Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 379
Trong lúc Tô Ngọc Kiều hái nấm mỡ gà, thỉnh thoảng lại ngâng đầu nhìn con gái, cô bé tự chơi một mình rất vui vẻ. An An thấy mẹ nhìn mình, thì gọi “a a” hai tiếng với mẹ, giống như đang gọi mẹ vậy. Trên bãi cỏ bên cạnh nở đầy những bông hoa dại đủ màu sắc, Tô Ngọc Kiều hái một ít, dùng dây leo bện thành vòng hoa nhỏ đội lên mũ cho con gái. An An liền trở thành một nàng tiên hoa xinh đẹp!! Đôi bàn tay nhỏ của bé con cứ nắm chặt lại, như thể muốn sờ vòng hoa trên đầu, Tô Ngọc Kiều lấy trong túi ra một chiếc bánh quy mọc răng hơi cứng bỏ vào tay con bé. *Kiểu như lương khô để 3 năm”
An An cầm chiếc bánh quy, lập tức quên mất mẹ đã đội thứ gì lên đầu mình, dùng hai chiếc răng sữa vừa nhú ra để liếm từng chút một chiếc bánh quy.
Tô Ngọc Kiều quàng một chiếc khăn yếm vào cổ bé con, rồi tiếp tục hái nấm. Trương Mai nhanh nhẹn hơn cô, chỉ một tát sau đã đi xa hơn, khi quay lại đã hái được cả một rổ nấm mỡ gà.
"Bên này có nhiều nấm thật, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ, thế này đủ xào hai đĩa rồi, đi, chúng ta sang bên kia nhìn xem."
Trương Mai còn chưa nói hết lời, thì bỗng nhiên hai người nghe thấy một tiếng hét từ phía bên kia sườn đồi.
Tô Ngọc Kiều nghĩ đến Tiểu Bảo đang chơi ở bên kia, lập tức đứng dậy, đi được hai bước thì đột nhiên nhớ đến An An, quay lại định bế con bé.
Trương Mai liền chạy lên trước, ném luôn chiếc rổ tre trong tay xuống, hét lớn:
"Hương Hương? Tiểu Bảo?..."
Đồng thời nhanh chóng bò lên đỉnh sườn đồi. Tô Ngọc Kiều bế An An theo sau cũng bò lên, hai người nhìn xuống. Tiểu Bảo và Cố Hương vẫn đứng ở đầu bên kia, người vừa hét lên đang ngồi bệt ở nơi gần họ hơn, kêu đau đớn.
Nói ra thì có vẻ hơi vô lương tâm nhưng lúc này thấy không phải con mình xảy ra chuyện, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy may mắn.
Tô Ngọc Kiều giơ tay gọi Tiểu Bảo và Cố Hương lại, Trương Mai do dự một chút, rồi đi đến chỗ Dương Tú Nga đang ôm mắt cá chân kêu đau hỏi cô ấy bị làm sao.
Dương Tú Nga đau đến nỗi trán toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vừa rồi đạp trúng rễ cây trượt chân vấp ngã, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy rồi."
Trương Mai cau mày ngồi xuống, vén ống quần của cô ấy lên nhìn, mắt cá chân của Dương Tú Nga chỉ trong chốc lát đã sưng to, xem ra cú vấp ngã này thực sự không nhẹ.
Cô nghĩ rằng mọi người đều là vợ quân nhân, dù không quen biết cũng không thể để mặc người ta ở đây được, liền nhanh chóng đứng dậy nói với Tô Ngọc Kiều một tiếng, định dìu Dương Tú Nga đến trạm y tế của quân đoàn để bác sĩ quân y xem giúp.
"Chị cứ đi đi, em sẽ trông chừng Hương Hương."
Tô Ngọc Kiều gật đầu, sau đó dẫn Tiểu Bảo và Cố Hương quay lại chỗ họ vừa hái nấm. Cô quay người đi không để ý, Dương Tú Nga nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, trong mắt còn hơi oán trách.
Sáng sớm Dương Tú Nga đã thấy Tô Ngọc Kiều và Trương Mai cùng nhau đến đây, cô nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội kết giao, bèn quay về đeo một chiếc giỏ tre rồi cũng đi theo. Ai ngờ vừa leo đến nửa sườn núi thì bị rễ cây vấp ngã, mà bây giờ cô ấy ngã nghiêm trọng như vậy, Tô Ngọc Kiều lại không thèm đến xem một cái.
Ơ, đây là kiểu phu nhân lãnh đạo gì vậy, đúng là đồ ích kỷ vô tình.
Trương Mai hơi cúi người đỡ cô ấy đi, không để ý đến vẻ oán hận trên mặt cô ấy, vừa đi vừa dặn cô ấy đi chậm thôi, đừng để mắt cá chân bị thương lần nữa.
Bên này Tô Ngọc Kiều cũng không ngờ rằng trong mắt cô ấy chỉ là người quen biết thoáng qua mà lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà hận cô ấy. Nhưng dù có biết thì cô ấy cũng không để trong lòng, người ghét cô ấy nhiều lắm, nhìn xem có ai có kết cục tốt không.
"Hai đứa cứ chơi quanh đây thôi, đừng đi xa đấy nhé?"
Tô Ngọc Kiều dặn dò hai đứa trẻ xong, sau đó lại đặt An An vào trong giỏ tre.
An An cầm chiếc bánh quy, lập tức quên mất mẹ đã đội thứ gì lên đầu mình, dùng hai chiếc răng sữa vừa nhú ra để liếm từng chút một chiếc bánh quy.
Tô Ngọc Kiều quàng một chiếc khăn yếm vào cổ bé con, rồi tiếp tục hái nấm. Trương Mai nhanh nhẹn hơn cô, chỉ một tát sau đã đi xa hơn, khi quay lại đã hái được cả một rổ nấm mỡ gà.
"Bên này có nhiều nấm thật, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ, thế này đủ xào hai đĩa rồi, đi, chúng ta sang bên kia nhìn xem."
Trương Mai còn chưa nói hết lời, thì bỗng nhiên hai người nghe thấy một tiếng hét từ phía bên kia sườn đồi.
Tô Ngọc Kiều nghĩ đến Tiểu Bảo đang chơi ở bên kia, lập tức đứng dậy, đi được hai bước thì đột nhiên nhớ đến An An, quay lại định bế con bé.
Trương Mai liền chạy lên trước, ném luôn chiếc rổ tre trong tay xuống, hét lớn:
"Hương Hương? Tiểu Bảo?..."
Đồng thời nhanh chóng bò lên đỉnh sườn đồi. Tô Ngọc Kiều bế An An theo sau cũng bò lên, hai người nhìn xuống. Tiểu Bảo và Cố Hương vẫn đứng ở đầu bên kia, người vừa hét lên đang ngồi bệt ở nơi gần họ hơn, kêu đau đớn.
Nói ra thì có vẻ hơi vô lương tâm nhưng lúc này thấy không phải con mình xảy ra chuyện, Tô Ngọc Kiều và Trương Mai đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy may mắn.
Tô Ngọc Kiều giơ tay gọi Tiểu Bảo và Cố Hương lại, Trương Mai do dự một chút, rồi đi đến chỗ Dương Tú Nga đang ôm mắt cá chân kêu đau hỏi cô ấy bị làm sao.
Dương Tú Nga đau đến nỗi trán toát mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vừa rồi đạp trúng rễ cây trượt chân vấp ngã, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy rồi."
Trương Mai cau mày ngồi xuống, vén ống quần của cô ấy lên nhìn, mắt cá chân của Dương Tú Nga chỉ trong chốc lát đã sưng to, xem ra cú vấp ngã này thực sự không nhẹ.
Cô nghĩ rằng mọi người đều là vợ quân nhân, dù không quen biết cũng không thể để mặc người ta ở đây được, liền nhanh chóng đứng dậy nói với Tô Ngọc Kiều một tiếng, định dìu Dương Tú Nga đến trạm y tế của quân đoàn để bác sĩ quân y xem giúp.
"Chị cứ đi đi, em sẽ trông chừng Hương Hương."
Tô Ngọc Kiều gật đầu, sau đó dẫn Tiểu Bảo và Cố Hương quay lại chỗ họ vừa hái nấm. Cô quay người đi không để ý, Dương Tú Nga nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, trong mắt còn hơi oán trách.
Sáng sớm Dương Tú Nga đã thấy Tô Ngọc Kiều và Trương Mai cùng nhau đến đây, cô nghĩ không thể bỏ lỡ cơ hội kết giao, bèn quay về đeo một chiếc giỏ tre rồi cũng đi theo. Ai ngờ vừa leo đến nửa sườn núi thì bị rễ cây vấp ngã, mà bây giờ cô ấy ngã nghiêm trọng như vậy, Tô Ngọc Kiều lại không thèm đến xem một cái.
Ơ, đây là kiểu phu nhân lãnh đạo gì vậy, đúng là đồ ích kỷ vô tình.
Trương Mai hơi cúi người đỡ cô ấy đi, không để ý đến vẻ oán hận trên mặt cô ấy, vừa đi vừa dặn cô ấy đi chậm thôi, đừng để mắt cá chân bị thương lần nữa.
Bên này Tô Ngọc Kiều cũng không ngờ rằng trong mắt cô ấy chỉ là người quen biết thoáng qua mà lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà hận cô ấy. Nhưng dù có biết thì cô ấy cũng không để trong lòng, người ghét cô ấy nhiều lắm, nhìn xem có ai có kết cục tốt không.
"Hai đứa cứ chơi quanh đây thôi, đừng đi xa đấy nhé?"
Tô Ngọc Kiều dặn dò hai đứa trẻ xong, sau đó lại đặt An An vào trong giỏ tre.