Sau Khi Lén Hôn Anh Trai Bị Phát Hiện
Chương 9: Hừng đông
Đột nhiên một giọng nữ sắc bén từ phía sau truyền đến: “Con trai của tôi! Con bị gì thế này?”
Chu Trừng mày nhăn lại, âm thanh này quen thuộc đến mức làm người ta chán ghét.
Chu Nhất Khải vừa rồi còn hùng hổ, trong nháy mắt thay đổi gương mặt đáng thương: “Mẹ, không sao hết mà, là con sai, con chọc anh họ tức giận, không trách anh Chu Trừng đẩy con xuống nước, là con tự làm.”
Chu Triệt nghe vậy bị chọc cười: “Đồ xạo chó! Chính mày làm chuyện thiếu đạo đức, bây giờ còn dám đến đổ thừa anh tao?”
Người phụ nữ nói, “Anh họ?” Vừa quay đầu, giọng the thé, “Thì ra là tụi bây! Uổng công nhà chúng tao vất vả nuôi lớn tụi bây còn không lòng biết ơn, dám đối với Tiểu Khải của tao như vậy. Nó chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, làm sai chuyện thì tụi bây cũng nên lo lắng chứ làm gì mà đẩy nó?”
Chu Triệt mở to hai mắt, cứ thế ngơ ngác nhìn mình bị chụp mũ đổ tội như vậy, sắc mặt người đàn bà kia dưới ánh nắng chói chang bỗng kéo dài vô tận, biến đổi, hư thối, mồm to như cái chậu khép khép mở mở, cực kỳ giống khi bà ta đánh chửi cậu và anh trai lúc còn nhỏ.
Người đàn bà kia thấy không có ai nói chuyện, liền tiếp tục nói: “Chả trách, chả trách, quả nhiên là đồ con hoang không có cha mẹ nuôi, dù không có lương tâm, bọn tao cũng không cầu tụi bây trả ơn, nhưng tụi bây đối với Tiểu Khải như vậy, nó còn coi tụi bây như anh trai…”
Chu Trừng hơi kinh ngạc nhìn em trai, anh vốn tưởng rằng Chu Triệt sẽ nhịn không được xông ra đánh người đàn bà kia, xét về huyết thống, kia là thím của họ, cho nên anh chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản Chu Triệt bất cứ lúc nào.
Không nghĩ tới Chu Triệt hết sức bình tĩnh, còn ngoái ngoài lỗ tai.
Chu Trừng nhìn em trai, rất bất ngờ nói: “Đỉnh thật đấy.” Vậy mà bình tĩnh ghê.
Chu Triệt: “?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Triệt ngáp một cái, bảo: “Nói xong chưa? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu như vậy, câu đầu không khớp câu sau, điên điên khùng khùng.”
Từ Phượng tức giận không chịu nổi: “Mày lại dám nói như vậy, tao là thím tụi bây! Có biết tôn trọng người lớn không hả?”
Chu Triệt nói: “Cho tôi xin, tôi đây cũng chả muốn quan hệ họ hàng gì với các người đâu, tôi vốn muốn đi, nhưng xét thấy đầu óc người một nhà mấy người đều không bình thường, sợ kích thích mấy người hành động quá khích cho nên mới ở lại đến bây giờ, bà chửi xong rồi chúng tôi đi đây. Nên nhớ đây không phải Chu Gia Loan, nếu muốn giương oai thì chọn nhầm chỗ rồi.”
Từ Phượng tức giận: “Mày!”
Chu Trừng nho nhã lễ độ nói: “Nghe rõ rồi chứ? Đây là thái độ của bọn tôi, mặc kệ mấy người nói thế nào, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chu Triệt, đi thôi.”
Lúc lướt qua Chu Nhất Khải, Chu Trừng thành khẩn nói: “Mày đừng gọi tao là anh trai, tao buồn nôn lắm. Nhóc con, đừng nói dối nhiều như thế, mười một năm trước tao đã muốn nói cho mày. Còn nữa─”
Anh quay đầu nói với Từ Phượng đứng ở một bên: “Bác gái gì đó ơi, bà và con trai bà nói chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tự hại chết chính mình thôi.”
Chu Triệt phụ họa: “Có đạo lý, A Di Đà Phật, ông trời có đức hiếu sinh, bác gái gì đó ơi, không nên hung hăng như vậy nếu không bà sẽ già càng nhanh đấy, Chu Khải Tường sẽ bỏ bà đi tìm một cô em nóng bỏng khác, Chu Nhất Khải, mày có muốn một người mẹ kế xinh đẹp mới hay không…”
Từ Phượng: “!!!”
Mặt Từ Phượng đều xanh lét, Chu Trừng sợ Chu Triệt làm Từ Phượng tức đến chảy máu thất khiếu, nhanh chóng kéo Chu Triệt rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này.
Ban đêm tiếng sấm gầm vang, mưa to như thác, mưa đánh vào lá cây và hoa màu rung động xào xạc, mùi đất ẩm phảng phất trong không khí rời rạc được ngăn cách bởi màn mưa, làm lu mờ hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Chu Triệt tắm rửa xong không có việc gì để làm, nằm liệt trên giường, “Thoải mái quá đi.”
Chu Trừng thì khoanh tay tựa vào cửa.
Chu Triệt nói: “Chu Trừng, anh đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên này đánh giá em, đã cả ngày rồi. Rất đáng sợ đó có biết không hả?”
Chu Trừng lau khô tóc, lên giường nằm cạnh Chu Triệt: “Nếu đổi lại là trước kia, anh ngăn không được em, em đã sớm đi tìm Từ Phượng báo thù rồi.”
Chu Triệt nói: “Đây không phải là lần đầu Chu Nhất Khải làm trò này, lỗ tai Từ Phượng chỉ dài một bên, bà ta có thể nghe chúng ta nói sao? Chi bằng coi như ruồi nhặng đang bay, ong ong hai tiếng rồi quên đi.”
Chu Trừng xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Triệt, nói: “Hiếm thấy, ngay cả trí nhớ của em cũng tiến bộ, anh lúc trước đã nói với em những gì có thể thuật lại luôn.”
Chu Triệt được sờ rất thoải mái, thoả mãn như một con mèo nhỏ: “Nhưng để Chu Nhất Khải làm loạn như vậy cũng quá khó chịu, tại sao lần nào cũng phải mặc nó cưỡi lên đầu?”
Chu Trừng lười biếng nói: “Gấp cái gì, ác giả ác báo.” Anh nằm ở bên tai Chu Triệt thì thầm một câu.
Tim Chu Triệt đập hơi nhanh, bị hơi thở của Chu Trừng trêu chọc, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Trả thù như vậy thì quá chậm, nếu có thể thêm một nắm củi…”
Chu Trừng nói: “Triệt, em học hư ở đâu đấy.”
Chu Triệt nửa đùa nửa thật: “Vậy anh trai có thích hay không?”
Chu Trừng ra vẻ tự hỏi: “Cái này còn phải suy xét kỹ một chút.”
Mưa không hề giảm chút nào, tiếng mưa tí tách tí tách, bà ngoại cách cửa sổ nói chuyện phiếm với dì bên cạnh, tiếng ông ngoại và hàng xóm chơi cờ ở dưới mái hiên cùng nhau truyền đến chỗ bọn họ.
Chu Trừng dịu dàng nói: “Bọn họ quả thật giống như ruồi kêu, nhưng lần sau đổi cách nói khác đi, dù sao ruồi nhặng đều vây quanh di vật, chúng ta đừng nói bản thân mình như vậy.”
Chu Triệt: “…”
Chu Trừng tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, anh thật sự rất muốn xem bộ dạng Từ Phượng và Chu Nhất Khải bị em đánh.”
Chu Triệt: “…?”
Chu Trừng hưng trí bừng bừng lên tiếng: “Anh có thể giả vờ ngăn em, thực tế là giúp em đánh nhau, đánh thêm hai đấm?”
Chu Triệt: “???” Đây? Đây là anh trai ruột đấy?
Chu Triệt đứng dậy, cưỡi trên người anh trai, “Anh à, anh mới là người hư đấy nhé.”
“Quá khen.”
Chu Triệt tiếp tục: “Trừng, trước kia em sao lại không phát hiện ra anh độc miệng như vậy?”
Chu Trừng chớp chớp mắt nói: “Học theo một số người.”
Chu Triệt lời nói thấm thía: “Anh đã trò giỏi hơn thầy rồi.”
Chu Trừng khiêm tốn: “Đâu có đâu có.”
Chu Triệt hung hăng vỗ vỗ mông Chu Trừng: “Hôm nay anh làm gì kéo em đi nhanh như vậy, em còn chưa mắng tên lưu manh kia đủ nữa.”
Chu Trừng nói: “Em nói quá ác, nếu Từ Phượng thở không nổi giả bộ ngất xỉu thì Chu Khải Tường lại tới làm phiền.”
“Chu Gia Loan cách nơi này đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, nhà bọn họ ở nơi đó, không có việc gì chạy đến đây làm cái gì, đồ quái đản.”
Chu Gia Loan có nhiều người họ Chu, người họ khác rất ít.
“Ai biết được chứ.”
“Gặp phải bọn họ xui xẻo quá, làm bay tâm trạng tốt của em.”
“Cái gì? Anh muốn đến Chu Gia Loan?” Chu Triệt kêu to.
Chu Trừng vội nói: “Em nhỏ tiếng một chút, đừng hét lên vậy chứ.”
Chu Triệt không tự giác mà rụt lại: “Đến đó làm gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Trừng vỗ vỗ trấn an cậu: “Bà ngoại có gửi đồ đạc gì ở đó, anh đi lấy về thay bà. Bà từng này tuổi rồi sao đi xa được nữa.”
Chu Triệt nắm chặt cánh tay Chu Trừng: “Em, em đi cùng anh, em không cho phép anh đi một mình.”
Chu Trừng thở dài: “Em như vậy anh làm sao có thể yên tâm để em đi cùng? Anh đi một mình, chiều anh sẽ về.”
“Nhưng một mình anh lỡ gặp phải những tên cặn bã như Chu Khải Tường thì làm sao đây?”
Chu Trừng mỉm cười dỗ cậu: “Đừng lo lắng, Chu Gia Loan lớn như vậy, chỗ anh đi cách bọn họ rất xa, sẽ không gặp phải đâu.”
Chu Triệt vẫn còn căng thẳng: “Mỗi giờ anh gọi điện thoại cho em, có nghe thấy không?”
Chu Trừng thử làm cho Chu Triệt thả lỏng một chút, nói: “Không sao đâu mà, chúng ta đều đã trưởng thành, so với khi còn bé có năng lực xử lý tốt chuyện…”
“Có nghe hay không?!”
Chu Trừng quyết đoán im lặng: “Biết rồi, anh sẽ gọi mà.”
Chu Trừng lấy điện thoại di động ra, điện thoại hơi rung động, hết pin tắt nguồn.
Chu Trừng: “…”
Chu Triệt: “…”
Chu Trừng hoang mang nói: “Cái này thì làm sao đây?”
Dùng điện thoại kiểu cũ của bà ngoại để giao tiếp. Chu Trừng an ủi Chu Triệt: “Có còn hơn không.”
Chu Trừng tạm biệt Chu Triệt ở cửa thôn, Chu Triệt đi về nhà, không bao lâu, sau lưng truyền đến một tiếng gọi non nớt: “Anh Triệt!”
Chu Triệt chào Kiều Kiều, Kiều Kiều liền năn nỉ ỉ ôi muốn Chu Triệt tiếp tục dạy bé chơi máy ảnh.
Đến sân nhà Kiều Kiều, dì Vinh bưng dưa hấu, đang nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Kiều Kiều tò mò hỏi: “Sao anh Trừng không có ở đây vậy?”
Chu Triệt giải thích bảo anh đi Chu Gia Loan, Kiều Kiều hâm mộ nói: “Anh Triệt và anh Trừng quan hệ thật tốt. Hai anh luôn ở bên nhau.”
Dì Vinh chào Chu Triệt: “Đến ăn dưa hấu đi!” Chu Triệt đáp một tiếng, dì Vinh xoay người lại đi vào trong nhà.
Kiều Kiều mở to hai mắt tiếp tục nói: “Anh thích anh Trừng nhất, có đúng hay không ạ?”
Chu Triệt thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cậu biết Kiều Kiều ngây thơ vô tội, trẻ con luôn nói thật, là trong lòng cậu có quỷ.
Cậu cười nói: “Đó là đương nhiên, huống chi tụi anh là anh em, thời gian ở bên nhau tất nhiên rất nhiều… Tụi anh cũng rất thích Kiều Kiều nữa.”
Kiều Kiều bướng bỉnh lắc đầu: “Không giống, ánh mắt anh Triệt nhìn anh Trừng, giống như, giống như─ ưm, để em ngẫm lại,” cô bé vui vẻ nhảy dựng lên, “Giống như ma ma nhìn ba ba!”
Tay Chu Triệt run lên, cố gắng bình tĩnh, nội tâm không ngừng gào thét, trẻ con có biết gì đâu, nhưng lại phản ánh, cậu tự nhận mình đã rất khắc chế, chẳng lẽ rõ ràng đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra?
Hơn nữa tại sao lại là ma ma nhìn ba ba, mà không phải ba ba nhìn ma ma hả!
Có điều Kiều Kiều từ trước đến nay thích chạy theo cậu, thời gian quan sát cậu cũng nhiều, trẻ con mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng tâm tư lại thuần khiết nhất, bắt được những thứ rất nhỏ ngược lại càng nhiều.
Chu Triệt ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: “Kiều Kiều, em nhất định là muốn nói quan hệ của tụi anh tốt đúng không? Em không thể nói như vậy đâu, giữa anh trai và em trai không thể hình dung thế được, lần sau có thể đổi một cách nói khác…”
Kiều Kiều nghiêng đầu, đang tìm hiểu nội dung trong lời nói của Chu Triệt, nhưng cô bé lại cảm thấy không sai, chẳng phải là ma ma nhìn ba ba sao!
Kiều Kiều nghĩ không ra, dứt khoát bỏ chuyện này sang một bên, lại chơi máy ảnh của bé.
Ngón tay của bé nhấn nút qua lại, đột nhiên một hình ảnh kỳ lạ hiện lên: “Anh Triệt, đây là gì?”
Chu Triệt nói: “Đây là video em quay… đợi đã, cái này là…”
“Anh, bên kia anh có khỏe không?” Chu Triệt hỏi qua điện thoại.
Chu Trừng nói: “Vẫn ổn, bọn họ đang kiểm kê.”
Chu Triệt: “Chờ anh ăn cơm chiều.”
Âm thanh trong điện thoại hơi nhỏ, Chu Trừng đành phải lớn tiếng nói: “Em bảo bà ngoại đừng chờ, hồi sáng bà ăn có một chút à, nghe không rõ, anh cúp máy đây.”
“Cậu chính là Chu Trừng hả?”
Chu Trừng bị gọi lại, anh quay đầu nhìn, một nhân viên công tác nói: “Còn có mấy bưu kiện đặt ở nơi khác, cần cậu đi ký tên một chút, thật ngại quá.”
“À không sao…” Chu Trừng trong miệng nói như vậy, trong lòng có chút khó hiểu, bà ngoại đâu nói còn gửi ở nơi khác?
“Không xa, chỉ vài bước, đồng nghiệp của chúng tôi dẫn cậu đi.”
Chu Trừng cũng không nghĩ nhiều anh chỉ muốn làm cho xong rồi nhanh về nhà, anh vừa ra khỏi cửa, có mấy người mặc đồng phục giống nhau đang chờ anh, trong đó có một người đứng ra, rất lễ phép nói: “Tôi dẫn cậu đi, đi bên này.”
Cậu đi theo người nọ, đi ước chừng năm sáu phút, cảnh trí ven đường càng ngày càng hoang vắng, người cũng ít đi.
Chu Trừng lặng lẽ kéo dài khoảng cách với gã, cảnh giác hỏi gã: “Sao còn chưa tới?”
Người nọ đáp: “Phải vòng qua con dốc này nữa, gần lắm.”
Chu Trừng bước chậm lại, hỏi gã: “Vì sao lại đi con đường này? Đi đường lớn đi, ở đây có rất nhiều bùn nữa.”
Người kia thái độ ôn hòa mà trả lời anh, giống đánh Thái Cực quyền, mềm cứng không ăn: “Cậu bạn à, con đường này nó gần hơn.”
Vài con cừu kêu be be chạy quanh đồi, nhưng không thấy người chăn cừu đâu cả.
Chu Trừng theo bản năng cảm thấy lời nói của người này lộ ra một cảm giác lạ lùng, đề phòng nhìn bóng lưng gã, dù sao nơi này là Chu Gia Loan, có đầu trâu mặt ngựa, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Anh lặng lẽ bật điện thoại kiểu cũ sang chế độ im lặng, bỏ vào trong túi bên người, trầm mặc một hồi nói: “Tôi quên lấy biên lai, không nhận được đồ, để tôi về lấy trước.”
Anh cũng mặc kệ người kia trả lời hay không, xoay người đi về phía con đường từng đi qua.
Người kia nói: “Không dễ ăn vậy đâu.”
Chu Trừng đang muốn nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời này, bỗng nhiên gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, một vật hình ống nặng nề đánh vào lưng anh, anh ngã trên mặt đất, trước mắt dần dần mờ đi.
Trước khi anh mất ý thức, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài người mặc đồng phục xuất hiện nói, “Kéo đến đó, nhốt lại.”
Trời đã tối, bà ngoại lấy làm lạ: “Sao Tiểu Trừng còn chưa về?”
Chu Triệt cười nói: “Bà ngoại, từ bên kia trở về mất một tiếng đồng hồ, hơn nữa trời tối, anh trai sẽ về trễ một chút, con đã gọi điện thoại cho ảnh, hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Chu Triệt trở lại phòng, gọi điện lần thứ 24 cho Chu Trừng mà vẫn không ai nghe, đạp một phát vào tường.
Kẻ ngốc cũng biết Chu Trừng bên kia xảy ra chuyện, cậu mang giày vào, chạy về phía cửa thôn.
Bà ngoại ở phía sau kêu: “Tiểu Triệt, con đi đâu vậy?”
Chu Triệt từ xa nói vọng lại: “Đi đón anh trai, bà ngoại, bọn con có thể về trễ, nhớ để cửa lại cho con.”
Cậu mặc dù nóng vội, nhưng không làm đầu óc hoang mang, cậu đi vòng quanh nhà dì Vinh để lấy một thứ, sau đó gõ cửa nhà chú Mao.
Chú Mao vừa ăn cơm tối xong, nhìn Chu Triệt thở hồng hộc chạy tới cửa, thấy lạ hỏi: “Gấp gáp gì vậy, có gì à?”
Chu Triệt thở hổn hển: “Chú Mao, thật ngại quá, muốn xin chú giúp một việc.”
Chu Trừng tỉnh lại, chung quanh tối đến đưa tay không thấy năm ngón, sau gáy vẫn còn đau đớn.
Chợt anh tỉnh táo lại, anh mò mẫm xung quanh, phát hiện nơi này hẳn là một gian nhà gỗ bỏ hoang, cửa bị khóa, chỉ có một cửa sổ nhỏ cao trên tường nhưng cũng bị lấp kín, loáng thoáng lộ ra ánh trăng yếu ớt.
Xung quanh rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người.
Đại não Chu Trừng bắt đầu vận chuyển rất nhanh, anh bị người ta nhốt, vấn đề là anh không biết mình hôn mê bao lâu, vị trí ở đây là đâu, thời gian hiện tại là mấy giờ.
Nếu là buổi tối, Chu Trừng nghĩ, vậy từ khi anh bị người công kích đến giờ hẳn là đã hơn hai giờ, Chu Triệt không thể không ý thức được, nhưng vấn đề hiện tại là, anh phải làm sao gửi vị trí của mình cho Chu Triệt đây.
Chờ đã, nếu may mắn… Quả nhiên! Chu Trừng mò vào trong túi, điện thoại kiểu cũ vẫn còn, bởi vì thể tích nhỏ, lại bị anh giấu đi, không khiến bọn chúng chú ý.
Chu Trừng không ngừng cầu nguyện, làm ơn, nhất định phải có tín hiệu.
Tín hiệu đánh dấu xuất hiện, cường độ tín hiệu trung bình.
“Thật tốt quá─ Hả?”
Chưa kịp vui mừng, đã thấy em trai anh gọi cho anh 24 cuộc trong vòng 3 tiếng đồng hồ.
Chu Trừng: “…” Nguy rồi, Chu Triệt có cầm dao đến nhà Chu Khải Tường đòi người hay không?
Dù sao Chu Gia Loan tuy rằng không nhỏ, nhưng trước kia ép buộc bọn họ khắp nơi chính là Chu Khải Tường chú ruột của bọn họ. Nếu Chu Trừng gặp phải bất trắc ở Chu Gia Loan, hai anh em bọn họ thấu hiểu nhau, trước tiên suy đoán hợp lý hẳn là có liên quan đến người nhà Chu Khải Tường.
Anh đang muốn gọi điện thoại, bên kia đã gọi tới trước.
Cuộc gọi thứ 25.
Chu Trừng cuối cùng cũng nghe máy.
Hết chương 09
Chu Trừng mày nhăn lại, âm thanh này quen thuộc đến mức làm người ta chán ghét.
Chu Nhất Khải vừa rồi còn hùng hổ, trong nháy mắt thay đổi gương mặt đáng thương: “Mẹ, không sao hết mà, là con sai, con chọc anh họ tức giận, không trách anh Chu Trừng đẩy con xuống nước, là con tự làm.”
Chu Triệt nghe vậy bị chọc cười: “Đồ xạo chó! Chính mày làm chuyện thiếu đạo đức, bây giờ còn dám đến đổ thừa anh tao?”
Người phụ nữ nói, “Anh họ?” Vừa quay đầu, giọng the thé, “Thì ra là tụi bây! Uổng công nhà chúng tao vất vả nuôi lớn tụi bây còn không lòng biết ơn, dám đối với Tiểu Khải của tao như vậy. Nó chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, làm sai chuyện thì tụi bây cũng nên lo lắng chứ làm gì mà đẩy nó?”
Chu Triệt mở to hai mắt, cứ thế ngơ ngác nhìn mình bị chụp mũ đổ tội như vậy, sắc mặt người đàn bà kia dưới ánh nắng chói chang bỗng kéo dài vô tận, biến đổi, hư thối, mồm to như cái chậu khép khép mở mở, cực kỳ giống khi bà ta đánh chửi cậu và anh trai lúc còn nhỏ.
Người đàn bà kia thấy không có ai nói chuyện, liền tiếp tục nói: “Chả trách, chả trách, quả nhiên là đồ con hoang không có cha mẹ nuôi, dù không có lương tâm, bọn tao cũng không cầu tụi bây trả ơn, nhưng tụi bây đối với Tiểu Khải như vậy, nó còn coi tụi bây như anh trai…”
Chu Trừng hơi kinh ngạc nhìn em trai, anh vốn tưởng rằng Chu Triệt sẽ nhịn không được xông ra đánh người đàn bà kia, xét về huyết thống, kia là thím của họ, cho nên anh chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản Chu Triệt bất cứ lúc nào.
Không nghĩ tới Chu Triệt hết sức bình tĩnh, còn ngoái ngoài lỗ tai.
Chu Trừng nhìn em trai, rất bất ngờ nói: “Đỉnh thật đấy.” Vậy mà bình tĩnh ghê.
Chu Triệt: “?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Triệt ngáp một cái, bảo: “Nói xong chưa? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu như vậy, câu đầu không khớp câu sau, điên điên khùng khùng.”
Từ Phượng tức giận không chịu nổi: “Mày lại dám nói như vậy, tao là thím tụi bây! Có biết tôn trọng người lớn không hả?”
Chu Triệt nói: “Cho tôi xin, tôi đây cũng chả muốn quan hệ họ hàng gì với các người đâu, tôi vốn muốn đi, nhưng xét thấy đầu óc người một nhà mấy người đều không bình thường, sợ kích thích mấy người hành động quá khích cho nên mới ở lại đến bây giờ, bà chửi xong rồi chúng tôi đi đây. Nên nhớ đây không phải Chu Gia Loan, nếu muốn giương oai thì chọn nhầm chỗ rồi.”
Từ Phượng tức giận: “Mày!”
Chu Trừng nho nhã lễ độ nói: “Nghe rõ rồi chứ? Đây là thái độ của bọn tôi, mặc kệ mấy người nói thế nào, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chu Triệt, đi thôi.”
Lúc lướt qua Chu Nhất Khải, Chu Trừng thành khẩn nói: “Mày đừng gọi tao là anh trai, tao buồn nôn lắm. Nhóc con, đừng nói dối nhiều như thế, mười một năm trước tao đã muốn nói cho mày. Còn nữa─”
Anh quay đầu nói với Từ Phượng đứng ở một bên: “Bác gái gì đó ơi, bà và con trai bà nói chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tự hại chết chính mình thôi.”
Chu Triệt phụ họa: “Có đạo lý, A Di Đà Phật, ông trời có đức hiếu sinh, bác gái gì đó ơi, không nên hung hăng như vậy nếu không bà sẽ già càng nhanh đấy, Chu Khải Tường sẽ bỏ bà đi tìm một cô em nóng bỏng khác, Chu Nhất Khải, mày có muốn một người mẹ kế xinh đẹp mới hay không…”
Từ Phượng: “!!!”
Mặt Từ Phượng đều xanh lét, Chu Trừng sợ Chu Triệt làm Từ Phượng tức đến chảy máu thất khiếu, nhanh chóng kéo Chu Triệt rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này.
Ban đêm tiếng sấm gầm vang, mưa to như thác, mưa đánh vào lá cây và hoa màu rung động xào xạc, mùi đất ẩm phảng phất trong không khí rời rạc được ngăn cách bởi màn mưa, làm lu mờ hương thơm của cỏ cây hoa lá.
Chu Triệt tắm rửa xong không có việc gì để làm, nằm liệt trên giường, “Thoải mái quá đi.”
Chu Trừng thì khoanh tay tựa vào cửa.
Chu Triệt nói: “Chu Trừng, anh đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên này đánh giá em, đã cả ngày rồi. Rất đáng sợ đó có biết không hả?”
Chu Trừng lau khô tóc, lên giường nằm cạnh Chu Triệt: “Nếu đổi lại là trước kia, anh ngăn không được em, em đã sớm đi tìm Từ Phượng báo thù rồi.”
Chu Triệt nói: “Đây không phải là lần đầu Chu Nhất Khải làm trò này, lỗ tai Từ Phượng chỉ dài một bên, bà ta có thể nghe chúng ta nói sao? Chi bằng coi như ruồi nhặng đang bay, ong ong hai tiếng rồi quên đi.”
Chu Trừng xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Triệt, nói: “Hiếm thấy, ngay cả trí nhớ của em cũng tiến bộ, anh lúc trước đã nói với em những gì có thể thuật lại luôn.”
Chu Triệt được sờ rất thoải mái, thoả mãn như một con mèo nhỏ: “Nhưng để Chu Nhất Khải làm loạn như vậy cũng quá khó chịu, tại sao lần nào cũng phải mặc nó cưỡi lên đầu?”
Chu Trừng lười biếng nói: “Gấp cái gì, ác giả ác báo.” Anh nằm ở bên tai Chu Triệt thì thầm một câu.
Tim Chu Triệt đập hơi nhanh, bị hơi thở của Chu Trừng trêu chọc, cậu nghĩ nghĩ, nói: “Trả thù như vậy thì quá chậm, nếu có thể thêm một nắm củi…”
Chu Trừng nói: “Triệt, em học hư ở đâu đấy.”
Chu Triệt nửa đùa nửa thật: “Vậy anh trai có thích hay không?”
Chu Trừng ra vẻ tự hỏi: “Cái này còn phải suy xét kỹ một chút.”
Mưa không hề giảm chút nào, tiếng mưa tí tách tí tách, bà ngoại cách cửa sổ nói chuyện phiếm với dì bên cạnh, tiếng ông ngoại và hàng xóm chơi cờ ở dưới mái hiên cùng nhau truyền đến chỗ bọn họ.
Chu Trừng dịu dàng nói: “Bọn họ quả thật giống như ruồi kêu, nhưng lần sau đổi cách nói khác đi, dù sao ruồi nhặng đều vây quanh di vật, chúng ta đừng nói bản thân mình như vậy.”
Chu Triệt: “…”
Chu Trừng tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, anh thật sự rất muốn xem bộ dạng Từ Phượng và Chu Nhất Khải bị em đánh.”
Chu Triệt: “…?”
Chu Trừng hưng trí bừng bừng lên tiếng: “Anh có thể giả vờ ngăn em, thực tế là giúp em đánh nhau, đánh thêm hai đấm?”
Chu Triệt: “???” Đây? Đây là anh trai ruột đấy?
Chu Triệt đứng dậy, cưỡi trên người anh trai, “Anh à, anh mới là người hư đấy nhé.”
“Quá khen.”
Chu Triệt tiếp tục: “Trừng, trước kia em sao lại không phát hiện ra anh độc miệng như vậy?”
Chu Trừng chớp chớp mắt nói: “Học theo một số người.”
Chu Triệt lời nói thấm thía: “Anh đã trò giỏi hơn thầy rồi.”
Chu Trừng khiêm tốn: “Đâu có đâu có.”
Chu Triệt hung hăng vỗ vỗ mông Chu Trừng: “Hôm nay anh làm gì kéo em đi nhanh như vậy, em còn chưa mắng tên lưu manh kia đủ nữa.”
Chu Trừng nói: “Em nói quá ác, nếu Từ Phượng thở không nổi giả bộ ngất xỉu thì Chu Khải Tường lại tới làm phiền.”
“Chu Gia Loan cách nơi này đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, nhà bọn họ ở nơi đó, không có việc gì chạy đến đây làm cái gì, đồ quái đản.”
Chu Gia Loan có nhiều người họ Chu, người họ khác rất ít.
“Ai biết được chứ.”
“Gặp phải bọn họ xui xẻo quá, làm bay tâm trạng tốt của em.”
“Cái gì? Anh muốn đến Chu Gia Loan?” Chu Triệt kêu to.
Chu Trừng vội nói: “Em nhỏ tiếng một chút, đừng hét lên vậy chứ.”
Chu Triệt không tự giác mà rụt lại: “Đến đó làm gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Trừng vỗ vỗ trấn an cậu: “Bà ngoại có gửi đồ đạc gì ở đó, anh đi lấy về thay bà. Bà từng này tuổi rồi sao đi xa được nữa.”
Chu Triệt nắm chặt cánh tay Chu Trừng: “Em, em đi cùng anh, em không cho phép anh đi một mình.”
Chu Trừng thở dài: “Em như vậy anh làm sao có thể yên tâm để em đi cùng? Anh đi một mình, chiều anh sẽ về.”
“Nhưng một mình anh lỡ gặp phải những tên cặn bã như Chu Khải Tường thì làm sao đây?”
Chu Trừng mỉm cười dỗ cậu: “Đừng lo lắng, Chu Gia Loan lớn như vậy, chỗ anh đi cách bọn họ rất xa, sẽ không gặp phải đâu.”
Chu Triệt vẫn còn căng thẳng: “Mỗi giờ anh gọi điện thoại cho em, có nghe thấy không?”
Chu Trừng thử làm cho Chu Triệt thả lỏng một chút, nói: “Không sao đâu mà, chúng ta đều đã trưởng thành, so với khi còn bé có năng lực xử lý tốt chuyện…”
“Có nghe hay không?!”
Chu Trừng quyết đoán im lặng: “Biết rồi, anh sẽ gọi mà.”
Chu Trừng lấy điện thoại di động ra, điện thoại hơi rung động, hết pin tắt nguồn.
Chu Trừng: “…”
Chu Triệt: “…”
Chu Trừng hoang mang nói: “Cái này thì làm sao đây?”
Dùng điện thoại kiểu cũ của bà ngoại để giao tiếp. Chu Trừng an ủi Chu Triệt: “Có còn hơn không.”
Chu Trừng tạm biệt Chu Triệt ở cửa thôn, Chu Triệt đi về nhà, không bao lâu, sau lưng truyền đến một tiếng gọi non nớt: “Anh Triệt!”
Chu Triệt chào Kiều Kiều, Kiều Kiều liền năn nỉ ỉ ôi muốn Chu Triệt tiếp tục dạy bé chơi máy ảnh.
Đến sân nhà Kiều Kiều, dì Vinh bưng dưa hấu, đang nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Kiều Kiều tò mò hỏi: “Sao anh Trừng không có ở đây vậy?”
Chu Triệt giải thích bảo anh đi Chu Gia Loan, Kiều Kiều hâm mộ nói: “Anh Triệt và anh Trừng quan hệ thật tốt. Hai anh luôn ở bên nhau.”
Dì Vinh chào Chu Triệt: “Đến ăn dưa hấu đi!” Chu Triệt đáp một tiếng, dì Vinh xoay người lại đi vào trong nhà.
Kiều Kiều mở to hai mắt tiếp tục nói: “Anh thích anh Trừng nhất, có đúng hay không ạ?”
Chu Triệt thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, cậu biết Kiều Kiều ngây thơ vô tội, trẻ con luôn nói thật, là trong lòng cậu có quỷ.
Cậu cười nói: “Đó là đương nhiên, huống chi tụi anh là anh em, thời gian ở bên nhau tất nhiên rất nhiều… Tụi anh cũng rất thích Kiều Kiều nữa.”
Kiều Kiều bướng bỉnh lắc đầu: “Không giống, ánh mắt anh Triệt nhìn anh Trừng, giống như, giống như─ ưm, để em ngẫm lại,” cô bé vui vẻ nhảy dựng lên, “Giống như ma ma nhìn ba ba!”
Tay Chu Triệt run lên, cố gắng bình tĩnh, nội tâm không ngừng gào thét, trẻ con có biết gì đâu, nhưng lại phản ánh, cậu tự nhận mình đã rất khắc chế, chẳng lẽ rõ ràng đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra?
Hơn nữa tại sao lại là ma ma nhìn ba ba, mà không phải ba ba nhìn ma ma hả!
Có điều Kiều Kiều từ trước đến nay thích chạy theo cậu, thời gian quan sát cậu cũng nhiều, trẻ con mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng tâm tư lại thuần khiết nhất, bắt được những thứ rất nhỏ ngược lại càng nhiều.
Chu Triệt ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nói: “Kiều Kiều, em nhất định là muốn nói quan hệ của tụi anh tốt đúng không? Em không thể nói như vậy đâu, giữa anh trai và em trai không thể hình dung thế được, lần sau có thể đổi một cách nói khác…”
Kiều Kiều nghiêng đầu, đang tìm hiểu nội dung trong lời nói của Chu Triệt, nhưng cô bé lại cảm thấy không sai, chẳng phải là ma ma nhìn ba ba sao!
Kiều Kiều nghĩ không ra, dứt khoát bỏ chuyện này sang một bên, lại chơi máy ảnh của bé.
Ngón tay của bé nhấn nút qua lại, đột nhiên một hình ảnh kỳ lạ hiện lên: “Anh Triệt, đây là gì?”
Chu Triệt nói: “Đây là video em quay… đợi đã, cái này là…”
“Anh, bên kia anh có khỏe không?” Chu Triệt hỏi qua điện thoại.
Chu Trừng nói: “Vẫn ổn, bọn họ đang kiểm kê.”
Chu Triệt: “Chờ anh ăn cơm chiều.”
Âm thanh trong điện thoại hơi nhỏ, Chu Trừng đành phải lớn tiếng nói: “Em bảo bà ngoại đừng chờ, hồi sáng bà ăn có một chút à, nghe không rõ, anh cúp máy đây.”
“Cậu chính là Chu Trừng hả?”
Chu Trừng bị gọi lại, anh quay đầu nhìn, một nhân viên công tác nói: “Còn có mấy bưu kiện đặt ở nơi khác, cần cậu đi ký tên một chút, thật ngại quá.”
“À không sao…” Chu Trừng trong miệng nói như vậy, trong lòng có chút khó hiểu, bà ngoại đâu nói còn gửi ở nơi khác?
“Không xa, chỉ vài bước, đồng nghiệp của chúng tôi dẫn cậu đi.”
Chu Trừng cũng không nghĩ nhiều anh chỉ muốn làm cho xong rồi nhanh về nhà, anh vừa ra khỏi cửa, có mấy người mặc đồng phục giống nhau đang chờ anh, trong đó có một người đứng ra, rất lễ phép nói: “Tôi dẫn cậu đi, đi bên này.”
Cậu đi theo người nọ, đi ước chừng năm sáu phút, cảnh trí ven đường càng ngày càng hoang vắng, người cũng ít đi.
Chu Trừng lặng lẽ kéo dài khoảng cách với gã, cảnh giác hỏi gã: “Sao còn chưa tới?”
Người nọ đáp: “Phải vòng qua con dốc này nữa, gần lắm.”
Chu Trừng bước chậm lại, hỏi gã: “Vì sao lại đi con đường này? Đi đường lớn đi, ở đây có rất nhiều bùn nữa.”
Người kia thái độ ôn hòa mà trả lời anh, giống đánh Thái Cực quyền, mềm cứng không ăn: “Cậu bạn à, con đường này nó gần hơn.”
Vài con cừu kêu be be chạy quanh đồi, nhưng không thấy người chăn cừu đâu cả.
Chu Trừng theo bản năng cảm thấy lời nói của người này lộ ra một cảm giác lạ lùng, đề phòng nhìn bóng lưng gã, dù sao nơi này là Chu Gia Loan, có đầu trâu mặt ngựa, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Anh lặng lẽ bật điện thoại kiểu cũ sang chế độ im lặng, bỏ vào trong túi bên người, trầm mặc một hồi nói: “Tôi quên lấy biên lai, không nhận được đồ, để tôi về lấy trước.”
Anh cũng mặc kệ người kia trả lời hay không, xoay người đi về phía con đường từng đi qua.
Người kia nói: “Không dễ ăn vậy đâu.”
Chu Trừng đang muốn nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời này, bỗng nhiên gáy đau nhức, trước mắt tối sầm, một vật hình ống nặng nề đánh vào lưng anh, anh ngã trên mặt đất, trước mắt dần dần mờ đi.
Trước khi anh mất ý thức, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài người mặc đồng phục xuất hiện nói, “Kéo đến đó, nhốt lại.”
Trời đã tối, bà ngoại lấy làm lạ: “Sao Tiểu Trừng còn chưa về?”
Chu Triệt cười nói: “Bà ngoại, từ bên kia trở về mất một tiếng đồng hồ, hơn nữa trời tối, anh trai sẽ về trễ một chút, con đã gọi điện thoại cho ảnh, hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Chu Triệt trở lại phòng, gọi điện lần thứ 24 cho Chu Trừng mà vẫn không ai nghe, đạp một phát vào tường.
Kẻ ngốc cũng biết Chu Trừng bên kia xảy ra chuyện, cậu mang giày vào, chạy về phía cửa thôn.
Bà ngoại ở phía sau kêu: “Tiểu Triệt, con đi đâu vậy?”
Chu Triệt từ xa nói vọng lại: “Đi đón anh trai, bà ngoại, bọn con có thể về trễ, nhớ để cửa lại cho con.”
Cậu mặc dù nóng vội, nhưng không làm đầu óc hoang mang, cậu đi vòng quanh nhà dì Vinh để lấy một thứ, sau đó gõ cửa nhà chú Mao.
Chú Mao vừa ăn cơm tối xong, nhìn Chu Triệt thở hồng hộc chạy tới cửa, thấy lạ hỏi: “Gấp gáp gì vậy, có gì à?”
Chu Triệt thở hổn hển: “Chú Mao, thật ngại quá, muốn xin chú giúp một việc.”
Chu Trừng tỉnh lại, chung quanh tối đến đưa tay không thấy năm ngón, sau gáy vẫn còn đau đớn.
Chợt anh tỉnh táo lại, anh mò mẫm xung quanh, phát hiện nơi này hẳn là một gian nhà gỗ bỏ hoang, cửa bị khóa, chỉ có một cửa sổ nhỏ cao trên tường nhưng cũng bị lấp kín, loáng thoáng lộ ra ánh trăng yếu ớt.
Xung quanh rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người.
Đại não Chu Trừng bắt đầu vận chuyển rất nhanh, anh bị người ta nhốt, vấn đề là anh không biết mình hôn mê bao lâu, vị trí ở đây là đâu, thời gian hiện tại là mấy giờ.
Nếu là buổi tối, Chu Trừng nghĩ, vậy từ khi anh bị người công kích đến giờ hẳn là đã hơn hai giờ, Chu Triệt không thể không ý thức được, nhưng vấn đề hiện tại là, anh phải làm sao gửi vị trí của mình cho Chu Triệt đây.
Chờ đã, nếu may mắn… Quả nhiên! Chu Trừng mò vào trong túi, điện thoại kiểu cũ vẫn còn, bởi vì thể tích nhỏ, lại bị anh giấu đi, không khiến bọn chúng chú ý.
Chu Trừng không ngừng cầu nguyện, làm ơn, nhất định phải có tín hiệu.
Tín hiệu đánh dấu xuất hiện, cường độ tín hiệu trung bình.
“Thật tốt quá─ Hả?”
Chưa kịp vui mừng, đã thấy em trai anh gọi cho anh 24 cuộc trong vòng 3 tiếng đồng hồ.
Chu Trừng: “…” Nguy rồi, Chu Triệt có cầm dao đến nhà Chu Khải Tường đòi người hay không?
Dù sao Chu Gia Loan tuy rằng không nhỏ, nhưng trước kia ép buộc bọn họ khắp nơi chính là Chu Khải Tường chú ruột của bọn họ. Nếu Chu Trừng gặp phải bất trắc ở Chu Gia Loan, hai anh em bọn họ thấu hiểu nhau, trước tiên suy đoán hợp lý hẳn là có liên quan đến người nhà Chu Khải Tường.
Anh đang muốn gọi điện thoại, bên kia đã gọi tới trước.
Cuộc gọi thứ 25.
Chu Trừng cuối cùng cũng nghe máy.
Hết chương 09