Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão
Chương 33
Lúc đó, màn đạn rối tinh rối mù cả lên. Các khách mời cũng lẳng lặng vây quanh cửa, quan sát hành động của hai người.
Đạo diễn vội nháy mắt ra hiệu, lập tức có vô số máy quay nhắm về phía Thẩm Thời Kiêu, còn máy quay của Hạ Trĩ cuối cùng cũng theo cậu đi vào trong.
「Hạ Trĩ hơi quá rồi. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của sếp Thẩm đi, hẳn là mệt lắm, đâu đến mức phải nhốt người ta ở ngoài chứ?」
「Đúng đúng, nhiễu sự gớm.」
「Antifan bị bệnh à? Trĩ Trĩ đối tốt với sếp Thẩm thì bọn mày nói em ấy dại trại, Trĩ Trĩ đùa với sếp Thẩm thì bọn mày kêu nhiễu sự? Nói chung là ẻm làm cái gì cũng sai phải không?」
「Đồng ý với lầu trên, tình thú giữa chồng chồng thôi, liên quan cái rắm gì tới bọn mày!」
Hạ Trĩ tựa vào cửa, cẩn thận để ý âm thanh bên ngoài, cậu ra vẻ như thể mình ung dung lắm. Nào ngờ thợ quay phim đã sớm ghi hình lại, hàng trăm ngàn cư dân mạng đều đã nhìn thấy dáng vẻ để ý của cậu.
Bên ngoài sân, các khách mời khác khẽ thì thầm.
「Xem ra chẳng ai có thể từ chối tin đồn.」
「Mọi người bình dân thế haha.」
「Giống y tụi mình.」
Vương Khanh: "Không ngờ tính tình của sếp Thẩm cũng không tệ lắm. Nếu đây mà là Tần Nghiệp thì đã sớm cãi nhau với tôi rồi."
Tần Nghiệp: "Ai bảo cái tính em cứ hở tí là đùa giỡn."
Hứa Vân ra hiệu bảo bọn im lặng rồi nhỏ giọng nói: "Tính tình của chủ tịch Thẩm không ngờ lại tốt thế."
Thẩm Thời Kiêu đứng trước cửa cũng chẳng hề xấu hổ. Sau khi gật đầu chào hỏi với tổ đạo diễn, hắn bỏ vali xuống, vừa ôm hoa hồng vừa nghiêm túc gõ cửa: "Trĩ Trĩ, hoa hồng này là em nhờ anh trồng giúp. Trước khi đến đây, anh đã cố tình mang nó theo."
Sắc mặt Hạ Trĩ khẽ thay đổi, cậu xoay người mở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Bọn nó đều sống hả?"
Thẩm Thời Kiêu: "Ừ. Anh nghĩ em nhìn thấy bọn nó thì sẽ vui vẻ nên bèn mang đến đây."
「Sếp Thẩm giúp Trĩ Trĩ trồng hoa hồng? Thật là ngọt quá đi!」
「Sếp Thẩm chẳng giống một người có thể làm nông chút nào. Không tệ không tệ, chắc chắn ngài ấy rất chiều Trĩ Trĩ.」
Hạ Trĩ ở bên trong đã sớm bất giác cong mắt, tay cậu đang cố nhịn không mở cửa cho Thẩm Thời Kiêu. Cậu tự phỉ nhổ mình thật không biết cố gắng.
Một bó hoa hồng đã dỗ mình vui.
Nhưng mà Thẩm Thời Kiêu đi đường chắc chắn rất mệt, cậu không muốn hắn đứng quá lâu, chỉ là cậu muốn nghe chút lời ngon tiếng ngọt mà thôi.
Phía trên cửa chính của căn biệt thự này có một khe hở hình chữ nhật, chắc là để cho người đưa thư nhét thư vào.
Hạ Trĩ mở cái khe ra, cậu chỉ để lộ mỗi đôi mắt trong veo, cười hỏi: "Còn có thứ gì khác không?"
Bởi vì chiều cao chênh lệch, nên khi Hạ Trĩ nhìn thẳng thì chỉ có thể thấy cằm của Thẩm Thời Kiêu mà thôi.
Thẩm Thời Kiêu lập tức cúi người để cả hai cùng nhìn nhau.
"Bé cưng, anh có đem cho em một món quà nhỏ, nhưng mà, trướcc hết em phải cho anh vào đã."
「Đm! Chủ tịch Thẩm hơi hèn mọn nhỉ!」
「Như dỗ em bé vậy, antifan vừa rồi diss Trĩ Trĩ simp hiện hồn lên coi! Hai người họ rõ ràng là simp nhau!」
「Aaa, gọi Trĩ Trĩ là cục cưng, tui cũng muốn gọi như vậy.」
Hạ Trĩ ở bên này đã sớm mở cờ trong bụng, cậu cố ý tránh ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu, nhìn về phía ống kính cười cười rồi ho khan hai tiếng: "Vào đi."
Tuy giọng điệu của cậu thản nhiên, nhưng hành động thì lại rất chân thật. Sau khi mở cửa ra, Hạ Trĩ giành lấy vali của Thẩm Thời Kiêu rồi kéo nó vào cửa.
Trong phòng khách, Thẩm Thời Kiêu ngồi một bên, còn Hạ Trĩ thì như đang dâng vật quý, cậu dỡ từng chiến lợi phẩm nằm trên xe đẩy xuống.
"Cái này là máy mát-xa xương cổ."
"Cái này là máy làm nước đá."
"Cái này là đèn bàn bảo vệ mắt."
"Đây đều là mấy thứ em có được nhờ nhiệm vụ đổi đồng vàng. Anh dùng mấy cái này thì có thể thoải mái hơn chút."
「Con trai Trĩ Trĩ, có phải con đã quên chủ tịch Thẩm còn chưa tặng quà cho con không?」
「Bé cưng ngốc nghếch, sao mà con lại tặng quà trước vậy? Sếp Thẩm còn chưa đưa quà cho con nữa!」
Động tác của Thẩm Thời Kiêu lúc nhận những món đồ này rất đỗi nhẹ nhàng, hắn nhìn chúng bằng một ánh mắt dịu dàng.
Hắn trầm giọng hỏi: "Sao em chỉ đổi đồ cho anh mà không đổi cho mình vậy?"
Hạ Trĩ phủi phủi bụi trên tay, "Mấy cái này em cũng có thể dùng mà, tụi mình dùng chung."
Trong lòng Thẩm Thời Kiêu ít nhiều gì cũng có chút hụt hẫng. Sau khi hỏi Hạ Trĩ rõ ràng quy tắc mùa này xong, hắn bèn dò hỏi cậu làm sao lại giành được nhiều đồng vàng như vậy.
Hạ Trĩ giải thích phương pháp gian lận của mình một cách xuất sắc, cuối cùng cậu còn bỏ thêm một câu: "Em cưỡi vài vòng nên giờ mông vểnh hết cả lên, còn hơi đau nữa."
Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu dừng trên mông cậu, "Buổi tối anh xoa giúp em."
「Hahahaha đm! Trĩ Trĩ mông vểnh à?」
「Trĩ Trĩ quả là cái gì cũng dám nói.」
「Mấy cái từ không trong sáng này là thứ mà tôi có thể nghe ở đây được à?」
Hạ Trĩ lập tức ngập ngừng: "Được ạ."
Mấy giờ hả? Cậu sẽ tắm rửa sạch sẽ ngồi chờ!
Hạ Trĩ chợt nhớ tới món quà mà Thẩm Thời Kiêu nói đến, cậu nhìn chằm chằm vali của hắn, "Quà của anh là gì vậy?"
Thẩm Thời Kiêu nhìn về phía cửa sổ, "Nó rất lớn, ở bên ngoài ấy."
Hạ Trĩ trở nên tò mò, cậu đi nhanh đến trước cửa sổ sát đất, nhìn trái nhìn phải nhưng cũng chẳng thấy gì.
Thẩm Thời Kiêu: "Nó hơi xa chỗ này, để anh bảo tài xế đưa chúng ta đến đó."
Cuộc trò chuyện bí ẩn của hai người đã khơi dậy sự tò mò của vô số cư dân mạng. Rốt cuộc món quà này là cái gì thế?
Rất lớn à?
Sau mười lăm phút đi đường, Hạ Trĩ theo Thẩm Thời Kiêu xuống xe. Đối diện với con quái vật khổng lồ trước mắt, đội ngũ đạo diễn quay phim hít một hơi thật sâu.
"Dân nhà giàu này cũng ác độc ⁽¹⁾ quá nhỉ?"
(1) Hào vô nhân tính (壕无人性): ngôn ngữ mạng, đại ý là người giàu vô tình hoặc cố tình để lộ tài sản của mình, làm người thường ghen ghét, đố kỵ.
Một chiếc máy bay màu trắng đang đậu trên sân bay chuyên dụng, nó có vẻ ngoài khổng lồ, thân máy bay bị một tấm vải màu đỏ kì lạ che lại. Có thể thấy đây là một món quà được chuẩn bị từ lâu.
Chiếc máy bay này vừa được Thẩm Thời Kiêu lấy ra mấy ngày trước. Vì muốn để Hạ Trĩ vui vẻ một chút, hắn bèn ngồi nó, bay từ trong nước đến Anh.
Bên trong tấm vải đỏ là dòng chữ mà hắn đã đặc biệt sai người khắc lên. Vì lúc bay qua lại quá mức gấp gáp nên chính hắn cũng chưa kịp nhìn kĩ đã phải để người ta che lại.
Phía dưới có một sợi dây thừng màu vàng, nhân viên phi hành đoàn ra hiệu cho Hạ Trĩ tự đến đây kéo tấm vải xuống, rất có cảm giác lễ nghi.
Hạ Trĩ chẳng có tí nghị lực nào đã mềm chân.
Một chiếc máy bay tư nhân xa hoa như này, rốt cuộc là tốn bao nhiêu tiền?
Tuy cậu không biết nhìn hàng, nhưng luận về mẫu mã hay kích cỡ thì chiếc máy bay trước mặt cũng được xếp vào dòng cao cấp.
Trước đây, lúc ông già tệ bạc Hạ Hoài Sơn có tiền nhất, cũng không đành lòng mua cho bản thân một chiếc máy bay tư nhân.
「Đây là tình yêu của những kẻ có tiền, tại hạ xin thua.」
「Món quà đắt nhất năm nay, con trai Trĩ Trĩ mỗi ngày đều ngồi máy bay chồng tặng, hạnh phúc biết bao.」
「Mau mau kéo vải đỏ xuống đi! Không biết bên trong viết gì! Mong chờ ghê!」
Tay nắm dây thừng, Hạ Trĩ khụt khịt mũi.
Cậu có thể kéo rồi à?
Không biết bên trong viết cái gì, liệu nhìn rồi thì có khóc không nhỉ?
Huhu.
Trong nháy mắt, tấm vải đỏ được kéo xuống, hóa thành một đường cong mềm mại rồi rơi xuống đất.
Sau đó, dòng chữ khắc màu hồng nhạt bỗng hiện rõ trước mắt mọi người.
【Tặng cho bà xã Trĩ Trĩ bé bỏng mà anh yêu nhất】
【Ký tên: Kiêu yêu em đến mức không gì sánh được. 】
Nhìn mấy chữ này, nụ cười Thẩm Thời Kiêu dần đông cứng lại, vẻ mặt hắn bỗng chốc cứng đờ.
Hắn chỉ nói với công ty sản xuất rằng mình muốn thể hiện tình yêu của mình dành cho Hạ Trĩ, nhưng hắn nào ngờ chuyện lại thành thế này.
Kiểu chữ lại còn là kiểu màu hồng nhạt đáng yêu.
Hạ Trĩ cũng sửng sốt, cậu lập tức liếc nhìn hắn.
"Kiêu, nhìn không ra nhe, anh vậy mà lại sến súa thế."
Màn đạn toàn là hihihaha.
「Sếp Thẩm thế mà lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng?」
「Haha tuy rất là mắc cười, nhưng tui thấy có lẽ sếp Thẩm cũng không biết sẽ là mấy chữ này đâu.」
「Nụ cười của sếp Thẩm còn khó coi hơn cả khóc nữa.」
Mặc dù vậy, Thẩm Thời Kiêu vẫn giả vờ bình tĩnh, giọng nói khàn đi vì tức giận, "Em thích là được rồi."
Trên đường về, Hạ Trĩ đăng ảnh chụp máy bay lên vòng bạn bè, kèm với caption: Của ông xã tặng.
Vỏn vẹn vài giây, trong nháy mắt ở phía dưới đã có vài chục lượt thích.
Còn Thẩm Thời Kiêu lại có chút không vui, sau khi liên tục gửi cho Phương Đình Vũ mấy tin nhắn thì lập tức chặn cậu ta.
Hắn giao chuyện này cho Phương Đình Vũ làm.
Đúng là làm đến đẹp luôn.
Sau khi lăn lộn cả ngày, tất cả khách mời nhận được rau và thịt do ekip chương trình phát, họ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trước khi tham gia chương trình, ví tiền của bọn họ đều bị tịch thu. Hơn nữa, còn có thợ quay phim giám sát nên họ không thể đặt cơm hộp bên ngoài mà chỉ đành tự làm hàm nhai.
Trong năm căn phòng khác nhau đang tỏa ra mùi thức ăn chín.
Hạ Trĩ làm nhiệm vụ cả ngày nên rất mệt mỏi, vì thế Thẩm Thời Kiêu nhận lấy nhiệm vụ nấu cơm, đồng thời cấm tiệt Hạ Trĩ đến giúp.
Thợ quay phim và máy quay phát sóng trực tiếp chỉ ở tầng trệt, còn tầng một là phòng ngủ, không có cameras.
Vì thế, Hạ Trĩ tắm xong thì mặc đồ ngủ khủng long, chắp tay đứng ở tầng một.
Đến bây giờ, Hạ Trĩ mới nhìn rõ bốc cục của tầng một, có một phòng khách, một phòng sách và hai phòng ngủ.
Hạ Trĩ nhỏ giọng làu bàu: Chồng chồng nào mà ngủ hai phòng? Đây là trông cho gia đình người ta bất hòa à!
Đi vào phòng ngủ nhỏ nhất, sau khi đi dò xét một vòng, cậu cầm ly nước đến trước giường rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
Trong phòng ăn, ba món mặn một món canh đơn giản được bày trên bàn. Hạ Trĩ ngồi trên ghế, phía sau là vây khủng long chạy dọc sau lưng.
「Trĩ Trĩ đáng yêu thế!」
「Không hiểu sao lại thấy ấm áp thế. Vừa rồi nhìn sếp Thẩm nấu cơm, tui phát hiện sếp Thẩm cũng không thạo lắm, cánh gà chiên hơi cháy. Nhưng dù là vậy, anh ấy cũng không để Trĩ Trĩ nấu cơm, thương vợ.」
「Các bạn ơi, các bạn không sợ là do khả năng nấu nướng của Trĩ Trĩ còn tệ hơn hả?」"
Hạ Trĩ cắn cánh gà, cong mắt cười: "Hương vị khá ổn! Ngon hơn em làm."
Cư dân mạng: Tại hạ thua.
Sau khi ăn uống no nê, Hạ Trĩ kéo tay Thẩm Thời Kiêu đi lên lầu, bỏ lại các fan đang gào khóc tạm biệt cậu.
Bước lên tầng một, cậu vẫn luôn suy nghĩ xem phải nhắc chuyện xoa mông với Thẩm Thời Kiêu như thế nào.
Dù sao Thẩm Thời Kiêu cũng đã nói vậy lúc phát sóng trực tiếp, nếu không xoa thì là không trung thực nhỉ?
Đứng trên hành lang giữa hai phòng ngủ, hai mắt Thẩm Thời Kiêu nhìn qua lại bên trong. Lúc hắn vừa định mở miệng thì Hạ Trĩ thú thật: "Lúc uống nước, em đã vô tình làm đổ nước lên giường nên có một phòng không thể ngủ được rồi."
Thẩm Thời Kiêu nghe thế thì cười cười, đoạn hắn kéo vali vào căn phòng ngủ nhỏ.
Ánh mắt Hạ Trĩ chợt ảm đạm và mất mát.
Mình kém hấp dẫn vậy à!
Nếu không thì tại sao bạn trai lại không muốn ngủ chung một giường với mình!
Huhu, muốn khóc.
Nước mắt còn chưa kịp trào, Thẩm Thời Kiêu đã cầm áo ngủ ra khỏi phòng, nói với cậu: "Vali lớn quá nên anh đặt tạm ở phòng tụi mình không ngủ được."
Khóe môi Hạ Trĩ cong lên: "Được rồi, trong khoảng thời gian này, em đây sẽ cố để ở chung với anh."
Tuy trước đây hai người từng ngủ chung giường vài lần, nhưng lúc đó vẫn chưa xác định quan hệ, không giống với lần này.
Sau khi lên giường, Hạ Trĩ lên kế hoạch cho hoạt động về đêm, à không phải, hoạt động trong sáng của hai người vô cùng rõ ràng.
Cậu đưa lưng về phía Thẩm Thời Kiêu, cái mông đúng lúc chuyển động, đoạn yếu ớt nói: "Đau mông quá, huhu."
Thẩm Thời Kiêu mới vừa sấy khô tóc xong thì nghe thấy tiếng Hạ Trĩ đang nằm bên cạnh, đầu tựa lên cánh tay trái. Hắn hỏi bằng một giọng lo lắng: "Đau lắm hả? Có cần bôi một ít thuốc mỡ không?"
Hạ Trĩ chợt siết chặt mông: Thuốc mỡ? Thế chẳng phải là sẽ cởi quần sao?
Cậu miễn cưỡng đồng ý vậy.
"Ừm, em nghĩ chắc là bị bầm xanh luôn rồi. Dù sao cũng lâu rồi em mới cưỡi ngựa."
Thẩm Thời Kiêu gật đầu rồi gọi điện thoại cho ekip chương trình. Sau khi tìm được chỗ cất hộp y tế khẩn cấp của biệt thự, hắn lấy lọ thuốc mỡ trị thương ra, rồi đi về phía Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ đã nằm thẳng trên giường, ngón tay cậu nắm chặt áo ngủ trước ngực, khép hàng mi lại.
Nhìn cậu như này thôi đã muốn no (2) rồi phải không?
(2) Tú sắc khả xan (秀色可餐): dùng để miêu tả một người đẹp, một phong cảnh đẹp, ý là đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi.
Nhưng đồ ngủ của cậu là kiểu liền thân, vì vậy, nếu mà cởi thì phía trên cũng sẽ trần trụi luôn.
Thẹn thùng!
Thẩm Thời Kiêu nhìn xuống chỗ cậu, ánh mắt hắn như đang tìm kiếm chỗ mở.
Hạ Trĩ vô cùng ngượng ngùng đối mặt với hắn, cậu ngoan ngoãn xoay người, hướng khóa kéo về phía Thẩm Thời Kiêu để hắn tiện mở ra.
Đến đây đi đến đây đi, giao cho anh đó!
Nhưng đã qua một lúc lâu mà Thẩm Thời Kiêu lại vẫn cứ chậm chạp không động đậy. Hạ Trĩ ngơ ngác quay đầu lại, phát hiện Thẩm Thời Kiêu đang nghiêm túc cầm lọ thuốc để nghiên cứu cách sử dụng.
Hạ Trĩ bất đắc dĩ bĩu môi.
Bạn trai quá yêu cậu, sợ dùng thuốc sai sẽ làm hại cậu.
Cuối cùng, Thẩm Thời Kiêu mở lọ thuốc ra, xem chừng là chuẩn bị bôi thuốc.
Nhưng lúc này, Hạ Trĩ đột nhiên bị lật lại, ngay sau đó hai chân cậu lơ lửng trên không. Cậu được Thẩm Thời Kiêu ôm chặt trong lồng ngực.
Cậu cười khúc khích: Làm gì làm gì! Định đi đâu? Nhiều trò vậy sao?
Dù vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn ôm cổ Thẩm Thời Kiêu.
Chỉ có thể nói tất cả đều là do số phận đã an bài, chỉ cần nằm hưởng thụ là xong rồi.
Thẩm Thời Kiêu ôm cậu vào phòng tắm, sau đó hắn đứng trước gương rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống.
Hạ Trĩ mở to mắt, thấy Thẩm Thời Kiêu đứng phía sau mình thì chóp tai cậu bỗng đỏ lên.
Ôi, kích thích như vậy sao?
Lần đầu tiên đã lập tức...
Cậu chịu không nổi đâu!
Não cậu bay đầy mấy thứ phế liệu, Hạ Trĩ chống hai tay trước gương một cách sợ sệt, cậu mím môi đỏ, quyến rũ hỏi: "Thế này tiện không?"
Thẩm Thời Kiêu gật đầu: "Tiện." Nói đoạn, hắn lấy lọ thuốc mỡ từ trong túi ra, "Bôi ba lần một ngày, bôi đều lên miệng vết thương. Chỗ này có gương, em có thể nhìn rõ, tự bôi cũng tiện hơn."
Nói xong, hắn cực kì lịch sự đóng cửa phòng tắm lại rồi đi ra ngoài.
"Trĩ Trĩ, có việc gì thì gọi anh ngay nhé."
"Cạch" một tiếng, cửa phòng đóng lại. Lòng Hạ Trĩ chợt lạnh đi một nửa.
Tay run run cầm lọ thuốc mỡ lên, cậu thoáng cứng họng.
Cậu hận!
Cậu hận Thẩm Thời Kiêu như một cái đầu gỗ!
Ra khỏi phòng tắm với một vẻ mặt tràn ngập căm phẫn, cậu thấy Thẩm Thời Kiêu đang mở notebook để làm việc. Cậu chẳng nói chuyện mà lại làm mình làm mẩy bọc chăn nằm trên giường.
Cậu quyết định chiến tranh lạnh với Thẩm Thời Kiêu.
Ít nhất mười phút!
Có điều, vì đối phương đã tặng cho cậu một chiếc máy bay nên còn năm phút thôi!
Chiếc chăn bị cuộn thành một ngọn núi nhỏ, Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu như đang suy tư gì, hắn nghiêm túc ghi nhớ các kiến thức trên trang web rồi tóm tắt lại.
Gió bên ngoài cửa sổ bỗng lớn hơn, cây cối ngã nghiêng, ánh trăng im lìm kia giống như nỗi lòng Hạ Trĩ.
Cậu chán chết nên mở weibo lên. Không hề nghi ngờ gì, chương trình đã chiếm cứ hotsearch hàng đầu.
Tùy tiện bấm mở, thứ đứng đầu chính là ảnh chụp Thẩm Thời Kiêu tặng cho cậu máy bay tư nhân.
Hạ Trĩ nhíu mày, đọc lại mấy chữ được khắc trên máy bay. Nghĩ lại mới thấy, Thẩm Thời Kiêu có đôi lúc cũng rất đáng yêu.
Lại kéo xuống dưới xem, cậu bỗng thấy một ít bình luận của antifan, đại khái nói cậu tình nguyện mặt nóng dán mông lạnh, nhưng mà ở dưới cũng đã có fans đáp trả lại.
Hạ Trĩ lẩm bẩm tự nói: Không phải vậy sao!
Cậu không mê đến rớt giá thì ai rớt!
Đã dâng cái mông trắng nõn lên rồi mà người ta còn chẳng chịu nhìn một cái!
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu đã đóng máy tính, hắn chỉ để lại đèn bàn ở trên đầu giường rồi nằm lên giường.
Hạ Trĩ đưa lưng về phía hắn, trong lòng bỗng cháy lên một suy đoán.
Có phải Thẩm Thời Kiêu sợ bạch nguyệt quang trở về rồi biết bản thân không còn sạch sẽ nên mới làm vậy không? Hay là trong lòng vẫn còn vướng mắc nên không muốn tiếp xúc thân mật với cậu?
Chắc chắn là như vậy huhu.
Thảo nào sau khi hai người yêu đương, một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp cũng không có.
Tội nghiệp cậu còn trẻ như vậy mà lại là một góa phụ!
Không thể kìm nén thứ tình cảm bi thương này nữa, Hạ Trĩ sụt sịt bước xuống giường. Cậu ngồi trên bể cửa sổ lạnh lẽo, vô cùng rầu rĩ nhìn màn đêm bên ngoài.
Thẩm Thời Kiêu ngồi dậy, hắn nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
"Kiêu, sau khi bạch nguyệt quang của anh trở về, liệu anh có phớt lờ em, xem như không có em không? Nhưng mà như vậy cũng tốt, anh xem em như không khí, mà con người nếu không có không khí thì không thể nào sống được, vậy là anh rất yêu em rồi!"
Vịn cửa sổ, giọng Hạ Trĩ nghe hơi hèn mọn, cậu đã tưởng tượng ra viễn cảnh mình "mặt nóng dán mông lạnh" rồi.
Vài tiếng bước chân vang lên, tấm lưng đơn bạc của cậu đột nhiên được áp vào lồng ngực ấm áp, ngay sau đó cả người đều bị ôm gọn vào lòng.
Lúc cậu ngước mắt lên, một nụ hôn lạnh lẽo được đặt lên môi cậu. Nụ hôn này không vội vã rời đi, mà lại như đang thưởng thức một viên kẹo, lưu luyến và triền miên.
Cảm giác được Hạ Trĩ dần không thở nổi nữa, hô hấp cũng không thông, Thẩm Thời Kiêu mới chầm chậm buông ra.
Gương mặt Hạ Trĩ đỏ đến mức giống hệt quả cà chua, bộ dáng nhóc gây sự ban nãy giờ đây đã biến mất dạng.
Những ánh đèn chớp tắt ngoài phố rọi lên người Hạ Trĩ, đôi mắt cậu ánh lên vẻ e dè, xấu hổ.
Thẩm Thời Kiêu sờ sờ đầu cậu: "Mới hôn một cái mà em đã sợ như vậy, thế mà còn định làm cái khác à?"
Hạ Trĩ ngập ngừng, hoàn toàn không dám nhìn Thẩm Thời Kiêu.
"Anh, nói như thể anh biết vậy."
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ, giọng nói của hắn tựa như bóng đêm, vừa sâu lắng vừa êm tai: "Anh không biết, vì vậy anh muốn học từ từ. Nếu không sau này làm cục cưng của anh bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
"Cục cưng có sợ đau không?"
━━━━━━
Tác giả có lời muốn nói:
Quần chúng vây xem: Ồ! Thì ra không phải là anh không hiểu!