Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Bác Sĩ Từ
Chương 37: Thoa thuốc
Hôm nay là ngày thứ ba Từ Bách Chương ngừng uống thuốc, hắn vốn nghĩ mình có thể dễ dàng kiểm soát bản thân. Nhưng đối mặt với Vu Thanh Đường, bất kỳ sự đụng chạm nào liên quan đến anh đều khiến sự tự chủ của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Có rất nhiều cách để xem số đo quần lót, nhưng họ lại chọn cách phức tạp và cố ý nhất.
Cằm của Vu Thanh Đường tựa lên vai Từ Bách Chương, lòng bàn tay tự nhiên mà áp lên ngực hắn.
Kích cỡ in ở mặt trong phía sau eo, Từ Bách Chương khẽ kéo lưng quần, đầu ngón tay trượt dọc theo xương cụt, phía cuối có thể nhìn đến khe mông khít chặt như chưa từng được tách ra.
Tay của Từ Bách Chương dừng lại ở phần sau lưng, lơ lửng giữa quần lót và da thịt.
Vu Thanh Đường không hối thúc, lặng lẽ ghé vào vai hắn như động vật họ mèo đang say ngủ, ngầm đồng ý với mọi hành động chiếm hữu của hắn.
Từ Bách Chương cúi người ôm anh, tóc mai chạm vào tai mang lại cảm giác thô ráp như những sợi râu mới mọc, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
Đầu ngón tay thử lướt nhẹ trên da, cảm giác hơi ngứa nhẹ, nhưng Vu Thanh Đường cũng không phản kháng. Anh vòng tay qua cổ Từ Bách Chương, cơ thể ngày càng áp sát.
Có lẽ vì cảm nhận được phản ứng của anh, động tác Từ Bách Chương càng trở nên táo bạo hơn. Từ những cái chạm nhẹ nhàng, hắn dần chuyển sang những cái vuốt ve đầy mạnh mẽ.
Vu Thanh Đường rúc đầu vào cổ Từ Bách Chương, những tiếng rên rỉ khẽ khàng thoát ra từ cổ họng, “Ưm… A!”
Từ Bách Chương đột nhiên tỉnh táo lại, khôi phục sự bình tĩnh. Hắn buông Vu Thanh Đường ra, giúp anh chỉnh sửa lại quần áo. Tựa như dã thú vừa bước vào kỳ ngủ đông, nhìn như nguy hiểm nhưng lại không hề có tính công kích.
Vu Thanh Đường ngồi trên sofa, nhìn Từ Bách Chương uống nước trong cốc của mình, rồi lại cầm cốc quay trở lại.
Từ Bách Chương trong bộ vest chỉn chu, không đeo kính, mái tóc hơi rối, cả người toát ra vẻ mệt mỏi. Dẫu vậy, dáng vẻ phong trần và quyến rũ của hắn vẫn khiến người ta khó lòng rời mắt.
Trong ánh đèn mờ, không ai nói với nhau câu nào.
Từ Bách Chương đối diện nhìn anh, chậm rãi tiến lại gần.
Người đứng ở vị trí cao rũ mắt nhìn xuống, người ngồi dưới thấp ngẩng đầu lên, cả hai đều vì đến gần đối phương mà tiến thêm một bước.
Từ Bách Chương nhấp một ngụm nước, đôi mắt không bị cản trở bởi kính trông như muốn hút anh vào trong, “Vừa rồi anh làm đau em à?”
“Cũng không hẳn, nhưng chắc chắn là có vết đỏ.” Vu Thanh Đường đưa tay xoa nhẹ, “Lần này mạnh hơn lần trước.”
Từ Bách Chương: “Lần trước?”
“Ở bệnh viện, anh tiêm cho em.”
Lần đó cái anh này cũng mạnh tay bóp như vậy.
Từ Bách Chương: “Hóa ra em vẫn nhớ.”
“Em bị ngộ độc chứ có mất trí nhớ đâu.” Vu Thanh Đường cảm nhận ánh mắt đầy áp lực của hắn, “Mỗi một câu em nói hôm đó, em đều nhớ rõ ràng.”
Từ Bách Chương mất tập trung vài giây, như đang tự hỏi. Vào lúc Vu Thanh Đường tưởng hắn lại muốn bỏ trốn, ánh mắt sâu thẳm của hắn lần nữa đối diện với anh, như muốn nuốt chửng anh vào bụng.
Từ Bách Chương khẽ xoa nắn vành tai Vu Thanh Đường, “Chỗ này của em nóng quá.”
Vu Thanh Đường dán đến, nhẹ nhàng cắn, “Chỗ này của anh cũng không khá hơn bao nhiêu.”
Đáp lễ lại, Từ Bách Chương dùng đầu lưỡi lướt qua vành tai anh. Lắng nghe hơi thở dồn dập, cảm nhận từng nhịp thở dốc gấp gáp của anh, “Em thích thế này sao?”
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào đường dây thần kinh ở cằm hắn, “Nếu em nói thích, anh có tiếp tục không?”
Từ Bách Chương: “Chúng ta có thể đổi chỗ khác không?”
Vu Thanh Đường: “Chỗ nào?”
Từ Bách Chương: “Trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Có thể.”
“Em chắc chứ?”
Vu Thanh Đường thấy hơi buồn cười, “Bác sĩ Từ, anh cần em lấy giấy đăng ký kết hôn ra để chứng minh chúng ta hợp pháp không…”
Từ Bách Chương cắt ngang lời anh, “Nhắm mắt lại.”
“Tại sao phải nhắm…!”
Đêm khuya tĩnh lặng, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Mắt Vu Thanh Đường bị bàn tay mạnh mẽ của Từ Bách Chương che kín, cơ thể anh bị đẩy sát vào lưng ghế sofa. Anh có thể nghe thấy âm thanh vải áo bị xé toạc, từ cổ áo xuống đến bụng dưới.
Cùng với đó là những nụ hôn mạnh mẽ và ẩm ướt, từ cằm xuống đến ngực, dày đặc khắp nơi.
Cơ thể Vu Thanh Đường như bị một sợi dây vô hình trói lại, quấn chặt đến mức không thể cử động. Cơn đau lan tỏa từ ngực ra khắp cơ thể, nhưng thay vì sợ hãi, Vu Thanh Đường lại như một kẻ nghiện ngập, để bản thân chìm đắm vào khoái cảm mà Từ Bách Chương mang lại.
“Tra tấn” rơi trên cơ thể kích thích phản ứng sinh lý, cơ thể càng không muốn chống cự, âm thanh lại trở thành chất xúc tác cho dục vọng. “Nạn nhân” càng rên rỉ khẩn thiết, “thủ phạm” càng điên cuồng làm càng, hận không thể nuốt trọn từng hơi thở.
Kết quả là, tiếng thở hổn hển của Vu Thanh Đường trở thành bản nhạc nền cho trò chơi tình ái này.
Từ Bách Chương phủ chiếc áo khoác lên vai anh, nụ hôn ướt át cuối cùng rơi xuống vành tai, giọng nói trầm khẽ quyến rũ làm anh mê muội, “Ngủ ngon.”
Mưa rền gió dữ qua đi, là sóng yên biển lặng.
Vu Thanh Đường cúi xuống nhìn bản thân dưới lớp áo vest, bộ đồ ngủ của anh giờ chỉ còn là những dải vải không đều, rơi đầy đất. Đầu ngực bên trái phủ đầy vết cắn đỏ hồng, khu vực nhạy cảm ướt đẫm như thể có thể nhỏ giọt.
Làn da bị hôn đến bỏng rát, sưng lên một cách quá đáng, nơi đó còn lưu lại dấu vết hình dạng đôi môi.
Vu Thanh Đường cố nhớ lại, vùng nhạy cảm nhất của mình không hề bị cắn, tất cả đều là kiệt tác của những nụ hôn và liếm láp.
Đầu lưỡi của cái anh này có gắn giác hút hay sao vậy?
Vu Thanh Đường nhìn sang bên phải, nơi vẫn còn “nguyên vẹn”. Anh bóp bóp sống mũi, thầm nghĩ người này không thể “thương đều” được sao? Một bên thì sưng phồng, một bên lại chẳng có gì, đáng ghét.
Sưng thế này, liệu ngày mai có kịp hồi phục không đây.
Nhớ lại tất cả, Vu Thanh Đường chỉ cảm thấy ý niệm thanh tâm quả dục như một trò cười.
Anh bưng cốc nước lên uống cạn, uống hết nước bên trông rồi mới bất giác nhận ra, Từ Bách Chương đã dùng cốc của mình mà không để lại chút mùi thuốc đông y nào.
Anh lại ngửi áo vest, cũng gần như không còn mùi.
Cái anh này ngừng uống thuốc rồi sao?
***
Vu Thanh Đường ngủ đến khi tự tỉnh, bên ngoài thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Anh ngáp dài bước xuống giường, thấy Từ Bách Chương đang bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề.
“Chào buổi sáng.” Vu Thanh Đường nói.
Đêm qua như kẻ cuồng si nếm nhầm trái cấm, hôm nay lại hóa thành công tử thanh nhã.
Từ Bách Chương đã đeo lại kính, ánh mắt dịu dàng, “Chào buổi sáng, sắp ăn sáng rồi.”
Vu Thanh Đường đảm nhiệm việc bày bát đũa. 7 giờ sáng, cả hai ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Từ Bách Chương mở máy tính bảng, xoay màn hình 180 độ rồi đẩy qua, “Hai mẫu này, em thích cái nào?”
Trên màn hình là hình ảnh của hai bộ đồ ngủ, một bộ giống như tối qua, bộ còn lại là mẫu mới.
Vu Thanh Đường nghĩ đến bộ đồ ngủ bị xé rách tối qua, giờ đang nằm trong thùng rác ở phòng khách, “Ai đó không phải đang áy náy vì chuyện tối qua chứ?”
Từ Bách Chương không đáp, nhưng thái độ ngầm cam chịu.
“Em không để ý đâu.” Vu Thanh Đường uống một ngụm sữa bò, liếc nhìn chén thuốc bên cạnh hắn, “Mấy ngày trước anh không uống thuốc à?”
Từ Bách Chương cầm chén thuốc lên, “Ừ.”
Vu Thanh Đường chống cằm, giọng đùa cợt, “Tối qua anh mất kiểm soát như thế, không phải là do không uống thuốc đấy chứ?”
Từ Bách Chương bật màn hình lên, “Chọn đồ ngủ đi.”
Vu Thanh Đường không hỏi thêm, lướt qua màn hình, “Mẫu kia là anh thích phải không?”
Đó là một bộ đồ ngủ mềm mại, màu xanh xám, không có hoa văn, nhìn qua đã thấy rất thoải mái.
“Anh nghĩ nó hợp với em.”
“Được, vậy chọn nó đi.”
Từ Bách Chương lấy lại máy tính bảng, ngón tay khẽ lướt qua vùng cổ của Vu Thanh Đường, “Chỗ đó của em thế nào rồi?”
“Chỗ nào cơ?” Vu Thanh Đường nghiêng đầu, biết rõ còn cố hỏi.
“Có đau không?”
Vu Thanh Đường nói: “Trong mức chấp nhận được.”
Từ Bách Chương nói: “Xin lỗi, anh hơi mạnh tay.”
Vu Thanh Đường mỉm cười: “Đã nói rồi, em không để ý mà.”
“Lần sau anh sẽ chú ý.”
Vu Thanh Đường: “……”
Lần nào cũng nói “lần sau”, giống như sợ anh thấy phiền và chẳng còn lần sau nào nữa.
Cả buổi sáng hôm đó hai người đều ở nhà nghỉ ngơi. Vu Thanh Đường xử lý công việc trong phòng làm việc một lát, sau đó tìm thấy Từ Bách Chương ở vườn hoa trên sân thượng.
Người đàn ông đang đeo găng tay đen, đang dùng dây thép để cố định khung giàn cho cây leo.
Trước khi dọn đến đây, họ đã bàn bạc sẽ trồng cây leo trên bức tường phía đông. Nhưng lúc đó chưa quyết định sẽ trồng cây gì, lại thêm việc chuẩn bị vào đông và bận rộn, nên chuyện này đành bị hoãn lại.
Vu Thanh Đường hỏi: “Nghĩ ra nên trồng cây gì chưa?”
Từ Bách Chương: “Hoa hồng Lạc Thần.”
Vu Thanh Đường không rành về hoa, “Nó có gì đặc biệt không?”
“Nở quanh năm, hoa lớn, có mùi thơm, sinh trưởng nhanh, chịu lạnh và chịu nắng tốt.” Từ Bách Chương ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Không có gai, sẽ không làm em bị thương.”
Vu Thanh Đường bật cười: “Anh coi em là con nít đó hả?”
“Không, chỉ là đề phòng thôi.”
“Được thôi, em rất mong chờ bức tường đầy hoa hồng không gai này đấy.” Vu Thanh Đường cũng lấy một đôi găng tay, “Để em giúp anh.”
“Không cần, chỗ này anh muốn tự tay làm.”
Vu Thanh Đường đặt găng tay xuống, “Em có thể ở lại xem không?”
Từ Bách Chương: “Có thể.”
Vu Thanh Đường ngồi dựa vào ghế dài ở góc mát, nhìn Từ Bách Chương trong chiếc áo thun đen, đứng dưới ánh mặt trời.
Buổi sáng đầu xuân, ánh nắng mang theo hơi ấm dễ chịu.
Từ Bách Chương cầm kìm siết dây thép lên khung giàn. Vì dùng sức mà cơ bắp trên cánh tay nổi rõ, chẳng bao lâu mồ hôi đã thấm đẫm phần ngực áo.
Lúc hắn mặc áo luyện công màu trắng trông như một vị tiên phong đạo cốt; mặc vest đen lại là hiện thân của sự nghiêm túc, cấm dục. Nhưng hôm nay, với chiếc áo thun đen ướt đẫm mồ hôi, lại toát ra vẻ hoang dại vô cùng quyến rũ.
Vùng ngực thấm đẫm mồ hôi, lộ rõ đường nét cơ bắp.
Vu Thanh Đường chợt nhớ đến lần mình bị ngộ độc ngày đó, anh đã lợi dụng cơn choáng váng để giở trò lưu manh. Cơ bụng đã sờ qua, còn cơ ngực hình như vẫn chưa có cơ hội.
Anh ngả ngớn réo Từ Bách Chương đang đứng phía xa: “Bác sĩ Từ ơi, chuyện anh hứa với em trước đây, giờ còn hiệu lực không?”
Từ Bách Chương dừng tay, quay lại: “Chuyện gì?”
Vu Thanh Đường: “Mặc áo blouse trắng cho em xem đó.”
Từ Bách Chương hơi sững lại, chậm rãi đáp: “Vẫn còn.”
Vu Thanh Đường không khỏi mong chờ: “Nhà mình có áo blouse trắng không?”
Từ Bách Chương: “Áo ở bệnh viện, anh không mang về nhà.”
Vu Thanh Đường: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Có thể mua cái mới.”
“Được đó, để em chọn cho.” Vu Thanh Đường lấy điện thoại ra, liếc nhìn người đàn ông đang vặn khung giàn, “Bách Chương, cái gì anh cũng chịu mặc thật sao?”
“Chỉ là áo blouse thôi mà, còn có gì khác nữa sao?”
Vu Thanh Đường không giải thích, âm thầm thêm từ khóa “tình thú” vào phần tìm kiếm, sau đó chốt đơn.
Từ Bách Chương bận rộn đến mức không để ý thời gian, chờ đến khi hắn làm xong việc, mèo nhỏ nào đó đã ngủ ngon lành trên ghế dài, cuộn tròn người lại, như thể trời sinh nên được ôm vào lòng.
Từ Bách Chương rửa tay sạch sẽ, quỳ một chân bên người anh.
Vu Thanh Đường vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, hơi thở đều đặn, trên người mặc một chiếc áo len cổ tròn.
Tư thế này khiến phần cổ lộ ra, những dấu vết hắn để lại tối qua vẫn còn rõ ràng.
Sự mất kiểm soát của bản thân cộng với sự nuông chiều của Vu Thanh Đường đã nhân đôi ham muốn ích kỷ trong hắn. Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại cùng một hành động không biết mệt, không ngừng tự đắm chìm tự thỏa mãn bản thân.
Từ Bách Chương nhẹ nhàng kéo cổ áo Vu Thanh Đường xuống, những dấu vết trên da không ngừng kích thích thần kinh hắn.
Trong lòng hắn có hai nhân cách đang giằng co: một cái phấn khích với những dấu hôn mình để lại, một cái tự trách sự thô lỗ mạnh bạo của mình.
Sau ba lần hít thở sâu, rốt cuộc hắn bắt đầu cởi chiếc cúc áo đầu tiên, tiếp theo là chiếc thứ hai, thứ ba…
Cổ áo được mở ra, dấu hôn trên da trở nên rõ ràng hơn, bên trái sưng đỏ hơn so với bên phải. Hắn đã quá mạnh tay, suốt cả đêm mà những vết này vẫn chưa tan bớt.
Nội tâm có bao nhiêu thỏa mãn vì cảm giác chiếm hữu thì Từ Bách Chương lại tự trách bấy nhiêu. Hắn không nên như vậy, đã thật sự khiến Vu Thanh Đường bị đau rồi.
Từ Bách Chương cẩn thận cài lại từng chiếc cúc, đứng dậy xuống lầu chuẩn bị bữa trưa.
Bữa sáng ăn muộn nên bữa trưa cũng đơn giản.
Vu Thanh Đường cúi đầu ăn cơm, Từ Bách Chương nhẹ nhàng gắp miếng thịt đã gỡ xương bỏ vào bát anh.
Từ Bách Chương hỏi anh: “Chiều nay em có việc gì không?”
“Phải đến trại giam lấy thư Tiểu Hạo gửi cho em, rồi đến đài truyền hình gặp Liễu Tư Nghiên bàn về chương trình sắp tới.”
“Tiểu Hạo thân thiết với em hơn cả người chú như anh.”
Vu Thanh Đường: “Không phải là không thân với anh, mà là không dám đối diện.”
Một người từng là hình mẫu lý tưởng, cuối cùng lại khác xa những gì Từ Bách Chương mong muốn. Vì lòng tự tôn cuối cùng, cậu nhóc chỉ biết chọn cách đơn giản và thô bạo nhất, đó là trốn tránh.
Ngược lại, với người thân quen nhưng không có quan hệ máu mủ như Vu Thanh Đường, Tiểu Hạo có thể dễ dàng chấp nhận hơn mà không gặp bất kỳ áp lực nào.
Vu Thanh Đường quay sang hỏi hắn: “Còn anh, chiều nay có việc gì không?”
“Anh có cuộc họp.” Từ Bách Chương vô thức liếc nhìn cổ áo Vu Thanh Đường, “Lát nữa em ra ngoài nhớ quàng khăn vào.”
“Quàng khăn làm gì?” Vu Thanh Đường chú ý ánh mắt hắn, “Yên tâm, không thấy đâu.”
Chắc tối qua Từ Bách Chương cũng đã để ý, không để lại dấu vết quá cao. Mặc áo khoác ra ngoài là có thể che hết.
Từ Bách Chương đặt đũa xuống, lát sau quay lại với một chiếc lọ thủy tinh trên tay, “Bôi một chút, sẽ mau lành hơn.”
Vu Thanh Đường cầm lọ thủy tinh tròn tròn, xoay nhẹ ngắm nghía, “Bôi chỗ nào?”
“Chỗ nào nghiêm trọng thì bôi chỗ đó.”
Vu Thanh Đường chống cằm, cười cười, “Chỗ nào nghiêm trọng nhỉ?”
Từ Bách Chương vừa dọn bát đũa, vừa nói: “Tự em biết rõ.”
“Em có biết đâu.” Vu Thanh Đường rướn người đuổi bắt vành tai Từ Bách Chương đang dần đỏ lên, “Không phải bác sĩ Từ đã nhân lúc em ngủ mà lén nhìn rồi sao? Nói em nghe đi.”
Vu Thanh Đường thừa nhận mình hơi hư hỏng, nhưng bộ dáng lúng túng của Từ Bách Chương thật sự rất đáng yêu.
Đúng lúc thì dừng, Vu Thanh Đường không trêu ghẹo hắn thêm, cầm lọ thuốc quay người đi.
Chân vừa bước được vài bước, cả người anh cùng lọ thuốc đã bị kéo mạnh trở lại, ấn sát vào góc hẹp giữa tủ lạnh và cánh cửa.
Không gian chật chội khiến họ gần như dính sát vào nhau. Vu Thanh Đường bị Từ Bách Chương giữ chặt tay, lọ thuốc nằm gọn trong lòng bàn tay họ.
“Anh làm em giật mình.” Vu Thanh Đường nóng ran cả người, nơi bị liếm sưng như bốc cháy, “Làm gì vậy?”
“Nếu em không biết chỗ nào nghiêm trọng, anh không ngại giúp em bôi thuốc đâu.” Từ Bách Chương lấy lọ thuốc ra, buông một tay anh, “Mở nắp.”
Mùi bạc hà thoang thoảng từ lọ thuốc bay ra.
Chỉ trong hai tiếng, cúc áo của Vu Thanh Đường lại lần nữa bị ai đó cởi ra, cảm giác đau rát được thay thế bằng mát lạnh.
Điều phiền phức không phải là thuốc, mà là những ngón tay của người bôi thuốc.
Vu Thanh Đường bị ép nằm lên bàn, cơ thể như đang bị nấu chín trong nồi áp suất, toàn thân sôi lên từng đợt.
Bác sĩ bôi thuốc lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ một vùng nhỏ cũng phải chăm sóc từng ngóc ngách.
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, nhắm mắt, nghe tiếng nắp lọ thuốc được vặn lại.
Từ Bách Chương nhét lọ thuốc vào tay Vu Thanh Đường, dùng tay lạnh băng chạm vào vành tai anh, “Trong nửa ngày sẽ hết sưng, nếu không đỡ thì trước khi ngủ bôi lại lần nữa.”
Vu Thanh Đường vẫn nhắm nghiền đôi mắt, tim đập dồn dập.
Liếm cũng đã liếm rồi, sao đến lúc dùng tay lại càng khiến anh căng thẳng hơn thế này.
Vu Thanh Đường tắt đèn hành lang, nhất định là tại chỗ này quá sáng, mọi thứ đều rõ mồn một.
Đúng ra mình không nêu trêu gheo anh ấy, giờ thì hay rồi, “báo ứng” đã mò tới.
***
Từ trại giam trở về, Vu Thanh Đường đi tìm Liễu Tư Nghiên.
Văn phòng không có ai, cửa cũng đã khóa trái.
Vu Thanh Đường đang định gọi điện thì có một một thực tập sinh đi ngang qua, “Chào thầy Vu.”
Vu Thanh Đường hỏi: “Cậu có thấy đạo diễn Liễu đi đâu không?”
Thực tập sinh đáp: “Hôm nay đạo diễn Liễu xin nghỉ ạ.”
Liễu Tư Nghiên là người cuồng công việc, rất ít khi xin nghỉ. Chỉ trong nháy mắt Vu Thanh Đường đã nhớ lại đoạn tin nhắn vài ngày trước, vừa vặn là hôm nay.
Anh vừa chạy về hướng bãi xe vừa gọi cho Liễu Tư Nghiên, cả số công việc lẫn số cá nhân, nhưng tất cả đều không thể liên lạc.
Vu Thanh Đường nghiến răng, đáng ghét, lại chơi chiêu chặn số vì sợ bị phát hiện đây mà. Anh biết ngay mà, con nhỏ này chẳng bao giờ nghe lời anh.
Nhớ lại nội dung tin nhắn, anh tính toán thời gian vẫn còn kịp, gấp rút lái xe tìm kiếm theo định vị.
Bản đồ chỉ ra đây là khu vực nhà xưởng hẻo lánh, rất ít người qua lại. Trên con đường hẹp không có nhiều xe, anh nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bần bật đang lao về trước.
Vu Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc chặn đầu xe của Liễu Tư Nghiên.
Liễu Tư Nghiên buộc phải dừng lại, ngồi im trong xe không nhúc nhích như biến thành một pho tượng.
Vu Thanh Đường mở cửa ghế lái, “Xuống xe.”
Mắt Liễu Tư Nghiên nhìn thẳng, bướng bỉnh cứng đầu như con bò, “Không xuống.”
“Lái xe thể thao đỏ đi điều tra bí mật? Mày bị khùng hả?”
Thật ra Liễu Tư Nghiên cố ý làm vậy, cô muốn giả dạng thành quý bà giàu có, nếu có cơ hội sẽ trà trộn vào sòng bạc điều tra.
Câu đó Liễu Tư Nghiên không dám nói, vì cô biết Vu Thanh Đường nhất định sẽ nổ tung vì giận.
Vu Thanh Đường mở cửa rộng hơn, “Đi thôi, xe tao hợp hơn.”
Liễu Tư Nghiên ngạc nhiên, “Mày… mày có ý gì?”
“Lên xe tao.” Vu Thanh Đường nhún vai bất lực, “Khuyên không được thì đi cùng thôi.”
Liễu Tư Nghiên hiểu anh, nhưng Vu Thanh Đường cũng hiểu cô không kém. Không cho cô đi, cả đời cô sẽ không yên lòng.
Huống hồ, anh cũng muốn tìm một lối thoát.
Cứ ngồi yên chờ chết chẳng bao giờ đem lại kết quả.
Liễu Tư Nghiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trang bị đầy đủ thiết bị cho buổi điều tra bí mật hôm nay. Lần theo địa chỉ, bọn họ đến gần khu nhà kho.
Nơi này dân cư thưa thớt, trong bán kính 2 km chỉ toàn là nhà xưởng.
Để đảm bảo an toàn, họ đỗ xe khá xa. Thiết bị chuyên dụng có thể quay rõ khu vực cách đó trăm mét.
Nhưng cổng nhà kho vẩn luôn khóa chặt, họ đợi hơn hai giờ cũng không có gì khả quan.
Sắc trời dần tối, điều kiện quay phim càng trở nên khó khăn.
Đến lúc gần như muốn từ bỏ, cơ hội lại bất ngờ xuất hiện.
Tầng hai nhà xưởng, ở góc phía tây bên trái, tấm rèm xám thoáng bị vén lên, máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Liễu Tư Nghiên phóng to video, khung cảnh chướng khí mờ mịt đầy khói bụi, còn có nhóm người vây quanh máy đánh bạc hiện ra rõ ràng trước mắt
Tim hai người như bị treo ngược lên, nặng nề nhưng cũng đầy phấn khích. Sau 7 năm, cuối cùng họ không còn dậm chân tại chỗ nữa.
Vu Thanh Đường tua lại đoạn phim vừa quay, cố tìm thêm manh mối.
“Trương Gia Minh cũng có mặt.” Liễu Tư Nghiên tiếp tục quay chụp, lòng bàn tay siết chặt, “Tao biết ngay mà, thằng đó không phải thứ tốt lành gì, còn dám dẫn cả học sinh theo nữa kìa.”
Vu Thanh Đường thuận mắt liếc nhìn một cái, bàng hoàng như sét đánh ngang tai, anh nhanh chóng cầm ống nhòm lên.
Trương Gia Minh đứng trước một chiếc xe màu đen, tay đút túi quần, mà người đang trò chuyện với gã chính là Dư Niệm.
Thấy biểu cảm của Vu Thanh Đường hơi lạ, Liễu Tư Nghiên hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Người đi cùng Trương Gia Minh là người quen của tao.”
“Ai?” Liễu Tư Nghiên thắc mắc.
Vu Thanh Đường không giải thích cụ thể, “Bạn thôi.”
Liễu Tư Nghiên hỏi tiếp, “Mày tính làm gì?”
“Xem thử họ định làm gì trước đã, nếu có gì bất thường chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
Trương Gia Minh lên xe, chở Dư Niệm đi xa hơn. Vu Thanh Đường âm thầm bám theo, thần kinh căng thẳng.
Hơn 10 phút sau, xe dừng lại trước một nhà xưởng khác.
Cửa sổ kính sẫm màu khiến họ không thể nhìn rõ bên trong. Khoảng 5 phút sau, Trương Gia Minh mở cửa sau xe, lôi Dư Niệm ra ngoài một cách thô bạo.
Liễu Tư Nghiên chỉnh máy quay về phía đó, “Thằng đó làm gì thế? Không chỉ đánh bạc mà còn bắt cóc hả?”
Đúng như dự đoán, tín hiệu điện thoại bị can thiệp làm nhiễu, không thể báo cảnh sát tại đây.
Vu Thanh Đường tháo camera giấu kín, gắn lên người mình, rồi đưa điện thoại của mình cho Liễu Tư Nghiên, “Mày lái xe đến khu vực có tín hiệu để báo cảnh sát, sau đó lấy điện thoại của tao để gọi cho Bách Chương.”
Giờ này chắc Từ Bách Chương đang họp, nếu là số của Liễu Tư Nghiên gọi đến có thể anh ấy sẽ không nghe.
Vu Thanh Đường dặn dò, “Nhớ nói rõ tình hình hiện tại với anh ấy, phải nhấn mạnh rằng người bị bắt cóc là chồng sắp cưới của bạn anh ấy.”
Liễu Tư Nghiên siết chặt điện thoại, “Còn mày thì sao?”
“Tao sẽ canh chừng ở cửa.” Vu Thanh Đường mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
Liễu Tư Nghiên vội giữ lại không cho anh đi, “Mày… mày đừng có hành động manh động, đừng vào trong. Thanh Đường, nếu mày cũng gặp chuyện, tao… tao…”
Cô không muốn bi kịch lặp lại thêm lần nữa.
“Yên tâm đi, đừng lãng phí thời gian, mau đi báo cảnh sát.”
Vu Thanh Đường ẩn mình sau những thùng xăng cũ, quan sát tình hình xung quanh. Cửa nhà xưởng hé mở một khe nhỏ, bên trong trống rỗng, không có dấu hiệu của đám đông tụ tập đánh bạc.
Chính sự yên lặng này lại khiến Vu Thanh Đường thêm lo lắng. Nếu không phải đến để đánh bạc thì chúng bắt Niệm Niệm đến đây làm gì?
Bên trong nhà kho có tiếng cãi vã, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì của Dư Niệm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tựa như sự tra tấn sinh tử.
Trong suốt 7 năm qua, Vu Thanh Đường đã nhiều lần tự hỏi chính mình: Quyết định như thế nào mới là đúng đắn? Hành động nào mới khiến anh không phải hối hận? Và sự chờ đợi nào mới không khiến anh trằn trọc suốt đêm?
Có rất nhiều cách để xem số đo quần lót, nhưng họ lại chọn cách phức tạp và cố ý nhất.
Cằm của Vu Thanh Đường tựa lên vai Từ Bách Chương, lòng bàn tay tự nhiên mà áp lên ngực hắn.
Kích cỡ in ở mặt trong phía sau eo, Từ Bách Chương khẽ kéo lưng quần, đầu ngón tay trượt dọc theo xương cụt, phía cuối có thể nhìn đến khe mông khít chặt như chưa từng được tách ra.
Tay của Từ Bách Chương dừng lại ở phần sau lưng, lơ lửng giữa quần lót và da thịt.
Vu Thanh Đường không hối thúc, lặng lẽ ghé vào vai hắn như động vật họ mèo đang say ngủ, ngầm đồng ý với mọi hành động chiếm hữu của hắn.
Từ Bách Chương cúi người ôm anh, tóc mai chạm vào tai mang lại cảm giác thô ráp như những sợi râu mới mọc, khiến lòng người ngứa ngáy không yên.
Đầu ngón tay thử lướt nhẹ trên da, cảm giác hơi ngứa nhẹ, nhưng Vu Thanh Đường cũng không phản kháng. Anh vòng tay qua cổ Từ Bách Chương, cơ thể ngày càng áp sát.
Có lẽ vì cảm nhận được phản ứng của anh, động tác Từ Bách Chương càng trở nên táo bạo hơn. Từ những cái chạm nhẹ nhàng, hắn dần chuyển sang những cái vuốt ve đầy mạnh mẽ.
Vu Thanh Đường rúc đầu vào cổ Từ Bách Chương, những tiếng rên rỉ khẽ khàng thoát ra từ cổ họng, “Ưm… A!”
Từ Bách Chương đột nhiên tỉnh táo lại, khôi phục sự bình tĩnh. Hắn buông Vu Thanh Đường ra, giúp anh chỉnh sửa lại quần áo. Tựa như dã thú vừa bước vào kỳ ngủ đông, nhìn như nguy hiểm nhưng lại không hề có tính công kích.
Vu Thanh Đường ngồi trên sofa, nhìn Từ Bách Chương uống nước trong cốc của mình, rồi lại cầm cốc quay trở lại.
Từ Bách Chương trong bộ vest chỉn chu, không đeo kính, mái tóc hơi rối, cả người toát ra vẻ mệt mỏi. Dẫu vậy, dáng vẻ phong trần và quyến rũ của hắn vẫn khiến người ta khó lòng rời mắt.
Trong ánh đèn mờ, không ai nói với nhau câu nào.
Từ Bách Chương đối diện nhìn anh, chậm rãi tiến lại gần.
Người đứng ở vị trí cao rũ mắt nhìn xuống, người ngồi dưới thấp ngẩng đầu lên, cả hai đều vì đến gần đối phương mà tiến thêm một bước.
Từ Bách Chương nhấp một ngụm nước, đôi mắt không bị cản trở bởi kính trông như muốn hút anh vào trong, “Vừa rồi anh làm đau em à?”
“Cũng không hẳn, nhưng chắc chắn là có vết đỏ.” Vu Thanh Đường đưa tay xoa nhẹ, “Lần này mạnh hơn lần trước.”
Từ Bách Chương: “Lần trước?”
“Ở bệnh viện, anh tiêm cho em.”
Lần đó cái anh này cũng mạnh tay bóp như vậy.
Từ Bách Chương: “Hóa ra em vẫn nhớ.”
“Em bị ngộ độc chứ có mất trí nhớ đâu.” Vu Thanh Đường cảm nhận ánh mắt đầy áp lực của hắn, “Mỗi một câu em nói hôm đó, em đều nhớ rõ ràng.”
Từ Bách Chương mất tập trung vài giây, như đang tự hỏi. Vào lúc Vu Thanh Đường tưởng hắn lại muốn bỏ trốn, ánh mắt sâu thẳm của hắn lần nữa đối diện với anh, như muốn nuốt chửng anh vào bụng.
Từ Bách Chương khẽ xoa nắn vành tai Vu Thanh Đường, “Chỗ này của em nóng quá.”
Vu Thanh Đường dán đến, nhẹ nhàng cắn, “Chỗ này của anh cũng không khá hơn bao nhiêu.”
Đáp lễ lại, Từ Bách Chương dùng đầu lưỡi lướt qua vành tai anh. Lắng nghe hơi thở dồn dập, cảm nhận từng nhịp thở dốc gấp gáp của anh, “Em thích thế này sao?”
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, chóp mũi khẽ chạm vào đường dây thần kinh ở cằm hắn, “Nếu em nói thích, anh có tiếp tục không?”
Từ Bách Chương: “Chúng ta có thể đổi chỗ khác không?”
Vu Thanh Đường: “Chỗ nào?”
Từ Bách Chương: “Trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Có thể.”
“Em chắc chứ?”
Vu Thanh Đường thấy hơi buồn cười, “Bác sĩ Từ, anh cần em lấy giấy đăng ký kết hôn ra để chứng minh chúng ta hợp pháp không…”
Từ Bách Chương cắt ngang lời anh, “Nhắm mắt lại.”
“Tại sao phải nhắm…!”
Đêm khuya tĩnh lặng, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Mắt Vu Thanh Đường bị bàn tay mạnh mẽ của Từ Bách Chương che kín, cơ thể anh bị đẩy sát vào lưng ghế sofa. Anh có thể nghe thấy âm thanh vải áo bị xé toạc, từ cổ áo xuống đến bụng dưới.
Cùng với đó là những nụ hôn mạnh mẽ và ẩm ướt, từ cằm xuống đến ngực, dày đặc khắp nơi.
Cơ thể Vu Thanh Đường như bị một sợi dây vô hình trói lại, quấn chặt đến mức không thể cử động. Cơn đau lan tỏa từ ngực ra khắp cơ thể, nhưng thay vì sợ hãi, Vu Thanh Đường lại như một kẻ nghiện ngập, để bản thân chìm đắm vào khoái cảm mà Từ Bách Chương mang lại.
“Tra tấn” rơi trên cơ thể kích thích phản ứng sinh lý, cơ thể càng không muốn chống cự, âm thanh lại trở thành chất xúc tác cho dục vọng. “Nạn nhân” càng rên rỉ khẩn thiết, “thủ phạm” càng điên cuồng làm càng, hận không thể nuốt trọn từng hơi thở.
Kết quả là, tiếng thở hổn hển của Vu Thanh Đường trở thành bản nhạc nền cho trò chơi tình ái này.
Từ Bách Chương phủ chiếc áo khoác lên vai anh, nụ hôn ướt át cuối cùng rơi xuống vành tai, giọng nói trầm khẽ quyến rũ làm anh mê muội, “Ngủ ngon.”
Mưa rền gió dữ qua đi, là sóng yên biển lặng.
Vu Thanh Đường cúi xuống nhìn bản thân dưới lớp áo vest, bộ đồ ngủ của anh giờ chỉ còn là những dải vải không đều, rơi đầy đất. Đầu ngực bên trái phủ đầy vết cắn đỏ hồng, khu vực nhạy cảm ướt đẫm như thể có thể nhỏ giọt.
Làn da bị hôn đến bỏng rát, sưng lên một cách quá đáng, nơi đó còn lưu lại dấu vết hình dạng đôi môi.
Vu Thanh Đường cố nhớ lại, vùng nhạy cảm nhất của mình không hề bị cắn, tất cả đều là kiệt tác của những nụ hôn và liếm láp.
Đầu lưỡi của cái anh này có gắn giác hút hay sao vậy?
Vu Thanh Đường nhìn sang bên phải, nơi vẫn còn “nguyên vẹn”. Anh bóp bóp sống mũi, thầm nghĩ người này không thể “thương đều” được sao? Một bên thì sưng phồng, một bên lại chẳng có gì, đáng ghét.
Sưng thế này, liệu ngày mai có kịp hồi phục không đây.
Nhớ lại tất cả, Vu Thanh Đường chỉ cảm thấy ý niệm thanh tâm quả dục như một trò cười.
Anh bưng cốc nước lên uống cạn, uống hết nước bên trông rồi mới bất giác nhận ra, Từ Bách Chương đã dùng cốc của mình mà không để lại chút mùi thuốc đông y nào.
Anh lại ngửi áo vest, cũng gần như không còn mùi.
Cái anh này ngừng uống thuốc rồi sao?
***
Vu Thanh Đường ngủ đến khi tự tỉnh, bên ngoài thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Anh ngáp dài bước xuống giường, thấy Từ Bách Chương đang bận rộn trong bếp với chiếc tạp dề.
“Chào buổi sáng.” Vu Thanh Đường nói.
Đêm qua như kẻ cuồng si nếm nhầm trái cấm, hôm nay lại hóa thành công tử thanh nhã.
Từ Bách Chương đã đeo lại kính, ánh mắt dịu dàng, “Chào buổi sáng, sắp ăn sáng rồi.”
Vu Thanh Đường đảm nhiệm việc bày bát đũa. 7 giờ sáng, cả hai ngồi đối diện nhau dùng bữa.
Từ Bách Chương mở máy tính bảng, xoay màn hình 180 độ rồi đẩy qua, “Hai mẫu này, em thích cái nào?”
Trên màn hình là hình ảnh của hai bộ đồ ngủ, một bộ giống như tối qua, bộ còn lại là mẫu mới.
Vu Thanh Đường nghĩ đến bộ đồ ngủ bị xé rách tối qua, giờ đang nằm trong thùng rác ở phòng khách, “Ai đó không phải đang áy náy vì chuyện tối qua chứ?”
Từ Bách Chương không đáp, nhưng thái độ ngầm cam chịu.
“Em không để ý đâu.” Vu Thanh Đường uống một ngụm sữa bò, liếc nhìn chén thuốc bên cạnh hắn, “Mấy ngày trước anh không uống thuốc à?”
Từ Bách Chương cầm chén thuốc lên, “Ừ.”
Vu Thanh Đường chống cằm, giọng đùa cợt, “Tối qua anh mất kiểm soát như thế, không phải là do không uống thuốc đấy chứ?”
Từ Bách Chương bật màn hình lên, “Chọn đồ ngủ đi.”
Vu Thanh Đường không hỏi thêm, lướt qua màn hình, “Mẫu kia là anh thích phải không?”
Đó là một bộ đồ ngủ mềm mại, màu xanh xám, không có hoa văn, nhìn qua đã thấy rất thoải mái.
“Anh nghĩ nó hợp với em.”
“Được, vậy chọn nó đi.”
Từ Bách Chương lấy lại máy tính bảng, ngón tay khẽ lướt qua vùng cổ của Vu Thanh Đường, “Chỗ đó của em thế nào rồi?”
“Chỗ nào cơ?” Vu Thanh Đường nghiêng đầu, biết rõ còn cố hỏi.
“Có đau không?”
Vu Thanh Đường nói: “Trong mức chấp nhận được.”
Từ Bách Chương nói: “Xin lỗi, anh hơi mạnh tay.”
Vu Thanh Đường mỉm cười: “Đã nói rồi, em không để ý mà.”
“Lần sau anh sẽ chú ý.”
Vu Thanh Đường: “……”
Lần nào cũng nói “lần sau”, giống như sợ anh thấy phiền và chẳng còn lần sau nào nữa.
Cả buổi sáng hôm đó hai người đều ở nhà nghỉ ngơi. Vu Thanh Đường xử lý công việc trong phòng làm việc một lát, sau đó tìm thấy Từ Bách Chương ở vườn hoa trên sân thượng.
Người đàn ông đang đeo găng tay đen, đang dùng dây thép để cố định khung giàn cho cây leo.
Trước khi dọn đến đây, họ đã bàn bạc sẽ trồng cây leo trên bức tường phía đông. Nhưng lúc đó chưa quyết định sẽ trồng cây gì, lại thêm việc chuẩn bị vào đông và bận rộn, nên chuyện này đành bị hoãn lại.
Vu Thanh Đường hỏi: “Nghĩ ra nên trồng cây gì chưa?”
Từ Bách Chương: “Hoa hồng Lạc Thần.”
Vu Thanh Đường không rành về hoa, “Nó có gì đặc biệt không?”
“Nở quanh năm, hoa lớn, có mùi thơm, sinh trưởng nhanh, chịu lạnh và chịu nắng tốt.” Từ Bách Chương ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Không có gai, sẽ không làm em bị thương.”
Vu Thanh Đường bật cười: “Anh coi em là con nít đó hả?”
“Không, chỉ là đề phòng thôi.”
“Được thôi, em rất mong chờ bức tường đầy hoa hồng không gai này đấy.” Vu Thanh Đường cũng lấy một đôi găng tay, “Để em giúp anh.”
“Không cần, chỗ này anh muốn tự tay làm.”
Vu Thanh Đường đặt găng tay xuống, “Em có thể ở lại xem không?”
Từ Bách Chương: “Có thể.”
Vu Thanh Đường ngồi dựa vào ghế dài ở góc mát, nhìn Từ Bách Chương trong chiếc áo thun đen, đứng dưới ánh mặt trời.
Buổi sáng đầu xuân, ánh nắng mang theo hơi ấm dễ chịu.
Từ Bách Chương cầm kìm siết dây thép lên khung giàn. Vì dùng sức mà cơ bắp trên cánh tay nổi rõ, chẳng bao lâu mồ hôi đã thấm đẫm phần ngực áo.
Lúc hắn mặc áo luyện công màu trắng trông như một vị tiên phong đạo cốt; mặc vest đen lại là hiện thân của sự nghiêm túc, cấm dục. Nhưng hôm nay, với chiếc áo thun đen ướt đẫm mồ hôi, lại toát ra vẻ hoang dại vô cùng quyến rũ.
Vùng ngực thấm đẫm mồ hôi, lộ rõ đường nét cơ bắp.
Vu Thanh Đường chợt nhớ đến lần mình bị ngộ độc ngày đó, anh đã lợi dụng cơn choáng váng để giở trò lưu manh. Cơ bụng đã sờ qua, còn cơ ngực hình như vẫn chưa có cơ hội.
Anh ngả ngớn réo Từ Bách Chương đang đứng phía xa: “Bác sĩ Từ ơi, chuyện anh hứa với em trước đây, giờ còn hiệu lực không?”
Từ Bách Chương dừng tay, quay lại: “Chuyện gì?”
Vu Thanh Đường: “Mặc áo blouse trắng cho em xem đó.”
Từ Bách Chương hơi sững lại, chậm rãi đáp: “Vẫn còn.”
Vu Thanh Đường không khỏi mong chờ: “Nhà mình có áo blouse trắng không?”
Từ Bách Chương: “Áo ở bệnh viện, anh không mang về nhà.”
Vu Thanh Đường: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Có thể mua cái mới.”
“Được đó, để em chọn cho.” Vu Thanh Đường lấy điện thoại ra, liếc nhìn người đàn ông đang vặn khung giàn, “Bách Chương, cái gì anh cũng chịu mặc thật sao?”
“Chỉ là áo blouse thôi mà, còn có gì khác nữa sao?”
Vu Thanh Đường không giải thích, âm thầm thêm từ khóa “tình thú” vào phần tìm kiếm, sau đó chốt đơn.
Từ Bách Chương bận rộn đến mức không để ý thời gian, chờ đến khi hắn làm xong việc, mèo nhỏ nào đó đã ngủ ngon lành trên ghế dài, cuộn tròn người lại, như thể trời sinh nên được ôm vào lòng.
Từ Bách Chương rửa tay sạch sẽ, quỳ một chân bên người anh.
Vu Thanh Đường vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, hơi thở đều đặn, trên người mặc một chiếc áo len cổ tròn.
Tư thế này khiến phần cổ lộ ra, những dấu vết hắn để lại tối qua vẫn còn rõ ràng.
Sự mất kiểm soát của bản thân cộng với sự nuông chiều của Vu Thanh Đường đã nhân đôi ham muốn ích kỷ trong hắn. Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại cùng một hành động không biết mệt, không ngừng tự đắm chìm tự thỏa mãn bản thân.
Từ Bách Chương nhẹ nhàng kéo cổ áo Vu Thanh Đường xuống, những dấu vết trên da không ngừng kích thích thần kinh hắn.
Trong lòng hắn có hai nhân cách đang giằng co: một cái phấn khích với những dấu hôn mình để lại, một cái tự trách sự thô lỗ mạnh bạo của mình.
Sau ba lần hít thở sâu, rốt cuộc hắn bắt đầu cởi chiếc cúc áo đầu tiên, tiếp theo là chiếc thứ hai, thứ ba…
Cổ áo được mở ra, dấu hôn trên da trở nên rõ ràng hơn, bên trái sưng đỏ hơn so với bên phải. Hắn đã quá mạnh tay, suốt cả đêm mà những vết này vẫn chưa tan bớt.
Nội tâm có bao nhiêu thỏa mãn vì cảm giác chiếm hữu thì Từ Bách Chương lại tự trách bấy nhiêu. Hắn không nên như vậy, đã thật sự khiến Vu Thanh Đường bị đau rồi.
Từ Bách Chương cẩn thận cài lại từng chiếc cúc, đứng dậy xuống lầu chuẩn bị bữa trưa.
Bữa sáng ăn muộn nên bữa trưa cũng đơn giản.
Vu Thanh Đường cúi đầu ăn cơm, Từ Bách Chương nhẹ nhàng gắp miếng thịt đã gỡ xương bỏ vào bát anh.
Từ Bách Chương hỏi anh: “Chiều nay em có việc gì không?”
“Phải đến trại giam lấy thư Tiểu Hạo gửi cho em, rồi đến đài truyền hình gặp Liễu Tư Nghiên bàn về chương trình sắp tới.”
“Tiểu Hạo thân thiết với em hơn cả người chú như anh.”
Vu Thanh Đường: “Không phải là không thân với anh, mà là không dám đối diện.”
Một người từng là hình mẫu lý tưởng, cuối cùng lại khác xa những gì Từ Bách Chương mong muốn. Vì lòng tự tôn cuối cùng, cậu nhóc chỉ biết chọn cách đơn giản và thô bạo nhất, đó là trốn tránh.
Ngược lại, với người thân quen nhưng không có quan hệ máu mủ như Vu Thanh Đường, Tiểu Hạo có thể dễ dàng chấp nhận hơn mà không gặp bất kỳ áp lực nào.
Vu Thanh Đường quay sang hỏi hắn: “Còn anh, chiều nay có việc gì không?”
“Anh có cuộc họp.” Từ Bách Chương vô thức liếc nhìn cổ áo Vu Thanh Đường, “Lát nữa em ra ngoài nhớ quàng khăn vào.”
“Quàng khăn làm gì?” Vu Thanh Đường chú ý ánh mắt hắn, “Yên tâm, không thấy đâu.”
Chắc tối qua Từ Bách Chương cũng đã để ý, không để lại dấu vết quá cao. Mặc áo khoác ra ngoài là có thể che hết.
Từ Bách Chương đặt đũa xuống, lát sau quay lại với một chiếc lọ thủy tinh trên tay, “Bôi một chút, sẽ mau lành hơn.”
Vu Thanh Đường cầm lọ thủy tinh tròn tròn, xoay nhẹ ngắm nghía, “Bôi chỗ nào?”
“Chỗ nào nghiêm trọng thì bôi chỗ đó.”
Vu Thanh Đường chống cằm, cười cười, “Chỗ nào nghiêm trọng nhỉ?”
Từ Bách Chương vừa dọn bát đũa, vừa nói: “Tự em biết rõ.”
“Em có biết đâu.” Vu Thanh Đường rướn người đuổi bắt vành tai Từ Bách Chương đang dần đỏ lên, “Không phải bác sĩ Từ đã nhân lúc em ngủ mà lén nhìn rồi sao? Nói em nghe đi.”
Vu Thanh Đường thừa nhận mình hơi hư hỏng, nhưng bộ dáng lúng túng của Từ Bách Chương thật sự rất đáng yêu.
Đúng lúc thì dừng, Vu Thanh Đường không trêu ghẹo hắn thêm, cầm lọ thuốc quay người đi.
Chân vừa bước được vài bước, cả người anh cùng lọ thuốc đã bị kéo mạnh trở lại, ấn sát vào góc hẹp giữa tủ lạnh và cánh cửa.
Không gian chật chội khiến họ gần như dính sát vào nhau. Vu Thanh Đường bị Từ Bách Chương giữ chặt tay, lọ thuốc nằm gọn trong lòng bàn tay họ.
“Anh làm em giật mình.” Vu Thanh Đường nóng ran cả người, nơi bị liếm sưng như bốc cháy, “Làm gì vậy?”
“Nếu em không biết chỗ nào nghiêm trọng, anh không ngại giúp em bôi thuốc đâu.” Từ Bách Chương lấy lọ thuốc ra, buông một tay anh, “Mở nắp.”
Mùi bạc hà thoang thoảng từ lọ thuốc bay ra.
Chỉ trong hai tiếng, cúc áo của Vu Thanh Đường lại lần nữa bị ai đó cởi ra, cảm giác đau rát được thay thế bằng mát lạnh.
Điều phiền phức không phải là thuốc, mà là những ngón tay của người bôi thuốc.
Vu Thanh Đường bị ép nằm lên bàn, cơ thể như đang bị nấu chín trong nồi áp suất, toàn thân sôi lên từng đợt.
Bác sĩ bôi thuốc lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ một vùng nhỏ cũng phải chăm sóc từng ngóc ngách.
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, nhắm mắt, nghe tiếng nắp lọ thuốc được vặn lại.
Từ Bách Chương nhét lọ thuốc vào tay Vu Thanh Đường, dùng tay lạnh băng chạm vào vành tai anh, “Trong nửa ngày sẽ hết sưng, nếu không đỡ thì trước khi ngủ bôi lại lần nữa.”
Vu Thanh Đường vẫn nhắm nghiền đôi mắt, tim đập dồn dập.
Liếm cũng đã liếm rồi, sao đến lúc dùng tay lại càng khiến anh căng thẳng hơn thế này.
Vu Thanh Đường tắt đèn hành lang, nhất định là tại chỗ này quá sáng, mọi thứ đều rõ mồn một.
Đúng ra mình không nêu trêu gheo anh ấy, giờ thì hay rồi, “báo ứng” đã mò tới.
***
Từ trại giam trở về, Vu Thanh Đường đi tìm Liễu Tư Nghiên.
Văn phòng không có ai, cửa cũng đã khóa trái.
Vu Thanh Đường đang định gọi điện thì có một một thực tập sinh đi ngang qua, “Chào thầy Vu.”
Vu Thanh Đường hỏi: “Cậu có thấy đạo diễn Liễu đi đâu không?”
Thực tập sinh đáp: “Hôm nay đạo diễn Liễu xin nghỉ ạ.”
Liễu Tư Nghiên là người cuồng công việc, rất ít khi xin nghỉ. Chỉ trong nháy mắt Vu Thanh Đường đã nhớ lại đoạn tin nhắn vài ngày trước, vừa vặn là hôm nay.
Anh vừa chạy về hướng bãi xe vừa gọi cho Liễu Tư Nghiên, cả số công việc lẫn số cá nhân, nhưng tất cả đều không thể liên lạc.
Vu Thanh Đường nghiến răng, đáng ghét, lại chơi chiêu chặn số vì sợ bị phát hiện đây mà. Anh biết ngay mà, con nhỏ này chẳng bao giờ nghe lời anh.
Nhớ lại nội dung tin nhắn, anh tính toán thời gian vẫn còn kịp, gấp rút lái xe tìm kiếm theo định vị.
Bản đồ chỉ ra đây là khu vực nhà xưởng hẻo lánh, rất ít người qua lại. Trên con đường hẹp không có nhiều xe, anh nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bần bật đang lao về trước.
Vu Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc chặn đầu xe của Liễu Tư Nghiên.
Liễu Tư Nghiên buộc phải dừng lại, ngồi im trong xe không nhúc nhích như biến thành một pho tượng.
Vu Thanh Đường mở cửa ghế lái, “Xuống xe.”
Mắt Liễu Tư Nghiên nhìn thẳng, bướng bỉnh cứng đầu như con bò, “Không xuống.”
“Lái xe thể thao đỏ đi điều tra bí mật? Mày bị khùng hả?”
Thật ra Liễu Tư Nghiên cố ý làm vậy, cô muốn giả dạng thành quý bà giàu có, nếu có cơ hội sẽ trà trộn vào sòng bạc điều tra.
Câu đó Liễu Tư Nghiên không dám nói, vì cô biết Vu Thanh Đường nhất định sẽ nổ tung vì giận.
Vu Thanh Đường mở cửa rộng hơn, “Đi thôi, xe tao hợp hơn.”
Liễu Tư Nghiên ngạc nhiên, “Mày… mày có ý gì?”
“Lên xe tao.” Vu Thanh Đường nhún vai bất lực, “Khuyên không được thì đi cùng thôi.”
Liễu Tư Nghiên hiểu anh, nhưng Vu Thanh Đường cũng hiểu cô không kém. Không cho cô đi, cả đời cô sẽ không yên lòng.
Huống hồ, anh cũng muốn tìm một lối thoát.
Cứ ngồi yên chờ chết chẳng bao giờ đem lại kết quả.
Liễu Tư Nghiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trang bị đầy đủ thiết bị cho buổi điều tra bí mật hôm nay. Lần theo địa chỉ, bọn họ đến gần khu nhà kho.
Nơi này dân cư thưa thớt, trong bán kính 2 km chỉ toàn là nhà xưởng.
Để đảm bảo an toàn, họ đỗ xe khá xa. Thiết bị chuyên dụng có thể quay rõ khu vực cách đó trăm mét.
Nhưng cổng nhà kho vẩn luôn khóa chặt, họ đợi hơn hai giờ cũng không có gì khả quan.
Sắc trời dần tối, điều kiện quay phim càng trở nên khó khăn.
Đến lúc gần như muốn từ bỏ, cơ hội lại bất ngờ xuất hiện.
Tầng hai nhà xưởng, ở góc phía tây bên trái, tấm rèm xám thoáng bị vén lên, máy quay đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Liễu Tư Nghiên phóng to video, khung cảnh chướng khí mờ mịt đầy khói bụi, còn có nhóm người vây quanh máy đánh bạc hiện ra rõ ràng trước mắt
Tim hai người như bị treo ngược lên, nặng nề nhưng cũng đầy phấn khích. Sau 7 năm, cuối cùng họ không còn dậm chân tại chỗ nữa.
Vu Thanh Đường tua lại đoạn phim vừa quay, cố tìm thêm manh mối.
“Trương Gia Minh cũng có mặt.” Liễu Tư Nghiên tiếp tục quay chụp, lòng bàn tay siết chặt, “Tao biết ngay mà, thằng đó không phải thứ tốt lành gì, còn dám dẫn cả học sinh theo nữa kìa.”
Vu Thanh Đường thuận mắt liếc nhìn một cái, bàng hoàng như sét đánh ngang tai, anh nhanh chóng cầm ống nhòm lên.
Trương Gia Minh đứng trước một chiếc xe màu đen, tay đút túi quần, mà người đang trò chuyện với gã chính là Dư Niệm.
Thấy biểu cảm của Vu Thanh Đường hơi lạ, Liễu Tư Nghiên hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Người đi cùng Trương Gia Minh là người quen của tao.”
“Ai?” Liễu Tư Nghiên thắc mắc.
Vu Thanh Đường không giải thích cụ thể, “Bạn thôi.”
Liễu Tư Nghiên hỏi tiếp, “Mày tính làm gì?”
“Xem thử họ định làm gì trước đã, nếu có gì bất thường chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
Trương Gia Minh lên xe, chở Dư Niệm đi xa hơn. Vu Thanh Đường âm thầm bám theo, thần kinh căng thẳng.
Hơn 10 phút sau, xe dừng lại trước một nhà xưởng khác.
Cửa sổ kính sẫm màu khiến họ không thể nhìn rõ bên trong. Khoảng 5 phút sau, Trương Gia Minh mở cửa sau xe, lôi Dư Niệm ra ngoài một cách thô bạo.
Liễu Tư Nghiên chỉnh máy quay về phía đó, “Thằng đó làm gì thế? Không chỉ đánh bạc mà còn bắt cóc hả?”
Đúng như dự đoán, tín hiệu điện thoại bị can thiệp làm nhiễu, không thể báo cảnh sát tại đây.
Vu Thanh Đường tháo camera giấu kín, gắn lên người mình, rồi đưa điện thoại của mình cho Liễu Tư Nghiên, “Mày lái xe đến khu vực có tín hiệu để báo cảnh sát, sau đó lấy điện thoại của tao để gọi cho Bách Chương.”
Giờ này chắc Từ Bách Chương đang họp, nếu là số của Liễu Tư Nghiên gọi đến có thể anh ấy sẽ không nghe.
Vu Thanh Đường dặn dò, “Nhớ nói rõ tình hình hiện tại với anh ấy, phải nhấn mạnh rằng người bị bắt cóc là chồng sắp cưới của bạn anh ấy.”
Liễu Tư Nghiên siết chặt điện thoại, “Còn mày thì sao?”
“Tao sẽ canh chừng ở cửa.” Vu Thanh Đường mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
Liễu Tư Nghiên vội giữ lại không cho anh đi, “Mày… mày đừng có hành động manh động, đừng vào trong. Thanh Đường, nếu mày cũng gặp chuyện, tao… tao…”
Cô không muốn bi kịch lặp lại thêm lần nữa.
“Yên tâm đi, đừng lãng phí thời gian, mau đi báo cảnh sát.”
Vu Thanh Đường ẩn mình sau những thùng xăng cũ, quan sát tình hình xung quanh. Cửa nhà xưởng hé mở một khe nhỏ, bên trong trống rỗng, không có dấu hiệu của đám đông tụ tập đánh bạc.
Chính sự yên lặng này lại khiến Vu Thanh Đường thêm lo lắng. Nếu không phải đến để đánh bạc thì chúng bắt Niệm Niệm đến đây làm gì?
Bên trong nhà kho có tiếng cãi vã, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì của Dư Niệm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tựa như sự tra tấn sinh tử.
Trong suốt 7 năm qua, Vu Thanh Đường đã nhiều lần tự hỏi chính mình: Quyết định như thế nào mới là đúng đắn? Hành động nào mới khiến anh không phải hối hận? Và sự chờ đợi nào mới không khiến anh trằn trọc suốt đêm?