Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 148: Hồi Ức Mùa Hè (4)
“Nguyên liệu của anh quá đắt, tôi mua không nổi.” Ngạn Cẩn nói.
“Không cần trả tiền, tặng cậu đấy.” Mạnh Phó Thanh thản nhiên nói.
“Vậy không được.” Ngạn Cẩn vẫn có nguyên tắc của mình, không nhận đồ cho không.
Mạnh Phó Thanh “chậc” một tiếng, nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thế này đi, coi như tôi làm phiền cậu, tôi trả tiền, cậu giúp tôi làm mấy thứ này thành đồ gỗ, được không?”
“Tôi thích mấy con chim gỗ cậu làm, cậu có thể làm thêm vài con cho tôi không?”
Mạnh Phó Thanh vừa nói vừa định lấy tiền, bị Ngạn Cẩn giữ tay lại ngăn cản.
Tay hai người vô tình chạm vào nhau, lần đầu tiên có sự tiếp xúc thực sự.
Đầu ngón tay của cậu không hề mịn màng, có chút thô ráp khiến cảm giác trên mu bàn tay Mạnh Phó Thanh càng thêm rõ ràng.
Đó là hơi ấm của đối phương.
Ngạn Cẩn cũng nhận ra, nhanh chóng rụt tay lại, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.
Một lúc lâu sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi cũng không cần tiền của anh.”
Mạnh Phó Thanh bất lực, hắn cứ tưởng Ngạn Cẩn định từ chối.
Nhưng cậu lại tiếp tục nói: “Chim gỗ tôi có thể làm cho anh, số gỗ còn lại… tôi có thể giữ lại không?”
Mạnh Phó Thanh ngẩn người, sau đó nói: “Đương nhiên là được.”
Trao đổi như vậy cũng hợp lý, không khiến cậu khó xử.
Mạnh Phó Thanh biết, cậu không thích nhận tiền của người khác không công.
Không khí yên tĩnh hồi lâu.
Hai người đột nhiên không biết nói gì, cứ thế im lặng.
Ông trời cũng không chiều lòng người, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Một cơn mưa bất ngờ ập đến khiến kế hoạch bày hàng tiếp theo của Ngạn Cẩn bị phá sản.
Khi gió lớn nổi lên cậu đã bắt đầu dọn hàng, Mạnh Phó Thanh im lặng giúp cậu, bỏ tất cả đồ gỗ vào trong túi lớn.
Vừa dọn xong mưa như vở trời đổ xuống, không hề báo trước.
“Tôi cầm đồ cho cậu, cậu nhanh chạy qua đó trú mưa đi.” Mạnh Phó Thanh ra hiệu cho Ngạn Cẩn chạy đến mái hiên của cửa hàng tiện lợi không xa.
Nhưng Ngạn Cẩn lại nói: “Đi cùng nhau.”
Đi cùng nhau… thì đi cùng nhau.
Kết quả là cả hai đều ướt như chuột lột.
Nhưng chiếc túi được Mạnh Phó Thanh dùng áo khoác bọc lại trong lòng, đồ bên trong không bị ướt chút nào.
Gió nổi lên, sau khi bị mưa dội ướt cơ thể bắt đầu lạnh.
Ngạn Cẩn thấy mũi hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
“Hắt xì–” Cậu bé ngượng ngùng che miệng mũi.
Ánh mắt Mạnh Phó Thanh nghiêm lại, đi vào cửa hàng tiện lợi mua khăn mặt sạch và một chiếc ô.
“Lau khô đi, rồi đi với tôi.” Mạnh Phó Thanh đưa khăn mặt.
“Đi đâu?” Ngạn Cẩn vẻ mặt ngơ ngác.
“Về nhà tôi, thay quần áo khô.”
“Không cần đâu…” Cậu theo bản năng từ chối.
“Chờ cậu về nhà chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, đừng nói nhiều, đi thôi.” Mạnh Phó Thanh kiên quyết nói, “Cậu nghĩ xem, nếu cậu bị ốm, mua thuốc chẳng phải tốn nhiều tiền hơn sao?”
“…” Ngạn Cẩn nhất thời bị logic của Mạnh Phó Thanh thuyết phục.
Bị hắn kéo tay áo đi vào trong ô.
Đi được nửa đường, Ngạn Cẩn mới chợt nhận ra.
Tại sao không mua hai cái ô? Nhất thiết phải chen chúc trong một cái ô à?
Cậu không có thời gian để hỏi.
Bởi vì cậu đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Mỗi ngày sau khi bày hàng xong, buổi tối cậu lại đến quán của chị Lệ làm việc, sáng đi tối về, không có ngày nào được nghỉ ngơi.
Ăn uống cũng ít, một ngày chỉ ăn hai bữa, có lúc còn qua loa cho xong.
Sức đề kháng vốn đã không tốt, mưa gió một chút đã khiến cậu mệt mỏi rã rời.
Đầu óc quay cuồng mà đi theo người lạ về nhà, tuyệt đối không phải là phong cách của Ngạn Cẩn.
Nhưng hôm đó… cậu cứ thế mơ mơ màng màng mà đi theo.
“Phòng tắm ở đây, cậu mặc quần áo của tôi, đều là đồ mới.” Mạnh Phó Thanh nhẹ nhàng đẩy cậu bé đang lơ mơ vào phòng tắm.
Còn bản thân hắn thì dùng khăn lau qua loa mái tóc.
Lúc cậu tắm xong đi ra, Mạnh Phó Thanh đã thay một bộ đồ ở nhà sạch sẽ.
Lúc này, tóc hắn sau khi bị ướt mưa rồi sấy khô trở nên mềm mại, bớt đi vẻ ngông cuồng của cậu ấm, thêm một chút dịu dàng ấm áp.
Ngạn Cẩn lúng túng kéo kéo cổ áo: “Quần áo của anh, hơi rộng.”
Mạnh Phó Thanh thấy cậu bé vừa kéo được bên cổ áo này lên một chút, bên kia lại xệ xuống, lộ ra xương quai xanh và bờ vai trắng nõn.
Hắn bỗng nhiên thấy nóng tai, quay mặt đi chỗ khác, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, quần áo của cậu đã giặt xong rồi, tôi vừa bỏ vào máy sấy, cậu cứ mặc đồ của tôi tạm một lát, đợi quần áo cậu khô rồi thì thay.”
“Ừm.” Cậu gật đầu.
Cậu còn lựa chọn nào khác sao?
Hiện tại xem ra chỉ có thể như vậy.
Lần đầu đến nhà người khác chơi, Ngạn Cẩn không được tự nhiên cho lắm.
Nhà của cậu ấm chắc chắn là không tệ, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp như thể lúc nào cũng có người giúp việc đến dọn dẹp.
Tổng cộng hai tầng, diện tích khá rộng, cả trên lầu lẫn dưới lầu đều là phòng ngủ, ngoài ra còn có nhà bếp, phòng ăn và phòng khách lớn.
Ngạn Cẩn chỉ ngồi im ở góc ngoài cùng của ghế sô pha, ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Một lúc sau, Mạnh Phó Thanh nấu xong trà gừng mang cho Ngạn Cẩn một bát.
“Uống đi, tôi thấy cậu có dấu hiệu bị cảm rồi.” Mạnh Phó Thanh đã sớm nhận ra dáng vẻ mệt mỏi của cậu.
“Cảm ơn…” Ngạn Cẩn nhận lấy trà gừng, uống từng ngụm nhỏ.
Mối quan hệ của bọn họ có chút kỳ lạ, không phải kiểu mà cậu mong muốn, nhưng mà…
Người này như có ma lực, luôn có thể khiến cậu bị cuốn hút một cách khó hiểu.
Sự quan tâm và chăm sóc của hắn giống như đối xử với bạn bè.
Ngạn Cẩn không khỏi tò mò, cậu ấm như hắn có thật lòng muốn làm bạn với một kẻ bán hàng rong nghèo khổ như cậu không?
Bọn họ không cùng một thế giới làm sao có thể chơi chung được?
Nhưng những ngày qua tiếp xúc lại khiến Ngạn Cẩn cảm thấy không đến nỗi khó chịu, thậm chí có lúc còn rất hòa hợp.
Nếu nói cậu ấm nhà người ta muốn lợi dụng cậu điều gì, thì không có.
Ngoài những món đồ gỗ đó ra, cậu chẳng có gì cả.
Mà trong mắt cậu những món đồ gỗ đó cũng chẳng đáng giá là bao.
Vậy nên Mạnh Phó Thanh là thật lòng muốn làm bạn với cậu…
Ngạn Cẩn suy nghĩ một hồi, không tìm được logic nào rõ ràng, cứ thế tự đưa ra kết luận.
Ngạn Cẩn là người không dễ dàng tin tưởng ai, một khi đã tin tưởng sẽ sẵn sàng đáp lại đối phương.
Mạnh Phó Thanh đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối xử tốt với Mạnh Phó Thanh.
Lúc thì trên đường bày hàng, lúc thì ở quán ăn Ngạn Cẩn làm việc.
Đến cả bà chủ quán cũng nhận ra điều bất thường, có lần còn kéo Ngạn Cẩn lại, nói muốn tăng lương cho cậu.
Ngạn Cẩn ngạc nhiên: “Sao lại đột nhiên… Tại sao vậy? Chị Lệ.”
Cậu vẫn làm những công việc như cũ mà.
“Trước kia không nhìn ra điểm lợi hại của cậu, giờ mới thấy mình đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Ngạn Cẩn nghe mà đầu óc mơ hồ.
“Tôi thấy cậu và Mạnh thiếu gia quan hệ khá tốt, có cơ hội thì nói với cậu ấy, bảo cậu ấy dẫn thêm vài người bạn đến quán chúng ta nhé.”
“Chuyện này tôi không tiện nói, chị Lệ tự nói đi.” Ngạn Cẩn không chịu khuất phục, cậu cứ tưởng mình được tăng lương là vì chị Lệ có việc nhờ cậu.
“Hầy! Cậu sao lại cứng đầu như vậy? Thôi thôi, đi làm việc đi.”
Bà chủ trong lòng biết rõ, A Mộc chính là mèo thần tài của quán bà ta.
Được cậu ấm nhà họ Mạnh để ý, cậu bé này sau này chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Không hiểu đám trẻ bây giờ, đã như vậy rồi sao còn lằng nhằng, diễn cái trò “cậu ấm nhà giàu và chàng trai nghèo” làm gì.
Nhưng chỉ cần A Mộc còn ở quán bà ta một ngày, Mạnh thiếu gia cũng sẽ thường xuyên đến.
Ngạn Cẩn chậm chạp nhận ra sự thay đổi thái độ của những người xung quanh đối với cậu, cậu ý thức được tất cả đều là do Mạnh Phó Thanh mang lại.
Thân phận cụ thể của Mạnh Phó Thanh cậu chưa bao giờ hỏi, nhưng cậu biết hắn ta là cậu ấm nhà giàu, ở Hải Thị này cũng có chút tiếng nói.
Ngạn Cẩn không muốn để người khác nghĩ rằng cậu đang lợi dụng thân phận của Mạnh Phó Thanh để làm gì, giao thiệp quá nhiều không phù hợp với cậu.
Cậu quyết định nghỉ việc.
Tiền tiết kiệm được một ít, đủ tiền thuê nhà cho năm nay, cậu không cần phải lo lắng về chỗ ở nữa.
Cậu vẫn muốn bày hàng, công việc này một mình cậu có thể làm được, phù hợp với cậu, yên tĩnh và cũng vui vẻ.
Dù cậu ấm kia suốt ngày rong chơi lêu lổng nhưng Ngạn Cẩn cũng có thể hiểu, ai cũng có lúc bận.
Cũng không nhất thiết phải ngồi bày hàng cùng cậu.
Chỉ là…
Cảm giác hụt hẫng này là sao?
Con người quả nhiên không nên quen với một điều gì đó, Ngạn Cẩn nghĩ.
Cho đi quá nhiều sẽ làm tê liệt cảm xúc của chính mình, đột nhiên rút lui sẽ có phản ứng cai nghiện.
Cho đến khi trời đã tối, Ngạn Cẩn dọn hàng chuẩn bị về căn nhà bán hầm cho thuê của mình.
Khi đi đến ngã tư cách chỗ ở chưa đến 10 mét, Ngạn Cẩn nhìn thấy Mạnh Phó Thanh đang đứng ở đó.
Hắn ta như vừa chạy vội đến đó, hơi thở còn chưa đều.
Ngạn Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút sau đó thản nhiên bước tới.
“Hôm nay anh ăn mặc nổi bật thật đấy.” Cậu hiếm khi khen vị thiếu gia này như vậy.
Mạnh Phó Thanh nở nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Ồ, chúc mừng sinh nhật.” Đây là thông tin mà Ngạn Cẩn không hề biết.
Bọn họ như đã quen với sự tồn tại của nhau nhưng lại không hề thân thuộc.
Giống như… cậu không biết sinh nhật Mạnh Phó Thanh, Mạnh Phó Thanh cũng không biết cậu đến từ đâu.
“Tiệc sinh nhật do gia đình tổ chức, tôi không thể từ chối.” Mạnh Phó Thanh thành thật giải thích, “Nhưng sau khi có mặt một lúc tôi đã tìm cơ hội chuồn ra, hôm nay không thể bày hàng cùng cậu, xin lỗi nhé.”
“Anh không cần xin lỗi, đó đâu phải là trách nhiệm của anh.” Ngạn Cẩn ngoài miệng nói vậy, nhưng khi nghe được lời giải thích của hắn tâm trạng lại tốt lên một cách khó hiểu.
“Tôi không muốn đón sinh nhật với đám người kia.” Thân phận của Mạnh Phó Thanh khiến hắn có rất nhiều việc không thể từ chối, chỉ khi ở bên cậu bé này tâm hồn hắn mới được tự do.
“Tôi chỉ mong cậu đến chúc mừng sinh nhật tôi.” Mạnh Phó Thanh thành thật nói.
Khi ánh mắt người thanh niên nhìn sang, tim cậu đột nhiên lỡ nhịp.
Cậu nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một chú chim gỗ: “Hôm nay vừa làm xong, tặng anh nhân dịp sinh nhật.”
“Tôi chỉ có thứ này, quà đắt tiền hơn tôi không có.” Đôi mắt cậu cũng chân thành và sáng ngời.
Mạnh Phó Thanh lắc đầu, nhận lấy chú chim gỗ: “Không cần thứ gì khác, thứ này chính là món quà tốt nhất.”
“Thật ra tôi biết cậu sống ở đây… Tôi trốn ra ngoài chưa ăn gì cả, bây giờ đói gần chết rồi.” Có người ra sức ám chỉ.
Ngạn Cẩn cũng không muốn giả vờ, nên nói: “Chỗ tôi ở rất tồi tàn, anh đừng chê là được.”
“Không chê.”
Mười phút sau, một bát mì nóng hổi được đưa đến tay cậu ấm.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế gỗ rất thấp, ăn một bát mì chay, ăn rất ngon.
Đôi chân dài phải co lại, Ngạn Cẩn nhìn mà cũng thấy khó chịu thay hắn.
Nơi này của cậu thật sự không hợp với Mạnh Phó Thanh.
Ngạn Cẩn lần đầu tiên nảy ra ý định chuyển chỗ ở.
“Không cần trả tiền, tặng cậu đấy.” Mạnh Phó Thanh thản nhiên nói.
“Vậy không được.” Ngạn Cẩn vẫn có nguyên tắc của mình, không nhận đồ cho không.
Mạnh Phó Thanh “chậc” một tiếng, nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy thế này đi, coi như tôi làm phiền cậu, tôi trả tiền, cậu giúp tôi làm mấy thứ này thành đồ gỗ, được không?”
“Tôi thích mấy con chim gỗ cậu làm, cậu có thể làm thêm vài con cho tôi không?”
Mạnh Phó Thanh vừa nói vừa định lấy tiền, bị Ngạn Cẩn giữ tay lại ngăn cản.
Tay hai người vô tình chạm vào nhau, lần đầu tiên có sự tiếp xúc thực sự.
Đầu ngón tay của cậu không hề mịn màng, có chút thô ráp khiến cảm giác trên mu bàn tay Mạnh Phó Thanh càng thêm rõ ràng.
Đó là hơi ấm của đối phương.
Ngạn Cẩn cũng nhận ra, nhanh chóng rụt tay lại, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.
Một lúc lâu sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi cũng không cần tiền của anh.”
Mạnh Phó Thanh bất lực, hắn cứ tưởng Ngạn Cẩn định từ chối.
Nhưng cậu lại tiếp tục nói: “Chim gỗ tôi có thể làm cho anh, số gỗ còn lại… tôi có thể giữ lại không?”
Mạnh Phó Thanh ngẩn người, sau đó nói: “Đương nhiên là được.”
Trao đổi như vậy cũng hợp lý, không khiến cậu khó xử.
Mạnh Phó Thanh biết, cậu không thích nhận tiền của người khác không công.
Không khí yên tĩnh hồi lâu.
Hai người đột nhiên không biết nói gì, cứ thế im lặng.
Ông trời cũng không chiều lòng người, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Một cơn mưa bất ngờ ập đến khiến kế hoạch bày hàng tiếp theo của Ngạn Cẩn bị phá sản.
Khi gió lớn nổi lên cậu đã bắt đầu dọn hàng, Mạnh Phó Thanh im lặng giúp cậu, bỏ tất cả đồ gỗ vào trong túi lớn.
Vừa dọn xong mưa như vở trời đổ xuống, không hề báo trước.
“Tôi cầm đồ cho cậu, cậu nhanh chạy qua đó trú mưa đi.” Mạnh Phó Thanh ra hiệu cho Ngạn Cẩn chạy đến mái hiên của cửa hàng tiện lợi không xa.
Nhưng Ngạn Cẩn lại nói: “Đi cùng nhau.”
Đi cùng nhau… thì đi cùng nhau.
Kết quả là cả hai đều ướt như chuột lột.
Nhưng chiếc túi được Mạnh Phó Thanh dùng áo khoác bọc lại trong lòng, đồ bên trong không bị ướt chút nào.
Gió nổi lên, sau khi bị mưa dội ướt cơ thể bắt đầu lạnh.
Ngạn Cẩn thấy mũi hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
“Hắt xì–” Cậu bé ngượng ngùng che miệng mũi.
Ánh mắt Mạnh Phó Thanh nghiêm lại, đi vào cửa hàng tiện lợi mua khăn mặt sạch và một chiếc ô.
“Lau khô đi, rồi đi với tôi.” Mạnh Phó Thanh đưa khăn mặt.
“Đi đâu?” Ngạn Cẩn vẻ mặt ngơ ngác.
“Về nhà tôi, thay quần áo khô.”
“Không cần đâu…” Cậu theo bản năng từ chối.
“Chờ cậu về nhà chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, đừng nói nhiều, đi thôi.” Mạnh Phó Thanh kiên quyết nói, “Cậu nghĩ xem, nếu cậu bị ốm, mua thuốc chẳng phải tốn nhiều tiền hơn sao?”
“…” Ngạn Cẩn nhất thời bị logic của Mạnh Phó Thanh thuyết phục.
Bị hắn kéo tay áo đi vào trong ô.
Đi được nửa đường, Ngạn Cẩn mới chợt nhận ra.
Tại sao không mua hai cái ô? Nhất thiết phải chen chúc trong một cái ô à?
Cậu không có thời gian để hỏi.
Bởi vì cậu đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Mỗi ngày sau khi bày hàng xong, buổi tối cậu lại đến quán của chị Lệ làm việc, sáng đi tối về, không có ngày nào được nghỉ ngơi.
Ăn uống cũng ít, một ngày chỉ ăn hai bữa, có lúc còn qua loa cho xong.
Sức đề kháng vốn đã không tốt, mưa gió một chút đã khiến cậu mệt mỏi rã rời.
Đầu óc quay cuồng mà đi theo người lạ về nhà, tuyệt đối không phải là phong cách của Ngạn Cẩn.
Nhưng hôm đó… cậu cứ thế mơ mơ màng màng mà đi theo.
“Phòng tắm ở đây, cậu mặc quần áo của tôi, đều là đồ mới.” Mạnh Phó Thanh nhẹ nhàng đẩy cậu bé đang lơ mơ vào phòng tắm.
Còn bản thân hắn thì dùng khăn lau qua loa mái tóc.
Lúc cậu tắm xong đi ra, Mạnh Phó Thanh đã thay một bộ đồ ở nhà sạch sẽ.
Lúc này, tóc hắn sau khi bị ướt mưa rồi sấy khô trở nên mềm mại, bớt đi vẻ ngông cuồng của cậu ấm, thêm một chút dịu dàng ấm áp.
Ngạn Cẩn lúng túng kéo kéo cổ áo: “Quần áo của anh, hơi rộng.”
Mạnh Phó Thanh thấy cậu bé vừa kéo được bên cổ áo này lên một chút, bên kia lại xệ xuống, lộ ra xương quai xanh và bờ vai trắng nõn.
Hắn bỗng nhiên thấy nóng tai, quay mặt đi chỗ khác, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, quần áo của cậu đã giặt xong rồi, tôi vừa bỏ vào máy sấy, cậu cứ mặc đồ của tôi tạm một lát, đợi quần áo cậu khô rồi thì thay.”
“Ừm.” Cậu gật đầu.
Cậu còn lựa chọn nào khác sao?
Hiện tại xem ra chỉ có thể như vậy.
Lần đầu đến nhà người khác chơi, Ngạn Cẩn không được tự nhiên cho lắm.
Nhà của cậu ấm chắc chắn là không tệ, trong nhà sạch sẽ ngăn nắp như thể lúc nào cũng có người giúp việc đến dọn dẹp.
Tổng cộng hai tầng, diện tích khá rộng, cả trên lầu lẫn dưới lầu đều là phòng ngủ, ngoài ra còn có nhà bếp, phòng ăn và phòng khách lớn.
Ngạn Cẩn chỉ ngồi im ở góc ngoài cùng của ghế sô pha, ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Một lúc sau, Mạnh Phó Thanh nấu xong trà gừng mang cho Ngạn Cẩn một bát.
“Uống đi, tôi thấy cậu có dấu hiệu bị cảm rồi.” Mạnh Phó Thanh đã sớm nhận ra dáng vẻ mệt mỏi của cậu.
“Cảm ơn…” Ngạn Cẩn nhận lấy trà gừng, uống từng ngụm nhỏ.
Mối quan hệ của bọn họ có chút kỳ lạ, không phải kiểu mà cậu mong muốn, nhưng mà…
Người này như có ma lực, luôn có thể khiến cậu bị cuốn hút một cách khó hiểu.
Sự quan tâm và chăm sóc của hắn giống như đối xử với bạn bè.
Ngạn Cẩn không khỏi tò mò, cậu ấm như hắn có thật lòng muốn làm bạn với một kẻ bán hàng rong nghèo khổ như cậu không?
Bọn họ không cùng một thế giới làm sao có thể chơi chung được?
Nhưng những ngày qua tiếp xúc lại khiến Ngạn Cẩn cảm thấy không đến nỗi khó chịu, thậm chí có lúc còn rất hòa hợp.
Nếu nói cậu ấm nhà người ta muốn lợi dụng cậu điều gì, thì không có.
Ngoài những món đồ gỗ đó ra, cậu chẳng có gì cả.
Mà trong mắt cậu những món đồ gỗ đó cũng chẳng đáng giá là bao.
Vậy nên Mạnh Phó Thanh là thật lòng muốn làm bạn với cậu…
Ngạn Cẩn suy nghĩ một hồi, không tìm được logic nào rõ ràng, cứ thế tự đưa ra kết luận.
Ngạn Cẩn là người không dễ dàng tin tưởng ai, một khi đã tin tưởng sẽ sẵn sàng đáp lại đối phương.
Mạnh Phó Thanh đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối xử tốt với Mạnh Phó Thanh.
Lúc thì trên đường bày hàng, lúc thì ở quán ăn Ngạn Cẩn làm việc.
Đến cả bà chủ quán cũng nhận ra điều bất thường, có lần còn kéo Ngạn Cẩn lại, nói muốn tăng lương cho cậu.
Ngạn Cẩn ngạc nhiên: “Sao lại đột nhiên… Tại sao vậy? Chị Lệ.”
Cậu vẫn làm những công việc như cũ mà.
“Trước kia không nhìn ra điểm lợi hại của cậu, giờ mới thấy mình đã đánh giá thấp cậu rồi.”
Ngạn Cẩn nghe mà đầu óc mơ hồ.
“Tôi thấy cậu và Mạnh thiếu gia quan hệ khá tốt, có cơ hội thì nói với cậu ấy, bảo cậu ấy dẫn thêm vài người bạn đến quán chúng ta nhé.”
“Chuyện này tôi không tiện nói, chị Lệ tự nói đi.” Ngạn Cẩn không chịu khuất phục, cậu cứ tưởng mình được tăng lương là vì chị Lệ có việc nhờ cậu.
“Hầy! Cậu sao lại cứng đầu như vậy? Thôi thôi, đi làm việc đi.”
Bà chủ trong lòng biết rõ, A Mộc chính là mèo thần tài của quán bà ta.
Được cậu ấm nhà họ Mạnh để ý, cậu bé này sau này chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.
Không hiểu đám trẻ bây giờ, đã như vậy rồi sao còn lằng nhằng, diễn cái trò “cậu ấm nhà giàu và chàng trai nghèo” làm gì.
Nhưng chỉ cần A Mộc còn ở quán bà ta một ngày, Mạnh thiếu gia cũng sẽ thường xuyên đến.
Ngạn Cẩn chậm chạp nhận ra sự thay đổi thái độ của những người xung quanh đối với cậu, cậu ý thức được tất cả đều là do Mạnh Phó Thanh mang lại.
Thân phận cụ thể của Mạnh Phó Thanh cậu chưa bao giờ hỏi, nhưng cậu biết hắn ta là cậu ấm nhà giàu, ở Hải Thị này cũng có chút tiếng nói.
Ngạn Cẩn không muốn để người khác nghĩ rằng cậu đang lợi dụng thân phận của Mạnh Phó Thanh để làm gì, giao thiệp quá nhiều không phù hợp với cậu.
Cậu quyết định nghỉ việc.
Tiền tiết kiệm được một ít, đủ tiền thuê nhà cho năm nay, cậu không cần phải lo lắng về chỗ ở nữa.
Cậu vẫn muốn bày hàng, công việc này một mình cậu có thể làm được, phù hợp với cậu, yên tĩnh và cũng vui vẻ.
Dù cậu ấm kia suốt ngày rong chơi lêu lổng nhưng Ngạn Cẩn cũng có thể hiểu, ai cũng có lúc bận.
Cũng không nhất thiết phải ngồi bày hàng cùng cậu.
Chỉ là…
Cảm giác hụt hẫng này là sao?
Con người quả nhiên không nên quen với một điều gì đó, Ngạn Cẩn nghĩ.
Cho đi quá nhiều sẽ làm tê liệt cảm xúc của chính mình, đột nhiên rút lui sẽ có phản ứng cai nghiện.
Cho đến khi trời đã tối, Ngạn Cẩn dọn hàng chuẩn bị về căn nhà bán hầm cho thuê của mình.
Khi đi đến ngã tư cách chỗ ở chưa đến 10 mét, Ngạn Cẩn nhìn thấy Mạnh Phó Thanh đang đứng ở đó.
Hắn ta như vừa chạy vội đến đó, hơi thở còn chưa đều.
Ngạn Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút sau đó thản nhiên bước tới.
“Hôm nay anh ăn mặc nổi bật thật đấy.” Cậu hiếm khi khen vị thiếu gia này như vậy.
Mạnh Phó Thanh nở nụ cười rạng rỡ: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
“Ồ, chúc mừng sinh nhật.” Đây là thông tin mà Ngạn Cẩn không hề biết.
Bọn họ như đã quen với sự tồn tại của nhau nhưng lại không hề thân thuộc.
Giống như… cậu không biết sinh nhật Mạnh Phó Thanh, Mạnh Phó Thanh cũng không biết cậu đến từ đâu.
“Tiệc sinh nhật do gia đình tổ chức, tôi không thể từ chối.” Mạnh Phó Thanh thành thật giải thích, “Nhưng sau khi có mặt một lúc tôi đã tìm cơ hội chuồn ra, hôm nay không thể bày hàng cùng cậu, xin lỗi nhé.”
“Anh không cần xin lỗi, đó đâu phải là trách nhiệm của anh.” Ngạn Cẩn ngoài miệng nói vậy, nhưng khi nghe được lời giải thích của hắn tâm trạng lại tốt lên một cách khó hiểu.
“Tôi không muốn đón sinh nhật với đám người kia.” Thân phận của Mạnh Phó Thanh khiến hắn có rất nhiều việc không thể từ chối, chỉ khi ở bên cậu bé này tâm hồn hắn mới được tự do.
“Tôi chỉ mong cậu đến chúc mừng sinh nhật tôi.” Mạnh Phó Thanh thành thật nói.
Khi ánh mắt người thanh niên nhìn sang, tim cậu đột nhiên lỡ nhịp.
Cậu nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một chú chim gỗ: “Hôm nay vừa làm xong, tặng anh nhân dịp sinh nhật.”
“Tôi chỉ có thứ này, quà đắt tiền hơn tôi không có.” Đôi mắt cậu cũng chân thành và sáng ngời.
Mạnh Phó Thanh lắc đầu, nhận lấy chú chim gỗ: “Không cần thứ gì khác, thứ này chính là món quà tốt nhất.”
“Thật ra tôi biết cậu sống ở đây… Tôi trốn ra ngoài chưa ăn gì cả, bây giờ đói gần chết rồi.” Có người ra sức ám chỉ.
Ngạn Cẩn cũng không muốn giả vờ, nên nói: “Chỗ tôi ở rất tồi tàn, anh đừng chê là được.”
“Không chê.”
Mười phút sau, một bát mì nóng hổi được đưa đến tay cậu ấm.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế gỗ rất thấp, ăn một bát mì chay, ăn rất ngon.
Đôi chân dài phải co lại, Ngạn Cẩn nhìn mà cũng thấy khó chịu thay hắn.
Nơi này của cậu thật sự không hợp với Mạnh Phó Thanh.
Ngạn Cẩn lần đầu tiên nảy ra ý định chuyển chỗ ở.