Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật
Chương 87
Thần Võ năm thứ ba, giữa mùa đông.
Trận chiến Bình Châu nổ ra toàn diện, quân đội của Hạ Hàn Thanh thế như chẻ tre, tiến thẳng đến Hoàng Long.
Thỉnh thoảng sẽ gửi thư nhà về, tổng cộng có hai phong, một phong gửi cho Hoàng đế, một phong gửi cho phu nhân của hắn. Lá thư gửi Hoàng đế viết nghiêm chỉnh các công vụ quân sự.
Còn lá thư kia ngắn gọn hơn nhiều, chủ yếu là những lời như "Trời lạnh, nhớ mặc ấm", "Nhớ ăn đúng bữa, đừng quá bận rộn với chính sự, chú ý sức khỏe" v.v.
Đôi khi kèm theo trong phong thư là vài quả táo gai, cành cây dương từ Tây Bắc.
Tại sao lại chỉ có vài chữ này?
Tiêu Tắc Tự có chút bực bội.
Tại sao Hạ Hàn Thanh không nói là nhớ y?
Hừm—
Y ngậm cây bút lông, trải giấy ra, cuối cùng vẽ một đóa mẫu đơn rực rỡ trên giấy.
Chữ ký: "Nhớ huynh, nhớ đến trang năm mươi hai."
Trang năm mươi hai trong cuốn Hải Đường Hoan là cảnh xuân vẽ mẫu đơn rực rỡ, Tiêu Tắc Tự đặc biệt yêu thích trang này.
Y quyết định khi Hạ Hàn Thanh trở về, nhất định sẽ vẽ đầy mẫu đơn lên khắp người hắn, không chừa một chỗ nào, bao gồm cả những nơi không thể nói ra.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi y càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt.
"Phụ hoàng."
"Vào đi."
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Triệt bước chân ngắn ngủn, mặc một chiếc áo dài màu đỏ kim thêu mẫu đơn, tóc buộc sau đầu, cố gắng tỏ ra nghiêm nghị.
Nó nhón chân, đặt một bức thư đã viết xong lên bàn của Tiêu Tắc Tự, phong thư không niêm, người gửi: Nhi thần Tiêu Triệt.
"Phụ hoàng, đây là thư nhi thần gửi cho cha."
Tiêu Tắc Tự bế nó lên, đặt nó ngồi lên đùi mình, cầm bức thư lên, cười nói: "Viết cái gì vậy?"
Tiểu tử nghiêm nghị, nói: "Không thể nói cho phụ hoàng biết."
Tuy nhiên, ánh mắt của nó không kiềm được mà liếc qua bức thư Tiêu Tắc Tự đang viết, tiếc là bị cánh tay y che mất, không thể nhìn thấy gì.
"Không cho con xem."
Tiêu Tắc Tự nhận ra ý đồ của nó, cười tươi gấp bức thư của mình lại.
Tiểu tử giận dỗi quay đầu đi.
"Không xem thì không xem."
Tiêu Tắc Tự bị nó chọc cười, y cười hai tiếng, "Hay là chúng ta đổi? Ngươi cho phụ hoàng xem thư của ngươi, phụ hoàng sẽ cho ngươi xem thư của phụ hoàng?"
"Thật sao?"
Tiểu tử bán tín bán nghi.
Nó hơi muốn xem phụ hoàng viết gì, nhưng lại không muốn để phụ hoàng nhìn thấy thư mình đã viết.
"Quân vô hí ngôn." (Vua không nói chơi)
Y giơ tay ra cùng tiểu tử đập tay kết minh.
Sau khi cân nhắc, tiểu tử vẫn gật đầu đồng ý.
Tiêu Tắc Tự cười nhẹ, đưa thư của mình cho nó, tiện tay giành lấy thư của tiểu tử.
Mở ra xem.
Ồ ——
Viết không ít.
Mặc dù chữ viết của đứa nhỏ xiêu vẹo, còn nhiều lỗi sai, nhưng miễn cưỡng cũng tính là một bức gia thư hợp lệ, mở đầu và kết thúc đều rất tiêu chuẩn.
Trong thư, tiểu tử viết rằng nó rất nhớ cha, muốn uống nước sấu chua cha làm, muốn ăn bánh sen cha làm, rằng mỗi ngày nó đều luyện kiếm, đã luyện đến chiêu thứ tám rồi, hơn nữa rất ngoan ngoãn không khiến phụ hoàng nổi giận.
Nó mỗi ngày đều cùng phụ hoàng ăn cơm, còn kể chuyện cho phụ hoàng nghe, dỗ phụ hoàng đi ngủ, phụ hoàng cũng rất ngoan.
Tiêu Tắc Tự cười ha hả, cười đến mức không đứng thẳng lên nổi, cuối thư tiểu tử còn hỏi cha nó làm sao để chiên đậu phụ ngon.
Chiên đậu phụ?
Tiêu Tắc Tự nhớ lúc đầu y đã từng nhắc đến một lần, nhưng đậu phụ chiên của ngự trù trong cung đều không ngon, ngay cả Bách Nhận làm cũng không bằng Hạ Hàn Thanh, y không muốn ăn.
Không ngờ tiểu tử lại ghi nhớ trong lòng?
Tuy nhiên, khi tiểu tử mở thư của phụ hoàng ra, nó đứng sững người, bên trên chỉ có mấy bông mẫu đơn đẹp đẽ.
Nó nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối thư, cất giọng non nớt đọc: "Nhớ, nhớ... trang thứ năm mươi hai. Hoa mai đỏ vẫn vậy, ta nhớ huynh khôn xiết."
Tiểu tử ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ mịt, đôi mắt to tròn lấp lánh sự nghi hoặc, "Phụ hoàng, trang năm mươi hai là ý gì vậy?"
Tiêu Tắc Tự véo nhẹ cái mũi nhỏ của nó, cười nói: "Đó tất nhiên là bí mật của phụ hoàng và cha ngươi, không thể nói cho ngươi biết."
"Tại sao phụ hoàng chỉ vẽ một bức tranh, phụ hoàng không có lời nào muốn nói với cha sao?"
"Bởi vì phụ hoàng có quá nhiều điều muốn nói với cha ngươi, không biết phải viết từ đâu, đây gọi là thiên ngôn vạn ngữ, tận tại bất ngôn chi trung."
Y muốn viết rất nhiều điều, y muốn nói phải bình an, phải chú ý sức khỏe, phải cẩn thận quân địch, phải nhớ nghĩ đến y mỗi ngày...
Cuối cùng chỉ hóa thành một câu "Ta nhớ huynh khôn xiết."
Tiêu Tắc Tự gấp thư lại, bên ngoài viết thêm dòng chữ "Thê Tiêu Tam."
Cùng với bức thư "Nhi Tiêu Triệt" bỏ chung vào phong bì, đưa cho Phúc Nhạc gửi đi.
Phúc Nhạc nhận lấy thư, rồi cung kính nói: "Bệ hạ, Viên đại nhân đã trở về."
Viên đại nhân?
Viên Nghi Chi?
"Cho hắn vào."
Khi Viên Nghi Chi, mang theo cả người đầy gió tuyết, bước vào thì thấy Tiêu Tắc Tự đang cầm tay dạy tiểu tử vẽ hoa mẫu đơn. Tiểu tử chăm chú, gần như giống y như đúc Tiêu Tắc Tự.
Ai nhìn một cái cũng biết đây là con ruột của Tiêu Tắc Tự.
"Thần Viên Nghi Chi tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế."
Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu, Viên Nghi Chi so với mấy năm trước càng thêm trầm ổn, năm tháng để lại nhiều dấu vết trên người hắn, hắn trông có vẻ như đã trở nên thông suốt hơn.
"Viên khanh, trẫm đợi khanh đã lâu rồi, ngồi đi."
"Triệt nhi, đi bái kiến Viên đại nhân."
Tiêu Triệt từ trên người Tiêu Tắc Tự nhảy xuống, điệu bộ nghiêm trang đi đến trước mặt Viên Nghi Chi, cúi người làm lễ, "Bái kiến Viên đại nhân."
Viên Nghi Chi vội vàng đáp lễ, "Thái tử điện hạ."
Tiêu Tắc Tự cười khẽ một tiếng, "Xem ra Viên khanh đã nghĩ thông suốt."
"Thần đã nghĩ thông suốt, thiên địa bao la, không thể câu nệ một góc."
Giọng Viên Nghi Chi rất bình thản, trong những năm tháng này, hắn đã chứng kiến rất nhiều điều ở bên ngoài, "Làm quan là vì quốc vì dân, không thiên vị không lệch lạc, thần tư tâm quá nặng, hổ thẹn với thiên hạ."
Bên ngoài đúng là có thể rèn luyện con người, Viên Nghi Chi tuy từng giữ vị trí cao, nhưng hắn sinh ra tại kinh thành, lớn lên tại kinh thành, lại là con cháu công tước, làm quan tại kinh thành, thứ nhìn thấy chỉ có kinh thành và Viên gia.
"Nghĩ thông suốt là tốt, trở về nhà đi, phụ thân ngươi chắc hẳn rất nhớ ngươi."
Tiêu Tắc Tự thản nhiên nói.
Viên Nghi Chi hướng về phía y hành lễ rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng.
Sau khi hắn đi không lâu, bên ngoài Phúc Nhạc liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Tắc Tự.
"Truyền chỉ, bái Viên Nghi Chi làm tướng."
Yến Vân từ xưa đã có truyền thống tướng tướng văn võ, mỗi người lãnh đạo văn võ bá quan, nhưng Cảnh Thuận Đế lo lắng tướng quốc quyền lực quá lớn, Ngôn gia và Viên gia luôn tranh đoạt vị trí tướng quốc, nhưng suốt thời gian ông tại vị, Cảnh Thuận Đế chưa từng phong tướng quốc.
Bây giờ Tiêu Tắc Tự muốn thực hiện lời hứa của mình, bái Viên Nghi Chi làm tướng, y tin rằng lúc này Viên Nghi Chi đã trở thành một người có chính kiến của riêng mình, sẽ không để Viên gia dắt mũi nữa.
Biên ải Tây Bắc.
Gió tuyết quất mạnh, một tiểu tướng vội vã mang theo mấy phong thư bước vào trong trướng, theo tên ghi trên thư mà lần lượt phân phát.
"Tướng quân, tướng quân, đây là của ngài."
Hạ Hàn Thanh trong bộ giáp trụ ngồi trên ghế chính, từ tay tiểu tướng nhận lấy phong thư đó, hít một hơi thật sâu, mở thư ra, bên trong có hai bức thư.
Một bức đề "Thê Tiêu Tam."
Một bức đề "Nhi Tiêu Triệt."
Trên khuôn mặt Hạ Hàn Thanh hiếm khi hiện lên một nụ cười dịu dàng, là thê tử của hắn và nhi tử của hắn.
Hắn trước tiên mở bức thư của Tiêu Tắc Tự, đập vào mắt là những đóa mẫu đơn rực rỡ, hắn đột nhiên nhớ đến mẫu đơn đã nở rộ trên cổ tay mình, tay cầm thư bỗng nóng lên.
Trang thứ năm mươi hai, bút vẽ mẫu đơn nở rộ ——
Hạ Hàn Thanh nuốt nước bọt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Một tờ giấy mà Hạ Hàn Thanh lật đi lật lại xem nhiều lần, ngón tay không ngừng vuốt ve hàng chữ phía dưới.
[Nhớ huynh, nhớ trang thứ năm mươi hai;
Hoa mai đỏ vẫn vậy, ta nhớ huynh khôn xiết.]
Hoa mai đỏ trong cung lại nở rồi, Tiêu Tắc Tự lại thấy thèm bánh mai và trà mai do Hạ Hàn Thanh làm.
Trong phong thư còn kèm theo một nhánh mai đỏ vừa được bẻ xuống từ cung, hắn cẩn thận cài nhánh mai đỏ này lên giáp trụ của mình.
Những người ngồi bên dưới trông thấy cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc, Đại tướng quân của bọn họ đỏ mặt rồi sao?
Một hán tử vai rộng mặt tròn bỗng nhiên cười nói: "Tướng quân, đây là thư gì vậy? Xem đã nửa canh giờ rồi mà còn chưa xong?"
Đối diện có một tiểu tướng mặt trắng, da dẻ mịn màng chợt hiểu ra: "Thư nhà của tướng quân, tự nhiên là do phu nhân của tướng quân gửi đến."
Lập tức, trong doanh trại tràn ngập tiếng cười.
Đột nhiên, Từ Tấn yếu ớt lên tiếng: "Phu nhân của tướng quân không phải là... Hoàng thượng sao?"
A...—
Doanh trại lại rơi vào một trận tĩnh lặng.
Mẹ ơi?
Vậy chẳng phải bức thư nhà đó là Hoàng thượng gửi đến?
Hoàng thượng đã viết gì vậy?
Đại tướng quân của họ cười vui như vậy, còn thẹn thùng nữa?
Hạ Hàn Thanh lại mở lá thư thứ hai, những dòng chữ xiêu vẹo của tiểu hài tử hiện ra trước mắt, trên đó còn có vài dấu vết bị gạch bỏ vì viết sai, trang giấy sạch sẽ gọn gàng.
Hạ Hàn Thanh lại mỉm cười, trải tờ giấy ra bên cạnh chuẩn bị viết thư hồi đáp.
Một bức gửi cho y, một bức gửi cho con của hắn.
Phong thư theo cùng tấu chương gửi cho Tiêu Tắc Tự được đưa đi.
Trong vương cung Bình Châu
Khóe miệng Hách Liên Cữu treo nụ cười lạnh lẽo, hắn dẫn người dầm mưa dãi gió phục kích đã lâu, mãi mới chặn được những mật báo này.
Từ trong đống thư từ lộn xộn tìm được thư của Hạ Hàn Thanh, gã không thể chờ đợi mà xé phong thư.
Lá thư đầu tiên, "Phu nhân của ta, an khang thánh thiện, ngày đêm trằn trọc, nhớ nhung vạn lần, bất chợt mơ thấy đêm qua hoa đào nở rộ, trang thứ một trăm ba mươi sáu..."
Hách Liên Cừu:??
Cái gì đây?
Ghê quá—
Quá mức sến súa, nổi cả da gà.
Đây là thứ mà cái tên mãng phu Hạ Hàn Thanh viết sao?
Hạ Hàn Thanh lúc nào cũng nghiêm chỉnh, gương mặt lúc nào cũng cứng đờ, ít nói ít cười, không ngờ nội tâm lại nóng bỏng đến thế, chơi đùa với tiểu tình nhân của hắn như vậy.
Cái "hoa đào nở rộ" này có phải chỉ cây hoa đào?
Chẳng lẽ dưới gốc cây đào có chôn giấu mật báo?
Còn "trang thứ một trăm ba mươi sáu" nghĩa là gì?
Chẳng lẽ là một loại ám hiệu?
Xem ra gã cần tìm cách giải mã văn tự bí mật này.
Gã mở lá thư thứ hai.
"Nhi tử của ta, thấy thư ngươi, lòng ta vô cùng an ủi..."
Sau đó là một đơn thuốc, ghi gì mà trà hành gừng, gì mà nhiệt độ dầu, đậu hũ...
Hách Liên Cữu ngơ ngác cả mặt.
Tên Tiêu Tắc Tự này quả thật lợi hại, xem ra y đã sớm dự đoán được rằng mình sẽ chặn được mật báo, nên dùng văn tự bí mật để thay thế.
Gã cầm mấy lá thư này, chạy đến tẩm cung của Bình Châu vương.
"Phụ vương, nhi thần đã chặn được mật báo của Hạ Hàn Thanh, nhưng hắn dùng văn tự bí mật, nhi thần không hiểu được."
Bình Châu vương đang chìm trong đống chiến báo tiền tuyến, nhìn thấy văn tự bí mật trong tay Hách Liên Cừu, vội vàng ngẩng đầu lên, xem đi xem lại nhiều lần.
"Đây thật sự là văn tự bí mật?"
Bình Châu vương nhìn thế nào cũng thấy giống như thư nhà?
Nhưng Hạ Hàn Thanh không phải loại người viết thư nhà sến súa như thế này, có lẽ thực sự là văn tự bí mật?
"Viết cho Hoàng đế, tự nhiên là văn tự bí mật."
Phụ tử hai người gọi vài vị đại thần chuyên nghiên cứu văn tự bí mật, bắt đầu nghiên cứu văn tự của Hạ Hàn Thanh.
Thậm chí có người dựa theo đơn thuốc làm ra một món đậu hũ chiên, cuối cùng dâng lên.
"Chẳng lẽ là vật cực độc?"
"Hạ Hàn Thanh nhất định muốn hạ độc quân ta!"
Hách Liên Cữu giận dữ: "Tên này tâm địa độc ác, truyền lệnh xuống, tam quân không được ăn đậu hũ."
"Vậy trang thứ một trăm ba mươi sáu nghĩa là gì?"
Trận chiến Bình Châu nổ ra toàn diện, quân đội của Hạ Hàn Thanh thế như chẻ tre, tiến thẳng đến Hoàng Long.
Thỉnh thoảng sẽ gửi thư nhà về, tổng cộng có hai phong, một phong gửi cho Hoàng đế, một phong gửi cho phu nhân của hắn. Lá thư gửi Hoàng đế viết nghiêm chỉnh các công vụ quân sự.
Còn lá thư kia ngắn gọn hơn nhiều, chủ yếu là những lời như "Trời lạnh, nhớ mặc ấm", "Nhớ ăn đúng bữa, đừng quá bận rộn với chính sự, chú ý sức khỏe" v.v.
Đôi khi kèm theo trong phong thư là vài quả táo gai, cành cây dương từ Tây Bắc.
Tại sao lại chỉ có vài chữ này?
Tiêu Tắc Tự có chút bực bội.
Tại sao Hạ Hàn Thanh không nói là nhớ y?
Hừm—
Y ngậm cây bút lông, trải giấy ra, cuối cùng vẽ một đóa mẫu đơn rực rỡ trên giấy.
Chữ ký: "Nhớ huynh, nhớ đến trang năm mươi hai."
Trang năm mươi hai trong cuốn Hải Đường Hoan là cảnh xuân vẽ mẫu đơn rực rỡ, Tiêu Tắc Tự đặc biệt yêu thích trang này.
Y quyết định khi Hạ Hàn Thanh trở về, nhất định sẽ vẽ đầy mẫu đơn lên khắp người hắn, không chừa một chỗ nào, bao gồm cả những nơi không thể nói ra.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi y càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt.
"Phụ hoàng."
"Vào đi."
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Triệt bước chân ngắn ngủn, mặc một chiếc áo dài màu đỏ kim thêu mẫu đơn, tóc buộc sau đầu, cố gắng tỏ ra nghiêm nghị.
Nó nhón chân, đặt một bức thư đã viết xong lên bàn của Tiêu Tắc Tự, phong thư không niêm, người gửi: Nhi thần Tiêu Triệt.
"Phụ hoàng, đây là thư nhi thần gửi cho cha."
Tiêu Tắc Tự bế nó lên, đặt nó ngồi lên đùi mình, cầm bức thư lên, cười nói: "Viết cái gì vậy?"
Tiểu tử nghiêm nghị, nói: "Không thể nói cho phụ hoàng biết."
Tuy nhiên, ánh mắt của nó không kiềm được mà liếc qua bức thư Tiêu Tắc Tự đang viết, tiếc là bị cánh tay y che mất, không thể nhìn thấy gì.
"Không cho con xem."
Tiêu Tắc Tự nhận ra ý đồ của nó, cười tươi gấp bức thư của mình lại.
Tiểu tử giận dỗi quay đầu đi.
"Không xem thì không xem."
Tiêu Tắc Tự bị nó chọc cười, y cười hai tiếng, "Hay là chúng ta đổi? Ngươi cho phụ hoàng xem thư của ngươi, phụ hoàng sẽ cho ngươi xem thư của phụ hoàng?"
"Thật sao?"
Tiểu tử bán tín bán nghi.
Nó hơi muốn xem phụ hoàng viết gì, nhưng lại không muốn để phụ hoàng nhìn thấy thư mình đã viết.
"Quân vô hí ngôn." (Vua không nói chơi)
Y giơ tay ra cùng tiểu tử đập tay kết minh.
Sau khi cân nhắc, tiểu tử vẫn gật đầu đồng ý.
Tiêu Tắc Tự cười nhẹ, đưa thư của mình cho nó, tiện tay giành lấy thư của tiểu tử.
Mở ra xem.
Ồ ——
Viết không ít.
Mặc dù chữ viết của đứa nhỏ xiêu vẹo, còn nhiều lỗi sai, nhưng miễn cưỡng cũng tính là một bức gia thư hợp lệ, mở đầu và kết thúc đều rất tiêu chuẩn.
Trong thư, tiểu tử viết rằng nó rất nhớ cha, muốn uống nước sấu chua cha làm, muốn ăn bánh sen cha làm, rằng mỗi ngày nó đều luyện kiếm, đã luyện đến chiêu thứ tám rồi, hơn nữa rất ngoan ngoãn không khiến phụ hoàng nổi giận.
Nó mỗi ngày đều cùng phụ hoàng ăn cơm, còn kể chuyện cho phụ hoàng nghe, dỗ phụ hoàng đi ngủ, phụ hoàng cũng rất ngoan.
Tiêu Tắc Tự cười ha hả, cười đến mức không đứng thẳng lên nổi, cuối thư tiểu tử còn hỏi cha nó làm sao để chiên đậu phụ ngon.
Chiên đậu phụ?
Tiêu Tắc Tự nhớ lúc đầu y đã từng nhắc đến một lần, nhưng đậu phụ chiên của ngự trù trong cung đều không ngon, ngay cả Bách Nhận làm cũng không bằng Hạ Hàn Thanh, y không muốn ăn.
Không ngờ tiểu tử lại ghi nhớ trong lòng?
Tuy nhiên, khi tiểu tử mở thư của phụ hoàng ra, nó đứng sững người, bên trên chỉ có mấy bông mẫu đơn đẹp đẽ.
Nó nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối thư, cất giọng non nớt đọc: "Nhớ, nhớ... trang thứ năm mươi hai. Hoa mai đỏ vẫn vậy, ta nhớ huynh khôn xiết."
Tiểu tử ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ mịt, đôi mắt to tròn lấp lánh sự nghi hoặc, "Phụ hoàng, trang năm mươi hai là ý gì vậy?"
Tiêu Tắc Tự véo nhẹ cái mũi nhỏ của nó, cười nói: "Đó tất nhiên là bí mật của phụ hoàng và cha ngươi, không thể nói cho ngươi biết."
"Tại sao phụ hoàng chỉ vẽ một bức tranh, phụ hoàng không có lời nào muốn nói với cha sao?"
"Bởi vì phụ hoàng có quá nhiều điều muốn nói với cha ngươi, không biết phải viết từ đâu, đây gọi là thiên ngôn vạn ngữ, tận tại bất ngôn chi trung."
Y muốn viết rất nhiều điều, y muốn nói phải bình an, phải chú ý sức khỏe, phải cẩn thận quân địch, phải nhớ nghĩ đến y mỗi ngày...
Cuối cùng chỉ hóa thành một câu "Ta nhớ huynh khôn xiết."
Tiêu Tắc Tự gấp thư lại, bên ngoài viết thêm dòng chữ "Thê Tiêu Tam."
Cùng với bức thư "Nhi Tiêu Triệt" bỏ chung vào phong bì, đưa cho Phúc Nhạc gửi đi.
Phúc Nhạc nhận lấy thư, rồi cung kính nói: "Bệ hạ, Viên đại nhân đã trở về."
Viên đại nhân?
Viên Nghi Chi?
"Cho hắn vào."
Khi Viên Nghi Chi, mang theo cả người đầy gió tuyết, bước vào thì thấy Tiêu Tắc Tự đang cầm tay dạy tiểu tử vẽ hoa mẫu đơn. Tiểu tử chăm chú, gần như giống y như đúc Tiêu Tắc Tự.
Ai nhìn một cái cũng biết đây là con ruột của Tiêu Tắc Tự.
"Thần Viên Nghi Chi tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế."
Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu, Viên Nghi Chi so với mấy năm trước càng thêm trầm ổn, năm tháng để lại nhiều dấu vết trên người hắn, hắn trông có vẻ như đã trở nên thông suốt hơn.
"Viên khanh, trẫm đợi khanh đã lâu rồi, ngồi đi."
"Triệt nhi, đi bái kiến Viên đại nhân."
Tiêu Triệt từ trên người Tiêu Tắc Tự nhảy xuống, điệu bộ nghiêm trang đi đến trước mặt Viên Nghi Chi, cúi người làm lễ, "Bái kiến Viên đại nhân."
Viên Nghi Chi vội vàng đáp lễ, "Thái tử điện hạ."
Tiêu Tắc Tự cười khẽ một tiếng, "Xem ra Viên khanh đã nghĩ thông suốt."
"Thần đã nghĩ thông suốt, thiên địa bao la, không thể câu nệ một góc."
Giọng Viên Nghi Chi rất bình thản, trong những năm tháng này, hắn đã chứng kiến rất nhiều điều ở bên ngoài, "Làm quan là vì quốc vì dân, không thiên vị không lệch lạc, thần tư tâm quá nặng, hổ thẹn với thiên hạ."
Bên ngoài đúng là có thể rèn luyện con người, Viên Nghi Chi tuy từng giữ vị trí cao, nhưng hắn sinh ra tại kinh thành, lớn lên tại kinh thành, lại là con cháu công tước, làm quan tại kinh thành, thứ nhìn thấy chỉ có kinh thành và Viên gia.
"Nghĩ thông suốt là tốt, trở về nhà đi, phụ thân ngươi chắc hẳn rất nhớ ngươi."
Tiêu Tắc Tự thản nhiên nói.
Viên Nghi Chi hướng về phía y hành lễ rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng.
Sau khi hắn đi không lâu, bên ngoài Phúc Nhạc liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Tắc Tự.
"Truyền chỉ, bái Viên Nghi Chi làm tướng."
Yến Vân từ xưa đã có truyền thống tướng tướng văn võ, mỗi người lãnh đạo văn võ bá quan, nhưng Cảnh Thuận Đế lo lắng tướng quốc quyền lực quá lớn, Ngôn gia và Viên gia luôn tranh đoạt vị trí tướng quốc, nhưng suốt thời gian ông tại vị, Cảnh Thuận Đế chưa từng phong tướng quốc.
Bây giờ Tiêu Tắc Tự muốn thực hiện lời hứa của mình, bái Viên Nghi Chi làm tướng, y tin rằng lúc này Viên Nghi Chi đã trở thành một người có chính kiến của riêng mình, sẽ không để Viên gia dắt mũi nữa.
Biên ải Tây Bắc.
Gió tuyết quất mạnh, một tiểu tướng vội vã mang theo mấy phong thư bước vào trong trướng, theo tên ghi trên thư mà lần lượt phân phát.
"Tướng quân, tướng quân, đây là của ngài."
Hạ Hàn Thanh trong bộ giáp trụ ngồi trên ghế chính, từ tay tiểu tướng nhận lấy phong thư đó, hít một hơi thật sâu, mở thư ra, bên trong có hai bức thư.
Một bức đề "Thê Tiêu Tam."
Một bức đề "Nhi Tiêu Triệt."
Trên khuôn mặt Hạ Hàn Thanh hiếm khi hiện lên một nụ cười dịu dàng, là thê tử của hắn và nhi tử của hắn.
Hắn trước tiên mở bức thư của Tiêu Tắc Tự, đập vào mắt là những đóa mẫu đơn rực rỡ, hắn đột nhiên nhớ đến mẫu đơn đã nở rộ trên cổ tay mình, tay cầm thư bỗng nóng lên.
Trang thứ năm mươi hai, bút vẽ mẫu đơn nở rộ ——
Hạ Hàn Thanh nuốt nước bọt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Một tờ giấy mà Hạ Hàn Thanh lật đi lật lại xem nhiều lần, ngón tay không ngừng vuốt ve hàng chữ phía dưới.
[Nhớ huynh, nhớ trang thứ năm mươi hai;
Hoa mai đỏ vẫn vậy, ta nhớ huynh khôn xiết.]
Hoa mai đỏ trong cung lại nở rồi, Tiêu Tắc Tự lại thấy thèm bánh mai và trà mai do Hạ Hàn Thanh làm.
Trong phong thư còn kèm theo một nhánh mai đỏ vừa được bẻ xuống từ cung, hắn cẩn thận cài nhánh mai đỏ này lên giáp trụ của mình.
Những người ngồi bên dưới trông thấy cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc, Đại tướng quân của bọn họ đỏ mặt rồi sao?
Một hán tử vai rộng mặt tròn bỗng nhiên cười nói: "Tướng quân, đây là thư gì vậy? Xem đã nửa canh giờ rồi mà còn chưa xong?"
Đối diện có một tiểu tướng mặt trắng, da dẻ mịn màng chợt hiểu ra: "Thư nhà của tướng quân, tự nhiên là do phu nhân của tướng quân gửi đến."
Lập tức, trong doanh trại tràn ngập tiếng cười.
Đột nhiên, Từ Tấn yếu ớt lên tiếng: "Phu nhân của tướng quân không phải là... Hoàng thượng sao?"
A...—
Doanh trại lại rơi vào một trận tĩnh lặng.
Mẹ ơi?
Vậy chẳng phải bức thư nhà đó là Hoàng thượng gửi đến?
Hoàng thượng đã viết gì vậy?
Đại tướng quân của họ cười vui như vậy, còn thẹn thùng nữa?
Hạ Hàn Thanh lại mở lá thư thứ hai, những dòng chữ xiêu vẹo của tiểu hài tử hiện ra trước mắt, trên đó còn có vài dấu vết bị gạch bỏ vì viết sai, trang giấy sạch sẽ gọn gàng.
Hạ Hàn Thanh lại mỉm cười, trải tờ giấy ra bên cạnh chuẩn bị viết thư hồi đáp.
Một bức gửi cho y, một bức gửi cho con của hắn.
Phong thư theo cùng tấu chương gửi cho Tiêu Tắc Tự được đưa đi.
Trong vương cung Bình Châu
Khóe miệng Hách Liên Cữu treo nụ cười lạnh lẽo, hắn dẫn người dầm mưa dãi gió phục kích đã lâu, mãi mới chặn được những mật báo này.
Từ trong đống thư từ lộn xộn tìm được thư của Hạ Hàn Thanh, gã không thể chờ đợi mà xé phong thư.
Lá thư đầu tiên, "Phu nhân của ta, an khang thánh thiện, ngày đêm trằn trọc, nhớ nhung vạn lần, bất chợt mơ thấy đêm qua hoa đào nở rộ, trang thứ một trăm ba mươi sáu..."
Hách Liên Cừu:??
Cái gì đây?
Ghê quá—
Quá mức sến súa, nổi cả da gà.
Đây là thứ mà cái tên mãng phu Hạ Hàn Thanh viết sao?
Hạ Hàn Thanh lúc nào cũng nghiêm chỉnh, gương mặt lúc nào cũng cứng đờ, ít nói ít cười, không ngờ nội tâm lại nóng bỏng đến thế, chơi đùa với tiểu tình nhân của hắn như vậy.
Cái "hoa đào nở rộ" này có phải chỉ cây hoa đào?
Chẳng lẽ dưới gốc cây đào có chôn giấu mật báo?
Còn "trang thứ một trăm ba mươi sáu" nghĩa là gì?
Chẳng lẽ là một loại ám hiệu?
Xem ra gã cần tìm cách giải mã văn tự bí mật này.
Gã mở lá thư thứ hai.
"Nhi tử của ta, thấy thư ngươi, lòng ta vô cùng an ủi..."
Sau đó là một đơn thuốc, ghi gì mà trà hành gừng, gì mà nhiệt độ dầu, đậu hũ...
Hách Liên Cữu ngơ ngác cả mặt.
Tên Tiêu Tắc Tự này quả thật lợi hại, xem ra y đã sớm dự đoán được rằng mình sẽ chặn được mật báo, nên dùng văn tự bí mật để thay thế.
Gã cầm mấy lá thư này, chạy đến tẩm cung của Bình Châu vương.
"Phụ vương, nhi thần đã chặn được mật báo của Hạ Hàn Thanh, nhưng hắn dùng văn tự bí mật, nhi thần không hiểu được."
Bình Châu vương đang chìm trong đống chiến báo tiền tuyến, nhìn thấy văn tự bí mật trong tay Hách Liên Cừu, vội vàng ngẩng đầu lên, xem đi xem lại nhiều lần.
"Đây thật sự là văn tự bí mật?"
Bình Châu vương nhìn thế nào cũng thấy giống như thư nhà?
Nhưng Hạ Hàn Thanh không phải loại người viết thư nhà sến súa như thế này, có lẽ thực sự là văn tự bí mật?
"Viết cho Hoàng đế, tự nhiên là văn tự bí mật."
Phụ tử hai người gọi vài vị đại thần chuyên nghiên cứu văn tự bí mật, bắt đầu nghiên cứu văn tự của Hạ Hàn Thanh.
Thậm chí có người dựa theo đơn thuốc làm ra một món đậu hũ chiên, cuối cùng dâng lên.
"Chẳng lẽ là vật cực độc?"
"Hạ Hàn Thanh nhất định muốn hạ độc quân ta!"
Hách Liên Cữu giận dữ: "Tên này tâm địa độc ác, truyền lệnh xuống, tam quân không được ăn đậu hũ."
"Vậy trang thứ một trăm ba mươi sáu nghĩa là gì?"