Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 38
“Vậy cô cùng Tiểu Phùng xét duyệt báo cáo thống kê mấy ngày trước của bộ phận mua sắm một lần đi, có gì không hiểu thì tới hỏi tôi.”
Mặc dù Khương Anh vẫn có chút không muốn gặp cô nhưng sau khi phát hiện thái độ của Tô Ngọc Kiều rất chính trực, cô vừa không nịnh bợ cũng không đắc tội ai nên coi cô như công nhân viên chức bình thường mà đối xử.
“Được, em biết rồi."
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu lại ngồi trở về bàn.
Phùng Giai cũng nghe thấy Khương Anh nói nên thấy cô trở về liền cười với cô rồi đem danh sách mở ra nói:
"Những thứ này đều chưa thẩm tra đối chiếu qua.
Hai ta cùng nhau xem đi, chờ xác nhận xong còn phải đi tới kho lấy hàng.”
Buổi trưa lúc sắp tan tầm Tiểu La đi ngang qua văn phòng theo yêu cầu của Tô Ái Hoa tới đây nhìn tình huống của Tô Ngọc Kiều một chút, xong hỏi cô có muốn cùng xưởng trưởng ăn cơm hay không.
Tô Ngọc Kiều từ chối vì cô đã đồng ý với Phùng Giai buổi trưa cùng cô ấy đi ăn ở căn tin.
Phùng Giai vừa mới đi lấy nước, được đồng nghiệp tốt bụng báo cho biết thân phận con gái xưởng trưởng Tô Ngọc Kiều, còn nhắc nhở cô ấy cẩn thận tính tình nóng nảy thất thường của đại tiểu thư.
Nhưng ở chung tới trưa cô ấy cũng không cảm thấy Tô Ngọc Kiều khó gần.
Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, cười rộ lên lại càng đẹp mắt, hơn nữa một thân khí chất được nuông chiều kia, chính là một người con gái xinh đẹp dịu dàng.
Phùng Giai cũng nhịn không được muốn nói đỡ cho cô, nên đã chủ động tìm kiếm nhiều thông tin rắc rối hơn.
Hiện tại nhìn thấy cô còn từ chối ăn cơm cùng với xưởng trưởng vì cô, cô không khỏi ngượng ngùng nghĩ, những người nói xấu Ngọc Kiều đều là vì ghen tị với cô.
Thật tình không biết những người khác nhìn cô cùng con gái khó tính của xưởng trưởng ở chung hòa hợp cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thậm chí có người hoài nghi Phùng Giai có phải cũng có bối cảnh gì không muốn người khác biết hay không?
Sau khi tan tầm Tô Ngọc Kiều và Phùng Giai cùng nhau đi đến căn tin, sau khi ra khỏi ký túc xá lại nhìn thấy Tô Vũ đang chờ cô ở cửa.
Bình thường Tô Vũ ở trong nhà máy ngoại trừ làm việc, thời gian khác vì tránh mọi người nghi ngờ nên cũng không cùng Tô Ái Hoa ăn cơm.
Buổi sáng anh biết chuyện em gái ầm ĩ muốn tới nhà máy học tập nên muốn nhân dịp thời gian ăn cơm hỏi suy nghĩ của cô.
Nhưng thấy em gái cùng đồng nghiệp đi cùng nhau nên hai anh em cũng chỉ trò chuyện đơn giản, anh liền thả em gái cùng đồng nghiệp đi ăn cơm.
Phùng Giai cảm động vì cô liên tiếp từ chối ba cùng anh trai vì mình nên vui vẻ dẫn Tô Ngọc Kiều đi căn tin nếm thịt kho tàu cô ấy thích nhất.
Tô Ngọc Kiều nghĩ đến Tiểu Bảo cũng thích ăn thịt kho tàu nên nghĩ nếu ăn ngon thì gọi thêm một phần, đợi lát nữa nhân dịp giờ nghỉ trưa sẽ mang về nhà.
Sau đó cô lại nghĩ hôm nay không đón được Tiểu Bảo thì thằng bé sẽ rất thất vọng cho coi.
Hàng xếp chờ thức ăn cũng không quá dài.
Phùng Giai cùng cô nói chuyện, không bao lâu liền đến bàn chia thức ăn.
Thịt kho tàu quả thật rất thơm rất ngon, vừa mềm vừa dẻo như muốn tan ra trong miệng.
Lúc ăn cơm, Phùng Giai hoài niệm nói với cô chuyện khi còn bé:
"Thật ra tôi thích nhất là thịt kho tàu mẹ tôi làm.
Tuy rằng bà ấy làm có hơi mặn nhưng khi đó chỉ có lễ mừng năm mới có thể ăn nên mỗi lần đều rất chờ mong."
Tô Ngọc Kiều gật gật đầu cũng cười nói:
"Mẹ chồng tôi cũng có món ăn sở trường là thịt kho tàu, bên trong còn có hạt dẻ, so với cái này còn ngon hơn nhiều.."
Nói xong cô sửng sốt, lại nhớ lại trước kia trong số ít những ngày ở nhà chồng, có một lần bà Lục làm thịt nướng hạt dẻ, còn nói với cô Lục Kiêu thích ăn thịt kho tàu bà làm nhất, mỗi lần dùng nước sốt trộn cơm cũng có thể ăn thêm hai chén cơm.
Lúc ấy trong lòng cô còn đang xem thường, quả nhiên là nông dân không có kiến thức, một bữa thịt kho tàu mà như thứ gì đó hiếm lạ.
Lúc sau trên bàn cơm quả nhiên thấy Lục Kiêu dùng nước thịt trộn cơm, liền liếc mắt nhìn anh, ghét bỏ không chịu được.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, mỗi lần hồi tưởng lại Tô Ngọc Kiều liền đỏ mặt tía tai, cô nghĩ lại mình trước kia thật sự rất phiền toái.
……
Cùng lúc đó quân khu Vân Thành, các chiến sĩ vừa mới kết thúc huấn luyện xong cả buổi sáng, ai nấy đều bẩn như mới trong bùn lăn ra và chả một ai thèm quan tâm.
Một đám như quỷ đói chết đầu thai vọt vào căn tin mua cơm.
Trong đám người vọt tới đầu tiên có chiến sĩ ghé vào cửa sổ vừa nhìn thì mắt sáng ngời hướng về các đồng đội phía sau hô:
"Nhanh, nhanh các anh em, trưa nay căn tin làm thịt kho tàu!"
Các chiến sĩ phía sau mệt mỏi đi không nổi vừa nghe lời này, lập tức chạy như tiêm thêm một mũi dopamine.
“Nhanh, lão Lục, tôi nhớ cậu thích thịt kho tàu lắm.
Nhanh lên, đừng để đám nhóc con kia cướp hết.”
Tống Trường Tinh kéo Lục Kiêu một thân bùn đất bước nhanh hơn nhưng vẫn thấy đối phương vẫn bước đi chầm chậm.
“Cậu nhớ lầm rồi, tôi không còn thích nữa."
Lục Kiêu nhếch môi, cười nhạo nói.