Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật
Chương 84
Bầu trời vừa tảng sáng, tiếng chuông biên chung hùng hồn vang lên phá tan sự yên tĩnh của cả hoàng cung, tiếng chuông trống vang dội, lễ quan xếp thành hai hàng bắt đầu thổi nhạc lễ.
Trong hoàng cung binh lính canh gác cẩn mật, hai bên bậc thềm ngọc trắng đứng đầy văn võ bá quan, ai nấy đều cung kính nghiêm trang, tất cả quan viên từ lục phẩm trở lên trong kinh thành đều có mặt ở đây, khoảng chừng một nghìn người, khí thế hùng hậu.
Quần thần đều mặc triều phục cầu kỳ, đầu đội mũ ô sa, tay cầm hốt bản, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần sắc nghiêm chỉnh.
Nhạc lễ vang lên, Tiêu Tắc Tự từ sáng sớm đã được cung nhân hầu hạ thay lễ phục phức tạp, từ Trường Xuân Cung xuất phát, ngồi kiệu liễn một mạch đến trước bậc thềm ngọc trắng mới bước xuống kiệu.
Y không thích bộ long bào màu vàng sáng của Cảnh Thuận Đế, liền đặc biệt ra lệnh cho cung nhân khi chế long bào mới đổi sang màu đen thuần.
Dùng chỉ vàng thêu hoa văn kim long, đầu đội mũ miện có rèm châu che mặt, uy nghiêm lạnh lùng, toàn thân cao quý, tôn quý mà uy vũ.
Bắt đầu từ hôm nay y sẽ là chủ nhân của hoàng cung này, là chủ nhân của thiên hạ này.
Nhạc lễ chuyển tấu, dưới ánh mắt kính sợ của quần thần, y từng bước từng bước bước lên bậc thềm ngọc trắng, ngẩng cao đầu, ngực thẳng tắp, mỗi bước chân đều vững vàng đặt chắc xuống đất.
Đôi mắt đen tuyền sáng ngời đầy kiên nghị và khát vọng, mỗi bước đi đều gợi nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ.
Từ khi còn nhỏ dựa vào bên cạnh mẫu hậu vui chơi, đến khi vào triều dự chính hết lần này đến lần khác bị chèn ép, rồi đến khi thánh chỉ phế thái tử hạ xuống, giọng của thái giám tuyên chỉ như còn văng vẳng bên tai.
Cũng như khi y bị người khác ép thay hỉ phục đưa vào phủ tướng quân, lúc vén khăn voan lên nhìn thấy gương mặt vừa hung ác, vừa hoang mang không biết phải làm sao của Hạ Hàn Thanh, những ký ức sau đó đều là Hạ Hàn Thanh.
Cuối cùng đến đại điển đăng cơ hôm nay, bên tai vang lên tiếng Phúc Nhạc tuyên đọc thánh chỉ, chính là đạo truyền vị chiếu thư mà y tự tay viết ra.
"Từ xưa đế vương trị thiên hạ, chưa từng không lấy kính trời pháp tổ làm đầu, trẫm kế vị đến nay đã hơn hai mươi năm, thực là nhờ trời đất tông miếu âm phù, không phải do đức mỏng của trẫm mà có, nhưng trẫm thân có bệnh tật, hổ thẹn với tổ tông trời đất... con trưởng của trẫm là Tiêu Tắc Tự, nhân phẩm cao quý, rất giống trẫm, ắt có thể kế thừa đại thống..."
Cùng với bước chân của Tiêu Tắc Tự từng bước từng bước bước lên ngôi vị cao nhất, thánh chỉ trên tay Phúc Nhạc cũng dần được tuyên đọc xong, hắn khép lại thánh chỉ, cung kính cúi người đưa đến trước mặt Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự kéo vạt áo quỳ xuống, nhận lấy thánh chỉ, hướng về phía tẩm cung của Cảnh Thuận Đế mà cúi lạy ba lạy, ánh mắt lạnh lùng.
"Nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực, vì giang sơn xã tắc Yến Vân mà cúc cung tận tụy, chỉ mong không thẹn với trời, không thẹn với dân, không thẹn với lời dạy bảo của tổ tiên."
Y chậm rãi đứng dậy, tiện tay cầm thánh chỉ bước lên tế đàn phía trước.
Trên có bài vị trời đất, đăng cơ trước tiên tế trời đất.
Bên cạnh có Lễ bộ thượng thư Phạm Xã đọc tuyên cáo, sau đó nghe thấy ông cao giọng hô "Bái ——"
Tiêu Tắc Tự và quần thần từ từ cúi lạy, nghi thức rườm rà phức tạp, Tiêu Tắc Tự lạy hai cái liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng không thể không lạy.
Lạy xong trời đất lại đi lạy tông miếu tổ tông, cuối cùng bận rộn một hồi lâu, các đại thần phía sau cũng theo y lạy qua lạy lại mấy lần, vài vị lão thần tuổi cao sức yếu không chống đỡ nổi, nhưng giữa chừng rời khỏi là chuyện vạn vạn không thể.
Tiêu Tắc Tự liền gọi tiểu thái giám chuẩn bị kiệu khiêng những lão thần này theo bên cạnh đội ngũ, lại sắc thuốc nhân sâm cho uống để giữ sức.
Cuối cùng cũng đến bước cuối cùng, y mặc bộ cửu phục dày cộp, nóng đến nỗi trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng bước chân vào Kim Loan Điện.
Vương hầu công tước và quan viên nhất phẩm mới được vào trong điện xếp hàng, những người còn lại theo phẩm cấp mà đứng dưới bậc thềm ngọc trắng.
Dưới ánh mắt của hàng ngàn, hàng vạn người, Tiêu Tắc Tự chậm rãi bước về phía ngai vàng tượng trưng cho ngôi vị cao nhất thiên hạ. Dù y đã ngồi trên ngai này nhiều ngày trước, nhưng so với hôm nay, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
Trên ngai trải một lớp đệm mềm, là do y ban đầu cảm thấy ngồi trên ngai không thoải mái, mạnh mẽ yêu cầu Tang Nguyệt làm một chiếc đệm dày đặt lên đó. Cuối cùng, y vẫn ngồi lên chiếc ngai này, bên cạnh Phúc Nhạc đứng nghiêm.
Tiếng hô vang vọng: "Quỳ——".
Ngay sau đó, dưới đài, quần thần đều cúi đầu bái lạy, đồng thanh hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Chúng khanh bình thân."
Sau đó, chiếu thư đăng quang được đọc to, trong đó tôn phong Chiêu Hòa Hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, Cảnh Thuận đế làm Thái thượng hoàng, rồi nói: "Trẫm và Hạ tướng quân kết hôn vào tháng hai năm Cảnh Thuận thứ mười chín, đến nay đã hơn hai năm, tình thâm nghĩa trọng, chính thê của Trẫm phải là Hoàng hậu, con trai đích của Trẫm phải được lập làm Thái tử..."
Hạ Hàn Thanh đứng trước mặt có chút sững sờ, điện hạ chưa từng nói với hắn sẽ phong hắn làm Hoàng hậu vào hôm nay?
Còn trước mặt toàn bộ văn võ bá quan trong kinh thành, hôm nay lại là ngày đại lễ đăng quang trọng đại.
Tiểu tử được bế lên nằm trong lòng Tiêu Tắc Tự, y gửi cho Hạ Hàn Thanh một ánh mắt an ủi.
Đối với y mà nói, Hạ Hàn Thanh là người y yêu, cũng là cha của con y.
Hạ Hàn Thanh đối với y tình sâu nặng, y đối với Hạ Hàn Thanh cũng thật lòng, y cũng yêu mến Hạ Hàn Thanh...
Vì cảm niệm ơn đức của Thái thượng hoàng, Tiêu Tắc Tự không thay đổi niên hiệu vào năm đó, mà quyết định sẽ đổi niên hiệu vào năm sau, y vẫn ở trong Trường Xuân cung, còn Càn Hòa cung vẫn để lại cho Cảnh Thuận đế ở.
Tiêu Tắc Tự lại cho người đặc biệt chuẩn bị một cung điện gần Trường Xuân cung để Hạ lão phu nhân ở, một mình Hạ lão phu nhân sống trong phủ tướng quân, y và Hạ Hàn Thanh đều không yên lòng, bèn chuyển hẳn sang đây, phủ tướng quân bên kia chỉ để lại vài người hầu quét dọn và trông coi.
Tất cả các trang bị trong cung điện đều dựa theo Từ Ninh cung, Hạ lão phu nhân suýt chút nữa ngất đi vì sợ hãi, đúng là mộ tổ tiên bốc khói lên rồi.
Bà vốn định từ chối, nhưng bị Tiêu Tắc Tự chặn lại bằng một câu "Mẫu thân của Hàn Thanh cũng là mẫu thân của Trẫm".
Đại lễ đăng quang kéo dài rất lâu, đến tối Tiêu Tắc Tự mới có thời gian rảnh rỗi, hôm nay thật sự mệt mỏi đến chết.
Tiểu tử đang vui vẻ chơi trong nôi, bên cạnh Tang Nguyệt và Giang Lăng đang cầm một con búp bê vải để chọc cười nó.
Y cởi bỏ bộ triều phục cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, Hạ Hàn Thanh đứng phía sau giúp y xoa bóp vai, nhưng đột nhiên bị người ta nắm lấy tay.
"Hoàng hậu..."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Hạ Hàn Thanh bị y gọi đỏ bừng mặt.
"Điện hạ... không, bệ hạ, đừng gọi như vậy."
Dù trong lịch sử Yến Vân cũng có nam hoàng hậu, nhưng Hạ Hàn Thanh rốt cuộc vẫn không quen với cách xưng hô này, vẫn thích gọi thẳng tên hơn.
Tiêu Tắc Tự nhếch khóe môi, Hạ Hàn Thanh không cho y gọi như vậy, y lại càng muốn gọi như vậy.
Y kéo Hạ Hàn Thanh ngồi lên đùi, nắn nhẹ má hắn, cố ý ghé sát vào tai Hạ Hàn Thanh mà gọi mấy lần.
"Hoàng hậu, hoàng hậu, hoàng hậu..."
Hương thơm trầm hương chút ít khi tế tổ thoảng qua chóp mũi Hạ Hàn Thanh, khiến mặt hắn đỏ bừng.
"Vẫn còn người đây?"
Tiêu Tắc Tự quay lại nhìn, Tang Nguyệt và Giang Lăng đang quay lưng về phía họ, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Không thấy gì, không nghe gì..."
Tiêu Tắc Tự: "..."
Y nhẹ ho một tiếng, buông Hạ Hàn Thanh ra, "Hồ nước Cửu Thanh đã chuẩn bị xong, chúng ta qua đó nhé?"
Đại lễ đăng quang thật quá rườm rà, hôm nay đã khiến y mệt lắm rồi, Hồ nước Cửu Thanh là một hồ nước nóng dẫn từ suối nước nóng trong hoàng cung, vừa hay có thể đi ngâm mình để xua tan mệt mỏi.
Y vừa kéo Hạ Hàn Thanh đi qua, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Phúc Nhạc.
"Bệ hạ, có thư của Hách Liên vương tử."
Hách Liên Cữu?
Tiêu Tắc Tự cau mày, gọi hắn vào, lúc này Hách Liên Cữu viết thư tới chẳng lẽ là để chúc mừng y?
Y hôn nhẹ lên khóe môi Hạ Hàn Thanh, khẽ nói: "Huynh đi trước, ta đến ngay."
Y mở phong thư, đầu thư quả nhiên viết những lời chúc mừng y đăng quang, rồi viết về giống cây nông nghiệp, trường học của Yến Vân, gã rất ngưỡng mộ, định áp dụng những chính sách này tại Bình Châu, đến hỏi y làm thế nào để thực hiện được.
Sau đó lại nói hắn có một muội muội tuổi mười tám, là đệ nhất mỹ nhân Bình Châu, muốn gả cho y, để kết mối quan hệ thông gia.
Tiêu Tắc Tự cười nhạt, Bình Châu nằm ở phía Tây Bắc, ngược dòng thời gian tám trăm năm trước từng thuộc địa phận của Yến Vân, chỉ là sau này Bình Châu Vương nắm binh quyền tự lập, tách rời Bình Châu, lại còn phản bội một cách trắng trợn, đánh Yến Vân, ý đồ thôn tính Trung Nguyên.
Đến đời này của y, đã đến lúc thu hồi lại lãnh thổ.
Y cầm bút viết thư hồi đáp, không đề cập đến chính sách gì, chỉ viết lời cảm tạ một cách tùy ý, cuối thư còn thêm một câu: "Hỏi thăm sức khỏe Chiêu Vinh công chúa."
Cuối cùng còn kẹp thêm một tờ giấy, trên đó viết hai chữ lớn bay bổng rồng bay phượng múa - "Không cưới!"
Giao thư cho Phúc Nhạc gửi đi, y liếc nhìn tiểu tử một cái, lại hôn nó một cái, nắn má nó, cười tươi rói bước vào bình phong sau thay một bộ trường bào màu trắng thông thường.
Lúc này y mới bước ra khỏi Trường Xuân cung, thẳng hướng hồ nước Cửu Thanh mà đi.
Mặt đất trong điện hồ nước Cửu Thanh đều lát bằng đá ngọc bạch, vô cùng quý phái, để tránh trơn trượt, lối vào còn được trải thảm đỏ.
Vừa bước vào, Tiêu Tắc Tự đã cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mặt, ngoài trời tiết thu đầu mùa vẫn còn chút se lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa hè.
Y tiến sâu vào trong, yên tĩnh đến mức không có một bóng người, xem ra bọn thái giám cung nữ đều đã bị Hạ Hàn Thanh đuổi đi, chỉ là y đứng bên hồ cũng không thấy Hạ Hàn Thanh đâu.
Y đang quay người định đi tìm, phía sau đột nhiên có người dán vào, từ phía sau ôm lấy eo y, càng ôm càng chặt.
"Bệ hạ..."
Hạ Hàn Thanh dựa vào vai y, giọng khàn khàn vang lên bên tai.
Tiêu Tắc Tự lặng lẽ nhìn những cánh hoa trong hồ, lẩm bẩm: "Hơn bốn tháng rồi."
Từ lúc mang thai ba tháng đến kỳ hồi phục một tháng rưỡi, Tiêu Tắc Tự nhịn đến hơn bốn tháng.
Hạ Hàn Thanh khẽ gật đầu, tiếp tục dựa vào người Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự quay lại, thấy Hạ Hàn Thanh chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, tóc hơi ướt, chỉ dùng một cây trâm nhẹ nhàng cài sau vai, mang theo chút hơi nước.
"Đã rửa sạch rồi à?"
Y ở trong phòng viết thư trả lời Hách Liên Cữu, lại trêu tiểu tử một lúc, không ngờ Hạ Hàn Thanh đã âm thầm tự mình rửa sạch sẽ rồi.
"Ừ."
Hạ Hàn Thanh đỏ mặt gật đầu.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, tân hoàng đăng cơ, ngày mai không cần thượng triều."
Hạ Hàn Thanh đỏ mặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Tiêu Tắc Tự tiếp tục tiến sát lại gần hắn, "Ngày mốt cũng không cần thượng triều."
"Phải."
Hạ Hàn Thanh lại lùi một bước.
Tiêu Tắc Tự tiến thêm một bước, "Ngày kia cũng không cần thượng triều."
Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, nghỉ ba ngày.
Mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, lùi thêm một bước nữa, lúc này suy nghĩ của hắn đang rối loạn, hoàn toàn không chú ý rằng phía sau đã là hồ nước nóng, chân hắn bước hụt, thân người ngã ngửa về sau.
Tay hắn vốn đang vướng vào thắt lưng của Tiêu Tắc Tự, cứ thế kéo cả y về phía trước.
"Bõm" một tiếng, hai người cùng lúc rơi vào hồ nước nóng.
Bên ngoài, Phúc Nhạc nghe thấy động tĩnh, vội vàng lấy bông gòn bịt tai lại, hoàng thượng thật là tràn đầy sức sống, gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, chỉ giữ lại vài người để hầu hạ, tránh làm hoàng thượng phiền lòng.
Tiêu Tắc Tự bỗng bật dậy từ trong hồ nước nóng, vuốt một cái qua mặt, y phục trên người bị nước làm ướt đẫm, lớp áo lót mỏng dính chặt vào da, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy hoa văn bên trong.
Y thuận tay kéo Hạ Hàn Thanh lên, đỡ hắn đứng vững.
"Bệ hạ, thần không cố ý."
Hạ Hàn Thanh có chút ngượng ngùng, vừa rồi đầu óc hắn trống rỗng, gần như chưa kịp phản ứng thì cả hai đã cùng ngã vào hồ nước.
Tóc tai bết dính lên mặt, Tiêu Tắc Tự còn đặt tay lên eo hắn mà bóp nhẹ.
Dù đã sinh con, eo của tướng quân vẫn thon thả như vậy. Ngày nào hắn cũng luyện võ dưới gốc cây hải đường Tây Phủ ngoài điện, tám múi bụng đã trở lại, cơ bắp săn chắc, không chút mỡ thừa.
Hạ Hàn Thanh bị ép sát vào bờ hồ, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương dần dần tăng lên, ngước mắt đối diện với đôi mắt phượng dài hẹp mang theo ý cười đang nhìn hắn.
"Hôm nay tướng quân muốn trang nào?"
Tiêu Tắc Tự tiến gần hơn, hai người sát lại gần nhau hơn.
"Thần nghe theo điện hạ."
Hạ Hàn Thanh thu mình lại, ngâm mình trong nước, chỉ để lộ mũi và đôi mắt ra ngoài, trông thật đáng yêu.
Tiêu Tắc Tự kéo hắn lên, ép vào vách đá cẩm thạch của hồ nước nóng, cúi đầu tựa vào trán hắn mà cười nói: "Từ trang đầu tiên bắt đầu, trẫm và tướng quân còn cả một đời dài."
Nốt ruồi đỏ trên dái tai rõ ràng hiện lên trước mắt.
Hạ Hàn Thanh hé môi ngậm lấy nốt ruồi mà hắn yêu thích nhất, nhẹ nhàng cắn.
Tiếng nước ở hồ Cửu Thanh bắt đầu vang lên, bên cạnh hồ nước nóng còn đặt một bình rượu nóng mà Phúc Nhạc đã chuẩn bị. Tiêu Tắc Tự đứng dậy, lội nước bước ra ngoài, tay trắng nõn cầm lấy bình rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.
Vì rót hơi gấp gáp, rượu chảy tràn ra không ít, đọng lại trên khóe môi, chảy thành dòng dọc theo đường viền hàm, lăn xuống qua cổ họng, xương quai xanh, chảy qua lồng ngực...
Quả là một cảnh tượng vô cùng gợi cảm.
Nhìn đến khiến tim người ta khô khan.
Hạ Hàn Thanh bị hơi nóng làm đỏ bừng cả tai, ánh mắt cố gắng né tránh, nhưng lại không thể không nhìn, vừa dời mắt đi đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
"Tướng quân đang nhìn trộm gì đó?" Giọng nói mang ý cười vang lên đột ngột.
Mùi rượu, hơi nóng hòa quyện rơi trên má Hạ Hàn Thanh, môi không ngừng lướt qua tai hắn.
Hạ Hàn Thanh bị ép lùi lại, dán chặt vào mép hồ, hắn đang định nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào, lập tức chìm vào nước.
Chỉ thấy Phúc Nhạc vội vã bước vào, tay cầm một cái khay gỗ đỏ, "Bệ hạ, có thể lật thẻ bài rồi."
Hạ Hàn Thanh đột ngột ngẩng đầu:!!
Sao còn phải lật thẻ bài?
Phúc Nhạc biết điều cúi đầu, không dám nhìn lung tung, đặt thẻ bài xuống rồi lập tức lui ra ngoài.
Tiêu Tắc Tự một tay chống lên thành hồ, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên mép hồ, đôi chân dài thả xuống đung đưa, y liếc nhìn những chiếc thẻ bài màu xanh, rồi nhặt lấy một cái, cố ý nhìn Hạ Hàn Thanh.
"Tướng quân lật đi?"
Hạ Hàn Thanh cúi đầu, mím môi, mặt nước trong hồ lặng lẽ gợn sóng, hắn không nhúc nhích, "Bệ hạ lật là được..."
Giọng nói nghe như mang theo ý tủi thân.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh bước tới hai bước, dừng lại khi đến gần Tiêu Tắc Tự, "Điện hạ không hài lòng với thần sao?"
Sao lại còn muốn nạp người mới vào cung?
Tiêu Tắc Tự bật cười, nhét thẻ bài vào tay Hạ Hàn Thanh, "Huynh nhìn kỹ đi."
Ngón tay Hạ Hàn Thanh lướt qua lớp nước trên thẻ bài, nhìn kỹ lại, trên đó viết bằng chữ vàng lớn "Long Sàng"?!
Hắn giật mình, suýt chút nữa làm rơi thẻ bài xuống nước.
Lại ngẩng đầu nhìn qua một hàng thẻ bài màu xanh.
Ngự Hoa Viên, Ngự Thư Phòng, Cửu Thanh Trì, Phủ Tướng Quân, Nguyệt Tâm Hồ, Mã Tràng...
Toàn là những địa điểm lung tung.
Mặt Hạ Hàn Thanh lập tức đỏ bừng.
Chẳng lẽ đúng như hắn nghĩ sao?
Tiêu Tắc Tự nắm lấy cổ tay hắn, kéo mạnh vào lòng mình ngồi trên đùi, "Chọn một cái?"
Y vén tóc bết dính trên mặt Hạ Hàn Thanh ra sau tai, đầu ngón tay khẽ lướt qua dái tai, giọng nói trầm thấp như ma mị: "Sau này đều do tướng quân lật."
Hạ Hàn Thanh run rẩy tay, ngón tay lướt qua lướt lại trên những thẻ bài, một hồi lâu vẫn chưa chọn được chỗ nào, cuối cùng để an toàn, hắn chọn "Long Sàng" ngay đầu tiên.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, "Chẳng lẽ tướng quân không thích dã..."
Chữ "chiến" cuối cùng chưa kịp thốt ra thì đã bị một bàn tay ướt đẫm bịt lại, nghẹn ngào không thốt được.
"Bệ hạ đừng nói bậy."
Hạ Hàn Thanh không dám nhìn thẳng vào những thẻ bài màu xanh, chỉ chăm chú nhìn những giọt nước dưới mặt hồ.
Tiêu Tắc Tự nhân đó thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay Hạ Hàn Thanh, hắn giật mình vội rụt tay lại.
"Vậy để trẫm chọn một cái?"
Ngón tay Tiêu Tắc Tự nhẹ nhàng hất lên, chiếc thẻ bài có ghi "Ngự Hoa Viên" vang lên một tiếng "bốp" bị lật ngửa.
Cùng lúc đó, tim Hạ Hàn Thanh cũng thót lên một tiếng "bốp".
Không thể nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Phần còn lại chỉ có thể ngầm hiểu, không thể viết được, thật sự không thể viết.
Trong hoàng cung binh lính canh gác cẩn mật, hai bên bậc thềm ngọc trắng đứng đầy văn võ bá quan, ai nấy đều cung kính nghiêm trang, tất cả quan viên từ lục phẩm trở lên trong kinh thành đều có mặt ở đây, khoảng chừng một nghìn người, khí thế hùng hậu.
Quần thần đều mặc triều phục cầu kỳ, đầu đội mũ ô sa, tay cầm hốt bản, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần sắc nghiêm chỉnh.
Nhạc lễ vang lên, Tiêu Tắc Tự từ sáng sớm đã được cung nhân hầu hạ thay lễ phục phức tạp, từ Trường Xuân Cung xuất phát, ngồi kiệu liễn một mạch đến trước bậc thềm ngọc trắng mới bước xuống kiệu.
Y không thích bộ long bào màu vàng sáng của Cảnh Thuận Đế, liền đặc biệt ra lệnh cho cung nhân khi chế long bào mới đổi sang màu đen thuần.
Dùng chỉ vàng thêu hoa văn kim long, đầu đội mũ miện có rèm châu che mặt, uy nghiêm lạnh lùng, toàn thân cao quý, tôn quý mà uy vũ.
Bắt đầu từ hôm nay y sẽ là chủ nhân của hoàng cung này, là chủ nhân của thiên hạ này.
Nhạc lễ chuyển tấu, dưới ánh mắt kính sợ của quần thần, y từng bước từng bước bước lên bậc thềm ngọc trắng, ngẩng cao đầu, ngực thẳng tắp, mỗi bước chân đều vững vàng đặt chắc xuống đất.
Đôi mắt đen tuyền sáng ngời đầy kiên nghị và khát vọng, mỗi bước đi đều gợi nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ.
Từ khi còn nhỏ dựa vào bên cạnh mẫu hậu vui chơi, đến khi vào triều dự chính hết lần này đến lần khác bị chèn ép, rồi đến khi thánh chỉ phế thái tử hạ xuống, giọng của thái giám tuyên chỉ như còn văng vẳng bên tai.
Cũng như khi y bị người khác ép thay hỉ phục đưa vào phủ tướng quân, lúc vén khăn voan lên nhìn thấy gương mặt vừa hung ác, vừa hoang mang không biết phải làm sao của Hạ Hàn Thanh, những ký ức sau đó đều là Hạ Hàn Thanh.
Cuối cùng đến đại điển đăng cơ hôm nay, bên tai vang lên tiếng Phúc Nhạc tuyên đọc thánh chỉ, chính là đạo truyền vị chiếu thư mà y tự tay viết ra.
"Từ xưa đế vương trị thiên hạ, chưa từng không lấy kính trời pháp tổ làm đầu, trẫm kế vị đến nay đã hơn hai mươi năm, thực là nhờ trời đất tông miếu âm phù, không phải do đức mỏng của trẫm mà có, nhưng trẫm thân có bệnh tật, hổ thẹn với tổ tông trời đất... con trưởng của trẫm là Tiêu Tắc Tự, nhân phẩm cao quý, rất giống trẫm, ắt có thể kế thừa đại thống..."
Cùng với bước chân của Tiêu Tắc Tự từng bước từng bước bước lên ngôi vị cao nhất, thánh chỉ trên tay Phúc Nhạc cũng dần được tuyên đọc xong, hắn khép lại thánh chỉ, cung kính cúi người đưa đến trước mặt Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự kéo vạt áo quỳ xuống, nhận lấy thánh chỉ, hướng về phía tẩm cung của Cảnh Thuận Đế mà cúi lạy ba lạy, ánh mắt lạnh lùng.
"Nhi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực, vì giang sơn xã tắc Yến Vân mà cúc cung tận tụy, chỉ mong không thẹn với trời, không thẹn với dân, không thẹn với lời dạy bảo của tổ tiên."
Y chậm rãi đứng dậy, tiện tay cầm thánh chỉ bước lên tế đàn phía trước.
Trên có bài vị trời đất, đăng cơ trước tiên tế trời đất.
Bên cạnh có Lễ bộ thượng thư Phạm Xã đọc tuyên cáo, sau đó nghe thấy ông cao giọng hô "Bái ——"
Tiêu Tắc Tự và quần thần từ từ cúi lạy, nghi thức rườm rà phức tạp, Tiêu Tắc Tự lạy hai cái liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng không thể không lạy.
Lạy xong trời đất lại đi lạy tông miếu tổ tông, cuối cùng bận rộn một hồi lâu, các đại thần phía sau cũng theo y lạy qua lạy lại mấy lần, vài vị lão thần tuổi cao sức yếu không chống đỡ nổi, nhưng giữa chừng rời khỏi là chuyện vạn vạn không thể.
Tiêu Tắc Tự liền gọi tiểu thái giám chuẩn bị kiệu khiêng những lão thần này theo bên cạnh đội ngũ, lại sắc thuốc nhân sâm cho uống để giữ sức.
Cuối cùng cũng đến bước cuối cùng, y mặc bộ cửu phục dày cộp, nóng đến nỗi trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng bước chân vào Kim Loan Điện.
Vương hầu công tước và quan viên nhất phẩm mới được vào trong điện xếp hàng, những người còn lại theo phẩm cấp mà đứng dưới bậc thềm ngọc trắng.
Dưới ánh mắt của hàng ngàn, hàng vạn người, Tiêu Tắc Tự chậm rãi bước về phía ngai vàng tượng trưng cho ngôi vị cao nhất thiên hạ. Dù y đã ngồi trên ngai này nhiều ngày trước, nhưng so với hôm nay, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
Trên ngai trải một lớp đệm mềm, là do y ban đầu cảm thấy ngồi trên ngai không thoải mái, mạnh mẽ yêu cầu Tang Nguyệt làm một chiếc đệm dày đặt lên đó. Cuối cùng, y vẫn ngồi lên chiếc ngai này, bên cạnh Phúc Nhạc đứng nghiêm.
Tiếng hô vang vọng: "Quỳ——".
Ngay sau đó, dưới đài, quần thần đều cúi đầu bái lạy, đồng thanh hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Chúng khanh bình thân."
Sau đó, chiếu thư đăng quang được đọc to, trong đó tôn phong Chiêu Hòa Hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, Cảnh Thuận đế làm Thái thượng hoàng, rồi nói: "Trẫm và Hạ tướng quân kết hôn vào tháng hai năm Cảnh Thuận thứ mười chín, đến nay đã hơn hai năm, tình thâm nghĩa trọng, chính thê của Trẫm phải là Hoàng hậu, con trai đích của Trẫm phải được lập làm Thái tử..."
Hạ Hàn Thanh đứng trước mặt có chút sững sờ, điện hạ chưa từng nói với hắn sẽ phong hắn làm Hoàng hậu vào hôm nay?
Còn trước mặt toàn bộ văn võ bá quan trong kinh thành, hôm nay lại là ngày đại lễ đăng quang trọng đại.
Tiểu tử được bế lên nằm trong lòng Tiêu Tắc Tự, y gửi cho Hạ Hàn Thanh một ánh mắt an ủi.
Đối với y mà nói, Hạ Hàn Thanh là người y yêu, cũng là cha của con y.
Hạ Hàn Thanh đối với y tình sâu nặng, y đối với Hạ Hàn Thanh cũng thật lòng, y cũng yêu mến Hạ Hàn Thanh...
Vì cảm niệm ơn đức của Thái thượng hoàng, Tiêu Tắc Tự không thay đổi niên hiệu vào năm đó, mà quyết định sẽ đổi niên hiệu vào năm sau, y vẫn ở trong Trường Xuân cung, còn Càn Hòa cung vẫn để lại cho Cảnh Thuận đế ở.
Tiêu Tắc Tự lại cho người đặc biệt chuẩn bị một cung điện gần Trường Xuân cung để Hạ lão phu nhân ở, một mình Hạ lão phu nhân sống trong phủ tướng quân, y và Hạ Hàn Thanh đều không yên lòng, bèn chuyển hẳn sang đây, phủ tướng quân bên kia chỉ để lại vài người hầu quét dọn và trông coi.
Tất cả các trang bị trong cung điện đều dựa theo Từ Ninh cung, Hạ lão phu nhân suýt chút nữa ngất đi vì sợ hãi, đúng là mộ tổ tiên bốc khói lên rồi.
Bà vốn định từ chối, nhưng bị Tiêu Tắc Tự chặn lại bằng một câu "Mẫu thân của Hàn Thanh cũng là mẫu thân của Trẫm".
Đại lễ đăng quang kéo dài rất lâu, đến tối Tiêu Tắc Tự mới có thời gian rảnh rỗi, hôm nay thật sự mệt mỏi đến chết.
Tiểu tử đang vui vẻ chơi trong nôi, bên cạnh Tang Nguyệt và Giang Lăng đang cầm một con búp bê vải để chọc cười nó.
Y cởi bỏ bộ triều phục cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, Hạ Hàn Thanh đứng phía sau giúp y xoa bóp vai, nhưng đột nhiên bị người ta nắm lấy tay.
"Hoàng hậu..."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Hạ Hàn Thanh bị y gọi đỏ bừng mặt.
"Điện hạ... không, bệ hạ, đừng gọi như vậy."
Dù trong lịch sử Yến Vân cũng có nam hoàng hậu, nhưng Hạ Hàn Thanh rốt cuộc vẫn không quen với cách xưng hô này, vẫn thích gọi thẳng tên hơn.
Tiêu Tắc Tự nhếch khóe môi, Hạ Hàn Thanh không cho y gọi như vậy, y lại càng muốn gọi như vậy.
Y kéo Hạ Hàn Thanh ngồi lên đùi, nắn nhẹ má hắn, cố ý ghé sát vào tai Hạ Hàn Thanh mà gọi mấy lần.
"Hoàng hậu, hoàng hậu, hoàng hậu..."
Hương thơm trầm hương chút ít khi tế tổ thoảng qua chóp mũi Hạ Hàn Thanh, khiến mặt hắn đỏ bừng.
"Vẫn còn người đây?"
Tiêu Tắc Tự quay lại nhìn, Tang Nguyệt và Giang Lăng đang quay lưng về phía họ, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Không thấy gì, không nghe gì..."
Tiêu Tắc Tự: "..."
Y nhẹ ho một tiếng, buông Hạ Hàn Thanh ra, "Hồ nước Cửu Thanh đã chuẩn bị xong, chúng ta qua đó nhé?"
Đại lễ đăng quang thật quá rườm rà, hôm nay đã khiến y mệt lắm rồi, Hồ nước Cửu Thanh là một hồ nước nóng dẫn từ suối nước nóng trong hoàng cung, vừa hay có thể đi ngâm mình để xua tan mệt mỏi.
Y vừa kéo Hạ Hàn Thanh đi qua, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Phúc Nhạc.
"Bệ hạ, có thư của Hách Liên vương tử."
Hách Liên Cữu?
Tiêu Tắc Tự cau mày, gọi hắn vào, lúc này Hách Liên Cữu viết thư tới chẳng lẽ là để chúc mừng y?
Y hôn nhẹ lên khóe môi Hạ Hàn Thanh, khẽ nói: "Huynh đi trước, ta đến ngay."
Y mở phong thư, đầu thư quả nhiên viết những lời chúc mừng y đăng quang, rồi viết về giống cây nông nghiệp, trường học của Yến Vân, gã rất ngưỡng mộ, định áp dụng những chính sách này tại Bình Châu, đến hỏi y làm thế nào để thực hiện được.
Sau đó lại nói hắn có một muội muội tuổi mười tám, là đệ nhất mỹ nhân Bình Châu, muốn gả cho y, để kết mối quan hệ thông gia.
Tiêu Tắc Tự cười nhạt, Bình Châu nằm ở phía Tây Bắc, ngược dòng thời gian tám trăm năm trước từng thuộc địa phận của Yến Vân, chỉ là sau này Bình Châu Vương nắm binh quyền tự lập, tách rời Bình Châu, lại còn phản bội một cách trắng trợn, đánh Yến Vân, ý đồ thôn tính Trung Nguyên.
Đến đời này của y, đã đến lúc thu hồi lại lãnh thổ.
Y cầm bút viết thư hồi đáp, không đề cập đến chính sách gì, chỉ viết lời cảm tạ một cách tùy ý, cuối thư còn thêm một câu: "Hỏi thăm sức khỏe Chiêu Vinh công chúa."
Cuối cùng còn kẹp thêm một tờ giấy, trên đó viết hai chữ lớn bay bổng rồng bay phượng múa - "Không cưới!"
Giao thư cho Phúc Nhạc gửi đi, y liếc nhìn tiểu tử một cái, lại hôn nó một cái, nắn má nó, cười tươi rói bước vào bình phong sau thay một bộ trường bào màu trắng thông thường.
Lúc này y mới bước ra khỏi Trường Xuân cung, thẳng hướng hồ nước Cửu Thanh mà đi.
Mặt đất trong điện hồ nước Cửu Thanh đều lát bằng đá ngọc bạch, vô cùng quý phái, để tránh trơn trượt, lối vào còn được trải thảm đỏ.
Vừa bước vào, Tiêu Tắc Tự đã cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mặt, ngoài trời tiết thu đầu mùa vẫn còn chút se lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa hè.
Y tiến sâu vào trong, yên tĩnh đến mức không có một bóng người, xem ra bọn thái giám cung nữ đều đã bị Hạ Hàn Thanh đuổi đi, chỉ là y đứng bên hồ cũng không thấy Hạ Hàn Thanh đâu.
Y đang quay người định đi tìm, phía sau đột nhiên có người dán vào, từ phía sau ôm lấy eo y, càng ôm càng chặt.
"Bệ hạ..."
Hạ Hàn Thanh dựa vào vai y, giọng khàn khàn vang lên bên tai.
Tiêu Tắc Tự lặng lẽ nhìn những cánh hoa trong hồ, lẩm bẩm: "Hơn bốn tháng rồi."
Từ lúc mang thai ba tháng đến kỳ hồi phục một tháng rưỡi, Tiêu Tắc Tự nhịn đến hơn bốn tháng.
Hạ Hàn Thanh khẽ gật đầu, tiếp tục dựa vào người Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự quay lại, thấy Hạ Hàn Thanh chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, tóc hơi ướt, chỉ dùng một cây trâm nhẹ nhàng cài sau vai, mang theo chút hơi nước.
"Đã rửa sạch rồi à?"
Y ở trong phòng viết thư trả lời Hách Liên Cữu, lại trêu tiểu tử một lúc, không ngờ Hạ Hàn Thanh đã âm thầm tự mình rửa sạch sẽ rồi.
"Ừ."
Hạ Hàn Thanh đỏ mặt gật đầu.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, tân hoàng đăng cơ, ngày mai không cần thượng triều."
Hạ Hàn Thanh đỏ mặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Tiêu Tắc Tự tiếp tục tiến sát lại gần hắn, "Ngày mốt cũng không cần thượng triều."
"Phải."
Hạ Hàn Thanh lại lùi một bước.
Tiêu Tắc Tự tiến thêm một bước, "Ngày kia cũng không cần thượng triều."
Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, nghỉ ba ngày.
Mặt Hạ Hàn Thanh đỏ bừng, lùi thêm một bước nữa, lúc này suy nghĩ của hắn đang rối loạn, hoàn toàn không chú ý rằng phía sau đã là hồ nước nóng, chân hắn bước hụt, thân người ngã ngửa về sau.
Tay hắn vốn đang vướng vào thắt lưng của Tiêu Tắc Tự, cứ thế kéo cả y về phía trước.
"Bõm" một tiếng, hai người cùng lúc rơi vào hồ nước nóng.
Bên ngoài, Phúc Nhạc nghe thấy động tĩnh, vội vàng lấy bông gòn bịt tai lại, hoàng thượng thật là tràn đầy sức sống, gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn phẩy tay đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, chỉ giữ lại vài người để hầu hạ, tránh làm hoàng thượng phiền lòng.
Tiêu Tắc Tự bỗng bật dậy từ trong hồ nước nóng, vuốt một cái qua mặt, y phục trên người bị nước làm ướt đẫm, lớp áo lót mỏng dính chặt vào da, trong suốt đến mức có thể nhìn thấy hoa văn bên trong.
Y thuận tay kéo Hạ Hàn Thanh lên, đỡ hắn đứng vững.
"Bệ hạ, thần không cố ý."
Hạ Hàn Thanh có chút ngượng ngùng, vừa rồi đầu óc hắn trống rỗng, gần như chưa kịp phản ứng thì cả hai đã cùng ngã vào hồ nước.
Tóc tai bết dính lên mặt, Tiêu Tắc Tự còn đặt tay lên eo hắn mà bóp nhẹ.
Dù đã sinh con, eo của tướng quân vẫn thon thả như vậy. Ngày nào hắn cũng luyện võ dưới gốc cây hải đường Tây Phủ ngoài điện, tám múi bụng đã trở lại, cơ bắp săn chắc, không chút mỡ thừa.
Hạ Hàn Thanh bị ép sát vào bờ hồ, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương dần dần tăng lên, ngước mắt đối diện với đôi mắt phượng dài hẹp mang theo ý cười đang nhìn hắn.
"Hôm nay tướng quân muốn trang nào?"
Tiêu Tắc Tự tiến gần hơn, hai người sát lại gần nhau hơn.
"Thần nghe theo điện hạ."
Hạ Hàn Thanh thu mình lại, ngâm mình trong nước, chỉ để lộ mũi và đôi mắt ra ngoài, trông thật đáng yêu.
Tiêu Tắc Tự kéo hắn lên, ép vào vách đá cẩm thạch của hồ nước nóng, cúi đầu tựa vào trán hắn mà cười nói: "Từ trang đầu tiên bắt đầu, trẫm và tướng quân còn cả một đời dài."
Nốt ruồi đỏ trên dái tai rõ ràng hiện lên trước mắt.
Hạ Hàn Thanh hé môi ngậm lấy nốt ruồi mà hắn yêu thích nhất, nhẹ nhàng cắn.
Tiếng nước ở hồ Cửu Thanh bắt đầu vang lên, bên cạnh hồ nước nóng còn đặt một bình rượu nóng mà Phúc Nhạc đã chuẩn bị. Tiêu Tắc Tự đứng dậy, lội nước bước ra ngoài, tay trắng nõn cầm lấy bình rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.
Vì rót hơi gấp gáp, rượu chảy tràn ra không ít, đọng lại trên khóe môi, chảy thành dòng dọc theo đường viền hàm, lăn xuống qua cổ họng, xương quai xanh, chảy qua lồng ngực...
Quả là một cảnh tượng vô cùng gợi cảm.
Nhìn đến khiến tim người ta khô khan.
Hạ Hàn Thanh bị hơi nóng làm đỏ bừng cả tai, ánh mắt cố gắng né tránh, nhưng lại không thể không nhìn, vừa dời mắt đi đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
"Tướng quân đang nhìn trộm gì đó?" Giọng nói mang ý cười vang lên đột ngột.
Mùi rượu, hơi nóng hòa quyện rơi trên má Hạ Hàn Thanh, môi không ngừng lướt qua tai hắn.
Hạ Hàn Thanh bị ép lùi lại, dán chặt vào mép hồ, hắn đang định nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào, lập tức chìm vào nước.
Chỉ thấy Phúc Nhạc vội vã bước vào, tay cầm một cái khay gỗ đỏ, "Bệ hạ, có thể lật thẻ bài rồi."
Hạ Hàn Thanh đột ngột ngẩng đầu:!!
Sao còn phải lật thẻ bài?
Phúc Nhạc biết điều cúi đầu, không dám nhìn lung tung, đặt thẻ bài xuống rồi lập tức lui ra ngoài.
Tiêu Tắc Tự một tay chống lên thành hồ, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên mép hồ, đôi chân dài thả xuống đung đưa, y liếc nhìn những chiếc thẻ bài màu xanh, rồi nhặt lấy một cái, cố ý nhìn Hạ Hàn Thanh.
"Tướng quân lật đi?"
Hạ Hàn Thanh cúi đầu, mím môi, mặt nước trong hồ lặng lẽ gợn sóng, hắn không nhúc nhích, "Bệ hạ lật là được..."
Giọng nói nghe như mang theo ý tủi thân.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh bước tới hai bước, dừng lại khi đến gần Tiêu Tắc Tự, "Điện hạ không hài lòng với thần sao?"
Sao lại còn muốn nạp người mới vào cung?
Tiêu Tắc Tự bật cười, nhét thẻ bài vào tay Hạ Hàn Thanh, "Huynh nhìn kỹ đi."
Ngón tay Hạ Hàn Thanh lướt qua lớp nước trên thẻ bài, nhìn kỹ lại, trên đó viết bằng chữ vàng lớn "Long Sàng"?!
Hắn giật mình, suýt chút nữa làm rơi thẻ bài xuống nước.
Lại ngẩng đầu nhìn qua một hàng thẻ bài màu xanh.
Ngự Hoa Viên, Ngự Thư Phòng, Cửu Thanh Trì, Phủ Tướng Quân, Nguyệt Tâm Hồ, Mã Tràng...
Toàn là những địa điểm lung tung.
Mặt Hạ Hàn Thanh lập tức đỏ bừng.
Chẳng lẽ đúng như hắn nghĩ sao?
Tiêu Tắc Tự nắm lấy cổ tay hắn, kéo mạnh vào lòng mình ngồi trên đùi, "Chọn một cái?"
Y vén tóc bết dính trên mặt Hạ Hàn Thanh ra sau tai, đầu ngón tay khẽ lướt qua dái tai, giọng nói trầm thấp như ma mị: "Sau này đều do tướng quân lật."
Hạ Hàn Thanh run rẩy tay, ngón tay lướt qua lướt lại trên những thẻ bài, một hồi lâu vẫn chưa chọn được chỗ nào, cuối cùng để an toàn, hắn chọn "Long Sàng" ngay đầu tiên.
Tiêu Tắc Tự khẽ cười một tiếng, "Chẳng lẽ tướng quân không thích dã..."
Chữ "chiến" cuối cùng chưa kịp thốt ra thì đã bị một bàn tay ướt đẫm bịt lại, nghẹn ngào không thốt được.
"Bệ hạ đừng nói bậy."
Hạ Hàn Thanh không dám nhìn thẳng vào những thẻ bài màu xanh, chỉ chăm chú nhìn những giọt nước dưới mặt hồ.
Tiêu Tắc Tự nhân đó thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay Hạ Hàn Thanh, hắn giật mình vội rụt tay lại.
"Vậy để trẫm chọn một cái?"
Ngón tay Tiêu Tắc Tự nhẹ nhàng hất lên, chiếc thẻ bài có ghi "Ngự Hoa Viên" vang lên một tiếng "bốp" bị lật ngửa.
Cùng lúc đó, tim Hạ Hàn Thanh cũng thót lên một tiếng "bốp".
Không thể nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Phần còn lại chỉ có thể ngầm hiểu, không thể viết được, thật sự không thể viết.