Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 72: Hắn siêu yêu bộ đồ này
Gần trưa Ngạn Sơ mới tỉnh giấc.
Cậu đầu óc choáng váng bò dậy khỏi giường, bên cạnh đã không còn ai.
Rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, cậu chỉ thấy một mình Tiểu Lâm.
“Chị dâu, cậu dậy rồi à? Anh Tiêu có để lại cháo và canh, cậu muốn ăn cái nào trước?”
Tiểu Lâm vừa hỏi xong liền phát hiện Ngạn Sơ vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của người nào đó.
Vì vậy vội vàng bổ sung thêm một câu: “Anh Tiêu với mọi người đã ra ngoài rồi, tuy thảm đỏ bảy giờ rưỡi tối mới bắt đầu nhưng sáng nay anh ấy còn có công việc khác, chắc muộn lắm mới về.”
Trong ánh mắt Ngạn Sơ thoáng hiện lên vẻ cô đơn: “Ồ, vậy à.”
Nghĩ Tiểu Lâm ở nhà có lẽ là để chăm sóc mình, Ngạn Sơ lại nói: “Em ở nhà một mình cũng được, hay anh… đi theo giúp anh ấy?”
Tiểu Lâm vốn dĩ là trợ lý riêng của Vệ Đình Tiêu mà…
Tiểu Lâm múc ra một bát canh và một bát cháo, cười nói: “Chị dâu đừng lo, bên cạnh anh Tiêu không thiếu người phục vụ anh ấy đâu, mà anh Tiêu còn dặn dò tôi nhất định phải ở lại chăm sóc cậu.”
Tiểu Lâm nghĩ Ngạn Sơ hôm qua chắc chắn là mệt mỏi, vừa vá áo cho Vệ Đình Tiêu, vừa trải qua “vận động ban đêm”.
Như vậy phải bồi bổ cho tốt để hồi phục thể lực.
Cho dù Vệ Đình Tiêu không nói, cậu cũng sẽ chăm sóc Ngạn Sơ thật tốt.
Chị dâu đúng là vất vả rồi.
Ngạn Sơ không biết lúc này Tiểu Lâm nhìn cậu với ánh mắt đầy quan tâm và thương xót.
Đã Vệ Đình Tiêu đi làm rồi, vậy cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về thôi.
Khi ngồi xuống bàn ăn, Ngạn Sơ phát hiện trên ghế còn có một lớp đệm mềm mại.
Sự phục vụ của Tiểu Lâm hơi quá chu đáo rồi.
Ngạn Sơ không muốn coi Tiểu Lâm như người giúp việc, nên mời: “Anh cũng ăn cùng đi.”
Tiểu Lâm không từ chối: “Vâng, chị dâu.”
Sau đó, Ngạn Sơ thấy Tiểu Lâm lấy ra vài đĩa đồ ăn cay từ tủ giữ nhiệt.
Ngạn Sơ: “Đây là…”
Tiểu Lâm: “Là đồ ăn thừa hôm qua, tôi ăn cay, đã chế biến lại, cho thêm rất nhiều ớt, tôi ăn mấy món này là được rồi.”
Ngạn Sơ ngửi thấy mùi dầu ớt thơm phức, nuốt nước miếng hai cái.
Do dự một hồi, nói: “Đồ ăn qua đêm… Em cũng có thể ăn được.”
Nói rồi, đôi đũa bất giác duỗi ra, định gắp một chút.
Nhưng giữa chừng bị một đôi đũa khác chặn lại.
Cạch một tiếng, Tiểu Lâm dùng đũa chặn lại.
“Chị dâu, món này rất cay, cậu không ăn được đâu, cậu cứ ăn mấy món thanh đạm này đi, đều là anh Tiêu sáng nay nấu cho cậu.”
Ngạn Sơ tưởng Tiểu Lâm hiểu lầm khẩu vị của mình, rối rắm nói: “Thường ngày anh thấy em ăn nhạt, thật ra em cũng không phải là không ăn cay.”
Ngược lại còn rất thích.
Tuy là không chịu được cay lắm, miệng dễ bị sưng.
Tiểu Lâm vội nói: “Chị dâu, ăn mấy món này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, cậu sẽ thấy khó chịu đấy. Nếu cậu nhất định muốn ăn, tôi phải xin phép anh Tiêu trước, anh ấy đồng ý mới được.”
Tiểu Lâm cũng không biết Ngạn Sơ đã dùng thuốc mỡ mà cậu mua hay chưa, vậy mà giờ còn muốn ăn cay? Đúng là liều thật.
Con trai vẫn nên chăm sóc bản thân cho tốt…
Ngạn Sơ sững người, tuy không hiểu vì sao ăn cay mà còn phải xin phép Vệ Đình Tiêu, nhưng vừa nghe đến việc làm phiền hắn, Ngạn Sơ liền lập tức bỏ ý định.
Thôi, vẫn là đừng ăn nữa.
Chắc chắn là Vệ Đình Tiêu đã nói với Tiểu Lâm, cậu ăn cay xong miệng sẽ bị sưng, Tiểu Lâm không tiện nói thẳng.
Tiểu Lâm cảm thấy anh Tiêu để mình ở lại đúng là quá sáng suốt, Ngạn Sơ ở nhà một mình chắc chắn sẽ ăn uống qua loa cho xong chuyện.
Như vậy sao được, cậu nhất định phải hầu hạ việc ăn uống của chị dâu cho thật tốt.
…
“Khán giả đang xem livestream, xin chào buổi tối! Tôi là phóng viên Tiểu Văn của Chanh TV, hiện tôi đang ở tại hiện trường lễ thảm đỏ của Liên hoan phim Quốc tế Bắc Kinh, lát nữa sẽ trực tiếp ghi lại hình ảnh nhiều minh tinh nghệ sĩ bước trên thảm đỏ, mọi người có thể gõ tên người mình yêu thích lên màn hình nhé!”
【Diêu Tử Đồng! Tôi muốn xem nữ thần Diêu Diêu của tôi!】
【Vệ Đình Tiêu! Vệ Đình Tiêu! Vệ Đình Tiêu!】
【Nghiêm Mạnh! Tôi nhớ Nghiêm Mạnh muốn chết! Muốn xem Nghiêm Mạnh!】
【Có Lạc Tu không? Mất liên lạc nhiều ngày rồi, không biết có anh trai nhà tôi không.】
【A a a có người đến kìa, là Nguyễn Tề! Đẹp trai quá, đẹp trai quá, tôi si mê rồi!】
“Hình như đã có người tới rồi, Nguyễn tiên sinh, nhìn bên này!”
Tiếng màn trập xung quanh thảm đỏ vang lên liên hồi, đèn flash chớp nháy đến chóng mặt.
Những nghệ sĩ dày dặn kinh nghiệm đã rèn luyện được khả năng đối mặt với ống kính mà không hề nao núng, vẫn giữ được dáng vẻ quyến rũ nhất của mình trước ống kính.
Đến lượt xe của Vệ Đình Tiêu đến hiện trường, hình ảnh trong ống kính như được tua chậm lại, chậm rãi mà khí chất.
Một đôi chân dài bước xuống trước, lộ ra chiếc quần tây trắng.
Vừa xuất hiện, Vệ Đình Tiêu đã nhận được tiếng la hét cuồng nhiệt như sấm dậy, người hâm mộ ở vòng ngoài hét lớn hơn cả phóng viên truyền thông.
“Vệ Đình Tiêu! A a a! Anh ơi! Đẹp trai quá! Trời ơi!”
Vệ Đình Tiêu giữ phong độ của Ảnh đế, bước lên thảm đỏ, mỉm cười lịch sự với tất cả ống kính.
Phóng viên Tiểu Văn: “Vệ tiên sinh! Nhìn bên này! Chúng tôi chụp cho anh một tấm ảnh! Hôm nay anh mặc bộ đồ đẹp quá!”
Vệ Đình Tiêu nghe thấy câu này mới quay đầu lại.
Hắn nhìn Tiểu Văn nói: “Cậu rất có mắt nhìn.”
Phóng viên Tiểu Văn: “Trông có vẻ sang trọng mà không phô trương.”
Vệ Đình Tiêu càng hào hứng: “Tôi cũng thấy vậy.”
Cư dân mạng xem livestream đều phát cuồng.
【Giết tôi bằng khuôn mặt này mất, a tôi chết mất.】
【Nhan sắc của người đàn ông Vệ Đình Tiêu này đúng là chết người.】
【Nhìn trạng thái da rất tốt, livestream của Tiểu Văn không bật filter đúng không?】
【Có một số nghệ sĩ bật filter cũng không có trạng thái tốt như vậy.】
【Nói thật, bộ này rất hợp với anh Tiêu, hiếm khi thấy anh ấy mặc cả cây trắng.】
【Họa tiết thêu kiểu Trung Hoa rất đẹp, anh ơi sau này mặc nhiều bộ kiểu này nhé, thích xem lắm!】
Vệ Đình Tiêu cố tình khoe hoa văn trên quần áo của mình.
Như vậy người khác hẳn là đều nhìn rõ rồi nhỉ?
Bản thân hắn là cái móc treo đồ, mặc gì cũng đẹp, bộ đồ này mang theo tình yêu của vợ chỉ khiến hắn thêm phần rực rỡ, hắn tự đánh giá trong lòng.
“Chụp xong chưa? Xong rồi tôi qua ký tên nhé.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười với ống kính.
Phóng viên Tiểu Văn: “Xong rồi! Vệ tiên sinh!”
Nụ cười quyến rũ mà Vệ Đình Tiêu nở ra lại khiến một loạt người hâm mộ ngã gục.
【Ôi trời ơi, còn đẹp trai hơn cả Vệ Ảnh đế trong phim.】
【Không phải fan Vệ Đình Tiêu, nhưng xem livestream thảm đỏ này xong, chuẩn bị đi stand anh ấy rồi.】
【Không biết tại sao, cảm thấy hôm nay anh Tiêu vui vẻ khác thường? Có phải gặp chuyện gì tốt rồi không?】
【Tôi cũng có cảm giác này, dù nói anh Tiêu ngày thường cũng khá hoạt bát.】
【Anh ấy nhắc đi nhắc lại chuyện quần áo, hình như anh ấy rất hài lòng với bộ đồ hôm nay.】
Vệ Đình Tiêu nào chỉ hài lòng, đó là coi nó như bảo bối.
Đây là hoa văn do vợ hắn thức đêm thêu cho hắn.
Lúc giơ tay ký tên trên bảng ký tên, Vệ Đình Tiêu còn cố tình để lộ hoa lan ở cổ tay áo.
Nào, cứ chụp đi, tốt nhất là chụp 360 độ không góc chết.
La Huy đứng bên cạnh chỉ biết che mặt.
Tên này đúng là đắc ý vênh váo! Khoe khoang đến mức không biết trời đất gì nữa rồi.
Sau khi đi thảm đỏ xong, các nghệ sĩ sẽ đến khu vực nghỉ ngơi. Sau đó sẽ còn phần hỏi đáp với truyền thông.
Khu vực nghỉ ngơi có chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ tinh tế cho các nghệ sĩ thưởng thức.
Tâm trạng Vệ Đình Tiêu hôm nay rất tốt, sau khi ngồi xuống liền không kiêng dè gì mà lấy một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Đến khi Lạc Tu vào, liền nhìn thấy Vệ Ảnh đế không hề đoan trang chút nào.
Anh ta đi tới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Ở đây có nhiều ống kính như vậy, cậu không thể nhịn một chút sao?”
“Cái gì?” Vệ Đình Tiêu vừa nhai vừa hỏi không rõ.
“Quản lý của cậu cho phép cậu không chú ý hình tượng như vậy sao? Lỡ như đồ ăn dính trên miệng hoặc răng, bị chụp lại thì sau này trên mạng sẽ có thêm ảnh chế của cậu đấy.” Lạc Tu nói ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Vệ Đình Tiêu thờ ơ nói: “Mặt tôi không quan trọng, chụp kiểu gì cũng được, chỉ cần ống kính chụp rõ hoa văn trên bộ đồ này của tôi là được.”
Lạc Tu không hiểu được logic trong đó nhưng nhìn lên nhìn xuống trang phục của Vệ Đình Tiêu hôm nay, đúng là rất oai phong.
“Bộ này đặt may ở đâu vậy? Đẹp đấy, tôi cũng muốn đặt một bộ.” Lạc Tu hỏi.
Vệ Đình Tiêu dùng tay vuốt nhẹ lên cổ tay áo, chỉ vào hình hoa lan trên đó, “Cái này, vợ tôi thêu, độc nhất vô nhị trên thế giới, cậu đừng mơ tưởng nữa.”
Lạc Tu: “???”
Anh ta biết Vệ Đình Tiêu đang yêu đương. Lúc trước hai người cùng quay chương trình thực tế về nông thôn, Vệ Đình Tiêu đã nói với anh ta là theo đuổi người ta thành công rồi.
Nhưng mới có bao lâu đã khoe khoang trước mặt anh ta rồi, còn liên tục gọi “vợ vợ”.
“Nói cả buổi chỉ để nhét cho tôi một bụng cơm chó à? Tôi không nên lại gần cậu mới phải, xin miễn.”
Lạc Tu bất lực rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Vệ Đình Tiêu, đi chỗ khác.
Tên trọng sắc khinh bạn, yêu đương xong như muốn bay lên trời, trong lòng Lạc Tu tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ, còn có chút ghen tị.
Trong phần hỏi đáp với truyền thông sau đó, các phóng viên đã hỏi một số câu hỏi liên quan đến bộ phim mới nhất của Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu trả lời một cách bình tĩnh, thể hiện được tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp, khía cạnh này vẫn rất nghiêm túc.
Cuối cùng, sau khi hỏi xong những vấn đề liên quan đến phim, truyền thông lại hỏi thêm vài câu hỏi nhẹ nhàng.
“Hôm nay Vệ tiên sinh có vẻ tinh thần rất tốt, là vì doanh thu phòng vé của bộ phim cao mà vui sao?”
Bộ phim của Vệ Đình Tiêu được công chiếu một tuần đã đạt hơn 1,6 tỷ tệ, đà này rất mạnh mẽ.
“Đó chỉ là một phần nguyên nhân.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười trả lời.
“Vậy còn nguyên nhân nào khác?”
Vệ Đình Tiêu gian xảo nói: “Bạn thử đoán xem, chuyện riêng tư tôi sẽ không nói đâu.”
Truyền thông không hiểu gì, nói ra rất nhiều câu trả lời, Vệ Đình Tiêu đều lắc đầu.
Lúc kết thúc phỏng vấn, Vệ Đình Tiêu nói: “Các bạn cứ coi như tôi vui vì hôm nay ăn mặc đẹp trai đi.”
Truyền thông không cho là đúng, chỉ coi Vệ Đình Tiêu đang nói đùa, qua loa lấy lệ vài câu.
Sau khi hoạt động kết thúc hoàn toàn, ban tổ chức lại sắp xếp một bữa tiệc.
Lúc Vệ Đình Tiêu ăn xong rời khỏi hiện trường đã gần 12 giờ đêm.
Ngồi trên xe bảo mẫu, hắn xem được các tin tức về việc mình đi thảm đỏ tối nay.
Đài truyền thông này không tệ nha, chụp ảnh rõ ràng mà đẹp nữa.
Đài truyền thông kia cũng rất biết điều, vậy mà lại chụp ảnh cận cảnh quần áo của hắn, được được.
Vệ Đình Tiêu lẩm bẩm, La Huy cũng lười phải bình luận về màn thể hiện của Vệ Đình Tiêu tối nay rồi.
Dù sao thì sau khi đi thảm đỏ cũng đã lên ba hot search, đủ rồi.
Ai ngờ, người nào đó hình như vẫn chưa chịu buông tha.
Tự mình đăng một bài Weibo.
@[Vệ Đình Tiêu] v: Thấy mọi người thảo luận nhiều về bộ đồ của tôi, tôi xin nói một chút về một câu chuyện nhỏ.
Ban đầu phần tay áo khoác bị rách một chút, nhưng tôi đã tìm được một tiểu sư phụ thêu rất giỏi, người đó đã thêu vá lại bằng tay, còn thức cả đêm để thêu hoa lên trên đó.
Họa tiết ở cổ tay áo là quân tử lan, có đẹp không?
[Hình ảnh]*9
Ảnh là hắn chụp ở nhà lúc sáng, các chi tiết trên đó rõ ràng có thể thấy được, Vệ Đình Tiêu trực tiếp đăng hẳn chín tấm ảnh.
Gần như ngay khi bài Weibo được đăng tải, bình luận bên dưới đã nhanh chóng chồng chất.
La Huy cúi đầu nhìn điện thoại.
Được rồi, chính Vệ Đình Tiêu lại tự mình đưa bản thân lên hai hot search –
#VệĐìnhTiêuHắnSiêuYêuBộĐồNày#
#HọaTiếtThêuHoaLanXuấtHiện28Lần#
Sau đó, điện thoại của Vệ Đình Tiêu bị tịch thu.
Đồng thời cấm hắn lên mạng khoe khoang bốc phét trước khi về nhà.
Cậu đầu óc choáng váng bò dậy khỏi giường, bên cạnh đã không còn ai.
Rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, cậu chỉ thấy một mình Tiểu Lâm.
“Chị dâu, cậu dậy rồi à? Anh Tiêu có để lại cháo và canh, cậu muốn ăn cái nào trước?”
Tiểu Lâm vừa hỏi xong liền phát hiện Ngạn Sơ vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của người nào đó.
Vì vậy vội vàng bổ sung thêm một câu: “Anh Tiêu với mọi người đã ra ngoài rồi, tuy thảm đỏ bảy giờ rưỡi tối mới bắt đầu nhưng sáng nay anh ấy còn có công việc khác, chắc muộn lắm mới về.”
Trong ánh mắt Ngạn Sơ thoáng hiện lên vẻ cô đơn: “Ồ, vậy à.”
Nghĩ Tiểu Lâm ở nhà có lẽ là để chăm sóc mình, Ngạn Sơ lại nói: “Em ở nhà một mình cũng được, hay anh… đi theo giúp anh ấy?”
Tiểu Lâm vốn dĩ là trợ lý riêng của Vệ Đình Tiêu mà…
Tiểu Lâm múc ra một bát canh và một bát cháo, cười nói: “Chị dâu đừng lo, bên cạnh anh Tiêu không thiếu người phục vụ anh ấy đâu, mà anh Tiêu còn dặn dò tôi nhất định phải ở lại chăm sóc cậu.”
Tiểu Lâm nghĩ Ngạn Sơ hôm qua chắc chắn là mệt mỏi, vừa vá áo cho Vệ Đình Tiêu, vừa trải qua “vận động ban đêm”.
Như vậy phải bồi bổ cho tốt để hồi phục thể lực.
Cho dù Vệ Đình Tiêu không nói, cậu cũng sẽ chăm sóc Ngạn Sơ thật tốt.
Chị dâu đúng là vất vả rồi.
Ngạn Sơ không biết lúc này Tiểu Lâm nhìn cậu với ánh mắt đầy quan tâm và thương xót.
Đã Vệ Đình Tiêu đi làm rồi, vậy cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về thôi.
Khi ngồi xuống bàn ăn, Ngạn Sơ phát hiện trên ghế còn có một lớp đệm mềm mại.
Sự phục vụ của Tiểu Lâm hơi quá chu đáo rồi.
Ngạn Sơ không muốn coi Tiểu Lâm như người giúp việc, nên mời: “Anh cũng ăn cùng đi.”
Tiểu Lâm không từ chối: “Vâng, chị dâu.”
Sau đó, Ngạn Sơ thấy Tiểu Lâm lấy ra vài đĩa đồ ăn cay từ tủ giữ nhiệt.
Ngạn Sơ: “Đây là…”
Tiểu Lâm: “Là đồ ăn thừa hôm qua, tôi ăn cay, đã chế biến lại, cho thêm rất nhiều ớt, tôi ăn mấy món này là được rồi.”
Ngạn Sơ ngửi thấy mùi dầu ớt thơm phức, nuốt nước miếng hai cái.
Do dự một hồi, nói: “Đồ ăn qua đêm… Em cũng có thể ăn được.”
Nói rồi, đôi đũa bất giác duỗi ra, định gắp một chút.
Nhưng giữa chừng bị một đôi đũa khác chặn lại.
Cạch một tiếng, Tiểu Lâm dùng đũa chặn lại.
“Chị dâu, món này rất cay, cậu không ăn được đâu, cậu cứ ăn mấy món thanh đạm này đi, đều là anh Tiêu sáng nay nấu cho cậu.”
Ngạn Sơ tưởng Tiểu Lâm hiểu lầm khẩu vị của mình, rối rắm nói: “Thường ngày anh thấy em ăn nhạt, thật ra em cũng không phải là không ăn cay.”
Ngược lại còn rất thích.
Tuy là không chịu được cay lắm, miệng dễ bị sưng.
Tiểu Lâm vội nói: “Chị dâu, ăn mấy món này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, cậu sẽ thấy khó chịu đấy. Nếu cậu nhất định muốn ăn, tôi phải xin phép anh Tiêu trước, anh ấy đồng ý mới được.”
Tiểu Lâm cũng không biết Ngạn Sơ đã dùng thuốc mỡ mà cậu mua hay chưa, vậy mà giờ còn muốn ăn cay? Đúng là liều thật.
Con trai vẫn nên chăm sóc bản thân cho tốt…
Ngạn Sơ sững người, tuy không hiểu vì sao ăn cay mà còn phải xin phép Vệ Đình Tiêu, nhưng vừa nghe đến việc làm phiền hắn, Ngạn Sơ liền lập tức bỏ ý định.
Thôi, vẫn là đừng ăn nữa.
Chắc chắn là Vệ Đình Tiêu đã nói với Tiểu Lâm, cậu ăn cay xong miệng sẽ bị sưng, Tiểu Lâm không tiện nói thẳng.
Tiểu Lâm cảm thấy anh Tiêu để mình ở lại đúng là quá sáng suốt, Ngạn Sơ ở nhà một mình chắc chắn sẽ ăn uống qua loa cho xong chuyện.
Như vậy sao được, cậu nhất định phải hầu hạ việc ăn uống của chị dâu cho thật tốt.
…
“Khán giả đang xem livestream, xin chào buổi tối! Tôi là phóng viên Tiểu Văn của Chanh TV, hiện tôi đang ở tại hiện trường lễ thảm đỏ của Liên hoan phim Quốc tế Bắc Kinh, lát nữa sẽ trực tiếp ghi lại hình ảnh nhiều minh tinh nghệ sĩ bước trên thảm đỏ, mọi người có thể gõ tên người mình yêu thích lên màn hình nhé!”
【Diêu Tử Đồng! Tôi muốn xem nữ thần Diêu Diêu của tôi!】
【Vệ Đình Tiêu! Vệ Đình Tiêu! Vệ Đình Tiêu!】
【Nghiêm Mạnh! Tôi nhớ Nghiêm Mạnh muốn chết! Muốn xem Nghiêm Mạnh!】
【Có Lạc Tu không? Mất liên lạc nhiều ngày rồi, không biết có anh trai nhà tôi không.】
【A a a có người đến kìa, là Nguyễn Tề! Đẹp trai quá, đẹp trai quá, tôi si mê rồi!】
“Hình như đã có người tới rồi, Nguyễn tiên sinh, nhìn bên này!”
Tiếng màn trập xung quanh thảm đỏ vang lên liên hồi, đèn flash chớp nháy đến chóng mặt.
Những nghệ sĩ dày dặn kinh nghiệm đã rèn luyện được khả năng đối mặt với ống kính mà không hề nao núng, vẫn giữ được dáng vẻ quyến rũ nhất của mình trước ống kính.
Đến lượt xe của Vệ Đình Tiêu đến hiện trường, hình ảnh trong ống kính như được tua chậm lại, chậm rãi mà khí chất.
Một đôi chân dài bước xuống trước, lộ ra chiếc quần tây trắng.
Vừa xuất hiện, Vệ Đình Tiêu đã nhận được tiếng la hét cuồng nhiệt như sấm dậy, người hâm mộ ở vòng ngoài hét lớn hơn cả phóng viên truyền thông.
“Vệ Đình Tiêu! A a a! Anh ơi! Đẹp trai quá! Trời ơi!”
Vệ Đình Tiêu giữ phong độ của Ảnh đế, bước lên thảm đỏ, mỉm cười lịch sự với tất cả ống kính.
Phóng viên Tiểu Văn: “Vệ tiên sinh! Nhìn bên này! Chúng tôi chụp cho anh một tấm ảnh! Hôm nay anh mặc bộ đồ đẹp quá!”
Vệ Đình Tiêu nghe thấy câu này mới quay đầu lại.
Hắn nhìn Tiểu Văn nói: “Cậu rất có mắt nhìn.”
Phóng viên Tiểu Văn: “Trông có vẻ sang trọng mà không phô trương.”
Vệ Đình Tiêu càng hào hứng: “Tôi cũng thấy vậy.”
Cư dân mạng xem livestream đều phát cuồng.
【Giết tôi bằng khuôn mặt này mất, a tôi chết mất.】
【Nhan sắc của người đàn ông Vệ Đình Tiêu này đúng là chết người.】
【Nhìn trạng thái da rất tốt, livestream của Tiểu Văn không bật filter đúng không?】
【Có một số nghệ sĩ bật filter cũng không có trạng thái tốt như vậy.】
【Nói thật, bộ này rất hợp với anh Tiêu, hiếm khi thấy anh ấy mặc cả cây trắng.】
【Họa tiết thêu kiểu Trung Hoa rất đẹp, anh ơi sau này mặc nhiều bộ kiểu này nhé, thích xem lắm!】
Vệ Đình Tiêu cố tình khoe hoa văn trên quần áo của mình.
Như vậy người khác hẳn là đều nhìn rõ rồi nhỉ?
Bản thân hắn là cái móc treo đồ, mặc gì cũng đẹp, bộ đồ này mang theo tình yêu của vợ chỉ khiến hắn thêm phần rực rỡ, hắn tự đánh giá trong lòng.
“Chụp xong chưa? Xong rồi tôi qua ký tên nhé.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười với ống kính.
Phóng viên Tiểu Văn: “Xong rồi! Vệ tiên sinh!”
Nụ cười quyến rũ mà Vệ Đình Tiêu nở ra lại khiến một loạt người hâm mộ ngã gục.
【Ôi trời ơi, còn đẹp trai hơn cả Vệ Ảnh đế trong phim.】
【Không phải fan Vệ Đình Tiêu, nhưng xem livestream thảm đỏ này xong, chuẩn bị đi stand anh ấy rồi.】
【Không biết tại sao, cảm thấy hôm nay anh Tiêu vui vẻ khác thường? Có phải gặp chuyện gì tốt rồi không?】
【Tôi cũng có cảm giác này, dù nói anh Tiêu ngày thường cũng khá hoạt bát.】
【Anh ấy nhắc đi nhắc lại chuyện quần áo, hình như anh ấy rất hài lòng với bộ đồ hôm nay.】
Vệ Đình Tiêu nào chỉ hài lòng, đó là coi nó như bảo bối.
Đây là hoa văn do vợ hắn thức đêm thêu cho hắn.
Lúc giơ tay ký tên trên bảng ký tên, Vệ Đình Tiêu còn cố tình để lộ hoa lan ở cổ tay áo.
Nào, cứ chụp đi, tốt nhất là chụp 360 độ không góc chết.
La Huy đứng bên cạnh chỉ biết che mặt.
Tên này đúng là đắc ý vênh váo! Khoe khoang đến mức không biết trời đất gì nữa rồi.
Sau khi đi thảm đỏ xong, các nghệ sĩ sẽ đến khu vực nghỉ ngơi. Sau đó sẽ còn phần hỏi đáp với truyền thông.
Khu vực nghỉ ngơi có chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ tinh tế cho các nghệ sĩ thưởng thức.
Tâm trạng Vệ Đình Tiêu hôm nay rất tốt, sau khi ngồi xuống liền không kiêng dè gì mà lấy một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
Đến khi Lạc Tu vào, liền nhìn thấy Vệ Ảnh đế không hề đoan trang chút nào.
Anh ta đi tới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Ở đây có nhiều ống kính như vậy, cậu không thể nhịn một chút sao?”
“Cái gì?” Vệ Đình Tiêu vừa nhai vừa hỏi không rõ.
“Quản lý của cậu cho phép cậu không chú ý hình tượng như vậy sao? Lỡ như đồ ăn dính trên miệng hoặc răng, bị chụp lại thì sau này trên mạng sẽ có thêm ảnh chế của cậu đấy.” Lạc Tu nói ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Vệ Đình Tiêu thờ ơ nói: “Mặt tôi không quan trọng, chụp kiểu gì cũng được, chỉ cần ống kính chụp rõ hoa văn trên bộ đồ này của tôi là được.”
Lạc Tu không hiểu được logic trong đó nhưng nhìn lên nhìn xuống trang phục của Vệ Đình Tiêu hôm nay, đúng là rất oai phong.
“Bộ này đặt may ở đâu vậy? Đẹp đấy, tôi cũng muốn đặt một bộ.” Lạc Tu hỏi.
Vệ Đình Tiêu dùng tay vuốt nhẹ lên cổ tay áo, chỉ vào hình hoa lan trên đó, “Cái này, vợ tôi thêu, độc nhất vô nhị trên thế giới, cậu đừng mơ tưởng nữa.”
Lạc Tu: “???”
Anh ta biết Vệ Đình Tiêu đang yêu đương. Lúc trước hai người cùng quay chương trình thực tế về nông thôn, Vệ Đình Tiêu đã nói với anh ta là theo đuổi người ta thành công rồi.
Nhưng mới có bao lâu đã khoe khoang trước mặt anh ta rồi, còn liên tục gọi “vợ vợ”.
“Nói cả buổi chỉ để nhét cho tôi một bụng cơm chó à? Tôi không nên lại gần cậu mới phải, xin miễn.”
Lạc Tu bất lực rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Vệ Đình Tiêu, đi chỗ khác.
Tên trọng sắc khinh bạn, yêu đương xong như muốn bay lên trời, trong lòng Lạc Tu tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ, còn có chút ghen tị.
Trong phần hỏi đáp với truyền thông sau đó, các phóng viên đã hỏi một số câu hỏi liên quan đến bộ phim mới nhất của Vệ Đình Tiêu.
Vệ Đình Tiêu trả lời một cách bình tĩnh, thể hiện được tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp, khía cạnh này vẫn rất nghiêm túc.
Cuối cùng, sau khi hỏi xong những vấn đề liên quan đến phim, truyền thông lại hỏi thêm vài câu hỏi nhẹ nhàng.
“Hôm nay Vệ tiên sinh có vẻ tinh thần rất tốt, là vì doanh thu phòng vé của bộ phim cao mà vui sao?”
Bộ phim của Vệ Đình Tiêu được công chiếu một tuần đã đạt hơn 1,6 tỷ tệ, đà này rất mạnh mẽ.
“Đó chỉ là một phần nguyên nhân.” Vệ Đình Tiêu mỉm cười trả lời.
“Vậy còn nguyên nhân nào khác?”
Vệ Đình Tiêu gian xảo nói: “Bạn thử đoán xem, chuyện riêng tư tôi sẽ không nói đâu.”
Truyền thông không hiểu gì, nói ra rất nhiều câu trả lời, Vệ Đình Tiêu đều lắc đầu.
Lúc kết thúc phỏng vấn, Vệ Đình Tiêu nói: “Các bạn cứ coi như tôi vui vì hôm nay ăn mặc đẹp trai đi.”
Truyền thông không cho là đúng, chỉ coi Vệ Đình Tiêu đang nói đùa, qua loa lấy lệ vài câu.
Sau khi hoạt động kết thúc hoàn toàn, ban tổ chức lại sắp xếp một bữa tiệc.
Lúc Vệ Đình Tiêu ăn xong rời khỏi hiện trường đã gần 12 giờ đêm.
Ngồi trên xe bảo mẫu, hắn xem được các tin tức về việc mình đi thảm đỏ tối nay.
Đài truyền thông này không tệ nha, chụp ảnh rõ ràng mà đẹp nữa.
Đài truyền thông kia cũng rất biết điều, vậy mà lại chụp ảnh cận cảnh quần áo của hắn, được được.
Vệ Đình Tiêu lẩm bẩm, La Huy cũng lười phải bình luận về màn thể hiện của Vệ Đình Tiêu tối nay rồi.
Dù sao thì sau khi đi thảm đỏ cũng đã lên ba hot search, đủ rồi.
Ai ngờ, người nào đó hình như vẫn chưa chịu buông tha.
Tự mình đăng một bài Weibo.
@[Vệ Đình Tiêu] v: Thấy mọi người thảo luận nhiều về bộ đồ của tôi, tôi xin nói một chút về một câu chuyện nhỏ.
Ban đầu phần tay áo khoác bị rách một chút, nhưng tôi đã tìm được một tiểu sư phụ thêu rất giỏi, người đó đã thêu vá lại bằng tay, còn thức cả đêm để thêu hoa lên trên đó.
Họa tiết ở cổ tay áo là quân tử lan, có đẹp không?
[Hình ảnh]*9
Ảnh là hắn chụp ở nhà lúc sáng, các chi tiết trên đó rõ ràng có thể thấy được, Vệ Đình Tiêu trực tiếp đăng hẳn chín tấm ảnh.
Gần như ngay khi bài Weibo được đăng tải, bình luận bên dưới đã nhanh chóng chồng chất.
La Huy cúi đầu nhìn điện thoại.
Được rồi, chính Vệ Đình Tiêu lại tự mình đưa bản thân lên hai hot search –
#VệĐìnhTiêuHắnSiêuYêuBộĐồNày#
#HọaTiếtThêuHoaLanXuấtHiện28Lần#
Sau đó, điện thoại của Vệ Đình Tiêu bị tịch thu.
Đồng thời cấm hắn lên mạng khoe khoang bốc phét trước khi về nhà.