Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Bác Sĩ Từ
Chương 26: Tán tỉnh
Vu Thanh Đường dựa lưng vào sofa mềm, lòng bàn tay bị ai đó nhét cho nửa quả cam. Từ Bách Chương mang kính lên, buộc lại tạp dề, múc canh ra cho anh.
Lúc mang kính trông Từ Bách Chương như một vị quân tử không màng dục vọng. Nhưng vừa rồi hắn tháo kính ra, vị quân tử này dường như chỉ hận không thể nuốt trọn Vu Thanh Đường vào bụng mình.
Ngón tay Từ Bách Chương nhẹ nhàng lướt qua sau gáy của anh, nếu không có nơi này làm “chứng cứ”, Vu Thanh Đường còn hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.
Vết thương của Vu Thanh Đường được cẩn thận xử lý, máu đã được cầm, cũng đã khử trùng, còn được dán băng chống thấm. Nó như một dấu hiệu của sự chiếm hữu, từ chối bất kì kẻ nào có ý định chạm vào.
Hai người ngồi đối diện nhau. Từ Bách Chương không nói lời nào, chỉ đưa cho Vu Thanh Đường một chén canh, bóc tôm và gắp thức ăn cho anh.
Vu Thanh Đường: “Anh muốn nghe giải thích không?”
Nếu đặt mình vào vị trí của hắn, anh cũng sẽ thấy không thoải mái, nhất là khi mấy ngày trước anh vừa hứa hẹn sẽ giữ khoảng cách với gã giám đốc kia.
Từ Bách Chương: “Nếu em muốn nói.”
Vu Thanh Đường không giấu giếm bất kỳ điều gì, kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay, bao gồm cả việc Liêu Văn Phong lấy Giám thị Khương làm cái cớ để lừa gạt, còn có việc gã vượt qua ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới.
Từ Bách Chương không trách móc, cũng không hỏi thêm chi tiết, hắn chỉ hỏi: “Hôm nay em không lái xe sao?”
“Em không muốn sau khi ăn cơm xong còn phải đưa sếp về nhà, nên mới đi nhờ xe anh ta.”
Từ Bách Chương: “Sao em không gọi cho anh?”
“Nhà hàng cách nhà mình không xa, em vội về nên bắt taxi tiện hơn.”
Từ Bách Chương: “Lỗi tại anh, đáng lẽ anh nên đến sớm đợi em.”
“Không phải lỗi của anh.” Vu Thanh Đường mỉm cười: “Nhưng em hứa với anh, lần sau nếu lại gặp phiền toái, em sẽ gọi cho anh ngay lập tức.”
“Thanh Đường, anh có thể hỏi một câu không?”
Vu Thanh Đường dừng đũa, đợi hắn tiếp tục.
“Sao em không ở bên anh ta?”
Nếu dựa theo những tiêu chuẩn trong hồ sơ hẹn hò của Vu Thanh Đường, vị giám đốc đó hoàn toàn phù hợp.
Vu Thanh Đường: “Trước đây anh ta từng kết hôn.”
Từ Bách Chương: “Sau đó thì sao?”
Vu Thanh Đường chống cằm: “Em có thể hỏi ngược lại anh một câu được không?”
Từ Bách Chương: “Em hỏi đi.”
“Nếu ngày đó người xem mắt với anh không phải là em, anh có kết hôn với người khác không?”
“Không.”
Đôi môi Vu Thanh Đường cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. “Vậy em có cần trả lời câu hỏi của anh nữa không?”
Từ Bách Chương cúi đầu lột tôm, nhẹ nhàng đáp: “Không cần.”
Vu Thanh Đường sờ nhẹ lên miếng băng chống thấm sau gáy: “Cái này phải dán bao lâu?”
“Đợi em tắm xong, anh sẽ tháo giúp em.”
***
Ba ngày sau, Vu Thanh Đường đang ngồi trong văn phòng chuẩn bị tài liệu cho buổi phỏng vấn tại trại giam. Liễu Tư Nghiên đang giúp anh kiểm tra lại bút ghi âm và máy tính bảng.
Đối tượng phỏng vấn lần này khá đặc biệt, trại giam chỉ cho phép một người vào.
Vu Thanh Đường đeo tai nghe, mở đoạn video mà cụ bà đã quay cho Từ Hạo. Sau khi trở về từ thôn Ngọc Long, anh đã xem qua video này vô số lần, mỗi lần đều khiến anh có cảm giác chua xót như vừa nuốt phải chanh.
Người bà gần 90 tuổi, thời gian sống của bà đang dần cạn kiệt. Bà không biết chữ, chưa từng đọc một cuốn sách nào, nhưng qua từng lời nói run rẩy chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là mong cháu trai sớm ngày trở về.
Anh cảm nhận được nỗi xót xa tràn về, khiến sống mũi nóng lên.
Vu Thanh Đường tháo tai nghe ra: “Có chuyện gì à?”
Liễu Tư Nghiên nhìn vào tai anh bằng ánh mắt tinh quái: “Tình hình chiến đấu của tụi mày dạo này có vẻ kịch liệt quá nhỉ?”
Vu Thanh Đường ngơ ngác: “Cái gì?”
Liễu Tư Nghiên chụp một bức ảnh rồi đưa cho anh xem: “Tự xem đi.”
Ở bên dưới tai có một dấu hôn đỏ sẫm, tròn vo, ở giữa có vết hằn như bị mút mạnh, trông chẳng khác gì bị sáp nóng nhỏ xuống.
Vu Thanh Đường chỉ lo mặc áo cao cổ để che sau gáy, không ngờ còn sót lại một “vết yêu” dễ cưng thế này.
Anh chuyển bức ảnh vào wechat của mình, sau đó xóa khỏi điện thoại của Liễu Tư Nghiên.
Liễu Tư Nghiên rút điện thoại về, dựa vào cạnh bàn xoắn phần đuôi tóc quanh ngón tay: “Minh tinh Vu, xem ra cuộc sống tân hôn của mày tiến triển tốt nhỉ.”
“Cũng tạm thôi.” Anh phóng to tấm ảnh, cố gắng tìm kiếm dấu răng của Từ Bách Chương.
Liễu Tư Nghiên sáp đến: “Ngủ với nhau chưa?”
Vu Thanh Đường: “Chưa.”
Liễu Tư Nghiên thò người qua: “Đến bước nào rồi?”
Vu Thanh Đường tiếp tục phóng to ảnh rồi thu nhỏ lại: “Mày thấy đấy, đến mức này thôi.”
Cơn đau do răng cắm vào da thịt vẫn còn khiến anh rùng mình, Vu Thanh Đường kéo lại cổ áo, quyết định giấu vết cắn này khỏi ánh mắt tò mò của Liễu Tư Nghiên.
“Cắn” có thể chỉ là sở thích cá nhân, nhưng sau hai lần, Vu Thanh Đường đã xác định rõ ràng, sở thích của Từ Bách Chương không chỉ đơn thuần là cắn, mà là “hút”, như thể hắn muốn hút cạn máu trong người anh.
“Mày chắc chứ?” Liễu Tư Nghiên không tin: “Đến mức đó rồi mà vẫn chưa lăn giường làm vài trận sao? Eo mày không đau, chân không mỏi à? Đứng thẳng được không? Chưa trải qua bảy lần một đêm hả?”
Vu Thanh Đường giật lấy điện thoại của cô, bấm mở ứng dụng rồi đưa lại cho cô: “Nếu mày rảnh quá thì nghe kịch truyền thanh đi. Kênh cá nhân của Thanh Phong, tất cả tài nguyên đều miễn phí.”
Liễu Tư Nghiên không phải là người đam mê thế giới ảo, nhưng thỉnh thoảng cũng xem vài bộ anime nổi tiếng hoặc nghe kịch truyền thanh cho vui.
Liễu Tư Nghiên tắt điện thoại, đút nó vào túi: “Mày biết Thanh Phong đại đại đã nửa năm rồi chưa ra bộ kịch mới nào không? Thêm nữa, 2 năm gần đây đại thần toàn làm công, hoặc tự công tự thụ, chán lắm, chẳng còn gì thú vị.”
Vu Thanh Đường có chất giọng biến hóa đa dạng, có thể đảm nhận cả vai công lẫn vai thụ, nhưng anh thích và am hiểu vai thụ nhiều hơn. Chỉ tiếc rằng tìm mãi chẳng kiếm được đối tác phối vai công hợp ý anh, nên đành tự mình phối vai đó, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Vu Thanh Đường cười nhạt: “Đừng mơ nữa, sau này càng không có cơ hội đâu.”
Liễu Tư Nghiên tiếc rẻ: “Mày thật sự lui giới sao?”
Vu Thanh Đường: “Giới này cần những dòng máu mới.”
“Nếu mày thấy không có ai xứng thì hợp tác với chồng mày cũng được mà, để tao nghe cho đã tai cái nào.”
“Mày không thèm muốn thì sẽ không muốn nghe nữa.” Vu Thanh Đường thu dọn đồ đạc, mở cửa bước ra: “Không nói nữa, tao phải đi rồi.”
Hôm nay là ngày anh hẹn gặp Từ Hạo.
“Đợi đã, đợi đã.” Liễu Tư Nghiên vội vã lục túi: “Có muốn ăn cam không? Tao mới mua, 30 đồng một cân, ngọt lắm.”
“Không cần đâu, mày ăn giúp tao đi.”
“Thanh Đường.” Liễu Tư Nghiên siết chặt trái cam: “Trông cậy vào mày cả đấy.”
Vu Thanh Đường siết chặt tay rồi lại thả lỏng, xoay lưng về phía cô vẫy tay: “Đi đây.”
***
Vu Thanh Đường đã từng nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của Từ Hạo từ bà nội của cậu, cậu nhóc trông khỏe mạnh kháu khỉnh, rất thích cười, ai gặp cũng phải khen một câu đáng yêu.
Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt Vu Thanh Đường là một thiếu niên cao hơn cả anh, kiểu tóc ngắn cạo tròn, vết nhuộm tóc vẫn còn lộ rõ.
Trông cậu giống hệt “đại ca học đường” trong phim thần tượng, trên mặt đầy vẻ ngỗ ngược, như muốn nói: “Ông đây đéo ưa gì mày.”
Vu Thanh Đường vẫn giữ thái độ điềm đạm của người trưởng thành, chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Vu Thanh Đường.”
Từ Hạo đạp chân lên ghế, vai nghiêng nghiêng thách thức: “Chào cái gì, có gì thì nói nhanh đi.”
Quản ngục ra lệnh: “Từ Hạo, lịch sự chút! Bỏ chân xuống, đây là người dẫn chương trình của kênh tin tức.”
Từ Hạo bỏ chân xuống, liếc nhìn sang một bên: “Ông đây không coi cái tin tức chó má đó, đéo cần biết anh ta là ai.”
Cậu thiếu niên nổi loạn thực sự khiến người ta nổi điên, cũng may Vu Thanh Đường đã chuẩn bị từ trước. “Cậu không xem tin tức cũng không sao, tôi còn một thân phận khác, tôi là chồng của chú cậu.”
Từ Hạo không thèm nhìn tới, vẫn tiếp tục xỉa răng: “Chú nào?”
“Từ Bách Chương.”
Từ Hạo khựng lại trong một giây, rồi ngay lập tức trở về vẻ ngông nghênh: “Xì, tưởng ai cũng có thể giả làm người nhà của chú tôi sao?”
Vu Thanh Đường không giải thích, chỉ mở đoạn ghi âm mà Từ Bách Chương đã ghi lại cho Từ Hạo nghe.
Chỉ có hai câu đơn giản.
“Tiểu Hạo, đã lâu không gặp.”
“Nghe lời chú Vu nhé.”
Nội dung ít ỏi nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Trên gương mặt ngỗ nghịch của thiếu niên cuối cùng cũng hiện ra chút ngoan ngoãn.
Vu Thanh Đường tắt đoạn ghi âm: “Giờ thì tin chưa?”
Từ Hạo cúi đầu cào cào móng tay: “Con đã thành rác rưởi như này rồi, chú ấy còn bận tâm làm gì nữa.”
“Dù con có thế nào, anh ấy vẫn là chú của con.” Vu Thanh Đường mỉm cười: “Và tất nhiên, chú cũng là chú của con.”
Từ Hạo len lén ngước mắt lên nhìn Vu Thanh Đường ba lần, mỗi lần đều chăm chú quan sát gương mặt anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Chú hai không thèm nói gì mà đã lấy chồng luôn rồi.”
“Vì lý do đặc biệt nên không thể kịp thời báo cho con biết.” Vu Thanh Đường lấy một hộp kẹo từ trong túi ra: “Đây, kẹo cưới. Chú hai bảo con thích vị này.”
Kẹo sữa Vượng Vượng đóng gói trong vỏ màu đỏ.
Chiếc hộp đã được mở, từ trong ra ngoài.
Theo quy định của trại giam, trong thời gian thăm nuôi không được phép đưa đồ vật, Vu Thanh Đường đã năn nỉ suốt nửa ngày, trải qua nhiều lần kiểm tra mới được đồng ý, nhưng chỉ được phép ăn trong khu vực thăm nuôi, những chiếc còn lại phải mang về.
Tai của Từ Hạo đỏ bừng lên: “Trẻ con mới thích ăn mấy thứ này thôi!”
“Được rồi, chú nhớ rồi, lần sau chú sẽ đổi loại kẹo dành cho người lớn.” Vu Thanh Đường đẩy hộp kẹo về phía cậu, “Nể mặt chú lần này đi, chú hai của con và chú cố ý mua cho con đấy.”
“Chỉ lần này thôi đấy!” Từ Hạo lấy một viên kẹo nhét vào miệng, nhai mãi mới lí nhí nói: “Cảm ơn.”
Vu Thanh Đường rất vui, ít nhất cậu bé đã biết nói lời cảm ơn.
Không khí giữa họ trở nên hòa hoãn hơn một chút. Vu Thanh Đường lấy bút ghi âm ra, bật lên trước mặt cậu: “Những gì chúng ta nói sau đây sẽ được ghi lại. Con yên tâm, tất cả nội dung sẽ được mã hóa, và chỉ được phát sóng sau khi có sự đồng ý của con.”
Từ Hạo cúi gằm mặt xuống: “Con đã nói là con không biết gì hết, có gì mà hỏi chứ.”
Xem ra con đường chú hai không đi tiếp được nữa. Vu Thanh Đường lấy máy tính bảng ra: “Bà nội của con có để lại lời nhắn cho con.”
Trong phòng thăm nuôi, bên cạnh Từ Hạo có một quản ngục giám sát, Vu Thanh Đường cũng không tiện rời khỏi chỗ này. Nhưng anh không muốn ngồi đối diện trực tiếp với cậu, nên đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Đây không phải lần đầu tiên Vu Thanh Đường tới trại giam. Khi còn là sinh viên năm tư, anh đã thực tập một năm tại đài truyền hình tỉnh, làm chương trình về luật pháp cho kênh xã hội.
Khi ấy anh đã cảm thấy ô cửa sổ ở đây thật nhỏ, có hàng rào sắt bao bọc, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bầu trời ngoài kia.
Từ Hạo vặn âm lượng của video xuống mức nhỏ nhất.
Vu Thanh Đường đã xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, từng lời của bà nội cậu anh đều thuộc nằm lòng.
“Hạo Hạo à, người ta đều nói con hư, nhưng bà biết, con là đứa trẻ ngoan. Con không cố ý trộm tiền của người khác, con chỉ muốn mua quần áo mới cho bà, xây nhà mới cho bà, bà biết hết, biết hết mà.”
“Nhưng mặc kệ con vì cái gì, con trộm hay cướp đều là sai, sai thì phải sửa, sửa xong bà sẽ đợi con về.”
“Bà không cần quần áo mới, cũng không cần nhà mới, bà chỉ muốn cháu ngoan của bà trở về thôi.”
“Con phải nói với cảnh sát, phải nói với chú Vu của con, phải nói thật thì mới có thể cải tạo cho tốt, mới sớm được ra ngoài.”
“Hạo Hạo của bà lớn rồi, không thể nũng nịu trong lòng bà được nữa.”
“Hạo Hạo à, cháu ngoan của bà, bà nhớ con, con mau về nhé…”
Video kết thúc, Vu Thanh Đường vẫn đứng bên cửa sổ, cố gắng nhìn ra bầu trời qua ô cửa nhỏ.
Thêm mười phút trôi qua, anh mới quay lại.
Thiếu niên ngỗ ngược giờ đây đã biến thành chú cún nhỏ, hai mắt đỏ hoe. Vu Thanh Đường không đưa giấy cho cậu, vì lòng tự trọng cao ngất của thiếu niên căn bản không cần thứ đó.
Vu Thanh Đường giả vờ như không thấy đôi mắt ướt đẫm của cậu: “Con có gì muốn hỏi chú không?”
“Sức khỏe của bà con thế nào rồi?”
“Ăn ngon uống tốt, thậm chí còn có sức cãi nhau với người khác. Bà rất nhớ con, nhưng không bao giờ nói với ai cả.”
Cũng giống như con vậy.
Lặng lẽ nhớ, lén lút lau nước mắt.
Từ Hạo hít mũi thật mạnh: “Con biết bà đã già rồi, con sẽ không ra ngoài được, không thể gặp lại bà nữa.”
“Nói linh tinh gì đấy, con mới 16, sao lại không ra được? Vả lại, đừng có trù bà của con, bà còn có chú hai chăm sóc.” Vu Thanh Đường nắm chặt cây bút: “Điều con cần làm bây giờ là hợp tác với cảnh sát, kể hết những gì con biết.”
Từ Hạo không còn già mồm cãi láo, nhưng cậu cũng không định mở miệng, chỉ cúi đầu.
Vu Thanh Đường cho cậu chút thời gian suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hạo, con biết đúng không? Cái gì con cũng biết.”
Từ Hạo cúi đầu, xem những lời anh nói như gió thoảng bên tai.
“Tiểu Hạo, chú đã mất rất nhiều công sức để gặp con, không chỉ vì chương trình.” Vu Thanh Đường hít sâu một hơi: “Một người bạn của chú cũng từng bị cuốn vào chuyện đó, chú rất muốn biết tổ chức đó là gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Chính họ đã xúi giục con phải không? Con có nhớ rõ tên của bọn họ không? Hoặc là bộ dáng của họ?”
Hơi thở của Từ Hạo dần trở nên gấp gáp, như thể vừa xem một bộ phim kinh dị: “Con không biết, con không biết gì cả.”
Cậu ôm lấy đầu, cả người run rẩy: “Đừng hỏi con, con thật sự không biết, không biết gì cả…”
Phản ứng của Từ Hạo vượt ngoài dự đoán của Vu Thanh Đường. Anh bước tới ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói ấm áp trấn an: “Không nghĩ nữa, không nói nữa, không sao đâu, chúng ta không nói chuyện này nữa.”
Vu Thanh Đường muốn biết sự thật, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách làm tổn thương Tiểu Hạo.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành Từ Hạo, kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị gần đây ở thôn Ngọc Long. Nào là chuyện con gà nhà thím ba cắn con chó nhà cậu hai, rồi mèo nhà chú tư sinh liền tám chú mèo con. Anh kể về những người bạn vẫn luôn nhớ đến Từ Hạo, kể cho đến khi cậu ổn định trở lại.
Thời gian thăm nuôi đã hết, Vu Thanh Đường ấn dừng bút ghi âm, đành phải kết thúc buổi phỏng vấn hôm nay.
Dù chưa thu thập được nhiều manh mối, nhưng ít ra chuyến đi này không hề vô ích.
Trước khi rời đi, Vu Thanh Đường gọi cậu lại: “Chú có thể hỏi con một câu không?”
Từ Hạo nắm chặt giấy gói kẹo trong tay: “Gì ạ?”
Vu Thanh Đường: “Cha của chú hai, con biết gì về ông ấy không?”
Sắc mặt Từ Hạo như đông cứng lại, giọng khô khốc: “Sao lại hỏi chuyện đó?”
“Cha của chú ấy qua đời như thế nào?”
Đôi môi khô nứt của Từ Hạo như muốn tróc da, cả khuôn mặt cậu chùng xuống: “Chú hai con không nói với chú à?”
“Chú chưa từng hỏi.”
“Thế thì cũng đừng hỏi con!”
***
Vu Thanh Đường tiếp tục theo dõi vụ việc của Từ Hạo, đồng thời còn phải phỏng vấn thêm một vài trường hợp khác. Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, khiến cả đội làm việc không kể ngày đêm.
Hôm đó, anh và Liễu Tư Nghiên phải tăng ca đến 11 giờ đêm. Khi tan ca, cả hai cùng nhau ra về.
Thang máy của tòa nhà chính tạm ngưng hoạt động lúc 11 giờ, nên họ chỉ có thể đi thang máy chở hàng ở tòa nhà phía tây. Vì tầng của họ không cao, hai người vừa trò chuyện vừa quyết định đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Gần đến cửa, Liễu Tư Nghiên khịt mũi vài lần rồi nhăn mặt: “Sao mùi nồng quá vậy, ai đổ cồn ra à?”
Vu Thanh Đường cũng nhíu mày: “Đúng là nồng thật.”
Bất ngờ, một người đàn ông cao lớn nhảy ra, dáng người rất cao, loạng choạng lắc lư, trên người nồng nặc mùi rượu.
Liễu Tư Nghiên hốt hoảng kêu lên, nhìn chằm chằm vào người kia: “Giám đốc? Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt của Liêu Văn Phong không rời khỏi Vu Thanh Đường, giọng nặng nề: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Vu Thanh Đường: “Ngày mai tôi sẽ đến văn phòng của anh.”
Liêu Văn Phong: “Phải nói ngay bây giờ.”
“Anh uống nhiều rồi, có gì để mai nói.”
“Thanh Đường, tại sao cậu không thể nhìn tôi một lần? Lòng tôi thế nào cậu không hiểu sao? Tôi thật sự không thể sống thiếu cậu.”
Liễu Tư Nghiên cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn: “Giám đốc, anh bình tĩnh lại đi, hay để tôi gọi xe cho anh?”
Liêu Văn Phong đột nhiên gào lên: “Tôi không thể bình tĩnh!”
Vu Thanh Đường nhanh chóng liếc quanh, nhận thấy cầu thang thoát hiểm không có camera, nhưng ngay khi bước ra ngoài sẽ bị ghi lại bởi hệ thống giám sát dày đặc. Đặc biệt là ngay cửa đài truyền hình còn nhiều camera hơn.
Liêu Văn Phong đã say thành như vầy, nếu để gã bám theo ra cửa, chuyện này sẽ gây ra không ít rắc rối. Anh thực sự trân trọng công việc này, cũng không muốn dính vào chuyện thị phi với gã.
Vu Thanh Đường thở dài: “Anh muốn nói gì?”
Liêu Văn Phong: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Vu Thanh Đường đưa chìa khóa xe cho Liễu Tư Nghiên: “Chờ tao ở xe.”
Liễu Tư Nghiên kéo anh lại: “Mày đùa gì vậy? Có biết tình hình bây giờ là thế nào không?”
Vu Thanh Đường đương nhiên biết rõ. Trong môi trường đầy lời đàm tiếu của đài truyền hình, chuyện giữa anh và giám đốc đã sớm không thể làm rõ.
Khi Vu Thanh Đường vừa bước chân vào đài truyền hình tỉnh đã được giao làm MC bản tin buổi tối, những lời bàn tán không ngừng nổ ra. Trong suốt những năm qua, anh đã dùng chính thực lực của mình để khiến những kẻ ganh ghét phải câm miệng.
Giờ đây, vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, có Liễu Tư Nghiên ở cạnh còn đỡ. Nếu bị chụp được cảnh chỉ có anh và Liêu Văn Phong, giải thích thế nào cũng không xong.
Những suy nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu Vu Thanh Đường, khi anh đưa chìa khóa xe, tiện thể đặt luôn chiếc điện thoại vào tay Liễu Tư Nghiên: “Không sao đâu, đợi tao ngoài kia. Tiện thể hỏi bác sĩ Từ xem thang thuốc kia uống trước hay sau bữa ăn giúp tao.”
Cửa cầu thang thoát hiểm tự động đóng lại, làm bừng sáng ánh đèn mờ nhạt trong khu vực cầu thang.
Vu Thanh Đường bước đến gần phía cửa ra vào: “Anh muốn nói gì?”
Liêu Văn Phong bắt đầu kể lể: “Bắt đầu từ khi cậu học năm nhất đại học, tôi đã để ý đến cậu rồi. Lúc đó tôi còn là trưởng phòng tin tức, đến trường các cậu để tuyển người, lúc đó tôi đã thấy cậu, là người dẫn chương trình cho buổi lễ.”
Đó là lần đầu tiên gã tin rằng trên đời thật sự có thiên thần. Vu Thanh Đường hoàn mỹ đến mức không thể tin nổi, giọng nói trong trẻo sạch sẽ. Chỉ cần anh đứng trên sân khấu, cả thế giới dường như đều phát sáng vì anh.
Từ lúc đó, Liêu Văn Phong đã quyết tâm, chỉ cần Vu Thanh Đường tốt nghiệp, gã nhất định sẽ mời anh về đài truyền hình tỉnh làm việc.
Sau khi tìm hiểu kỹ hơn, gã nhận ra Vu Thanh Đường không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc và giọng nói thiên phú, mà còn có trí tuệ và tài năng vượt trội.
Biết được ước mơ của Vu Thanh Đường là trở thành phát thanh viên, gã đã mở rộng số lượng MC bản tin buổi tối sau khi anh chính thức gia nhập đài, từ hai tổ bốn người thành ba tổ sáu người.
Vu Thanh Đường quả nhiên không phụ sự kì vọng của gã, liên tục dẫn đầu và giành được vị trí MC nam duy nhất.
Vu Thanh Đường quá ưu tú, ưu tú đến mức không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài. Nhưng Liêu Văn Phong luôn muốn mở đường cho anh, để anh cảm kích, thần phục và yêu gã.
Mắt Liêu Văn Phong đỏ bừng: “Cậu giỏi như vậy, hoàn hảo như vậy, cậu phải thuộc về tôi, cậu phải…”
Vu Thanh Đường cắt lời gã: “Tôi nói lần cuối, tôi đã kết hôn rồi.”
“Tôi không quan tâm, các người ly hôn đi. Tôi chắc chắn sẽ là một người chồng tốt, sẽ trân trọng tình cảm của chúng ta.”
Vu Thanh Đường không muốn đôi co với một con ma men, “Tôi có thể coi như chưa từng nghe thấy gì, làm ơn đừng nói thêm nữa.”
Liêu Văn Phong như một gã hề, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, gã cất tiếng, “Đường Đường, em nhìn tôi đi. Từ lúc em 19 đến 29, tôi đã yêu em suốt mười năm. Là lỗi của tôi, tôi đã không ly hôn sớm hơn.”
“Là lỗi của tôi, đã để em chờ quá lâu. Chắc em phải tức giận lắm, nên mới cưới người khác để trả thù tôi. Xin lỗi em.”
Vu Thanh Đường không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. “Tôi đi đây, anh tự lo liệu đi.”
Cửa chưa kịp mở, anh đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
“Đừng đi! Đường Đường, đừng rời xa tôi!”
“Liêu Văn Phong, buông ra! Đừng ép tôi báo cảnh sát!”
Ngay lúc đó, cửa thoát hiểm bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào, bàn tay đang giữ chặt cánh tay anh bị giật mạnh, Vu Thanh Đường được kéo đến khu vực an toàn.
Liễu Tư Nghiên chạy đến, thở hổn hển, “Thanh Đường, mày không sao chứ?”
Vu Thanh Đường xoa cánh tay đau nhức, “Không sao.”
Ngay sau đó, cả hai người đều trợn mắt há mồm, mọi sự chú ý đều đặt lên cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Từ Bách Chương đứng trong tư thế như đang vận công, hai chân vững chãi, lòng bàn tay nhắm vào Liêu Văn Phong đẩy nhẹ một cái. Trông như không dùng lực gì nhiều, nhưng Liêu Văn Phong lại lập tức loạng choạng ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn.
Gã cuộn tròn người như một con tôm sống bị nướng chín.
Miệng Liễu Tư Nghiên há to như có thể nuốt trọn một quả bóng, “Trời mẹ! Đông y còn nghiên cứu cả bí kíp võ công hả?”
Vu Thanh Đường cũng sững sờ, anh chỉ biết Từ Bách Chương luyện Thái Cực Quyền, không ngờ rằng hắn còn có võ công lợi hại đến vậy, thì ra phim kiếm hiệp cũng không phải hoàn toàn là hư cấu.
Từ Bách Chương đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau lưng, chỉ thiếu mỗi thanh đao nữa là đủ bộ. Hắn cúi đầu, nhìn bại tướng Liêu Văn Phong đang nằm lăn lộn trên sàn, “Nếu còn dám quấy rối em ấy, lần tới không chỉ có một chưởng thôi đâu.”
Từ Bách Chương xoay người bước đến, hai người phía sau hít sâu một hơi, thiếu điều muốn khom lưng cúi chào.
“Em ổn chứ?” Từ Bách Chương hỏi anh.
“Không sao, may mà anh đến kịp lúc.” Vu Thanh Đường vẫn chưa hết phấn khích, “Sao hai người đến nhanh thế?”
Liễu Tư Nghiên rời đi chưa đầy mười phút.
Từ Bách Chương: “Anh đang ở ngay cổng đài truyền hình, chờ em tan làm.”
“Sao anh không nói với em?”
“Sợ ảnh hưởng đến công việc của em.”
Vu Thanh Đường vừa sùng bái vừa cảm động, nói, “Đi thôi, về nhà nào.”
“Ơ, cái kia…” Liễu Tư Nghiên chỉ về phía sau, nơi gã đàn ông vẫn đang nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ, “Từ đại sư… à không, bác sĩ Từ, có cần gọi xe cấp cứu không? Liệu có nguy hiểm tính mạng không?”
Giám đốc la hét khiến ai cũng phải hoảng sợ.
Y như cảnh trong phim kinh dị.
Không lẽ gã đã bị trúng chiêu “Hóa Cốt Miên Chưởng”? Ngày mai tỉnh dậy, liệu có còn sót lại gì không?
Từ Bách Chương lạnh lùng nhìn xuống người nằm dưới đất, “Không sao đâu, đau đớn sẽ giúp đầu óc anh ta tỉnh táo hơn.”
Mặc dù cảm thấy hành động này hơi sai sai, nhưng Liễu Tư Nghiên thật sự không thể kìm được, trước khi đi còn lén quay lại một đoạn video cảnh Liêu Văn Phong lăn lộn rên rỉ dưới đất.
Lần sau mà dám giở trò nữa, tôi sẽ tung lên mạng hết!
Đồ bỉ ổi!
Ba người rời đi cùng nhau, Từ Bách Chương đi phía trước.
Liễu Tư Nghiên: “Mày đi chung xe với Từ đại sư à?”
Vu Thanh Đường gật đầu.
Liễu Tư Nghiên: “Vậy tao sẽ bắt taxi về.”
“Đi thôi, đưa mày về trước.”
Vu Thanh Đường mở cửa xe phía sau, lại bị Liễu Tư Nghiên ngăn lại, “Vợ chồng son tụi mày ngồi trước đi được không? Đừng có quấy rầy tao hưởng thụ ở ghế sau.”
Vu Thanh Đường bật cười, “Được thôi.”
Vu Thanh Đường mở cửa trước, nhưng chợt nhớ ra Tiểu Hạo có viết cho mình một lá thư để trên xe, anh vẫn chưa kịp đọc, “Đợi chút, để em đi lấy.”
Từ Bách Chương: “Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, xe ở ngay bên cạnh thôi.”
Đi được nửa đường, Vu Thanh Đường chợt khựng lại, suy nghĩ liệu có nên để hai người họ lại trong xe hay không. Tuy Liễu Tư Nghiên có khả năng giao tiếp đỉnh cao với người quen, nhưng với người lạ, đặc biệt là người nghiêm túc như Từ Bách Chương, có thể cô sẽ thấy ngại.
Nhưng thôi, giờ mà quay lại đưa ai theo đều không thích hợp.
Vu Thanh Đường nhanh chóng lấy thư, tới lui chỉ mất chưa đến năm phút. Anh mở cửa lên xe, chú ý phản ứng của hai người, thấy họ vẫn khá thoải mái anh mới yên tâm.
Xe dừng lại trước nhà Liễu Tư Nghiên, cô nhiệt tình chào tạm biệt, còn đặc biệt nói với Từ Bách Chương, “Từ đại sư, khi nào cần thì cứ gọi cho tôi nhé. Tôi đi đây, tạm biệt!”
Chờ Liễu Tư Nghiên đi rồi, Vu Thanh Đường tò mò hỏi, “Hai người nói chuyện cũng hợp nhỉ?”
Từ Bách Chương: “Bạn của em rất nhiệt tình.”
Vu Thanh Đường: “Nói chuyện gì thế?”
“Chân của bố cô ấy không khỏe, muốn nhờ anh xem thử.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Không phải Vu Thanh Đường nghi ngờ Từ Bách Chương, mà là dựa vào hiểu biết của anh về Liễu Tư Nghiên, chắc chắn chị đẹp kia sẽ không cam tâm nói mỗi chuyện đó.
Từ Bách Chương lái xe vào hầm, “Cô ấy còn nói với anh về sở thích của em.”
“Sở thích gì cơ?”
“Cô ấy nói,” Từ Bách Chương thả chậm từng chữ, “Em thích cảm giác mạnh.”
Vu Thanh Đường: “…”
Chưa từng thấy ‘thần trợ công’ nào lại thẳng thắn đến thế.
Từ Bách Chương kéo phanh tay, “Anh có thể hỏi, mức độ ‘kích thích’ mà em thích là bao nhiêu không?”
Ánh mắt Vu Thanh Đường lướt từ trái qua phải, thông qua gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt của Từ Bách Chương, “Anh đoán thử xem?”
“Đoán không ra.” Từ Bách Chương tháo dây an toàn, bàn tay áp nhẹ xuống, “Anh chỉ biết, lúc em thở dốc nghe vô cùng êm tai.”
Đôi mắt của Từ Bách Chương hiện lên trong đồng tử của Vu Thanh Đường, hai người đối diện nhau, bóng họ giao hòa thành một.
Vu Thanh Đường có thể nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn trong lồng ngực, nhưng ánh mắt không hề tránh né, “Bác sĩ Từ, anh đang tán tỉnh em sao?”
“Đang nói sự thật thôi.”
Từ Bách Chương giống như một bạn nhỏ làm chuyện xấu xong liền bỏ chạy, nhưng lại bị Vu Thanh Đường tóm được, giữ chặt tại chỗ.
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, “Anh trốn cái gì?”
Từ Bách Chương nghiêng về phía ngược lại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, “Không có.”
Vu Thanh Đường kéo nhẹ cà vạt của hắn, từ từ cuộn lại, “Tâm trạng của bác sĩ Từ có vẻ tốt nhỉ?”
“Cũng tạm.”
“Em có thể biết lý do không?”
Hơi thở của Từ Bách Chương như thiêu đốt, “Khi anh định gọi cho em, thì nhận được điện thoại từ bạn của em.”
“Đó chẳng phải chuyện bình thường sao?” Vu Thanh Đường tháo dây an toàn, kéo lỏng cà vạt, nhẹ nhàng dán người đến gần, “Không gọi cho chồng em, thì còn gọi cho ai?”
Lúc mang kính trông Từ Bách Chương như một vị quân tử không màng dục vọng. Nhưng vừa rồi hắn tháo kính ra, vị quân tử này dường như chỉ hận không thể nuốt trọn Vu Thanh Đường vào bụng mình.
Ngón tay Từ Bách Chương nhẹ nhàng lướt qua sau gáy của anh, nếu không có nơi này làm “chứng cứ”, Vu Thanh Đường còn hoài nghi rằng mình đang nằm mơ.
Vết thương của Vu Thanh Đường được cẩn thận xử lý, máu đã được cầm, cũng đã khử trùng, còn được dán băng chống thấm. Nó như một dấu hiệu của sự chiếm hữu, từ chối bất kì kẻ nào có ý định chạm vào.
Hai người ngồi đối diện nhau. Từ Bách Chương không nói lời nào, chỉ đưa cho Vu Thanh Đường một chén canh, bóc tôm và gắp thức ăn cho anh.
Vu Thanh Đường: “Anh muốn nghe giải thích không?”
Nếu đặt mình vào vị trí của hắn, anh cũng sẽ thấy không thoải mái, nhất là khi mấy ngày trước anh vừa hứa hẹn sẽ giữ khoảng cách với gã giám đốc kia.
Từ Bách Chương: “Nếu em muốn nói.”
Vu Thanh Đường không giấu giếm bất kỳ điều gì, kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay, bao gồm cả việc Liêu Văn Phong lấy Giám thị Khương làm cái cớ để lừa gạt, còn có việc gã vượt qua ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới.
Từ Bách Chương không trách móc, cũng không hỏi thêm chi tiết, hắn chỉ hỏi: “Hôm nay em không lái xe sao?”
“Em không muốn sau khi ăn cơm xong còn phải đưa sếp về nhà, nên mới đi nhờ xe anh ta.”
Từ Bách Chương: “Sao em không gọi cho anh?”
“Nhà hàng cách nhà mình không xa, em vội về nên bắt taxi tiện hơn.”
Từ Bách Chương: “Lỗi tại anh, đáng lẽ anh nên đến sớm đợi em.”
“Không phải lỗi của anh.” Vu Thanh Đường mỉm cười: “Nhưng em hứa với anh, lần sau nếu lại gặp phiền toái, em sẽ gọi cho anh ngay lập tức.”
“Thanh Đường, anh có thể hỏi một câu không?”
Vu Thanh Đường dừng đũa, đợi hắn tiếp tục.
“Sao em không ở bên anh ta?”
Nếu dựa theo những tiêu chuẩn trong hồ sơ hẹn hò của Vu Thanh Đường, vị giám đốc đó hoàn toàn phù hợp.
Vu Thanh Đường: “Trước đây anh ta từng kết hôn.”
Từ Bách Chương: “Sau đó thì sao?”
Vu Thanh Đường chống cằm: “Em có thể hỏi ngược lại anh một câu được không?”
Từ Bách Chương: “Em hỏi đi.”
“Nếu ngày đó người xem mắt với anh không phải là em, anh có kết hôn với người khác không?”
“Không.”
Đôi môi Vu Thanh Đường cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. “Vậy em có cần trả lời câu hỏi của anh nữa không?”
Từ Bách Chương cúi đầu lột tôm, nhẹ nhàng đáp: “Không cần.”
Vu Thanh Đường sờ nhẹ lên miếng băng chống thấm sau gáy: “Cái này phải dán bao lâu?”
“Đợi em tắm xong, anh sẽ tháo giúp em.”
***
Ba ngày sau, Vu Thanh Đường đang ngồi trong văn phòng chuẩn bị tài liệu cho buổi phỏng vấn tại trại giam. Liễu Tư Nghiên đang giúp anh kiểm tra lại bút ghi âm và máy tính bảng.
Đối tượng phỏng vấn lần này khá đặc biệt, trại giam chỉ cho phép một người vào.
Vu Thanh Đường đeo tai nghe, mở đoạn video mà cụ bà đã quay cho Từ Hạo. Sau khi trở về từ thôn Ngọc Long, anh đã xem qua video này vô số lần, mỗi lần đều khiến anh có cảm giác chua xót như vừa nuốt phải chanh.
Người bà gần 90 tuổi, thời gian sống của bà đang dần cạn kiệt. Bà không biết chữ, chưa từng đọc một cuốn sách nào, nhưng qua từng lời nói run rẩy chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là mong cháu trai sớm ngày trở về.
Anh cảm nhận được nỗi xót xa tràn về, khiến sống mũi nóng lên.
Vu Thanh Đường tháo tai nghe ra: “Có chuyện gì à?”
Liễu Tư Nghiên nhìn vào tai anh bằng ánh mắt tinh quái: “Tình hình chiến đấu của tụi mày dạo này có vẻ kịch liệt quá nhỉ?”
Vu Thanh Đường ngơ ngác: “Cái gì?”
Liễu Tư Nghiên chụp một bức ảnh rồi đưa cho anh xem: “Tự xem đi.”
Ở bên dưới tai có một dấu hôn đỏ sẫm, tròn vo, ở giữa có vết hằn như bị mút mạnh, trông chẳng khác gì bị sáp nóng nhỏ xuống.
Vu Thanh Đường chỉ lo mặc áo cao cổ để che sau gáy, không ngờ còn sót lại một “vết yêu” dễ cưng thế này.
Anh chuyển bức ảnh vào wechat của mình, sau đó xóa khỏi điện thoại của Liễu Tư Nghiên.
Liễu Tư Nghiên rút điện thoại về, dựa vào cạnh bàn xoắn phần đuôi tóc quanh ngón tay: “Minh tinh Vu, xem ra cuộc sống tân hôn của mày tiến triển tốt nhỉ.”
“Cũng tạm thôi.” Anh phóng to tấm ảnh, cố gắng tìm kiếm dấu răng của Từ Bách Chương.
Liễu Tư Nghiên sáp đến: “Ngủ với nhau chưa?”
Vu Thanh Đường: “Chưa.”
Liễu Tư Nghiên thò người qua: “Đến bước nào rồi?”
Vu Thanh Đường tiếp tục phóng to ảnh rồi thu nhỏ lại: “Mày thấy đấy, đến mức này thôi.”
Cơn đau do răng cắm vào da thịt vẫn còn khiến anh rùng mình, Vu Thanh Đường kéo lại cổ áo, quyết định giấu vết cắn này khỏi ánh mắt tò mò của Liễu Tư Nghiên.
“Cắn” có thể chỉ là sở thích cá nhân, nhưng sau hai lần, Vu Thanh Đường đã xác định rõ ràng, sở thích của Từ Bách Chương không chỉ đơn thuần là cắn, mà là “hút”, như thể hắn muốn hút cạn máu trong người anh.
“Mày chắc chứ?” Liễu Tư Nghiên không tin: “Đến mức đó rồi mà vẫn chưa lăn giường làm vài trận sao? Eo mày không đau, chân không mỏi à? Đứng thẳng được không? Chưa trải qua bảy lần một đêm hả?”
Vu Thanh Đường giật lấy điện thoại của cô, bấm mở ứng dụng rồi đưa lại cho cô: “Nếu mày rảnh quá thì nghe kịch truyền thanh đi. Kênh cá nhân của Thanh Phong, tất cả tài nguyên đều miễn phí.”
Liễu Tư Nghiên không phải là người đam mê thế giới ảo, nhưng thỉnh thoảng cũng xem vài bộ anime nổi tiếng hoặc nghe kịch truyền thanh cho vui.
Liễu Tư Nghiên tắt điện thoại, đút nó vào túi: “Mày biết Thanh Phong đại đại đã nửa năm rồi chưa ra bộ kịch mới nào không? Thêm nữa, 2 năm gần đây đại thần toàn làm công, hoặc tự công tự thụ, chán lắm, chẳng còn gì thú vị.”
Vu Thanh Đường có chất giọng biến hóa đa dạng, có thể đảm nhận cả vai công lẫn vai thụ, nhưng anh thích và am hiểu vai thụ nhiều hơn. Chỉ tiếc rằng tìm mãi chẳng kiếm được đối tác phối vai công hợp ý anh, nên đành tự mình phối vai đó, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Vu Thanh Đường cười nhạt: “Đừng mơ nữa, sau này càng không có cơ hội đâu.”
Liễu Tư Nghiên tiếc rẻ: “Mày thật sự lui giới sao?”
Vu Thanh Đường: “Giới này cần những dòng máu mới.”
“Nếu mày thấy không có ai xứng thì hợp tác với chồng mày cũng được mà, để tao nghe cho đã tai cái nào.”
“Mày không thèm muốn thì sẽ không muốn nghe nữa.” Vu Thanh Đường thu dọn đồ đạc, mở cửa bước ra: “Không nói nữa, tao phải đi rồi.”
Hôm nay là ngày anh hẹn gặp Từ Hạo.
“Đợi đã, đợi đã.” Liễu Tư Nghiên vội vã lục túi: “Có muốn ăn cam không? Tao mới mua, 30 đồng một cân, ngọt lắm.”
“Không cần đâu, mày ăn giúp tao đi.”
“Thanh Đường.” Liễu Tư Nghiên siết chặt trái cam: “Trông cậy vào mày cả đấy.”
Vu Thanh Đường siết chặt tay rồi lại thả lỏng, xoay lưng về phía cô vẫy tay: “Đi đây.”
***
Vu Thanh Đường đã từng nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của Từ Hạo từ bà nội của cậu, cậu nhóc trông khỏe mạnh kháu khỉnh, rất thích cười, ai gặp cũng phải khen một câu đáng yêu.
Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt Vu Thanh Đường là một thiếu niên cao hơn cả anh, kiểu tóc ngắn cạo tròn, vết nhuộm tóc vẫn còn lộ rõ.
Trông cậu giống hệt “đại ca học đường” trong phim thần tượng, trên mặt đầy vẻ ngỗ ngược, như muốn nói: “Ông đây đéo ưa gì mày.”
Vu Thanh Đường vẫn giữ thái độ điềm đạm của người trưởng thành, chào hỏi: “Chào cậu, tôi là Vu Thanh Đường.”
Từ Hạo đạp chân lên ghế, vai nghiêng nghiêng thách thức: “Chào cái gì, có gì thì nói nhanh đi.”
Quản ngục ra lệnh: “Từ Hạo, lịch sự chút! Bỏ chân xuống, đây là người dẫn chương trình của kênh tin tức.”
Từ Hạo bỏ chân xuống, liếc nhìn sang một bên: “Ông đây không coi cái tin tức chó má đó, đéo cần biết anh ta là ai.”
Cậu thiếu niên nổi loạn thực sự khiến người ta nổi điên, cũng may Vu Thanh Đường đã chuẩn bị từ trước. “Cậu không xem tin tức cũng không sao, tôi còn một thân phận khác, tôi là chồng của chú cậu.”
Từ Hạo không thèm nhìn tới, vẫn tiếp tục xỉa răng: “Chú nào?”
“Từ Bách Chương.”
Từ Hạo khựng lại trong một giây, rồi ngay lập tức trở về vẻ ngông nghênh: “Xì, tưởng ai cũng có thể giả làm người nhà của chú tôi sao?”
Vu Thanh Đường không giải thích, chỉ mở đoạn ghi âm mà Từ Bách Chương đã ghi lại cho Từ Hạo nghe.
Chỉ có hai câu đơn giản.
“Tiểu Hạo, đã lâu không gặp.”
“Nghe lời chú Vu nhé.”
Nội dung ít ỏi nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Trên gương mặt ngỗ nghịch của thiếu niên cuối cùng cũng hiện ra chút ngoan ngoãn.
Vu Thanh Đường tắt đoạn ghi âm: “Giờ thì tin chưa?”
Từ Hạo cúi đầu cào cào móng tay: “Con đã thành rác rưởi như này rồi, chú ấy còn bận tâm làm gì nữa.”
“Dù con có thế nào, anh ấy vẫn là chú của con.” Vu Thanh Đường mỉm cười: “Và tất nhiên, chú cũng là chú của con.”
Từ Hạo len lén ngước mắt lên nhìn Vu Thanh Đường ba lần, mỗi lần đều chăm chú quan sát gương mặt anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Chú hai không thèm nói gì mà đã lấy chồng luôn rồi.”
“Vì lý do đặc biệt nên không thể kịp thời báo cho con biết.” Vu Thanh Đường lấy một hộp kẹo từ trong túi ra: “Đây, kẹo cưới. Chú hai bảo con thích vị này.”
Kẹo sữa Vượng Vượng đóng gói trong vỏ màu đỏ.
Chiếc hộp đã được mở, từ trong ra ngoài.
Theo quy định của trại giam, trong thời gian thăm nuôi không được phép đưa đồ vật, Vu Thanh Đường đã năn nỉ suốt nửa ngày, trải qua nhiều lần kiểm tra mới được đồng ý, nhưng chỉ được phép ăn trong khu vực thăm nuôi, những chiếc còn lại phải mang về.
Tai của Từ Hạo đỏ bừng lên: “Trẻ con mới thích ăn mấy thứ này thôi!”
“Được rồi, chú nhớ rồi, lần sau chú sẽ đổi loại kẹo dành cho người lớn.” Vu Thanh Đường đẩy hộp kẹo về phía cậu, “Nể mặt chú lần này đi, chú hai của con và chú cố ý mua cho con đấy.”
“Chỉ lần này thôi đấy!” Từ Hạo lấy một viên kẹo nhét vào miệng, nhai mãi mới lí nhí nói: “Cảm ơn.”
Vu Thanh Đường rất vui, ít nhất cậu bé đã biết nói lời cảm ơn.
Không khí giữa họ trở nên hòa hoãn hơn một chút. Vu Thanh Đường lấy bút ghi âm ra, bật lên trước mặt cậu: “Những gì chúng ta nói sau đây sẽ được ghi lại. Con yên tâm, tất cả nội dung sẽ được mã hóa, và chỉ được phát sóng sau khi có sự đồng ý của con.”
Từ Hạo cúi gằm mặt xuống: “Con đã nói là con không biết gì hết, có gì mà hỏi chứ.”
Xem ra con đường chú hai không đi tiếp được nữa. Vu Thanh Đường lấy máy tính bảng ra: “Bà nội của con có để lại lời nhắn cho con.”
Trong phòng thăm nuôi, bên cạnh Từ Hạo có một quản ngục giám sát, Vu Thanh Đường cũng không tiện rời khỏi chỗ này. Nhưng anh không muốn ngồi đối diện trực tiếp với cậu, nên đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Đây không phải lần đầu tiên Vu Thanh Đường tới trại giam. Khi còn là sinh viên năm tư, anh đã thực tập một năm tại đài truyền hình tỉnh, làm chương trình về luật pháp cho kênh xã hội.
Khi ấy anh đã cảm thấy ô cửa sổ ở đây thật nhỏ, có hàng rào sắt bao bọc, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bầu trời ngoài kia.
Từ Hạo vặn âm lượng của video xuống mức nhỏ nhất.
Vu Thanh Đường đã xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần, từng lời của bà nội cậu anh đều thuộc nằm lòng.
“Hạo Hạo à, người ta đều nói con hư, nhưng bà biết, con là đứa trẻ ngoan. Con không cố ý trộm tiền của người khác, con chỉ muốn mua quần áo mới cho bà, xây nhà mới cho bà, bà biết hết, biết hết mà.”
“Nhưng mặc kệ con vì cái gì, con trộm hay cướp đều là sai, sai thì phải sửa, sửa xong bà sẽ đợi con về.”
“Bà không cần quần áo mới, cũng không cần nhà mới, bà chỉ muốn cháu ngoan của bà trở về thôi.”
“Con phải nói với cảnh sát, phải nói với chú Vu của con, phải nói thật thì mới có thể cải tạo cho tốt, mới sớm được ra ngoài.”
“Hạo Hạo của bà lớn rồi, không thể nũng nịu trong lòng bà được nữa.”
“Hạo Hạo à, cháu ngoan của bà, bà nhớ con, con mau về nhé…”
Video kết thúc, Vu Thanh Đường vẫn đứng bên cửa sổ, cố gắng nhìn ra bầu trời qua ô cửa nhỏ.
Thêm mười phút trôi qua, anh mới quay lại.
Thiếu niên ngỗ ngược giờ đây đã biến thành chú cún nhỏ, hai mắt đỏ hoe. Vu Thanh Đường không đưa giấy cho cậu, vì lòng tự trọng cao ngất của thiếu niên căn bản không cần thứ đó.
Vu Thanh Đường giả vờ như không thấy đôi mắt ướt đẫm của cậu: “Con có gì muốn hỏi chú không?”
“Sức khỏe của bà con thế nào rồi?”
“Ăn ngon uống tốt, thậm chí còn có sức cãi nhau với người khác. Bà rất nhớ con, nhưng không bao giờ nói với ai cả.”
Cũng giống như con vậy.
Lặng lẽ nhớ, lén lút lau nước mắt.
Từ Hạo hít mũi thật mạnh: “Con biết bà đã già rồi, con sẽ không ra ngoài được, không thể gặp lại bà nữa.”
“Nói linh tinh gì đấy, con mới 16, sao lại không ra được? Vả lại, đừng có trù bà của con, bà còn có chú hai chăm sóc.” Vu Thanh Đường nắm chặt cây bút: “Điều con cần làm bây giờ là hợp tác với cảnh sát, kể hết những gì con biết.”
Từ Hạo không còn già mồm cãi láo, nhưng cậu cũng không định mở miệng, chỉ cúi đầu.
Vu Thanh Đường cho cậu chút thời gian suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hạo, con biết đúng không? Cái gì con cũng biết.”
Từ Hạo cúi đầu, xem những lời anh nói như gió thoảng bên tai.
“Tiểu Hạo, chú đã mất rất nhiều công sức để gặp con, không chỉ vì chương trình.” Vu Thanh Đường hít sâu một hơi: “Một người bạn của chú cũng từng bị cuốn vào chuyện đó, chú rất muốn biết tổ chức đó là gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Chính họ đã xúi giục con phải không? Con có nhớ rõ tên của bọn họ không? Hoặc là bộ dáng của họ?”
Hơi thở của Từ Hạo dần trở nên gấp gáp, như thể vừa xem một bộ phim kinh dị: “Con không biết, con không biết gì cả.”
Cậu ôm lấy đầu, cả người run rẩy: “Đừng hỏi con, con thật sự không biết, không biết gì cả…”
Phản ứng của Từ Hạo vượt ngoài dự đoán của Vu Thanh Đường. Anh bước tới ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói ấm áp trấn an: “Không nghĩ nữa, không nói nữa, không sao đâu, chúng ta không nói chuyện này nữa.”
Vu Thanh Đường muốn biết sự thật, nhưng tuyệt đối không phải bằng cách làm tổn thương Tiểu Hạo.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành Từ Hạo, kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị gần đây ở thôn Ngọc Long. Nào là chuyện con gà nhà thím ba cắn con chó nhà cậu hai, rồi mèo nhà chú tư sinh liền tám chú mèo con. Anh kể về những người bạn vẫn luôn nhớ đến Từ Hạo, kể cho đến khi cậu ổn định trở lại.
Thời gian thăm nuôi đã hết, Vu Thanh Đường ấn dừng bút ghi âm, đành phải kết thúc buổi phỏng vấn hôm nay.
Dù chưa thu thập được nhiều manh mối, nhưng ít ra chuyến đi này không hề vô ích.
Trước khi rời đi, Vu Thanh Đường gọi cậu lại: “Chú có thể hỏi con một câu không?”
Từ Hạo nắm chặt giấy gói kẹo trong tay: “Gì ạ?”
Vu Thanh Đường: “Cha của chú hai, con biết gì về ông ấy không?”
Sắc mặt Từ Hạo như đông cứng lại, giọng khô khốc: “Sao lại hỏi chuyện đó?”
“Cha của chú ấy qua đời như thế nào?”
Đôi môi khô nứt của Từ Hạo như muốn tróc da, cả khuôn mặt cậu chùng xuống: “Chú hai con không nói với chú à?”
“Chú chưa từng hỏi.”
“Thế thì cũng đừng hỏi con!”
***
Vu Thanh Đường tiếp tục theo dõi vụ việc của Từ Hạo, đồng thời còn phải phỏng vấn thêm một vài trường hợp khác. Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, khiến cả đội làm việc không kể ngày đêm.
Hôm đó, anh và Liễu Tư Nghiên phải tăng ca đến 11 giờ đêm. Khi tan ca, cả hai cùng nhau ra về.
Thang máy của tòa nhà chính tạm ngưng hoạt động lúc 11 giờ, nên họ chỉ có thể đi thang máy chở hàng ở tòa nhà phía tây. Vì tầng của họ không cao, hai người vừa trò chuyện vừa quyết định đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Gần đến cửa, Liễu Tư Nghiên khịt mũi vài lần rồi nhăn mặt: “Sao mùi nồng quá vậy, ai đổ cồn ra à?”
Vu Thanh Đường cũng nhíu mày: “Đúng là nồng thật.”
Bất ngờ, một người đàn ông cao lớn nhảy ra, dáng người rất cao, loạng choạng lắc lư, trên người nồng nặc mùi rượu.
Liễu Tư Nghiên hốt hoảng kêu lên, nhìn chằm chằm vào người kia: “Giám đốc? Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt của Liêu Văn Phong không rời khỏi Vu Thanh Đường, giọng nặng nề: “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Vu Thanh Đường: “Ngày mai tôi sẽ đến văn phòng của anh.”
Liêu Văn Phong: “Phải nói ngay bây giờ.”
“Anh uống nhiều rồi, có gì để mai nói.”
“Thanh Đường, tại sao cậu không thể nhìn tôi một lần? Lòng tôi thế nào cậu không hiểu sao? Tôi thật sự không thể sống thiếu cậu.”
Liễu Tư Nghiên cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn: “Giám đốc, anh bình tĩnh lại đi, hay để tôi gọi xe cho anh?”
Liêu Văn Phong đột nhiên gào lên: “Tôi không thể bình tĩnh!”
Vu Thanh Đường nhanh chóng liếc quanh, nhận thấy cầu thang thoát hiểm không có camera, nhưng ngay khi bước ra ngoài sẽ bị ghi lại bởi hệ thống giám sát dày đặc. Đặc biệt là ngay cửa đài truyền hình còn nhiều camera hơn.
Liêu Văn Phong đã say thành như vầy, nếu để gã bám theo ra cửa, chuyện này sẽ gây ra không ít rắc rối. Anh thực sự trân trọng công việc này, cũng không muốn dính vào chuyện thị phi với gã.
Vu Thanh Đường thở dài: “Anh muốn nói gì?”
Liêu Văn Phong: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Vu Thanh Đường đưa chìa khóa xe cho Liễu Tư Nghiên: “Chờ tao ở xe.”
Liễu Tư Nghiên kéo anh lại: “Mày đùa gì vậy? Có biết tình hình bây giờ là thế nào không?”
Vu Thanh Đường đương nhiên biết rõ. Trong môi trường đầy lời đàm tiếu của đài truyền hình, chuyện giữa anh và giám đốc đã sớm không thể làm rõ.
Khi Vu Thanh Đường vừa bước chân vào đài truyền hình tỉnh đã được giao làm MC bản tin buổi tối, những lời bàn tán không ngừng nổ ra. Trong suốt những năm qua, anh đã dùng chính thực lực của mình để khiến những kẻ ganh ghét phải câm miệng.
Giờ đây, vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, có Liễu Tư Nghiên ở cạnh còn đỡ. Nếu bị chụp được cảnh chỉ có anh và Liêu Văn Phong, giải thích thế nào cũng không xong.
Những suy nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu Vu Thanh Đường, khi anh đưa chìa khóa xe, tiện thể đặt luôn chiếc điện thoại vào tay Liễu Tư Nghiên: “Không sao đâu, đợi tao ngoài kia. Tiện thể hỏi bác sĩ Từ xem thang thuốc kia uống trước hay sau bữa ăn giúp tao.”
Cửa cầu thang thoát hiểm tự động đóng lại, làm bừng sáng ánh đèn mờ nhạt trong khu vực cầu thang.
Vu Thanh Đường bước đến gần phía cửa ra vào: “Anh muốn nói gì?”
Liêu Văn Phong bắt đầu kể lể: “Bắt đầu từ khi cậu học năm nhất đại học, tôi đã để ý đến cậu rồi. Lúc đó tôi còn là trưởng phòng tin tức, đến trường các cậu để tuyển người, lúc đó tôi đã thấy cậu, là người dẫn chương trình cho buổi lễ.”
Đó là lần đầu tiên gã tin rằng trên đời thật sự có thiên thần. Vu Thanh Đường hoàn mỹ đến mức không thể tin nổi, giọng nói trong trẻo sạch sẽ. Chỉ cần anh đứng trên sân khấu, cả thế giới dường như đều phát sáng vì anh.
Từ lúc đó, Liêu Văn Phong đã quyết tâm, chỉ cần Vu Thanh Đường tốt nghiệp, gã nhất định sẽ mời anh về đài truyền hình tỉnh làm việc.
Sau khi tìm hiểu kỹ hơn, gã nhận ra Vu Thanh Đường không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc và giọng nói thiên phú, mà còn có trí tuệ và tài năng vượt trội.
Biết được ước mơ của Vu Thanh Đường là trở thành phát thanh viên, gã đã mở rộng số lượng MC bản tin buổi tối sau khi anh chính thức gia nhập đài, từ hai tổ bốn người thành ba tổ sáu người.
Vu Thanh Đường quả nhiên không phụ sự kì vọng của gã, liên tục dẫn đầu và giành được vị trí MC nam duy nhất.
Vu Thanh Đường quá ưu tú, ưu tú đến mức không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bên ngoài. Nhưng Liêu Văn Phong luôn muốn mở đường cho anh, để anh cảm kích, thần phục và yêu gã.
Mắt Liêu Văn Phong đỏ bừng: “Cậu giỏi như vậy, hoàn hảo như vậy, cậu phải thuộc về tôi, cậu phải…”
Vu Thanh Đường cắt lời gã: “Tôi nói lần cuối, tôi đã kết hôn rồi.”
“Tôi không quan tâm, các người ly hôn đi. Tôi chắc chắn sẽ là một người chồng tốt, sẽ trân trọng tình cảm của chúng ta.”
Vu Thanh Đường không muốn đôi co với một con ma men, “Tôi có thể coi như chưa từng nghe thấy gì, làm ơn đừng nói thêm nữa.”
Liêu Văn Phong như một gã hề, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, gã cất tiếng, “Đường Đường, em nhìn tôi đi. Từ lúc em 19 đến 29, tôi đã yêu em suốt mười năm. Là lỗi của tôi, tôi đã không ly hôn sớm hơn.”
“Là lỗi của tôi, đã để em chờ quá lâu. Chắc em phải tức giận lắm, nên mới cưới người khác để trả thù tôi. Xin lỗi em.”
Vu Thanh Đường không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. “Tôi đi đây, anh tự lo liệu đi.”
Cửa chưa kịp mở, anh đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
“Đừng đi! Đường Đường, đừng rời xa tôi!”
“Liêu Văn Phong, buông ra! Đừng ép tôi báo cảnh sát!”
Ngay lúc đó, cửa thoát hiểm bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào, bàn tay đang giữ chặt cánh tay anh bị giật mạnh, Vu Thanh Đường được kéo đến khu vực an toàn.
Liễu Tư Nghiên chạy đến, thở hổn hển, “Thanh Đường, mày không sao chứ?”
Vu Thanh Đường xoa cánh tay đau nhức, “Không sao.”
Ngay sau đó, cả hai người đều trợn mắt há mồm, mọi sự chú ý đều đặt lên cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Từ Bách Chương đứng trong tư thế như đang vận công, hai chân vững chãi, lòng bàn tay nhắm vào Liêu Văn Phong đẩy nhẹ một cái. Trông như không dùng lực gì nhiều, nhưng Liêu Văn Phong lại lập tức loạng choạng ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ trong đau đớn.
Gã cuộn tròn người như một con tôm sống bị nướng chín.
Miệng Liễu Tư Nghiên há to như có thể nuốt trọn một quả bóng, “Trời mẹ! Đông y còn nghiên cứu cả bí kíp võ công hả?”
Vu Thanh Đường cũng sững sờ, anh chỉ biết Từ Bách Chương luyện Thái Cực Quyền, không ngờ rằng hắn còn có võ công lợi hại đến vậy, thì ra phim kiếm hiệp cũng không phải hoàn toàn là hư cấu.
Từ Bách Chương đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau lưng, chỉ thiếu mỗi thanh đao nữa là đủ bộ. Hắn cúi đầu, nhìn bại tướng Liêu Văn Phong đang nằm lăn lộn trên sàn, “Nếu còn dám quấy rối em ấy, lần tới không chỉ có một chưởng thôi đâu.”
Từ Bách Chương xoay người bước đến, hai người phía sau hít sâu một hơi, thiếu điều muốn khom lưng cúi chào.
“Em ổn chứ?” Từ Bách Chương hỏi anh.
“Không sao, may mà anh đến kịp lúc.” Vu Thanh Đường vẫn chưa hết phấn khích, “Sao hai người đến nhanh thế?”
Liễu Tư Nghiên rời đi chưa đầy mười phút.
Từ Bách Chương: “Anh đang ở ngay cổng đài truyền hình, chờ em tan làm.”
“Sao anh không nói với em?”
“Sợ ảnh hưởng đến công việc của em.”
Vu Thanh Đường vừa sùng bái vừa cảm động, nói, “Đi thôi, về nhà nào.”
“Ơ, cái kia…” Liễu Tư Nghiên chỉ về phía sau, nơi gã đàn ông vẫn đang nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ, “Từ đại sư… à không, bác sĩ Từ, có cần gọi xe cấp cứu không? Liệu có nguy hiểm tính mạng không?”
Giám đốc la hét khiến ai cũng phải hoảng sợ.
Y như cảnh trong phim kinh dị.
Không lẽ gã đã bị trúng chiêu “Hóa Cốt Miên Chưởng”? Ngày mai tỉnh dậy, liệu có còn sót lại gì không?
Từ Bách Chương lạnh lùng nhìn xuống người nằm dưới đất, “Không sao đâu, đau đớn sẽ giúp đầu óc anh ta tỉnh táo hơn.”
Mặc dù cảm thấy hành động này hơi sai sai, nhưng Liễu Tư Nghiên thật sự không thể kìm được, trước khi đi còn lén quay lại một đoạn video cảnh Liêu Văn Phong lăn lộn rên rỉ dưới đất.
Lần sau mà dám giở trò nữa, tôi sẽ tung lên mạng hết!
Đồ bỉ ổi!
Ba người rời đi cùng nhau, Từ Bách Chương đi phía trước.
Liễu Tư Nghiên: “Mày đi chung xe với Từ đại sư à?”
Vu Thanh Đường gật đầu.
Liễu Tư Nghiên: “Vậy tao sẽ bắt taxi về.”
“Đi thôi, đưa mày về trước.”
Vu Thanh Đường mở cửa xe phía sau, lại bị Liễu Tư Nghiên ngăn lại, “Vợ chồng son tụi mày ngồi trước đi được không? Đừng có quấy rầy tao hưởng thụ ở ghế sau.”
Vu Thanh Đường bật cười, “Được thôi.”
Vu Thanh Đường mở cửa trước, nhưng chợt nhớ ra Tiểu Hạo có viết cho mình một lá thư để trên xe, anh vẫn chưa kịp đọc, “Đợi chút, để em đi lấy.”
Từ Bách Chương: “Anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, xe ở ngay bên cạnh thôi.”
Đi được nửa đường, Vu Thanh Đường chợt khựng lại, suy nghĩ liệu có nên để hai người họ lại trong xe hay không. Tuy Liễu Tư Nghiên có khả năng giao tiếp đỉnh cao với người quen, nhưng với người lạ, đặc biệt là người nghiêm túc như Từ Bách Chương, có thể cô sẽ thấy ngại.
Nhưng thôi, giờ mà quay lại đưa ai theo đều không thích hợp.
Vu Thanh Đường nhanh chóng lấy thư, tới lui chỉ mất chưa đến năm phút. Anh mở cửa lên xe, chú ý phản ứng của hai người, thấy họ vẫn khá thoải mái anh mới yên tâm.
Xe dừng lại trước nhà Liễu Tư Nghiên, cô nhiệt tình chào tạm biệt, còn đặc biệt nói với Từ Bách Chương, “Từ đại sư, khi nào cần thì cứ gọi cho tôi nhé. Tôi đi đây, tạm biệt!”
Chờ Liễu Tư Nghiên đi rồi, Vu Thanh Đường tò mò hỏi, “Hai người nói chuyện cũng hợp nhỉ?”
Từ Bách Chương: “Bạn của em rất nhiệt tình.”
Vu Thanh Đường: “Nói chuyện gì thế?”
“Chân của bố cô ấy không khỏe, muốn nhờ anh xem thử.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Không phải Vu Thanh Đường nghi ngờ Từ Bách Chương, mà là dựa vào hiểu biết của anh về Liễu Tư Nghiên, chắc chắn chị đẹp kia sẽ không cam tâm nói mỗi chuyện đó.
Từ Bách Chương lái xe vào hầm, “Cô ấy còn nói với anh về sở thích của em.”
“Sở thích gì cơ?”
“Cô ấy nói,” Từ Bách Chương thả chậm từng chữ, “Em thích cảm giác mạnh.”
Vu Thanh Đường: “…”
Chưa từng thấy ‘thần trợ công’ nào lại thẳng thắn đến thế.
Từ Bách Chương kéo phanh tay, “Anh có thể hỏi, mức độ ‘kích thích’ mà em thích là bao nhiêu không?”
Ánh mắt Vu Thanh Đường lướt từ trái qua phải, thông qua gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt của Từ Bách Chương, “Anh đoán thử xem?”
“Đoán không ra.” Từ Bách Chương tháo dây an toàn, bàn tay áp nhẹ xuống, “Anh chỉ biết, lúc em thở dốc nghe vô cùng êm tai.”
Đôi mắt của Từ Bách Chương hiện lên trong đồng tử của Vu Thanh Đường, hai người đối diện nhau, bóng họ giao hòa thành một.
Vu Thanh Đường có thể nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn trong lồng ngực, nhưng ánh mắt không hề tránh né, “Bác sĩ Từ, anh đang tán tỉnh em sao?”
“Đang nói sự thật thôi.”
Từ Bách Chương giống như một bạn nhỏ làm chuyện xấu xong liền bỏ chạy, nhưng lại bị Vu Thanh Đường tóm được, giữ chặt tại chỗ.
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, “Anh trốn cái gì?”
Từ Bách Chương nghiêng về phía ngược lại, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, “Không có.”
Vu Thanh Đường kéo nhẹ cà vạt của hắn, từ từ cuộn lại, “Tâm trạng của bác sĩ Từ có vẻ tốt nhỉ?”
“Cũng tạm.”
“Em có thể biết lý do không?”
Hơi thở của Từ Bách Chương như thiêu đốt, “Khi anh định gọi cho em, thì nhận được điện thoại từ bạn của em.”
“Đó chẳng phải chuyện bình thường sao?” Vu Thanh Đường tháo dây an toàn, kéo lỏng cà vạt, nhẹ nhàng dán người đến gần, “Không gọi cho chồng em, thì còn gọi cho ai?”