Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 133: Một đám chú kỳ quặc
Tháng sau đó, Vệ Đình Tiêu vui sướng lẫn khổ sở làm một ông bố toàn thời gian.
Vừa chăm sóc Ngạn Sơ trong giai đoạn phục hồi, vừa chăm sóc hai đứa nhỏ mới sinh.
Trẻ sơ sinh trong nửa tháng đầu, tần suất cho bú là 1-3 tiếng một lần, nếu bé không thức dậy sau 3 tiếng phải gọi dậy bú.
Lượng sữa cũng tăng dần, từ 5-15ml đến 25-50ml, rồi 60-90ml, sau nửa tháng có thể lên đến 120ml.
Công việc này, mỗi ngày Vệ Đình Tiêu phải lặp đi lặp lại nhiều lần, nhà có hai đứa nhỏ làm gì cũng phải nhân đôi.
May mắn là bọn trẻ không khóc nhiều, dù đói chúng cũng chỉ ê a gọi vài tiếng, bỉm thì nhăn nhó nhíu mày.
Nhưng điều này khiến Vệ Đình Tiêu thường xuyên lo lắng bé đi ị mà không kịp thay bỉm, sợ mông bé bị bí khiến hắn nửa đêm phải thường xuyên dậy sờ mông con.
Chăm sóc con cái quả thực là việc vất vả nhưng Vệ Đình Tiêu không có bất kỳ tâm lý nào chán ghét.
Hai nhóc con mỗi ngày một khác, nhanh chóng trắng trẻo hồng hào, bóng mượt như ngọc, đẹp hơn rất nhiều so với khi mới sinh, ai nhìn thấy cũng phải khen hai tiếng dễ thương.
Khi con tròn một tháng, Ngạn Sơ dùng dấu tay và dấu chân của bọn chúng làm một bức tranh kỷ niệm, giữa bức tranh đề chữ “Tuế Tuế Vô Ngư, Niên Niên Lạc An”, nghĩa là mỗi năm đều bình an vui vẻ, không bệnh tật, phù hợp với tên con.
Sau khi đóng khung, bức tranh được treo lên tường phòng trẻ.
Ngay từ khi mới biết Ngạn Sơ mang thai, Vệ Đình Tiêu đã nhờ nhà thiết kế thiết kế phòng của bé, màu sắc chủ đạo trong phòng hơi ấm áp, là màu vàng nhạt, trần nhà được thiết kế hình cung dâu tây dễ thương, từ trên cao xuống treo những dải đèn sao dài ngắn khác nhau, trên tường có cờ tam giác hình cung được buộc bằng dây thừng, dưới đất trải thảm hình đầu thỏ trắng, xung quanh còn đặt một số đồ chơi nhỏ xinh xắn.
Hai đứa nhỏ tỉnh dậy vào ban ngày thì nằm ngủ trong cũi rộng, một số quả bóng nhỏ treo lơ lửng phía trên cũi va chạm vào nhau phát ra tiếng động giòn giã dễ nghe.
Mỗi khi đến lúc này, chúng bắt đầu nói ngôn ngữ trẻ em.
Niên Niên: “A dà!”
Tuế Tuế: “Bù rì!”
Niên Niên: “De ba!”
Tuế Tuế: “i ha!”
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ bám vào cạnh cũi nhìn cảnh này cười không ngớt.
“Vợ, em nói xem bọn nhỏ muốn nói gì?” Vệ Đình Tiêu cười hỏi.
“Chắc là bày tỏ sự vui mừng đấy.” Ngạn Sơ đoán, “Bọn nhỏ mới đến thế giới này, mọi thứ đều mới mẻ, những quả bóng đẹp mắt nhiều màu sắc đó trong mắt con cũng rất thú vị.”
Vệ Đình Tiêu nói liền lấy điện thoại ra: “Anh bảo người đi đặt thêm một số đồ chơi trẻ em hay ho nữa.”
Ngạn Sơ nhìn quanh một cái bất lực: “Thôi đi, trong nhà đã đủ nhiều rồi, cái phòng này không phải toàn đồ chơi à?”
Huống chi, bọn nhỏ bây giờ còn quá bé, ngoài việc có thể nhìn người lớn chơi cho chúng xem, cười theo ngây ngô, cũng không thể chơi gì khác.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Niên Niên đột nhiên “Oa” một tiếng dài, sau đó im bặt.
Ngạn Sơ là người đầu tiên nhận ra điều gì đó, gần đến ngửi, ngay sau đó nhíu mày nói: “Vệ Đình Tiêu, con trai anh đi ị rồi.”
Tuế Tuế ở bên cạnh cười khanh khách.
Vệ Đình Tiêu: “Cười cái gì? Lát nữa con cũng giống như anh con, phải đi ị thôi.”
Vệ Đình Tiêu vội vàng đi lấy bỉm, thuần thục cởi bỉm của con trai, dùng khăn giấy lau sạch mông cho bé. Trong lúc lau, chân bé còn đạp lung tung, không hợp tác chút nào.
Lúc này, Ngạn Sơ cầm chuông kêu cầm tay bên cạnh trêu bé, lòng bé con bị đồ vật trong tay Ngạn Sơ thu hút, rất nhanh liền yên lặng, mở to đôi mắt đen láy nhìn về phía chuông kêu đang rung lên.
Sau khi thay bỉm xong, Vệ Đình Tiêu rửa tay.
“Anh chăm sóc con ngày càng giỏi hơn rồi đấy.” Ngạn Sơ ở bên cạnh khen ngợi.
“Làm lần đầu khó lần sau liền quen rồi, chỉ hai nhóc con thôi không thành vấn đề.” Được vợ khen, Vệ Đình Tiêu không kìm lòng được mà khoe khoang.
Từ khi con sinh ra Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ chưa mời bạn bè đến nhà chơi, hai người thống nhất hẹn một ngày mời chung bạn bè của hai người đến nhà chơi, chính là hôm nay.
“Đội trưởng Dụ họ nhắn tin cho em, họ đã đến dưới rồi, sẽ lên ngay.” Ngạn Sơ nhìn điện thoại nói.
“Lão Thẩm và Lạc Tu cũng sắp tới, anh Huy và Tiểu Lâm đang trên đường, hai người đi cùng nhau.” Vệ Đình Tiêu nói.
Ngạn Sơ gật đầu: “Được rồi, vậy em đi chuẩn bị chút hoa quả.”
Cậu phục hồi sau phẫu thuật rất tốt, hai ngày trước đi khám bác sĩ đều cảm thán về tốc độ phục hồi của cậu.
Nhiều người sau khi sinh mổ, vết mổ trên bụng rất khó loại bỏ, một số còn bị tăng sinh theo suốt cuộc đời, nhưng Ngạn Sơ sau một tháng chỉ còn lại một vết mờ nhạt, bác sĩ nói tiếp tục phục hồi một thời gian nữa có thể nhạt đến mức gần như không nhìn thấy.
Điều này có liên quan đến thể chất của Ngạn Sơ, tất nhiên cũng có liên quan đến việc Vệ Đình Tiêu chăm sóc tận tình.
Về những món ăn có thể ăn và không thể ăn sau khi phẫu thuật Vệ Đình Tiêu đã phân loại rất cẩn thận.
Ngạn Sơ tuân thủ theo lời bác sĩ, nên kiêng thì kiêng, lập kế hoạch nghỉ ngơi rất tốt nên mới phục hồi nhanh như vậy.
Không lâu sau chuông cửa reo, Ngạn Sơ đi mở cửa quả nhiên là Dụ Thần Chu dẫn đầu.
“Hi! Tiểu Ngạn tử! Bọn anh đến thăm em và các bé đây!” Vưu Kỳ đội một mái tóc vàng chạy ở đầu tiên.
Đột nhiên bị Quan Sóc kéo cổ áo: “Đừng có chạy lung tung, đổi giày.”
Dụ Thần Chu nhìn Ngạn Sơ, cười nói: “Nhìn sắc mặt em khá ổn, phục hồi khá tốt đúng không?”
Ngạn Sơ nói: “Ừm, em phục hồi rất tốt.”
Tống Thức An nói: “Trông em gầy hơn một chút.”
Ngạn Sơ nói: “Vâng, sinh xong cân nặng tự giảm xuống, em cũng không biết tại sao.”
Vưu Kỳ ghen tị: “Em đây là thánh thể trời ban đấy, thể chất ăn không béo, anh rất thèm thuồng!”
Vệ Đình Tiêu đi đến: “Đừng chỉ đứng ở cửa nữa, vào đi, muốn uống trà hay cà phê? Tôi đi pha cho mọi người.”
Vưu Kỳ giơ tay: “Em một ly cà phê! Cảm ơn Vệ tiền bối!”
Quan Sóc: “+1”
Tống Thức An và Dụ Thần Chu cùng nói: “Em uống trà là được.”
Vừa vào, Vưu Kỳ liền hào hứng nhìn chằm chằm vào Ngạn Sơ, “Bé đâu? Bé đâu? Hai quả trứng vàng may mắn của tôi!”
“Vừa ăn xong còn đang ngủ trong phòng trẻ.” Ngạn Sơ cười nói.
“Có thể vào xem không? Trước đây anh chỉ thấy em gửi ảnh lúc bé mới sinh, chưa biết bây giờ bé trông như thế nào, anh tò mò lắm!” Vưu Kỳ một mặt háo hức nói.
“Có thể, em dẫn các anh đi.” Ngạn Sơ gật đầu.
Thực ra trong lòng mọi người đều rất tò mò, chỉ là Vưu Kỳ lớn tiếng, lại không giấu được chuyện, vừa đến liền nói ra điều mình muốn nói trong lòng.
Họ biết bé con đang ngủ cho nên khi vào phòng trẻ đều bước nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ làm bé tỉnh giấc.
“Bé còn đang ngủ, các anh qua đây xem đi.” Ngạn Sơ nhìn hai nhóc con trên giường, vẫy tay với mọi người.
Vưu Kỳ vội vàng tiến thêm hai bước, trực tiếp quỳ xuống bám vào cạnh giường nhìn.
“Ôi trời ơi! AAAAA, là hai thiên thần nhỏ nè!” Vưu Kỳ chịu không nổi những thứ dễ thương, phòng của cậu ta toàn là những món đồ dễ thương như thú bông và mô hình, nhà cậu ta còn nuôi hai con mèo nữa.
Bây giờ đối mặt với con người nhỏ bé dễ thương, trong lòng cậu ta lên cơn nức nở, nhóc con nhà Ngạn Sơ sao mà có thể đẹp như vậy?
“Cậu nhỏ giọng đi.” Quan Sóc nhắc nhở, thực ra hắn cũng gần như gọi lên miệng rồi.
Hai nhóc con đang ngủ, hoạt động giống hệt nhau, trông có 7, 8 phần giống nhau, nhìn như hai búp bê.
Mấy chàng trai cao lớn bị bức tranh trước mắt làm cho mềm lòng.
“Trông giống Ngạn Sơ lắm.” Tống Thức An nâng nụ cười.
“Quả thật rất dễ thương.” Dụ Thần Chu đột nhiên sinh ra một chút ghen tị, lại phát hiện ra không đúng, anh chưa có bạn gái nào hết, đã bắt đầu ghen tị với con của Ngạn Sơ rồi à?
Quan Sóc kiêu ngạo nói: “Anh tôi nói lúc bé tôi cũng rất dễ thương, nên cũng sẽ giống với con của Ngạn Sơ đấy.”
Vưu Kỳ “Chê” một tiếng: “Mẹ em còn nói lúc bé em là đáng yêu nhất đấy, anh của anh đối với anh có bộ lọc, bây giờ anh đến so sánh với hai nhóc con được cái gì? rapper của chúng ta tham lam quá, anh còn không tha cho trẻ mới sinh được một tháng luôn à?”
Quan Sóc ngay lập tức trở mặt, kéo cổ áo của Vưu Kỳ rồi kéo cậu ta ra khỏi cũi trẻ: “Cậu đừng có truyền cho bọn nhỏ những tư tưởng không tốt như vậy, cậu ra ngoài đi.”
“A! Em muốn xem bé, đừng kéo em đi!” Vưu Kỳ vươn hai tay vẫy vẫy về phía trước, còn nhìn Dụ Thần Chu: “Dụ đội trưởng, cứu em!”
Lúc này, có người lại đến cửa, mọi người đồng lòng quay đầu lại thấy hai gương mặt quen thuộc và không quen thuộc.
Lạc Tu và Thẩm Hạc Tri cũng đến, phía sau còn có La Huy và Tiểu Lâm.
Vài phút sau, một đám ông lớn tụ họp lại vây quanh cũi bé, nhìn như đi lễ tế vậy, cảnh tượng rất là kỳ quặc.
Vệ Đình Tiêu dựa vào cửa không thể nói nên lời: “Các cậu muốn chụp ảnh, quay video thì chụp nhanh đi, lát nữa ở đây không còn mở cửa cho các cậu xem nữa đâu.”
Mọi người: “…”
Này này, chỗ này là vườn thú à?
Ngạn Sơ cười không ngừng ở bên cạnh, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy.
Lạc Tu hơi không kìm nổi, lấy điện thoại trong túi ra, mặt đỏ nói: “Khụ Khụ, tôi chỉ chụp nhẹ một tấm thôi.”
Tiểu Lâm cũng bắt chước: “Em cũng vậy…”
Quan Sóc: “Vậy tôi cũng vậy…”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt rực rỡ của một đám người, hai nhóc con đang ngủ trong cũi bé thực sự cùng lúc tỉnh dậy.
Em gái bình tĩnh ngáp một cái, duỗi người, mở to đôi mắt đen láy nhìn đám chú kỳ quặc.
Anh trai thì một mặt lờ đờ, cái đầu nhỏ quay sang bên trái một cái, quay sang bên phải một cái, không biết nên nhìn người nào.
“Mấy đứa nhóc tỉnh dậy rồi, chết tiệt dễ thương quá, chụp ngay đi.” Lạc Tu không kìm nổi mà kêu lên.
Hắn bây giờ cảm thấy niềm vui như đang nuôi con online vậy. Bình thường hắn không thích trẻ con lắm, nhưng không hiểu sao lại thấy đứa nhỏ nhà Vệ Đình Tiêu đáng yêu đến thế.
Đây chính là cái gọi là “con người khác là tốt nhất” đó hả.
Thẩm Hạc Tri tận tình nhắc nhở mọi người: “Mắt của trẻ nhỏ rất nhạy cảm, các cậu nhớ tắt đèn flash.”
Mọi người: “Hiểu rồi, biết rồi.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Đám người này có tổ chức, có âm mưu! Vẫn là nên cho bé con nhà mình ít tiếp xúc với đám chú kỳ quặc này, sợ bé bị dạy hư!
Có lẽ bị một đám người lạ mặt vây quanh, Đại Bảo Niên Niên không thấy được hai người ba của mình, trong lòng không yên tâm cho nên khuôn mặt đột nhiên nhăn lại, “Oa” một tiếng liền khóc lên.
Tiểu bảo Tuế Tuế quay đầu lại, có chút ngơ ngác không hiểu tại sao anh trai lại khóc.
Nhưng anh trai khóc thương tâm như vậy, chắc chắn anh ấy có lý do của mình, thân là em gái thôi thì cứ làm theo vậy.
Cho nên cũng học theo anh trai khóc.
Niên Niên: “Oa a a a a a!”
Tuế Tuế: “Oa u u u u u!”
Một đám đàn ông đối mặt với cảnh tượng này ngay lập tức hoảng sợ, họ chưa từng trải nghiệm chuyện này bao giờ?
Quan Sóc sợ trẻ con khóc nhất, lo lắng đến nỗi nói bậy bạ: “Bé con đừng khóc, chú không ăn bé con! Không ăn bé con! Các con đừng khóc nha!”
Vưu Kỳ: “!!!”
Quan Sóc, anh có bệnh à?
Ngạn Sơ cảm thấy cảnh này thật sự quá vui, nhìn thấy bạn bè họ khủng hoảng không biết làm sao trước mặt bé, cậu không biết tại sao cảm thấy rất vui.
Rõ ràng bé còn đang buồn lòng, ôi chà, cậu là một người ba xấu.
Nhìn thấy họ thực sự bó tay, Ngạn Sơ mới thản nhiên đi tới bế Đại Bảo lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé: “Ngoan ngoan ngoan, chú chơi với con đấy, không sợ nha.”
Phía bên kia, Vệ Đình Tiêu bế em gái lên dỗ bé một chút, em gái cũng không khóc nữa.
Vệ Đình Tiêu nhìn con trai trong lòng Ngạn Sơ, hợp lý nghi ngờ con gái của hắn lúc nãy đang giả khóc.
“Anh trai khóc, con cũng khóc theo, con thích cùng anh trai làm ầm ĩ lắm đúng không, con nhỏ nghịch ngợm.” Vệ Đình Tiêu nhẹ nhàng sờ vào gò má của con gái, Tuế Tuế ngay lập tức khà khà cười.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh lại muốn dỗ gọi.
La Huy không kìm nổi mà xoa xoa tay: “Tôi có thể bế con gái cậu không? Bé trông ngoan hơn con trai cậu, mong sau này tôi cũng sinh được một cô con gái.”
Vệ Đình Tiêu đưa Tuế Tuế cho La Huy, nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, La Huy giống như đang cầm viên ngọc trân báu vậy, rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Tuế Tuế ở trong lòng chú lạ mặt cũng không khóc, chỉ là mở to mắt nhìn xung quanh.
La Huy đột nhiên có thể hiểu tại sao Vệ Đình Tiêu lúc trước luôn phát điên trong nhóm và khoe con.
Có một bé gái xinh đẹp như vậy trước mắt ai mà không mê chứ?
Phía bên kia, chờ Niên Niên cũng không khóc nữa, Ngạn Sơ đưa bé vào lòng Quan Sóc: “Không sao đâu, anh bế thử xem.”
Quan Sóc đột nhiên trở nên căng thẳng không tìm được lối ra, giống như đang cầm một cái củ sắn nóng hổi vậy, vừa không dám vứt vừa không dám để, chỉ có thể hít thở sâu, tay kiểm soát lực, rất sợ làm hại bé.
Niên Niên trong lòng người lạ mặt sẽ không quá ngoan, luôn cọ qua cọ lại, cọ rớt cả bỉm của mình.
Vưu Kỳ càng lo lắng ở bên cạnh: “Ôi trời ơi, hai tay anh ôm bé từ nách lên, bế bé lên một chút, em giúp bé mặc bỉm.”
Ai ngờ Quan Sóc mới bế bé lên một chút, bé con trong lòng liền hướng về mặt hắn xịt một cái “Súng nước.”
Nước tiểu trẻ em phun ra, Quan Sóc trực tiếp ăn phải một miệng nước tiểu.
Quan Sóc: “!!!”
Lạc Tu kêu lên ở bên cạnh: “Vệ Đình Tiêu! Con trai cậu đái vào miệng người ta rồi!”
Lúc này, Niên Niên luôn không hợp tác đột nhiên cười rất to.
“Hê hê hê hê hê gá gá!” Tiếng cười còn thay đổi nhịp điệu nữa.
Mọi người: “…”
Hợp lý nghi ngờ bé con là cố ý.
Lúc trước Niên Niên khóc buồn lòng như thế nào, bây giờ cười điên cuồng như thế nào.
Vệ Đình Tiêu ngượng ngùng bế con trai trong tay Quan Sóc, xin lỗi: “Xin lỗi, nó, nó thích đái lung tung, cậu đi rửa tay đi.”
Ngạn Sơ cũng cảm thấy rất ngại, vội vàng đưa khăn giấy cho Quan Sóc, trong lòng không giải thích nổi tại sao cảm thấy rất xấu hổ.
Hai đứa bé bình thường đều khá ngoan, hôm nay làm sao lại…
Vệ Đình Tiêu thay tã mới cho Niên Niên, vừa thay vừa cằn nhằn: “Tên nhóc thối này, chỉ có mỗi con là ị nhiều nhất.”
Nói còn đánh một cái vào mông bé: “Xem con hại các chú tới nỗi nào kìa?”
Không nói thì không sao, nói ra lời này, Niên Niên cười điên cuồng hơn nữa.
“Gá gá gá gá gá hê hê hê hê hê!”
Mọi người: “…”
Cái tính điên rồ của bé con có chút di truyền Vệ Đình Tiêu đấy.
Vừa chăm sóc Ngạn Sơ trong giai đoạn phục hồi, vừa chăm sóc hai đứa nhỏ mới sinh.
Trẻ sơ sinh trong nửa tháng đầu, tần suất cho bú là 1-3 tiếng một lần, nếu bé không thức dậy sau 3 tiếng phải gọi dậy bú.
Lượng sữa cũng tăng dần, từ 5-15ml đến 25-50ml, rồi 60-90ml, sau nửa tháng có thể lên đến 120ml.
Công việc này, mỗi ngày Vệ Đình Tiêu phải lặp đi lặp lại nhiều lần, nhà có hai đứa nhỏ làm gì cũng phải nhân đôi.
May mắn là bọn trẻ không khóc nhiều, dù đói chúng cũng chỉ ê a gọi vài tiếng, bỉm thì nhăn nhó nhíu mày.
Nhưng điều này khiến Vệ Đình Tiêu thường xuyên lo lắng bé đi ị mà không kịp thay bỉm, sợ mông bé bị bí khiến hắn nửa đêm phải thường xuyên dậy sờ mông con.
Chăm sóc con cái quả thực là việc vất vả nhưng Vệ Đình Tiêu không có bất kỳ tâm lý nào chán ghét.
Hai nhóc con mỗi ngày một khác, nhanh chóng trắng trẻo hồng hào, bóng mượt như ngọc, đẹp hơn rất nhiều so với khi mới sinh, ai nhìn thấy cũng phải khen hai tiếng dễ thương.
Khi con tròn một tháng, Ngạn Sơ dùng dấu tay và dấu chân của bọn chúng làm một bức tranh kỷ niệm, giữa bức tranh đề chữ “Tuế Tuế Vô Ngư, Niên Niên Lạc An”, nghĩa là mỗi năm đều bình an vui vẻ, không bệnh tật, phù hợp với tên con.
Sau khi đóng khung, bức tranh được treo lên tường phòng trẻ.
Ngay từ khi mới biết Ngạn Sơ mang thai, Vệ Đình Tiêu đã nhờ nhà thiết kế thiết kế phòng của bé, màu sắc chủ đạo trong phòng hơi ấm áp, là màu vàng nhạt, trần nhà được thiết kế hình cung dâu tây dễ thương, từ trên cao xuống treo những dải đèn sao dài ngắn khác nhau, trên tường có cờ tam giác hình cung được buộc bằng dây thừng, dưới đất trải thảm hình đầu thỏ trắng, xung quanh còn đặt một số đồ chơi nhỏ xinh xắn.
Hai đứa nhỏ tỉnh dậy vào ban ngày thì nằm ngủ trong cũi rộng, một số quả bóng nhỏ treo lơ lửng phía trên cũi va chạm vào nhau phát ra tiếng động giòn giã dễ nghe.
Mỗi khi đến lúc này, chúng bắt đầu nói ngôn ngữ trẻ em.
Niên Niên: “A dà!”
Tuế Tuế: “Bù rì!”
Niên Niên: “De ba!”
Tuế Tuế: “i ha!”
Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ bám vào cạnh cũi nhìn cảnh này cười không ngớt.
“Vợ, em nói xem bọn nhỏ muốn nói gì?” Vệ Đình Tiêu cười hỏi.
“Chắc là bày tỏ sự vui mừng đấy.” Ngạn Sơ đoán, “Bọn nhỏ mới đến thế giới này, mọi thứ đều mới mẻ, những quả bóng đẹp mắt nhiều màu sắc đó trong mắt con cũng rất thú vị.”
Vệ Đình Tiêu nói liền lấy điện thoại ra: “Anh bảo người đi đặt thêm một số đồ chơi trẻ em hay ho nữa.”
Ngạn Sơ nhìn quanh một cái bất lực: “Thôi đi, trong nhà đã đủ nhiều rồi, cái phòng này không phải toàn đồ chơi à?”
Huống chi, bọn nhỏ bây giờ còn quá bé, ngoài việc có thể nhìn người lớn chơi cho chúng xem, cười theo ngây ngô, cũng không thể chơi gì khác.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Niên Niên đột nhiên “Oa” một tiếng dài, sau đó im bặt.
Ngạn Sơ là người đầu tiên nhận ra điều gì đó, gần đến ngửi, ngay sau đó nhíu mày nói: “Vệ Đình Tiêu, con trai anh đi ị rồi.”
Tuế Tuế ở bên cạnh cười khanh khách.
Vệ Đình Tiêu: “Cười cái gì? Lát nữa con cũng giống như anh con, phải đi ị thôi.”
Vệ Đình Tiêu vội vàng đi lấy bỉm, thuần thục cởi bỉm của con trai, dùng khăn giấy lau sạch mông cho bé. Trong lúc lau, chân bé còn đạp lung tung, không hợp tác chút nào.
Lúc này, Ngạn Sơ cầm chuông kêu cầm tay bên cạnh trêu bé, lòng bé con bị đồ vật trong tay Ngạn Sơ thu hút, rất nhanh liền yên lặng, mở to đôi mắt đen láy nhìn về phía chuông kêu đang rung lên.
Sau khi thay bỉm xong, Vệ Đình Tiêu rửa tay.
“Anh chăm sóc con ngày càng giỏi hơn rồi đấy.” Ngạn Sơ ở bên cạnh khen ngợi.
“Làm lần đầu khó lần sau liền quen rồi, chỉ hai nhóc con thôi không thành vấn đề.” Được vợ khen, Vệ Đình Tiêu không kìm lòng được mà khoe khoang.
Từ khi con sinh ra Vệ Đình Tiêu và Ngạn Sơ chưa mời bạn bè đến nhà chơi, hai người thống nhất hẹn một ngày mời chung bạn bè của hai người đến nhà chơi, chính là hôm nay.
“Đội trưởng Dụ họ nhắn tin cho em, họ đã đến dưới rồi, sẽ lên ngay.” Ngạn Sơ nhìn điện thoại nói.
“Lão Thẩm và Lạc Tu cũng sắp tới, anh Huy và Tiểu Lâm đang trên đường, hai người đi cùng nhau.” Vệ Đình Tiêu nói.
Ngạn Sơ gật đầu: “Được rồi, vậy em đi chuẩn bị chút hoa quả.”
Cậu phục hồi sau phẫu thuật rất tốt, hai ngày trước đi khám bác sĩ đều cảm thán về tốc độ phục hồi của cậu.
Nhiều người sau khi sinh mổ, vết mổ trên bụng rất khó loại bỏ, một số còn bị tăng sinh theo suốt cuộc đời, nhưng Ngạn Sơ sau một tháng chỉ còn lại một vết mờ nhạt, bác sĩ nói tiếp tục phục hồi một thời gian nữa có thể nhạt đến mức gần như không nhìn thấy.
Điều này có liên quan đến thể chất của Ngạn Sơ, tất nhiên cũng có liên quan đến việc Vệ Đình Tiêu chăm sóc tận tình.
Về những món ăn có thể ăn và không thể ăn sau khi phẫu thuật Vệ Đình Tiêu đã phân loại rất cẩn thận.
Ngạn Sơ tuân thủ theo lời bác sĩ, nên kiêng thì kiêng, lập kế hoạch nghỉ ngơi rất tốt nên mới phục hồi nhanh như vậy.
Không lâu sau chuông cửa reo, Ngạn Sơ đi mở cửa quả nhiên là Dụ Thần Chu dẫn đầu.
“Hi! Tiểu Ngạn tử! Bọn anh đến thăm em và các bé đây!” Vưu Kỳ đội một mái tóc vàng chạy ở đầu tiên.
Đột nhiên bị Quan Sóc kéo cổ áo: “Đừng có chạy lung tung, đổi giày.”
Dụ Thần Chu nhìn Ngạn Sơ, cười nói: “Nhìn sắc mặt em khá ổn, phục hồi khá tốt đúng không?”
Ngạn Sơ nói: “Ừm, em phục hồi rất tốt.”
Tống Thức An nói: “Trông em gầy hơn một chút.”
Ngạn Sơ nói: “Vâng, sinh xong cân nặng tự giảm xuống, em cũng không biết tại sao.”
Vưu Kỳ ghen tị: “Em đây là thánh thể trời ban đấy, thể chất ăn không béo, anh rất thèm thuồng!”
Vệ Đình Tiêu đi đến: “Đừng chỉ đứng ở cửa nữa, vào đi, muốn uống trà hay cà phê? Tôi đi pha cho mọi người.”
Vưu Kỳ giơ tay: “Em một ly cà phê! Cảm ơn Vệ tiền bối!”
Quan Sóc: “+1”
Tống Thức An và Dụ Thần Chu cùng nói: “Em uống trà là được.”
Vừa vào, Vưu Kỳ liền hào hứng nhìn chằm chằm vào Ngạn Sơ, “Bé đâu? Bé đâu? Hai quả trứng vàng may mắn của tôi!”
“Vừa ăn xong còn đang ngủ trong phòng trẻ.” Ngạn Sơ cười nói.
“Có thể vào xem không? Trước đây anh chỉ thấy em gửi ảnh lúc bé mới sinh, chưa biết bây giờ bé trông như thế nào, anh tò mò lắm!” Vưu Kỳ một mặt háo hức nói.
“Có thể, em dẫn các anh đi.” Ngạn Sơ gật đầu.
Thực ra trong lòng mọi người đều rất tò mò, chỉ là Vưu Kỳ lớn tiếng, lại không giấu được chuyện, vừa đến liền nói ra điều mình muốn nói trong lòng.
Họ biết bé con đang ngủ cho nên khi vào phòng trẻ đều bước nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ làm bé tỉnh giấc.
“Bé còn đang ngủ, các anh qua đây xem đi.” Ngạn Sơ nhìn hai nhóc con trên giường, vẫy tay với mọi người.
Vưu Kỳ vội vàng tiến thêm hai bước, trực tiếp quỳ xuống bám vào cạnh giường nhìn.
“Ôi trời ơi! AAAAA, là hai thiên thần nhỏ nè!” Vưu Kỳ chịu không nổi những thứ dễ thương, phòng của cậu ta toàn là những món đồ dễ thương như thú bông và mô hình, nhà cậu ta còn nuôi hai con mèo nữa.
Bây giờ đối mặt với con người nhỏ bé dễ thương, trong lòng cậu ta lên cơn nức nở, nhóc con nhà Ngạn Sơ sao mà có thể đẹp như vậy?
“Cậu nhỏ giọng đi.” Quan Sóc nhắc nhở, thực ra hắn cũng gần như gọi lên miệng rồi.
Hai nhóc con đang ngủ, hoạt động giống hệt nhau, trông có 7, 8 phần giống nhau, nhìn như hai búp bê.
Mấy chàng trai cao lớn bị bức tranh trước mắt làm cho mềm lòng.
“Trông giống Ngạn Sơ lắm.” Tống Thức An nâng nụ cười.
“Quả thật rất dễ thương.” Dụ Thần Chu đột nhiên sinh ra một chút ghen tị, lại phát hiện ra không đúng, anh chưa có bạn gái nào hết, đã bắt đầu ghen tị với con của Ngạn Sơ rồi à?
Quan Sóc kiêu ngạo nói: “Anh tôi nói lúc bé tôi cũng rất dễ thương, nên cũng sẽ giống với con của Ngạn Sơ đấy.”
Vưu Kỳ “Chê” một tiếng: “Mẹ em còn nói lúc bé em là đáng yêu nhất đấy, anh của anh đối với anh có bộ lọc, bây giờ anh đến so sánh với hai nhóc con được cái gì? rapper của chúng ta tham lam quá, anh còn không tha cho trẻ mới sinh được một tháng luôn à?”
Quan Sóc ngay lập tức trở mặt, kéo cổ áo của Vưu Kỳ rồi kéo cậu ta ra khỏi cũi trẻ: “Cậu đừng có truyền cho bọn nhỏ những tư tưởng không tốt như vậy, cậu ra ngoài đi.”
“A! Em muốn xem bé, đừng kéo em đi!” Vưu Kỳ vươn hai tay vẫy vẫy về phía trước, còn nhìn Dụ Thần Chu: “Dụ đội trưởng, cứu em!”
Lúc này, có người lại đến cửa, mọi người đồng lòng quay đầu lại thấy hai gương mặt quen thuộc và không quen thuộc.
Lạc Tu và Thẩm Hạc Tri cũng đến, phía sau còn có La Huy và Tiểu Lâm.
Vài phút sau, một đám ông lớn tụ họp lại vây quanh cũi bé, nhìn như đi lễ tế vậy, cảnh tượng rất là kỳ quặc.
Vệ Đình Tiêu dựa vào cửa không thể nói nên lời: “Các cậu muốn chụp ảnh, quay video thì chụp nhanh đi, lát nữa ở đây không còn mở cửa cho các cậu xem nữa đâu.”
Mọi người: “…”
Này này, chỗ này là vườn thú à?
Ngạn Sơ cười không ngừng ở bên cạnh, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp như vậy.
Lạc Tu hơi không kìm nổi, lấy điện thoại trong túi ra, mặt đỏ nói: “Khụ Khụ, tôi chỉ chụp nhẹ một tấm thôi.”
Tiểu Lâm cũng bắt chước: “Em cũng vậy…”
Quan Sóc: “Vậy tôi cũng vậy…”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt rực rỡ của một đám người, hai nhóc con đang ngủ trong cũi bé thực sự cùng lúc tỉnh dậy.
Em gái bình tĩnh ngáp một cái, duỗi người, mở to đôi mắt đen láy nhìn đám chú kỳ quặc.
Anh trai thì một mặt lờ đờ, cái đầu nhỏ quay sang bên trái một cái, quay sang bên phải một cái, không biết nên nhìn người nào.
“Mấy đứa nhóc tỉnh dậy rồi, chết tiệt dễ thương quá, chụp ngay đi.” Lạc Tu không kìm nổi mà kêu lên.
Hắn bây giờ cảm thấy niềm vui như đang nuôi con online vậy. Bình thường hắn không thích trẻ con lắm, nhưng không hiểu sao lại thấy đứa nhỏ nhà Vệ Đình Tiêu đáng yêu đến thế.
Đây chính là cái gọi là “con người khác là tốt nhất” đó hả.
Thẩm Hạc Tri tận tình nhắc nhở mọi người: “Mắt của trẻ nhỏ rất nhạy cảm, các cậu nhớ tắt đèn flash.”
Mọi người: “Hiểu rồi, biết rồi.”
Vệ Đình Tiêu: “…”
Đám người này có tổ chức, có âm mưu! Vẫn là nên cho bé con nhà mình ít tiếp xúc với đám chú kỳ quặc này, sợ bé bị dạy hư!
Có lẽ bị một đám người lạ mặt vây quanh, Đại Bảo Niên Niên không thấy được hai người ba của mình, trong lòng không yên tâm cho nên khuôn mặt đột nhiên nhăn lại, “Oa” một tiếng liền khóc lên.
Tiểu bảo Tuế Tuế quay đầu lại, có chút ngơ ngác không hiểu tại sao anh trai lại khóc.
Nhưng anh trai khóc thương tâm như vậy, chắc chắn anh ấy có lý do của mình, thân là em gái thôi thì cứ làm theo vậy.
Cho nên cũng học theo anh trai khóc.
Niên Niên: “Oa a a a a a!”
Tuế Tuế: “Oa u u u u u!”
Một đám đàn ông đối mặt với cảnh tượng này ngay lập tức hoảng sợ, họ chưa từng trải nghiệm chuyện này bao giờ?
Quan Sóc sợ trẻ con khóc nhất, lo lắng đến nỗi nói bậy bạ: “Bé con đừng khóc, chú không ăn bé con! Không ăn bé con! Các con đừng khóc nha!”
Vưu Kỳ: “!!!”
Quan Sóc, anh có bệnh à?
Ngạn Sơ cảm thấy cảnh này thật sự quá vui, nhìn thấy bạn bè họ khủng hoảng không biết làm sao trước mặt bé, cậu không biết tại sao cảm thấy rất vui.
Rõ ràng bé còn đang buồn lòng, ôi chà, cậu là một người ba xấu.
Nhìn thấy họ thực sự bó tay, Ngạn Sơ mới thản nhiên đi tới bế Đại Bảo lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng bé: “Ngoan ngoan ngoan, chú chơi với con đấy, không sợ nha.”
Phía bên kia, Vệ Đình Tiêu bế em gái lên dỗ bé một chút, em gái cũng không khóc nữa.
Vệ Đình Tiêu nhìn con trai trong lòng Ngạn Sơ, hợp lý nghi ngờ con gái của hắn lúc nãy đang giả khóc.
“Anh trai khóc, con cũng khóc theo, con thích cùng anh trai làm ầm ĩ lắm đúng không, con nhỏ nghịch ngợm.” Vệ Đình Tiêu nhẹ nhàng sờ vào gò má của con gái, Tuế Tuế ngay lập tức khà khà cười.
Cảnh tượng này khiến những người xung quanh lại muốn dỗ gọi.
La Huy không kìm nổi mà xoa xoa tay: “Tôi có thể bế con gái cậu không? Bé trông ngoan hơn con trai cậu, mong sau này tôi cũng sinh được một cô con gái.”
Vệ Đình Tiêu đưa Tuế Tuế cho La Huy, nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, La Huy giống như đang cầm viên ngọc trân báu vậy, rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Tuế Tuế ở trong lòng chú lạ mặt cũng không khóc, chỉ là mở to mắt nhìn xung quanh.
La Huy đột nhiên có thể hiểu tại sao Vệ Đình Tiêu lúc trước luôn phát điên trong nhóm và khoe con.
Có một bé gái xinh đẹp như vậy trước mắt ai mà không mê chứ?
Phía bên kia, chờ Niên Niên cũng không khóc nữa, Ngạn Sơ đưa bé vào lòng Quan Sóc: “Không sao đâu, anh bế thử xem.”
Quan Sóc đột nhiên trở nên căng thẳng không tìm được lối ra, giống như đang cầm một cái củ sắn nóng hổi vậy, vừa không dám vứt vừa không dám để, chỉ có thể hít thở sâu, tay kiểm soát lực, rất sợ làm hại bé.
Niên Niên trong lòng người lạ mặt sẽ không quá ngoan, luôn cọ qua cọ lại, cọ rớt cả bỉm của mình.
Vưu Kỳ càng lo lắng ở bên cạnh: “Ôi trời ơi, hai tay anh ôm bé từ nách lên, bế bé lên một chút, em giúp bé mặc bỉm.”
Ai ngờ Quan Sóc mới bế bé lên một chút, bé con trong lòng liền hướng về mặt hắn xịt một cái “Súng nước.”
Nước tiểu trẻ em phun ra, Quan Sóc trực tiếp ăn phải một miệng nước tiểu.
Quan Sóc: “!!!”
Lạc Tu kêu lên ở bên cạnh: “Vệ Đình Tiêu! Con trai cậu đái vào miệng người ta rồi!”
Lúc này, Niên Niên luôn không hợp tác đột nhiên cười rất to.
“Hê hê hê hê hê gá gá!” Tiếng cười còn thay đổi nhịp điệu nữa.
Mọi người: “…”
Hợp lý nghi ngờ bé con là cố ý.
Lúc trước Niên Niên khóc buồn lòng như thế nào, bây giờ cười điên cuồng như thế nào.
Vệ Đình Tiêu ngượng ngùng bế con trai trong tay Quan Sóc, xin lỗi: “Xin lỗi, nó, nó thích đái lung tung, cậu đi rửa tay đi.”
Ngạn Sơ cũng cảm thấy rất ngại, vội vàng đưa khăn giấy cho Quan Sóc, trong lòng không giải thích nổi tại sao cảm thấy rất xấu hổ.
Hai đứa bé bình thường đều khá ngoan, hôm nay làm sao lại…
Vệ Đình Tiêu thay tã mới cho Niên Niên, vừa thay vừa cằn nhằn: “Tên nhóc thối này, chỉ có mỗi con là ị nhiều nhất.”
Nói còn đánh một cái vào mông bé: “Xem con hại các chú tới nỗi nào kìa?”
Không nói thì không sao, nói ra lời này, Niên Niên cười điên cuồng hơn nữa.
“Gá gá gá gá gá hê hê hê hê hê!”
Mọi người: “…”
Cái tính điên rồ của bé con có chút di truyền Vệ Đình Tiêu đấy.