Sau Khi Linh Khí Sống Lại - Trang 4
Chương 134
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Lúc ấy Viên Thuật há hốc miệng, ngỡ ngàng một hồi trong cơn suy yếu và rồi đã hỏi: “Tại sao cháu trai còn gọi cha của cha? Ma quỷ tụi bây cũng quay lưng lại với đạo đức vậy luôn?”
Vậy tụi tao thừa dịp gia tộc tụi bay hỗn loạn đấu đá nội bộ bèn nhân cơ hội chạy trốn hay trước tiên xác định là cha của cha hay ông nội rồi mới chạy trốn được không?
Hóng chuyện cho xong rồi hẵng chạy?
Bồn cầu cũng không kìm ném được, nó bảo A Điêu: “Đây có thể xem như bản chất nghiêm túc thật sự của cô là cuồng ma quay lưng lại đạo đức không? Cái gì mà vợ chú thì ra chỉ là trò con nít, đòn sát thủ chân chính của cô là để cho cháu trai gọi cô là cha của cha?”
A Điêu tảng lờ nó, tập trung xử lý tình huống trước mắt.
Nhưng mà bàn về phản ứng tại chỗ, vẫn là người hệ tâm linh có phản ứng nhanh nhất. Họ lập tức ý thức được đám Tuyết Yêu quỳ xuống đất dập đầu đang để lộ lưng về phía họ, tấn công đi!
Giam Giữ Cực Hàn đã mất hiệu quả, hiển nhiên thân thể ai nấy vừa mới khôi phục nên ảnh hưởng đến sức tấn công phát huy giờ phút này. Thế là cả một bọn lập tức tung sức theo cả nhóm!
Lại nói nơi này toàn là dân tinh anh trong tinh anh, cấp A vô số, cấp A đánh được với Thầy Cấm Kỵ cũng có một bó lớn, huống chi còn có rất nhiều Thầy Cấm Kỵ, vì thế đợt này lực sát thương tăng mạnh. Đó là chưa kể Báo Xung và lão Hàn cấp Vi Quang một phen vung tay đánh cả nhóm.
Hàng chục ngàn con Tuyết Yêu bị tấn công, bị tàn sát thành cả mảng lớn.
Vua Tuyết Yêu thấy thế đã nổi giận có điều nó hãy còn biết chia ra nặng nhẹ.
Nhẹ, nó phát ra âm thanh tấn công! Trong nháy mắt làm cả bọn choáng váng, chỉ có một số ít cường giả như Báo Xung cũng như người mang phần tinh thần cao còn chống lại được lúc ấy, ai nấy còn lại đã xây xẩm.
Nặng, nó tập trung vào A Điêu... Coi như bị thương nặng nó vẫn là ma quỷ cấp 9, vẫn mang huyết thống Tuyết Yêu, đáng gờm hơn nhiều ma quỷ cấp 9 khác trong khu A. Cho nên nó tập trung vào A Điêu và bộc phát lần nữa.
Toang, linh đan bị khóa, Rắn Bay không có cách nào dịch chuyển.
A Điêu đâu ngờ được cái đồ này bị thương nặng còn phản ứng nhanh như vậy. Vua Tuyết Yêu há miệng, một tia ánh sáng chứa băng sương lao về phía cô.
Ầm ầm!
Đám băng oanh tạc và vỡ tung, không khí nổ tung thành từng mảnh vỡ nguyên tố kết tinh trong nháy mắt, có điều A Điêu đã biến mất.
Cô cứ thế biến mất?
Không gian di chuyển hay dịch chuyển? Dù sao thì cùng là một thủ đoạn mà thôi.
Vua Tuyết Yêu sửng sốt một hồi, tuy nhiên đến cùng nơi đây hãy còn là hố đất của nó, là địa bàn của nó, nó có thể cảm nhận được khu vực A Điêu xuất hiện sau khi rời đi.
Chính nhân loại này gây sự, mà nhân loại này cũng đáng sợ tột cùng. Không chỉ có phần dũng mãnh hứng chịu được sức tấn công dữ dội của nó, người này còn nắm giữ năng lực không gian và bí thuật dịch chuyển.
Ngặt nỗi tên này vẫn còn non lắm, vị trí dịch chuyển không quá xa.
(P1)
Vua Tuyết Yêu hét lên một tiếng, tặng cho các tu sĩ có mặt một đợt tấn công bằng âm thanh thứ hai, giúp sức bọn Tuyết Yêu tấn công đầy bão táp về tu sĩ nhân loại. Tiếp sau đó nó bắt đầu kích hoạt Thuật Băng Sương Xuyên Qua.
Băng tuyết là thế giới của nó, và tất cả các bức tường ở đây chỉ do một nguyên tố tạo thành. Trong mắt của nó, khả năng đi xuyên qua băng không khác dịch chuyển là bao, vì vậy nó ngay lập tức bám riết lấy đằng sau A Điêu... Và nhằm nắm bắt được thời gian đập phát cô chết luôn, nó đã tích trữ một đợt tấn công trong nháy mắt dịch chuyển.
Lại nói A Điêu gắng gượng dùng tới thuật dịch chuyển cơ sở bên trong Ghi chú không gian. Dẫu gì cũng mới học cho nên không nhuần nhuyễn cho lắm, thậm chí còn tổn thương tinh thần và cơ thể chính. Nhưng rốt cuộc cô vẫn dịch chuyển thành công.
Khoảng cách truyền tải không lớn thật vì hãy còn ở trong hố đất, có điều phe cô muốn dịch chuyển sang lại là… bên địch tại một tế đàn khác.
Giáo chủ: “...”
Trước mắt là cả mảng giáo dân Ngũ Hành Giáo đen nghìn nghịt.
Thời gian quay trở lại 35 giây trước đó, cũng là lúc A Điêu thừa dịp Tiêu Cận cản trở quá trình tế đàn, cô phát động bóp méo vật tổ bên tế đàn Vua Tuyết Yêu nhưng bên giáo chủ lại không bị sửa đổi, thay vào đó hắn chỉ bị cản lại và chặt đứt. Động tĩnh quá lớn đã làm hắn nhận ra biến cố bên phía Vua Tuyết Yêu. Mỗi tội dù hắn có nhận ra vẫn không có hành động bởi lẽ trước mắt hắn chỉ muốn bảo đảm lợi ích của mình.
Thế là hắn thật sự đang thúc đẩy sức mạnh của bản thân để ổn định hoạt động của tế đàn cũng như cho nhiều giáo dân hiến tế linh năng vào tế đàn, đưa cho và cưỡng ép nó hoạt động.
Hắn không dạy thủ đoạn này cho Tuyết Yêu, thật sự giữ có chỗ giữ lại.
Nhưng hắn đã thành công, tế đàn rồi sẽ hoạt động thành công sớm thôi, và các tu sĩ trong lò đồng đã bị rút ra thật nhiều linh năng... Hắn sắp thành công rồi.
Nhanh lên, nhanh lên!
Cảm nhận được sức mạnh mênh mông tràn vào trong cơ thể, cảm nhận được sức mạnh vô biên, từ cấp trung Vi Quang sắp tăng tới cấp thượng, hơn nữa dự đoán một phút sau khi hắn tiêu hao linh năng của những người này còn có khả năng đột phá mạnh mẽ đến cấp Sao Trời.
Do có sự sắp xếp thúc đẩy năng lượng bên này của giáo dân, chỉ cần hắn đột phá đầu tiên, hắn có thể trước hết đi qua giết Vua Tuyết Yêu, cướp đi kho báu mà nó trấn thủ. Đây là mục tiêu thứ nhất của hắn. Tiếp đó hắn quay lại lãnh đạo ma quỷ để chúng tấn công đường bờ biển, đánh cho năm châu tan tác, cuối cùng đạt được mục tiêu sau chót.
Kế hoạch rất hoàn hảo.
Đột nhiên giáo chủ nhận thấy một dao động không gian, hắn còn chưa kịp làm gì đã có một con Tuyết Yêu dịch chuyển tới đây.
Giáo chủ nhìn thấy mà con ngươi hiện vẻ hung ác, không cần biết tới hậu quả đã muốn tấn công A Điêu thẳng tay.
Đáng tiếc một giây trước khi hắn phát ra công kích, trong nháy mắt A Điêu xuất hiện, Vua Tuyết Yêu ở phía sau gần như đồng thời chạy xuyên tới, hơn nữa còn mang theo kỹ xảo một chiêu gi ết chết ngay của mình.
Cơn Lốc Cực Lạnh.
Cơn Lốc Cực Lạnh âm 1000 độ nổ ra ngay lập tức, tuôn ra từ bên trong tế đàn.
(P2)
Giáo chủ đâu ngờ lần bạo kích lớn nhất đầy biến cố này lại đến từ đồng minh Vua Tuyết Yêu.
Hắn nổi điên không? Điên tiết vì Vua Tuyết Yêu ngu xuẩn? Điên tiết khi nó trúng kế hoạch của nhân loại này, bị tên này dẫn tới ném bom tế đàn của đồng minh?
Không, hắn tức điên vì Vua Tuyết Yêu tuyệt đối biết rõ đây là kế sách của đối phương nhưng vẫn cố ý để bị lừa.
Nó có ngu không? Nó không ngu ngốc chút nào.
Nó biết quá rõ tế đàn lên cấp bên nó đã bị con quỷ bịp bợp này phá hủy, nó lên cấp thất bại, trong khi giáo chủ sắp lên cấp thành công, đoan chắc hắn sẽ quay đầu giết ngược lại nó.
Nhân loại vĩnh viễn không cách gì trở thành đồng minh đáng tin cậy, chỉ cần bảo vệ lợi ích của chính mình thì có gì mà không dám làm? Huống chi giết nó rồi còn có lợi ích lớn hơn hẳn.
Đừng tưởng rằng nó không hay tên nhân loại này ngấp nghé vật báu của tộc mình.
Thế là nó cố tình đi xuyên băng theo tới, dự định phá hủy người này lẫn tế đàn của giáo chủ cùng một chỗ.
Cơn Lốc Cực Lạnh bùng nổ, tế đàn bị chặn, năng lượng hỗn loạn, không khí và mặt đất bị đóng băng trong chớp mắt. Trông thấy một đám giáo dân sắp bị đóng băng thành cặn bã trong nháy mắt tới nơi, giáo chủ đành ra sức bảo vệ trước. Bằng không tế đàn sẽ nổ tung, hắn bị cắn trả, cái này đúng là trộm gà không xong còn mất luôn nắm gạo.
Giáo chủ cũng dữ khi thật sự mở ra một lá chắn cỡ lớn nhằm chống lại Cơn Lốc Cực Lạnh, ngặt nỗi vẫn còn rất nhiều giáo dân bị giết trong giây lát. A Điêu không nằm trong phạm vi bảo vệ của giáo chủ và thấy cô sắp bị cơn lốc nuốt chửng tới nơi.
Giáo chủ và Vua Tuyết Yêu bất thình lình ngỡ ngàng.
Người khác thấy cô bị nuốt chửng nhưng bọn chúng lại cảm nhận được: người này lại biến mất một lần nữa.
Không thể nào, thằng này bị chúng cùng nhau khóa chặt, dịch chuyển kiểu gì mạnh mẽ như vậy?
Không, không phải dịch chuyển.
Hắn trốn vào không gian thứ cấp.
Ném bom hắn!
Giáo chủ và Vua Tuyết Yêu ý thức được người này mới là mục tiêu nhân tài đầu tiên cần giết, cho nên chúng liên thủ oanh tạc 303.
Tại thời điểm này trong 303, A Điêu vừa trốn vào song cơ thể vẫn có chỗ bị Cơn Lốc Cực Lạnh nện trúng. Dẫu cho có Bản thể kháng giáp và áo giáp chống lại hầu hết sức sát thương, ấy nhưng nó vẫn đủ làm lục phủ ngũ tạng của cô bị khí lạnh tập kích, sương giá lan rộng khắp cơ thể. Tuy nhiên A Điêu nào kịp xua đuổi đám khí lạnh đáng sợ này, cứ thế một lần nữa dùng không gian dịch chuyển…
Ầm ầm!! 303 bị bắn phá.
Nhưng A Điêu đã biến mất.
Lại dịch chuyển.
Đi đâu? Trốn rồi?
(P3)
Vua Tuyết Yêu sửng sốt một chút rồi bỗng biến sắc, còn giáo chủ nhạy bén cỡ nào cơ chứ. Thế là vào giây tiếp theo, một người thì xuyên băng lao tới, một tên thì bắt đầu dịch chuyển. Có điều thứ giáo chủ này sử dụng chính là Bùa Dịch Chuyển Không Gian cấp 8.
Ghê gớm!
Đợi chúng đuổi tới.
A Điêu dịch chuyển về hang ổ của Vua Tuyết Yêu trong hai giây trước đó.
Cái này gọi là gì, một chuyện thành công hai lần?
Nói cho cùng bọn Tống Linh ngạc nhiên một hồi và nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Đi thôi, nếu không sẽ chết!”
Mẹ kiếp, đây không phải là giọng của Triệu Nhật Thiên sao?
Mọi người bất chấp điều phỏng đoán, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi không gian này. Còn A Điêu đã giơ tay lên, hai viên linh đan đều là cấp hạ Ly Trần, nhưng khi hợp nhất sẽ tăng cường đến cấp trung Ly Trần. Cô mở ra chế độ hợp nhất công kích vật dẫn, thêm chuyện chuyển hóa năm mươi triệu từ năng lực niệm, cô đã bùng nổ đòn tấn công gần như mạnh nhất hiện nay và gắng gượng đánh vào cái kén ve bằng băng khổng lồ này.
Đây là bảo bối lớn nhất trong hố đất Tuyết Yêu, cũng là điểm chỉ mạng của nó.
Cái gì mà kỳ hút dương, nó dùng dương khí của nhân loại để nuôi dưỡng vật báu này.
Mà đồ báu này cũng là vật mấu chốt để Vua Tuyết Yêu, Boss ma quỷ huyết thống cao, có thể trưởng thành với tố chất siêu cường, e rằng là chí bảo mà tộc đàn truyền từ đời này sang đời khác.
Ngay từ đầu A Điêu đã ngắm trúng, đồng thời thấy được nó có lớp màng bảo vệ, bằng không giáo chủ đã trộm lấy từ đời nào rồi.
Vì vậy... Cô phải dẫn Vua Tuyết Yêu ra.
Sau đó phá vỡ nó!
Lớp kén băng bị phá vỡ xong, vô số miếng băng như còn sống đã cùng lúc biến thành vô số linh hồn băng sương lưu động. Mà ở trung tân kén băng, một viên hóa thạch lấp lánh đã bị A Điêu dùng một tay vớt lấy.
“Muốn chết!!!” Vua Tuyết Yêu vừa gấp gáp vừa điên cuồng hệt bị đào phần mộ tổ tiên, nó dùng đòn tấn công tinh thần và Cơn Lốc Cực Lạnh trùng kích cùng lúc, đồng thời còn có giáo chủ tập kích.
Hắn tập trung vào A Điêu, có ý giết người cướp của!
Đợt sóng xung kích này rất nhiêu khê, rất đáng sợ, toàn bộ sào huyệt đã bị hủy diệt, vô số Tuyết Yêu biến thành tro bụi...
Bọn Tống Linh đang chờ người tới không kịp hoàn hồn đã bị làn sóng xung kích bao trùm, hên sao họ vẫn cách một khoảng với bên kia.
Tống Linh nghĩ trong khoảnh khắc: Triệu Nhật Thiên thật đáng sợ, cơ mà vì đâu con đường này lại có phần giống ai đó?
(P4)
Hèn mọn, xảo quyệt, tàn nhẫn, nhưng đầy tính toán không lộ tí sơ hở nào. Người dạng này có nhiều như thế trên đời sao?
Lúc này đây, A Điêu chẳng còn cách dịch chuyển lần thứ hai vì phần tinh thần của cô không chống đỡ nổi nữa. Ban đầu cô mới vừa mới đột phá cấp Ly Trần, tố chất có cao hơn vẫn không bằng thực lực trước mắt, không có cách gì biến hiện hoàn toàn. Huống chi hai lần cưỡng ép dịch chuyển liên tục đã làm cho tinh thần lực của cô khô kiệt, 5555 sợi tơ tinh thần khật khừ cực kỳ, không cách gì tái sử dụng.
Vì vậy lần này cô đã sử dụng tới Rắn Bay.
Dịch chuyển ngẫu nhiên!
Xa hơn một chút, phải xa hơn một chút đi, tốt nhất là dời tao về chỗ Tiêu Cận, Khúc Giang Nam hoặc hiệu trưởng cũng được, để cho bọn họ chống lại thay tao!!!
Xin, xin mày đó!
Trong nội tâm có một con rồng nhỏ ác độc quỳ xuống cầu nguyện.
....
Khi A Điêu cầu nguyện với thái độ ngoan đạo của chị Thạch Lựu xin mình được tặng cho một người con trai cường tráng khôi ngô trong bộ phim cổ trang “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”, đại quân ma quỷ của khu B C và D tại đường bờ biển phía Nam đã hợp tác, xuất hiện rầm rộ dưới lớp băng của biển, điều khiển băng tuyết tổng tấn công vào đất liền.
Từ đầu đại quân năm châu bên này đối phó với hơn chục ngàn con Tuyết Yêu, vốn họ còn có đại quân ám vệ của nhà họ Tiêu tới nơi này và đội ngũ chiến hạm do phủ Đại Đô đốc phái ra tiến công từ trên cao, hai bên liên hợp vẫn ổn định được cục diện và qua một hồi nữa là có thể đánh tan đám Tuyết Yêu. Suy cho cùng lớp phòng ngự của Tuyết Yêu tr@n trụi trên đất liền, có mà đánh nhau thì họ vẫn còn ưu thế.
Nhưng sau khi đại quân ma quỷ vùng biển đến dưới lớp băng bên bờ, phiền toái đã đến.
Không chống lại được mấy phút là phòng tuyến đã tan rã. Vì ngay cả khi các cuộc tấn công trên bầu trời phá vỡ được lớp băng thì băng vẫn nhanh chóng ngưng tụ; đồng thời đám ma quỷ dựa vào tác chiến linh hoạt nổi lên và lặn xuống nhằm triệt tiêu áp lực tới từ không trung. Sức mạnh điều khiển của chúng ở vùng biển đã khiến liên quân con người trên đất liền thất bại liên tiếp.
Chúng sắp lên đảo, chỉ cần để chúng tiến vào rừng rậm và lại có tuyến phòng thủ tới từ rừng, con người sẽ khó mà ngăn lại tụi nó.
Làm sao đây?
Không để họ sầu lo quá lâu, con người vẫn đành phải lùi vào rừng rậm khi không còn chịu đựng được. Ngặt nỗi không có sự kháng cự của họ ở tiền tuyến, đội Tuyết Yêu và Người Cá chủ lực của đại quân ma quỷ vùng biển túa ra tới 20-30 ngàn con, chung sức đánh sâu và đuổi theo về phía rừng rậm, toan thừa thắng đuổi theo và diệt con người.
Ám vệ và liên quân năm châu bị bức bách không thể không lui lại. Bỗng nhiên…! Đám người tộc trưởng tộc họ Lý nhận thấy sự khác thường, một giây sau đồng loạt biến sắc.
Sau đuôi có mai phục.
(P5)
Một nhóm hàng chục ngàn quân cảm tử ẩn nấp đã mai phục nhằm kết liễu và bọc đánh từ sau đuôi…
Đây là người của Ngũ Hành Giáo?
Không, mẹ nó ở đâu có nhiều người tới như vậy!
Là người đứng sau màn, là binh đoàn quân cảm tử được người thuộc bên bày ra âm mưu phái tới để diệt sạch!
Thế là muốn chôn sạch binh lực hạch tâm của năm ở đây rồi.
Ai nấy bị giáp công hai mặt gần như bó tay...
Bất thình lình trong rừng tỏa ra ánh sáng tím, Thống lĩnh ám vệ quân khởi động Trận Dịch Chuyển.
Binh đoàn quân cảm tử hung thần ác sát bên này đang muốn bọc đánh từ sau đuôi, chợt chúng nhìn thấy Trận Dịch Chuyển siêu lớn này đã…
“Không tốt! Mau rút đi!”
Không còn kịp nữa rồi.
Bầu trời chiến hạm có thêm một mảng lớn, một mảng lớn đầy cao thủ bắt đầu khởi động linh lực siêu mạnh… gào thét lao ra!
Trong đó một thanh đao sét lấy tốc độ nhanh nhất xuyên thấu thân thể của một ma quỷ cấp 8 trong tích tắc. Một giây sau một người hóa thành cơn sấm chớp nhảy lên đầu một tên Người Cá cấp 8, giơ tay tạo tám tia sấm chớp dày đặc.
Sấm chớp hóa thành đao, rơi xuống đâm vào mặt đất.
“Lưới đao, kết nối!”
Bùm bùm, trong phạm vi 10 mét, 8 đường đao mang theo lưới điện điên cuồng bổ nát bấy đám ma quỷ trong đó.
Cấp 6, cấp 7, một phát chết toi.
Đại Đô đốc cấp thượng Vi Quang.
Tiêu Khiết La, bọn họ tới rồi.
Tất cả các lực lượng chủ lực đỉnh cao nhất của năm châu từ khu A đã trở lại.
Trong đám cao thủ, hiệu trưởng bỉ ổi vừa dùng thuật điều khiển vặn đứt cổ từng con ma quỷ, vừa xem chiến trường.
Hả? Chả phải Khúc Giang Nam đã tới từ lâu rồi sao? Người đâu?
Lại mẹ nó, đi đánh dã ngoại một mình?
“Lão Giang, tiểu Khúc đâu? Đam Châu anh chả được bao người, mang một đám con nít cũng thôi đi, ngay cả giáo viên còn không được mấy người tới giờ chỉ còn mỗi anh. Anh có chuyện gì à?”
Hiệu trưởng Vân Châu bất mãn tột cùng, có phần thúc ép Giang Chu.
Giang Chu lập tức khịa ngược lại đầy quái dị: “Ôi này, thành viên Đam Châu chúng tôi ít nhân tài lắm, không có lấy được mấy người, kể cả đồ đệ tôi là hạng nhất nhưng cũng chả bằng hạng tư hạng năm bên Học phủ mấy anh nữa là. À đúng rồi, tên hạng nhất ngoài mặt cũng như trong bóng tối của mấy Học phủ các anh không ở đây sao? Do bị bắt hết rồi mà hả?”
Mấy người có nhiều nhân tài dùng được cức ấy, toàn ba cái loại ẩn danh giả heo ăn thịt hổ, kết quả thì sao? Còn không phải bị diệt sạch bắt đi hết à!
Sao thông minh như Giang Chu tôi được, Học phủ Đam Châu của tôi vẫn còn để lại một đứa duy nhất ở nhà.
(P6)
Tôi nói cho anh biết, cái đứa duy nhất này của tôi không đơn giản đâu, nào là trí trá giảo quyệt mặt trơ mày tráo. Chờ mấy đứa hạng nhất nhất hạng nhì của Học phủ mấy người toi hết, đoan chắc con bé có thể lội ngược dòng!
Miệng của Giang Chu độc thật, hiệu trưởng của ba Học phủ Lâm Châu Vân Châu và Hàn Châu bị khịa tới nỗi muốn tắt mạch máu não tới nơi.
Chó má, trời mới biết cái đám này ra tay ác dữ vậy, diệt sạch ngay.
Có điều ngày sau tịnh không bao giờ cho phép học sinh ở trong một khách sạn quá tốt... tiêu tiền như nước, đâu phải sống trong vùng dã ngoại là không có mấy thứ này!
“Đến cùng tộc họ Nguyệt còn tốt đấy. Hai chị em lỗ m ãng liều chết kháng cự đến cuối cùng tại khu B, thế mà thoát được một kiếp.”
“Sau này vẫn phải để cho học sinh chịu khổ đau, chủ nghĩa khoái lạc không ổn rồi.”
“Chủ yếu do bên tư bản trơ tráo, tập đoàn Hoa Diệu rác rưởi đã hủy hoại học trò của tôi!”
Một nhóm hiệu trưởng hợp sức mắng vốn khiến hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu xấu hổ nói không nên lời.
Giang Chu đâu buông tha cho ông ta: “Lão Mã, ba người đầu tiên trong trường anh đều không có ở đây. Sao thế? Anh là người đoán được tương lai mà, cho tụi nó tới đâu phát triển rồi? Hay là ở nhà thêu hoa?”
Giang Chu chết tiệt này, nói tôi là kẻ chủ mưu!
Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đã lớn tuổi, mang phong thái biết kềm chế tột cùng. Ông ta chẳng để lộ ra vẻ tức giận, cứ thế trả lời với tính tình ôn hòa: “Tốn công mấy anh chị hiệu trưởng bán mạng tuyên truyền tốt ở bên ngoài nhằm tranh thủ không gian sinh tồn cho học sinh mình, cứ mãi nói tụi nó đã đủ xưng bá tại năm châu. Tụi nó hời hợt nên tin thật, cứ thế tới các châu cận kề xông pha, vừa đúng lúc không có ai ở đấy, cứ thế dần dà tầm mắt tụi nó hẹp đi một ít. Thế rồi ở nhà mình thì tụi nó ngang ngược, chạy ra ngoài thì không có nghĩa lý gì. Nói thế đúng không? Suy cho cùng mấy học sinh Học phủ anh chị không phục gì cả, sao mà biết ổn định nội bộ ở bên ngoài cho được?”
“Nếu như người đứng đầu, đứng hạng hai hạng ba hạng bốn năm gì đó của Học phủ các vị còn sống trở về, nhất định tôi sẽ cho tụi nhóc tới Học phủ các anh chị một lần.”
Không cần, vô cùng không cần thiết.
Đứa hạng bốn Tống Nhị Hồ của trường anh bị áp bức đến độ hoang tưởng và điên cuồng, học sinh trường chúng tôi không chịu nổi cảnh bị treo lên đánh đâu.
Mỗi tội Giang Chu nhận thấy hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đang nhìn mình và ánh mắt kia… con mẹ nó mang đủ ý sâu xa.
“Làm gì đó? Thác Bạt nhà chúng tôi còn sợ anh chắc… Đánh thì đánh!”
Giang Chu bán đứng Thác Bạt không tốn chút công sức gì.
Mà Thác Bạt còn đang ở dưới hố đất bán mạng giết ra một mảnh trời cùng mọi người vẫn chưa hay ác mộng của mình sắp tới.
(P7)
....
Chủ lực năm châu vừa đến, liên quân vốn bị bọc đánh đã xông lên chèn ép ngược lại. Nương theo sự che chở của nhóm chiến hạm, họ trước sau tàn sát ngược lại đại quân ma quỷ có quân đoàn liều chết đuổi theo tới trên bờ. Tiếp đó binh lực nhanh chóng hợp nhất một lần nữa và cướp lại phòng tuyến công phòng tại bờ biển, sau đó thì sao?
Tiêu Khiết La nhìn thoáng qua tin nhắn Tất Phương gửi tới, ngạc nhiên một hồi, biểu hiện có phần quái dị, nhưng rất nhanh chú ấy ra chỉ thị cho bước tiếp theo.
Rất nhiều người cho rằng nối tiếp Tiêu Khiết La phải tiến thêm một bước áp chế binh quyền, đánh đuổi đội quân ma quỷ bên khu B C D khác ra khỏi vùng gần biển trước khi đội quân ma quỷ từ khu A tràn đến; hoặc tới đánh cửa hố đất Tuyết Yêu mang uy hiếp lớn nhất trên đất liền; đâu nghĩ tới cảnh chú ấy điều đi toàn bộ các tuyến quân chú ấy mang tới.
Đi đâu?
.....
Sau khi A Điêu bị Rắn Bay dịch chuyển ra ngoài, cô nôn ra một ngụm máu lớn. Có điều thấy rõ nơi này cách bờ biển phía Nam hai mươi dặm, cô không làm thêm chuyện dư thừa cứ thế giẫm lên công cụ bay chạy về phía bờ biển. Cô vừa chạy vừa để Rắn Bay gửi tin nhắn cho Tất Phương, thuận tiện gửi luôn một phần cho Tiêu Cận.
“Tại hạ Triệu Nhật Thiên, không làm bôi nhọ sứ mệnh, đã thành công hủy diệt hai tế đàn, nhưng bởi vậy nên bị giáo chủ, Vua Tuyết Yêu cùng với đám lính quèn của bọn chúng truy sát. Cái này xem như báo cáo thôi, ngài tuyệt đối đừng để trễ nãi việc quân cơ mật chỉ vì muốn đến cứu tôi… Cứ để tôi vĩnh viễn chết tại vùng biển rộng thênh thênh này. Ngay cả khi làm ma, tôi vẫn muốn có ngôi mộ giữa đất trời, làm hàng xóm với anh hùng hào kiệt cả vùng trời đất, có điều tôi sẽ nhớ các ngài lắm. Ôi, tôi có chết cũng không tiếc!”
Nói về lá thư cầu cứu kiểu hai mặt như trên, suy nghĩ chân chính của cô tại thời điểm này lại là: Cứu tôi, nhanh con mẹ nó tới cứu tôi với! Phía sau có hai thằng chó to đuổi theo tôi, có cả rất nhiều Tuyết Yêu và Ngũ Hành Giáo, mau tới mau tới đi! Nếu hai anh em mấy người không tới thì lương tâm của mấy người đã bị chó ăn rồi. Tôi có là quỷ cũng không tha cho mấy người!!!
Tuy nhiên, thông điệp của A Điêu chỉ mới được gửi đi… thì lớp băng phía sau bị phá, Vua Tuyết Yêu phá băng lao ra hệt như yêu quái sinh ra từ thời cổ đại trong thế giới băng giá. Sau lưng nó có hai cánh băng tuyết trong suốt, vừa vào giữa không trung đã giục cánh, đuổi theo A Điêu với tốc độ nhanh hơn dưới băng.
Và nó đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
Mẹ kiếp!
A Điêu cho rằng tốc độ của mình đã đủ nhanh, nhưng hãy còn kém một chút so với con ma quỷ cấp 9 cường hãn. Cô trông thấy sắp bị đuổi kịp tới nơi.
Đột nhiên, bầu trời trên vùng biển truyền đến sóng âm phát ra từ cái chuông đầy thình lình.
(P8)
Một đòn tinh thần mê muội ánh trúng Vua Tuyết Yêu chỉ mãi đuổi giết A Điêu.
Quá bí ẩn, quá bất ngờ, giống như sinh ra từ hư vô, nó cứ thế mà xuất hiện. Dù gì Vua Tuyết Yêu vẫn mạnh mẽ, đòn tinh thần mê muội này chỉ đủ làm nó choáng váng một giây.
Nhưng một giây đã đủ, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một cái vòng tay ánh vàng đang xoay tròn. Nó mở rộng vô hạn, trong nháy mắt bao phủ Vua Tuyết Yêu với tốc độ sét không kịp che tai.
Đoạn, Khúc Giang Nam đẹp tới mức không gì sánh bằng hiện ra lơ lửng trên trời cao, làm A Điêu thiếu điều như Bát Giới bị Tôn Ngộ Không ăn hiếp bèn chạy tới ôm chân gọi sư phụ.
Sư phụ sư phụ, Bát Giới nhớ cô lắm đấyyyyyyyy!
Chỉ thấy hai tay cô giáo kết ấn ngâm tụng pháp chú, mi tâm cô ấy sinh ra hàng trăm ngàn sợi tơ màu vàng, lấy tốc độ xuyên qua thời không quấn lấy phần tinh thần Vua Tuyết Yêu.
Dữ dằn, Khúc Giang Nam này dùng sức một mình để tạm thời quấn lấy Vua Tuyết Yêu?!
Mắt của mình đúng là tốt ghê, ôm được cái chân rất thô đấy.
Nhưng ngay lúc này, ngay cái lúc A Điêu dợm ra tay giúp đỡ, cô thốt cảm ứng được sự tồn tại của giáo chủ.
Cô nheo mắt lại và chạy trốn ngay, ngặt nỗi mới chạy được vài ngàn mét là da đầu tê rần, hình như cô bị khóa chặt rồi.
Thế là… trên lớp băng phía trước, nơi đầy gió tuyết trắng xóa, bóng ma cao gầy với áo choàng đỏ dần hiện ra, một đòn tinh thần xung kích đã khiến A Điêu rơi khỏi bầu trời.
Sau khi rơi trên lớp băng, một lượng lớn giáo dân Ngũ Hành Giảo phát nát mặt băng leo lên.
Cô bị bao vây.
Trước đó giáo chủ đã lần theo tới A Điêu từ một nơi bí mật gần đó. Thấy Vua Tuyết Yêu bị Khúc Giang Nam quấn lấy tới nơi, hắn hoàn toàn không do dự đã chọn vế mạnh hơn giữa việc giúp Vua Tuyết Yêu công kích Khúc Giang Nam và đuổi giết A Điêu.
Khúc Giang Nam này khó đối phó quá, hắn đâu nắm chắc, hơn nữa một khi Vua Tuyết Yêu thoát vụ vây hãm nói không chừng nó sẽ lợi dụng hắn nhằm kiềm chế Khúc Giang Nam, còn bản thân thì đuổi theo tên trộm kia.
Cho nên giáo chủ chỉ cười gằn một tiếng và nhân cơ hội đuổi theo A Điêu.
.....
Bây giờ giáo chủ đã đuổi kịp, thậm chí còn gọi tới một đám giáo dân Ngũ Hành Giáo.
Dùng một trận pháp gì đó? Trận Triệu Hoán Con Rối?
Tuy nhiên, A Điêu nhìn và cảm thấy rằng dường như những người này đã bị luyện thành con rối võ sĩ, từ lâu mất đi thần trí của riêng mình; họ vẫn còn sống nhưng lại không còn đầu óc.
Đây là con rối cảm tử cao hơn một bậc so với quân cảm tử đấy. Bởi lẽ họ bị thuật pháp nô dịch, được triệu hoán như một món đồ, hệt mang theo cả một đội quân.
Giáo chủ là một người đủ hung ác.
Nhiều con rối như vậy, chỉ cần quần thể xuất ra một loại đạo thuật như trói buộc trên mảng lớn, thì dù A Điêu chống lại được phần lớn, bỏ sót một bộ phận nhỏ, thế vẫn đủ để cho cô ăn thiệt thòi cực nặng khi chém giết cùng giáo chủ.
Nhưng trước khi đám con rối sắp ra tay, A Điêu lại cười lạnh.
Nụ cười lạnh này làm cho giáo chủ nhận ra và hắn ngờ vực.
(P9)
Sự ngờ vực của hắn xuất phát từ sự nhạy bén mà một cường giả với tố chất cao mang đến. Có điều giờ phút này hắn nào hay tâm tính của A Điêu là: Con chó Vua Tuyết Yêu bị quấn lấy rồi, mày cho là tao sợ mày mới trốn à? Ông đây muốn dẫn mày ra để giết mày đơn lẻ đấy! Sau đó trở về viện trợ sư phụ tao!
Dù sao tao bị thương nặng suy yếu, mày cũng na ná thế, dưới tình cảnh kẻ tám lạng người nửa cân thì tao còn có BUG năng lực niệm, còn không giết được mày chắc?
Cho nên trên đường chạy trốn cô đã lựa chọn nâng cấp Hộp mù lời nguyền cấp trung cùng với trận 404 từ Thuật Điểm Binh Triệu Tướng lên max. Đừng hỏi năng lực niệm của cô thì sao, kéo ra chứ sao!
Vốn đã có mấy chục triệu, sau đó lại moi ra thêm được rất nhiều ở dưới hố đất Tuyết Yêu, đặc biệt là màn quỳ xuống đất gọi ông nội cuối cùng đã kéo được một đợt cực mập, trước sau cô gom đủ năm trăm triệu. Nhưng vì Giam Giữ Cực Hàn tồn tại nên cô một mực đâu có cách gì dùng cho được. Mãi đến khi sau này nó biến mất cô mới dùng tới mấy chục triệu nhưng hãy còn lại còn rất nhiều.
Đối với A Điêu mà nói, hễ chi ra ngoài nhất định phải kiếm về lợi nhuận gấp mấy lần mới được. Cho nên khi cô đang chuẩn bị tung ra tài nghệ, cô đã cảm ứng được ở phương xa có động tĩnh của một nhóm người chạy tới.
Mẹ kiếp, hình như là Tiêu Đại Đô đốc đến cứu cô.
A Điêu nhất thời nóng nảy, nhanh chóng hô to để truyền tin về phía Rắn Bay: “Đại Đô đốc, vừa lúc có một chị gái ba mươi mấy tuổi đã cứu tôi trước ngài. Chỉ vì một Triệu Nhật Thiên này mà chị ấy không ngại liều mình cuốn lấy Vua Tuyết Yêu ngu ngốc nghếch kia, nguy cơ hung hiểm. Cầu xin ngài, mau đi cứu chị ấy! Nếu chị ấy chết thì cả đời này lương tâm tôi bức rức lắm. Tôi, Triệu Nhật Thiên này, có tài đức gì chứ!!! Đừng lo lắng, về giáo chủ ngu ngốc bên này, có chết tôi vẫn quấn lấy hắn không cho hắn trốn thoát! Tôi sẽ không chết, vì ngài, tôi cũng sẽ chống đỡ cho đến giây cuối cùng, mong sao vinh quang của chiến thắng cùng tồn tại với ngài và tôi! Chính nghĩa tất thắng!”
Nhưng suy nghĩ bên trong của cô là: Tôi đánh thắng được người này cơ mà! Giáo chủ mập phệ cỡ này, của để lại thuộc về tôi! Đánh không lại thì lại gọi anh, anh phải cứu cái đùi của tôi!
Giáo chủ: “...”
Tiêu Khiết La đang chạy tới từ phương xa: “...”
Khúc Giang Nam có thính giác tốt: “...”
Vua Tuyết Yêu: “...”
Ngoại trừ ý tận dụng mọi thứ chửi kẻ thù rất rõ ràng, ngặt nỗi mấy cái khác nghe cứ là lạ làm sao.
Nhưng Tiêu Khiết La cùng với đại quân phía sau vẫn thấy được; không chỉ có chú ấy, bọn Hàn Trạc vừa đuổi theo Ngũ Hành Giáo và nhóm Tuyết Yêu từ dưới lớp băng cũng nhìn ra.
Có người bên ngoài miệng vừa sợ vừa hèn lại còn lẫn mùi thảo mai, nhưng sau lưng lại đạp chân lên công cụ bay, đứng giữa trời đất, cầm trong tay Nguyên Trượng, đầu ngón tay chụm lại, thúc giục con dấu linh đan từ sấm sét.
(P10)
“Tư thế hào hùng sang sông sang biển, ngàn dặm cờ xí thây chết trôi, theo lệnh của ta, ngàn dặm Điểm Binh Triệu Tướng.”
Đầu ngón tay vẽ lên: “Mau tới!”
Bầu trời đầy mây đen, sấm sét gầm rú, hàng trăm tia sấm sét từ đỉnh đầu của cô lao xuống cuồn cuộn, trong khoảnh khắc nện ầm ầm xuống trên mặt biển đóng băng.
Rơi xuống sẽ thành binh lính, đã là binh lính thì nhanh nhẹn, vùng lên tại chỗ, hóa thành binh lính sấm sét, vận áo giáp sấm chớp xanh đen, tay cầm trường thương mang dòng điện bay múa, hai mắt như điện, chân đạp tia sấm, trận thế nơi họ tọa lạc có trận pháp vĩ đại xoay tròn.
Đại trận 404, chứa đầy sấm sét, bu|| chồng lên nhau.
Theo đà nó rơi xuống đất bùng nổ thành hình, giây tiếp theo nó lại im ắng phi nước đại lao ra, từng chiến binh tượng sấm nhảy lên cuồn cuộn!
Giữa không trung, tập thể giơ lên từng cây trường thương với dòng diện nhảy nhót trong tay.
Ầm!!
Thương bổ xuống vùng hoang dã đầy sấm vang chớp giật.
Cái gọi là con rối chính là phá giáp chúng như giết gà, giết sạch!
Từ Hàn Trạc và những người khác +!
Rất tốt, giờ phút này lại là cảnh tượng hoành tráng dâng đồ là năng lực niệm lên cho anh trai họ Triệu.
Nơi đây nên có câu chửi “mẹ kiếp” trong nội tâm đám con trời!
Tiêu Khiết La nhướng mày nhưng vẫn quyết đoán bay về phía Vua Tuyết Yêu.
Bên kia, Khúc Giang Nam và Vua Tuyết Yêu đều là kẻ mạnh, cảm ứng được động tĩnh lớn bên phía bọn A Điêu cho nên vừa quay đầu đã thấy được hiệu quả thuật pháp Điểm Binh Triệu Tướng. Lúc ấy Khúc Giang Nam ngỡ ngàng hết sức vì cô ấy cũng biết đạo thuật này, có điều sức mạnh tịnh không lớn như vậy.
Thứ nhất, cô ấy không có con dấu nguyên tố sấm sét là chính, không có cảnh tượng lớn thế này.
Thứ hai, cô ấy khẳng định người tu đạo có nguyên tố sấm sét là chính khác vẫn không mang lại hiệu quả mạnh như vậy vì thiên phú sấm sét kém xa người này. Suy cho cùng muốn ở cấp Ly Trần làm cho trời đất giáng xuống nhiều tia sấm chớp tạo thành vũ khí chứng tỏ thiên phú hung hãn, linh lực có sấm sét tinh khiết.
Giáo chủ đã cấp Vi Quang mà người kia lại có thể vượt cấp để chiến đấu, thậm chí còn để lại tư thái cường thế, ghê gớm quá, trước kia chưa từng nghe nói tới.
Ngặt nỗi người này mặc thật kỳ lạ, quần đùi đỏ? Sao cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, mà còn lại là cái dạng chiến đấu giả vờ X phô trương... Dường như đã từng quen biết nhau.
Được rồi, chủ yếu là kỹ thuật hai mặt dựa hơi tạo quan hệ này quen quen.
Vừa thảo mai vừa đứng đắn.
Đám con rối rách tướp, đương nhiên sao quần công A Điêu và kiềm chế cô nổi. Trái lại sau khi chúng bị tiêu diệt hơn non nửa, đồng tử giáo chủ khẽ run rẩy. Hắn nhận ra Điểm Binh Triệu Tướng, biết loại bí thuật này cao cấp và khó học, nhưng càng ngạc nhiên trước những chiến binh bằng tượng sấm mạnh mẽ này — trận pháp kia hung bạo đến khó tin, ít nhất làm cho sức mạnh Thuật Điểm Binh Triệu Tướng bình thường mạnh hơn gấp ba lần.
Giáo chủ phản ứng cũng nhanh, cơn thất đảm qua đi bèn lập tức thừa dịp A Điêu điều khiển Thuật Điểm Binh Triệu Tướng, hắn vượt lên đưa tay… cho thanh kiếm trên thắt lưng mình bay ra.
Phi kiếm trong nháy mắt chia làm chín thanh mang theo trận Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm. Phỏng chừng do tổ tiên hắn có truyền thừa đạo gia, thủ đoạn bí ẩn, và giờ phút này vào lúc nguy cấp hắn mới chịu ra tay chế địch.
Sức mạnh ra làm sao?
(P11)
A Điêu cảm thấy uy lực của mỗi thanh kiếm này mạnh hơn Nguyên Trượng, hơn nữa tốc độ tấn công cũng nhanh hơn. Lúc ấy cô hoàn toàn không bắt được mưu gian của chúng là chúng đã tới trước mặt.
Hên sao.
A Điêu có thể mở Kháng giáp và lá chắn bất cứ lúc nào.
Chín thanh kiếm này chọc chúng thành cái rây, chỉ vài cú tấn công mạnh mẽ đã đánh tan được đám giáp phòng hộ này. Song, A Điêu vẫn nhanh chóng lẩn trốn.
Mi tâm giáo chủ lập tức mở đồng tử thứ ba – Thiên Nhãn.
Nắm bắt!
Ở đây!
Hắn điều khiển phi kiếm đuổi theo A Điêu… Tuy nhiên phi kiếm nhanh hơn đạo pháp thì nhanh hơn thật, nhưng nó còn nhanh hơn cả nguyền rủa sao?
Hộp mù, mở!
A Điêu đã mở Hộp mù lời nguyền trước khi đối phương tập trung vào cô.
Đoạn… Đằng sau cơ thể của cô truyền ra một đoạn nhạc nền quái dị như tới từ cõi âm ty, tựa như đàn nhị gì đấy, tiếp đó lại phảng phất có tiếng nữ quỷ nỉ non bên tai.
“Chào em quyến rũ gì ơi.”
Giọng điệu của một tên lưu manh nói bằng giọng của một con nữ quỷ, có thêm nhạc nền âm phủ, hỏi thử xem đằng ấy cảm nhận được gì không!
Bản thân A Điêu đã mềm nhũn.
Giây tiếp theo, giáo chủ cảm thấy cơ thể dâng lên một đợt khô nóng khó nhịn nổi.
Thế là… cọ một chút, trên người hắn bốc lên dòng lửa cháy dữ dội, là cái loại dù có mang tấm chắn ghê gớm nhất vẫn không cản nổi. Nguyên tố hỏa tự nhiên vây quanh và đốt lấy hắn, dù không gây chết người gì nhưng hoàn toàn đủ gây ra tổn thương liên hoàn… Suy cho cùng vẫn rất nóng cơ mà.
Nó mạnh mẽ như vậy, điên cuồng như vậy!
A Điêu: “...”
Giáo chủ: “!!!!!”
Chào em quyến rũ gì ơi… thì ra chính anh nóng quá rồi?
Dễ cháy thế.
Con mẹ nó cái của nguyền rủa cấp thần tiên nói là có gì đây!
Vậy coi như mình ghê gớm hay là bi3n thái?
Nhưng điều khiến A Điêu bị sốc hơn cả là... ngoại trừ có mấy tu sĩ khác nhìn thấy và cho cô kéo năng lực niệm, có một dòng năng lực niệm đầu tiên làm cho cô chú ý ngay tới trong nháy mắt.
Từ Đông Quách Vân Miểu + 666666!
** má!!!
** má!
A Điêu và bồn cầu đều chửi ** má.
………..
Lúc ấy Viên Thuật há hốc miệng, ngỡ ngàng một hồi trong cơn suy yếu và rồi đã hỏi: “Tại sao cháu trai còn gọi cha của cha? Ma quỷ tụi bây cũng quay lưng lại với đạo đức vậy luôn?”
Vậy tụi tao thừa dịp gia tộc tụi bay hỗn loạn đấu đá nội bộ bèn nhân cơ hội chạy trốn hay trước tiên xác định là cha của cha hay ông nội rồi mới chạy trốn được không?
Hóng chuyện cho xong rồi hẵng chạy?
Bồn cầu cũng không kìm ném được, nó bảo A Điêu: “Đây có thể xem như bản chất nghiêm túc thật sự của cô là cuồng ma quay lưng lại đạo đức không? Cái gì mà vợ chú thì ra chỉ là trò con nít, đòn sát thủ chân chính của cô là để cho cháu trai gọi cô là cha của cha?”
A Điêu tảng lờ nó, tập trung xử lý tình huống trước mắt.
Nhưng mà bàn về phản ứng tại chỗ, vẫn là người hệ tâm linh có phản ứng nhanh nhất. Họ lập tức ý thức được đám Tuyết Yêu quỳ xuống đất dập đầu đang để lộ lưng về phía họ, tấn công đi!
Giam Giữ Cực Hàn đã mất hiệu quả, hiển nhiên thân thể ai nấy vừa mới khôi phục nên ảnh hưởng đến sức tấn công phát huy giờ phút này. Thế là cả một bọn lập tức tung sức theo cả nhóm!
Lại nói nơi này toàn là dân tinh anh trong tinh anh, cấp A vô số, cấp A đánh được với Thầy Cấm Kỵ cũng có một bó lớn, huống chi còn có rất nhiều Thầy Cấm Kỵ, vì thế đợt này lực sát thương tăng mạnh. Đó là chưa kể Báo Xung và lão Hàn cấp Vi Quang một phen vung tay đánh cả nhóm.
Hàng chục ngàn con Tuyết Yêu bị tấn công, bị tàn sát thành cả mảng lớn.
Vua Tuyết Yêu thấy thế đã nổi giận có điều nó hãy còn biết chia ra nặng nhẹ.
Nhẹ, nó phát ra âm thanh tấn công! Trong nháy mắt làm cả bọn choáng váng, chỉ có một số ít cường giả như Báo Xung cũng như người mang phần tinh thần cao còn chống lại được lúc ấy, ai nấy còn lại đã xây xẩm.
Nặng, nó tập trung vào A Điêu... Coi như bị thương nặng nó vẫn là ma quỷ cấp 9, vẫn mang huyết thống Tuyết Yêu, đáng gờm hơn nhiều ma quỷ cấp 9 khác trong khu A. Cho nên nó tập trung vào A Điêu và bộc phát lần nữa.
Toang, linh đan bị khóa, Rắn Bay không có cách nào dịch chuyển.
A Điêu đâu ngờ được cái đồ này bị thương nặng còn phản ứng nhanh như vậy. Vua Tuyết Yêu há miệng, một tia ánh sáng chứa băng sương lao về phía cô.
Ầm ầm!
Đám băng oanh tạc và vỡ tung, không khí nổ tung thành từng mảnh vỡ nguyên tố kết tinh trong nháy mắt, có điều A Điêu đã biến mất.
Cô cứ thế biến mất?
Không gian di chuyển hay dịch chuyển? Dù sao thì cùng là một thủ đoạn mà thôi.
Vua Tuyết Yêu sửng sốt một hồi, tuy nhiên đến cùng nơi đây hãy còn là hố đất của nó, là địa bàn của nó, nó có thể cảm nhận được khu vực A Điêu xuất hiện sau khi rời đi.
Chính nhân loại này gây sự, mà nhân loại này cũng đáng sợ tột cùng. Không chỉ có phần dũng mãnh hứng chịu được sức tấn công dữ dội của nó, người này còn nắm giữ năng lực không gian và bí thuật dịch chuyển.
Ngặt nỗi tên này vẫn còn non lắm, vị trí dịch chuyển không quá xa.
(P1)
Vua Tuyết Yêu hét lên một tiếng, tặng cho các tu sĩ có mặt một đợt tấn công bằng âm thanh thứ hai, giúp sức bọn Tuyết Yêu tấn công đầy bão táp về tu sĩ nhân loại. Tiếp sau đó nó bắt đầu kích hoạt Thuật Băng Sương Xuyên Qua.
Băng tuyết là thế giới của nó, và tất cả các bức tường ở đây chỉ do một nguyên tố tạo thành. Trong mắt của nó, khả năng đi xuyên qua băng không khác dịch chuyển là bao, vì vậy nó ngay lập tức bám riết lấy đằng sau A Điêu... Và nhằm nắm bắt được thời gian đập phát cô chết luôn, nó đã tích trữ một đợt tấn công trong nháy mắt dịch chuyển.
Lại nói A Điêu gắng gượng dùng tới thuật dịch chuyển cơ sở bên trong Ghi chú không gian. Dẫu gì cũng mới học cho nên không nhuần nhuyễn cho lắm, thậm chí còn tổn thương tinh thần và cơ thể chính. Nhưng rốt cuộc cô vẫn dịch chuyển thành công.
Khoảng cách truyền tải không lớn thật vì hãy còn ở trong hố đất, có điều phe cô muốn dịch chuyển sang lại là… bên địch tại một tế đàn khác.
Giáo chủ: “...”
Trước mắt là cả mảng giáo dân Ngũ Hành Giáo đen nghìn nghịt.
Thời gian quay trở lại 35 giây trước đó, cũng là lúc A Điêu thừa dịp Tiêu Cận cản trở quá trình tế đàn, cô phát động bóp méo vật tổ bên tế đàn Vua Tuyết Yêu nhưng bên giáo chủ lại không bị sửa đổi, thay vào đó hắn chỉ bị cản lại và chặt đứt. Động tĩnh quá lớn đã làm hắn nhận ra biến cố bên phía Vua Tuyết Yêu. Mỗi tội dù hắn có nhận ra vẫn không có hành động bởi lẽ trước mắt hắn chỉ muốn bảo đảm lợi ích của mình.
Thế là hắn thật sự đang thúc đẩy sức mạnh của bản thân để ổn định hoạt động của tế đàn cũng như cho nhiều giáo dân hiến tế linh năng vào tế đàn, đưa cho và cưỡng ép nó hoạt động.
Hắn không dạy thủ đoạn này cho Tuyết Yêu, thật sự giữ có chỗ giữ lại.
Nhưng hắn đã thành công, tế đàn rồi sẽ hoạt động thành công sớm thôi, và các tu sĩ trong lò đồng đã bị rút ra thật nhiều linh năng... Hắn sắp thành công rồi.
Nhanh lên, nhanh lên!
Cảm nhận được sức mạnh mênh mông tràn vào trong cơ thể, cảm nhận được sức mạnh vô biên, từ cấp trung Vi Quang sắp tăng tới cấp thượng, hơn nữa dự đoán một phút sau khi hắn tiêu hao linh năng của những người này còn có khả năng đột phá mạnh mẽ đến cấp Sao Trời.
Do có sự sắp xếp thúc đẩy năng lượng bên này của giáo dân, chỉ cần hắn đột phá đầu tiên, hắn có thể trước hết đi qua giết Vua Tuyết Yêu, cướp đi kho báu mà nó trấn thủ. Đây là mục tiêu thứ nhất của hắn. Tiếp đó hắn quay lại lãnh đạo ma quỷ để chúng tấn công đường bờ biển, đánh cho năm châu tan tác, cuối cùng đạt được mục tiêu sau chót.
Kế hoạch rất hoàn hảo.
Đột nhiên giáo chủ nhận thấy một dao động không gian, hắn còn chưa kịp làm gì đã có một con Tuyết Yêu dịch chuyển tới đây.
Giáo chủ nhìn thấy mà con ngươi hiện vẻ hung ác, không cần biết tới hậu quả đã muốn tấn công A Điêu thẳng tay.
Đáng tiếc một giây trước khi hắn phát ra công kích, trong nháy mắt A Điêu xuất hiện, Vua Tuyết Yêu ở phía sau gần như đồng thời chạy xuyên tới, hơn nữa còn mang theo kỹ xảo một chiêu gi ết chết ngay của mình.
Cơn Lốc Cực Lạnh.
Cơn Lốc Cực Lạnh âm 1000 độ nổ ra ngay lập tức, tuôn ra từ bên trong tế đàn.
(P2)
Giáo chủ đâu ngờ lần bạo kích lớn nhất đầy biến cố này lại đến từ đồng minh Vua Tuyết Yêu.
Hắn nổi điên không? Điên tiết vì Vua Tuyết Yêu ngu xuẩn? Điên tiết khi nó trúng kế hoạch của nhân loại này, bị tên này dẫn tới ném bom tế đàn của đồng minh?
Không, hắn tức điên vì Vua Tuyết Yêu tuyệt đối biết rõ đây là kế sách của đối phương nhưng vẫn cố ý để bị lừa.
Nó có ngu không? Nó không ngu ngốc chút nào.
Nó biết quá rõ tế đàn lên cấp bên nó đã bị con quỷ bịp bợp này phá hủy, nó lên cấp thất bại, trong khi giáo chủ sắp lên cấp thành công, đoan chắc hắn sẽ quay đầu giết ngược lại nó.
Nhân loại vĩnh viễn không cách gì trở thành đồng minh đáng tin cậy, chỉ cần bảo vệ lợi ích của chính mình thì có gì mà không dám làm? Huống chi giết nó rồi còn có lợi ích lớn hơn hẳn.
Đừng tưởng rằng nó không hay tên nhân loại này ngấp nghé vật báu của tộc mình.
Thế là nó cố tình đi xuyên băng theo tới, dự định phá hủy người này lẫn tế đàn của giáo chủ cùng một chỗ.
Cơn Lốc Cực Lạnh bùng nổ, tế đàn bị chặn, năng lượng hỗn loạn, không khí và mặt đất bị đóng băng trong chớp mắt. Trông thấy một đám giáo dân sắp bị đóng băng thành cặn bã trong nháy mắt tới nơi, giáo chủ đành ra sức bảo vệ trước. Bằng không tế đàn sẽ nổ tung, hắn bị cắn trả, cái này đúng là trộm gà không xong còn mất luôn nắm gạo.
Giáo chủ cũng dữ khi thật sự mở ra một lá chắn cỡ lớn nhằm chống lại Cơn Lốc Cực Lạnh, ngặt nỗi vẫn còn rất nhiều giáo dân bị giết trong giây lát. A Điêu không nằm trong phạm vi bảo vệ của giáo chủ và thấy cô sắp bị cơn lốc nuốt chửng tới nơi.
Giáo chủ và Vua Tuyết Yêu bất thình lình ngỡ ngàng.
Người khác thấy cô bị nuốt chửng nhưng bọn chúng lại cảm nhận được: người này lại biến mất một lần nữa.
Không thể nào, thằng này bị chúng cùng nhau khóa chặt, dịch chuyển kiểu gì mạnh mẽ như vậy?
Không, không phải dịch chuyển.
Hắn trốn vào không gian thứ cấp.
Ném bom hắn!
Giáo chủ và Vua Tuyết Yêu ý thức được người này mới là mục tiêu nhân tài đầu tiên cần giết, cho nên chúng liên thủ oanh tạc 303.
Tại thời điểm này trong 303, A Điêu vừa trốn vào song cơ thể vẫn có chỗ bị Cơn Lốc Cực Lạnh nện trúng. Dẫu cho có Bản thể kháng giáp và áo giáp chống lại hầu hết sức sát thương, ấy nhưng nó vẫn đủ làm lục phủ ngũ tạng của cô bị khí lạnh tập kích, sương giá lan rộng khắp cơ thể. Tuy nhiên A Điêu nào kịp xua đuổi đám khí lạnh đáng sợ này, cứ thế một lần nữa dùng không gian dịch chuyển…
Ầm ầm!! 303 bị bắn phá.
Nhưng A Điêu đã biến mất.
Lại dịch chuyển.
Đi đâu? Trốn rồi?
(P3)
Vua Tuyết Yêu sửng sốt một chút rồi bỗng biến sắc, còn giáo chủ nhạy bén cỡ nào cơ chứ. Thế là vào giây tiếp theo, một người thì xuyên băng lao tới, một tên thì bắt đầu dịch chuyển. Có điều thứ giáo chủ này sử dụng chính là Bùa Dịch Chuyển Không Gian cấp 8.
Ghê gớm!
Đợi chúng đuổi tới.
A Điêu dịch chuyển về hang ổ của Vua Tuyết Yêu trong hai giây trước đó.
Cái này gọi là gì, một chuyện thành công hai lần?
Nói cho cùng bọn Tống Linh ngạc nhiên một hồi và nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Đi thôi, nếu không sẽ chết!”
Mẹ kiếp, đây không phải là giọng của Triệu Nhật Thiên sao?
Mọi người bất chấp điều phỏng đoán, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi không gian này. Còn A Điêu đã giơ tay lên, hai viên linh đan đều là cấp hạ Ly Trần, nhưng khi hợp nhất sẽ tăng cường đến cấp trung Ly Trần. Cô mở ra chế độ hợp nhất công kích vật dẫn, thêm chuyện chuyển hóa năm mươi triệu từ năng lực niệm, cô đã bùng nổ đòn tấn công gần như mạnh nhất hiện nay và gắng gượng đánh vào cái kén ve bằng băng khổng lồ này.
Đây là bảo bối lớn nhất trong hố đất Tuyết Yêu, cũng là điểm chỉ mạng của nó.
Cái gì mà kỳ hút dương, nó dùng dương khí của nhân loại để nuôi dưỡng vật báu này.
Mà đồ báu này cũng là vật mấu chốt để Vua Tuyết Yêu, Boss ma quỷ huyết thống cao, có thể trưởng thành với tố chất siêu cường, e rằng là chí bảo mà tộc đàn truyền từ đời này sang đời khác.
Ngay từ đầu A Điêu đã ngắm trúng, đồng thời thấy được nó có lớp màng bảo vệ, bằng không giáo chủ đã trộm lấy từ đời nào rồi.
Vì vậy... Cô phải dẫn Vua Tuyết Yêu ra.
Sau đó phá vỡ nó!
Lớp kén băng bị phá vỡ xong, vô số miếng băng như còn sống đã cùng lúc biến thành vô số linh hồn băng sương lưu động. Mà ở trung tân kén băng, một viên hóa thạch lấp lánh đã bị A Điêu dùng một tay vớt lấy.
“Muốn chết!!!” Vua Tuyết Yêu vừa gấp gáp vừa điên cuồng hệt bị đào phần mộ tổ tiên, nó dùng đòn tấn công tinh thần và Cơn Lốc Cực Lạnh trùng kích cùng lúc, đồng thời còn có giáo chủ tập kích.
Hắn tập trung vào A Điêu, có ý giết người cướp của!
Đợt sóng xung kích này rất nhiêu khê, rất đáng sợ, toàn bộ sào huyệt đã bị hủy diệt, vô số Tuyết Yêu biến thành tro bụi...
Bọn Tống Linh đang chờ người tới không kịp hoàn hồn đã bị làn sóng xung kích bao trùm, hên sao họ vẫn cách một khoảng với bên kia.
Tống Linh nghĩ trong khoảnh khắc: Triệu Nhật Thiên thật đáng sợ, cơ mà vì đâu con đường này lại có phần giống ai đó?
(P4)
Hèn mọn, xảo quyệt, tàn nhẫn, nhưng đầy tính toán không lộ tí sơ hở nào. Người dạng này có nhiều như thế trên đời sao?
Lúc này đây, A Điêu chẳng còn cách dịch chuyển lần thứ hai vì phần tinh thần của cô không chống đỡ nổi nữa. Ban đầu cô mới vừa mới đột phá cấp Ly Trần, tố chất có cao hơn vẫn không bằng thực lực trước mắt, không có cách gì biến hiện hoàn toàn. Huống chi hai lần cưỡng ép dịch chuyển liên tục đã làm cho tinh thần lực của cô khô kiệt, 5555 sợi tơ tinh thần khật khừ cực kỳ, không cách gì tái sử dụng.
Vì vậy lần này cô đã sử dụng tới Rắn Bay.
Dịch chuyển ngẫu nhiên!
Xa hơn một chút, phải xa hơn một chút đi, tốt nhất là dời tao về chỗ Tiêu Cận, Khúc Giang Nam hoặc hiệu trưởng cũng được, để cho bọn họ chống lại thay tao!!!
Xin, xin mày đó!
Trong nội tâm có một con rồng nhỏ ác độc quỳ xuống cầu nguyện.
....
Khi A Điêu cầu nguyện với thái độ ngoan đạo của chị Thạch Lựu xin mình được tặng cho một người con trai cường tráng khôi ngô trong bộ phim cổ trang “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”, đại quân ma quỷ của khu B C và D tại đường bờ biển phía Nam đã hợp tác, xuất hiện rầm rộ dưới lớp băng của biển, điều khiển băng tuyết tổng tấn công vào đất liền.
Từ đầu đại quân năm châu bên này đối phó với hơn chục ngàn con Tuyết Yêu, vốn họ còn có đại quân ám vệ của nhà họ Tiêu tới nơi này và đội ngũ chiến hạm do phủ Đại Đô đốc phái ra tiến công từ trên cao, hai bên liên hợp vẫn ổn định được cục diện và qua một hồi nữa là có thể đánh tan đám Tuyết Yêu. Suy cho cùng lớp phòng ngự của Tuyết Yêu tr@n trụi trên đất liền, có mà đánh nhau thì họ vẫn còn ưu thế.
Nhưng sau khi đại quân ma quỷ vùng biển đến dưới lớp băng bên bờ, phiền toái đã đến.
Không chống lại được mấy phút là phòng tuyến đã tan rã. Vì ngay cả khi các cuộc tấn công trên bầu trời phá vỡ được lớp băng thì băng vẫn nhanh chóng ngưng tụ; đồng thời đám ma quỷ dựa vào tác chiến linh hoạt nổi lên và lặn xuống nhằm triệt tiêu áp lực tới từ không trung. Sức mạnh điều khiển của chúng ở vùng biển đã khiến liên quân con người trên đất liền thất bại liên tiếp.
Chúng sắp lên đảo, chỉ cần để chúng tiến vào rừng rậm và lại có tuyến phòng thủ tới từ rừng, con người sẽ khó mà ngăn lại tụi nó.
Làm sao đây?
Không để họ sầu lo quá lâu, con người vẫn đành phải lùi vào rừng rậm khi không còn chịu đựng được. Ngặt nỗi không có sự kháng cự của họ ở tiền tuyến, đội Tuyết Yêu và Người Cá chủ lực của đại quân ma quỷ vùng biển túa ra tới 20-30 ngàn con, chung sức đánh sâu và đuổi theo về phía rừng rậm, toan thừa thắng đuổi theo và diệt con người.
Ám vệ và liên quân năm châu bị bức bách không thể không lui lại. Bỗng nhiên…! Đám người tộc trưởng tộc họ Lý nhận thấy sự khác thường, một giây sau đồng loạt biến sắc.
Sau đuôi có mai phục.
(P5)
Một nhóm hàng chục ngàn quân cảm tử ẩn nấp đã mai phục nhằm kết liễu và bọc đánh từ sau đuôi…
Đây là người của Ngũ Hành Giáo?
Không, mẹ nó ở đâu có nhiều người tới như vậy!
Là người đứng sau màn, là binh đoàn quân cảm tử được người thuộc bên bày ra âm mưu phái tới để diệt sạch!
Thế là muốn chôn sạch binh lực hạch tâm của năm ở đây rồi.
Ai nấy bị giáp công hai mặt gần như bó tay...
Bất thình lình trong rừng tỏa ra ánh sáng tím, Thống lĩnh ám vệ quân khởi động Trận Dịch Chuyển.
Binh đoàn quân cảm tử hung thần ác sát bên này đang muốn bọc đánh từ sau đuôi, chợt chúng nhìn thấy Trận Dịch Chuyển siêu lớn này đã…
“Không tốt! Mau rút đi!”
Không còn kịp nữa rồi.
Bầu trời chiến hạm có thêm một mảng lớn, một mảng lớn đầy cao thủ bắt đầu khởi động linh lực siêu mạnh… gào thét lao ra!
Trong đó một thanh đao sét lấy tốc độ nhanh nhất xuyên thấu thân thể của một ma quỷ cấp 8 trong tích tắc. Một giây sau một người hóa thành cơn sấm chớp nhảy lên đầu một tên Người Cá cấp 8, giơ tay tạo tám tia sấm chớp dày đặc.
Sấm chớp hóa thành đao, rơi xuống đâm vào mặt đất.
“Lưới đao, kết nối!”
Bùm bùm, trong phạm vi 10 mét, 8 đường đao mang theo lưới điện điên cuồng bổ nát bấy đám ma quỷ trong đó.
Cấp 6, cấp 7, một phát chết toi.
Đại Đô đốc cấp thượng Vi Quang.
Tiêu Khiết La, bọn họ tới rồi.
Tất cả các lực lượng chủ lực đỉnh cao nhất của năm châu từ khu A đã trở lại.
Trong đám cao thủ, hiệu trưởng bỉ ổi vừa dùng thuật điều khiển vặn đứt cổ từng con ma quỷ, vừa xem chiến trường.
Hả? Chả phải Khúc Giang Nam đã tới từ lâu rồi sao? Người đâu?
Lại mẹ nó, đi đánh dã ngoại một mình?
“Lão Giang, tiểu Khúc đâu? Đam Châu anh chả được bao người, mang một đám con nít cũng thôi đi, ngay cả giáo viên còn không được mấy người tới giờ chỉ còn mỗi anh. Anh có chuyện gì à?”
Hiệu trưởng Vân Châu bất mãn tột cùng, có phần thúc ép Giang Chu.
Giang Chu lập tức khịa ngược lại đầy quái dị: “Ôi này, thành viên Đam Châu chúng tôi ít nhân tài lắm, không có lấy được mấy người, kể cả đồ đệ tôi là hạng nhất nhưng cũng chả bằng hạng tư hạng năm bên Học phủ mấy anh nữa là. À đúng rồi, tên hạng nhất ngoài mặt cũng như trong bóng tối của mấy Học phủ các anh không ở đây sao? Do bị bắt hết rồi mà hả?”
Mấy người có nhiều nhân tài dùng được cức ấy, toàn ba cái loại ẩn danh giả heo ăn thịt hổ, kết quả thì sao? Còn không phải bị diệt sạch bắt đi hết à!
Sao thông minh như Giang Chu tôi được, Học phủ Đam Châu của tôi vẫn còn để lại một đứa duy nhất ở nhà.
(P6)
Tôi nói cho anh biết, cái đứa duy nhất này của tôi không đơn giản đâu, nào là trí trá giảo quyệt mặt trơ mày tráo. Chờ mấy đứa hạng nhất nhất hạng nhì của Học phủ mấy người toi hết, đoan chắc con bé có thể lội ngược dòng!
Miệng của Giang Chu độc thật, hiệu trưởng của ba Học phủ Lâm Châu Vân Châu và Hàn Châu bị khịa tới nỗi muốn tắt mạch máu não tới nơi.
Chó má, trời mới biết cái đám này ra tay ác dữ vậy, diệt sạch ngay.
Có điều ngày sau tịnh không bao giờ cho phép học sinh ở trong một khách sạn quá tốt... tiêu tiền như nước, đâu phải sống trong vùng dã ngoại là không có mấy thứ này!
“Đến cùng tộc họ Nguyệt còn tốt đấy. Hai chị em lỗ m ãng liều chết kháng cự đến cuối cùng tại khu B, thế mà thoát được một kiếp.”
“Sau này vẫn phải để cho học sinh chịu khổ đau, chủ nghĩa khoái lạc không ổn rồi.”
“Chủ yếu do bên tư bản trơ tráo, tập đoàn Hoa Diệu rác rưởi đã hủy hoại học trò của tôi!”
Một nhóm hiệu trưởng hợp sức mắng vốn khiến hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu xấu hổ nói không nên lời.
Giang Chu đâu buông tha cho ông ta: “Lão Mã, ba người đầu tiên trong trường anh đều không có ở đây. Sao thế? Anh là người đoán được tương lai mà, cho tụi nó tới đâu phát triển rồi? Hay là ở nhà thêu hoa?”
Giang Chu chết tiệt này, nói tôi là kẻ chủ mưu!
Hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đã lớn tuổi, mang phong thái biết kềm chế tột cùng. Ông ta chẳng để lộ ra vẻ tức giận, cứ thế trả lời với tính tình ôn hòa: “Tốn công mấy anh chị hiệu trưởng bán mạng tuyên truyền tốt ở bên ngoài nhằm tranh thủ không gian sinh tồn cho học sinh mình, cứ mãi nói tụi nó đã đủ xưng bá tại năm châu. Tụi nó hời hợt nên tin thật, cứ thế tới các châu cận kề xông pha, vừa đúng lúc không có ai ở đấy, cứ thế dần dà tầm mắt tụi nó hẹp đi một ít. Thế rồi ở nhà mình thì tụi nó ngang ngược, chạy ra ngoài thì không có nghĩa lý gì. Nói thế đúng không? Suy cho cùng mấy học sinh Học phủ anh chị không phục gì cả, sao mà biết ổn định nội bộ ở bên ngoài cho được?”
“Nếu như người đứng đầu, đứng hạng hai hạng ba hạng bốn năm gì đó của Học phủ các vị còn sống trở về, nhất định tôi sẽ cho tụi nhóc tới Học phủ các anh chị một lần.”
Không cần, vô cùng không cần thiết.
Đứa hạng bốn Tống Nhị Hồ của trường anh bị áp bức đến độ hoang tưởng và điên cuồng, học sinh trường chúng tôi không chịu nổi cảnh bị treo lên đánh đâu.
Mỗi tội Giang Chu nhận thấy hiệu trưởng Học phủ Thanh Châu đang nhìn mình và ánh mắt kia… con mẹ nó mang đủ ý sâu xa.
“Làm gì đó? Thác Bạt nhà chúng tôi còn sợ anh chắc… Đánh thì đánh!”
Giang Chu bán đứng Thác Bạt không tốn chút công sức gì.
Mà Thác Bạt còn đang ở dưới hố đất bán mạng giết ra một mảnh trời cùng mọi người vẫn chưa hay ác mộng của mình sắp tới.
(P7)
....
Chủ lực năm châu vừa đến, liên quân vốn bị bọc đánh đã xông lên chèn ép ngược lại. Nương theo sự che chở của nhóm chiến hạm, họ trước sau tàn sát ngược lại đại quân ma quỷ có quân đoàn liều chết đuổi theo tới trên bờ. Tiếp đó binh lực nhanh chóng hợp nhất một lần nữa và cướp lại phòng tuyến công phòng tại bờ biển, sau đó thì sao?
Tiêu Khiết La nhìn thoáng qua tin nhắn Tất Phương gửi tới, ngạc nhiên một hồi, biểu hiện có phần quái dị, nhưng rất nhanh chú ấy ra chỉ thị cho bước tiếp theo.
Rất nhiều người cho rằng nối tiếp Tiêu Khiết La phải tiến thêm một bước áp chế binh quyền, đánh đuổi đội quân ma quỷ bên khu B C D khác ra khỏi vùng gần biển trước khi đội quân ma quỷ từ khu A tràn đến; hoặc tới đánh cửa hố đất Tuyết Yêu mang uy hiếp lớn nhất trên đất liền; đâu nghĩ tới cảnh chú ấy điều đi toàn bộ các tuyến quân chú ấy mang tới.
Đi đâu?
.....
Sau khi A Điêu bị Rắn Bay dịch chuyển ra ngoài, cô nôn ra một ngụm máu lớn. Có điều thấy rõ nơi này cách bờ biển phía Nam hai mươi dặm, cô không làm thêm chuyện dư thừa cứ thế giẫm lên công cụ bay chạy về phía bờ biển. Cô vừa chạy vừa để Rắn Bay gửi tin nhắn cho Tất Phương, thuận tiện gửi luôn một phần cho Tiêu Cận.
“Tại hạ Triệu Nhật Thiên, không làm bôi nhọ sứ mệnh, đã thành công hủy diệt hai tế đàn, nhưng bởi vậy nên bị giáo chủ, Vua Tuyết Yêu cùng với đám lính quèn của bọn chúng truy sát. Cái này xem như báo cáo thôi, ngài tuyệt đối đừng để trễ nãi việc quân cơ mật chỉ vì muốn đến cứu tôi… Cứ để tôi vĩnh viễn chết tại vùng biển rộng thênh thênh này. Ngay cả khi làm ma, tôi vẫn muốn có ngôi mộ giữa đất trời, làm hàng xóm với anh hùng hào kiệt cả vùng trời đất, có điều tôi sẽ nhớ các ngài lắm. Ôi, tôi có chết cũng không tiếc!”
Nói về lá thư cầu cứu kiểu hai mặt như trên, suy nghĩ chân chính của cô tại thời điểm này lại là: Cứu tôi, nhanh con mẹ nó tới cứu tôi với! Phía sau có hai thằng chó to đuổi theo tôi, có cả rất nhiều Tuyết Yêu và Ngũ Hành Giáo, mau tới mau tới đi! Nếu hai anh em mấy người không tới thì lương tâm của mấy người đã bị chó ăn rồi. Tôi có là quỷ cũng không tha cho mấy người!!!
Tuy nhiên, thông điệp của A Điêu chỉ mới được gửi đi… thì lớp băng phía sau bị phá, Vua Tuyết Yêu phá băng lao ra hệt như yêu quái sinh ra từ thời cổ đại trong thế giới băng giá. Sau lưng nó có hai cánh băng tuyết trong suốt, vừa vào giữa không trung đã giục cánh, đuổi theo A Điêu với tốc độ nhanh hơn dưới băng.
Và nó đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
Mẹ kiếp!
A Điêu cho rằng tốc độ của mình đã đủ nhanh, nhưng hãy còn kém một chút so với con ma quỷ cấp 9 cường hãn. Cô trông thấy sắp bị đuổi kịp tới nơi.
Đột nhiên, bầu trời trên vùng biển truyền đến sóng âm phát ra từ cái chuông đầy thình lình.
(P8)
Một đòn tinh thần mê muội ánh trúng Vua Tuyết Yêu chỉ mãi đuổi giết A Điêu.
Quá bí ẩn, quá bất ngờ, giống như sinh ra từ hư vô, nó cứ thế mà xuất hiện. Dù gì Vua Tuyết Yêu vẫn mạnh mẽ, đòn tinh thần mê muội này chỉ đủ làm nó choáng váng một giây.
Nhưng một giây đã đủ, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một cái vòng tay ánh vàng đang xoay tròn. Nó mở rộng vô hạn, trong nháy mắt bao phủ Vua Tuyết Yêu với tốc độ sét không kịp che tai.
Đoạn, Khúc Giang Nam đẹp tới mức không gì sánh bằng hiện ra lơ lửng trên trời cao, làm A Điêu thiếu điều như Bát Giới bị Tôn Ngộ Không ăn hiếp bèn chạy tới ôm chân gọi sư phụ.
Sư phụ sư phụ, Bát Giới nhớ cô lắm đấyyyyyyyy!
Chỉ thấy hai tay cô giáo kết ấn ngâm tụng pháp chú, mi tâm cô ấy sinh ra hàng trăm ngàn sợi tơ màu vàng, lấy tốc độ xuyên qua thời không quấn lấy phần tinh thần Vua Tuyết Yêu.
Dữ dằn, Khúc Giang Nam này dùng sức một mình để tạm thời quấn lấy Vua Tuyết Yêu?!
Mắt của mình đúng là tốt ghê, ôm được cái chân rất thô đấy.
Nhưng ngay lúc này, ngay cái lúc A Điêu dợm ra tay giúp đỡ, cô thốt cảm ứng được sự tồn tại của giáo chủ.
Cô nheo mắt lại và chạy trốn ngay, ngặt nỗi mới chạy được vài ngàn mét là da đầu tê rần, hình như cô bị khóa chặt rồi.
Thế là… trên lớp băng phía trước, nơi đầy gió tuyết trắng xóa, bóng ma cao gầy với áo choàng đỏ dần hiện ra, một đòn tinh thần xung kích đã khiến A Điêu rơi khỏi bầu trời.
Sau khi rơi trên lớp băng, một lượng lớn giáo dân Ngũ Hành Giảo phát nát mặt băng leo lên.
Cô bị bao vây.
Trước đó giáo chủ đã lần theo tới A Điêu từ một nơi bí mật gần đó. Thấy Vua Tuyết Yêu bị Khúc Giang Nam quấn lấy tới nơi, hắn hoàn toàn không do dự đã chọn vế mạnh hơn giữa việc giúp Vua Tuyết Yêu công kích Khúc Giang Nam và đuổi giết A Điêu.
Khúc Giang Nam này khó đối phó quá, hắn đâu nắm chắc, hơn nữa một khi Vua Tuyết Yêu thoát vụ vây hãm nói không chừng nó sẽ lợi dụng hắn nhằm kiềm chế Khúc Giang Nam, còn bản thân thì đuổi theo tên trộm kia.
Cho nên giáo chủ chỉ cười gằn một tiếng và nhân cơ hội đuổi theo A Điêu.
.....
Bây giờ giáo chủ đã đuổi kịp, thậm chí còn gọi tới một đám giáo dân Ngũ Hành Giáo.
Dùng một trận pháp gì đó? Trận Triệu Hoán Con Rối?
Tuy nhiên, A Điêu nhìn và cảm thấy rằng dường như những người này đã bị luyện thành con rối võ sĩ, từ lâu mất đi thần trí của riêng mình; họ vẫn còn sống nhưng lại không còn đầu óc.
Đây là con rối cảm tử cao hơn một bậc so với quân cảm tử đấy. Bởi lẽ họ bị thuật pháp nô dịch, được triệu hoán như một món đồ, hệt mang theo cả một đội quân.
Giáo chủ là một người đủ hung ác.
Nhiều con rối như vậy, chỉ cần quần thể xuất ra một loại đạo thuật như trói buộc trên mảng lớn, thì dù A Điêu chống lại được phần lớn, bỏ sót một bộ phận nhỏ, thế vẫn đủ để cho cô ăn thiệt thòi cực nặng khi chém giết cùng giáo chủ.
Nhưng trước khi đám con rối sắp ra tay, A Điêu lại cười lạnh.
Nụ cười lạnh này làm cho giáo chủ nhận ra và hắn ngờ vực.
(P9)
Sự ngờ vực của hắn xuất phát từ sự nhạy bén mà một cường giả với tố chất cao mang đến. Có điều giờ phút này hắn nào hay tâm tính của A Điêu là: Con chó Vua Tuyết Yêu bị quấn lấy rồi, mày cho là tao sợ mày mới trốn à? Ông đây muốn dẫn mày ra để giết mày đơn lẻ đấy! Sau đó trở về viện trợ sư phụ tao!
Dù sao tao bị thương nặng suy yếu, mày cũng na ná thế, dưới tình cảnh kẻ tám lạng người nửa cân thì tao còn có BUG năng lực niệm, còn không giết được mày chắc?
Cho nên trên đường chạy trốn cô đã lựa chọn nâng cấp Hộp mù lời nguyền cấp trung cùng với trận 404 từ Thuật Điểm Binh Triệu Tướng lên max. Đừng hỏi năng lực niệm của cô thì sao, kéo ra chứ sao!
Vốn đã có mấy chục triệu, sau đó lại moi ra thêm được rất nhiều ở dưới hố đất Tuyết Yêu, đặc biệt là màn quỳ xuống đất gọi ông nội cuối cùng đã kéo được một đợt cực mập, trước sau cô gom đủ năm trăm triệu. Nhưng vì Giam Giữ Cực Hàn tồn tại nên cô một mực đâu có cách gì dùng cho được. Mãi đến khi sau này nó biến mất cô mới dùng tới mấy chục triệu nhưng hãy còn lại còn rất nhiều.
Đối với A Điêu mà nói, hễ chi ra ngoài nhất định phải kiếm về lợi nhuận gấp mấy lần mới được. Cho nên khi cô đang chuẩn bị tung ra tài nghệ, cô đã cảm ứng được ở phương xa có động tĩnh của một nhóm người chạy tới.
Mẹ kiếp, hình như là Tiêu Đại Đô đốc đến cứu cô.
A Điêu nhất thời nóng nảy, nhanh chóng hô to để truyền tin về phía Rắn Bay: “Đại Đô đốc, vừa lúc có một chị gái ba mươi mấy tuổi đã cứu tôi trước ngài. Chỉ vì một Triệu Nhật Thiên này mà chị ấy không ngại liều mình cuốn lấy Vua Tuyết Yêu ngu ngốc nghếch kia, nguy cơ hung hiểm. Cầu xin ngài, mau đi cứu chị ấy! Nếu chị ấy chết thì cả đời này lương tâm tôi bức rức lắm. Tôi, Triệu Nhật Thiên này, có tài đức gì chứ!!! Đừng lo lắng, về giáo chủ ngu ngốc bên này, có chết tôi vẫn quấn lấy hắn không cho hắn trốn thoát! Tôi sẽ không chết, vì ngài, tôi cũng sẽ chống đỡ cho đến giây cuối cùng, mong sao vinh quang của chiến thắng cùng tồn tại với ngài và tôi! Chính nghĩa tất thắng!”
Nhưng suy nghĩ bên trong của cô là: Tôi đánh thắng được người này cơ mà! Giáo chủ mập phệ cỡ này, của để lại thuộc về tôi! Đánh không lại thì lại gọi anh, anh phải cứu cái đùi của tôi!
Giáo chủ: “...”
Tiêu Khiết La đang chạy tới từ phương xa: “...”
Khúc Giang Nam có thính giác tốt: “...”
Vua Tuyết Yêu: “...”
Ngoại trừ ý tận dụng mọi thứ chửi kẻ thù rất rõ ràng, ngặt nỗi mấy cái khác nghe cứ là lạ làm sao.
Nhưng Tiêu Khiết La cùng với đại quân phía sau vẫn thấy được; không chỉ có chú ấy, bọn Hàn Trạc vừa đuổi theo Ngũ Hành Giáo và nhóm Tuyết Yêu từ dưới lớp băng cũng nhìn ra.
Có người bên ngoài miệng vừa sợ vừa hèn lại còn lẫn mùi thảo mai, nhưng sau lưng lại đạp chân lên công cụ bay, đứng giữa trời đất, cầm trong tay Nguyên Trượng, đầu ngón tay chụm lại, thúc giục con dấu linh đan từ sấm sét.
(P10)
“Tư thế hào hùng sang sông sang biển, ngàn dặm cờ xí thây chết trôi, theo lệnh của ta, ngàn dặm Điểm Binh Triệu Tướng.”
Đầu ngón tay vẽ lên: “Mau tới!”
Bầu trời đầy mây đen, sấm sét gầm rú, hàng trăm tia sấm sét từ đỉnh đầu của cô lao xuống cuồn cuộn, trong khoảnh khắc nện ầm ầm xuống trên mặt biển đóng băng.
Rơi xuống sẽ thành binh lính, đã là binh lính thì nhanh nhẹn, vùng lên tại chỗ, hóa thành binh lính sấm sét, vận áo giáp sấm chớp xanh đen, tay cầm trường thương mang dòng điện bay múa, hai mắt như điện, chân đạp tia sấm, trận thế nơi họ tọa lạc có trận pháp vĩ đại xoay tròn.
Đại trận 404, chứa đầy sấm sét, bu|| chồng lên nhau.
Theo đà nó rơi xuống đất bùng nổ thành hình, giây tiếp theo nó lại im ắng phi nước đại lao ra, từng chiến binh tượng sấm nhảy lên cuồn cuộn!
Giữa không trung, tập thể giơ lên từng cây trường thương với dòng diện nhảy nhót trong tay.
Ầm!!
Thương bổ xuống vùng hoang dã đầy sấm vang chớp giật.
Cái gọi là con rối chính là phá giáp chúng như giết gà, giết sạch!
Từ Hàn Trạc và những người khác +!
Rất tốt, giờ phút này lại là cảnh tượng hoành tráng dâng đồ là năng lực niệm lên cho anh trai họ Triệu.
Nơi đây nên có câu chửi “mẹ kiếp” trong nội tâm đám con trời!
Tiêu Khiết La nhướng mày nhưng vẫn quyết đoán bay về phía Vua Tuyết Yêu.
Bên kia, Khúc Giang Nam và Vua Tuyết Yêu đều là kẻ mạnh, cảm ứng được động tĩnh lớn bên phía bọn A Điêu cho nên vừa quay đầu đã thấy được hiệu quả thuật pháp Điểm Binh Triệu Tướng. Lúc ấy Khúc Giang Nam ngỡ ngàng hết sức vì cô ấy cũng biết đạo thuật này, có điều sức mạnh tịnh không lớn như vậy.
Thứ nhất, cô ấy không có con dấu nguyên tố sấm sét là chính, không có cảnh tượng lớn thế này.
Thứ hai, cô ấy khẳng định người tu đạo có nguyên tố sấm sét là chính khác vẫn không mang lại hiệu quả mạnh như vậy vì thiên phú sấm sét kém xa người này. Suy cho cùng muốn ở cấp Ly Trần làm cho trời đất giáng xuống nhiều tia sấm chớp tạo thành vũ khí chứng tỏ thiên phú hung hãn, linh lực có sấm sét tinh khiết.
Giáo chủ đã cấp Vi Quang mà người kia lại có thể vượt cấp để chiến đấu, thậm chí còn để lại tư thái cường thế, ghê gớm quá, trước kia chưa từng nghe nói tới.
Ngặt nỗi người này mặc thật kỳ lạ, quần đùi đỏ? Sao cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, mà còn lại là cái dạng chiến đấu giả vờ X phô trương... Dường như đã từng quen biết nhau.
Được rồi, chủ yếu là kỹ thuật hai mặt dựa hơi tạo quan hệ này quen quen.
Vừa thảo mai vừa đứng đắn.
Đám con rối rách tướp, đương nhiên sao quần công A Điêu và kiềm chế cô nổi. Trái lại sau khi chúng bị tiêu diệt hơn non nửa, đồng tử giáo chủ khẽ run rẩy. Hắn nhận ra Điểm Binh Triệu Tướng, biết loại bí thuật này cao cấp và khó học, nhưng càng ngạc nhiên trước những chiến binh bằng tượng sấm mạnh mẽ này — trận pháp kia hung bạo đến khó tin, ít nhất làm cho sức mạnh Thuật Điểm Binh Triệu Tướng bình thường mạnh hơn gấp ba lần.
Giáo chủ phản ứng cũng nhanh, cơn thất đảm qua đi bèn lập tức thừa dịp A Điêu điều khiển Thuật Điểm Binh Triệu Tướng, hắn vượt lên đưa tay… cho thanh kiếm trên thắt lưng mình bay ra.
Phi kiếm trong nháy mắt chia làm chín thanh mang theo trận Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm. Phỏng chừng do tổ tiên hắn có truyền thừa đạo gia, thủ đoạn bí ẩn, và giờ phút này vào lúc nguy cấp hắn mới chịu ra tay chế địch.
Sức mạnh ra làm sao?
(P11)
A Điêu cảm thấy uy lực của mỗi thanh kiếm này mạnh hơn Nguyên Trượng, hơn nữa tốc độ tấn công cũng nhanh hơn. Lúc ấy cô hoàn toàn không bắt được mưu gian của chúng là chúng đã tới trước mặt.
Hên sao.
A Điêu có thể mở Kháng giáp và lá chắn bất cứ lúc nào.
Chín thanh kiếm này chọc chúng thành cái rây, chỉ vài cú tấn công mạnh mẽ đã đánh tan được đám giáp phòng hộ này. Song, A Điêu vẫn nhanh chóng lẩn trốn.
Mi tâm giáo chủ lập tức mở đồng tử thứ ba – Thiên Nhãn.
Nắm bắt!
Ở đây!
Hắn điều khiển phi kiếm đuổi theo A Điêu… Tuy nhiên phi kiếm nhanh hơn đạo pháp thì nhanh hơn thật, nhưng nó còn nhanh hơn cả nguyền rủa sao?
Hộp mù, mở!
A Điêu đã mở Hộp mù lời nguyền trước khi đối phương tập trung vào cô.
Đoạn… Đằng sau cơ thể của cô truyền ra một đoạn nhạc nền quái dị như tới từ cõi âm ty, tựa như đàn nhị gì đấy, tiếp đó lại phảng phất có tiếng nữ quỷ nỉ non bên tai.
“Chào em quyến rũ gì ơi.”
Giọng điệu của một tên lưu manh nói bằng giọng của một con nữ quỷ, có thêm nhạc nền âm phủ, hỏi thử xem đằng ấy cảm nhận được gì không!
Bản thân A Điêu đã mềm nhũn.
Giây tiếp theo, giáo chủ cảm thấy cơ thể dâng lên một đợt khô nóng khó nhịn nổi.
Thế là… cọ một chút, trên người hắn bốc lên dòng lửa cháy dữ dội, là cái loại dù có mang tấm chắn ghê gớm nhất vẫn không cản nổi. Nguyên tố hỏa tự nhiên vây quanh và đốt lấy hắn, dù không gây chết người gì nhưng hoàn toàn đủ gây ra tổn thương liên hoàn… Suy cho cùng vẫn rất nóng cơ mà.
Nó mạnh mẽ như vậy, điên cuồng như vậy!
A Điêu: “...”
Giáo chủ: “!!!!!”
Chào em quyến rũ gì ơi… thì ra chính anh nóng quá rồi?
Dễ cháy thế.
Con mẹ nó cái của nguyền rủa cấp thần tiên nói là có gì đây!
Vậy coi như mình ghê gớm hay là bi3n thái?
Nhưng điều khiến A Điêu bị sốc hơn cả là... ngoại trừ có mấy tu sĩ khác nhìn thấy và cho cô kéo năng lực niệm, có một dòng năng lực niệm đầu tiên làm cho cô chú ý ngay tới trong nháy mắt.
Từ Đông Quách Vân Miểu + 666666!
** má!!!
** má!
A Điêu và bồn cầu đều chửi ** má.