ cũng vậy.”
“Vậy thì đừng hạ thấp các tiêu chuẩn nơi tớ và quá khoan dung với người khác.”
Hai cô gái ngày thường không trao đổi một câu nào, dường như nhũn nhặn với nhau, giờ đây lại hợp tác dùng dăm ba câu nâng điều kiện kết bạn sánh bước bên Trần A Điêu đến độ khó cực cao.
Trẻ trung xinh đẹp, thông minh trung thành, còn phải nghe lời, tiêu chí tham khảo cụ thể lấy Tống Linh làm chủ đạo, đã vậy còn phải tham khảo người xuất sắc đủ bề nhưng vẫn còn bị A Điêu ghét như Từ Duệ... Để tay lên ngực tự hỏi đằng ấy có xứng hay không?
Bậc thầy bưng trà rót nước Tào Quyện Chi bị đâm chọt thành cái rây, còn Tiêu Khiết La không hiểu sao cảm thấy như thể hồi đó mình đã từng như thế. Chú ấy không còn trẻ, nhưng chú ấy chỉ mua một bữa sáng mà thôi, không đúng, là do Tiêu Cận để chú ấy mua.
Về phần Triệu Nhật Thiên... đại khái cả người toàn là lỗ tên.
Nói thật, Thác Bạt không biết hai người này đang giải vây cho A Điêu hay để cho cô không có con nối dõi.
Về sau còn tìm được đối tượng sao?
Cũng may khu 13 và khu 11 đều bị A Điêu treo lên đánh, không có nhiều người lên tiếng, thật ra trong xương cốt họ… lại phục lăn cô.
Mặc kệ cô có là người thứ ba hay không, nếu là con giáp thứ 13 thật, cô có thể cướp đàn ông từ trong đống thiên kim của một đám thế gia Kinh Đô như Đoan Mộc Thanh Ương được ca ngợi là người trong lòng của Kinh Đô hay đè bẹp Bách Lý Nhàn Quân, đã đủ đáng gờm.
Đương nhiên A Điêu hiểu ý nên trong lòng phức tạp. Thế là khi Đoan Mộc Thanh Ương tới khu kế bên, cô êm ái bảo: “Biết rồi, con người tớ có nhiều nguyên tắc và nhân phẩm, đâu phải mấy cậu không biết.”
Cô không nói thì không sao, vừa nói là xung quanh lập tức im bặt, ngay cả Từ Duệ và Tống Linh cũng không lên tiếng.
A Điêu: “?”
Đoan Mộc Thanh Ương: “...”
Ở một bên khác, tại một khu vực nhà cửa sân vườn trong núi ở một miền sông nước thanh tịnh nơi xa nào đó.
Khu vực khác nhau, khi Kinh Đô và phía Nam hãy còn chói chang ánh mặt trời, bên này cô ấy là từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách.
Khúc Giang Nam vốn ngồi bên cạnh một bia mộ uống ít rượu và nhìn thoáng qua kênh trò chuyện riêng của Tạ Kính Dư nay không còn tiếng động. Cô ấy lặng thinh một lát, lúc thoát ra lại nghe được giọng nói thao thao bất tuyệt có thể sánh với lời văn trong mấy bài luận của Giang Chu.
(P6)
Toàn đang chửi A Điêu chó má vô cùng, không phải người, hại ông ấy bị mấy hiệu trưởng khác tấn công này nọ.
Khúc Giang Nam nghe từng câu, sau đó cười rộ lên, đặt điện thoại di động bên bia mộ và phát lại từ đầu.
“Chị, cái lão già này vẫn ồn ào như thế. Em nhớ hồi trước ổng trăm phương nghìn kế muốn thu chúng ta làm đồ đệ, đáng tiếc...”
Cô cúi đầu, sâu trong đôi mắt đẹp tràn đầy sầu não.
Không nói nữa, như thể đáng tiếc vì không còn có thể nói chuyện nữa, có nói ra cũng vô nghĩa.
Có thể làm được điều gì lần nữa đây?
Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất.
Tinh thần Khúc Giang Nam sa sút, nhìn vùng núi phương xa. Một lát sau, điện thoại di động lại truyền đến tin nhắn.
Cô liếc nhìn, nhướng mày, gửi lại một câu.
Nhưng cũng lẩm bẩm nói với bia mộ: “Là Kính Dư hỏi em, nó hỏi em vì sao lại chọn một đứa học sinh chó tới thế.”
“Thật ra em cũng không biết nữa, có nhiều học sinh lắm còn con nhóc lại không có gì khác biệt từ đầu.”
“Sau đó... Đại khái cũng ưu tú?”
Xuất sắc hơn nhiều so với cô ấy hằng mong, thậm chí được xem là đáng sợ.
Mỗi tội có vẻ không phải là nguyên nhân chính.
“Có lẽ vẫn do, do cảm thấy con nhóc này thật dễ thương.”
Nhớ lại lúc đó trong trường vốn buồn chán và cô thì rảnh bèn tới chỗ đó xem sao, kết quả nhìn thấy một con quỷ thích diễn ra chiều ngã xuống đất... xong việc còn không quên nhặt bánh bao.
Kỳ thật khi đó cô ấy đã bị chọc cười, có lẽ đây là lần đầu tiên tâm trạng mưa dầm vui vẻ lại sau nhiều năm.
Sao lại dễ thương đến thế?
Cô chống cằm, từng giọt mưa nhỏ tí tách như sợi tơ làm cô ấy và bia mộ dâm dấp, cô mang dáng vẻ mơ hồ của một người dịu dàng quan tâm một cô bé nhưng giọng điệu lại vô cùng bi thương.
Đã từng, cô ấy đã từng là một cô bé như vậy.
Nhưng khi cô bé nhìn thấy người chị gái vốn đã có thể trốn thoát an toàn quay lại bảo vệ cô để rồi bị giết... cô không còn là cô bé đó nữa.
Vậy mà chị lại có một đứa con.
Cô cụp mắt nhìn ly rượu trong tay, cười lạnh.
(P7)
.....
Có lẽ tình yêu này có thật, là chị dâu hay là em gái thứ 3 cũng toàn là việc nhỏ.
Tâm sức của mọi người vẫn còn hướng về trận tranh tài, coi như để chuyện xấu người nào đó chọc cười ai nấy một đợt, xoa dịu không ít tâm trạng căng thẳng. Có điều khi mọi người ở mỗi khu đều thả lỏng, các thầy cô sẽ khởi động Trận Dịch Chuyển sao?
Không, họ lấy ra một cái lệnh bài, tổng cộng 15 cái, tế luyện và nhập linh nguyên vào. Đám lệnh bài bay lên, mở rộng, gắn vào nhau và lắp ráp từng cái thành một trận đồ khổng lồ. Trận đồ bay vào lớp sương mù dày đặc bên ngoài thị trấn.
Sương mù cuồn cuộn di chuyển.
Có vẻ nặng nề rít lên nhưng đầy ôn hòa, tạo nên cái đẹp tương ứng với khu rừng hoa đào mơ mộng và độc đáo này. Tuy nhiên sự nhấp nhô của nó cũng tạo thành một luồng không khí khiến vô số bông hoa đào đầu cành run rẩy và rồi mấy cánh hoa rơi. Chúng vờn bay mang theo mùi hoa đào, bay tới...
Hoa đào phả vào mặt trong phút chốc đã trở về bình thường vậy mà như thể nhân gian hồng trần đã qua trăm ngàn năm.
Khi mọi người hoàn hồn, A Điêu giơ tay lấy xuống một mảnh hoa đào dính trên trán, cô ngước mắt lên, chỉ thấy phía sau lớp sương mù tản ra có một pho tượng khổng lồ cao chục ngàn trượng chót vót.
Không, không phải pho tượng, phải nói là một tòa tháp khổng lồ hình Phật.
Tháp Quan Âm Ngàn Tay.
Cánh tay ngọc của Phật mở ra có đường kính chừng 800 mét làm tất cả mọi người thấy mà choáng váng. Nó trang nghiêm như thể nhìn xuống nhân gian.
Không nói khán giả bên ngoài sợ ngây người, ngay cả nhóm thí sinh có kiến thức rộng và xuất thân siêu phàm cũng nhao nhao giật mình.
Trời đất, đây đâu phải là cảnh quan ban đầu của Đảo Hoa Đào?
Là Viện Lộc Sơn làm?
“Các vị, đây là dị bảo Thực Thể Gieo Linh thuộc sở hữu của Sơn trưởng Viện Lộc Sơn chúng tôi. Nó có cấp siêu phàm, hôm nay dùng để tổ chức cuộc thi. Hỡi tất cả thí sinh, theo tôi vào trong chờ.”
Đồ lớn thế kia là Thực Thể Gieo Linh? Để thúc đẩy nó cần tới bao nhiêu linh lực?
Không ít người chấn động trong lòng: Sơn trưởng này có tu vi gì? Tất cả mọi người đang bắt đầu từ vạch linh khí sống lại, cho dù tài nguyên có đáng gờm đến đâu cũng không có khả năng chênh lệch lớn như vậy.
Trừ phi...
A Điêu: “Trừ phi vị Sơn trưởng này là một con quái vật già một mực sống sót từ 300 năm trước và cứ mãi không chết.”
Bồn Cầu: “Viện Lộc Sơn, mạnh nha, cô ra công nhiều hơn, biểu hiện cho tốt, tranh thủ cửa ải này hót lên một tiếng làm kinh người. Có điều lỡ như về sau tố chất của cô bị lộ, người của Bộ Thực thi Pháp luật có thể nghi ngờ cô không?”
A Điêu: “Sẽ có, nhưng bây giờ ông ta đã bỏ vụ này cho nên ngay cả khi để tự bảo vệ mình, ông ta sẽ không cằn nhằn nửa chữ một lần nữa. Huống chi tôi phơi bày tố chất không phải là bằng chứng mang tính quan trọng, cộng với việc một khi tố chất bị bại lộ chắc chắn Viện Lộc Sơn sẽ bảo vệ tôi, đầu óc ông ta vào nước mới có thể xen vào chuyện này nữa. Từ phương pháp thấp hèn buổi sáng để bo bo giữ mình có thể thấy được tính cách của người này, tuyệt đối là hạng khéo léo theo chủ nghĩa vị kỷ.”
Cô sớm nhìn ra căn nguyên triều đình dưới triều đại họ Đàm Đài này chả ra làm sao cả. Không phải cô không ưa đường lối của mấy người quan chức cao cấp như Lam Sơn mà là thượng bất chính hạ tắc loạn, Quân thanh liêm ắt thần ngay thẳng, Quân mơ hồ thì thần… cong?
(P8)
Dù sao cấp trên đã chả ra làm sao, đằng ấy còn hy vọng tất cả quan viên phía dưới đều là Bao Chửng và Hải Thụy?
*Hải Thụy: là một vị quan Trung Quốc trong thời nhà Minh, phục vụ qua ba triều vua Minh Thế Tông, Minh Mục Tông và Minh Thần Tông. Ông nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chính trực, được nhân dân yêu mến, và cũng nổi tiếng vì nhiều lần bị bãi quan hay từ quan do sự cương trực thẳng thắn của mình.
Lại nhìn xem vì sao những quân phiệt địa phương như Tiêu Khiết La không chịu giao quyền? Một mặt vì lòng h@m muốn chiếm hữu quyền lực của tính người, một mặt vì trung ương không thể phục dân chúng. Vả chăng một khi giao ra quân quyền tuyệt không cách gì bảo vệ gia tộc bình an, trái lại tám chín phần bị vương tộc đuổi tận giết sạch. Cho nên dù có là nhà họ Tiêu hay giới quyền quý địa phương ở những châu khác, họ hầu như không chịu nhường quyền, thà rằng làm ba cái trò kết bè xu nịnh với nhau, hoặc thà dựa vào các hoàng tử tranh giành đảng phái cho riêng mình thì hơn.
Bồn Cầu: “...”
Đúng hen.
Lúc này, Lam Sơn thật sự tranh thủ thời gian dẹp vụ án, bên nhà họ Khúc có hai đứa con cháu đã chết cũng thúc giục nhanh chóng kết thúc vụ án. Bọn hắn phải vừa trấn an Tam hoàng tử, vừa mặt ngoài bày tỏ không cấu kết với Thái tử, vừa chuẩn bị bắt tay với hoàng tử mới.
Dù sao cũng bề bộn lắm việc.
Về phần gia tộc Bách Lý, nếp nhà họ tương đối ổn định, lựa chọn dùng thái độ hờ hững để chứng minh mình trong sạch. Song họ tuyệt đối sẽ không xen vào dù có là một chút vì lợi ích không gặp tổn thức thực tế và cũng không đứng bên Tam hoàng tử.
Trong làn sóng này, bên thiệt thòi nhất là Tam hoàng tử, bây giờ hãy còn chưa biết bên đấy sứt đầu mẻ trán tới cỡ nào đâu vì cấp trên đã cảnh báo y.
Nội chiến vốn không phải là điều quân vương thích, nếu còn dính dáng đến ân oán tại nước ngoài sẽ là chuyện xấu cho hoàng thất…
Vụ án vừa biến mất, tâm trạng Lam Sơn thoải mái hơn rất nhiều ngay lập tức và có thời gian ngồi xuống xem trận đấu, thậm chí ông ta còn có thể chào hỏi hai người nhà họ Tiêu coi như có duyên phận mấy lần.
Lại nói tiếp, ông ta và Tiêu Cậu còn xuất phát từ một hệ thống, chức quan không thua kém nhau nhiều.
Có điều hôm nay có rất nhiều quan chức cấp cao có mặt, ba người vẫn chưa nói được hơn hai câu đã thấy phi thuyền bay tới trước sau trên bầu trời.
(P9)
Rất nhanh họ đã thấy các vương công quý tộc như họ Khúc, Bách Lý và Đoan Mộc tới hết, thậm chí có cả sự xuất hiện của hệ thống quan lớn. Quyền quý có tước hiệu và hệ thống quan lớn là hai chuyện khác nhau. Như Trần Nhiên thuộc về hệ thống quan lớn cho nên Quảng Vân Lâu mới có thành kiến với A Điêu. Đại khái đứng ở giai cấp của hắn, hắn phải nhìn lên khi đối xử với đám người A Điêu và Bách Lý Nhàn Quân, và tâm trạng của hắn tương đối phổ biến. Song người nhà nghèo hoặc tầng lớp bình thường cũng có rất nhiều người giống bọn Ôn Thược Dược, khiêm tốn phát triển, tương đối thấy bình thường trước dạng vấn đề giai cấp này vì một khi họ quật khởi rất có thể trở thành một nhóm quyền quý khác.
Đây là một vòng lặp.
Nhân gian cùng lắm chỉ có thế mà thôi.
Tiêu Cận chống cằm, yên lặng nhìn qua những người này và thầm nghĩ cấp gia chủ còn chưa tới chắc có lẽ chờ tới vòng thứ ba mới lộ diện; tuy nhiên trưởng lão bậc thứ hai và thành viên hạch tâm dòng chính đều tới, ví dụ như Triệu Ý mang Tạ Kính Dư sang chính là một tín hiệu.
Nhưng dựa vào việc Triệu Ý – một thành viên nòng cốt trong khoảng 25-40 tuổi – tới xem, có là tầng lớp ở cùng độ tuổi này hay riêng lẻ vài người đã tiến vào cấp Sao Trời của nhà họ Khúc hay họ Bách Lý thậm chí người bên Đoan Mộc vẫn tới.
Ngay cả khi bề ngoài trông như không vào vẫn có người bí mật nha nhập.
“Thảo nào gần đây mấy quốc gia đều thiếu tài nguyên cao cấp, ức đoán đều bị bọn họ lấy đi để tu luyện.”
Tiêu Cận và Tiêu Khiết La truyền âm nói với nhau.
Tiêu Khiết La: “Cục diện bên nước Liệt Tần rất gay cấn, hai hoàng tử mạnh nhất đã bắt đầu dùng tới võ, hình như đế vương nước Liệt Tần đang cố ý sàng lọc người mạnh nhất, chẳng qua đây cũng là truyền thống của quốc gia bọn họ. Xưa nay quốc gia thảo nguyên hoang vu lập quốc đều dùng việc chém giết chọn ra vương là chính, hẳn là sẽ ổn định cục diện sớm hơn Đường Tống. Tuy nhiên nó sẽ gián tiếp kéo theo thiếu hụt tài nguyên. Nước Liệt Tần tới Đường Tống mua tài nguyên không phải là trường hợp đặc biệt, nhưng sao mà anh cứ thấy những gia tộc này nóng lòng lớn mạnh như vậy vì hay tin gì đấy.”
Tiêu Cận trầm tư: “Em cũng cảm thấy như vậy, nhưng trước mắt hãy còn chưa đọc ra. Đã có thể giấu kín như vậy dám chắc liên quan đến lão Hoàng Đế.”
Chẳng lẽ lão Hoàng Đế sắp băng hà?
Hai anh em liếc nhau, nhao nhao nghĩ đến mấy chuyện đại nghịch bất đạo.
Nhưng những gì họ không biết là... Xa bên ngoài thế giới này, ít nhất tại bên ngoài lớp ngăn không gian thứ cấp, có ba chiếc Tàu Sao không gian đang bay.
Chiếc Tàu Sao phía trước có kiểu dáng khác với hai chiếc ở phía sau, nhưng hai chiếc sau lại là Tàu Sao Đế quốc của nước Đường Tống, và họ đang hộ tống chiếc tàu phía trước.
(P10)
Ngay lại lúc bọn họ đi qua khu vực đầy mảnh vụn của các ngôi sao, 3 chiếc Tàu Sao đã mở lá chắn trước vì các mảnh vụn sao đang tạo thành cơn mưa sao khủng khiếp.
Bên ngoài nguy hiểm là thế nhưng bên trong lại hết sức an toàn.
Trên Tàu Sao khổng lồ như một thị trấn nhỏ có đủ đình đài lầu các, thác nước và hòn giả sơn.
Một thiếu nữ đi ra khỏi phòng ngủ, bảo vệ ở xa quỳ xuống đất hành lễ và rồi xoay người quay lưng, không dám nhìn nhiều. Còn người con gái này lại cho chân trần giẫm lên boong tàu, làn váy mềm mại như dòng nước dán vào đôi chân dài thướt tha, gần như lau lấy cả sàn. Trên mắt cá chân của một bàn chân còn thấy thấp thoáng một chiếc lắc chân hình ngôi sao xoay với màu mực đỏ rực rỡ. Hình như trong cái lắc có chất lỏng, hoặc là nói trong đó dòng tủy đá, trong tủy đá nuôi hai con cá thu nhỏ?
Không, phóng to nhìn kỹ hơn, càng giống giao long và mãng xà vảy bạc.
Đây là bảo vật cỡ nào?
Một tay cô ôm con mèo xanh mập mạp bình thường. Đi ra ngoài, xoay người buông tay, cô để con mèo chạy đi vui đùa, còn mình thì đi tới phía trước, hơi khom người, hai tay chống lan và dựa lên đó nhìn khu vườn trước mặt.
Cô rất yên tĩnh, không có động tác căng cơ lười biếng dư thừa, như thể lắng đọng những ánh sao sáng chói trong đường hầm không gian này.
Từ góc độ thị nữ, có thể nhìn thấy dáng người kiệt xuất của chủ nhân nhà mình, cũng thấy bên cạnh con mắt đầy xa cách có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, lấp lánh màu đỏ thẫm tựa ngôi sao đỏ điểm xuyết trên tuyết; tuyết còn chưa tan nhưng nó đã in dấu, như thể lưu lại dấu ấn cho cô giữa trời đất.
Đây là tiên nữ, đương thời không có người thứ hai.
Khi nhìn vào khu vườn đầy nhàn rỗi, cô cũng trông thấy một người con trai ngồi trên một chiếc ghế đá dưới gốc cây thưa thớt nơi xa.
Đằng kia là khu vực nghỉ ngơi của công nhân viên, cô biết, năm thì mười họa cô mới đi sang, chỉ vì hôm nay mèo thích bên này nên cô mới đến.
Người này mặc đồng phục làm việc của những người được nước Đường Tống điều động. Nếu là kỹ thuật viên ắt sẽ đeo đai xám ngoài choàng xanh và đó là chuyện bình thường, song người này lại khác.
Trên bàn có mấy cuốn sách đặt rải rác, có cả bản thảo được đẩy sang một bên.
Nói thế nào nhỉ, dung mạo bình thường nhưng hình thể rắn rỏi thanh tú, chỉ ngồi nhàn nhã ở đấy nhìn màn hình quang não đang phát ở phía trước, không biết đang nhìn cái gì, thỉnh thoảng khóe miệng mỉm cười, ngồi vắt đôi chân dài, mang theo phong thái nho nhã nhã nhặn, còn hai tay... đang đan áo len.
Vừa đan áo len vừa xem video, thỉnh thoảng dùng ngón tay đẩy kính.
Nhìn… khác biệt lắm.
Không phải vì anh ta khác biệt vào lúc này mà là chính bản thân anh ta đã khác biệt.
(P11)
Cô biết lúc người này mới vào bộ phận kỹ thuật đầy bình thường không có gì lạ thế mà được ca ngợi là người bình thường duy nhất không tu luyện. Nhưng chính người này liên tục chinh phục không ít vấn đề kỹ thuật dễ như trở bàn tay, sáng nay lại toàn lực bổ sung thêm một ít thiết bị và kỹ thuật cho Tàu Sao, để Tàu Sao tiến vào đường hầm không gian nguy hiểm xong mà hãy còn duy trì được mạng lưới thông suốt, khiến người bên cô tán thưởng tột cùng, đồng thời tranh giành sĩ diện cho Đường Tống. Và cũng nhờ vậy mọi người mới biết tới anh ta.
Làm cô mới biết có một người như thế.
Nhưng... Người này thốt nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đoạn đứng đứng dậy, nhìn về phía cô, khuôn mặt vốn yên tĩnh chợt ẩn hiện gợn sóng.
Bốn mắt nhìn nhau?
Không có khả năng, cách một lớp rào cản, anh ta không thể nhìn thấy cô.
Cho nên… anh ta cũng nhận ra chuyện đó? Ước tính do chiếc đồng hồ đặc biệt ấy, nó cho thấy số liệu không gian không đúng.
Thật sắc sảo mà.
Người con gái giơ tay lên và nhấn vào mi tâm, giải phóng suy nghĩ.
“Địch tập kích.”
.....
Tại Kinh Đô Đường Tống, Ôn Thược Dược ngẩng đầu nhìn từng chiếc phi thuyền lần lượt hạ xuống, bên tai nghe một số người đề cập.
“Quyền quý nhiều người, con nối dòng cũng phong phú, có rất nhiều con cháu ở Học phủ hoặc trường đại học. Ví dụ phe cánh Đạo gia ít con nối dõi hơn cho nên Triệu Ý ưu tú nhất nhà họ Triệu là thế nhưng đã bỏ lỡ cơ hội vì đã hơn 25 tuổi. Trái lại khéo sao nhà họ Mặc và Hà lại có con nối dòng ưu tú ở độ tuổi này...”
Ôn Thược Dược buồn bực, thấp giọng hỏi Yến Phong Bạch: “Không phải nhà họ Triệu cũng có con cháu à? Triệu Phật Thú ấy?”
Trước giờ Yến Phong Bạch thận trọng khiêm tốn, nay nghe thế bèn cúi đầu nói với Ôn Thược Dược có cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn: “Về cậu ta, nghe nói thanh danh người này không tốt lắm trong phe cánh Đạo gia, hình như vì...”
Khi hai người đang nói chuyện, họ thấy tên này tiến đến chỗ Sở Đại Sắc ở khu 5 xum xoe, hơn nữa vừa mở miệng ra đã là: “Cô nương Sở, cô đã ăn sáng chưa?”
Sở Đại Sắc vừa hít xong thị bên nhà họ Triệu và họ Đoan Mộc, bấy giờ vừa nhìn thấy người nhà họ Triệu là run rẩy ngay. Cô ta nói như có điều suy nghĩ: “Hình như hôm trước tôi thấy cậu đưa bữa sáng cho Thẩm Họa Kính tại nhà hàng trong Địa Đàng Nhân Gian nhưng người ta không muốn, vậy mà hôm nay cậu còn cố tình đưa đến cửa nhà người ta ở... Sao, bây giờ tôi là con cá khác à?”
Triệu Phật Thú nhất thời lúng túng, theo bản năng nhìn về phía cô gái áo xanh bên khu 1.
Ngó bộ người ta tảng lờ tới lời nói bên này, thay vào đó đang cúi đầu nhìn tờ quảng cáo của trấn Hoa Đào, mái tóc xanh gần như phủ lấy hết bên mặt, không nhìn rõ mặt mũi.
“Không phải, tôi không...”
“Cậu xoạc chân cho tôi xem thử, xoạc thành công thì tôi ăn bữa sáng của cậu.”
“...”
Với vẻ ngoài phúc hậu hớn hở, Triệu Phật Thú bị Sở Đại Sắc xinh đẹp tức tới nỗi xem là tổ ong vò vẽ. Người ở khu 5 và khu 6 chẳng thấy lạ gì, chỉ cùng nhau mắc cười.
Con người thấy sắc là động ác niệm. Trong 15 khu vực, tố chất tiêu chuẩn của ai cũng quái thai cả, nhưng có những người mang vẻ ngoài xuất sắc cực đoan của người con gái vẫn được người ta chú ý.
Trong đó có Thẩm Họa Kính khu 1, Nhiếp Viên Viên ở khu 2, Sư Khuynh khu 4, Liễu Thập Thất khu 6, Đoan Mộc Thanh Ương ở khu 8, và Từ Duệ cũng như Hàn Trạc và Tống Linh ở khu 13 là những người nổi bật nhất.
(P12)
Nhưng nói về sự nổi danh, ba người ở khu 13 dường có ngoại hình tót vời thì tót vời thật đấy, song thành tích và danh tiếng không giỏi bằng những người kia, thậm chí còn tới từ một số châu thành ven biển xa xôi, cho nên họ cũng không ở trong nhóm được chú ý chính.
Hầu hết các thí sinh trong 15 khu vực vẫn chú ý đến những người phía trước và Đoan Mộc Thanh Ương là người nức danh nhất trong khu vực giới nhà giàu quyền thế. Suy cho cùng xuất thân quá tốt sẽ có khoảng cách với người bình thường, ra vào không giao thiệp với người ta, cũng không biết bình dân là gì.
Còn Thẩm Họa Kính lại là người toàn dân theo đuổi, từ lần thi Văn trước đã được nhân dân cả nước chú trọng.
Tại sao? Có lẽ vì tính tình tốt, phong thái nhu hòa, thái độ đối xử với các thí sinh khác cũng tương đối hiền hòa, không tính toán chi li, cũng không quá đáng hay nhiệt tình; hơn nữa trước khi linh khí sống lại, cô gái này chính là nghệ sĩ trẻ nức tiếng trong Tam Quốc, mới ngoài 20 đã được xếp vào hàng lão luyện trong giới hội họa. Vốn cô ta đã có nền tảng danh tiếng cho nên hiện tại độ nổi tiếng cũng tăng lên rất cao.
Nói cách khác, nếu sự nổi tiếng của A Điêu là tiêu cực vô tận thì cô gái này lại là tích cực vô tận.
Nhưng những người như vậy sẽ bị đám đàn ông cặn bã chú tâm tới.
Tạ Kính Dư đăm chiêu, hỏi Triệu Ý: “Bộ đàn ông cặn bã là gia truyền trong nhà anh à? Nghe nói chú ba của anh… thì… anh biết rồi đó.”
Triệu Ý: “...”
Đến đây chưa đầy 20 phút đã bị úp cho hai cái nồi liên tiếp.
Chẳng lẽ anh ta là cái bếp ga?
“Chú ba tôi chỉ một ông già quần là áo lượt tham ăn háo sắc lười biếng mà thôi, không phải tên đàn ông cặn bã.” Triệu Ý cũng là một người kỳ lạ, thế mà còn nghiêm túc giải thích với người vợ |ake.
Tạ Kính Dư với gia tộc toàn thành viên nghiêm túc đầy tính kỷ luật: “?”
.....
Bây giờ 13,000 người đang ở quảng trường theo các khu vực phân chia khác nhau. Quá nhiều người là thế nhưng rất ít người quan sát các khu vực khác, trừ khi có gì đó xảy ra, chẳng hạn như A Điêu và chuyện tình yêu trai gái. Tuy nhiên ngay sau đó khi các giáo viên thu hồi lệnh bài, sự chú ý của tất cả mọi người đã trở lại.
“Hãy đi theo chúng tôi.”
Cô Ớt Xanh trừng mắt rồi giẫm lên công cụ bay, mọi người cũng đuổi theo.
Từng luồng ánh sáng bay qua rừng hoa đào trăm dặm. Và khi họ rời đi, khán giả và những người ở trong khán phòng tại thị trấn Hoa Đào lần lượt ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi màn hình phát sóng.
Lúc này, chó cỏ A Điêu trên bầu trời rừng đào nhìn đám phấn trắng của những bông hoa đào mênh mang không dứt bên dưới mà hết sức thích thú, cứ chụp ảnh liên tục, bộ dáng chưa từng thấy bao giờ.
Cô chưa bao giờ thấy thật, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi du lịch.
Phải biết rằng ngay cả những đứa con nhà bình thường vẫn còn được đi chơi vài lần quanh năm.
Cô không có lấy một lần.
Thế nên mỗi khi cô nhìn thấy những điểm tham quan du lịch thế này, cô luôn vui vẻ, khuôn mặt tràn ý tươi cười.
Nụ cười này rất thuần chất làm người ta khó hiểu.
(P13)
Sao một người có thể làm như vậy được nhỉ?
Khi thì xảo quyệt độc ác đến cực hạn, khi thì thuần khiết trong sạch như dòng nước trong.
Thật mông lung.
Qua rừng hoa đào, cảm xúc của mọi người bắt đầu dao động trên diện rộng.
Bởi vì Tháp Quan Âm Ngàn Tay trước mắt làm rung động lòng người quá cỡ.
Không chỉ lớn, mà sự uy nghiêm và trang trọng của nó còn nhằm vào linh hồn.
“Đừng nhìn vào mắt tượng Quan Âm, nó là Thực Thể Gieo Linh siêu phàm, ngay cả cấp Sao Trời cũng khó kham được uy thế của nó. Mắt tượng Quan Âm là đồng tử mang linh, sẽ đi thẳng vào linh hồn, phần tinh thần của các em khó mà chịu đựng nổi, nhớ kỹ nhớ kỹ!”
Mọi người được nhắc nhở trước đồng loạt tránh nhìn lên trên, thế nhưng họ vẫn thấy được cơ thể của tượng Quan Âm, bên mép váy là mái hiên tháp, trên ngàn tay mở ra có phù văn rậm rạp, cổ xưa và bí ẩn.
Dựng lên bởi Thực Thể Gieo Linh siêu phàm, chính là bảo vật mà tông sư và cấp Vương mới có thể sử dụng tại thời kỳ đầu tiên, đụng nhẹ là biến thành tro bụi.
Cho nên ít nhất Sơn trưởng này là tông sư.
Trong lòng A Điêu tán thưởng. Chỉ chốc lát sau, nhóm người cô Ớt Xanh bay xuống.
“Đến rồi, các thí sinh hãy đuổi theo.”
Bên dưới là vùng biển, Quan Âm Ngàn Tay như thể đứng trong vùng biển bên ngoài Đảo Hoa Đào, chỉ có một cửa vào địa bàn này.
13,000 người đi theo vút vút khi 15 giáo viên dẫn đầu bay vào lối vào. A Điêu là hạng nhanh như trộm cướp tiền nhưng lại rề rà trong chuyện này, cứ thế cung cút đi theo ở phía sau chót.
Song cô vừa vào đã thấy các thí sinh khác đều trưng ra khuôn mặt rúng động, bộ dạng chưa từng trải qua; hơn nữa A Điêu nhanh chóng cảm giác được cả người… bị đóng chặt sau khi đi vào!
Tất cả các lực lượng đã bị đóng chặt, bao gồm cả phần tinh thần.
Thi tố chất không cần đánh nhau?
A Điêu nghi ngờ, đảo mắt, đảo qua người mấy thầy cô.
... Bảo sao cô thắc mắc vì đâu mấy thầy cô này còn mang theo ba lô.
Bên trong đỏ rực, ngọn lửa cháy với nhiệt độ cao, khắp nơi toàn là các bức bích họa và bức tượng dữ tợn, trong không gian rộng rãi có bốn bậc thang xoắn ốc hướng lên trên và một đầu dựa vào vách tường.
Một giáo viên làm giám khảo nhìn vào thời gian và bảo: “Bây giờ 8:58, tôi nói quy tắc kiểm tra. Cuộc thi tố chất được chia tổng cộng thành năm giai đoạn, địa điểm kiểm tra là không gian năm tầng tháp bên trên. Giai đoạn đầu tiên chính là kiểm tra trình độ A B C bằng thiết bị cũng là giai đoạn đơn giản nhất; giai đoạn thứ hai là huyết thống; giai đoạn thứ ba là phần tinh thần. Giai đoạn thứ tư là giai đoạn đệm, có hồ nuôi dưỡng. Giai đoạn này cực kỳ quan trọng vì nó chuẩn bị cho giai đoạn thứ năm với số điểm cao nhất. Mức độ nuôi dưỡng càng cao càng có thể khai thác trình độ của các em nhiều hơn, đạt được thành tích càng tốt ở cửa thứ năm. Mà thời gian sử dụng cho mỗi một cửa ải trong 5 giai đoạn không giới hạn, chỉ có 7 ngày thi, mấy em tự tự do phân phối, thích thi như thế nào thì thi thế đó. Dù có là gì, kết quả năm giai đoạn cố định cuối cùng trong 7 bảy ngày sẽ được sử dụng làm tiêu chuẩn.”
(P14)
“Còn nữa, như các em đã cảm giác được, không gian bên trong Tháp Quan Âm Ngàn Tay là không gian bị giam cầm, không thể vận dụng bất kỳ lực lượng bên trong lẫn bên ngoài nào.”
“Được rồi, bắt đầu lúc 9:00, bây giờ còn một phút!”
Sau khi ông ấy nói xong, bầu không khí nhất thời yên tĩnh. Thí sinh ở đây đều là nhân tài được sàng lọc trên toàn quốc, đều có năng lực tư duy độc lập. Thế nên bọn họ nhanh chóng đoán ra: Thời gian ở trong hồ nuôi dưỡng tại cửa thứ tư càng lâu càng tốt, như vậy phần đầu cuộc thi vốn cố định tố chất và huyết thống, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho nên…
Một phút đến, 9:00 đúng.
Xoạt!
Hơn 12 ngàn người trong tổng 13 ngàn người lao tới bốn cầu thang gần như cùng một lúc.
Mà trên khán phòng tại thị trấn Hoa Đào bên ngoài trường thi, Trần Dương vừa mới lấy khoai tây chiên và mở cái sột, túi khoai tây chiên bị nó mở tung. Thế nhưng hình như nó nghe được gì bên tai bèn theo bản năng ngẩng đầu để rồi nhìn thấy một giáo viên nào đó của Viện Lộc Sơn bị người nào đó đạp một cú ngã lăn quay trên màn hình!
Rầm!!
Người đàn ông lực lưỡng bị một cô gái mảnh khảnh cao ráo đá một cú và đ è xuống đất. Thầy ấy còn chưa kịp phản ứng… phựt một cái, chiếc ba lô căng phồng đã bị kéo mất rồi cô gái bỏ chạy.
Chạy.
Chạy còn nhanh hơn bị ma dí.
Các giáo viên còn lại đều choáng váng, cô Ớt Xanh vỡ lẽ được gì đó bèn xoay người bỏ chạy.
1,000 học sinh còn lại chưa lên đường cũng choáng váng. Có điều thấy cô Ớt Xanh bỏ chạy, rất nhanh có học sinh khác phản ứng lại. Má, đây cũng nằm trong quy tắc cho phép!
Nhanh nhanh nhanh lên... Có người phản ứng nhanh thứ hai, hai bóng người bắt chước xuống tay.
“** má! Gan chó thật lớn!”
“Hạ Tam Lộc, Khuyển Liệt!! Mấy em nhớ kỹ cho tôi!”
Sau khi hạ gục thành công giáo viên từ khu khác bằng một cú quét chân, Hạ Tam Lộc ôm chặt lấy thầy ấy bằng cơ thể của mình và lên tiếng chào hỏi, còn Khuyển Liệt lao tới lột ba lô của thầy ấy hệt mấy thằng trộm thấy tiền là sáng cả mắt. Đoạn hai đứa chạy xì khói.
Hiển nhiên hai thằng thất đức này hợp tác.
Đoan Mộc Thanh Liêu trơ mắt nhìn người thầy nọ bị đá đến trước mặt mình… bị Tuesday trong truyền thuyết – A Điêu – cướp tài sản, tiếp đó lại chứng kiến một giáo viên khác bị cái tên cầu cạnh vào ở rể nhà mình đánh ngã và cướp bóc.
???
Có phải cô bị một đám cặn bã bao vây không?
Khán giả trên khán phòng ngỡ ngàng.
Bộp, túi khoai tây chiên rơi xuống đất, Trần Dương choáng váng.
Vậy… vậy mà cũng được?