Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão
Chương 17: Chương 17
Hạ Trĩ vẫn duy trì tư thế dựa vào vai của Thẩm Thời Kiêu, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, vẻ mặt tuy trông bình tĩnh nhưng nội tâm đã nổi sóng cuồn cuộn.
Uầy, mọi người đều biết, yêu là một động từ.
Cậu phải trả lời như thế nào huhu.
Trên bàn cơm, không ít ánh mắt tò mò đổ dồn lại đây.
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh và thâm thúy lần đầu tiên chứa đựng sự chờ mong, nhưng chỉ giằng co trong vài giây rồi nhanh chóng lướt qua.
Louis bưng ly rượu vang đỏ lên, mặt khác cậu ta châm lên một ngọn lửa.
"Tôi cảm thấy Hạ Trĩ nhất định là hình mẫu cho việc yêu thương bạn trai.
Cậu dạy chúng tôi đi, để chúng tôi mở mang hiểu biết."
"Đúng vậy, cho tụi này học tập với."
Cả phòng toàn là tiếng ồn ào.
Cho dù da mặt Hạ Trĩ có dày đến đâu, cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
Hồi lâu, cậu ấp úng nói: "Chuyện thân mật của chồng chồng, chỉ có thể về nhà rồi yêu."
Cũng không biết là ai đã huýt sáo, mặt Hạ Trĩ nóng rát, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Mấy cái này là tinh hoa.
Chỉ có thể ngầm hiểu, không thể tuyên truyền."
"Thật là ngưỡng mộ, hai người mặn nồng ghê."
Khóe miệng vẽ lên ý cười nhàn nhạt, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Hạ Trĩ, "Được, chúng ta về nhà rồi yêu."
Nửa sau bữa cơm, Hạ Trĩ ngoan ngoãn hơn nhiều, không hề kêu "anh ơi" "anh ơi", mà chỉ âm thầm lột mấy con tôm cho Thẩm Thời Kiêu.
Có điều cậu đâu có lỗ, mấy con tôm đổi lấy một bát gạch cua tách sẵn.
Có lời!
Trước khi rời đi, Enzo đưa cho Thẩm Thời Kiêu một miếng ngọc thạch.
Nhà bọn họ điều hành một công ty ngọc thạch và đá quý quốc tế.
Chất lượng ngọc thạch này thuộc hàng cực phẩm, đeo trong thời gian dài có thể bồi bổ ngũ tạng, khai thông mạch máu, thích hợp với khối lượng công việc nặng nề của Thẩm Thời Kiêu.
Mấy người bạn khác thấy thế, ồn ào nói bản thân ghen tị.
Phải biết rằng mặc dù gia đình Enzo kinh doanh ngọc thạch, nhưng để làm ra loại ngọc thạch có giá trên trời này, cũng đòi hỏi sự may mắn hiếm có.
Trong chiếc xe đang trên đường về, Thẩm Thời Kiêu lấy nó ra đưa cho Hạ Trĩ, "Em mang đi."
Hạ Trĩ kinh ngạc ngước mắt lên, sau đó nở nụ cười: "Không cần không cần, bạn bè tặng cho anh, làm sao tôi có thể đòi chứ?"
Thẩm Thời Kiêu không nói chuyện mà mở dây tết ra, nghiêng người về phía Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ dựa vào cửa sổ xe, trong khoảng thời gian ngắn chỉ biết lúng túng lùi về phía sau.
Bỗng nhiên, cái cổ mảnh khảnh chùng xuống.
"Làm ngôi sao thì ngày đêm thường xuyên đảo lộn vì thức khuya đóng phim.
Cái này có ích cho em."
Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu, lòng bàn tay vuốt ve ngọc thạch thật lâu, nhẹ nhàng cúi đầu: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Sau khi về đến nhà, Hạ Trĩ tắm rửa xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Sức nặng trên cổ liên tục nhắc cậu những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Thẩm Thời Kiêu đối xử với cậu khá tốt.
Không, là cực kì tốt.
Từ lúc mẹ cậu qua đời, đã lâu không có ai chăm sóc cậu như vậy, cho cậu sự ấm áp.
Mặc dù sự ấm áp này, là từ thỏa thuận mà ra.
Bị cha ruột ruồng rẫy, bạn bè lạnh nhạt, đoàn phim thâm hiểm độc địa ức hiếp.
Lúc gặp phải những chuyện đó, Hạ Trĩ đều không khóc.
Những người chẳng đáng quan tâm ấy vốn không thể làm tổn thương cậu.
Nhưng vào giờ phút này, đáy lòng cậu vậy mà lại khẽ chua xót.
Trong đêm tối tĩnh lặng, Hạ Trĩ không tránh được lại nghĩ tới bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu.
Người đó là người như thế nào? Lúc trước cậu ta vì cái gì mà nhẫn tâm bỏ rơi Thẩm Thời Kiêu?
Đêm đó khi hai người uống rượu, cậu cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Về bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu, cậu chỉ nhớ rõ một chút.
Đại khái là bạch nguyệt quang bỗng nhiên ra đi mà không có một lời từ biệt.
Nắm chặt ngọc thạch trên cổ, tâm trạng Hạ Trĩ càng rối loạn.
Ui! Thẩm Thời Kiêu không có việc gì tự nhiên đưa cho cậu vật quý giá vậy làm chi!
Cậu rất khó xử hic!
Nhưng mà, đeo ngọc thạch thoải mái ghê huhu.
Thật không có tiền đồ!
—
Mang cặp mắt thâm quầng xuống lầu, Hạ Trĩ vừa mới biết được hôm nay Thẩm Thời Kiêu phải đi công tác.
Lờ mờ đi theo hắn đến sân nhà, Thẩm Thời Kiêu dặn dò cậu: "Quay về đi.
Chăm sóc bản thân cho tốt, bốn ngày nữa tôi về."
Hạ Trĩ gật đầu, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe, thượng lộ bình an."
Bóng chiếc xe càng ngày càng nhỏ, Hạ Trĩ dần thu hồi tầm mắt.
Trong lòng đột nhiên thấy trống trải.
—
《 Diễn viên tốt nhất 》lại tiếp tục ghi hình, hôm nay Hạ Trĩ vẫn đến phim trường như thường lệ.
Tài xế phát hiện hôm nay Hạ Trĩ cực kì trầm mặc.
Ông tò mò dò hỏi, nhưng Hạ Trĩ chỉ cười cười, cái gì cũng không nói.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu.
Có điều cậu vẫn luôn an ủi chính mình rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.
Mẹ ở trên trời chắc chắn vẫn luôn quan tâm đến cậu.
Thấy cậu khỏe như vậy, nỗ lực như vậy, chắc sẽ rất vui.
Tưởng tượng vậy làm tâm trạng Hạ Trĩ tốt lên một ít.
Vừa mới xuống xe, Hạ Trĩ bất ngờ nghe được những tiếng thét chói tai nối tiếp nhau.
Rất nhiều fans giơ banner và bảng đèn led có tên của Hạ Trĩ.
Cậu nở nụ cười xúc động.
Thậm chí còn có rất nhiều fans giơ máy ảnh SLR lên, chân thành gọi tên Hạ Trĩ.
Sương mù trong lòng đã bị quét sạch gần hết.
Hạ Trĩ mím môi cười cười, vừa chào hỏi bọn họ, vừa đi nhanh vào cửa phim trường, cũng nói với mọi người rằng thời tiết rất lạnh, mọi người về sớm chút đi.
Đi vào trường quay, cậu lưu luyến nhìn mọi người.
Ui, đó là fans của cậu!
Hạ Trĩ cầm máy ảnh, hướng về phía đám người đang chen chúc, chụp một tấm.
Ống kính tập trung trên bảng đèn led có hai chữ "Hạ Trĩ".
Không biết tại sao, giờ phút này cậu chỉ thầm muốn chia sẻ với một mình Thẩm Thời.
Do dự thật lâu, cậu nhanh chóng mở wechat ra.
Hạ Trĩ: Fans của tui nè!
Nhưng đợi một lúc, Thẩm Thời Kiêu ở bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Chắc là chênh lệch thời gian.
Hạ Trĩ tính nhẩm, ở bên kia chắc là buổi chiều.
Vậy tại sao không trả lời tin nhắn của cậu?
Đang bận à?
Chắc chắn là vậy.
Tập gameshow hôm nay tiếp tục ghi hình《 Sớm mai 》, cũng là phần cuối cùng của kịch bản này.
Tình tiết của vở kịch là loạn thần tặc tử (1) làm phản còn hoàng đế thì đang hấp hối.
(1) Loạn thần tặc tử là thành ngữ để chỉ những quan lại đứng lên chống lại triều đình.
Nam hậu do Hạ Trĩ thủ vai, giữa loạn lạc vẫn không hề sợ hãi (2).
Trước tiên cậu phái anh trai kêu gọi binh mã, rồi xuất ra một chiêu để giải quyết tận gốc (3), tóm gọn bọn người mưu phản trong một lần.
(2) Tọa hoài bất loạn là thành ngữ mang nghĩa ngồi mà không loạn
(3) Rút củi đáy nồi là thành ngữ trong kế thứ mười chín của "Ba mươi sáu kế", rút củi để ngăn nước sôi.
Nhân vật phản diện của tập này là một vai mới.
Chọn ngẫu nhiên từ nhóm người hướng dẫn thì do Hạ Minh Hiên đảm nhận.
Khởi chiếu phát sóng trực tiếp, sao giá trị của Hạ Trĩ đã vượt xa.
Danh tiếng của Lý Dịch Dao, người đóng vai anh trai cậu, cũng tăng lên và đứng thứ ba.
"Mỗi thứ bảy có thể thấy Hạ Trĩ, là niềm hạnh phúc lớn nhất của tui!"
"Đã xem xong kịch bản hôm nay rồi nên cực kì chờ mong phần diễn của Trĩ Trĩ."
"Minh Hiên mặc cổ phục đẹp quá! Khi nào mới có thể thỏa mãn fans nhan sắc chúng tôi, quay một ít phim cổ trang hả?"
"Hôm nay Minh Hiên là vai chính mới đúng chứ.
Thủy quân (4) nhà nào đó có thể đừng mặt dày như vậy không?"
(4) Thủy quân là nhóm người được thuê để lập clone tăng fame cho topic, cho ai đó, ngoài ra dùng để tẩy trắng, chửi antifan.
Giữa màn đạn, mọi người nhanh chóng tranh cãi xem ai mới là nhân vật chính quan trọng nhất.
Khung cảnh tại hiện trường từ từ xuất hiện.
Hôm nay phần diễn của Hạ Trĩ quả thật là ngang với Hạ Minh Hiên.
Sau khi Hạ Minh Hiên biết thì đặc biệt mời ekip làm tóc cổ trang chuyên nghiệp nhất đến, trang điểm cho bản thân.
Một tuần nay, cậu ta vẫn luôn mài giũa diễn xuất cho phần diễn này.
Cậu mời hai giáo sư của học viện nghệ thuật để đặc biệt hướng dẫn mình.
Trong lòng cậu ta vẫn luôn nghẹn một hơi.
Bắt đầu phát sóng trực tiếp, mấy trăm diễn viên quần chúng vào vị trí.
Những binh sĩ mặc áo giáp màu xám bao vây đại điện, cùng với Hạ Minh Hiên đang đóng vai Phương Cẩm, võ tướng cầm đầu mưu phản, chặn Hạ Trĩ ở trong đại điện, buộc cậu giao ra ấn vua (5) và hổ phù (6).
(5) Ấn vua
6) Hổ phù là một vật hình con hổ, được chia làm hai mảnh, là tín vật để điều binh.
Hạ Trĩ mặc áo bào màu đen.
Mặc dù giữa đại điện không có lấy một người đứng phía sau cậu, nhưng đôi mắt cậu vẫn cứng rắn như cũ, vững vàng che chở cho huyết mạch duy nhất của hoàng đế.
Đối mặt với tướng quân trung thành và chính trực ngày xưa, cậu khẽ trào phúng, từ trên cao nhìn xuống dưới hắn: "Phương tướng quân, trung hiếu nhân nghĩa (7) của ngài là như vậy sao?"
(7) Trung hiếu nhân nghĩa là trung thành, hiếu thảo, nhân đạo, công bằng.
Đồng tử của Hạ Minh Hiên lạnh nhạt, cậu ta rút trường kiếm ra đâm thẳng về phía Hạ Trĩ: "Trung hiếu nhân nghĩa? Giang sơn này là bổn tướng quân gầy dựng nên! Dựa vào cái gì mà để cho nhà họ Lý các ngươi ngồi mát ăn bát vàng!"
Cảnh xung đột cực kì căng thẳng, lời thoại của các diễn viên xuyên qua đại điện, dừng lại trên thiết bị thu âm, kích thích trái tim của khán giả.
"Nói thật, diễn xuất của Hạ Minh Hiên tiến bộ không ít."
"Công nhận là năng lực diễn xuất của thủy đế lần này không tồi, xem ra vẫn có kỹ năng diễn xuất."
"Diễn xuất của Minh Hiên vẫn luôn rất tốt.
Chẳng qua thời gian trước bị ekip chương âm thầm đâm chọt và chèn ép để nâng người mới nên làm mọi người hình thành ảo giác như vậy thôi."
Màn đạn hôm nay, fans Hạ Minh Hiên rất kì lạ.
Thậm chí họ còn dần dần khống chế chiều hướng của dư luận.
Phim trường yên lặng đến đáng sợ, Hạ Minh Hiên cầm trường kiếm chậm rãi đi về phía Hạ Trĩ.
Cuối cùng cậu ta hơi híp mắt lại, đôi chân ẩn sau trường bào vững vàng đạp lên trang phục diễn của Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ không sợ chút nào, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi đừng hối hận!"
Trong giây lát, khẩu lệnh của quân lính từ ngoài điện vang lên.
Binh lính phụ trách canh giữ bên ngoài cực kì hoảng sợ, phó tướng của Phương Cẩm vội vàng báo lại: "Tướng quân, chúng ta đã bị bao vây!"
Hạ Minh Hiên còn chưa xoay hết người, đã thấy dưới chân có gì đó sai sai.
Hạ Trĩ ở phía đối diện lộ ra khí thế "nhất định phải có được", tay phải dùng sức vung lên, lập tức đi về phía ngai vàng.
Cậu còn chưa kịp nói ra lời thoại trong miệng, phía sau đột nhiên trầm xuống.
Chờ cậu quay đầu lại, Hạ Minh Hiên ở phía sau đã bị vấp ngã, mạnh mẽ nhào về phía trước.
Không kịp phòng bị tai nạn bất ngờ lần này, cổ của Hạ Minh Hiên đập mạnh vào bậc thang, đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
Hiện trường nháy mắt hỗn loạn, tổ đạo diễn lập tức gọi xe cứu thương, phát sóng trực tiếp bị bắt tạm dừng.
Hạ Trĩ cũng không biết rốt cuộc Hạ Minh Hiên bị làm sao.
Vẻ mặt bất lực nhìn cậu ta bị khiêng đi, giữa chân mày cau lại.
Sự cố ở phòng phát sóng trực tiếp được lan truyền nhanh chóng.
Đoạn video đó được cut ra, phát tán khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn weibo của Hạ Trĩ hứng lấy sự chửi rủa ở khắp mọi nơi.
Khi biểu diễn, vị trí máy quay là ở nửa người trên, khán giả cũng không biết phía dưới chân đã xảy ra chuyện gì.
Những gì có thể thấy từ góc nhìn của bọn họ chính là, Hạ Trĩ động đậy gì đó đã dẫn tới tai nạn của Hạ Minh Hiên.
Những lời nguyền rủa, chửi bới ở khu bình luận muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.
Thậm chí có không ít cư dân mạng bị người khác âm thầm đâm chọt và lôi kéo, đào lên thân thế của Hạ Trĩ.
Nhưng việc này cũng không quan trọng bằng việc cư dân mạng tìm ra chuyện Hạ Minh Hiên vậy mà lại là em trai cùng cha khác mẹ của Hạ Trĩ!
"Cùng cha khác mẹ? Nhà Hạ Minh Hiên là kiểu có quyền có thế.
Hạ phu nhân cũng là mẹ ruột cậu ta, chẳng lẽ Hạ Trĩ là con riêng?"
"Nếu là con riêng, thì từ đó có thể suy ra hành động ngày hôm nay của Hạ Trĩ là ghi hận trong lòng."
Internet dễ dàng nâng đỡ một người, cũng có thể dễ dàng hủy diệt người đó như thế.
Dưa này trong nháy mắt đã lên đầu bảng hotsearch.
Có đoạn video kia làm chứng, hình tượng của Hạ Minh Hiên trong mắt công chúng lập tức biến thành người yếu đuối và đáng thương (8) bị anh trai hãm hại, còn Hạ Trĩ chính là cái đồ anh trai độc ác đó.
(8) Tiểu bạch hoa thì theo nghĩa mình đọc trên baidu thì cũng na ná bạch liên hoa? Kiểu yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp, mau nước mắt nhưng lại mạnh mẽ, nham hiểm.
Thường tạo được thiện cảm nhờ vẻ ngoài yếu đuối.
Học viên và người hướng dẫn của ekip chương trình cũng mới biết được quan hệ của hai người.
Lúc tháo trang sức, không ít nhân viên công tác đều cố tình xa lánh Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ mở di động ra, click mở lịch sử trò chuyện với Thẩm Thời Kiêu, đối phương vẫn không trả lời cậu.
Trước khi rời đi, cậu và Nhan Văn Thanh muốn có tất cả video của từng máy quay ngày hôm nay, định đem về nhà xem lại.
Điều này không phù hợp quy tắc, nhưng Nhan Văn Thanh đồng ý.
Chạng vạng, Thẩm Thời Kiêu trở về nước sớm.
Hắn mệt mỏi về đến nhà lại ngoài ý muốn không thấy bóng dáng Hạ Trĩ.
Hắn dò hỏi tài xế mới biết được rằng Hạ Trĩ nói hôm nay có việc, muốn về nhà một mình.
Hắn vừa định gọi điện thoại cho Hạ Trĩ thì nhận được thông báo của trợ lý.
Nghe hết toàn bộ sự kiện xảy ra lúc phát sóng trực tiếp, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm.
Tùy ý mặc chiếc áo khoác vào, hắn vội vàng lái xe đi tìm Hạ Trĩ.
Lúc lái xe, điện thoại gọi rất lâu nhưng bên kia không có bất cứ phản hồi gì.
Thẩm Thời Kiêu nắm tay lái, vẻ mặt nôn nóng, nhíu chặt lông mày.
Bỗng nhiên, hắn liếc mắt nhìn ngày tháng hôm nay.
Hắn biết Hạ Trĩ ở nơi nào rồi.
Ô tô quay đầu lại, chạy về phía nghĩa trang của thành phố.
Nghĩa trang vào ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Một mình Hạ Trĩ ngồi xổm trước mộ, xoa đôi tay bị đông cứng, lải nhải khoe khoang với mẹ câu.
Con trai của mẹ hiện tại rất tốt, rất có tiền!
Con còn trải qua một thời gian rất tuyệt vời, được ăn ngon uống đã, mẹ yên tâm đi!
Chợt có tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía xa.
Lòng Hạ Trĩ trở nên căng thẳng, cầm đèn pin rồi run rẩy đứng lên.
Bóng đen càng ngày càng gần, sau khi nhìn thấy Hạ Trĩ thì dừng lại.
"Hạ Trĩ."
"Ừm."
Sau khi trả lời theo bản năng, cậu mới ý thức được giọng nói đó nghe rất quen tai.
Thẩm Thời Kiêu?
Không đợi cậu phản ứng lại, bóng dáng cao lớn ở phía đối diện đã bước nhanh tới.
"Tôi...! Tôi chỉ là đang buồn chán, cho nên tới chỗ này thăm mẹ tôi." Hạ Trĩ nhỏ giọng nói, đầu càng ngày càng thấp, len lén xoa khóe mắt.
Bỗng nhiên, cậu bị bao vây bởi một cái ôm ấm áp và vội vã.
"Em làm tôi sợ muốn chết."
Xung quanh rất yên lặng, lồng ngực của Thẩm Thời Kiêu cực kì ấm.
Hạ Trĩ lưu luyến hít hít cái mũi, vươn đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, ôm lấy eo của Thẩm Thời Kiêu.
Cậu kể chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Thẩm Thời Kiêu.
Sợ Thẩm Thời Kiêu trách bản thân cậu lỗ mãng, cuối cùng cậu nhỏ giọng thanh minh: "Tôi không cố ý."
Ai ngờ Thẩm Thời Kiêu nghe xong cũng không trách cứ, mà là thấp giọng nói: "Cho dù là Trĩ Trĩ cố ý cũng không sợ, tôi làm quan hệ công chúng cho em.
Em có thể ức hiếp người khác, nhưng người khác không được phép ức hiếp em."
_____________
Dạo này mình hơi bận nên có thể tuần sau tui lặn mất rồi ngoi lên up chương vào tuần tới nữa.
Tuy nhiên, nếu tui chạy deadline xong sớm thì tui sẽ up chương sớm (◍•ᴗ•◍).