Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn - Trang 3
Chương 51: C51: Bởi vì tôi thích cậu
Nhìn thấy quyết tâm của Dung Trạm, Kỷ Thương Hải biết trong đầu hắn đã có phương án xấu nhất, hắn không nhiều lời về chuyện này nữa.
Kỷ Thương Hải nói: "Yêu cầu mỗi bộ phận sắp xếp lại những việc cần xử lý trong mấy ngày qua, gửi vào email của tôi. Mấy ngày tới tôi sẽ không đến công ty."
Dung Trạm sửng sốt: “Cậu đi đâu vậy?”
Kỷ Thương Hải: “Về nhà mấy ngày, mấy ngày nay đừng xuất hiện ở gần công ty, cố gắng ở trong căn hộ nhiều nhất có thể, đồng thời nói với mọi người rằng tôi đang trong thời kỳ dịch cảm, như vậy Kỷ Phi sẽ không nghi ngờ."
Dung Trạm gật đầu: “Được.”
Kỷ Thương Hải tránh né mọi ánh mắt, trở về nhà.
Theo lý mà nói, Kỷ Phi vừa mới trở lại Trung Quốc, hẳn phải cẩn thận hơn, nhưng Lăng Vân Phàm lại ra ngoài thực tập, điều này khiến Kỷ Thương Hải rất bất an.
Kỷ Thương Hải không thể ngăn được những suy nghĩ đủ thứ hiện lên trong đầu.
Lăng Vân Phàm sẽ gặp ai trong thời gian thực tập? Có omega nào trong số đồng nghiệp của cậu ấy không? Điều gì sẽ xảy ra nếu Lăng Vân Phàm ở một mình với omega trong giai đoạn phát tình?
Điều quan trọng nhất là liệu Lăng Vân Phàm có yêu người khác hay không, liệu cậu ấy có dần dần rời xa hắn hay không và liệu cậu có còn sẵn sàng ở lại bên hắn hay không.
Chỉ cần những câu hỏi này xuất hiện trong đầu Kỷ Thương Hải đã khiến hắn khó thở, tay chân lạnh buốt.
Kỷ Thương Hải mở cửa vào nhà, đứng ở cửa hô: "Vân Phàm, tôi về rồi."
Nhưng trong phòng lại là sự im lặng.
Ngay lúc này, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống chân trời, mọi vật đều chìm trong màu xanh đen mờ mịt, im lặng như một cảnh trong một bộ phim câm.
Với đôi mắt đen trầm lặng như đáy biển của Kỷ Thương Hải, hắn bước vào nhà và mở từng cánh cửa, cuối cùng hắn đã xác định được một điều.
Lăng Vân Phàm không có ở nhà.
Kỷ Thương Hải quay trở lại phòng khách, đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên cái bàn trà.
Trên bàn trà đặt một bình hoa thủy tinh, những bông hồng đỏ trong bình đã héo úa hoàn toàn, những cánh hoa nhợt nhạt và vàng đã không còn nét tươi sáng như trước.
Bó hoa hồng này là món quà Lăng Vân Phàm mua và tặng cho hắn ngay trước cổng trường.
Kỷ Thương Hải luôn chăm sóc cẩn thận, thậm chí không tiếc số tiền lớn để mua phân bón đắt đỏ chỉ để duy trì thời gian hoa nở của nó.
Hắn đã dành tất cả sức lực để chăm sóc, nhưng cuối cùng nó vẫn héo úa.
Kỷ Thương Hải vung tay, bình hoa bị hắn đánh rơi xuống đất với âm thanh vang dội, những bông hồng héo úa không thể chịu đựng được sự tổn thương này, bị rơi thành từng mảnh, nước và mảnh kính vỡ vương vãi trên mặt đất, tạo thành một cảnh tượng hỗn độn trên sàn nhà.
Lăng Vân Phàm kết thúc công việc thực tập và trở về nhà. Ngay khi cậu đang dùng chìa khóa để mở cửa, cậu nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng khách.
Không hiểu vì sao Lăng Vân Phàm lại giật mình. Cậu vội vàng ném chìa khóa lên đầu tủ bên cạnh mà không kịp cởi giày, chạy thẳng vào phòng khách.
Ở trong phòng khách, Lăng Vân Phàm nhìn thấy một người đang ngồi xổm trước bàn trà.
Mặc dù ánh sáng tối tăm, nhưng Lăng Vân Phàm vẫn nhận ra người đó là ai. Đó là người mà cậu ao ước trong lòng.
Kỷ Thương Hải đang ngồi đó, lặng lẽ nhặt từng mảnh kính vỡ trên sàn, do đầu cúi xuống, Lăng Vân Phàm không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
"Hả? Cậu về rồi à?" Lăng Vân Phàm hân hoan nói, "Tại sao bình hoa bị vỡ? Tại sao không bật đèn?"
Cậu đặt liên tiếp ba câu hỏi, nhưng Kỷ Thương Hải không trả lời.
Lăng Vân Phàm cảm thấy bối rối, đi đến bên tường, vươn tay ra bật đèn trong phòng khách, sau đó nhìn về phía Kỷ Thương Hải, lập tức kinh ngạc.
Tay của Kỷ Thương Hải, khi đang nhặt mảnh kính vỡ, đã bị nhiễm máu.
Trên sàn nhà, những cánh hoa hồng tan tác ngâm trong máu, chúng vẫn héo úa và không thể nhuốm một chút màu đỏ nào.
"Sao lại không cẩn thận như vậy! Đừng nhặt nữa!" Trong lòng Lăng Vân Phàm như lửa đốt, giọng điệu của cậu cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Cậu bước nhanh tới, cúi xuống trước mặt Kỷ Thương Hải, nắm chặt cổ tay hắn kéo lên trước mắt, kiểm tra vết thương của hắn.
Bàn tay của Kỷ Thương Hải chảy máu như suối, khắp nơi đều nhuộm đỏ. Lăng Vân Phàm nhìn không rõ vết thương của hắn sâu không, đang nghĩ nhanh chóng dùng nước chảy để rửa sạch.
Đúng lúc này, một giọt nước mắt ấm áp rơi trên ngón tay mà Lăng Vân Phàm đang nắm cổ tay Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm giật mình, ngước mắt nhìn Kỷ Thương Hải.
Đôi mắt đẹp như mực của Kỷ Thương Hải tựa như những vì sao ẩn hiện giờ đã ửng đỏ, những giọt nước mắt như ngọc trai từ khóe mắt trượt xuống
Kỷ Thương Hải cúi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đôi khi, tôi cũng không biết phải làm sao…"
Lăng Vân Phàm ngơ ngác: "Cái gì?"
Kỷ Thương Hải đáp: “Đau quá.”
Lăng Vân Phàm trở nên lo lắng.
Vết thương ở tay đau? có phải khiến Kỷ Thương Hải đau đến khóc không? Nhưng bôi thuốc còn đau hơn, bọn họ nên làm sao bây giờ?
Kỷ Thương Hải nhìn bông hồng gãy trên sàn, giọng nghẹn ngào: “Tôi muốn chăm sóc nó, nhưng nó lại héo rồi.”
Lăng Vân Phàm vội vàng an ủi Kỷ Thương Hải: "Không sao đâu, nếu nó héo thì chúng ta mua cái khác. Chỉ là một bông hồng mà thôi phải không? Đỏ, vàng, trắng, xanh, cậu thích màu gì, tôi sẽ mua tiếp cho cậu"
Kỷ Thương Hải ngẩng đầu nhìn Lăng Vân Phàm, không hề chớp mắt, hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật," Lăng Vân Phàm thản nhiên trả lời, "Tôi có bao giờ lừa cậu đâu? Ừm..."
Chưa kịp nói hết câu, Kỷ Thương Hải đã hôn cậu.
"Ừm, a... tay của cậu..." Lăng Vân Phàm quay đầu tránh né, "Trước tiên lo cho tay của cậu đi..."
Nhưng Kỷ Thương Hải lại dùng bàn tay không bị thương của mình giữ lấy đầu Lăng Vân Phàm, kiên quyết ngăn cản cậu trốn tránh, hành động của hắn rất mạnh mẽ, không cho Lăng Vân Phàm chạy trốn.
Lăng Vân Phàm bị nụ hôn này làm cho ngạt thở, không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: "Đừng hôn nữa! Xử lý vết thương ở tay của cậu trước đã! Xử lý xong rồi mới hôn! Gấp cái gì?"
Ngạc nhiên thay, Kỷ Thương Hải dù bị mắng vẫn cười rạng rỡ, "Được."
Cũng may, tuy lòng bàn tay của Kỷ Thương Hải có chút máu, nhưng vết thương không sâu, chủ yếu là có nhiều vết cắt trên lòng bàn tay.
Lăng Vân Phàm bôi povidone lên tay Kỷ Thương Hải, bực bội nói: "Sao lại thành ra thế này? Cậu đập nát thủy tinh hay gì à?"
Kỷ Thương Hải không trả lời thẳng mà hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
“Tôi đến studio thực tập.” Lăng Vân Phàm vừa trả lời vừa sát trùng vết thương cho Kỷ Thương Hải, sau đó lục lọi hộp y tế để lấy gạc sạch.
Ánh mắt Kỷ Thương Hải tối sầm, "Không phải đã đồng ý rằng sẽ không đi thực tập nữa sao?"
Lăng Vân Phàm nói một cách chính đáng: “Ai nói tôi đồng ý?”
Giọng điệu Kỷ Thương Hải trở nên khẩn trương: "Sao cậu lại nhất quyết đi thực tập? Ở nhà cậu không thấy thoải mái à?"
Lăng Vân Phàm dùng gạc băng vết thương cho Kỷ Thương Hải, cố ý ấn nhẹ, nghe thấy Kỷ Thương Hải hít một hơi mạnh, sau đó nói: “Bởi vì tôi muốn tiết kiệm tiền, trả nợ cậu càng sớm càng tốt, đạt được tự do tài chính.”
Bỗng nhiên Kỷ Thương Hải duỗi bàn tay không bị thương của mình ra, nắm chặt cổ tay Lăng Vân Phàm, dùng lực như mãng xà quấn quanh con mồi.
Dường như đáy mắt Kỷ Thương Hải dâng lên một tia máu, nhưng hắn vẫn kiềm chế cảm xúc, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, "Tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu không cần trả lại tiền cho tôi, tôi không thiếu tiền. Nhưng tại sao cậu lại cứ nghĩ đến việc trả tôi tiền?”
Lăng Vân Phàm cho rằng chỉ cần trả đủ nợ, cậu có thể rời đi mà không có gánh nặng hay lo lắng gì sao?
Sợi xích sắt nối họ với nhau vốn đã mỏng manh lắm rồi, sao giờ Lăng Vân Phàm lại cố gắng cắt đứt sợi xích đấy?
Nghe Kỷ Thương Hải chất vấn, Lăng Vân Phàm không khỏi cau mày, tựa hồ không hiểu vì sao Kỷ Thương Hải lại không thể lĩnh hội được chuyện này.
“Còn vì sao nữa?” Lăng Vân Phàm đáp: “Là vì tôi thích cậu.”
Kỷ Thương Hải sửng sốt.
Hắn giống như một quả bóng bay căng phồng sắp nổ, bất ngờ bị ai đó mở van thả ra và xì hơi một cách hài hước.
Lăng Vân Phàm giải thích: "Nếu như tôi trả hết số tiền nợ cậu, thì tôi có thể tự tin nói rằng: Kỷ Thương Hải, tôi thích cậu, tôi nói thích cậu, không phải là vì tôi nợ cậu nên mới phải cong lưng uốn gối như vậy, cũng không phải vì cậu đã giúp tôi trả nợ mà tôi nhầm lẫn lòng biết ơn với tình yêu. Tôi thích cậu đơn giản vì tôi thích cậu.”
Cuối cùng, Lăng Vân Phàm hỏi Kỷ Thương Hải: "Cậu hiểu không?"
Kỷ Thương Hải không trả lời, lặng lẽ nhìn Lăng Vân Phàm, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lăng Vân Phàm nhìn bàn tay bị thương của Kỷ Thương Hải, băng gạc mới quấn đã đỏ bừng vì máu, trong lòng vừa đau lòng vừa lo lắng, "Chúng ta có nên đến bệnh viện kiểm tra không?"
Kỷ Thương Hải: "Không cần, ngày mai sẽ ổn thôi."
Lăng Vân Phàm không tỏ ý kiến, đứng lên.
Kỷ Thương Hải vội vàng nắm lấy cổ tay của cậu, "Cậu đi đâu vậy?"
Lăng Vân Phàm đáp: "Đi lau kính vỡ trên sàn."
Kỷ Thương Hải kiên trì nói: "Tôi sẽ làm."
"Cậu mà làm cái gì?" Lăng Vân Phàm ôm vai Kỷ Thương Hải, dùng sức đè hắn xuống ghế sofa, "Một tay bị thương là đủ rồi, cậu định làm đau cả hai tay à?"
Kỷ Thương Hải lại cố gắng đứng dậy. "Tôi..."
Lăng Vân Phàm nhíu mày, "Ngồi xuống cho ông."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải miễn cưỡng ngồi xuống.
Trước đây Lăng Vân Phàm từng làm việc trong quán bar nên khéo léo dọn dẹp kính vỡ, dùng một chiếc túi nhựa dày để thu gom lại cho an toàn, dán một tờ giấy bên ngoài túi có dòng chữ: "Kính vỡ, cẩn thận đâm trúng" để tránh gây thương tích cho các bác lao công đang xử lý rác. Sau đó, cậu tiến hành loại bỏ các vết nước và cánh hoa rải rác trên sàn nhà, tổng cộng chỉ mất chưa đầy mười phút.
Sau khi rửa tay sạch sẽ và thở phào nhẹ nhõm, Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn Kỷ Thương Hải vẫn đang ngồi trên sô pha.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Kỷ Thương Hải nhẹ nhàng gọi cậu: "Vân Phàm."
Lăng Vân Phàm đi tới, đứng ở bên cạnh hắn: "Tay cậu còn đau không?"
Kỷ Thương Hải lắc đầu: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu. "
Lăng Vân Phàm: "Tôi cũng có chuyện muốn nói."
Kỷ Thương Hải: "Cậu cứ nói đi."
Lăng Vân Phàm lại hỏi: "Lúc trước cậu gọi điện cho tôi, không phải cậu đang đi công tác à? Làm sao cậu biết tôi không có ở nhà?"
Đầu ngón tay Kỷ Thương Hải run rẩy, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì khác thường, bình tĩnh trả lời: "Hôm đó tôi tranh thủ chút thời gian về nhà, mong gặp được cậu, nhưng cậu lại không có ở nhà."
Lăng Vân Phàm cười trêu chọc, "Chỉ vì tôi không có ở nhà chờ cậu, cậu liền gọi điện thoại, có chút khó chịu sao? Cậu Kỷ, tính khống chế của cậu hơi mạnh rồi đấy?"
Kỷ Thương Hải vẫn im lặng.
Lăng Vân Phàm tiếp tục nói: "Sau này, khi nào cậu đi công tác về thì báo trước cho tôi một tiếng."
Kỷ Thương Hải mơ hồ trả lời: "Ừm, đột nhiên hôm đó tôi có chút thời gian rảnh."
Lăng Vân Phàm không để ý nữa mà hỏi: "Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?"
"Nếu như..." Kỷ Thương Hải dùng tay trái bất an xoa xoa miếng gạc trên tay phải, vết cắt trên lòng bàn tay truyền đến một cơn đau âm ỉ khó có thể bỏ qua, hắn nói rất nhẹ nhàng, cảm thấy bất an vì sợ không nhận được câu trả lời mình mong muốn, "Nếu một ngày nào đó…"
Hắn muốn hỏi rằng, nếu một ngày nào đó hắn phải ra nước ngoài, liệu Lăng Vân Phàm có sẵn lòng đi cùng hắn hay không.
Tuy nhiên, Kỷ Thương Hải do dự một lúc, vẫn không thể hỏi vấn đề này.
"Thôi, chúng ta nói sau nhé," Kỷ Thương Hải cười với Lăng Vân Phàm. "Không phải việc quan trọng gì."
Lăng Vân Phàm nói: "Hả? Tại sao đang nói lại dừng lại?"
Kỷ Thương Hải trả lời: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nói."
Lăng Vân Phàm nhún vai: "Được, khi nào cậu nghĩ ra rồi hỏi tôi."
"Vân Phàm, ngồi bên cạnh tôi đi," Kỷ Thương Hải nheo mắt cười nhẹ, vỗ vào ghế sofa bên cạnh.
"Hả?" Mặc dù không hiểu tại sao, Lăng Vân Phàm vẫn ngồi xuống.
Chốc sau đó, Kỷ Thương Hải cúi gần, đẩy mạnh Lăng Vân Phàm ngã ra ghế sofa.
Lăng Vân Phàm ngạc nhiên: "Đợi đã!? Làm gì vậy?"
Kỷ Thương Hải nói: "Nãy cậu không cho tôi hôn cậu, nói là xử lý xong vết thương trên tay rồi mới hôn."
"Vết thương trên tay tôi đã xử lý xong từ lâu rồi."