Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận - Trang 3
Chương 102
Nhân viên: [Vậy bạn đợi tôi kiểm tra chút nhé.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [OK.]
Một lúc lâu sau nhân viên mới quay lại.
Nhân viên: [Chào bạn, xin lỗi vì đã để bạn đợi lâu.]
Nhân viên: [Chúng tôi đã kiểm tra, tin nhắn này quả thực là chúng tôi gửi, không phải tin nhắn giả mạo.]
Nhân viên: [Xin hỏi bạn tới đó bị ai đuổi ạ?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Xác định là thật rồi đúng không?]
Nhân viên: [Đúng vậy ạ.]
Kỷ Lê thấy tin nhắn là thật, lập tức cáo trạng chuyện mình bị đuổi.
Đại Bạch siêu thích ăn: [Chính là nhân viên ở đó đuổi đấy, một đám người mặc đồ đen ngòm, tôi còn tưởng họ muốn kéo bè lũ đi đánh nhau ấy, thật là đáng sợ.]
Nhân viên: [Vâng, tôi đã nhận thông tin, chúng tôi sẽ xử lý.]
Nhân viên: [Xin hỏi bạn đã rời khỏi đó rồi sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Đúng vậy, tôi đi rồi.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Còn cả thư mời nữa, sao tôi không nhận được?]
Nhân viên: [Bên này không gửi thư mời cho bạn sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Ừm.]
Nhân viên: [Xin chờ tôi một lát.]
Lại một lát sau.
Nhân viên: [Vô cùng xin lỗi, vì có chút vấn đề nên bên chúng tôi chưa gửi thư mời cho bạn.]
Nhân viên: [Vô cùng xin lỗi vì đã khiến bạn có một trải nghiệm không tốt.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Không sao.]
Kỷ Lê cũng không giận, chỉ thấy nghẹn khuất.
Nhưng cũng không trách nhân viên được, đều do khâu tổ chức bên này.
Kỷ Lê cất điện thoại rồi đến công ty Thẩm Thuật Bạch.
Gần đây Kỷ Lê đã bắt đầu tuyển người rồi, nhưng kỹ năng tuyển người của cậu rất không tốt, chỉ đành giao hết cho Thẩm Thuật Bạch.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người không muốn dựa dẫm quá nhiều vào ông xã mình, nhưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, đạo lý này Kỷ Lê vẫn hiểu, bản thân không làm được thì còn có Thẩm Thuật Bạch mà, sao lại không nhờ anh ấy chứ.
Lần trước mình tuyển người cũng có ra sao đâu, Kỷ Lê vẫn còn nhớ nguyên chuyện đó.
……
Giờ Kỷ Lê đã quen thuộc với văn phòng của Thẩm Thuật Bạch rồi, vốn còn tưởng trong văn phòng của Thẩm Thuật Bạch chỉ có mỗi mình anh như mọi lần, nên chẳng buồn gõ cửa mà mở ra luôn.
“Đại Bạch, em về rồi nha.” Kỷ Lê nhiệt tình nói.
Một đám người trong văn phòng đồng loạt nhìn ra cửa.
Kỷ Lê vẫn đang giữ tay nắm cửa mà ngây ra.
Ngượng muốn chết mất.
Kỷ Lê đang muốn đóng cửa rồi ra ngoài thì Thẩm Thuật Bạch lại dịu dàng nói với cậu: “Em về rồi à? Vậy ngồi sofa đợi anh chút, anh sắp xong việc rồi.”
Kỷ Lê: “…….” Vấn đề có phải là chuyện này đâu?
Kỷ Lê xấu hổ cười cười sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống sofa cách đó không xa.
Một đám người đều cảm thấy Thẩm tổng nói chuyện câu nào cũng như đâm vào tim người khác khi nãy giờ lại ôn hoà hơn rất nhiều.
Giờ phút này, họ chỉ cảm khái ma lực của tình yêu thôi.
……
Những thứ họ nói đều liên quan đến nghiệp vụ nên Kỷ Lê không hiểu lắm.
Nhiều người như vậy, giờ cậu không mang tai nghe nên cũng ngại không muốn chơi game, chỉ đành tiện tay nghịch điện thoại, tiện thể đọc tiểu thuyết lần trước mà Thẩm Thuật Bạch xem: [Cưới trước yêu sau: Tiểu kiều thê tình một đêm của bá tổng trốn ở đâu.]
Tiểu thuyết này cũng khá hay đó chứ, hơn nữa cậu còn cảm giác như nó viết về cậu và Thẩm Thuật Bạch vậy.
Nhưng cốt truyện thì hơi cẩu huyết so với thực tế, sau khi thay mình và Thẩm Thuật Bạch vào nhân vật trong đây thì cậu thấy hơi…….Ví dụ như cái gì mà tiểu kiều thê cố gắng muốn độc lập, bá tổng cố gắng ngăn cản, rồi tiết mục em hận anh nhưng em yêu anh các kiểu, lại còn vụ vả mặt lễ tân nữa chứ.
Chả hiểu sao cốt truyện cẩu huyết thế mà Kỷ Lê càng đọc lại càng thấy hay mới tài.
Nếu dùng một lời kịch của bá tổng thì sẽ là: Cuốn tiểu thuyết đáng chết này, mi đã thành công khiến ta chú ý rồi đấy.
Đọc hết mấy chương đã đăng gần đây, Kỷ Lê còn chưa đã thèm.
Ghép hình tượng Thẩm Thuật Bạch vào bá tổng này mà buồn cười dã man.
Cái gì mà khuôn mặt lạnh lùng như đao tước, đôi môi mỏng ba phần châm biếm bốn phần bạc tình năm phần không chút để ý.
Mày kiếm khẽ nhếch: “Thích không?”
Nếu không phải ở đây rất đông người có khi Kỷ Lê đã phì cười rồi.
Nhưng đây là truyện hài mà, từ mở đầu đến tận kết cục đều có thể khiến người ta ôm bụng cười to.
Nhấp mở phần bình luận, không một ai chê bai luôn, ngược lại còn nói.
[Anh công này lạnh lùng thế nhở?]
[Yêu rồi nha, ba phần châm biếm bốn phần bạc tình năm phần không chút để ý.]
[Hahaha, cười chết tôi rồi, mẹ này viết văn hay ghê! Lần đầu tiên tôi xem truyện ngốc bạch ngọt kiểu này mà cười từ đầu đến cuối luôn ấy.]
[Buồn cười quá haha, mẹ này đúng là thần tiên rồi!!]
……
Kỷ Lê cũng thấy tác giả này hành văn rất tốt, một tác phẩm có thể khiến người ta vui vẻ như vậy, nhất định là suy nghĩ thật lâu rồi mới viết đúng không?
Đang nghe Boss lớn răn dạy người, Vương đặc trợ chợt hắt xì.
Hắt xì xong, hắn hơi xấu hổ vì tất cả mọi người đều nhìn mình.
Chẹp! An tĩnh quá cũng không tốt, hắt xì thôi mà cũng bị người khác nhìn.
……
Chờ tới khi xong việc, tất cả mọi người đều đã ra ngoài hết.
Vừa lúc Kỷ Lê cũng đã đọc xong gần hết bình luận rồi.
Cậu cất điện thoại rồi ra xoa bóp vai cho Thẩm Thuật Bạch.
“Anh vừa giận sao?” Tuy giọng Thẩm Thuật Bạch đã mềm xuống, nhưng Kỷ Lê vẫn có thể nghe được vừa rồi anh không vui.
Đôi tay mềm mại nhẹ nhàng di chuyển trên vai Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch nhắm mắt lại: “Có hơi thôi.”
“Em bóp vai cho anh thư giãn chút nha.” Kỷ Lê nói.
Thẩm Thuật Bạch mở mắt rồi nhếch miệng cười: “Chỉ vậy thôi làm sao đủ thư giãn được.”
Anh kéo tay Kỷ Lê xuống dưới, ách giọng nói: “Nơi này cũng áp lực lớn lắm đó.”
Toàn thân Kỷ Lê nóng rực lên.
Cậu rút tay về, bối rối nói: “Em hông xoa bóp cho anh nữa!”
Cậu trốn về sofa ngồi, không thèm để ý đến cái tên Đại Hoàng này nữa!
Thẩm Thuật Bạch tiếc nuối: “Thật đáng tiếc……”
Kỷ Lê không nói gì.
Cậu không thèm nói chuyện với Thẩm Đại Hoàng này nữa.
Điện thoại rung lên khiến Kỷ Lê đang dỗi nhìn xuống.
Là một dãy số xa lạ, Kỷ Lê nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi cậu là Kỷ tiên sinh phải không?” Trong điện thoại vang lên giọng của một người đàn ông.
“Là tôi.” Kỷ Lê đáp.
“Chào cậu, tôi là trưởng phòng tổ chức sự kiện cho các shop online, do nhân viên của tôi phạm sai lầm nên đã không cẩn thận nhầm cậu với khách ở nơi khác rồi mời ra ngoài, tôi xin thay mặt họ xin lỗi cậu.”
“Đuổi” đã thay thế bằng “Mời” rồi cơ à.
“Lúc ấy tôi đã nói là sẽ cho các anh xem tin nhắn, nhưng các anh không thèm xem thì tính sao?” Kỷ Lê hỏi.
Bên kia hơi dừng lại, sau đó giọng nói chuyện bắt đầu rối loạn: “Là, là thế này, lúc trưa, à lúc sáng, có một nhân viên vệ sinh lẻn vào trộm đồ ăn, vì chuyện đó nên chúng tôi đã nghĩ cậu cũng vậy.”
“Nhân viên vệ sinh đó cũng có tin nhắn à?” Kỷ Lê hỏi lại.
“Cái đó thì không…..”
“Thì đó, các anh hẳn nên điều tra cho rõ ràng chứ không phải cứ vậy đuổi người.” Kỷ Lê giúp anh ta chỉnh đúng từ “Mời” thành “Đuổi.”
“Vô cùng xin lỗi.”
“Tôi không trách các anh, nhưng lần sau thì chú ý chút, đừng để chuyện này xảy ra với người khác nữa.” Kỷ Lê nói.
“Thật sự rất xin lỗi cậu, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
“Ừm.” Kỷ Lê đáp lời.
“Vậy cậu có tới đây nữa không?” Đối phương cẩn thận hỏi.
Đại Bạch siêu thích ăn: [OK.]
Một lúc lâu sau nhân viên mới quay lại.
Nhân viên: [Chào bạn, xin lỗi vì đã để bạn đợi lâu.]
Nhân viên: [Chúng tôi đã kiểm tra, tin nhắn này quả thực là chúng tôi gửi, không phải tin nhắn giả mạo.]
Nhân viên: [Xin hỏi bạn tới đó bị ai đuổi ạ?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Xác định là thật rồi đúng không?]
Nhân viên: [Đúng vậy ạ.]
Kỷ Lê thấy tin nhắn là thật, lập tức cáo trạng chuyện mình bị đuổi.
Đại Bạch siêu thích ăn: [Chính là nhân viên ở đó đuổi đấy, một đám người mặc đồ đen ngòm, tôi còn tưởng họ muốn kéo bè lũ đi đánh nhau ấy, thật là đáng sợ.]
Nhân viên: [Vâng, tôi đã nhận thông tin, chúng tôi sẽ xử lý.]
Nhân viên: [Xin hỏi bạn đã rời khỏi đó rồi sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Đúng vậy, tôi đi rồi.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Còn cả thư mời nữa, sao tôi không nhận được?]
Nhân viên: [Bên này không gửi thư mời cho bạn sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Ừm.]
Nhân viên: [Xin chờ tôi một lát.]
Lại một lát sau.
Nhân viên: [Vô cùng xin lỗi, vì có chút vấn đề nên bên chúng tôi chưa gửi thư mời cho bạn.]
Nhân viên: [Vô cùng xin lỗi vì đã khiến bạn có một trải nghiệm không tốt.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Không sao.]
Kỷ Lê cũng không giận, chỉ thấy nghẹn khuất.
Nhưng cũng không trách nhân viên được, đều do khâu tổ chức bên này.
Kỷ Lê cất điện thoại rồi đến công ty Thẩm Thuật Bạch.
Gần đây Kỷ Lê đã bắt đầu tuyển người rồi, nhưng kỹ năng tuyển người của cậu rất không tốt, chỉ đành giao hết cho Thẩm Thuật Bạch.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người không muốn dựa dẫm quá nhiều vào ông xã mình, nhưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, đạo lý này Kỷ Lê vẫn hiểu, bản thân không làm được thì còn có Thẩm Thuật Bạch mà, sao lại không nhờ anh ấy chứ.
Lần trước mình tuyển người cũng có ra sao đâu, Kỷ Lê vẫn còn nhớ nguyên chuyện đó.
……
Giờ Kỷ Lê đã quen thuộc với văn phòng của Thẩm Thuật Bạch rồi, vốn còn tưởng trong văn phòng của Thẩm Thuật Bạch chỉ có mỗi mình anh như mọi lần, nên chẳng buồn gõ cửa mà mở ra luôn.
“Đại Bạch, em về rồi nha.” Kỷ Lê nhiệt tình nói.
Một đám người trong văn phòng đồng loạt nhìn ra cửa.
Kỷ Lê vẫn đang giữ tay nắm cửa mà ngây ra.
Ngượng muốn chết mất.
Kỷ Lê đang muốn đóng cửa rồi ra ngoài thì Thẩm Thuật Bạch lại dịu dàng nói với cậu: “Em về rồi à? Vậy ngồi sofa đợi anh chút, anh sắp xong việc rồi.”
Kỷ Lê: “…….” Vấn đề có phải là chuyện này đâu?
Kỷ Lê xấu hổ cười cười sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống sofa cách đó không xa.
Một đám người đều cảm thấy Thẩm tổng nói chuyện câu nào cũng như đâm vào tim người khác khi nãy giờ lại ôn hoà hơn rất nhiều.
Giờ phút này, họ chỉ cảm khái ma lực của tình yêu thôi.
……
Những thứ họ nói đều liên quan đến nghiệp vụ nên Kỷ Lê không hiểu lắm.
Nhiều người như vậy, giờ cậu không mang tai nghe nên cũng ngại không muốn chơi game, chỉ đành tiện tay nghịch điện thoại, tiện thể đọc tiểu thuyết lần trước mà Thẩm Thuật Bạch xem: [Cưới trước yêu sau: Tiểu kiều thê tình một đêm của bá tổng trốn ở đâu.]
Tiểu thuyết này cũng khá hay đó chứ, hơn nữa cậu còn cảm giác như nó viết về cậu và Thẩm Thuật Bạch vậy.
Nhưng cốt truyện thì hơi cẩu huyết so với thực tế, sau khi thay mình và Thẩm Thuật Bạch vào nhân vật trong đây thì cậu thấy hơi…….Ví dụ như cái gì mà tiểu kiều thê cố gắng muốn độc lập, bá tổng cố gắng ngăn cản, rồi tiết mục em hận anh nhưng em yêu anh các kiểu, lại còn vụ vả mặt lễ tân nữa chứ.
Chả hiểu sao cốt truyện cẩu huyết thế mà Kỷ Lê càng đọc lại càng thấy hay mới tài.
Nếu dùng một lời kịch của bá tổng thì sẽ là: Cuốn tiểu thuyết đáng chết này, mi đã thành công khiến ta chú ý rồi đấy.
Đọc hết mấy chương đã đăng gần đây, Kỷ Lê còn chưa đã thèm.
Ghép hình tượng Thẩm Thuật Bạch vào bá tổng này mà buồn cười dã man.
Cái gì mà khuôn mặt lạnh lùng như đao tước, đôi môi mỏng ba phần châm biếm bốn phần bạc tình năm phần không chút để ý.
Mày kiếm khẽ nhếch: “Thích không?”
Nếu không phải ở đây rất đông người có khi Kỷ Lê đã phì cười rồi.
Nhưng đây là truyện hài mà, từ mở đầu đến tận kết cục đều có thể khiến người ta ôm bụng cười to.
Nhấp mở phần bình luận, không một ai chê bai luôn, ngược lại còn nói.
[Anh công này lạnh lùng thế nhở?]
[Yêu rồi nha, ba phần châm biếm bốn phần bạc tình năm phần không chút để ý.]
[Hahaha, cười chết tôi rồi, mẹ này viết văn hay ghê! Lần đầu tiên tôi xem truyện ngốc bạch ngọt kiểu này mà cười từ đầu đến cuối luôn ấy.]
[Buồn cười quá haha, mẹ này đúng là thần tiên rồi!!]
……
Kỷ Lê cũng thấy tác giả này hành văn rất tốt, một tác phẩm có thể khiến người ta vui vẻ như vậy, nhất định là suy nghĩ thật lâu rồi mới viết đúng không?
Đang nghe Boss lớn răn dạy người, Vương đặc trợ chợt hắt xì.
Hắt xì xong, hắn hơi xấu hổ vì tất cả mọi người đều nhìn mình.
Chẹp! An tĩnh quá cũng không tốt, hắt xì thôi mà cũng bị người khác nhìn.
……
Chờ tới khi xong việc, tất cả mọi người đều đã ra ngoài hết.
Vừa lúc Kỷ Lê cũng đã đọc xong gần hết bình luận rồi.
Cậu cất điện thoại rồi ra xoa bóp vai cho Thẩm Thuật Bạch.
“Anh vừa giận sao?” Tuy giọng Thẩm Thuật Bạch đã mềm xuống, nhưng Kỷ Lê vẫn có thể nghe được vừa rồi anh không vui.
Đôi tay mềm mại nhẹ nhàng di chuyển trên vai Thẩm Thuật Bạch.
Thẩm Thuật Bạch nhắm mắt lại: “Có hơi thôi.”
“Em bóp vai cho anh thư giãn chút nha.” Kỷ Lê nói.
Thẩm Thuật Bạch mở mắt rồi nhếch miệng cười: “Chỉ vậy thôi làm sao đủ thư giãn được.”
Anh kéo tay Kỷ Lê xuống dưới, ách giọng nói: “Nơi này cũng áp lực lớn lắm đó.”
Toàn thân Kỷ Lê nóng rực lên.
Cậu rút tay về, bối rối nói: “Em hông xoa bóp cho anh nữa!”
Cậu trốn về sofa ngồi, không thèm để ý đến cái tên Đại Hoàng này nữa!
Thẩm Thuật Bạch tiếc nuối: “Thật đáng tiếc……”
Kỷ Lê không nói gì.
Cậu không thèm nói chuyện với Thẩm Đại Hoàng này nữa.
Điện thoại rung lên khiến Kỷ Lê đang dỗi nhìn xuống.
Là một dãy số xa lạ, Kỷ Lê nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi cậu là Kỷ tiên sinh phải không?” Trong điện thoại vang lên giọng của một người đàn ông.
“Là tôi.” Kỷ Lê đáp.
“Chào cậu, tôi là trưởng phòng tổ chức sự kiện cho các shop online, do nhân viên của tôi phạm sai lầm nên đã không cẩn thận nhầm cậu với khách ở nơi khác rồi mời ra ngoài, tôi xin thay mặt họ xin lỗi cậu.”
“Đuổi” đã thay thế bằng “Mời” rồi cơ à.
“Lúc ấy tôi đã nói là sẽ cho các anh xem tin nhắn, nhưng các anh không thèm xem thì tính sao?” Kỷ Lê hỏi.
Bên kia hơi dừng lại, sau đó giọng nói chuyện bắt đầu rối loạn: “Là, là thế này, lúc trưa, à lúc sáng, có một nhân viên vệ sinh lẻn vào trộm đồ ăn, vì chuyện đó nên chúng tôi đã nghĩ cậu cũng vậy.”
“Nhân viên vệ sinh đó cũng có tin nhắn à?” Kỷ Lê hỏi lại.
“Cái đó thì không…..”
“Thì đó, các anh hẳn nên điều tra cho rõ ràng chứ không phải cứ vậy đuổi người.” Kỷ Lê giúp anh ta chỉnh đúng từ “Mời” thành “Đuổi.”
“Vô cùng xin lỗi.”
“Tôi không trách các anh, nhưng lần sau thì chú ý chút, đừng để chuyện này xảy ra với người khác nữa.” Kỷ Lê nói.
“Thật sự rất xin lỗi cậu, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
“Ừm.” Kỷ Lê đáp lời.
“Vậy cậu có tới đây nữa không?” Đối phương cẩn thận hỏi.