Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Bác Sĩ Từ
Chương 39: Quá khứ
Những bí mật giấu kín đột ngột vỡ tung, khiến thế giới của Vu Thanh Đường quay cuồng chao đảo, anh ngã vào lòng Từ Bách Chương, xấu hổ đến tận cùng.
Đôi chân mất đi trọng tâm, anh được người ấy bế vào phòng ngủ.
Từ Bách Chương ôm anh, hôn môi anh, dịu dàng an ủi, đồng thời cũng dần dẫn dắt anh. Giọng điệu như dỗ dành trẻ con, nhưng tay lại làm những hành động trẻ con không thể làm.
Dây lưng dễ dàng bị kéo ra, huống chi đây không phải là lần đầu Từ Bách Chương chạm vào nơi này.
Anh có thể ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người đối phương, hơi đắng, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có lẽ còn nếm ra chút vị ngọt.
Từ Bách Chương hôn lên chóp mũi anh, giống như món đồ chơi giúp xua tan căng thẳng trưng bày trong tủ kính, “Thanh Đường, nhắm mắt.”
Vu Thanh Đường chưa từng nghĩ rằng anh chỉ cần dựa vào một bàn tay đã đủ thỏa mãn. Tầm nhìn bị ngăn cách, anh vùi hơi thở của mình vào bờ vai Từ Bách Chương.
Anh thích tiếng Từ Bách Chương thì thầm bên tai, thích giọng điệu khi hắn gọi tên mình, “Thanh Đường, thả lỏng nào.”
“Thanh Đường, đừng lo lắng, có anh đây rồi.”
Sự nóng bỏng trong phòng dần dịu lại. Một bên giường vẫn gọn gàng, sàn nhà bằng phẳng, rèm cửa phẳng phiu.
Từ Bách Chương cũng rất chỉnh tề, chỉ riêng áo của Vu Thanh Đường là nhăn nhúm, chiếc quần dài còn đang vương vãi bên mép giường.
Rửa tay xong, Từ Bách Chương quay lại, lấy từ tủ quần áo một chiếc quần lót sạch đưa cho anh, “Có cần anh giúp không?”
Vu Thanh Đường nhận lấy, “Giúp em rót ly nước đi.”
Chờ đến khi Từ Bách Chương quay lại với ly nước trong tay, Vu Thanh Đường đã bình thường trở lại.
Uống nước xong, Từ Bách Chương giúp anh bấm huyệt.
Vu Thanh Đường nắm lấy tay hắn kéo vào lòng, “Được rồi.”
Từ Bách Chương nâng tay anh lên, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út, “Thanh Đường, em đã từng đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa từng.”
Từ Bách Chương ôm anh vào lòng, dùng ngữ điệu ôn hòa dịu dàng nói: “Theo tình trạng của em, theo suy đoán ban đầu của anh, có thể là…”
“Nghiện tình dục, đúng không?”
“Em biết rồi à?”
Vu Thanh Đường: “Em tra trên mạng, thấy cũng khá giống.”
Nghiện tình dục thường xuất phát từ áp lực, lo âu, hoặc ảnh hưởng từ gia đình và xã hội, là một loại tâm lý phụ thuộc và mất khống chế hành vi. Việc phá vỡ sự phụ thuộc này không hề dễ dàng.
“Anh muốn nghe quá khứ của em.” Từ Bách Chương nói, “Nếu em nguyện ý kể cho anh.”
“Rất trẻ con, toàn mấy chuyện linh tinh lặt vặt cộng lại, em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.”
“Bắt đầu từ lần đầu em có nhu cầu về phương diện này đi.”
Vu Thanh Đường: “Anh còn nhớ tấm giấy khen trong phòng ngủ của em không?”
Từ Bách Chương gật đầu, “Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12?”
“Ừm, có lẽ là từ khoảng thời gian đó.”
“Chỉ vì đứng nhì trong kì thi lần đó?”
Vu Thanh Đường cười chua chát, “Thật nực cười đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn Vu Thanh Đường luôn là lớp trưởng, ủy viên học tập, cán bộ ưu tú, học sinh ba tốt, chủ tịch hội học sinh, mãi mãi giữ vị trí đầu bảng trong lớp.
Anh đã quen ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh cao, dù chỉ là rớt xuống một hạng thôi cũng trở thành cú sốc nặng nề.
Anh không phải chỉ đối diện với sự dò hỏi và quan tâm từ giáo viên, mà còn phải chịu đựng đủ lời bàn tán sau lưng từ bạn bè. Giằng co như thế suốt cả tuần, có khi còn lâu hơn nữa.
“Không biết có phải cậu ấy bị bệnh không nhỉ?”
“Hay là bị sốt lúc đang thi?”
“Hay là điền sai vào giấy thi?”
“Cậu ấy vậy mà không được hạng nhất ư?”
“Thiên tài ngã xuống thần đàn?”
“Không thể tin nổi.”
Về mặt lý trí anh vẫn hiểu, một lần thất bại chẳng là gì cả. Nhưng Vu Thanh Đường biết rõ năng lực của mình. Với trình độ hiện tại, anh thật sự không có cách nào duy trì vị trí hạng nhất mãi được.
Khoa học tự nhiên đối với anh mà nói, để đạt loại giỏi thì không khó, nhưng muốn đạt đến trình độ hoàn hảo chính là chuyện viển vông. Dù anh có liều mạng đến kiệt sức cũng chẳng thể nào đuổi kịp.
Anh bắt đầu mất ngủ, lo âu, để không bị mọi người xung quanh nhận ra, ban ngày anh đành phải gượng cười, cố gắng tỏ ra hoàn hảo nhất có thể. Chờ đến khi màn đêm buông xuống, sự trống rỗng và khao khát lại trỗi dậy không ngừng, cả về mặt sinh lý và tâm lý đều bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu bất ổn. Anh khao khát được ôm ấp, được chạm vào, được vỗ về, được…
Vu Thanh Đường ghét chính bản thân mình như thế này. Trong khi bài vở còn đang chất chồng, công việc thì bận rộn, sao anh lại dám suy nghĩ đến những khát vọng điên rồ đó.
Anh không thể tự kiểm soát mình, cũng không muốn đi chệch hướng, nên thử tìm cách giải tỏa hoặc giải phóng cảm xúc.
“Sau đó em tình cờ được tiếp xúc với giới lồng tiếng.”
Vu Thanh Đường nhận ra rằng, những giọng nói dễ nghe giúp anh thả lỏng, có thể bù đắp phần nào thiếu hụt trong lòng mình, “Sau này, em còn…”
Từ Bách Chương: “Còn gì?”
“Không có gì.” Đối với Vu Thanh Đường, chuyện đó mãi mãi là điều khó nói thành lời, huống hồ người nghe còn là chồng mình, “Dù sao thì cách đó rất hiệu quả.”
Từ Bách Chương: “Lý do gì khiến em phải cố chấp với thành tích như vậy?”
“Em không muốn bố mẹ thất vọng.”
Nếu chưa từng gặp bố mẹ của Vu Thanh Đường, có lẽ Từ Bách Chương sẽ chấp nhận lý do này. Nhưng sau nửa năm chung sống, đủ để hắn hiểu rõ hai vị phụ huynh ấy, “Bố mẹ hình như đâu có khắt khe như thế.”
“Đương nhiên là không, đó là suy nghĩ của em thôi.” Vu Thanh Đường đáp, “Anh biết rồi đấy, bố là chuyên gia vật lý, mẹ là nhà nghiên cứu hóa học, nhưng hai môn này em đều rất tệ.”
Từ Bách Chương: “Đâu ai bắt buộc con cái phải thừa hưởng thế mạnh của ba mẹ. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, em có điểm sáng riêng của mình.”
“Vì mẹ đã hy sinh cho em quá nhiều, em phải làm đến tốt nhất thì mới xứng đáng với những điều mẹ đã từ bỏ.”
Những năm Vu Thanh Đường học tiểu học cũng là lúc sự nghiệp của bố mẹ đang trên đà phát triển, công việc của họ bận rộn, quanh năm không có ngày nghỉ. May mắn là Vu Thanh Đường hiểu chuyện, tự mình đi học, tự mình làm bài tập, còn biết qua nhà bà cụ hàng xóm ăn cơm, chưa từng khiến bố mẹ phải bận lòng.
Chỉ có một lần, anh bị bạn bè rủ đi chơi, đến lúc về nhà thì đi nhầm xe buýt, ngồi bên vệ đường không tìm được đường về.
Anh mãi mãi không thể quên được khoảnh khắc khi mẹ tìm thấy mình, bà ôm chầm lấy anh khóc nức nở, mẹ nói nếu không có anh, mẹ sẽ không thể nào sống nổi.
Đó là lần duy nhất Vu Thanh Đường từng làm “chuyện xấu”, rồi một tuần sau, chuyện xấu thật sự đã xảy ra.
Anh tìm thấy lá đơn xin du học của mẹ trong thùng rác, nửa tháng sau, mẹ từ bỏ công việc tốt nhưng xa nhà, nhận lời làm nhân viên thí nghiệm bình thường ở viện nghiên cứu gần nhà.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, sáng chín chiều năm, buổi sáng có thể đưa anh đến trường, chiều lại đón về. Mỗi ngày anh đều được ăn ba bữa nóng hổi do mẹ nấu, ngôi nhà lúc nào cũng được chăm sóc gọn gàng, ngăn nắp.
Đây là cuộc sống mà Vu Thanh Đường vẫn luôn mơ ước, nhưng để có được điều ấy, mẹ anh đã phải hy sinh sự nghiệp và ước mơ của mình.
Từ Bách Chương an ủi, “Đó là quyết định của mẹ, em đừng đặt gánh nặng ấy lên vai mình.”
Sau này nhớ lại, Vu Thanh Đường cũng thấy mình đã tự làm khó bản thân, nhưng khi đó anh chỉ mới 8, 9 tuổi, dù có chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa thì vẫn là một đứa trẻ. Huống hồ, mẹ từ bỏ sự nghiệp vì anh cũng là sự thật.
Sau đó anh không còn ham chơi, cũng không bao giờ chạy lung tung nữa. Cuộc sống của anh được lấp đầy bởi các cuộc thi, bài tập và lớp học thêm.
Cũng may là anh đã tìm được niềm vui trong học tập, ngoài lần duy nhất không đứng nhất, thời học sinh của anh đều là những tháng ngày bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.
Từ Bách Chương: “Bố mẹ em có biết những suy nghĩ này của em không?”
Vu Thanh Đường lắc đầu, “Em đã làm họ thất vọng rồi, mặt mũi nào mà dám nói ra.”
“Thất vọng chỗ nào?”
“Sau khi em đứng nhì trong kỳ thi tháng, bố mẹ còn chủ động hỏi em có muốn chuyển sang học ban xã hội không.”
“Em vốn giỏi môn xã hội mà?” Từ Bách Chương nói.
Nếu không thì sao ngay tháng đầu tiên chuyển sang ban xã hội đã có thể lấy lại vị trí nhất lớp.
“Ừm, anh cũng biết mà, trí nhớ của em rất tốt, mấy môn đó đối với em thật sự chẳng có gì khó.”
Từ Bách Chương mỉm cười, “Có bao giờ em nghĩ rằng, vì bố mẹ biết em thích ban xã hội nên mới cho em chuyển đi không?”
“Họ đều là chuyên gia ở lĩnh vực khoa học tự nhiên, sao lại muốn con trai mình học hã hội được chứ.”
Lúc đó suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chưa bao giờ nghĩ muốn vượt mặt bố mẹ, anh chỉ muốn cố gắng để ngang tầm với họ thôi.
Từ Bách Chương: “Em đâu phải là bố mẹ, không nên tự suy đoán ý nghĩ của họ.”
Vu Thanh Đường không còn đường phản bác, “Thôi được rồi, chuyện cũng đã qua, ít nhất em cũng không làm họ mất mặt.”
Từ Bách Chương: “Rồi sau đó, đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu chỉ là do áp lực học tập ảnh hưởng, thì cho dù khó chữa khỏi, cũng không đến mức mất kiểm soát như vừa rồi.
Vu Thanh Đường đáp, “Những tấm ảnh treo trên tường viện phúc lợi, anh còn nhớ cậu thanh niên gầy gò đứng giữa không?”
Từ Bách Chương gật đầu, “Bạn của em, hình như tên là…”
“Dương Lạc.”
Dương Lạc và Liễu Tư Nghiên đều là bạn hồi đại học của Vu Thanh Đường. Cả ba học cùng năm nhưng khác chuyên ngành, quen biết nhau ở câu lạc bộ rồi nhanh chóng trở thành bạn thân.
Dương Lạc không có cha mẹ, lớn lên trong viện phúc lợi Dương Thành. Cậu ấy bẩm sinh đã hiền lành thiện lương, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lý tưởng lại lớn lao. Dương Lạc quyết tâm trở thành phóng viên, muốn tự tay trừng trị cái ác và công khai những góc khuất của xã hội.
Vào năm tư đại học, họ đến đài truyền hình tỉnh thực tập, cùng được phân công vào chuyên mục Pháp luật, được giao nhiệm vụ phỏng vấn những phạm nhân ở trại giam.
Ba người vác theo máy quay hào hứng đến trại giam. Mà đối tượng họ phỏng vấn lại chính là Tiểu Lượng, bạn thân của Dương Lạc từ thời ở viện phúc lợi.
Tiểu Lượng được một gia đình nhận nuôi khi mới 10 tuổi, gia đình hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc. Nhưng năm cậu tốt nghiệp cấp ba, cậu lại bị cuốn vào sòng bạc ngầm, nợ nần lên đến hàng triệu. Cha mẹ nuôi vì cậu mà bán nhà bán xe, nhưng mọi thứ như muối bỏ biển. Để trả nợ, Tiểu Lượng bắt đầu trượt dài vào con đường tội lỗi.
Dương Lạc từ nhỏ đã luôn đề cao chính nghĩa, cộng thêm sự bốc đồng của Liễu Tư Nghiên, hai người họ đã bàn bạc và quyết định điều tra sòng bạc ngầm, hy vọng loại trừ cái ung nhọt này khỏi xã hội.
Từ Bách Chương: “Nông cạn, quá nguy hiểm.”
Vu Thanh Đường: “Đúng vậy, vô cùng liều lĩnh.”
Hai đứa sinh viên chưa bước vào đời đã tự ý tiến hành điều tra. Bọn họ ngây ngô, thậm chí có phần ngu xuẩn, nhưng họ dùng hành động thực tế của mình để thể hiện quyết tâm của một người làm báo, dám phơi bày sự thật và không màng hiểm nguy.
Cái ác là không thể tránh khỏi, nhưng luôn có người sẵn sàng hy sinh, dũng cảm lao về phía trước.
Từ Bách Chương: “Em có khuyên họ không?”
“Có chứ, nói mãi không được. Tụi nó đứa nào cũng nhiệt huyết bừng bừng, còn lì như trâu, em đành bất lực, chỉ có thể theo sát tụi nó thôi.” Vu Thanh Đường cười khổ.
Tình cảnh năm đó giống hệt với hôm nay. Họ tìm thấy một nhà máy bỏ hoang, sau hai ngày kiên trì canh chừng, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Nhưng thời đó thiết bị quay phim còn hạn chế, khoảng cách lại quá xa, những hình ảnh thu được không đủ để làm bằng chứng, càng không thể đưa ra ánh sáng.
Họ định báo cảnh sát, nhưng tình huống lúc đó cũng giống hôm nay, xung quanh đều có thiết bị gây nhiễu tín hiệu.
Vu Thanh Đường và Liễu Tư Nghiên chạy ra khu vực có tín hiệu, còn Dương Lạc ở lại canh chừng.
Nhưng bên nào cũng khiến Vu Thanh Đường không yên tâm, anh đành đưa Liễu Tư Nghiên đến nơi an toàn rồi lập tức quay lại tìm Dương Lạc, nhưng tất cả đều đã muộn.
Dương Lạc chỉ để lại một mẩu giấy bên gốc cây, bảo rằng không cần lo lắng, cậu chỉ lẻn vào chụp một bức ảnh rồi sẽ quay lại ngay.
Vu Thanh Đường như ngồi trên đống lửa, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Chờ đến khi Liễu Tư Nghiên quay lại cùng với cảnh sát, đợi mãi mà vẫn không thấy Dương Lạc đâu.
Từ Bách Chương: “Cảnh sát có vào kiểm tra chưa?”
“Có, nhưng những gì họ thấy hoàn toàn khác với bọn em.”
Bên trong chỉ là một nhà xưởng bỏ hoang, không có sòng bạc, không một bóng người, Dương Lạc cũng biến mất.
“Biến mất?” Từ Bách Chương ngạc nhiên.
“Phải, khu vực đó rất hẻo lánh, camera gần nhất cũng cách hiện trường đến 3 kilomet.”
Hiện trường không tìm được manh mối nào, Dương Lạc cũng mất tích từ đó. Thậm chí anh và Liễu Tư Nghiên còn bị xem là nghi phạm, phải trải qua quá trình thẩm vấn của cảnh sát.
Từ Bách Chương nhận xét, “Đó mới là lý do thật sự em vào đó hôm nay, đúng không?”
Vu Thanh Đường không thể chấp nhận chuyện này xảy ra lần thứ hai. Suốt 7 năm qua, anh luôn mang theo các thiết bị tự vệ, chỉ để chờ đến ngày hôm nay.
“Là lỗi của em, đã không bảo vệ được cậu ấy.”
Từ Bách Chương vỗ nhẹ lên vai anh, “Không cần phải tự trách mình vì sai lầm của người khác.”
“Em hiểu hết mà, nhưng với tư cách là bạn, em vẫn không thể vượt qua được chuyện này. Mấy năm nay em đã tự hỏi bản thân hàng nghìn lần: nếu lúc đó em vào trong, liệu kết cục có khác đi không?”
“Không.” Từ Bách Chương trịnh trọng nói, “Nhớ kỹ, giúp đỡ người khác cần đặt an toàn của mình lên hàng đầu, em chưa bao giờ làm sai.”
“Em biết, nhưng mà… mấy năm qua em…”
“Đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.” Từ Bách Chương kéo anh vào lòng, “Làm người phải tiến về phía trước, bùn lầy phía sau đã không còn liên quan đến em.”
“Ừm, nhìn về phía trước.”
Vu Thanh Đường lấy lại bình tĩnh, rút điện thoại ra, “Vừa rồi em nhận được tin nhắn từ đội trưởng Trần, nói nghi phạm đã nhận tội, Tiểu Hạo cũng cung cấp thêm một số manh mối. Hiện vụ án vẫn đang được điều tra nên chưa thể tiết lộ quá nhiều.”
Vu Thanh Đường cười khổ, “Đội trưởng Trần còn khuyên em nên nghĩ thoáng một chút.”
7 năm rồi, thật ra anh đã sớm thông suốt, anh không hi vọng xa vời rằng mọi chuyện sẽ giống như truyện cổ tích, anh chỉ mong có một câu trả lời rõ ràng.
“Em còn nghĩ mình có thể nhịn được, xấu hổ chết mất.” Vu Thanh Đường kéo chăn trùm kín đầu, “Lại còn để anh bắt gặp ngay tại trận nữa.”
Từ Bách Chương xốc chăn lên, nhìn anh từ trên cao, “Có gì mà xấu hổ, anh là chồng hợp pháp của em. Em có bất cứ nhu cầu gì, anh đều có thể thỏa mãn.”
“Thỏa mãn thế nào?” Vu Thanh Đường chôn mặt vào gối, liếc nhìn người bên cạnh, “Lại dùng tay sao?”
“Nếu em thích…” Từ Bách Chương hạ giọng, khẽ sờ mó anh, “Dùng miệng cũng được.”
Vu Thanh Đường bị hắn chọc cười, “Bác sĩ Từ, đừng có trêu em nữa được không?”
“Ừm.” Từ Bách Chương ôm chặt lấy anh, dịu giọng dỗ dành bạn nhỏ nhà mình vào giấc ngủ, “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừm, cảm ơn anh.” Vu Thanh Đường rúc vào cơ thể hắn, muốn cảm nhận hơi thở và mùi hương của ai kia, tha thiết tìm kiếm cảm giác an toàn mà anh hằng mong ước.
“Bách Chương, tối nay ở lại nhé.”
Đôi chân mất đi trọng tâm, anh được người ấy bế vào phòng ngủ.
Từ Bách Chương ôm anh, hôn môi anh, dịu dàng an ủi, đồng thời cũng dần dẫn dắt anh. Giọng điệu như dỗ dành trẻ con, nhưng tay lại làm những hành động trẻ con không thể làm.
Dây lưng dễ dàng bị kéo ra, huống chi đây không phải là lần đầu Từ Bách Chương chạm vào nơi này.
Anh có thể ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên người đối phương, hơi đắng, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có lẽ còn nếm ra chút vị ngọt.
Từ Bách Chương hôn lên chóp mũi anh, giống như món đồ chơi giúp xua tan căng thẳng trưng bày trong tủ kính, “Thanh Đường, nhắm mắt.”
Vu Thanh Đường chưa từng nghĩ rằng anh chỉ cần dựa vào một bàn tay đã đủ thỏa mãn. Tầm nhìn bị ngăn cách, anh vùi hơi thở của mình vào bờ vai Từ Bách Chương.
Anh thích tiếng Từ Bách Chương thì thầm bên tai, thích giọng điệu khi hắn gọi tên mình, “Thanh Đường, thả lỏng nào.”
“Thanh Đường, đừng lo lắng, có anh đây rồi.”
Sự nóng bỏng trong phòng dần dịu lại. Một bên giường vẫn gọn gàng, sàn nhà bằng phẳng, rèm cửa phẳng phiu.
Từ Bách Chương cũng rất chỉnh tề, chỉ riêng áo của Vu Thanh Đường là nhăn nhúm, chiếc quần dài còn đang vương vãi bên mép giường.
Rửa tay xong, Từ Bách Chương quay lại, lấy từ tủ quần áo một chiếc quần lót sạch đưa cho anh, “Có cần anh giúp không?”
Vu Thanh Đường nhận lấy, “Giúp em rót ly nước đi.”
Chờ đến khi Từ Bách Chương quay lại với ly nước trong tay, Vu Thanh Đường đã bình thường trở lại.
Uống nước xong, Từ Bách Chương giúp anh bấm huyệt.
Vu Thanh Đường nắm lấy tay hắn kéo vào lòng, “Được rồi.”
Từ Bách Chương nâng tay anh lên, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út, “Thanh Đường, em đã từng đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa từng.”
Từ Bách Chương ôm anh vào lòng, dùng ngữ điệu ôn hòa dịu dàng nói: “Theo tình trạng của em, theo suy đoán ban đầu của anh, có thể là…”
“Nghiện tình dục, đúng không?”
“Em biết rồi à?”
Vu Thanh Đường: “Em tra trên mạng, thấy cũng khá giống.”
Nghiện tình dục thường xuất phát từ áp lực, lo âu, hoặc ảnh hưởng từ gia đình và xã hội, là một loại tâm lý phụ thuộc và mất khống chế hành vi. Việc phá vỡ sự phụ thuộc này không hề dễ dàng.
“Anh muốn nghe quá khứ của em.” Từ Bách Chương nói, “Nếu em nguyện ý kể cho anh.”
“Rất trẻ con, toàn mấy chuyện linh tinh lặt vặt cộng lại, em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.”
“Bắt đầu từ lần đầu em có nhu cầu về phương diện này đi.”
Vu Thanh Đường: “Anh còn nhớ tấm giấy khen trong phòng ngủ của em không?”
Từ Bách Chương gật đầu, “Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12?”
“Ừm, có lẽ là từ khoảng thời gian đó.”
“Chỉ vì đứng nhì trong kì thi lần đó?”
Vu Thanh Đường cười chua chát, “Thật nực cười đúng không?”
Từ nhỏ đến lớn Vu Thanh Đường luôn là lớp trưởng, ủy viên học tập, cán bộ ưu tú, học sinh ba tốt, chủ tịch hội học sinh, mãi mãi giữ vị trí đầu bảng trong lớp.
Anh đã quen ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh cao, dù chỉ là rớt xuống một hạng thôi cũng trở thành cú sốc nặng nề.
Anh không phải chỉ đối diện với sự dò hỏi và quan tâm từ giáo viên, mà còn phải chịu đựng đủ lời bàn tán sau lưng từ bạn bè. Giằng co như thế suốt cả tuần, có khi còn lâu hơn nữa.
“Không biết có phải cậu ấy bị bệnh không nhỉ?”
“Hay là bị sốt lúc đang thi?”
“Hay là điền sai vào giấy thi?”
“Cậu ấy vậy mà không được hạng nhất ư?”
“Thiên tài ngã xuống thần đàn?”
“Không thể tin nổi.”
Về mặt lý trí anh vẫn hiểu, một lần thất bại chẳng là gì cả. Nhưng Vu Thanh Đường biết rõ năng lực của mình. Với trình độ hiện tại, anh thật sự không có cách nào duy trì vị trí hạng nhất mãi được.
Khoa học tự nhiên đối với anh mà nói, để đạt loại giỏi thì không khó, nhưng muốn đạt đến trình độ hoàn hảo chính là chuyện viển vông. Dù anh có liều mạng đến kiệt sức cũng chẳng thể nào đuổi kịp.
Anh bắt đầu mất ngủ, lo âu, để không bị mọi người xung quanh nhận ra, ban ngày anh đành phải gượng cười, cố gắng tỏ ra hoàn hảo nhất có thể. Chờ đến khi màn đêm buông xuống, sự trống rỗng và khao khát lại trỗi dậy không ngừng, cả về mặt sinh lý và tâm lý đều bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu bất ổn. Anh khao khát được ôm ấp, được chạm vào, được vỗ về, được…
Vu Thanh Đường ghét chính bản thân mình như thế này. Trong khi bài vở còn đang chất chồng, công việc thì bận rộn, sao anh lại dám suy nghĩ đến những khát vọng điên rồ đó.
Anh không thể tự kiểm soát mình, cũng không muốn đi chệch hướng, nên thử tìm cách giải tỏa hoặc giải phóng cảm xúc.
“Sau đó em tình cờ được tiếp xúc với giới lồng tiếng.”
Vu Thanh Đường nhận ra rằng, những giọng nói dễ nghe giúp anh thả lỏng, có thể bù đắp phần nào thiếu hụt trong lòng mình, “Sau này, em còn…”
Từ Bách Chương: “Còn gì?”
“Không có gì.” Đối với Vu Thanh Đường, chuyện đó mãi mãi là điều khó nói thành lời, huống hồ người nghe còn là chồng mình, “Dù sao thì cách đó rất hiệu quả.”
Từ Bách Chương: “Lý do gì khiến em phải cố chấp với thành tích như vậy?”
“Em không muốn bố mẹ thất vọng.”
Nếu chưa từng gặp bố mẹ của Vu Thanh Đường, có lẽ Từ Bách Chương sẽ chấp nhận lý do này. Nhưng sau nửa năm chung sống, đủ để hắn hiểu rõ hai vị phụ huynh ấy, “Bố mẹ hình như đâu có khắt khe như thế.”
“Đương nhiên là không, đó là suy nghĩ của em thôi.” Vu Thanh Đường đáp, “Anh biết rồi đấy, bố là chuyên gia vật lý, mẹ là nhà nghiên cứu hóa học, nhưng hai môn này em đều rất tệ.”
Từ Bách Chương: “Đâu ai bắt buộc con cái phải thừa hưởng thế mạnh của ba mẹ. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, em có điểm sáng riêng của mình.”
“Vì mẹ đã hy sinh cho em quá nhiều, em phải làm đến tốt nhất thì mới xứng đáng với những điều mẹ đã từ bỏ.”
Những năm Vu Thanh Đường học tiểu học cũng là lúc sự nghiệp của bố mẹ đang trên đà phát triển, công việc của họ bận rộn, quanh năm không có ngày nghỉ. May mắn là Vu Thanh Đường hiểu chuyện, tự mình đi học, tự mình làm bài tập, còn biết qua nhà bà cụ hàng xóm ăn cơm, chưa từng khiến bố mẹ phải bận lòng.
Chỉ có một lần, anh bị bạn bè rủ đi chơi, đến lúc về nhà thì đi nhầm xe buýt, ngồi bên vệ đường không tìm được đường về.
Anh mãi mãi không thể quên được khoảnh khắc khi mẹ tìm thấy mình, bà ôm chầm lấy anh khóc nức nở, mẹ nói nếu không có anh, mẹ sẽ không thể nào sống nổi.
Đó là lần duy nhất Vu Thanh Đường từng làm “chuyện xấu”, rồi một tuần sau, chuyện xấu thật sự đã xảy ra.
Anh tìm thấy lá đơn xin du học của mẹ trong thùng rác, nửa tháng sau, mẹ từ bỏ công việc tốt nhưng xa nhà, nhận lời làm nhân viên thí nghiệm bình thường ở viện nghiên cứu gần nhà.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, sáng chín chiều năm, buổi sáng có thể đưa anh đến trường, chiều lại đón về. Mỗi ngày anh đều được ăn ba bữa nóng hổi do mẹ nấu, ngôi nhà lúc nào cũng được chăm sóc gọn gàng, ngăn nắp.
Đây là cuộc sống mà Vu Thanh Đường vẫn luôn mơ ước, nhưng để có được điều ấy, mẹ anh đã phải hy sinh sự nghiệp và ước mơ của mình.
Từ Bách Chương an ủi, “Đó là quyết định của mẹ, em đừng đặt gánh nặng ấy lên vai mình.”
Sau này nhớ lại, Vu Thanh Đường cũng thấy mình đã tự làm khó bản thân, nhưng khi đó anh chỉ mới 8, 9 tuổi, dù có chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa thì vẫn là một đứa trẻ. Huống hồ, mẹ từ bỏ sự nghiệp vì anh cũng là sự thật.
Sau đó anh không còn ham chơi, cũng không bao giờ chạy lung tung nữa. Cuộc sống của anh được lấp đầy bởi các cuộc thi, bài tập và lớp học thêm.
Cũng may là anh đã tìm được niềm vui trong học tập, ngoài lần duy nhất không đứng nhất, thời học sinh của anh đều là những tháng ngày bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.
Từ Bách Chương: “Bố mẹ em có biết những suy nghĩ này của em không?”
Vu Thanh Đường lắc đầu, “Em đã làm họ thất vọng rồi, mặt mũi nào mà dám nói ra.”
“Thất vọng chỗ nào?”
“Sau khi em đứng nhì trong kỳ thi tháng, bố mẹ còn chủ động hỏi em có muốn chuyển sang học ban xã hội không.”
“Em vốn giỏi môn xã hội mà?” Từ Bách Chương nói.
Nếu không thì sao ngay tháng đầu tiên chuyển sang ban xã hội đã có thể lấy lại vị trí nhất lớp.
“Ừm, anh cũng biết mà, trí nhớ của em rất tốt, mấy môn đó đối với em thật sự chẳng có gì khó.”
Từ Bách Chương mỉm cười, “Có bao giờ em nghĩ rằng, vì bố mẹ biết em thích ban xã hội nên mới cho em chuyển đi không?”
“Họ đều là chuyên gia ở lĩnh vực khoa học tự nhiên, sao lại muốn con trai mình học hã hội được chứ.”
Lúc đó suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chưa bao giờ nghĩ muốn vượt mặt bố mẹ, anh chỉ muốn cố gắng để ngang tầm với họ thôi.
Từ Bách Chương: “Em đâu phải là bố mẹ, không nên tự suy đoán ý nghĩ của họ.”
Vu Thanh Đường không còn đường phản bác, “Thôi được rồi, chuyện cũng đã qua, ít nhất em cũng không làm họ mất mặt.”
Từ Bách Chương: “Rồi sau đó, đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu chỉ là do áp lực học tập ảnh hưởng, thì cho dù khó chữa khỏi, cũng không đến mức mất kiểm soát như vừa rồi.
Vu Thanh Đường đáp, “Những tấm ảnh treo trên tường viện phúc lợi, anh còn nhớ cậu thanh niên gầy gò đứng giữa không?”
Từ Bách Chương gật đầu, “Bạn của em, hình như tên là…”
“Dương Lạc.”
Dương Lạc và Liễu Tư Nghiên đều là bạn hồi đại học của Vu Thanh Đường. Cả ba học cùng năm nhưng khác chuyên ngành, quen biết nhau ở câu lạc bộ rồi nhanh chóng trở thành bạn thân.
Dương Lạc không có cha mẹ, lớn lên trong viện phúc lợi Dương Thành. Cậu ấy bẩm sinh đã hiền lành thiện lương, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lý tưởng lại lớn lao. Dương Lạc quyết tâm trở thành phóng viên, muốn tự tay trừng trị cái ác và công khai những góc khuất của xã hội.
Vào năm tư đại học, họ đến đài truyền hình tỉnh thực tập, cùng được phân công vào chuyên mục Pháp luật, được giao nhiệm vụ phỏng vấn những phạm nhân ở trại giam.
Ba người vác theo máy quay hào hứng đến trại giam. Mà đối tượng họ phỏng vấn lại chính là Tiểu Lượng, bạn thân của Dương Lạc từ thời ở viện phúc lợi.
Tiểu Lượng được một gia đình nhận nuôi khi mới 10 tuổi, gia đình hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc. Nhưng năm cậu tốt nghiệp cấp ba, cậu lại bị cuốn vào sòng bạc ngầm, nợ nần lên đến hàng triệu. Cha mẹ nuôi vì cậu mà bán nhà bán xe, nhưng mọi thứ như muối bỏ biển. Để trả nợ, Tiểu Lượng bắt đầu trượt dài vào con đường tội lỗi.
Dương Lạc từ nhỏ đã luôn đề cao chính nghĩa, cộng thêm sự bốc đồng của Liễu Tư Nghiên, hai người họ đã bàn bạc và quyết định điều tra sòng bạc ngầm, hy vọng loại trừ cái ung nhọt này khỏi xã hội.
Từ Bách Chương: “Nông cạn, quá nguy hiểm.”
Vu Thanh Đường: “Đúng vậy, vô cùng liều lĩnh.”
Hai đứa sinh viên chưa bước vào đời đã tự ý tiến hành điều tra. Bọn họ ngây ngô, thậm chí có phần ngu xuẩn, nhưng họ dùng hành động thực tế của mình để thể hiện quyết tâm của một người làm báo, dám phơi bày sự thật và không màng hiểm nguy.
Cái ác là không thể tránh khỏi, nhưng luôn có người sẵn sàng hy sinh, dũng cảm lao về phía trước.
Từ Bách Chương: “Em có khuyên họ không?”
“Có chứ, nói mãi không được. Tụi nó đứa nào cũng nhiệt huyết bừng bừng, còn lì như trâu, em đành bất lực, chỉ có thể theo sát tụi nó thôi.” Vu Thanh Đường cười khổ.
Tình cảnh năm đó giống hệt với hôm nay. Họ tìm thấy một nhà máy bỏ hoang, sau hai ngày kiên trì canh chừng, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
Nhưng thời đó thiết bị quay phim còn hạn chế, khoảng cách lại quá xa, những hình ảnh thu được không đủ để làm bằng chứng, càng không thể đưa ra ánh sáng.
Họ định báo cảnh sát, nhưng tình huống lúc đó cũng giống hôm nay, xung quanh đều có thiết bị gây nhiễu tín hiệu.
Vu Thanh Đường và Liễu Tư Nghiên chạy ra khu vực có tín hiệu, còn Dương Lạc ở lại canh chừng.
Nhưng bên nào cũng khiến Vu Thanh Đường không yên tâm, anh đành đưa Liễu Tư Nghiên đến nơi an toàn rồi lập tức quay lại tìm Dương Lạc, nhưng tất cả đều đã muộn.
Dương Lạc chỉ để lại một mẩu giấy bên gốc cây, bảo rằng không cần lo lắng, cậu chỉ lẻn vào chụp một bức ảnh rồi sẽ quay lại ngay.
Vu Thanh Đường như ngồi trên đống lửa, nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi. Chờ đến khi Liễu Tư Nghiên quay lại cùng với cảnh sát, đợi mãi mà vẫn không thấy Dương Lạc đâu.
Từ Bách Chương: “Cảnh sát có vào kiểm tra chưa?”
“Có, nhưng những gì họ thấy hoàn toàn khác với bọn em.”
Bên trong chỉ là một nhà xưởng bỏ hoang, không có sòng bạc, không một bóng người, Dương Lạc cũng biến mất.
“Biến mất?” Từ Bách Chương ngạc nhiên.
“Phải, khu vực đó rất hẻo lánh, camera gần nhất cũng cách hiện trường đến 3 kilomet.”
Hiện trường không tìm được manh mối nào, Dương Lạc cũng mất tích từ đó. Thậm chí anh và Liễu Tư Nghiên còn bị xem là nghi phạm, phải trải qua quá trình thẩm vấn của cảnh sát.
Từ Bách Chương nhận xét, “Đó mới là lý do thật sự em vào đó hôm nay, đúng không?”
Vu Thanh Đường không thể chấp nhận chuyện này xảy ra lần thứ hai. Suốt 7 năm qua, anh luôn mang theo các thiết bị tự vệ, chỉ để chờ đến ngày hôm nay.
“Là lỗi của em, đã không bảo vệ được cậu ấy.”
Từ Bách Chương vỗ nhẹ lên vai anh, “Không cần phải tự trách mình vì sai lầm của người khác.”
“Em hiểu hết mà, nhưng với tư cách là bạn, em vẫn không thể vượt qua được chuyện này. Mấy năm nay em đã tự hỏi bản thân hàng nghìn lần: nếu lúc đó em vào trong, liệu kết cục có khác đi không?”
“Không.” Từ Bách Chương trịnh trọng nói, “Nhớ kỹ, giúp đỡ người khác cần đặt an toàn của mình lên hàng đầu, em chưa bao giờ làm sai.”
“Em biết, nhưng mà… mấy năm qua em…”
“Đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.” Từ Bách Chương kéo anh vào lòng, “Làm người phải tiến về phía trước, bùn lầy phía sau đã không còn liên quan đến em.”
“Ừm, nhìn về phía trước.”
Vu Thanh Đường lấy lại bình tĩnh, rút điện thoại ra, “Vừa rồi em nhận được tin nhắn từ đội trưởng Trần, nói nghi phạm đã nhận tội, Tiểu Hạo cũng cung cấp thêm một số manh mối. Hiện vụ án vẫn đang được điều tra nên chưa thể tiết lộ quá nhiều.”
Vu Thanh Đường cười khổ, “Đội trưởng Trần còn khuyên em nên nghĩ thoáng một chút.”
7 năm rồi, thật ra anh đã sớm thông suốt, anh không hi vọng xa vời rằng mọi chuyện sẽ giống như truyện cổ tích, anh chỉ mong có một câu trả lời rõ ràng.
“Em còn nghĩ mình có thể nhịn được, xấu hổ chết mất.” Vu Thanh Đường kéo chăn trùm kín đầu, “Lại còn để anh bắt gặp ngay tại trận nữa.”
Từ Bách Chương xốc chăn lên, nhìn anh từ trên cao, “Có gì mà xấu hổ, anh là chồng hợp pháp của em. Em có bất cứ nhu cầu gì, anh đều có thể thỏa mãn.”
“Thỏa mãn thế nào?” Vu Thanh Đường chôn mặt vào gối, liếc nhìn người bên cạnh, “Lại dùng tay sao?”
“Nếu em thích…” Từ Bách Chương hạ giọng, khẽ sờ mó anh, “Dùng miệng cũng được.”
Vu Thanh Đường bị hắn chọc cười, “Bác sĩ Từ, đừng có trêu em nữa được không?”
“Ừm.” Từ Bách Chương ôm chặt lấy anh, dịu giọng dỗ dành bạn nhỏ nhà mình vào giấc ngủ, “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừm, cảm ơn anh.” Vu Thanh Đường rúc vào cơ thể hắn, muốn cảm nhận hơi thở và mùi hương của ai kia, tha thiết tìm kiếm cảm giác an toàn mà anh hằng mong ước.
“Bách Chương, tối nay ở lại nhé.”