Sau Khi Kết Hôn Liền Yêu Em
Chương 23: Không có gì, anh cứ tiếp tục đi!
"Không phải nói về nhà em sao? Sao anh..." Tại sao đến bây giờ còn chưa thay quần áo nữa?
Kể từ hôm thứ năm nhận được tin nhắn mấy ngày nay Trình Cảnh lúc nào cũng cực kì phấn khởi chuẩn bị về nhà mình. Tuy rằng vì vậy mà kế hoạch ra ngoài chơi cùng TT phải hủy bỏ nhưng với việc được về nhà mình, cậu vẫn cảm thấy vui hơn chứ.
Từ khi cậu gả... ách phải nói là từ khi cậu cùng hắn kết hôn, bởi vì Thiệu Nghị Ngạo không hiểu tại sao lại hạn chế việc cậu liên lạc nên đã hơn hai tháng cậu không gọi được cho gia đình mình. Đến nỗi việc về nhà gặp ba mẹ cũng rất khó chỉ dám nghĩ chứ không dám làm thật.
Trình Cảnh chính là một bảo bảo ngoan ngoãn được công nhận, từ đó đến nay cậu chưa bao giờ rời nhà quá lâu. Cho dù chỉ đi du lịch thì lâu nhất chỉ có 2 tuần mà thôi.
Cho nên hiện tại có thể về nhà, Trình Cảnh cảm thấy rất vui vẻ, nhưng đến khi nhớ tới gương mặt lạnh băng kia của hắn thì lại mất vui.
Người này thật sự đúng là kì lạ, nếu không muốn nhìn thấy cậu thì cũng đâu cần mỗi lần đều nhăn mày khó chịu như vậy cơ chứ! Hừ, nếu không nhớ cậu thì cũng đừng nhắn tin cho cậu đi, cũng đừng mơ cậu trở về! Nếu như đã chán ghét cậu như vậy, dứt khoát ly hôn không phải tốt hơn sao!!!!
A??? Như thế nào, như thế nào mình đột nhiên lại nghĩ đến việc ly hôn thế này???
Ly hôn? Ly hôn? Ly hôn...
Không cần, không cần đâu!!! Phản ứng đầu tiên của Trình Cảnh chính là một mực không cần phải làm như vậy!
Mặc dù chỉ là suy nghĩ mà thôi nhưng tại sao cậu lại có cảm xúc kích động được cơ chứ...
Còn có, tại sao mình lại không muốn cùng hắn ly hôn chứ? Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu rất chán ghét hắn cơ mà!!!!
= = = = = = = = =
"Em không thấy hiện giờ vẫn còn sớm sao?"
A, về nhà em?! Bảo bối, xem ra em từ trước đến nay đều không xem nơi này như nhà của mình đúng không?
Thiệu Nghị Ngạo hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy cầm tờ báo mới xem xong gấp lại để ở trên bàn pha lê trước sô pha.
"Hả?"
Trình Cảnh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn tới đồng hồ quả lắc bên cạnh, à, thì ra mới 7 giờ sáng đúng thật là hơi sớm. Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể trách cậu được! Cậu thật sự rất nôn nóng mà!!!
Thiệu Nghị Ngạo mặt lạnh băng từ trên sô pha đúng dậy, đi tới gần phía cậu
Đây là lần đầu tiên Trình Cảnh thấy Thiệu Nghị Ngạo mặc đồ ở nhà, quần áo màu nâu sậm bằng tơ lụa, nhờ vóc dáng cao lớn càng thêm quyến rũ. Mặc đồ thoải mái như vậy cũng không mất đi khí chất của hắn, làm cho cậu nhìn đến ngẩn người.
Nếu hắn có thể dịu dàng hơn một chút, nhất định sẽ là một người ( dương quang??? để sao ổn đây mn?). Trình Cảnh nhìn hắn đi về phía mình càng lúc càng gần, ở trong lòng âm thầm suy nghĩ.
= = = = = = = =
"Em ăn sáng chưa?"
"A? À..."
Sau khi lấy lại tinh thần mới nhớ tới lời hắn vừa nói, đúng rồi nha, cậu còn chưa ăn sáng nữa mà.
Thật ra, việc này cũng không thể trách cậu được! Chỉ cần nghĩ đến việc tí nữa sẽ được về nhà, có thể gặp ba mẹ cậu đã kích động đến mức không thể ngồi xuống được. Đến nỗi việc ăn cơm này thì sao, ăn cơm sao có thể quan trọng hơn việc cậu được về nhà được cơ chứ!!!!
Nhưng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của hắn, Trình Cảnh vẫn rất nhanh nhẹn ngậm miệng, nghĩ nghĩa, vẫn phải ngoan ngoãn nuốt những suy nghĩ khi nãy vào bụng thôi chứ sao!
"Đến đây ăn sáng đi."
Vợ bé nhỏ của mình nghĩ gì đều viết hết tất cả ở trên mặt rồi kia kìa, nhìn thấy biểu tình như vậy hắn cũng không ngu đến nỗi không biết được. Chắc chắn là chưa ăn sáng rồi. Vui vẻ đến vậy sao? Chỉ vì tí nữa được về nhà mà hào hứng đến như vậy?
Tại sao lúc đối mặt với hắn, cậu lại không vui vẻ như này cơ chứ?
Ày, xem ra vẫn phải cố gắng thêm một thời gian nữa rồi! Nhìn thấy Trình Cảnh ủ rũ cúi đầu, Thiệu Nghị Ngạo cong cong khóe môi cười. Vừa rồi khi về nhà rất vui vẻ tại sao lúc nhìn thấy hắn thì lại không vui nữa rồi?
Biểu tình ngây người ra không biết phải làm sao của Trình Cảnh lại một lần nữa làm hắn nhăn mày.
Trình Cảnh cảm nhận được nhiệt độ quanh mình đang giảm xuống, lập tức ngoan ngoãn nghe lời đi tới bàn ăn ngồi xuống. Những người giúp việc nghe được họ nói chuyện khi nãy cũng đã nhanh chóng dọn bữa sáng lên.
"Anh, anh không ăn sao?"
"Anh đi lên lầu thay quần áo." Thiệu Nghị Ngạo không quay đầu lại nhìn cậu, lẳng lặng đi lên lầu.
Vừa khi Thiệu Nghị Ngạo nói như vậy, không biết vì sao, Trình Cảnh lại cảm thấy không có tâm trạng chút nào. Không hiểu được, hắn ghét mình đến như vậy sao, chỉ ngồi ăn sáng cùng nhau cũng không muốn sao?
Thậm chí, ngay khi nhìn thấy trên bàn quả trứng ốp la ngon như vậy, nhưng khi lúc ăn vào thế mà cậu lại có cảm giác muốn ói ( á à~~~~)
"Thiếu phu nhân, có phải bữa sáng không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Quản gia nhìn thấy Trình Cảnh luôn bĩu môi lại cau mày dùng đũa chọc vào trứng gà nhưng không ăn, liền vội vàng đi lên hỏi cậu.
"A! Không phải, không phải đâu. Là tôi, tôi không muốn ăn."
"Thế tôi nói đầu bếp làm cho ngài một phần mới nhé, ngài muốn ăn cái gì cứ việc nói là được."
"Tôi, tôi không phải có ý đó, chỉ là không muốn ăn mà thôi."
Nhưng quản gia không tin đâu, khi nãy ông còn thấy thiếu phu nhân rất muốn ăn trứng gà ốp la đó mà, tại sao mới chớp mắt liền không muốn ăn cơ chứ?
Thấy quản gia còn nhìn mình chằm chằm, Trình Cảnh biết nếu bản thân mình không ăn, quản gia tuyệt đối sẽ không "buông tha" cho cậu.
"Tôi, thật ra lúc nãy muốn ăn cháo mà thôi, ha ha, cháo này nhìn thật ngon, tôi ăn đây!"
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của quản gia, Trình Cảnh bưng chén cháo bát bảo nhỏ trên bàn ăn từng ngụm.
Nhưng khi nuốt cháo xuống lại cảm giác khó chịu, nếu so với uống thuốc còn đắng hơn.
"Thiếu phu nhân, ngài----"
"Tôi không có việc gì, thật sự không có gì đâu. Bác quản gia à, ngài cứ làm việc của mình đi! Không cần quan tâm đến tôi đâu."
Trình Cảnh một bên khó khăn ăn từng ngụm cháo bát bảo, một bên kiên cường nhìn quản gia tươi cười nói.
Thiếu phu nhân, chẳng lẽ ngài không biết, công việc chính của tôi là chăm sóc cậu cùng thiếu gia thật tốt mà???
= = = = = = = =
"Thiếu gia, khi nãy thiếu phu nhân không có ăn sáng."
Không màng đến ánh mắt khẩn cầu đang tràn ngập nước mắt của Trình Cảnh, quản gia tận chức tận trách của mình mà báo cáo tình huống của cậu cho hắn nghe.
"Chuyện như thế nào?" Thiệu Nghị Ngạo lúc này buông lấy đôi đũa mới cầm lên, mày nhăn lại, nhìn về phía cậu.
"Thật ra, chính là em không muốn ăn mà thôi. Nhưng mà lúc nãy em còn ăn cháo luôn rồi á. Thật sự, em thật sự ăn cháo rồi."
Sợ Thiệu Nghị Ngạo không tin mình, lúc nói còn cố gắng dùng hành động để diễn giải cho hắn tin mình, cố gắng nói lớn để thêm sự tin tưởng.
"Thật sự là không muốn ăn? Nếu không thoải mái, em phải nói thẳng." Vừa nghe Trình Cảnh không muốn ăn uống, ngữ khí của Thiệu Nghị Ngạo cũng nhẹ xuống như đã dỗ cậu.
"Vâng, em không có việc gì, thật sự không có gì đâu."
Sợ hắn không tin, sau khi nói xong cậu còn cố ý nhảy lên vài cái
"Anh xem, thật sự nè, em không có gì đâu."
"Ừ, anh đã thấy!."
Lúc nói ra câu này, nhìn thế mà lại có chút buồn cười khi nhìn cậu làm vậy. Nhìn thấy hắn lại cười nhìn cậu, Trình Cảnh không nhịn được liền hỏi:
"Anh cười cái gì?"
"Không có gì, em cứ tiếp tục đi." ý cười trên mặt hắn ngày càng nhiều, nụ cười càng lúc càng rõ, nhìn về phía Trình Cảnh cưng chiều không thể che giấu.
"Aiz, em muốn nói, rốt cuộc anh cười cái gì thế? Cái gì mà tiếp tục đi?"
"Thiếu phu nhân, thiếu gia là cười vì ngài rất đáng yêu dễ thương đấy! Ý thiếu gia là ngài cứ tiếp tục nhảy đó mà!"
Người giúp việc ở bên cạnh không nhịn được cuối cùng cũng bật cười. Ha ha, ha ha, thiếu phu nhân nhà họ quả thật đáng yêu hết phần thiên hạ mà!!!
"A? Tiếp tục nhả?! A!!!"
Ba giây trôi qua, cuối cùng Trình Cảnh cũng hiểu được hắn đang chọc ghẹo cậu. Da mặt mỏng vẫn xấu hổ mà đỏ lên, tức đến nổi dậm dậm chân tại chỗ, khuôn mặt nhỏ đỏ như quả táo chín.
Phụt, ha ha ha ha, ha ha ha ha... Ầy, quả thật thiếu phu nhân nhà bọn họ quá đáng yêu mà, không ai có thể nhịn cười cho được.
Trên đời này, tại sao lại có một người đáng yêu như thế cơ chứ!!! Thiếu gia nhà họ đúng là một phát vớ bở. Việc làm duy nhất sáng suốt trong những năm qua!!!
Kể từ hôm thứ năm nhận được tin nhắn mấy ngày nay Trình Cảnh lúc nào cũng cực kì phấn khởi chuẩn bị về nhà mình. Tuy rằng vì vậy mà kế hoạch ra ngoài chơi cùng TT phải hủy bỏ nhưng với việc được về nhà mình, cậu vẫn cảm thấy vui hơn chứ.
Từ khi cậu gả... ách phải nói là từ khi cậu cùng hắn kết hôn, bởi vì Thiệu Nghị Ngạo không hiểu tại sao lại hạn chế việc cậu liên lạc nên đã hơn hai tháng cậu không gọi được cho gia đình mình. Đến nỗi việc về nhà gặp ba mẹ cũng rất khó chỉ dám nghĩ chứ không dám làm thật.
Trình Cảnh chính là một bảo bảo ngoan ngoãn được công nhận, từ đó đến nay cậu chưa bao giờ rời nhà quá lâu. Cho dù chỉ đi du lịch thì lâu nhất chỉ có 2 tuần mà thôi.
Cho nên hiện tại có thể về nhà, Trình Cảnh cảm thấy rất vui vẻ, nhưng đến khi nhớ tới gương mặt lạnh băng kia của hắn thì lại mất vui.
Người này thật sự đúng là kì lạ, nếu không muốn nhìn thấy cậu thì cũng đâu cần mỗi lần đều nhăn mày khó chịu như vậy cơ chứ! Hừ, nếu không nhớ cậu thì cũng đừng nhắn tin cho cậu đi, cũng đừng mơ cậu trở về! Nếu như đã chán ghét cậu như vậy, dứt khoát ly hôn không phải tốt hơn sao!!!!
A??? Như thế nào, như thế nào mình đột nhiên lại nghĩ đến việc ly hôn thế này???
Ly hôn? Ly hôn? Ly hôn...
Không cần, không cần đâu!!! Phản ứng đầu tiên của Trình Cảnh chính là một mực không cần phải làm như vậy!
Mặc dù chỉ là suy nghĩ mà thôi nhưng tại sao cậu lại có cảm xúc kích động được cơ chứ...
Còn có, tại sao mình lại không muốn cùng hắn ly hôn chứ? Thật kỳ lạ, rõ ràng cậu rất chán ghét hắn cơ mà!!!!
= = = = = = = = =
"Em không thấy hiện giờ vẫn còn sớm sao?"
A, về nhà em?! Bảo bối, xem ra em từ trước đến nay đều không xem nơi này như nhà của mình đúng không?
Thiệu Nghị Ngạo hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy cầm tờ báo mới xem xong gấp lại để ở trên bàn pha lê trước sô pha.
"Hả?"
Trình Cảnh nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn tới đồng hồ quả lắc bên cạnh, à, thì ra mới 7 giờ sáng đúng thật là hơi sớm. Nhưng mà, nhưng mà cũng không thể trách cậu được! Cậu thật sự rất nôn nóng mà!!!
Thiệu Nghị Ngạo mặt lạnh băng từ trên sô pha đúng dậy, đi tới gần phía cậu
Đây là lần đầu tiên Trình Cảnh thấy Thiệu Nghị Ngạo mặc đồ ở nhà, quần áo màu nâu sậm bằng tơ lụa, nhờ vóc dáng cao lớn càng thêm quyến rũ. Mặc đồ thoải mái như vậy cũng không mất đi khí chất của hắn, làm cho cậu nhìn đến ngẩn người.
Nếu hắn có thể dịu dàng hơn một chút, nhất định sẽ là một người ( dương quang??? để sao ổn đây mn?). Trình Cảnh nhìn hắn đi về phía mình càng lúc càng gần, ở trong lòng âm thầm suy nghĩ.
= = = = = = = =
"Em ăn sáng chưa?"
"A? À..."
Sau khi lấy lại tinh thần mới nhớ tới lời hắn vừa nói, đúng rồi nha, cậu còn chưa ăn sáng nữa mà.
Thật ra, việc này cũng không thể trách cậu được! Chỉ cần nghĩ đến việc tí nữa sẽ được về nhà, có thể gặp ba mẹ cậu đã kích động đến mức không thể ngồi xuống được. Đến nỗi việc ăn cơm này thì sao, ăn cơm sao có thể quan trọng hơn việc cậu được về nhà được cơ chứ!!!!
Nhưng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của hắn, Trình Cảnh vẫn rất nhanh nhẹn ngậm miệng, nghĩ nghĩa, vẫn phải ngoan ngoãn nuốt những suy nghĩ khi nãy vào bụng thôi chứ sao!
"Đến đây ăn sáng đi."
Vợ bé nhỏ của mình nghĩ gì đều viết hết tất cả ở trên mặt rồi kia kìa, nhìn thấy biểu tình như vậy hắn cũng không ngu đến nỗi không biết được. Chắc chắn là chưa ăn sáng rồi. Vui vẻ đến vậy sao? Chỉ vì tí nữa được về nhà mà hào hứng đến như vậy?
Tại sao lúc đối mặt với hắn, cậu lại không vui vẻ như này cơ chứ?
Ày, xem ra vẫn phải cố gắng thêm một thời gian nữa rồi! Nhìn thấy Trình Cảnh ủ rũ cúi đầu, Thiệu Nghị Ngạo cong cong khóe môi cười. Vừa rồi khi về nhà rất vui vẻ tại sao lúc nhìn thấy hắn thì lại không vui nữa rồi?
Biểu tình ngây người ra không biết phải làm sao của Trình Cảnh lại một lần nữa làm hắn nhăn mày.
Trình Cảnh cảm nhận được nhiệt độ quanh mình đang giảm xuống, lập tức ngoan ngoãn nghe lời đi tới bàn ăn ngồi xuống. Những người giúp việc nghe được họ nói chuyện khi nãy cũng đã nhanh chóng dọn bữa sáng lên.
"Anh, anh không ăn sao?"
"Anh đi lên lầu thay quần áo." Thiệu Nghị Ngạo không quay đầu lại nhìn cậu, lẳng lặng đi lên lầu.
Vừa khi Thiệu Nghị Ngạo nói như vậy, không biết vì sao, Trình Cảnh lại cảm thấy không có tâm trạng chút nào. Không hiểu được, hắn ghét mình đến như vậy sao, chỉ ngồi ăn sáng cùng nhau cũng không muốn sao?
Thậm chí, ngay khi nhìn thấy trên bàn quả trứng ốp la ngon như vậy, nhưng khi lúc ăn vào thế mà cậu lại có cảm giác muốn ói ( á à~~~~)
"Thiếu phu nhân, có phải bữa sáng không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Quản gia nhìn thấy Trình Cảnh luôn bĩu môi lại cau mày dùng đũa chọc vào trứng gà nhưng không ăn, liền vội vàng đi lên hỏi cậu.
"A! Không phải, không phải đâu. Là tôi, tôi không muốn ăn."
"Thế tôi nói đầu bếp làm cho ngài một phần mới nhé, ngài muốn ăn cái gì cứ việc nói là được."
"Tôi, tôi không phải có ý đó, chỉ là không muốn ăn mà thôi."
Nhưng quản gia không tin đâu, khi nãy ông còn thấy thiếu phu nhân rất muốn ăn trứng gà ốp la đó mà, tại sao mới chớp mắt liền không muốn ăn cơ chứ?
Thấy quản gia còn nhìn mình chằm chằm, Trình Cảnh biết nếu bản thân mình không ăn, quản gia tuyệt đối sẽ không "buông tha" cho cậu.
"Tôi, thật ra lúc nãy muốn ăn cháo mà thôi, ha ha, cháo này nhìn thật ngon, tôi ăn đây!"
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của quản gia, Trình Cảnh bưng chén cháo bát bảo nhỏ trên bàn ăn từng ngụm.
Nhưng khi nuốt cháo xuống lại cảm giác khó chịu, nếu so với uống thuốc còn đắng hơn.
"Thiếu phu nhân, ngài----"
"Tôi không có việc gì, thật sự không có gì đâu. Bác quản gia à, ngài cứ làm việc của mình đi! Không cần quan tâm đến tôi đâu."
Trình Cảnh một bên khó khăn ăn từng ngụm cháo bát bảo, một bên kiên cường nhìn quản gia tươi cười nói.
Thiếu phu nhân, chẳng lẽ ngài không biết, công việc chính của tôi là chăm sóc cậu cùng thiếu gia thật tốt mà???
= = = = = = = =
"Thiếu gia, khi nãy thiếu phu nhân không có ăn sáng."
Không màng đến ánh mắt khẩn cầu đang tràn ngập nước mắt của Trình Cảnh, quản gia tận chức tận trách của mình mà báo cáo tình huống của cậu cho hắn nghe.
"Chuyện như thế nào?" Thiệu Nghị Ngạo lúc này buông lấy đôi đũa mới cầm lên, mày nhăn lại, nhìn về phía cậu.
"Thật ra, chính là em không muốn ăn mà thôi. Nhưng mà lúc nãy em còn ăn cháo luôn rồi á. Thật sự, em thật sự ăn cháo rồi."
Sợ Thiệu Nghị Ngạo không tin mình, lúc nói còn cố gắng dùng hành động để diễn giải cho hắn tin mình, cố gắng nói lớn để thêm sự tin tưởng.
"Thật sự là không muốn ăn? Nếu không thoải mái, em phải nói thẳng." Vừa nghe Trình Cảnh không muốn ăn uống, ngữ khí của Thiệu Nghị Ngạo cũng nhẹ xuống như đã dỗ cậu.
"Vâng, em không có việc gì, thật sự không có gì đâu."
Sợ hắn không tin, sau khi nói xong cậu còn cố ý nhảy lên vài cái
"Anh xem, thật sự nè, em không có gì đâu."
"Ừ, anh đã thấy!."
Lúc nói ra câu này, nhìn thế mà lại có chút buồn cười khi nhìn cậu làm vậy. Nhìn thấy hắn lại cười nhìn cậu, Trình Cảnh không nhịn được liền hỏi:
"Anh cười cái gì?"
"Không có gì, em cứ tiếp tục đi." ý cười trên mặt hắn ngày càng nhiều, nụ cười càng lúc càng rõ, nhìn về phía Trình Cảnh cưng chiều không thể che giấu.
"Aiz, em muốn nói, rốt cuộc anh cười cái gì thế? Cái gì mà tiếp tục đi?"
"Thiếu phu nhân, thiếu gia là cười vì ngài rất đáng yêu dễ thương đấy! Ý thiếu gia là ngài cứ tiếp tục nhảy đó mà!"
Người giúp việc ở bên cạnh không nhịn được cuối cùng cũng bật cười. Ha ha, ha ha, thiếu phu nhân nhà họ quả thật đáng yêu hết phần thiên hạ mà!!!
"A? Tiếp tục nhả?! A!!!"
Ba giây trôi qua, cuối cùng Trình Cảnh cũng hiểu được hắn đang chọc ghẹo cậu. Da mặt mỏng vẫn xấu hổ mà đỏ lên, tức đến nổi dậm dậm chân tại chỗ, khuôn mặt nhỏ đỏ như quả táo chín.
Phụt, ha ha ha ha, ha ha ha ha... Ầy, quả thật thiếu phu nhân nhà bọn họ quá đáng yêu mà, không ai có thể nhịn cười cho được.
Trên đời này, tại sao lại có một người đáng yêu như thế cơ chứ!!! Thiếu gia nhà họ đúng là một phát vớ bở. Việc làm duy nhất sáng suốt trong những năm qua!!!